Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 20: 20: Chua Xót


Người trong ký túc đi hết rồi.

Tô Nhược Hân nhàm chán nằm ở trên giường đọc sách, tự dưng trong đầu lóe lên gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường, mới tiếp xúc mấy ngày mà thôi, cô phát hiện cô bây giờ mỗi lần đến nhà họ Hạ, đều sẽ nhìn Hạ Thiên Tường tới ngây ra.

Không biết có phải do cô hay không, khí sắc của anh càng ngày càng tốt, dường như ngay giây sau thì anh có thể tỉnh lại, nhưng cô biết trừ phi Cửu Kinh Bát Mạch của cô luyện thành mới có thể.

Nhưng cái đó cần thời gian 1 tháng, không thể nhanh được.

Ngày mai thứ 7, cô sẽ đi thăm anh.

Mỗi ngày đi thăm anh, đã dưỡng thành thói quen.

Không phải bởi vì Lục Diễm Chi, mà vì anh và cô cùng nhau chết cùng nhau sống.

Tô Nhược Hân đang ngây ngốc nghĩ về Hạ Thiên Tường, giọng nói to của dì quản lý ký túc đột nhiên truyền tới: “Tô Nhược Hân, ba mẹ cháu đến đón cháu, mau chóng xuống tầng.



Tô Nhược Hân hơi sững người, mãi sau mới phản ứng lại, xỏ dép lê lao ra hành lang, thật sự nhìn thấy Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy ở dưới tầng.

Trái tim đột nhiên trở nên chua xót.

Cô mới phát hiện, một lúc đầu biểu hiện không hề quan tâm tới cái gia đình đó, bây giờ cũng không đáng nhắc tới.

Cô vẫn có một chút khát vọng về sự quan tâm yêu thương của Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy.

Tóm lại là ba mẹ ruột, cho nên Tô Nhược Hân chỉ chần chừ một chút rồi thay quần áo nhanh chóng đi xuống tầng.

Nhưng thật sự xuống dưới tầng, bước chân của cô lại chậm lại.

Ánh mắt của Tô Cảnh Đình liếc cái thì phát hiện ra cô: “Tô Nhược Hân, ở đây, ba và mẹ đón con về nhà.


“Con không muốn về nhà.

” Tuy có chút mong chờ, nhưng Tô Nhược Hân vẫn có chút bướng.

“Vẫn đang giận ba mẹ sao?”
Tô Nhược Hân không lên tiếng.

“Nếu vẫn đang giận, không về nhà cũng được, ba mẹ dẫn con ra ngoài ăn một bữa ngon, nếu không cứ ăn mãi đồ ăn của nhà ăn không có dinh dưỡng.

” Tô Cảnh Đình mỉm cười nói.

Vừa nghe nói muốn mời cô ăn một bữa ngon, Tô Nhược Hân lập tức trở nên cảnh giác, tự dưng nghĩ tới hậu quả của bữa ăn ngon lần trước là bị tặng cho Hạ Thiên Tường sắp chết.

Ánh mắt vô thức quét qua xung quanh, dưới một gốc cây cách đó không xa, có một cái bóng thập thò đang nhìn về phía cô, sau đó phát hiện cô cũng đang nhìn qua, người đó lập tức nấp ở sau gốc cây.

Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước, bước nhanh về phía gốc cây đó: “Tô Thanh Hà, chị ra đi, ba mẹ đều ở đây, có gì muốn hỏi muốn nói thì nói thẳng hỏi thẳng, không cần giả thần giả quỷ.



Còn tưởng Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy là thật sự tới đón cô về nhà chơi cuối tuần, bây giờ xem ra là chủ ý của Tô Thanh Hà.

Câu nói này của cô khiến Tô Thanh Hà không ẩn được nữa, vụt người xông ra, kéo góc áo của Trần Ngọc Thúy.

Trần Ngọc Thúy bèn nói: “Tô Nhược Hân, nếu con đã phát hiện chị con và ba mẹ ở chung với nhau rồi, chúng ta cũng không vòng vo nữa, nói đi, con làm sao khiến khí sắc của Hạ Thiên Tường càng ngày càng tốt?”
Lúc này, bà ta ngay cả cơm cũng lười mời Tô Nhược Hân ăn, đi thẳng vào vấn đề, có được đáp án thì rời đi, trong đáy mắt gương mặt đó đều là sự khinh thường đối với Tô Nhược Hân, bà ta không có đứa con gái này.

Bà ta đến chỉ vì con gái Tô Thanh Hà.

Trái tim của Tô Nhược Hân nhói đau, loạng choạng lùi lại một bước, sau đó, không nói một lời đi vào trong tòa nhà ký túc.

“Tô Nhược Hân con đứng lại cho mẹ.


“Đồ mất dạy, có ai đối xử với ba mẹ ruột của mình như vậy không?”
“Tô Nhược Hân, con quay lại.


Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy không ngừng gọi cô quay lại, nhưng giọng nói đó lại khiến bước chân của cô càng lúc càng nhanh, cô chạy về ký túc, đắp chăn nước mắt rơi xuống.

Lần khóc này, cô đã khóc hơn 1 tiếng.


Mãi tới khi trong chăn quá bí bách, Tô Nhược Hân mới kéo chăn ra.

Bên ngoài tòa nhà ký túc đã yên tĩnh rồi.

Chắc thấy cô không đáp lại, Tô Cảnh Đình Trần Ngọc Thúy còn cả Tô Thanh Hà đã chết tâm mà rời đi rồi.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tô Nhược Hân còn tưởng là tin nhắn do Tô Thanh Hà gửi, từ từ cầm lên, mở ra, sau đó cả người đều sững ra.

Tin nhắn Phương Tấn gửi tới.

Chỉ có năm chữ.

“Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.

”.

 
Chương 21: 21: Mặc Kệ


Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.

Nhìn thấy 5 chữ này, Tô Nhược Hân ‘xoạt’ một cái ngồi dậy.

Dụi mắt, xem lại lần nữa, trên màn hình điện thoại vẫn là câu ‘Hạ Thiên Tường tỉnh rồi’ kia.

Không, chuyện này không thể nào.

Cô bây giờ còn chưa có luyện tốt Cửu Kinh Bát Mạch Pháp.

Bởi vì lục phủ ngũ tạng chịu tổn thương, cho nên chỉ có thể đồng thời khôi phục cơ thể và tiến bộ từng ngày.

Nhưng cách lúc luyện thành còn cần khoảng nửa tháng.

Vậy nên cho dù bây giờ muốn ra tay, cũng không cứu tỉnh được Hạ Thiên Tường.

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân lập tức gửi một tin “không thể nào”.


Tuy nhiên, Tô Nhược Hân mới gửi xong thì Phương Tấn giống như đang đợi ở đó, lập tức lại gửi lại một tin: “Có người lẻn vào phòng ngủ của cậu Hạ, cậu Hạ bị thương rồi, cô Tô, cô có cần bây giờ qua xem thử cậu Hạ không?”
“Hạ Thiên Tường bị thương thì nên mời bác sĩ.

” Tô Nhược Hân lạnh nhạt, bởi vì nhìn ý tứ trong lời này của Phương Tấn, Hạ Thiên Tường chắc là bị ngoại thương, cho nên mời bác sĩ thực dụng hơn cô.

Ngày mai thứ 7, cô đã đồng ý ngày mai tới, với lại tối nay quá muộn rồi, muộn như vậy cô bắt taxi tới cửa lớn của khu biệt thự cũng không vào được.

Cho dù an ninh của khu biệt thự ở sườn núi rất tốt, cho dù là có đèn đường, cô cũng không muốn một mình đi trên con đường tối om.

Lần này, Phương Tấn chắc là cảm thấy đề nghị của cô có lý, không có trả lời lại.

Tô Nhược Hân chỉnh điện thoại sang chế độ selfie, ở trước camera nhìn mắt của mình, sưng rồi.

Vừa rồi khóc quá lâu rồi.

Cô thật vô dụng, biết rõ nhà họ Tô không coi cô là người nhà, cô vậy mà vẫn mong chờ.

Thật ngốc.

Ba mẹ ruột và chị ruột, luôn cho rằng là người thân thiết nhất, kết quả luôn làm cô tổn thương.

Không ngủ được, Tô Nhược Hân dứt khoát không ngủ nữa, nhìn cái chăn bị nước mắt làm ướt, bắt đầu lột vỏ ra.

Nếu không ướt ướt đắp lên người rất không thoải mái.

Dưới tầng, đột nhiên truyền tới giọng nói của dì quản lý ký túc: “Tô Nhược Hân, mau xuống tầng, có người tìm.


Tô Nhược Hân tiếp tục lột vỏ chăn, lột xong giặt sạch, nhân cuối tuần ký túc không có ai mau chóng phơi khô.


Còn người đến tìm cô, nhất định là Tô Thanh Hà và Trần Ngọc Thúy không chết tâm.

Cô sẽ không gặp bọn họ nữa.

Vừa nghĩ đến bọn họ, mũi của cô lại cay, nước mắt lã chã rơi xuống.

Trước đó cảm thấy câu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy dỗ là mắng người.

Có điều lúc này dùng trên người cô, tuyệt đối chính xác.

“Cốc cốc! ” Cửa của ký túc vang lên.

Tô Nhược Hân khịt mũi: “Dì ơi, cháu không muốn gặp bọn họ, bảo bọn họ đi đi.


Sau đó là âm thanh dì quản lý ký túc cầm chìa khóa mở cửa.

Cửa mở rồi.

Không khí trong lành bay vào.


Tô Nhược Hân không quay đầu lại, trực tiếp nói: “Dì, đó không phải là ba mẹ của cháu, cũng không phải chị của cháu, cháu không muốn gặp.


“Tô Nhược Hân, là một cậu họ Lục, cậu ta nói cháu quen biết cậu ta, cháu xem! ”
Tô Nhược Hân hơi sững người, có chút không tin mà xoay người, lướt qua dì quản lý ký túc nhìn xuống dưới tầng, quả nhiên một ánh mắt thì nhìn thấy Phương Tấn ở dưới tầng, nếu đây không phải là ký túc xá nữ sinh, cô dám chắc chắn Phương Tấn nhất định sẽ đi thẳng lên.

Mà dì quản lý ký túc nhiệt tình như vậy, tuyệt đối là vì Phương Tấn.

“Xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt, không muốn đi đâu hết, anh Phương, anh về đi.

” Mặc kệ, cô bây giờ thật sự không muốn đi đâu hết.

Hạ Thiên Tường sống hay chết cô cũng không muốn quan tâm.

Nhưng cô mới xoay người thì nghe Phương Tấn nói: “Cô Tô, cậu chủ bị thương rồi, lúc hôn mê nói mớ, cứ gọi tên của cô, cô xem cô có thể! ”
Tô Nhược Hân sửng sốt, Hạ Thiên Tường hôn mê bất tỉnh không thể biết tên của cô chứ: “Anh ta nói mớ gọi tên của tôi?”.

 
Chương 22: 22: Tôi Thích Cậu


“Đúng, bác sĩ đã khám rồi, rất lo lắng anh ấy không tỉnh lại được, có thể làm phiền cô Tô đi một chuyến không?”
Trong đầu của Tô Nhược Hân vụt qua miếng ngọc đó của Hạ Thiên Tường, lại nhìn cổ tay của mình, mỗi lần cô để miếng ngọc lên vết bớt, lần nào cũng có vô số nội dung truyền vào.

Ừm, nếu Hạ Thiên Tường chết, cô đâu còn cơ hội lập tức bổ sung nhiều kiến thức như vậy.

Tuy không thích Hạ Thiên Tường, có điều nghĩ tới kỳ thi đại học này cô không cần đọc sách tuyệt đối có thể lấy được điểm tối đa, bèn gật đầu: “Được, đợi tôi một chút.


5 phút sau, Tô Nhược Hân thay bộ đồ màu đỏ mận, xinh đẹp đi xuống tầng.

Hai người một trước một sau đi tới bãi đổ xe bên ngoài ký túc xá.

Nhưng Tô Nhược Hân mới đi ra khỏi khu ký túc xá nữ sinh thì bị người ta cản lại.

Một bó hoa hồng to đập vào mắt.


“Tô Nhược Hân, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi có được không? Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu, cậu thi trường đại học nào, tôi cũng thi trường đại học đó, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.


Tô Nhược Hân đưa tay đẩy bó hoa đó lại: “Chu Cường Vinh, tôi đã nói cấp 3 không yêu đương là không yêu đương, cậu tránh ra.


Cô từ chối như vậy, mặt của nam sinh đỏ bừng, tay chỉ về phía của Phương Tấn: “Tô Nhược Hân cậu lừa người, cậu là thích người đàn ông có xe sang có phải không?”
Phương Tấn đi tới trước xe thì cơ thể chợt run lên, bỗng dưng liếc nhìn chiếc BMW X3 còn khiêm tốn hơn chiếc McLaren Gt của anh ta, anh ta không dám để Tô Nhược Hân thích anh ta, nếu không ngày tháng từ nay về sau của anh ta đừng hòng được thoải mái.

Nghĩ đến đây, Phương Tấn có sức sống cực lớn đã lập tức xoay người: “Tôi chỉ là tài xế.


Nam sinh đó vừa nghe thấy Phương Tấn nói anh ta là tài xế thì sửng sốt: “Tô Nhược Hân, cậu bị người ta bao nuôi rồi sao?”
Nếu không sao có thể ra vào đều có xe sang và tài xế đưa đón.

Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói: “Đó là xe của anh rể tôi, tài xế của anh rể tôi.


Dù sao, người trong cả thiên hạ đều nhận định chị cô và Hạ Thiên Tường là hôn thê hôn phu, để tránh phiền phức, cô tiếp tục dùng cái cớ này là được.

Ở ghế lái phụ của chiếc BMW X3 đột nhiên có khói cháy, trong lúc sáng lúc tối một người đàn ông lặng lẽ nhìn về phía của Tô Nhược Hân, như có suy tư.

Cơ thể của Phương Tấn run nhẹ, vẫn cảm thấy mau chóng thoát khỏi nơi này là ổn thỏa nhất: “Cô Tô, quá muộn rồi, đi thôi.


Tô Nhược Hân đẩy Chu Cường Vinh ra, lướt qua cậu ta đi về phía chiếc xe McLaren GT đó của Phương Tấn.


Dù sao người trong trường trung học phổ thông chuyên Khải Mỹ đều biết Tô Thanh Hà từng đón cô lên xe của nhà họ Hạ, một lần lạ hai lần quen, cô cảm thấy có Tô Thanh Hà làm bia đỡ đạn, khá tốt.

Có điều, thỉnh thoảng một hai lần có thể, lâu thì tuyệt đối không được.

Vậy nên, Tô Nhược Hân lên xe đã không khách sáo nhắc nhở Phương Tấn: “Nói rõ trước chỉ có thể đợi tôi ở siêu thị tự chọn, anh Phương, nếu còn có lần sau, nhà họ Hạ tôi sẽ không tới nữa.


Phương Tấn liếc nhìn chiếc BMW X3 ở một bên, vội vàng lau mồ hôi: “Được! được.


Anh ta quá khó mà.

Từ trường trung học Khải Mỹ tới khu biệt thự sườn núi, Phương Tấn chỉ dùng 20 phút thì dễ dàng tới đích.

Quay đầu nhìn chiếc xe BMW X3 đi theo mười mấy phút sớm đã không thấy bóng dáng.

Tô Nhược Hân tuần này chiều nào tan học cũng tới, không biết có phải do Lục Diễm Chi không quay về biệt thự không, tuần này ngay cả bà cụ cũng không tới dùng bữa, mà Hạ Thiên Hương cũng luôn không quay lại.

Có điều, Tô Nhược Hân không có tham lam đãi ngộ cấp bậc nữ vương mà nhà họ Hạ cho cô, mỗi ngày nhất định sẽ quay về trước giờ tự học buổi tối.


Đẩy cửa đi vào, Tô Nhược Hân đang muốn đi về phía thang máy, sau đó sững người.

Tối nay biệt thự của Hạ Thiên Tường có chút náo nhiệt.

Không không không, là rất náo nhiệt.

Trước đó chỉ có một chủ nhân là Hạ Thiên Tường không thể động đậy, mà lúc này, trong phòng khách đều là người.

Đàn ông phụ nữ, 20-30 người vây lấy một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó không phải là ai khác, chính là Lục Diễm Chi một tuần không gặp.

.

 
Chương 23: 23: Có Gì Thì Nhằm Vào Tôi


“Lục Diễm Chi, mỗi ngày cô đều nói Hạ Thiên Tường sắp tỉnh rồi, nhưng giờ đã trôi qua 1 tuần rồi, cậu ta không chỉ chưa tỉnh, trong lúc hôn mê còn bị thương, Hạ Thiên Tường như này còn có thể gánh vác được chức tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị sao?”
“Đúng, hôm nay nhất định phải chọn lại một tổng giám đốc mới, nếu không Hạ thị của chúng ta cứ tiếp tục quần long không đầu như này, về sau mọi người đừng hòng có cuộc sống tốt.


“Lục Diễm Chi, đừng ỷ cô là chủ tịch thì muốn bảo vệ Hạ Thiên Tường, cô nhìn xem công ty nà dùng một người thực vật tương đương như người chết làm tổng giám đốc chứ? Đây không phải là lấy quyền lợi của công ty, lấy quyền lợi của các cổ đông chúng tôi ra đùa hay sao?”
!
Tô Nhược Hân nghe đến đây thì cất bước đi về phía thang máy.

Giống như không nghe thấy gì cả, chuyện này không liên quan tới cô.

Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường không chết là được.

Còn việc anh ta có làm tổng giám đốc của Hạ thị gì đó hay không, cô thật sự không để tâm.

Đâu phải cô làm tổng giám đốc, cô để ý cái gì chứ.


“Hừm, đó không phải là Tô Nhược Hân sao, mau cản cô ta lại.


Tuy nhiên, Tô Nhược Hân càng không muốn quan tâm những người này, nhưng những người này lại cứ muốn để ý cô.

Chỉ trong nháy mắt thì cô bị người ta cản lại.

Những người đàn ông phụ nữ của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ đều vây lại.

“Đừng đi, nếu cô đã đến rồi thì cô cho một câu trả lời dứt khoát đi, Hạ Thiên Tường rốt cuộc có thể tỉnh không? Nếu cô không có bản lĩnh khiến cậu ta tỉnh lại, vậy cậu ta hôm nay buộc phải rời khỏi vị trí tổng giám đốc.


“Tất cả im miệng hết, chuyện không liên quan tới Tô Nhược Hân, có gì nhằm vào tôi.

” Ở bên kia, Lục Diễm Chi nhìn thấy Tô Nhược Hân, ánh mắt có chút âm trầm.

“Nhằm vào cô? Chúng tôi nói lý đã nói nửa tiếng rồi, cô một câu cũng không có, lẽ nào muốn chúng tôi ra tay với cô hay sao?”
“Em dâu, bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi như cô, chúng tôi coi như đã lĩnh giáo rồi, hôm nay nhất định phải là Tô Nhược Hân xác nhận Hạ Thiên Tường rốt cuộc có thể tỉnh được hay không.


“Đúng, không thể tỉnh thì mau chóng rời vị trí, đừng chiếm chỗ, không biết xấu hổ.


Mục tiêu của mọi người cứ như vậy từ trên người Lục Diễm Chi chuyển sang người của Tô Nhược Hân.

Hơn nữa, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như đang phun lửa.


Thật sự là không thích Tô Nhược Hân.

Rõ ràng từ bác sĩ đã tuyên bố đồng tử của Hạ Thiên Tường đã rã rồi là sắp chết rồi, ai ngờ Tô Nhược Hân này tới ở cùng thì Hạ Thiên Tường tỉnh, cho nên nếu không có Tô Nhược Hân, có lẽ một người trong bọn họ sớm đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị rồi.

Cho nên lúc này khi nhìn sang Tô Nhược Hân, đều hận không thể dùng đao đâm chết cô.

Tô Nhược Hân không lên tiếng, cô đâu phải là người của nhà họ Hạ, cô không muốn nằm không cũng bị dính đạn.

Đám người rất nhanh đã vây Tô Nhược Hân và Lục Diễm Chi lại.

Đây là muốn gộp hai kẻ địch như bọn họ thành một bọn.

Tô Nhược Hân vừa muốn nói chuyện nói rõ mình và Lục Diễm Chi không có quan hệ gì hết thì nghe có người hô lên: “Bà cụ không hay rồi.


Giọng nói của người này đã thu hút tất cả mọi người nhìn qua, sau đó cùng lúc lao về phía bà cụ bị bỏ ở một bên rất lâu.

Bà cụ thật sự nằm ở trên đất, đầu dựa vào người của người giúp việc, tay day mi tâm, miệng cũng đang run rẩy, nhưng cho dù không thoải mái như vậy, vẫn đang lẩm bẩm: “Im miệng hết, tất cả trở về đi, để Thiên Tường yên tĩnh.



“Bác sĩ, bác sĩ mau tới.

” Lục Diễm Chi coi như là người phản ứng nhanh nhất trong đám người, vội vàng gọi bác sĩ.

Bác sĩ ở bên ngoài đi tới, nhìn bà cụ rồi lắc đầu: “Tôi là bác sĩ ngoại khoa, chứng bệnh này của bà cụ, tôi! tôi! ”
“Mau đưa tới bệnh viện.

” Nhà lão nhị hận không thể lập tức đưa bà cụ luôn thiên vị Hạ Thiên Tường đi.

Mặt của Lục Diễm Chi chợt sa sầm: “Dương Xuân Lệ, bà cụ đi rồi, cho dù các người muốn chọn tổng giám đốc mới, không có sự đồng ý của bà cụ thì tôi không đóng dấu, vậy cho dù các người hôm nay chọn ra một tổng giám đốc, cũng không thể lập tức nhận chức.

”.

 
Chương 24: 24: Thể Hiện Tài Năng


“Lục Diễm Chi, cô cũng quá không biết xấu hổ rồi, để giữ vị trí tổng giám đốc của con trai thực vật đó của cô, vậy mà mặc kệ sống chết của bà cụ, cứ muốn giữ bà cụ ở đây, cô đây là muốn mạng của bà cụ.

” Hứa Vĩnh Mai chỉ vào Lục Diễm Chi, không khách sáo mà gào lên.

Tô Nhược Hân day mi tâm, cảm thấy rất ồn, không có chần chừ, cô nhấc chân đi về phía bà cụ.

Sau đó, khuỵu người ở bên cạnh bà cụ, nhấc tay của bà cụ lên.

Lập tức trong đầu vụt qua một thông tin, bà cụ đây là bệnh tuổi già.

Bệnh này dễ chữa.

“Này, cô làm cái gì? Cô tính là cái thá gì, cô dựa vào đâu mà chạm vào bà nội của tôi?” Một đám người chỉ quan tâm lý luận với Lục Diễm Chi, trước khi Tô Nhược Hân đi tới kiểm tra bệnh tình của bà cụ, không có ai lại gần xem bà cụ.

Nhưng Tô Nhược Hân đi tới, bọn họ người nào người nấy vậy mà lo lắng, con gái của Dương Xuân Lệ – Hạ Thiên Vy, cô ta đến tìm Tô Nhược Hân gây phiền phức.


Dù sao, Tô Nhược Hân biến người sắp chết như Hạ Thiên Tường thành người sống, cả nhà họ Hạ không ai không biết.

Tô Nhược Hân cũng không quan tâm Hạ Thiên Vy, từ trong đám người ra ngoài đi nhanh về phía bàn trà cách đó mấy bước.

Cô đi như vậy, ánh mắt của mọi người đều đi theo cô.

“Tô Nhược Hân, cô muốn làm cái gì?” Không biết tại sao, dáng vẻ yên tĩnh đi đường của cô đều khiến bọn họ tự dưng cảm thấy hoảng.

“Cứu bà nội, các người không cứu, tôi cứu.

” Tô Nhược Hân nói xong, người đã tới trước bàn trà, lấy một quả chuối trên bàn trà bắt đầu lột vỏ.

“Bà nội tôi có bệnh tiểu đường, bà không thể ăn chuối, cô muốn cho bà nội tôi ăn chuối, cô đây là muốn hại chết bà tôi.

” Hạ Thiên Thảo của đại phòng xông tới, giật lấy quả chuối mới bóc vỏ xong trong tay Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân khẽ mỉm cười: “Cảm ơn giúp tôi ném đi.


Nói xong, cô lấy vỏ chuối trong tay đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa gọi chị Trương luôn trốn ở góc: “Chị Trương qua đây giúp đỡ.


“Tới đây.

” Chị Trương nhìn chủ nhân đầy trong đại sảnh, có điều chỉ chần chừ một chút thì chọn làm sai vặt của Tô Nhược Hân.

Tiền của chị ta bây giờ được 60 triệu đều là Tô Nhược Hân cho, Tô Nhược Hân là ân nhân của chị ta, chị ta nghe Tô Nhược Hân.


“Chị Trương, tôi không biết dùng dụng cụ bếp trong phòng bếp, chị rửa vỏ chuối này rồi nấu canh.


“Được.

” Chị Trương không do dự mà đi nấu canh vỏ chuối.

Dù sao lời của Tô Nhược Hân chính là thánh chỉ, chị ta đều nghe.

“Tô Nhược Hân, cô đây là muốn làm gì?” Hứa Vĩnh Mai không hiểu mà trừng mắt với Tô Nhược Hân, tóm lại, càng nhìn Tô Nhược Hân càng không thuận mắt.

“Bà nội không thoải mái, tôi nấu cái này cho bà nội dùng, bà rất nhanh sẽ có thể khỏe lại.


“Tô Nhược Hân, cô coi cô là thần y sao? Vỏ chuối rách cũng muốn chữa bệnh cứu người?” Dương Xuân Lệ cũng lao tới, ngón tay chỉ vào Tô Nhược Hân, hận không thể chọc mù mắt của Tô Nhược Hân.

Khí tức của Hạ Thiên Tường dạo gần đây tốt hơn rất nhiều, thậm chí bác sĩ kiểm tra cơ thể cho anh cũng nói theo lý Hạ Thiên Tường nên tỉnh rồi.

Điều này chứng tỏ Hạ Thiên Tường cách lúc tỉnh lại không có bao lâu nữa.


Cho nên bọn họ hôm nay mới triệu tập tất cả mọi người có thể triệu tập của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ, nhất định phải lấy được vị trí tổng giám đốc của Hạ Thiên Tường.

“Có thể chữa được không lát nữa thử thì sẽ biết.

” Tô Nhược Hân rất lạnh nhạt.

“Cô tưởng rằng bà nội của tôi là vật thí nghiệm của cô sao? Tô Nhược Hân, nữ sinh còn chưa tốt nghiệp cấp 3 như cô, nếu cô chữa hỏng cho bà nội tôi, từ nay đừng bước vào cửa của nhà họ Hạ chúng tôi nữa.


Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn Hạ Thiên Vy: “Vậy nếu tôi chữa khỏi thì sao?”
“Tôi trực tiếp quỳ xuống dập đầu trước cô.

”.

 
Chương 25: 25: Uống Hết Rồi


Nghe thấy câu này, Tô Nhược Hân đã cười: “Các cô chú anh chị, lời của cô gái này mọi người đều nghe thấy rồi, lát nữa chị Trương nấu canh đi ra, nếu bà nội uống không khởi sắc, vậy Tô Nhược Hân tôi từ nay sẽ không tới nhà họ Hạ nữa, ngược lại, nếu bà nội lập tức khỏe lại, cô gái này phải dập đầu trước tôi.


Dương Xuân Lệ nghe Tô Nhược Hân nói từng chữ rõ ràng, khẽ kéo Hạ Thiên Vy, nhỏ giọng nói: “Thiên Vy, đừng đồng ý bừa.


Nhưng Hạ Thiên Vy là một cô chủ, đâu từng chịu uy hiếp như vậy, lại có nhiều người ở đây, cô ta nếu chùn bước, mặt mũi sẽ mất hết, cho nên hơi vênh mắt lên, cao ngạo nói: “Cô tốt nhất nhớ lời cô đã nói, sau này nếu cô còn dám đến nhà họ Hạ chúng tôi, tôi thả chó ngao Tây Tạng cắn chết cô.


Cô ta không tin Tô Nhược Hân thật sự có thể chữa khỏi bệnh của bà cụ.

Không thể.

Bây giờ trong tay của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ đều có tài liệu cá nhân của Tô Nhược Hân, từ lúc sinh ra đến bây giờ chỉ là một nữ sinh, căn bản không nghe nói cô có bản lĩnh chữa bệnh cứu người.


Mà Hạ Thiên Tường có thể sống trở lại, 80% là do phối hôn, không liên quan tới chữa bệnh cứu người.

“Được, tôi nhớ rồi, mọi người cũng giúp tôi nhớ lời mà tôi và cô gái này mới nói.

” Tô Nhược Hân trấn định như không liếc qua mọi người, sau đó lại quay lại phòng bếp.

Động tác của chị Trương rất nhanh, đã nấu xong một bát canh: “Cô Tô, đưa cô.


Tô Nhược Hân bê canh đi về phía bà cụ.

Bà cụ luôn trong trạng thái đau đớn, cho nên không ai dám động vào bà cụ.

May mà trong biệt thự trải thảm, mà Lục Diễm Chi đã kêu người lấy gối để bà cụ gối đầu.

Có điều thấy dáng vẻ của bà cụ vẫn rất không thoải mái.

Tô Nhược Hân tới rồi.

Khuỵu người, quỳ xuống, dịu giọng nói: “Bà nội, uống bát canh này rồi thì bà sẽ đỡ hơn.


“Không được, không thể để bà nội uống loại canh nấu từ vỏ hoa quả này được, tôi không đồng ý.


” Hạ Thiên Thảo cảm thấy công lao đuổi Tô Nhược Hân ra khỏi nhà họ Hạ sắp bị Hạ Thiên Vy chiếm hết rồi, cho nên đi tới cũng muốn kiếm cảm giác tồn tại, cũng muốn kiếm chút công lao.

Tô Nhược Hân nhìn bộ dạng khó chịu của bà cụ, không nhẫn tâm kéo dài nữa: “Nếu bà nội uống bát canh này không đỡ, tôi dập đầu trước cô, như thế nào?”
Hạ Thiên Thảo vừa nghe thấy lời này thì hai mắt đều sáng lên, nếu có thể khiến Tô Nhược Hân dập đầu trước cô ta, vậy cô ta sẽ có mặt mũi, hơi nghiêng người ra, cô ta tránh ra: “Vậy cô tiếp tục.


“Không được, nếu cô dập đầu trước chị Thiên Thảo, cũng phải dập đầu trước tôi.

” Hạ Thiên Vy lại không chịu thôi, không muốn chịu thiệt một tí nào.

Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, thật sự không biết hai người phụ nữ này nghĩ kiểu gì, bây giờ chữa bệnh cho bà cụ quan trọng hay là kêu cô dập đầu trước hai người bọn họ quan trọng?
Mà cô chỉ chọn cái trước, chữa bệnh cho bà cụ quan trọng hơn.

Chị Trương đi theo có hơi căng thẳng, canh do chị ta đích thân nấu, thật sự là nấu từ nước và vỏ chuối: “Cô Tô, cái này được không?”
“Không sao, tôi thử.


Thấy biểu cảm trấn định như không của cô, Hứa Vĩnh Mai ở bên kia có một loại cảm giác là lạ, cứ cảm thấy Tô Nhược Hân không phải làm bừa: “Mọi người, cái này nếu uống mà bị gì thì phải làm sao?”

“Vỏ chuối mà thôi, đâu phải là thuốc độc, nhiều nhất cũng chỉ là uống không ngon, sẽ không bị sao cả?” Lục Diễm Chi mãi không lên tiếng lạnh lùng nhìn sang Hứa Vĩnh Mai.

“Đúng đúng đúng, mẹ tôi nói đúng, uống không ngon cũng sẽ không bị gì, để bà nội thử đi.

” Hạ Thiên Hương cái gì cũng không hiểu, nhưng cô ta biết lời của mẹ cô ta là đúng, cô ta buộc phải đứng ở phía bà ta.

Có Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương ra mặt, mọi người không ngăn cản nữa.

Tô Nhược Hân bèn thổi nước canh, nhẹ nhàng đưa tới miệng của bà cụ.

Bà cụ nằm ở trên đất thì cảm thấy lạnh, một bát canh nóng tới miệng, một hơi thì uống hết.

.

 
Chương 26: 26: Tạo Nghiệp


Bát trong tay Tô Nhược Hân còn chưa để xuống, Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo đã xông tới.

“Tô Nhược Hân, bà nội vẫn như thế, không hề khởi sắc tí nào, cô mau dập đầu cho tôi.


“Không đúng, phải dập đầu tôi trước, là tôi đề nghị dập đầu trước tôi trước.

” Hạ Thiên Thảo chặn ở trước mặt Hạ Thiên Vy.

“Tạo nghiệp, tạo nghiệp.

” Bà cụ uống ít canh đã thoải mái hơn một chút, nhíu mày lẩm bẩm.

Hạ Thiên Thảo nghe thấy lời của bà cụ, mở miệng: “Bà nội, người tạo nghiệp là Tô Nhược Hân này, bà thật sự không nên uống canh của cô ta, bây giờ có phải không thoải mái không ạ?”
“Chắc chắn là không thoải mái rồi, uống canh nấu từ vỏ chuối gì đó, có thể thoải mái sao, Tô Nhược Hân, mau quỳ xuống trước chúng tôi, sau đó dập đầu mỗi người một cái trước chúng tôi đi.



“Không đúng, phải dập ba cái.

” Hạ Thiên Thảo kéo Hạ Thiên Vy, cô ta muốn ba cái, không muốn một cái.

Càng nhiều càng tốt.

“Hay là mỗi người chúng tôi dập đầu ba cái đi.

” Hạ Thiên Chiếu cũng tới góp náo nhiệt, coi như là người đàn ông đầu tiên của nhà họ Hạ xen vào.

“Tôi đồng ý.


“Tôi cũng đồng ý.


Người cùng thế hệ lập tức đáp lại, đều muốn giẫm Tô Nhược Hân dưới chân.

Những người bình thường bị Hạ Thiên Tường chèn ép hơn cả bã này, lúc này chính là nhìn Tô Nhược Hân không thuận mắt.

Tô Nhược Hân đều không quan tâm, luôn khuỵu xuống ở bên cạnh bà cụ xem phản ứng của bà cụ.

Lúc này cuối cùng cũng đứng dậy.

“Các người vừa rồi đang nói gì?”
“! ” Mọi người đều phẫn nộ nhìn sang Tô Nhược Hân, bọn họ nói nhiều như vậy, ra lệnh Tô Nhược Hân nhiều như vậy, kết quả cô đều không nghe thấy sao?
“Là kêu cô dập đầu trước mỗi người chúng tôi, dập đầu xong thì cút ra khỏi nhà họ Hạ cho tôi.

” Khựng lại hai giây, Hạ Thiên Vy cao ngạo gằn lên.

Đều là chủ ý của cô ta, cô ta lập tức muốn lập công.


Lông mày của Lục Diễm Chi nhíu chặt, muốn mở miệng nhưng lại không tiện mở miệng.

Chị Trương cũng rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Mắt thấy Tô Nhược Hân sắp bị ép dập đầu thì nghe thấy người giúp việc luôn túc trực bên bà cụ cất tiếng: “Bà cụ ổn rồi, nhìn xem, bà ấy đứng lên rồi.


Người giúp việc nói vậy, tất cả mọi người đều theo phản xạ có điều kiện nhìn sang.

Sau đó, ai nấy đều há to miệng, không dám tin mà nhìn bà cụ đứng ổn định.

Lúc này cơ thể cũng không run nữa, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, đây tuyệt đối là sự thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thật sự khỏe lại rồi.

“Không thể nào.


“Không thể nào.


Sắc mặt của Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy lập tức tái đi.

Tô Nhược Hân từ từ xoay người, vừa rồi khẩn trương cứu chữa cho bà cụ, cho nên không có cò kè với Hạ Thiên Thảo, nhưng khi cô nấu canh, cô đã nói rất rõ với Hạ Thiên Vy: “Cô gái này, bệnh của bà nội khỏi rồi, cô có phải nên thực hiện lời hứa của cô rồi không?”

Hạ Thiên Vy mắt thấy mọi người nhìn sang mình hoặc là ánh mắt đồng cảm hoặc ánh mắt vui sướng như người khác gặp nạn thì lo lắng, xoay người kéo góc áo của mẹ Dương Xuân Lệ.

Dương Xuân Lệ bèn đi tới trước người của con gái, mỉm cười nói: “Trẻ con nói đùa mà thôi, sao lại coi là thật chứ? Không thể coi là thật.


“Dì này, xin lỗi, tôi là nghiêm túc.

” Tô Nhược Hân không nói đùa, cô vốn không muốn so đo với những người này, nhưng bọn họ thật sự hiếp người quá đáng, lúc này không diệt uy phong của bọn họ, sau này sẽ còn nghĩ cách ức hiếp cô.

Mà Hạ Thiên Tường còn chưa tỉnh, Lục Diễm Chi cũng không biết có suy nghĩ gì, dù sao cô cảm thấy vẫn là bản thân đáng tin nhất.

“Hạ Thiên Vy, là tự chị đề nghị muốn dập đầu, không phải là Tô Nhược Hân đề xuất, chị dập đầu trước Tô Nhược Hân đi.

” Hạ Thiên Hương thấy Tô Nhược Hân chiếm lý, không khách sáo mà đổ thêm dầu vào lửa.

.

 
Chương 27: 27: Còn Không Quỳ Xuống


Trước đó Lục Diễm Chi luôn bị những người này vây công, Hạ Thiên Hương cũng đấu không lại những người này, lúc này thấy Tô Nhược Hân giúp tam phòng của bọn họ đòi lại mặt mũi thì hùng hồn muốn Hạ Thiên Vy dập đầu.

“Tôi! tôi không nói! ” Hạ Thiên Vy mặt mày trắng bệch lùi lại một bước.

Tô Nhược Hân lười quan tâm những người này, khẽ mỉm cười đỡ bà cụ, thấp giọng nói: “Bà nội, bà là bị huyết áp cao, sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng tức giận.


Ở bên kia, Hạ Thiên Hương không muốn bỏ qua cho Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo như vậy: “Hạ Thiên Vy, chị rõ ràng nói rồi, mọi người ở đây đều nghe thấy, chị còn muốn quỵt nợ hay sao?”
“Ai! ai nghe thấy chứ?” Hạ Thiên Vy nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua xung quanh, căn bản là đang nói, nếu ai làm chứng thì cô ta không xong với kẻ đó.

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.


Yên tĩnh tới mức ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Quả nhiên, không có ai vì Hạ Thiên Hương mà làm chứng cho Tô Nhược Hân, căn bản không thừa nhận chuyện Hạ Thiên Vy từng nói sẽ quỳ xuống dập đầu trước Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân sớm đã biết sẽ là kết quả như vậy, ánh mắt dừng ở trên camera cách đó mấy bước, lạnh lùng nói: “Loại người bản thân nói xong thì không nhận như này, gia giáo thật ‘tốt’.


Lời này không chỉ đang mỉa mai Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo, còn có người của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ rõ ràng nghe thấy lại coi như không nghe thấy, đặc biệt là mẹ của Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo, gia giáo thật sự không ra sao.

“Họ Tô kia, cô mới gia giáo không tốt, một người ngay cả ba mẹ ruột cũng không cần như cô, cô dựa vào đâu mà nói tôi gia giáo không tốt?” Không ai làm chứng, Hạ Thiên Vy trở nên hống hách.

“Hạ Thiên Vy, mẹ cô không biết dạy dỗ, Lục Diễm Chi tôi dạy cô làm người như nào, cô tưởng không ai làm chứng cho cô thì cô có thể hống hách sao? Trong biệt thự này của tôi là có! ” Lục Diễm Chi không nhịn được mà mở miệng, vừa rồi ánh mắt nhướn mày nhìn camera của Tô Nhược Hân đã nhắc nhở bà ta, camera có thể chứng minh.

Nhưng ‘lắp camera’ của Lục Diễm Chi còn chưa nói ra thì thấy bà cụ tức tới mức gõ gậy: “Ta có thể làm chứng, Thiên Thảo và Thiên Vy nói rồi thì phải nhận, quỳ xuống trước cô Tô.


“Bà nội! ” Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo vốn còn tưởng sẽ thoát chuyện dập đầu trước Tô Nhược Hân, không ngờ bà cụ lại chính miệng làm chứng.

“Còn không quỳ xuống.


“Ba, mẹ! ”
“Mẹ! ”

Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo không hẹn mà cùng cầu cứu mẹ của mình, nếu không nhiều người ở đây như vậy, thế nào cũng không thể cãi bà cụ, còn nữa, bọn họ thật sự không muốn quỳ trước Tô Nhược Hân.

“Mẹ, trẻ con không hiểu chuyện, mẹ xem! ” Hứa Vĩnh Mai sao mà nỡ để con gái bảo bối của mình dập đầu trước Tô Nhược Hân chứ, bà ta mở miệng muốn xin cho Hạ Thiên Thảo.

“Vĩnh Mai, vốn ta còn cho rằng con là người hiểu lý lẽ, còn nghĩ kêu Diễm Chi cho Thiên Hạo chức phó tổng giám đốc, cũng coi như là tổng giám đốc thay thế của tập đoàn Hạ thị, nhưng bây giờ nhìn gia giáo này của con, nếu nói ra cũng không nhận, con trai mà người như vậy dạy ra có thể làm tổng giám đốc sao? Vẫn là bỏ đi.


Gương mặt già của Hứa Vĩnh Mai đỏ bừng: “Mẹ, lời này của mẹ là thật sao?”
Bà cụ liếc xéo Hạ Thiên Thảo: “Bây giờ không còn là thật nữa.


Hứa Vĩnh Mai lập tức hiểu rồi: “Hạ Thiên Thảo, con còn không quỳ xuống.


Dương Xuân Lệ thấy bà cụ rõ ràng là thiên vị Tô Nhược Hân, nghĩ tới 20% cổ phần của tập đoàn Hạ thị ở trong tay bà cụ, lập tức đá Hạ Thiên Vy một cái: “Còn không quỳ xuống trước cô Tô.



Hạ Thiên Vy ấm ức, rõ ràng là mẹ cô kêu cô đối đầu với Tô Nhược Hân, nhưng bây giờ!
Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo: “Không cần, hai người vẫn là quỳ xuống dập đầu trước bà nội đi, bà nội vừa rồi không thoải mái như vậy, phản ứng đầu tiên các người nên làm là nghĩ cách làm dịu cơn đau của bà nội chứ không phải túm tôi không buông, ở trong mắt các người, sỉ nhục tôi hình như quan trọng hơn sức khỏe của bà nội.


Nói xong, cô xoay người đi vào thang máy, không thèm quan tâm tới người của nhà họ Hạ nữa.

Cô cũng không muốn bắt bọn họ quỳ, cô là thích bà cụ, bà cụ khỏe là được.

Một phút sau, Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.

.

 
Chương 28: 28: Anh Chảy Máu Rồi


Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, đèn trần đèn chiếu đèn trên tường được mở toàn bộ.

Tầm nhìn có hơi chói mắt: “Phương Tấn, trừ đèn tường, những đèn khác tắt hết.


“Được, cô Tô.

” Cuối cùng cũng đợi được Tô Nhược Hân, Phương Tấn cực kỳ nghe lời nhanh chóng tắt đèn trần và đèn chiếu đi, lặng lẽ lui ra ngoài.

Tô Nhược Hân ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng ở trên mặt của Hạ Thiên Tường, sắc mặt của anh rất tốt, giống như người bình thường.

Có điều, khi lướt qua lớp băng gạc trên cánh tay của anh thì sững người, đây! đây thật sự bị thương rồi sao?
Tay nhẹ nhàng dừng ở trên băng gạc, một dòng thông tin bèn hiện ở trong đầu, vết thương do dao.

Quả nhiên là ngoại thương.


Tô Nhược Hân vừa muốn đi ra hỏi Phương Tấn xem Hạ Thiên Tường làm sao mà bị thương thì thấy trên băng gạc vốn màu trắng bắt đầu rỉ máu.

Màu máu đỏ tươi từ từ nhuộm băng gạc màu trắng, nhìn màu sắc này, tự dưng cảm thấy đau.

Tô Nhược Hân đứng dậy muốn đi tìm Phương Tấn.

“Tô Nhược Hân! Tô Nhược Hân! ” Không ngờ Tô Nhược Hân mới đứng dậy, người đàn ông trên giường lẩm bẩm tên của cô.

Tô Nhược Hân bỗng quay đầu lại, trước đó khi Phương Tấn nói anh gọi tên của cô, cô còn không tin, bây giờ tận tai nghe thấy, muốn không tin cũng không thể rồi.

Lẽ nào cô và anh thật sự có kỳ duyên không thể tách rời sao?
Cho dù anh chưa từng tỉnh táo, cho dù trước khi cô bị ép phối hôn với anh chưa từng gặp mặt, nhưng anh lại biết tên của cô.

Cho nên, cho dù trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cũng có thể gọi ra tên của cô.

Tô Nhược Hân sửng sốt, sau đó ngồi xuống.

Nhẹ nhàng nắm tay của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh chảy máu rồi, tôi vừa rồi ở bếp nhìn thấy có lươn, tôi đi kêu chị Trương sấy khô nghiền ra, làm xong thì đắp lên vết thương của anh thì có thể cầm máu rồi, tôi lát nữa quay lại.


Cũng không biết Hạ Thiên Tường có thể nghe thấy không, dù sao Tô Nhược Hân nghiêm túc giải thích một lượt.

Sau đó, cô thử buông tay, đứng dậy, lần này Hạ Thiên Tường ở trên giường vậy mà không có gọi tên của cô nữa.

Tô Nhược Hân mở cửa ra, chị Trương lập tức đi tới: “Cô Tô, có gì căn dặn sao?”
“Ừm, thật sự có chút việc làm phiền chị, vừa rồi khi tôi vào bếp, phát hiện có lươn, chị đi giúp tôi sấy khô nghiền thành bột, rồi đưa tới đây.



“Được, tôi đi làm ngay.

” Chị Trương gật đầu, nhưng không có rời đi ngay.

Thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của chị Trương, Tô Nhược Hân mỉm cười: “Chị có phải có gì muốn nói với tôi không?”
“Ừm, cô Tô, cô vừa rồi đi nhanh quá, cô không nhìn thấy, Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy đều bị bà lớn và bà hai dạy dỗ, hơn nữa đã dập đầu mấy cái trước bà cụ, cũng coi như thay cô xả giận.

” Chị Trương rất thích.

“Loại người chỉ biết sỉ nhục người khác không biết hiếu thuận như này, như vậy là đáng đời.

” Tô Nhược Hân mỉm cười, không để tâm.

“Cô Tô, cách đó của cô thật linh, tôi vừa gọi điện nói cho người nhà của tôi, bà ấy cũng bị cao huyết áp.

” Biểu cảm của chị Trương nhìn Tô Nhược Hân hiện nay đã có thể dùng từ sùng bái để hình dung.


“Cách như này có một số người thích hợp có một số người không thích hợp, nếu dùng mà huyết áp vẫn không hạ xuống, vậy thì không thích hợp, vẫn phải kiên trì dùng thuốc trước đó, nếu không huyết áp thường xuyên cao, lâu rồi sẽ dẫn tới động mạch sơ cứng, cuối cùng biến thành tụ máu não hoặc xuất huyết não lúc đó có chữa nữa cũng vô dụng, có hơi muộn rồi.


“Cô Tô hiểu thật nhiều, cảm ơn cô, tôi đi sấy lươn.


Tô Nhược Hân gật đầu, thấy chị Trương đi rồi, cô lúc này lấy điện thoại ra, gọi điện cho Phương Tấn.

“Cô Tô, cô tìm tôi sao?”
“Phương Tấn, vết thương của Hạ Thiên Tường là sao?” Tuy cô còn chưa mở băng gạc ra, nhưng từ độ lớn nhỏ của miếng băng gạc thì có thể nhìn ra, chắc là một vết thương khá dài, hơn nữa vết thương chắc chắn không nông, nếu không sẽ không rỉ nhiều máu như vậy.

Một người hôn mê bất tỉnh như anh, có vết thương có hơi kỳ lạ.

.

 
Chương 29: 29: Xinh Đẹp Tinh Tế


“Cô Tô hỏi tôi là được, là có sát thủ lẻn vào phòng ngủ của Thiên Tường, cho nên nó đã bị thương.

” Nhưng Phương Tấn ở đầu bên kia còn chưa mở miệng, trước thang máy truyền tới giọng nói này.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu, thấy Lục Diễm Chi đi tới, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, tôi thích hỏi Phương Tấn hơn.


Lục Diễm Chi lập tức đen mặt, nhưng thấy Tô Nhược Hân bình tĩnh đứng đó thì không nhả ra được một câu trách móc nào.

Cô gái khẽ mỉm cười đứng ở đó, một gương mặt xinh đẹp tinh tế đặc biệt, bà ta lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Nhược Hân thì thích rồi, cho nên mới đồng ý để cô phối hôn với Thiên Tường.

Bây giờ xem ra, đứa trẻ này đã ghi thù bà ta.

Có điều nghĩ lại, đổi thành là ai xảy ra chuyện như vậy, cũng sẽ ghi hận.


Cho nên, Lục Diễm Chi rất nhanh đã đè lửa giận trong lòng xuống.

Phương Tấn ở đầu dây bên kia đã rất rối bời rồi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lần đầu tiên nghe thấy người dám nói chuyện với Lục Diễm Chi như vậy, anh ta phục rồi.

“Phương Tấn, rốt cuộc chuyện là sao, anh nói đi.


Nghe thấy Tô Nhược Hân lần nữa hỏi mình, chân của Phương Tấn hơi run nhẹ, lúc này mới coi như không nghe thấy tiếng của Lục Diễm Chi mà nói: “Có sát thủ ám sát cậu Hạ nên anh ấy mới bị thương.


“Vậy sát thủ đâu, bắt được không?”
“Đã chết rồi.


“Vậy thì tốt.

” Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói xong ba từ này thì cúp máy.

Ở bên kia, Phương Tấn sững sờ nhìn số điện thoại mới cúp máy, càng lúc càng thấy không hiểu Tô Nhược Hân, đây là quan tâm và không quan tâm cậu Hạ vậy?
Giống như quan tâm, nhưng dáng vẻ lại rất lạnh nhạt.

Giống như cô đến thăm Hạ Thiên Tường, chỉ là nghĩa vụ, đợi anh tỉnh, anh và cô sẽ không có quan hệ gì nữa.

Phương Tấn nghĩ tới đây thì cúi đầu liếc nhìn tài khoản chia sẻ chung trên điện thoại, anh ta hoảng, bởi vì cuộc gọi của anh ta và Tô Nhược Hân tài khoản chia sẻ chung cũng có thể nghe thấy.


Tô Nhược Hân cúp máy, phát hiện Lục Diễm Chi vẫn chưa đi, nghĩ tới bộ quần áo trên người mình, bèn nói: “Chủ tịch Lục, bộ quần áo này của tôi tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Sao vậy?”
“Trừ từ trong lương của tôi, tôi không thích lấy đồ không nên lấy, cảm ơn.

” Nói xong một cách xa lạ, Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, để lại Lục Diễm Chi sững người đứng ở đó, mãi sau cũng chưa hoàn hồn.

Bộ đồ đó của Tô Nhược Hân rất vừa người, mặc cũng rất đẹp, nhưng bà ta rất chắc chắn, bà ta thật sự chưa từng mua quần áo cho Tô Nhược Hân, bà ta sợ bà ta mua Tô Nhược Hân không chấp nhận, Tô Nhược Hân có địch ý quá nặng với bà ta.

Tô Nhược Hân yên lặng ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tường, nhắm mắt luyện công, qua nửa tháng khôi phục, chức năng của cơ thể đã tốt hơn rất nhiều hôm xông ra từ trong căn nhà gỗ nhỏ.

Ở bên cạnh, là hô hấp nhẹ nhàng của Hạ Thiên Tường.

“Cốc cốc cốc! ” Tiếng gõ cửa chói tai đã đánh thức Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân từ từ mở mắt ra, đầu tiên là quay đầu liếc nhìn Hạ Thiên Tường vẫn ngủ say, sau đó không vui mà đứng dậy, mở cửa ra: “Chị Trương, sao vậy! ”
“Tô Nhược Hân, ai cho cô động vào lươn của tôi? Đó là lươn tự nhiên, là mua riêng cho con trai của tôi, cô phải đền cho tôi.

” Ở ngoài cửa, không phải là chị Trương, mà là Dương Xuân Lệ đang tức tối.


“Ờm, nếu là lươn của dì, tại sao không lấy về biệt thự của dì? Để ở đây là sao?”
“Nhà! nhà tôi hôm nay đãi khách, trong bếp rất bận rộn, cầm tới đây chuẩn bị mượn bếp nấu, ai kêu cô dùng? Hôm nay cô buộc phải đền cho tôi?” Hôm nay Hạ Thiên Vy ở trước mặt mấy chục người của nhà họ Hạ mất mặt, Dương Xuân Lệ đến bây giờ vẫn không nuốt trôi cục tức này, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân nghe xong, trong đầu vụt qua người đàn ông Hạ Thiên Chiếu kia, anh ta tối nay cũng không chê lớn chuyện mà làm loạn thêm cho cô, cho nên cô liếc nhìn anh ta nhiều hơn, thoáng cái, một thông tin xuất hiện, sau đó lập tức hiểu rồi, Dương Xuân Lệ mua lươn tự nhiên cho con trai là dùng để bổ thận tráng dương.

“Dì à, động vào lươn của dì tôi rất xin lỗi, tôi không biết là đồ dì ký gửi ở đây, hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai tôi kêu người đi mua đền cho dì thì sao?” Biết Dương Xuân Lệ là đến tìm mình gây phiền phức, có điều cô dùng đồ của người ta là cô không đúng, cho nên xin lỗi là bắt buộc, cô trước giờ không phải là người gây sự vô lý.

“Không được, tôi muốn loại lươn tự nhiên tôi mua.

” Dương Xuân Lệ vẫn không chịu thôi.

.

 
Chương 30: 30: Tôi Làm Mai Cho Anh


“Dì à, con trai Hạ Thiên Chiếu của dì không thích hợp ăn lươn, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, không bằng tôi cho dì một cách khác thử xem?” Tuy rất không thích đàn ông không tiết chế quản được cơ thể, nhưng cô dùng lươn của người ta là cô sai trước, Tô Nhược Hân nghiêm túc xin lỗi.

“Không được, tôi tổng cộng mua 1kg lươn, chị Trương dùng 10 con, cô đền cho tôi 10 con, nhất định phải là loại tự nhiên, nếu không đền được, sáng ngày mai cô dập đầu xin lỗi con trai của tôi.


Chị Trương đi sát Dương Xuân Lệ bước tới nghe đến thì biết là gây họa rồi.

Dùng thủ đoạn của người ta, chị ta và Tô Nhược Hân thật sự không nói lý được, có điều vẫn khẩn trương lắc đầu xua tay về phía Tô Nhược Hân, cái này nếu đồng ý, sáng mai Tô Nhược Hân nhất định sẽ quỳ xuống trước Hạ Thiên Chiếu.

Dù sao, lươn dễ mua, nhưng lươn tự nhiên thì không dễ mua.

Hơn nữa, Dương Xuân Lệ rõ ràng là cố tình làm khó, là muốn thay Hạ Thiên Vy kiếm lại mặt mũi.


“Tô Nhược Hân, mẹ cô có từng dạy cô có gan làm thì có gan nhận không, đừng nói với tôi cô là cái loại không hiểu gia giáo có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! ” Thấy Tô Nhược Hân trầm mặc không nói, Dương Xuân Lệ càng lúc càng hống hách, quăng toàn bộ những lời Tô Nhược Hân trước đó dạy dỗ người của đại phòng nhị phòng bọn họ lại trên người Tô Nhược Hân.

Trái tim của chị Trương treo ngược lên.

Nhưng một người giúp việc như chị ta, cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể lo lắng suông.

Khi thấy không biết phải làm sao, không ngờ Tô Nhược Hân lại hơi trầm ngâm, bèn nói: “Được, nếu sáng mai còn không trả thì làm theo lời bà nói.


“Cô! cô đồng ý sao? Tôi nhất định muốn lươn vàng tự nhiên, loại nuôi không được, tôi nhận ra được.

” Dương Xuân Lệ không ngờ Tô Nhược Hân vậy mà đã đồng ý, nhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm đi đâu tìm lươn tự nhiên, cho dù có tiền nữa cũng không làm được.

“Ừm, sáng mai gặp.

” Tô Nhược Hân nói xong, liếc nhìn chị Trương: “Nghiền xong thì đưa vào.

” Sau đó cô xoay người đi vào phòng.

Dương Xuân Lệ trừng mắt với Tô Nhược Hân, có điều nghĩ ngày mai có thể trừng phạt Tô Nhược Hân, gương mặt lập tức rạng rỡ như đóa hoa cúc, cười rất rạng rỡ, ngâm nga hát mà rời đi.

Lươn đã sấy xong nghiền thành bột xong, đưa vào.


Dù sao giết cũng giết rồi, đương nhiên là phải lấy đồ làm xong cho Hạ Thiên Tường dùng.

Khi chị Trương đưa tới, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bà ta càng lo lắng: “Cô Tô, tôi đi tìm bà cụ để bà ấy phái người đi mua 10 con lươn vàng tự nhiên, nếu không! ”
“Không cần, cảm ơn chị Trương.

” Tô Nhược Hân mỉm cười dịu dàng, cảm giác được người khác quan tâm thật ấm áp.

“Vậy tôi ra ngoài trước.

” Chị Trương lùi ra khỏi phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, nghĩ sáng mai phải dậy sớm, nếu Tô Nhược Hân chịu thiệt thì mau chóng đi mời bà cụ tới.

Tô Nhược Hân đi tới trước giường.

Đưa tay sờ mặt của Hạ Thiên Tường, sau đó làm mặt quỷ với anh, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Thiên Tường, tôi có phải kiếp trước nợ anh, cho nên kiếp này cứ ép tôi tới trả không?”
Người đàn ông trên giường đương nhiên sẽ không đáp lại cô.


Tô Nhược Hân tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Có điều làn da này của anh thật đẹp, bảo dưỡng còn tốt hơn da của con gái như chúng tôi, sờ rất đã, ngoan ngoãn để tôi sờ thì tôi bôi thuốc cho anh, nếu không đau chết anh.


Nói xong, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt của Hạ Thiên Tường, mềm mịn như nhung, thật khiến cô ghen tỵ.

“Một người đàn ông như anh, làn da bảo dưỡng tốt như vậy, rất có tố chất làm trai bao, đợi anh tỉnh lại, tôi làm mai cho anh, để Mỹ Lan nhà tôi bao nuôi anh thì sao?” Nghĩ tới độ si mê của Dương Mỹ Lan đối với Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân cười híp mắt với ý nghĩ làm mối Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan.

Ừm, cảm giác làm mối cũng không tệ.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy khóe miệng của Hạ Thiên Tường giật giật.

.

 
Chương 31: 31: Cô Là Trộm


Đợi cô dụi mắt nhìn lại, Hạ Thiên Tường căn bản vẫn là gương mặt yên tĩnh như trước, nhất định là cô hoa mắt rồi, người đàn ông thối vẫn chưa tỉnh.

Nghĩ vậy, Tô Nhược Hân dứt khoát lại nhéo mặt của Hạ Thiên Tường: “Mau tỉnh lại, tôi bây giờ bôi thuốc cho anh.


Cái nhéo này, trên gương mặt trắng của anh hơi đỏ lên rồi lặng lẽ tan đi.

Tô Nhược Hân lúc này mới gỡ băng gạc ra, tư thế ra tay rất ác: “Hạ Thiên Tường, tôi cho anh đau chết.


Có điều, khi tay thật sự hạ xuống, vẫn nhẹ nhàng, từ từ lộ ra vết thương trên cánh tay của anh, một vết dài, khoảng 8cm.

Sát thủ đó thật là đủ ác.

Bột lươn nhẹ nhàng rắc xuống, sau đó băng bó lại, lần đầu tiên làm việc này, động tác của cô rất nhẹ rất chậm, băng bó xong nhìn thời gian thì đã rất muộn rồi.

Tô Nhược Hân nằm kề ở bên cạnh Hạ Thiên Tường.


Cũng chỉ có cuối cùng mới ngủ cùng với anh như này, nếu không cô bình thường mỗi ngày đều là quay về trường trước giờ tự học buổi tối.

Tối nay, coi như là lần thứ hai cô ngủ chung giường chung gối với Hạ Thiên Tường.

Vẫn là cảm giác khá mới mẻ.

Nhìn anh, nếu không biết anh là hôn mê bất tỉnh, cô có loại ảo giác, giống như cô và anh đang trong thời kỳ tân hôn.

Khẽ nhắm mắt lại, Tô Nhược Hân vô thức dán vào cơ thể của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh phải mau tỉnh lại nha.


Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.

Bàn tay nhỏ đặt ở eo của Hạ Thiên Tường, giống như tư thế cô ôm anh.

Điện thoại trên bàn ở đầu giường sáng lên.

Là tin nhắn của Phương Tấn.

“Cô Tô, 50g lá sơn trà, mấy phần?” Trong dòng chữ mang theo ý vị đau khổ, nửa đêm nửa hôm, anh ta dễ dàng sao.

Một lúc sau, cuối cùng đợi được một tin hồi âm: “Nấu kỹ, đóng gói canh sáng sớm đưa tới.


Sau đó, anh còn chưa tiêu hóa xong câu này, điện thoại lại vang lên.

Tô Nhược Hân lại nằm mơ rồi.

Trong giấc mơ đầy hương diễm!
Đôi môi lạnh lẽo in lên môi của cô, giống như thạch vào miệng.


Trong cảm giác xa lạ đó pha lẫn hơi thở lạnh lẽo và nóng bỏng, khiến Tô Nhược Hân trầm luân.

Trời sáng rồi.

Tô Nhược Hân còn chưa tỉnh thì cửa phòng đã bị gõ mạnh.

“Tô Nhược Hân, đã nói trả lươn rồi? Mau chóng đưa tôi, con trai của tôi không đến, quỳ xuống trước tôi cũng như nhau.


Tô Nhược Hân dụi mắt, thật sự không hiểu người của nhà họ Hạ là có thói quen gì, đã thời đại nào rồi, sỉ nhục người khác trừng phạt người khác thì muốn phạt quỳ.

Cô ngồi dậy đang muốn xuống giường, cả người lập tức sững sờ.

Cô tối qua! cô tối qua rõ ràng mặc đồ ngủ đi ngủ.

Tại sao lúc này trên người chỉ còn đồ lót, đồ ngủ tại sao cởi để trên gối từ khi nào.

Nghĩ tới giấc mơ tối qua, mặt của Tô Nhược Hân đỏ ửng, cầm lấy đồ ngủ nhanh chóng mặc vào, lúc này mới đi mở cửa: “Dì à, có chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Tô Nhược Hân, Dương Xuân Lệ càng nổi điên: “Mau chóng trả tôi 10 con lươn tự nhiên.


Bà ta vừa đi thang máy đi lên đã tới nhà bếp xem rồi, trong nhà bếp của tam phòng đừng nói có lươn tự nhiên, lươn nuôi cũng không có một con.


Tối qua Tô Nhược Hân đã dùng hết sạch, bà ta sáng thêm thịt nấu xong cầm về cho con trai ăn hết sạch rồi.

Cho nên Tô Nhược Hân bây giờ căn bản không lấy ra được lươn tự nhiên.

“Không có.


Dương Xuân Lệ sững người, không ngờ Tô Nhược Hân không có đồ trả còn có dáng vẻ không hoảng hốt như vậy: “Này, cô không có cô còn hung hăng như vậy, cô là trộm.


“Trộm là phải trừng phạt, Tô Nhược Hân, mau quỳ xuống trước mẹ tôi.

” Hạ Thiên Vy đương nhiên là theo tới, cô ta muốn trả thù chuyện tối qua.

Đuôi mắt của Tô Nhược Hân cũng không cho cô ta, liếc nhìn cũng không, chỉ lạnh nhạt hỏi Dương Xuân Lệ: “Tối qua canh lươn dì nấu Hạ Thiên Chiếu chưa ăn nhỉ?”.

 
Chương 32: 32: Môi Cũng Bị Hôn Sưng Rồi


“Ăn rồi, tại sao không ăn, đó là tôi bỏ ra số tiền lớn mua về, sao có thể không ăn chứ, cô cho rằng tôi sẽ tin lời của cô sao, vừa rồi tôi từ phòng ngủ của con trai qua đây, toàn thân trên dưới của nó đều tốt cả, ăn vào căn bản không sao, tối qua cô là nói linh tinh, muốn bịp lươn của tôi, may mà tôi không tin cô.


“Thật sự ăn rồi sao?” Tô Nhược Hân đã mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất ngọt ngào, ngọt ngào giống như một thiên sứ nhỏ.

“Ăn rồi cô có thể như nào, cô có thể quản được sống chết của Hạ Thiên Chiếu sao, cô còn có thể quản được chuyện trong nhà của chúng tôi chắc?” Hạ Thiên Vy chống eo, hận không thể xông lên đạp Tô Nhược Hân hai phát.

Tối hôm qua, cô ta thật sự là chịu thiệt lớn ở chỗ Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân giống như không nghe thấy, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó bấm tay tính thời gian: “Ừm, sắp rồi.



“Cái gì sắp rồi? Lẽ nào tối qua cô ngay trong đêm mua lươn rồi ship nhanh tới sao? Tôi nói cho cô biết, không phải là loại tự nhiên tuyệt đối không được, chỉ có loại tự nhiên mới tính là đền, nếu không thì không tính.

” Dương Xuân Lệ ánh mắt lạnh lùng trừng Tô Nhược Hân.

“Đúng, không tính, Tô Nhược Hân, còn không mau quỳ xuống trước mẹ tôi?”
Tô Nhược Hân quay đầu liếc nhìn chị Trương ở một bên: “Phương Tấn có đưa đồ tới chưa? Cầm đi nấu.


“Cô Tô, đồ đưa tới đã nấu xong rồi, không cần nấu nữa.

” Tuy chị Trương không biết Tô Nhược Hân bảo Phương Tấn đưa đồ tới là muốn làm gì, có điều cũng không biết tại sao, trải qua tối hôm qua, chị ta lúc này rất tin năng lực của Tô Nhược Hân.

“Đi lấy tới đây.

” Tô Nhược Hân gật đầu, nghiêm túc hồi tưởng, tối qua cô trước khi đi ngủ gửi tin nhắn cho Phương Tấn chỉ bảo anh ta đưa lá sơn trà tới, không ngờ anh ta lại chiều lòng người nấu luôn rồi, thật tốt.

“Tô Nhược Hân, cô lại muốn giở trò gì? Đừng hòng giả thần giả quỷ ở trước mặt tôi và mẹ tôi, mau chóng quỳ xuống trước mẹ tôi.



Hạ Thiên Vy gào to giọng, trực tiếp đánh thức những người vẫn đang trong giấc nồng ở trong căn biệt thự này.

Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương dắt nhau chạy tới.

“Chị dâu hai, xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua khi Dương Xuân Lệ tới, Lục Diễm Chi đã đi ngủ rồi, cho nên không hề biết Tô Nhược Hân dùng lươn của Dương Xuân Lệ.

“Lục Diễm Chi, cô đến vừa hay, Tô Nhược Hân lấy lươn tự nhiên tôi mua đi tẩm bổ cho con trai của cô, ờm, một người hôn mê bất tỉnh như nó, tẩm bổ như nào cũng không khỏe được, tôi thấy cô ta là hận không thể vào lúc Thiên Tường nhà cô chưa tỉnh thì gạo nấu thành cơm, từ đó trèo lên làm con dâu của nhà họ Hạ chúng ta, thật không biết xấu hổ, cô nhìn xem, đôi môi đó của cô ta cũng sưng rồi, 80% là bị Thiên Tường ăn lươn hôn.


“Tô Nhược Hân, chuyện là sao?” Tuy Lục Diễm Chi rất nghi hoặc, có điều nghĩ tới bản lĩnh trước đó của Tô Nhược Hân, không phải là giọng điệu chất vấn, mà là giọng điệu hỏi han.


Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, khi Dương Xuân Lệ nói chuyện, cô thật sự cảm thấy môi có hơi sưng, lẽ nào giấc mơ tối qua quá chân thật?
Thật sự ngay cả môi cũng bị hôn sưng rồi?
Cưỡng chế đè ý nghĩ này xuống, Tô Nhược Hân thấp giọng nói: “Vết thương của Thiên Tường rỉ máu, tôi bảo chị Trương sấy khô lươn rồi nghiền thành bột rắc vào vết thương, cầm máu.


Giấc mơ đó quá xấu hổ, cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói, vừa nghĩ lại, gương mặt đã đỏ rồi, nóng bừng.

Lục Diễm Chi gật đầu, nhìn sang Dương Xuân Lệ: “Chị dâu hai, tuy lươn của chị rất đáng tiền, nhưng Thiên Tường tốt xấu gì cũng tính là cháu của chị, nó hôm qua lại bị thương, dùng 10 con lươn của chị, chị tới mức không buông như vậy sao?”
Dương Xuân Lệ đầu tiên là tắc nghẹn, có điều rất nhanh thì nhảy lên: “Em dâu, tôi đâu phải là nhằm vào cô, tôi là nhằm vào Tô Nhược Hân, cô ta ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi thì trực tiếp dùng đồ của tôi, có phải là quá mất lịch sự không có gia giáo hay sao?”.

 
Chương 33: 33: Hồ Ly Tinh


“Nơi này là nhà của tôi, chị để ở trong bếp nhà tôi lại không đánh dấu, Tô Nhược Hân cho dù lấy cũng không tính là gì cả, đồ để trong nhà chúng tôi thuộc về tôi cũng thuộc về Thiên Tường, con bé đương nhiên có thể tùy ý dùng.

” Lục Diễm Chi không thèm quan tâm Dương Xuân Lệ có phải là đang giẫm chân hay không, bà ta đáp lại không hề khách sáo.

Tô Nhược Hân là dùng cho con trai bà ta, cũng không phải là tráng dương gì, chỉ là cầm máu, cái này không có sai.

Đổi thành bà ta, cũng sẽ không quan tâm Dương Xuân Lệ có nổi giận hay không, trực tiếp dùng luôn.

“Lục Diễm Chi, cô không phải là thích Tô Thanh Hà làm con dâu hơn hay sao? Từ khi nào lại bảo vệ Tô Nhược Hân này như vậy? Cô nhìn gương mặt giống hồ ly tinh của cô ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ câu mất hồn của Thiên Tường.


“Bác gái hai, nếu Tô Nhược Hân sớm muốn câu hồn của anh cháu, anh cháu căn bản sẽ không về cái nhà này nữa, nói chuyện ngay cả tính logic cũng không có, chẳng trách Hạ Thiên Chiếu anh ta! ” Nói xong, Hạ Thiên Hương đột nhiên khựng lại, sau đó ánh mắt dừng ở đằng sau Dương Xuân Lệ, giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy gì đó.

“Cô mới không biết nói chuyện đó, Thiên Chiếu nhà tôi đang yên đang lành, Tô Nhược Hân, còn không mau quỳ xuống.



Tô Nhược Hân lạnh nhạt liếc nhìn bà ta, không thèm quan tâm, xoay người rời đi.

“Tô Nhược Hân, cô đứng lại cho tôi, cô đây là nói không lại thì muốn trốn có phải không? Thiên Vy, mau kéo cô ta lại.


“Mẹ, mẹ im miệng.


Dương Xuân Lệ chợt sững người: “Thiên Chiếu, con không phải đang ngủ sao? Con sao lại tới đây?”
Nhưng khi xoay người thì bà ta lập tức ngây ra: “Thiên Chiếu, trên mặt con vẽ cái gì vậy? Trang điểm quá xấu, mau chóng rửa sạch nốt đỏ đỏ này đi, xấu chết đi được, như này sao lại ra đường gặp người khác.


Thấy tay của Dương Xuân Lệ sờ qua, Hạ Thiên Chiếu khẽ nghiêng người: “Đừng chạm vào, ngứa chết rồi, truyền nhiễm cho mẹ thì tiêu đời.

” Nhưng khi nói, tay của anh ta lại gãi.

Cái gãi này, trên cổ trên mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.

“Chuyện này là sao?” Dương Xuân Lệ xót con trai.

“Tối qua ăn hết bát canh mẹ nấu đó, sáng sớm thì bị ngứa tỉnh, đều tại mẹ, còn nói cái gì mà muốn con sớm cho mẹ cháu bế, bây giờ thì hay rồi, không có mặt mũi gặp người khác rồi, ngứa chết rồi ngứa chết rồi.


Dương Xuân Lệ đưa tay túm tay của Hạ Thiên Chiếu: “Đừng gãi, còn gãi nữa thì sẽ bị phá tướng, Thiên Chiếu đẹp trai như vậy không thể gãi mặt.



“Nhưng con ngứa chết đi được, mẹ buông tay.


Nhìn thấy bộ dạng ngứa rất khó chịu của Hạ Thiên Chiếu, Dương Xuân Lệ đầu tiên là sững sờ trong nháy mắt, sau đó lập tức ngộ ra mà xoay người, muốn đi kéo tay của Tô Nhược Hân, nhưng lại không dám: “Tô Nhược Hân, cô có cách có phải không? Cô mau cứu Thiên Chiếu, không thể để nó gãi mặt tới phá tướng như vậy.


Dương Xuân Lệ lúc này cuối cùng cũng nhớ tới lời cảnh cáo tối qua của Tô Nhược Hân, tối qua Tô Nhược Hân nói với bà ta Hạ Thiên Chiếu không thể ăn lươn, bà ta lúc đó tưởng Tô Nhược Hân là muốn trả thù bà ta nên nói linh tinh, không ngờ sau khi ngủ một giấc, da của Hạ Thiên Chiếu biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tô Nhược Hân chê bai lùi lại một bước: “Chuyện không liên quan tới tôi, có điều nếu không phải hôm qua tôi tốt bụng lấy đi 10 con lươn, chỉ sợ con trai của dì bây giờ còn nghiêm trọng hơn, đoán chắc cả người đều không có nhìn thấy da rồi.


“Tô Nhược Hân, tôi cảm ơn cô, cô vẫn mau mau xem cho Thiên Chiếu đi, xem xem có thể ngừng ngứa không.

” Hạ Thiên Chiếu cứ gãi mãi, thật sự sẽ để lại sẹo, Dương Xuân Lệ lo tới chết rồi.

“Vậy lươn còn cần trả không?”

“Không cần không cần, cô nếu như muốn, tôi nhờ người đi mua cho cô, lươn tự nhiên đó chỉ có tôi có thể mua được.

” Dương Xuân Lệ lúc này không còn cần trả nữa, còn đặc biệt muốn tặng cho Tô Nhược Hân.

“Vết thương của Thiên Tường đã cầm máu rồi, anh ta không cần nữa.

” Tô Nhược Hân vẫn lạnh nhạt.

“Tô Nhược Hân, cô xem cho con trai tôi đi.

” Dương Xuân Lệ vốn là không tin Tô Nhược Hân, nhưng không ngờ chuyện mà Tô Nhược Hân thuận miệng nói ra vào tối hôm qua thật sự xảy ra rồi, nếu không phải rất chắc chắn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Chiếu không có tiếp xúc cơ thể, bà ta suýt nữa đã nghi ngờ có phải Tô Nhược Hân đã bỏ thuốc gì đó cho Hạ Thiên Chiếu không.

.

 
Chương 34: 34: Lấy Thân Đền Đáp


Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói: “Anh ta vốn là có bệnh về da, chỉ có điều không nghiêm trọng, luôn ở thời kỳ ủ bệnh, kết quả ăn lươn vàng lập tức phát tác, có điều không chết được người, không sao đâu, tôi phải đi ngủ rồi, buồn ngủ quá.


Tô Nhược Hân nói xong thì ngáp một cái, sau đó xoay người đi.

“Tô Nhược Hân, cô đừng đi, cô chữa cho Thiên Chiếu đi.

” Dương Xuân Lệ khẩn trương đi tới chặn Tô Nhược Hân lại.

“Tránh ra.

” Tô Nhược Hân quát khẽ.

“Vậy Thiên Chiếu phải làm sao?” Dương Xuân Lệ cắn môi, vì con trai mà nhịn nhục, Hạ Thiên Chiếu bây giờ vẫn đang gãi các nốt đỏ trên người, nhất định là rất ngứa.


“Bà tránh ra thì tôi nói cho bà.


“Được được.

” Dương Xuân Lệ chỉ đành lùi ra, sau đó hai mắt đều dừng trên người Tô Nhược Hân, giống như một giây sau cô sẽ chạy mà mặc kệ Hạ Thiên Chiếu.

“Trong phòng bếp bây giờ chắc có cháo hạt ý dĩ nấu xong rồi, dì múc hai bát rồi bỏ thêm đường trắng ăn là được?” Tô Nhược Hân nhớ trong đồ ăn sáng ngày cuối tuần của nhà họ Hạ có cháo hạt ý dĩ, vừa hay cô đi ra thì ngửi thấy mùi thơm của hạt ý dĩ.

“Chỉ như vậy sao?” Dương Xuân Lệ không tin, như vậy cũng quá đơn giản rồi.

Hạ Thiên Chiếu lại không hề quan tâm, anh ta thật sự ngứa chết rồi, ngứa sắp phát điên rồi: “Mẹ, mẹ mau đi múc hai bát cho con, con ăn bây giờ, ngứa chết rồi.


“Thiên Vy, mau đi múc hai bát cháo cho anh của con.

” Dương Xuân Lệ thúc giục Hạ Thiên Vy đi múc, mà mình vẫn nhìn Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân mở cửa ra, suy nghĩ rồi nói: “Chị Trương, lấy túi thuốc trong tay chị mới cầm tới cho anh ta đi, có thể thay thế trà, cũng có thể loại bỏ chỗ bị ngứa của anh ta, ngừng ngứa.


“Cô Tô, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.

” Dương Xuân Lệ lúc này suýt nữa dập đầu tạ ơn Tô Nhược Hân
“Còn nữa, tôi ra tay chẳng qua là không muốn thấy có người bị bệnh tật dày vò, còn gia sản của nhà họ Hạ và chức mợ chủ của nhà họ Hạ gì đó, tôi đều không có hứng thú, tôi chỉ cần chủ tịch Lục mỗi tháng trả lương là được, đợi Hạ Thiên Tường tỉnh lại, tôi và nhà họ Hạ không còn quan hệ gì nữa.


Lời này nói xong, ‘rầm’ một tiếng, cửa đóng lại.


Người ở bên ngoài, cô ta không muốn quan tâm.

Nhìn thời gian mới 5 giờ sáng, Tô Nhược Hân lại nằm lại giường.

Vốn muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng sau khi ánh mắt dừng trên mặt của Hạ Thiên Tường, một chút buồn ngủ cũng không có.

“Hạ Thiên Tường, anh sao vẫn không tỉnh? Tôi vừa rồi cảm nhận cơ thể của anh, anh nên tỉnh rồi.


Búng vào mặt của anh, sau đó đầu ngón tay hướng xuống, sau đó dừng ở cổ của anh, nhấc miếng ngọc đó ra, để ở trên cánh tay, trong nháy mắt, trong đầu của cô lại truyền vào văn tự hoàn toàn mới chưa từng tiếp xúc trước kia.

15 phút sau, Tô Nhược Hân mới tiêu hóa được những văn tự này.

Lại nhìn miếng ngọc này, cô có chút không muốn trả cho Hạ Thiên Tường, miếng ngọc này đối với cô mà nói là một bảo tàng, kiểu lấy mà không hết.

“Hạ Thiên Tường, anh tặng cho tôi miếng ngọc này được không? Tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh có đúng không, tôi không cần tiền bạc đá quý cũng không cần anh lấy thân đền đáp, cho tôi miếng ngọc này đi?”
“Không được.

” Tô Nhược Hân đang cầm miếng ngọc đó, Lục Diễm Chi không biết đi vào từ khi nào, chắc là nghe thấy lời cô nói, trực tiếp từ chối thay cho Hạ Thiên Tường.


Tô Nhược Hân xoay người: “Dì, miếng ngọc này có lai lịch gì?”
“Thầy phong thủy nói rồi, miếng ngọc này có thể giữ cho Thiên Tường bình an vui vẻ, không thể cho cô.

” Lục Diễm Chi nói xong thì giật lại miếng ngọc trong tay Tô Nhược Hân rồi đeo lại vào cổ của Hạ Thiên Tường, sợ cô cướp đi.

“Khụ khụ! ” Tô Nhược Hân ngại ngùng một trận.

Sao cảm thấy mình giống như cướp vậy.

Thật ra, cô chẳng qua chỉ là tham lam các loại kiến thức không ngừng truyền vào trong đầu, thật sự không tham lam cái khác.

Bị Tô Nhược Hân ho khẽ, Lục Diễm Chi cũng có chút ngại ngùng: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, cùng nhau đi ăn sáng, tôi có chuyện muốn nói với cô.

”.

 
Chương 35: 35: Tôi Thích Em


Phòng ăn.

Hai mẹ con Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương ngồi cạnh nhau.

Đồ ăn rất phong phú, không khác biệt với đồ ăn sáng cuối tuần trước.

“Cô Tô, tuần này tôi và Thiên Hương không ở nhà, cô chăm sóc Thiên Tường rất tốt, cảm ơn cô.


“Không cần, đây là công việc của tôi, chủ tịch Lục nặng lời rồi.

” Tô Nhược Hân đáp lại một cách khách sáo và xa cách.


Cô là một người cởi mở, tuy vẫn không thích Lục Diễm Chi, nhưng đã không mãnh liệt như trước.

“Cô Tô, chuyện tối qua cô cũng nhìn thấy rồi, đại phòng nhị phòng đều đang ép Thiên Tường giao ra vị trí tổng giám đốc, ba nó luôn ở nước ngoài cũng không giúp được gì, tôi nghĩ tới nghĩ lui, trừ cô Tô không ai giúp được tôi và Thiên Tường.


“Chủ tịch Lục, tôi không hiểu ý của dì là gì?” Tô Nhược Hân không thích vòng vo, càng không thích đoán đi đoán lại.

“Thật ra tôi là muốn nhờ cô Tô giúp một việc, xem thử có thể mau chóng đánh thức Thiên Tường không, nếu không nó còn không tỉnh nữa, vị trí tổng giám đốc của nó sẽ không còn, vị trí chủ tịch tạm thời của tôi cũng có thể sẽ bị cổ đông lấy mất, ha ha, cô cũng nhìn thấy rồi, người nào cũng nhận định tôi đang bảo vệ Thiên Tường, nhận định tôi chuyên quyền, không nhường lại vị trí tổng giám đốc của Thiên Tường, cô xem! ”
Tô Nhược Hân nhấp một ngụm sữa, tính thời gian, lúc này mới mở miệng: “Chủ tịch Lục, nhiều nhất nửa tháng thì anh ta có thể tỉnh rồi, ít nhất một tuần, anh ta cũng có thể tỉnh lại trước.

” Hiện nay cô mỗi ngày gặp Hạ Thiên Tường, đều sẽ hợp thể miếng ngọc và vết bớt, hiệu quả luyện công như vậy vô cùng tốt, cô cảm thấy cho cô thêm một tuần nữa thì chắc có thể khôi phục được cơ thể chịu tổn thương trước đó, đồng thời cũng luyện thành Cửu Kinh Bát Mạch Pháp.

Đến lúc đó, cô có nội lực rồi.

Thì có thể cứu tỉnh Hạ Thiên Tường.

Thật ra, cô cũng cảm thấy tình trạng cơ thể của Hạ Thiên Tường bây giờ không khác gì với người bình thường, nhưng anh không tỉnh, cô cũng hết cách.

“Cô Tô chắc chắn?”
“Ừm.

” Tô Nhược Hân lại ăn một cái bánh bao nhỏ, cố gắng ăn, cô lần trước ăn không đủ.

Trong lòng có tính toán, sắc mặt của Lục Diễm Chi cuối cùng cũng thả lỏng: “Cô Tô, lần này đã làm phiền rồi, cô yên tâm, trong lòng tôi có tính toán, sẽ không để cô chịu thiệt.



“Chủ tịch Lục, tôi trước đó đã nói rồi, trừ tiền lương một tháng 60 triệu ra, tôi cái gì cũng không cần, tôi tới cứu anh ta, không phải vì chủ tịch Lục, mà là vì có người lấy con gái của dì út tôi uy hiếp tôi, còn nữa tôi là nể tình của tôi và Thiên Tường, cho nên muốn anh ta tỉnh lại.


“Tô Nhược Hân, cô cái gì cũng không cần, rõ ràng là không muốn thức tỉnh anh tôi, có phải không?” Ở bên cạnh, Hạ Thiên Hương mãi không lên tiếng có chút phiền, còn chưa từng thấy ai không nể mặt mẹ cô ta như vậy, đương nhiên trừ người của nhà họ Hạ nhà mình, ví dụ như tối qua.

Ai ai cũng vì để có được vị trí tổng giám đốc của Hạ thị, tất cả xé bộ mặt bình thường ngụy tạo ra, nghĩ thôi cũng khiến người ta căm ghét.

Không ngờ, âm cuối của Hạ Thiên Hương còn chưa dứt, Lục Diễm Chi đã quát cô ta: “Hạ Thiên Hương, con im miệng.


Trong mắt của Hạ Thiên Hương lập tức phủ hơi nước, mẹ cô ta vẫn là lần đầu tiên quở trách cô ta như vậy.

Lục Diễm Chi dạy dỗ Hạ Thiên Hương xong, quay đầu cười nói với Tô Nhược Hân: “Đứa con gái này của tôi bị tôi chiều hư rồi, nói chuyện không biết chừng mực, cô đừng để ý, trước đó ép cô quả thật là tôi làm không đúng, may mà không có sai càng thêm càng, cô và Thiên Tường bây giờ đều ổn, tôi coi như có thể an ủi rồi.



Tô Nhược Hân lạnh nhạt, không nói chuyện.

Giữa cô ta và Lục Diễm Chi thật sự không có gì để nói.

“Cậu sáu, cậu đây là! ”
Bỗng nhiên, có người đẩy cửa kính đi vào phòng khách.

“Tôi tìm Tô Nhược Hân.

” Hạ Thiên Chiếu xông thẳng vào, liếc một cái thì quét tới Tô Nhược Hân, không khách sáo coi như nhà mình mà xông tới, sau đó đưa một bó hoa đến trước mặt cô: “Tô Nhược Hân, tiểu gia thích em, bắt đầu từ bây giờ, em làm bạn gái của tiểu gia tôi đi.

”.

 
Chương 36: 36: Ném Anh Ta Ra Ngoài


Tô Nhược Hân nhíu mày, lườm xéo anh ta: “Hạ Thiên Chiếu, chẳng qua chỉ là hai phương thuốc dân gian nhỏ mà thôi, không cần anh lấy thân đền đáp, tôi còn là học sinh cấp 3, không yêu đương.


“Phì” một tiếng, Hạ Thiên Hương bật cười: “Anh sáu, anh đây là muốn trâu già gặm cỏ non à?”
“Em hiểu cái gì, Tô Nhược Hân sớm đã qua 18 tuổi rồi, cô ấy là người trưởng thành, anh và cô ấy là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, em phải chúc mừng anh sáu mới đúng.

” Hạ Thiên Chiếu bất mãn với kiểu phá đám của Hạ Thiên Hương.

“Tô Nhược Hân, tôi vẫn là lần đầu tiên tặng hoa cho con gái, em nhận đi, hửm?”
“Nếu tôi không nhận thì sao?”
“Tôi sẽ đau lòng mà chết.

” Hạ Thiên Chiếu nói rồi, dứt khoát trực tiếp quỳ một chân xuống, biến tư thế cầu hôn thành tư thế tỏ tình: “Tô Nhược Hân, làm bạn gái của tôi đi, em là tình yêu của tôi, em là thiên sứ của tôi, em là ngôi sao nhỏ của tôi.



Tô Nhược Hân suýt nữa ói cả ra: “Có phải tôi nhận hoa của anh thì anh có thể rời đi, không làm phiền tôi ăn sáng không?” Cô còn chưa ăn no, đặc biệt là bánh bao nhỏ mà cô thích mới ăn được hai cái.

“Ừ.

” Hạ Thiên Chiếu vui vẻ nhìn Tô Nhược Hân.

“Vậy được, tôi nhận, anh có thể đi rồi.

” Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy bó hoa bách hợp to đùng, sau đó vào lúc Hạ Thiên Chiếu lưu luyến muốn đứng dậy rời đi thì đưa tay quăng, bó hoa bách hợp xinh đẹp đó trực tiếp bị cô ném vào trong thùng rác cách đó mấy bước chân.

Nghe thấy âm thanh, Hạ Thiên Chiếu xoay đầu thì sững người, đầu tiên là vẻ mặt ủ rũ, có điều sau đó lại nói: “Không sao, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, anh còn có thể tặng rất nhiều lần, Tô Nhược Hân, chúng ta trai chưa vợ gái chưa chồng, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu tiểu gia anh thôi.


“Anh sáu, anh thật sự định từ bỏ những oanh oanh yến yến trước kia sao? Nếu bị bọn họ biết tồn tại của Tô Nhược Hân, nếu tìm được trường và Tô Nhược Hân sẽ xé xác cô ta ra đó, anh không phải là hủy một học sinh cấp 3 thuần khiết như Tô Nhược Hân hay sao?” Hạ Thiên Hương không chịu được mà xen vào.

Hạ Thiên Chiếu hất đầu: “Anh sẽ nói rõ với từng người bọn họ, từ nay Hạ Thiên Chiếu anh sống là người của Tô Nhược Hân, chết là ma của Tô Nhược Hân, ai cũng đừng hòng chia rẽ bọn anh, Hạ Thiên Chiếu anh không lấy ai ngoài Tô Nhược Hân.


Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, sớm biết đầu óc của Hạ Thiên Chiếu không bình thường như vậy, cô trước đó tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, trên người không ngứa nữa thì lập tức chọc cô thấy phiền.

“Hạ Thiên Chiếu, tôi có người đàn ông mình thích rồi, anh chết tâm đi.



“Không thể nào, em mới bao nhiêu tuổi, mới tiếp xúc bao nhiêu đàn ông, sao có thể thích rồi chứ, gặp được tiểu gia, từ nay em mới biết cái gì gọi là thích cái gì gọi là yêu, tiểu gia chỉ yêu một mình em.


Tô Nhược Hân muốn ói rồi.

Hạ Thiên Hương ở bên kia trực tiếp bày ra tư thế muốn ói: “Anh sáu, em nôn đây.


Lục Diễm Chi luôn yên lặng ăn sáng không nhìn nổi nữa: “Hạ Thiên Chiếu, ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới chúng ta ăn sáng.


“Thím ba, cháu cảm thấy Tô Nhược Hân khá tốt, học giỏi còn biết y thuật, vẻ ngoài xinh đẹp giống như đóa hoa, huống cho, con dâu mà thím chọn là chị gái Tô Thanh Hà của cô ấy chứ không phải cô ấy, mọi người đều độc thân, cháu tại sao không thể theo đuổi cô ấy chứ? Thím không phải ngày ngày kêu cháu thu tâm tìm một bạn gái lập gia đình hay sao, cháu bây giờ mới hạ quyết định thì thím ngăn cản, thím ba, như này không phù hợp với khí chất của trưởng bối như thím đâu.


“Hạ Thiên Chiếu, thím nói đừng ảnh hưởng thím ăn sáng.


” Không biết tại sao, nghe thấy Hạ Thiên Chiếu nói con dâu mà bà ta nhận định là Tô Thanh Hà, Lục Diễm Chi rất không thoải mái, nếu không phải Hạ Thiên Chiếu nhắc tới, bà ta cũng sắp quên Tô Thanh Hà là ai rồi.

“Cháu chỉ là muốn hoàn thành chuyện đại sự cả đời của cháu mà thôi, cháu cố gắng như vậy, thím ba thím nên ủng hộ cháu.

” Hạ Thiên Chiếu mặt mày ấm ức.

“Phương Tấn, ném anh ta ra ngoài.

” Thấy Hạ Thiên Chiếu vẫn muốn tiếp tục tỏ tình, bỗng nhiên trên tầng truyền tới một tiếng quát khẽ như có như không.

.

 
Chương 37: 37: Hạ Thiên Tường Tỉnh Rồi


Tuy rõ ràng là giọng nói như có như không, nhưng nghe vào trong tai tất cả mọi người ở đây lại giống như sét đánh.

Mỗi một người ở đây, khi nghe thấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía tầng trên.

Trước lan can hành lang ở tầng trên cùng, cơ thể thẳng tắp của Hạ Thiên Tường đứng đó, ánh mắt nóng rực dừng trên người Tô Nhược Hân cũng đang nhìn anh.

“Đù, Hạ Thiên Tường, cậu tỉnh rồi à?” Hạ Thiên Chiếu coi như là người hoàn hồn đầu tiên, không tin mà hô lên.

Cái giọng này chẳng qua chỉ trong chốc lát, trong phòng ngoài phòng, phàm là người có thể tới, tất cả đều chạy tới, trong phòng chật kín người, náo nhiệt không kém tối hôm qua.

“Phương Tấn! ” Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Hạ Thiên Chiếu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Phương Tấn.

Phương Tấn có chút không ngờ Hạ Thiên Tường lại tỉnh lại ‘sớm’ đang ngây ngốc, lúc này nghe thấy Hạ Thiên Tường lần nữa gọi anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, sau đó rảo bước đi về phía Hạ Thiên Chiếu, trực tiếp vác Hạ Thiên Chiếu lên vai, không thèm quan tâm cái giọng la oang lên giống như lợn chọc tiết của anh ta, trực tiếp ném anh ra ra khỏi biệt thự.

Bên ngoài biệt thự là tiếng la không phục của Hạ Thiên Chiếu: “Hạ Thiên Tường, đồ biến thái, dựa vào đâu không cho tôi theo đuổi bạn gái của tôi, Tô Nhược Hân là của tôi, là của tôi.



Anh ta cứ hét như vậy, hiện trường lập tức trở nên yên ắng.

“Ra ngoài.

” Đây là câu thứ ba ‘sau khi tỉnh lại’ của Hạ Thiên Tường.

Vẫn là âm thanh thấp yếu.

Chỉ là dưới cái nền lạnh lùng của anh, những người vừa xông vào đại sảnh của biệt thự của tam phòng, ‘xoạt’ một cái, tất cả xông vào kiểu gì thì lao ra kiểu đó.

Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.

Anh bảo bọn họ ra ngoài.

Hình ảnh ra ra vào vào đó xảy ra trong thời gian rất ngắn, Tô Nhược Hân đã nhìn ngây cả ra rồi.

Cô có một loại cảm giác, những người này rất sợ Hạ Thiên Tường, vậy nên giống như bọn họ còn không mau đi ra nhanh, tuyệt đối sẽ có kết cục thảm hơn Hạ Thiên Chiếu.

Vậy nên tất cả mọi người đều hận không thể mọc cánh lao ra ngoài.

Trong biệt thự đã yên tĩnh, Lục Diễm Chi vui quá đâu còn ăn tiếp được nữa, bà ta đứng dậy đi vào thang máy: “Thiên Tường, mẹ có phải đang nằm mơ không?”
Hạ Thiên Hương thấy mẹ cô ta lao về thang máy, cô ta cũng mới hoàn hồn, sau đó bám sát theo mẹ cô ta mà lao tới.

Còn Tô Nhược Hân, vẫn sững người ở đó.

Mà điều khiến cô sững người đương nhiên chính là Hạ Thiên Tường.

Dáng vẻ lúc anh ngủ đã quá đẹp rồi, cô trước giờ không ngờ Hạ Thiên Tường lúc tỉnh lại lãnh khốc như vậy, vừa ngầu vừa lãnh khốc.


Chỉ hai âm tiết thì có thể hạ không khí xung quanh xuống mấy độ.

Phát hiện Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương lao vào thang máy muốn đi lên tầng, Tô Nhược Hân mới ngẩng đầu nhìn sang Hạ Thiên Tường lần nữa.

Cũng lần nữa bốn mắt nhìn nhau.

Lần này, cảm giác càng mãnh liệt hơn vài phần so với cảm giác vừa rồi anh mang lại cho cô.

Tuy nhiên chỉ nhìn nhau vài giây thì Tô Nhược Hân đã thua trận rồi.

Đôi mắt đó của Hạ Thiên Tường sâu thẳm giống như một tấm lưới, khi yên lặng nhìn cô, cô cảm thấy cả người cô đều sắp bị tấm lưới đó hút vào trong cơ thể của anh.

Đôi mắt này hoàn toàn khác với đôi mắt trước đó luôn nhắm chặt kia, cảm giác cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.

Mà cô, dưới ánh nhìn của anh, tan ra từng mảnh, cuối cùng thu hồi ánh mắt, xoay người, tiếp tục ăn đồ ăn sáng chưa ăn được bao nhiêu.

Anh tỉnh rồi cũng tốt, vậy giấc mộng hào môn ở nhà họ Hạ của cô nên tỉnh vào lúc rồi.

Cô vốn không thuộc về nơi này, ăn xong bữa sáng này thì càng không thuộc về nữa rồi.

Bánh bao nhỏ nhét từng cái vào miệng, ngon.


Ngoài ngon vẫn chỉ có ngon.

Cô không muốn quan tâm Hạ Thiên Tường.

Cô quen biết anh, quen tới mức đã hai lần chung giường chung gối rồi.

Nhưng anh tuyệt đối không biết cô.

Cho nên cô không hề lo lắng Hạ Thiên Tường sẽ gọi cô sẽ tìm tới cô.

Tuy nhiên, khi chiếc bánh bao nhỏ đang muốn nhét vào trong miệng, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trên bàn ăn lạnh tanh nhiều thêm một bóng người.

Bóng người cao lớn, đổ vào đồ ăn ở trước mặt cô.

.

 
Chương 38: 38: Hormone Biết Đi


Nhìn xuôi theo cái bóng đó, không biết từ khi nào, thân hình thẳng tắp như đấng thần linh của Hạ Thiên Tường đã đứng ở trước mặt cô, vừa đưa tay thì cô có thể chạm vào cơ thể của anh, khoảng cách như tối qua bọn họ ngủ cùng trên một chiếc giường.

Nhưng thấy đôi mắt cuối cùng cũng mở ra của anh, Tô Nhược Hân đã hoảng: “Tôi… tôi không quen biết anh.

” Xin anh đừng nhìn tôi như vậy.

Đây là phản ứng trong lòng hoàn toàn bình thường mà trong đầu Tô Nhược Hân luôn gửi đi.

Người đàn ông này, khi ngủ anh đẹp trai giống như một bức tranh, một vẻ đẹp hoàn toàn vô hại.

Nhưng lúc này, anh ở trước mặt cô, cho dù là có hơi gầy, nhưng cũng chỉ còn lại từ hình dung hormone biết đi, rất đàn ông.

Rất đàn ông khiến cô chỉ nhìn vào mắt của anh cũng sẽ tim đập nhanh.

Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều cô gái si mê đối với anh như vậy.


Anh lúc tỉnh, quả thật có vốn liếng này.

“Cô chắc chắn?” Khi ba chữ này được nói ra, ánh mắt của Hạ Thiên Tường từ lạnh lẽo chuyển sáng dịu dàng, hoàn toàn khác với người đàn ông đuổi người ra ngoài kia.

“Mẹ, anh xuống dưới tầng rồi, chúng ta mau đi xuống.

” Hai mẹ con đi thang máy ra khỏi thang máy mới phát hiện Hạ Thiên Tường đã đi từ cầu thang đi xuống.

Đôi mày kiếm tuyệt đẹp của Hạ Thiên Tường hơi nhíu lại, giống như có hơi chê ồn ào, cũng không đợi câu trả lời của Tô Nhược Hân, bàn tay to lớn đã nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Nhược Hân.

Nhỏ nhắn, vừa hay nằm gọn ở trong lòng bàn tay của anh.

Sau đó, kéo cô đi.

“Tôi… tôi đói.

” Tô Nhược Hân giằng ra, không ngờ vậy mà không giằng ra được.

Cô có hơi mơ hồ, rõ ràng một người mới tỉnh lại, sao có thể có sức lớn hơn cô chứ.

Chuyện này không thể nào.

Tuyệt đối không thể.

Như này trái với lẽ thường.

Khi cô cho rằng kháng nghị giãy dụa của cô có thể vô hiệu với người đàn ông này, không ngờ Hạ Thiên Tường đột nhiên dừng bước, sau đó kéo cô quay lại trước bàn ăn, trực tiếp ấn cô xuống: “Ăn.


Tô Nhược Hân mím môi, rất không chịu nổi bộ dạng tiếc chữ như vàng này của anh: “Hạ Thiên Tường, anh nói nhiều thêm một chữ tôi đâu có thu tiền của anh, có thể nói thêm vài chữ không.



Âm thanh rõ ràng từ tính êm tai, dễ nghe tới mức hận không thể khiến người ta mang thai, một lần chỉ nói một hai chữ có phải có hơi lãng phí giọng nói hay này của anh không.

“Được… thôi.

” Giống như nói xong một chữ ‘được’ lại cảm thấy ít chữ quá, anh rất nghe lời lại thêm một chữ ‘thôi’.

Tô Nhược Hân trợn ngược mắt, như này cũng không nhiều đi đâu cả, gắp một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào miệng, sau đó múc một bát cháo đẩy tới trước vị trí trống ở bên cạnh Lục Diễm Chi ở đối diện: “Anh vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn loại đồ ăn lỏng như cháo, ăn chút đi.


“Được… thôi.

” Hạ Thiên Tường ngập ngừng ở sau chữ ‘được’ lại cố thêm một chữ ‘thôi’, sau đó vòng qua bàn ăn.

Khi Tô Nhược Hân tưởng anh sẽ ngồi xuống ăn, anh lại bê bát cháo mà cô mới đẩy qua đó xoay người đi về phía cô, sau đó, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh cô.

Thân hình cao lớn lập tức bao trùm lấy với Tô Nhược Hân, khiến cô có chút không tự nhiên.

“Chúng ta đâu quen biết, anh nên cùng ăn với mẹ và em gái của anh, khi anh hôn mê bất tỉnh, bọn họ rất lo lắng cho anh.



“Cô thì sao?”
Tô Nhược Hân nhíu mày.

Thấy cô nhíu mày không nói, Hạ Thiên Tường chỉ đành nói: “Cô không lo lắng sao?”
Tô Nhược Hân tính thử, đây là một câu anh nói nhiều chữ nhất với cô rồi: “Không lo lắng.


Cô có gì phải lo lắng chứ.

Cô sớm đã biết anh có thể tỉnh lại, có điều thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Bát cháo đặt nhẹ xuống, còn cả chiếc thìa nhỏ mới cầm lên, Hạ Thiên Tường không ăn nữa.

.

 
Chương 39: 39: Anh Không Ồn Anh Nói


“Có thể không lo lắng sao, những ngày này, nếu không phải có Tô Nhược Hân, con bây giờ đã thành một cái xác nhão rồi.

” Lục Diễm Chi lần nữa đi thang máy đi xuống không thèm nghĩ ngợi mà mở miệng nói.

Câu nói này vừa dứt, Hạ Thiên Tường lại cầm cái thìa nhỏ mới để xuống lên, múc một thìa cháo bỏ vào miệng, cô nói chỉ có thể ăn cháo thì anh chỉ ăn cháo.

“Thiên Tường, mau để mẹ xem, con khỏi hẳn rồi có phải không?” Lục Diễm Chi vui mừng kéo cánh tay của Hạ Thiên Tường.

“Shhh…” Hạ Thiên Tường trực tiếp rên khẽ một tiếng.

Lục Diễm Chi sững người trong giây lát, lúc này mới nhớ ra cánh tay này của Hạ Thiên Tường bị thương, nhưng vừa rồi thằng con mình rõ ràng là dùng cánh tay này kéo Tô Nhược Hân lên, tới mức ngay cả bà cũng quên mất chuyện bị thương.

“Còn đau sao? Có cần mẹ gọi bác sĩ không?”
“Tô Nhược Hân ở đây.

” Anh hờ hững nói, tiếp tục ăn cháo.

Lục Diễm Chi đã vui mừng tới mức không ăn nổi nữa, phấn khích ngồi lại vị trí của mình nhìn Hạ Thiên Tường ăn cháo.


Tướng ăn của anh lúc ăn cháo rất nho nhã, đẹp tới mức không giống như đang ăn cháo, mà giống như đang vẽ một bức tranh biết động, khiến người ta chỉ cần dừng mắt ở trên người anh thì không thể rời đi.

“Anh, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, tối hôm qua, nhà chúng ta rất náo nhiệt, người của đại phòng và nhị phòng muốn lấy vị trí tổng giám đốc của anh, bây giờ anh tỉnh rồi thì bọn họ đừng hòng bắt nạt anh và mẹ.


“Ừm.


“Anh, anh sao đột nhiên tỉnh rồi, một chút dấu hiệu cũng không có, he he he, làm em sốc tới bây giờ còn ngây ngốc, cảm thấy giống như đang nằm mơ.

” So với sự không quen của Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương rõ ràng rất quen với kiểu tiếc chữ như vàng này của Hạ Thiên Tường.

Giống như anh nếu nói nhiều một chữ, đó mới là không quen.

“Ăn xong chưa?”
“Ừm, ăn no rồi.

” Hạ Thiên Hương vừa đụng phải anh trai Hạ Thiên Tường của cô ta thì ngoan ngoãn rồi.

Hạ Thiên Tường trực tiếp để thìa xuống, từ trên người rút ra một cái thẻ: “Đi dạo phố.


“Wow, anh cho em thẻ vàng của anh sao?”
“Không, trở về thì trả anh.

” Thẻ của anh, sau này chỉ có hai người có thể dùng, một người là anh, một người là…
Nghĩ tới đây, anh quay đầu liếc nhìn Tô Nhược Hân.

“Không sao, mượn dùng một lần là được, cảm ơn anh, em đi dạo phố đây.

” Hạ Thiên Hương phấn khích đứng dậy chuồn mất.


Đây là thẻ vàng, bên trong không biết có bao nhiêu cái 3 tỷ, cô ta muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu.

Nếu không qua thôn này thì không có tiệm nữa rồi.

“Thiên Tường, con…”
“Mẹ, mắt nhìn của Thiên Hương không tốt, mẹ đi cùng với nó.

” Hạ Thiên Tường nói xong câu này, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như cảm thấy nói thêm vài chữ cũng không có gì không thích hợp.

Lục Diễm Chi nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Tô Nhược Hân, do dự một lát, sau đó nói: “Vậy mẹ và Thiên Hương đi đây, con từ từ ăn, bữa sáng đừng ăn quá nhiều, một bát là được.


“Con biết.


Tô Nhược Hân thấy trong nháy mắt chỉ còn phòng ăn và biệt thự lạnh tanh, có hơi đơ ra: “Anh sao lại đuổi mẹ và em gái của anh đi rồi?”
“Ồn… bọn họ ồn.


Tô Nhược Hân lập tức sửng sốt, rất ngoan ngoãn nói: “Tôi đói, trước khi ăn no tôi không nói chuyện.


” Nếu không Hạ Thiên Tường nếu chê cô ồn có phải cũng trực tiếp đuổi cô ra ngoài rồi không, cô không muốn đi bây giờ.

Đây là lần cuối cùng cô ăn cơm ở nhà họ Hạ rồi.

Tuần này đây là lần thứ hai ăn bữa sáng ở đây, cô thật sự thích ăn bánh bao nhỏ này.

Các ngày còn lại đều là ăn bữa tối, so sánh mà nói, cô thích bữa sáng của nhà họ Hạ hơn.

Nếu là bữa ăn phong phú cuối cùng rồi, lại dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, cô quyết định có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Bởi vì cô tận mắt nhìn thấy người giúp việc của nhà họ Hạ đổ đồ ăn mà cô ăn thừa vào trong thùng rác.

Hơn nữa, dù sao thế nào cũng tính là ăn, ăn nhiều một chút mới không thiệt.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Hạ Thiên Tường trực tiếp khiến cô tắc nghẹn: “Cô không ồn, cô nói.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom