Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Câu chuyện thứ 68:
Courage the Cowardly Dog – Tập ‎phim bị ‎cấm


Vâng, tôi biết Courage the Cowardly Dog là một sê ri kinh dị hài kịch (comedy horror), ‎và tập nào nó ‎‎‎cũng rợn rợn như nhau cả thôi, nhưng tập phim mà tôi sắp nói đây thực sự rất tởm ‎lợm, đến nỗi mà ‎‎‎chỉ sau một lần chiếu, nhà sản xuất phải dẹp nó ngay đấy.‎

Tôi không nhớ chính xác hôm đó là hôm nào, nhưng mà cách đây ít nhất cũng năm năm rồi, tôi vẫn ‎‎‎‎còn nhớ mình đã xem một tập phim của Courage the cowardly dog trên Cartoon network. Nói thật ‎‎‎‎là nó quá tàn khốc để cho một đứa con nít coi.‎

Tập phim bắt đầu với cảnh Courage tỉnh dậy, vươn vai rồi bước xuống nhà dưới. Lúc đó ông Eustace ‎‎‎‎đang ngồi ngủ gục trên ghế, trong khi bà Muriel đang nấu ăn. Courage ngáp một cái, rồi có tiếng gõ ‎‎‎‎cửa.‎

Muriel mở cửa ra và nhìn thấy một con dê đứng trước cửa, đội nón, đeo kín. Nó lên tiếng, “Chúc ‎‎‎‎một ngày tốt lành, thưa bà. Phiền bà cho tôi tá túc một đêm được không? Tôi cần phải nghỉ ngơi ‎‎‎‎trước khi bắt tay vào làm việc lớn ngày mai.” Muriel chưa kịp nói gì thì nó đã lẳng lặng bước vào ‎nhà.‎‎ [Nguồn: vnsharing.net. Người dịch: Ai Chikane Enma @ Consternated ‎team‎

Eustace giật mình tỉnh dậy và bắt đầu cằn nhằn về chuyện con dê đến trú tạm nhà mình. Con dê ấy ‎‎‎‎chỉ đáp lại một câu: “F*ck you”.‎

Tôi hết hồn. Ngay lúc nó vừa nói xong, tôi phải bấm ngừng lại ngay để chắc chắn là mình không nghe ‎‎‎‎nhầm, sau đó bật phim lại coi tiếp.‎

Courage tỏ ra nghi ngờ vị khách không mời mà đến này. Khi con dê ấy bước lên nhà trên, vào ‎‎‎‎phòng ngủ, Courage đi theo nó. Con dê kì cục đó bắt đầu niệm một câu thần chú, cho đến khi một ‎‎‎‎chiếc rìu xuất hiện trên sàn nhà. Nó nhặt cái rìu lên rồi biến mất. Courage, thét lên như thường lệ ‎‎‎‎mỗi khi nó gặp một chuyện gì đó đáng sợ, vội vã phóng xuống nhà.‎

Nhưng màn đêm đã buông xuống tựa lúc nào. Courage rón rén trở về phòng của Muriel và Eustace. ‎‎‎‎Hai ông bà đang nằm ngủ say trên giường. Courage túm lấy tay cả hai rồi kéo họ lên trên gác mái, ‎‎‎‎sau đó lôi ra một cái khóa to tổ chảng rồi khóa kín cửa lại.‎

Đột nhiên có tiếng vặn ổ khóa. Đùng một cái trời sáng. Con dê xuất hiện ngay sau lưng Courage rồi ‎‎‎‎thì thầm: “Hôm nay là lúc việc lớn của tao bắt đầu đấy”.‎

Courage nuốt nước bọt. Con dê xông tới, chực vồ lấy từng người một với cái rìu trên tay. Eustace ‎‎‎‎tỉnh dậy và thét lên: “Đ* mẹ đồ chó ngu, đ* má con dê”.‎

Ông ta đứng lên và định đá con dê một cái, nhưng nó đã nhanh hơn và chặt đứt chân Eustace. Ông ‎‎‎‎ấy ngã xuống. Những chuyện xảy ra sau đó không được phù hợp với thuần phong mĩ tục cho lắm, ‎‎‎‎nhưng thôi cứ biết là cuối cùng con dê đó đã chặt đứt đầu ông Eustace đi hén.‎

Sau đó màn hình bắt đầu phát ra tiếng rè rè rồi vụt tắt. Sáng hôm sau, tôi biết được Cartoon ‎‎‎‎Network đã cho ngừng chiếu tập phim ‎ấy.‎
 
Câu chuyện thứ 69:
The Smiling Man In Black


Khi tôi trẻ hơn, tôi sống với Bố tôi và bà nội. Tôi là đứa trẻ duy nhất, một đứa con gái, và bố tôi hết sức bảo vệ tôi. Nhưng bà tôi, ngược lại, lại ghét tôi. Lúc đầu, bà ấy chỉ mắng và xô đẩy tôi khi bố tôi đi làm. Nó leo thang nhanh khi bố tôi bắt đầu đi công tác. Tôi rất ít khi thấy bố vào thời điểm đó. Trong 4 năm, bà ấy làm những thứ mà tôi không thể bắt mình nghĩ về, không đủ để viết về nó. Trong vòng 4 năm, tôi cầu nguyện và cầu nguyện cho sự giải thoát. Tôi cầu nguyện và ước bà ấy chết đi. Đến chúa hay bất cứ ai lắng nghe. Bố tôi có thể tin tôi nếu tôi có cơ hội nói chuyện với ông, nhưng bà ấy bắt tôi chịu đựng như tôi là một sự ghê tởm suốt những năm đó, tôi không thể chịu đựng được nữa. Sau khi bà ấy giết con mèo của tôi và bắt tôi chôn nó, vào năm 13 tuổi, tôi cố gắng tự vẫn bằng cách treo cổ trong phòng mình.

Tôi không hiểu mình đang làm cái gì và cái chấn song trong phòng tôi mà tôi dùng để tự treo cổ mình rơi vào đầu và làm tôi ngất. Tôi tự kéo mình dậy và lết đến nhà vệ sinh, nơi ko có con quái vật nào bắt và đánh cho tôi một trận. Khi tôi rời khỏi phòng ngủ, tôi ngửi thấy một cái gì đó có mùi ôi, như mùi nôn, thịt cháy, và máu trộn lẫn vào nhau, ấm. Tôi biết mùi này khá rõ, xem xét những gì bà tôi đã làm với tôi và nghĩ một lúc, có thể nó chỉ là tưởng tượng của tôi, hoặc bà ấy đang là thứ gì đó kinh khủng cho tôi ăn để hành hạ tôi thêm. Trong khi tôi nhận ra những mùi riêng biệt trên đường, tôi chưa từng ngửi thấy mùi gì như thế.

Khi tôi đến gần hơn và gần hơn cái cầu thang nhìn ra phòng khách, cái mà ngay chéo nhà vệ sinh, tôi bắt đầu nghe thấy gì đó. Khá mờ nhạt, tôi nhớ là nghe thấy vài tiếng bước chân, nhưng bỗng nhiên, nó có vẻ to hơn nhiều. Đầu tôi quay cuồng, tim tôi đập thình thịch, và tất cả những gì tôi nghe được là tiếng ùng ục, tiếng đập, tiếng lóc bóc, RIIIIIIIIIP. Ý tưởng nhỏ về việc lén nhìn từ cầu thang sang phòng khách quá kinh khủng khiến cho tôi suýt quay về phong ngủ. Nhưng lạ thay, dù sao thì quá đơn giản để chỉ làm việc đó.

Những gì tôi nhìn thấy ở phòng khách tôi sẽ ko bao giờ quên được cho đến hết đời mình, nhiều hơn một cảm giác.

Bà tôi nằm trên sàn, có ai đó mặc đồ màu đen đang quỳ trên bà ấy. Họ đều bị bao phủ bởi máu. Đầu của người đó chuyển động nhịp nhàng qua tay, khiến tôi nhận ra đó là vài cơ quan trên cơ thể bà ấy. Người đo ko nhìn lên, tôi sợ hãi trong im lặng.

Có rất nhiền máu. Rất. rất nhiều máu.

Tiếng gặm, tiếng chẹp môi, tiếng cắn những bộ phận của bà tôi mà chúng đã bị xé toạc khỏi cơ thể bà tôi, cảnh tượng tàn nhẫn, lố bịch về việc khoang ngực của bà ấy đã bị xé toạc ra, cơ thể bà ấy bị phá huỷ từng chút một khiến cho tôi chưa từng khiếp sợ hơn. Tôi ko biết phải làm gì. Tên đó ăn các bộ phận của bà ấy, chầm chậm, như thưởng thức từng miếng, cơ thể của nó đu đưa và chuyển động quá quái dị làm tôi tưởng đó ko phải con người.

Tôi không thể dừng xem, tôi ko thể chạy đi. Nỗi sợ hãi tuyệt đối ngăn tiếng hét của tôi trào ra. Nó dừng lại, tôi dừng lại. Nó nhìn tôi sau những gì có vẻ là vĩnh viễn, thoát khỏi những thứ trong miệng của nó.( nguyên văn: It looked up at me after what seemed an eternity, releasing the contents of its mouth., thực sự chả biết dịch thế nào). Máu, vài màu nâu vào lúc đó, che gần hết mặt của nó. Những gì tôi có thể thấy, hắn là con trai, trông rất nhợt nhạt. Nơi đáng lẽ là mắt lại là những hố đen, những hố đen trông như giãn ra, mở rộng và rút lại. Hắn ko có môi, nhưng mồm hắn giật giật, giống ảnh ba chiều, chầm chậm mỉm cười, nụ cười mở rộng, vượt ra ngoài khả năng của con người. Tôi nôn và ngất đi.

Tôi tỉnh dậy, bố tôi đang ở nhà và lo lắng cho tôi. Bà tôi và tất cả đống máu đã biến mất." Bà đâu rôi?Bà ấy đâu rồi?" Tôi tiếp tục hỏi ông ấy, đến khi tôi phải dừng lại, từ cái nhìn của ông ấy. Ông ấy nói với tôi rằng tim bà tôi ko được tốt và bà ấy "đang ở thiên đương". Tôi không thể tin được. Đó là điều bất khả thi, đúng không? Có phải tôi đã tưởng tượng ra tất cả những thứ đó?

Ở đám tang của bà ấy, trên đường tới nơi chôn cất, tôi nhìn thấy người đàn ông đo lần nữa. Hắn nhìn giống con người hơn, nhưng tôi biết đó là hắn. Tôi nhớ nụ cười đó. Vào ngày đó, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Tôi vẫn mơ về hắn, thỉng thoảng tôi thấy hắn ở nơi công cộng. Ngay cả khi tôi không nhìn thấy hắn, tôi có thể cảm thấy, hắn luôn ở đó, quan sát tôi.
 
Câu chuyện thứ 70:
The Promise


Một cặp tình nhân trẻ đang lái xe xuyên qua khu rừng đêm đặc, đi xuống phía con đường hẹp được bao quanh bởi những cái cây cao lớn. Người bạn trai ngồi sau chiếc vô-lăng, chợt anh có vẻ căng thẳng và đỗ xe lại ở bên đường. Anh tháo thắt lưng an toàn ra và nhìn thẳng vào cô bạn gái.

“Anh có việc cần làm, và anh cần em hứa, dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không được rời khỏi chiếc xe này, ” anh nói thế.

“Ý anh là sao!?” cô hoảng hốt. “Sao anh lại phải ra ngoài ngay lúc này? Em đi theo cùng không được sao?”

Thoạt đầu, anh không trả lời cô, mà chỉ mở cánh cửa xe và bước ra ngoài, rồi anh dừng lại nhìn cô một lần cuối. “Nghe anh này, mọi thứ đều ổn cả, không việc gì phải sợ hết, chỉ cần em hứa với anh là bằng bất kì giá nào đi nữa, em sẽ KHÔNG bước ra khỏi chiếc xe.”

“Em hứa.” Cô vội nói. “Nhưng anh sẽ đi trong bao-”. Anh đóng cánh cửa lại, để cô lại một mình trong đêm tối.

Mười phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn và thấy nôn nao, cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh ấy hay hành xử lạ vào dạo gần đây, cứ như anh đang giấu cô chuyện gì đấy... lúc nào cũng kiểm tra xem họ có đang ở một mình với nhau hay không, lúc nào cũng phải làm cho ra lẽ là cô đi những nơi đâu, và giờ anh lại đi mất và để cô một thân một mình thế này sao? Cô bắt đầu tự hỏi cô có thể thật sự tin tưởng anh hay không.

Mười lăm phút nữa trôi đi và anh vẫn chưa quay lại. Cô cố gắng gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy. Cô bắt đầu thấy lo. Cô gỡ bỏ đai thắt lưng ra và chầm chậm hạ tấm cửa kính xe xuống để luồng gió buốt giá thổi vào và xoa dịu nỗi âu lo của cô. Đột nhiên, xuyên qua tấm cửa kính, cô bắt đầu nghe thấy một giọng thều thào yếu ớt phát ra từ trong cánh rừng đen đặc kia. Dường như có người đang bị thương...

Cô suy nghĩ một hồi lâu về những gì cô đã hứa với người bạn trai, nhưng rồi lại quyết định sẽ hành động theo bản năng của chính cô. Vì suy cho cùng, nếu anh ấy bị thương và đang cần giúp đỡ, cô không thể ngồi không nơi đây và để anh chết dần chết mòn được. Cô bước ra ngoài, và tự động viên mình, lách mình xuyên qua hai cái thân cây to như cột đình và tiến sâu vào lòng khu rừng. “Xin chào?” cô gọi mãi, mong sẽ nghe thấy lời đáp lại của người bạn trai.

Cô đi theo tiếng rên rỉ thêm chừng vài phút, cho tới khi cô không còn thấy ánh sáng từ đèn xe chiếu rọi trên mặt đất nữa. Cô hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng đêm của cánh rừng, và cuối cùng thì cô đã tìm ra được nguồn gốc của âm thanh ấy. Một người đàn ông bị trói vào thân cây theo tư thế lộn ngược đầu, đang thều thào. Người đàn ông nhìn có vẻ quen lắm, nhưng cô không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Gã nhìn thấy cô gái và guợng dậy trong vui mừng và bắt đầu cầu xin cô. “Bạn trai của cô đang gặp nguy hiểm!! Làm ơn hãy cởi trói giúp tôi! Bọn chúng đã bẫy tôi và cả anh ấy. Cám ơn Thượng đế là cô có mặt ở đây, hãy giải thoát cho tôi để tôi còn đi cứu anh ấy!”

Chỉ mỗi việc nghe thấy bạn trai mình đang gặp nguy hiểm là đã quá đủ, cô có chút ngập ngừng trong việc cởi trói cho người đàn ông khi gã ta giờ đã đứng trên hai chân của mình và ngắm nhìn cô với đôi mắt hung tợn của gã. Cô biết chắc là cô đã gặp gã ở đâu đó trước đây, mặt gã lúc này chuyển sang cái nhìn kiểu bệnh hoạn lắm, và một nụ cười kệch cỡm kéo căng ra ở cả hai bên má gã. Và gã biến đi vào trong màn đêm.

Bối rối trước những thứ vừa mới diễn ra, nỗi lo sợ ngày càng xâm chiếm, cô chầm chậm tìm đi theo lối cũ về chỗ chiếc xe hơi. Người yêu của cô hiện đang ở đâu? Gã đàn ông khi nãy là ai? Liệu gã có giúp bạn trai của cô thật hay không? Tại sao gã trông đáng ngờ đến thế?

Bất thình lình, điện thoại của cô đổ chuông. Đó là người bạn trai của cô, anh dường như thở không ra hơi nhưng giọng anh nghe rất thật và mạnh khoẻ lắm. “Nghe này em yêu, mọi việc giờ đã ổn.” Anh thở gấp, “Anh không dám nói cho em nghe điều này trước đây vì anh không muốn làm em hoảng sợ. Em thấy đó, anh để ý thấy có một gã đàn ông cứ bám theo em suốt mấy tuần lễ vừa qua, và ý anh là hắn ta thật sự là một thằng điên mất trí và hoang tưởng. Hắn bám theo em khắp mọi nơi. Hắn ngày một tự tin hơn và đến gần em hơn - quá mức gần, và anh cứ sợ không biết hắn sẽ làm gì trong một sớm một chiều. Nên ngày hôm nay đây, anh đã giấu sợi dây thừng và một con dao ngay trong khu rừng này. Anh biết nếu anh đi cùng với em hắn sẽ bám theo, và anh chắc chắn là anh đã thấy hắn chạy miết trong đêm đen để theo đuôi chiếc xe của ta tối nay. Nhưng ỔN cả rồi em ạ! Anh đã bắt hắn và trói hắn lại.”

Cô dần trở nên tê liệt khi trí óc cô giải mã từng con chữ trong kinh ngạc khi chúng vọng vào màng nhĩ của cô.

Anh nói tiếp, “anh nghĩ hắn đã cố gắng tiếp cận em hàng tuần rồi, chỉ là hắn chưa có cơ hội. Đó là lí do vì sao anh đã luôn đảm bảo rằng em luôn ở cùng đám đông vì sự an toàn của em. Anh đoán là hắn cho rằng đêm nay chính là thời cơ, nhưng anh đã trên cơ hắn một bậc, cưng ạ! Chúng ta bây giờ sẽ ổn thôi em! Anh đang đi giấu con dao và sau đó chúng ta sẽ gọi cảnh sát đến tống khứ hắn đi. Anh xin lỗi vì đã bắt em chờ lâu thế, ở trong xe lạnh lắm không em?”

Cô không còn cảm giác gì nữa. Cô đứng đó vô cảm, không thể cử động hay mở miệng được.

“Cưng à? Anh sẽ về ngay bây giờ. Em vẫn còn ở trong xe chứ?”

Cô bắt đầu lắp bắp. “E-E-Em-Em xin lỗi, Em-” nhưng đã quá trễ. Cô bị cắt ngang bởi thanh âm ' vút ' phát ra từ con dao đâm xuyên qua lớp da thịt bên kia đường dây và cả tiếng thở hổn hển của một người đang mắc nghẹn thứ gì ngang cổ. Tiếp theo đó là tiếng ' phập phập ' kéo dài. Cô mới vừa nghe bạn trai cô bị giết.

Cô ngập mình trong nước mắt và kinh hãi, đến độ rớt cả điện thoại và run rẩy mò mẫm trở về chỗ chiếc xe, loạng choạng bước đi không khác gì một thây ma đã nhiệm bệnh thời kì cuối. Cô gắng mở cửa xe ra với đôi bàn tay run rẩy và luồn người sang chỗ ngồi an toàn đằng sau tay lái, rồi khóa cửa lại. Đó là lúc cô nhận ra rằng cô không phải là người giữ chùm chìa khoá.
 
Câu chuyện thứ 71:
Nyah Cat background Story


Chắc hẳn bạn đọc đều biết Nyan Cat đúng ko? đó là 1 chú mèo 8bit với cái bánh Pop-tart và cầu vồng cùng với đó là 1 bản nhạc 8bit với tiếng meo meo dễ thương nhưng tôi đang cho các bạn 1 câu chuyện hoàn toàn trái ngược. Enjoy!

Ai mà chả biết “Nyan Cat” nhỉ? Tốt. Cái con mèo, trong một cái Pop-Tart (một loại bánh) đi xuyên không gian mà là bài nhạc mang sức hút lớn với đông đảo người xem. Ha ha. Bạn biết mà, chính nó đó! Thực ra có cả một câu chuyện dài đằng sau gương mặt dễ thương đó đấy.

Khi Nyan Cat vừa ra mắt, website “Nyan.cat” cũng nổi lên với rất nhiều lượt khách viếng. Nó cùng chung ý tưởng, một con mèo đi xuyên không gian và nyan nyan nyan nyan. Nhiều người bắt đầu nghiện nó. Họ bắt đầu ngồi nyan nyan và thu lại trên web. Nghe có vẻ vui. Và có một thằng nhóc đã vỗ ngực công bố rằng nó đã làm điều đó suốt 5 giờ 56 giây không ngủ. Thằng bé đó tên Jim Sheif. Nhiều người khác đã thử phá kỷ lục của thằng bé, cuối cùng cũng có người thành công. Micheal Willis - người nắm giữ kỷ lục mới. Anh ta chỉ ngồi một chỗ, thừ người như một cái xác rỗng, chỉ nyan nyan trong vòng 8 tiếng. Có nhiều người chứng kiến lúc anh ta ghi lại kỷ lục. Nhưng hôm sau, anh ta lầm bầm cái gì đó. “Con mèo đó có gì kì lắm”, anh ta bảo.

Cảm thấy sự chèn ép từ kỷ lục mới. Một lần nữa, John lại thử hết sức để phá kỷ lục. Vâng và thành công. Làm sao anh ta có thể làm được như vậy vẫn còn là một bí ẩn. Không ai giải đáp được. Anh ta có thể kéo dài thêm được, John nói, nhưng anh ta không nói vì sao lại dừng ngang như thế. Thế đấy, John không thể giấu nổi thằng bạn thân nhất của mình. Anh khẳng định đồng hồ tự dừng vào phút thứ 666, đúng 6.6 giây. Một sự trùng hợp khó ngờ.

Không tin, Matt - bạn thân của John đã làm một cuộc thử nghiệm vào ngày sau đó. Không thể được, thật sự đúng như những gì John đã nói. Đồng hồ đã dừng. Chính xác, 666 phút 6.6 giây. Chưa hết. Gương mặt dễ thương của chú mèo Nyan Cat biến đổi đến đáng sợ. Mặt nó hoá xanh, đôi mắt đỏ lòm nhìn thẳng vào anh. Khung cảnh không gian đằng sau chỉ còn một màu đỏ kì dị. Ghê rợn hơn, đằng sau con mèo bắt đầu xuất hiện nhiều hình ảnh khác nhau. Họ chỉ nói đúng một câu “Các người đã thử Nyan Cat” (They tried the Nyan Cat). Bài nhạc trở nên ma quái và kinh dị. Cứ như một cái lõm sâu hút. Trong đó đầy những tiếng thét. Matt nghe không nhầm, đó là tiếng thét của người. Cứ như họ đã gặp điều gì đó rất kinh khủng. Nhưng tại sao tiếng thét lại ở đó? Anh quá bàng hoàng trước những gì mình vừa chứng kiến. Và anh đã cố ngủ để quên nó. Dường như con mèo quỷ đó len lỏi theo anh trong từng giấc mơ. Đâu đâu anh cũng thấy gương mặt man dại đó, cứ như nó đang nhạo bán anh. Choàng tỉnh, lần nữa bài hát kia quay trở lại tra tấn Matt ngay ở hiện thực. Không chịu nổi, anh kết thúc mọi chuyện bằng cách treo cổ. Hôm sau, Micheal và Jim được tìm thấy trong cùng một căn hộ. Đã chết. Nhiều vết cào trên ngực họ tạo thành dòng chữ “Chả ai làm được cả...” (No one success...). Theo kết quả khám nghiệm, vết cào là từ một con mèo nhỏ.
 
Câu chuyện thứ 72:
Jason's Home


Nhà của Jason. Hắn gọi mọi người, chẳng ai trả lời, như mọi khi. Mọi người trong gia đình hắn thật là cố chấp, không cả thèm trả lời khi hắn gọi. Họ quá cố chấp, họ chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Có thể họ giận hắn, nhưng sao mà phải giận đến tận 2 tuần cơ chứ ?

Có vấn đề gì sao? Họ luôn giận hắn, nhưng không tới mức lờ hắn đi như thế này. Hắn thấy thật tuyệt vọng.

“Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?” hắn nói, nhưng mẹ hắn vẫn cứ nằm trên giường. Bà vẫn đang bị ốm.

Rồi hắn tới chỗ bố. “Bố vẫn giận con sao?” nhưng bố hắn vẫn cứ ngồi im lặng ở ghế, đọc báo. “Bố, cà phê của bố nguội rồi kìa.”

Hắn tới trước cửa buồng tắm, gọi chị hắn. “Ê, Lizzie, chị lúc nào cũng tắm à. Thế mà lúc nào cũng vẫn hôi.” Hắn chẳng bao giờ ưa Lizzie, nhưng gì thì gì đó vẫn là chị hắn…

Chờ đã, Jason nghĩ, nếu có ai đó không lờ hắn đi, thì chắc hẳn đó là Bea, em gái hắn.

Hắn tới cái cũi. Ồ, Bea vẫn đang ngủ. Em bé ngủ cả ngày rồi. Mẹ cũng thế. Bố cũng chẳng đi làm. Còn Lizzie thì chẳng bao giờ tắm xong.

Tại sao?

Có chuyện gì xảy ra với họ à ?

Hắn vừa mới chơi với con mèo Collins của họ có một lúc mà họ đã giận đến thế sao ?

Họ thật là ngu ngốc, quá ngu ngốc mà.

Collins cũng ngu lắm, nó lười chảy thây. Nó chẳng cả muốn động đậy sau khi chơi ném đĩa.

Rồi hắn nhớ lần mẹ mắng hắn khi ném Collins lên cây.

Hắn nhớ. Hắn nhận ra món đồ chơi mà hắn hay dùng với con chó nhà hàng xóm – Lincoln, và nhớ cả Justin, bạn hắn.

Hắn chưa bao giờ đi chơi với gia đình hắn.

Hắn tới chỗ bố, hỏi bố có muốn chơi với hắn không? “Không, dừng lại đi, bố không muốn chơi, dừng lại.” Nhưng mà hắn muốn chơi. Hắn cứ khăng khăng thế. Hắn ngồi đợi suốt.

Mẹ hắn tha thứ cho hắn cái tội với con mèo, nhưng mẹ hắn cũng không muốn chơi với hắn. Nhưng hắn cứ đòi chơi. Cả với chị gái hắn, Lizzie, cũng vậy.

Bea nữa, con bé muốn chơi, nhưng mà nó nhanh mệt quá. Mọi người lười thật.

Hắn ước là mọi người hãy đi tắm đi, vì họ bốc mùi quá.

Hắn mong là bố sẽ gắn cái cổ lại, vì quả táo Adam của bố đang lồ lộ ra thế kia.

Và mẹ hắn nữa. cái phổi đang đặt trên lồng ngực kìa, hắn chắc là mẹ cũng muốn hít sâu vào một hơi cho khỏe ra.

Còn Lizzie ở trong buồng tắm, sao chị ấy không lấy cái đầu đang nổi trong toilet mà lắp lại vào cổ nhỉ ?

À, phải rồi, đồ chơi của hắn !

Nó vẫn đang kẹt trong não của Bea. Giờ thì hắn nhớ ra rồi.

Ừm, chắc là một ngày nào đó, mọi người trong gia đình hắn sẽ không lờ hắn đi nữa, và lại chơi với hắn và con dao yêu quí của hắn một lần nữa…
 
Câu chuyện thứ 73:
Adventure time Lost episode


Các bạn có thể biết về 1 chương trình khá là nổi tên là "Adventure time" trên kênh cartoon network. Và bạn đã chứng kiến hết cái buổi ra mắt... và bạn nghĩ là bạn đã làm được. Khi tôi tỉnh lại trong phòng khách, đó là khoảng 3 giờ 30 sáng và tôi đang xem chương trình TBS .Tôi đã lướt qua các kênh và tôi thấy 1 tập phim khá mới của phim "Adventure time", tựa đề là "Socrates' wish". Tôi nghĩ đây rất lạ vì đây là kênh khác, nên tôi chuyển qua kênh cartoon network và khúc giới thiệu vừa hết, tôi ngồi lại chỗ tôi và chờ đợi tập mới nhất để xem.

Những gì tôi thấy cực kì khó chịu, cảnh 1 bắt đầu với cảnh bên trong candy kingdom, với Finn và Jake đang chạy đua cho tới cánh cửa, và họ dừng lại, và tôi thấy quản gia peppermint ,đầu của anh ta hình như vừa bị cắn 1 nửa do con rồng nào đó. Rồi máu chảy ra từ cổ PB và con rồng thấy Finn và Jake, rồi bay đi.

2 cậu ta đi qua lâu đài thì thấy mọi người đều chết cả, hoặc chỉ đang ngồi nở ra 1 nụ cười đáng sợ. Khi họ đi ngang qua Cinamont bun thì đột nhiên anh ta giữ chặt lấy Jake, Finn cố gắng để ném anh ta đi, nhưng không thành công, rồi Jake tự nhiên biến thành màu nâu như bông hoa bị héo,rồi tiếng "két" hiện lên kèm theo tiếng thét của cậu ta vậy. Finn ,thận trọng và tiếp tục đi.

Cậu ta đã đến được chỗ công chúa thì thấy công chúa Bubblegum đang ngồi trên ngai vàng của mình.

"Ồ, Finn đấy à, cảm ơn vì đã đến! dân chúng đều biến thành zombies hết cả rồi" và âm thanh bị méo.

"Bất cứ lúc nào công chúa, tôi đã lạc mất Jake trên đường đi và công chúa có thể giúp cậu ta được không? Âm thanh hình như lại bị méo.

"Finn, chúng ta không thể cứu được toàn dân ở nhật bản được, phải không?" Finn bước tới gần hơn.

"Nhật bản? cái gì..." bỗng nhiên, ngai vàng tự dưng biến mất và công chúa bubblegum biến thành màu xanh với 1 phần cơ thể bị mất, phần còn lại toàn xương.

Cô ta nhảy vào Finn, cắn đầu cậu ta, máu chảy ra ngoài rồi Finn gục xuống, chết.

Phong cảnh bắt đầu khi lũ zombies kẹo đang mang 2 cơ thể vô hồn ra ngoài và ném chúng đi ra khỏi vách đá, rồi bọn họ ăn mừng. Đột nhiên, họ quay trở lại bình thường và mặt đất bỗng dưng biến thành những con đỉa, trong thực thế thì tất cả biến thành những con đỉa. Đột nhiên, lũ zombies kẹo đang bị hút vào hố của con đỉa và họ đang chết dần, phong cảnh dần dần chuyển sang màu đen rồi 1 dòng văn bản hiện lên:

"Phần còn lại của phim Adventure time đã bị xóa do nội dung không phù hợp của chính phủ mỹ. Xin vui lòng xem tiếp các chương trình khác trên kênh cartoon network"

Đó là 1 kinh nghiệm đau thương, chắc chắn rằng khi đó tôi từ từ đi ngủ trở lại, chỉ được đánh thức bởi mẹ tôi... Đó là thời gian cho ngày trở lại đầu tiên tại trường tiểu học.
 
Câu chuyện thứ 74:
NÓ KHÔNG BAO GIỜ NGỦ


Bạn tôi và tôi gần đây đã mua một cuốn sách mà chúng tôi tìm thấy từ một cửa hàng đồ cổ. Vỏ sách đã sờn đến nỗi không thể đọc được tiêu đề đầu trang, như thể nó đã không được ai động vào trong nhiều năm. Người phụ nữ phía sau quầy cảnh báo chúng tôi rằng một khi nó được mở ra, thì nó sẽ không dừng lại.

Chúng tôi cười nghĩ rằng đó là một trò đùa để chúng tôi thấy sợ hãi hoặc cái gì đó tương tự, nhưng có điều gì đó trong mắt cô ấy, thực sự sợ hãi.
Chúng tôi đến nhà Heather và tiếp tục xem xét nội dung cuốn sách. Khi chúng tôi mở nó ra, đột nhiên có một chút ớn lạnh trong phòng và một vài ngọn nến mà chúng tôi đã thắp sáng ban nãy bỗng vụt tắt. Chúng tôi cười, lo lắng và tự nhủ đó chỉ là sự trùng hợp. Trang đầu tiên của cuốn sách có một biểu tượng nhỏ được viết bằng mực đỏ. Các trang tiếp theo có một cái gì đó viết bằng tiếng Latin. Không ai trong số chúng tôi có thể đọc những gì ghi trong đó, nhưng Heather cứ cố đọc nó. "Numquam dormit". Sau khi cô ấy đọc nó, mọi thứ xung quanh chúng tôi bỗng có một cảm giác nặng nề, như có ai đó đang theo dõi chúng tôi lúc này. Chúng tôi lưỡng lự, rồi cuối cùng, sau một hồi im lặng, chúng tôi quyết định mở sang trang tiếp theo. Không có gì trên trang sách ấy, nhưng có một cái tên trong góc trag sách. Cái tên viết bằng chữ in nhỏ, là Kayla. Chúng tôi hơi lạnh gáy vì đó chính là tên của người bạn thân nhất của Heather.

"Có thể nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có rất nhiều người có tên là Kayla. Có lẽ chúng ta thấy nó đáng sợ vì tất cả đều đang cảm thấy mệt mỏi thôi mà. Có lẽ chúng ta nên đi ngủ cho khoẻ lại nào."

Chúng tôi đều cảm thấy thoải mái khi đặt lưng nằm xuống, nhưng vì một lý do nào đó mà chúng tôi không thể ngủ đc. Vẫn là cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng tôi trong bóng tối. Cho đến khoảng 2 giờ sáng, tôi mới có thể thiếp đi, những người khác đã ngủ trước tôi rồi. Tôi đã có một cơn ác mộng kinh hoàng.

Tôi đã ở trong một căn phòng tối, Heather đối diện tôi còn Kayla ngồi ở giữa. Bỗng nhiên, một kẻ trông giống như con quái vật xuất hiện. Hắn có 2 bọng mắt to và thâm, dường như chưa ngủ đã lâu rồi. Heather ngồi bệt xuống, khuôn mặt trống rỗng và tôi đã thấy điều khủng khiếp, nó đã nuốt sống Kayla. Nó quay lại nhìn tôi, máu nhỏ giọt từ miệng của nó. Sau đó chỉ vào Heather, rồi con quái vật và Heather biến mất. Tôi ngẩng lên trong bóng tối, nhìn về phía Heather và thấy cô ấy ngồi ở đó, khuôn mặt của cô trắng dã như một con ma, nhìn chằm chằm vào chỗ Kayla ngủ, người mà bây giờ đã mất. Tôi bật đèn và chạy ngay đến chỗ đó. Có vết máu ở đấy. Heather ngồi đó, cơ thể cứng lại vì sợ, tôi có thể nói là cô ấy và tôi đã có cùng một giấc mơ. Tôi nhìn vào cuốn sách đang mở trên bàn làm việc. Tên Kayla đã bị gạch xóa đi, thay vào đó là tên của Heather.

Heather phải nhập viện vào một trại tâm thần sau đó. Mẹ cô đã đưa cô tới đó sau khi bà bước vào phòng cô. Cô đã không ngủ cả ngày hôm ấy mà chỉ viết "nó không bao giờ ngủ" trên tất cả các bức tường. Mẹ cô cho rằng chắc tại cô thiếu ngủ, và đưa cô tới bác sĩ để chữa trị. Các bác sĩ đã cố gắng làm tất cả mọi thứ từ sốc điện đến thuốc an thần. Cô đã cố nói cho họ tin rằng cô ấy sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng họ không tin Heather, họ nghĩ rằng nó chỉ là một bộ phim kinh dị nào đó mà cô đã xem và bị ám ảnh. Họ đã cho cô uống nhiều thứ thuốc an thần, hy vọng điều này sẽ làm cho cô ngủ đi, nhưng họ không biết, họ đã làm chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn.

Một lần nữa tôi đã ở trong phòng tối, nhưng Heather đứng ở trung tâm, cô ấy trông ủ rũ và có vẻ cô đã sụt rất nhiều cân. Tôi nhìn cô biến mất dần vào sàn nhà, cảm thấy vui vì tôi không phải xem cô ấy bị cắt ra hoặc bất cứ điều gì. Tôi bật dậy và thấy cuốn sách trên giường của tôi, điều này thực sự điền rồ, vì tôi đã quẳng có đi hôm qua. Tên của cô ấy đã bị gạch đi.... và tên tôi đã được viết tiếp theo...

Sáng hôm sau, mẹ tôi nói với tôi rằng họ theo dõi cô ấy, và đã chứng kiến một cái gì đó rất đáng sợ xảy ra. Họ thấy cơ thể không đầy đủ của cô bị ném ngang qua căn phòng, rách nát, nhưng các màn hình theo dõi cho thấy hoạt động não bộ của cô là một cơn ác mộng bình thường. Làm thế nào một cơn ác mộng có thể làm điều này với cô ấy? Cuối cùng, sau 3 giờ sáng, cô qua đời. Họ nói rằng cô đã chết một cách đau đớn, mặc dù cô ấy đang ngủ.

Giờ, tôi thấy lo cho cuộc sống của tôi. Tôi đã không ngủ đc trong gần một tuần. Tôi cảm thấy như nó nhìn chằm chằm vào tôi, ở tại một lỗ hổng nào đó trong tâm hồn tôi, chờ cho đến khi tôi ngủ, để có được tôi .

Nguồn: Hội những người ghiền đọc Creepypasta
 
Câu chuyện thứ 75:
Ngủ

Francis trở về nhà vào lúc đã khuya, người anh đầy men rượu, vợ anh, Zoey đã đi đâu một hai ngày nay không về, anh không lo lắng lắm vì cô ta vẫn thường bỏ nhà theo trai. Phóng tọt lên giường ,Francis chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Soạt...Soạt...

"Hm...hm......?"

"ĐỨA NÀO VỪA KÉO CHÂN TAO ĐẤY?" Francis bực mình hét lên, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Nhìn đồng hồ, 12h đúng. Vốn không phải là hạng người tin vào ma quỷ, Francis phủ chăn kín đầu rồi ngủ tiếp.

Bẹp....Bẹp...Bẹp...

Một lần nữa, Francis giật mình tỉnh dậy bởi tiếng bước chân ngay cạnh giường mình.

"Mới 3h giờ sáng". Fran tự nhủ.

Việc này tiếp diễn suốt 2 ngày sau đó, cho đến ngày thứ 3......

Hôm nay, Francis quyết định tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, anh ta leo lên giường, giả vờ ngủ, chờ đến 12h đêm...

Từ gầm giường của Francis, từng bộ phận cơ thể bò ra, rồi ráp lại thành một bóng đen ,trên mình nó là một chất nhầy gì đó mà theo Francis là máu. Nó dùng hai tay tóm lấy chân của Fran, giật giật, cố giữ bình tĩnh, anh mím chặt môi quan sát nó sẽ làm gì tiếp theo, nó đứng đó, lắc lư lắc lư cho đến 3h sáng, nó bắt đầu đi quanh giường của Fran, quan sát anh ta rồi chui tọt vào gầm giường.

Sáng hôm sau, lật tung giường lên, Fran thấy một cái bao tải, xung quanh cái bao đó là một vũng máu khô lớn. Trong cái bao đó là xác của Zoey bị chặt thành từng khúc nhỏ, cái xác đang trong quá trình phân hủy, dòi bọ lúc nhúc, bốc mùi hôi thối.

"Đã chết rồi mà còn phá tôi cơ đấy".Fran cười man rợ...

Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 76:
Dog


Một người đàn ông đang đi bộ trong công viên, anh ta gặp một con chó rất kỳ dị, anh không tài nào cưỡng nỗi ham muốn nhìn vào mắt nó. Nó có vẻ gì đó của một con người, rất người. Anh hỏi :" Mày là chó à? ", và lạ thay, con chó lắc đầu. Nhìn xung quanh không có ai, anh rút dao ra, và cắt cổ nó. Đem cái đầu con chó về nhà, anh tiếp tục nhìn vào mắt nó, nhìn rất lâu. nhiều lúc anh có cảm tưởng như con mắt nó chuyển động, mặc dù đầu nó đã đứt lìa. Con mắt u tối, đen thẳm. Anh nhìn mãi, cuối cùng anh thiếp đi.

Sáng hôm sau, cái đầu con chó đã biết mất. anh tự hỏi ai đã đem nó đi. kệ! Anh không quan tâm lắm, anh vào nhà vệ sinh, và phát hiện cặp mắt của mình đã chuyển đổi, hệt như cặp mắt con chó đó. Anh lại ra công viên, đứng ngay tại nơi con chó đã đứng hôm qua, anh tự hỏi cái xác nó đâu rồi? Bất giác anh khuỵu xuống. Cơ thể anh nặng trĩu, anh cảm thấy thật mệt mỏi và ngứa ngáy, anh chống hai tay xuống đất để không phải ngã lăn ra đường.

Có tiếng người chạy bộ, anh ngước nhìn lên, có một người đàn ông lạ đang nhìn chằm chằm vào anh. Người đó hỏi anh :" Mày là chó à ? ”


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 77:
In The Wall (Bên trong bức tường)


Hai năm trước, tôi và bạn gái chuyển đến một căn hộ mới. Nó không to lắm, gồm có một nhà bếp, một phòng ngủ, một phòng tắm và một phòng khách. Tất cả các phòng đều nhỏ nhưng được cái giá thuê khá mềm, và chúng tôi thì sao cũng được. Hai chúng tôi lúc ấy chưa đủ khả năng để chuyển đến nơi khác tiện nghi hơn, nên tôi và Sandra vẫn dành dụm trong khi cố thích nghi với căn hộ.

Căn hộ hoàn toàn bình thường trừ một chi tiết: Bức tường bên trái hoàn toàn rỗng còn bức tường bên phải đặc cứng như đá. Ôi, lúc mới chuyển đồ vào tôi còn không để ý đến chuyện này.

Những người láng giềng sống cạnh bọn tôi đều hiền lành và kín kẽ. Khi vừa chuyển đến, tôi chỉ có một gia đình láng giềng, đó là vợ chồng bác White. Họ sống ở bên phải căn hộ chúng tôi, cách một căn hộ trống. Họ mang biếu chúng tôi một món quà chào mừng ngay trong ngày đầu tiên chúng tôi đến đây, và họ niềm nở bảo ai chuyển đến tòa chung cư họ cũng đều tặng quà như vậy. Món quà là một chiếc bánh táo rất ngon.

Thế rồi khoảng 5 hay 6 tháng gì đó sau khi chúng tôi ổn định cuộc sống tại đây, có một người đàn ông mới chuyển đến tòa nhà. Ông ta chọn căn hộ ngay bên phải nhà chúng tôi. Tôi nhớ mình gặp ông ta lần đầu là khi trở về nhà từ cửa hàng tạp hóa, tôi đang leo lên cầu thang thì đột nhiên va phải một người.

“Chết thật, xin lỗi bác Wh…”, nhưng nhìn kỹ lại tôi nhận ra một người lạ. Tòa chung cư đâu lớn lắm, những người sống ở đây đều biết mặt nhau, thế người lạ này là ai? Đó là một người đàn ông trung niên khoảng tầm năm mươi mấy tuổi. Nhưng ông ta có gì đó kỳ cục lắm. Da tái xanh, vết nhăn hằn sâu trên trán, tóc đen nhẫy, rối bù che gần hết mặt và phủ dài ra sau. Trông ông ta xanh xao bệnh hoạn, rõ ràng là cần đi khám bác sĩ. Và có một điều khác… Là đôi mắt. Từ nhỏ cho đến khi ấy tôi chưa bao giờ thấy con người nào có đôi mắt tím sẫm như ông ta. “Peters”, ông ta nói và nở một nụ cười rộng hết cả mang tai. Ôi trời, hàm răng ông ta trông mà phát tởm. Tôi cam đoan là ông ta không hề chải răng, và chúng dường như hư thối đến sắp rụng ra rồi. Không đứng gần mà tôi vẫn ngửi thấy hơi thở nồng nặc kinh khủng của ông: có lẽ ông ta vừa ăn thịt sống đã ươn và thối rữa. Dù bộ dạng trông như ông kẹ nhưng ông ta có vẻ tử tế.

“Rất vui được gặp ông, ông Peters. Tôi tên Matt. Ông vừa dọn đến đây hả?” – tôi hỏi. Nụ cười quái đản của ông ta giãn rộng thêm (và tôi không hiểu nổi con người gì mà có thể cười ngoác mồm rộng đến như vậy?) “Vâng, tôi đang dọn đồ vào. Tôi sẽ sống trong căn hộ ngay bên phải nhà anh đó.” Ông ta nói trong khi cả 2 người đi trên cầu thang đến tầng cao nhất.

Khi vừa đến nơi, lão Peters lẹ làng đi đến bên cửa căn hộ ấy, mở chìa khóa, bước vào rồi đóng chặt cửa lại. Nhưng thật lạ lùng, ông ta hành động nhanh kinh ngạc, mắt tôi chỉ kịp thấy lờ mờ… Tôi thở dài. “Tuyệt nhỉ, giờ mình có một người hàng xóm lập dị cơ đấy.”

Tôi mở cửa vào nhà. Đã gần 4:00 chiều. Giờ này Sandra vẫn đang làm việc. Cô ấy là một nhà tạo mẫu tóc còn tôi thì giữ chức bếp trưởng một nhà hàng kiểu Ý ở gần đây. Thường ngày thì tôi không về sớm như này đâu, nhưng gần đây kinh tế khó khăn và nhà hàng cũng vắng khách, vì thế hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm. Tôi đặt mớ hàng hóa xuống bàn và sắp sửa chất đồ ăn vào tủ lạnh. Tôi chỉ mua khoảng một túi thức ăn chứ không nhiều. ¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger và một hộp ngũ cốc. Sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn.

Đó là từ Tyler. Cái tin ấy thế này: “Này huynh, tôi vừa bóc tem cái game Sự Cứu Chuộc Chết Người bản Red đấy. Đi mua ngay đi, tối nay bọn mình phá đảo.” Tôi không phải một tay thích chơi game nhưng Tyler vốn là một trong số bạn thân nhất của tôi trước giờ. Bọn tôi kết thân từ hồi còn Trung học. Hồi đó tôi còn sắm một con Xbox 360, và tôi cùng Tyler chiến nhau ngày này qua ngày khác. Giờ tôi cũng khá nhàn rỗi, thế nên tôi nhắn tin lại cho cậu ta rằng tôi sẽ đi mua nó về. Ngay khi tôi định đóng cửa nẻo chuẩn bị đi, tôi nghe thấy… “Uỳnh,uỳnh, uỳnh”, nhiều tiếng dộng mạnh phát ra từ tường nhà tôi.

Thật kỳ lạ, những âm thanh đó lớn và rõ mồn một. Tôi đến phía bên trái bức tường và dùng khuỷu tay gõ nhẹ lên đó. Lầu đầu tiên tôi nhận ra tường nhà mình bị rỗng. Như một bọng cây khô vậy. Nhưng khi sang phần tường bên phải và cũng gõ y như vậy, tôi nghe một tiếng cốc rất đặc. Bức tường này hoàn toàn đặc cứng. Tôi chả hiểu vì sao những thợ xây tòa nhà lại làm ra một bên tường đặc còn một bên thì rỗng nữa. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là chẳng biết ông Peters đang làm cái quái gì mà lại gây ra nhiều tiếng ồn như vậy. “Chắc là kê đồ đạc hay gì đó.” Tôi tự nhủ. Cơ mà không đúng… Lúc ông ta đi lên cầu thang tôi chẳng thấy ông ta mang vác thứ gì cả. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, tôi liền khóa cửa rồi đi mua đĩa game.

Khoảng 5:00 tôi về đến nhà và hồ hởi thấy rằng những tiếng ồn đó không còn nữa. Ông ta làm gì tôi không muốn tò mò, chỉ cần làm trong yên bình là được. Tôi chạy game và chụp tai nghe lên đầu. Một bộ tai nghe khá tốt đấy nhé, nó gần như bít hết mọi âm thanh bên ngoài này, nó đẹp và vừa khít tai tôi nữa này. Ôi, tôi yêu nó quá.

Tyler và tôi vừa chơi vừa tán gẫu suốt gần 3 giờ đồng hồ. Đáng lẽ còn lâu hơn nữa nếu Sandra không về đến nhà khoảng 8 giờ tối. Tôi bảo Tyler rằng mình bận rồi, và tối mai hai thằng sẽ tiếp tục công cuộc phá đảo sau khi tôi đi làm về. Tyler thì có làm việc gì đâu. Bố cậu ta giàu sụ thế kia mà, chỉ sở hữu một tập đoàn dầu khí nho nhỏ hay cái gì đấy tương tự. Và ông ấy theo như tôi biết thì đang làm cho Tyler sa đà vào ăn chơi vì cho cậu ta nhiều tiền đến nỗi chẳng biết dùng làm gì cả. Dù sao thì, tôi cũng tắt cái máy điện tử và hất ngã kềnh cái ghế để đứng dậy trao cho Sandra một cái ôm thật chặt. Chúng tôi nói chuyện về một ngày của hai đứa và những thứ linh tinh khác. Tôi sực nhớ đến lão Peters. “Em có biết về một người đàn ông vừa chuyển đến căn hộ trống sát nhà mình không?” Tôi hỏi. Cô ấy nói rằng không quan tâm lắm nên cũng chả biết. Thật là lạ. Tôi định sẽ đến thăm ông bà White vào sáng mai. Họ vốn biết rõ từng người trong tòa chung cư này, và biết đâu họ đã nướng sẵn một cái bánh táo để đem biếu người láng giềng mới kia.Đêm đó chẳng hiểu sao tôi lại gặp ác mộng. Một giấc chiêm bao điên khùng. Trong mơ tôi thấy ông ta –lão Peters đang đứng ở cuối giường.

Lão nhìn tôi và Sandra, miệng nở cái nụ cười khủng khiếp ấy. Tôi hoảng loạn thật sự, định gọi cô ấy dậy, hoặc bỏ chạy trong kinh hãi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng ông ta ngăn tôi lại bằng cách đặt lên môi tôi một ngón tay và thì thầm “Suỵttt” bằng một giọng từ tốn nhẹ nhàng.

Và đó không giống một giấc mơ.

Mọi thứ đều hết sức rõ ràng… Tôi còn nhớ như in ấy chứ. “Nhưng điều đó không thể nào xảy ra được,” là lời của bác sĩ trị liệu nói với tôi. Sau một đêm dài khó ngủ, tôi tắm phát rồi đi tìm thức ăn cho bữa sáng. Và… Cái gì thế này, tôi lại nghe thấy tiếng đập tường từ bên căn hộ của lão Peters. Nhưng tiếng động hoàn toàn khác trước… Nhỏ hơn, thanh hơn và… rùng rợn hơn. Thôi bỏ qua đi, tôi nghĩ thế nên đi tắm rồi vào nhà bếp. Ơ, có gì đó không ổn…

¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger nhưng không còn hộp ngũ cốc đâu cả. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà, lòng tự nhủ chắc mình đã để nhầm ở đâu đó. Sandra thức giấc vì tiếng động sột soạt tôi gây ra. “Sandra, em có làm gì với hộp ngũ cốc không?” Tôi hỏi trong khi vẫn đang lùng sục những kệ tủ trên tường nhà bếp. “Chứ không phải anh đã để đây à?” Cô ấy vừa đáp vừa chỉ vào ngay cái chỗ mà tôi nhớ chắc rằng tôi đã đặt vào. “Anh thề là anh đã để nó ở đó, nhưng chẳng biết nó biến đi đâu nữa. Hãy nói với anh là em đã mang nó đi đâu đi chứ,” Tôi nói. Cô ấy một mực khẳng định rằng mình không biết. Nhưng tôi chắc rằng Sandra đã để nó ở đâu đó. Chứ còn ai vào đây? Trộm ư? Không. Loại trộm gì mà đi ăn trộm chỉ lấy một hộp ngũ cốc? Thế rồi tôi cũng quên nó đi. Tôi chỉ bảo, “Vậy thì chắc chắn nó đã mọc ra một đôi chân và chạy đi chơi rồi.” rồi bước đi sang nhà ông bà White.

Tôi gõ cửa. Ông White ra mở và tôi chào ông ấy. “Này con trai, hôm nay trời đẹp thật đấy. Cậu khỏe chứ hả?”Ông già hỏi bằng giọng vô tư lự thường ngày.

“Chào bác White. Cháu khỏe, cảm ơn bác. Cháu muốn hỏi về một người. Ông có biết lão Peters không?”

Ông White cau mày. “Ồ, không. Ta xin lỗi, con trai, nhưng ta chưa từng gặp. Ông ta là ai thế?” Bác hỏi. “Ông ta vừa chuyển đến ở ngay sát nhà chúng cháu. Bác làm cháu ngạc nhiên đấy. Hai bác luôn biết rõ về những người mới trong chung cư này cơ mà.” Ông lão cười và nói phúc hậu, “Chà, thế sao bác cháu ta không đến chào ông ấy một tiếng.” Tôi suy nghĩ rồi đồng ý với ông bác. Hai chúng tôi đi đến trước cửa căn hộ bên phải phòng tôi, và bác White gõ cửa. Hoàn toàn im lặng. Chúng tôi đứng đợi một lúc mà chẳng ai ra mở cửa. Tôi nghĩ bụng, thật lạ thường khi không có tiếng hồi đáp. Không có một âm thanh nào từ bên kia cánh cửa. “Ừm… Chắc là ông ta còn ngủ rồi.” Bác White thì thầm. Tôi cũng nghĩ đó là một nguyên do hợp lý và bảo “Bác ạ, hay là chúng ta trở lại thăm ông ấy sau?” Ông bác đồng ý và bảo rằng hai ông bà sẽ có bánh táo nóng hổi khi tôi đi làm về.

Một ngày của tôi trôi đi như thường lệ. Và tôi về nhà vào buổi chiều. Tôi thay đồ và lao vào bếp để tìm gì đó bỏ bụng trước khi sang nhà bác White. Tôi chụp lấy một thanh chocolate và mở cửa tủ lạnh. Không còn bịch sữa nào cả. Giờ tôi bực rồi đấy nhé! Một trò chơi khăm của Sandra à? Dù gì thì cô ấy cũng chưa về nên tôi định sẽ sang tìm bác White trước và sẽ nói chuyện với cô ta sau. Tôi đến trước cửa nhà ông bà White và bị sốc: Bà White xuất hiện trước cửa,nước mắt ràn rụa và hai mắt đỏ ngầu một cách đáng thương.

“Chào con, Matt.” Bà ấy nói trong cơn nấc nghẹn. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy bà White như thế, và tôi chỉ biết gặng hỏi bà xem chuyện khủng khiếp gì đang diễn ra. “Ôi George… George đáng thương…” Bà lắp bắp. Tôi biết bà đang nói về ai. Dù chúng tôi gọi ông ấy là Bác White nhưng George là tên ông ấy. “Chuyện gì xảy ra với bác trai?!” Tôi lo lắng hỏi. “Ông ấy mất tích rồi! Cả ngày nay!” Bà White khó lắm mới thốt lên lời. Tôi đi đến một kết luận duy nhất: Lão Peters. “Bác theo cháu ngay.” Tôi bảo bà ấy.

Tôi chạy vội dọc hành lang đến căn hộ của lão và dộng nắm đấm lên cánh cửa. “Ông Peters! Mở cửa ra đi!” Vẫn là sự im lặng. Bà White tất tả bắt kịp tôi. “Bác đã báo cảnh sát về việc bác trai mất tích chưa?” Tôi hỏi. Bà gật đầu và thổn thức, “Họ đã đến, bác tường thuật lại và họ về rồi. Vì sao cháu lại đậpcửa? Ông Peters là ai?” Tôi kể lại mọi chuyện và bà White sửng sốt bảo chưa từng biết ai như vậy cả. Tôi thực sự phát hoảng và móc điện thoại gọi 911.

Hai người chúng tôi đợi cảnh sát đến, nhưng rồi một bóng người xuất hiện.

Là Sandra. “Chuyện gì đang xảy ra vậy anh?” Cô ấy lo lắng hỏi. Tôi kể lại tất cả sự việc: Ông White và tôi đến trước căn hộ của gã ấy, bịch sữa bị lấy mất và giờ ông White mất tích. Cuối cùng cảnh sát cũng đến khu chung cư và tôi lại phải giải thích lần nữa. Những viên cảnh sát nhìn nhau, và rồi gõ mạnh lên cửa chỉ để nhận lại sự im lặng. Họ đến gặp chủ tòa chung cư để lấy thêm thông tin, nhưng ông ta nói không hề có ông Peters nào sống trong căn hộ bỏ không đó cả. Lát sau, cảnh sát cùng với người chủ khu nhà trở lại và mang theo chìa khóa dự phòng. Cánh cửa bật mở.

Chẳng có gì. Chẳng có gì hết. Chỉ là một căn phòng trống không đầy bụi. Chúng tôi bước vào phòng và tôi là người rối trí nhất. Khoan đã… Tôi nhớ ra rồi. Tôi bước đến bên bức tường bên trái và dùng nắm tay thụi lên. Vẫn là âm thanh của nó – bức tường rỗng.

Tôi gọi mọi người đến. Từ hai người cảnh sát được tăng viện thành mười người. Gần 3 giờ đồng hồ, tôi, Sandra, một bà White mắt sưng húp, người chủ chung cư và cảnh sát bàn xem nên làm gì bây giờ. Sau một vài ý kiến, chúng tôi đưa ra quyết dịnh dỡ bức tường ra. Những gì tôi nhìn thấy sau đó đã ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời.

Một khung cảnh KINH HOÀNG. Bên trong bức tường, lão Peters đang nằm ngủ như một con mèo cạnh cái xác không còn nguyên vẹn của Bác White. Cả phần bụng ông ấy bị mổ banh, chỉ còn là một đống nhầy nhụa nội tạng và máu. Chắc hẳn lão Peters đã dùng RĂNG để cắn nát một phần lớn bụng của ông bác và dùng tay moi ruột ông ra. Cái dạ dày toang hoác của bác White bị tọng đầy sữa, ngũ cốc và máu. Rất nhiều máu… Máu ướt sũng cái xác và lão sát nhân cũng tắm ngập trong máu. Cảnh tượng này quá sức chịu đựng của bà White – bà ấy trở lên cuồng loạn, la thét và bắt đầu nôn mửa. Cả Sandra và vài viên cảnh sát cũng nôn tung tóe ra sàn, nhưng tôi cố kìm mình lại. Hiện trường quá đỗi khủng khiếp, nhưng điều khủng khiếp nhất…

Điều tồi tệ nhất là hắn bắt đầu nhìn tôi và cười.

Lão thức dậy và nở một nụ cười toét rộng đến mang tai như cái lần đầu tôi gặp lão. Tất cả cảnh sát giơ súng lên, chĩa thẳng vào hắn. Nhưng hắn chả thèm nhúc nhích gì cả. Hắn chỉ nằm đó. Nhìn thẳng vào tôi và cười. Bị tra tấn bằng cái cười đó, xương sống tôi đã lạnh băng. Hắn đứng dậy và lách khỏi cái xác bác White, mắt không buông tha tôi và nụ cười không thay đổi.

Cảnh sát lôi hắn ra khỏi căn hộ và còng chặt tay hắn lại. Những nhân viên pháp y thì mang cái xác của bác White ra khỏi bức tường rỗng, bà White khóc đến ngất đi mấy lần trên suốt chặng đường đưa xác chồng ra. Tôi cảm thương cho bà ấy. Người nằm chết bên trong bức tường đã có thể là Sandra… Nếu là cô ấy thì tôi không biết mình sẽ phản ứng ra sao nữa. Lão sát nhân Peters bị tuyên án tử hình. Tôi phải đến gặp bác sĩ trị liệu không lâu sau đó, và cho đến giờ tôi còn phải đi trị liệu mỗi tuần.

Tôi viết những dòng này chỉ để chân thành cảnh báo với các bạn… Nếu có bao giờ nghe những tiếng động mạnh phát ra từ tường hoặc trần nhà, hoặc chỉ đơn giản là tiếng ồn xuất hiện trong nhà bạn, làm ơn đừng chủ quan mà hãy xem xét cho kỹ. Có thể chúng chỉ đơn giản là tiếng ồn bình thường thật, nhưng tôi không bao giờ còn nghĩ được như vậy nữa. Tôi vẫn còn mắc chứng hoang tưởng khá nặng sau vụ án mạng. Tôi nhớ như in một đêm vào 3 giờ sáng, tôi nghe rõ mồn một… Những âm thanh đó… chúng lại phát ra từ căn bếp của nhà tôi. Tôi ngồi dậy và cơn ác mộng đã thay đổi. Hắn nhìn tôi cười, một chất lỏng đỏ sẫm – máu tươi nhễu giọt từ khóe miệng. Tôi bật đèn và hắn chỉ đơn giản là tan biến vào không trung. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi không hề mê tín dị đoan hay tin vào những thế lực siêu nhiên, nhưng… Tôi biết đó là gì. Hắn đứng ngay đó, mắt trợn trừng nhìn tôi. Miệng nở nụ cười khủng khiếp ấy.


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 78:
Disneyland's Fire Department


Những năm trước cứ vào mỗi kỳ nghỉ hè, tôi luôn đến chơi ở Disneyland trong một tuần và đó có thể nói là những tuần lễ tuyệt nhất trong cuộc đời của tôi. Mặc dù, ở đó có một toà nhà mà đáng lẽ ra là nó...không thuộc về nơi này. Toà nhà của ban phòng chống cháy nổ ở Disneyland.

Tôi đã từng nghe về nó trên TV trước đây, về cả việc Walt Disney có một căn phòng bí mật ở tầng hai của toà nhà đó. Thật thú vị khi nghe câu truyện về người đã sáng lập nên công viên này ở trong căn phòng đó và quan sát mọi người khi họ đến công viên. Có nhiều người hoặc không biết về chiếc đèn dầu của ông ấy, hoặc họ biết nhưng không quan tâm. Ông ấy có một chiếc đèn dầu được treo ở cửa sổ và nó luôn được thắp sáng khi ông quan sát mọi người đến và đi ở công viên. Một vài người thì tin nhưng một vài người thì không với câu truyện này, còn cá nhân tôi thì tôi tin nó là sự thật vì vào ngày cuối cùng trong một kỳ nghỉ hè cách đây vài năm đã có một chuyện lạ xảy ra.

Ngày hôm đó tôi rất buồn vì biết chắc rằng sẽ còn lâu lắm mình mới có thể quay lại công viên. Sau khi màn diễn pháo hoa vừa kết thúc thì tôi cùng gia đình mình ra về nhưng khi đến ngay cửa ra vào của công viên tôi hỏi cha tôi liệu cả nhà có thể chụp một tấm ảnh cuối cùng trước khi đi về hay không. Rồi cha tôi nhờ một người chụp hộ cho cả nhà.

Ngày hôm sau, cả nhà tôi háu hức xem những tấm ảnh vừa được rửa xong. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến tấm ảnh cuối cùng, nó là bức hình có tôi cùng với gia đình đang cười rất tươi bên cạnh một chiếc xe cứu hoả đã cũ kỹ. Những rồi có một thứ rất lạ xuất hiện bên trong tấm ảnh và đó là thứ mà tôi đã luôn muốn thấy. Phía xa đằng sau chúng tôi là một chiếc cửa sổ của toà nhà đó và nó....đang phát sáng.

Và rồi tôi nhớ đến câu truyện về chiếc đèn dầu, tôi không hề sợ hãi hay có một chút ớn lạnh nào. Điều này chỉ đơn giản là Walt Disney đang quan sát công viên của ông ấy kể cả sau khi chết thôi.
 
Câu chuyện thứ 79:
Marionette


Ayumi- một cô bé người Nhật khi đi dạo trên đường phố đã tình cờ nhìn thấy 1 con búp bê trong 1 tiệm bán đồ lưu niệm. Khi chăm chú nhìn thật kĩ vào cửa kính của cửa hàng, cô bé nhận ra nó không phải là búp bê mà là 1 con rối làm bằng sứ loại tốt. Con rối có những sợi dây đc buộc vào các khớp nối chân tay nên có thể khiến con rối chuyển động.

Con rối được mặc một chiếc váy Victorian màu xanh phỉ thúy. Đặc biệt là con rối giống hệt Ayumi. Nó cũng có mái tóc đen dài tuyệt đẹp, đôi mắt biếc xanh với hàng mi đen dày. Cô bé rất phấn khích khi nhìn thấy nó và không thể không mua nó.

Cô bé bước vào cửa hàng trong khi người bán hàng đang đi về bàn thu ngân.

" Con búp bê đang trưng bày kia thật đẹp. Cháu có thể mua nó với bao nhiêu tiền ạ?"- Ayumi hỏi

" Nó ko dùng để bán"- người bán hàng đáp.

" Tại sao ko ạ?"

"Bởi nó rất nguy hiểm cho những cô bé chơi với nó"- người bán hàng lấy nó khỏi tủ kính trưng bày và cất đi. Sau đó ông nói 1 cách thô lỗ:"Bây giờ thì hãy vui lòng biến đi"

Khi Ayumi định bỏ đi thì người bán hàng cúi xuống bàn thu ngân và tìm kiếm gì đó. Không để lỡ mất cơ hội, cô bé nhanh tay vồ lấy con rối , nhanh chóng rời khỏi cửa hàng trước khi ông chủ cửa hàng biết và lãng quên nhưng gì đc cảnh báo.

Ayumi về nhà và thở hổn hển. Mẹ cô bé đang đọc sách và nhấm nháp chút trà trong bếp. Bà nhìn thấy con rối mà Ayumi đang cầm.

" Đó là gì vậy Ayumi bé bỏng của mẹ?"- bà hỏi

" Con đã tìm thấy 1 con rối tuyệt đẹp ở 1 cửa hàng nhỏ. Nó rất dễ thương phải không mẹ? Nó giống y hệt con"

Ayumi nhét con rối vào tay bà để bà có thể nhìn con rối kĩ hơn.

" Nó thật đẹp." Bà đáp" Mẹ đang đọc sách, con có thể lên tầng và chơi với nó."

Ayumi túm lấy con rối , chạy về phòng và đóng chặt cửa. Cô bé mỉm cười sung sướng

" Tớ sẽ gọi cậu là Ayumi bé." Cô nói và kéo những thanh điều khiển con rối.

Sau vài tuần, Ayumi đã chán chơi với con rối. Vào ngày sinh nhật, cô bé đc bố mẹ tặng 1 con búp bê mới. Con rối bị bỏ đi và dính đầy bụi.

Vào 1 đêm, Ayumi nhanh chóng bước vào giấc ngủ và tỉnh dậy bởi 1 tiếng gọi khẽ
" Ayumi, sao bạn không chơi vs mình nữa?"

Ayumi bật dậy và bật đèn. Căn phòng trống không. Cô bé liếc nhìn con rối 1 cách đầy nghi hoặc. Con rối quay lại nhìn Ayumi chằm chằm,gương mặt nó trống trơn. Sáng hôm sau, Ayumi đóng thùng tất cả búp bê và tống chúng lên gác xép. Cô bé hi vọng sẽ không còn phải gặp lại chuyện tối hôm qua.

Buổi tối tiếp theo, Ayumi lại tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi ấy. Tiếng gọi đầu vẻ đe dọa:
" Ayumi, sao bạn không chơi vs mình nữa?"

Cô bé lật người và nhận ra mình đang đối diện với con rối

" Ayumi" con rối rít lên" Cậu không nghe thấy mình à? Sao không chơi với mình. Mình chỉ muốn chơi cùng cậu thôi mà"

Ayumi nhanh chóng bị cứng người lại. Khớp chân và tay cô bé bị những sợi dây xiết chặt. Những sợi dây buộc vào đầu gối và khuỷu tay cô bé. Da cô bỗng trở nên mịn và cứng như sứ.

Cô bé cố hét thật to nhưng miệng cô không thể mở nổi. Trong lúc đó, con rối kia biến đổi, trở nên sống độngng và chân thực. Những sợi dây của nó biến mất và làn da nó mềm nhũn ra.

Sáng hôm sau, Ayumi ko thể di chuyển. Con rối lấy chiếc kéo cắt bỏ những sợi dây của cô bé. Nó nhặt cô lên là đập đầu cô vào tường. Nó cho cô bé tội nghiệp lên nóc nhà và ném cô bé xuống sân. Ayumi rơi xuống sân vỡ tan. Đầu cô vỡ nát thành từng mảnh.

"Mẹ ơi"-con rối khóc toáng lên." Con rối của con đã bị hỏng. Con không chơi với nó nữa"

Mẹ Ayumi chạy ra từ bếp" Tiếc thật. Tại con đấy nhé. Con không nên thô lỗ với đồ chơi như vậy. Bỏ nó vào sọt rác đi. "

Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 80:
Eyeless Jack


Xin chào mọi người. Tên tôi là Mitch. Bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện có thật đã xảy ra cho tôi. Chả biết nên gọi nó thế nào nữa, chuyện huyền bí, chuyện tâm linh, chuyện ma quỷ… đại khái con người chúng ta gọi “chúng” là những câu chuyện không thuộc thế giới này ấy. Và “chúng” đã đến ám tôi. Biết sao không? Tôi đã tin vào “chúng” kể từ ngày diện kiến trực tiếp cái thứ quái quỷ ấy. Chết tiệt thật.

Nhà tôi bị chính quyền tịch thu nên tôi phải dọn về sống với anh trai tôi, Edwin. Chuyện này xảy ra một tuần sau khi tôi chuyển tới nhà mới, khi tôi đã ổn định ở chỗ này rồi ấy. Edwin đã rất mong tôi đến, vì hai anh em đã lâu rồi không gặp nhau, hơn mười năm rồi còn gì. Tôi cũng mừng húm khi thấy anh mình lắm. Ngay khi vừa dọn vào xong, tôi lăn ra ngủ vì mệt bơ phờ. Một tuần trôi qua, tôi bắt đầu nghe thấy có tiếng sột soạt ở bên ngoài nhà, vào đúng một giờ sáng mỗi đêm. Chắc là mấy con sóc hay gì đó thôi, tôi nghĩ vậy nên cũng mặc kệ. Sáng hôm sau, tôi có kể cho Edwin nghe, và anh ấy cũng nói y như tôi nghĩ: chả việc gì phải lo.

Nhưng, chúng tôi đã lầm. Đêm hôm sau, tôi thề là tôi nghe thấy tiếng cửa sổ mình mở toang ra, và hình như là có người đang nện thẳng vào kiếng cửa sổ. Chết tiệt, có vẻ như “một thứ gì đó” đã xâm nhập vào nhà tôi rồi. Tôi bật dậy, đảo mắt nhìn khắp phòng, nhưng chả thấy gì hết. Sáng hôm sau, Edwin điếng người, đánh đổ luôn li cà phê khi vừa thấy tôi bước xuống nhà. Anh ấy run rẩy đưa cho tôi cái gương soi, và tôi chỉ biết trợn mắt ra nhìn; có một vết rạch khá sâu nằm trên má trái tôi.

Sau đó, anh tôi lái xe phóng thẳng đến bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng có lẽ tôi bị mộng du. Nhưng sau đó, ông ta cho tôi thấy một điều khiến tôi không bao giờ có thể quên. Máu tôi đóng băng lại, khi vị bác sĩ ấy giở áo tôi lên, cho tôi thấy một vết mổ lớn ở bên bụng trái, gần quả thận. Tôi chỉ biết điếng người nhìn ông ấy, mắt như muốn rớt xuống đất.

_ Xin lỗi nhé Mitch – ông ta thở dài – Chả hiểu sao nữa, nhưng thận trái của cậu dường như đã biến mất một cách bí ẩn vào đêm hôm qua. Chúng tôi không thể giải quyết trường hợp của cậu được.

Một đêm trôi qua nữa, và đêm này đã mang đến dấu chấm hết cho tất cả. Khoảng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh dậy, chỉ để thấy một hư ảnh kinh hoàng trước mắt. Một sinh vật quái đản, chả biết có phải người hay không, đang nhìn trừng trừng xuống mặt tôi. Hắn choàng một cái mũ trùm đầu đen, đeo một chiếc mặt nạ màu xanh lam, không có mũi hay miệng gì hết. Tuy nhiên, điều khiến tôi hãi nhất là hắn không có mắt. Trên mặt hắn chỉ có hai hốc mắt đen hoắm, trống rỗng, vô hồn. Có một thứ chất nhớt nhớt gì đó chảy ra từ hai cái lỗ trên mặt hắn, từ từ nhiễu xuống chỗ tôi nằm. Tôi chộp vội cái camera bên lò sưởi để chụp hình hắn làm bằng chứng. Ngay khi tôi vừa bấm máy, cái tên đó đã lao đầu về phía tôi, nhắm thẳng vào lồng ngực tôi, như muốn phanh thây tôi ra và cuỗm luôn hai lá phổi trong người tôi. Tôi tung cước vào mặt hắn để xua tên đó đi. Tôi lao ra khỏi phòng, chạy bán sống bán chết. Lúc ấy, tôi vớ được cái ví của tôi theo nữa. Tôi cần tiền để đào tẩu ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Tôi lao ra khỏi nhà của Edwin, đâm đầu vào bóng tối của màn đêm. Cuối cùng, tôi kẹt luôn trong một khu rừng gần nhà của anh trai mình, và ngã đập đầu xuống sau khi vấp phải một cục đá.

Tôi bất tỉnh, và khi mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện. Bác sĩ bước vào phòng, và tôi nhận ra đó chính là vị bác sĩ đã chuẩn bệnh cho tôi hồi lúc trước khi tôi vừa mới đến cái bệnh viện này khám.

_ Mitch, tôi có một tin tốt và một tin xấu cho cậu đây. – vị bác sĩ ấy chậm rãi lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi tôi. – Tin tốt là cậu chỉ bị xây xát nhẹ, và chỉ trong vòng ít phút nữa, bố mẹ cậu sẽ đến đón cậu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi ông ta lên tiếng nói tiếp:

_ Và tin xấu là… ừm, xin lỗi Mitch, nhưng anh trai cậu đã bị tàn sát… bởi một thứ gì đó, tôi không rõ nữa. Tôi rất tiếc, Mitch à.

Ba mẹ tôi đến để đón tôi về, dọc đường họ ghé lại nhà của Mitch để tôi thu dọn hết đồ đạc. Ừ thì tôi cũng miễn cưỡng làm thôi. Khi vừa vào phòng cũ của mình, tôi sợ điếng người, dù bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Tôi lấy cái camera và định bước ra ngoài, thì đột nhiên đứng chết như trời trồng vì một thứ đang hiện diện trước mắt. Xác của Edwin đang nằm vươn vãi trên sàn, với một cái cục gì đó nằm bên cạnh. Tôi giấu cái cục đó vào túi để sau này nhìn kĩ hơn, rồi ra xe đi về với bố mẹ, và không nói gì hết về chuyện tôi tìm thấy xác của anh trai mình. Khi đi được nửa đường, tôi nhìn lại cái cục tròn tròn ấy, rồi nôn thốc nôn tháo ra. Đó là quả thận của tôi, quả thận trái bị mất của tôi. Có ai đó đã cạp mất một nửa trái thận này rồi. Ở phía trên nó còn bị nhiễu mấy cái chất nhớt nhớt màu đen nữa.
 
Câu chuyện thứ 81:
Slave Traffickers Man-Lost Creepypasta


Slave Traffickers Man là truyền thuyết về một bộ xương cưỡi lạc đà đi trong sa mạc. Sau lưng hắn là rất nhiều bộ xương xếp hàng ngay ngắn đi sau hắn. Tên này có cầm một thanh roi vàng. Đây là 2 lời tranh cãi nổi tiếng về Slave Traffickers Man :

1. Hắn chỉ là ảo ảnh : Sở dĩ có thể kết luận hắn là ảo giác vì sa mạc có sức nóng khủng khiếp, tỉ lệ có nước chỉ bằng 5% nên nhiều người đã quá khát và điểm mù của mắt mở ra khiến họ nhìn thấy ảo giác về hắn, đặc biệt ảo giác này có cả âm thanh.

2. Hắn là một loài ma thật sự : Có rất nhiều bằng chứng. Vì một vài người không may mắn sẽ bị Slave Traffickers Man phát hiện, hắn sẽ một mình cưỡi lạc đà chạy tới và hắn biến người đó thành bộ xương và số bộ xương sống biết di chuyển đó sẽ có thêm 1 người. Nhưng khi hắn gặp 1 người mà hắn chạy tới mà người đó không hoảng sợ thì hắn sẽ nói nhỏ vào tai người đó : Do you want to buy slaves ? (Bạn có muốn mua nô lệ không ?) Nếu người đó nói không thì hắn sẽ nói : You do not buy ? Please wait it ! (Ngươi không mua ? Hãy đợi nó nhé !) Rồi hắn cười thật lớn và bỏ đi. Và nạn nhân không hiểu gì về câu nói của hắn. Nhưng khoảng 3 ngày sau nạn nhân chỉ còn là một cái xác. Trên tay họ đang cầm một mảnh giấy có chữ Slave Traffickers Man Revenge (Kẻ buôn nô lệ trả thù). Nếu họ đồng ý mua thì hắn sẽ đẩy một bộ xương về người đó và không lấy tiền rồi bỏ đi, và bộ xương sẽ hầu hạ người đó suốt đời. Khi họ chết thì hắn sẽ giáng một tai hoạ cho gia đình họ xem như tiền mua nô lệ và cũng có thể là sẽ mang linh hồn họ xuống địa ngục vĩnh viễn .

Có truyền thuyết kể lại rằng sa mạc được hình thành do sự tàn ác của Slave Traffickers Man và con số người chết dưới tay hắn , nhiều đến nỗi xương cốt của họ mục nát , tan thành cát bụi và nhanh chóng phủ kín một vùng đất rộng . Từ đó hình thành ra sa mạc

CÂU CHUYỆN VỀ HẮN TA ĐẶC BIỆT TỚI NỖI NÓ ĐÃ BIẾN MẤT KHỎI INTERNET TỪ NHIỀU NĂM TRƯỚC VÀ NAY ĐƯỢC ANH TRAI TÔI VÀ TÔI SƯU TẦM LẠI . LOST CREEP
 
Câu chuyện thứ 82:
Chung cư


Tôi vừa chuyển đến ở 1 khu chung cư tập thể. Khá là lạ lẫm đối với người mới đến như tôi. Vì thế tôi chỉ dám lân la làm quen vài người hàng xóm bên cạnh. Tôi thích ra ngoài ban công hóng gió vào buổi tối. Không khí thật trong lành. Và đơn giản là bên khu nhà đối diện là căn hộ có 1 cô bé rất xinh. Cô ấy thường hay thò đu ra ngoài cửa sổ dể nhìn ngắm xung quanh, như tôi. Tối nào cũng vậy, tôi và cô ấy đều chạm mặt nhau qua 1 khoảng sân chung cư. Nhưng vốn bản tính nhút nhát, tôi không dám vẫy tay với cô ây. Mà chỉ hi vọng cô ấy sẽ để ý và vẫy tay.

Hôm nay trời mưa, tôi nghĩ thầm cô ấy sẽ không xuất hiện bên cửa sổ như mọi hôm nữa. Nhưng tôi vẫn ra ngoài sân sau hóng hớt. Chà, cô ấy vẫn ở đó, dù trời có mưa. Nhưng lạ thật. Sao cửa sổ đóng mà cô ấy vẫn thò đầu ra được vậy?


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 83:
The Rhythm Is Dead


Tôi chưa bao giờ làm một fan hâm mộ của dòng game Final Fantasy vì thế khi tựa game Theaterhythm được công bố thì tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến. Tuy nhiên, một cô bạn của tôi là fan cuồng nhiệt của dòng game này nên đã mua một bản Theaterhythm về. Nhưng cuối cùng nó không như kỳ vọng của cô ấy. Thay vì là một câu truyện mang chất thần tiên giống như mọi bản game khác thì Theaterhythm chỉ đơn giản là một game âm nhạc tập hợp những giai điệu của dòng Final Fantasy. " Chỉ là game về những giai điệu thôi sao !?" đó là những gì tôi nghĩ khi nghe cô ấy kể. Tôi là một người rất yêu thích những thể loại game âm nhạc như thế này vì vậy lúc đó tôi không ngần ngại mượn nó chơi thử một vài ngày. Cuối cùng Theaterhythm đã trở thành một trong những game yêu thích và gây nghiện nhất mà tôi từng chơi ; tôi chắc rằng sẽ tự mình mua một bản game về để có một trải nghiệm đầy đủ.

Tôi mua một bản copy từ Gamestop vì ở đó giá khá rẻ. Sau khi lấy băng ra khỏi hộp thì tôi phát hiện có một vài chỗ của miếng dán trên băng đã bị tróc. Nó chỉ là một chỗ nhỏ nên tôi chỉ nghĩ là nó đã qua sử dụng của một ai đó. Sau khi bỏ băng vào máy 3DS rồi bật lên thì lúc đó tôi nhận thấy biểu tượng của game không có hình ảnh của Warrior of Light như thường thấy mà thay vào đó là Sephiroth. Và một lần nữa, tôi nghĩ nó chẳng có nghĩa gì cả và ấn vào biểu tượng.

Game bắt đầu như thường lệ và tôi tạo một tài khoản mới. Sau khi xem đoạn phim mở đầu thì tôi đến cảnh đầu tiên của game và đập vào mắt tôi là dòng chữ SỰ GHÊ TỞM xuất hiện trên màn hình. Cảnh nền thong thường là một đồng cỏ xanh lá tươi sáng nay được thay bằng bầu trời đỏ chót và những thảm có màu đen với những vết máu trên đó. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kinh hãi nhất là len lõi những đám cỏ là những … mảnh xương và những bộ hài cốt. Rồi bên phía phải màn hình sắp xuất hiện một nhân vật với những dòng đối thoại xuất hiện. Ngay lập tức, một con chocobo màu vàng bước ra nhưng điều làm tôi cảm thấy thật sự hoang mang là bộ lông của nó đã gần như bị bứt đi hết và trên thân thể của nó là một vết cắt sâu. Và điều khiến tôi kinh hoàng là nó đã không còn mắt và ở chỗ hóc mắt là những vết máu đang từ từ chảy ra rồi lăn dài xuống má. “Kweh” giọng nó khóc xuất hiện trên chiếc loa của 3DS. Đây là âm thanh duy nhất tôi nghe thấy vì những bài nhạc nền thông thường không hề vang lên từ khi vào game đến giờ.

Tôi cảm thấy sốc. Tôi dường như muốn la lên và khóc thật to nhưng không thể. Những gì tôi có thể làm lúc này là im lặng nhìn chăm chăm vào màn hình. Tôi rùng người để trấn an bản thân mình rồi lấy hết can đảm ấn nút Power trên máy 3DS để tắt. Tuy nhiên, cho dù tôi ấn bao lâu đi nữa thì nó vẫn không tắt và tôi cũng không thể lấy băng ra khỏi máy bởi vì dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã khoá chặt nó lại. Vì thế , tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục trò chơi.

Sau khi nhấn vào mục Music Play sau khi chọn mục Series (đó là lựa chọn duy nhất xuất hiện) , màn hình chuyển đến nơi chọn nhân vật, mỗi người chơi có quyền chọn 4 nhân vật trong một đội. Tất cả các nhân vật đều đã được mổ khoá ngay từ đầu thay vì chỉ một nửa như trước nhưng đó không phải là phần khiến tôi sốc nhất. Cũng như con Chocobo lúc đầu thì tất cả các nhân vật đều bị những vết thương khắp người,mắt của họ cũng đã bị lấy đi để lại những hóc mắt đen thẳm với những giọt máu cứ thế chảy ra từ từ,từ từ…và cả những vũ khí cực mạnh của họ đều đã gãy. Tôi cảm thấy đau bụng khi thấy cảnh tượng này và nhắm nghiền mắt lại mà chọn đại 4 nhân vật bất kỳ. Sau cùng tôi chọn Cloud là thủ lĩnh của nhóm cùng với Lightning, Cecil và Terra, tất cả đều trông thật tàn tạ.

Khi màn hình của mục Select Series xuất hiện thì mọi thứ trở lại bình thường. Nhạc nền của game xuất hiện và không có gì kỳ lạ xảy ra nữa ! Tôi thở một hơi đầy thoải mái rồi nhấn vào series Final Fantasy đầu tiên. Thay vì bắt đầu bằng lời dẫn thoại giới thiệu hay là FMS thì game lại vào thẳng BMS mọt cách thật kỳ lạ. Và khi màn hình chơi xuất hiện thì cả 4 nhân vật ghê tởm của tôi cũng ở đó và nó minh chứng cho cơn ác mộng của tôi vẫn chưa dừng lại.Rồi nhạc nên vang lên và con trùm đầu tiên xuất hiện.Tôi đã đánh với nó lúc mượn game của cô bạn.Nó là một con Cactuar.Nhưng có cái gì đó khác lạ lần này. Thông thường gương mặt nó không hề có cảm xúc gì nhưng lần này tôi thấy nụ cười xuất hiện trên mặt nó. Và rồi những nút bấm trò chơi xuất hiện nhưng với một cường độ quá nhanh và số lượng càng ngày càng nhiều so với thông thường. Dĩ nhiên tôi thất bại và quyết định thử lại lần nữa.Nhưng mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy và đến lần thứ 6 thì tôi chính thức bỏ cuộc. Tuy nhiên, thay vì màn hình xuất hiện bản thống kê,đánh giá như thường lệ thì nó lại chuyển sang màu đen . Lúc đó tôi nghĩ có lẽ cái 3DS đã bình thường trở lại ; vì thế tôi nhấn nút Power để tắt. Nhưng khi tôi vừa nhấn vào thì Cloud xuất hiện trên màn hình.Cậu ta đang ngồi trong bóng tối khóc , đôi tay cậu đang ôm chặt lấy mặt và ở hai bên má cậu là những dòng máu từ hai hóc mắt chảy xuống.Sau một vài phút thì một đoạn đối thoại xuất hiện. Nó bắt đầu xuất hiện thật chậm rãi :

“Đây…không phải là giai điệu.”

“Dĩ nhiên là…không rồi.” Tôi nói to trong đầu mình,người không ngừng rung lên.

“Viên pha lê sẽ không bao giờ được hồi phục…không bao giờ…” Cloud nói thông qua một khung đối thoại khác.

Rồi khung đối thoại với chữ đỏ xuất hiện :

“Giai điệu đã ngừng vang !” Cloud la lên.

Rồi màn hình chuyển sang màu đen.

Vài giây sau, một dòng thoại màu đỏ với những vết máu chảy xuống xuất hiện và nó ghi những điều như Cloud vừa nói “ Giai điệu đã ngừng vang !” rồi dòng thoại chớp lên.Nó bắt đầu một cách chậm rãi rồi dần dần nhanh hơn.Sau một lúc nó chớp nhanh đến nỗi làm tôi tưởng như dòng thoại ấy ngập trong máu khi nhìn. Rồi màn hình trở về màu đen rồi một tiếng hét vang lên và chiếc máy 3DS tự động tắt.

Băng trò chơi tự động rớt ra sàn mà không hề cần ai chạm tới. Tuy nhiên , nó có vẻ khác so với ban đầu. Tôi cầm nó lên và nhìn kỹ thì có một vết trầy. Còn toàn bộ miếng dán thì bị lột ra trừ một phần nhỏ với chữ “Rhythm” là còn ở đó và xung quanh miếng dán nhỏ còn sót lại là dòng chữ lớn :

Giai điệu đã ngừng vang !
 
Câu chuyện thứ 84:
On, Off, Close, Open


Tất cả bắt đầu vào một ngày nọ, khi tôi đang chu du trên Internet. Tôi đang tìm một số công cụ để có thể nâng cấp máy tính của mình, đột nhiên, cửa sổ Chrome tự đóng. Ban đầu tôi nghĩ đó là do chuột điều khiển bị lag, từ khi tôi sử dụng laptop. Tôi bật lại chương trình Chrome, nhưng rồi nó tự động load lại toàn bộ các trang cũ. Kì lạ, chương trình Chrome không thể làm vậy được. Kệ, tôi vẫn tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Lần này, cửa sổ Chrome vẫn tự động đóng dù tôi không hề động vào chuột điều khiển hay chuột cảm ứng. Tôi hơi khó chịu nhưng cũng tảng lờ. Sau đó, tôi quyết định chơi game để thư giản, nhưng ngay sau khi tôi load vào trò chơi thì nó bị khoá lại, trên màn hình hiện ra một tập tin tên là C8CO. Tôi đã mở tệp tin đó ra, lúc đó là 3:09PM. Có lộn không nhở ?

Được rồi, có lẽ không chắc chắn lắm về phần thời gian và ngày tháng a .

Phần text chứa trong file ghi là “COC8 thích đóng và mở mọi thứ >: )” . Con lợn gợi tình?. Chắc có đứa quái nào đó đã hack vào máy tính của tôi, ngay lập tức tôi bật tường lửa và chắc chắn rằng chương trình Antivirus đang hoạt động. Khi trở lại màn hình máy tính, dòng chữ lại ghi “Tớ đã bẻ được tường lửa của cậu rồi >: ) “ sau đó cái máy tính của tôi bắt đầu dở chứng. Vài giây sau tự dưng nó hiện lên mấy cái báo lỗi lạ hoắc và mấy tin nhắn, rồi liền sau đó máy tính tự dưng bị ngắt nguồn. Tôi khởi động lại, và thầm nghĩ có lẽ mọi việc đã ổn. Nhưng tôi đã lầm.

Khi máy khởi động lại, MỘT dòng text khác lại hiện ra, và nó ghi rằng “Tớ cũng có thể bật tắt máy cậu tùy thích đó ~ >: ) “ Ngay lúc đó tôi đã cho rằng, máy tính của mình bị một loại siêu Virus xâm nhập, tôi cố quét và quét hòng truy cho ra con Virus kia, nhưng cóc có gì hết. Tôi thầm nghĩ “ Hay thiệt, một con siêu Virus đang ẩn nấp trong máy tính của mình và quậy bung cái tường lửa -__-“.

Tôi gọi tới chỗ mà tôi mua máy tính và nói với họ về vấn đề này. Nhân viên cửa hàng bảo rằng họ chưa bao giờ nghe về loại Virus đó. Tôi bắt đầu nổi sung lên khi nghĩ đến cái ổ cứng 32 GB cực xịn của mình sắp sửa đi đời thì chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân, cơ mà trong nhà làm gì có ai ? tôi tự hỏi đó là cái gì và nhìn lên đồng hồ. Ôi trời đã 8:07 chiều. Tiếng bước chân tới gần và gần hơn cho đến khi tôi ngất đi. Khi tỉnh dậy, vào ngày hôm sau ( hay ít nhất là tôi cảm thấy như thế) , tôi phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, người cảnh sát đứng kế bên đang hỏi tôi về vụ việc vừa xảy ra.

Tôi đã hoàn toàn hồi phục, cứ như việc ấy chưa bao giờ xảy ra vậy...
 
Câu chuyện thứ 85:
Bàn Tay Khỉ

Ngoài trời, đêm lạnh và ướt, nhưng trong biệt thự Lakesnam màn bỏ bốn bề, và lửa cháy sáng rực trong lò.

Hai cha con ông White đang say mê đánh cờ. Người cha thua hai bàn nên có hơi bực.

Bà vợ ngồi gần bên ôn tồn bảo:

- Ông đừng nóng, có thể bàn sau ông sẽ thắng.

Ông chồng vừa ngẩng đầu lên đúng lúc để nhìn thấy một cái nhìn đồng loã giữa hai mẹ con…

Ngay lúc đó có tiếng động cửa bên ngoài và có tiếng chân bước về phía cửạ Ông White đứng lên mở cửạ Chủ và khách chào hỏi nhau rồi bước vào trong.
Khách lạ là một người cao lớn vạm vỡ, mắt nhỏ và sáng, mặt đỏ gaỵ Ông tự giới thiệu:

- Trung sỹ Morris.

Khách bắt tay những người trong nhà rồi ngồi xuống bên cạnh lò sưởi trong khi chủ rót rượu mời khách.

Đến ly thứ ba, đôi mắt khách lạ bừng sáng và ông ta bắt đầu nói chuyện. Gia đình nhỏ bé của chủ nhà gồm có ba người, quây quần chung quanh để nghe ông khách lạ từ phương xa kể nhiều chuyện kỳ quáị

Ông White gật gù nói với bà vợ và cậu con:

- Hai mươi mốt năm qua, khi cậu này ra đi lưu lạc giang hồ, cậu chỉ là một thiếu niên giúp việc trong kho hàng của mình. Bây giờ nhìn xem, cậu đã trưởng thành tốt đẹp!

Bà vợ góp ý:

- Cậu Morris có vẻ nhàn lắm.

Ông chồng:

- Tôi cũng muốn đi chu du thiên hạ, muốn ghé qua ấn Độ để cho biết với người tạ

Trung sỹ lắc đầu, bảo:

- Tôi nghĩ rằng ai ở đâu nên ở đó là tốt hơn hết.

Rồi đặt ly rượu xuống, ông khẽ thở dài rồi lại lắc đầụ

Ông White vẫn tiếp tục nói lên ý nghĩ của ông:

- Tôi muốn thấy những đền đài cổ, những ông phù thủy và những tay thuật sỹ. À, hôm trước cậu có nói sơ qua về câu chuyện bàn tay khỉ, cậu có thể kể thêm cho chúng tôi nghe không?

Trung sỹ vội gạt ngang:

- Thôi bỏ qua đị Chuyện đó không đáng nóị Toàn nhảm nhí.

Nhưng bà White tò mò hỏi:

- Chuyện bàn tay khỉ? Chuyện đó ra saỏ

Trung sỹ giải thích sơ qua:

- Đó là một câu chuyện có thể gọi là huyền bí.

Ba thính giả chồm tới lắng nghẹ Ông khách mơ màng nốc cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn. Ông White châm rượu vào lỵ

Trung sỹ mò trong túi áo lấy một vật, đưa ra:

- Đây, bàn tay khỉ đây!

Nó cũng chẳng có gì lạ. Người ta đã phơi khô nó tự bao giờ.

Bà White ngả người ra sau, le lưỡị Nhưng cậu con ngắm nghía cẩn thận. Ông White hỏi:

- Cái này có gì đặc biệt không?

Trung sỹ Morris tiếp tục nói:

- Bàn tay khỉ này có một phép màu do một vị phù thuỷ đại tài ban cho nó. Vị phù thuỷ này muốn chứng tỏ là con người ở đời ai cũng có số mệnh, và kẻ nào toan cải đổi số mệnh sẽ bị tai nạn buồn phiền. Bàn tay khỉ này có phép màụ Ba người ở đây có thể xin mỗi người một điều ước.

Thái độ của khách lạ rất trịnh trọng nên thính giả không cười nữạ

Cậu Herbert hỏi:

- Tại sao ông không xin ba điều ước đó?

Trung sỹ nhìn cậu thanh niên với đôi mắt của kẻ lớn tuổi dành cho kẻ hậu sinh. Rồi ôn tồn đáp, gương mặt tái hẳn:

- Tôi đã có xin rồi!

Rồi nâng ly rượu lên nốc cạn. Bà White hỏi thêm:

- Còn có ai khác xin nữa không?

Trung sỹ đáp:

- Người đầu tiên được cả ba điều ước. Tôi không rõ hai điều trước là gì. Nhưng điều thứ ba là chết. Nhờ người đó chết nên tôi mới có vật nàỵ

Giọng nói của ông ta rất trầm buồn, nghiêm nghị thành thử mọi người trở nên im lặng.

Ông White nói:

- Nếu cậu đã được ba điều ước rồi thì vật này không còn giá trị đối với cậu nữạ Tại sao cậu lại giữ nó để làm gì?

Trung sỹ lắc đầu:

- Tôi có ý định bán nó, nhưng nghĩ lại tôi không muốn. Vì nó đã gây tai nạn cho biết bao người rồị Vả lại không ai mua đâu, không ai tin chuyện tôi nóị Họ nghĩ thời buổi này làm gì có những chuyện hoang đường như thế. Vài người đòi thử trước rồi mới trả tiền saụ

Ông White lại hỏi:

- Nếu cậu được phép xin thêm ba điều khác, cậu có muốn không?

Trung sỹ lắc đầu:

- Tôi không biết, tôi không nghĩ tới vấn đề đó.

Y cầm bàn tay khỉ lên xoay qua xoay lại giữa mấy ngón tay rồi bỗng ném nó vào lửạ

Ông White kêu lên một tiếng, cúi xuống kéo nó ra thật nhanh.

Trung sỹ trịnh trọng:

- Nên đốt nó đi là hơn.

Ông White lắc đầu:

- Nếu cậu không muốn giữ nó thì cậu cho tôị

Trung sỹ lắc đầu:

- Không được. Tôi ném vào lửạ Nếu ông tiếc mà giữ nó lại thì có chuyện gì xảy ra, ông đừng phiền tôị Ông nên ném vào lửa đi cho được việc.

Ông White lắc đầu, chăm chú ngắm vật mà ông vừa làm chủ. Một lúc sau ông hỏi:

- Muốn ước, phải làm thế nào

Trung sỹ:

- Nắm vật này trong tay mặt và lớn tiếng nói rõ những điều ước. Nhưng tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cẩn thận lạị Nên thấy rõ những hậu quả của hành động của ông.

Bà White kêu lên:

- Giống như chuyện Ả Rập “Ngàn lẻ một đêm”.

Bà đứng lên lo buổi ăn tối, nói đùa:

- Đâu, ông ước cho tôi có bốn tay để làm công việc nhà nhanh chóng.

Ông chồng lấy bảo vật trong túi ra, và cả ba người trong gia đình bật cười khi trung sỹ hốt hoảng nắm tay ông lại, dặn dò thêm:

- Nếu ông cương quyết xin ba điều ước thì nên xin sao cho hợp lý.

Ông White bỏ lại vật vào trong túi, kéo ghế mời trung sỹ ngồi xuống bàn.

Trong khi ăn, người ta quên câu chuyện bùa chú, nhưng sau lúc ăn cả ba người ngồi quây quần bên anh quân nhân để nghe chuyện kỳ thú ở Ấn Độ.
Ông khách cáo từ, Herbert tiễn ông ra cửa rồi quay vào ngay nói với cha mẹ cậu:

- Nếu câu chuyện huyền hoặc về cái bàn tay khỉ là chuyện bịa đặt cũng như các câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm mà ông ta vừa kể cho mình nghe thì mình có bảo vật đó cũng chẳng ích gì.

Bà White nhìn chồng chăm chú rồi hỏi:

- Ông có trả cho cậu đó chút đỉnh gì không?

Ông chồng:

- Của chả đáng gì. Cậu ta không thèm nữa, ném vào lửạ Tôi lượm mót, cậu ta lại khuyên tôi vứt đi

Cậu Herbert vẻ tin tưởng:

- Đâu mình thử ước xem. Nếu linh ứng thì gia đình mình sẽ giàu có, tên tuổi, hạnh phúc. Ba hãy ước được làm vuạ Và trước khi làm vua, ba sẽ không… thờ bà.

Nói xong cậu chạy quanh bàn ăn vì mẹ cậu đuổi theo toan “ký” vào đầu cậu về câu nói phạm thượng đó.

Ông White lại móc túi lấy bùa ra, nhìn nó với vẻ bán tín bán nghi, lẩm bẩm:

- Tôi chưa biết phải ước gì đâỷ Kể ra thì đời tôi đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì.

Cậu con đến bên cạnh cha, nói:

- Bây giờ nếu có thêm một ít tiền xài chơi chắc ba thích lắm. Vậy ba nên ước có hai trăm bạc.

Người cha cười dễ dãi, như tự tha thứ tánh dễ tin của mình rồi cầm bàn tay khỉ đưa lên cao, vẻ trịnh trọng. Ông nheo mắt về phía bà vợ đang ngồi sau chiếc dương cầm. Bà đánh lên mấy nốt nhạc thật mạnh.

Ông chồng dõng dạc nói to lên:

- Tôi muốn có hai trăm bạc.

Bà White đánh thêm mấy nốt nhạc như để phụ hoạ với lời ước ao của chồng.

Nhưng liền sau đó ông White kêu lên:

- Ý trời đất ơi! Nó nhúc nhích!

Vừa lạ, ông vừa nhìn cái bàn tay khỉ đang cử động trên sàn. Ông nói tiếp:

- Khi nãy tôi có ước là trông thấy bàn tay này nhúc nhích trong bàn tay tôi như một con rắn. Rõ ràng là điều tôi ước đã được ứng nghiệm.

Cậu con cầm bàn tay khỉ lên, đặt trên bàn, nói:

- Nhưng con chưa thấy có tiền, và con cam đoan là số tiền đó sẽ không bao giờ đến với tạ
Bà vợ hoang mang bảo chồng:
- Ông ước chuyện không hay!
Ông chồng lắc đầu:
- Chỉ là trò đùa thôị Bà đừng thắc mắc. Dù sao chuyện này cũng làm cho tôi kinh sợ.

Cả gia đình ngồi bên lò sưởị Hai cha con ông White ngồi hút ống điếụ

Bên ngoài gió gào dữ dội hơn bao giờ hết, cánh cửa trên lầu bị gió đập kêu rầm rầm, tiếng động đó khiến ông White lo sợ không đâụ

Bầu không khí lạ thường bao trùm gia đình cho đến khi họ đi ngủ.

Cậu Herbert nói:

- Con hy vọng ba sẽ nhận được số tiền hai trăm bạc mà ba ước trong một túi lớn đặt trên giường của ba và sẽ có một cái gì ghê gớm ngồi trên nóc tủ chứng kiến lúc ba nhận số tiền đó.

II

Sáng hôm sau trời trong sáng, Herbert mỉm cười trước những điều lo sợ hoang đường trong đêm. Bàn tay khỉ bỏ lăn lóc trên mặt bàn trong phòng. Điều này cho thấy là báu vật lúc này không được người ta tín nhiệm, tưng tiu như trong đêm.

Bà White nói:

- Tôi nghĩ ông quân nhân nào cũng vậỵ. Họ mê tín dị đoan lắm. Vậy mà chúng mình cũng chịu khó lắng nghẹ Thật là vô lý. Vào thời buổi này làm gì có những chuyện ước nguyện như vậy! Và nếu như chuyện này có thật thì số bạc hai trăm đến tay ông bằng cách nào

Cậu Herbert xen vào:

- Chắc là từ trên trời rơi xuống!

Ông White nói:

- Cậu Morris quả quyết là các điều ước ứng nghiệm một cách tự nhiên khiến người ta nghĩ đó là sự ngẫu nhiên.

Sau khi ăn xong, Herbert đứng lên:

- Nếu có tiền thật thì ba hãy giữ nguyên trước khi con về. Con chỉ sợ số bạc đó sẽ biến ba thành một người hà tiện và má với con phải giữ số tiền đó cho bạ
Bà mẹ cười trước câu nói đùa của con. Bà theo Herbert ra cửa rồi quay trở về bàn ăn. Bà có vẻ vui tươi trước thái độ dễ tin của ông chồng.

Dù vậy khi nghe người phát thư gõ cửa, bà cũng chạy nhanh ra hy vọng có tiền. Nhưng bà chỉ nhận được giấy đòi tiền Herbert may quần áo của ông thợ maỵ

Đến bữa ăn chiều, vẫn không có gì mới lạ. Bà mẹ lẩm bẩm:

- Chốc nữa đây thằng Herbert về, nó sẽ chế nhạo ông nhiều nữa cho mà coi!

Ông White rót bia vào ly nói:

- Có một chuyện lạ là bàn tay khỉ cử động khi tôi nắm nó trong taỵ

Bà vợ cười:

- Đó là tại ông giàu óc tưởng tượng.

Ông chồng nhấn mạnh:

- Tôi không nghĩ mà tôi biết rõ ràng nó cử động…

Bà vợ không đáp, bà đang nhìn một người bên ngoài đang có những cử chỉ khác thường. Ông này nhìn đăm đăm vào nhà, nhưng do dự nửa muốn vào nửa muốn không.

Bà White thấy kẻ lạ ăn mặc đàng hoàn, đầu đội nón thật mớị Ba lần y đứng lại trước cổng rồi tiếp tục đị Đến lần thứ tư y đứng lại, đặt tay lên cổng rồi bỗng nhiên cương quyết đẩy cửa cổng bước vào con đường đưa tới trước cửa nhà.

Bà White vội vàng cởi khăn choàng trước ngực giấu dưới nệm.

Bà đưa khách lạ vào phòng. Ông này có vẻ không được tự nhiên. Ông thường nhìn trộm bà và lơ đãng nghe bà giải thích vì sao phòng khách không được ngăn nắp như thường ngàỵ

Bà White không dám hỏi ngay lý do cuộc viếng thăm của khách lạ. Sau cùng ông khách mới nói:

- Thưa bà, tôi được người ta nhờ đến đây để…

Khách im lặng một lúc rồi tiếp:

- Tôi từ Maw và Meggins tới đâỵ

Bà White giật mình, hổn hển nói:

- Có việc gì không? Herbert có chuyện gì?

Ông chồng xen vào:

- Bà nên bình tĩnh. Mời ông ngồị Chúng ta nên thong thả. Tôi nghĩ ông không mang tin dữ đến cho chúng tôi, phải vậy không?

Vừa nói ông vừa nháy mắt với khách lạ.

Ông khách ấp úng:

- Tôi rất tiếc…

Bà White vẫn không an tâm:

- Con tôi bị thương?

Khách lạ gật đầu, ôn tồn nói:

- Dạ phải, cậu Herbert bị thương nặng. Nhưng cậu cảm thấy không đau đớn gì hết!

Bà mẹ chắp hai tay lại kêu lên:

- Cám ơn Chúa đã giúp con tôị Chúa đã…

Bà chưa dứt lời, bỗng thấy khuôn mặt buồn thảm của khách lạ, bà bấm bàn tay chồng để giữ bình tĩnh.

Im lặng một lúc thật lâu, khách lạ nói thật nhỏ:

- Cậu Herbert bị kẹt trong guồng máy!

Ông White lặp lại câu đó như một tiếng vang:

- Kẹt trong guồng máy!

Rồi ông nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt bàn tay vợ.

Ông nói với khách lạ, giọng thật buồn:

- Herbert là đứa con duy nhất còn lại của chúng tôị Nó chết rồi, chúng tôi thật là bơ vơ.

Khách lạ ho mấy tiếng, đứng lên từ từ bước về phía cửa sổ. Ông nói:

- Công ty phái tôi đến để tỏ lời phân ưu với ông bà về tai nạn đáng tiếc vừa qua

Khách nói một hơi không nhìn đôi vợ chồng già, tiếp tục:

- Tôi chỉ là nhân viên của công ty, xin ông bà hiểu cho tình thế của tôị

Không ai trả lờị Gương mặt bà vợ tái xanh, đứng tròng và hơi thở của bà chỉ còn thoi thóp. Còn ông thì có vẻ xa vắng.

Khách lạ nói tiếp:

- Công ty Maw và Meggins không nhận trách nhiệm trong tai nạn nàỵ Nhưng vì cậu Herbert đã giúp việc lâu năm cho công ty nên công ty quyết định gửi đến cho ông bà món tiền gọi là…

Ông White buông bàn tay của bà vợ mà ông đang nắm, nhìn khách lạ với đôi mắt đầy kinh hãi:

- Bao nhiêu

- Hai trăm bạc.

III

Trong nghĩa địa mới lập, rộng thênh thang, cách nhà độ hơn dặm, hai vợ chồng già chôn cất đứa con duy nhất. Họ trở về nhà sống âm thầm như hai chiếc bóng.
Chuyện xảy ra quá nhanh chóng khiến họ ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Họ vẫn ở trong tình trạng chờ đợi, hy vọng một cái gì xảy ra để cho họ nhẹ bớt được phần nào gánh nặng sầu đau, quá nặng đối với hai vợ chồng già.

Nhưng ngày lại ngày thấm thoát qua và niềm hy vọng mơ hồ của họ trở thành tuyệt vọng.

Họ sống âm thầm. Cả ngày không trao đổi với nhau một lời, vì họ chẳng còn gì để nóị Cho nên ngày tháng đối với họ thật dài, dài không chịu nổị

Một tuần sau, ông White giật mình thức giấc vào lúc nửa đêm. Ông dang cánh tay ra và chỉ thấy một mình trên giường.

Gian phòng tối đen, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào bên cửa sổ. Ông ngồi dậy, lắng nghe một lúc rồi bảo:

- Bà ơi! Bà vào đây, ở đó coi chừng trúng sương, trúng gió.

Bà vợ khóc òa lên:

- Nhưng con tôi còn lạnh hơn tôi nhiều!

Ông chồng vẫn còn mê ngủ, ông nằm xuống chiếc giường ấm êm, nhắm mắt lạị

Ông đang mơ màng thì nghe tiếng bà vợ hét lên thật hãi hùng. Ông lồm cồm bò dậy thì nghe tiếng bà vợ la tiếp:

- Cái bàn tay khỉ! Cái bàn tay khỉ!

Ông chồng hỏi:

- Ở đâu? Để làm gì?

Bà vợ thất thểu tiến về phía ông nói:

- Tôi muốn thấy cái bàn tay khỉ! Ông đã thiêu hủy nó chưa?

- Chưạ Tôi để nó ở ngoài phòng khách, trên giá đàn. Nhưng để làm gì?

- Mình mới chỉ ước có một điều, còn hai điều nữạ

Ông chồng kêu lên giận dữ:

- Trời ơi! Bấy nhiêu đó còn chưa đủ saỏ

Bà vợ cũng to tiếng không kém:

- Chưa! Tôi còn có thể ước thêm một điều nữạ Ông xuống dưới lấy lên đâỵ Nhanh, nghe không? Và ước cho thằng Herbert sống lạị

Ông White ngồi dậy, vứt mền sang một bên, hoảng hốt:

- Trời đất! Bà có điên không?

Nhưng bà vợ vẫn cương quyết:

- Ông đi lấy ngay đi. Và ước cho thằng Herbert sống lạị

Ông chồng quẹt lửa thắp ngọn nến, bảo:

- Bà nên đi ngủ đi, bà không biết bà đang nói gì.

Bà vợ vẫn không chịu thua:

- Chúng ta đã có điều ước thứ nhất, tại sao lại không có điều ước thứ haỉ

Ông chồng lẩm bẩm:

- Đó là một sự ngẫu nhiên.

Bà cụ ré lên:

- Ông có đi nhanh không! Và ước y như tôi nóị

Ông chồng đành đi xuống lầu trong đêm tối, mò mẫm vào phòng khách. Đến bên lò sưởi ông thấy bảo vật vẫn nằm ở chỗ cũ. Một sự lo sợ xâm chiếm lấy hồn ông. Ông sợ ước cậu con sống lại, cậu sẽ bị tật nguyền suốt đờị Với sự lo sợ đó ông toát mồ hôi, lò mò mãi mà không trở lên lầu được.

Nét mặt của bà vợ đổi sắc khi ông White bước vào phòng ngủ. Ông cảm thấy sợ cả bà vợ của ông.

Bà vợ kêu lên:

- Ước đi!

Ông ấp úng nhưng bà vợ lại quát:

- Ước đi!

Ông White nắm tay đưa lên:

- Tôi ước con tôi sống lại!

Cái bàn tay khỉ rơi xuống sàn. Ông thấy nó nhúc nhích.

Hai vợ chồng già chăm chú nhìn bảo vật một lúc, tâm trí như đặt hết tin tưởng vào phép lạ. Một lúc sau bà vợ tiến đến bên cửa sổ, vén màn lên. Bà đứng đó, nhìn ra ngoài chờ đợi cậu Herrbert sống dậy trở về.

Ông chồng ngồi bất động trên ghế. Ông cảm thấy khí lạnh thấm vào cơ thể, nhưng vẫn ngồi yên, thỉnh thoảng liếc về phía bà vợ đang nhìn lom lom ra phía ngoài đường.

Ngọn nến đã tàn, ném những mảnh ánh sáng chập chờn lên trần, lên tường. Cuối cùng, khi tim nến đã lụi, đốm lửa bỗng loé lên lần chót rồi phụt tắt. Ông White thấy nhẹ người khi bảo vật không đem lại lời ước thứ hai của ông. Ông trở về giường nằm. Một hai phút sau bà cụ cũng đến ngồi bên ông.
Không ai nói với ai lời nào, cả hai nằm trong tiếng tích tắc của đồng hồ. Trong sự yên lặng của đêm, dường như có tiếng răng rắc xuất phát từ thang lầu, tiếng chuột chạy sát chân tường. Bóng tối như đè lên người khiến ông cụ ngột ngạt, khó chịụ Sau khi nằm ráng một chút để lấy can đảm, ông cụ lấy hộp quẹt, bật lửa lên, đi xuống lầu để tìm một cây nến khác.

Đúng vào lúc đó có tiếng gõ cửa thật nhẹ, lén lút cho nên tiếng động rất nhỏ, gần như đủ lớn để cho người nghe thấỵ

Hộp quẹt rơi khỏi bàn tay ông Whitẹ Ông đến chết sững, hơi thở của ông ngưng lại cho đến khi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữạ Bấy giờ ông mới quay lưng lại để chạy về phòng ngủ, đóng cửa thật nhanh.

Một tiếng gõ cửa thứ ba vang động khắp nhà. Bà cụ giật mình kêu lên:

- Cái gì vậy?

Ông chồng run run đáp:

- Chuột, một con chuột chạy lên thang lầu, suýt dẫm lên chân tôị

Bà cụ ngồi trên giường lắng nghẹ Lại một tiếng động vang lên khắp nhà. Bà kêu lên:

- Herbert về! Chính Herbert về.

Bà chạy về phía cửa, nhưng chồng bà đã tới trước bà. Ông nắm tay níu bà lại, hỏi:

- Bà định làm gì?

Bà cụ kêu lên:

- Herbert về! Nó là con tôị Ông phải để tôi mở cửa cho nó vàọ Buông tôi ra!

Ông cụ run rẩy, van nài:

- Không! Bà không nên cho nó vào!

Bà cụ bất bình:

- Coi kìa! Ông sợ cả con ông nữa saỏ Hãy buông tôi rạ Để tôi mở cửa cho nó vàọ

Rồi bà nói to:

- Má đây! Herbert, chờ má một chút!

Lại thêm một tiếng, rồi hai tiếng gõ cửạ Bà vợ vùng khỏi tay chồng, chạy ra khỏi phòng. Ông chồng theo bà tới cầu thàng, dang tay bất lực gọi với theo, nhưng bà lao xuống đến tầng dướị

Ông nghe tiếng mở khoá và tút chốt thật khó khăn. Thế rồi tiếng bà vợ hổn hển kêu to:

- Còn cái chốt! Ông mau xuống mở giùm đi!

Trên lầu, ông chồng đang quỳ xuống sàn mò kiếm cái bàn tay khị Ông cố kiếm được nó trước khi kẻ gây ra tiếng gõ cửa bước vào nhà.

Trong khi đó tiếng gõ cửa vang dội liên tiếp như một loạt súng. Ông nghe tiếng kéo ghế mà bà vợ đặt ngay trước cửạ Ông nghe tiếng chốt cửa khua lên. Cũng trong lúc đó ông tìm được cái bàn tay khỉ.

Hổn hển, ông nắm nó vào bàn tay, đưa lên cao nói lên lời ước thứ ba và cũng là lời ước cuối cùng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa ngưng ngay tức khắc, mặc dầu những tiếng động trước đó vẫn còn vọng dội vào trong nhà. Cùng lúc ông nghe tiếng ghế kéo ở phía cửa và cánh cửa mở toang. Gió lạnh lùa vào, thổi tạt lên tận cầu thang…

Tiếng rên đầy đau đớn thất vọng của bà vợ khiến ông White có thêm can đảm để chạy xuống bên cạnh bà. Rồi như còn quán tính, ông chạy thẳng ra cổng bên ngoài. Ngọn đèn đường lù mù đối diện với ngôi nhà toả ánh sáng yếu ớt xuống con đường im vắng, không một bóng người.
 
Câu chuyện thứ 86:
Vụ thảm sát ở Aroostock


Giấy chứng tử
Nước Aroostook, quận Maine
1. Ngày tử vong : 2 / 1 / 2011
Tên người chết : Eric L. Williams
Giới tính : Nam
Sắc tộc : Phi-Mỹ
Tình trạng hôn nhân : Đã kết hôn
Tuổi : 27
Nơi tử vong : St.Agatha
Nơi sinh : Augusta
Nghề nghiệp : Nông dân
Tên chồng/vợ : Linda J. Williams
Nguyên nhân chết : Xuất huyết tới chết

Eric Williams, một người đàn ông trẻ được tìm thấy trong một vũng máu tại khu vực rừng rậm quanh St.Agatha. Liệu đây có phải là một vụ giết người ? Hay là một tai nạn ? Những vết thương trên người anh ta không giống những vết thương do thú vật gây ra, mà giống như từ một cái bàn cào hơn. Giống như có ai đó đã đâm anh ta rồi cào lên người đến khi anh ta ngất xỉu.

2. Giấy chứng tử
Nước Aroostook, quận Maine
. Ngày tử vong : 9 / 1 / 2011
Tên người chết : Florence N. Carter
Giới tính : Nữ
Sắc tộc : Pháp-Canada
Tình trạng hôn nhân : Độc thân
Tuổi : 34
Nơi tử vong : Madawaska
Nơi sinh : Madawaska
Nghề nghiệp : Thất nghiệp
Tên chồng/vợ Không có
Nguyên nhân chết : Bị đâm

Lại giết người. Điều này có liên quan tới cái chết của E.Williams không ? Một vài vết đâm ngay ngực, một vài vết ở chân. Thật thú vị đây. Chúng ta không thường gặp những gì hay ho ở phía Bắc Maine. Nơi đây thường yên ắng và an bình. Tôi không phải là đang vui khi nghe thấy có người chết đâu, tôi chỉ đang mừng là mình có thể chạm tới một điểm thú vị trong nghề nghiệp của mình rồi. Là một viên cảnh sát ở chốn nông thôn này không khác gì là một nhân viên IT ở Somalia ( ý nói nhàm chán ). Rất ít người cần sự giúp đỡ của bạn, mà khi họ cần thì tôi lại bị người khác tranh mất. “Oooohh ngài Jacob, ngài vừa bỏ sót trận đột kích bắt cướp ! Tên đó có cả chục bao thuốc phiện !”. Lần này tôi sẽ không bỏ sót gì đâu.
 
Câu chuyện thứ 87:
Peephole

Cô bé 15 tuổi tên là Donna sống với cha mình trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Kể từ khi mẹ Donna qua đời, Donna phụ thuộc hoàn toàn vào cha mình. Mối quan hệ cha con giữa họ rất tốt.

Một hôm, cha của Donna chuẩn bị lên đường đi làm ăn. Trong lúc ăn sáng, ông nói với cô rằng ông sẽ về nhà rất muộn.

Nhưng đến tối khuya cha cô vẫn chưa về nên Donna quyết định đi ngủ trước. Cô bé có một giấc mơ kì lạ. Cô thấy mình đang đứng ở cạnh một đường cao tốc tấp nập. Xe ô tô và xe tải chạy băng băng tuôn khói mù mịt. Cô nhìn qua đường cao tốc và nhìn thấy một hình hài quen thuộc phía bên đường. Đó là cha của cô. Ông đang cố hét lên để báo cho con mình một điều gì đó, nhưng Donna không nghe được.

Đôi mắt cha cô rất buồn. Ông dường như muốn tuyệt vọng. Donna cố gắng hết sức và cuối cùng có thể nghe ra được: "Đừng ... Mở ... Cửa ..." Đột nhiên, Donna bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Ring Ring Ring.

Cô bò ra khỏi giường và mang dép. Sau đó, chỉ với bộ áo ngủ, cô chạy xuống cầu thang và đi tới cửa trước. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chính, cô nhìn thấy bên khuôn mặt của cha cô, đang nhìn chằm chằm vào cô. Chuông cửa chuông inh ỏi…
"OK, chờ con tí!" Cô hét lên. Cô kéo chốt cửa ra nhưng bỗng nhiên có điều gì không ổn khiến cô dừng lại. Cô nhìn qua các lỗ cửa một lần nữa. Một điều gì đó về nét mặt của cha Donna không được đúng cho lắm. Mắt anh rộng mở và đầy vẻ sợ hãi. Cô vặn chốt khoá cửa lại.

"Cha!", Cô hét lên qua cánh cửa. "Cha quên chìa khóa à ?" Ring Ring Ring. "Cha ơi, trả lời con!" Ring Ring Ring. "Cha ơi! Trả lời con đi!" Ring Ring Ring. "Có ai đang đi cùng cha không? Ai đang đe doạ cha phải không?” Ring Ring Ring. "Sao cha không nói gì” Ring Ring Ring. "Con không dám mở cửa nếu cha không lên tiếng đâu.” Chuông cửa vẫn reng lên inh ỏi, nhưng vì một lý do nào đó, cha Donna từ chối trả lời tiếng khóc than tuyệt vọng của con gái.

Cả đêm hôm đó, Donna sợ hãi ngồi co rúm ở góc hành lang, cố gắng chịu đựng tiếng chuông reng không ngừng. Thời gian dường như đứng lại, Donna cảm giác như trời không bao giờ sáng. Cuối cùng, Donna kiệt sức và chìm vào cơn mê trong tiếng chuông ầm ĩ.

Sáng hôm sau, cô bé thức dậy và thấy không gian xung quanh thật yên tĩnh. Cô rón rén đi đến cửa và nhìn qua lỗ cửa một lần nữa. Cha cô là vẫn còn đó, nhìn chằm chằm vào Donna. Cô bé thận trọng mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Đầu bị cha cô được treo lủng lẳng. Có một mảnh giấy kẹp ngay chuông cửa.
"Cháu thông minh quá nhỉ."


Nguồn: Creepypasta.com
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom