Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2228


CHƯƠNG 2228

Tóm lại anh cảm thấy gặp được cô sẽ không có chuyện tốt! Hai lần trước bị mắng không ít, lần này lại phá lệ kể chuyện cười cho nghe, thế là đủ rồi!

Anh ôm Huyên Huyên đứng dậy đi ra ngoài quán bar.

Hạ Nhiên ngồi trên ghế nức nở, lại bắt đầu khóc lên, cô bụm mặt gục xuống bàn.

Chạy đến cửa quán bar, Huyên Huyên bóp vai anh: “Chú hai, chú đưa chị đi cùng đi! Nếu không thì thả cháu xuống, cháu gọi điện thoại cho ba!”

Thẩm Trạch Hy vỗ mông bé, vẻ mặt nghiêm khắc: “Không được làm loạn!”

“Hu hu… Hu hu… Đánh người… Đau… Đánh người… Chú hai không thương cháu…” Huyên Huyên khóc hai mắt đẫm lệ, đôi mắt cũng đỏ bừng, rất đáng thương.

Ở nhà lâu như vậy mà Thẩm Trạch Hy nào có đánh Huyên Huyên bao giờ, yêu thương còn không kịp, cũng càng chưa từng nhìn thấy bé khóc.

Bây giờ lại khóc nấc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóc rất đau lòng.

Thẩm Trạch Hy cũng đau lòng, lại không thể không mềm giọng dỗ Huyên Huyên.

Bé vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Cháu muốn dẫn chị cảnh sát ngực bự đi cùng!”

Anh không thể nhìn thấy phụ nữ khóc được, chỉ biết ôm Huyên Huyên dỗ dành, thật sự rơi vào đường cùng, anh đành quay lại đưa Hạ Nhiên đi cùng.

Lần này vẫn quay về nhà họ Thẩm.

Cuối cùng Huyên Huyên cũng vừa lòng đẹp ý, bé cười tươi, trong tay còn cầm kem, li3m từng cái từng cái, này càng vui hơn.

Nhưng Thẩm Trạch Hy có thêm việc tay chân để làm, anh mở cửa xe, xoay người, hai tay ôm lấy Hạ Nhiên đi lên tầng hai.

Đặt cô xuống dưới, Thẩm Trạch Hy đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Hạ Nhiên đột nhiên làm ra hành động, cô giơ hai tay ôm lấy cổ anh.

Đối với hai người, hành động này rõ ràng là quá thân mật, dù sao lúc này hai người cũng không có khoảng cách gì, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Trên người Hạ Nhiên tản ra mùi quả táo, len lỏi vào mũi Thẩm Trạch Hy, anh không khỏi hít mấy hơi, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.

Hạ Nhiên híp mặt ôm chặt anh, khuôn mặt cọ qua cọ lại trên người anh.

“Chúng ta ngủ cùng nhau, được không?”

Hai má của cô rất mềm, lại ấm áp, khẽ chạm đến là tê dại như có điện xẹt qua, Thẩm Trạch Hy giật mình tại chỗ, anh nhất thời quên cả cử động.

Trong trường hợp này, Hạ Nhiên lại có hơi được voi đòi tiên, cô vùi cả mặt mình vào cổ anh, còn thuận thế cọi nhẹ vài cái như mèo nhỏ.

Thẩm Trạch Hy đang đúng độ tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy, sao có thể chịu được loại hấp dẫn vô hình này, anh nghiêng người tránh đi.

Hạ Nhiên có một thói quen, đó là sau khi uống rượu sẽ thích ôm gì đó ngủ, ví như gấu bông, hoặc đơn giản hơn là gối đầu.

Lúc này cô nghĩ trong lòng mình là gối, nhưng cái gối này lại không quá nghe lời, luôn thích lộn xộn, không muốn cô ôm.

Dù là gấu bông hay là gối cũng đều do cô bỏ tiền mua, sao lại có chuyện không chịu để cô ôm?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2229


CHƯƠNG 2229

Cô nhích người lên, sau đó nâng một chân đặt lên món đồ chơi như thương ngày vẫn làm, cô kẹp món đồ chơi vào giữa hai ch@n.

Lúc này Thẩm Trạch Hy thật sự sắp điên rồi!

Tửu lượng của cô đúng là kém đến mức tận cùng! Không thèm kiêng nể gì mà cứ kẹp người đàn ông tinh lực tràn đầy vào giữa hai ch@n như thế!

“Tôi cảnh cáo cô, thả tôi ra nhanh lên!” Anh hạ giọng cảnh cáo.

Không thể không nói, năng lực bám người của cô nàng này rất cao, hai cái đù có thể kẹp chặt bạn ở trong như là quấn dây thừng.

Bây giờ cô đã rất buồn ngủ, ngáp dài ngáp ngắn không ngừng tới chảy cả nước mắt, nghe thấy tiếng nói thì nhăn mày vì phiền: “Ồn ào quá!”

Hít sâu một hơi, Thẩm Trạch Hy đè nén cảm xúc cồn cào trong cơ thể, giọng nói như rít qua kẽ răng: “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng!”

“Thật ồn!” Lần này Hạ Nhiên ngăn chặn cái suối nguồn nơi phát ra âm thanh kia lại, môi đỏ mọng dán lên, còn li3m hai cái, cô cảm thấy mềm, ăn rất ngon.

Thẩm Trạch Hy nheo mắt, cả người căng chặt, hơi thở thô nặng hơn.

Tuy rằng sinh ra dưới gia đình thế này nhưng từ nhỏ Thẩm Trạch Hy đã được dạy dỗ rất tốt, hơn nữa tính cách bướng bỉnh, thà thiếu chứ không ẩu.

Bắt đầu từ khi học cấp hai, anh đã nhận được không ít thư tình, cặp sách luôn bị nhét vào, anh chưa bao giờ quan tâm, cũng không có cảm giác với cô gái nào.

Mãi cho đến khi học cấp ba, anh yêu Diệp Giai Nhi, yêu cuồng nhiệt, yêu mê luyến, dành trọn trái tim để yêu.

Thanh xuân còn trẻ, đang ở độ tuổi có lòng tò mò cao, rồi lại có lại cương quyết khó hiểu.

Anh trai chưa từng ngăn cản anh, có khi còn xem cùng anh, Thẩm Hoài Dương cảm thấy thanh thiếu niên có loại xúc động này cũng rất bình thường, cái cần làm là phải dẫn đường chính xác.

Lại nói tiếp có lẽ buồn cười, đây vẫn là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Trạch Hy!

Trước khi gặp Diệp Giai Nhi, ai cũng không lọt vào mắt anh được,anh không có hứng thú gì với con gái, chỉ cảm thấy ồn ào phiền phức.

Sau khi gặp được cô, cô dùng tốc độ phi thường xâm nhập vào thế giới của anh, chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh, ngoài cô ra, không còn ai có thể lọt vào mắt anh được nữa.

Có đôi khi anh còn ảo tưởng…

Sau khi biết cô và anh trai có chuyện như vậy, anh đau đớn như muốn nứt ra, nhưng không có cách xóa cô ra khỏi tâm trí mình.

Không phải khuôn muốn tiếp xúc với cô gái khác, hoặc là làm chuyện này với cô gái khác, nhưng ngửi mùi nước hoa trên người người kia, lại nhìn đến đôi môi đỏ tươi ướt át kia, hứng thú lập tức biến mất hết.

Dần dà, anh lười đi tiếp xúc, nếu có ý muốn, anh đều tự mình giải quyết luôn.

Không phải giữ mình trong sạch, mà là người kia không phải cô, làm thế nào cũng không có cảm giác, dù có cảm giác thì đến khi tiếp xúc gần gũi, dáng vẻ người kia cũng biến thành cô, làm anh hoảng sợ đẩy ra!

Lúc này, cả người anh tê dại như có điện chạy qua, Thẩm Trạch Hy cảm thấy cảm giác này không tầm thương, cơ thể như sắp sửa nổ tung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2230


CHƯƠNG 2230

Hơi thở trên người cô rất dễ chịu, mùi quả táo nhẹ nhàng cùng mùi hơi quả quýt trên người cô rất là giống nhau, anh hít một hơi thật sâu, nhưng lại quên đẩy người đang làm xằng bậy là cô ra.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng nói của Diệp Giai Nhi truyền vào: “Hạ… A… Xin lỗi, quấy rầy đến hai người rồi, hai người tiếp tục!”

Cô ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười đóng cửa phòng lại rồi nhanh chân đi ra ngoài!

Lúc này Thẩm Trạch Hy mới như tỉnh mộng, anh nhanh tay tách cô ra khỏi mình, nhấc chân đuổi  theo, kéo tay Diệp Giai Nhi vội vàng nói: “Chị dâu, chuyện không phải như chị nhìn thấy đâu!”

“Không cần giải thích, chị hiểu cả!” Diệp Giai Nhi vẫn mỉm cười như cũ, cô còn vỗ vai anh.

Thấy thế, Thẩm Trạch Hy không khỏi nói to hơn: “Chị dâu!”

“Trạch Hy, có một số việc nên sớm buông tay, biết rõ không có khả năng, vì sao còn tiếp tục cố chấp? Buông tha cho chính mình, được không?” Diệp Giai Nhi chậm rãi nói.

Đôi mắt anh khẽ nhích, yếu hầu lăn lộn, biết lời của cô là có ý gì, anh hé môi mỏng, không nói được một lời.

Quay về phòng, Thẩm Trạch Hy nằm xuống giường, đôi mắt nhắm chặt, cảm giác khô nóng còn lan tràn trong cơ thể, anh rắn răng.

Cho đến cuối cùng, trong đầu Thẩm Trạch Hy thoáng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể to lớn hơi run rẩy.

Thẩm Trạch Hy th ở dốc, ngực phập phồng lên xuống.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt giật nhẹ, ở trước đó một giây, người hiện ra trong đầu anh lại là cô ấy…

… Cô nàng cảnh sát kia!

Sao lại như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi cô kẹp anh giữa hai ch@n, hay là vì cô hôn anh!

Thẩm Trạch Hy cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc sao mọi chuyện lại biến thành như vậy? Xem không ít phim người lớn, không lý nào chỉ có một nụ hôn mà khiến đối tượng ảo tưởng của anh thay đổi chứ!

Yếu hầu lăn lộn, Thẩm Trạch Hy lấy tay che mặt, anh nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Tất cả mọi người ngồi ở bàn cơm chờ Thẩm Trạch Hy xuống để cùng ăn bữa sáng.

Bình thường người xuống đầu tiên sẽ là Thẩm Trạch Hy, hôm nay lại hơi khác thường, anh vẫn chưa xuống dưới, Diệp Giai Nhi bèn để người giúp việc đi gọi anh.

Lúc này, Hạ Nhiên đi xuống cầu thang, một tay chống đầu, từ từ xoa trán, lòng giật mình khi ảnh mắt đảo qua bên dưới.

Sao đêm qua cô lại đến nhà họ Thẩm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Gia Nhi mang mặt cười, cô vẫn tay gọi Hạ Nhiên xuống ăn sáng.

Hạ Nhiên cảm thấy không tốt, cô lắc đầu từ chối, muốn rời khỏi ngay.

Huyên Huyên chạy đến ôm chân cô không cho cô đi, ồn ào muốn cô ăn bữa sáng.

“Huyên Huyên rất thích cô, rất hiếm khi tôi thấy con bé thích ai như vậy.” Diệp Giai Nhi ở bên cạnh nói: “Bữa sáng đã có sẵn, cũng chuẩn bị cả phần của cô, đến đây cùng ăn đi.”

Giữa cô và Thẩm Trạch Hy có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa còn phát sinh xung đột như thế, sao cô có thể ở lại ăn sáng được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2231


CHƯƠNG 2231

Hạ Nhiên muốn đi nhưng Huyên Huyên không chịu, Diêp Giai Nhi cũng không đồng ý, cô đến dắt tay Hạ Nhiên, mạnh mẽ đẩy đến trước bàn ăn ngồi xuống, còn nói nếu hôm nay không ăn vậy thì không thể đi được!

Thịnh tình không thể từ chối, bữa sáng cũng đã chuẩn bị sẵn bày đến trước mặt, thật sự là thịnh tình không thể từ chối, Hạ Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi uống.

Người giúp việc gọi ba bốn lần thì Thầm Trạch Hy mới khoan thai xuống lầu, anh mặc quần áo ở nhà đơn giản, cúc áo còn mở ra, để lộ khoảng ngực bóng loáng.

Diệp Giai Nhi có hơi chịu không nổi, nhưng cũng đã quen, anh luôn có thói quen như vậy, dù bạn nói thế nào thì anh cũng thế, không chịu nghe lời.

Thẩm Trạch Hy ngồi xuống, vị trí của anh vừa lúc đối diện với Hạ Nhiên.

Hạ Nhiêu cúi đầu chăm chú ăn cháo, dáng vẻ kia như muốn chui cả đầu vào bát cháo.

Rất hiếm khi Thẩm Trạch Hy cũng không nói gì, chỉ nhìn vào bữa sáng của mình.

Trong lúc đó, tầm mắt của Diệp Giai Nhi không ngừng đảo quanh hai người, trực giác của cô nói với cô rằng quan hệ của hai người không bình thường…

Ngẫu nhiên ánh mắt đảo qua người cô, sau đó cảnh tượng đêm qua lại ùa về, Thẩm Trạch Hy nhíu mày, mắt khép hờ rồi tiếp tục ăn cháo.

Về ký ức đêm qua, trong đầu Hạ Nhiên một mảnh trống rỗng, không nhớ được gì cả.

Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, cuối cùng Hạ Nhiên cũng từ từ thở ra, sự tra tấn này đã chấm dứt, có thể giải thoát rồi.

Thẩm Trạch Hy thu dọn đồ vật, tính toán đi đến công ty ngay.

Diệp Giai Nhi nói: “Trạch Hy, Hạ Nhiên cũng phải đi rồi, tiện đường cậu đưa cô ấy đi một đoạn đi.”

“Không cần, không làm phiền anh ấy, tôi tự mình đi về là được.” Cô vội vàng từ chối.

“Không phiền thoái, vừa lúc tiện đường, lại nói chỗ này không dễ gọi xe, vẫn nên ngồi xe Trạch Hy đi.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Trạch Hy đã động chân dài, chìa khóa trong tay lắc lắc, tầm mắt lại nhìn về phía Hạ Nhiên: “Có đi hay không?”

Hạ Nhiên không nói chuyện, người nói chuyện lại là Diệp Giai Nhi, cô đặt hai tay lên vai Hạ Nhiên, đẩy cô ấy về phía trước: “Nhanh đi, cũng không phải cô không quen Trạch Hy.”

Diệp Giai Nhi có ý muốn thúc đẩy hai người một phen, cô cảm thấy tính cách của Hạ Nhiên không tệ, quan trọng cô ấy là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Thẩm Trạch Hy lâu như vậy.

Thật ra đây cũng không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là Trạch Hy không phản cảm cô ấy.

Không còn cách nào khác, Hạ Nhiên đành phải ngồi lên xe của Thẩm Trạch Hy.

Dọc theo đường đi, xe vững vàng chạy về phía trước, Thẩm Trạch Hy không nói gì, Hạ Nhiên cũng không nói, không khí yên tĩnh lại trầm lặng.

Rất lâu sau, Hạ Nhiên mở lời trước: “Đêm qua là anh đưa tôi về nhà anh à? Tôi nhớ hình như mình say rượu lắm, xin hỏi tôi có làm chuyện gì không nên làm không?”

Nghe thấy đề tài này, Thẩm Trạch Hy hơi nhướng mày, anh mím môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú như hơi đỏ lên.

“Không có.” Anh nói, đôi mắt hơi lóe lên.

Hạ Nhiên thả lỏng, cô nói lời cảm ơn anh: “Vậy đêm qua cảm ơn anh!”

“Không cần…” Thẩm Trạch Hy rẽ trái, cũng tăng tốc độ, lần đầu tiên cảm thấy cuộc nói chuyện giữa hai người cũng có lúc khách sáo lễ phép thế này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2232


CHƯƠNG 2232

Hạ Nhiên cũng nhận ra hai người đang khách sáo với nhau, cô nói cho mình xuống ga tàu điện ngầm là được, cô muốn xuống bệnh viện một chuyến.

Thẩm Trạch Hy thản nhiên đồng ý, chợt như nhớ tới gì đó, Thẩm Trạch Hy đưa một tờ giấy qua cho cô: “Nếu có hứng thú thì có thể xem xem.”

Hạ Nhiên tò mò nhìn, cô thấy mấy chữ thông báo tuyển dụng ở trên, lập tức cảm thấy hứng thú, cô tiếp tục nhìn xuống.

Công ty cần tuyển bảo vệ, yêu cầu có kinh nghiệm làm việc, từng học võ, phản ứng nhanh nhạy.

Lương rất ổn, có thế nói là rất cao, Hạ Nhiên cảm thấy công việc này rất hợp với cô, rõ ràng là lấy cô làm mẫu mà.

“Đây là công ty của anh à? Xin hỏi, khi nào tôi có thể đến ứng tuyển?”

“Không cần, nếu cô quyết định đi, tôi lập tức sắp xếp là được.”

Hạ Nhiên hơi sững sờ: “Không cần ứng tuyển ư?”

“So với những người khác, tôi hiểu rất rõ năng lực công việc của cô, cho nên không cần ứng tuyển thì cũng không cần thử việc.” Thẩm Trạch Hy nói.

Nghe vậy, trái tim cô giống như nở hoa: “Thế khi nào thì tôi có thể đi làm?”

“Tùy cô, nhưng có một việc đó là, cô phải từ chức công việc bây giờ.”

“Vì sao?” Hạ Nhiên không hài lòng lắm: “Tôi đi làm ở đây vào buổi sáng, sau khi tan làm, tôi đi đâu hoàn toàn không có xung đột gì cả.”

“Công ty tôi không cần những người đứng núi này trông núi nọ. Nếu đã làm thì hãy làm thật tốt, cũng có thể đề xuất lương bổng cao hơn. Thời gian tan làm của quán ba là một giờ đêm, tôi không cho rằng cô nghỉ ngơi như vậy có thể làm tốt công việc công ty tôi. Ngoài ra, cô có thể suy nghĩ, xem thử rốt cuộc định làm như thế nào.”

Hạ Nhiên hơi khó xử, im lặng suy nghĩ.

Lương ở quán bar kém chỗ này rất nhiều, hơn nữa cũng không đẹp đẽ như nơi này, ngược lại cô cũng không có lý do phải tiếp tục ở lại quán bar.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Suy nghĩ một lúc, trong lòng cô đã có quyết định. Cô lập tức nói với Thẩm Trạch Hy, định hôm sau sẽ đi làm.

Thẩm Trạch Hy đáp lại, ý bảo đã biết.

Cánh môi cô phiếm hồng, giống như đóa hoa hồng mỏng manh, điểm chút hồng nhạt.

Từ gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy cánh môi cô hơi động đậy, trong đầu Thẩm Trạch Hy lại không kiềm được hiện ra cảnh tượng tối qua.

Cảm giác đó không tự chủ được, giống như bị đầu độc, âm thầm nghiến răng. Anh chửi khẽ một tiếng, xóa cảnh tượng đó ra khỏi đầu.

Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Hạ Nhiên nói cảm ơn, nhưng Thẩm Trạch Hy lại chỉ bảo tiện đường.

Hôm nay xem ra, anh không khiến người ta cảm thấy đáng ghét như mọi lần nữa, vẫn có mấy phần tình người, không tồi lắm.

Xe rời đi, Thẩm Trạch Hy hơi bực, tháo cà vạt ở cổ ra, âm thầm mắng chửi mình.

Hạ Nhiên đến quán bar, xin từ chức. Dù sao những người đi đi lại lại ở đây đều là người quen, chẳng may đụng trúng, quả thật không tốt lắm.



Hôm sau đến công ty báo cáo, cũng coi như là chính thức đi làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2233


CHƯƠNG 2233

Thẩm Trạch Hy đi vào công ty, những nhân viên đi qua anh đều cúi đầu, lịch sự hành lễ. Anh gật đầu một lượt, tỏ ý đáp lại.

Hạ Nhiên mặc đồng phục công ty thiết kế, quần âu, áo sơ mi trắng, âu phục, tóc tùy ý buộc đuôi ngựa, ngược lại mơ hồ toát ra tư thế hiên ngang.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, ngược lại Hạ Nhiên không hề bối rối, nở một nụ cười trên gương mặt, nói: “Xin chào Tổng Giám đốc!”

Thẩm Trạch Hy chưa nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô bao giờ, anh ngỡ ngàng một lúc, chưa phản ứng kịp, chỉ gật đầu với cô: “Chào buổi sáng!”

Lần trước nhìn thấy cô cảnh sát nhỏ này không phải là thái độ hung hăng, nghênh ngang ư? Bây giờ lại dịu dàng như cừu non, thay đổi thật sự quá nhanh, chậc chậc…

Hạ Nhiên không thích công việc bảo vệ, nhưng cô muốn có lương cao.

Kẻ tiểu nhân Tần Cối bây giờ trông rất giống bộ dạng con người, lại còn có một cảm giác uy nghiêm khó nói, không hổ là Tổng Giám đốc.

Trong phòng làm việc có camera, có thể thu hết mọi góc trong công ty vào tầm mắt, đương nhiên bao gồm cả Hạ Nhiên, cô mặc đồ âu, đi đi lại lại trong công ty.

Thẩm Trạch Hy tùy ý dựa lưng lên ghế da, đôi chân dài đan chéo, gác lên mép bàn làm việc, đồng thời nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên…

Trước nay Hạ Nhiên chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ tới công ty của kẻ tiểu nhân Tần Cối làm việc, quả đúng với câu nói: Tạo hóa trêu ngươi mà!

Tan làm, cô lại chạm mặt Thẩm Trạch Hy, cô chào khẽ một tiếng Tổng Giám đốc.

Ánh mắt Thẩm Trạch Hy rơi lên người cô: “Tôi đưa cô đi một đoạn?”

“Không sao, tôi có thể tự đi được, chỗ này rất tiện.”

“Khách sáo thế, tôi vẫn nhớ trước đây cô luôn gọi tôi là kẻ tiểu nhân Tần Cối mà.”

Hạ Nhiên mỉm cười, nụ cười lan rộng trên mặt: “Đó là trước đây còn trẻ người non dạ, bây giờ tôi hiểu chuyện rồi, sao Tổng Giám đốc có thể là kẻ tiểu nhân Tần Cối cơ chứ?”

“Vậy có thể là tôi nhớ nhầm rồi? Nhưng sao tôi lại nhớ có người cứ ở bên tai gọi tôi là kẻ tiểu nhân Tần Cối nhỉ?” Thẩm Trạch Hy đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, cố ý nheo mắt.

Người này cũng thù dai thật đấy! Nhưng nể tình Thẩm Trạch Hy cho cô công việc, nên cô tạm thời chịu đựng vậy.

Ý cười trên mặt Hạ Nhiên không kiềm được càng sâu rộng hơn: “Chắc chắn là anh nhớ nhầm rồi! Kẻ tiểu nhân Tần Cối trông đê hèn, bỉ ổi như thế, còn Tổng Giám đốc lại điển trai, phóng khoáng, lịch sự, tài giỏi, cho nên sao có thể là kẻ ti tiện Tần Cối được?”

Ngoan ngoãn nịnh hót, điều này đối với Thẩm Trạch Hy mà nói khá thoải mái, đặc biệt là biểu cảm lấy lòng lúc này của Hạ Nhiên khiến anh càng vui vẻ hơn: “Lấy ví dụ đi, tôi trong lòng cô hiện giờ là hình tượng gì?”

“Nhạc Phi!” Cô trả lời vô cùng dứt khoát, không hề do dự chút nào.

“Lên xe.” Thẩm Trạch Hy đổ thân hình cao lớn của mình về phía trước, mở cửa xe ra.

Ngồi vào trong, Hạ Nhiên tiện tay kéo cửa lại. Thẩm Trạch Hy bật bản đồ chỉ đường trong xe, để cô nhập địa chỉ nhà mình vào đó.

Đây là lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người hòa thuận như vậy, không cãi nhau, không ngang ngược, kiêu ngạo, hiếm khi dịu dàng và ấm áp như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2234


CHƯƠNG 2234

Đột nhiên, một loạt tiếng ọt ọt truyền ra. Hạ Nhiên nhíu mày, bàn tay rủ xuống bên cạnh, bình tĩnh vuốt v e bụng mình.

Thẩm Trạch Hy đương nhiên cũng không bỏ qua âm thanh không lớn không nhỏ kia, anh nhìn theo nơi phát ra tiếng động, vừa khéo rơi trên bụng cô.

Hạ Nhiên không giống với những cô gái khác, cô không hề bối rối và ngượng ngùng, ngược lại rất vô tư, ánh mắt sáng rỡ: “Buổi trưa không ăn gì cả.”

“Có cần ăn chút gì trước rồi về không?” Anh đề nghị.

“Được.” Cô gật đầu, buổi trưa không ăn gì cả, lúc này đúng là đói đến nỗi không chịu được. Hơn nữa, mẹ đang ở viện chăm sóc Hạ Vũ, cho dù cô về, cũng không có gì ăn, chi bằng ăn ở ngoài còn hơn.

Thẩm Trạch Hy nhìn xung quanh, liếc hai con đường đối diện: “Bít tết? Hay gan ngỗng?”

Mặc dù đồ ăn ngon, nhưng không có thứ gì cô thích cả.

“Tôi không thích ăn những thứ này.” Hạ Nhiên lên tiếng.

“Thế cô thích ăn gì? Hay là trong lòng cô đã sớm nghĩ ra chỗ ăn uống nào rồi?” Thẩm Trạch Hy nhìn cô, cảm thấy trong lòng cô đã có ý tưởng.

Hạ Nhiên gật đầu, nói: “Đúng vậy, cho nên hôm nay để tôi mời. Anh chỉ cần đi theo tôi là được.”

Lái xe về phía trước, cuối cùng cũng đến một khu nhà khá cũ.

Nhà đã cũ, an ninh cũng không tốt lắm, trên đường rất ít người đi qua.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch Hy đến nơi như thế này, anh hơi chau mày.

Thế nhưng, Hạ Nhiên lại rất quen thuộc nơi đây. Cô vòng qua chỗ ngoặt, đi vào một con ngõ dài, con ngõ rất hẹp, cho dù có đèn vẫn khá tối.

Thẩm Trạch Hy nhíu chặt lông mày, nhưng không hề nói gì, nhấc đôi chân dài của mình, đi theo cô vào trong.

Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Hạ Nhiên gọi một phần mì hoành thánh và bánh bao nhân thịt.

Thẩm Trạch Hy không gọi đồ, anh không quen thuộc với quán ăn nhỏ như thế này. Thấy vậy, Hạ Nhiên cũng gọi cho anh phần giống mình.

Vị đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng Hạ Nhiên chỉ có thời gian đến đây vào buổi sáng, buổi tối không tới, bởi vì nơi này an ninh không tốt.

Tối nay là vì Thẩm Trạch Hy có xe, lại đúng lúc cô rất muốn ăn bánh bao nhân thịt ở chỗ này.

Từ trước đến nay, Thẩm Trạch Hy chưa từng nghe đến bánh bao nhân thịt. Anh cầm trong tay, lật đi lật lại xem.

“Sao thế? Không muốn ăn à? Thế thì cho tôi đi, đúng lúc đang rất đó, ăn một cái không đủ.” Hạ Nhiên đưa tay về phía Thẩm Trạch Hy, lòng bàn tay trắng bóc, sạch sẽ.

Ánh mắt Thẩm Trạch Hy hơi lóe sáng, anh nhìn chằm chằm lòng bàn tay cô, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô nóng: “Một người phụ nữ như cô mà ăn nhiều vậy à? Không chú ý đến hình tượng chút nào cả.”

“Ăn còn không no thì chú ý hình tượng làm gì. Hơn nữa, chú ý hình tượng là chuyện của những cô gái xinh đẹp và thùy mị, không liên quan gì đến tôi cả. Châm ngôn của tôi là ăn no mới có thể làm việc, anh có ăn hay không?”

Thẩm Trạch Hy không nói gì, đôi môi mỏng khẽ mở ra, nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ, rất tươi và ngon.

Nhìn Thẩm Trạch Hy ăn, Hạ Nhiên lập tức cười khẽ: “Sao rồi, ngon chứ? Nếm thử mì hoành thánh ở đây đi.”

Ngược lại, cô không chú ý hình tượng một chút nào cả, muốn ăn gì thì ăn nấy, nhưng tướng ăn lại rất nho nhã, cẩn thận thổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2235


CHƯƠNG 2235

Chiếc bát đặt trước mặt bốc khói nghi ngút. Gương mặt thanh tú của cô được bao phủ trong làn sương trắng, có một vẻ đẹp mơ hồ khó tả.

Hạ Nhiên ăn bữa cơm này rất ngon, nhưng Thẩm Trạch Hy lại ăn không tập trung chút nào, nhìn bên này lại ngó bên kia, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi lên người cô.

Sau khi ăn xong, cô giành trả tiền. Hai người đi ra khỏi quán ăn chưa bao lâu, phía trước có một đám đông kéo đến, trông rất cà lơ phất phơ, trong miệng còn ngậm tăm, vừa nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì.

“Ôi chao, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn làm trò lãng mạn ở đây à?” Người đàn ông đi đầu cười cợt vui vẻ: “Tự động cống tiền ra đây, đừng để bọn tao phải động tay động chân.”

Hạ Nhiên cau mày: “Không có tiền!”

“Không có tiền nhưng có nhan sắc cũng được, trông cô em cũng xinh đẹp, đến đây chơi cùng anh trai vài lần nào!”

“Tôi nhổ vào! Không biết xấu hổ!” Hạ Nhiên mặt khinh bỉ, cười lạnh lùng.

Câu nói này của cô đã hoàn toàn chọc tức tên cầm đầu. Anh ta vẫy tay một cái, mấy gã đàn ông phía sau vừa xoa xoa lòng bàn tay, vừa cười đi lên phía trước, nụ cười đó thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Khi Thẩm Trạch Hy đang chuẩn bị ra tay, chợt cảm thấy tay ấm hơn, bị ai đó kéo ra phía sau, anh nhìn kỹ.

Chỉ thấy Hạ Nhiên đưa tay kéo anh ra phía sau, bày ra tư thế bảo vệ.

Thoáng sửng sốt mấy giây, sau đó Thẩm Trạch Hy phản ứng trở lại, khóe miệng hơi dãn ra, cười khẽ đứng sau cô, cảm thấy hành động này của cô là đang bảo vệ mình?

Thấy vậy, tiếng cười của mấy tên đàn ông càng ngày càng lớn hơn. Xem ra, tên đàn ông này vô dụng thật đấy, chỉ là một kẻ thư sinh, yếu ớt, lại còn trốn sau lưng phụ nữ nữa.

Họ vây xung quanh hai người, sau đó cả đám bổ nhào vào.

Ánh mắt Hạ Nhiên lập tức trở nên sắc bén hơn, nheo mắt lại, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Trạch Hy: “Tự trốn cho kỹ vào!”

“Được.” Thẩm Trạch Hy ngoan ngoãn trả lời: “Tôi sẽ trốn thật kỹ!”

Những tên đàn ông kia cười nghiêng ngả, quay sang nhìn nhau, sau đó xông lên trước.

Hạ Nhiên từng học trường cảnh sát, đương nhiên biết võ thuật. Cô hiểu rất rõ những huyệt đạo trên cơ thể người. Nếu so về sức mạnh, cô đương nhiên không phải là đối thủ của mấy người này, nhưng nếu so kỹ năng, họ chắc chắn không bằng cô.

Huyệt tê và vị trí đau nhất ở phần bụng, trước nay cô chỉ dùng một chiêu đã đánh trúng đối thủ.

Cô nghiêng người, nhấc chân lên, rơi xuống và đạp qua, động tác rất dứt khoát, không hề dây dưa, cẩu thả, còn toát ra hơi thở hào hùng khó nói.

Thẩm Trạch Hy vẫn luôn đứng sau lưng cô, cô vậy mà lại ép anh nắm áo mình, đi theo động tác của cô.

Đám đàn ông kia quả nhiên không phải là đối thủ của Hạ Nhiên, họ bị cô đánh cho tan xác, nằm rạp trên mặt đất.

Hạ Nhiên phủi tay, nhìn mấy người trên mặt đất, sau đó lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho cục cảnh sát.

Đợi sau khi cảnh sát đến bắt tất cả bọn họ đi, lúc này, Hạ Nhiên mới ngồi lên xe, cuối cùng vẫn nói: “Anh không bị thương chứ?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch Hy được phụ nữ bảo vệ, anh hơi cong khóe môi: “Không sao, nhưng võ thuật của cô giỏi thật đấy.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2236


CHƯƠNG 2236

“Những năm học ở trường cảnh sát cũng không phải là công cốc, mặc dù bây giờ đã thụt lùi như vậy rồi!” Giọng điệu của cô rất chán nản, có thể nghe ra ý thất vọng trong đó.

“Vì sao lại muốn vào trường cảnh sát?” Thẩm Trạch Hy quả thật khá tò mò.

“Anh trai tôi trời sinh ngốc nghếch, từ nhỏ đã hay bị người khác bắt nạt. Tôi lại là con gái, không bảo vệ được anh ấy, nhưng tôi cảm thấy bảo vệ anh trai là nghĩa vụ của mình, ba mẹ mang tôi đến thế giới này là để đi cùng anh trai, cho nên tôi đã thi vào trường cảnh sát.” Nói xong, Hạ Nhiên lười biếng duỗi eo: “Anh cảm thấy võ công của tôi như thế nào?”

Thẩm Trạch Hy nhún vai: “Thật sự không tồi.”

Sau đó, Hạ Nhiên bật cười: “Vậy có suy nghĩ tăng lương cho tôi không?”

Thẩm Trạch Hy nhíu mày, anh còn chưa nói gì, nhưng Hạ Nhiên lại vỗ vai anh, cười thành tiếng: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa thôi.”

Sau khi trải qua khoảng thời gian chung đụng với nhau, Thẩm Trạch Hy lạ phát hiện cô rất khác, tính cách giảo hoạt, tinh ranh, kỳ quặc.

Đưa đến cổng, Hạ Nhiên lại vẫy tay nói tạm biệt. Xe dừng trước cửa nhà cô một lát, sau khi nhìn lâu hơn một lúc, Thẩm Trạch Hy mới khởi động xe, rời đi…

Trở về nhà.

Huyên Huyên vẫn chưa ngủ, lại bị Diệp Giai Nhi phạt viết thư pháp. Anh lắc đầu, đối với cô bé mà nói, chuyện này giống như cơm bữa, nhưng bé lại không nhớ lâu.

Vừa viết vừa lẩm bẩm: “Ba không yêu, mẹ không thương, mình là một ngọn cỏ không ai hay…”

Thẩm Trạch Hy cũng say luôn rồi, liếc nhìn cô bé, rồi đưa thêm cho hai tờ giấy: “Bé con ngoan ngoãn viết xong đi nhé.”

Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Trạch Hy tùy ý khoác áo tắm lên người, sau đó ngã nhào lên trên, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra cảnh Hạ Nhiên bảo vệ mình.

Thẩm Trạch Hy cảm thấy rất kỳ diệu, một người đàn ông cao to lại được một người phụ nữ bảo vệ phía sau. Nhưng cũng rất đặc biệt, anh híp mắt lại, tâm trạng thật tốt…

Sáng sớm hôm sau, khi ăn sáng, Diệp Giai Nhi cảm thấy tâm trạng của Thẩm Trạch Hy rất tốt, khóe môi anh hơi cong lên, ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, cũng hơi mất tập trung.

Diệp Giai Nhi nheo mắt, cô dùng đũa gõ vào bát trước mặt anh, phát ra tiếng kêu thanh thúy: “Trạch Hy, canh sắp uống vào mũi luôn rồi kìa.”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy mới giật mình tỉnh lại, theo bản năng hỏi một câu: “Gì cơ ạ?”

Diệp Giai Nhi cười, lắc đầu: “Nói nghe xem, ban nãy cậu đang nghĩ cái gì mà mặt mày hớn hở như thế?”

Huyên vẫn đang uống canh, vừa cắn đũa nói “Mẹ ơi, cái đó không gọi là mặt mày hớn hở, mà là con tim nhộn nhạo, ngồi đây nhớ người nơi xa.”

Diệp Giai Nhi cau mày, nhìn cô bé: “Học được cụm từ vớ vẩn này ở đâu thế hả? Ăn xong bữa sáng thì đi viết ba tờ thư pháp cho mẹ!”

“Con không viết!” Huyên Huyên đặt đũa xuống bát, gương mặt hồng phấn tràn đầy tức giận: “Không phải là mẹ bảo con luyện viết thư pháp ư? Cụm từ hôm qua con chép chính là con tim nhộn nhạo, còn không cho con dùng luôn ạ?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi thấy buồn cười nhưng vẫn cố nhịn: “Mẹ bảo con dùng như thế à?”

Lúc này Huyên Huyên càng có vẻ hiên ngang hơn: “Vậy khi nào mới được dùng ạ? Chép rồi lại không được dùng, vậy còn chép làm gì?”

Diệp Giai Nhi không khỏi ho khẽ, cảm thấy bé nói cũng có lý, cô không cãi lại được.

Thẩm Trạch Hy không nhịn được cười to thành tiếng: “Con gái hơn mẹ rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2237


CHƯƠNG 2237

Tính cách của Huyên Huyên thật sự rất tinh ranh, khiến người ta vô cùng yêu thích.

Diệp Giai Nhi giơ tay sờ trán, cảm thấy không biết phải làm sao.

Thẩm Trạch Hy đứng dậy, tuỳ tiện sửa sang lại quần áo, sau đó nói: “Chị dâu, em ăn xong rồi, bây giờ em đến công ty đây.”

Diệp Giai Nhi gật đầu, trông thấy anh cũng không ăn được bao nhiêu canh, hôm nay sao lại khác thường vậy, ăn ít thế.

Không đúng, cũng có thể nói là thái độ hơi sai, khác thường, chẳng lẽ là giấu họ chuyện gì?

Công ty vừa đến giờ làm việc, các nhân viên di chuyển tới lui, Thẩm Trạch Hy hờ hững gật đầu chào hỏi, sau đó đi vào phòng làm việc, ngồi lên ghế da.

Trước mặt là không ít tài liệu chất đống, Thẩm Trạch Hy cầm lấy bút trên bàn, nhưng lại không làm việc ngay.

Như nghĩ đến điều gì, anh xoay người đi đến phòng bảo vệ tầng dưới.

Anh là Tổng Giám đốc của công ty, rất hiếm khi đến nơi thế này, hôm nay đột nhiên đến, khiến người của phòng bảo vệ đều hoảng hốt, thái độ nghiêm túc cung kính, nhưng lại rất sợ hãi, Tổng Giám đốc đột nhiên đến, chẳng lẽ là nơi này xảy ra chuyện gì?

Trong lúc mọi người đang suy đoán, Thẩm Trạch Hy cất lời: “Hạ Nhiên đâu?”

Hạ Nhiên là ai?

Giám đốc là người phản ứng nhanh nhất, anh ta tiến lên một bước nói: “Tổng Giám đốc, buổi sáng hôm nay cô ấy đã đến làm rồi, nhưng hình như có chuyện gấp gì đấy nên xin nghỉ rời đi.”

Xin nghỉ?

Mí mắt Thẩm Trạch Hy khẽ giật: “Các anh làm việc đi.”

Tối qua anh có đến nhà cô, cho nên cũng biết phương hướng và đường đi, anh lấy xe từ ga-ra, rời đi.

Hạ Nhiên đang ở nhà, mẹ cô đến bệnh viện chăm sóc Hạ Vũ, con của nhà dì cô được dẫn đến cho cô trông nom.

Đứa nhóc sáu bảy tuổi, là bé trai, rất nghịch, càng không cho cậu bé làm gì, cậu bé càng muốn lắm.

Chỉ một đứa bé lại khiến cô sắp kiệt sức, người như nhũn ra.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hạ Nhiên ngạc nhiên nâng mắt, còn sớm như thế mà mẹ đã về rồi sao?

Cô đi tới mở cửa ra, không ngờ lại là Thẩm Trạch Hy, cô càng nhíu chặt mày hơn, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Sao thế, không hoan nghênh à?”

“Không, hoan nghênh.” Cô tránh ra cho anh đi vào.

Giọng nói của bé trai của vang lên: “Chị, ai vậy ạ?”

Cậu bé thò đầu ra từ dưới cánh tay cô, đảo mắt: “Chú đẹp trai?”

Thẩm Trạch Hy nghe thấy thế thì rất vui, giơ tay sờ đầu cậu bé.

“Chị, em muốn đi chơi.”

Hạ Nhiên rất mệt mỏi, cô dang rộng hai tay: “Muốn đi đâu?”

“Muốn đi sở thú.”

Hạ Nhiên cảm thấy đau đầu, cô không muốn đi lắm, nhưng Thẩm Trạch Hy đã bế cậu bé lên: “Đi thôi.”

Ở nhà có tiểu ma nữ Huyên Huyên tinh nghịch và tiểu bảo bối dính người đã hoàn toàn huấn luyện anh thành một ông bố bỉm sữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2238


CHƯƠNG 2238

Cho nên anh luôn rất giỏi dỗ dành trẻ con.

Hạ Nhiên lại trợn to mắt một lần nữa, cô không khỏi nuốt nước miếng, sao cô không biết anh còn có một mặt thế này nhỉ?

“Tướng Quân, em lên xe với chú đẹp trai trước đi, chị đi lấy áo khoác cho em.” Thằng bé kháu khỉnh bụ bẫm này có một cái tên rất hay, Khúc Tướng Quân.

Trên xe, nghe thấy cái tên Khúc Tướng Quân, Thẩm Trạch Hy không ngừng cười.

Trong sở thú khá đông người, vô cùng chen chúc, cả quá trình Thẩm Trạch Hy đều bế Khúc Tướng Quân, để cậu bé ngồi trên vai, còn mua cho cậu bé không ít đồ ăn vặt, cực kỳ kiên nhẫn với cậu bé.

Hạ Nhiên nhìn anh, cảm thấy rất khó tin, một người có tính cách như anh lại có thể kiên nhẫn với một đứa bé như thế, rất giỏi dỗ dành trẻ con.

Cô hơi nghiêng mắt, cười nhìn anh chằm chằm, lần đầu tiên cảm thấy anh cũng rất tốt.

Ở trong sở thú cũng khá lâu, suy cho cùng thằng nhóc vẫn còn nhỏ, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Trạch Hy đã bế suốt rồi, Hạ Nhiên cẩn thận nhận lấy đứa bé từ tay anh, ôm vào lòng.

Ôm lâu quá, tay cô cũng dần mất sức, đứa bé dần bị trượt xuống, cô mặc đồ rộng, bị đứa bé quấy như thế khiến phần áo trước ngực cũng không ngừng tụt xuống, để lộ ra một chút phần ngực tròn trịa, đặc biệt là khe ng ực.

Đứa nhóc thoải mái cọ má lên trên, Hạ Nhiên cúi đầu, gò má thoáng chốc đỏ bừng.

Thẩm Trạch Hy nhìn sang, khi nhìn thấy cảnh đó, yết hầu của anh lăn lộn, ánh mắt trở nên tối tăm.

Hạ Nhiên lấy một tay ra sửa sang lại quần áo, mắng một câu: “Thằng nhóc háo sắc.”

Thái độ hờn dỗi khiến Thẩm Trạch Hy nhìn một cách say mê.

Nhận ra tầm mắt của anh, Hạ Nhiên ngẩng đầu lên, trừng anh: “Anh nhìn đi đâu vậy?”

Lúc này, Thẩm Trạch Hy mới thu hồi tấm mắt, anh nhướng mày bế lấy thằng bé: “Sửa sang quần áo đi.”



Cô duỗi tay kéo áo, về đến phòng mà Khúc Tướng Quân vẫn chưa thức. Cảm thấy hơi đói, cô đi nấu mì nồi đất, trong nhà có đủ nguyên liệu.

Hạ Nhiên nấu xong hai nồi mì, cô bưng ra đặt lên bàn, Thẩm Trạch Hy cũng đúng lúc đi ra từ trong nhà vệ sinh.

Mỗi người một phần, hương vị rất ngon, mùi hương thoang thoảng lan toả trong không gian.

Trên khoé miệng Hạ Nhiên dính tương mè, môi trên màu hồng nhạt trở nên bóng bẩy.

Hạ Nhiên hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn ăn ngon lành.

Thẩm Trạch Hy đưa người về phía trước, bàn tay thô to khớp xương rõ ràng vượt qua cái bàn giữa hai người, sờ lên khoé miệng cô.

Cảm giác ấm áp chợt xuất hiện khiến Hạ Nhiên giật mình nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

“Đừng nhúc nhích, trên miệng dính tương, tôi lau giúp cô.”

“Để tôi tự lau.” Hạ Nhiên đáp lời, đẩy tay anh ra.

Thẩm Trạch Hy không nói tiếng nào, tay hơi dùng sức nắm chặt lấy tay cô, không cho cô cử động, đôi mắt thoáng chốc trở nên sâu thẳm, giống như một mặt biển không nhìn thấy đáy, vô cùng sâu, nhưng mặt biển lại có sóng vỗ từng cơn, tản ra cảm giác nóng rực như lửa, như muốn đốt cháy mọi thứ.

Ánh mắt đó quá sâu thẳm, khiến người ta không khỏi đắm chìm vào bên trong.

Anh bị đôi môi hồng của cô hấp dẫn, cô lại bị thu hút bởi ánh mắt sâu thẳm của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2239


CHƯƠNG 2239

Bầu không khí nóng như lửa đốt, bây giờ hai bên giống như một cục nam châm, đang hút lấy đối phương, khiến cả hai lún càng sâu hơn, không thể kiểm soát được.

Thẩm Trạch Hy lại cúi người về phía trước, sau đó dịu dàng hôn lên môi cô, hôn rất nhẹ nhàng, một nụ hôn bằng tất cả sự dịu dàng của mình.

Nụ hôn nhẹ nhàng đến mức khiến Hạ Nhiên đắm chìm, cảm xúc mạnh mẽ nóng như lửa đốt, trên môi truyền đến cảm giác tê dại, dòng điện không ngừng chảy qua, cô muốn.

Sau đó, tay anh chẳng biết từ khi nào đã đặt lên hông cô, từng chút siết chặt, khiến hai người dính lấy nhau, không chút khe hở.

Cơ thể hai người không ngừng ma sát, kh0ái cảm dâng trào, Hạ Nhiên tỉnh lại từ trong cơn say, đẩy mạnh anh ra, gò má ửng đỏ, tim không ngừng đập loạn.

Rốt cuộc sao chuyện này lại trở thành như thế?

Cô không biết, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc tại sao lại không đẩy anh ra, nhưng cảm giác này khiến cô rất hoảng hốt.

Ánh mắt Thẩm Trạch Hy rất nóng bỏng, anh nhìn cô chăm chú, không chớp mắt lấy một cái.

Lúc này, một giọng nói vang lên, tiếng cười của bé trai vang vọng khắp phòng: “Chị, khi nãy chị vừa hôn môi với chú đẹp trai ạ?”

Hạ Nhiên như mèo bị đạp trúng đuôi, cau mày nhìn cậu bé: “Không được nói linh tinh!”

“Nhưng em đâu có nói bậy! Em nhìn thấy chị và chú đẹp trai hôn nhau mà!” Cậu bé cười rất to: “Hơn nữa còn hôn nhau rất lâu! Em dậy từ lâu rồi, thấy hai người hôn nhau nên em không nói gì, có phải em ngoan lắm không?”

Ngoan cái gì? Hạ Nhiên thầm nghiến răng, thật sự muốn xé thằng nhóc này ra làm trăm mảnh!

Thẩm Trạch Hy vẫn còn đang nhớ lại, đôi môi mềm mại và đàn hồi kia giống như rau câu vậy.

Anh nhìn Hạ Nhiên bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Nhưng Hạ Nhiên lại tránh né anh, cố ý không nhìn anh, trong lòng đang thầm thấy bực bội, rốt cuộc tại sao chuyện khi nãy lại phát triển thành như thế?

Cậu bé cười khanh khách, hai tay che miệng, hình như chị đỏ mặt rồi, khuôn mặt đỏ giống như cánh hoa vậy, cũng giống mông khỉ nữa.

Bầu không khí lúc này hơi mất tự nhiên, có vẻ khá lúng túng, nhưng dường như chỉ có Hạ Nhiên cảm thấy lúng túng thôi.

Còn hai người một lớn một nhỏ kia lại không có cảm giác gì cả.

Cuối cùng vẫn là Hạ Nhiên lên tiếng trước: “Chắc anh còn bận lắm đúng không? Có phải nên đi rồi không?”

Thẩm Trạch Hy còn chưa nói gì, cậu bé bên cạnh đã lên tiếng trước: “Chị, chị đang đuổi chú đẹp trai đi à?”

Nghe vậy, khoé mắt Hạ Nhiên giật giật, sau đó cô giơ tay che miệng cậu bé, khiến cậu bé không thể phát ra tiếng.

Thẩm Trạch Hy nhướng mày, anh không phải người không biết quan sát, anh ôm bé trai một cái, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Nhiên rồi mới rời đi.

Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh trở lại, cậu bé vừa cười vừa nói: “Chị, má chị đỏ như mông khỉ vậy á.”

Hạ Nhiên nghiến răng, cô giơ tay lên, cố ý ra vẻ hung dữ muốn bóp cổ cậu bé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2240


CHƯƠNG 2240

Cậu bé không hề sợ hãi, ngược lại còn cười to hơn.

Buổi tối, mẹ từ bệnh viện về với nét mặt vô cùng lo lắng, dù bà đã cố gắng giấu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Sao vậy mẹ? Có phải bệnh viện lại xảy ra chuyện gì không?” Cô vội vàng hỏi, có thể nhìn ra sắc mặt của mẹ hơi khó coi.

“Đương nhiên là chuyện của anh con rồi, bệnh viện lại giục tiền viện phí, buổi chiều mẹ đã hỏi vay thân thích bên cạnh một lượt rồi, nhưng không ai cho vay cả, dù gì chúng ta còn chưa trả hết tiền đã vay lúc trước, người ta không cho vay cũng là bình thường!”

Nhắc đến tiền viện phí, Hạ Nhiên cũng im lặng không nói gì thêm, đây là vấn đề khiến tất cả mọi người đều đau đầu.

Mẹ quan sát xung quanh nhà, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói: “Hay là bán căn nhà này đi, có thể bán bao nhiêu thì bán.”

Cảm xúc trong lòng Hạ Nhiên rất hỗn loạn: “Mẹ, đây là nhà bà nội để lại mà.”

“Mẹ cũng không muốn động vào, nếu có cách thì mẹ cũng không định bán nó, nhưng bây giờ không phải là hết cách rồi sao?” Mẹ cô thở dài.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Nhiên giấu đi cảm xúc của mình, sau đó đi ra mở cửa, người đến là dì Trương ở đối diện.

“Mẹ cháu có nhà không?”

Hạ Nhiên gật đầu: “Vừa từ bệnh viện về ạ.”

Dì Trương đi vào, ngồi xuống đối diện, Hạ Nhiên rót cho bà ta một chung trà, bà ta xua tay nói mình vừa mới ăn canh ở nhà rồi: “Nghe nói Hạ Nhiên từ hôn rồi?”

Sắc mặt mẹ cô hơi trở nên khó coi, biết chắc là lời đồn đã được truyền đi: “Là ai lo chuyện bao đồng thế?”

“Không có, tôi chỉ vô tình nghe thấy thôi, là thế này, nhà chúng tôi có một người thân quen biết một Giám đốc, tuổi không lớn lắm, chỉ hai mươi tám thôi, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, gia cảnh cũng không tệ, một hai tỷ không là gì với cậu ấy cả, đến bây giờ vẫn còn chưa có người yêu, tôi bèn nghĩ đến Hạ Nhiên, bà cảm thấy có thể cho hai đứa gặp nhau không?”

Dì Trương lại nói tiếp: “Cậu ấy sống rất biết điều, cũng có lòng hiếu thảo, tôi nói hoàn cảnh nhà bà với cậu ấy, cậu ấy cũng không thèm để tâm, nếu gặp mặt có thể nói chuyện hợp với Hạ Nhiên, cảm thấy hai bên không tệ thì không cần lo về tiền viện phí nữa.”

Mẹ của Hạ Nhiên cau mày: “Điều kiện của người bà nói tốt như thế, sao vẫn chưa tìm được đối tượng chứ?”

“Thật ra cậu ấy cũng không kén cá chọn canh gì, trước kia từng gặp không ít cô gái xinh đẹp, nhưng đều không có cảm tình, người ta muốn tìm một người có tiếng nói chung, nói chuyện có cảm giác vui vẻ, tính cách thật sự không tệ, nếu không sao tôi có thể giới thiệu cho Hạ Nhiên được?”

Mẹ cô nhìn về phía cô, không biết nên nói thế nào, Hạ Nhiên cũng thấy cạn lời.

“Hay là gặp thử đi, cũng không ảnh hưởng gì, dù sao sau này Hạ Nhiên cũng phải lấy chồng, hơn nữa cũng chưa chắc có thể thành đôi, đúng không?”

Hạ Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói được, dì Trương cười khẽ, tranh thủ hẹn giờ gặp mặt là trưa ngày mai, địa điểm là quán cà phê?

“Ngày mai phải đi làm, không đi xa được, hẹn ở quán cà phê đối diện công ty cháu đi.”

Dì Trương thấy cũng ổn, bèn đồng ý.

Mẹ cô nhìn cô, không khỏi than thở, Hạ Nhiên cười nói: “Nghe dì Trương nói điều kiện của đối phương hình như cũng không tệ, dù sao sau này cũng phải lập gia đình, bây giờ gặp người có điều kiện tốt như thế vẫn nên thử xem sao, hơn nữa nếu anh ta đã đồng ý trả tiền viện phí cho Hạ Vũ cũng chứng tỏ nhân cách của anh ta không tệ rồi, đúng không?”

“Làm khó con rồi, đều do Hạ Vũ liên luỵ đến con!” Mẹ cô lại rơi nước mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2241


CHƯƠNG 2241

Bà khóc khiến Hạ Nhiên cảm thấy chua xót.

Cô đi tới ôm lấy bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc, anh ấy là anh của con, sao lại nói là liên luỵ được!”

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Ngày hôm sau, đến giờ dùng bữa trưa, Hạ Nhiên nhìn đồng hồ, còn cách giờ hẹn không bao lâu nữa, cô cũng không kịp thay quần áo đã chạy thẳng đến quán cà phê ở đối diện.

Thay quần áo tới lui quá phiền, cô cũng lười thay.

Đợi khi cô chạy đến, đối phương đã ngồi ở đó, vóc dáng đối phương không cao không thấp, khoảng một mét bảy sáu, mắt to mày rậm, mặt vuông, trông rất chính trực.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Cô nói xin lỗi.

Người đàn ông nở nụ cười: “Không muộn, ngược lại còn đến sớm ba phút.”

Bên này, Thẩm Trạch Hy xuống lầu, buổi trưa anh đã hẹn dùng cơm với bạn. Lúc này, anh chợt xuyên qua tấm kính nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc ở đối diện, đương nhiên cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện cô.

Mắt anh giật giật, gọi điện thoại, tạm thời thay đổi nơi dùng cơm, sau đó sải bước đi về phía đối diện.

Anh chọn một chỗ khá kín đáo, ngồi xuống sau lưng hai người, làm thế sẽ không bị hai người phát hiện, nhưng cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Hạ Nhiên nói chuyện khá hợp với đối phương, nguyên nhân quan trọng nhất là tính cách rất giống nhau, ngay cả sở thích cũng gần như đều giống nhau.

Người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên mặt, thái độ giống như rất hài lòng về cô.

Hạ Nhiên cũng cảm thấy tính cách của đối phương không tệ, cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, tính cách của anh ta cũng ổn, vừa khéo còn có thể trả tiền viện phí cho anh trai, có gì không tốt đâu?

Bây giờ, trong lòng cô đã không còn quá nhiều suy nghĩ và khát khao nữa, thực tế dù sao cũng vẫn là thực tế.

Giữa cô và Lục Đông Thăng đã hoàn toàn kết thúc, anh trai còn đang nằm ở bệnh viện chờ tiền viện phí, cô gần như không có tư cách làm giá, không phải sao?

“Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta tìm hiểu một tháng trước, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ, em thấy thế nào?”

Hạ Nhiên hơi ngạc nhiên.

“Có lẽ em sẽ cảm thấy rất đường đột, nhưng tôi lại không nghĩ thế, tôi vẫn luôn đợi một người có thể khiến tôi động lòng, em có thể làm tôi động lòng, tính cách giống với tôi, rất hợp để tiến tới, tôi tin vào câu yêu từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ em sẽ cảm thấy hoang đường.” Lúc nói chuyện, nét mặt anh ta rất nghiêm túc.

Hạ Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Nhưng anh trai tôi…”

“Tôi biết em nghĩ gì, đây cũng không phải là vấn đề, anh ấy là anh của em cũng là anh của tôi, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức để giúp anh ấy.”

Anh ta ngắt lời cô. Hạ Nhiên mím đôi môi khô khốc, gật nhẹ đầu.

Thẩm Trạch Hy hơi nhướng mày, vô thức siết chặt cốc cà phê, mới gặp nhau lần đầu đã nói đến chuyện cưới xin rồi?

Còn định một tháng sau kết hôn.

Trên người có ngọn lửa dâng trào, anh buông cốc xuống, đi tới đứng bên cạnh hai người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2242-2243


CHƯƠNG 2242

Một cái bóng đột nhiên xuất hiện, Hạ Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, kết quả nhìn thấy Thẩm Trạch Hy không biết xuất hiện ở đây từ bao giờ.

“Đây là?” Người đàn ông đối diện cô cũng ngạc nhiên nói.

Nhưng Thẩm Trạch Hy không thèm nhìn anh ta lấy một cái, anh vẫn đang nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, đôi mắt hoa đào khép hờ: “Sao hôm qua chúng ta vừa mới hôn nhau mà hôm nay em đã đi xem mắt rồi, hả?”

Hạ Nhiên thay đổi sắc mặt, trợn mắt nhìn anh.

Sắc mặt người đàn ông kia cũng thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm hai người.

“Không phải phụ nữ không thể có mới nới cũ, nhưng em có nhanh quá không vậy?”

“Anh bị điên à?” Hạ Nhiên tức giận mắng anh.

“Bị điên? Vậy bây giờ em thề với trời là hôm qua chúng ta chưa từng hôn đi, ai nói dối sẽ bị trời đánh, chết không tử tế!” Thẩm Trạch Hy cười híp mắt cong môi, nhìn chằm chằm cô: “Nói đi.”

Cô tức đến mức lồ ng ngực phập phồng, người đàn ông kia đã nhìn ra chút manh mối, không tiếp tục ở lại nữa mà thẳng thừng rời đi.

Nét mặt Hạ Nhiên thay đổi, cô nhấc chân muốn đuổi theo, thấy thế, Thẩm Trạch Hy nổi giận, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em thật sự định đuổi theo à?”

“Sao tôi lại không thể đuổi theo?” Hạ Nhiên hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ em thật sự định một tháng sau kết hôn với anh ta ư?” Thẩm Trạch Hy híp mắt, không chịu buông tay, còn nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Nhiên cau mày nhìn anh, cảm thấy hành động của anh lúc này quá buồn cười và hoang đường: “Như thế thì có liên quan gì đến anh?”

Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Trạch Hy nghẹn họng, anh không biết phải trả lời thế nào.

Cô đều đang nói thật, cũng rất là hợp lý, cô muốn làm gì liên quan đến anh sao?

“Đúng, thật sự không liên quan đến tôi, nhưng em không phát hiện mình quá qua loa, quá tuỳ tiện sao, không có trách nhiệm với bản thân gì cả!”

“Không, đây là kết quả tôi đưa ra sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta có thể cho tôi thứ tôi cần, đương nhiên tôi không có lý do từ chối rồi, đúng không?” Anh ta có thể giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, cô là tình nguyện.

Thẩm Trạch Hy cũng gằn từng chữ: “Anh ta có thể cho em thứ em cần? Vậy bây giờ em cần gì?”

Hạ Nhiên mím môi không nói tiếng nào, cô im lặng, cũng không thể nói với anh là vì tiền được?

Nhưng dù cô không nói, Thẩm Trạch Hy là người nhạy bén, cũng có thể đoán được chút ít.

“Là vì anh trai của em sao?”

Cô vẫn không nói gì, nhưng anh cảm thấy im lặng chính là ngầm đồng ý, sau đó, anh nói: “Tôi có thể cho em tiền!”

“Sao tôi lấy tiền của anh được?” Hạ Nhiên hỏi.

Thẩm Trạch Hy rũ mắt nhìn cô chăm chú: “Vậy sao em lấy tiền của anh ta được?”

“Nếu thật sự không có gì bất ngờ, một tháng sau tôi sẽ gả cho anh ta, cho nên lấy tiền của anh ta cũng là đương nhiên, giữa tôi và anh đâu có quan hệ gì.”

Lời giải thích của cô khiến Thẩm Trạch Hy muốn phát điên, Hạ Nhiên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ làm rồi, tôi đi làm đây.”

Cô bỏ lại anh đi về công ty, tâm trạng hơi tồi tệ, vì rõ ràng buổi xem mắt đã hoàn toàn thất bại rồi.

CHƯƠNG 2243

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2244


 

CHƯƠNG 2244

Thẩm Trạch Hy chợt bật cười, đôi môi cong lên như cũng không rõ ràng, tựa như nghìn vạn gốc hoa lê nở rộ trong một đêm: “Hoá ra em quen thuộc với chuyện đó như thế, chẳng lẽ là có nghiên cứu rồi sao?”

“Phi!” Hạ Nhiên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: “Không phải đàn ông chỉ nghĩ đến mấy cái đó thôi sao, ăn uống no nê nghĩ chuyện d@m d*c, Tổng Giám đốc Thẩm không cần lo chuyện ăn mặc, còn có thể nghĩ đến chuyện gì được?”

Thẩm Trạch Hy vẫn cười rất tươi, anh đưa cho cô một tấm chi phiếu, trên đó viết ba tỷ.

Hạ Nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh, không biết anh đang giở trò gì.

“Không lấy à?” Tay anh nhẹ nhàng đung đưa, chi phiếu cũng lắc lư theo.

“Tại sao tôi phải nhận?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Em không c ần sao?”

Hạ Nhiên lắc đầu: “Đúng là có cần, nhưng tại sao tôi phải nhận tiền của anh?”

“Em nghĩ tôi đưa cho em không công à?” Thẩm Trạch Hy tựa lưng vào ghế: “Tôi cảm thấy em khá có bản lĩnh, là một nhân tài, ba tỷ này xem như là để tôi cho em mượn, trả thế nào, cần bao lâu để trả là chuyện của em, không liên quan đến tôi.”

Hạ Nhiên chớp mắt nhìn chằm chằm chi phiếu lắc lư trong không trung: “Thật sự có thể trả theo ý tôi sao?”

“Thẩm Trạch Hy tôi luôn nói lời giữ lời, người đàn ông em xem mắt không xem trọng chút tiền này, tôi càng không xem trọng!”

Người có tiền đúng là thoải mái phóng khoáng! Nhưng không thể phủ nhận anh thật sự hiểu cô đang cần gì, Hạ Nhiên cười nói: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa! Vả lại, tôi đảm bảo sau này mình sẽ chăm chỉ làm việc!”

Thẩm Trạch Hy đổi tư thế, ngón tay co lại gõ nhẹ lên tay lái, như vô tình hỏi một câu: “Còn định kết hôn với người đàn ông nào nữa không?”

“Nếu đã có tiền rồi thì còn kết hôn làm gì.” Cô trả lời rất dứt khoát.

Rõ ràng câu trả lời này khiến Thẩm Trạch Hy rất vui, anh lại cười tươi hơn một chút, thật sự anh rất thích cô tuyệt tình như thế.

Hạ Nhiên chỉ lên lầu, li3m môi: “Có muốn đi lên ngồi một lát không? Mẹ tôi cũng chưa ngủ.”

“Hôm nay không có chuẩn bị quà, không tiện quấy rầy, lần sau đến sẽ thăm hỏi sao.” Anh luôn rất lễ phép, không phải là một người tuỳ tiện.

“Đây không phải là món quà tốt nhất sao?” Hạ Nhiên lắc lư chi phiếu trong tay: “Nếu để mẹ nhìn thấy chi phiếu, mẹ sẽ yêu anh chết đi được!”

Thẩm Trạch Hy cười khẽ, cuối cùng tâm trạng bực bội mới dần biến mất: “Được rồi, không còn sớm nữa, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Được, anh đi đường chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.” Hạ Nhiên dặn dò.

Lúc cô sắp xuống xe, Thẩm Trạch Hy đột nhiên nắm lấy tay cô, lại kéo cô về lại ghế ngồi, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Anh không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt như lửa, như sóng, cũng như biển khơi mênh mông.

Lúc đầu Hạ Nhiên còn ngạc nhiên nhìn anh, có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng thời gian dần trôi, gò má cô cũng dần ửng đỏ.

Sau đó cô cắn môi nở nụ cười, muốn phá vỡ bầu không khí này, nhưng anh lại không hề nhúc nhích!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2245


CHƯƠNG 2245

Thêm một lúc, Hạ Nhiên không thể nào chịu đựng được nữa, bị anh nhìn chằm chằm như thế cũng giống như có một cây đuốc ném lên người cô vậy, khiến nó bùng cháy, cả người sôi trào.

Cô rời mắt khỏi tầm mắt của anh, vờ tránh qua bả vai anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đổi tầm mắt.

Thẩm Trạch Hy híp mắt, kéo cô vào lòng, sau đó hôn lên môi cô, hôn rất sâu, mãi đến khi môi cô bị hôn đến mức sưng lên.

Đôi môi của cô trở nên căng mọng, bị nước miếng thấm ướt, tựa như bôi lên một lớp son, sáng lấp lánh, vô cùng quyến rũ.

Bóng đêm rất đẹp, tầm mắt quá mê ly, nụ hôn cũng ngày càng trở nên nóng bỏng, bất tri bất giác, cô đang trong thế bị động cũng dần hôn đáp trả…

Đến khi Hạ Nhiên lấy lại tinh thần thì hai tay cô đã ôm lấy cổ anh từ bao giờ, đầu hơi nâng lên, đôi môi hé mở, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Cô mở to mắt nhìn anh với khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp trai chỉ cách cô một khoảng, làn da mịn màng đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông.

Cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.

Hạ Nhiên lấy lại tinh thần, lồ ng ngực không ngừng phập phồng, cô giơ tay đẩy anh ra, cắn môi, mở cửa xuống xe.

Lưng đập mạnh vào ghế, Thẩm Trạch Hy lau môi, vẫn nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

Cô xoay người, khuôn mặt ửng đỏ. Cô nhìn xuống bàn tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Trạch Hy, cắn răng nghiến lợi nói: “Buông ra, đừng tưởng anh mới cho tôi vay tiền là có thể muốn làm gì thì làm! Nếu còn dám táy máy tay chân với tôi, tôi sẽ đấm anh đấy.”

“À…” Thẩm Trạch Hy giơ tay sờ cằm, cất tiếng nhắc nhở cô: “Anh chỉ muốn nói là dép của em rơi rồi.”

Cô cúi đầu, quả nhiên có một chân mang vớ đang giẫm xuống đất, dép cách cô tận mấy bước.

Hạ Nhiên thầm nghiến răng, cô nâng một chân lên, khập khễnh nhảy về phía trước, trông vô cùng chật vật.

Thẩm Trạch Hy vốn muốn ra ngoài bế cô lên lầu, nhưng khi nhìn thấy đôi tay và cần cổ đỏ ửng và nét mặt thẹn quá hoá giận của cô, anh bèn từ bỏ suy nghĩ đó.

Anh cảm thấy nếu lúc này mình dám đi tới, chắc chắn người phụ nữ này sẽ nhặt dép dưới đất lên ném vào mặt anh, chỉ phản tác dụng mà thôi.

Hạ Nhiên mang dép chạy nhanh vào trong, cả quá trình đều không quay đầu nhìn lại.

Đến khi bóng dáng cô biến mất trong hành lang, Thẩm Trạch Hy mới nhướng mày, cong môi khởi động xe rời đi.

Hạ Nhiên lên lầu, đặt chi phiếu xuống trước mặt mẹ, mẹ sợ ngây người, run rẩy nhìn chi phiếu trước mặt, ba tỷ? Là thật hay giả đây?

Bà ấy cầm quan sát một lúc lâu, mới nuốt nước miếng hỏi với vẻ khó tin: “Đây là thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật, mẹ xem đi.”

“Cái này là ai cho con?” Mẹ cô tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tổng Giám đốc của công ty con.”

“Con và cậu ta có chuyện gì? Chi phiếu này là sao?”

“Tiền này coi như anh ta cho con mượn, con sẽ trả hết cho anh ta, mẹ cứ yên tâm, tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chúng ta đến bệnh viện.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2246


CHƯƠNG 2246

Mẹ cô đáp lời, sau đó nói: “Hôm nào con mời Tổng Giám đốc của con đến nhà, lần này người ta đã giúp chúng ta một việc lớn đấy.”

“Vâng…” Cô đáp lời.

Nằm trên giường, Hạ Nhiên lật điện thoại. Sau khi cau mày nghĩ ngợi một lát, cô vẫn lấy điện thoại ra, trả lời anh ba chữ: Cảm ơn anh.

Không nhận được phản hồi, cô ném điện thoại sang một bên. Nhưng cứ mười phút lại liếc điện thoại, vẫn không có bất kỳ câu trả lời nào. Hạ Nhiên cau mày, tức giận bĩu môi, cô đúng là rất dễ cảm động mà!

Lại nhớ đến nụ hôn vừa rồi  của hai người, cô cắn mạnh môi, lắc đầu, trong đầu là một mớ hỗn loạn, thật là phát điên mà!

Hạ Nhiên nhắm mắt lại, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó bắt đầu ngủ.

Tối nay Huyên khá dính người, bởi vì lại bị mẹ đánh cho một trận, nằm sấp trên người anh, oan ức bật khóc giống như Đậu Nga, nước mắt rơi lã chã.

Mặc dù biết cô bé chỉ đang giả vờ, nhưng Thẩm Trạch Hy vẫn rất đau lòng, ôm cô bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành và nói những lời dễ nghe.

Dựa lên người anh giống như gấu túi, ôm chặt không chịu bỏ tay ra. Cô bé dựa vào người anh ngủ, sống chết không chịu buông tay.

Không còn cách nào khác, Thẩm Trạch Hy đành phải ôm lấy mông cô bé, bế vào phòng. Cô bé nằm sấp trên ngực anh, nắm chặt quần áo anh.

Dỗ rất lâu, khó khăn lắm mới dỗ cô bé ngủ được, sau đó đưa cô bé về phòng.

Cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc, đầu ngón tay thon dài, với những đốt xương rõ ràng ấn mở ra: Cảm ơn anh!

Sao lần này cô lại hiền thế?

Thẩm Trạch Hy nhìn chằm chằm một lúc lâu, đầu ngón tay đã đặt trên màn hình điện thoại.

Muốn trả lời gì đó, nhưng nghĩ rất lâu vẫn chưa biết nên nói như thế nào. Anh cũng cảm thấy, cho dù đánh chữ gì cũng không phải là phong cách của anh, càng thấy quái đản hơn, vì thế suy nghĩ lại, vẫn nên bỏ đi.

Sáng hôm sau.

Hạ Nhiên xin nghỉ, không đến công ty, nộp tiền cho bệnh viện, bác sĩ cũng đã có vài quả thận phù hợp, chỉ cần đúng thời điểm là có thể làm phẫu thuật.

Đã rất lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, hòn đá đè nặng trên người cuối cùng cũng được chuyển đi, không còn nặng nề kìm nén, thở hổn hển nữa.

Cảm giác cả người thả lòng, thật sự rất thoải mái!

Thẩm Trạch Hy không thấy cô ở công ty, nhận được tin nhắn xin nghỉ, anh lập tức nhíu mày, anh nghĩ, cô chắc chắn đã đến bệnh viện rồi.

Dù sao buổi chiều công ty cũng không có việc gì, anh đứng dậy, bảo trợ lý chuẩn bị giỏ hoa quả, định đến bệnh viện một chuyến.

Khi anh vào phòng bệnh, Hạ Nhiên giật mình, mẹ cô cũng sững sờ, kéo ống tay áo cô, hỏi ai thế?

“Tối qua con đã nói với mẹ rồi, là Tổng Giám đốc công ty con.”

Vừa nghe thấy lời này, mẹ cô vội vã đứng dậy, cảm kích nắm chặt tay anh, nói cảm ơn rối rít.

“Chỉ là tiện thể mà thôi, bác gái đừng để trong lòng, cháu tiện đường nên vừa khéo đến đây thăm bác.” Thẩm Trạch Hy khiêm tốn, dịu dàng, hiếm khi trông nho nhã, lịch sự như vậy.

Ánh mắt của mẹ cô vẫn luôn rơi lên người Thẩm Trạch Hy, nhìn chằm chằm anh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2247


CHƯƠNG 2247

Trông rất đẹp trai, hơn nữa còn là Tổng Giám đốc công ty, tính cách lại tốt như vậy, đúng là đàn ông trong đàn ông mà.

“Tổng Giám đốc Thẩm, buổi chiều cháu có việc gì không? Bọn dì định về nhà ăn cơm, cháu đến ăn cùng đi.”

“Được.”

“Không cần.”

Thẩm Trạch Hy và Hạ Nhiên cùng đồng thanh lên tiếng.

Hạ Nhiên liếc nhìn anh: “Mẹ à, buổi chiều Tổng Giám đốc rất bận, có rất nhiều hợp đồng cần phải ký, làm gì có thời gian rảnh đến nhà chúng ta ăn cơm.”

“Có, chiều nay không có việc gì, rất rảnh…” Thẩm Trạch Hy thản nhiên cười một tiếng, chặn đứng lời cô.

Hạ Nhiên hơi giật khóe môi, người này quả nhiên không đứng đắn mà.

Anh còn thật sự định cùng cô về ăn cơm, lại còn đợi sẵn ở bệnh viện.

Đợi sau khi xong hết mọi chuyện, mẹ cô kéo tay Thẩm Trạch Hy: “Đi thôi, nói cho dì nghe, cháu thích ăn nhất món gì? Lát nữa, dì sẽ đi chợ mua đồ.”

“Vâng, thế thì cháu không khách sáo nữa.”

Mẹ cô kéo cánh tay Thẩm Trạch Hy đi ở phía trước, giống như mẹ con ruột, còn một mình cô đi ở phía sau, trông rất cô đơn, vắng vẻ.

Mua khá nhiều đồ ăn, nhưng toàn là món Thẩm Trạch Hy thích.

Hai người đi phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, càng nói càng hòa hợp với nhau, hoàn toàn coi cô là không khí, người tàng hình.

Cũng choáng váng luôn rồi, cô khoanh hai tay trước ngực, có cũng được, không có cũng chẳng sao, đi ở phía sau. Trước đây, sao cô không chú ý thấy anh còn có một mặt như vậy? Còn có thể khiến người lớn yêu thích.

Cuối cùng, hai người cũng bàn bạc mua đồ ăn xong, toàn là túi lớn, mua cả một đống, đều là Thẩm Trạch Hy xách.

Trở về nhà, mẹ cô nấu ăn trong phòng bếp. Hạ Nhiên muốn giúp, nhưng mẹ lại dứt khoát đẩy cô ra ngoài: “Chỗ này còn cần con giúp à? Con ra ngoài nói chuyện với Trạch Hy đi, một mình mẹ ở đây là được rồi.”

Hạ Nhiên đưa tay lên đỡ trán, bất đắc dĩ đi ra ngoài, nhìn Thẩm Trạch Hy: “Này, anh thật sự không định đi à?”

“Em chắc chắn phải đối xử với tôi như vậy? Có muốn tôi mách bác gái không?” Thẩm Trạch Hy cố ý nhíu mày, xoay người, gọi vào trong phòng bếp: “Bác gái ơi,…”

Còn chưa dứt lời, Hạ Nhiên đã tiến hai trước lên bước, bịt miệng anh lại, thấp giọng cắn răng: “Sợ rồi?”

“Sợ rồi chứ?” Ý cười trên mặt Thẩm Trạch Hy càng không chút kiêng dè, hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, rất nóng, giống như trêu đùa.

Giống như bị điện giật, cả người Hạ Nhiên run lên, lòng bàn tay co lại, lập tức rời xa anh.

“Sao buông tay lại kịp thời thế, nếu buông muộn hơn một chút, tôi có thể sẽ tiến lên đó.” Thẩm Trạch Hy cà lơ cà phất nói.

Hạ Nhiên mắng: “Không biết xấu hổ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2248


CHƯƠNG 2248

Đối với lời mắng chửi của cô, anh hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cười.

“Vì sao anh cứ dính ở đây không chịu đi? Anh đường đường là Tổng Giám đốc Thẩm thị, sao có thể ngay đến cơm cũng không có ăn chứ?”

“Nếu… tôi vì em mà đến, em tin không?”

Không kiềm chế được, trái tim Hạ Nhiên lại đập điên cuồng lần nữa: “Câu này của anh có ý gì?”

“Có cần tôi phải tiếp tục chứng minh rõ không? Hình như em không ngốc đến mức này, có phải không?” Câu này của Thẩm Trạch Hy bao hàm ý nghĩa sâu sắc, ý tứ đều nằm hết trong đó.

Hạ Nhiên nheo mắt, nhìn chằm chằm anh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, cô di chuyển tầm mắt, không nhìn anh nữa.

Nhưng Thẩm Trạch Hy lại không cảm thấy gì, ánh mắt vẫn là trạng thái đó, giống như muốn nhìn thấu hết mọi thứ vậy.

Đúng lúc này, mẹ của Hạ Nhiên bưng đồ ăn đã làm xong ra ngoài, phá vỡ bầu không khí tỏa ra giữa hai người. Hạ Nhiên nhân cơ hội đó đi vào phòng bếp bưng đồ ăn…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thẩm Trạch Hy lại cười với mẹ Hạ, chung đụng với nhau rất vui vẻ. Ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt qua bóng dáng mảnh mai đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp.

Cuối cùng, đợi đến khi ăn xong, cô mới đi từ trong phòng bếp ra, nhìn không chớp mắt, ngồi luôn xuống ghế, cúi đầu, ăn cơm.

Tiếng nói chuyện trên bàn ăn vẫn chỉ có mẹ Hạ Nhiên và Thẩm Trạch Hy, cười nói vui vẻ, vô cùng ăn ý.

Hạ Nhiên vẫn tuân thủ nguyên tắc lời nào không cần nói, thì không nói, không cần lên tiếng, thì không lên tiếng. Tranh thủ khiến mình giống như người tàng hình.

Hai người họ nói chuyện, ngược lại không rảnh để ý đến cô.

Thẩm Trạch Hy cười, khen mẹ Hạ Nhiên có tài nấu nướng, hình thức và mùi hương đều rất tuyệt, hoàn toàn không kém đầu bếp khách sạn. Cuối cùng, tầm mắt lại rơi lên người Hạ Nhiên: “Tài nghệ nấu nướng của em thế nào? Có được di truyền ưu điểm của bác gái không?”

Chủ đề nói chuyện đột nhiên chuyển hướng lên mình, Hạ Nhiên giật mình, bị sặc, ho không ngừng.

Thấy vậy, mẹ cô nghiêng người, đưa tay ra vỗ vai cô, thông khí cho cô: “Đã lớn như vậy rồi, ngay đến cả ăn cơm cũng bị nghẹn!”

Hạ Nhiên không nói gì, sao cô biết được hai người đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên lại chuyển chủ đề lên người cô cơ chứ?

“Cũng bình thường.”

“Hi vọng có cơ hội, có thể thưởng thức món em nấu.” Thẩm Trạch Hy nhướn mày.

Hạ Nhiên mắng thầm trong lòng: đồ không biết xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, nở nụ cười trong veo.

“Nói thật, đứa trẻ Hạ Nhiên này lười lắm, nhưng nấu ăn thì vẫn được di truyền một chút từ dì, nấu cũng được. Đợi cháu rảnh rỗi đến đây, dì bảo nó nấu cho cháu ăn.” Ý cười trên mặt mẹ Hạ không hề biến mất.

Thật ra trong lòng bà còn có suy nghĩ khác. Tính cách của người đàn ông trước mặt quả thật không tồi, vô cùng ưu tú.

Mà bây giờ, Hạ Nhiên cũng vừa khéo đang độc thân, nếu hai người có thể thành đôi, thì đây cũng là một chuyện rất tốt.

“Mẹ ơi, mẹ đừng ăn nói trắng trợn thế chứ! Bịa đặt cũng không bịa như kiểu của mẹ đâu! Tài nghệ nấu nướng của con kém lắm, mười người ăn xong thì đến chín người là thấy khó ăn.”

“Thế thì vừa khéo, tài nghệ nấu nướng của bác gái xuất sắc như vậy, em rảnh thì học hỏi nhiều vào, lần sau tôi đến kiểm tra thành quả.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom