Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 12:
Thí nghiệm 15 ngày ko ngủ của người Nga


Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.

Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2.

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm.

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas.

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ..... có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt.

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói:

Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức.

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản:

Chúng tôi không muốn được tự do nữa....

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.

Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ.

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là họ còn sống?

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người các binh sĩ nói với nhau.

Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những con người này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như họ vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI.....

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, họ ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......

Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI!!!

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc....

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang.....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!!

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ....

Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có.

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực.

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng:

Gần....tự do....rồi.


Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 13:
Lỗ khóa

Câu chuyện bắt đầu với một người đàn ông nghỉ chân tại một khách sạn. Sau khi nhận được chìa khóa phòng, tiếp tân bảo rằng trên đường tới phòng ông có một phòng bị khóa và không có bảng số được dùng làm kho chứa đồ. Tiếp tân cảnh báo ông không được đụng đến căn phòng đó.

Qua hôm sau, sự tò mò đã chiến thắng, người đàn ông tới căn phòng đó. Thấy cửa bị khóa, ông quyết định nhìn căn phòng qua lỗ khóa.Bên trong cũng chỉ là một căn phòng chứa đồ bình thường, nhưng ở góc phòng có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp da trắng toát đang dựa đầu vào tường.

Ngày tiếp theo, ông lại nhìn vào lỗ khóa đó để ngắm người phụ nữ, nhưng lần này ông chỉ nhìn thấy một màu đỏ thẫm, ông nghĩ rằng có lẽ người phụ nữ biết ông dòm lén nên đã dùng bìa đỏ bịt lỗ khóa lại.Ngày trả phòng, người đàn ông đã thuật lại cho tiếp tân sự việc vừa rồi. Tiếp tân liền kể lại rằng có một người đàn ông đã sát hại vợ mình trong căn phòng đó, hồn ma của cô vẫn còn vấn vương tại căn phòng. Cô gái có bề ngoài vô cùng xinh đẹp ngoại trừ việc cô có một bên mắt đỏ thẫm....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 14:
Slender man


Slender Man là một nhân vật được dựng lên từ những tấm ảnh đó là một sinh vật có tay dài thòng lòng gầy nhom vói khuôn mặt chỉ có cái miệng không mắt và mũi, mặc một bộ comple màu đen đeo cà vạt (ma lịch sự). Nhiều câu chuyện được dựng lên xung quanh nó ảo ảo thật thật.

Nạn nhân của Slender man thường là những kẻ mất trí hoặc bị ảo giác, nó sẽ xâm vào tâm trí nạn nhân, tuy nhiên nếu là con nít thì nó lại tỏ ra thân thiện (ông Ba Bị), người lớn thì bị nó dẫn đắt và điều khiển, họ sẽ gặp ác mộng, sổ mũi ốm liệt. Và hấp dẫn nhất là nó sẽ dẫn người ta vào một khu rừng gần đó, nơi mà họ sẽ bị giết

Một số người đã cho rằng mình đã thấy Slender sau đây là câu chuyện của 1 người :

Càng ngày tôi càng mất ngủ, tôi thức hàng đêm, canh chừng cửa sổ với con dao trong tay, phòng khi thứ đó có thật.

Nó bắt đầu khoảng một hoặc hai tháng trước đây với bạn tôi (tôi đang sử dụng một tên khác vì lý do an toàn), Vic. Tôi đang lên mạng xem youtube thì Vic biểu tôi xem thử mấy cái video về Slender trên mạng. Tôi đồng ý nhưng thực sự thì tôi không xem mà đợi chừng vài tuần sau, lúc đang chán tôi đã lên mạng và search về nhân vật này. Nhưng tôi cũng chỉ coi đó là một tin đọc cho vui và bỏ ngoài hết mọi chuyện.

Một hôm Vic đến nhà tôi trong tâm trạng bất thường và anh ấy cho rằng gần đây anh hay có cảm giác bị người khác theo dõi. Tôi đã mời Vic đến ngủ tại nhà và anh nhận lời. Tối hôm đó tôi và Vic chơi games tới tận khuya khoảng 3h sáng chúng tôi mới đi ngủ. Sáng hôm sau tôi thức dậy nhưng không thấy Vic, tôi nghĩ rằng Vic đã dậy và kiếm gì đó để ăn. Tuy nhiên tôi xuống nhà tìm Vic nhưng không thấy. Tôi gọi cho Vic và nghe thấy tiếng điện thoại phát ra từ nhà tắm. Hoá ra Vic bị đau bụng và ngủ quên trong nhà tắm... không có gì quá bất thường xảy ra.

Hai tuần sau Vic cứ suốt ngày nói về Slender và Marble Hornets tôi nghĩ rằng anh ấy đang dần bị ám ảnh bởi nhân vật này. Tôi quyết định đến thăm Vic. Đến nơi thì không thấy Vic, chủ nhà nói rằng Vic đã chuyễn đến thành phố khác sống, ông ấy còn nói rằng gần đây Vic càng trở nên hoang tưởng, suốt ngày ở trong nhà như canh chừng cái gì đó. Tôi hỏi chủ nhà địa chỉ mới của Vic và xin ông ấy xem qua nhà Vic. Căn nhà khá lộn xộn và bẩn, tôi đến sau nhà và bỗng thấy một vòng tròn to thật to trên tường cùng dấu X ghi trên đó. Lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ ranh trong xóm. Tôi trả chìa khoá lại cho chủ nhà và về nhà.

Tối hôm đó là một đêm bão to. Tôi chợt thức vì nghe tiếng sấm ngoài trời, tôi quyết định xuống bếp uống nước thì nghe những tiếng động lạ phát ra, nghĩ rằng chắc là do con chó của mình nên tôi không kiểm tra. Xuống đến cầu thang tôi bỗng sững người, gáy lưng tôi rợn lạnh. Tôi có một cảm giác rất rõ ràng là ai đó đang theo dõi mình và dường như có một thứ gì đó rất cao đứng ngay sau tôi, tôi quay ngay lại nhưng không thấy gì cả. Tôi lặng lẽ trở về giường và ngủ.

Sáng hôm sau tôi đi tìm Vic, tôi đến địa chỉ mà chủ nhà cho tôi nhưng Vic không có tại đó. Tôi đã để lại lời nhắn yêu cầu Vic liện lạc với tôi sớm nhất có thể. Tôi rất lo cho Vic...............

Vê nhà, tôi chợt lạnh người khi thấy trên vỉa hè trước nhà tôi xuất hiện một hình tròn to đùng cùng dấu X, y như cái biều tượng tại nhà Vic. Tôi để rèm mở để bắt mấy lũ nhóc ranh nào vẽ lên vỉa hẻ nhà tôi. Tôi đang ăn trưa với một cái sandwich thì nhận được mail từ Vic trong đó ghi " Anh đang bị theo dõi". Tôi bất ngờ không biết liệu Vic có bị hoang tưởng quá không. Sau khi đọc tôi đã gọi cho Vic và hỏi Vic về việc này tuy nhiên Vic nói rằng anh không thể nói chuyện lâu, anh lập tức hỏi tôi có điều gì kì lạ xảy ra không. Tôi cho Vic biết về cái biểu tượng trước vỉa hè nhà mình. Anh bảo tôi hãy cẩn thận.Đêm đó tôi không thể ngủ được vì cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình từ ngoài sân, có những lúc như tôi thấy một cái bóng đen to dài ngoài đấy. Đã 4 giờ sáng tôi vẫn cầm chắc con dao trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi phải tìm ra câu trả lời, có lẽ Vic có thể giúp tôi...

Và nếu bạn là một trong số người đã theo tôi, dừng ngay đi. Chuyện này đã đi quá giới hạn. Nhưng nếu bạn tiếp tục,tôi sẽ tìm thấy bạn và tôi sẽ gọi cảnh sát vì chuyện rình rập này

Nếu có ai biết bất cứ điều gì, xin vui lòng giúp đỡ tôi.


Nguồn: vnz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Bí ẩn về usename:666

Bài viết và video do nana825763 đưa lên CP năm 2008. Dưới đây là một câu truyện hư cấu được viết dựa trên lời đồn đại về user 666 trên youtube, đoạn video clip do nana825763 upload lên vào tháng 2 - 2008. Trong đoạn clip nana chỉ ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn search user 666 trên youtube và ấn refresh một vài lần. các ký tự bắt đầu đổi thành 666 và ddd, refresh thêm vài lần nữa youtube từ nền trắng bắt đầu đổi dần thành đỏ và thêm nhiều chi tiết ma quái hơn, cho đến khi một kết quả hiện ra, 666's Channel, trong đó có rất nhiều video đáng sợ. Còn sợ đến cỡ nào thì xem tận mắt nhé. Người ta cho là máy tính trong video clip này đã bị nhiễm một loại virus nào đó.

[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Sau khi clip này dần dần trở nên phổ biến và nhiều lời đồn đại bắt đầu xuất hiện, nana lại hâm nóng dư luận bằng một video clip khác có tên "Another Youtube", rằng có một youtube khác giống như youtube riêng dành cho thế giới nào đó, đỏ đen bao phủ, các video thumbnail có hình ảnh rất đáng sợ. Một bản khác cũng được liên đới với tên "none" trong youtube. Các bản video này chỉ là bản copy lại, xuất hiện đầu năm 2012. Kể cả cái username "username:666" cũng ra đời muộn hơn rất nhiều so với username của nana. Điều đó chứng tỏ rằng, chẳng ai trong chúng ta có thể coi được video thật sự.

Câu chuyện bắt đầu vào ngày 26 - 2 - 2008, khi một tài khoản youtube đã đăng tải một đoạn video quay lại chính mình đang tìm cách đăng nhập vào kênh youtube 666. Chỉ trong thời gian ngắn, video này đã nhận được hàng trăm ngàn lượt xem. Nhưng nó đã ám ảnh nhiều người. Người ta nói rằng. Hàng ngàn người đã phát điên sau khi xem đoạn clip này. Họ có triệu chứng chung là hay hoảng sợ và lẩm bẩm: cô ta sắp đến rồi, satan sắp đến rồi..

Mình đã xem qua clip này. Quả thật đây là một clip gây cảm giác mạnh cho người xem. Nó thuật lại cảnh nhân vật chính đang đổi đuôi youtube.c om sang youtube.c om/666 (cách truy cập vào kênh cá nhân), youtube báo lỗi tài khoản trên đã bị khoá do vi phạm bản quyền.. Nhân vật trong clip vẫn kiên trì nhấn refresh. Sau 7 8 lần như vậy, phông nền youtube bổng trở nên khác lạ, bắt đầu từ những clip đăng tải. Nó bị báo lỗi và tên clip thì chỉ còn là những dãy số 6.. Sau vài cú nhấp tiếp theo. Phông nền từ màu trắng như bình thường bắt đầu chuyển sang màu đỏ loang lổ, như màu máu khô, và nhìn rất hại mắt.. và cứ sau mỗi cú nhấp, cái màu đỏ ấy đậm dần, và nhanh chóng lan khắp màn hình...

Đến cú nhấp chuột thứ 24.. youtube báo bạn đã đăng nhập thành công, trên kênh 666 chỉ có 4 clip, với 1 clip lớn và 3 clip nhỏ khuất hơn. Thử nhấp trước vào 3 clip, thật kinh dị, những clip này như đang chiếu cảnh địa ngục, một không gian nhỏ hẹp ẩm ướt và đẫm máu, những hình thù ko rõ sinh vật gì di chuyển tuần tự và phát ra tiếng rú man rợ.. Mau chóng thoát khỏi 3 clip này, và quyết định xem clip lớn. Mọi thứ còn tệ hơn nữa, clip này quay một vật giống như cái cửa sổ kính, và đằng sau tấm kính ấy, một ai đó, ko.. ko thể gọi là con người đang cố gắng đập vỡ nó, tiếng gầm rú và la hét, tiếng đập tay vào kính trong ko gian đẫm máu làm cho bạn phát điên, nhưng đã quá trễ. Lúc này, cho dù bạn có tìm mọi cách để đóng clip đều ko đc, kể cả shutdow máy.. và mỗi lần cố gắng làm vậy, cái thứ đằng sau tấm kính kia lại càng giận giữ hơn.. Tiếng kêu thãm não.. Và cái kính nứt giần, nó vỡ sau 1 cú đập mạnh nữa. Và bàn tay đó như thò ra khỏi clip, bóp vỡ thanh boar và dường như đang muốn thoát ra khỏi màn hình..

Vì clip này rất nặng và dễ gây shock (sắc đỏ loang lổ xuyên suốt clip và âm thanh man rợ) nên lần này ko có link gì hết, anh em nào muốn coi và nhắm chịu nổi (rủ đông người lên, và coi vào ban ngày ấy) thì truy cập vào youtube, tìm clip tên user::666 của người đăng tên nana825760 sẽ thấy.

"Tôi đã làm việc cho Youtube vào năm 2006. Là một nhân viên chăm chỉ, và tôi cũng thường xuyên đăng tải video. Có điều tôi không biết là một số mod của Youtube khóa một tài khoản. Tôi hỏi họ tại sao lại khóa nhưng họ không muốn cho tôi biết.

Tôi thắc mắc vì sao tôi ko được phép xem trang đó hơn là nội dung của nó. Nhưng chỉ một lát sau, một trong số những moderator đó chuyền cho tôi một tờ giấy viết tay. Viết một đường dẫn trên đó. Anh ta yêu cầu tôi đừng hổi thêm bất cứ điều gì về tài khoản đó một lần nào nữa. Đường dẫn đó là một tài khoản trên youtube, 'www.youtube.com/666'. Tôi trở về nhà sau giờ làm và truy cập vào đường dẫn đó trên máy tính cá nhân. Tài khoản đã bị tạm khóa nên ko có gì đáng lo cả.

Nhưng, khi tôi refesh trang một vài lần, có gì đó khác lạ xảy ra. Tất cả các từ khóa video chuyển thành ký tự "X 666" và toàn bộ chữ trên màn hình đổi thành '666.' Ban đầu tôi nghĩ có ai đó đã hack máy của mình, nhưng rất nhanh tôi bỏ qua ý nghĩ đó và tiếp tục refresh trang vài lần. Rất nhanh sau đó, một cửa sổ hiện ra. Đó là channel của 666. Tôi xem qua một vài video của user này, tất cả đều rất điên khùng. Một video chiếu cảnh 4 đứa bé đang tự vặn đầu của chúng. Một video khác thì có những hình ảnh méo mó.

Tôi quyết định dừng ở đây và đi qua kênh khác, nhưng một cửa sổ trống hiện ra. tôi click vào button trống rỗng và nó dẫn tôi đến một video khác của 666.

Video này chiếu cảnh một phụ nữ đang chìm trong một bể bơi đầy máu và những cảnh đáng ghê tởm bắt đầu xảy ra. Với ý nghĩ những điều này thật gớm ghiếc tôi quyết định tạm dừng video. Nó không cho tôi dừng, không có bất kỳ phản ứng nào khi tôi bấm tạm dừng. Tôi lại cố tắt cửa sổ trình duyệt, lại một lần nữa ko có phản ứng, tôi thử mọi cách, chuyển sang video khác nhưng mọi thứ đều không hoạt động. Tôi nghĩ không có cách nào để thoát khỏi video này nhưng lại bất chợt nghĩ tới...

'Nút shutdown, đúng rồi !' Tôi quyết định bấm nút shutdown máy tính và virus sẽ không có cách gì hoạt động nữa, nhưng mà nút bấm cũng không hoạt động. Tôi biết máy tính đã bị hack.

Tất cả mọi hy vọng biến mất. Tôi không thể thoát khỏi trình duyệt, và video cứ tiếp tục chạy. Và không có gì có thể dừng tôi lại được. Người phụ nữ trong video bắt đầu liếc sang tôi, nhìn tôi với âm thanh và nhịp trống hỗn loạn của nhạc nền.

Một lúc sau, cánh tay người phụ nữ thò ra khỏi video, và giết chết tôi."

Dưới đây là Video Clip về Usernam:666



Và đây là Video Clip về Another You Tube:

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện số 15:
Câu chuyện ma quái ở một thành phố Nhật Bản


Teketeketeketeketeketeke...

Đó là âm thanh của thứ được coi là một trong những sinh vật huyền bí nhất của những thành phố, thị trấn sầm uất nhất trên đất nước mặt trời mọc. Teke Teke là tên của nó. Bất cứ một người Nhật nào cũng có thể khiến bạn sợ hãi khi kể cho bạn nghe những câu chuyện vô cùng kinh dị liên quan tới sinh vật có cái tên rất ngu ngốc này. Tôi có thể hiểu được sự đáng sợ và khủng khiếp của sinh vật này không kém bất cứ người dân bản địa nào bởi vì sự thật là tôi đã từng một lần đối mặt với nó.

Là kiểu người Mĩ điển hình với tính đa nghi bẩm sinh, tôi vốn không quan tâm nhiều lắm đến những câu chuyện cổ ma quái của Nhật Bản. Dù sao thì có vẻ mọi câu chuyện đều hướng tới một lời khuyên chung: Đừng ra ngoài một mình khi trời tối. Do đó, tôi tin rằng những câu chuyện ấy chi nhằm mục đích là giữ không cho trẻ em ra ngoài chơi vào ban đêm. Vì vậy nên mỗi khi có một câu chuyện được chứng mình là sai thì ngay lập tức người ta lại nghĩ ra một câu chuyện khác để làm ướt quần những đứa trẻ và khiến chúng sợ việc ra ngoài khi trời tối. Luôn có mấy câu chuyện kiểu như "Bà Ngoác Mồm" (Khẩu Liệt Nữ - Kuchisake Onna) hay chuyện vô lí về 50 bộ xương lúc nào cũng sẵn sàng bẻ đầu và uống máu của bạn như uống một hộp nước trái cây vậy. Thế nhưng những câu chuyện này lại luôn có những sơ hở rất dễ nhận biết, chẳng hạn như có tới 50 bộ xương mà tại sao lúc nào cũng chỉ có một bị người ta nhìn thấy, hay câu chuyện về Khẩu Liệt Nữ cũng vậy. Chuyện kể về một người phụ nữ xinh đẹp bị người chồng say xỉn dùng kéo cắt miệng nên ôm mối hận xuống suối vàng. Bây giờ nàng vẫn đi lang thang với một chiếc khăn bịt miệng, gặp ai nàng cũng hỏi "Ta có xinh đẹp không"; nếu bạn nói không, cô ta sẽ lôi ra một đôi kéo khổng lồ để cắt miệng của bạn; nếu bạn nói có, cô ta sẽ bỏ chiếc khăn ra và hỏi lại, lúc này chắc chắn bạn sẽ vô cùng hoảng sợ và câu trả lời của bạn sẽ quyết định việc cô ta sẽ làm với bạn sau đó. Nhưng câu chuyện lại không nói rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn thấy cô ta mang một cây kéo to nên sợ hãi chạy mất, hoặc bạn có khẩu súng trong tay để bắn vào đầu cô ta ngay khi khi cô ta mở chiếc khăn ra.

Câu chuyện về Teke Teke cũng tương tự như vậy. Câu chuyện kể về một cô gái nhảy/ rơi vào một đoàn tàu điện đang chạy và bị cán làm đôi (chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc làm sao mà cô ta không bị nghiền nát thành cám nhỉ). Sau đó linh hồn thù hận của cô luôn luôn đuổi theo những người cô thấy và cắt họ làm đôi. Tên của cô ta được đặt dựa trên những tiếng âm thanh mà cô ta gây ra khi cánh tay dài bị đóng đinh của cô ta lết trên mặt đất.

Teketeketeketeketeketeke...

Kể cả khi những linh hồn đã khuất có thể thực sự giao tiếp với thế giới người sống tôi vẫn thắc mắc tại sao Teke lại tức giận. Tôi đã thấy rất nhiều người bị mất đi đôi chân trong những chương trình thực tế nhưng dù vậy trông họ có vẻ khá là hạnh phúc! Việc cô ta ngã vào đường ray không phải là lỗi của ai khác ngoài chính cô ta. Vì vậy, câu chuyện này có vẻ khá mâu thuẫn với logic thông thường.

Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ, cho đến khi tôi thấy phần thân trên của cô ta ngồi dựa vào một bức tường trong một đêm thứ sáu.

Giống như những mô-típ truyện kinh dị cổ điển, trời lúc đó không trăng không sao, thậm chí cũng không có một ánh đèn và tất nhiên, tôi đang đi một mình ở một nơi vắng vẻ. Như tôi đã nói ở trên, tôi thường nghe một cách hờ hững và không tin lắm vào những câu truyện ma quái mà tôi được nghe ở đây. Tôi thực sự tin rằng đó là một cô gái bình thường trong một lúc. Nếu mà biết trước rằng cô ta là điều kinh dị nhất trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời mình, tôi đã không tiến lại và hỏi: "Cô có làm sao không". Tuy vậy lòng tốt của tôi đã biến thành một cuộc chạy đua đầy sợ hãi và kinh hoàng khi cô ta đập cái tay băng bó và gắn đầy đinh của cô ta xuống đường và nhảy lên bức tường. Khi cô ta chạm đất, tôi có thể được phân nửa cơ thể phía dưới của cô ta đã hoàn toàn biến mất. Cô ta giận giữ bò về phía tôi như một con nhện khiến cho tôi không thể nào phân biệt nổi tiếng hét giận giữ của cô ta với tiếng rên rỉ sợ hãi của bản thân mình. Tôi lập tức chạy đi như một con cún con đang sợ hãi. Ai mà chẳng làm vậy chứ?

Tôi vốn chạy rất nhanh, điều này luôn được bạn bè và đồng nghiệp của tôi công nhận từ hồi tôi học trung học. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể ngừng chạy sau vài phút nếu như tôi có thể cắt đuôi được cái thứ đang đuổi theo mình. Nhưng âm thanh "teke teke" đó không những không nhỏ đi mà trái lại, càng ngày gần hơn.

Teketeketeketeketeketeketeketeke...

Khả năng đây là một trò đùa điên rồ được kẻ nào đó bày ra cũng đã mấy lần lướt qua tâm trí của tôi. Có lẽ tôi đã vô tình tự biến mình thành đối tượng để người ta trêu đùa khi mà tôi nói với bạn bè rằng mình chẳng hề sợ hay tin vào mấy trò ma quỷ vớ vẩn đó. Thế nhưng cách mà sinh vật này di chuyển, rồi tốc độ khủng khiếp của nó và việc không thể nào có thể dựng lên được một thứ như cô ta mà không có những đạo cụ biểu diễn của Hollywood hay của một đoàn xiếc nào đó. Tôi thực sự khó mà chấp nhận được rằng tất cả câu chuyện về Teke Teke xảy ra với tôi làm nhân vật chính hoàn toàn là sự thật.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ về sinh vật lạ lùng ấy, tôi bỗng nhiên chú ý tới một điều lạ lùng. Tôi ngừng chạy và dỏng tai nghe ngóng. Nhưng tuyệt nhiên tôi không nghe thấy gì cả, hoàn toàn im ắng. Một cơn gió mạnh thổi qua các ngóc ngách của con hẻm nhỏ và xoáy vào chân tôi. Bất giác, tôi thấy có vật gì đó vọt ngang qua tầm mắt.

Teketeketeke...

Tôi nhìn xung quanh bởi một sức hấp dẫn kì lạ của những âm thanh khủng khiếp đó. Tôi tập trung hết mức, căng tai ra nghe ngóng xung quanh để tìm xem bóng ma đó ở chỗ nào. Tôi chỉ có thể nghe được một sự im lặng chết chóc, sự im lặng mà nếu theo kiểu của những bộ phim kinh dị thì sẽ có một cái xác bất ngờ thò ra khỏi trần nhà với đôi nhãn cầu trào ra khỏi hốc mắt và một cái mồm mở to trong một tiếng gào khủng khiếp.

Teketeketeke...

Tôi lập tức quay lại và nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. Tim tôi đập khó khăn đến mức tôi có cảm giác như mình sắp bất tỉnh vậy. "Mình phải tìm cách ra khỏi đây" - đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó. Đó có lẽ là một ý tưởng tồi vì trong tình trạng lúc đó, tôi không có cách nào có thể nhìn được phía sau mình và tôi không phòng bị một chút nào ở phía sau lưng cả. Tuy vậy, cơ thể tôi vẫn làm theo ý nghĩ đó và tôi lại chạy cật lực. Khi tới góc hẻm, tôi bất chợt dừng lại bởi vì ngay ở đó, chỉ cách chỗ tôi vài bước chân là một nửa cơ thể của Teke, nhỏ bé và kinh dị đang đứng trên đôi tay của mình. Trái tim tôi nhảy lên, đâm vào cổ họng và chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong ánh đèn lờ mờ ở đó, tôi đã nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô ta.

Với một chiếc mũi nhỏ và cân đôi, phải nói rằng cô ta thực sự rất đáng yêu. Tuy nhiên, tình trạng hoảng sợ lúc đó không cho phép tôi quan tâm nhiều lắm tới vấn đề nhan sắc. Nhưng điều đáng sợ nhất phải khiến tôi bịt miệng lại cho khỏi kêu lên, đó là đôi trong mắt của cô ta cứ mở rộng ra, rộng ra đến khi đôi mắt của cô không còn chút tròng trắng nào nữa khi cô ta quay mặt lại nhìn tôi.

Cô ta tiến về phía tôi trong khi tôi đang cố hết sức mình để chạy tiếp. Cô ta cứ lắc lư cả thân mình và bám sát ngay dưới chân tôi như một con thú đang săn mồi. Cô ta dang hai tay ra và thật khủng khiếp, cô ta nhảy lên. Không thể nào tin được khoảng cách mà cô ta đã nhảy, nó xa hơn nhiều lần bước nhảy của một con người, mà cô ta thậm chí còn không có chân! Dùng hết sức bình sinh, tôi đập vào hông cô ta. May thay, nhờ đó mà tôi không bị cô ta cắt làm đôi, nhưng những cái móng vuốt, lưỡi hái hay bất kì thứ gì mà cô ta mang theo bên mình đã gây ra một vết thương lớn vào hông của tôi, ngay phía trên xương chậu. Tôi hét lên khi một bên hông của tôi bắt đầu chảy máu. Và thật thiếu suy nghĩ, tôi để cho bản thân mình ngã phịch xuống đất. Cô ta ngay lập tức vọt tới, nhảy lên lưng tôi khi tôi ngã xuống.

Ngay lập tức, tôi đã mất hết sự bình tĩnh khôn khéo cần thiết và bắt đầu sợ hãi và hoảng loạn như một đứa trẻ. Tôi rít lên và cố gắng hết sức để đẩy cô ta ra. Tôi hầu như không cảm nhận được gì cả. Một loạt những sự đau đớn và những bết thương đã khiến đôi mắt của tôi bị lu mờ và chỉ còn màu đỏ máu. Nó không phải giống như một cơn ác mộng. Nó là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng trong thực tại. Tất cả những cảm giác sợ hãi và hoảng loạn khi bạn bị tấn công bởi một con chó dữ đã được nhân lên rất nhiều lần bởi một sự thật là sinh vật này nhỏ hơn cả một con chó và khủng khiếp hơn rất, rất nhiều lần.

Có lẽ tôi đã bị bất tỉnh mất một lúc, bởi vì đột nhiên tôi thấy mình đang ở một nhà ga. Xung quanh tối đen như mực và có cảm giác vô cùng nặng nề. Thế nhưng tôi cũng có thể thấy được bàn tay của mình nhờ ánh sáng mờ nhạt của một vài bảng hiệu quảng cáo bị vỡ. Tôi không thể nhớ được làm thế nào mà tôi có thể ở trong một nhà ga như thế này. Tôi có thể đã cố lết vào được tới đây trong tình trạng thương tích như thế này hoặc chính Teke đã lôi tôi vào đây. Tuy nhiên lúc đó trí nhớ của tôi khá là mù mờ và không đáng tin cậy. Tôi xem sau lưng mình, và xương sống của tôi đột ngột kêu răng rắc như thể tôi có thể quay tới 180 độ ra sau lưng mình vậy. Nó không đau, ngược lại còn cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm và khoan khoái kì lạ, kiểu như... bạn tự nắn xương cho mình ấy. Tôi không có ý tự miêu tả bản thân mình một cách kì cục như vậy nhưng thực tế nó không đáng sợ như khi bạn dọc những dòng chữ này đâu. Khi có thể tự đứng thẳng được, tôi bắt đầu tự kiểm tra cơ thể mình, và cũng không quên xem cả vết thương do Teke gây ra ở bên hông mình. Bây giờ tôi có thể xem xét mọi thứ một cách toàn diện. Vết thương kéo dài từ trước ra sau, bị gây ra bởi một nhát cắt rất ngọt. Tuy nhiên, không thấy có máu chảy ra từ vết thương. Chỉ còn duy nhất một điều mà tôi cần biết đó là tại sao tôi lại bị bỏ lại ở đây.

"Mình đã chết rồi!", đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi. Vẫn còn rất khá khó khăn tôi để phá vỡ sự im lặng trong cái nhà ga này bằng cách nói ra thành lời những suy nghĩ của tôi. Tôi dần bình tĩnh lại và nghĩ "Hóa ra cái chết không khủng khiếp như mình nghĩ nhỉ!". Tôi bắt đầu bị phân tâm khi thấy một phụ nữ trẻ bước xuống từ một con đường sáng sủa ở khá xa tôi, không nhận ra ẩn trong bóng tối phía xa kia là một hình ảnh to lớn của chính tôi. Trong lòng tôi tràn ngập cảm giác duy nhất đó là muốn lấy đi mạng sống của cô gái ấy!

Tôi từ từ tiến về phía cô ta. Tôi thấy cột sống của mình chuyển động một cách rất khác thường, phần thân dưới xoắn lại rồi như bị hút vào bên trong xương chậu với những vết thương khủng khiếp vẫn còn hằn ở nửa trên cơ thể của tôi.


Nguồn:Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 16:
Tin nhắn kì lạ


Tin nhắn đến: Xin chào, làm quen nhé, mình là Mary, mình đang ở khu phỗ X

Tôi rất vui khi được kết bạn nên nhắn lại: Rất vui khi được gặp bạn, mình ở khu phố Y

Ngày hôm sau...

Tin nhắn đến: Xin chào, mình là Mary, hiện mình đang ở đường Z, phố Y

Tôi nhắn lại: Ừ, chúc bạn 1 ngày mới vui vẻ

Tối hôm đó...

Tin nhắn đến: Mary đây, mình đang đứng ở bãi rác cạnh nhà bạn

Tôi thấy hơi quái quái khi cô ta cứ nhắn vị trí của cô ta cho mình nhưng vẫn nhắn lại : Ừ, mình đang ở nhà

Tin nhắn đến:Chào, Mary đang ở góc tối thứ tư

Tôi cứ nghĩ đây là một trò đùa: Ừ, mình ngủ đây, chúc ngủ ngon

Tin nhắn tới: Mary đang đứng trước cửa nhà bạn

Tôi thực sự rất bực: Nè Mary, mình rất mệt và mình không muốn đùa đâu, thôi ngay đi

Tin nhắn đến: Mary đang đứng trước cửa phòng bạn nè

Nắm đấm cửa phòng tôi lắc dữ dội, tôi gào lên trong run sợ: Thôi ngay đi, mày đùa quá trớn rồi đó

Âm thanh đó dừng lại, cửa phòng tôi cũng im bặt, tôi thở phào. Ồ có cuộc gọi đến, tôi bắt máy, không có ai trả lời, thôi ngủ đã. Phụt

...Bạn có tin nhắn mới



Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 17:
Xin chào Molly

CHÚ Ý: Hãy đọc to câu này ra, ngay lập tức: Xin chào Molly (hello Molly, nếu bạn muốn đú tiếng Anh). Nếu bạn làm như tôi đã hướng dẫn thì bạn sẽ không sao. Nếu bạn đọc nó trong đầu mình thì… tôi rất tiếc, nhưng Molly đã thâm nhập vào đầu óc của bạn và con bé sẽ ở luôn trong đó đấy.

Ngày 14 tháng 4 năm 2009

Tôi là một trong những đứa ghiền truyện kinh dị hạng nặng. Trong trường, tôi là đứa duy nhất thức thâu đêm chỉ để hớn creepypasta và tìm những câu truyện kinh dị nhất để đú đởn sống qua ngày. Và tôi cũng là một bà chị có em nhỏ mới sáu tuổi. Chính vì mấy nhân tố đó cộng lại, đôi khi tôi cảm thấy rất hãi mấy con thú bông của em gái mình, vì ai mà biết được? Lỡ chúng bị ma nhập rồi ám sát tôi như trong mấy câu truyện kinh dị tôi đọc thì sao?

… Chết,lại lạc đề rồi. Ừ thì, mục đích của tôi khi viết bài này là để kể cho các bạn nghe về trải nghiệm kinh hoàng của tôi đối với một bài viết trên Creepypasta.

Mọi chuyện bắt đầu vào khoảng tháng trước. Hôm ấy là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân. Tôi đang lướt mạng để tìm tòi mấy câu truyện kinh dị về đọc và hớn trước khi đi ngủ. Lúc vào creepypasta, tôi vô tình tìm thấy một bài viết rất ngắn. Tôi nghĩ rằng chắc là nó đáng sợ lắm, vì… nó ngắn thế kia mà cũng được đăng lên mà? Tôi kéo xuống và đọc, trong đầu chả nghĩ gì về nó hết.

Ngay khi đọc câu đầu, tôi đã có linh cảm rằng mình phải làm theo hướng dẫn. Và tôi đã đúng. Người tôi run cầm cập ngay khi vừa đọc xong đoạn văn ấy. Tự nhiên tôi thấy rợn sống lưng, và không hiểu sao tôi thấy phòng mình có vẻ tối hơn bình thường nhỉ? Lúc ấy tôi chỉ mỉm cười rồi thì thầm câu: “Xin chào Molly” trước khi gục xuống ngủ. Vài tiếng sau, tôi tỉnh dậy, đầu óc rối mù cả lên. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi cơn mệt mỏi đang lấn áp mình và bài viết siêu ngắn ấy trên creepypasta. Tôi cho rằng do thiếu ngủ nên mình mới hoảng loạn thế thôi. Tôi nhìn qua đồng hồ. Con số ba giờ bốn mươi bảy phút sáng hiện lên đỏ ngầu như máu trên mặt đồng hồ. Tôi thở dài, trở lại giường và ngủ thêm vài tiếng nữa trước khi dậy đi học. Lúc ấy chả hiểu sao tôi lại thì thầm câu nói đó nữa.

Ngày 15 tháng 4 năm 2009

Hôm nay ở trường tôi chả tập trung được gì cả. Tôi biết đây là điều rập khuôn thường xảy ra trong bất cứ một câu truyện kinh dị nào, nhưng tôi thề là tôi nghe có tiếng thì thầm phản phất bên tai mình cả ngày, mặc dù xung quanh tôi chả ai hé môi nói chuyện với tôi câu nào cả. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình chỉ mệt thôi nên quyết định nghe nhạc cho nó đỡ. Ấy vậy mà tôi luôn có linh cảm có chuyện gì không ổn đang diễn ra với mình, cứ y như là có người đang theo dõi tôi vậy, và luôn ghi chép lại hành động của tôi. Tôi nghĩ có lẽ mình đang hoảng lên vì câu truyện mình đã đọc hôm qua, nên nhún vai cho qua hết. Khi nhìn lại, tôi ước gì mình đừng làm vậy.

Tối hôm đó tôi đi ngủ sớm. Có lẽ gia đình tôi ngạc nhiên lắm, vì chuyện hi hữu mà, nhưng cũng chả ai ý kiến ý cò gì. Giấc mơ của tôi hoàn toàn trống rỗng, nhưng tận sâu trong tiềm thức, tôi cảm nhận được một chuyện không may sắp xảy ra với mình. Cảm giác ấy nấn ná trong lòng tôi, và lôi tôi vào bóng tối đáng sợ của màn đêm.

Ngày 16 tháng 4 năm 2009

Sáng hôm nay bên hàng xóm tôi xào xáo lắm. Hình như là cô Laura (cô hàng xóm ấy), con trai cô ấy là Luke và con gái là Teresa đã bị người chồng tàn nhẫn sát hại (tôi còn chả nhớ tên ông ta nữa). Cả ba được tìm thấy trong phòng ngủ của mình và da thì đã bị tùng xẻo hết bằng một con dao rọc. Xác của người chồng được tìm thấy trong nhà tắm, với dòng chữ “Giờ thì các người đã biết một phần nỗi thống khổ của ta rồi” rạch trên ngực ông ta. Cổ họng ông ta đã bị cắt đứt. Trong tay kẻ sát nhân ấy là một con dao đẫm máu.

Khi đến trường, tôi kể cho bọn bạn nghe những gì đã xảy ra. Ừm thì, thật ra chỉ có một người thôi. Kaitlyn đã rất sốc khi biết những chuyện kinh hoàng như thế đã xảy ra trong khu xóm yên bình của tôi. Cô ấy cũng bảo rằng tôi đã rất may mắn khi không sống chung căn hộ với gia đình của họ. Lúc ấy, tôi thề tôi đã nghe thấy tiếng con gái cười khúc khích trong khi đang nói chuyện với Kaitlyn.

Ngày 17 tháng 4 năm 2009

Tối hôm nay tôi lại đi ngủ sớm. Lần này gia đình tôi chả còn thắc mắc gì nữa, có lẽ họ nghĩ tôi đang hoảng sợ vì chuyện hồi sáng. Thực sự thì không phải vậy. Mấy chuyện kinh dị ngoài đời thật ra không khiến tôi sợ gì nhiều lắm.

Lại thêm một gia đình nữa bị tàn sát. Lần này căn hộ của họ nằm sát vách với căn hộ chúng tôi. Ông bố, đứa con gái và đứa con trai đều bị móc mắt lột da ra hết, trông rất tởm. Người duy nhất không bị giết dã man kiểu đó là bà mẹ. Người ta tìm thấy xác bà trong nhà bếp, với dòng chữ “Các ngươi đã từ từ hiểu được sự đau đớn mà ta đang trải qua rồi đấy” rạch trên bụng bà ta. Cũng như ông chồng ngày hôm qua, lần này cổ họng của bà mẹ cũng bị cắt đứt. Cảnh sát nghĩ bà mẹ chính là thủ phạm, nhưng tôi nghĩ mọi chuyện không đơn thuần chỉ là thế. Là một người khác, một tên giết người hàng loạt chẳng hạn? Tôi kể lại với Kaitlyn về chuyện này, và cô ấy cũng tán thành với suy luận của tôi rằng thủ phạm không phải bà mẹ. Biết sao không, tiếng cười khúc khích quái đảng ấy mỗi lúc một to hơn rồi.

Ngày 18 tháng 4 năm 2009

Lại thêm một gia đình nữa bị tàn sát rất thảm. Lần này căn hộ của gia đình ấy nằm phía sau căn hộ của chúng tôi. Chỉ có một cặp vợ chồng. Người chồng cũng bị lột da móc mắt như những nạn nhân trước đây, có khác chăng là mũi của ông ta đứt lìa ra khỏi mặt. Người vợ thì bị cắt đứt cổ họng, và có dòng chữ “Giờ thì các người đã trải nghiệm qua hơn một nửa nỗi thống khổ của ta rồi đấy” rạch trên lưng cô ấy. Cho đến bây giờ, cảnh sát mới bắt đầu nghi ngờ một kẻ giết người hàng loạt đã nhúng tay vào vụ này.

Ngày 19 tháng 4 năm 2009

Hôm nay không có vụ giết người nào xảy ra hết. Cảnh sát đã điều ra một lực lượng rất hùng hậu để bao vây toàn bộ khu vực. Gần đây, tôi chả mơ thấy cái gì cả. Tiềm thức của tôi chỉ là một hư vô màu đen, tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi. Tôi thề là dần dần, tôi bắt đầu nghe thấy một cái giọng the thé của một đứa con gái nhỏ, hỏi trêu tôi rằng: “Sao nào, vui chứ?

Ngày 24 tháng 4 năm 2009

Vẫn không có gì xảy ra vào hôm nay. Cảnh sát không thể tìm ra bằng chứng để xác định xem ai đã làm những chuyện này. Tôi không cảm thấy sợ gì hết. Sớm hay muộn gì cái chết cũng sẽ đến với tất cả mọi người trong chúng ta thôi. Lấn này tôi không biết ai sẽ là người giúp chúng tôi đối mặt với Tử Thần đây. Tôi ngưng đọc creepypasta, vì những chuyện hiện tại đã đủ đô với tôi rồi. Đêm hôm đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm trong giấc mơ mình. Nghe buồn da diết lắm, nhưng vẫn là cái giọng the thé của một đứa con gái ấy, hỏi tôi rằng: “Chừng nào mới được chơi nữa đây?

Ngày 30 tháng 4 năm 2009

Lại một vụ giết người nữa xảy ra. Cảnh sát vừa rời xóm tôi khoảng hai ngày trước, khi họ không tìm thấy được chứng cứ quan trọng gì hết. Nạn nhân lần này là một gia đình lớn. Ông bà, cha mẹ và đứa bé mới sinh đều đã bị móc mắt lột da y như những nạn nhân khác. Tai mũi thì bị xẻo đứt ra khỏi mặt luôn rồi. Có dòng chữ “Giờ thì các người đã cảm nhận gần hết nỗi thống khổ của ta rồi đó” được rạch trên tay đứa nhỏ mới năm tuổi. Cậu ta chết do mất quá nhiều máu. Cảnh sát gửi hai thám tử xuất sắc sống gần căn họ đó đến điều tra, một phần vì họ là người duy nhất đủ can đảm để đảm nhiệm vụ này.

Ngày 31 tháng 4 năm 2009

Cả hai viên thám tử đều đã bị sát hại rất dã man. Người lớn tuổi nhất trong hai đều bị tàn sát y như mấy gia đình trước vậy, nhưng lần này ông ta còn bị cắt lưỡi nữa. Xác của người trẻ được tìm thấy trong phòng khách, mất hết tứ chi, lại còn bị bịt miệng nữa chứ. Tôi biết trên miếng băng keo đó có ghi chữ gì. Tôi chưa nhìn thấy hiện trường, nhưng tôi biết rất rõ có gì trong đó.

Ngày 7 tháng 5 năm 2009

Cảnh sát bắt đầu đi hỏi cung cả khu phố cũng được hơn một tuần rồi. Hôm nay đến lượt tôi bị tra khảo. Tôi biết họ không trông mong là tôi sẽ cung cấp nhiều bằng chứng cho họ lắm, nhưng họ làm vậy là vì lễ nghĩa cả thôi. Tôi được đưa đến một căn phòng và họ bắt đầu hỏi tôi một vài câu, sau đó rời khỏi phòng vài phút. Cảnh sát trở lại với một cuốn băng trên tay. Họ hỏi tôi rằng tôi có muốn xem không, vì trước đây ai cũng từ chối không muốn xem nó hết. Tôi gật đầu đồng ý.

Nguyên cả cuốn video là một chuỗi sự kiện kinh hoàng. Tôi thấy gia đình nạn nhân đầu tiên, cái gia đình ở đối diện chúng tôi ấy. Cả căn phòng sáng rực một màu đèn điện trắng xoá. Đó là phòng của Luke. Ưm, nói sao nhỉ? Luke bị trói vào giường và có ai đó đã nhét giẻ vào mồm cậu ta. Một người nào đó mặc áo hoodie trùm mũ qua đầu, cao khoảng 5’6’’’’ feet (khoảng 1 mét 67 ấy) bước vào. Tên đó quay về phía camera và mỉm cười. Tôi chỉ có thể nhìn rõ nụ cười quái đản và đôi mắt đỏ ngầu như máu trên mặt hắn. Kẻ đó quay về phía giường và đi từ từ đến kế bên Luke. Hắn lôi ra một con dao rọc khỏi túi áo mình. Hành động tàn sát của hắn đã được cuốn băng ghi lại đến rõ từng chi tiết. Tôi thấy rõ mồn một cái cảnh Luke bị tùng xẻo sống từng miếng da bởi tên bệnh hoạn đó. Hắn làm từ từ ở dưới chân cậu ấy đi lên. Hành động dã man ấy được lặp lại với Laura và Teresa. Người bố thì bị bắt trói trong nhà tắm, và cái kẻ kia đang từ từ khắc những dòng chữ đáng nguyền rủa ấy vào người ông ta, trước khi ra tay cắt cổ họng ông ấy. Chuyện này cũng xảy ra tương tự với các gia đình nạn nhân tiếp theo vậy, cho đến khi cuốn băng chạy đến cảnh của hai ông thám tử. Phần tùng xẻo thì cũng y như mấy cuốn video còn lại, nhưng sang đến phần rạch dao vào người thì tự dưng cả cuốn phim biến thành màu đen. Tôi chả thấy gì sất, nhưng lại nghe rõ mồn một tiếng gào thét van xin, cộng theo tiếng cười khanh khách của một đứa con gái. Đây chính là giọng cười mà tôi đã nghe thấy trong giấc mơ của mình. Đoạn phim kết thúc.

Cảnh sát nhìn về phía tôi. Lúc ấy, tôi thất thần nhận ra mình đang mỉm cười một cách bệnh hoạn. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi vẻ mặt quái đản của mình. Cảnh sát lấy cuốn băng và rời khỏi phòng. Họ trở lại với một chiếc còng số tám.

Ngày 18 tháng 5 năm 2009

Bây giờ họ đã đưa tôi vào một căn phòng đệm xốp (padded room, phòng dành cho người tâm thần) kín mít, màu trắng. Họ nhận ra tôi chính là kẻ sát nhân nằm trong cuốn video đó. Không đúng. Là con nhỏ đó. Nó đã điều khiển suy nghĩ của tôi trong khi tôi đang ngủ. Nó cảm thấy thoả mãn khi sử dụng tôi ra tay tàn sát những người xung quanh. Bọn cớm cũng không ngoại lệ. Cái ngày mà họ đem tôi đi hỏi cung, tôi “tỉnh” lại và nhận ra mình đã tấn công các viên cảnh sát có mặt. Tôi róc từng miếng thịt của họ ra bằng con dao rọc của mình. Ngay vào giây phút đó, tôi nhận ra cả tôi và cô ta đều là một, bởi vì cô ta được hình thành bên trong tôi. Người ta gửi tôi vào căn phòng trắng này để giúp tôi, và cũng để nhốt tôi trong đó hơn 20 năm vì tội giết người. Không sao, tôi không ngại đâu. Bây giờ cô ta đã hiện lên và nói chuyện với tôi rồi. Tôi không còn cảm thấy cô đơn hay mặc cảm nữa. Người ta đã gửi cho tôi một cái máy nghe nhạc và một cái iPod rồi. Họ cho phép tôi làm vậy để giết thời gian, và họ cũng cho phép tôi ghi chép nhật ký nữa. Đây sẽ là trang nhật ký cuối cùng của tôi. Tôi muốn nói chuyện với cô ta hơn.

Cô ta là ai nhỉ? Là Molly đó! Cô ta đang ở đây, và cô ta thực sự hiện hữu.

Tôi thì thầm: “Xin chào Molly”, vừa nói vừa cười khúc khích.

“Chào Brooke. Cậu muốn chơi cùng tớ nữa chứ?”

Chúng tôi tìm thấy quyển nhật kí này trong khoan tù của bệnh nhân 0017835. Cô ta bị kết án tù vì đã sát hại 28 người, trong đó bao gồm hàng xóm, gia đình cô ấy và một vài sĩ quan cảnh sát, trước khi chính quyền tóm gáy được cô ta. Tuy nhiên, cô ta đã trốn thoát vào ngày 28 tháng 5 năm 2009. Cô gái này có giấu hung khí là một dao rọc trong nịt áo của mình. Nếu bạn nhìn thấy một cô gái mười bảy tuổi (năm nay đã là hai mươi) có mái tóc đen và một đôi mắt hoặc là màu nâu hay màu đỏ, hãy cảnh giác. Chúng tôi đã có ghi chép và bằng chứng về sự xuất hiện của cô ấy ở một vài tiểu bang trên khắp nước Mỹ. Xin hãy thật thận trọng. Cô ấy bị tâm thần phân liệt mức độ rất nặng, và đương nhiên là cô ta sẽ hành động bất ngờ khiến bạn trở tay không kịp. Cô ấy để lại một lời nhắn cuối cùng trên tường trước khi biến mất: “Tối nay, hãy khoá cửa nhà lại đi”.

Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 18: DEAD.txt


Xin chào mọi người

Tên tôi là Robin. Hôm qua tôi vừa nhận được một cái e-mail từ một trong những người bạn ảo trên mạng, Nick. Tiêu đề của nó là “DEAD”, và trong đó chỉ có mỗi chữ DEAD và một tập tin txt tên là DEAD.txt

Trong đó có nội dung sau đây:

Những lời cuối của tôi trên cõi đời này, lúc 23 giờ 33 phút khuya, ngày 8 tháng 7 năm 2012
Tôi đang sợ lắm. Tính mạng của tôi đang ở mức ngàn cân treo sợi tóc. Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra. Nực cười thật. Có ai ngờ rằng internet và bệnh hoang tưởng đón nhận (Paranoia) sẽ dẫn đến cái chết của mình đâu chứ?

Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.

Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.

Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.

Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.

Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.

Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.

Thư nó viết thế này:

“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”

Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.

Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?

Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.

Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.

Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.

Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.

Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.

Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.

Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.

Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.

Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!

Kí tên
Nick



Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 19:
Những con rối vui vẻ


Rất đơn giản, hãy nghĩ xem. Lấy một vài nhiễm sắc thể, chia nhỏ ra, đặt ở chỗ kia, và hey, trở thành một con người hoàn hảo. Tôi vẫn không chắc có gì đó sai ở đây. Có thể một một phép tính bị lỗi ? Một thủ tục bị sai ? hay có gì đó nằm ngoài khả năng của chúng ta ? Ai mà biết được?

Chúng tôi (Một vài nhà tâm lý đồng nghiệp và tôi) bị hấp dẫn bởi các xúc cảm của con người. Sự giận dữ, tuyệt vọng, và sự hạnh phúc. Có cách nào có thể khóa tâm trí vào một cảm xúc nhất định ? Để khóa tâm trạng vào trạng thái hạnh phúc thì sẽ không còn đau khổ hay giận dữ trong suy nghĩ nữa ? Theo lý thuyết thì đúng vậy.

Tôi sẽ không diễn tả quá trình thực nghiệm cho bạn biết. Bởi vì thứ nhất tôi không muốn bạn làm theo và thứ hai tôi sợ tôi sẽ phát điên nếu tôi phải nhớ lại những chi tiết đó. Những điều kinh khủng chúng tôi đã làm. Chúng tôi tham vọng, trẻ tuổi, không gì có thể ngăng chúng tôi, và không ai có thể nói chúng tôi đã sai. Tất cả những gì tôi sẽ kể là chúng tôi lấy được một vài mẫu tế bào gốc , nuôi dưỡng chúng trong các bào thai, và can thiệp sơ vào sự di truyền. Cuộc thử nghiệm này được gọi là "Dự án thiên thần" (Tạm dịch từ The Angel Man Project") và mục tiêu là tạo ra một con người chỉ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng có gì đó đã sai. Sai lầm khủng khiếp.

Một nửa số mẫu thử nghiệm chết đột ngột, không dấu hiệu và ko có lý do nào cả. Hầu hết phần còn lại sinh ra với hình thù quái dị. Chỉ có ba mẫu được khỏe mạnh. Hoàn hảo! chúng tôi nghĩ. Một con người với khả năng tâm thần vượt trên những người khác vì được khóa ở trạng thái vui vẻ hạnh phúc.
Chúng lớn lên một cách hoàn hảo trong vòng 18 tháng. Sau đó một triệu chứng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Thiếu cân bằng, khó ngủ và ăn uống, phản ứng, phản xạ chậm. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi nhưng đều cố tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục dự án mà lẽ ra nên dừng ở đó. Chúng tôi nên dẹp những cá thể khốn nạn đó, dừng sự sống của chúng và đóng cửa phòng thí nghiệm. Nhưng chúng tôi lại tiếp tục.

Mọi thử chỉ trở nên tồi tệ hơn. Sự di chuyển của những cá thể trở nên rời rạc và chúng thậm chí ko thể thốt ra từ nào, mặc dù chúng có thể cười và cười thường xuyên. Quá thường xuyên. Không phải tiếng cười hạnh phúc, mà khá là, không, hầu như là cười giận dữ, gần như không dứt. Cho dù phải chịu rất nhiều sự đâu đớn do chúng tôi gây ra, chúng chỉ đơn thuần nhìn xéo bạn và cười, giống như chúng đang cười nhạo báng bạn, rằng những cố gắng làm đau nó chỉ vô ích.

Chúng tôi đã mong đợi những cá thể có khả năng học hỏi vượt trội. Nhưng điều ngược lại lại xảy ra. Sự phát triển trí tuệ của chúng bị gián đoạn ko ngừng. Chúng không thể chú ý vào bất cứ điều gì quá vài phút trước khi sa vào những tràng cười không ngớt. Nhưng chúng tôi tiếp tục, với niềm hy vọng những triệu chứng đó sẽ biến mất khi chúng lớn lên. Chúng tôi đặt tên cho các triệu chứng đó là "Hội chứng con rối vui vẻ" (Tạm dịch từ Happy Puppet Syndrome") bởi vì những di chuyển một cách mất trí của những đứa trẻ khiến chúng giống như những con rối điều khiển bằng dây.

Đã 5 năm từ khi dự án bắt đầu, chúng tôi nhận ra ko có hy vọng nào cả. Chúng tôi không thể chịu đựng thêm những tràng cười liên miên của những để trẻ này nữa; Giống như chúng biết điều gì đó mà chúng tôi không biết, giống như có điều gì buồn cười mà chúng truyền tai nhau vậy. Nhìn vào một đứa trẻ thỉnh thoảng co quắp người và cười một cách thái quá là một điều thật ma quái. Hai đồng nghiệp của tôi đã bỏ vì họ không chịu nổi điều đó. Tôi chưa từng nghe tin gì của họ từ sau đó. Giống như họ đã chết rồi vậy.

Những đứa trẻ không nói chuyện trong 5 năm. Chỉ cười nụ cười khốn khiếp của chúng. Chúng tôi đi vào cho chúng bữa sáng và chúng nhìn chúng tôi với cặp mắt lớn, chớp chớp, cười khúc khích và không nói bất cứ điều gì. Chúng tôi đặt bữa ăn trước mặt chúng và bỏ đi. Bữa ăn được cho độc tố toxin sẽ âm thầm giết các cá thể không gây đau đớn. Đó là một việc làm đau lòng, nhưng phải làm cho xong. Tuy nhiên, mọi việc không dừng lại ở đó.
Một người bạn của tôi đặt khay thức ăn xuống trước mặt một thằng bé, tràng cười chấm dứt. Thằng bé nhìn lên bạn của tôi, cặp mắt đột nhiên tối sầm lại, trừng trừng một cách ma quái, ngừng cười.

Chúng tiếp tục nhìn anh bạn đó với gương mặt co rúm lại một lúc. Người đó hoàn toàn bị shock và không thể di chuyển. Đồng nghiệp và tôi đứng đó với bút và giấy sẵn sàng ghi chép lại. Đột nhiên, người bạn đó ngã quỵ gối xuống, tay giựt tóc thật mạnh, và la hét dữ dội. Có vẻ như anh ta đang đau đớn khủng khiếp. Quá ngạc nhiên nên tôi và người đồng nghiệp không thể làm gì ngoài việc ngồi đó và quan sát. Người đó tiếp tục quằn quại trên sàn nhà và là hét. Sau một lúc co giật mạnh vài lần thì anh ấy lịm đi.

Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi, và tôi kiềm chế tốt hơn các đồng nghiệp của mình. Có điều gì đó không bình thường ở đây. Sự hiện diện của thế lực ma quái nào đó dường như đã vượt qua tầm kiểm soát. Đột nhiên chúng tôi chết đứng ngay lối vào, không thể di chuyển. Thằng nhóc ngừng lại, nhìn vào cách cửa và cười. Nó ngã trên sàn nhà, nhăn nhở và lăn lộn cười như điên dại. 2 đứa kia cũng giống vậy. Sau một vài phút chúng dừng lại và đứng lên, vẫn nhăn nhở, cười rúc rích.

Ánh sáng chợt vút tắt. Tôi nghe thấy tiếng đổ bể, gương vỡ, la hét. Thứ đáng sợ nhất là tiếng thì thầm ma quái, cùng với tiếng cười thầm thì. Khi ánh sáng trở lại, tất cả các cá thể biến mất. Hai đồng nghiệp nằm bất động bên cạnh tôi tư thế co quéo rất kỳ quặc với máu nhiễu ra từ miệng thành giọt. Ban đầu họ giống như đã chết. Không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào. Nhưng khi ghé tai vào, tôi có thể nghe tiếng họ cười, mặc dù rất nhỏ.
Mặc dù các cá thể đã đi, Tôi vẫn cảm thấy chúng vẫn đâu đó quanh và đang nhìn vào tôi, có gì đó nằm gần tầm nhìn của tôi nhưng tôi không bao giờ có thể thấy.

Tôi và đồng nghiệp còn lại đóng cửa tất cả mọi thứ ngay lập tức. Trước khi rời khỏi chúng tôi phá hủy các nghiên cứu trước đó và khóa mọi lối vào phòng thí nghiệm. Tôi đã mất liên lạc với các đồng nghiệp. Tôi nghĩ rằng họ đã chết.

Tôi vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng cười, tiếng thì thầm trong các giấc mơ và đôi khi cả lúc tôi thức. Khi tôi nghe thấy, tôi bỏ chạy. Tôi thức dậy và rời khỏi chỗ đó ngay dù đó là chỗ nào. Tôi không thể ở cùng một nơi quá vài ngày bởi vì chuyện này.

Rồi mọi chuyện bại lộ. Những đứa trẻ khác được nhìn thấy với triệu chứng hành vi tương tự. Tôi không biết làm cách nào mọi chuyện lại lan ra, đó không phải là chuyện có thể lan truyền ra. Ai đó ở đâu đó tạo ra mọi thứ bằng cách tách tế bào của nhiễm sắc thể số 15, và nó khiến con người thấy vui vẻ và mọi thứ vẫn đang được che giấu, cho tới bây giờ. Nó được tạo ra với tên gọi "Hội chứng thiên thần". Việc tạo ra chúng nghe nói không có gì nguy hiểm. Nhưng tôi biết những cá thể đầu tiên vẫn đang lẩn trốn đâu đó.

Tôi biết bọn chúng đang tới. Toi biết chúng sẽ tìm tôi. Tôi chấp nhận. Đây là những gì tôi phải gánh chịu vì cố gắng áp đặt thay đổi tạo hóa. Tôi để lại lá thư này ở đây như một lời cảnh báo. Bọn chúng cũng sẽ tới tìm bạn. Chúng sẽ tới tìm tất cả chúng ta. Nếu bạn có thoáng nghe lời thì thầm, tiếng cười từ đâu đó vọng lại, hãy bỏ chạy. Nếu bạn có thấy gì đó đứng ngay sát tầm nhìn của bạn, nhưng bạn không thể thấy nó, hãy bỏ chạy.
Tôi cũng muốn cảnh báo các bạn điều này. Thứ nhất: Đừng cố can thiệp vào những gì không phải của mình. Thứ hai: Dù là Thiên thần cũng có thể là một Ác quỷ cải trang thành. Và thứ ba: Đừng đến tìm tôi. Tôi gần như đã chết rồi."

Bức thư viết tay này được tìm thấy trong một phòng thí nghiệm bí mật bỏ hoang được tìm ra ở sâu trong khu rừng Alaskan. Phòng thí nghiệm bao gồm cả phòng để theo dõi và phòng giam giữ. Phòng giam được phong tỏa và khóa chặt, Và toàn bộ khu thí nghiệm bị cháy xuất phát từ một điểm (ý là có người phóng hỏa, chứ không phải cháy nổ) . Vệt máu được tìm thấy trong phòng giam khi phá khóa, một cửa sổ bị vỡ. Hiện tại việc phòng thí nghiệm này nghiên cứu về đề tài gì vẫn còn là bí ẩn.



Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 20:
Suicide in Sooga (Pucca Lost Episode)*


Pucca (짜장소녀 뿌까 trong tiếng Hàn) là một TV Show của Hàn Quốc (nay đã bị dừng) dựa trên một flash series trên internet, được phát song bản gốc trên Toon Disney – bây giờ là Disney XD. Tôi nghĩ rằng nếu các bạn là fan của Toon Disney thì có lẽ đã từng xem phim này trước đây, nhưng nếu không, hãy lên Wikipedia.

Suicide in Sooga (Vụ tự sát ở Sooga) là một tập phim bị mất của series. Nó là tập 14 của season 2.

Tôi từng là một trong những người đồng sản xuất của chương trình bằng tiếng Anh, từ khi cả 2 chương trình đều được phát sóng ở Hàn Quốc và Mỹ. Tôi đã sản xuất phần cuối của season 1 và season 2. Nếu bạn đang tự hỏi lý do tại sao chương trình lại bị hủy bỏ chỉ trong hai season, điều này là bởi vì chương trình đã có một tập bị MẤT mà chưa bao giờ được phát sóng trên truyền hình! Trước khi chúng tôi phát sóng tập 39C “Skip to My Loo”, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho 1 tập phim khác (tập 40).

Tuy nhiên, kỳ lạ thay, tập phim được gửi tới sớm hơn bình thường và nó được ghi vào một băng video. Chúng tôi không hiểu tại sao nó lại được chuyển giao sớm như thế, và nó lại còn được ghi trên băng nữa chứ. Trên nhãn không ghi gì cả. Thật bí ẩn.

Nhưng thật may mắn, vì trong studio có 1 người còn giữ đầu VSH, và chúng tôi rất vui vẻ. Tôi cho băng vào máy, tôi cá là nó đang chạy, và đúng như thế.

Đoạn giới thiệu chạy như bình thường, cũng giống như các tập phim khác, nhưng, khi phần intro sắp kết thúc, khuôn mặt của bị Pucca phóng to lên màn hình, vài giây sau, những ánh flash nhấp nháy và một tiếng hét lớn được phát trong 2 giây. Sau đó màn hình đen lại. Tôi nghĩ là do trục trặc của đầu VHS.

Khi màn hình tiêu đề của video hiện ra, nó trông thật đáng sợ. Nó giống như bức ảnh được chụp từ địa ngục ấy! Dòng tiêu đề hiện ra, các từ ngữ được viết bằng font Arial ghi: “Vụ tự sát ở Sooga, phần 1.”

Từ bây giờ, tôi sẽ gọi từng phần là “cảnh”.

Cảnh 1 bắt đầu: Tập phim bắt đầu như bình thường. Bắt đầu bằng cảnh Garu đi bộ trên vỉa hè, và kết thúc trong quán phở. Garu đến, gọi một tô mì và bắt đầu ăn. Cảnh đó chạy trong 1 phút và 30 giây. Sau đó, camera chiếu đến cảnh các đầu bếp đến phòng Pucca. Phòng Pucca tối om, nhưng khi họ bật đèn thì thấy Pucca đang ngồi trên một chiếc ghế.

Cô ngồi như thế trong 10 giây. Sau đó, cô quay lại. Mọi thứ đã thay đổi. Đôi mắt híp của Pucca ... chúng đang chảy máu ... chiếc váy đỏ của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại. Nhân cách của Pucca trở nên đen tối. Linguini hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô. Im lặng, Pucca tiến về phía họ, bóng tối bắt đầu bao trùm màn hình. Những âm thanh của con dao đâm, tiếng la hét, và thậm chí cả tiếng f*cking trong bóng tối. Sau vài giây, khuôn mặt của Pucca xuất hiện trở lại.

Một bóng đen vụi qua và tiếp sau đó là cảnh làng Sooga bị bao phủ bởi ngọn lửa, mọi người chạy tán loạn khắp nơi, ai ai cũng trần truồng. Mọi người ai cũng la hét. Tất cả họ đều tự tử. Hầu hết thì cố gắng tìm nơi ẩn náu. Không ai hiểu lý do vì sao họ lại như thế.

Cảnh 2 bắt đầu. Lần này còn tồi tệ hơn. Pucca đến chỗ ở của Abyo và Ching. Ching hét lên: "Pucca!! Tại sao cậu lại làm điều này với ngôi làng của chúng ta?!". Pucca không nói gì cả. Cô ta chạy thẳng đến chỗ họ, giống như một con bò tót đang cố gắng húc vào các đấu sĩ. Khi cô chạy đến, cơ thể của Abyo bắt đầu nổ (máu văng tung tóe). Nhưng Ching thì không sao.

Thế nhưng sau đó, Ching bay vào một bức tường, rồi cô ấy hét lên. Ching chết. Những lời cuối cùng của cô, “Tại sao bạn làm điều này? Tại sao?”

Pucca vẫn im lặng…

Tất cả những người ở trong studio bắt đầu sợ hãi vì họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Họ cố gắng chạy ra ngoài, nhưng chúng đã bị khóa. Không ai có thể mở chúng. Không còn cách nào khác, họ đành quay lại xem tiếp diễn biến câu chuyện như thế nào…

Cảnh 3 - cảnh cuối cùng bắt đầu. Pucca đi vào nhà Garu. Khi thấy Pucca, Garu vô cùng sợ hãi và hét lên. Giống y như thật. Không còn nghi ngờ gì nữa. Sau đó, Pucca tiến lại gần Garu. Pucca đâm Garu bằng dao của mình. Tiếp theo, Pucca bắt đầu f*ck Garu, không hề censored, theo cách đau đớn nhất bạn có thể tưởng tượng.

Ai cũng sốc. Hầu như tất cả mọi người, kể cả tôi, đều nôn mửa trên sàn nhà. Thậm chí có người còn hét lên. Ở trong studio cũng có con nít! Chúng che mắt lại để không phải thấy phần còn lại.

4 phút chết tiệt. Sau khi Pucca dừng f*cking cơ thể đã chết của Garu, cô bắt đầu nhìn chằm chằm vào khán giả. Cô bước rất chậm, và sau đó, tiếng ồn bắt đầu xuất hiện. Bóng tối xuất hiện. Và sự im lặng. Sau đó, những từ Hàn Quốc hiện lên. Khoảng 10 giây sau, tập phim kết thúc.

Rõ ràng, tôi chỉ làm việc cho phiên bản tiếng Anh của chương trình, vì vậy tôi chỉ học được chút ít ngôn ngữ Hàn Quốc. Tuy nhiên, một nhà sản xuất mà làm việc cho cả hai phiên bản tiếng Anh và tiếng Hàn Quốc của chương trình dịch nó trên máy tính của mình. Đây là nội dung của những từ Hàn Quốc đó: "Thời kì đen tối, chúng ta cũng như thế. Mày sẽ không thể thoát khỏi tay tao đâu! Vì TAO ĐÃ TRỞ THÀNH MÀY! Hãy chạy đi đồ hèn nhát! Chạy đi..."

Một ngày sau khi xem tập phim đó, tôi bắt đầu gặp những cơn ác mộng. Tôi cảm thấy giống như một cái gì đó bên trong tôi, làm ruột gan tôi nóng lên. Tôi sợ cô sẽ đến bắt tôi. CÔ TA!

1 tháng sau đó, Jetix - nhà phân phối ban đầu, và Studio B đã phá hủy cuốn băng và không còn ai nhớ gì về nó, kể biên kịch, nhà sản xuất, diễn viên,...

Nếu bạn hỏi biên kịch của Jetix OR, Boo-Kyoung, và Cavin, về tập bị mất (tập 40), họ sẽ nói rằng họ chưa bao giờ nghe đến nó.

Đó là lý do tại sao Pucca đã bị hủy bỏ khi mới chỉ có 39 tập (117 phân đoạn tất cả), và 2 seasons.



Nguồn: Facebook​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 21:
Guess in our house


Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!… hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 22:
Không một tiếng cười


Tôi thực sự phải kể điều này ra. Tôi không thể tiếp tục sống với những kí ức đêm ấy thêm được nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy cái chết trong mắt cô ấy, và sự hiểm độc trong đôi mắt của nó. Tôi vừa mới chuyển tới Scotland với vợ chưa cưới của mình chưa được bao lâu. Chúng tôi chuyển tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc tên là Elgin được khoảng 2 tuần. Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tôi và vợ chưa cưới đã nghỉ rằng mình có thể cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc mãi mãi ở nơi đây. Bây giờ tôi đã thấy mình nhầm lẫn như thế nào!.

Đến tuần thứ ba, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra từ một đêm có thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi. Vợ chưa cưới của tôi nhận được một cuộc gọi kì lạ vào lúc 4 giờ sáng, đó là một thời điểm bất thường. Cô ấy tỉnh dậy, lóa mắt bởi ánh sáng từ chiếc điện thoại và trả lời “A lô” với một giọng ngái ngủ. Sau đó là liên tục những tiếng “A lô” liên tục và cô ấy dập máy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét rất mờ nhạt trong ống nghe điện thoại. Chưa xong, cô ấy còn tắt máy để khỏi phải nhận thêm bất cứ một cuộc gọi nào nữa.

5 phút sau cuộc gọi của cô ấy thì lại đến lượt tôi. Lần này chỉ là sự tĩnh lặng với một vài tiếng cười. Tôi lập tức trở nên bực bội với trò chơi với vẩn mà ai đó đang bày ra với chúng tôi. Tôi chửi rủa và bảo họ đừng có gọi điện nữa. Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh lớn ở phía cửa trước phá tan sự im lặng. Cả hai chúng tôi bật dậy. Cô ấy gục đầu vào ngực tôi và sợ hãi khóc lóc. Tôi trấn an cô ấy rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi nhổm dậy, bảo cô ấy ở yên đó, mặc áo khoác, vớ lấy cây gậy và đi ra ngoài. Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ về phái cánh cửa ra vào và tìm thấy một tin nhắn. Tin nhắn là “Ngươi không nên để cô ta lại một mình”!

Ngay sau khi đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy một tiếng thét từ tầng trên vọng xuống. Tôi vội vàng chạy lên tầng trên và đóng băng ngay trước cửa ra vào. Đứng đó là vợ tôi, máu chảy từ cổ xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nức nở cầu xin tôi cứu giúp. Và còn có thứ đó đứng sau lưng cô ấy. Cái thứ chết tiệt ấy đã hủy hoại cuộc đời khốn khổ của tôi. Nó là một sinh vật cao lớn, khỏa thân và mang hình dáng của một con người. Nó hoàn toàn không có lông hay tóc và rất gầy, đến mức tôi gần như có thể thấy được xương của nó. Mặt của nó là thứ khinh khủng nhất tôi đã từng nhìn thấy trong đời. Nó có một cái miệng cười vô cùng rộng, kéo dài từ tai bên này sang tận tai bên kia, và đôi mắt nó thì đỏ rực màu máu, với một con mắt thì nhỏ hơn hẳn so với con mắt còn lại.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác này trước đây. Tôi thấy mình hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bị đóng băng, thậm chí còn không thể nói. Tôi không thể diễn tả được mình đã sợ hãi đến mức nào. Tất cả mọi điều tôi có thể làm là bật khóc. Sinh vật đó chầm chậm bò về phía tôi, với vợ chưa cưới của tôi nằm trong móng vuốt của nó. Khuôn mặt của nó cúi xuống và nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Bất chợt, nó hét lên, nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi miệng nó chỉ là sự im lặng. Tôi vô cùng sợ hãi. Nó vọt qua cửa sổ và đem theo cô ấy. Ngay sau khi nó ra khỏi nhà tôi ngã vật xuống nền nhà. Tôi nhảy ra ngoài, những mong có thể thấy được cô ấy cùng với nó, những vô ích.

Hai ngày sau, tôi trở nên hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi tìm hiểu từ tất cả những người tôi quen biết xem có ai biết thứ đó là gì không. Tôi đã cho đăng thông báo tìm người mất tích ở đồn cảnh sát địa phương, nơi mà người ta có thể tìm được những người đã biến mất. Không một ai biết về thứ mà tôi đã nhìn thấy. Một tháng trôi qua và mọi chuyện vẫn không tiến triển. Tôi không thể làm việc, tôi ngủ vô cùng ít. Tôi không thiết sống nữa. Tôi lấy một lưỡi dao lam cứa vào cổ tay mình. Nhìn máu chảy ra từ vết cắt trên tay, tôi cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ cũng chảy theo dòng máu đó. Tôi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt, và nó ở đó, cười như lúc trước. Máu chảy ra từ đôi mắt nó cũng như chảy từ cổ vợ tôi khi hắn cắt đầu cô ấy khỏi cơ thể. Một lần nữa, nó lại hét lên một cách yên lặng và tôi ngã vật xuống sàn nhà.

Tôi thấy mình trở nên yếu dần khi cổ tay tôi chảy máu. Tôi thấy sợ việc nhìn vào gương, nhưng tôi cảm thấy mình phải làm thế. Tôi từ từ đứng dậy và trong gương, nó cũng làm thế. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của nó, nơi lẽ ra là đôi mắt của tôi, nơi lẽ ra là cơ thể của tôi. Tôi chầm chậm nâng tay mình lên và trong gương, nó cũng làm thế. Nhưng trong tay nó là đầu vợ chưa cưới của tôi. Khi tôi nhìn vào bàn tay phải của mình, đầu cô ấy cũng ở đó. Tôi đang cầm đầu của vợ mình! Tôi hét lên và buông đầu cô ấy ra, nhưng mọi thứ phát ra từ cổ họng tôi chỉ là sự tĩnh lặng. Khi máu túa ra từ vết cắt trở nên nhiều và đen hơn, tôi biết mình đã đến giới hạn. Tôi thấy cơ thể mình lạnh dần đi. Chắc chắn tôi không phải kẻ đã giết cô ấy, chắc chắn không phải là tôi. Tôi gục xuống, bất tỉnh.

Tôi tỉnh dậy trên giường của bệnh viện, nửa tỉnh nửa mơ với cái cổ tay được băng bó. Khi tôi tỉnh dậy, hai viên cảnh sát bước vào phòng và nói họ có vài câu hỏi cho tôi. Họ bảo với tôi rằng đầu của vợ tôi đã được tìm thấy trong nhà, và tôi sẽ không được phép đi đâu trong một thời gian. Bọn họ bảo tôi nghỉ ngơi và rằng họ sẽ quay lại. Khi sắp ra khỏi phòng, một người bỗng quay lại và nói với tôi: “Ồ, còn một điều nữa”. Ông ta cười, miệng mở rộng đến tận mang tai và tràn ngập căn phòng là sự im lặng.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 23:
Trò chơi tra tấn

Liệu bạn có muốn làm thế này với bạn bè và em họ mình không? Sau đây là nội dung của một cuốn nhật ký có trong một ngôi nhà ở E Harvy Ave, Fort Worth, Texas vào ngày 5/12/2010. Sai sót về ngữ pháp và từ là không thể tránh khỏi, vì chúng tôi đã copy y hệt từng câu từng chữ trong cuốn nhật ký. (Vậy nên bạn nào thấy câu cú lủng củng đừng trách mình nhá)

Ngày 8 tháng 9, 2009, David

Hôm nay, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Tôi thấy rất không vui và chán nản vì máy tính chưa được nối dây và nó đứng thứ #1 trong danh sách thứ hay nhất đối với tôi. Tôi bắt đầu vòng quay thường lệ mỗi ngày của tôi trừ việc chơi máy tính.
Thức dậy, oằn oại trên giường khoảng nửa tiếng, ăn sáng, xem TV, ăn trưa, lại xem TV, ăn tối, đi ngủ. Nếu máy tính đã được nối dây, tất cả những phần “xem TV” sẽ là chơi flash game. Thế nên cả ngày hôm nay chán kinh khủng.

Ngày 10 tháng 9, 2009, Vẫn là David

Hôm nay, bố tôi cuối cùng cũng nối dây máy. Tôi tìm được rất nhều flash game, nhưng có một trò hay hơn bất cứ trò nào tôi tìm thấy. Trò Chơi Tra Tấn. Đó là một trò chơi để giải tỏa stress với một con búp bê giẻ rách không cử động mà bạn có thể làm mọi việc khủng khiếp với nó. Vũ khí của bạn để tra tấn con búp bê là bàn tay dùng để kéo tay chân nó rời ra, dây thừng, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng săn, một lưỡi cưa và còn nhiều nữa. Một vài thứ có thể dùng với nó để nó đau đớn tột cùng như một cơn đau nửa đầu, ví dụ như là lột da toàn bộ cái đầu hắn mà không làm chết nó. Trò chơi này làm những trò chơi thường lệ của tôi vui hơn nhiều

Ngày 11 tháng 9, 2009

Hôm nay, tôi bắt đầu đi học ở ngôi trường mới của tôi. Tôi phải học toán nhiều hơn bất cứ môn nào, tệ thật vì nó là môn tôi ghét nhất. Nhưng tôi có một người bạn mới. Tên cậu ấy là Eric. Tôi kể cho cậu ấy khá nhiều về những flash game tôi tìm thấy, mặc dù tôi chủ yếu nói về Trò Chơi Tra Tấn. Và cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú nhất với trò chơi đó, giống như tôi.
Cậu ấy bảo cậu sẽ chơi nó ngay khi từ trường về. Tôi khi đó đã nghĩ về vài thứ kì lạ về trò chơi đó, như là “Nếu những người trong trò chơi là những linh hồn đã xuống địa ngục và sẽ bị tra tấn trong trò chơi đó mãi mãi? Mình chắc nó chỉ là flash game thôi.”

Ngày 13 tháng 9, 2009

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của bạn tôi Eric nói thế này: “Hôm qua, khi tớ ở trường, em họ của tớ John không ở trong bất cứ lớp nào nó tham gia. Tớ nghĩ là do nó trốn học thôi, nhưng khi tớ về nhà và chơi Trò Chơi Tra Tấn có 4 thứ rất khó để nhận ra điểm khác biệt trong người cậu tra tấn trong trò chơi. Người đó không có gì giống nó, nhưng 4 điểm khác biệt lại khá giống với John. Tớ hơi sợ. Cậu đến nhà tớ vài tiếng được không?"

Tôi còn sợ hơi cả cái “hơi sợ” của cậu ấy sau khi đọc tin nhắn. Có khi giả thuyết của tôi đúng thật…

Ngày 1 tháng 10, 2009

Rất xin lỗi vì tôi đã không viết gì trong 17 ngày, tôi đã rất sợ vì cái gì đó. Tôi đã tới nhà Eric và cậu ấy chẳng thể tìm được ở đâu. Ba mẹ cậu ấy khóc rất to. Tôi hỏi họ chuyện gì vậy, và mẹ Eric nói, “Con trai tôi…nó…*hức*…tự treo cổ mình.”

Sau khi tôi về nhà, tôi nhận ra một thứ. Khuôn mặt bình thường của người đàn ông trong Trò Chơi Tra Tấn đã bị thay thế bởi mặt của Eric, với hàng nước mắt chảy dài

Cuốn nhật ký còn có một phần khác, nhưng nó vấy máu tới nỗi không đọc được. Có vẻ như nguyên nhân là một khẩu súng ngắn.

Với những bạn có máu S và đang muốn S ai đó, cứ tự nhiên mà chơi. Nhưng bị trừng phạt thì mình không chịu trách nhiệm.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 24: MikuMikuDance.exe

[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Xin chào. Hầu hết những người đọc cái này có thể không biết tôi đâu. Tôi đang viết về một trong những trải nghiệm ghê rợn nhất đời tôi

Vào 8 giờ trong một buổi sáng Chủ Nhật bình thường, tôi bị đánh thức rất sớm vì những tiếng ồn mà những người công nhân gây ra ở gần nhà. Con cún của tôi, Bonnie, lúc đó đang sủa vì tiếng ồn, một tiếng ồn khác, và đánh thức mẹ tôi. Tôi vào phòng mẹ, mặc dù có hơi sợ vì tiếng ồn kì lạ đó. Chúng tôi xuống nhà và mẹ tôi tắt chuông báo thức đi. Rồi tôi lại sà vào cái laptop như mọi buổi sáng. Có lẽ tôi bị nghiện nó rồi. Vài ngày trước, tôi tải về một chương trình Vocaloid, MikuMikuDance. Rồi tôi cũng nghiện nó luôn. Gần đây tôi cũng tải cả model Gakupo Kamui và Luka về vì những Vocaloid này không đi theo chương trình đầy đủ.

Tôi bắt đầu sử dụng nó. MMD đầu tiên của tôi là Inko Lati.avi. Về cơ bản thì nó chỉ là model KAITO của tôi được sửa lại gọi là Inko, cùng với model Latios và Latias. Inko cốc đầu Latios, chỉ thế thôi. Tôi không hay dùng những model đi cùng với chương trình, mặc dù tôi dùng Gakupo Kamui khá nhiều nhưng hiếm khi dùng Luka. Đó là lúc phần ghê rợn nhất bắt đầu.

Tôi đang sử dụng thì bỗng dưng Miku Hatsune xuất hiện, mặc dù tôi không chọn model Miku mà chọn Gakupo Kamui. Tôi xóa nó đi và sử dụng lại, cũng với Gakupo Kamui, và model Kamui xuất hiện lại trên màn hình. Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Hôm sau, tôi lại dùng MMD. Ngạc nhiên thay, khi bật lên, tôi chỉ thấy Luka trên một nền đen, với vẻ mặt giận dữ và không có đồng tử. Một cánh tay méo mó rất kỳ cục, còn cánh tay kia để sau lưng. Tôi hoảng hốt. Tưởng rằng mình lại gặp ảo giác, nhưng không phải. Đây là thật

Ngày hôm sau, tôi bật MMD để kiểm tra lần nữa. Nó thực sự làm tôi sốc. Luka không hề đi đâu, vẫn ở nguyên đó, với cái vẻ ghê rợn đó. Cạnh cô là KAITO. Model KAITO cũng không có đồng tử, với cái nhìn giận dữ cũng tương tự. Hình ảnh của KAITO thậm chí còn méo mó hơn, cổ vẹo sang bên trái, hai tay để sau lưng, nhìn như thây ma. Màn hình thì ngày càng méo mó và mờ mịt

Buổi sáng tiếp theo, tôi lại bật MMD lên, chắc mẩm rằng Luka và KAITO vẫn ở đó, nhưng lần này, Len Kagamine lại xuất hiện, đứng cạnh KAITO. Không đồng tử, nhìn xoáy vào tôi giận dữ như các Vocaloid kia. Và cười, một nụ cười mỉm ma quái. Tay trái để sau lưng, tay phải giơ cao cứ như đang chuẩn bị high-five với ai đó.

Tôi sẽ đẩy nhanh câu chuyện hơn một chút...

Một vài ngày sau, hầu hết những Vocaloid chính trong MMD đều đã xuất hiện trên màn hình đen, méo mó và ghê rợn. Không đồng tử. Model duy nhất còn thiếu là... Miku Hatsune. Có một khoảng trống ở giữa, và tôi đoán Miku Hatsune sẽ xuất hiện ở đó bất cứ lúc nào. Nhưng không sao, tôi đã sẵn sàng

Tôi vẫn đợi. Trong 10 phút. Rồi bỗng nhiên... Miku Hatsune đột nhiên xuất hiện. Nói một cách từ tốn.

"Cậu sẽ chơi với chúng tôi chứ?" (Will you play with us? )
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 25:
Psychosis (Bệnh tâm thần)

Chủ Nhật!

Tôi không biết vì sao tôi lại viết những dòng chữ này trên giấy thay vì trên chiếc máy tính quen thuộc. Tôi nghĩ rằng tôi vừa nhận ra một vài điều gì đó kỳ quặc. Không phải tôi không tin tưởng vào chiếc máy tính của tôi… chỉ là…tôi cần sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Tôi cần ghi lại tất cả những điều này vào đâu đó khách quan, một nơi mà tôi có thể chắc chắn chúng sẽ không bị xóa hay biến mất… hoặc bị thay đổi… mặc dù chưa hẳn là nó đã từng xảy đến với tôi. Chỉ là…tất cả mọi thứ đều không rõ ràng, và những ký ức mơ hồ như đang chứa đựng một điều gì đó kỳ lạ.

Tôi bắt đầu cảm thấy chật chội trong cái căn hộ nhỏ bé này. Có thể đó chính là vấn đề. Tôi chỉ phải đi tìm và chọn mua một căn hộ có giá bèo nhất, lẻ loi trong một căn hầm. Chẳng có mấy cánh cửa sổ khiến cho khái niệm ngày và đêm chẳng bao giờ rõ ràng đối với cái không gian này. Tôi chưa ra ngoài mấy hôm nay chỉ vì phải vật lột với đống dự án về lập trình khó chịu này. Tôi cảm thấy thực sự muốn kết thúc nó, càng nhanh càng tốt. Ngồi hàng giờ liền và nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính có thể khiến bất cứ ai cảm thấy không bình thường, tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.

Tôi không chắc từ khi nào thì tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó kỳ lạ. Tôi còn không thể xác định đó là gì. Có lẽ là do tôi đã không nói chuyện với ai trong một thời gian. Ít nhất thì đó cũng là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Những người mà tôi thường nói chuyện qua mạng mỗi khi công việc nhàn rỗi đều không hay đăng nhập cho lắm. Và hiển nhiên những tin nhắn của tôi đều vẫn chưa được trả lời. E-mail gần đây nhất mà tôi nhận được là từ một người bạn rằng cậu ta sẽ đến gặp tôi sau khi từ cửa hàng về, và nó đến từ ngày hôm qua. Tôi định gọi cậu ta bằng chiếc di động của mình, nhưng bạn biết đấy, song điện thoại dưới đây tồi tệ khủng khiếp. Phải, đó chính là vấn đề. Tôi thực sự cần nói chuyện với ai đó, và tôi quyết định bước ra ngoài đường.

-

Nhưng mọi việc diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Trong một chốc, tôi bỗng có một chút cảm giác sợ hãi kỳ cục. Tôi nhìn vào trong gương trước khi bước ra ngoài, hừm tôi đã không cạo bộ râu rậm rạp này hai ngày nay rồi. Tôi nghĩ lại, dù sao tôi ra ngoài cũng chỉ để gọi một cuộc điện thoại. Vì vậy tôi chẳng buồn thay áo. Có vẻ như đã đến giờ mọi người dùng bữa trưa rồi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp ít nhất một người quen khi ra ngoài đường. Nhưng điều đó đã không xảy ra, tôi ước gì nó đã xảy ra.

Khi bước ra ngoài, tôi mở cánh cửa để đi lên căn hộ nhỏ bé của mình một cách chậm rãi. Một cảm giác lo sợ bằng cách nào đó xuất hiện trong tôi, vì một lí do tôi không lí giải nổi. Tôi cho rằng nó được sinh ra từ việc tôi đã không nói chuyện với ai ngoài bản thân trong hai ngày nay. Tôi nhìn vào cái hành lang xám xịt, bởi dù sao nó cũng là một đường hầm tối thui. Ở cuối đường hầm là một cánh cửa kim loại dẫn đến căn phòng có lò sưởi của ngôi nhà. Nó bị khóa, đương nhiên rồi. Hai cái máy bán Soda tự động to đùng đứng ngay đó, tôi đã từng mua một lon vào cái ngày đầu tiên chuyển đến đây, và nó hết hạn từ tận 2 năm trước. Tôi chắc rằng chẳng ai biết mấy cái máy này đang nằm ở đây, hoặc bà chủ nhà cũng chẳng thèm quan tâm tới chúng.

Tôi khép cửa thật nhẹ nhàng, và bước lên cầu thang dẫn đến một căn phòng khác của căn nhà một cách cẩn thận nhất để không gây ra tiếng động. Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, nhưng nó vẫn thoải mái hơn là đi qua những chiếc máy Sode bốc những mùi khó ngửi kia. Tôi bước hết cầu thang và mở cánh cửa để bước vào căn phòng khách của căn hộ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thực sự bất ngờ: chắc chắn đây không phải giờ ăn trưa. Thành phố u ám với các con đường tối đen, các cây đèn giao thông đều chuyển màu vàng tại các ngã tư. Trên bầu trời, dày đặc những đám mấy u ám màu tím đen, lơ lửng phía trên thành phố. Tất cả đều bất động, chỉ trừ những cành cây khẽ đung đưa theo gió. Tôi hơi run rẩy, mặc dù tôi không thấy lạnh. Chắc là tại những cơn gió tràn vào từ bên ngoài. Tôi lắng nghe tiếng gió qua cánh cửa kim loại to lớn, và chắc chắn rằng đó là tiếng gió đặc biệt của buổi đêm, hiu quạnh và lạnh lẽo.

Tôi quyết định không đi ra khỏi nhà nữa.

Thay vào đó, tôi bước lại gần cửa sổ và lôi chiếc điện thoại di động ra, sóng điện thoại đầy vạch. Tuyệt. Cuối cùng cũng đến lúc tôi được nghe giọng nói của một ai đó rồi, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đó thực sự là một điều kỳ lạ, sợ hãi chẳng bởi thứ gì. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân mình. Tôi bấm số người bạn thân thiết nhất – Amy, và áp lên tai. Nó kêu lên một tiếng… nhưng liền im bặt. Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn giữ máy, sự im lặng kéo dài đến khoảng 20 giây thì tôi dập máy. Tôi cau mày, nhìn lại cột sóng, vẫn đầy vạch. Tôi định gọi lại một lần nữa, bỗng chiếc điện thoại của tôi kêu lên, tôi áp lên tai và nghe.

‘’Hello?’’ Tôi nói, cảm thấy một cú sốc nhỏ khi được nghe một giọng nói, mặc dù là giọng nói của chính mình. Suốt hai ngày này tôi phải chịu tra tấn với những tiếng vo vo khó chịu từ chiếc máy tính và cả những chiếc máy bán Soda ở cuối đường hầm. Không có ai trả lời, nhưng lát sau, một giọng nói vang lên:

‘’Hey’’ Giọng nói của đàn ông, có vẻ như là một sinh viên: ‘’Ai đó?’’

‘’John’’ Tôi trả lời, hơi bối rối.

‘’Oh, xin lỗi. Anh nhầm số rồi’’ và anh ta dập máy.

Tôi từ từ hạ chiếc máy xuống và dựa lưng vào bờ tường. Thật kỳ lạ. Tôi nhìn lại vào danh sách cuộc gọi đến, nhưng đó làm một số máy lạ. Trước khi tôi kịp có thời gian cho nó thì điện thoại lại reo lên khiến tôi giật mình. Tôi nhìn vào số điện thoại gọi đến, lại một số máy lạ khác. Tôi áp điện thoại lên tai, im lặng và chờ tiếng nói từ đầu bên kia. Một giọng nói quen thuộc vang lên.

‘’John?’’ giọng nói của Amy

Tôi thở phào nhẹ nhõm

‘’Hey, là cậu’’ tôi trả lời.

‘’Có thể là ai khác cơ chứ?’’ cô ấy trả lời ‘’Oh, số máy. Mình đang tham dự một bữa tiệc tại phố Seventh, và chiếc di động của mình vừa mới hết pin ngay lúc cậu gọi. Đây là điện thoại của một người khác.’’

‘’Oh, được rồi’’ tôi nói,

‘’Cậu đang ở đâu vậy?’’ Amy hỏi

Tôi nhìn vào cánh cửa kim loại cùng bức tường xám xịt

‘’Tại căn hộ của tớ’’ tôi thở dài ‘’Tớ cảm thấy như bị giam cầm, và tớ nghĩ mình nhận ra điều đó hơi muộn’’

‘’Cậu nên đến đây’’ Cô ấy cười

‘’À không, mình không nghĩ ở qua đêm tại một nơi lạ là một ý hay’’ Tôi nói và nhìn qua cửa sổ, gió hiu quạnh thổi ngoài con phố làm tôi cảm thấy sợ sệt. ‘’Tớ nghĩ sẽ tiếp tục công việc hoặc lên giường đi ngủ’’

‘’Thật vớ vẩn’’ Cô ấy trả lời ‘’Tớ sẽ đến đón cậu. Căn hộ của cậu ở gần phố Seventh phải không?’’

‘’Cậu đã uống bao nhiều li vậy?’’ Tôi ngạc nhiên hỏi ‘’Cậu biết rõ nơi tớ sống mà’’

‘’Oh, đương nhiên’’ Cô ấy đột ngột nói ‘’Tớ nghĩ tớ không thể tới đó nếu đi bộ phải không?’’

‘’Cậu có thể nếu cậu có nửa giờ đồng hồ ‘’ Tôi nói.

‘’Phải’’ Cô ấy nói ‘’OK, mình đang có việc, chúc may mắn với công việc của cậu!’’

Tôi hạ điện thoại. 2 cuộc gọi từ 2 số máy lạ cùng với đường phố lạnh lẽo với những cơn gió leo lắt trong một buổi tối im ắng. Có lẽ do đã xem quá nhiều phim kinh dị mà tôi mới có cảm giác bất an này, cảm giác một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi quá cánh cửa sổ kia, chỉ chực để vồ lấy những nạn nhân đang chẳng biết gì khi ở một mình. Tôi biết sợ hãi là không hợp lí, nhưng với cái không gian trống vắng chẳng có ai xung quanh này… tôi liền lao xuống cầu thang, chạy xuống phòng của tôi và khóa cửa lại cho tới khi mọi thứ trở lại im lặng. Như tôi đã nói, tôi có cảm giác sợ hãi vì một thứ gì đó không rõ ràng, và bây giờ thì sự sợ hãi đó đã bắt đầu phai mờ đi rồi. Viết lại những thứ này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều – nó khiến tôi nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Tôi lọc hết những suy nghĩ tiêu cực và nỗi sợ hãi ra ngoài, để chỉ còn lại sự lạnh lẽo và thực tế. Bây giờ là rất muộn rồi, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, và điện thoại của Amy thì hết pin, vì vậy cô ấy phải gọi bằng máy khác. Ngoài ra không còn điều gì khó hiểu khác đang diễn ra nữa.
Khoan, vẫn còn, có một điều gì đó không bình thường trong cuộc đối thoại đó. Tôi biết cô ấy đã uống rượu, hoặc chí ít là tôi nghĩ rằng cô ấy đã uống vài li? Khoan. Chính nó. Đúng vậy. Điều đó. Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó, tôi sẽ ghi lại điều này vào trang giấy. Amy nói cô ấy đang tham gia một bữa tiệc, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì ngoài sự im lặng qua điện thoại. Chắc chắn rồi, điều đó chẳng giải thích được điều gì nếu cô ấy ra ngoài và thực hiện cuộc gọi. Không… Điều đó cũng chẳng thể xảy ra, bởi vì… tôi chẳng nghe thấy tiếng gió nào cả.

Thứ Hai,

Tôi quên mất không viết nốt trang giấy đang dang dở đêm qua. Tôi không biết tôi mong nhìn thấy điều gì khi muốn chạy lên trên tầng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy vô lí. Sự sợ hãi đêm qua có vẻ mơ hồ và khó tin. Tôi không thể chờ hơn được nữa, tôi muốn đi ra ngoài và thưởng thức ánh nắng mặt trời ngay. Tôi sẽ kiểm tra E-mail, cạo râu, tắm rửa và ra khỏi đây! Khoan đã… tôi nghĩ tôi nghe thấy một thứ gì đó.

-

Tiếng sấm. Cái viễn cảnh ánh nắng mặt trời cùng làn không khí trong lành đã không diễn ra. Tôi quyết định chạy lên nhà và… thất vọng. Qua cửa sổ là một màn mưa như trút nước kêu lộp độp từng tiếng khi chạm vào cửa kính. Chỉ có một tia sáng nhỏ leo lắt chiếu qua khung cửa, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết bên ngoài đã là ban ngày, mặc dù nó hơi u ám và ẩm ướt. Tôi cố gắng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi một ánh chớp chiếu sáng màn mưa tăm tối này. Thất vọng, tôi quay lại, nhưng tôi không muốn quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm. Thay vào đó, tôi bước lên cầu thang đầu tiên dẫn lên tầng 2, và bước tiếp lên tầng 3, tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi nhìn qua cửa kính trên tường khi đang bước các bậc thang, tuy nhiên chúng được làm khá chắc và mờ nên chẳng thể nhìn thấy gì qua cơn mưa nặng hạt này.

Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị. Ngay lập tức tôi chạy xuống tầng hầm của mình và kéo cái Webcam cạn cái máy bán Soda và có thể nhìn qua cửa sổ từ đó. Sau đó tôi lại lao thằng vào tầng hầm và thích thú nhìn qua màn hình máy tính tại đó. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là cơn mưa và bầu trời u ám, tôi cứ nghĩ nếu nhìn qua Camera thì sẽ có cảm giác khác, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Ô kìa! Có người vừa Online!

Tôi liền lôi từ trong tủ ra một chiếc Webcam đã cũ để có thể chat với người bạn kia. Tôi không thể giải thích cho anh ta vì sao tôi muốn một cuộc Video chat, chỉ biết tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được nhìn thấy mặt của ai đó. Cậu ta không thể nói chuyện được lâu, và thực sự thì chúng tôi cũng chẳng nói được điều gì có nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác sợ hãi kỳ lạ của tôi chợt biến mất. Tôi đã cảm thấy tốt hơn chỉ cho đến khi tôi nhận ra một điều gì đó… bất thường… về cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi biết tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ nhưng… những câu nói của cậu ấy hơi mập mờ và không rõ ràng. Tôi không nhớ cậu ta đã nói một điều gì đó đặc biệt như là… một cái tên, hoặc một nơi nào đó, hoặc một sự kiện…đại loại như vậy, tất cả đều chung chung… nhưng cậu ta lại hỏi địa chỉ E-mail của tôi để tiện giữ liên lạc. Chờ đã, tôi vừa nhận được 1 E-mail.

Tôi chuẩn bị phải đi ra ngoài. Tôi vừa nhận được 1 e-mail từ Amy với nội dung mời tôi dùng bữa tôi tại nơi mà chúng tôi thường lui tới. Tôi rất thích Pizza, và trong 2 ngày nay tôi đã phải ăn đủ thứ linh tinh trong cái tủ lạnh rồi vì vậy tôi không thể đợi lâu hơn cho tới bữa ăn. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vẫn cái cảm giác mấy ngày qua đó. Có lẽ tôi nên tiêu hủy những trang giấy này khi tôi quay lại. Ồ, một E-mail khác lại đến.

-

Ôi chúa ơi. Tôi suýt bỏ mặc cái E-mail và mở cửa. Tôi gần như đã bắt đầu mở cửa. Gần như chuẩn bị mở đó bạn biết không, nhưng tôi đã đọc chiếc E-mail trước! Nó từ một người bạn của tôi, tôi và cậu ta đã không gặp nhau suốt một thời gian dài. Chắc hẳn cậu ta đã gửi E-mail này tới tất cả những địa chỉ E-mail trong danh sách bạn bè của cậu ta. Nó không có chủ đề, và nội dung của nó chỉ đơn giản là:

‘’Hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bạn Đừng tin tưởng họ (chúng) Họ ’’ (Nguyên văn: seen with your own eyes don’t trust them they)

Nó có nghĩa là gì cơ chứ? Dòng chữ này thực sự làm tôi hơi sốc, tôi đọc đi đọc lại chúng. Đó có thật là một tin nhắn hoàn chỉnh… hay chuyện gì đó đã xảy ra? Dòng chữ đã bị ngắt quãng trước khi được hoàn thiện! Tôi từng nhận được nhiều E-mail như vậy và luôn bỏ qua chúng, chỉ như một dạng Spam chưa Virus hoặc thứ gì đó linh tinh, nhưng với dòng chữ này… HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN! Đọc dòng chữ này và nghĩ lại về những ngày trước, tôi chợt nhận ra rằng… tôi chưa nhìn thấy bất cứ ai hay nói chuyện mặt đối mặt cả. Cuộc nói chuyện qua Webcam với người bạn rất khó hiểu, mập mờ, và rất… lạ lung, và bây giờ tôi thực sự quan tâm đến nó. Nó có thực sự kỳ lạ? Hay chỉ là cảm giác sợ hãi trong tôi thêu dệt lên? Số máy lạ gọi đến tôi và ngay sau đó là cuộc gọi bất thường từ Amy, một người bạn lại hỏi E-mail của tôi… Tôi gửi tin nhắ cho cậu ấy trước ngay khi nhìn thấy cậu ấy online! Và sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn ngay khi vừa kết thúc cuộc đối thoại với cậu ta! Chúa ơi! Cuộc gọi từ Amy! Tôi đã nói hết qua điện thoại – Tôi đã nói nhà tôi cách phố Seventh nửa giờ đi bộ! Chúng biết tôi đang ở đây! Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy tôi?! Tất cả mọi người đang ở đâu? Vì sao tôi không hề thấy hay nói chuyện với bất cứ ai trong mấy ngày nay?

Không, không, điều này thật điên rồ. Điều này hoàn toàn điên rồ, tôi cần bình tĩnh lại. Tôi cần phải bình tĩnh. Sự điên rồ này cần chấm dứt.

-

Tôi không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi chạy khắp căn phòng trong giận dữ, cầm theo chiếc di động đến mọi ngóc ngách chỉ để tìm một chút sóng tín hiệu. Cuối cùng thì cũng có một vạch trong phòng tắm, một vạch hiếm hoi tại cái không gian được bao quanh bởi những bức tường dày cộm này. Cầm chặt chiếc điện thoại, tôi gửi một tin nhắn tới tất cả những số máy mà tôi có trong danh sách. Vì không muốn phản bội lại cái cảm giác sợ hãi vô cớ, tôi chỉ nhắn rất đơn giản:

Gần đây bạn có nhìn thấy ai mặt đối mặt không?

Tôi chỉ muốn có ngay một tin nhắn trả lời, ngay lập tức. Tôi không quan tâm câu trả lời là gì, cũng chẳng quan tâm đến sự xấu hổ của bản thân. Tôi đã cố gắng gọi cho một vài người, nhưng chỉ cần di dịch một chút là mất sóng nên kết quả không khả quan cho lắm. Sau đó tôi nhớ tới chiếc máy tính, và chạy ngay lại đó rồi gửi một tin nhắn khẩn đến tất cả những người đang online. Nhưng hầu hết trong số họ hoặc đang rảnh rỗi hoặc đang ở xa chiếc máy tính của họ. Không một ai trả lời. Tin nhắn của tôi dần dần mang nhiều sự loạn trí hơn, và tôi bắt đầu nói với họ tôi đã ra sao, tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Tôi chỉ cần được nhìn thấy một ai đó mà thôi.

Tôi lục tục căn phòng của tôi lên để xem tôi có bỏ lỡ thứ gì không, một thứ để có thể liên lạc với những người khác mà không cần phải mở cửa. Tôi biết điều đó thật điên rồ, tôi biết chẳng còn cách nào nữa, những nếu có? Phải nếu có? Tôi chỉ muốn chắc chắn! Tôi đặt chiếc điện thoại lên kệ trong phòng tắm phòng khi có người trả lời.

Thứ Ba

Điện thoại reo! Kiệt sức vì đêm hôm qua, tôi phải ngả lưng một chút để chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe tiếng điện thoại reo, và ngay lập tức chạy vào phòng khác, đứng lên bệ xí, và với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là Amy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy rất lo lắng cho tôi, và dường như đã cố gắng liên hệ với tôi kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang đến chỗ tôi, và, phải, cô ấy biết rõ tôi đang ở đâu mà chẳng cần tôi phải nói cho cô ấy biết. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Chắc chắn tôi phải quăng những tờ giấy này đi trước khi có ai nhìn thấy nó. Tôi còn không biết vì sao tôi vẫn đang viết một vài dòng lên trên đó. Có thể bởi vì đó là cuộc nói chuyện duy nhất mà tôi có kể từ… có Chúa mới biết từ khi nào. Tôi trông thật thảm hại. Tôi nhìn qua gương trong khi quay đầu lại. Đôi mắt tham quầng, râu rậm hơn, và tôi trông thật thiếu sức sống.

Căn hộ của tôi trông chẳng khác gì một đống rác, nhưng tôi chẳng buồn dọn dẹp nó. Tôi nghĩ tôi cần ai đó nhìn thấy những gì tôi đã phải trải qua. Mấy ngày này hoàn toàn KHÔNG bình thường một chút nào. Tôi không tưởng tượng ra chúng. Tôi biết tôi là một nạn nhân của sự suy nghĩ tiêu cực. Tôi gần như đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy người khác cả tá lần rồi. Tôi chỉ đi ra ngoài vào giữa trưa hoặc khi trời đã tối muộn, khoảng thời gian mà mọi người không hề ra đường. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, ít nhất là lúc này. Thêm vào đó, tôi tìm thấy một thứ thực sự có ích với tôi trong tủ quần áo đêm qua: một chiếc TV! Tôi mang nó ra trước khi tôi viết những dòng chữ này. TV luôn là một lối thoát cho tôi, và nó nhắc nhở tôi rằng có một Thế giới bên ngoài những chiếc tường dày đặc kia.

Tôi rất vui vì Amy là người duy nhất trả lời tôi sau khi tôi quấy rầy tất cả mọi người một cách điên cuồng vào đêm qua. Cô ấy là người bạn thân nhất đối với tôi mấy năm qua. Cô ấy không biết điều đó, nhưng đối với tôi những khoảnh khắc được ở bên Amy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ về những ngày hè ấm áp, khác hẳn với cái không gian tăm tối, mưa gió và lạc lõng này. Tôi rất muốn có những ngày thảnh thơi trong khuôn viên, chẳng phải làm gì và chỉ để nói chuyện với Amy mà thôi. Nhưng viễn cảnh ấy cũng nhắc nhở tôi về hoàn cảnh hiện tại… tiếng gõ cửa vang lên!

Tôi nghĩ rằng nó hơi lạ khi tôi không nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam của mình, tôi nghĩ rằng tôi đã đặt nó tại một vị trí xấu, thậm chí còn không nhìn được cửa trước. Tôi phải biết! Tôi muốn biết! Sau tiếng gõ cửa, tôi hét to, đùa cợt rằng có một chiếc Webcam đang đặc cạnh mấy cái máy bán Soda. Ngay sau đó, tôi nhìn vào màn hình máy tính và thấy Amy đang bước qua đó rồi nhìn xuống chiếc Webcam. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay.

‘’Hey’’ Cô ấy cười với chiếc Webcam.

‘’Nó thật kỳ cục, tớ biết’’ Tôi nói qua chiếc Mic ‘’Tớ đã có một vài ngày không bình thường cho lắm’’

‘’Chắc chắn rồi’’ cô ấy trả lời ‘’Mở cửa đi nào, John’’

Tôi do dự. Làm thế nào để có thể chắc chắn?

‘’Hey, đùa cậu chút nhé ‘’ Tôi nói với cô ấy ‘’Nói với tớ một điều về chúng ta, chỉ là để chứng minh cậu… là cậu’’

Cô ấy nhìn vào chiếc Webcam với ánh mắt kỳ lạ.

‘’Ừm, không sao’’ cô ấy chậm rãi nói ‘’chúng ta bất ngờ gặp nhau trong khu vui chơi, nơi mà chúng ta đã quá lớn để tới?’’

Tôi thở dài, quay trờ lại với thực tế và xua tan đi những nỗi sợ hãi vớ vẩn. Chúa ơi, tôi kỳ cục như vậy sao. Đó đương nhiên là Amy! Cái ngày chúng tôi gặp nhau đó chẳng ở đâu trên Thế giới này ngoài ký ức của tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ chia sẻ điều đó với bất cứ ai, không khỏi bối rối tuy nhiên tôi vẫn khao khát những ngày bình thường quay trở lại. Có thể điều đó là do một thứ vô hình nào đó lừa dối tôi, nhưng chẳng có cách nào chúng lại biết được về cái ngày đó của tôi và Amy

‘’Haha, được rồi, tớ sẽ giải thích mọi chuyện’’ Tôi nói, ‘’Đứng đó nhé, tớ ra ngay đây’’

Tôi chạy vào vệ sinh và sửa mái tóc cho dễ nhìn nhất. Trông tôi thật thảm hại, nhưng cô ấy sẽ hiểu thôi. Mặc kệ đống lộn xộn trong căn phòng, tôi bước tới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và ngó lại căn phòng lần cuối. Thật kỳ cục, tôi nghĩ. Mắt tôi đảo qua đống thức ăn dang dở dưới đất, lướt qua cái thùng rác đầy ụ và cái giường bị nghiêng về một phía sau khi tôi đẩy nó ra để tìm… Chúa mới biết. Tôi gần như sắp mở cánh cửa nhưng ánh mắt tôi chạm phải một thứ: cái Webcam cũ kỹ, cái Webcam mà tôi đã dùng để nói chuyện với người bạn của tôi.

Quả cầu đen của nó nằm lăn lóc, và cái ống kính chiếu thằng vào những tờ giấy của tôi. Một nỗi khiếp sợ kinh hoàng lập tức xuất hiện trong tôi, tôi vừa nhận ra rằng nếu có thứ gì đó đang nhìn qua cái Webcam đó, thì tức là nó cũng đã nhìn thấy những dòng chữ trên các trang giấy của tôi viết về cái ngày đó. Tôi hỏi cô ấy một điều về chúng tôi, và cô ấy đã chọn điều mà tôi nghĩ chúng sẽ chẳng bao giờ biết được… nhưng CHÚNG BIẾT! CHÚNG BIẾT RÕ ĐIỀU ĐÓ! CHÚNG ĐÃ THEO DÕI TÔI SUỐT QUÃNG THỜI GIAN ĐÓ!

Tôi không dám mở cánh cửa nữa, tôi hét lên trong điên loạn và mất kiểm soát. Tôi vứt chiếc Webcam xuống đất và dẫm nát nó. Cánh cửa khẽ rung chuyển, cái nắm đấm cửa cố gắng xoay nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng gọi của Amy. Có thể cánh cửa quá dày? Hoặc đó không phải là Amy? Thứ gì đang cố gắng để vào đây nếu không phải cô ấy? Thứ quái quỷ gì đang đứng ngoài kia vậy? Tôi nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam ngoài kia, tôi nghe giọng nói của cô ấy qua chiếc loa, nhưng liệu đó có phải là thật? Làm sao tôi có thể biết được?! Cô ấy đã đi rồi – Tôi hét lên, và gào lên kêu cứu! Tôi chất đủ mọi thứ trước cánh cửa đẻ chặn nó lại

Thứ Sáu

Hay ít nhất thì tôi nghĩ đó là thứ Sáu. Tôi đã phá vỡ tất cả mọi đồ điện tử trong phòng. Tôi đập vỡ chiếc máy tính thành trăm mảnh, và tất cả mọi thứ có thể truy cập mạng. Tôi là một lập trình viên, tôi biết. Tất cả mọi thông tin tôi đã để lộ ra khi mọi việc bắt đầu – Tên, E-mail, nơi ở của tôi – không một thứ trong số đó được nói với tôi cho tới khi tôi tiết lộ chúng. Tôi nhìn đi nhìn lại những sự kiện mà tôi đã viết. Tôi cảm thấy như đang bị khủng bố, mọi thứ bỗng trở nên khắc nghiệt và hoảng loạn. Đôi khi tôi chắc chắn rằng một vài vong hồn đã chết đang trực chờ đẩy tôi ra khỏi căn phòng này. Trở lại với hiện tại, Amy đã gọi cho tôi và khuyên tôi nên ra ngoài.

Tâm trí tôi vẫn quanh quẩn suy nghĩ đó. Một khía cạnh tôi đang hành xử như một kẻ điên, và tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tiêu cực – Tôi không có lấy một cơ hội để có thể gặp được mọi người. Một khía cạnh khác đó là một thứ gì đó đang chờ đợi tôi ở ngoài kia, một thứ đang trực chờ bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục nghĩ: Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ trên tầng ba. Tôi cũng chưa bao giờ mở cánh cửa trước của ngôi nhà chỉ cho tới khi tôi hành động một cách ngu ngốc khi đặt chiếc Webcam tại chỗ bí mật sau đó chạy vội vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn chưa mở cánh cửa căn phòng kể từ khi tôi bước tới cái cửa trước của căn nhà. Bất kể thứ gì đang ở ngoài kia – nếu có một thứ gì đó thực sự đang ở ngoài kia – nó chưa bao giờ ‘’xuất hiện’’ trong tòa nhà này trước khi tôi mở cánh cửa trước. Đó chắc chắn là lí do vì sao nó không ở sẵn trong ngôi nhà, phải chăng nó đã từng đi qua những nơi khác bà bắt đi những người khác… và nó chờ, chờ tới khi tôi gọi cho Amy… Cuộc gọi không thành công, và nó gọi lại cho tôi và hỏi tên tôi.

Tôi cố gắng để sắp xếp tất cả mọi thứ lại với nhau. Cái tin nhắn đó – ngắn gọn, bị ngắt quãng – liệu đó có phải từ một người nào đó đang cố gắng gửi đi một thông điệp? Một cử chỉ thân thiệt tuy tuyệt vọng nhưng để cảnh báo tôi trước khi nó đến? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG – mọi chuyện xảy ra đúng những gì tôi lo ngại. Nó có thể điều khiển mọi phương tiện điện tử, giăng bẫy mọi thứ để khiến tôi bước ra ngoài kia. Vì sao nó không thể vào đây? Nó đã gõ cửa – Nó hẳn phải là một hình thể… và cánh cửa…tưởng tượng những cánh cửa đó như những con quái vật đang canh chừng, hình ảnh đó luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tối nghĩ về cái hành lang đó. Nếu như thực sự có những con yêu quái đang chờ tôi ngoài kia, thì có thể chúng không thể đi xuyên qua những cánh cửa này. Tôi nhớ lại những quyển sách và cả những bộ phim tôi đã từng xem, có thể chúng sẽ giúp tôi lí giải những chuyện đang xảy ra. Cửa ra vào luôn luôn là một điểm mạnh để khai thác trí tưởng tượng của con người, nó dường như là một nơi để quan sát, hay là một cánh cổng đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là do cánh cửa quá dày? Tôi biết tôi không thể đẩy văng bất kỳ cái cửa nào trong ngôi nhà này, vậy thì mặc kệ cái cánh cửa chết tiệt đó đi. Câu hỏi đặt ra là, vì sao nó muốn tôi? Nếu nó chỉ muốn giết tôi thì nó có cả trăm cách để làm điều đó bao gồm cả việc mặc cho tôi chết đói. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không muốn giết tôi? Điều gì sẽ đến nếu nó sẽ dành cho tôi một số phận khủng khiếp hơn? Chúa ơi, làm thế nào để con có thể thoát.

Một tiếng gõ cửa.

-

Tôi nói với người ở phía ngoài kia rằng tôi cần một phút và sau đó tôi sẽ ra ngay. Tôi chỉ cần ghi lại những điều này ra giấy và nhờ đó tôi có thể nghĩ ra tôi nên làm gì tiếp theo. Ít nhất thì lần này tôi nghe được tiếng của họ. Sự hoang tưởng của tôi – vâng, tôi đang bị hoang tưởng – nó khiến tôi nghĩ rằng thứ âm thanh mà tôi vừa nghe được có thể là một sản phẩm của điện tử. Có lẽ chẳng có ai ngoài kia trừ một chiếc loa phát ra giọng nói của một con người. Liệu có cần phải mất đến 3 ngày để chúng đến gõ cửa nhà tôi như vây? Có lẽ Amy đang ở ngoài kia, cùng với 2 viên cảnh sát và một bác sĩ tâm thần. Phải chăng cần đến 3 ngày để họ nghĩ ra những điều cần nói với tôi – yêu cầu của ông bác sĩ tâm thần có thể sẽ khá thuyết phục. Nếu tôi có thể quyết định rằng tất cả những điều này đều là hiểu lầm, một sự hiểu lầm điên rồ, và chẳng có một thực thể yêu quái nào đang lừa tôi mở cánh cửa cả.

Bác sĩ tâm thần có một giọng nói trầm, hơi độc đoán nhưng vẫn có sự ân cần. Và tôi thích giọng nói đó. Tôi thực sự chỉ muốn nhìn thấy một người nào đó bằng da bằng thịt mà thôi. Ông ta nói tôi bị một căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần, rằng tôi chỉ là một nạn nhân trong hàng ngàn người trên cả nước bởi một E-mail mà bằng cách nào đó đã được gửi đến các nạn nhân. Tôi chắc chắn rằng ông ta đã nói ‘’bằng cách nào đó đã được gửi đi’’ nhưng tôi nghi ngờ rằng nó đã tiết lộ một điều gì đó. Ông ta nói tôi là một phần của làn sóng ‘’mất kiểm soát hành vi cá nhân’’, và rất nhiều người cũng gặp phải triệu chứng đó giống như anh ta, cũng một nỗi sợ hãi mà chúng tôi chưa bao giờ truyền đạt cho mọi người.

Điều đó giải thích gọn gàng cho cái E-mail kỳ lạ mà tôi nhận được. Tôi không nhận được cái E-mail gốc. Tôi nhận được một bản phụ của nó – người bạn của tôi có lẽ cũng đang gặp khủng hoảng như vậy, và đã cố gắng cảnh báo tất cả những người mà anh ta biết để đối mặt với nỗi sợ hãi đó. Đó là nguyên nhân vấn đề này bị lan rộng ra, ông bác sĩ xác nhận. Tôi cũng đã lan truyền nó, bằng những dòng chứ và tin nhắn qua mạng tới tất cả người quen của tôi. Một trong số họ có lẽ đã gục ngã, sau khi chịu ảnh hưởng bởi thứ mà tôi đã gửi cho họ, thứ mà họ có thể xuyên tạc và nghĩ theo bất kỳ cách nào mà họ liên tưởng, hoặc như cái tin ‘’Gần đây bạn có gặp ai mặt đối mặt không?’’, Ông bác sĩ nói rằng ông ta không muốn có thêm bất kỳ một bệnh nhân nào nữa, những người có đầu óc nhanh nhẹn thông minh như tôi, và đó chính là lí do chúng tôi dễ bị ảnh hưởng hơn cả. Chúng tôi liên kết các sự kiện quá tốt và nghĩ ra những sự vật, sự việc mà thậm chí chúng chẳng hề tồn tại. Ông ta nói những cơn hoảng sợ đó rất dễ tóm lấy chúng tôi, nhất là trong một cái không gian liên tục thay đổi như thế này thì chúng tôi sẽ càng lại phỏng ra những thứ khác nữa.

Tôi phải đưa cho ông ta một điều. Một lời giải thích tuyệt vời. Nó sẽ giải thích tất cả mọi thứ một cách ngắn gọn nhất. Trên thực tế, nó sẽ hoàn toàn giải thích cho tất cả mọi thứ. Tôi có vô số những lí do để có thể thoát khỏi cơn ác mộng này và rằng có một thứ gì đó đang thôi thúc tôi mở cửa sau đó nó có thể bắt tôi với một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Nó nghe thật ngu ngốc, sau những lời giải thích đó, khi tôi quyết định chôn chân tại đây cho tới khi chết đói chỉ vì chống lại sinh vật đã bắt đi tất cả những người khác ngoài kia. Và nó thật sự điên rồ, sau khi nghe lời giải thích của ông bác sĩ, tôi nghĩ tôi là người duy nhất còn sót lại trên Trái Đất trống không này, trốn trong cái tầng hầm, chống lại những thực thể khó tưởng tượng bằng cách không để bị chúng bắt đi. Đó thực sự là một lời giải thích hoàn hảo cho tất cả những thứ lạ lùng đang xảy ra, và tôi có hàng ngàn lí do để vứt bỏ nỗi sợ hãi này, và mở cửa.

Đó là lí do vì sao tôi quyết định không mở cửa

Làm sao tôi có thể biết chắc?! Làm sao tôi có thể biết đâu là sự thật và đâu là giả dối? Tất cả những thứ chết tiệt này đều liên kết với nhau và cùng bắt nguồn từ một thứ vô hình. Chúng không có thật, tôi chẳng thể chắc chắn! Những hình ảnh qua chiếc Webcam, đoạn đối thoại giả mạo, những cuộc gọi lừa gạt, E-mail! Kể cả chiếc TV, đang nằm sóng xoài vỡ vụn trên nền nhà – Làm sao tôi có thể biết được chúng là thật ? Đó là những tín hiệu, sóng truyền, những tia sáng… và cánh cửa! Nó đang đập cửa! Nó đang cố gắng để vào trong này! Công nghệ tinh vi nào mà nó đang dùng để giả mạo tiếng một người đàn ông đang cố gắng đập những tấm gỗ cứng giống thật đến như vậy? Ít nhất thì rốt cuộc tôi cũng sẽ nhìn thấy nó bằng chính mắt của mình… chẳng còn gì để nó có thể dùng đánh lừa tôi nữa. Tôi đã đập tan mọi thứ! Nó không thể đánh lừa con mắt của tôi, phải không? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN ĐỪNG TIN CHÚNG…gượm đã… tin nhắn đó đang muốn nói với tôi rằng hãy tin tưởng cặp mắt của chính mình, hay là cảnh báo tôi về cả chúng nữa? Ôi Chúa ơi, điều khác biệt giữa camera của Webcam và đôi mắt của tôi là gì? Chúng đều nhận ánh sáng và giải mã thành những tín hiệu – chúng giống hệt nhau! Tôi không thể bị lừa! Tôi muốn mọi việc phải được chắc chắn! Tôi muốn sự chắc chắn.

Một ngày không xác định

Tôi yêu cầu giấy và bút, ngày qua ngày, cho tới khi nó đưa chúng cho tôi. Đó thực sự không phải vấn đề. Tôi sẽ làm gì? Bóc đôi mắt của tôi ra? Những chiếc bông băng bây giờ như là một phần trên cơ thể tôi vậy. Cơn đau đã biến mất. Tôi nhận ra đây sẽ là cơ hội cuối cùng để viết một cách rõ ràng, khi mà tôi không thể nhìn để sửa lỗi nữa, bàn tay tôi sẽ di chuyển từ từ và mất đi những cảm giác quen thuộc. Đây quả thực là một sự sa ngã, những trang giấy này… tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã chết… hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi ngồi dựa vào tường hết ngày này qua ngày khác. Vật thể ngoài kia mang thức ăn và nước uống đến cho tôi. Nó mang mặt nạ của một y tá, một bác sĩ không có mấy thiện cảm với bệnh nhân. Tôi nghĩ rằng nó biết tôi có thể nghe rất rõ khi mà tôi phải sống trong bóng tối như thế này. Nó tạo ra những cuộc nói chuyện giả tại hành lang mà tai tôi có thể nghe thấy. Một y tá nói về việc bà ta sắp sinh một đứa trẻ. Một bác sĩ mất vợ trong một tai nạn giao thông. Chẳng có gì đáng phải bận tâm, chẳng có gì là thật cả. Không một ai trong số chúng tới gần tôi, ngoài cô ấy.

Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi không thể đối phó được. Cái vật đó đến gần tôi, giả làm Amy. Mặt nạ của nó thật hoàn hảo. Giọng nói của nó giống hệt Amy, giống hệt cô ấy. Nó thậm chí còn sản sinh ra những giọt nước mắt y như thật trên gò má nóng hổi của nó. Khi nó kéo tôi tới đây, nó nói với tôi tất cả những thứ mà tôi luôn muốn được nghe. Nó nói rằng cô ấy yêu tôi, cô ấy luôn luôn yêu tôi, rằng nó không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, rằng chúng tôi đã có thể sống cùng nhau, trừ phi tôi ngừng nghĩ rằng tôi đang bị lừa dối. Nó muốn tôi tin… không, nó muốn tôi tin rằng nó là thật.

Tôi gần như đã gục ngã trước nó. Tôi thực sự đã gục ngã. Tôi nghi ngờ bản thân mình. Và cuối cùng, nó quá hoàn hảo, quá tuyệt vời và rất thực. Amy giả mạo ngày nào cũng đến, và tuần nào cũng vậy, và cuối cùng là không đến nữa… nhưng tôi không nghĩ con yêu quái đó đã bỏ cuộc. Tôi nghĩ chờ đợi cũng là một trong nhưng mưu mô của nó. Tôi sẽ chống lại nó suốt quãng đường còn lại của tôi, nếu tôi phải làm như vậy. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với những người còn lại trên Thế giới, nhưng tôi biết sinh vật này muốn tôi thất bại trước sự lừa dối của nó. Nếu nó muốn vậy, thì có lẽ, có lẽ thôi, tôi là một cái gai trong chiến tích của nó. Có thể Amy vẫn còn sống sót ngoài kia, ở một nơi nào đó, vẫn tiếp tục sống chỉ vì ý chí chống lại con yêu quái của tôi. Tôi giữ nó trong hy vọng, Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ bị đánh bại. Tôi là… một anh hùng!

====

Bác sĩ đọc những tờ giấy mà người bệnh nhân đã viết. Nó thực sự rất khó đọc, được viết run rẩy dưới bàn tay của một người mù. Ông muốn mỉm cười với sự quyết tâm và kiên định của người đàn ông này, một lời nhắc nhở đến sự tồn tại về ý chí của một con người, nhưng ông biết rằng anh ta đã hoàn toàn bị ảo tưởng.

Sau tất cả, một người đàn ông mạnh mẽ cũng sẽ gục ngã trước sự giả dối vô tận mà thôi

Ông bác sĩ muốn cười. Ông ta muốn thì thầm những lời động viên với người bệnh nhân ảo tưởng kia. Ông ta muốn hét lên một điều gì đó, nhưng những sợi dây thần kinh, những sợi dây kỳ quái đó quấn quanh đầu và đâm cả vào mắt của ông, khiến ông không thể làm thế. Ông ta lại bước đi, như một con rối và nói với bệnh nhân, lại một lần nữa, đó là anh ta đã sai, và chẳng có ai đang cố lừa dối anh ta cả.

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 26:
Kuchisake- Onna (Khẩu Liệt Nữ)


Kuchisake – Onna là một huyền thoại thành thị Nhật Bản, được cho là bắt nguồn từ một người phụ nữ trẻ sống hàng trăm năm về trước và là vợ hoặc thiếp của một Samurai. Người ta nói rằng cô ta rất đẹp, nhưng cũng rất kiêu căng, và thường xuyên lừa chồng. Người võ sĩ Samurai cảm thấy như mình bị ngoại tình, anh ta ghen đến cực độ, anh ta đã tấn công vợ, vừa rạch miệng bà ra đến tận hai mang tai, vừa thét “Giờ thì còn đứa nào cho rằng mày đẹp nữa?”. Nạn nhân chủ yếu thường là giới học sinh và trẻ em ( đôi khi là người trưởng thành )

Linh hồn thù hận của người đàn bà cho đến nay vẫn lang thang khắp nơi, và mọi người dễ chạm trán bà ta nhất vào những ngày tối trời đầy sương mù. Một phụ nữ, đeo một chiếc khẩu trang y tế , sẽ đến gần bạn – nạn nhân của mình và cất tiếng hỏi ngượng ngùng bẽn lẽn:

“Anata wa watashi ga utsukushii toomoimasu ka?”

” Anh nghĩ tôi có xinh đẹp không….. ? ” Và lịch sự, đa phần người được hỏi sẽ trả lời là có.

Nghe thế, cô ta sẽ nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang của mình xuống, để lộ nụ cười với khóe môi bị rạch đến tận 2 mang tai – tác phẩm của tên chồng sát nhân ngày trước, và hỏi tiếp với giọng nài nỉ dễ thương: ” Thậm chí như thế này sao….. ? “.

Nếu bạn trả lời là ” Không “, bạn sẽ thấy đầu mình bị nắm chặt đến mức không thể cựa quậy, và hình ảnh một cây kéo rỉ sét từ tốn rạch hai khóe môi bạn, ban cho bạn một nụ cười kinh hoàng như của cô ấy. Khi câu trả lời là ” Có “, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Bạn lại tiếp tục làm những gì đang bỏ dở cho đến lúc ngày tàn, bạn trở về ngôi nhà của mình và thấy rằng cô nàng đã chờ sẵn ở đó……chuẩn bị để hoàn tất công việc ” ban phát nụ cười ” của mình.

Có vài cách để tránh khỏi kết thúc không lấy gì tốt đẹp trên.

Một : cố gắng không trả lời câu hỏi của cô ta, hãy cố nói chung chung như ” tàm tạm “, ” bình thường thôi “.

Hai : nếu tình cờ trong túi có kẹo ngọt hay tương tự thế, hãy đưa ra, điều này sẽ làm cô ta rất cảm kích, và cho phép bạn đi .

Ba : nói từ ” pomade “

Bốn : hỏi ngược lại bà ta rằng, ” thế tôi có xinh đẹp không ? “, điều này sẽ làm cô ta bối rối và cho bạn chút thời gian trước khi chạy thoát. Nhung nhớ rằng, bà ta rất nhanh nhẹn và đã truy đuổi thì không biết ngừng là gì.

Câu chuyện người đàn bà miệng đến mang tai làm xôn xao dư luận Nhật vào những năm từ 1970 đến 2000. Vào tháng 10 năm 2007. một nhân viên điều tra những vụ chết bất thường đã tìm những ghi chép cũ liên quan đến Khẩu Liệt Nữ cuối thập niên 70 về một người đàn bà đuổi theo bọn trẻ, và đã bị một chiếc ôtô đâm chết ngay sau đó. Miệng bà này bị rách toạch đến tận mang tai…….

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 27:
Only the pills (Chỉ cho những viên thuốc)


Sau đây là những trích đoạn cuối cùng của nhật trình của bác sĩ Arnold Richards, một người 67 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh, tìm thấy đã chết trong phòng ngủ của mình, trong một vũng máu và một viên thuốc ngủ trên tay. Những sự cố xung quanh các sự kiện được báo cáo trong nhật ký của ông đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng vụ án này không bao giờ được giải quyết.

Ngày 1 tháng 4, 1996,

Bà ta là một người phụ nữ già yếu, người rất gầy và mảnh dẻ, tóc trắng thưa thớt và cặp mắt trũng sâu thâm quầng. Áo quần đã bạc màu và rộng thùng thình làm người ta trông bà ta có nhiều xương hơn đáng ra bà ta có. Tôi chưa bao giờ nghe bà ta nói, mỗi khi bà ta đến thì bác sĩ Yates im lặng dẫn bà ta vào vào phòng kiểm tra mà không nói gì với bà ta và cả người khác nữa. Sự kì lạ ấy cứ tiếp tục diễn ra, và nó không ảnh hưởng đến công việc của tôi nên tôi cố hết sức không để tâm đến nó.

Ngày 13 tháng 5, 1996,

Sáng thứ tư này, tôi đến phòng khám và nghe tin bác sĩ Yates đã qua đời một cách thanh thản trong lúc anh ấy ngủ vào đêm hôm trước.Tôi đã rất ngạc nhiên. Anh và tôi tuy không hay nói chuyện với nhau nhiều, nhưng chúng tôi rất thân thiện và ở tuổi anh ấy thì sức khỏe của anh cực kì tốt. Tôi được báo lại là trong lúc ngủ thì một cơn trụy tim đến và anh ấy đã chết rất bình an và tao nhã như vậy. Tôi cùng với các bác sĩ lâm sàng và một vài người dân khác trong thị trấn dự đám tang của anh ấy thứ bảy này.

Ngày 19 tháng 5, 1996,

Tôi được các thư kí báo lại rằng có một bệnh nhân khám thường xuyên được thêm vào danh sách bệnh nhân của tôi, một người phụ nữ chỉ với cái tên là Sybil. Ngày hôm sau, đúng 12h trưa, Sybil xuất hiện trước cửa phòng khám của tôi và tôi bắt đầu giới thiệu mình. Tôi chào hỏi và chia buồn trước cái chết của bác sĩ Yates vì rõ ràng tôi nghĩ hai người cũng đã khá thân thiết rồi. Sybil chỉ nhìn tôi với cái nhìn trống rỗng, rồi di chuyển một cách máy móc về phía hành lang dẫn đến phòng kiểm tra. Khi bước vào phòng, bà ta ngồi xuống nhẹ nhàng và nhìn tôi không chớp mắt. Tôi chỉ mỉm cười lúng túng và mở tập tài liệu có chứa các biểu đồ theo dõi cùng với các hồ sơ y tế kèm theo của bà ta. Sybil khá ấn tượng rằng đã 96 tuổi, cả cuộc đời đều ở trong tình trạng sức khỏe hoàn hảo, và tên tuổi là thứ duy nhất được ghi trong biên bản. Ngày sinh chính xác, nơi từng cư trú, giấy khai sinh và những tài liệu liên quan đều không được ghi vào. Điều duy nhất được ghi trên hồ sơ chính thức của bà ta là chứng mất ngủ mãn tính, được giải thích bằng tình trạng mệt mỏi của bà. Dò dẫm trong tập tài liệu để xem có thêm thông tin gì khác không, tôi chạm tay vào một mẩu giấy dán và trên đó có ghi: “Chỉ cho thuốc uống.”

Lần mò thêm trong tập hồ sơ, tôi lấy ra một túi nilon nhỏ đựng một vài viên thuốc nhộng. Tôi nhanh chóng nhận ra ngay chúng là những viên thuốc ngủ. Tôi liếc nhìn Sybil. Và cảm thấy khó chịu. Tình hình này quả là bí ẩn và có cái gì đó không đúng lắm, nhưng tin tưởng vào việc khám bệnh của bác sĩ Yates, tôi mỉm cười và đùa rằng “Tốt, ít ra cậu đã giúp tôi đỡ vất vả hơn” rồi đưa cái túi nhỏ cho Sybil. Người phụ nữ trong 15 phút liên tục giữ nguyên chính xác biểu hiện của bà, đột nhiên nhanh nhẹn giật lấy túi thuốc từ những ngón tay tôi và nói một cách im lặng và nghiêm túc: “Cảm ơn bác sĩ Richards.”

Tôi dẫn bà ta ra khỏi phòng và nhìn bà rời khỏi. Khi trở về nhà tôi cảm thấy kiệt sức và đi ngủ sớm. Lúc thiếp đi tôi nhận ra một chuyện gõ vào trí nhớ của tôi không mấy nhẹ nhàng, đó là tôi chưa hề giới thiệu tên mình cho Sybil. Bác sĩ Yates đã nhắc nhở tôi phải thông qua một vài điều với bà ta nhưng tôi chỉ khẽ gật đầu rồi gạt mọi suy nghĩ sang một bên.

Ngày 28 tháng 5, 1996,

Vào một buổi trưa nắng gắt và Sybil xuất hiên trước cửa phòng khám của tôi một lần nữa. Tôi lại chào và dẫn bà vào căn phòng quen thuộc, nơi bà ta lại ngồi và nhìn chằm chằm vào tôi. Nhớ đến những suy nghĩ không mấy dễ chịu từ tuần trước, tôi tò mò đề cập với bà rằng tôi đã không giới thiệu tên mình và làm sao mà bà biết tên tôi. Bà ta chỉ đơn giản nâng cổ tay chỉ về bàn làm việc như một phản ứng và không có chút thay đổi nào ở ánh mắt. Tôi lại lùa tay mình vào tập hồ sơ đã để y vị trí của nó như vậy so với tuần trước, vẫn với mẩu giấy dán ở đầu trang. Chỉ cho những viên thuốc. Tôi quay lại Sybil và nói một cách ngây ngô rằng tôi không có thuốc cho bà. Tôi không biết liều dùng của bà và cũng không có ghi điều gì về liều dùng trong hồ sơ cả. Bà ta tiếp tục chỉ vào tập hồ sơ. Một điều ngu ngốc gõ và suy nghĩ của tôi. Tôi nhíu mày và chọn tập hồ sơ của bà ta. Tôi kéo những tờ giấy và chúng lòi ra và mỗi chúng được gắn một túi thuốc y hệt như tờ đầu tiên trong số chúng. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng chỉ có một túi thuốc trong tập hồ sơ vào tuần trước, và tập hồ sơ này đã được để lại y nguyên chỗ cũ và chẳng hề có ai đụng vào nó. Tôi thận trọng nhìn chằm chằm Sybil, và bà ta cũng nhìn lại tôi, bàn tay thì xòe ra. Tôi đưa những viên thuốc cho bà ta và bà lại nói: “Cảm ơn, bác sĩ Richards.” y hệt với cái cách của tuần trước.

Nghi ngờ, tôi đem tập hồ sơ về nhà để không ai có thể tráo đổi. Đêm đó tôi không kiệt sức, nhưng cảm thấy rất yếu. Tôi chẳng có đủ sức để có thể lại bất cứ điều gì. Tất cả những gì mà tôi cảm thấy tôi có thể làm là đi ngủ. Và tôi đã ngủ vào lúc 6h tối.

Ngày 4 tháng 6, 1996,

Trước khi tôi đến phòng khám, tôi kiểm tra lại tập hồ sơ đưng thuốc. Tất cả những gì có trong đó chỉ là những mẩu giấy dán, đã ở suốt trên đầu giường của tôi, và giấy khám của Sybil. Không có thuốc. Sybil vẫn tới khám chính xác như thường lệ, và khi chúng tôi bước vào phòng kiểm tra, và tôi nói với bà là tôi nghĩ bà đang lạm dụng thuốc và bà hãy thử một tuần không dùng đến thuốc. Bà ta suốt khoảng thời gian đó đều chằm chằm nhìn vào tập hồ sơ đựng thuốc trên tay tôi. Tôi cũng nhìn vào bên trong, và những viên thuốc màu vàng bệnh tật vẫn đang nằm ở dưới, lòi ra một vài mẩu giấy dán. Chỉ cho những viên thuốc. Tôi quay phắt lại Sybil và hét: “Tốt thôi, cầm lấy những viên thuốc khốn kiếp của bà đi!” rồi bà ta lại như thường lệ nói: “Cảm ơn, bác sĩ Richards” rồi rời đi, để lại tôi trong căn phòng kiểm tra với sự giận dữ và sợ hãi. Tối hôm đó tôi ốm nặng. Sau một tiếng đồng hồ nôn mửa dữ dội, tôi bò vào giường và hầu như không thể di chuyển. Khi tôi bật đèn ở đầu giường của mình, mắt tôi dịch chuyển đến một mẩu giấy vuông vắn. Tôi không cần đọc để biết nó nói gì. Tôi bối rối và cực kì sợ hãi. Dùng hết sức mình tôi xé nát mẩu giấy và xả nó vào bồn cầu trong nhà vệ sinh. Kiệt sức, tôi thiếp vào một giấc ngủ sâu.

Ngày 11 tháng 6, 1996,

Chính xác là bệnh tật đã khiến tôi không thể đi làm đúng một tuần. Sáng nay tôi thức dậy và tôi nhận ra sự kì lạ từ lúc tôi nhận chăm sóc bệnh nhân Sybil. Giờ đây tôi sợ hãi cực độ việc phải đi làm trở lại. Nếu tôi đến trễ, chắc là bà ta sẽ mệt mỏi vì chờ đợi và rời đi. Tôi chờ đến 2h chiều và lo lắng đi đến phòng khám. Bàn tay tôi dừng lại ở nắm đấm cửa, tôi từ từ bước vào và thở phào nhẹ nhóm. Sybil không có trong phòng đợi. Khi tôi hỏi thì thư kí báo lại rằng Sybil đã không đến. Hôm nay sẽ là ngày tôi tìm thấy những bệnh nhân nữ thật sự. Tôi bước vào phòng kiểm tra để lấy giấy tờ của mình, và mắt tôi nhanh chóng nhận ra Sybil ở đó và nhìn thẳng vào tôi, như thể bà ta đã chờ đợi. Ánh mắt bà ta không còn trống rỗng và thụ động nữa, mà giờ đã trở nên ma quái, cười và trêu chọc tôi, nhìn tôi táo bạo. Tôi cố gắng bỏ qua ủa bà ta nhưng sĐi về phía bàn làm việc, tôi chọn một tập hồ sơ và tôi nhận ra góc bên phải có chút ẩm ướt. Tôi mở nó ra và thấy ở bên trong là mẩu giấy dán và những viên thuốc. Những viên thuốc màu vàng ngột ngạt nằm cùng nhau trong túi nilon. Những mẩu giấy dán ấy đã bị xé nát và ướt sũng. Nó làm thấm nước vào các phong bì và các giấy tờ bên trong. Tôi hét vào Sybil: “Bà thực ra là cái quái quỉ gì vậy? Bà muốn gì ở tôi??”. Bà ta lại chỉ chỉ vào tập hồ sơ. “Bỏ mẹ bà đi!”, tôi đáp lại, “Và bỏ mẹ những viên thuốc này đi!”. Tôi ném túi thuốc xuống xàn nhà và cảm thấy chúng nằm gọn dưới đế giày mình. Tôi hằn học nói: “Có lẽ bây giờ bà sẽ thấy tỉnh táo hơn đấy.” Sybil lại nhìn tôi với cặp mắt trống rỗng ngàn năm như một. Cuối cùng, một giọng nói thốt ra không phải của một người 96 tuổi, “Tạm biệt, bác sĩ Richards”. Bà ta đứng dậy và rời đi.

Tôi giận dữ đến bốc khói và sợ hãi. Tại sao bà ta lại nói tạm biệt chứ? Hơn nữa, làm sao bác sĩ Yates có thể kiên nhẫn suốt hai năm, trong khi tôi mới có một tháng và đã hết sức chịu đựng. Đột nhiên tôi nhớ ra, bác sĩ Yates đã chết. Ông đã chết trong giấc ngủ của mình. Tôi chạy vào văn phòng của thư ký và yêu cầu hồ sơ y tế của bác sĩ Yates. Thư ký giật mình và trao chúng cho tôi, rồi tôi lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể để về nhà. Tôi xổ tất cả những hồ sơ liên quan của bác sĩ Yates ra bàn nhà bếp, bỏ qua một vài hồ sơ và tìm thấy một phong bì nhỏ hơn có ghi nhãn là bản báo cáo điều tra của nhân viên pháp lí. Hình ảnh bác sĩ Yates chết trên giường được tiết lộ một cách đáng sợ. Bác sĩ Yates đã không chết một cách thanh thản như người ta nói với tôi. Cơ thể bị méo mó, khuôn mặt xoắn vào người nhìn một biểu hiện kinh dị và đau đớn, máu rỉ ra từ mũi và miệng. Tôi phải bịt miệng mình lại để ngăn mình không khóc thét lên. Biểu hiện của anh ấy rất kinh khủng, mắt trợn ngược và các khớp xương bị vặn ngược ra sau. Trong bao nhiêu năm kinh nghiệm nghề của mình, tôi chưa từng thấy ai chết đông cứng trong tình trang đáng sợ như vậy. Trên báo cáo, các nhân viên điều tra đã ghi vào mục nguyên nhân cái chết là không xác định. Điều đó không làm tôi thỏa mãn. Tôi cần phải biết. Tôi kiểm tra mọi bức hình vào suốt đêm, và trong một bức ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt biến dạng của Yates, tôi trông thấy một góc vuông nhỏ màu trắng thò ra từ dưới gối của anh ấy.

Ngày 12 tháng 6, 1996,

Dồn hết sự can đảm của mình, tôi tóm lấy một cái đèn pin, lấy xe và lái xe đến nhà bác sĩ Yates. Quãng đường là 4 dặm khá vắng và cô lập. Hẳn nó phải vắng vẻ như vậy rồi. Đêm rất lạnh và ẩm ướt. Tôi đến gần cửa trước và túm lấy nắm đấm cửa rồi xoay, bước vào trong nhà. Chỉ có ánh trăng xuyên qua các cửa sổ. Đèn không sáng, hẳn là căn nhà đã bị cắt điện. Cứ như thể tôi đã biết phòng của của Yates ở đâu, tôi chạy lên tầng hai. Adrenaline dồn dập bơm trong huyết quản của mình, tôi tóm lấy cái nắm cửa đầu tiên mà đèn pin của mình chiếu vào. Ngập ngừng khoảng một giây trước khi tôi thay đổi ý định, tôi xoay nắm đấm cửa và mở cửa ra. Đó là một phòng tắm nhỏ, bốc mùi ốm yếu muốn nôn mửa. Tủ thuốc sau tấm gương trên bồn rửa bị mở vội vàng, những viên thuốc nhộng tràn ra khỏi kệ tủ. Đó là loại thuốc nhộng tương tự như những viên mà tôi đã đưa cho Sybil. Chúng chính là nguyên nhân khủng bố tinh thần tôi. Tôi đóng sầm cánh cửa lại và tiếp tục hạ thấp ánh đèn của mình dò dẫm trong bóng tối. Chỉ còn một cánh cửa duy nhất ở cuối hành lang. Tôi có thể nghe thấy những tiếng mạch máu đập xuyên tai mình và hoàn toàn cho rằng đó chính là phòng ngủ. Một lần nữa, tay của tôi đứng trên nắm cửa chỉ một giây trước khi tôi vội vàng quay đi, rồi mở cửa. Một cách đáng sợ, tôi cảm thấy căn phòng cứ như thể của tôi, với một giường đôi có hai đầu giường hai bên. Ánh trăng mang sự nhợt nhạt ảm đạm làm cho căn phòng chỉ có màu đen và trắng, tôi có thể mường tượng rõ ràng hình ảnh những vết máu từ cơ thể Yates nằm trên mớ hỗn độn những mẩu giấy trên nệm. Nhớ lại những hình ảnh đó, tôi đẩy mình tiến về phía gối, đúng đó là một mớ hỗn độn đầy máu. Tôi nâng cái gối để trông thấy cái góc trắng đang thò ra. Đó là một tập hồ sơ có dán một mẩu giấy trên đó có một từ được viết tay, Sybil.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa và âm thanh của hàng trăm viên thuốc đang rơi xuống sàn nhà. Âm thanh đó thực sự làm tôi hoảng hốt và nhanh nhất có thể, tôi ôm tập hồ sơ và chạy xuống xe của mình, lái thật nhanh hết sức có thể về nhà. Trong thư mục có nhiều mẩu giấy hơn thư mục ở phòng khám của tôi. Tôi lướt qua tập hồ sơ bệnh nhân Sybil. Có hàng trăm bác sĩ đã có hàng trăm bản ghi ghép về bệnh tình của Sybil, và cùng nói về những điều tương tự. Sybil là nạn nhân của căn bệnh hyperinsomnia (có thể hiểu là chứng mất ngủ cấp mãn tính cực kì khó chữa). Tôi đọc thật nhanh những ghi chép trong các hồ sơ theo dõi bệnh tình của bà ta. Hyperinsomnia. Thuốc ngủ. Hyperinsomnia. Thuốc ngủ. Biểu đồ theo dõi cũ nhất của bà ta là từ năm 1912: chấn đoán hyperinsomnia; thuốc theo toa: thuốc ngủ. Nếu đúng như những biểu đồ theo dõi của Sybil, bà ta là người phụ nữ đã tỉnh táo trong vòng 84 năm.
Bỗng tôi thấy mình trở nên gan dạ hơn. Người phụ nữ này không còn đáng sợ nữa. Tôi sẽ tìm bà ta, sẽ đối đầu với bà ta. Tôi thậm chí có thể cố gắng giúp đỡ bà ta. Nếu bà ta không bao giờ ngủ, tôi có thể đến gặp bà ta tại nhà ngay bây giờ. Tôi tìm địa chỉ của Sybil và viết nó vào một mẩu giấy rồi vào trong xe. Khi tôi lái xe đi được tầm hai dặm thì sự tự tin ban nãy của tôi vỡ nát như một khúc xương. Cái địa chỉ quen thuộc tôi đã viết ra rất đáng ghê. Tôi mở cửa xe và bước đi trong nỗi sợ hãi khủng khiếp hướng về phía phòng khám của mình. Trong một nỗ lực cuối cùng khi tôi biết quyết tâm của tôi đã tan vỡ hoàn toàn, tôi liếc mắt nhìn xuống mẩu giấy tôi đã viết địa chỉ lên đó. Chỉ có 3 từ trên đó thôi. ONLY THE PILLS.

Tôi không để cho bản thân mình tiết lộ những điều đã xảy ra ở phòng khám đêm đó. Tôi chỉ có thể nói cho các bạn biết rằng đêm đó là lần cuối cùng tôi rời khỏi cửa phòng khám. Đây là lần cuối cùng tôi thăm bệnh và khám cho Sybil, rồi tôi sẽ về nhà ngủ cho giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời tôi. Tôi giữ cho mình một viên nhộng màu vàng trong tay để có thẻ cứu lấy mình. Nhưng cuối cùng tôi đã không thể dùng nó. Tôi không thể kết thúc mình như Sybil được. Tôi thà chết chứ không thể sống và thức vĩnh viễn.

Nguồn: 4chan​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 28:
The girl in the picture (Cô gái trong ảnh)


Một ngày ở trường như bao ngày, một cậu bé tên là Tom đang ngồi giải toán. Chỉ còn 6 phút nữa thôi là tan học. Tom bỗng để ý tới một vật gì đó. Bàn học của cậu ở đối diện cửa sổ, và cậu đã nhìn thấy một bức ảnh ở bãi cỏ.

Tan học, Tom chạy thật nhanh đến chỗ bức ảnh. Cậu chạy nhanh rất nhanh để ko ai khác có thể lấy nó. Cậu nhặt bức ảnh và mỉm cười.

Đó là cô gái đẹp nhất mà cậu từng thấy trong đời. Cô mặc quần bó, đi giày đỏ, tay cô thì tạo ra biểu tượng hoà bình (2 ngón tay tạo thành chữ V).

Cô gái quá đẹp và Tom rấy muốn gặp cô ấy, vì vậy cậu chạy khắp trường hỏi mọi người xem họ có biết hay từng nhìn thấy cô hay chưa, nhưng ai cũng nói “không”.

Tom rất buồn.

Khi Tom về nhà cậu liền hỏi chị gái nhưng cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu. Cũng đã muộn, vì thế Tom lên gác, để bức ảnh lên bàn rồi đi ngủ. Trong đêm Tom bỗng nghe thấy những tiếng gõ. Chúng cứ như là tiếng gõ móng tay vậy. Cậu bé hoảng sợ. Sau những tiếng gõ là một tiếng cười khúc khích. Cậu thấy một cái bóng bên cửa sổ, nên cậu ra khỏi giường, mở cửa sổ và đuổi theo tiếng cười đó. Khi Tom đến nơi thì tiếng cười đột ngột biến mất.

Sáng hôm sau Tom lại đi hỏi hàng xóm về cô gái. Họ vẫn trả lời “Xin lỗi, không”. Khi mẹ cậu về nhà cậu thậm chí hỏi cả bà, tuy nhiên bà cũng nói không. Tom lại về phòng, đặt bức ảnh lên bàn và ngủ thiếp đi.

Vẫn là tiếng gõ làm cậu thức giấc.

Tom tóm lấy bức ảnh và lại đi theo tiếng cười. Cậu đi qua đường, và bất ngờ bị đâm bởi một chiếc xe hơi. Tom chết ngay tại chỗ, trên tay vẫn cầm bức ảnh.

Tài xế bước ra ngoài và tìm cách giúp Tom nhưng đã quá muộn.

Ông thấy bức ảnh và nhặt nó lên.

Ông thấy một cô gái xinh đẹp đang giơ ba ngón tay.

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499

Câu chuyện thứ 29:
Dios

Lưu ý: tên truyện là do mình đặt, Dios theo tiếng Tây Ban Nha nghĩa là vị thần (google dịch nói vậy
[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng
) )
(Nếu như các bạn tìm được tên chính xác của nó xin hãy báo mình để mình sửa chữa
[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng
)
~En~


ĐÂY LÀ MỘT BÀI BÁO CÓ THẬT ĐƯỢC PHÁT HÀNH Ở COSTA RICA (Một nước ở khu vực Trung Mỹ)

==========================================================================

Tháng 6 năm 1972, một người phụ nữ được chuyển đến bệnh viện Cedar Senai với một làn da trắng, nhợt nhạt. Trông như cô ko hề có máu. Lúc bấy giờ, điều này không phải ngạc nhiên, vì dân cư trong vùng hay gặp các tai nạn bí ẩn và họ thường đến bệnh viện để chữa trị.

Nhưng có hai việc kì quái mà bất cứ ai cũng sẽ bỏ chạy nếu biết về bệnh nhân này.
Thứ nhất, ko chắc cô ấy là con người. Cô trông giống như một cái gì đó tương tự hình nộm. Nhưng lại có khả năng và sự linh hoạt của con người. Khuôn mặt của cô láng mịn và bóng loáng như đc làm bằng nhựa hoặc gỗ, không có lông mày và được trang điểm rất đậm,

Thứ hai, Lúc nhập viện, Có một con mèo trong miệng cô ta, nhìn rất ko tự nhiên cho đến khi nó loang máu khắp nơi, trên cả quần áo. Sau đó, cô ta kéo nó ra khỏi miệng của mình, ném nó sang một bên và nằm xuống giường.

Lúc này, chúng tôi đã đột nhập vào bệnh viện khi họ đã đưa cô tới phòng mổ và sát khuẩn trước khi chuẩn bị cho việc gây tê, cô ấy hoàn toàn bình tĩnh, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào và hoàn toàn bất động.
Bác sĩ nói rằng tốt nhất là nên giữ như vậy cho đến khi nhà chức trách đến và cô ấy đã không phản đối. Họ đã không nhận được bất cứ phản ứng gì từ cô ấy và hầu hết các nhân viên cảm thấy quá khó chịu để đối diện trực tiếp với cô, dù chỉ một giây.

Các nhân viên cố gắng để giữ vững tình hình, cô ấy được bảo vệ nghiêm ngặt. Hai nhân viên luôn bên cạnh cô ta trong khi các bác sĩ nhóm họp hướng giải quyết.
Tôi nhìn vào phòng mổ và nhận ra cái gì đó khác thường từ các bác sĩ, họ đang làm một cái gì đó bất bình thường.

"Cô ấy đang mỉm cười".

Bổng một bác sĩ hét lên và nhảy ra xa. Cô đã mở miệng!, đột nhiên họ nhìn thấy một cái gì đó kỳ quái. Răng của cô ta ko phải là răng con người, nó giống như những cây đinh, nhọn hoắt và dài ngoằng.

Một bác sĩ nhìn vào và hỏi cô ấy. "Cô đến từ địa ngục à?"
Trong khi đó, cô vẫn hoàn toàn im lặng, và ko còn cười.

Ca mỗ bị gián đoạn khá lâu, an ninh được thắt chặt và các bệnh nhân đc sơ tán ra ngoài đề phòng tình huống xấu nhất.

Cô ấy nằm đó và lắng nghe các bác sĩ bàn luận, cô bổng ngồi bật dậy, hai hàm "răng" đánh vào nhau cập cập, cô tháo hết các ống tuyền trên tay, hơi thở gấp gáp, trong khí máy móc thì ngừng hoạt động.
Cô ta đứng dậy và quay mặt về phía bác sĩ, khuôn mặt của cô lộ rõ vẻ nguy hiểm, Qua tấm kính, tôi thấy rõ, đôi mắt các bác sĩ như nói lên rằng: Họ biết cuộc sống đã kết thúc vào lúc này.

Cô ta tiến lại gần và thì thầm vào tai vị bác sĩ chính.

"I.... am... "Dios"..."

Đôi mắt vị bác sĩ đầy sợ hãi, ko rời mắt khỏi mục tiêu, cô lặng lẽ ra sau đứng và chờ bảo vệ tới.
Đôi mắt cô nhìn họ như nhìn một bữa tối ngon lành đã đc bày sẵn trên bàn.
Ko phải nói gì nhiều về số phận của Ekip mổ. Họ biến mất vào miệng của cô ta. Sau đó, cô ấy phá cửa và biến mất sau cánh rừng sau bệnh viện.
Các bác sĩ sống sót sau vụ việc đã đặt tên cô là "La inexpresiva" (Ẩn số).

Đã bao giờ bạn nhìn thấy cô gái ấy? Hãy cẩn thận với cô ta!!!

Nguồn: 4chan
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 30:
One More for The Orphan


Một trại mồ côi nhỏ,trong một ngôi làng nhỏ ở nước Nga. Có một cậu bé với mái tóc màu đen và rối rắm. Cậu ấy mặc một cái quần jean rách nát và một chiếc áo cũ màu xám.

Không ai biết gì về cậu bé cả.Trong 10 năm cậu bé chỉ ngồi trên chiếc giường ở trong phòng cậu ấy,không di chuyển,ăn uống hay ngủ nghỉ. Tới năm thứ 10,cậu ấy không giống những đứa trẻ cùng trang lứa cậu ấy vẫn chỉ như 1 cậu bé 7 tuổi. Thứ duy nhất chứng tỏ cậu bé vẫn còn sống chính là ngực vẫn phập phồng khi đang thở. Cậu bé không bao giờ rời mắt khỏi những ai bước vào phòng cậu ấy.

Một bác sĩ tâm thần đến để kiểm tra xem tại sao cậu bé không làm gì cả trong 10 năm qua. Bác sĩ bước vào căn phòng và đóng cửa lại.

30 phút sau y tá của trại trẻ mồ côi đến để kiểm tra mọi việc. Mở cửa ra cô thấy đứa bé vẫn ngồi đó,không động đậy gì cả và mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tuy nhiên có một điều gì đó thay đổi. Cậu bé có vẻ đã lớn hơn, không nhiều nhưng đủ để thấy cậu ấy đã lớn như 1 đứa bé 9 tuổi. Bác sĩ tâm thần ko có ở trong phòng. Cánh cửa là lối ra duy nhất trong phòng ko có cửa số, lỗ thông gió hay bất cứ thứ gì.

Cậu bé vẫn ngồi đó và mắt nhìn chằm chằm vào người y tá, người y tá ko bao giờ đóng cửa.

Vài tuần sau có 2 cảnh sát đến trại mồ côi, yêu cầu nói chuyện với cậu bé về việc biến mất của bác sĩ tâm thần. Hai người cảnh sát bước vào phòng đóng cửa lại, người quản lý của trại mồ côi đứng ở ngoài cửa.

30 phút trôi qua không có bất kỳ tiếng động nào ở trong phòng. Người quản lý mở cửa ra và thấy cậu bé vẫn ngồi đó nhưng hai người cảnh sát thì đã biến mất. Đứa bé có vẻ lớn hơn cỡ một đứa bé 15 tuổi, da có vẻ đen hơn và nhìn cậu bé có vẽ rất giận dữ. Nhưng có một thứ ko thay đổi. Đó là đôi mắt lạnh lùng, chết chóc nhìn chằm chằm vào bất kì ai bước vào căn phòng.

Cuối cùng một nhóm cảnh sát khoảng 10 người đến nói chuyện với cậu bé. Họ bước vào căn phòng và để cửa mở, cho đến khi một đứa trẻ mồ côi vô tình đóng cửa. Người quản lý bất ngờ.

Sau đó chạy lại mở cửa, nhưng có một thứ khiến anh ta sợ hãi. Một tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng

“Lại…một…người…nữa”

Nếu bạn đến trại mồ côi đấy bạn sẽ thấy nó vẫn đang hoạt động. Những đứa trẻ được quan tâm chăm sóc, sức khỏe, giáo dục….Tuy nhiên có 1 căn phòng nằm ở trên lầu, xa lối ra vào. Nếu bạn hỏi có gì ở sau cánh cửa, thì trại trẻ mồ côi sẽ đẩy bạn ra xa căn phòng đó.

Tuy nhiên lúc ko có ai nhìn. Nếu bạn áp tai vào cánh cửa. Bạn sẽ nghe một tiếng động nhỏ, nếu nghe kỹ hơn bạn sẽ nghe

“Lại…một…người…nữa”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom