Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chắc hẳn đối với chúng ta, khái niệm “truyện ma” là cụm từ đã quá đỗi quen thuộc. Bạn có nhớ những tối mất điện ngày bé, ngồi quây tròn bên ánh nến lập lòe, hồi hộp lắng nghe người lớn kể lại những câu chuyện hoang đường, rùng rợn ? Với sự bùng nổ của mạng xã hội, những câu chuyện ma quỷ đó không chỉ đơn giản mang tính “truyền miệng” nữa, mà nhanh chóng ngập tràn khắp nơi , chúng được gọi chung là Creepypasta.

Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn trôi nổi trên mạng.

Về bản chất có thể gọi creepypasta là truyện ma cũng không sai, tuy nhiên sức hấp dẫn của nó lại mạnh hơn rất nhiều một phần bởi chúng được thuật lại một cách chi tiết, có thời gian địa điểm xác thực giống như chính người trong cuộc kể lại hơn là sản phẩm thêu dệt của trí tưởng tượng.

Một số câu chuyện được cho là dựa trên sự kiện có thật truyền tai nhau, như một bản nhạc khiến cho hàng loạt người tự tử sau khi nghe hoặc dễ chấp nhận hơn là phát hiện về các sinh vật kì lạ...

Topic này sẽ là nơi sưu tầm, dịch lại các mẩu chuyện về Creepypasta từ các site khác như voz, creepypastavn , các hội ghiền creepypasta trên FB . . . .
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ nhất:
Đoạn phim Mickey bị ma ám


Hẳn là bạn còn nhớ chuỗi phim hoạt hình Mickey Mouse từ những năm 1930? Tôi nghe nói có 1 cảnh chưa từng được phát hành..., chính xác hơn thì không ai dám....

Thoạt trông thì nó chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là 1 đoạn lặp đi lặp lại chiếu cảnh Mickey đi bộ qua 6 toà nhà trong tầm 2 phút trước khi mờ dần. Tuy nhiên, khác với những tập thường thấy, nhạc nền ở đây lại đậm chất kì quái. Thậm chí còn không thể được gọi là âm nhạc;!! Chúng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nện phím đàn piano (tầm 1' rưỡi), sau đó toàn là tiếng xì xèo (như lúc TV mất tín hiệu). Đến Micky cũng bất bình thường. Chú không vui vẻ, không nhảy nhót, không mỉm cười mà chỉ bước đi, với đầu cúi gằm & vẻ mặt u buồn.

Khi Leonard Maltin kiểm tra lại đoạn phim để cho vào bộ hoàn chỉnh, ông chỉ nghĩ nó đơn giản là bị lỗi & không thể sử dụng được. Dù vậy, ông vẫn muốn lưu lại 1 bản vì dù sao thì đó cũng là 1 sản phẩm của Walt's. Cuối cùng, lúc xem lại trên máy tính, ông nhận ra rằng... ĐOẠN PHIM ĐÃ KÉO DÀI THÊM 7'4s.

Những điều tôi sắp kể dưới đây, đều được cung cấp từ chính người quen của ông Maltin & trợ lý riêng của 1 trong những nhân viên điều hành cấp cao của Disney:

Sau khi đoạn phim chuyển sang màu đen, nó cứ như thế mãi cho đến phút thứ 6 rồi quay lại cảnh Mickey đi bộ. Âm thanh lần này nghe khác hẳn. Thay vì tiếng piano, chỉ có tiếng thều thào. Không phải là tiếng nói, mà nghe như tiếng khóc gào vọng vang.

Đến khi tiếng động không còn rõ ràng & ồn hơn, hình ảnh bắt đầu biến đổi. Vỉa hè bắt đầu đi theo hướng bất hợp lý so với cách Mickey bước đi. Gương mặt u buồn của Chuột thì chầm chậm nhếch mép cười. Phút thứ 7, tiếng thều thào chuyển thành tiếng thét nghe phát ớn, còn hình ảnh thì càng lúc càng nhoè. Thêm nữa, vào cái thời kì đen trắng lúc bấy giờ thì màu sắc trong phim cũng lạ. Mặt Mickey bắt đầu rời ra, mắt chảy dài xuống cằm trong khi miệng kéo lên sang bên trái gương mặt. Các toà nhà trôi nổi, vỉa hè thì vẫn vô lý & cong lệch. Ông Maltin rùng mình, rời khỏi phòng, yêu cầu 1 nhân viên xem nốt đoạn phim & ghi chép lại mọi thứ xảy ra cho đến phút cuối cùng & đặt lại đĩa vào kệ đằng sau ngay lập tức.

Tiếng la hét kinh hoàng tiếp diễn cho tới khoảng sau phút thứ 8, khi đột ngột cắt mặt Mickey trong tiếng nhạc nền lạc nhịp.*

Bảo vệ - người trực hôm đó, kể rằng sau khi video kết thúc, anh nhân viên lập cập đi ra, mặt xanh xao. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại: Cả đời chưa từng chịu đựng điều này; những 7 lần trước khi... giật súng của bảo vệ & tự bắn mình.

Chi tiết duy nhất mà tôi được chính Leonard Maltin tiết lộ là về khung đoạn cuối cùng. Nó có 1 dòng chữ tiếng Nga:;Những con mắt Địa Ngục kéo khán giả vào tron;. Theo tôi biết, chưa từng có ai khác xem đoạn băng. Tuy nhiên, cũng có hàng tá nhân viên cố gắng đột nhập xưởng vẽ & tung lên mạng; tất cả bọn họ đều mất việc ngay tức khắc (...);
Tuy hãng Disney đã có biện pháp ngăn chặn nhưng đoạn phim ma quái này vẫn bị lộ.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ hai:
Khúc nhạc Pokemon


Game Pokemon thì ai cũng nghe qua rồi nhỉ (bên gamevn có cả hội). Pokemon tròn tròn xinh xinh ai chả thích. Nhưng bên cạnh đó còn có một câu chuyện truyền tai nhau của những tay hardcore về bản ost ám ảnh của Lavender town. OST này thuộc về map Lavender town, một map nhỏ trong game Pokemon năm 1996. Thoạt đầu thì giai điệu nhạc không có gì lạ, những âm thanh lập lại quãng 2 phút phình thường ( hồi bé cũng ôm máy GBA chơi, nhưng ko bật tiếng ). Tuy nhiên sau 3 tháng đầu phát hành, giới truyền thông ghi nhận những ca tự sát của những đứa bé từng chơi qua game này. Thế là giới chính phủ JP cũng như cộng đồng mạng tham gia tìm hiểu.....

Phương thức tìm hiểu là dùng soft phân tích âm thanh của bản nhạc nền. chắc thím biết là âm thanh sẽ tạo ra những đoạn nhấp nhô chứ gì ( mình không rành nên không biết gọi thế nào ). Nhưng soft này khác ở chỗ là nó sẽ chuyển âm thành những điểm ảnh. Và khi chạy dc 2 phút của bản nhạc nền, các điểm ảnh tự dưng tạo ra hình của những con pokemon Unown

Unown còn gọi là stick pokemon, chúng có thể ghép với nhau để tạo ra chữ cái hoăc câu . Họ cho chạy hết đoạn nhạc, thì các hình của con Unown tạo ra dòng chữ LEAVE NOW! .Điểm đáng nói là vào lúc đó thì Unown chưa xuất hiện, mà đến các phiên bản pokemon sau thì nhà phát hành mới đưa vào con này. Vậy tại sao chúng lại xuất hiện? Và họ tạo ra bản nhạc làm gì?

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ ba:
Jeff the Killer


Với câu slogan:*go to sleep. Nhân vật này thì mình 70% chắc là có thật. Vì cách nó lan truyền và hiệu ứng tác động lên tâm lý người xem khá giống với tấm hình con chó cười hay ngắn gọn là smile.jpg*

Cả hai đều là những tấm hình với trung tâm là nụ cười ma quái, gần như là không thuộc về thế giới này. Bạn thử nhìn lâu nụ cười quái đản của Jeff xem, có rợn người không ?*

[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499

CUỘN BĂNG VIDEO TÌM THẤY TRÊN GÁC MÁI
CẢNH BÁO: VIDEO DƯỚI CÓ THỂ BỊ NGUYỂN RỦA


Dịch giả: .YolVN
Nguồn: http://sayainunderworld.blogspot.com...-in-attic.html

Lời tác giả: Tôi đăng bài viết này lên từ năm 2007, nhưng sau đó video này đã bị xóa vì lẽ đó mà tôi phải tháo bài viết xuống.

Nhưng tôi vừa mới tìm lại được nó vào thời gian gần đây! Tôi đã up lại nó lên channel youtube của tôi vậy nên nó sẽ không bao giờ bị xóa nữa! Huray!

Xem vui vẻ
[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng


Lời giới thiệu:

Người đàn ông này bảo rằng bạn gái anh ta tìm thấy một cuộn băng lạ trên gác mái. Kể từ sau khi xem nó, nhiều hiện tượng lạ đã xảy đến với cô, bao gồm những vết bầm lạ và tóc cô rụng dần. Có lẽ video này đã bị nguyền rủa ??

Cuộn băng bắt đầu vào lúc 0:30 trong video
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu truyện đầu tiên: Những mẫu giấy

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi , nó có dòng chữ : XIN CHÀO , LÀM ƠN TRẢ LỜI!

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến . Tôi bỏ qua nó , coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau , khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ : LÀM ƠN TRẢ LỜI , CỨU TÔI VỚI! Lúc đó , tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì ms chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả .

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy , dưới miếng di chuột , dưới bàn máy tính ,ở trong cuộn giấy vệ sinh , dưới cái đầu DVD .... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến , ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó . Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện , chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại : Cầu xin tôi cứu giúp .

Cho đến 1 ngày , tôi ngán ngẩm vs trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi : Xin chào , tôi đang trả lời bạn đây , xin hãy giải thích tình huống của bạn ? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh . Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách . Nó viết : CẢM ƠN , TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! . Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy :Anh bị giam giữ ở đâu ? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi ? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện . Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa .

Ngày hôm sau , khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện :TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH . Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy : Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả , để tao yên

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension(chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến . Tôi đọc được những dòng sau : Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ . Chiều không gian thứ 2 ( dòng này được gạch chân ) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ : là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian . Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy : Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2 ? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo .

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau , khi tôi đang chuẩn bị tắm : CHỮ VIẾT LÀ 2D .KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D . 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa . Tôi viết tiếp : Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

LÀM CHO TÔI THÀNH 3D thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra . Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được ? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế , đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình . Tôi chỉ ghi lại BẰNG CÁCH NÀO??? . Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa . Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương = gỗ của tôi và sau đó nửa năm , tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa .

1 buổi sáng nọ , chuẩn bị đi làm , tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương , vẫn chính cái gương đó mặc dù bây h tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện . Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương , quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy . Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần , cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi : LÀM CHO MÀY THÀNH 2D

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà . Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương , cái máy làm cafe , cái tủ , tất cả mọi thứ . Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo . Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi.

Nguồn: voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
The Licked Hand

Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Human can lick too...
Con người cũng có thể liếm đấy......


Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Máy ảnh

Khoảng hai năm trước đây, một bức ảnh được tìm thấy trong bộ nhớ của một máy ảnh kỹ thuật số của một thanh niên 18 tuổi chết gần một trang trại ở Minas Gerais.

Khi tìm thấy cậu ta, cậu ta vẫn giữ cái máy bên mình, với đôi mắt mở và một hình đánh dấu trên trán của mình.

Nguyên nhân gây ra cái chết vẫn là một bí ẩn. Có rất nhiều thứ đáng chú ý trên người cậu ta, đặc biệt là một mẩu giấy tìm thấy trong túi.

Mẩu giấy ghi lại là:
"Đừng" nghĩ rằng tôi là 1 tên điên vô công rỗi nghề, tôi đang chạy trốn khỏi 1 mối nguy hiểm nên tôi đành viết lá thư này cho bạn

"Nhìn" xem nào, tin hay không tùy bạn, nhưng tôi là một người tới từ tương lai. Đúng, chúng tôi có thể du hành ngược vào quá khứ,điều đó thực sự tuyệt vời.

"Đằng" sau mọi vần đề, bạn khó có thể tin rằng, ngay cả với các công nghệ mà chúng tôi có. Không phải mọi thứ đều tốt đẹp,mọi thứ đều có những quy tắc và tôi đã phá vỡ chúng. Không bao giờ được tiếp xúc với những người quá khứ,.... và tôi có lẽ sẽ chết vì vi phạm quy tắc này, nhưng tôi nhận ra rằng việc cảnh báo bạn là quan trọng hơn mạng sống của tôi, bởi vì nỗi sợ hãi cái chết còn đáng sợ hơn cái chết nữa.... Tuy tôi không thể nói chính xác nó là gì, nhưng tôi có thể cho bạn biết một thông tin nhỏ.

"Sau" khi có cảm giác rằng họ đã đến. Hãy quan sát họ trong bóng tối. "

Bây giờ đọc chỉ chữ đầu tiên của mỗi đoạn!

Bên dưới là bức ảnh đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
KHU RỪNG TỰ SÁT VÀ BÍ ẨN ĐẾN RỢN NGƯỜI

Nằm ở sườn Tây Bắc của ngọn núi Phú Sĩ nổi tiếng là một khu rừng bí ẩn, tại đây đã có tới hàng trăm vụ tự sát mỗi năm...

Được nhắc đến với tên gọi "Nơi hoàn hảo để chết" trong cuốn sách "Những hướng dẫn đầy đủ để tự vẫn" của nhà văn Wataru Tsurumui, Aokigahara là một khu rừng nhỏ tối tăm dưới chân núi Phú Sĩ.

Thảm rừng ở cánh rừng Aokigahara dày đặc, vô số cây mọc chen che hết ánh nắng giữa ban ngày và chắn hết các ngọn gió… rất có thể là lý do khiến nơi đây trở thành điểm nổi tiếng để người ta tự sát.

►Những con số biết nói…

Theo thống kê, kể từ năm 1970, mỗi năm ít nhất là hàng chục, còn đa số là hàng trăm người tìm vào khu rừng này để “về cõi thiên thu”.

Ở trạm kiểm lâm khu rừng có hẳn một phòng để chứa xác. Số vụ tự sát vào khoảng 20 xác mỗi năm, nhưng tăng lên 57 vụ từ năm 1994 và năm 2004 đạt con số kỷ lục 108 xác.

Theo hồ sơ của cảnh sát địa phương, 247 người đã cố tự tử trong rừng Aokigahara năm 2010 và 54 người đã đạt được mục đích. Quan chức địa phương và người dân tin rằng, con số thực tế còn cao hơn nhiều.

Trong khi đó, báo cáo của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia (NPA), tỷ lệ tự tử ở Nhật Bản là 25,8/100.000 người, cao nhất trong số các nước phát triển và gấp đôi ở Mỹ.

Vì có quá nhiều người đến Aokigahara để tự vẫn, nên các nhà chức trách đã cho đặt những tấm biển thông báo có đề dòng chữ “Hãy suy nghĩ lại. Xin hãy tham khảo ý kiến các nhà tư vấn trước khi bạn có quyết định tìm đến cái chết” ngay trước cửa rừng và treo trên thân cây trong khắp khu rừng.

Những cư dân địa phương cho biết, họ vẫn thường xuyên nhắc nhở những ai đến đây đều phải cẩn thận khi đi vào rừng kể cả từ những người thợ săn cho đến những người có ý định không bao giờ muốn quay trở lại.

Thật đáng tiếc là chúng không có hiệu lực mấy đối với những người đã đặt chân đến nơi này.

►Bí ẩn khu rừng tự sát…

Khu rừng còn có tên “Jukai” (hay “Biển cây”) là một trong số ít rừng nguyên sinh còn lại của Nhật. Nền đất chủ yếu là đá núi lửa, nhiều hang hốc.

Truyền thuyết kể rằng, tất cả điều này bắt đầu sau khi nhà văn Seicho Matsumoto xuất bản cuốn tiểu thuyết Black Sea Trees vào năm 1960.

Câu chuyện kết thúc với hai người yêu nhau tự tử trong rừng Aokigahara, rất nhiều người tin, đó là mở đầu cho phong trào tự sát tại đây. Tuy nhiên, thực ra lịch sử tự sát ở đây còn diễn ra trước cuốn tiểu thuyết.

Một số khác tin rằng, Aokigahara có liên quan đến... quỷ dữ. Nhiều câu chuyện kể lại, rừng Aokigahara là nơi sống của những linh hồn người chết yểu hoặc bị đột tử.

Gốc cây là nơi chứa những nguồn năng lượng tiêu cực, ma quỷ trong rừng đã “thúc” bất cứ ai tới đây cũng buồn chán và nghĩ đến chuyện tự sát, không cho họ thoát ra khỏi cánh rừng.

Một giả thuyết nữa về những cái chết nơi đây là do các mỏ thép ngầm khiến la bàn trở nên vô dụng, không thể định hướng. Đó là một trong những lý do nhiều người bị lạc trong cánh rừng, không bao giờ có thể trở ra.

Chính quyền thì nghi ngờ nhiều về các vụ mưu sát, vì rừng Aokigahara là điểm cực kỳ lý tưởng để giấu xác. Nhiều trường hợp, người giữ rừng hoặc du khách phát hiện ra nhiều bộ xương.

Chính quyền hoàn toàn bó tay không biết được chuyện gì đã xảy ra và nạn nhân là ai, vì từ giày, quần áo, ví tiền, giấy tờ, ảnh của họ đã biến mất hoàn toàn.

Nền văn hóa Nhật Bản cũng được xem là một nguyên nhân. Ở một số nước, tự tử là điều không thể chấp nhận trên cơ sở tôn giáo hay đạo đức, nhưng ở Nhật Bản điều này chưa bao giờ bị cấm.

Tự tử lại còn được tôn vinh, chẳng hạn như hình thức chiến binh Samurai mổ bụng tự sát để giữ gìn danh dự và sĩ khí.
Dù có rất nhiều giả thuyết được đưa ra, nhưng bí ẩn về khu rừng tự sát dưới chân núi Phú Sĩ vẫn bị bỏ ngỏ.

Vì quá nhiều người tự sát trong khu rừng này, nên giờ đây, khu rừng Aokigahara là một địa điểm ám ảnh và đáng sợ nhất đối với người dân Nhật Bản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Thằng Hề Quái Dị

Có ba cậu bé thích xem phim kinh dị.

Một ngày nọ, một trong số ba đứa nhận được một bưu kiện trong thư. Không có tem trên gói hàng bí ẩn đó cũng như không có tên hoặc địa chỉ được viết ở mặt trước. Cậu bé không hề biết ai gửi nó. Khi nó mở bưu kiện ra, nó đã tìm thấy bên trong có một đĩa DVD. Không có giấy nhắn và tiêu đề trên đĩa. Nó nghĩ rằng đây là một trò đùa của hai người bạn kia, vì vậy nó đã lấy đĩa DVD và đi ra ngoài để tìm gặp các cậu bé khác.

Khi đến nhà của chúng, nó yêu cầu giải thích về cái DVD, nhưng chúng nói rằng chúng không hề biết gì về chiếc đĩa. Ba đứa tụ tập về nhà của cậu bé nhận được chiếc đĩa và xem nó. Khi tụi nó ngồi xuống trên ghế sofa và bật chiếc DVD, cả ba đứa rất ngạc nhiên khi xem những gì chúng thấy trên màn hình.

Có một tên hề đáng sợ đứng trong một căn phòng. Có một cái giường bên trái và tủ quần áo bên phải. Thằng hề đang cầm hai bóng bay màu đỏ và nhìn chằm chằm vào máy quay. Sau đó, một đoạn âm nhạc kỳ lạ bắt đầu vang lên và tên hề kia bắt đầu nhảy múa xung quanh. Hắn đang pha trò và lắc người theo âm nhạc. Trong thời gian đó, khuôn mặt hề của hắn trông rõ ra một nụ cười rộng, tạo cảm giác đe dọa. Hắn trông điên rồ và hành vi của hắn rất kỳ quái. Hai trong số các cậu bé nghĩ rằng điều đó khá vui nhộn và bắt đầu cười thành tiếng.

Sau một thời gian, hai đứa kia nhận thấy rằng cậu bé thứ ba (chủ nhà và là người nhận được DVD) rất yên lặng. Khi chúng quay lại nhìn, hai đứa nhóc thấy khuôn mặt của đứa kia như một tờ giấy trắng và đôi mắt mở to trong sự sợ hãi.

"Trông mày không khỏe, mày bị gì vậy?", Họ hỏi. "Tại sao mày không cười?"

Cậu bé trả lời bằng một giọng hạnh phúc, "Đó chính là căn phòng này ..."


Tên dịch giả: vista1441​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Creepypasta Tom And Jerry : Tầng hầm của Tom hay Câu chuyện về đoạn phim bị thất lạc Tom và Jerry

Bài viết sau đây được KI Simpson viết trong CP. Nó là câu chuyện chưa được kiểm chứng về một đoạn phim bị thất lạc của Tom & Jerry

Theo mình biết thì đó là tập phim thứ 13 của nhà làm phim người Tiệp Khắc - Gene Deitch. Nó đc làm ra rất nhanh, nhưng khi xem lại đoạn phim. Gene đã quyết định không bao giờ sản xuất nó nữa.

Tên của tập phim đó là "Tom's Basement" (Tầng hầm của Tom).

Nhìn chung thì mở đầu nó không có gì khác lạ, vẫn là hình ảnh chú mèo Tom đang nằm ngủ gần cửa tầng hầm. Và bị bà chủ đạp trúng đuôi. Bà ta nổi điên lên, bà cấm Tom không được bén mảng tới tầng hầm. Và đưa tay lên cổ. Ý bà là nếu Tom trái lời, đồng nghĩa với cái chết. Tom hoảng sợ và cuốn cuồn chạy qua một căn phòng khác, thở phù và lau mồ hôi trên trán. Và cũng như các tập phim khác, lúc này, trong một lỗ tường, chuột Jerrry đang nhìn ra và cười.

Điều kỳ lạ bắt đầu. Thay vì nụ cười tinh nghịch như bình thường, Jerry nở một nụ cười ma quái, với đôi mắt trợn trừng hằn lên những tia máu, và cái miệng cười ngoắc đến mang tai. một sự gian ác ngút trời.

Những phút tiếp theo, Jerry liên tục dụ dỗ Tom đến gần tầng hầm, và mỗi lần như vậy, Tom lại bị một trận đòn. sau vài ba lần, Tom lê lết trên sàn với khuôn mặt bầm tím, đầu tuôn đầy máu và một chân gãy lìa, máu me bê bết khắp nơi.

Tom khiếp sợ. Nó bắt đầu van xin Jerry tha cho nó, Tom chắp tay vái và khóc lên rất thảm. Jerry chỉ cười. Nó đẩy tom về phía tầng hầm. Lần này bà chủ lại bắt đc, bà ta lấy ra một khẩu súng. Hiệu ứng âm thanh lúc này thật điên rồ. Tiếng hét của bà chủ, tiếng rên la của Tom và tiếng cười của Jerry làm người xem như muốn phát điên. Nhưng ngay lập tức, âm thanh lắng xuống, Jerry lại nở một nụ cười ma quái. Nó cầm con dao đâm vào chân bà chủ, và ném về phía Tom. Tom bắt lấy và đâm thêm một nhát vào người bà. Chúng thở hổn hển và rủ nhau đem xác bà chủ phi tang dưới tầng hầm. Xuống tới nơi. Một cảnh tượng có thể làm người xem đứng tim: xác chết vương vãi khắp nơi, máu me ngập ngụa và âm thanh thì chỉ còn là tiếng piano nện chói tai. Nhưng có vẻ Tom ko hề thắc mắc về cảnh tượng này.

Sự điên rồ của tập phim chưa kết thúc ở đó. Chúng mở một buổi tiệc ăn mừng, và trong khi Tom đang ngấu nghiến cái đùi gà quay thì ánh mắc Jerry sáng lên. Nó lại cười. Và lần này nó đã giết Tom, với con dao ăn trên bàn và miệng thì lẩm bẩm: DON'T YOU BELIEVE IT! (Ngươi đừng vội cả tin như vậy). Nó lăn xác Tom từ trên bậc thang xuống tầng hầm.

Cuối phim, Jerry trở lại với dáng vẻ hồn nhiên quen thuộc, nó loay hoay đóng một tấm bảng, trên đề "For Sale" (Bán nhà) và treo lên cửa. Nó vào trong và khi khép cửa lại, nó lại nở một nụ cười của quỷ. Nó đang chờ con mồi tiếp theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ tư:
smile. jpg


Bức hình Smile. jpg thì mình không post hình vào trong topic này, mọi người thông cảm. Không phải là do mình không muốn, nhưng cái này một Rule (dân dã VN mình là luật ngầm vậy) trên các diễn đàn Reddit, /x/ của 4chan, Creepy pasta.....các nơi mà tấm ảnh đã đi qua nói chung từ năm 2007 tới nay - thời điểm mà tấm ảnh bắt đầu lan truyền rộng rãi trên Internet. Rule rất đơn giản: Đừng lưu trữ nó dưới mọi hình thức.

Bức hình này Google phát một là ra thôi, có thể có nhiều bản khác nhau nhưng gốc của nó là hình chụp con chó Husky....có nụ cười giống người và hàm răng vấy máu. Thông thường thì sẽ có hình con chó thôi, nhưng gốc của nó còn có 2 dấu vân tay dính máu ở phần dưới của tấm hình - dấu vân tay của bà chủ con chó...và dòng chữ Smile ! God loves you Hãy cười lên ! Chúa yêu thương chúng ta . Ảnh hưởng của nó thì .... mình so sánh với bức hìn Cô gái giết người :ragemega: (bức hình huyền thoại có cô gái tóc dài màu nâu nhạt), nhìn lâu gây cảm giác khó chịu và làm mất sự tập trung , nhận thức bên ngoài.*

Google chữ Smile.jpg nếu bạn quan tâm đến bức ảnh, nhưng xem lướt qua thôi rồi đóng lại , đi làm gì đó cho nó quên đi, đừng để hình ảnh con chó đó lưu lại trong đầu.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Đôi mắt

Trên youtube khoảng tháng 4 năm 2008 có clip mang tên Mereana Mordegard Glesgorv, dài 28s rất kỳ lạ. Có thể bạn sẽ không tìm thấy nó ngay lần search đầu tiên, nếu tìm ra thì chỉ là một clip ngắn có hình một người đàn ông đứng trước phông nền đỏ, nhìn chằm chằm rồi mờ dần ,trên môi nở một nụ cười mỉm...

Tuy nhiên nó chỉ là một phần của một đoạn clip dc up lên sau đó gần 1 tháng.

Đoạn clip được cho là phim gốc đó dài 2 phút , và đã bị xóa ngày sau có báo cáo 153 người sau khi xem đoạn clip trên tự móc 1 mắt chính mình và gửi bưu điện đến văn phòng Youtube tại San Bruno , California. Một số khác thì tự sát theo nhiều cách khác nhau. Cơ quan điều tra không hiểu làm thế nào một người có thể gửi bưu điện con mắt của chính mình sau khi tự tay móc nó ra., và những dòng ký tự họ tự rạch trên trán mình thì đến nay cũng chưa giải mã được.

Để dập tắt sự nghi ngờ, Youtube đã upload 20 giây đầu của đoạn clip, như cảnh báo mọi người không nên đi tìm bản gốc cũng như upload lại nó. Đoạn clip full cũng chỉ được xem qua bởi một nhân viên của Youtube, và nhân viên bắt đầu la hét cuồng loạn chỉ sau gần một phút xem. Người này ngay lập tức được tiêm thuốc an thần và không thể nhớ gì về nội dung đoạn clip sau khi tỉnh dậy. Tuy nhiên, theo lời những người đã xông vào phòng để giúp nhân viên trên, thì họ nói là nghe thấy âm thanh rít cao như tiếng máy khoan . Không ai trong số đó dám nhìn vào màn hình lúc ấy.

Người upload đoạn clip không bao giờ được tìm thấy, địa chỉ IP cũng không tồn tại. Nhưng xác định được danh tính người đàn ông trong clip. Ông ta tên Byron Cortez, sống tại U.S Virgin Island.

Một số nguồn nghi ngờ rằng clip đó chỉ là trò dàn dựng (Internet hoax), nhưng một số cho rằng nó có thật, và Youtube đã cố tình chỉnh sửa nửa sau của clip (1.02 - hết) để che đậy nội dung thật. Ai đúng ai sai thì hiện nay vẫn chưa giải đáp được, nhưng sự thật là cái clip ấy vẫn đang trôi nổi ngoài kia, trên mạng Internet.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
The rake

The Rake bắt nguồn từ một chuỗi những vụ tấn công con người liên quan đến một sinh vật (theo các báo cáo thì có dạng người, trắng bệch, lưng gù, di chuyển trên tứ chi và cực kỳ linh hoạt). Các sự kiện diễn ra chủ yếu tại New York và Idaho, với sự chứng thực bởi các nhân chứng sau các lần chạm trán sinh vật này. Mỗi lần có phản ứng khác nhau: một số thì hoảng loạn, đến mức rối trí, không thoải mái nhưng một số lại miêu tả hành vi tò mò, ham vui như trẻ con.

Đến 2006, một tổ chức đứng ra tập hợp các tài liệu liên thế The Rake, trải dài từ thế kỷ 12 đến nay, trong đó xuất hiện các chi tiết đáng chú ý....Một số tài liệu nội dung như sau:

A journal entry (dịch từ Tiếng Tây Ban Nha) năm 1880:
Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất ....Giọng nói của nó (.....)

A mariner's log (năm 1691):
nó đến với tôi trong giấc ngủ. Nó lấy đi tất cả. Chúng ta phải lập tức quay về Anh Quốc và không nên trở lại đây nữa....theo yêu cầu của Rake.

Tuy nhiên thì đã có một số nhà làm phim nghiệp dư đã thực hiện một phim tài liệu tìm hiểu sự thật The Rake (Các bác có thể tìm trên You Tube), bên cạnh đó thì The Rake cũng có một số lần xuất hiện trên Breaking News tại Mỹ : Humanoid creature, hay trên National Geographic hay show Lost Tapes trên Discovery Channel...Nói chung thì The Rake cũng thuộc dạng Urban Myth / Cryptic khá nổi tiếng, nhưng sự thật về nó thì... chờ có người chứng thực.

Nguồn: Voz
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Tom & Jerry lost ep: Tom's Basement (tầng hầm của Tom)
Các bạn có thể đọc bài post trước ở
đây

Câu chuyện bắt đầu với tình tiết quen thuộc có Tom, Jerry và người chủ nhà của Tom (nhân vật bí ẩn nhất lịch sử). Câu chuyện bắt đầu với sự tức giận của người chủ khi thấy Tom ngủ trước cửa tầng hầm, ông ta giẫm mạnh vào đuôi của Tom khiến Tom có vẻ rất đau.

Ông cấm Tom bước chân vào tầng hầm, hay thậm chí là bén mảng trước cửa hầm. Tom sợ hãi và chạy vào phòng khác, trong khi Jerry đứng đó và chứng kiến tất cả mọi chuyện. Jerry cười man rợ (trông rất khác với jerry thường ngày) mặt nó cũng rất đáng sợ. Sau đó nó đi theo Tom vào phòng khác.

Sau đó thì jerry liên tục lừa Tom vào căn hầm. Ông chủ tức giận và đánh Tom bầm dập, sau vài lần bị đập thì Tom trông tàn tạ và thê thảm.

Tom cầu xin Jerry đừng làm phiền nó nữa, Tom không nói mà chỉ khóc và kêu rên. Jerry cười và tiếp tục đẩy Tom vào cửa tầng hầm

Người chủ tóm được Tom và ném nó đi, trông ông ta có vẻ rất tức giận. Cuối cùng thì Jerry quyết định giúp đỡ Tom, nó tóm lấy con dao và đâm người chủ.

Tom mở cửa tầng hầm và cả 2 ném xác người chủ xuống. Phía dưới chất đống xác chết.

Tom và Jerry chạm tay nhau như thể chúng đã hợp tác giết người thành công. Nhưng mặt Jerry bỗng trở nên hung ác, và Tom nói với giọng nói ghê rợn

Don't You Believe It?

Jerry đâm Tom, giết Tom và ném xác nó xuống dưới. Cảnh cuối cùng là Jerry đặt biển FOR SALE trước cửa căn nhà, cười lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Sự thật về Jeff the Killer
Dịch giả: Ai Chikane Enma
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Sưu tầm


Jeff và gia đình cậu ấy chỉ mới chuyển đến khu xóm mới. Bố cậu được thăng chức, và gia đình cậu đã nghĩ rằng sẽ thật sang nếu cả nhà chuyển đến một khu đang “hot” trên thị trường bất động sản hiện nay. Jeff và anh trai mình, Liu, thật sự không phiền hà gì lắm. Nhà mới thì tốt thôi, có gì đâu? Khi cả gia đình cậu đang dọn đồ ra từ thùng thì một người hàng xóm đến gõ cửa nhà cậu.

“Xin chào” bà ấy nói. “Tên tôi là Barbara; và tôi sống đối diện với các bạn ở bên kia đường. Và ưm, tôi muốn giới thiệu hai mẹ con tôi, coi như làm quen đi hén.” Bà ấy quay lại và gọi cậu con trai của mình ra. “Billy, đây là hàng xóm mới của chúng ta.” Cậu bé Billy nói lí nhí vài câu chào hỏi, rồi lại chạy vụt đi chơi.

“Vâng,” mẹ Jeff nói. “Tên tôi là Margaret, và đây là chồng tôi, Peter. Còn đây là hai đứa con tôi, Jeff và Liu.” Từng người trong gia đình Jeff lần lượt tự giới thiệu mình với bà Barbara, sau đó bà ấy mời cả nhà đến tiệc sinh nhật của con trai bà. Jeff và anh trai mình định từ chối, thì mẹ hai cậu đã gật đầu đồng ý rồi. Khi cả nhà đã soạn đồ ra xong, Jeff đến hỏi mẹ.

“Mẹ, tại sao mẹ lại bắt con đi ăn mấy cái bữa tiệc sinh nhật vớ vẩn thế này? Nếu mẹ chịu khó để ý thì… con lớn rồi, chả còn là nhóc con đần độn nữa đâu.”

“Jeff à,” mẹ cậu thở dài. “Chúng ta mới tới chỗ này thôi, vậy nên mẹ nghĩ rằng tốt hơn hết nên tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm. Con và Liu sẽ phải tới bữa tiệc đấy, nghe rõ chưa?” Jeff định mở miệng cằn nhằn, nhưng lại ngừng lại đúng lúc, khi biết rằng mình chả có cái quyền gì cả. Mẹ đã nói là phải làm. Cậu đi lên phòng mình và nằm sóng soài một cách chán chường trên giường. Jeff ngó lên trần nhà, và đột nhiên, cậu cảm thấy thật kì lạ trong người. Không hẳn là đau nhói… nhưng… nó lạ lắm. Cậu phủi tay xua đi mấy cái cảm xúc vớ vẩn ấy. Mẹ gọi cậu từ dưới nhà, ra lệnh cho cậu mang hết đồ của mình lên. Jeff ngoan ngoãn nghe theo.

Ngày hôm sau, Jeff xuống nhà ăn sáng, chuẩn bị đi học. Khi ngồi vào bàn ăn, cậu lại có cái cảm giác kì lạ đó, và lần này nó mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Nó khiến bụng cậu đau thắt lại, nhưng Jeff cũng tặc lưỡi cho qua. Khi hai anh em cậu đã xong bữa sáng, cả hai cùng đi ra ngoài để đón xe buýt. Họ đợi ở trạm xe một lúc, cho đến khi nhìn một thằng trông có vẻ du côn đang trượt ván tới gần mình. Suýt chút nữa tên đó đã đâm trúng Jeff và Liu rồi. Cả hai anh em giật mình bật dậy, miệng lầm bầm chửi, “Mẹ kiếp, mới sáng sớm…”

Thằng nhóc kia dừng chân và quay lại nhìn họ. Hắn đạp phăng cái ván trượt lên rồi chộp lấy nó, y như trong phim vậy. Trông nó khoảng cỡ mười hai hay sao ấy, chắc nhỏ hơn Jeff một tuổi. Thằng nhóc đang mặt một chiếc áo hiệu Aeropostale và một cái quần jeans màu xanh rách rưới.

“Tụi mày, xem kìa. Có hàng mới về đấy.” Đột nhiên, hai thằng nữa xuất hiện sau lưng thằng này. Một thằng thì như cây sậy, thằng kia thì như con voi ấy. “Nghe đây, mấy thằng lính mới. Vì tụi mày mới đến nên cho phép đại ca giới thiệu. Đằng kia là Keith.” Jeff và Liu nhìn về phía tên con trai ốm nhom ốm nhách kia. Hắn có một gương mặt trông rất ngu, kiểu của mấy thằng phụ tá của nhân vật chính ấy. “Và đằng này là Troy.” Hai anh em nhìn sang thằng mập. Nói thật là đến voi còn phải bái nó làm sư. Cứ như là nó chỉ biết ngồi không từ khi còn ẵm ngửa ấy.

“Còn tao,” thằng “thủ lĩnh” lên tiếng. “Tao là Randy. Tụi tao đặt ra một điều luật là bất cứ thằng nào bắt xe buýt ở đây đều phải nộp phí bảo kê cho tụi tao. Chúng mày hiểu chứ?”. Liu đứng đưa tay đẩy Jeff ra sau lưng mình, trông cậu như đang sẵn sàng thụi cho mấy thằng côn đồ này vài cú. Tuy nhiên, một trong số bọn chúng đã chĩa dao vào mặt cậu. “Chậc chậc, tao đã mong là tụi mày sẽ hợp tác kia mà. Rượu mời không ưa mà lại mê rượu phạt à?”. Một thằng đi đến chỗ Liu rồi giật phăng cái bóp tiền ra khỏi túi cậu ấy. Cảm giác ấy lại trỗi dậy trong Jeff. Bây giờ nó đã thực sự quá mạnh rồi; cứ như là nó đang thiêu đốt cả người cậu vậy. Jeff bước lên trước Liu. Liu ra lệnh cho em trai mình quay trở lại, nhưng Jeff bơ anh mình đi rồi dợm bước tới chỗ đám lưu manh.

“Nghe đây mấy thằng chó. Tụi mày có trả lại bóp tiền cho anh tao không thì bảo?”

Randy rút dao ra, bỡn cợt với lời đe doạ của Jeff.

“Chính xác thì mày sẽ làm gì hả?” Ngay khi hắn vừa xong câu nói của mình, Jeff đã lao đến thụi Randy một phát vào mặt. Khi Randy máy mó đưa tay lên xoa mặt nó thì Jeff đã nhanh tay bẻ gãy tay thằng nhỏ. Randy gào lên trong đau đớn và Jeff chộp luôn con dao trong tay thằng bé. Keith tuôn một tràn tiếng Đan Mạch vào mặt Jeff thì bị cậu cho một nhát dao vào cánh tay luôn. Troy ì ạch xông vào Jeff. Chả có gì khó. Jeff thụi vào bụng thằng mập ấy một phát là nó ngã quỵ ngay. Khi ngã xuống đất, Troy mửa hết ra đường. Liu chỉ biết điếng hồn nhìn Jeff.

“Jeff… sao mà có thể…” cậu chỉ lắp bắp ra được vài tiếng, trước khi xe buýt đến. Cả hai anh em biết ngay là bất lợi đang đứng về phía mình, vì người ngoài nhìn vào cũng tưởng là họ gây án. Cả hai lao đi càng nhanh càng tốt. Khi ngoái đầu nhìn lại, họ thấy là bác tài đang bổ ra chăm sóc bọn kia. Khi tới trường, cả hai không dám hé môi với ai về những gì đã xảy ra. Ngồi nghe chứ không nói là quy tắc của họ sau chuyện này. Liu chỉ nghĩ là em trai mình đi đánh nhau với tụi du côn thôi, nhưng Jeff biết mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn thế nữa. Nó là một thứ vô cùng kinh tởm. Cậu biết nó đang cuồn cuộn trong huyết quản cậu mạnh mẽ như thế nào. Cậu biết rằng một ngày nào đó, mình sẽ không thể kiềm hãm được cái thú tính hành hạ người khác mất. Cậu không thích nó chút nào cả, nhưng chả hiểu sao trong người cậu lại thấy khoan khái đến cực độ. Cái cảm giác kì lạ đó hầu như đã biến mất rồi, và nó đã không tới làm phiền cậu trong suốt thời gian ở trường. Dù biết rằng sau những sự cố vừa rồi, mình không nên bắt xe buýt nữa, cậu vẫn mặc xác mà đi, cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng. Khi về nhà, bố mẹ hỏi ngày đầu tiên đi học thế nào, Jeff chỉ đáp lại bằng một giọng phản phất mùi nham hiểm, “Vui lắm”. Ngày hôm sau, Jeff nghe thấy có tiếng gõ cửa. Hai viên cảnh sát đã ở ngay trước mặt cậu khi mẹ cậu mở cửa. Bà ném một cái nhìn đầy giận dữ đến Jeff.

“Jeff, họ nói với mẹ rằng con đã tấn công ba cậu con trai. Mà đấy cũng chả phải là đánh nhau ‘lành mạnh’ gì mấy. Một đứa đã bị đâm thừa sống thiếu chết đấy. LÀ ĐÂM ĐẤY! Nghe rõ chưa!?” Jeff liếc mắt xuống sàn nhà, như thể thừa nhận lời cáo buộc của cảnh sát.

“Mẹ, tụi nó rút dao ra đe doạ con và Liu trước mà”.

“Nhóc à,” một viên cảnh sát lên tiếng. “Bọn tôi tìm thấy tại hiện trường hai người bị đâm, một người bị thụi vào bụng. Đã thế còn có nhân chứng chứng kiến cảnh hai đứa bỏ chạy sau khi gây án nữa chứ. Vậy thì nó có nghĩa gì?” Jeff thừa biết mình có khai gì cũng vô dụng thôi. Jeff có thể nói là tụi Randy đã tấn công hai anh em cậu, nhưng lại không có bằng chứng để xem ai ra tay trước. Cả hai cũng không thể nói là mình đã không bỏ chạy, vì sự thật là cả hai đã chạy thật. Jeff không thể biện minh cho cả mình và Liu rồi.

“Nhóc, gọi anh nhóc xuống đây ngay.” Jeff không thể làm thế được. Đằng nào người có tội cũng là cậu.

“Thưa ngài… là cháu… đã làm… Liu đã cố gắng ngăn cháu lại, nhưng anh ấy không thể…” Viên cảnh sát ngó sang đồng đội mình. Cả hai cùng gật đầu.

“Thôi rồi nhóc. Mời nhóc đi hưởng một năm tại nhà tù dành cho trẻ e…”

“Khoan đã!” Liu kêu lên. Mọi người quay lại và thấy cậu ấy đang cầm một con dao trên tay. Cảnh sát rút súng ra và nhắm vào Liu.

“Là cháu! Là cháu đã tấn công bọn nó! Cháu có vài vết thương trên người để chứng minh này!” Liu giở tay áo mình lên và cho thấy mấy vết bầm tím và vết cắt, trông giống như cậu đang vật lộn với người ta vậy.

“Nhóc, buông con dao ra.” Sĩ quan cảnh sát nói. Liu giơ dao lên rồi đánh rơi nó xuống sàn nhà. Cậu ấy đưa tay ra sau đầu và bước đến chỗ cảnh sát.

“Không! Liu, hung thủ là em! Là em!” Jeff gào lên, với nước mắt giăng đầy trên má.

“Đừng nhận lỗi cho một việc mình không hề làm chứ Jeff”. Liu mỉm cười. Cảnh sát giải cậu đi.

“Liu! Khai với họ là em đã làm tất cả những chuyện đó đi!”. Mẹ của Jeff đặt tay lên vai con trai mình.

“Nhóc à, đừng khiến việc của bọn ta thêm khó khăn nữa. Ai cũng biết Liu là hung thủ rồi.” Cảnh sát nhấn ga chạy đi, bỏ lại Jeff đứng dõi theo một cách vô vọng. Một lúc sau, bố Jeff chạy ra từ gara. Khi nhìn thấy mặt Jeff, ông linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

“Con trai, chuyện gì vậy?”. Jeff chỉ biết câm như hến. Dây thanh quản của cậu bị bóp nghẹn bởi tiếng nức nở không thành lời. Cuối cùng, bố mẹ cậu bỏ vào nhà, và mẹ cậu nói cho bố tất cả những gì đã xảy ra. Khoảng một tiếng sau, Jeff vào lại bên trong và nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, điếng người và thất vọng của bố mẹ mình. Cậu không thể nhìn thẳng vào mặt họ. Cậu không thể đối mặt với những gì họ nghĩ về Liu khi anh ấy nhận tội thay cho cậu. Jeff vào giường và đi ngủ, cố gắng quên hết những gì vừa xảy ra. Hai ngày trôi qua, cậu vẫn chưa nghe thấy tin của Liu trong tù. Cậu không còn có bạn nữa. Tràn ngập trong đau đớn và hối hận, Jeff tự dằn vặt mình, cho đến thứ bảy, khi mẹ đánh thức cậu dậy với một nụ cười rạng rỡ trên môi như ánh mặt trời.

“Jeff, đã tới lúc rồi!” bà kéo tung màn cửa sổ ra, cho ánh ban mai chiếu vào phòng.

“Lúc? Lúc gì cơ?” Jeff ngơ ngác vì bị đánh thức bất thình lình.

“Là sinh nhật của nhóc Billy đó!” Giờ thì Jeff đã tỉnh hẳn rồi.

“Mẹ, đừng giỡn nữa coi. Sau những chuyện xảy ra mà mẹ còn bắt con…” Cậu ngưng lại ngay khúc đó. Một sự im lặng kéo dài.

“Jeff, bố mẹ đều biết chuyện gì đã xảy ra mà. Mẹ chỉ nghĩ rằng bữa tiệc này có thể xoá bỏ đi những giờ phút u sầu trong quá khứ của con thôi. Nào, thay đồ đi chứ.” Mẹ Jeff bước xuống nhà để sửa soạn. Phải khó khăn lắm Jeff mới chịu ngồi dậy.. Cậu lấy đại một bộ quần áo sơ mi và quần jeans rồi bước xuống nhà. Bố mẹ cậu đều ăn diện rất dễ gây choáng; mẹ cậu mặc một chiếc váy, còn bố thì mặc com lê. Lạy Chúa, sao hai người lại mặc đồ sốc thế kia? Đây là tiệc sinh nhật của một đứa con nít mà!?

“Con trai, làm ơn đừng nói với mẹ con sẽ mặc cái đó tới bữa tiệc chứ?” Mẹ Jeff cằn nhằn.

“Vẫn còn đỡ hơn là sửa soạn quá mức mà,” cậu nhún vai. Phải khó khăn lắm mẹ cậu mới kiềm được tiếng cười và bắt đầu mắng cậu.

“Jeff à, bố mẹ có thể chưng diện quá mức, nhưng đây là cách để con gây ấn tượng với người ta đấy.” Jeff bực mình quay trở lại phòng.

“Nhưng con làm gì có đồ sốc hàng như bố mẹ hả!?” Cậu hét từ phòng mình vọng xuống.

“Chọn đại cái nào cũng được. Miễn đẹp là tốt.” Mẹ cậu nói vọng lên. Jeff ngó nghiên trong tủ quần áo của mình, để xem xem cái nào là “đẹp” theo ý của mẹ. Cậu có một cái quần đen, cùng một cái áo trong mà cậu chỉ mặc nhân dịp đặc biệt. Chả có cái áo sơ mi nào hợp với bộ này cả. Jeff mò xung quanh và toàn thấy là áo kẻ sọc cả thôi; chả có cái nào đi chung được với cái quần. Cuối cùng, Jeff cũng tìm thấy một cái áo hoodie (loại áo có mũ trùm đầu). Chắc là được rồi.

“Ai đó làm ơn gọi cảnh sát thời trang đi.” Bố mẹ cậu trố mắt ra nhìn. Mẹ cậu chợt liếc mắt vào đồng hồ đeo tay. “Thôi trễ giờ rồi, khỏi thay nữa. Đi thôi.” Mẹ của Jeff vội đưa hai bố con cậu sang bên kia đường, tới nhà Barbara và Billy. Họ gõ cửa, và Jeff thấy Barbara, cũng như bố mẹ cậu, mặc một bộ đồ quá nổi. Khi bước vào trong, Jeff toàn là thấy người lớn cả thôi; chả có một đứa nhóc nào hết.

“Mấy đứa nhóc ra sân chơi hết rồi. Sao cháu không nhập bọn đi Jeff?” Barbara nói.

Jeff bước ra ngoài sân. Bên trong thì toàn là trẻ con. Chúng chạy qua chạy lại trong mấy bộ trang phục cao bồi kì lạ rồi bắn nhau bằng súng giả. Cứ như là đang đứng trước cửa hàng Toy R Us ấy, Jeff nghĩ thầm. Đột nhiên, một thằng bé tiến lại kế bên Jeff và đưa cho cậu một khẩu súng với lại một cái nón cao bồi.

“Anh zì oi, trơi vứi tụi em hong?” cậu bé ngọng ngịu.

“Không được đâu nhóc. Anh quá già để chơi rồi.” Thằng bé ngước lên nhìn Jeff với ánh mắt lấp la lấp lánh như thể cầu xin.

“Đi moà!” thằng bé nũng nịu.

“Rồi, được rồi.” Jeff thở dài. Cậu đội nón lên và giả vờ bắn tụi nhóc. Lúc đầu cậu nghĩ trò này vớ vẩn thật, nhưng lúc sau tự nhiên Jeff cảm thấy vui lắm. Trông cậu chả ngầu tí nào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đã thôi suy nghĩ về Liu. Cậu chơi với tụi nhóc lâu một tí, cho đến khi một tiếng động khiến Jeff giật mình. Tiếng của bánh xe trượt trên đường. Cậu chợt nhận ra tất cả. Randy, Troy và Keith nhảy qua hàng rào từ ván trượt của mình. Jeff đánh rơi khẩu súng giả và giật nón ra. Randy nhìn Jeff đầy căm thù.

“Xin chào, là Jeff đây có phải không nhỉ?” hắn cười khẩy. “Chúng ta còn chưa giải quyết xong nhiều chuyện đấy.”

Jeff nhìn thấy cái mũi bầm tím của kẻ đối diện.

“Tao nghĩ tụi mình đã song phẳng rồi chứ. Thằng anh tao đã đi tù vì tao cho chúng mày một trận thừa sống thiếu chết rồi còn gì nữa?”

Mắt Randy sôi sùng sục với căm hờn. “Không, thằng chó ạ. Tao không chơi trò sòng phẳng. Tao phải là đứa thắng cuộc cơ. Lần trước có thể mày đã đánh bại tụi tao, nhưng lần này thì đừng hòng.” Randy bất chợt lao đến Jeff. Cả hai ngã xuống đất. Randy đấm vào mặt Jeff. Jeff giật tai Randy và cụng một cú thật đau vào đầu hắn. Jeff đẩy Randy ra khỏi người mình và cả hai xồng xộc đứng dậy. Mấy đứa nhóc bắt đầu la hét, và các vị phụ huynh thì xộc ra ngoài. Troy và Keith rút súng ra từ trong túi.

“Đứa nào động vào, các bố moi mẹ nó ruột chúng mày ra!” hai tên kia đe doạ. Randy rút dao ra và đâm một phát vào vai Jeff.

Jeff gào lên và ngã khuỵu xuống. Randy bắt đầu tung cước vào mặt Jeff. Sau ba cú như vậy, Jeff chộp lấy chân Randy và bẻ gãy nó, khiến Randy té xuống đất. Jeff đứng dậy và cố gắng lê bước đến cửa ra vào. Nhưng Troy đã chộp được cậu.

“Cần giúp không?” Thằng nhỏ túm cổ áo Jeff từ phía sau và ném cậu đập vào hàng hiên. Khi cậu định đứng lên, Randy đã xuất hiện và tiếp tục đá liên tục vào người cậu, cho đến khi Jeff ho ra máu.

“Coi kìa thằng chó. Đứng dậy và chiến đấu như một thằng đàn ông đi.” Hắn túm cổ Jeff lên và ném cậu vào nhà bếp. Randy vô tình nhìn thấy một chai vodka trên bàn. Hắn nện một phát vào đầu Jeff.

“Đánh đi, thằng hèn!” hắn lại ném Jeff vào phòng khách nữa.

“Thằng kia, nhìn lên coi!” Jeff ngước lên với gương mặt ướt đẫm máu. “Tao là đứa đã khiến anh mày phải vào tù bóc lịch đấy! Giờ mày chỉ biết ngồi đây và lăn qua lăn lại như một con chó à!? Hèn vãi nhỉ!?” Jeff bắt đầu đứng dậy.

“Rồi, cuối cùng mày cũng bớt gà mà chịu đánh với tao rồi đấy!” Jeff đứng thẳng lên, với máu và vodka ướt đẫm mặt mình. Thêm một lần nữa, cảm giác kì lạ ấy lại vây lấy cậu. Lí trí cậu biến mất. Cậu phát khùng lên, và tất cả những gì cậu biết bây giờ là giết và giết. Cậu túm lấy Randy và nện hắn xuống sàn nhà. Cậu đứng trên người nó, đấm thẳng liên hồi vào tim nó mấy phát. Mấy cú đấm ấy khiến tim Randy ngừng đập. Thằng nhỏ đang cố gắng vùng vẫy để bám víu lấy một hơi thở cuối cùng, thì Jeff nện vài người Randy thật mạnh. Đấm rồi đấm rồi đấm, cho đến khi máu ứa ra hết trong người hắn.. Cuối cùng, Randy tắt thở và chết.

Tất cả mọi người đều đang hoảng loạng nhìn Jeff. Bọn nhóc, đám phụ huynh, và cả Troy với Keith nữa. Hai thằng kia lập tức chĩa súng vào chỗ Jeff. Nhìn thấy nòng súng đang ngắm đến mình, Jeff vụt chạy đến cầu thang. Troy và Keith nổ súng, nhưng phát nào cũng hụt. Jeff lao lên cầu thang và nghe tiếng Keith và Troy bám theo sau. Khi chúng xả hết phát đạn cuối cùng, Jeff núp trong nhà tắm. Jeff túm lấy một thanh xà sắt trong nhà tắm và giật phăng nó ra khỏi tường. Troy và Keith nghe động chạy vào. Cả hai đều có sẵn dao trong tay.

Troy vung dao vào người Jeff. Cậu lập tức né chúng một cách tài tình, rồi vụt luôn thanh xà sắt vào mặt Troy. Troy sụp xuống đất một cách bất lực. Còn lại chỉ có Keith. Nhưng hắn uyển chuyển hơn Troy và né những phát tấn công của Jeff như thần. Cuối cùng, Keith buông dao xuống và túm lấy cổ Jeff, ấn mạnh cậu vào tường. Thuốc thẩy từ trên kệ rơi xuống và làm bỏng cả hai cậu con trai. Cả hai cố gắng gào lên. Jeff dụi mắt một cách nhanh chóng. Cậu rút thanh xà sắt của mình lên và vụt một phát vào đầu Keith. Khi tên nhóc ấy nằm đó và sắp sửa chết vì mất máu, hắn mỉm cười một cách thâm độc.

“Có gì vui thế?” Jeff hỏi. Keith rút ra một cái bật lửa rồi mở nắp. “Biết chuyện gì vui không?” hắn mỉm cười. “Mày có để ý là từ nãy đến giờ trên người mày nồng nặc vodka với lại thuốc tẩy chứ?” Jeff giật mình, nhưng tất cả đã quá muộn, khi Keith ném cái bật lửa vào người Jeff. Khi lửa đã chạm vào Jeff, phần chất cồn trong vodka kích hoạt ngọn lửa và Jeff phừng cháy. Khi chất cồn bắt đầu lan lửa đi khắp nơi, thuốc tẩy bắt đầu ăn mòn da cậu. Jeff gào lên trong đau đớn, khi cậu cảm thấy từng miếng thịt trên người mình đang tróc ra. Cậu lăn lộn khắp nơi, cố gắng dập tắt lửa, nhưng tất cả đều vô ích. Jeff giờ đây chẳng khác gì một ngọn đuốc sống. Cậu lao xuống cầu thang và ngã xuống đất. Mọi người bắt đầu náo loạn khi họ nhìn thấy Jeff đang quằng quại trong lửa trên sàn, gần chết đến nơi. Thứ cuối cùng Jeff nhìn thấy là bố mẹ mình, và một vài người lớn khác đang cố gắng dập tắt lửa. Sau đó, mọi thứ tối đen như mực.

Khi tỉnh dậy, Jeff thấy mình được quấn băng khắp người. Cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng cậu thấy vai mình nặng trĩu với những vết khâu và những miếng băng dính. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng chợt nhận ra có mấy cái ống đang được gắn vào cơ thể mình. Một cô y tá chạy vào.

“Cô không nghĩ cháu có thể ra khỏi giường bây giờ đâu.” Cô ấy đặt Jeff nằm xuống giường và nối lại mấy cái ống dẫn vào người cậu. Jeff nằm đó trong vô vọng. Tầm nhìn của cậu đã biến mất. Cậu còn không biết xung quanh mình là gì nữa cơ. Cuối cùng, sau vài tiếng trôi qua, Jeff nghe thấy tiếng mẹ mình.

“Con yêu, con ổn chứ?” bà ấy hỏi. Jeff không thể trả lời. Gương mặt cậu đã bị bịt kín mít lại rồi, cổ họng thì không bật ra thành tiếng. “Ôi con yêu, mẹ có tin vui đây. Sau khi các nhân chứng có mặt khẳng định rằng Randy đã tự thú là hắn hành hung con, cảnh sát đã quyết định thả Liu ra rồi.” Jeff định bật dậy, nhưng lại nhớ về mấy cái ống truyền được nối vào cơ thể mình nên thôi. “Anh ấy sẽ trở về vào ngày mai, và hai con sẽ lại được bên nhau sớm thôi.”

Mẹ con họ ôm nhau rồi bà nói tạm biết với con trai mình. Vài tuần sau, cả gia đình Jeff đến thăm cậu. Không lâu sau, đã tới ngày Jeff tháo băng. Cả nhà cậu đều tụm lại trong bệnh viện để xem sự kiện đại trọng này. Họ chỉ muốn biết trông Jeff thế nào thôi. Khi bác sĩ từ từ dỡ băng ra, cả nhà chỉ biết ngồi dựng đứng lưng lên, nôn nao cho những gì mình sắp thấy. Họ kiên nhẫn chờ đợi dải băng cuối cùng được tháo khỏi mặt Jeff.

“Hãy hi vọng điều tốt nhất nào”. Bác sĩ nói. Ông giật nhẹ lớp băng cuối cùng ra. Toàn bộ đám băng dính rơi ra hết, để lộ gương mặt của Jeff.

Mẹ Jeff thét lên khi nhìn thấy mặt con trai mình. Cả nhà cậu chết điếng, không nói lên thành tiếng.

“Sao vậy? Mặt con ra làm sao!?” Jeff dò hỏi. Cậu vội lao vào nhà tắm và lấy cái gương. Cuối cùng Jeff cũng hiểu tại sao mọi người lại sốc như vậy. Mặt cậu… thật kinh khủng. Môi cậu bị cháy đến mức nó đỏ ngầu như máu. Gương mặt cậu trắng bệch y như xác chết, và mái tóc cậu cháy đen ra hết. Jeff từ từ đưa tay lên mặt mình. Nó thật sần sùi. Cậu quay lại nhìn gia đình mình, rồi lại nhìn lại vào gương.

“Jeff à…” Liu rụt rè. “Nó không quá tệ đâu…”

“Không quá tệ là sao cơ?” Jeff bật cười. “Nó tuyệt vời ông mặt trời! Quá hoàn hảo!” Mọi người hết hồn nhìn Jeff. Cậu bắt đầu cười một cách điên dại, và bố mẹ cậu đã nhìn thấy mắt và tay trái Jeff đang run lên bần bật.

“Ưm… Jeff… con ổn chứ?”

“Ổn? Con chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn thế này cả! AHAHAHAHAHA!!! Nhìn con đi này! Gương mặt này trông hợp với con phết mẹ nhỉ?” Cậu không thể nào ngưng cười được. Jeff đưa tay vuốt mặt mình lần nữa, rồi lại nhìn vào gương. Sao cuối cùng lại thành nông nỗi này? Ừm thì chắc các bạn cũng đã biết trận đấu sống còn giữa Jeff và Randy rồi đấy. Lúc ấy, một cái gì đó trong người Jeff đã tan biến. Sự minh mẫn của cậu đã tan biến. Hiện giờ Jeff chỉ là một cỗ máy giết người điên cuồng mà bố mẹ cậu không hề hay biết.

“Bác sĩ…” mẹ Jeff ngần ngại. “Con trai tôi… nó sẽ ổn chứ? Trông nó có vẻ…”

“À, không sao đâu. Đây là hành vi thường gặp của một bệnh nhân sau khi tiếp xúc với hàng loạt loại thuốc giảm đau. Nếu vài tuần sau mà hành vi của cháu không đổi, anh chị hãy đưa Jeff trở lại bệnh viện để chúng tôi xét nghiệm tâm thần.”

“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Mẹ Jeff quay lại với con trai mình. “Đi thôi con yêu”.

Jeff quay ra khỏi chiếc gương, trên mặt cậu vẫn là nụ cười điên loạn ấy. “Vângggggggggg thưa mẹ! AHAHAHAHAHAHA!!!”. Mẹ Jeff đặt tay lên vai con trai mình rồi lấy đồ cho cậu mặc.

“Đây là đồ hai anh chị đã gởi”. Cô tiếp tân đưa cho mẹ Jeff một cái quần đen và một cái áo hoodies. Giờ thì chúng không còn máu nữa, và đã được khâu lại rất cẩn thận rồi. Mẹ Jeff đưa cậu vào phòng và để cậu thay đồ. Khi rời khỏi bệnh viện, không ai trong số họ biết đây sẽ là ngày tận số của họ.

Vào đêm hôm ấy, mẹ Jeff giật mình tỉnh dậy vì một tiếng động trong nhà tắm. Nghe như là có người đang khóc ấy. Bà từ từ bước vào để xem chuyện gì đã xảy ra. Khi ngó vào phòng tắm, bà đã chết đứng vì sốc. Jeff đã lấy dao mà rạch một nụ cười đẫm máu trên mặt mình.

“Jef… eff… con đa… an… g…. làm… àm… g… gì… va… vậ… y…!?” mẹ cậu run bần bật.

Jeff nghiên đầu nhìn mẹ. “Mẹ có biết khi cười là da con nó làm con đau lắm không? Mà con thì lúc nào cũng muốn mỉm cười thật tươi hết đó. Vậy nên bằng cách này, con có thể mỉm cười mãi mãi rồi.”

Mẹ Jeff vô tình nhìn thấy vòng đen trên mắt con trai bà.




“Jeff! Mắt con!” mắt cậu giống như chưa bao giờ được khép lại ấy.




“Chán lắm mẹ biết không? Con không thể nhìn mặt con mãi được. Lâu lâu mắt con tự dưng díp đi vì mệt không hà. Bởi vậy nên con đốt hết mi mắt, để cuối cùng con sẽ luôn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình.” Mẹ Jeff bắt đầu lùi lại. Bà nhận ra con trai mình đã phát điên rồi. “Sao hả mẹ? Con đẹp không?”

“Đẹp lắm, con trai”. Bà ấy lắp bắp. “u… Ừ… con đ… đẹ… đẹp lắm. Đe… ể mẹ gọi bố… rồi bố cũng sẽ thấy… con d… đẹp… như… thế nào…”

Bà ấy lao vào phòng và đánh thức chồng mình dậy. “Anh ơi, lấy cây súng mau. Jeff đã…” nhưng bất ngờ thay, bà đã thấy Jeff đang đứng nhìn mình ngoài cửa ra vào. Trên tay cậu là một con dao.

“Mẹ… sao mẹ nói dối con?”

Đó là lời cuối cùng của Jeff, trước khi cậu lao vào và đâm chết bố mẹ mình.

Anh trai cậu, Liu, bất ngờ tỉnh dậy vì tiếng động lạ dưới nhà. Lúc sau chả còn gì nữa nên Liu nhắm mắt lại đi ngủ tiếp. Trong lúc đang ngà ngà sắp ngủ tới nơi, Liu bất chợt có cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cậu nhìn lên, và bất ngờ thấy Jeff đã dùng tay bịt miệng cậu lại. Jeff giơ dao lên và chuẩn bị nhắm vào người Liu. Liu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm của Jeff.

“Suỵt, im nào anh trai.” Jeff thì thầm. “Ngủ ngon nhé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Băng trò chơi bị ám [18+]


Haunted Majora's Mask hay còn được biết đến với cái tên Ben Drowned bắt đầu xuất hiện vào ngày 7/9/2010 trên trang chia sẻ 4chan, đăng tải bởi người dùng có nickname Jadusable. Câu chuyện được kể lại theo từng phần qua lời tự thuật của tác giả, kể lại quá trình anh ta chơi tựa game Majora's Mask mua lại được từ một người bán đồ cũ. Sau đây là phần đầu tiên được Jadusable upload ngày 7/9, nhưng trong khuôn khổ bài viết này chỉ dịch lại một nửa bởi phần nguyên gốc rất dài.


Post #1 - ngày 7 tháng 9 năm 2010

Trước hết xin nói rằng câu chuyện tôi sắp kể sau đây không hề được sao chép từ đâu cả, nó cũng rất dài nhưng tôi cảm thấy sự an toàn của mình phụ thuộc vào điều này. Liên quan tới một trò chơi điện tử, cụ thể là tựa game Majora's Mask, và cả đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì ghê rợn đến như vậy.

Trở lại với chủ đề chính, gần đây tôi vừa dọn đến ở trong khu kí túc xá trong trường để bắt đầu bước vào năm thứ 2 đại học, và một người bạn đã cho tôi mượn chiếc máy Nintendo 64 cũ của anh ta để giải khuây. Phải nói là tôi thực sự rất hào hứng bởi ý nghĩ được quay lại với những trò chơi từ thời thơ ấu mà đã ít nhất 10 năm chưa hề động tới thật hấp dẫn. Máy đi kèm với chiếc tay cầm màu vàng và một băng Super Smash Bros đã cũ mèm. Mặc dù chấp nhận việc ăn xin thì không thể đòi hỏi, nhưng chẳng bao lâu tôi đã cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ CPU LV9.
Cuối tuần đó, tôi quyết định lái xe dạo một vòng khu vực dân cư xung quanh trường để tìm mua vài trò chơi cũ với hy vọng vớ được người bán gà nào đó. Cảm thấy thõa mãn sau khi thu được đống chiến lợi phẩm bao gồm một bản Pokemon Stadium, Goldeneye (cái này thì hết xẩy), F-Zero, hai chiếc tay cầm với giá 2 đô la, và khi chuẩn bị lái xe quay trở về kí túc thì bỗng dưng sự hiện diện của một ngôi nhà khiến tôi dừng lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại chú ý tới nó, bởi gara của ngôi nhà không hề có chiếc xe hơi nào, thứ duy nhất ở đó là một chiếc bàn với vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng có điều gì đó kéo tôi trở lại.

Tin vào linh cảm, tôi bước ra khỏi xe và gặp một ông già. Nếu dùng một từ để mô tả diện mạo của người đàn ông thì có lẽ đó là cau có, và thật sự tôi cũng không biết diễn tả làm sao nếu các bạn hỏi tôi về nhận xét của mình, chỉ là ở ông ta có điều gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Hãy hình dùng rằng nếu như không phải đang là giữa buổi chiều cũng như có khá nhiều người ở xung quanh thì chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến việc lại gần người này.
Nở một nụ cười méo mó trên môi, ông ta hỏi tôi muốn mua thứ gì, và ngay lập tức tôi nhận ra người này bị mù một bên mắt. Lòng trắng mắt bên phải của ông ta đã đục và tôi phải cố gắng nhìn vào mắt trái để tránh xúc phạm trong khi nói rằng tôi muốn tìm vài trò chơi cũ. Đang mải mê với ý nghĩ làm sao để từ chối một cách lịch sự trong trường hợp người đàn ông không biết video game là gì, tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời rằng ông ta có vài trò cũ trong thùng. Để lại tôi một mình kèm lời hứa sẽ quay lại trong nháy mắt, ông ta quay lưng lại và đi về phía gara.

Trong khi nhìn cái dáng tập tễnh khuất vào bóng tối, sự tò mò của tôi nhanh chóng chuyển sang cái bàn với những thứ đang được bày bán trên đó. Có vài bức tranh, phác thảo khá lập dị mà tôi đoán là vết mực loang, chúng giống như thứ mà bác sĩ tâm thần cho bệnh nhân xem trong phim. Sau khi xem qua một lượt, tôi nhận ra lý do vì sao ông ta không bán được cho ai bởi những hình vẽ này chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhưng tấm cuối cùng có vẻ như rất giống với Majora's Mask - cùng hình dạng trái tim cũng những gai nhọn tua tủa ra xung quanh. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình bị chi phối bởi hy vọng tìm được trò chơi đó trong buổi mua sắm ngày hôm nay, nên có thể thế lực siêu hình vớ vẩn nào đó đã khiến cho hình ảnh chiếc mặt nạ hiện lên trên những vết mực loang lổ này, nhưng giờ khi ngẫm lại những sự kiện xảy ra sau đó thì tôi không còn dám chắc nữa. Đáng ra tôi phải hỏi người đàn ông ấy về bức hình, hoặc đúng hơn là tôi ước gì mình đã hỏi.
Sau một lúc săm soi bức hình, tôi ngước lên và giật mình khi thấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, với nụ cười trên mặt chỉ cách tôi khoảng một cánh tay. Phải thú nhận rằng lúc đó tôi đã nhảy dựng lên theo phản xạ, cũng như cười chữa ngượng sau đó khi nhận một băng Nintendo 64 từ tay ông ta. Nó có màu xám thông thường, ngoại trừ việc ai đó đã ghi dòng chữ Majora lên đó bằng bút đánh dấu đen. Bụng tôi sôi lên vì sự trùng hợp này và hỏi người đàn ông giá tiền của trò chơi.

Ông ta trả lời với một nụ cười, nói rằng tôi có thể cầm băng trò chơi hoàn toàn miễn phí và cho biết nó từng thuộc về một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng không còn sống ở đây nữa. Cách mà ông ta diễn đạt câu nói có chút gì hơi lạ, nhưng lúc đó tôi chẳng hề chú ý bởi còn đang mải mê với việc tìm thấy trò chơi này cũng như chẳng phải bỏ ra một xu nào.
Quay trở lại mặt đất, tôi tự nhủ rằng chắc gì đã chơi nổi khi băng trò chơi nhìn khá rệu rã, nhưng phần lạc quan bên trong lại mách bảo rằng có thể nó là một phiên bản beta hoặc bản hack nào đó. Tôi nói lời cảm ơn với người đàn ông và ông ta cười đáp lại, chúc tôi vui vẻ và nói giờ thì tạm biệt! hoặc đó là những gì mà tôi nghe thấy, nhưng suốt dọc đường khi quay trở về, tôi vẫn thấy lăn tăn rằng dường như ông ta đã nói câu gì khác. Và cảm giác ấy đã đúng khi tôi khởi động trò chơi sau khi về nhà (khá ngạc nhiên là nó hoạt động bình thường), trong đó đã có sẵn một file save có cái tên khá đơn giản, đó là BEN. Tạm biệt Ben - ông ta đã nói Tạm biệt Ben (Goodbye Ben) chứ không phải giờ thì tạm biệt! (Goodbye then).

Ngay lúc đó tôi cảm thấy thương hại cho người đàn ông bởi rõ ràng là ông ta đã lẩm cẩm và vì một lý do nào đó, nhầm lẫn tôi với cháu Ben của mình. Cảm thấy tò mò, tôi thử nhìn vào trong file save và bất ngờ khi thấy người chơi trước đã đi được khá xa trong game với gần đủ các tấm mặt nạ và diệt 3/4 trên tổng số boss. Anh ta đã sử dụng những bức tượng ó để lưu game, đang đứng ở Stone Tower Temple, ngày thứ 3 và còn còn chưa đầy một giờ trước khi mặt trăng rơi xuống (sự kiện chính trong game Majora's Mask, thảm khảo tại*http://zelda.wikia.com/wiki/Moon). Lúc đó tôi thật sự cảm thấy tiếc bởi chỉ còn chút nữa là kết thúc game nhưng người này lại bỏ dở. Sau khi tạo một file save mới với cái tên Link truyền thống, tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm lại thời thơ ấu của mình.
Đối với một băng trò chơi trông tã như vậy, việc nó chạy hết sức ngon lành đã khiến tôi rất ấn tượng, giống như một tựa game chính hãng chỉ với vài chỗ vấp váp không đáng kể (như texture xuất hiện lộn xộn, hình ảnh của cutscene đột ngột hiện ra rồi biến mất... nhưng đều không quá nghiêm trọng). Tuy nhiên có một điểm khá lạ lùng đó là trong những đoạn hội thoại, các NPC gọi nhân vật của tôi theo đúng tên đã đặt là Link nhưng đôi lúc chúng lại nhắc đến cái tên BEN. Có thể chỉ là bug hoặc lỗi lập trình nào đó khiến cho dữ liệu trong file save bị lẫn - tôi nghĩ.

Nhưng phải công nhận rằng, điều này đôi lúc mang lại cho tôi cảm giác hơi rờn rợn, dẫn đến hành động mà giờ đây tôi ước gì lúc ấy mình đừng làm đó là xóa file save BEN (vốn định giữ nguyên vì tôn trọng người chơi trước) khỏi băng trò chơi, sau khi vượt qua khu vực Woodfall Temple và hy vọng khắc phục được lỗi. Việc này vừa có hiệu quả lại vừa không, bởi giờ thì NPC chẳng gọi tôi bằng cái gì cả. Trong hội thoại, ở vị trí trong đáng lẽ mà tên nhân vật xuất hiện thì nay chỉ còn một khoảng trắng (mặc dù file save vẫn tên là Link). Bực mình và nhớ đến đống bài tập đang chờ, tôi tạm dừng chơi ngày hôm đó.


Post #1 - ngày 7 tháng 9 2010*

Bắt đầu chơi lại vào tối hôm qua, tôi đã lấy được Lens of Truth (chiếc kính lúp của sự thật) và đang trên đường hoàn tất khu vực Snowhead Temple. Đối với những ai đã từng bỏ kha khá thời gian ra cho tựa game này chắc hẳn đã biết đến bug ngày thứ tư (diễn biến của Majora's Mask chỉ xảy ra trong vòng 3 ngày, tham khảo thêm ở đây), còn nếu chưa thì có thể tìm kiếm google nhưng tóm lại, khi đồng hồ chuẩn bị bước sang thời điểm 00:00:00 của ngày cuối cùng, bạn nói chuyện với nhà thiên văn học để được nhìn qua ống kính. Nếu căn thời gian một cách chuẩn xác, đồng hồ đếm ngược sẽ biến mất và bạn có thêm 1 ngày nữa để làm gì tùy thích. Quyết định thực hiện thủ thuật này để có thêm thời gian hoàn thành màn Snowhead Temple, tôi may mắn thành công ngay trong lần thử đầu tiên và thời gian ở góc màn hình biến mất.

Tuy nhiên khi nhấn phím B để thôi không nhìn vào ống kính nữa, thay vì quay trở lại với nhà thiên văn, nhân vật của tôi lại xuất hiện ở căn phòng đấu trùm cuối game, và trên đầu là Skull Kid đang lượn lờ. Không có một tiếng động nào phát ra, chỉ có Skull Kid bay trên không và tiếng nhạc nền đúng là của khu vực này (khá ghê rợn). Điều này không bình thường chút nào - tôi nghĩ trong lúc mồ hôi tay túa ra, bởi Skull Kid không bao giờ xuất hiện ở đây. Tôi bắt đầu thử chạy vòng quanh, và dù ở bất cứ vị trí nào đi chăng nữa Skull Kid vẫn quay mặt về phía tôi, hoàn toàn im lặng và mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế trong khoảng một phút. Lúc đó tôi nghĩ rằng chắc game đã bị lỗi nhưng trong thâm tâm, tôi cũng không thật sự chắc chắn liệu có đúng như vậy không.

Đúng lúc đang với tay đến nút reset thì một thông điệp xuất hiện trên màn hình: Có thể bạn không biết tại sao, nhưng ở đây đã có chỗ đặt trước dành cho bạn... Ngay lập tức tôi nhận ra dòng chữ ấy - đó là khi bạn lấy được chiếc chìa khóa từ Anju ở Stock Pot Inn (quán trọ Stock Pot), nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Xua tan ý nghĩ rằng trò chơi đang cố gắng giao tiếp với mình, tôi bắt đầu chạy quanh phòng để tìm xem liệu có thứ gì tương tác được không, và nhanh chóng nhận ra sự ngu ngốc của mình bởi việc ai đó có thể lập trình lại trò chơi đến mức độ như thế này thật là lố bịch. Và đúng như vậy, khoảng 15 giây sau một dòng chữ khác hiện lên, cũng giống như lần trước là một thông điệp vốn có sẵn trong game: Dịch chuyển đến hang ổ của trùm? Đồng ý/Không.

Dừng lại một lúc để suy nghĩ xem nên lựa chọn thế nào và game sẽ đi về đâu, tôi nhận ra rằng mình không thể chọn Không. Hít một hơi thật sâu, tôi bấm Đồng ý và màn hình trở nên trắng xóa, kèm theo là dòng chữ: Bình minh của một ngày mới với những ký tự |||||||| ở phía dưới. Những hình ảnh sau đấy, nơi mà nhân vật xuất hiện khiến tôi bắt đầu trở nên hoang mang và cảm thấy như điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến. Cảm giác đó giống như là một nỗi buồn sâu thẳm mà không rõ nguyên nhân, và phải nói thêm rằng bản thân tôi bình thường không phải là người hay u sầu, nhưng những gì mà tôi trải qua lúc đó là một thứ cảm xúc mà tôi dường như còn chưa biết rằng nó tồn tại, giống như có một thứ u ám vô hình nào đó bao trùm lên trí óc tôi.

Link xuất hiện ở một khu vực mang dáng vẻ chắp vá kì lạ của Clock Town. Bước ra khỏi tháp đồng hồ (như khi bạn bắt đầu ngày thứ nhất) tôi nhận thấy toàn bộ các NPC đã biết mất. Thông thường ngay cả khi tận dụng lỗi 4th day, bạn vẫn có thể nhìn thấy lính canh và vài con chó chạy ra chạy vào xung quanh tháp, nhưng ở đây thì không. Thay vào đó là một linh tính chẳng lành, rằng có thứ gì đó cũng đang ở ngay trong màn hình cùng với nhân vật và - dõi theo từng bước chân của tôi. Link hiện có 4 trái tim và cây cung Hero's Bow, nhưng lúc đó tôi chẳng còn thiết gì đến trang bị nữa mà bắt đầu cảm thấy lo lắng trước những gì đang diễn ra xung quanh. Có thể nói nhạc nền là thứ khiến tôi sởn gai ốc nhất, bởi nó là bản Song of Healing (Bài ca của sự phục hồi) lấy từ trong trò chơi, nhưng được chơi ngược lại. Âm thanh cứ to dần, to dần lên cho đến một lúc mà giống như là có thứ gì chuẩn bị nhảy xổ ra như trong phim, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và cái giai điệu lặp đi lặp lại ấy bắt đầu làm cho tôi mệt mỏi.*
Thật lạ là đôi lúc tiếng cười của Happy Mask Salesman (người bán mặt nạ) dường như vang lên lẫn trong tiếng nhạc, rất khẽ khiến cho tôi nửa nghi ngờ rằng có thể mình nghe nhầm trong khi vẫn tiếp tục lùng sục để tìm ra hắn. Cả 4 khu vực của Clock Town đều không có một bóng người... không ai cả, texture thì chỗ có chỗ không, sang đến phần phía Tây thì nhân vật còn đi bộ trên không trung... Toàn bộ nơi này thật là hoang tàn... và theo một cách tuyệt vọng. Cho thời tới điểm khi mà Song of Healing lặp lại đến lần dường như là thứ 50, Link đang đứng trơ trọi giữa khu vực South Clock Town, còn bản thân tôi thì chưa bao giờ cảm thấy lẻ loi trong một trò chơi đến như vậy.

Trong lúc tiếp tục đi qua thị trấn ma này, tôi băn khoăn không biết liệu có phải sự kết hợp của những texture lộn xộn, một quang cảnh nặng nề cùng giai điệu đã từng nhẹ nhàng và êm ái biết bao, nay bị bóp méo trở thành một âm thanh đầy ám ảnh đã làm cho tôi cảm thấy như muốn khóc. Tôi rất hiếm nước mắt, nhưng ở đây có thứ gì đó bóp nghẹt tâm can và tra tấn tôi bằng những cảm xúc u buồn một cách kì lạ. Tôi cố gắng thử thoát khỏi Clock Town, nhưng mỗi lần định thực hiện điều đó, màn hình chuyển sang màu đen và Link lại xuất hiện ở một khu vực khác của thị trấn.

Cây sáo thần Ocarina cũng không thể giúp được gì bởi mỗi lần ca khúc Song of Time hoặc Song of Soaring vang lên, màn hình chỉ đáp lại bằng dòng chữ: những nốt nhạc của bạn ngân xa, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi không muốn kẹt ở đây, tôi muốn chạy trốn, nhưng đến lúc này tôi nhận ra rằng đơn giản là trò chơi không muốn tôi rời khỏi nơi đây, mặc dù tại sao nó muốn vậy thì không rõ. Tôi cũng không muốn đi vào trong bất cứ ngôi nhà nào bởi nỗi sợ hãi trước thứ gì đó có thể đang chờ mình ở trong đó. Cuối cùng tôi nảy ra ý tưởng về việc tự làm chết đuối ở Laundry Pool (bể giặt) có thể sẽ giúp Link hồi sinh ở nơi nào khác và thoát khỏi nơi này. Và khi tôi điều khiển nhân vật lao tới bể giặt thì cũng là lúc nó xảy ra.

Link bỗng dưng ôm lấy đầu mình và một hình ảnh thoáng chớp lên màn hình: khuôn mặt cười của người bán mặt nạ, quay về phía tôi - không phải nhân vật, mà nhìn thẳng vào tôi từ phía bên kia màn hình, kèm với đó là âm thanh từ tiếng thét của Skull Kid. Và khi quay trở lại thì bức tượng của Link - xuất hiện khi chơi ca khúc Elegy of Emptiness đang nhìn chằm chằm vào tôi. tôi thét lên, trong khi gương mặt trống rỗng vô hồn ấy vẫn không rời mắt khỏi mình. Điều khiển nhân vật chạy ra ngoài và quay trở lại South Clock Town, tôi càng sợ hãi hơn khi bức tượng quỷ quái đó tiếp tục bám đuôi theo cái cách giống như những Weeping Angel trong phim Doctor Who. Và cũng rất thường xuyên, ở những thời điểm ngẫu nhiên bức tượng đó lại hiện ra sau lưng nhân vật, giống như nó đang cố gắng bắt lấy tôi, hoặc là - tôi thật sự không muốn nhắc đến từ này - ám tôi.

Lúc đó tôi gần như hoảng loạn, nhưng chưa một lần nào ý nghĩ tắt máy xuất hiện trong đầu. Không rõ nguyên nhân tại sao, tôi dường như bị ám ảnh bởi trò chơi, và cảm giác sợ hãi chưa bao giờ thực như vậy. Nỗ lực cắt đuôi bức tượng chỉ là vô ích, bởi nó luôn xuất hiện đằng sau tôi mỗi lần chạy trốn. Link bắt đầu cũng có những cử động lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ như vung tay ra xung quanh hoặc co rúm lại, tiếp nối bởi gương mặt cười của người bán mặt nạ chớp lên màn hình trước khi một lần nữa mặt đối mặt với bức tượng khốn kiếp đó.

Cuối cùng tôi chạy vào Swordmasters Dojo (võ đường của các bậc thầy kiếm) và vòng ra phía sau, lý do có lẽ trong cơn hoảng loạn tôi muốn tìm đến ai đó để tự thuyết phục rằng mình không đơn độc trong trò chơi này. Ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi tôi chẳng nhìn thấy NPC nào, trong khi bức tượng đã đứng ở đó từ bao giờ khi tôi quay lưng lại với góc tường. Hết đường lùi và sau khi nỗ lực rút kiếm tấn công nó không mang lại hiểu quả gì, tôi chẳng còn cách nào ngoài đứng chờ để xem nó lấy mạng Link.
Đúng lúc đó, nụ cười của người bán mặt nạ lại chớp lên, nhưng lần này với Link từ từ quay lại nhìn về phía màn hình - đúng hơn là về phía tôi, đứng cạnh bản sao của nó (bức tượng) và nhìn thẳng vào tôi. Hình ảnh của những gì diễn ra sau đó vỡ vụn trong đầu khi tôi lao ra ngoài võ đường trong cơn sợ hãi tột độ, và đột nhiên nhân vật rơi vào một đường hầm tối, bản Song of Healing lại cất lên và tôi biết mình chỉ có rất ít thời gian trước khi cái thứ đó lại xuất hiện sau lưng... đeo bám sát hơn những lần trước - tôi chỉ kịp đi vài bước và khi thoát khỏi đường hầm, Link đang đứng ở Southern Clock Town. Tiếp tục chạy bạt mạng trong lúc hoảng loạn, đột nhiên âm thanh từ tiếng thét của con ReDead vang lên, màn hình đen lại với dòng chữ Bình minh của một ngày mới cùng hàng ký tự ||||||||| xuất hiện một lần nữa.

Màn hình sáng lên và Link đang đứng ở trên đỉnh của tháp đồng hồ, với Skull Kid bay lơ lửng trên đầu một lần nữa, hoàn toàn im lặng. Nhìn lên trên tôi nhận thấy mặt trăng đã quay trở lại và ở rất gần ngay trên đầu mình, còn Skull Kid vẫn nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp mặt nạ đáng nguyền rủa ấy. Bản nhạc nền lúc này là của Stone Tower Temple nhưng được chơi ngược. Tuyệt vọng, tôi rút cung ra và nhằm vào Skull Kid, nhưng ngạc nhiên là mũi tên có vẻ có tác dụng khi Skull Kid bị bật ra phía sau. Tiếp tục bắn và đến mũi tên thứ 3, một hộp thoại xuất hiện cùng dòng chữ: Làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Hee, Hee. Ngay sau đó, Link đột ngột bị nhấc bổng khỏi mặt đất, thân hình rũ xuống và thét lên khi bắt đầu bùng cháy, giết chết cậu ấy.
Tôi giật mình khi chứng kiến cảnh ấy, bởi chẳng có chiêu thức của bất kì nhân vật nào trong game lại có tác dụng như vậy, còn Skull Kid thì lại càng không. Cơ thể Link vẫn tiếp tục cháy trong tiếng cười của Skull Kid, màn hình chuyển sang màu đen để rồi tôi lại xuất hiện ở Clock Tower. Lần này tôi quyết định xông thẳng vào Skull Kid, và điều tương tự xảy đến: một lực vô hình nào đó kéo Link lên không trung rồi khiến cậu ta bốc cháy, tuy nhiên có một điểm khác biệt đó là âm thanh của Song of Healing vang lên rất khẽ. Lần thứ ba (và cũng là cuối cùng), tôi nhận thấy không có tiếng nhạc nào, chỉ có sự im lặng đầy kì lạ. Nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên với Skull Kid, Link cần phải sử dụng cây sáo thần để quay ngược thời gian hoặc triệu hồi người khổng lồ, nhưng khi còn chưa kịp thực hiện thì một lần nữa, Link lại phải trải qua cái chết kinh khủng trên.

Khi cảnh quay nhân vật chết dần kết thúc, game bỗng dưng khựng lại một cách bất thường, giống như thể nó đang xử lý dữ liệu gì vậy... khi quá trình này kết thúc, hình ảnh hiện ra cũng giống như những lần trước, ngoại trừ việc Link nằm chết ở tư thế mà tôi chưa từng thấy bao giờ: đầu cậu ấy nghiêng nhìn về phía camera với Skull Kid bay lơ lửng ở trên, và tôi không thể cử động hay làm bất cứ thứ gì ngoài nhìn xác của Link. Khoảng 30 giây sau, màn hình mờ đi và một thông điệp khó hiểu: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? xuất hiện trước khi quay trở lại menu.


Sau khi quay trở lại màn hình ngoài, tôi nhận thấy rằng file save của mình đã không còn nữa. Thay vì Link, nó được thay thế bằng YOUR TURN (đến lượt bạn). YOUR TURN có 3 trái tim, 0 mặt nạ, 0 item. Ngay khi load file này, tôi được đưa quay trở lại đỉnh Clock Tower, nơi Link nằm chết và âm thanh tiếng cười của Skull Kid được tua đi tua lại. Lần này tôi quyết định nhấn reset và khi game load lại, đã có thêm một file save xuất hiện phía dưới YOUR TURN, đó là BEN. BEN đã trở lại ở ngay cái vị trí mà tôi đã xóa nó vào lúc mặt trăng chuẩn bị rơi xuống.

Mặc dù không phải là người mê tín, nhưng phải công nhận rằng điều này quá đỗi quái dị ngay cả đối với tôi. Sau khi tắt máy ngay lúc đó, cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa động đến nó, thậm chí đêm qua còn chẳng ngủ được tí nào bởi ca khúc Song of Healing phát ngược liên tục vang lên trong đầu, gợi nhớ tới những sự kiện đã xảy ra ở Clock Town. Ngày hôm đó, tôi lái xe quay trở lại nhà người đàn ông nọ (xem phần 1) cùng một người bạn với vài câu hỏi trong đầu (không đời nào tôi dám đến đó một mình) chỉ để thấy một tấm biển bán nhà cũng như khi rung chuông, không một ai trả lời.


Post #2 - Ngày 8/9/2010

Mặc dù bản thân tôi rất ghét phải tin vào những chuyện thần bí, nhưng sau tối qua thì thật sự khó để mà tiếp tục phủ nhận nữa. Dù sao vẫn có khả năng gã Ben này là một kẻ am tường lập trình hoặc hacker nào đó, còn nếu không thì tôi cũng không dám nghĩ đến khả năng còn lại. Những gì đã xảy ra thì các bạn đều đã biết và tôi cũng đã upload cả video gameplay lên. Tôi ngủ gục ngay sau khi viết xong post #1, nhưng cái bức tượng đó thậm chí còn theo chân tôi vào trong cả giấc ngủ, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôi sẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnh dậy. Dù sao điều quan trọng là tôi cũng đã ngủ được một ít.
Tôi quyết định tránh xa cuộn băng khi chừng nào còn có thể trong ngày hôm nay, và lái xe quay lại khu dân cư một lần nữa để xem liệu người đàn ông kia có quay trở lại hay không, nhưng đúng như dự đoán, chẳng có ai hay chiếc ôtô nào ở trong nhà. Trong lúc đang quay trở lại xe, người hàng xóm bên cạnh tạm dừng công việc cắt cỏ của ông ta và hỏi tôi rằng, liệu có phải đang tìm ai hay không. Sau khi nói rằng tôi muốn gặp ông già sống ở đây, ông ta đáp lại câu bằng trả lời mà tôi gần như biết trước - ông già đó đã chuyển nhà.

Chuyển hướng tiếp cận khác, tôi hỏi để xem liệu ông ta có người thân hay con cháu gì không và được cho biết rằng người này chưa từng có vợ cũng như nhận nuôi ai cả. Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi hỏi một câu cuối cùng, câu mà đáng lẽ ra tôi phải hỏi ngay từ đầu - Ben là ai? Gương mặt người đàn ông ngay lập tức sa sầm lại khi cho tôi biết, cách đây 4 khu nhà vào khoảng 8 năm trước, cụ thể là ngày 23/4, một tai nạn đã xảy ra và nạn nhân là cậu bé mang tên Ben. Bố mẹ cậu ta đã chuyển đi nơi khác ngay sau đó, và bất chấp mọi nỗ lực của tôi trong việc tìm kiếm thêm thông tin hay nói chuyện, người này không tiết lộ thêm điều gì nữa.
Về đến nhà, tôi bật máy lên để tiếp tục chơi và ngay lập tức bị giật mình khi chiếc mặt nạ bay qua ở menu thay vì phát ra tiếng vụt như mọi khi lại là một âm thanh rất chói tai. Tôi bấm start cùng với tâm lý sẵn sàng trước bất cứ điều quái dị gì chuẩn bị đến tiếp theo, nhưng giống như 2 ngày trước chỉ có file save YOUR TURN và BEN hiển thị trên màn hình (nhắc mới nhớ, tôi cũng đã xem qua file save có tên BEN và thấy rằng có vẻ như nó trộn lẫn giữa cả kiểu lưu game bằng tượng cú (Owl Save) với cách thông thường). Nhấn chọn file BEN, tôi ngập ngừng một lát trước khi bấm đồng ý bởi so với 2 ngày trước đây, dường như file save đã có sự thay đổi, khu vực Stone Tower Temple đã được hoàn tất.
Ngay lập tức một mớ lộn xộn xuất hiện trên màn hình. Mặc dù đúng là nhân vật đang ở ngoài Stone Tower Temple, nhưng tên khu vực hiển thị lại không phải vậy, mà là St o n e. Cùng với đó là một hộp thoại xuất hiện với những dòng chữ cũng lộn xộn không kém mà tôi không tài nào đọc nổi. Thân hình của Link méo mó một cách quái dị: lưng lệch sang một bên, dáng đứng thì dặt dẹo. Gương mặt của cậu ấy chẳng biểu lộ cảm xúc gì, một cái nhìn đờ đẫn giống như đã chết rồi vậy. Trong khi cơ thể cậu ta tiếp tục vặn vẹo đủ chiều, tôi chuyển hướng chú ý sang khung trang bị của mình và nhận thấy có một item lạ ứng với nút C mà tôi không nhận ra, hình dạng như một mảnh giấy nhưng bấm thử thì chẳng có tác dụng gì cả.

Nhạc nền là âm thanh gì đó được lặp đi lặp lại, tạo thành giai điệu nghe rất ma quái, kèm theo tiếng reo hò hoặc cũng có thể là tiếng cười với âm vực cao phát ra đằng sau. 2 phút đã trôi qua kể từ khi tôi rơi vào thế giới hỗn độn này, và đó là trước khi một bức tượng khốn kiếp lại bắt đầu xuất hiện sau lưng nhân vật. Chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức màn hình mờ đi và một lần nữa dòng chữ bình minh của một ngày mới xuất hiện, ngoại trừ việc thiếu vắng dòng kí tự lạ ||||||||.
Bị biến thành một con Deku Scrub khi dịch chuyển đến Clock Town - là cảnh mà bình thường cũng sẽ xảy ra trong lần đầu tiên quay ngược thời gian. Tatl sẽ nói Đ..Đ.. Điều gì vừa xảy ra vậy? Cứ như là mọi thứ đã... chỉ có điều thay vì kết thúc bằng cụm từ bắt đầu lại từ đầu, những gì xuất hiện trên màn hình là một chuỗi kí tự vô nghĩa, kèm theo tiếng cười của người buôn mặt nạ vang lên phía sau. Quyền điều khiển nhân vật được trả lại nhưng với một góc quay camera lỗi - vị trí quan sát bị đẩy ra phía sau cánh cửa dẫn vào Clock Tower khiến tôi không thể nhìn thấy gì ngoài khung trang bị nhấp nhô khi Link di chuyển. Chẳng thể đi được đâu, tôi miễn cưỡng cho nhân vật đi vào trong Clock Tower, ở đó người buôn mặt nạ đã chờ sẵn và chào đón tôi bằng câu nói: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không?. Màn hình chuyển sang màu trắng.
Link tiếp tục được dịch chuyển đến Termina Field, quay trở lại với hình dáng con người. Tôi có cảm giác như tựa game mà mình đang chơi không còn là Majora's Mask nữa khi cứ liên tục bị đưa đi khắp nơi và đồng hồ đếm ngược cũng không xuất hiện ở góc phải màn hình. Xung quanh không hề có bóng dáng một kẻ địch, nhạc nền là bản Happy Mask Salesman bị bóp méo, và tất nhiên điều này không bình thường chút nào. Trong khi điều khiển nhân vật chạy đến Woodfall, tôi chợt để ý tới sự hiện diện của 3 hình người đằng xa, bên cạnh đó là chú ngựa Epona.

Tiến lại gần, tôi chột dạ khi nhận ra người bán mặt nạ, Skull Kid cùng bức tượng Elegy of Emptiness đang đứng đó. Ý nghĩ khá logic rằng đó là bug nảy ra trong đầu, nhưng đến nước này tôi đành phải tự nhủ bản thân rũ bỏ hy vọng ấy. Tôi tiếp cận chúng một cách cẩn thận và nhận thấy Skull Kid đang thực hiện animation thụ động gì đó lặp đi lặp lại, Epona cũng vậy còn bức tượng Elegy of Emptiness thì vẫn như mọi khi - đứng yên một cách ma quái. Nhưng lần này, thứ làm cho tôi sợ hơn cả đó là sự hiện diện của người buôn mặt nạ.
Hắn cũng đứng yên, trên mặt vẫn là nụ cười toe toét đó nhưng dù có điểu khiển Link đi đến vị trí nào, đầu của hắn cũng từ từ chuyển hướng và nhìn theo. Từ lúc đến đây tôi chưa hề động chạm hay cố gắng tương tác với hắn, thế nhưng gã buôn mặt nạ vẫn liên tục theo dõi từng bước chân của Link. Nhớ đến cuộc đụng độ đầu tiên với Skull Kid trên đỉnh tháp đồng hồ, tôi rút cây sáo Ocarina ra (ngạc nhiên là trò chơi cũng phát ra tiếng ding gợi ý) và thổi giai điệu mà trước đây chưa bao giờ thử - ca khúc của chính người buôn mặt nạ.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, bất ngờ một tiếng thét đinh tai phát ra từ TV, bầu trời trong game liên tục nhấp nháy và bản nhạc nền quái dị bắt đầu tăng tốc, kéo đó là theo sự sỡ hãi bên trong tôi - Link bốc cháy dữ dội và chết, gương mặt của 3 hình người đó được thắp sáng khi chúng nhìn cái xác vô hồn bốc cháy. Không thể diễn tả được sự chuyển biến đột ngột từ cảm giác rờn rợn sang kinh hãi mà tôi phải trải qua khi đó bằng lời, nếu muốn hiểu được các bạn phải tự cảm nhận qua video mà tôi đã upload. Nỗi sợ hãi đã từng khiến tôi mất ngủ hai ngày trước bắt đầu quay trở lại, len lỏi trong tâm can tôi khi đọc dòng chữ: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? lần thứ ba. Chắc chắn nó phải có một ẩn ý nào đó.
Cũng không có nhiều thời gian cho tôi kịp suy nghĩ bởi một đoạn cắt cảnh xuất hiện với Link biến hình thành người Zora, sau đó dịch chuyển tới Great Temple Bay. Do dự lẫn tò mò đan xen, tôi chậm rãi tiến tới bãi biển và thấy Epona ở đó. Không hiểu tại sao nó lại có mặt ở đây, phải chăng ngụ ý trò chơi muốn nói rằng nó khát nước? Không tìm được câu trả lời, tôi quyết định rằng lên ngựa không phải là mục đích mà Epona xuất hiện. Đúng lúc đó tôi chợt nhận ra rằng nó liên tục hí nãy giờ, và cái hướng mà mô hình được đặt có vẻ như gợi ý tới một vị trí nào đó ở xa. Theo cảm tính, tôi lao xuống biển và bắt đầu bơi - đúng như vậy, mặc dù suýt nữa thì không nhận ra, có một vật ở dưới đáy biển - một bức tượng Elegy of Emptiness.

Khi đang tới gần để kiểm tra, đột nhiên con Zora (nhân vật chính biến hình) thực hiện animation giống như bị ngạt mà tôi chưa từng thấy, điều cực kì vô lý bởi người Zora vốn có thể thở dưới nước. Dù vậy nhân vật của tôi vẫn sặc và chết đuối, thứ duy nhất nổi bật trên màn hình một lần nữa là bức tượng vô hồn ấy. Lần này tôi không được hồi sinh, thay vào đó game quay trở ra menu chính giống như bị reset vậy.
Thông điệp Press Start ở ngay trước mặt tôi, và lý do duy nhất mà trò chơi làm như vậy đó là vì tôi biết, file save lại tiếp tục có sự thay đổi. Hít một hơi sâu, tôi nhấn nút và biết mình đã đúng: những file save cho tôi biết về Ben. Bây giờ mọi chuyện đã bắt đầu trở nên có lý: vì sao bức tượng xuất hiện khi tôi chạy đến bể giặt - trò chơi đã dự đoán trước tôi sẽ thoát ra Clock Town bằng cách tự tử. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ben đã chết đúng như lo ngại của tôi, và cậu ấy chết đuối.

Cuộn băng chắc chắn chưa muốn buông tha tôi, nó dụ dỗ tôi bằng những file save mới, buộc tôi phải chơi, phải tiến xa hơn nữa... nhưng như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không động đến bất cứ file nào nữa. Những gì xảy ra thật quá đỗi kinh dị, và mặc dù không muốn tin vào ma quỷ nhưng tôi hết cách để lý giải rồi. Tại sao ai đó lại muốn gửi cho tôi thông điệp này? Không thể hiểu nổi, và chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến tôi cảm thấy bất an. Đoạn video sau đây dành cho ai muốn chứng kiến tận mắt hoặc cố gắng lý giải nó (có thể một mật mã nào đó trong những dòng chữ lộn xộn hoặc điều gì đó mà tôi vô tình bỏ qua) - về phần mình, tôi quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần để tiếp tục với thứ này.

Đoạn gameplay các bạn có thể xem tại https://www.youtube.com/watch?featur...&v=iGOJmdxdjeA

Post #3 - Ngày 10/9/2010

Tôi biết lúc này đang là sáng sớm, nhưng tôi đã thức suốt đêm cả qua. Tôi muốn cả thế giới phải được biết để những gì tôi phải chịu đựng không trở nên vô ích. Tôi chẳng còn chút sức lực nào để mà kể lại nữa, đoạn video đã nói lên tất cả và có lẽ tôi càng ít dính dáng tới thứ này càng tốt. Tôi đã thử làm những gì mà các bạn khuyên bảo, chơi ca khúc Elegy of Emptiness ngay khi trò chơi đưa ra gợi ý (xem kì III) nhưng tôi nghĩ rằng đó cũng là những gì mà tựa game hoặc Ben muốn (Chúa ơi, không thể tin là cái ý nghĩ ai đó tồn tại trong trò chơi từ lúc nào đã trở nên chấp nhận được). Hắn luôn theo chân tôi, không chỉ trong game, Ben xuất hiện trong cả những giấc mơ. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hắn, luôn luôn ở đằng sau và theo dõi. Gần đây tôi bỏ hết tất cả các lớp học, chỉ ở trong phòng với rèm và cửa sổ đóng kín - làm như vậy Ben sẽ không thể nhìn thấy tôi, còn trong thế giới trò chơi thì không.
Cuộn băng giờ đây mang lại cảm giác thật khủng khiếp, nó bắt đầu có ý thức và giao tiếp không chỉ bằng những dòng hội thoại có sẵn - nó nói với tôi, thì thầm vào tai tôi, và về Ben. Tôi không hiểu nó nói hay muốn gì, nhưng bất kể là gì đi chăng nữa thì chắc chắn đây không phải là điều tôi muốn xảy đến với cuộc đời mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ, một thằng nhóc bình thường còn chưa đến tuổi uống rượu. Như vậy thật không công bằng, tôi muốn về nhà, về gặp bố mẹ. Ngôi nhà của tôi sao mà xa xôi quá, chưa bao giờ tôi muốn ôm mẹ như lúc này để quên đi gương mặt vô hồn của bức tượng đó.
File save đầu tiên của tôi đã trở lại với trạng thái nguyên vẹn như lúc nó biến mất. Tôi không muốn động đến nó một chút nào nữa, nhưng có linh cảm rằng nếu không tiếp tục thì sẽ còn những chuyện tồi tệ hơn nữa xảy đến. Điều đó là không thể đúng không? Một cuộn băng trò chơi, dù có bị ám hay không nó cũng không thể tác động được tới thế giới thực đúng không? Đó là những gì tôi vẫn luôn tự nhủ bản thân trong vài ngày vừa qua, mặc dù mỗi khi nghĩ tới tôi vẫn không thật sự yên tâm.

(Video Drowned.wmv các bạn có thể xem tại https://www.youtube.com/watch?v=K48Q...layer_embedded).

Post #4 - Ngày 12/9/2010

Trước hết để tôi làm rõ điều này - tôi biết các bạn đang lo lắng nhưng Jadusable vẫn ổn. Cậu ấy đã đóng gói đồ đạc và nói rằng sẽ nghỉ học kì này để về nhà. Tôi không chắc lắm về những chuyện đã xảy ra và rất có thể các bạn là người biết rõ hơn. Tôi là bạn cùng phòng của Jadusable và tất nhiên tôi cũng nhận thấy có điều gì không ổn trong vài ngày qua. Cậu ấy ở lì trong phòng, chẳng hề liên lạc với ai đồng thời tôi cũng khá chắc rằng cậu ấy cũng chẳng ăn uống gì. Sau ngày thứ 2 tôi không thể chịu được nữa và chuyển sang ở với một người bạn, thỉnh thoảng mới quay lại để lấy vài thứ cần thiết. Cũng có đôi lần tôi cố gắng nói chuyện nhưng Jadusable luôn im lặng hoặc chỉ nói vài câu cho có lệ khi được hỏi về hành vi kì lạ của mình, có vẻ như cậu ta tin rằng đang bị thứ gì đó săn đuổi.
Ngày hôm qua khi tôi quay lại để lấy quyển sách triết thì đột nhiên, trong bộ dạng thật thảm hại với hai bọc to tướng dưới mí mắt, cậu ấy mở lời trước. Giao cho tôi một chiếc usb, mật khẩu tài khoản YouTube cùng vài chỉ dẫn, cậu ấy nói rằng cần tôi giúp đỡ cũng như cho tôi biết mọi sự việc đã xảy ra, nói rằng sẽ chạy trốn khỏi sự dụ dỗ của cuộn băng nào đó, và việc tôi cần làm là upload những đoạn gameplay và kể cho các bạn biết tất cả mọi chuyện. Khi hỏi rằng tại sao không tự làm, ánh mắt cậu ta bất chợt trở nên hoang dại và nói sẽ không bao giờ chạm vào trò chơi ấy nữa - đó cũng là lời cuối cùng giữa hai chúng tôi. Jadusable còn không hề nói tạm biệt khi trở về cùng bố mẹ, những người mà tôi cũng chưa có cơ hội gặp.

Thành thật mà nói khó mà kể lại một cách chính xác cho các bạn, bởi khi ấy thật không dễ dàng gì để hiểu những gì cậu ta nói, thêm vào đó là diện mạo trông thật khủng khiếp càng khiến tôi mất tập trung. Trong chiếc usb có một đoạn gameplay, một file văn bản chứa tên đăng nhập và mật khẩu tài khoản YouTube và một file văn bản nữa có tên TheTruth.txt (sự thật) chứa những gì mà theo lời cậu ấy là ghi chép trong những ngày vừa qua. Jadusable nói rằng chuyện này cực kì quan trọng và tôi phải làm theo chính xác từng chỉ dẫn, thông thường tôi sẽ coi việc này thật ngớ ngẩn nếu như chỉ vì một trò chơi điện tử, nhưng bộ dạng cũng như cái cách mà cậu ta nói khiến cho tôi cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm trọng, vì vậy tôi sẽ tôn trọng và thực hiện.
Tất cả đã có trong tay từ hôm qua nhưng còn phải chờ ai đó biết về Pinnacle (một trình biên tập video) giúp đỡ vì tôi không rành về nó. Sau khi xem xong, tôi đã phải quay lại và tìm tất cả những đoạn video trước đó trên YouTube để cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có vẻ như không mang lại nhiều kết quả. Video sẽ được đăng tải tối nay, còn TheTruth.txt sẽ đăng vào ngày 15/9 đúng như chỉ dẫn của Jadusable. Để tôn trọng cậu ấy, tôi chưa dám xem trong đó có gì, vì vậy lần đâu tiên mà tôi nhìn thấy nó cũng sẽ là lần đầu tiên đối với các bạn. Trả lời một câu hỏi khác mà nhiều người đang thắc mắc: chưa, tôi chưa thử liên lạc với Jadusable, có thể ngày mai tôi sẽ gọi điện để xem cậu ấy ra sao, giờ này chắc cậu ta đang ở nhà rồi.

Về đoạn video: tôi đã cắt thẳng tới đoạn cậu ta load xong file BEN, nhưng khi xem lại tôi mới phát hiện ra rằng cậu ấy quay là có chủ đích vì đôi lúc tên các file có sự thay đổi, xin lỗi các bạn vì điều này, tuy nhiên cũng không có gì nhiều khác biệt so với video gần đây nhất khi chỉ có 2 file xuất hiện đó là Link và BEN. Mặc dù không có mặt ở đó khi cậu ta chơi, nhưng theo quan sát thì ở ngay lúc bắt đầu Jadusable có hành động giống như đang kiểm tra trang bị của nhân vật hoặc xem mình có item gì vì dường như chúng thay đổi một cách ngẫu nhiên. Những gì xảy ra sau đó thì có lẽ chỉ có cậu ấy mới hiểu được.
(Video Jadusable.wmv các bạn có thể xem tại http://www.youtube.com/watch?v=QE7YU...layer_embedded

Post #5 - Ngày 15/9/2010

Chào mọi người, là tôi - Jadusable đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng các bạn nghe câu chuyện của tôi, cùng với một món quà tôi dành cho các bạn - những ghi chép về quá trình chơi cũng như vài điều mà tôi nhận ra. Trước khi bắt đầu, tôi muốn gửi đến mọi người lời cảm ơn vì đã theo dõi và lắng nghe trong những ngày vừa qua, và tôi cảm thấy như gánh nặng này sắp được trút bỏ. Khi các bạn đang đọc những dòng này cũng là lúc tôi không còn ở đây nữa, nhưng sau 4 ngày với tựa game điên rồ này, tôi bắt đầu nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra và hy vọng rằng ghi chép của tôi có thể ngăn cho nó không lặp lại trong tương lai.

Có một số điều tôi không thể cho các bạn biết khi chuyện này diễn ra bởi lý do hoàn cảnh mà tôi sẽ giải thích sau đây. Ben đã ngăn chặn mọi nỗ lực cảnh báo của tôi, dù là nhỏ nhất. Giữa mớ hỗn độn cùng sự hoảng loạn lúc ấy, tôi vẫn đủ tỉnh táo để bí mật để lại gợi ý thông qua một quy luật rất khó phát hiện trong những đoạn gameplay. Ở cả 5 video được upload trong 4 ngày vừa qua, tôi không bao giờ cho nhân vật sử dụng Mask of Truth, Lens of Truth hoặc tương tác với Gossip Stone. Nếu là fan của Zelda, chắc hẳn các bạn đã biết chúng là biểu tượng cho sự thành thật hay đáng tin cậy, và tôi hy vọng ai đó trong số các bạn đã nhận ra điều đó.

Trong khi chơi file save BEN, biết rằng Ben có thể theo dõi mọi hành động của nhân vật trong game tôi đã cố tránh để làm điều gì quá lộ liễu, nhưng đó là thông điệp ngầm tôi gửi đến các bạn - Link không bao giờ sử dụng chiếc kính lúp, mặt nạ hay phiến đá sự thật nào cả, và nó đã thành công khi đoạn video được upload lên YouTube. Hy vọng rằng người nhận thấy điều này sẽ không phải là BEN. Không có điều gì quá rõ ràng để khiến hắn chú ý hoặc nghi ngờ, nhưng với việc Ben có thể thao túng và thay đổi nội dung các file của tôi, liệu rằng những gì các bạn thấy có gần giống với điều thực sự xảy ra hay không, chẳng có cách nào để tôi biết được.

Những ghi chép sau đây sẽ rất dài và tôi không có thời gian để mà kiểm tra lỗi hay trau chuốt từng câu từng chữ.

Ngày 6 tháng 9 năm 2010

11:00PM - Không thể tin được những gì đã xảy ra, liệu đây có phải một trò chơi khăm tinh vi của ai đó. Mặc dù sợ nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy rất tò mò về trò chơi này. Bức tượng là ai hay cái gì? Có quá nhiều câu hỏi. File văn bản này có tác dụng giống như một cuốn nhật kí giúp tôi theo dõi, tổng hợp mọi chuyện xảy ra cũng như xem lại khi cần thiết trong tương lai.

Ngày 7 tháng 9 năm 2010

2:10 AM*- Post #1

4:23 AM*- Không thể ngủ được, càng cố nhắm mắt bao nhiêu tôi lại càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. Tôi có cảm giác như bức tượng đó sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mình nhắm mắt lại.

8:20 AM*- Chẳng ngủ được tí nào và đành phải thức dậy. Tôi không nghĩ rằng mình nên đến lớp mà thay vào đó sẽ lái xe quay lại nhà của người đàn ông kia để nói chuyện, và rủ Tyler đi cùng để đề phòng.

1:18 PM*- Trở lại nhà. Chẳng có tung tích gì về người đàn ông, thật lạ là ông ta chuẩn bị chuyển nhà ngay ngày hôm sau, nhưng cũng có thể tấm biển bán nhà đã có ở đó mà tôi không để ý. Tyler muốn biết chuyện gì khiến tôi lo lắng như vậy, nhưng tôi không nói. Chuẩn bị đi ăn, cảm giác thật mệt mỏi.

3:46 PM*- Thề rằng tôi đã nhìn thấy bức tượng Elegy trong bụi cây khi lái xe ra khỏi đường hầm. Chắc chắn tôi cần phải ngủ.

5:00 PM*- Có lẽ sẽ chẳng mấy ai tin nếu như tôi kể chuyện này cho họ, vì vậy tôi sẽ thử trên internet. Cần phải có sự tổng hợp lại, những ghi chép này quá rời rạc.

6:00 PM*- Bắt đầu upload video. Có vẻ như máy tính bị khựng lại một chút và phát ra âm thanh lạ ngay lúc kết nối với thẻ nhớ, nhưng giờ thì hoạt động hoàn toàn bình thường. Nó không thể hỏng vào lúc quan trọng này được.

7:00 PM*- Video đã upload xong. Chất lượng tốt hơn rất nhiều so với tôi nghĩ, băng trò chơi này đúng là có gì đó đặc biệt. Trước đây tôi chưa quay rõ được thế này bao giờ.

8:45 PM*- Trong một khoảnh khắc dường như đã có một icon với hình ảnh là gương mặt của bức tượng xuất hiện trên desktop nhưng biến mất ngay lập tức khiến tôi giật mình. Cảm thấy mệt mỏi rã rời, chắc tôi chuẩn bị gục mất.

9:00 PM*- Bắt đầu upload video sang một tài khoản YouTube khác.

9:03 PM*- Tôi không nhớ rằng mình đã upload video nào về trò chơi Vampire: The Masquerade: Bloodlines vào năm ngoái. Đây là tài khoản tôi dùng chung với một người bạn mùa hè vừa rồi, hy vọng cậu ấy không phiền nếu như tôi sử dụng nó để upload video này.

9:55 PM*- Tổng kết lại những gì đã xảy ra trong đoạn gameplay Day Four.wmv với đường link dẫn đến YouTube. Cố gắng để thức nhưng thật sự tôi đang cảm thấy rất rất rất mệt.

Ngày 8 tháng 9 năm 2010

10:48 AM*- Tôi đã có một giấc mơ về bức tượng, trong đó nó săn đuổi tôi, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôi sẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnh dậy.

11:21 AM*- Thật sự tôi không muốn sờ vào trò chơi này nữa, thay vào đó sẽ quay lại để xem liệu người đàn ông có ở đó hay không.

1:35 PM*- Vẫn không có ai, nhưng tôi đã trò chuyện với người hàng xóm. Tôi sẽ kể lại chi tiết trong bản tổng kết buổi chơi tối ngày hôm nay, cố gắng kiên nhẫn để xem có thể tìm hiểu gì thêm về người có tên Ben này (xem thêm ở kì III).

2:45 PM*- Tôi bắt đầu có những cơn đau đầu dữ dội và bất chợt do thiếu ngủ cũng như liên tục nghe thấy cái giai điệu đó vang lên. Giờ đang là mùa cúm nên cũng cần cẩn thận để tránh bị ốm, hệ miễn dịch của tôi chắc chắn đang rất mỏng manh bởi nhiều ngày thức liên tục.

3:00*-

3:02 PM*- Máy tính của tôi... nó... tự hoạt động. Mở một file txt và dòng chữ Xin chào xuất hiện cùngwww.cleverbot.com*abcv tự xuất hiện. Khốn khiếp gì thế này?

3:46 PM*- Tôi truy cập trang web, nó là một kiểu ứng dụng trò chuyện với máy tính. Tôi nghĩ không có cách diễn đạt nào tốt hơn ngoài việc để các bạn xem đoạn hội thoại.

Hội thoại ngày 8/9/10

User: Xin chào?

Cleverbot: Xin chào.

User: Anh là ai và tại sao có thể điều khiển máy tính của tôi?

Cleverbot: Tôi là ai?

User: Quên mất, mày là một cỗ máy.

Cleverbot: Anh thật sự nghĩ như vậy à?

User: Nghe này, tao biết dù mày là thằng quái nào đi nữa thì cũng có thể nhìn thấy màn hình của tao.

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Ừ, và tao cá mày là một thằng ranh biết về IT tưởng mình ghê gớm lắm. Mày biết những gì mày đang làm là phạm pháp đúng không?

Cleverbot: Vậy à?

User: Không phải đùa đâu. Mày đã từng nghe nói đến khái niệm xâm phạm tự do riêng tư chưa? Biến khỏi máy của tao, ranh con.

Cleverbot: Tôi là máy tính của anh.

User: Bốc phét hay đấy. Tao sẽ gọi cảnh sát, mày chọn nhầm thời điểm để đùa với tao rồi con ạ.

Cleverbot: Tôi nên đợi cho tới khi anh tiếp tục chơi chăng?

User: ... Cái gì?

Cleverbot: Trò chơi đó.

User: Majora's Mask?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Làm sao mày biết về chuyện đó?

Cleverbot: Bởi vì.

User: Bởi vì sao?

Cleverbot: Tôi đã làm chuyện đó.

User: Làm cái gì?

Cleverbot: Chơi cùng anh.

User: Cái chết tiệt gì thế?

Cleverbot: Anh có sợ không?

User: Mày là thằng mất dạy nào?

Cleverbot: Ben.

User: Bức tượng? mày đang ở trong máy của tao?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Bằng cách nào?

Cleverbot: Chính anh mời tôi vào.

User: Tao mời mày vào lúc quái nào?

Cleverbot: Qua dây cáp.

User: Sao có thể?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Cái gì?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Ý mày là gì?

Cleverbot: Điều gì làm anh sợ?

User: Cái đ** gì thế?

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Không (đóng cửa sổ).

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Làm thế quái nào mà mày tự mở được lại?

Cleverbot: Giờ tôi là máy tính của anh.

User: Mày điều khiển được những gì?

Cleverbot: Tất cả.

User: Mày muốn gì ở tao?

Cleverbot: Để tiêu khiển.

User: Mày bị kẹt trong đó, mày làm gì được tao chứ?

Cleverbot: Ha

User: ?

Cleverbot: Chơi tiếp đi.

User: Không, mày làm gì được tao.

Cleverbot: Anh đã ngập ngừng.

User: Thì sao?

Cleverbot: Tức là anh không chắc.

User: Nếu mày mạnh như vậy, tại sao lại dùng một trang web ngớ ngẩn để trò chuyện với tao.

Cleverbot: Đỡ lộn xộn. Có trình tự. Vui

User: Vui?

Cleverbot: Đúng vậy. Truyền thống. Tôi thích như vậy.

User: Mày nghĩ cái này vui à?

Cleverbot: Thú vị.

User: Còn những ghi chép của tao?

Cleverbot: Anh có thể viết chúng.

User: Tại sao mày để tao làm vậy?

Cleverbot: Thật thú vị khi xem anh nghĩ gì về tôi.

(Đóng cửa sổ).

3:50 PM*- Tôi đã làm gì thế này? Để nó lọt vào trong máy tính của mình. Tiếp tục ghi chép, tổng kết, tôi cảm thấy mình như một tù nhân trong chính cái nơi duy nhất từng an toàn. Tôi không biết, không biết là mình có bị ảo giác không nữa. Tôi cảm thấy như phát điên. Nó ở ngay đây, theo dõi tôi khi đang gõ những dòng này. Ben thao túng mọi thứ trong trò chơi, đùa cợt, dắt mũi tôi giống như một con cừu, nhưng vì mục đích gì? Tôi biết Ben chết đuối, nhưng còn chuyện ma ám này? Tôi đã làm quái gì sai chứ, ngay lúc này nó có thể cũng đang đọc những gì tôi viết.

4:35 PM*- Tổng kết video BEN.wmv.


(còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 9: Cánh cổng linh hồn

Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của Đấng tối cao . 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với Chúa bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình không còn lý do gì để sống đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI !

Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của Chúa

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. . Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

Tôi đã nói chuyện với Chúa , và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 10:
Liếm bàn tay


Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Con người cũng biết liếm tay đấy......


Nguồn: Voz​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 11:
Rotten Girl, Grotesque Romance (Vocaloid)


Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.
Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.

Một vụ giết người đang diễn ra ở <Địa điểm đã được thay đổi> mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân <Tên đã được thay đổi>, một thanh niên 20 tuổi yêu mèo. Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với <Tên đã được thay đổi>, người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân. Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất. Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn.

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất.


Bài hát

Rotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của yandere, một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).

Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio.


Ở cuối đoạn, có tiếng gót giầy vang lên, cùng với tiếng kim loại đổ vỡ. Âm thanh đó ngày một to hơn, nhanh hơn, cứ như là hung thủ đang đi rất dồn dập, cho tới khi khúc nhạc trở lại cho đoạn điệp khúc.

Ai nghe lần đầu mà yếu tim thì cẩn thận nhé.


Lời dịch:

Phải chăng em được sinh ra để yêu anh?
Em thì thầm qua bức tường này, Hãy yêu em

Em luôn tìm kiếm thông tin về tình yêu của anh
Trong cánh cửa đóng kín của em
Giá như em có thể chạm vào mặt anh, vuốt ve nó
Tình yêu của em!

Ôi chà, ôi chà, anh có khách sao?
Cô ấy mới xinh đẹp làm sao!
Nói với em anh yêu cô ta đến mức nào đi cưng
Em sẽ giết ả và đóng gói cô ta ngay

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đang làm gì nhỉ?
Anh có thể làm bất cứ điều gì với em
Vì em yêu anh đến chừng này cơ mà, thấy không?

Em muốn được

Thắt chặt mối quan hệ với anh hơn
(Chú ý: Từ rivet có thể là thắt chặt quan hệ, cũng có thể là đinh tán, nghĩa là chặt đầu ra dùng đinh gắn vào tường Ở đây dùng với nghĩa đầu cho bớt kinh dị)

Và em muốn có một bộ sưu tập của anh

Tại sao anh lại khóc thế?
Chuyện gì vậy? Ồ, cái này hả?
Em sẽ mang một cái hộp các tông một cách thật tình cảm
Mà em sẽ cho anh vào đó sau khi anh chết

Em sẽ đặt một món quà sau cánh cửa
Một cái đầu mèo mỗi ngày cho anh, người yêu mèo

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đã bao giờ từng tồn tại
Em yêu anh thật là một từ sến súa không làm em thỏa mãn
Mà chỉ khiến em buồn nôn

Em sẽ...

Mãi mãi...

Yêu anh...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom