Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Câu chuyện thứ 49:
Thứ bên dưới


Được rồi ... ờ ... Tôi không hay thế này, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm thế phòng trường hợp họ yêu cầu thêm chứng cứ hoặc một cái gì đó.Tôi tên là Graham Luciani. Tôi 28 tuổi, sống một mình trong ngôi nhà thời thơ ấu của tôi. Tôi được thừa kế nó một vài năm trước đây, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tất nhiên. Mẹ tôi mất đầu tiên, và một vài năm sau đó, cha tôi mất, để lại cho tôi cái nhà. Tôi là người trẻ nhất trong số 8 anh chị em, vì vậy bạn có thể tưởng tượng ngôi nhà lớn như thế nào để chứa từng ấy người.

Thỉnh thoảng tôi điên lên vì cô đơn, việc làm của tôi là ngồi một mình trong căn phòng, nhập số vào máy tính. Không có tương tác với con người ở đó. Khi tôi được thừa kế nhà, tôi không biết làm thế nào cha mẹ tôi đã quản lý nó. Cửa sổ mở hết ra, trong vườn cỏ mọc um tùm, và đồ nội thất bụi bặm, bẩn thỉu như bị bỏ bê.

Sau khoảng một tuần, tôi đã khiến ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn, nhưng một thời gian sau đó, ngooi nhà quá lớn và tôi không thể một mình chăm sóc nó được. Tôi quyết định chuyển ra ngoài, tôi nên chia ngôi nhà thành 2 nhà liền kề nhỏ hơn và cho thuê một trong hai. Tôi sẽ không phải dọn dẹp nhiều, và tôi sẽ kiếm được tiền từ việc cho thuê nhà. Thật là một ý tưởng tuyệt vời

Tại thị trấn nơi tôi sống, trước khi thực hiện bất kỳ thay đổi lớn nào ( như xây một hồ bơi, phá dỡ, xây dựng, mở rộng ...), đầu tiên bạn phải ghé thăm City Hall, thảo luận về các kế hoạch của bạn, và xin phép. Nó khá đơn giản. Tuy nhiên, trường hợp của tôi không như vậy. Tôi đến thăm City Hall sau khi thực hiện một cuộc hẹn với một ông Alan Carter, Giám sát Phát triển. Tôi ngồi xuống, và sau khi đã thảo luận ý tưởng của tôi để phát triển nhà của tôi thành 2 nhà liền kề, ông đã liên lạc với ai đó yêu cầu một người thu thập các bản thiết kế nhà tôi từ phòng hồ sơ để tôi có thể giải thích rõ chính xác những gì tôi đang nói đến, và những gì tôi dự định làm. Sau một vài phút trò chuyện, một thiếu nữ khá hấp dẫn bước vào phòng mang theo một cuộn giấy A3. Cô đưa cho ông Carter, và sau khi nở một nụ cười với tôi, cô ấy bỏ đi và không trở lại.

Tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp, cho đến khi ông Carter cho tôi xem những bản thiết kế. Đầu tiên, tôi không để ý lắm, nhưng ngay lập tức, tôi nhận thấy dường như có một cánh cửa dẫn đến một căn phòng nhỏ với một cầu thang bộ trong nhà bếp của tôi. Tôi chỉ Carter, và ông nhìn tôi đầy ngạc nhiên. "Ông Luciani, cái này hình như là một cầu thang tầng hầm "Tôi kinh ngạc. Tôi đã từng sống trong ngôi nhà này gần 20 năm (sinh ra, rời gia đình và trở lại lần nữa) và tôi đã không một lần biết về bất kỳ tầng hầm nào. Tôi hỏi Alan Carter liệu tôi có thể mang bản vẽ về nhà để nghiên cứu không, nhưng ông từ chối, nói rằng ông không thể cho phép tôi mang bản gốc. Tuy nhiên, ông đã cung cấp cho tôi một bản sao.
Khi trở về nhà đêm đó, tôi pha cho mình một tách cà phê, nhìn xung quanh nhà bếp, khu vực mà có cánh cửa. Mẹ và cha đã dán giấy tường nhà bếp nhiều năm trước, và nó vẫn tốt đến bây giờ. Nó màu vàng hoa mẫu đơn, thật xấu xí, tôi đến gần, chạy vào nó và tìm bất kỳ dấu hiệu nào của một cánh cửa, tôi muốn xé nó xuống. Sau một thời gian ngắn dò dẫm xung quan, tôi đã tìm thấy một mảng nhỏ không đồng đều, tôi lấy một con dao nhà bếp ra khỏi bồn rửa, và bắt đầu rạch.

Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng thấy một cánh cửa. Cánh cửa được làm bằng gỗ tương đối vững chắc, không có tay cầm. Thay vào đó, tôi có thể mở bằng cách trượt, tương tự như cánh cửa tự động trong các siêu thị. Cánh cửa mở ra một không gian trống rỗng và lạnh. Có một căn phòng ở ngay dưới cầu thang. Tôi dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh. Không có bất cứ điều gì thú vị về căn phòng này. Hoặc ít nhất, chả có lí do gì để che nó đi. Có mùi của bụi bẩn và đất, cha mẹ tôi hẳn phải biết rõ về nơi này, họ là những người đã trang trí ngôi nhà trước khi tôi sinh ra. Với ánh sáng đèn pin, và con dao, tôi bước vào phòng. Nó dẫn vào một nơi có vẻ chỉ có một màu đen vô tận, sâu thẳm.

Tôi tự hỏi tôi có nên quay lạ, nhưng ý tưởng có một khu vực mở ra ở dưới sàn nhà trong khi tôi ngủ trong nhà khá là đáng sợ, và tôi chỉ muốn kiểm tra nó thôi. Tôi đi xuống cầu thang. Bước chân của tôi tạo âm thanh vô cùng lớn trên nền cầu thang gỗ, và tôi đã đi xa hơn và sâu hơn vào vực thẳm, không khí trở nên ớn lạnh, và mùi của đất đã trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng tôi chạm đáy, và phát hiện ra rằng tôi không đứng trên gỗ, thảm, hoặc những gì bạn mong muốn có trong một tầng hầm, là bùn. Ánh sáng đèn pin cho thấy rằng tôi đang đứng trong một hành lang dài ồ ạt. Thận trọng, tôi bắt đầu bước xuống.

Cuối cùng, tôi đi qua một căn phòng bên trái, được tách ra từ hành lang mục nát bởi một bức màn mỏng. Tôi bước vào, sợ hãi bởi những gì tôi nhìn thấy. Bên trong căn phòng, tôi thấy một xác chết đã phân hủy của con người. Tất cả đã nát hết, và để lại một đống không đồng đều. Khi tôi bước vào phòng, mùi hôi thối của thịt đã đánh thức tôi khỏi mùi đất. Tôi cảm thấy bệnh, và bước ra khỏi phòng một phút để bình tĩnh lại. Tôi hoảng sợ.
Tôi định quay lên lầu để gọi cho cảnh sát, nhưng tôi lại tò mò. Tôi lại bước vào phòng, nhìn xung quanh, dùng áo sơ mi để che mũi vì mùi hôi thối. Bên trong căn phòng có nhiều thứ kì lạ. Có một đài phát thanh nhỏ, bị hỏng trên một kệ, vài con gấu bông rải rác trên sàn nhà, và một con ngựa đu đưa, đã bị phá hủy hoàn toàn. Tôi cũng nhìn thấy một chiếc giường đơn. Có một kẻ giết nguời bệnh hoạn sống dưới này? Tôi bắt gặp một cuốn sách nhỏ, nằm mở trên kệ bên cạnh cái đài phát thanh, tôi tóm lấy nó và ra ngoài. Cảnh sát có thể kiểm tra hành lang sau. Tôi chỉ muốn ra khỏi đây trước khi có ai đó quay lại.

Khi tôi đi qua cánh cửa trượt, tôi ném cuốn sách tôi tìm thấy lên mặt bàn bếp, và đóng cửa lại. Tôi vô cùng kinh hãi, tôi sợ kẻ nào đó biết tôi đã ở đấy và lên đây giết tôi. Không có cách nào để chặn , tôi đã gọi cảnh sát và ngồi đối diện cái cửa với con dao làm bếp. Cảnh sát nói với tôi rằng họ sẽ đến ngay. Tôi ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp đối diện với cánh cửa mới tìm thấy, và nắm chặt con dao. Cuối cùng, sau một vài phút, tôi nhận ra tay và quần áo tôi đã rất bẩn thỉu khi xuống đó, và đứng dậy nhanh chóng rửa sạch tay dưới vòi nước. Tuy nhiên, tôi bắt gặp cuốn sách tôi đã mang lên. Tôi nhặt nó lên và quan sát. Nó được làm bằng da. Nó rất dày. Tôi mở nó ra.

Có những hình ảnh giống như trẻ con vẽ một sinh vật lạ, tôi không hiểu. Đó dường như là một cuốn nhật ký vì có ngày tháng trên mỗi trang, và nó dường như viết từ năm1978. Trong suốt cuốn nhật ký, những hình ảnh của sinh vật kỳ lạ này, cùng với những chữ viết nguyệch ngoạc nhìn mơ hồ của con người là một chủ đề định kỳ, và đôi khi, tôi thấy từ "đào". Có một tiếng gõ mạnh tại cửa trước của tôi. Tôi đứng dậy, vẫn nắm chặt con dao làm bếp. Đó là cảnh sát.

Họ lục soát nhà, và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Một trong những lo lắng của tôi là họ sẽ nghĩ rằng tôi đã giết người, nhưng cảnh sát thực sự khá cởi mở, và khi tôi cho họ thấy cuốn nhật ký, họ yêu cầu giữ lại để điều tra. Tất nhiên tôi đồng ý. Tôi được đưa đến căn nhà của một cảnh sát cho đến khi nhà tôi điều tra xong, và khoảng 3 ngày sau đó, họ đã có một số tin tức cho tôi. Họ thông báo với tôi rằng hành lang bên dưới ngôi nhà của tôi dẫn đến một trạm điện nhỏ cách khá xa nhà tôi đã bị đập tan vài năm trước đây và không được sửa chữa.

Ông nói với tôi rằng có ai đó thực sự đã sống trong căn phòng dưới nhà tôi, và sau khi làm một số phân tích DNA của tóc mà họ tìm thấy trên giường trong phòng, họ phát hiện ra nó tương tự của tôi. Ông cũng nói với tôi rằng họ đã kiểm tra các hồ sơ y tế trước của nhà tôi, anh ruột, chị ruột, em ruột của tôi và cha mẹ tôi, và phát hiện ra rằng mẹ tôi thực sự sinh đến 9 con, người lớn tuổi nhất trong số đó được sinh ra vào năm 1972, và đã được chẩn đoán mắc một căn bệnh không rõ nguyên nhân gây những đột biến khủng khiếp.

Tôi đã được xem giấy khai sinh, và khi tôi thấy cái tên trên đó, tôi giật mình.

Sinh ngày 29 tháng 5 năm 1972 - DOUGLAS LUCIANI

Tôi là con út trong 9 người con.
 
Câu chuyện thứ 49:
Khách ở trọ nhà chúng tôi - Guess In our house


Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!... hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.
 
Câu chuyện thứ 50:
Quá khứ ám ảnh - My haunting past


Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm, nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.

Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi rằng “ Con muốn kết thúc. “ và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là “ là con đây mà “. Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua…

Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình. Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm mềnh và tôi thì thầm vào tai mẹ… “ là con đây mà, “ bà lập tức ngồi dậy, nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

“Âm thanh mà tôi từng nghe,“ bà nói. “Nó đã trở lại…”
 
Câu chuyện thứ 51: Chơi với mình đi

Mùa hè năm ấy rất ấm áp và dễ chịu. Mặt trời luôn mang lại cảm giác vui vẻ trong lòng mọi người. Những cơn gió mát dịu nhẹ nhàng đu đưa trong làn khí, khiến cả một khu vực không quá oi bức cũng không quá ảm đạm. Đơn giản là mùa hè năm ấy hoàn hảo. Nhưng đó lại là mùa hè mà cô bé Sally không bao giờ quên được.

Sally là một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, chỉ mới tám tuổi, với mái tóc nâu dài xoăn tít và đôi mắt to tròn màu xanh lá. Cô bé rất ngoan hiền, không bao giờ nói dối ai cả, và luôn nghe lời người lớn. Bố mẹ cô bé yêu con gái mình hết lòng; họ không thể cầu cho một đứa con nào tốt hơn Sally nữa.

Sally luôn cười đùa thật vui vẻ với bạn mình mỗi khi các cô bé tụ tập lại với nhau ngoài sân. Các bé đã có những trò chơi thật vui vẻ bên nhau, nào là lò cò này, nhảy dây này, chơi búp bê này, đuổi bắt nữa này. Mẹ của Sally luôn đứng từ xa quan sát con gái mình trong hạnh phúc. Sự thơ ngây của cô bé là tất cả những gì bà yêu. Bà quệt tay vào tạp dề của mình, sau đó rướn cổ ra ngoài gọi con gái.

“Sally ơi, vào nhà nào! Tới giờ ăn trưa rồi đó!” Sally ngước lên khỏi mấy con búp bê của mình rồi cười thật tươi với mẹ.

“Dzạ, con dzào li~ền!”

Khi đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi, Sally trở nên vô cùng háo hức vì… ai mà biết được? Mẹ cô bé đem ra món bánh mì bơ lạc với jelly (đã bỏ vỏ) mà Sally rất thích. Bên cạnh đó là mấy cây cần tây và cà rốt, và có cả nước hoa quả nữa.

“Con cám ơn mẹ!”

“Không sao đâu con yêu.” Khi cô bé cầm miếng xăng-uých của mình lên ăn, người mẹ kéo ghế xuống ngồi đối diện với con gái mình, mỉm cười hạnh phúc. “Và biết sao không!? Hôm nay chú Johnny của con sẽ tới thăm đó!” Sally ngước lên và cười thật tươi. Bơ lạc vẫn còn dính ở khoé miệng cô bé.

“Ưm ưm… chú Jommy hả mẹ??” cô bé háo hức hỏi lại, miệng vẫn còn nhồm nhoàm thức ăn. Mẹ cô chỉ cười và gật đầu.

“Ừ, chú ấy đến để giúp ba con và để coi chừng con luôn đó! Có lẽ cả nhà chúng ta sẽ cùng đến Lễ hội cùng với chú ấy!” Sally vội vã nhai thật nhanh đồ ăn trong miệng mình.

“Sarah với Jennie đi với mình luôn được không mẹ?” Mẹ Sally suy nghĩ một lúc.

“Cái đó là còn phải tuỳ ba mẹ các bạn ấy nữa chứ. Nếu được thì, dĩ nhiên rồi con gái!” và cứ thế, cô bé ấy háo hức xuống ghế và chạy ra ngoài sân. Mùa hè năm nay hứa hẹn là sẽ vô cùng tốt đẹp đối với Sally.

Vài ngày sau, chú Johnny đến nhà Sally. Khi vừa bước ra khỏi xe, người đàn ông ấy vươn vai rồi thở dài một cách mệt mỏi.

“Chú Johnny!” một giọng nói chan chứa hạnh phúc vang lên, khiến người đàn ông quay lại nhìn. Sally buông dây nhảy của mình xuống và chạy đến người chú thân yêu của mình và ôm ông ấy thắm thiết.

“Sal, cháu yêu! Dạo này cháu sao rồi?” người đàn ông ấy bế Sally lên một cách dễ dàng và ôm cô bé vào lòng. Cô bé cười tít mắt, rồi quay lại với hai người bạn của mình và vẫy tay lia lịa với họ.

“Cháu đang chơi với Sarah và Jennie đó chú! Để cháu dắt chú vào nhà với mẹ ha!”

“Nghe tuyệt cú mèo đấy cháu yêu.” Ông ta mỉm cười và bước vào nhà và gọi tên người phụ nữ kia. “Marie, em đến rồi này!” ông ấy gọi, rồi Sally đứng sau nhái theo giọng ông ấy.

“Mẹ ơi, chú ấy đến rồi này~” Bà nội trợ đảm đang kia lúi húi chạy ra khỏi nhà và mỉm cười khi thấy Johnny.

“Em đến đây là chị vui lắm đó Johnny.” Người đàn ông để Sally xuống đất và vỗ nhẹ vào lưng cô bé, như thể ra hiệu cho Sally quay lại chơi với bạn mình. Rồi ông ta ôm chị dâu mình như những người bạn lâu ngày không gặp.

“Dĩ nhiên rồi! Sao chị nghĩ em không đến đây được chứ?” ông ấy mỉm cười và bước vào nhà cùng với bà ấy. Sally chạy theo, nói với mẹ rằng cô bé sẽ đi chơi với bạn.

“Nhớ về nhà trước trời tối nhé!”

“Dạ, con nhớ rồi!” và cô bé vụt chạy đi.

Khi đã tới giờ ăn tối, ba của Sally bước vào nhà và ông đã rất vui khi thấy em trai mình đang ngồi đó. Ông dắt con gái mình vào, rồi bước đến người em trai mình, bắt tay rồi ôm nó.

“Gặp lại chú em anh thấy vui quá. Sao, dạo này chú sao rồi?” người bố khoanh tay lại, nhìn vợ mình dọn dẹp bàn ăn. Johnny chỉ nhún vai rồi táy máy với ngón cái của mình.

“Em và Karen chia tay rồi”.

“Chậc, anh rất tiếc. Xin lỗi nhé…” Johnny lắc đầu và mỉm cười với anh mình.

“Không sao mà. Em vẫn ổn. Giờ thì em được thoải mái đi lại mà không phải trình chiếu với ai rồi. Tự do của FA muôn năm!” Cả hai anh em bật cười khanh khách rồi ngồi vào bàn ăn.

“Chà, Marie, chị nấu ăn ngon quá!”

“Cám ơn nhé. Chị rất vui vì em thích”.

“Ưm ưm! Đồ ăn mẹ nấu là số một đó!” Người lớn chợt bật cười với lời khen vô cùng dễ thương của Sally.

Khi chiếc dĩa cuối cùng đã được mang đi, Sally bắt đầu ngáp lên ngáp xuống và dụi mắt như một con mèo. Mẹ cô bé nhẹ nhàng xoa lưng con gái mình.

“Chậc, mèo con mệt rồi kìa! Tới giờ ngủ rồi Sally ơi!” Cô bé gật gật rồi nhảy phốc xuống đất, bưng chén dĩa mình xuống chỗ rửa bát. Mẹ Sally định đưa con gái mình lên phòng thì Johnny bất chợt chặng tay chị mình lại.

“Em sẽ cho con bé đi ngủ” ông ta mỉm cười.

“Được thôi. Cám ơn em nhé John.” Người đàn ông ấy gật đầu, ánh mắt dõi theo chị gái mình đang bỏ hết những chén dơ xuống bồn rửa bát và đổ đồ ăn thừa đi. Sau đó, ông bắt đầu nhìn theo anh trai mình bước vào nhà tắm để “giải quyết”. Xong rồi, Johnny dắt Sally lên phòng.

Ông ta mỉm cười khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại sau lưng mình, và đứng đó quan sát cô bé lục lọi trong tủ quần áo để tìm một bộ đồ ngủ thật đẹp.

“Cháu cần giúp không đó?” Ông ta hỏi. Cô bé ngước đầu lên và gật đầu. “Được rồi, để chú xem cháu có bộ nào nào”. Người đàn ông lướt nhẹ đến chỗ Sally và bắt đầu mò mẫm quanh đống quần áo của cô bé. "Cháu có một bộ hình trái dâu nè. Chú chắc là nếu cháu mặc bộ này đi ngủ, người cháu sẽ thơm phức như dâu đó!” Ông ta đưa chiếc áo lên mũi mình ngửi, tiện tay cho cô bé thấy luôn. Sally cười tít mắt rồi lắc đầu, như thể nói rằng cô bé không muốn mặc đồ trái dâu. Johnny gật đầu rồi xếp bộ đó lại, sau đó lôi ra một cái áo ngủ có hình kì lân. “Còn cái này thì sao? Chú nghĩ là tối nay sẽ có người được cưỡi kì lân trong thế giới thần tiên đó nha!” Cô bé lại mỉm cười và lắc đầu, như thể không chịu. Người chú hậm hực một chút khi xếp đồ lại vào tủ, rồi lấy ra một cái đầm ngủ màu trắng. “Còn cái này thì sao? Cháu sẽ trở thành một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp đó!” Mắt Sally sáng lên và cô bé vỗ tay lia lịa, gật đầu đồng ý. Khi đã đặt chiếc áo ngủ lên giường rồi, Johnny tiến đến gần cô bé và bắt đầu cởi nút áo của Sally ra.

“Cháu tự thay đồ được mà chú” Sally mỉm cười rồi nhìn xuống tay người chú đang vân vê cúc áo của mình. Người đàn ông ấy mỉm cười lại, và tiếp tục tháo nút áo cô bé ra.

“Dĩ nhiên là cháu tự làm được rồi, nhưng chắc hôm nay cháu mệt lắm đúng không? Vậy nên chú mới quyết định giúp cháu đó.” Johnny quan sát Sally và thấy cô bé gật đầu. Khi đã tháo hết cúc áo của cô bé ra rồi, ông ta nhẹ nhàng kéo quần cô bé xuống và chọt một nhát vào bụng Sally, khiến cô bé bật cười. Johnny cười lại rồi nắm chặt lấy miệng quần cô bé rồi kéo xuống. Sau đó, ông ta choàng chiếc đầm ngủ trắng qua đầu Sally, cẩn thận để cho cô bé xỏ tay vào nữa. “Xong rồi!”. Johnny mỉm cười thật tươi, và nhìn thấy Sally cười lại với mình. Cô bé nhảy phốc lên giường. Johnny nhặt đồ cô bé lên, và bên ngoài cửa chợt mở. Mẹ Sally bước vào để chúc con gái mình ngủ ngon.

“Sẵn sàng đi ngủ chưa con yêu?” Mẹ cô bé bước đến bên cạnh Sally. Johnny ngước lên và khi thấy chị mình, ông bước đến bên cạnh bà ấy.

“Em sẽ đắp chăn cho con bé mà.” Marie ngước lên nhìn em trai mình, rồi bà mỉm cười, lắc đầu.

“Không sao đâu.” Bà ấy trìu mến nhìn xuống con gái mình và hôn nhẹ vào trán cô bé. “Chúc ngủ ngon con yêu.”

“Mẹ ngủ ngon nhé!” Mẹ Sally xoa nhẹ trán con gái mình và lấy đồ của Sally từ tay Johnny, sau đó bước xuống nhà. Johnny dõi theo bước người mẹ, sau đó mỉm cười với chính mình. Ông ta bước đến chỗ công tắt điện mà tắt đèn đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô bé lại, rồi khoá chốt. Từ từ, hắn quay về phía cô bé đang ngủ say. Với một nụ cười hiểm độc và méo mó, hắn tiến lại gần cô bé.

Mấy ngày sau, Marie để ý là con gái mình không còn hành động giống chính mình nữa. Cô bé không hề cười tươi như trước nữa. Cô bé không còn nói liến thoắng hay vui vẻ như xưa. Marie nắm chặt lấy tay con gái mình trước khi con bé hoà mình vào đám bạn, rồi kéo con gái vào lòng mình. Sally trở nên bối rối.

“Con yêu, con vẫn ổn chứ?” Bà ấy hỏi, quỳ xuống bên cạnh con gái mình. Sally ngơ ngác nhìn mẹ mình, sau đó, cô bé bật khóc. Mẹ Sally vô cùng ngạc nhiên. “Sally, sao vậy?”

“Mẹ ơi… Con kh… không muốn… muốn chuyện… đó… nữa.” Cuối cùng, Sally cũng bật thành tiếng qua tiếng nấc của mình.

“Con không muốn chuyện gì cơ con yêu?”

“ Con… con không mu… muốn chơ… chơi… với… hắn…. Con không muốn chơi mấy… trò của hắ… n… nữa…” Cô bé ngước lên nhìn mẹ mình rồi ôm chầm lấy bà. “Ha… hắn chạm vào ngườ… người con… và hắ… hắn bắt con đu… đụng vào hắn!!” Marie nhíu mày lại, rồi vuốt tóc con gái mình, như thể đang an ủi con bé vậy. Bà nhẹ nhàng suỵt suỵt để Sally ngừng khóc.

“Suỵt, không sao đâu con yêu. Mẹ ở đây với con rồi.” Chỉ là ác mộng thôi, bà nghĩ vậy. Con bé chỉ gặp ác mộng thôi. “Giờ thì mọi chuyện ổn rồi chứ? Đừng lo lắng quá nhiều về nó nữa.” Bà nhìn thấy Sally mở to mắt ra nhìn mình. Tiếng nức nở của con bé được thay thế bằng một nụ cười thật tươi.

“V… vâng ạ!” Mẹ Sally mỉm cười và hôn nhẹ vào trán con gái mình.

“Giờ thì đi rửa mặt đi mèo con. Con không muốn bạn bè nhìn thấy con với gương mặt nhem nhuốc thế chứ?” Sally bật cười, rồi chạy nhanh vào phòng tắm.

Chiều hôm ấy, Johnny trở về cùng anh mình sau một ngày làm việc vất vả. Frank, ba của Sally, mỉm cười khi thấy con gái vẫy tay với mình. Ông vẫy tay lại với cô bé, rồi đóng cửa xe để bước vào nhà. Johnny cũng ngước lên nhìn Sally và vẫy tay với cháu mình. Nụ cười tươi của cô bé chợt tắt ngúm; nét vui tươi đã biến mất trên gương mặt Sally, nhưng cô bé cũng vẫy lại. Johnny định bước vào nhà, nhưng khựng lại khi nghe thấy hai anh chị mình nói chuyện với nhau.

“Sally làm sao cơ!?” Frank bực tức.

“Con bé gặp ác mộng. Hình như là rất khủng khiếp hay sao ấy. Nó nói với em là đã có người đụng vào nó”

“Được rồi, thằng khốn đó là ai vậy!?”

“Em không biết nữa Frank à… nhưng em đã nói rồi, chỉ là ác mộng thôi. Em chỉ muốn cho anh biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao con bé lại hành động khác thường thế thôi.”

Johnny nghiến răng lại trong phẫn nộ. Hắn siết chặt tay mình lại, khiến bàn tay hắn trở nên trắng bệch. Sau đó, hắn bình tĩnh và suy nghĩ thật nhanh. Hắn giả vờ mỉm cười rồi bước vào phòng, làm ra vẻ như hắn chưa hề nghe cuộc đối thoại của cả hai ấy. Johnny khẽ nhếch mày lên.

“Ý chết! Em vừa làm phiền hai anh chị sao?” Hắn giả vờ hỏi, và nhìn thấy cặp vợ chồng lắc đầu buồn bã. Johnny mỉm cười rồi giơ ngón cái chỉ về phía cái xe. “Em định ra cửa hàng mua đồ. Chị có cần em mua gì không Marie?” Người phụ nữ mỉm cười rồi nhìn về phía nhà bếp.

“Ừm, vậy em mua hộ chị vài trái trứng, một ít sữa, bánh mì và nước trái cây được không?” Johnny gật đầu định bước ra xe thì hắn đột ngột dừng lại.

“Hình như Sally cũng muốn đi lắm đó. Em chỉ nói vậy thôi”.

Marie mỉm cười.

“Cám ơn em nhé John.” Hắn gật đầu rồi bước ra xe. Với chìa khoá trong tay, hắn gọi Sally khi cô bé đang chơi với bạn mình, giả vờ chụm tay quanh miệng mình.

“Sally ơi!” Cô bé ngước lên và nhìn về phía hắn. “Tới cửa hàng thôi cháu!” John vào xe, ra hiệu cho cô bé đi theo mình. Sally ngần ngại đứng lên, rồi cuối cùng đặt hai con búp bê xuống cỏ.

“Tớ sẽ về ngay. Hai cậu coi chừng Marzapan và Lilly hộ tớ nhé!” Jennie và Sarah mỉm cười gật đầu, tiếp tục chơi trò búp bê mà không có Sally. Cô bé ngần ngại tiến về phía cái xe, sau đó bước lên và ngồi vào chỗ dành cho hành khách, kế bên Johnny. “Mẹ muốn chú ra cửa hàng à?” Cô bé hỏi. Johnny chỉ gật đầu và vặn chìa khoá rồi lái ra ngoài đường đi.

“Ừ, mẹ cháu muốn chú mua đồ hộ. Có lẽ chú cũng nên mua cho cháu vài món nhỉ?” Hắn mỉm cười nhìn xuống đứa trẻ. Sally run rẩy cười lại, rồi nhìn thẳng về phía trước, nhìn cảnh vật trôi qua khi xe đang chạy. Khi cả hai đã đến con đường chính dẫn đến cửa hàng, Sally để ý rằng Johnny không đi chậm lại để ngừng ở bãi đỗ xe. Cô bé nhíu mày, tỏ vẻ bối rối, rồi nhìn Johnny.

“Chú ơi, cửa hàng ở đằng kia kìa…” Cô bé chỉ tay về phía cửa hàng đồ ăn to tổ chảng ở bên kia đường, nhưng Johnny chẳng phản ứng gì cả. Hắn tiếp tục lái xe, với một nụ cười phản phất trên môi. Cô bé ngoái đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy cửa hàng đồ ăn dần dần biến mất khỏi tầm nhìn. Bất chợt, Sally mới vỡ lẽ ra rằng cả hai sẽ không đi mua đồ, khi nhìn thấy Johnny lái xe vào công viên cộng đồng nhỏ gần thị trấn. Không ai đến công viên này vào ngày Chủ Nhật cả. Sally cảm thấy hoảng sợ. Hơi thở của cô bé trở nên ngập ngừng hơn, khi cô bé hoang mang nhìn người chú của mình. Johnny cho xe vào một góc khuất rồi vặn chìa khoá lại, nhìn thẳng vào đứa trẻ đang run rẩy bên cạnh mình. Sự giận dữ bùng nổ trên gương mặt hắn.

“Mày kể hết cho con mẹ mày nghe chuyện gì đã xảy ra rồi, đúng không!?” Hắn nhìn thấy Sally lắc đầu lia lịa. “Mày chơi trò này sai luật rồi, Sally ạ.” Giọng nói của hắn cứ như là đang ngân nga trêu ngươi người đời ấy. Hắn chộp lấy cô bé vào kéo Sally lại, bỏ ngoài tai tiếng cầu xin của cô bé. “Mày đã hứa là sẽ chơi trò này với tao rồi mà, Sally. Giờ thì mày lại nói dối tao à!?” Hắn đạp cửa ra rồi xô Sally xuống đất, sau đó ấn con bé xuống một cách hung bạo. Mặc kệ tiếng khóc thất thanh của Sally, hắn tiếp tục la hét. “Mày phải bị trừng phạt vì đã phạm luật.” Hắn mỉm cười một cách tàn ác, khi đưa tay kéo khoá quần xuống…

[...]

“Tin mới nhận. Một cặp đôi đã tìm thấy xác của cô bé Sally Williams trong công viên công cộng. Cuộc tìm kiếm đã chấm dứt. Sẽ có chi tiết đầy đủ hơn về vụ án này lúc chín giờ”.

Cô thề là cô đã khoá cửa trước khi vào giường rồi. Nói đúng hơn… là cô đã khoá cửa trước khi bật dậy từ chiếc giường ấm cúng của mình. Cô gái trẻ bước đến đóng cửa lại. Trước khi trở lại giường mình, cô nghe thấy tiếng kẽo kẹt trong hành lang. Chả lẽ bố mẹ dậy rồi? Chắc họ dậy để kiểm tra xem cô đã ngủ chưa ấy mà. Khi đã đút chân vào chăn, cô gái trẻ trở nên hoảng loạn vì… hình như có tiếng khóc!? Nghe giống như tiếng khóc của một đứa trẻ vậy. Cô từ từ ngồi dậy trên giường mình, bước đến gần cửa rồi mở ra. Có vẻ như tiếng khóc phát ra từ bên ngoài phòng của cô. Cô quyết định đánh bạo đi vào trong hành lang tối tăm vì tính tò mò bất diệt của mình. Cô bám theo tiếng thút thít ấy trong bóng tối. Khi đến cuối hành lang, cô gái trẻ đông cứng vì sợ. Ngồi đó, dưới ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, là một cô bé. Cô bé ấy ngồi gập người lại và đang khóc. Sao mà nó vào nhà mình được, cô gái trẻ nghĩ thầm. Bằng cửa sổ á? Cô gái trẻ nuốt khan nước miếng trong cổ họng mình lại, sau đó lên tiếng.

“Em… em là ai vậy? Sao em vào được nhà chị?”

Đột nhiên, cô bé ngừng khóc, rồi từ từ buông tay ra khỏi mặt mình. Cô nghiên đầu nhìn cô gái trẻ, máu chảy dài trên mặt thay cho nước mắt, khiến bàn tay nhỏ bé ấy vấy bẩn. Trên đầu cô ấy là một cục máu đông nhàu với tóc. Máu liên tục chảy từ đầu xuống mặt, rồi xuống chiếc đầm trắng nhếch nhác của cô bé ấy. Đôi mắt màu xanh lá như soi vào tâm can của cô gái trẻ kia.

“Đây là nhà tôi…” Giọng đứa trẻ khàn khàn, cứ như là con bé đang cố gắng để bật thành tiếng ấy. Cơ thể con bé giật giật và vặn lại một cách bất thường, khi con bé đứng lên và nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ. Chân cô bé ấy rất bẩn, cứ như là cô bé đã lê lết trong bùn ấy. Đầu gối và chân cô bé thì đầy những vết xước. Chiếc áo đầm trắng thì rách bươm ra, với cái tên “Sally” khâu ở phần ngực. Cô bé ấy dang tay ra với cô gái trẻ trước mặt mình, rồi mỉm cười. Máu nhuộm đỏ hàm răng của cô bé.
 
Câu chuyện thứ 52:
I told you to smile

Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và chẳng có ai ở đó.

Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ Cười đi viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi 911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là Ta kêu ngươi cười đi mà . Tôi đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết điều xảy ra với mình là sự thật.

Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể nào tin vào mắt mình.

3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.

Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.
 
Câu chuyện thứ 53:
Facebook

Gần đây tôi thường cùng bạn bè lang thang trên trang mạng xã hội, Facebook. Một trang web rất thú vị nếu bạn cắm đầu vào nó đủ lâu.

Thật không may, thằng bạn mà tôi rủ vô FB đã qua đời. Cảnh sát chẳng thể tìm nổi một bằng chứng của kẻ sát nhân gần hiện trường, nên họ cho rằng đó là một vụ tự tử. Và thật rùng rợn khi nghĩ rằng : Chuyện đó xảy ra chỉ hai ngày sau khi tôi giới thiệu trang web cho nó.

Tôi kêu bạn gái tới để nói về việc tại sao nó lại cố để tự tử. Tôi không thể thoát nổi cái suy nghĩ đó. Nó là thằng sống rất có chừng mực. Và chẳng có một lí do không tưởng nào có thể khiến nó suy sụp tới mức đó.

Bạn gái tôi nhìn sang bên cạnh "Anh có cho rằng là do Facebook không? Phải chăng đó chính là lí do?" cô ấy thì thầm.

"Đừng ngốc thế" tôi nói với vẻ đày hoài nghi, nhưng chính câu nói của cô ấy lại khiến tôi trăn trở. Vì vây, tôi mở laptop và lên Face.

Như tôi đã nghĩ, nó trong hoàn toàn bình thường, hay ít ra là có vẻ như vậy. Không hề có gì khác lạ. Ít nhất là cho tới khi tôi đăng nhập vào tài khoản, và lại bị đưa quay trở lại trang chủ trước khi đăng nhập.

Choáng. Đây không phải là Facebook. Màu sắc thì nhòe nhoẹt, logo Facebook thì bị biến thành một đám điểm ảnh hỗn độn đen và trắng. Tôi liếc nhìn bạn gái, cô ấy chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả

"Anh à, em nghĩ em đi đây" cô ấy nhẹ nhàng rồi bước đi "Em sẽ gọi cho anh sau".

"Anh biết rồi" tôi lầm bầm

Tôi vẫn cố gắng đăng nhập lại, và đã thành công. Song vẫn có quá nhiều điều quái dị và càng ghê hơn. Không, đây không phải là facebook của tôi, "người" không tên. Ở vị trí ghi tên, chỉ là một dòng trống. Tôi vào trang cá nhân và kiểm tra hồ sơ. Không một ai trong danh sách bạn bè có tên cả, ngoại trừ một người.

"Eric Shieb" là tên của nó. Và đó cũng chính là tên người bạn đã chết của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, và sau đó tôi nhận được tin nhắn. Từ một người ngẫu nhiên, không có tên hay hình đại diện. Tin nhắn :

"Chào cưng, Brendon."

Nó biết tên tôi ...?

"Ừ, anh biết tên của cưng, biết "mọi thứ: . Và cả bạn gái của cưng nữa, Natalia nhỉ."

Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên

".. Mày đã làm cái đéo gì với cô ấy" Tôi trả lời

"Với Natalia?"

"Phải, Natalia"

"Con nhỏ đó tiêu rồi."

"Trò đùa thôi, phải không?"

"Không."

Tôi nhìn chằm chằm vào từng chữ. Tôi tức điên lên. Tôi bấm ngay vào nút đăng xuất

Nhưng không, nó đã không quay trở lại màn hình đăng nhập. Nó lóe lên hình ảnh khủng khiếp về sự thối rữa của động vật và cả của con người. Nó thật kinh tởm, nó khiến tôi bật người về phía sau với hai con mắt thất thần

"Mẹ kiếp mày"

Tôi chửi lớn trước khi màn hình Facebook bình thường quay trở lại. Tôi ngồi sát lại và đang nhập vào Facebook. Tôi có một yêu cầu kết bạn. Mắt tôi trợn trừng khi nhận ra đó là ai. Chính hắn, kẻ không có tên

Và tin nhắn của hắn:

"Cưng không thấy mấy tấm ảnh đó vui lắm sao?"
 
Câu chuyện thứ 54:
Jack Hill – Bí ẩn về máy trò chơi


Xin chào, tên tôi là Shaun.

Tôi sống ở một căn hộ cao tầng tại Philadelphia.

Gần đây, tôi đã gặp cả tá những việc điên đầu, và tôi sẽ nghe theo mọi lời khuyên nhủ.

Hãy để tôi nói từ đầu. Chỉ vài ngày trước đây, trở về sau khi đi làm thêm (tôi đang học tại Đại học Drexel), tôi quyết định ngả lưng nghỉ ngơi một chút. Nhưng khoảng một giờ sau, tôi bất ngờ tỉnh dậy khi nghe tiếng đĩa chạy cạnh màn hình. Tôi dụi mắt và nhận ra Wii đã được bật. Tôi chẳng quan tâm, mấy trò quái dản vẫn thường xảy ra trong cái nhà này : cửa tự mở và đóng, đèn thì chấp nháy, ...

Tò mò, tôi ngẩng đầu nhìn màn hình, và đã khá vui khi thấy biểu tượng của trò Super Smash Bros. Brawl (không biết trò này thì google )Cả tháng rồi tôi không chơi trò này, và tôi thì đang nóng lòng muốn đòi lại cái danh hiệu tự sướng " Bậc thầy game Brawl". Tôi nhanh chóng tạo một trận đấu giữa bản thân mình, R.O.B, và một con boss cấp chín. Tôi để nhân vật và khu vực mặc ngẫu nhiên.

Sau khi màn hình chờ biến mất, Flat Zone 2 hiện ra trên màn hình máy Game & Watch cùng với đối thủ của tôi : Lucas từ Mother 3. Trước khi bắt đầu lao vào tấn công, tôi nhận ra cái tên phía trên nhân vật không phải là "CPU" như thường lệ. Thay vào đó là cái tên "Jack H". "Quái nhỉ" tôi nghĩ. Trong khi tôi đang phân vân về vụ cái tên, Lucas nhảy lên gờ tường của tòa nhà chọc trời, đồng thời cũng là mép của khu vực này. Đột nhiên, tất cả âm nhạc trong trò chơi im bặt. Tôi với lấy cái điều khiển, cho rằng đã vô tình khóa tiếng game. Mặc cho toi cố gắng vô vọng để bật lai tiếng, những vệt nhiễu hiện lên trên màn hình.

"Cái thứ của nợ này hỏng chỗ éo nào vậy?" Tôi gào lên. Và một giây sau, tôi thấy Lucas rơi từ trên nóc của tòa nhà xuống. Nhưng ngay trước khi hắn ta chạm tới mặt đất, toàn bộ màn hình đã nhiều lèo xèo. Tôi vội với lấy cái điều khiển và tắt màn hình. Thở dài nhẹ nhõm, tôi mò xuống bếp. Tôi gần như chết khát. Vì vậy, tôi đã nốc tới quá nửa trước khi tái người lúc thấy trên mặt bàn là một cái máy Game & Watch bám bụi. Tôi lết từng bước tới để đọc cái mẩu giấy kẹp bên cạnh. Nó viết : " Cậu nên chơi game này! Nó thật sự, thật sự rất hay". Phía dưới là một chứ kí ngoáy "Jack H"


Hoang mang lo sợ, tôi lao ra khỏi nhà và đứng tửa lưng vào cửa. Hít thở sau và cố lấy lại bình tĩnh. Bằng cách nào đó, tôi đã thuyết phục bản thân mình quay trờ vào; dù gì thì cũng đã muộn. Tôi nhanh chóng mửa cửa và nhận ra một mẩu giấy trên sàn nhà. Run rẩy, tôi nhặt nó và đọc to lên: "Chơi với tôi nào!Nhảy xuống và tôi sẽ đỡ bạn". Và một lần nữa, mẩu giấy đó lại có chữ kí "Jack H"

Các đèn chợt tắt, và cửa ban công mở đánh sầm. Một cơn gió mạnh đẩy tôi về phía trước "Mày muốn gì ở tao?" Tất cả những gì tôi nghe dược là tiếng cười man rợ của một thằng nhóc. Gió đã mạnh tới mức khiến tôi bị trượt chân và bị cuốn tới tận cửa ban công. Với tất cả sức bình sinh, tôi bám chặt vào cánh cửa và gào lên.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở và mộtt tiếng hỏi lớn vang lên:

- Shaun? Cái quái gì thế?

Đồng thời, ánh sáng trở lại và cơn gió thì biến mất, trả lại cho chúng tôi một căn nhà bình thường.

- Chris ... - Tôi thì thầm qua từng hơi thở

- Tao về để hút vài điếu thuốc, và nghe thấy mày la hét ầm ĩ... Chỗ này như cái đống rác ấy, cái éo gì vừa xảy ra thế?

- Chris - tôi hỏi - Mày nghe cái tên Jack H bao giờ chưa?

Nó trọn trừng mắt và hỏi lại

- M.. Mày nghe cái tên đó ở chỗ éo nào thế?

- Thằng đó để cả đóng tin nhắn dáng sợ khắp nơi. Tại sao mày biết nó?

Tôi hỏi. Mặt nó co rúm vì sợ hãi

- Tệ thật. Nhanh lên và đi với tao, tao sẽ kể cho mày nghe về Jack Hill

Bọn tôi chạy tới phòng của nó, mặt đối mặt, và bắt đầu kể.

- Jack Hill là con duy nhất của bà Maria Hill, người đang sống ở chỗ mà mày đang làm bây giờ - Chris nói nhanh, trong khi thu thập nhiều đồ đạc của mình. - Mày cũng biết rồi còn gì, tao sống ở đây khá lâu rồi. Jack và bà Maria sống ở đây vài thâp kỉ rồi. Là một người mẹ đơn thân, bà phải làm một lúc hai việc để có thể nuôi sống mình và đứa con trai. Bà ta làm mọi thứ cho thằng con, nhưng lại gần như chẳng bao giờ ở nhà với nó. Bà chỉ mong thằng con được sung sướng, và một hôm, bà ấy mua cho thằng con game "Fire" cho cái máy...

- Game & Watch - Tôi ngắt lời

- Ờ - Nó nói tiếp - Và thằng nhóc có vẻ rất thích trò chơi đó. Và thực tế. bất cứ khi nào mẹ nó gặp nó, nó đều đang chơi cái game đó. Nó bắt đầu nghiện game, và bỏ học cả ngày để chơi điện tử. Sau khi nhận thông báo của trường, bà mẹ đã chả còn cách nào khác, đành cất trò chơi khỏi tầm tay của Jack. Sợ thằng nhóc vẫn sẽ tìm ra, bà ấy đã nói mọi chuyện và nhờ tao giữ hộ. Jack như phát cuồng. Và dù cách cả bức tường, tao vẫn nghe thấy thằng nhóc gào thét về trò chơi, điểm cao, và về cách để nó "cất giấu một ngày mọi lúc". Mặc dù tao nhận ra nó có vẻ không mạch lạc và lộn xộn, nhưng tao lại nghĩ nó vô hại... Cho tới cái đêm giá lạnh và đầy gió ấy...

- Đêm đó, khi mẹ Jack về tới nhà, nó xin với mẹ được "chơi với anh ấy". "Được thôi, thế con muốn chơi gì?" Bà ấy hỏi lại. Sau đó, tao nghe thấy tiếng mở cửa, và một yêu cầu quái đản: "Nhảy xuống, và tôi sẽ đỡ bạn!". Điều cuối cùng tao nghe thấy là một tiếng thét sợ hãi. Tao chạy nhanh hết sức, nhưng khi mở cửa, tất cả những gì tao thấy chỉ là khuôn mặt điên loạn của Jack Hill, đứng trên lan can ban công. "Nhóc đang làm cái gì thế?" Tao hỏi nhưng thứ tao nhận được lại là một điệu cười lớn, giống như ngàn mũi kim đâm qua da vậy, Và nó nhảy xuống.

Sau khi kể xong câu truyện, Chris cũng đã nhồi xong hành lí vào vali.

- Nghe này, Shaun, hai người từng sống ở đó đều đã nhảy lầu chết. Và tao không muốn nhìn thấy ai chết trước mắt mình nữa. Cảnh sát có thể nghĩ rằng mấy vụ tự sát chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tao biết rằng Jack Hill đã làm gì đó. Hận thù của Jack Hill sẽ chẳng bao giờ yên nghỉ, Shaun à. Tốt nhất là mày nên biến trước khi quá muộn. Tao đi đây; và chúc mày may mắn.

- Mày đi ngay bây giờ à?

Tôi hỏi khi thấy nó ấn nút thang máy. Nó nở một nụ cười bênh hoạn, vãy tay và xuống tầng trệt. Và nhanh hết mức có thể, tôi chạy vào phòng vớ lấy cái vì và lao ra ngoài.

Hai ngày sau đó, giờ tôi ngồi và viết về những gì đã xảy ra trong một khách sạn cách đó vài tòa nhà. Khoản vay dành cho sinh viên không thể đủ cho tôi ở đây lâu hơn được nữa, nhưng cũng chẳng thể dừng việc thue trọ được... Tôi sợ trở về căn nhà đó, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

Ai đó, hãy nói cho tôi vài thứ tôi nên làm

Ai đó...

Làm ơn... Càng sớm càng tốt

Thời gian cho tôi sắp hết rồi.....
 
Câu chuyện thứ 55:
My online journal


1 tháng 10, 2001: Chào nhật kí, ta và mi chỉ vừa biết nhau và ta hi vọng sẽ được thoải mái chia sẻ tất tần tật những tình huống giở khóc giở cười của ta với mi đấy. Hôm sau viết tiếp. Nhật kí trực tuyến.

2 tháng 10, 2001: Ừm, hôm nay, bạn ta - thằng Randy cứ cố bắt ta uống nước tiểu của nó, lại còn ráng bảo ta đó là nước chanh nữa chứ. Ta nghĩ hôm nay thằng này xỉn quắc cần câu rồi, thường thường nó đâu có sảng đến thế. Thôi, mai ta lại viết.

3 tháng 10, 2001: Càng lúc trời càng trở lạnh, nhưng ta chả quan tâm. Ta là thế, luôn che đậy bản thân bất cứ lúc nào. Thằng Randy ghé lại nhà hôm nay, lần này nó đem nước chanh thật cho ta (nó tự làm cơ đấy) vì nó hối hận vụ bắt ta uống nước tiểu của nó.

4 tháng 10, 2001: Hôm nay ta thấy cái gì đó rất lạ từ góc nhìn của mình, không rõ chi tiết lắm, nhưng ta chắc chắn đó là Randy, nó hay tới đây mà.

5 tháng 10, 2001: Ta lại thấy gì đó tại góc nhìn của mình. Không có Randy, cũng chẳng có ai ở nhà và ta chả có con thú cưng nào cả. Lạ thật. Có lẽ ta điên mất rồi. Hehe.

6 tháng 10, 2001: Ta lại thấy nó. Ta có thể diễn tả một chút về nó. Thật ra nó không ra hình dáng gì cả, cứ như tập hợp của nhiều bộ phận tạp nham vậy đó, có vẻ giống một tụ khí ga lơ lửng có kích cỡ trái bóng đá. Ta cần một chút không khí. Có lẽ vài ngày sau ta sẽ lại viết.

9 tháng 10, 2001: Cái mẹ gì xảy ra thế này, ta đang sợ chết khiếp đây này, thằng Randy vừa đến nhà ta hôm nay và nói bảo nó thấy một quả bóng kì lạ lơ lửng y hệt ta tại góc nhìn của nó. Ta cần sự giúp đỡ. Có cái gì đó ghê rợn sắp diễn ra.

10 tháng 10, 2001: Hừm, ta quyết định sẽ gọi thằng Randy ở lại nhà ta khoảng vài ngày cho đỡ sợ, nó cũng đang run như cầy sấy đây. Ta thật sự mong cái chuyện khỉ gió gì đó đang muốn xảy ra xin hãy dừng lại.

11 tháng 10, 2001: Ta và Randy ngồi trong phòng cho đến 10 giờ tối. Cả hai đều sợ khiếp vía ông địa rồi và hai thằng đã thủ sẵn gậy phòng thân. Cả hai đã uống nước tăng lực để sẵn sàng thức cả đêm. Cái thứ chó nào đó ta không muốn biết sẽ chả làm gì được chúng ta đâu, nếu nó còn muốn lành lặn.

12 tháng 10, 2001: Ta nghe tiếng bước chân ngoài hàng lang trước phòng ta. Thằng Randy thật sự không thể nào teo hơn được nữa, ta cũng vậy. Nghe tiếng khóc thút thít của ta, tiếng bước chân dừng lại. Và sau đó nó trở lại, to hơn, kèm theo những lời thì thầm. Ta chả nghe rõ là gì.

(Ngày viết được ghi nguệch ngoạc theo không theo một nhận thức trí óc nào).

14 tháng 10, 2001: Chả biết chuyện gì đang xảy ra tại cái nhật ký này nữa. Cứ như có thằng điên nào đó viết bừa vào vậy. Tôi có nghe tiếng bước chân hay thấy cái gì lạ từ góc nhìn của mình đâu. Sẽ sớm trở lại.

16 tháng 10, 2001: Dà, mọi chuyện đã được sáng tỏ bởi vì tôi chả thấy một (những gì sau đó không thể đọc vì chữ viết nguệch ngoạc).

17 tháng 10, 2001: Lần sau tôi sẽ viết thêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi nhìn qua lỗ cửa và kết quả là không có gì hết. Tôi sẽ tiếp tục viết nếu mọi chuyện dễ ra căng hơn. Tôi thủ sẵn con dao và một cái bật đồ hộp để phòng thân rồi. Tiếng gõ rõ hơn. Tôi thấy cái gì đó, đen ngòm với hai hốc mắt đỏ máu, cứ như cái sọ không vậy. Nó đến rồi, nó thấy tôi rồi.

Tin tức lan truyền ngay hôm sau* 18 tháng 10, 2001 tin chiếu:

Những người dân đã thuật lại rằng họ ngửi thấy mùi xác thối từ *địa điểm đã được gạch bỏ*. Một số cảnh sát đã được phái đến hiện trường. Oh, và khi họ tới, cảnh tượng trong nhà thật khủng khiếp, như phim kinh dị sống vậy đó. Tay của một người đàn ông nằm trong thùng rác, nắp thùng rác giữ chặt đầu ông ta và tất cả nhựng bộ phận khác được dồn hết vào một cái tủ áo. Máu bắn khắp nơi với mùi hôi không chịu được. Cảnh sát cũng tìm thấy một thông điệp viết rằng, “Ta thấy ngươi đấy”.

18 tháng 10, 2001 tin chiếu:

Xác chết của ba viên cảnh sát được tìm thấy trong cùng một tòa nhà. Phần thân bọn họ bị xé sợi và bị đập nát. Trông như một mớ thịt nghiền vậy. Đương nhiên máu tràn khắp sàn. Họ còn bị rạch và cắt nhỏ, dồn vào những cái lỗ trên tường. Chúng tôi biết được điều này khi thấy thông điệp, “Ta thấy ngươi đấy”.
 
Câu chuyện thứ 56: Naruto's Lost Episode

Có lẽ không còn phải nói gì nhiều về bộ truyện tranh này nữa nhỉ, nổi quá rồi!

Mà thôi, cứ nói qua chút: Naruto (ナルト) là bộ truyện tranh nổi tiếng của tác giả Masashi Kishimoto được xuất bản hàng tuần trên tuần san Shonen Jump của Nhật Bản, bắt đầu từ số 43 năm 1999, đến nay đã được 613 chương tương đương 62 tập. Bộ truyện này nói về cậu bé Naruto mồ côi cha mẹ từ nhỏ và mang trong mình một con yêu quái tên gọi Cửu Vĩ Hồ (Kyuubi Gitsune) do Hỏa Ảnh Đệ Tứ (Yondaime Hokage) đã phong ấn vào cơ thể cậu trước khi hi sinh. Vì điều đó mà cậu bị dân làng và bạn bè xa lánh...

Bộ truyện tranh Naruto, và phần hai là Naruto Shippuuden đã đạt được thành công vang dội với hàng trăm triệu bản được bán ra trên khắp thế giới, trở thành bộ truyện tranh ăn khách thứ hai thế giới và đứng đầu Nhật Bản. Anime của bộ truyện này cũng đã được sản xuất bởi Studio Pierrot và Aniplex đã công chiếu khắp Nhật Bản trên mạng lưới truyền hình TV Tokyo và mạng lưới hoạt hình truyền hình vệ tinh Animax vào ngày 3 tháng 10 năm 2002, và đến giờ vẫn đang được trình chiếu hàng tuần.

Sau đây mình xin giới thiệu bài viết của một bạn vô tình xem được một tập phim bị coi là "Lost Episode" (tập phim bị mất) của Naruto:


Bạn đã bao giờ vô tình xem một anime và yêu thích nó ngay lập tức chưa? Tôi đã chứng kiến Naruto trở nên trở nên phổ biến như thế, và thậm chí xem người khác chơi game Naruto, nhưng chưa bao giờ tôi lại có ý nghĩ sẽ đọc hay xem serie này. Mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi vào năm 2008. Tôi đã thích nó đến mức mua cả bộ DVD về xem! Mọi chuyện cứ như thế cho đến khi tôi xem được một thứ như là một lost file (tập tin bị mất) ở một trong số các DVD đó.

Giống như phần lớn các fan khác, tôi thường xuyên online và chờ đợi các ep mới được dịch phụ đề tiếng Anh trên một số website. Khi mà đã ba tuần rồi mà họ không update các tập mới, tôi quay lại để xem Nartuo trên những đĩa DVD tôi đã mua từ trước. Thay vì xem trên ti vi, tôi quyết định xem trên chiếc laptop mới mua để học cao đẳng (đại học). Dù vậy, tôi KHÔNG mua những chiếc DVD đó trên một website chính thức nào cả. Thay vào đó tôi mua những DVD đó khi chúng lần đầu được sản xuất và chưa được chỉnh sửa hay thay đổi gì bởi những công ti phát hành. Bạn thấy đấy, tôi có một người bạn trai, người luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi, và anh ấy đã làm chúng (những cái DVD ấy) giúp tôi. Tất nhiên chúng là những DVD hoàn toàn mới như khi được phát hành tại Nhật, vậy nên tôi không thể hiểu nổi một từ nào trong đó (tức là phim không lồng tiếng hay phụ đề - người dịch). Tôi chỉ xem hành động nhân vật và diễn biến câu chuyện trôi đi.

Khi xem chúng trên laptop của mình, tôi phát hiện ra rằng mình có thể tự thêm vào những dòng phụ đề Tiếng Anh, dù chỉ cho vui mà thôi. Tôi có thể cho Naruto nói "Fuck you" (đệt mợ) thay vì "Damn it" (chết tiệt) . Vậy nên tôi cố gắng chỉnh sửa mấy cái DVD bằng phần mềm Microsoft Silverlight của mình. Tôi ước gì mình chưa bao giờ làm thế!

Tôi vô tình biết được thế nào là một tập phim gồm các khung hình (frame). Điều đó có nghĩa là dường như có một thông điệp ẩn sau mỗi tập phim. Tôi đã nghịch linh tinh bằng cái phần mềm chỉnh sửa video của mình, nhấp vào "Frame By Frame" (chế độ xem từng khung hình một). Tôi có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu của Naruto, trông y như thật vậy! Tôi đã nghĩ "Ồ, có lẽ Sakura sẽ lại đấm vào mặt cậu ta trong cảnh này đây". Tôi đã nhầm lẫn một cách khủng khiếp. Chỉ có hình ảnh Naruto hiện lên trên màn hình khi tôi dùng chế độ xem "Frame by frame" . Tôi dí sát mắt vào màn hình và chỉ nhìn thấy hình ảnh của Naruto vẫn không thay đổi qua mỗi khung hình. Tới khi việc đó kết thúc, laptop của tôi lại tự động tắt đi và khởi động lại. Tôi đã sợ hãi đến mức đông cứng lai, TÔI THẬM CHÍ KHÔNG THỂ DIỄN TẢ THÀNH LỜI!


[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Khi đó phim bỗng dừng lại, hiện ra trên màn hình là khuôn mặt đen và trắng của Hidan khi hắn sử dụng thuật "Thần Jashin" của hắn

Sau khi máy tính khởi động lại, không có gì xảy ra cho đến tận 30s sau đó. Màn hình hiển thị cảnh Hidan sử dụng một trong những nhẫn thuật "Thần Jashin" của hắn. Tôi đoán rằng sau khi khởi động lại, máy tính sẽ tiếp tục phát tập phim tôi đang xem. Khi đó phim bỗng dừng lại, hiện ra trên màn hình là khuôn mặt đen và trắng của Hidan khi hắn sử dụng thuật "Thần Jashin" của hắn. Sau đó là đến khuôn mặt của Shikamaru, rồi tập phim trông cứ như là những bộ phim được làm từ xưa với những chấm đen xuất hiện liên tục khiến trông nó như bị đốt cháy vậy! Phim bắt đầu cũ đi, chuyển sang màu nâu rồi sang dạng phim đen trắng thủa trước. Bộ phim tiếp tục chạy khi Hidan tiếp tục nói những từ mà tôi chưa bao giờ biết rằng một nhân vật anime có thể nói. Tập phim này vẫn CHƯA được chỉnh sửa... Nhưng Hidan bỗng nói bằng Tiếng Anh thay vì Tiếng Nhật. Thậm chí tiếng nói của hắn trông không giống như tiếng nói của diễn viên, nó cứ như là tiếng nói của loài quỷ thay vào đó vậy. Hidan nói:

"Cứ chạy đi! Cố bám lấy sự sống đi! Ta sẽ tới tìm ngươi, Rabin. Ta giờ là một phần cuộc sống của ngươi. Ta là cơ thể ngươi. Ta là một phần của ngươi."

Sau đó là cảnh Hidan tự đâm mình. Asuma vẫn ngã xuống đất như cũ và chết. Đoạn phim được lặp lại liên tục. Sau 5 lần như vậy, webcam của máy tính tự động bật. Tôi có thể thấy đèn báo màu xanh của nó bật lên. Nó tắt ngay lập tức, nhưng trên màn hình, thay vì khuôn mặt của Asuma lại là khuôn mặt tôi xuất hiện, cứ như là một tấm hình photoshop nham nhở vậy! Tôi ngay lập tức tắt máy tính và vội vàng lái xe đến nhà bạn trai mình. Tôi đến trước nhà anh ấy, ấn chuông cửa, nhưng không ai trả lời. Sau khi tôi nhấn chuông cửa tới lần thứ ba, cuối cùng cũng có người mở cửa. Đó là mẹ của bạn trai tôi. Tôi hỏi bà ấy về bạn trai tôi, nhưng bà bắt đầu khóc nức nở. Tôi hỏi bà ấy chuyện gì đã xảy ra, và tôi nhận được câu trả lời:

"Thằng bé mất rồi. Nó tự nhiên thu mình lại và tiến đến chỗ cô. Cô hỏi nó chuyện gì xảy ta vậy nhưng nó không trả lời. Đôi mắt thằng bé bỗng nhiên đảo liên tục và chân nó bắt đầu khua khoắng theo một vòng tròn. Cô thấy chân nó cử động, và thấy nó viết một cái gì đó như một chữ A giữa vòng tròn đó"

Bà ấy đóng cửa và tôi chỉ còn nghe được tiếng than khóc trong ngôi nhà ấy. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?! Tôi tới nhà một người bạn khác vì quá sợ hãi và không dám về nhà mình. Tôi vào máy tính bạn mình và tìm thử thông tin về Hidan. Hắn là một tín đồ thờ thần Jashin, vậy để sử dụng được thuật của mình hắn phải vẽ một kí tự như chữ A trong vòng tròn mà hắn dẫm lên. Tôi bắt đầu khóc, Nhưng may cho tôi lúc đó mới là 5 giờ chiều nên vẫn còn ánh sáng trong phòng. Tôi không muốn mình ở trong bóng tối, Tôi sợ đến mức không dám ngủ, bởi vì những gì tôi sẽ thấy (khi ngủ) chỉ là một màn đêm lạnh lẽo. Tôi không dám đi đâu khi không có bạn mình đi cùng. Tôi có ba người bạn, một trong số đó thường ngủ cùng tôi trong kí túc xá. Tôi muốn mình được an toàn.

Tôi bật laptop lên và không có chuyện gì xảy ra cả. Tất cả chỉ là cái màn hình Toshiba với những biểu tượng trên desktop. Tôi mở ổ đĩa CD/DVD ra xem và cái đĩa vẫn còn ở đó. Tôi nạp đĩa lại và nhân vào nút "DVD Inside" (trong ổ đĩa có đĩa DVD). Tôi nhấn nút Play và vào phần mềm Microsoft Silverlight của mình. Mỗi khi tôi cố mở phần mềm này ra, nó lại tự động đóng lại. Máy tính của tôi lại khởi động lại và webcam tự động bật. Khi màn hình Toshiba hiện ra, trên đó lại là hình ảnh của Hidan. Sau đó là hình ảnh photoshop của người mà Hidan đã giết, nhưng với khuôn mặt của người bạn trai đã khuất của tôi. Chúng tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tôi đã nhờ bạn tôi ở lại. Họ ở lại khi họ biết rằng chúng tôi chỉ có thể được an toàn kho ở cùng nhau

Chúng tôi bắt đầu hoảng sợ, nhưng sau đó khuôn mặt của Hidan lại hiện ra. Hắn muốn chúng tôi... nói chuyện với hắn. Chúng tôi đều nghĩ việc này thật ngu ngốc, nhưng chúng tôi vẫn làm như lời hắn bảo. Chúng tôi và hắn đã nói với nhau như thế này:

- Ngươi là ai?

- Ta là tất cả!

- Tại sao người lại làm chuyện này?!

- Ta không biết!.

- Tại sao người không dừng lại đi?

- Tất nhiên... sẽ sớm thôi!

- Bọn ta làm sao để... giúp ngươi dừng lại?

- Cho ta một linh hồn khác để ám...

- Làm sao người giết được bạn của bọn ta?

- Ta là tất cả... Ta là bệnh dịch... Ta là BẠN CỦA CÁC NGƯỜI...

Màn hình của tôi tắt đi và không thể bật lại. Bọn tôi đều biết việc mình phải làm. Tôi lấy cái DVD ra khỏi máy và đem nó rở lại hộp. Tôi tìm cách bán nó ở nhà một người bạn của mình. Một cạu bé 15 tuổi đã mua nó. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, những hình ảnh lướt qua đầu tôi. Tất cả những gì tôi thấy được là hình ảnh Hidan bước qua bước lại trên vòng tròn Jashin của hắn. Bạn tôi thấy tôi không có phản ứng nên đã bán cái DVD cho cậu bé ấy. Tôi quay trở lại thực tế, nhìn thấy cậu bé ấy cầm hộp DVD trên tay và đi mất. Tôi cảm thấy buồn và nhẹ nhõm...

Mong bạn hãy cẩn thận. Tin hay không là tùy ở bạn...


Tên dịch giả: kẻ_lang_thang
Nguồn: Creepypasta Wiki​
 
Câu chuyện thứ 57:
Blind Maiden – Website bị ma ám


Blind Maiden là một Urban Legend của Tây Ban Nha về một trang web kì bí sẽ cho bạn biết thế nào là nỗi sợ hãi thực sự. Tuy nhiên, trải nghiệm này đôi khi lại đem đến một kết cục không mấy là tốt đẹp.

Tin đồn về một trang web này đã xuất hiện ở các trường học của đất nước TBN được nhiều năm rồi. Tuy nhiên, không hiểu vì lí do gì mà hầu như chỉ có giới học sinh TBN mới biết về cái Urban Legend này. Tôi cũng chỉ biết về trang web này sau khi một cậu bạn của tôi ở bên đó kể cho tôi nghe câu truyện về nó.

Người ta đồn rằng, hầu như mọi lúc, bạn sẽ không thể nào truy cập vào trang web này cho dù bạn có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa.Tuy nhiên, theo lời đồn đại, bạn có thể vào trang web này nếu bạn làm theo các bước sau:

-Bạn phải ở một mình

-Bạn phải tắt hết đèn trong nhà(không phải trong phòng)

-Bạn phải truy cập vào trang web vào đúng nửa đêm và phải vào một đêm trời không trăng.

Sau khi thỏa mãn tất cả các điều kiện nêu ở trên, bạn sẽ ngay lập tức truy cập được vào trang web Blind Maiden. Khi đã truy cập được trang rồi, bạn sẽ được xem một series ảnh kinh dị.Mỗi bức ảnh là một khuôn mặt bị biến dạng vì nỗi sợ hãi, miệng của họ đông cứng lại như là họ muốn thét lên vì kinh sợ nhưng tiếng thét bị mắc nghẹn trong cổ họng họ vậy. Thêm một điểm đặc biệt nữa là mỗi người trong series ảnh đều không có mắt, thay vào đó chỉ là những hốc mắt rỉ máu. Ảnh hiện ra rất nhanh, ảnh này nối tiếp ảnh kia, không có bất kì lời giải thích nào, chỉ có những bức ảnh kinh dị liên tiếp hiện ra trước mắt bạn thôi.

Theo truyền thuyết thì, sau khi series ảnh chấm dứt, 1 dòng chữ tiếng TBN sẽ hiện ra trên màn hình.Dịch thô ra thì nó có nghĩa như sau:

“Website này sẽ đưa nỗi sợ hãi của bạn lên 1 tầng cao mới. Nỗi sợ hãi bạn cảm nhận được sẽ thông qua cả 5 giác quan. Bạn hãy cẩn thận không nên click nhầm vào thứ bạn không muốn. Bạn sẽ được trải nghiệm nỗi sợ hãi tột cùng. Hãy nhấn nút “Đồng ý” để bắt đầu trải nghiệm thú vị này nào”

Bên dưới dòng chữ là 2 sự lựa chọn : “Đồng ý” và “Từ chối”

Đến lúc này bạn sẽ cảm thấy rất là tò mò và muốn bấm vào nút “Đồng ý”. Đừng làm vậy. Nếu bạn nhấn “Đồng ý”, bạn sẽ chỉ tự đặt mạng sống của mình lên thớt mà thôi. Hãy nhấn “Từ chối” để đảm bảo an toàn cho bản thân.

Đây là truyện xảy ra nếu bạn nhấn nút “Đồng ý”

Ngạc nhiên thay bạn sẽ thấy, trên màn hình vi tính của bạn, một bóng người bí ẩn đang từ từ bước đến….nhà bạn! Rồi bóng người đó dần dần tiến đến gần hơn, dần dần, dần dần, bóng người đó đã đến trước cửa phòng và bước vào phòng bạn…Rồi bạn sẽ cảm thấy có ai đó đang ở sau bạn…Rồi bạn sẽ cảm thấy ai vỗ vào vai bạn…Và điều cuối cùng bạn thấy sẽ là hình ảnh của Blind Maiden nhìn bạn với 2 cái hốc mắt trống trơn của cô ta…

Truyền thuyết kể rằng, cô ta sẽ giết bạn và sẽ móc hai mắt của bạn ra. Sau đó cô ta sẽ chụp ảnh bạn và bức ảnh về khuôn mặt hoảng sợ của bạn sẽ được “vinh dự” gia nhập vào series ảnh trên…

Nói trước là cái web đó nhiều virut lắm …muốn thử thì vào tiệm net ấy
 
Câu chuyện thứ 58:
Train


Tôi sống cùng mèo cưng ở một làng quê khá xa thành phố. Phòng của tôi có cửa sổ đối diện với một đoạn đường ray tàu hoả. Thường thì người ta sử dụng tàu điện nên tàu hoả cũng không hay đi qua nơi này, vì thế nó rất tĩnh lặng và bình yên. Bàn học của tôi được kê ngay cửa sổ, có tầm nhìn đến tận những ngọn núi cao và đường chân trời thơ mộng.

Như mọi hôm, tôi trở về nhà sau 16 cây số đạp xe từ trường. Tôi ngồi vào bàn học và cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ, nhưng không thể. Gió mát rượi từ đồng cỏ mênh mông nhanh chóng kiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong vô thức, tôi nghe được tiếng chuông leng keng, tiếp sau đó là tiếng tàu hoả xình xịch chạy qua. Tôi có thể tự mình mường tượng ra cảnh tàu chạy băng qua cánh đồng lau xanh rượi, thêm chút nắng dịu dàng như truyện cổ tích ♥ Thật lãng mạng! Từ xa xăm vang lên một tiếng thét lớn…

Bộp! Tôi cảm nhận được một cục bông mềm trên tay mình. Miu à, em thật nghịch quá Có lẽ mèo cưng đã nhân lúc tôi ngủ mà nhảy lên bàn học, nàng lại muốn được vuốt ve đây mà! Bỗng gió từ đâu mang đến một mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi tôi, rồi những tiếng kêu chói tai vang lên khiến tôi nổi hết cả tóc gáy. Tôi dụi mắt tỉnh dậy và hét lên một tiếng lớn…

Trên tay tôi là một cái đầu với khuôn mặt gần như nát bét, tóc cùng máu bết lại thành một mớ hỗn độn. Ngoài kia, mèo cưng đang cào cào móng vuốt lên cánh cửa và kêu lên những tiếng chói tai.
 
Câu chuyện thứ 59:
Bản nhạc Gloomy Sunday và lời nguyền của thần chết



Ca khúc Gloomy Sunday – “Ngày Chủ Nhật u sầu” đã liên quan trực tiếp đến cái chết của hơn 100 người, trong đó có chính tác giả và người yêu cũ của ông.

Nỗi u sầu của nhạc sĩ Rezso Seress

Vào một buổi chiều cuối năm 1932 tại thủ đô Pari (Pháp) trong không khí nặng nề, u ám, lạnh lẽo của một chiều mưa, nhạc sĩ dương cầm gốc Hunggari, Rezso Seress ngồi chơi đàn bên cửa sổ. Chính ngoại cảnh u buồn ấy đã gợi cảm hứng cho những giai điệu đầu tiên trong một bản nhạc mới của anh. Đó chính là tác phẩm “Szomorú Vasárnap”.

Chàng nhạc sĩ đã dành trọn tình yêu cho một người phụ nữ nhưng lại bị cô cự tuyệt. Trong nỗi thất vọng, anh đã đặt bút viết nên bản nhạc sầu thảm nhất trong cuộc đời mình. Nhưng anh đâu ngờ, chính “đứa con tinh thần” ấy lại reo giắc tai họa trong những năm sau đó.

“Szomorú Vasárnap” đã không gây ấn tượng gì nhiều lúc ra mắt. Bản nhạc này đủ hay để các hãng thu âm thời bấy giờ có thể nhận lời phát hành đĩa nhưng không một hãng nào đồng ý vì “nhạc và lời quá buồn thảm, rợn người”. Phải đến năm 1935, phiên bản có lời đầu tiên bằng tiếng Hungary của “Szomorú Vasárnap”, do một người bạn của Reszo là Jávor viết lời và Pál Kalmár thể hiện, mới được ghi âm.

Bản nhạc đã nhanh chóng được các nhà sản xuất nước ngoài quan tâm. Nhạc sĩ Sam M. Lewis (người Mỹ) và Desmond Cater (người Anh) đều đã viết ca từ tiếng Anh cho “Szomorú Vasárnap” với tựa là “Gloomy Sunday”.

Phiên bản của Lewis, được Hal Kemp ghi âm vào năm 1936, có ca từ như sau: “Ngày chủ nhật u sầu, tôi chìm trong bóng tối. Trái tim tôi và tôi quyết định chấm dứt tất cả. Tôi biết, tiếp theo rất nhanh sẽ là nến và những người cầu nguyện. Đừng để họ phải khóc, hãy để họ biết rằng tôi vui sướng được ra đi. Cái chết không phải là giấc mộng, vì trong cái chết, tôi được âu yếm em. Còn lại hơi thở cuối cùng của linh hồn mình, tôi sẽ ban phước lành cho em”.

Ngay trong tuần “Gloomy Sunday” trở thành best-seller và tác giả Seress cũng đã gửi thư tới người yêu cũ với mong muốn nối lại tình xưa. Nhưng ngay ngày hôm sau, cô gái đó tự vẫn bằng thuốc độc, bên giường là một mẩu giấy có hai chữ: “Gloomy Sunday”.

Những cái chết lạ lùng

Phiên bản của Pál Kalmár ngay lập tức trở nên nổi tiếng tại Hungary, nhưng đó cũng là lúc nhiều sự việc lạ lùng bắt đầu xảy ra.

Tại Budapest, một người đàn ông ngồi trong quán cà phê đông đúc, yêu cầu nhạc công chơi bản “Szomorú Vasárnap”. Ông vừa nhấm nháp sâm panh, vừa thưởng thức bản nhạc. Bản nhạc chấm dứt, vị khách trả tiền, rời khỏi quán, vẫy một chiếc taxi, nhưng khi vừa bước lên xe, ông ta liền lôi ra một khẩu súng và tự kết liễu cuộc đời bằng một viên đạn.

Tại Berlin, một nữ nhân viên bán hàng đã treo cổ tự tử. Bên trong giày của cô là một tờ giấy ghi bản “Gloomy Sunday”. Tại New York, một cô thư ký xinh đẹp tự tử bằng khí gas trong căn hộ chung cư của mình. Tại hiện trường, người ta tìm thấy mẩu giấy nhỏ ghi lại tâm nguyện cuối đời của cô: Mong muốn được chơi bản nhạc “Gloomy Sunday” trong lễ tang.

Nhiều người cho rằng, bản nhạc thất tình buồn thảm là nguyên nhân của các vụ tự tử. Nhưng vấn đề này cũng gây tranh cãi, bởi sau đó, nó đã gây ra những cái chết lạ lùng cho những người nghe, không phân biệt tuổi tác, tầng lớp.

Một người đàn ông 80 tuổi tự kết liễu cuộc đời bằng cú nhảy từ cửa sổ tầng 7 xuống đất trong khi đang nghe bản nhạc này. Một cô bé 14 tuổi nhảy xuống sông tự tử khi trong tay còn đang cầm một bản copy của “Gloomy Sunday”. Kỳ lạ hơn, tại Italy, một cậu bé đang đi trên đường bỗng gặp một người đàn ông đang chơi bản nhạc “Gloomy Sunday”. Cậu dừng lại, dốc sạch tiền trong túi ra cho người ăn xin đó, rồi chẳng nói chẳng rằng đi tới một cây cầu, nhảy xuống sông …tự tử. Tại nhiều buổi biểu diễn, các ca sĩ chết trong lúc hát, khán giả đột tử trong lúc nghe “Gloomy Sunday”. Có tới 15 quốc gia có người đâm đơn kiện, buộc tội Rezso liên quan đến những cái chết này.

Dù đã được chỉnh sửa lại, “lời nguyền” chết chóc vô hình trong bản nhạc vẫn tiếp tục gây tai họa. Cái chết của một người phụ nữ khi đang nghe phiên bản hợp tấu của “Gloomy Sunday” tại căn hộ của mình ở Luân Đôn đã mở đầu cho chuỗi dài những cái chết tiếp nối sau đó, buộc cơ quan quản lý truyền thông Anh lại phải tái ban hành lệnh cấm đặc biệt đối với “Gloomy Sunday”. Đến tận ngày nay, lệnh cấm này vẫn chưa được dỡ bỏ.

“Buồn thảm nhất mọi thời đại”

Mặc dù mang tiếng xấu, nhưng “Gloomy Sunday” đã không ngừng được các ca sĩ khắp thế giới thể hiện lại, trong đó có những ngôi sao như Elvis Costello, Sinead O’Connor, Sarah McLachlan hay Heather Nova…. Danh ca Bjork cũng đã biểu diễn bài hát này tại đám tang của nhà thiết kế thời trang Alexander McQueen tại Nhà thờ St Paul (Luân Đôn) vào tháng 9/2010.

Bài hát “tử thần” cũng là nguồn cảm hứng cho bộ phim “The Kovak Box” (năm 2006), viết về một nhà văn bị mắc kẹt trên đảo Mallorca (Tây Ban Nha) cùng với những người bị gắn một loại vi chip khiến họ tự tử khi nghe “Gloomy Sunday”. “Ngày Chủ nhật u sầu” cũng bị liệt vào vị trí số 2 trong danh sách những ca khúc buồn thảm nhất mọi thời đại do trang âm nhạc Spinner bình chọn.

Từ góc độ khoa học, các nhà nghiên cứu đã tìm cách giải thích nguyên do của những cái chết khó hiểu liên quan đến bản nhạc “tử thần”. Họ cho rằng vào thời điểm bản nhạc ra đời, Mỹ và châu Âu đang trải qua một thời kì khủng hoảng kinh tế xã hội trầm trọng sau Chiến tranh Thế giới thứ I. Một xã hội công nghiệp hóa đang khiến cuộc sống quay cuồng hơn, nạn thất nghiệp gia tăng, cảnh chết chóc, thương vong do di chứng từ chiến tranh…Tất cả đã tác động mạnh đến tâm lý con người và đưa họ rơi vào trạng thái mất phương hướng, trầm cảm, bi quan về cuộc sống. Bản nhạc “Gloomy Sunday” với giai điệu sầu thảm, ma mị có thể chính là “giọt nước tràn ly”. Hơn nữa, những câu chuyện thêu dệt của dư luận, khiến bài hát càng trở nên “ma quái” hơn cũng đã góp phần tạo nên xu hướng “tự tử dây chuyền” vào thời điểm đó.

Chính tác giả Rezso cũng treo cổ tự tử

Với Rezso, khi được hỏi ông đã suy nghĩ gì khi viết ca khúc, người nhạc sĩ bất hạnh nói: “Sự nổi tiếng kiểu này khiến cho tôi bị tổn thương. Tôi đã trút mọi nỗi niềm thất vọng, đổ vỡ của trái tim mình vào bài hát, và dường như những người khác, có cảm xúc giống tôi, cũng tìm thấy sự tổn thương của họ trong đó”.

Khi báo chí thống kê số lượng khổng lồ những vụ tự tử bắt nguồn từ bản nhạc này, người nhạc sĩ thất tình thực sự hoảng loạn. Anh chẳng hiểu vì sao “đứa con tinh thần” ra đời trong giây phút tâm trạng u ám, sầu thảm ấy lại gây ra nhiều tai họa đến như vậy. Rezso tìm cách thu hồi lại bản nhạc, nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô nghĩa.

Không biết có phải do “lời nguyền” bí ẩn từ “Gloomy Sunday”, chính tác giả của nó Rezső Seress cũng đã tìm đến cái chết. Trong Thế chiến thứ II, do mang dòng máu Do thái, Rezso bị bắt vào trại tập trung của Đức quốc xã. Sống sót sau địa ngục trần gian này, ông trở thành một nghệ sĩ nhào lộn cho một nhà hát và rạp xiếc. Sau đó, Rezso quay trở lại với sáng tác nhạc nhưng không bao giờ có một tác phẩm nào gây tiếng vang như “Gloomy Sunday”.

Tháng 1/1968, Rezso nhảy khỏi cửa sổ căn hộ của mình ngay sau sinh nhật lần thứ 69 nhưng không chết. Sau đó, tại bệnh viện, người nhạc sĩ bất hạnh đã treo cổ để tìm đến sự giải thoát cuối cùng.
 
Câu chuyện thứ 60:
GONE.txt


Nếu được, tôi sẽ không bao giờ mở file đó trên máy tính của tôi. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Số phận của tôi đã được an bài. Tất cả là câu chuyện của tôi bắt đầu từ vài ngày trước. Tôi nghĩ nên cho các bạn biết ngay bây giờ vì tôi không có nhiều thời gian. Hăn đã đến. Hắn đã thông báo với tôi và những gì tôi phải làm và số phận tôi sẽ ra sao nếu không làm việc này.

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi có thể chạy. Nhưng chạy đi đâu? Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ sẽ là chạy cho cả phần còn lại của cuộc đời tôi nếu tôi không may mắn. Tất cả điều này là do cái tập tin điên rồ đó. Tôi cho rằng nên bắt đầu từ đầu, nhưng đầu tiên là đâu? Tôi đoán nó là trường học, nơi bắt đầu của tất cả việc này.

Tôi là một sinh viên, có vẻ đã quá lớn tuổi cho cái việc này, nhưng hãy để tôi đảm bào với bạn rằng đây không là lần đầu tiên. Một cô bạn của tôi tin vào những câu chuyện ma. Nhưng tôi và một số người bạn khác lại có một số ý nghĩ khác. Chúng tôi sẽ không bao giờ tin vào ma quỷ, nhưng hiện tại, chúng tôi nghĩ đã đưa ra một sai lầm chết người. Tôi hoàn toàn không nhớ những câu truyện cô ấy nói với chúng tôi nhưng tôi chắc chắn bạn sẽ biết khi chúng tôi kể câu chuyện này. Như tôi đã nói, Tôi không có nhiều thời gian.

Tuần đó, cô ấy đến trường trong một tâm trạng sợ hãi. Chúng tôi đã cố gắng để hỏi cô ấy xem có chuyện gì đã xảy ra nhưng cô ấy chỉ lắc đầu và từ chối không nói bất cứ điều gì. Phải mất đến 3 ngày sau thì cô ấy mới sẵn sàng kể cho chúng tôi chuyện mà đang làm phiền cô.

“Câu chuyện đó, ” cô ây nói.

“Câu chuyện đó tôi đã nói với các bạn rồi … tôi chỉ phát hiện ra thêm một điều gì đó về nó.”

và cô ấy lại từ chối nói thêm về nó.

Ngày hôm sau, cô ấy đã không đến trường. Bọn tôi cảm thấy rất lo lắng và đặc biệt hơn là sau những gì cô ấy đã nói với chúng tôi nhưng tôi chỉ cố gắng nhún vai và nói với mọi người đó chỉ là một sự trùng hợp.

Điện thoại bỗng reo lên khi chúng tôi đang trên đường về nhà. Đó là số của người bạn của chúng tôi và như thường lệ tôi nhấc máy lên nghe, và chỉ có một câu duy nhất … :

“DO NOT OPEN THE FILE” (KHÔNG ĐƯỢC MỞ TẬP TIN ĐÓ.)

Tôi cố gắng hỏi thêm nhưng cô ấy đã cúp máy. Ngày hôm sau, ở trường, mọi người đều xì xào và nhìn bọn tôi.

Tôi hỏi một trong số họ xem có chuyện gì đã xảy ra và anh ta nói với tôi về tin đồn. Người bạn của tôi, cô gái ấy … đã bị giết chết một vài ngày trước đó. Chân tay cô ấy bị xé ra và các cơ quan đã bị nghiền nát, tôi đã cố gắng chứng minh rằng cô ấy vẫn còn sống… nhưng sự thật không thể thay đổi.

Bạn có thể tưởng tượng tâm trạng của tôi lúc này, nó quá là kinh khủng đối với tôi vì những lời nói ma quỷ của cô ấy trên điện thoại hôm qua vẫn ám ảnh tôi. Tôi cảm thấy như cô ấy đang muốn nói chuyện gì đó với tôi. Và tôi muốn biết nhiều hơn về những điều cô ấy đã không chỉa sẻ với bọn tôi. Và cũng bởi vì bây giờ tôi sắp đối mặt với cái chết.

Tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi chỉ cảm giác vậy. Nếu bạn quan tâm và quý trọng đến cuộc sống của bạn, tôi khuyên bạn không nên đọc tiếp. Nếu bạn là người may mắn thì sẽ không có gì xảy ra.

Nhưng bạn làm sao biết được nó như thế nào. Nếu một tập tin ngẫu nhiên, GONE.TXT bỗng nhiên xuất hiện trên máy tính của bạn, KHÔNG, tôi khuyên bạn KHÔNG được mở nó ra. Nó là một thứ rất khủng khiếp. Khi bạn nhìn vào nó thì nó sẽ bắt đầu kích hoạt tất cả những gì sẽ xảy ra với bạn.

Ngày hôm đó, tôi tìm kiếm tập tin trong máy tính của tôi. Và vì tôi đã đọc rất nhiều creepypasta nên tôi biết rất nhiều người đã gặp phải trường hợp này. Nhưng không, nó không hề đập vào mắt tôi, nó đã được ẩn một cách khéo léo.

Tôi chỉ tìm thấy nó khi sử dụng đến trình Tìm Kiếm trên máy tính. Nó không có danh hiệu gì quá dài, chỉ có GONE, và một số tập tin không liên quan bên cạnh nó. Tuy nhiên sự tò mò của tôi đã mở nó ra.

Một sai lầm lớn. Đây là những thông báo trên màn hình. KHÔNG đọc phần sau đây, tôi xin nhắc lại hoặc là cuộc sống của bạn sẽ có biến, đặc biệt là đã đọc tất cả điều này.

He comes. – Ngài đã đến
He warns. – Ngày đã cảnh báo
She comes. – Cô ta đã đi
She kills. – Cô ta đã bị giết chết
Knocks seven times. – Gõ bảy lần
Organs. – Cơ quan
Heart. – Tim
Eyes. – Mắt
Skeleton. – Bộ xương
Soul. – Linh Hồn
Limbs. – Chân tay
Mind. – Tâm trí
You are gone. – Bạn đang tới
RUN… – Chạy…

Bây giờ, bạn đã đọc nó, tôi không thể làm gì cho bạn nữa. Bạn biết câu truyện này, bạn biết văn bản này. Điều này là sự thật? tôi đoán bạn chỉ phải đợi bảy ngày để tìm hiểu nó … tôi đã cảnh báo bạn. Tôi đã thực sự cố gắng cảnh báo bạn, nhưng tôi cần phải chia sẻ điều này với mọi người.

Trước khi cô ấy đến với tôi. Tôi không muốn đi vào sâu nữa về những gì cô ấy sẽ làm với bạn. Nó quá là khủng khiếp. Thông điệp trên giải thích tất cả. Bạn sẽ được cảnh bảo bởi một người đàn ông trước khi cô ấy đến. Đây là cảnh báo duy nhất của bạn. Cảnh báo cho bạn biết để bạn có thể ra khỏi đó và chạy. Không mang theo gia đình bạn, không nói cho ai biết . Chỉ CHẠY.

***
 
Câu chuyện thứ 61:
Khúc nhạc Pokemon


Game Pokemon thì ai cũng nghe qua rồi nhỉ ( bên gamevn có cả hội ). Pokemon tròn tròn xinh xinh ai chả thích. Nhưng bên cạnh đó còn có một câu chuyện truyền tai nhau của những tay hardcore về bản ost ám ảnh của Lavender town. OST này thuộc về map Lavender town, một map nhỏ trong game Pokemon năm 1996. Thoạt đầu thì giai điệu nhạc không có gì lạ, những âm thanh lập lại quãng 2 phút phình thường ( hồi bé cũng ôm máy GBA chơi, nhưng ko bật tiếng ). Tuy nhiên sau 3 tháng đầu phát hành, giới truyền thông ghi nhận những ca tự sát của những đứa bé từng chơi qua game này. thế là giới chính phủ JP cũng như cộng đồng mạng tham gia tìm hiểu…..

Phương thức tìm hiểu là dùng soft phân tích âm thanh của bản nhạc nền. chắc thím biết là âm thanh sẽ tạo ra những đoạn nhấp nhô chứ gì ( mình không rành nên không biết gọi thế nào ). nhưng soft này khác ở chỗ là nó sẽ chuyển âm thành những điểm ảnh. Và khi chạy dc 2 phút của bản nhạc nền, các điểm ảnh tự dưng tạo ra hình của những con pokemon Unown

Unown còn gọi là stick pokemon, chúng có thể ghép với nhau để tạo ra chữ cái hoăc câu . Họ cho chạy hết đoạn nhạc, thì các hình của con Unown tạo ra dòng chữ ” LEAVE NOW “! .Điểm đáng nói là vào lúc đó thì Unown chưa xuất hiện, mà đến các phiên bản pokemon sau thì nhà phát hành mới đưa vào con này. Vậy tại sao chúng lại xuất hiện ? và họ tạo ra bản nhạc làm clg ?

Sau đây là một bài viết lấy từ Genk:

Lavender Town Syndrome (hội chứng Lavender Town)

Red và Green là 2 phiên bản Pokemon đầu tiên được ra mắt tại Nhật Bản vào ngày 27/2/1996, trong đó có một địa danh mang tên Lavender Town. Ít lâu sau khi phát hành, người ta ghi nhận rất nhiều trường hợp trẻ em từ độ tuổi 7-12 đã tự sát theo nhiều cách khác nhau, số khác đổ bệnh hoặc nhẹ hơn cảm thấy đau đầu kinh khủng, và tất cả đều có một điểm chung đó là đã chơi Pokemon Red hoặc Green.

Nhiều tin đồn nhanh chóng xuất hiện sau đó, cho rằng nguyên nhân là do một địa điểm có tên Lavender Town và tất cả những vụ tự sát chỉ xảy ra sau khi các nạn nhân đã đặt chân tới nơi này trong game. Bắt đầu nghiên cứu theo hướng đó, người ta nhận thấy rằng bản nhạc nền của Lavender Town mang giai điệu rất u ám và có chứa những âm thanh tần số rất cao mà chỉ tai của trẻ em mới cảm nhận được bởi chúng chưa phát triển hết, gây ra ảnh hưởng xấu đến đầu óc và cơ thể. Cái tên Lavender Town Syndrome cũng từ đó mà xuất hiện và được cho là nguyên nhân gây ra 200 trường hợp tự sát, phần lớn bằng cách treo cổ hoặc nhảy lầu.

Hiện tại, bản nhạc nền của Lavender Town có nhiều sự khác biệt giữa các phiên bản, nhưng những vụ tự sát chỉ được ghi nhận trong đợt phát hành đầu tiên của Pokemon. Hãng phát triển game khi đó đã phải tiến hành chỉnh sửa bằng cách hạ tần số của những âm thanh được cho là nguyên nhân, và từ đó chưa có trường hợp trẻ em tự sát nào xảy ra. Khác với đa số creepypasta khác đã được chứng minh là hư cấu, Lavender Town Syndrome hiện vẫn còn đang nằm trong vòng bí ẩn và gây tranh cãi.

Bản nhạc nguyên gốc trong Lavender Town.

Trong Pokemon Red, Lavender Town được biết đến là nơi yên nghỉ dành cho các Pokemon, vì vậy mà bản nhạc nền của nó cũng mang màu một màu sắc u ám đặc trưng.

Ngoài ra một số người khi mở bản nhạc này bằng công cụ chỉnh sửa đã thấy sóng âm của bài hát vẽ nên hình thù kì lạ tựa tựa như con ma
 
Câu chuyện thứ 62:
Chat


Đó là 1 tối thứ sáu bình thường và tôi vẫn đang thức khuya chat với anh bạn Bradly của tôi ở một phòng chat ảo chúng tôi tìm thấy trên mạng.

Cậu ấy nói với tôi và mấy người chúng tôi vừa gặp rằng cậu ấy có thể thức khuya bao lâu cũng được, vì bố mẹ cậu ấy đang đi công tác đến cuối tuần và có căn nhà cho riêng mình.

Chúng tôi thức chơi đùa với vài người gì đó, và tôi để ý Bradly đã thích 1 cô gái. Rồi mẹ tôi cũng bắt đầu kêu tôi đi ngủ. Khi tôi chuẩn bị log off, tôi hỏi Bradly sẽ làm gì vào ngày mai, có thể đến nhà tôi chẳng hạn.

Cậu ấy ko rep một lúc, cho đến khi:

“Bradly is typing a message”.

Rồi lại trống trơn.

“Bradly is typing a message”.

Lại chẳng có gì.

“Tuỳ cậu thôi, tớ đi ngủ đây, chung ta sẽ nói ngày mai” – tôi nói. Thật kì lạ khi cậu ấy không rep như vậy.

Tôi chẳng nghe được gì từ cậu ấy cho đếm sáng hôm sau. Tôi log on vào trang web đó và cậu ấy đang on. Cậu ấy xin lỗi vì đã ko rep và nói rằng đang rất bận.

Chúng tôi có 1 cuộc trao đổi ngắn, và Bradly bảo sẽ đến nhà tôi, và nó rất khẩn cấp. Tôi hỏi cậu ấy tại sao ko muốn gặp bố mẹ trước, vì họ chuẩn bị về rồi. Cậu ấy nói ko có thời gian và có một thứ rất quan trọng muốn cho tôi xem, và log off ngay lập tức.

Tôi thấy đó ko phải là tính cách của Bradly, người luôn đặt gia đình lên hàng đầu, và rất tò mò xem cậu ấy muốn cho tôi xem cái gì.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ đến sớm, vì nhà cậu ấy chỉ cách nhà tôi 20 phút. Đúng lúc đó tôi nhận đc 1 cú điện thoại khó chịu. Đó là bố mẹ Bradly, vừa về nhà và có vẻ rất lo lắng.

Họ hỏi Bradly đang ở đâu, và tôi nói họ đừng lo, vì thực chất cậu ấy đang đến nhà tôi. Chiếc điện thoại bỗng im lăng trong khoảng 1 phút, cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng hét chết người từ phí bên kia đầu dây.

Ông bố thở dài, rồi dũng cảm nói lên một câu tôi không bao giờ quên: “Ra khỏi nhà ngay. Bradly đang ở đây. Nó…chết rồi”. Họ đã tìm thấy thi thể vô hồn của Bradly bị treo như một chiếc áo khoác ở trong tủ. Tôi kết thúc cuộc gọi, shock, vì Bradly đã hỏi rằng tôi có ở nhà một mình không. Và tôi nghe thấy cửa sau bị mở...

Theo bản năng, tôi làm thứ đầu tiên tôi có thể nghĩ đó là chui xuống gầm giường để trốn. Tôi nghe thấy những tiếng bước chân chầm chậm đi tới thật gần. Tôi ko dám mở mắt, nhưng khi cố gắng nhìn qua các ngón tay, tôi thấy 2 bàn chân trắng, nhợt nhạt bước vào phòng tôi, gần như đang ở slow motion vậy...

Tôi sẽ thấy rất sợ khi thấy chủ nhân của đôi bàn chân như thế này. Khi chúng dần tiến tới giưòng, bạn có thể cảm nhận thấy rõ sự ẩm ướt của các tiêng bước chân trên sàn gỗ; tim tôi đập thình thịch và tôi nín thở.

Khi mà tôi không thể sợ hơn đc nữa, điện thoại tôi bỗng kêu một tiếng beep để thông báo với tôi răng tôi vừa nhận đc 1 tin nhắn.

Đó là tin nhắn của Bradly! Nó nói: “Cậu đang ở đâu?” .

Đôi chân bỗng dừng lại đột ngột….


Nguồn: creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 63:
Video Camera


Vài năm trước, có một sinh viên đang học đại học tên Bryan. Cậu không có đủ tiền để sống trong kí túc xá, vì vậy cậu phải thuê một căn hộ trong thành phố.

Sau một thời gian sống một mình ở đây, cậu cảm thấy có một gì đó rất lạ đang xảy ra. Thường thường, khi cậu đi học về, màn cửa ở phòng ngủ cậu ấy đã được kéo lại trong khi rõ ràng là buổi sáng khi đi học, cậu để nó mở. Khi khác, những đồ vật của cậu không còn ở vị trí cũ và một số khác thì biến mất.

Những điều kì lạ này bắt đầu làm Bryan sởn gai ốc, vì vậy chàng trai trẻ quyết định kể lại với bạn mình, Trisha và Alex về việc này. Họ gặp cậu ở một quán ăn, sau khi uống cà phê xong, cậu kể lại cho họ tất cả những thứ kì lạ đang diễn ra quanh cậu ấy.

“Chắc tao bị hoang tưởng rồi” – Bryan nói. “Nhưng tao nghi là có ai đấy đột nhập vào nhà lúc tao đi học, và ...”

“Và sao?” – Alex chen vào. “Xếp lại màn cửa và di chuyển đồ đạc lung tung? Ai dở hơi mà làm thế?”

“Nghe có vẻ điên nhưng chắc là cậu bị theo dõi rồi”, Trisha nói. “Có thể lắm chứ. Nếu thật thì mình nghĩ tốt nhất là cậu nên báo cảnh sát”.

“Cảnh sát thì làm được cái gì?” – Alex nói. “Họ chả rảnh mà giám sát cái căn hộ của mày đâu. Với cả mày chả thiệt hại gì cả. Chả có dấu hiệu đột nhập. Ngắn gọn là cóc có bằng chứng gì hết”.

“Thế giờ tao phải làm gì?” – Bryan nói. “Tao chả biết phải làm gì”.

“Mình nghĩ cậu nên bình tĩnh lại” – Trisha nói. “Dễ thôi mà. Đặt một chiếc camera trong phòng ngủ, để nó quay trong khi đến trường. Nếu thật là có người đang theo dõi cậu, cậu có thể đưa cuộn băng cho cảnh sát làm bằng chứng”.

“Cậu biết không, đó là một ý kiến tuyệt vời” – Bryan nói.

“Và nếu mày thực sự hoang tưởng hay bị điên, mày có thể đưa cuộn băng cho bác sĩ tâm thần” – Alex trêu.

Đêm đó, Bryan mượn camera của Trisha và mang nó về. Ngay sáng hôm sau, cậu giấu kín nó bên dưới mấy tập tài liệu trên bàn. Trước khi đi, cậu ấn nút ghi hình và để nó chạy.

Ngày hôm đó, khi ngồi làm bài thuyết trình, chàng trai trẻ quên sạch về vụ camera. Chỉ đến khi về đến nhà, chui vào phòng ngủ thì cậu mới nhớ ra điều đó.

Lấy chiếc camera ra, cậu ấn nút stop. Cậu lấy điện thoại gọi cho bạn.

“Hey, Trisha” – Cậu nói. “Tớ vừa về đến nhà, chuẩn bị xem đoạn phim đấy đây”.

“Tuyệt” – Trisha nói. “Đừng cúp máy, thấy gì thì bảo mình luôn”.

Cậu ấn nút play và xem những hình ảnh được ghi lại trên màn hình camera. Cậu thấy cậu đang chuẩn bị đi học vào buổi sáng và đóng cửa phòng lại. Nhưng rồi chẳng có gì xảy ra. Cậu tua tới trước. Căn phòng chả có ai.

“Vẫn chả có gì” – cậu nói.

“Mình không thể đợi được nữa” – Trisha trả lời. “Dù sao bây giờ TV cũng chả có gì hay ho”

“LẠY CHÚA!” – Bryan hét lên khi nhấn nút play.

“Sao? Sao?” – Trisha bất ngờ.

“Cửa đang mở ra!” – Bryan nói. “Đó là một người phụ nữ...”

“Bà ta làm gì?” – Trisha hỏi.

“Chỉ đứng đấy... đóng cửa... đi vòng quanh...”

“Lạy chúa! Lạ thế! Bà ta trông thế nào?”

“Không nhìn được mặt... tóc đen, dài và xơ ... quần áo rách rưới...”

“Cậu biết bà ta không?”

“Không, chả biết là ai luôn... Bà ta cầm theo một con dao... một con dao làm bếp rất to... bà ta đi qua cái sọt rác... giờ bà ta cầm quần áo tớ lên ngửi”

“Eo! Tởm! Bà ta bị sao vậy nhỉ?”

“Bà ta tiến tới tủ quần áo... chui vào đó”

“Tua tới xem bà ta còn làm gì nữa không”.

Cậu xem toàn bộ đoạn phim nhưng căn phòng vẫn vậy.

“Cậu biết vậy là sao không” – Bryan nói. “Tớ có bằng chứng rồi. Giờ tớ đi gặp cảnh sát và họ sẽ xử lý vụ này”.

“Tớ biết” – Trisha nói. “Họ sẽ xử lý”.

“Alex sẽ phát điên lên khi thấy cái này”.

“Tất nhiên. Cậu ấy đã không tin cậu. Nhưng tớ thì có”.

“Tớ biết. Cậu là một người bạn tốt ... LẠY CHÚA!”

“Sao? Sao?”

Bryan ấn play một lần nữa.

“Cánh cửa lại mở ra” – Bryan nói.

“Ai vậy?” – Trisha hỏi.

“Ồ, không sao” – Bryan nói. “Là tớ từ trường về”.

Cậu thấy mình trên màn hình, tắt camera đi.

“Đi gặp cảnh sát đi” – Trisha nói. “Mình sẽ đi với cậu. Chúng ta sẽ cho họ xem cuộn băng”.

“Được. Tớ sẽ gặp cậu ở hàng ăn 15 phút nữa” – Bryan nói và cầm theo camera.

“OK... à khoan đã” – Trisha nói. “Cậu bảo bà ta chui vào tủ quần áo. Thế bà ta đã ra chưa? Bryan, BÀ TA ĐÃ RA KHỎI ĐÓ CHƯA?”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Bryan. Cậu nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo mở ra.

“Bryan! Chạy đi!” – Trisha gào lên, nhưng đã quá muộn. Điện thoại mất tín hiệu. Cô ấy cố gọi lại nhưng không có ai bắt máy.

Tối hôm đó, cảnh sát tìm thấy thi thể một sinh viên đại học 18 tuổi nằm trong bể máu. Cậu ấy bị đâm 21 nhát. Chiếc camera được giữ chặt trong bàn tay lạnh ngắt của cậu ấy. Khi cảnh sát kiếm tra chiếc camera, chiếc thẻ nhớ đã biến mất.

Đến giờ họ vẫn chưa tìm ra tung tích người phụ nữ.

Có thể bà ta đang trốn trong tủ quần áo của bạn, ĐANG TRỐN TRONG TỦ QUẦN ÁO CỦA BẠN.


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 64:
Running Like Hell

"Chạy! Mình phải chạy nhanh hơn hắn!".

Người thanh niên khuôn mặt như tái xanh, mồ hôi nhễ nhại, anh ta sắp kiệt sức. Thứ duy nhất giữ cho đôi chân của anh phóng nhanh qua màn đêm lúc này, có lẽ là nỗi sợ hãi do cái bóng đang đuổi theo sau anh gây ra. Anh không dám quay lại để nhìn cái cái gã đáng sợ ấy, anh còn chẳng biết liệu hắn có phải con người không nữa. Theo sau anh là một vóc hình to lớn gần như bị bóng đêm che khuất, hắn câm lặng và có vẻ gì đó khá ung dung. Những bước chân chậm rãi của gã, những bước chân chậm rãi và vươn dài ấy, hòa cùng một nhịp với cái tiếng phát ra từ bàn chân mỏi mệt của người thanh niên. Đánh liều, anh nghiêng đầu ra phía sau một chút, rồi vội quay lại ngay như đứa trẻ nhìn thấy ông Ba Bị.

Có vẻ như tên to lớn ấy mặc 1 bộ comple màu đen, kể cả áo sơ mi của hắn cũng đen nốt, và thứ duy nhất giúp anh nhìn ra hắn là chiếc khăn choàng cổ màu đỏ. Một màu đỏ thật rợn người, nó tựa như máu pha với sữa loãng. Mà thôi, hiện tại phải tiếp tục chạy thôi!

"Mình đã bỏ xa hắn rồi, mệt thật!"- Người thanh niên thầm tự an ủi mình, sau khi dùng hết sức bình sinh chạy vào một con hẻm vắng. Đây là lần đầu tiên, anh ta đối mặt với một thứ gì đó rợn sống lưng hơn là những con ma tưởng tượng trong bóng tối. Đôi chân anh lê đi trong mệt nhọc, anh tự nhủ anh đã sắp về nhà. Bỗng, anh nghe những âm thanh quen thuộc- tiếng bước chân.

"Làm thế quái nào mà hắn có thể đuổi theo mình chứ?"

Đôi chân mệt mỏi lại phải chà sát mạnh trên con đường tối tăm. Mặc cho những nỗ lực cố cắt đuôi của anh, cái bóng vẫn chậm rãi trườn sát tới, tựa như muốn nuốt chửng cái bóng của chính người thanh niên. Trong lúc sợ hãi tột cùng, anh bỗng nhớ về cô gái xinh đẹp ấy, trong trí tưởng tượng lúc này của anh, cô gái ấy đang cười; chợt suy nghĩ của anh méo mó đi, mặt cô gái ấy đầy máu, nụ cười giờ đã được thay thế bằng tiếng rên xiết vang xin, rồi một bàn tay cầm dao đâm liên tiếp vào ngực cô ta, đến khi mắt cô ấy lịm dần, người con gái xinh đẹp đã nằm trên vũng máu. Người thanh niên ấy bật khóc, càng cố chạy xa hơn.

Rồi khi đến ngã ba đường, anh ta quyết định tin vào trực giác của mình và quẹo phải. Có thể ở một thế giới song song nào đó, anh ta đã chọn đúng. Chỉ tiếc rằng ở thế giới này, đó là một sai lầm chết người. Đó là một ngõ cụt. Người đàn ông đeo khăn choàng đỏ đã bắt kịp anh.

Dựa sát vào chân tường, chàng thanh niên lúc này như con ếch trước nanh độc của rắn hổ mang. Anh đã thử chống trả lại, nhưng mọi cú đấm vô vọng của anh gần như bay vào khoảng không, bởi hoặc là hắn quá nhanh, hoặc anh đang phải đối đầu với một bóng ma. Tuyệt vọng, anh càng lui bám vào sát bức tường hơn, tới mức mà trông anh như đang quỳ gối với cái bóng khổng lồ ấy.Mỉa mai thay, đây cũng là lúc mà anh có thể nhìn trực diện người đàn ông khăn choàng đỏ. Tóc hắn ngắn, ẩn sau chiếc nón rộng vành. Đôi mắt hắn sâu hoắm tới mức không thể nhìn ra màu của con ngươi. Những phần còn lại của khuôn mặt ấy như bị bóng tối nuốt chửng, trông chẳng khác nào 1 cái đầu lâu-khuôn mặt của tử thần. Gã lầm bầm cái gì đó như cầu kinh.

Lấy hết dũng khí, người thanh niên gằn giọng: "Ngươi là ai?"

"Ta là Người Dọn Rác" gã đàn ông trả lời

"Rác?"

"Phải, những thứ rác rưỡi giống như ngươi vậy. Ngươi có hối hận không?"

Người thanh niên trả lời trong run rẩy: "Hối... hối hận gì chứ?"

"Về cô gái!" Người đàn ông khăn choàng đỏ đáp

Người thanh niên run lên bần bật. Đó là một cô gái đẹp mà anh ta gặp trên đường. Phải, anh ta thích ngắm nhìn những cô gái đẹp. Anh ta là kẻ thích chinh phục. Thật lý thú khi có thể chiếm hữu người con gái ấy. Rồi cũng như những người con gái trước đây, cô ta quá đẹp đối với thế giới này, cô ta nên bị cưỡng hiếp rồi đâm cho tới chết. Anh còn nhớ lúc cô gái ấy van xin, là lúc anh đạt được khoái cảm tột độ. Cảm xúc ấy tựa như thuốc phiện!

"Mày là ai, cớm à!" Gã thanh niên đánh bạo đáp lời người đàn ông bí ẩn

"Trông ta giống lắm sao?" Lại cái giọng trầm trầm như vọng lên từ nghĩa trang ấy.

Tên thanh niên lúc này như điên loạn, hắn gầm to như con chó bị mất xương: "MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI, CHÚA À?"

Thở dài, người đàn ông đáp:" Chúa nhân từ, ta thì không!"

Người đàn ông lấy ra một thứ gì đó rất kỳ lạ, chỉ biết là nó đầy góc cạnh và sắc. Thứ duy nhất mà người ta nghe được đêm hôm ấy, ngoài tiếng mèo kêu, chỉ là âm thanh của một cái gì đó bị đâm liên tiếp. Ngày hôm sau, nơi hẻm cụt ấy chỉ còn vũng máu và những đống bầy hầy. Người ta đồn tháo nhau rằng, tại hiện trường, cảnh sát đã cố che giấu đi 1 vật chứng. Đó là một mảnh giấy dán, trên đó ghi dòng chữ " I'm feelin' good" bằng máu.
------------------------------------------------------------------------------------------
--------------------------------------------------------------------------------
------------------------------------------------------------------
--------------------------------------------
---------------------------
------------------
--------------
-----------
-------
Trong căn phòng của 1 biệt thự sang trọng , có một người đàn ông cao lớn đang thay y phục. Ông ta cởi chiếc khăn choàng đỏ ra, đứng trước gương chỉn chu đầu tóc. Rồi chợt như nhận ra mình quên điều gì, ông móc vội từ túi quần ra một tấm ảnh. Đó là khuôn mặt của một thanh niên có nước da tái nhợt. Ông dùng bút đỏ gạch chéo tấm hình, rồi dán nó lên một tấm bảng lớn. Nhìn rộng ra một chút, trên bảng ấy chật kín những tấm hình bị gạch đỏ tương tự. Người đàn ông cúi đầu cười, ban đầu là tiếng cười nhỏ, rồi lớn dần lên, đến khi nó rền vang và điên loạn như tiếng cười của một tên tướng quỷ đến từ địa ngục. Rồi chợt tiếng cười im bặc....


Nguồn: Voz
 
Câu chuyện thứ 65:
Chiếc Gối


Có một vùng đất mang tên vương quốc giấc mơ

Nơi những đứa trẻ trôi dạt đến sau khi đếm đám cừu cửa chúng

Nơi được cai trị bởi chăn, gối và giường

Những thứ vốn đem đến ước mơ cho từng đứa bé

Nhưng ở vùng đất của niềm vui và hạnh phúc

Có một chiếc gối hỏng

Thứ bị nhồi bởi những điều sai trái, xấu xa

Và do nó, chúng ta có bài ca u ám này.

Một ngày nọ, chiếc gối cáu kỉnh trở nên điên loạn

Nó muốn làm điều ác

Nó đã nghĩ ra một kế hoạc xấu xa, tàn độc

Nó đi đến nhà của Gabby Furman nghèo khổ

Nó ngồi trên giường, chờ con mồi đến

Cô bé trở về, nằm ngủ như thường lệ

Và bắt đầu lạc vào cơn mơ

Nó nghĩ nó không còn gì để mất

Thế là, thay vì dỗ dành đứa bé tóc vàng

Nó để mình điên lên và bắt đầu nhe răng

Nó há miệng

Và kẹp đầu cô bé giữa những chiếc răng

Cô gái nhỏ bé tội nghiệp

Đã tỉnh giấc và hét lên thất thanh

Để rồi nhận ra đây không phải cơn ác mộng

Em vẫy vùng, cố thoát khỏi cái miệng nó

Nhưng gối nham hiểm đã cắn một nhát

Đầu của bé lặng lẽ rơi

Tiếng gào thét im bặt, màn đêm trở về u tịch

Gối bỏ đi, cười man dại

Cái chết của cô bé làm nó thoả mãn

Nó vẫn tiếp tục làm như thế

Ám ảnh giấc mơ của những đứa trẻ

Hỡi các cô cậu bé, hãy cẩn thận với cái gối của mình

Vì đây là câu chuyện có thật, về chiếc gối ăn thịt người

Trước khi ngủ, nhớ kiểm tra gối nhé !​


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 66:
Trò đùa đen tối


Đó là một đêm lạnh vào cuối tháng Ba. Một người đàn ông ngồi cầu nguyện ở phía trước của một phòng sinh. “Lạy Chúa, xin cứu vợ và con tôi.” Vợ của người đàn ông đã phải mổ để sinh đứa bé ra. Cô là một người có thể chất yếu, và ông không biết vợ ông có thể không sống sót trong ca mổ này.

Suốt đêm, người đàn ông lien tục cầu nguyện cho vợ của mình và đứa con …

Sau một khoảng thời gian vô tận, cánh cửa phòng sinh mở ra. Các bác sĩ đi ra và nói rằng, “Đó là một ca mổ rất phức tạp nhưng cả vợ và con ông đều sống sót. Xin chúc mừng! “

Người đàn ông bật khóc vô cùng sung sường và lao vào phòng sinh.

Tuy nhiên, những gì ông nhìn thấy bên trong là vợ của ông nằm chết trong một vũng máu trên bàn mổ, đứa bé đã chết trên sàn nhà

“Cá tháng Tư!” Bác sĩ hét lên phía sau anh.

Nguồn: Voz
 
Câu chuyện thứ 67:
Axis Power Hetalia tập 23.5


A… um… chào mọi người, là tôi, Kyo đây… um… nói thiệt là tôi không quen với cách nói chuyện bối rối thế này, nhưng mà… tôi cũng không nên biết phải bắt đầu câu chuyện của mình thế nào nữa. Ý tôi là… nó có hơi bất ngờ quá, nhưng tôi muốn cho tất cả các bạn fan của Hetalia biết về những gì mình biết. Vậy nên tôi sẽ kể… ừ thì type… sao cũng được, về một câu chuyện kinh hoàng liên quan đến Hetalia. Thú thật thì nó rất thú vị, nhưng tôi thà xoá nó ra khỏi kí ức của mình và sống một cuộc đời bình thường vô vị như xưa thì hơn.

Được rồi, chuyện này xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, trước khi vào năm học mới ấy. Nhưng tôi sẽ quay lại vào khoảng thời gian còn lâu hơn nữa, lúc mọi chuyện bắt đầu ấy. Lúc ấy là khi Hetalia đã đạt được một thành công vẻ vang rồi; và season hai thì vẫn đang là một đề tài bàn tán sôi nổi trong giới fandom. Mỗi thứ hai sẽ có một tập mới vô cùng hoành tráng của Hetalia.

Hai chị em tôi đều là fan trung thành của Hetalia. Hiếm lắm chứ, vì hầu như hai chị em tôi không có sở thích chung. Ờ thì, đôi khi tôi cố gắng thích những gì bà chị tôi thích để rồi hai chị em tôi còn có lí do để chơi chung với nhau. Tuy nhiên, tự nhiên bà chị tôi lại thích Hetalia chung với tôi mà tôi không cần phải cố gắng gì hết. Tôi vui lắm chứ, vì lúc ấy Hetalia vẫn còn là vô danh ở thị trấn tôi. Và tôi cũng vui nữa khi có người để cùng bàn tán về nó.

Hai chị em tôi cosplay Hetalia, xem các tập mới của Hetalia và mua hàng Hetalia cùng nhau. Chúng tôi có nguyên bộ sưu tập Hetalia luôn. Tuy nhiên, lúc nào bả cũng được mua đồ nhiều hơn tôi hết, vì chị tôi đi làm rồi mà. Thậm chí bả còn có một bộ sưu tập băng hình Hetalia nữa, để bả thích thì sẽ coi (tôi đã kịp chụp hình chúng lại bằng máy của mẹ trước khi chị tôi bán chúng đi. Hình ở trên đấy). Dĩ nhiên là mấy cái DVD đó là hàng lấy từ internet có phụ đề để hớn. Tôi cũng coi khoảng một hay hai tập gì đó chung với bả, nhưng tính tôi thích coi online nên cuối cùng tôi để bả coi một mình.
Khoảng hai hay ba ngày sau khi có được bộ DVD rồi, bả bắt đầu hành động kì quái lắm. Tôi chỉ có dùng từ đó để miêu tả bả thôi. Đùng một cái, tự dưng bả ngừng coi Hetalia, bỏ đống hàng Hetalia qua một bên và đóng thùng mấy bộ đồ cosplay của bả đi. Có mấy món bả còn bán đi nữa. Khi tôi hỏi đã có chuyện gì xảy ra, bả chỉ nói rằng bả không muốn nhắc về nó nữa, tới mức mà có lần bả ném cho tôi một cái nhìn chết chóc khi tôi chỉ nhắc tới một chữ về nó thôi. Dĩ nhiên là tôi rất thất vọng; khi không mất đi một con hàng fangirl để hớn cùng, và tự nhiên tình chị em lại bị rạn nứt. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ chị tôi đã quá lớn để xem Hetalia rồi, hoặc cũng có thể bả đã tìm thấy một cái gì đó hay hơn để xem. Tôi đã nghĩ rằng giả thuyết của mình đúng khi bà chị tôi bắt đầu đọc Homestuck.

Được rồi, đây là đoạn mà mọi thứ bắt đầu trở nên rất kì cục này. Khoảng một hay hai thắng sau khi chuyện này xảy ra, tôi không biết sao mình lại lôi đống phim của chị tôi ra coi nữa, nhưng hình như là tại nhỏ bạn thân của tôi gọi điện cho tôi, hối tôi hãy mau xem mấy tập phim mà có chiếu cảnh bạn Italy ngoan hiền dễ thương kinh điển của phim. Vì lúc ấy mạng nhà tôi bị ngắt do bố tôi thay đổi dịch vụ điện thoại hay sao ấy, tôi cũng chả rõ nữa, nên tôi mới lấy mấy bộ DVD của bà chị tôi ra thẩm.

Mất một lúc sau tôi mới tìm thấy chúng bị nhét vào một cái tủ. Chẳng hiểu sao chị tôi lại nhét hết mấy cái DVD vào tủ nữa… ừ thì ít ra là lúc đó tôi không hiểu. Mấy cái DVD nhìn phê hết xẩy; nó có hình fanart chibi của các nhân vật đứng chắp tay nhau thành một vòng tròn quanh thế giới. Trên đầu DVD là tên series. Mấy cái đĩa khác cũng vậy, cũng toàn là fanart chibi. Tôi đút một cái đĩa vào đầu máy trong phòng tôi và bắt đầu dò hết mấy tập phim để xem coi tập nào hài nhất. Có lẽ là tập mà Romano được giới thiệu vào phim ấy.

Tôi bấm vào phần “Chọn tập phim”, và nhìn thấy có một thứ gì đó rất lạ giữa tập 23 và 24; dành cho những ai không biết, đó là tập phim về “Liechtenstein và Switzerland”, rất dễ thương đó ah~ và tập 24 là tập kết thúc của cái arc Hetalia trên hoang đảo hay gì ấy. Nhưng mà, giữa hai tập đó có một hình vuông khác nữa, cứ y như là một tập phim khác vậy, nhưng bên cạnh nó thì không có tiêu đề hay gì hết, cũng không nói nó là tập bao nhiêu luôn. Thực sự là tôi bắt đầu hứng thú với nó rồi, không phải vì nó không có tên, mà là do tấm screenshot của nó, chụp hình Italy đang ngước nhìn lên, mỉm cười, mắt thì nhìn chăm chăm về phía khán giả, trông rất mãn nguyện (thật đấy! Italy mở mắt trong tấm hình này!). Mắt của cậu ấy lấp lánh, trông giống như là được phủ cát vậy.

Tôi tê liệt toàn thân. Đây đúng là đồ mới rồi! Tôi rất hứng thú với những thứ mới lạ trong fandom mình theo dõi. Chắc đây là một tập phim bí mật mà tôi không hề biết đây mà! Tôi bặm môi, cố gắng kìm hãm sự sung sướng của mình lại. Tôi biết tất cả những thứ này sẽ thuộc về tôi. Thật không thể đợi được! Tôi phải kể cho lũ bạn tôi nghe mới được! Và tôi sẽ là kẻ hiểu biết nhiều nhất giữa chúng nó! Dĩ nhiên… khi nhìn lại, tôi ước phải chi mình chưa bao giờ tìm thấy tập phim ấy.

Không chần chừ, tôi bấm vào nút “Play”, nhanh và luôn, bằng rì mốt. Tựa đề phim lại xuất hiện như bình thường, một dàn nhạc giao hưởng với tiếng trumpet rè rè phát ra trên màn hình. Khoảng vài giây sau, dòng chữ Hetalia viết bằng Katakana chạy ra, kéo theo chữ “Axis Power” nữa. Khi vào phim, nó chiếu cảnh phe trục đang bị mắc kẹt ở trên đảo, Japan và Germany đang ngồi dưới bóng cây cọ trong khi Italy đang nằm trên cát, tận hưởng ánh nắng mặt trời với gương mặt ngu ngơ dễ thương của mình.

Được rồi, trước khi tôi kể tiếp nữa, tôi phải đính chính điều này. Mấy bạn chắc đã nghe nhiều chuyện về mấy tập phim bị mất của phim hoạt hình rồi mà, phải không? (tôi chưa bao giờ tin vào chúng… cho tới bây giờ). Thật ra thì mấy tập phim bị mất thường có chất lượng rất tệ, nhưng tập này thì không đến nỗi nào lắm. Đương nhiên là nó không phải là chất lượng cao rồi, nhưng mà vẫn còn rõ nét lắm, chưa kể tới việc nó được tải xuống từ internet rồi bị ép thành một đĩa DVD. Không thành vấn đề. Âm thanh thì giống như tiếng ư ư của trẻ con ấy; không có gì quá bất thường. Nhưng… khi thấy rõ rồi thì nó càng trở nên đáng sợ hơn nữa. Tôi sẽ đi sâu vào phần đó liền bây giờ.

Trở lại với tập phim đó… trong khi Italy đang tắm nắm với cái áo khoác và quần ngắn, camera lại di chuyển qua Germany và Japan. Trông họ giống như những đứa trẻ ấy… trông rất u buồn, và có phần hơi lo lắng một chút. Và họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Tôi vô cùng chưng hửng. Thứ nhất là không có phụ đề, vậy nên tôi chả hiểu họ nói gì cả. Tuy nhiên, đây chính là giọng của seiyuu họ trong sê ri chính. Tôi vô cùng ấn tượng bởi điều này, dù rằng hơi thất vọng một chút vì không có phụ đề. Không sao, miễn là anh Hiroki Yasumoto (seiyuu của Germany) vẫn còn nói chuyện là tôi vui rồi.

Cả hai có vẻ đang nói về một thứ gì đó nghiêm trọng lắm. Germany liên tục ôm bụng mình, trông rất đau đớn. Japan chỉ gật đầu và cậu ta cũng đưa tay ôm bụng mình lại. Tôi đoán có lẽ là họ đã hết lương thực dự phòng và cả ba đang rơi vào nạn đói. Sao mà bắt đầu tập phim mà thê thảm quá vậy? Nhưng mà, tôi nghĩ thầm, mới là đầu phim thôi, chắc khúc sau còn ối cảnh vui lắm! Lúc ấy, Italy bắt đầu gọi họ. Japan và Germany ngước lên. Hiện giờ Italy đang chạy tung tăng trên biển và vẫy tay với hai người trên bờ. Họ vẫy lại một cách chán chường rồi rút lại chỗ ngồi của mình dưới bóng cây, trong khi Italy tiếp tục chơi đùa dưới nắng và đại dương.

Tôi vẫn chưa để ý… cho đến lúc này. Nhạc nền duy nhất trong background là tiếng vỗ sóng. Dù nó không phải là bất bình thường, nhưng nó khiến cho bầu khí khắc kỷ bao trùm lên phim, nhất là khi nó lại nói về những quốc gia lâm vào nạn đói và lo lắng trong lịch sử. Nhưng lúc đó, vì quá vui mừng khi có hàng mới, tôi không hề để ý tới những chi tiết như vậy. Tôi ngấu nghiến từng phút của phim, và không thể đợi cho đến khi chuyện hay xảy ra.

Ba nhân vật chính tiếp tục như vậy, cho đến khi Japan nói gì đó với Germany và khiến anh ấy trở nên rất sốc, sốc đến mức anh gần như muốn kêu lên, nhưng Japan lại suỵt anh đi nên Germany quyết định thì thầm những gì muốn nói.Trời ơi, không biết Japan đang nghĩ gì nhỉ. Ai mà biết ~ Nhưng Japan cứ tiếp tục lặp lại câu vừa rồi bằng tiếng Nhật trong một chất giọng rõ hơn và kín đáo hơn. Mắt anh vẫn không rời khỏi Italy đang tung tăng trong nước. Vài lúc sau, họ tiếp tục bàn tán về một thứ gì đó, rõ ràng là đang nói về anh chàng người Ý kia. Sớm thôi, cả hai gật đầu tỏ vẻ nhất trí. Trong phút giây ấy, dù rằng nó rất ngắn ngủi, gương mặt của Germany trông vô cùng đau đớn; tôi thật sự chưa bao giờ thấy nó trước đây cả… giống như là anh ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào vậy, nhưng lại can đảm kìm nó lại. Thật tình thì tận sau trong tim, tôi rất hay bị chao đảo bởi những thứ tình cảm này, dù rằng nó rất ngắn ngủi. Lúc ấy, tôi chỉ phấn chấn không biết tại sao Germany lại thế thôi!

Phim bắt đầu chiếu cảnh buổi tối. Cả ba nhân vật chính ngồi quanh đống lửa để giữ ấm, dù rằng có mỗi cái áo khoác thôi cũng là đủ rồi. Như thường lệ, Italy nằm lăn ra ngủ bên đống lửa, trong khi hai người kia vẫn đang ngồi đó suy tư. Camera bắt đầu dời xa mặt hai người ấy ra, cho thấy cả Japan lẫn Germany đang khẽ gật đầu ra hiệu cho nhau. Background vẫn chỉ là tiếng sóng vỗ dào dạt ngoài đại dương.

Cả hai đồng lượt đứng dậy, bước đến chỗ Italy và nhấc cậu ấy lên một cách thận trọng, tránh để Italy thức giấc. Đến lúc này, mọi thứ rối tinh rối mù cả lên. Họ đang tính làm gì vậy? Hay là họ di chuyển tới một địa điểm mới? Từ từ và chậm rãi, Japan và Germany đem Italy đang ngủ say ra biển và từ từ ấn mặt cậu ấy xuống nước. Japan đưa tay chụp lấy đầu Italy, giữ yên cho cậu ấy dưới nước. Không mất bao lâu sau, Italy bắt đầu quằng quại, sủi bong bóng khắp mặt nước. Japan chỉ ấn đầu cậu ta xuống mỗi lúc một mạnh hơn. Germany nhìn đi chỗ khác, mắt nhắm nghiền lại và cắn chặt môi mình.

Khi tất cả những chuyện đó xảy ra, hàm răng tôi không thể đóng lại được. Japan và Germany… đang tính trấn nước chết Italy!? Sao lại thế được!!? Tôi vẫn còn đang theo dõi cái cảnh điên khùng này, thì Japan đã mấp máy thành lời một câu, “gomennasai, Italia”. “Xin lỗi nhé, Italy”. Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!!??

Khoảng mười lăm giây sau, thời gian như chả còn có ý nghĩa gì với tôi nữa, khi tôi kinh hoàng theo dõi Italy bị trấn nước cho đến chết. Tay chân cậu ấy cong ngoẻo sang một bên, buông thõng xuống nước. Cậu ấy không còn sủi bọt nữa. Japan và Germany đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng TẠI SAO!!??? Hai người kia nhặt xác Italy lên rồi kéo cậu ấy lên bờ, đặt cậu nằm cạnh đống lửa. Germany chỉ biết ngồi thừ ra đó, nhìn chằm chằm vào đống lửa như thể đang suy tư về những gì vừa xảy ra. Japan chỉ lẳng lặng rút thanh đao bên hông ra, quỳ xuống bên xác chết đồng đội mình và cởi áo khoác mình đặt kế bên. Japan khẽ liếc sang Germany lần cuối trước khi rạch một đường khá sâu từ cổ Italy xuống dưới tới rốn cậu ấy. Japan ấn mạnh đao hơn nữa, để rồi cậu có thể dùng tay rẽ phần thịt trên người Italy ra, phơi bày các cơ quan nội tạng ướt đẫm máu ra không khí.

Thế là quá lắm rồi. Tôi dừng cuốn video lại ngay. Đầu óc tôi trở nên choáng váng. Thật không tin nổi mình vừa thấy gì! Ý tôi là, dĩ nhiên tôi đã xem HetaOni và mấy cái fanmade guro của Hetalia giống thế này rồi… nhưng đây là hàng thật, là art của Studio Deen, và diễn viên lồng tiếng cũng là hàng thật luôn (nếu là đồ giả thì phải nói là nhái quá tuyệt). Thật kinh hoàng. Tôi ngừng phim vào ngay đúng cái đoạn nó chiếu cảnh nội tạng trong người của Italy (lạy Chúa, nghe bệnh thật, phải không?). Phải công nhận, chúng rất “thật”. Không phải là hình ảnh của chúng có chất lượng rất tốt đâu, mà là chúng y như là đồ thật của con người ấy. Cứ như là hoạ sĩ đồ hoạ đã mổ phanh bụng người sống ra rồi vẽ lại các cơ quan nội tạng một cách thật chi tiết ấy.

Tôi muốn tắt ngay cái ti vi và ngừng xem. Tôi chỉ muốn chạy ra ngoài và mặc xác cho cái DVD nằm kẹt trong đầu máy. Nhưng mà tôi biết mình đã đi quá xa vào phim rồi; tức là bây giờ tôi phải xem cho hết. Nếu không, cảnh này sẽ ám ảnh tôi cả đời, và tôi sẽ chết mất, nếu như tôi ngồi ở đây và không xem tiếp. Sau khi hít hà vài hơi rồi uống một cốc nước lọc, tôi bấm vào nút play trên rì mốt và xem tiếp cảnh phim kinh hoàng ấy.

Ngay lập tức, tôi nghe thấy một tiếng roẹt roẹt nhớp nhúa. Japan đã thọc tay vào người Italy và rút một bộ phận trong người cậu ấy ra. Trông nó rất giống một lá gan (hình vẽ quá chi tiết; tôi không nhầm được đâu). Japan thở dài não nề khi cậu ấy rút kiếm ra cắt đứt mấy cái mạch máu còn bùi nhùi trên lá gan ra, sau đó ném phần nội tạng ấy vào cái áo khoác bên cạnh mình. Sau đó, cậu ấy tiếp tục mày mò vào trong, lôi ra thêm hai quả thận nữa. Trong khi Japan đang làm công chuyện, Germany lấy ra một cây gậy mà lúc nãy anh đã mài nhọn đầu, đâm vào đám nội tạng trên áo mà Japan đã xếp ra. Với một gương mặt đầy đau đớn, anh xếp đống nội tạng ấy thành từng hàng trên cây gậy của mình rồi đặt lên lửa để nấu nó lên. Sao mà chuyện đó lại khả thi được!???

Khoảng một lúc lâu sau, Germany lôi lá gan đã được nấu chín cho mình rồi đưa một quả thận cho Japan. Japan kính cẩn nhận phần của mình với đôi tay dính đầy máu. Cả hai im lặng một lúc, cho đến khi Japan thì thầm câu “itadakimasu” rồi cả hai cắn một miếng thật lớn từ “phần ăn” của mình. Gớm ghiếc… tôi vẫn còn cảm thấy thật ghê tởm khi nghĩ về nó. Nhưng cơn choáng váng của tôi lập tức được thay thế bằng một sự bất ngờ, khi tôi nghe thấy tiếng:

“…Doitsu…? Nihon…?”

Cả hai giật mình quay lại. Camera chiếu cận cảnh Italy, để cho tôi thấy rằng cậu ta còn sống! GÌ CƠ!?? Sao lại còn sống được!? Cậu ấy bị trấn nước cho chết rồi mà!? Mà có khi nào lúc ấy cậu ta chỉ bất tỉnh nhân sự thôi không? Mẹ kiếp, tôi không còn biết chuyện gì vừa xảy ra nữa, và hình như hai người kia cũng vậy. Germany và Japan cố gắng giải thích, nhưng Italy bắt đầu trở nên hoảng loạng, khi cậu ấy từ từ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Italy gào lên một cách đau đớn, sợ hãi và bi thảm. Tôi còn không biết chính xác cảm xúc của cậu ấy lúc đó là gì. Nhưng thật sự tôi rất đau lòng khi nghe thấy Italy như vậy; cứ như seiyuu của cậu ấy đang bị tra tấn rất kinh hoàng ấy.

Germany và Japan quỳ xuống bên Italy, cố gắng trấn tĩnh cậu lại. Tới mức này, mọi thứ trở nên quá lộn xộn, mỗi người ai cũng gào một tiếng. Cuối cùng, Germany phải hét lên, ra lệnh cho tất cả im lặng. Anh ấy lắc mạnh Italy, thậm chí còn giật sợi tóc xoăn trên tóc cậu để cậu im đi. Lúc ấy, đáng ra tôi phải cười, nhưng không, tôi đã gần như muốn khóc luôn.

Germany giải thích với Italy, cố gắng đóng vẻ ngoài mạnh mẽ. Tôi đoán Germany đang nói rằng cả ba đã cạn kiệt đồ ăn rồi, nên họ quyết định sẽ ăn thịt Italy, vì cậu ấy là kẻ yếu nhất trong ba người. Nhưng cậu ấy là một đất nước kia mà!? Tất cả bọn họ đều là một quốc gia! Làm thế nào mà họ có thể làm thế này!? Có lẽ nào, vì Italy là một đất nước nên cậu ấy mới có thể tỉnh dậy được, đúng không!??
Sớm thôi, Italy gật đầu, tỏ vẻ cảm thông, dù vẫn đang kêu lên trong sợ hãi và đau đớn. Cậu bắt đầu ho ra, và máu lăn dài từ khoé miệng cậu. Giờ thì tới lượt Japan nói. Cậu ấy nói gì đó với Italy bằng một giọng an ủi và dịu dàng. Italy chỉ gật đầu rồi ngước mắt xuống dưới và thấy Germany đang nắm chặt tay mình lại. Germany và Japan gật đầu ra hiệu cho nhau, rồi anh chàng người Nhật lết đến chỗ Italy, thọc tay vào cơ thể sống của đồng đội mình, rút ra một lớp bùi nhùi rồi cắt đi phần lá lách, xếp nó lại bên cạnh mình.

Italy gần như là đang gào lên, nhưng cuối cùng tiếng thét của cậu ấy biến mất thành tiếng khóc lóc và rên rỉ. Camera chiếu vào cảnh tay Germany ghì chặt lấy tay cậu. Camera lại tiếp tục di chuyển đến gương mặt đượm buồn của Germany đang khẽ liếc qua Japan. Anh bắt đầu nói gì đó với Italy, cố gắng mỉm cười với cậu ấy. Italy mỉm cười lại, và, lần đầu tiên trong series, cậu mở mắt ra, để lộ đôi mắt màu vàng mật ong, rồi gọi Germany bằng một câu quen thuộc mà cậu vẫn luôn gọi anh ấy, “Vâng, thưa đội trưởng”.

Thời gian bắt đầu được tua đi rất nhanh và cuối cùng, hàng tá nội tạng đang nằm vươn vãi trên áo khoác của Italy. Tôi nhận ra chúng là ruột non, ruột già, tuyến tuỵ, bọng đái, gần như là mọi thứ, trừ bộ não, trái tim và hai lá phổi ra. Japan quệt tay ngang trán, làm vấy máu ra khắp nơi, trước khi xiên đống nội tạng đó lại trên một cái cây rồi đặt trên lửa. Cậu ấy quay lại phía Germany, người vẫn đang nắm chặt tay Italy. Cậu bò lại chỗ của hai người kia để nhìn kĩ thêm một lần nữa. Italy dường như đã chết hẳn rồi. Mắt cậu ấy lấp lánh và nhìn một cách trống rỗng lên trên, với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Japan nhìn về phía Germany. Anh ta đang nhíu mày lại, đôi mắt xanh ướt đẫm lệ, như anh đang cố gắng quên đi những gì vừa xảy ra. Japan đặt tay lên vai anh, thì thầm một lời an ủi hay sao ấy. Germany gật đầu rồi thở ra một cách run rẩy. Japan nhíu mày, di chuyển qua phía bên kia Germany rồi nắm lấy bàn tay trống rỗng của Italy rồi siết nhẹ nó. Cậu quay ra nói gì đó với Germany, trước khi liếc về phía đống lửa, kiểm tra đống nội tạng đang được nướng ở trển. Germany nhìn về phía đống lửa một chút, trước khi ngước lên bầu trời, nơi mà Italy đang nhìn về. Camera bắt đầu chiếu lên cận cảnh bầu trời, chiếu đến những vì sao và cuối cùng, màn hình tối đen như mực.

Sau đó, tập tiếp theo lại xuất hiện. Không hề có credit hay gì hết, mà chỉ có một giai điệu rất bí ẩn đang du dương trên màn hình. Quái lạ thật…

Tôi rất muốn mình có thể cho DVD vào máy rồi chụp screenshot của bộ phim, nhưng vì một lí do nào đó, DVD không chịu phát ra trên máy tôi (tuy nhiên, bạn thân Fia tốt bụng của tôi đã quyết định chụp screenshots trên máy cô ấy cho tôi). Lúc ấy tôi cũng không có camera tốt để chụp lại màn hình ti vi nữa. Nhưng, tôi thà rằng mình đừng bao giờ nhìn thấy nó thì hơn. Khi đọc bài viết này, có lẽ nó không đến nỗi nào kinh dị lắm, nhưng mà nó làm tôi tránh xa Hetalia ra khoảng một thời gian khá lâu đấy. Tôi không yếu bóng vía như chị tôi nên hiện giờ Hetalia vẫn là series yêu thích của tôi và tôi nghĩ mình vẫn sẽ còn rất yêu nó trong tương lai.

Nhưng cũng kể từ đó, tôi không bao giờ coi một tập anime nào hết. Tôi thà xem mấy cảnh guro fanmade thì hơn. Vẫn tốt hơn, vì nó không phải là hàng thật…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom