Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2269


CHƯƠNG 2269

“Vậy thì cút đi cho tôi!” Hạ Nhiên cũng không khách khí, còn muốn ăn tiệc lớn hoàng gia gì đó, có ăn là tốt lắm rồi!

“Nếu em yêu đã có lời, vậy tất nhiên phải nghe theo lời em yêu, em nói thế nào thì là thế ấy, tôi không ý kiến gì…” Anh càng nói thì giọng điệu càng mềm mại, quả thật có thể dùng từ “buồn nôn” để hình dung.

Tiếng nói lạnh lẽo của Hạ Nhiên giống như gạt ra từ trong kẽ răng: “Anh muốn tôi chém anh một đao hả?”

Đùa giỡn có chừng mực, Thẩm Trạch Hy đáp lời, sau đó cúp điện thoại.

Cô lại trở về với công việc yêu thích nhất của mình, trong lòng vui mừng gần như không thể diễn tả thành lời, càng cố gắng chăm chỉ làm việc hơn.

Buổi tối hết giờ làm, lúc cô đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi thì cục trưởng đi qua, nói có một vụ án mạng xảy ra, cần cô tới hiện trường.

Hạ Nhiên gật đầu, không hề do dự gọi thẳng cho Thẩm Trạch Hy: “Tối nay, tôi tạm thời có nhiệm vụ, chuyện ăn cơm thì thôi. Lần sau, tôi sẽ mời anh.”

Cô nói xong, cũng chẳng đợi anh trả lời đã cúp máy luôn. Thẩm Trạch Hy mặc bộ vest phẳng phiu, chân mày giật giật. Dù gì anh cũng vui vẻ cả một buổi chiều, bây giờ đổi lại kết cục như vậy à?

Khi anh trở lại nhà họ Thẩm, cảm thấy cả người kiệt sức. Nhưng Huyên Huyên đang mặc chiếc váy hoa xinh đẹp lại bồng bềnh để múa, chẳng khác nào một chú bướm sắp bay.

“Sao hôm nay con vui thế?”

“Ba hai, ngày mai bọn con sẽ đi du lịch, ba hai đừng quá nhớ bọn con nhé!” Huyên Huyên cười toe toét, mắt híp lại thành hình trăng khuyết rồi: “Ngày mai là kỳ nghỉ ngày quốc khánh, bọn con sẽ ra nước ngoài du lịch đấy.”

Thẩm Trạch Hy nhíu mày: “Vậy sao ba hai không biết nhỉ?”

“Bây giờ con nói cho ba biết cũng không muộn mà.”

“Được, ba hai không thích làm người bóng đèn, bốn người nhà con đi đi, về nhớ mang quà cho ba hai đấy.”

Huyên Huyên rất ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Nhiên là bạn gái của Thẩm Trạch Hy nên cục trưởng cho cô nghỉ.

Thẩm Trạch Hy nằm ở trên giường, tùy tiện lật xem tạp chí. Cửa không khóa nên anh vẫn có thể nghe được tiếng con bé Huyên Huyên kia đang vui vẻ hát, anh bất lực lắc đầu. Nhưng anh nhớ tới điều gì, đôi mắt lập tức phát sáng lên…

Sớm hôm sau, mặc dù là kỳ nghỉ nhưng Hạ Nhiên chẳng thấy có gì khác, cô chỉ muốn tranh thủ ngủ và lười biếng trong kỳ nghỉ này thôi.

Nhưng cô không ngủ được bao lâu, bên ngoài vọng đến những tiếng động rất ồn ào, khiến chẳng ai có thể ngủ được. Cô nghi ngờ, giãy giụa mãi mới dậy, vừa ngáp vừa kéo cửa phòng ra.

Vẻ mặt mẹ Hạ Nhiên đầy vui sướng, vừa khẽ hát vừa kéo vali, dáng vẻ kia cao hứng thế nào thì khỏi phải bàn.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đã ầm ĩ thế?” Cô vẫn mặc áo ngủ, tóc rối bời.

“Mẹ đang tính qua gọi con đấy. Con mau rửa mặt, chải đầu và thay quần áo đi. Lát nữa, Trạch Hy sẽ đưa chúng ta đi du lịch.”

Hạ Nhiên lập tức tỉnh táo lại, đồng tử giãn ra: “Du lịch ạ?”

“Đúng vậy, cậu ấy mới gọi tới vào sáng sớm, chẳng phải mẹ đang xếp đồ à? Cái vali này mua về đến giờ còn chưa từng phát huy công dụng, bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng tới rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2270


CHƯƠNG 2270

“…”

“Mẹ, bây giờ bọn con chỉ đang trong giai đoạn yêu nhau thôi, mẹ thấy để người ta bỏ tiền như vậy có được không?”

Mẹ Hạ Nhiên nói: “Mẹ thích cậu ấy. Thật làm khó cho cậu ấy còn có thể nghĩ đến chuyện đi du lịch với chúng ta. Bất kể đến lúc đó hai con có cưới nhau hay không, mẹ đều sẽ trả chi phí du lịch cho cậu ấy.”

Hạ Nhiên không nói nữa. Mấy năm nay, mẹ căn bản chưa từng đi du lịch. Nếu bây giờ bà muốn đi, cô cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của bà.

Cô về phòng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo gọn gàng. Cô mới thu dọn xong thì Thẩm Trạch Hy đã lên tầng.

“Vậy còn Hạ Vũ thì làm sao?” Hạ Nhiên lo lắng nói.

“Đã có bệnh viện chăm sóc rồi. Bọn họ chăm sóc anh ấy còn chuyên nghiệp hơn em cả trăm lần đấy.” Thẩm Trạch Hy đã suy nghĩ xong tất cả mọi chuyện.

Trên chiếc Bentley màu đen, Thẩm Trạch Hy ngồi trên ghế phụ, Hạ Nhiên và mẹ cô ngồi ở ghế sau, chạy tới sân bay.

Hạ Nhiên cũng thấy hoàn toàn say rồi. Khi đến sân bay, cô vẫn chưa biết bọn họ sẽ tới thành phố nào.

Mãi đến khi cô bị dẫn vào phòng chờ của sân bay, mới biết hóa ra bọn họ đi Đài Loan. Bọn họ thậm chí còn chưa làm các thủ tục liên quan, anh cũng có thể dẫn vào được à?

Ở khoang hạng nhất, mẹ Hạ Nhiên và Hạ Nhiên ngồi cạnh nhau. Chỗ ngồi của Thẩm Trạch Hy lại khá xa.

Nhưng mẹ của Hạ Nhiên tâm tư nhiều, bà thấy vậy thì đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Trạch Hy, nói: “Trạch Hy, con sang ngồi với Hạ Nhiên đi. Để bác ngồi ở đây cho.”

“Bác gái, không cần đâu. Cháu ngồi ở đây là được rồi.” Thẩm Trạch Hy đóng quyển tạp chí lại, cong môi thoáng mỉm cười.

“Cháu sang đó ngồi đi. Bác ghét nó ồn ào, muốn ngồi một mình cho yên tĩnh.”

Thẩm Trạch Hy không có cách nào, đành đứng dậy, qua ngồi. Ánh mắt thù địch của Hạ Nhiên lập tức bắn tới giống như mũi tên sắc bén: “Anh tới đây làm gì?”

“Bác gái chê em ồn, muốn anh sang đây ngồi. Anh cũng là người vô tội.” Anh nhún vai biểu thị mình rất hết cách.

Khóe mắt Hạ Nhiên giật không ngừng. Sao trước đây cô không biết mẹ mình có nhiều tâm tư như vậy?

Thấy Hạ Nhiên không muốn nói chuyện với mình, Thẩm Trạch Hy không tự chuốc vạ vào thân, cũng đúng lúc hơi buồn ngủ nên nhắm mắt lại.

Có lẽ anh thật sự quá buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi. Hạ Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay đang xuyên qua những đám mây trắng, phong cảnh này thật sự rất đẹp.

Từng đám mây trắng như bông mềm mại, bồng bềnh. Cô đang mải mê nhìn, đột nhiên cảm thấy vai chợt nặng. Cô quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Trạch Hy đã ngả đầu vào trên vai cô.

Cô nhíu mày, dịch vai, giơ tay chậm rãi đẩy đầu anh về phía sau từng chút một, sau đó thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngắm phong cảnh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng chẳng bao lâu, vai lại chợt nặng. Cô rủ mắt nhìn xuống, quả nhiên thấy đầu anh lại ngả qua. Cô nghiến răng, lại đẩy qua.

Anh giống như một miếng sắt còn cô là thỏi nam châm, anh ngả vào trên người cô hết lần này tới lần khác. Sau vài lần, Hạ Nhiên cuối cùng cũng mệt mỏi!

Cô liếc mắt nhìn qua, lại có thể thấy gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc. Thật ra anh rất đẹp trai, mũi thẳng, môi rất mỏng, mắt thâm thúy, nhìn rất đẹp…

Tướng ngủ của anh vẫn tạm được, cho dù ngả đầu vào người cô nhưng hai cánh tay vẫn khoanh trước ngực, chân dài bắt chéo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2271


CHƯƠNG 2271

Hạ Nhiên giật giật lông mày, gọi tiếp viên hàng không đang đi lại trong máy bay lại, lấy một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên…

Hệ thống sưởi rất tốt, hơi nóng khiến Hạ Nhiên cũng dần cảm thấy buồn ngủ. Cô ngả đầu, vừa khéo lại ngay sát bên cạnh đầu của Thẩm Trạch Hy, cũng bắt đầu ngủ say.

Cùng lúc đó, Thẩm Trạch Hy mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo, đâu có dáng vẻ buồn ngủ gì nữa. Anh vẫn duy trì động tác lúc đầu, đắp chăn cho cô, sau đó cẩn thận quan sát.

Cô thật ra không giống chị dâu, trông tương đối thanh tú, là kiểu hoàn toàn khác, lại có thể khơi dậy tình cảm trong lòng anh.

Hạ Nhiên vẫn ngủ rất thoải mái và ngon, cảm thấy rất ấm áp, không khí hít thở cũng rất dễ chịu, có mùi nước hoa Cologne thoang thoảng, thuận tiện còn cọ cọ vài cái.

Cô ngủ rất lâu, mãi tới khi máy bay hạ cánh an toàn, cô vẫn chưa tỉnh dậy. Thẩm Trạch Hy giơ tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Được rồi, em nên dậy thôi. Chúng ta phải xuống máy bay rồi…”

Cô đang mơ mơ màng màng thì nghe có người nói chuyện. Cô hơi hé mắt ra, gương mặt đẹp trai người đàn ông lập tức lọt vào mà không hề báo trước. Hạ Nhiên hoảng hốt hét lên rồi nhanh chóng tách ra, giống như chú chim bị kinh động vậy.

“Anh làm gì tôi?”

Thẩm Trạch Hy giang cánh tay ra, hoạt động gân cốt, xoay cổ phát ra tiếng động: “Em định qua cầu rút ván à? Vừa rồi, lúc em dựa vào anh đâu có phản ứng như thế…”

“Tôi… tôi tự dựa qua à?” Cô không thể tin nổi, chỉ ngược về phía mình.

“Đúng vậy, khách hàng ngồi ở đây đều có thể làm chứng cho anh. Em có muốn nghe thử không?”

Khóe miệng Hạ Nhiên giật giật. Cô thấy anh không giống như nói dối, tức giận nói: “Lần này, lợi cho anh rồi!”

“Lợi cho anh à? Chà chà, anh lại không muốn chiếm lợi như vậy đâu. Lúc này, cánh tay anh vẫn còn tê đấy. Hay anh để em chiếm lợi lại nhé?” Anh hỏi thăm giống như có lòng tốt vậy.

Hạ Nhiên khẽ ho một tiếng, mặt hơi đỏ lên và mặc kệ anh, lấy vali rồi đi thẳng ra khỏi máy bay.

Nhưng sau khi xuống máy bay, Hạ Nhiên và mẹ cô đều giật mình, đứng ngây ra như bức tượng, nhìn về phía cách đó không xa. Hạ Vũ ngồi xe lăn ở đó, đang cười rạng rỡ.

“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?” Mẹ cô nghĩ mình bị ảo giác.

Thẩm Trạch Hy ôm vai bà: “Xin lỗi bác gái, cháu muốn cho hai người một niềm vui bất ngờ. Hạ Vũ đã ngồi chuyến bay khác qua đây trước.”

Sau đó, anh nhấc đôi chân dài đi tới, đẩy xe lăn, gương mặt mỉm cười thản nhiên giống như được ánh mặt trời che phủ.

Giây phút đó, tim Hạ Nhiên đập thình thịch. Anh đón ánh mặt trời, đi về phía cô. Không chỉ tim cô đập thình thịch, còn ngây người nhìn chằm chằm vào anh…

Cho đến khi anh tới gần, cô mới phát hiện ra mạch suy nghĩ của mình đã chạy xa như vậy. Cô khép hờ mắt, nhanh chóng kéo mạch suy nghĩ từ xa chạy về.

Mẹ Hạ Nhiên đã không biết phải nói gì nữa, đặc biệt cảm kích nhìn Thẩm Trạch Hy: “Bác thật không biết phải cảm ơn cháu thế nào!”

“Có gì đâu mà phải cảm ơn ạ? Bởi vì chúng ta là người nhà nên cháu mới muốn làm việc này.” Thẩm Trạch Hy thản nhiên cười.

“Dù nói thế nào cũng phải cám ơn cháu. Cám ơn cháu có thể suy nghĩ chu đáo cho nhà bác như vậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2272


CHƯƠNG 2272

Thẩm Trạch Hy giả vờ tức giận: “Bác gái còn khách sáo như vậy là cháu sẽ giận đấy.”

“Được được rồi, bác không cảm ơn nữa, bác gái sẽ nhớ kỹ những ý tốt và ân tình mà cháu dành cho bác.”

Thẩm Trạch Hy thực sự hết cách, giơ ngón tay với những khớp rõ ràng chậm rãi bóp trán.

Bọn họ đương nhiên phải qua khách sạn trước, để thu xếp chỗ ở. Mẹ Hạ Nhiên không yên tâm, cứ nhất quyết đòi ở cùng một phòng với Hạ Vũ, muốn chăm sóc anh ta bất kỳ lúc nào.

Do cộng thêm Thẩm Trạch Hy thì bọn họ cần ba gian phòng, nên Hạ Nhiên định đặt thêm một phòng khác. Nhưng lễ tân nói cho cô biết chỉ còn hai phòng.

Mẹ Hạ Nhiên nghe vậy lại nói: “Vậy cứ sắp xếp thế này đi, con và Trạch Hy ở một phòng. Cậu ấy ngủ giường, con ngủ trên sàn.”

Hạ Nhiên suýt nữa hét lên chói tai, trợn tròn mắt: “Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy?”

“Trông mẹ giống nói đùa sao? Phòng lớn như vậy, hoàn toàn có thể ngủ được hai người.”

Vào lúc này, Thẩm Trạch Hy cũng vui rồi: “Bác gái yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không để cho Hạ Nhiên phải ngủ trên sàn đâu. Cháu sẽ ngủ trên sofa.”

“Được rồi, được rồi, đùa kiểu gì vậy? Đâu phải chỉ có một khách sạn gần đây, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.” Hạ Nhiên lắc đầu, nói.

“Con không thấy trên đường bị giày vò thành thế nào, còn muốn cố gây thêm rắc rối à? Con muốn đi thì tự con đi, mọi người sẽ ở đây. Trạch Hy, chúng ta về phòng thôi, cứ để nó đi.” Mẹ Hạ Nhiên đẩy xe lăn, đi về phía thang máy.

Thẩm Trạch Hy liếc nhìn Hạ Nhiên nhướng mày, sau đó lên tầng.

Hạ Nhiên thấy thế, không khỏi có chút buồn bực, trong lòng tức giận, xoay người ra khỏi khách sạn. Cô không tin ngoài khách sạn này thì không còn chỗ ở nào khác!

Xung quanh có không ít khách sạn. Cô đi vào hỏi thăm, kết quả nhận được đều là hết phòng, một phòng cũng không có. Bây giờ đáng là kỳ nghỉ mùng một tháng mười, đúng mùa du lịch cao điểm, khách sạn đều được đặt trước, đã sớm kín chỗ rồi.

Cô không cam lòng, lại tới khách sạn khác, nhưng vẫn nhận được đáp án giống hệt.

Tất cả khách sạn đều cùng một đáp án, không có phòng trống, một phòng trống cũng không có.

Hạ Nhiên nhăn mặt nhíu mày, không có cách nào, lúng túng trở về khách sạn.

Lúc cô về đến phòng, ba người đang xem ti vi, nhìn thấy cô xuất hiện cũng chẳng lạ, không để tới cô.

Hạ Nhiên cười gượng, lấy một quả táo trong đ ĩa trái cây bên cạnh, rửa sạch rồi gặm ăn, còn mặt dày nói: “Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ. Con ngủ trên sofa .”

Mẹ Hạ Nhiên căn bản không để ý cô, sau một lúc lâu mới nói: “Không được!”

“…” Hạ Nhiên nghe được câu trả lời này cũng hoàn toàn say rồi. Đây là lời mẹ ruột của mình nên nói sao?

Con gái đã không có chỗ ở, phải lưu lạc ở đầu đường, bà còn nhẫn tâm như vậy?

“Mẹ thật sự không cho con ngủ à?” Hạ Nhiên còn cảm thấy không thể tin nổi, nghi ngờ hỏi lại lần nữa.

“Ai nói đùa với con chứ!”

Dù sao Hạ Nhiên cũng đã hạ quyết tâm rồi. Lát nữa, bất kể thế nào cô cứ ở lỳ chỗ này không đi. Sợ rằng bà có đuổi nữa, cô cũng sẽ mặt dày mày dạn không đi.

Hơn chín giờ tối, Thẩm Trạch Hy chào, sau đó đi nghỉ. Hạ Nhiên vẫn ngồi trên sofa không động đậy, không hề có ý định rời đi.

Mẹ Hạ Nhiên cũng không nói gì, có vẻ như mặc kệ cô, thích làm thế nào thì làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2273


CHƯƠNG 2273

Hạ Nhiên thấy thế, trong lòng không khỏi mừng thầm. Cô đã tính xong rồi, lấy một cái chăn, lại thêm một cái gối, sau đó ngủ luôn trên sofa.

Cô còn đang mải nghĩ, mẹ của cô đột nhiên nói: “Con xuống dưới tầng mua hai túi sữa nguyên chất, để mẹ hâm nóng cho anh con uống.”

Hạ Nhiên không hề nghi ngờ, đứng dậy, đi xuống cửa hàng ở tầng dưới mua mấy túi. Lúc cô đứng trước cửa phòng ấn chuông lại chẳng có ai mở cửa.

Mí mắt cô giật giật, trong lòng có một dự cảm xấu. Chắc không phải…

Nhưng suy nghĩ này mới xuất hiện đã bị cô bác bỏ. Sao có thể như vậy được!

Cô tiếp tục giơ tay ấn chuông, nhưng vẫn không có ai mở cửa. Cô chán nản, dựa vào trên cánh cửa. Vừa rồi mình thật sự không nên tin mẹ!

Nhưng cửa phòng đối diện mở ra. Thẩm Trạch Hy đã thay áo ngủ thản nhiên khoanh hai tay trước ngực, nheo mắt ung dung nhìn cô: “Bị vứt bỏ à?”

Cô tức giận hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng bốn chữ, cá mè một lứa!

“Bây giờ cửa mở, em có muốn vào không?” Anh gõ cánh cửa, hỏi thăm.

“Không cần!” Cô thậm chí không hề suy nghĩ đã từ chối, đặc biệt có khí khái.

Thẩm Trạch Hy giang hai tay cả tỏ ý hết cách rồi, nhún vai nói: “Con người anh thật ra không thích làm khó người khác. Nếu em thật sự không thích vào thì thôi. Anh đếm đến ba, cho em một cơ hội cuối cùng, một, hai…”

Anh còn chưa nói dứt lời, Hạ Nhiên đã đi vào.

Thẩm Trạch Hy: “…”

Không phải vừa rồi còn tỏ ra thấy chết không sờn à? Sao lúc này mới chớp mắt đã lật mặt vậy?

Thẩm Trạch Hy đi vào, đồng thời tiện tay đóng cửa phòng khách sạn lại. Anh cầm cốc nước, Hạ Nhiên hỏi anh: “Anh ngủ trên sofa nhé?”

“Sao anh phải ngủ trên sofa?”

“Chẳng phải anh mới nói với mẹ tôi là anh sẽ ngủ trên sofa, tôi ngủ trên giường à?”

Thẩm Trạch Hy thản nhiên lắc đầu: “Trước khác, bây giờ khác.”

“Anh thật vô sỉ, nói chuyện không giữ lời!”

“Đó là tại em đã từ chối đề nghị vừa rồi. Cho dù bây giờ em vẫn vào được phòng này nhưng em đã bị đuổi ra ngoài, hai tính chất hoàn toàn khác nhau.”

Hạ Nhiên cười lạnh: “Ngụy biện!”

“Không hề, đây là sự thật.”

“Xì, sao bây giờ tôi mới phát hiện ra anh vô sỉ như vậy chứ? Hơn nữa còn già mồm át lẽ phải, chết cũng có thể bị anh nói thành sống!”

Thẩm Trạch Hy vị xem thường vẫn nở nụ cười mỉm mê người: “Bây giờ em mới phát hiện ra à? Đáng lẽ em phải có nhận thức này từ lần đầu tiên anh tấn công ngực của em chứ?”

Hạ Nhiên lặng đi không nói được: “…”

Cô nói không lại, cầm luôn cái gối ném mạnh về phía anh. Thẩm Trạch Hy hơi cúi người xuống, tùy ý nhặt một cái lên cũng ném qua như vậy, nhưng ai biết trúng hồng tâm, đúng lúc đập phải mũi của Hạ Nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2274


CHƯƠNG 2274

Có thể nói hành động này đã chọc giận cô rồi. Cô đứng lên, cầm gối đập mạnh về phía anh.

Hai người đều đã là người trưởng thành, cộng lại đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lúc này ấu trĩ giống như trẻ con, anh ném tôi một cái, tôi ném cô một cái, tuyệt đối không thể chịu thiệt!

Anh đuổi tôi đuổi, tôi đuổi anh đuổi, một chỗ bé như vậy lại làm cho hai người mệt đến nỗi thở hổn hển, mũi cũng hít thở gấp gáp.

Thẩm Trạch Hy tay dài chân dài, anh đã cướp hết tất cả gối trong phòng vào tay, vẻ mặt đắc ý khiêu khích nhìn cô.

Tính cách Hạ Nhiên vốn hiếu thắng, lúc này đã bị kẻ địch đạp dưới chân, còn có thể nhịn được sao? Đáp án đương nhiên là không thể rồi!

Cô xông thẳng tới, đẩy Thẩm Trạch Hy ngã xuống giường.

Hạ Nhiên nắm chắc thời cơ, nhanh tay chân nhanh nhào qua, đúng lúc cưỡi ở trên người Thẩm Trạch Hy.

Lần này, đổi lại thành cô cười đắc ý, còn thần kinh thô lắc qua lắc lại trên bụng của người đàn ông. Vị trí nhạy cảm nhất trên cả người Thẩm Trạch Hy là bên thắt lưng, bị lắc qua lắc lại như vậy, lửa nóng lập tức dâng trào. Đôi môi mỏng của anh mím lại, hầu kết chuyển động.

“Dù sao tôi cũng từng học võ, anh tưởng dựa vào anh mà có thể khống chế được tôi sao? Nói giỡn sao?”

Thẩm Trạch Hy trầm giọng, cảnh cáo cô: “Bây giờ anh cho em một cơ hội, mau chóng rời đi.”

“Cho tôi cơ hội á? Anh còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Bây giờ là tôi đè anh, tôi khống chế anh, chứ không phải anh khống chế tôi!”

“Ai khống chế ai không phải là vấn đề quan trọng nhất, vấn đề quan trọng nhất là nếu em không tránh ra nữa, hành động kế tiếp của anh sẽ khiến em phải hối hận đấy!”

Hạ Nhiên cười với vẻ xem thường. Còn uy hiếp cô à? Nực cười! Chẳng lẽ cô là người chịu bị uy hiếp sao?

Thẩm Trạch Hy nhướng mày, bỗng nhiên nhổm dậy, giơ bàn tay giữ lấy gương mặt cô, tùy ý hôn lên.

Anh hôn cũng rất cuồng nhiệt, hôn đến khi môi cô sưng lên mới chịu thả ra…

Nhưng mới thả ra chưa được hai giây, anh lại hôn, cùng lúc đó cơ thể cũng cho ra phản ứng thành thật nhất.

Cô đỏ mặt, giọng nói vụng về, mơ hồ không rõ: “Anh dậy đi, mau dậy đi!”

Anh giống như sói đói, hôn thế nào, gặm thế nào cũng không đủ, sao có thể nghe lời cô mà dậy chứ?

Thẩm Trạch Hy cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

Gương mặt Hạ Nhiên đỏ bừng, cố dồn hết sức đẩy mạnh anh ra: “Anh vô sỉ!”

“Vậy em có phản ứng không?” Thẩm Trạch Hy ổn định cơ thể, đứng lên.

“Không biết xấu hổ!” Cô mắng tiếp, chỉ hận không thể giơ tay xé anh ra.

“Anh có thể khẳng đỉnh, trước đây em chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào!” Anh nói chắc chắn, liếc nhìn cô mỉm cười.

Hạ Nhiên cuối cùng bị chọc giận, quét chân đá về phía Thẩm Trạch Hy.

Anh nhanh tay lẹ mắt, xoay người tránh thoát, khẽ nhướng mày: “Chẳng qua, em cũng không mất mát gì, anh cũng chưa từng có người phụ nữ nào…”

Hạ Nhiên nghe được lời này, cuối cùng không nhịn được giễu cợt: “Anh lừa ai vậy!”

Tên playboy như anh mà nói chưa từng có người phụ nữ nào. Ha ha, ai sẽ tin chứ?

“Em không tin à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2275


CHƯƠNG 2275

“Anh có thể hỏi bất kỳ người phụ nữ nào ở thành phố S này, xem bọn họ có tin không!”

Thẩm Trạch Hy bất đắc dĩ xoa trán: “Đây nhất định là một thế giới nói dối, bây giờ nói thật ngược lại chẳng ai tin, thật đáng buồn!”

Vào lúc này, Hạ Nhiên mới kinh ngạc phát hiện ra, mình vì vài câu nói của anh mà quên mất chuyện chính. Cô âm thầm nghiến răng, bất ngờ đạp vào đầu gối của anh.

Thẩm Trạch Hy căn bản không đề phòng, bị đạp trúng, quan trọng nhất là dưới chân cô còn là giày cao gót có gót nhọn, một đạp xuống, cái đau kia quả thật không có cách nào diễn tả.

“Đáng đời! Đúng là đáng đời! Ai bảo anh vô sỉ, không biết xấu hổ như vậy!” Cô khẽ cười, trong lòng cuối cùng cũng bớt buồn bực, không còn nặng nề, áp lực và phẫn nộ như vậy nữa.

“…” Thẩm Trạch Hy lại khẽ xoa trán: “Trai đơn, gái chiếc, còn là người yêu, xảy ra chuyện này cũng rất bình thường. Dù sao anh xem em là bạn gái anh…”

“Cái gì? Anh xem cái gì? Anh không biết là giả à? Đáng đời!”

“Điều này chứng tỏ sức hấp dẫn phái nữ của em có thể thu hút anh. Nếu trai đơn, gái chiếc ở chung một phòng, anh thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn em mấy lần, chẳng lẽ em không cảm thấy tôn nghiêm bị giảm đi à? Em hãy thành thật đi, chúng ta đều là người trưởng thành, tình huống như vậy là rất bình thường, cho nên em cần gì phải giả vờ nghiêm túc chứ?”

Hạ Nhiên xì một tiếng khinh miệt, đều là mấy lời quanh co gì đâu, cô cũng thật sự là a a rồi!

“Tôi cảnh cáo anh trước, nếu anh còn làm ra hành động như vừa rồi, xem tôi có đánh sưng mặt anh lên không!”

Thẩm Trạch Hy lắc đầu, tùy ý nằm ở trên giường, giơ tay kéo chăn qua, muốn đi ngủ.

Hạ Nhiên đi tới, vén chăn lên: “Chẳng phải vừa nãy anh nói với mẹ tôi, sẽ nhường tôi ngủ trên giường, tuyệt đối không bắt tôi ngủ trên sàn à.”

“Sao em có thể xem là thật chứ? Thế chuyện em là bạn gái anh, sao từ trước tới nay chưa từng thấy em xem là thật hả?”

“Có một số việc có thể xem là thật, có một số việc lại không thể xem là thật! Ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết à?”

Thẩm Trạch Hy không nói tiếng nào, nhắm mắt lại, cũng không định để ý tới cô nữa. Anh nhắm mắt, rõ ràng không định nhường cô.

Hạ Nhiên cũng lười so đo với anh nữa. Cô đâu phải không có chỗ ngủ, ngủ trên sofa cũng là ngủ vậy. Cô không cần so đo giống như anh.

Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ có ánh sáng màu xanh lam trên đầu, trông rất dịu mắt.

Cô chịu giày vò trên máy bay lâu như vậy, còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc này thật sự mệt mỏi. Chỉ một lát, tiếng hít thở nặng nề liên tục đan xen của hai người vang lên.

Nửa đêm, Thẩm Trạch Hy đi vệ sinh, vừa bật đèn thì thấy bóng lưng nhỏ nhắn trên sofa. Anh cầm lấy chăn đắp lên cho cô, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên trên giường, định ra ngủ trên sofa.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, trong đầu lại bất giác nhớ lại tình cảnh vừa rồi…

Đôi môi mỏng mím chặt lại giống như một đường thẳng. Anh cảm giác mình thật sự điên rồi!

Đủ loại phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, gợi cảm, trong sáng vây quanh anh, đều không thể k1ch thích lòng h@m muốn phụ nữ của anh, đương nhiên là trừ chị dâu. Nhưng cô là ngoại lệ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2276


CHƯƠNG 2276

Cô chẳng cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì, chỉ lặng lẽ ngủ, lại có thể k1ch thích tất cả sự cuồng nhiệt trong lòng anh, điều này thật sự không đơn giản…

Anh cúi xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nóng ấm của cô. Anh hôn rất nhẹ, lại giống như lông chim…

Sớm hôm sau.

Hạ Nhiên dậy rất sớm. Đây là thói quen sinh hoạt mà cô vẫn luôn nghiêm khắc tuân theo. Cô vươn vai, tùy tiện đảo mắt nhìn qua, sau đó lại thấy Thẩm Trạch Hy đang ngủ trên sofa. Cô ngẩn ra, nhìn về phía dưới người. Không ngờ mình ngủ ở trên giường!

Như vậy chỉ có một lời giải thích, chắc chắn là Thẩm Trạch Hy bế cô lên trên giường.

Trông anh lúc nào cũng ngả ngớn, mặt hơi vênh lên, còn có dáng vẻ lưu manh, không mấy nghiêm túc, nhưng lại làm cho cô hết chuyện này tới chuyện khác, dường như anh thật sự là người tốt.

Cô rửa mặt, chải đầu, sau đó đi sang phòng bên cạnh. Hạ Vũ hưng phấn nhìn xuống tầng. Anh ta chưa từng đi du lịch, cho nên cảm thấy vô cùng tò mò và kích động với mọi thứ nhìn thấy được bây giờ.

Sau đó, Hạ Nhiên cảm thấy mình đã khiến anh ta phải chịu thua thiệt.

Hạ Vũ thích dính cô nhất, nhưng từ sau khi có việc làm, công việc gần như đã chiếm hết cuộc sống của cô.

Mỗi ngày tan sở về, cô tắm xong là nằm trên giường không muốn động đậy, càng khỏi phải nói tới qua chơi với Hạ Vũ. Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình có lỗi với anh ta.

Hai người đứng sau xe lăn, nhìn xuống dưới lầu, cô không ngừng trêu chọc Hạ Vũ, trong phòng luôn đầy ắp tiếng cười.

Khi Thẩm Trạch Hy đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, anh rất thích, luôn cảm thấy ấm áp và thoải mái tự tại.

Ăn sáng xong, mọi người đi dạo phố, Thẩm Trạch Hy không để hai người đẩy xe lăn, vẫn luôn là anh tự đẩy.

Đột nhiên Hạ Vũ hơi ngượng ngùng, lông mày nhíu lại, người cọ vào xe lăn có vẻ rất không thoải mái.

Mẹ Hạ Nhiên là người phát hiện ra đầu tiên: “Làm sao vậy?”

“Con muốn đi vệ sinh, buồn lắm rồi.” Hạ Vũ hạ thấp giọng, bởi xung quanh toàn là người.

Thẩm Trạch Hy đẩy xe lăn nghe thấy rõ ràng, anh lên tiếng: “Để cháu đưa anh ấy đi cho.”

Nói xong, anh xoay xe lăn rời đi, Hạ Nhiên kéo ống tay áo mẹ hỏi họ đi đâu mới biết Hạ Vũ muốn đi vệ sinh.

Cô không yên tâm lắm, nhìn Thẩm Trạch Hy đã biết là công tử bột, tình trạng hiện giờ của Hạ Vũ rất xấu, anh có thể chăm sóc được không?

Nhưng lại là nhà vệ sinh nam, cô cũng không tiện vào, hết cách, cô chỉ đành chờ bên ngoài.

Năm phút sau, Thẩm Trạch Hy đẩy Hạ Vũ ra ngoài, điện thoại đổ chuông, anh đi sang một bên nghe máy.

Nhân lúc này, Hạ Nhiên hỏi Hạ Vũ: “Anh đi vệ sinh chưa? Có cảm thấy khó chịu không?”

Hạ Vũ lắc đầu, cười tít mắt: “Không, cậu ấy sợ anh không thoải mái còn tìm bình nước cho anh, cuối cùng còn đưa anh đi rửa tay, vẫn còn mùi thơm này.”

Hạ Nhiên nhướng mày, không ngờ anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy!

Đoàn người đi chơi cùng nhau rất vui, không hề có chút không thoải mái nào, đến tận mười giờ tối mới về lại khách sạn.

Thẩm Trạch Hy còn mang theo laptop, lúc này đang giải quyết công việc của công ty, dường như gặp phải vấn đề khó khăn gì đấy, lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt cũng không tốt lắm, nặng nề bực bội.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2277


CHƯƠNG 2277

Đã quen với dáng vẻ lười biếng và ngả ngớn, chuyện gì cũng không quan tâm của anh, bây giờ thấy anh thế này, cô lại cảm giác không quen lắm.

“Sao vậy, cũng có chuyện làm khó được anh cơ à?” Cô giả vờ thản nhiên nói, muốn khuấy động bầu không khí lúc này.

“Sao em lại nói vậy?”

“Vẻ mặt anh nói cho tôi biết bây giờ anh đang gặp vấn đề khó giải quyết.” Hạ Nhiên nhún vai: “Bây giờ lông mày anh đang nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi luôn đó.”

Thẩm Trạch Hy đẩy laptop sang một bên, không nói nữa, đúng là công ty đang gặp phải một số vấn đề, xảy ra sai sót trong kế hoạch hợp tác với nước ngoài.

“Đôi khi anh cũng rất có tế bào lãng mạn đấy, nhưng đi du lịch mà còn giải quyết chuyện của công ty thì đúng là nhàm chán, bây giờ chúng ta chơi đấu địa chủ đi, anh thấy thế nào?”

Anh ngẫm nghĩ: “Được.”

Hai người không có bài, mà cũng không đủ quân số nên đành chơi trên máy tính, mỗi người một ván, xem ai thắng nhiều hơn.

Hạ Nhiên luôn nói vận may của anh quá tốt, đến lượt anh luôn là bài đẹp, nhưng cứ tới lượt cô thì bài lại xấu kinh khủng khiếp, chẳng công bằng chút nào!

Thẩm Trạch Hy cười đắc ý: “Đừng viện cớ và lý do nữa, điều này cho thấy em chơi không giỏi bằng anh.”

Nhìn nụ cười này Hạ Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô cũng cong môi cười, còn xuỳ anh một tiếng.

Có lẽ đến bản thân cô cũng không phát hiện, trong lúc bất giác, cô đã dần dần để ý đến anh…

Một số thứ thực sự đang dần thay đổi, nhưng người trong cuộc lại không biết…

Bầu không khí buổi tối hôm nay giữa hai người rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, hai người ở bên nhau cũng rất ấm áp và hoà hợp.

Hai người đấu địa chủ đến mười giờ tối, Hạ Nhiên vô cùng buồn ngủ, vừa tắm xong cô đẫ tự mình biết mình đi đến ghế sofa như tối qua.

Ghế sofa êm ái, khi ngủ cảm giác cũng không tệ, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Có thể là hôm nay đi dạo hơi lâu, cũng đã mệt nên cô ngủ rất say, còn ngủ mơ nữa.

Cô ngủ mơ…

Hôn, ôm, hai cơ thể áp sát lại nhau nóng rực…

Thẩm Trạch Hy tự nhận mình không phải người đàn ông không có đạo đức, đương nhiên sẽ không để con gái ngủ trên sofa mà mình ngủ trên giường, hơn nữa cô còn là người phụ nữ anh thích, vậy nên điều này lại càng không thể.

Anh bước tới, đang định đưa tay bế cô lên thì chợt phát hiện cô có gì đó không đúng lắm.

Hai má cô phiếm hồng, tiếng kêu khe khẽ phát ra từ đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, cảm giác đầu tiên của Thẩm Trạch Hy là cô bị sốt!

Anh đưa tay sờ trán cô, tuy nóng nhưng rất bình thường, không phải nóng bỏng tay, sau đó anh rời mắt xuống dưới thì thấy hai chân thẳng tắp của cô đang kẹp chặt vào nhau…

Đột nhiên, cổ họng anh khô nóng, ngón tay mảnh khảnh không kìm được đỡ trán, cô đang… mơ?

Nếu không bị cảm thì tình huống lúc này cực kỳ giống…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2278


CHƯƠNG 2278

Nghĩ đến đây, ngọn lửa đang cháy khắp người Thẩm Trạch Hy càng thêm mãnh liệt, thiêu đốt toàn thân anh.

Thoáng chốc, cơ thể Thẩm Trạch Hy căng thẳng, hai mắt đỏ lên.

Máu trong người anh chợt chảy ngược, cảm giác ấy thật sự rất đáng sợ!

Đáng chết!

Nhưng cô lại không nhận ra, hai má cô ửng hồng, hơi thở phả ra làm Thẩm Trạch Hy suýt thì ngã quỵ!

Vừa rồi anh thực sự không nên xuống giường xem cô thế nào.

Lúc này, hơi hở của Hạ Nhiên bắt đầu trở nên gấp gáp.

Thẩm Trạch Hy hít sâu, kìm nén rồi đưa tay ôm lấy cô.

Có lẽ là cơ thể được thả lỏng, Hạ Nhiên chợt tỉnh lại, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trạch Hy, cô giật mình: “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Trạch Hy nhướng mày: “Vậy em nghĩ anh sẽ làm gì?”

“Ai biết người như anh sẽ làm gì, dù sao trong lòng tôi, anh là người không đáng tin cậy!”

“Vậy sao? Nào nào nào, nói cho anh biết, vừa rồi em mơ thấy gì?”

Vẻ mặt Hạ Nhiên hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Kỳ lạ! Sao anh biết tôi ngủ mơ?”

“Đương nhiên, anh không chỉ biết em ngủ mơ, mà còn biết em mơ gì!” Thẩm Trạch Hy nhún vai, nhìn cô thật sâu với vẻ đầy thâm ý.

“Tôi không tin, được, vậy anh nói đi, vừa nãy tôi đã mơ gì?” Cô không tin anh thật sự biết!

Thẩm Trạch Hy giật giật cánh côi mỏng, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Mộng… xuân…”

Nghe vậy, hai má Hạ Nhiên lập tức đỏ lên, nóng như lửa đốt: “Anh nói linh tinh!”

Anh vừa nói đã trúng tâm sự trong lòng, sao cô có thể không thẹn quá hoá giận được!

“Anh thật sự nói linh tinh ư?” Thẩm Trạch Hy cong môi cười khẽ: “Vậy em đỏ mặt làm gì? Nói cho anh, sao em lại đỏ mặt?”

“Tôi bị sốt, bị cảm, không đỏ mặt được chắc?”

Thẩm Trạch Hy vẫn cười, khuôn mặt ánh đều là vẻ lười biếng: “Anh đã nhìn thấy tất cả phản ứng khi em mơ lúc nãy rồi, em còn muốn ngụy biện?”

Hạ Nhiên mím môi: “Tôi không ngụy biện, anh đừng vu khống cho tôi!”

“Anh có thể hỏi thêm một câu nữa không? Đối tượng trong mơ của em là ai thế? Khoảnh khắc ấy trong đầu em hiện lên hình bóng của ai?”

“Anh mà còn nói huyên thuyên nữa, có tin tôi đạp anh để nửa đời sau anh đau đớn không muốn sống nữa không?”

“Em thật sự không nói cho anh câu trả lời à? Trong lòng anh đã có câu trả lời rồi, đàn ông cũng sẽ có giấc mơ như thế, người phụ nữ cuối cùng xuất hiện từ đáy lòng anh chính là em, câu nói này không có một chữ giả dối, em có tin không?”

Hạ Nhiên xỉa xói anh một tiếng, thầm mắng: “Có phải anh đang cố ý gợi đòn không?”

“Không phải, anh cảm thấy nên làm theo những suy nghĩ thật nhất trong trái tim mình, lúc đó khuôn mặt người ấy sẽ không phải vô duyên vô cớ mà hiện lên đâu, hễ là người xuất hiện trong giấc mơ đó thì đều có ý nghĩa khác biệt, chẳng hạn như thích hay yêu, có đúng không?”

“Nếu anh nói thêm một câu nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi anh ngay đấy!” Đến nghe cô cũng chẳng muốn nghe!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2279


CHƯƠNG 2279

Thẩm Trạch Hy nhún vai, không tranh cãi với cô nữa, ngáp một cái, anh đứng dậy vươn vai thoải mái: “Buồn ngủ quá, anh đi nghỉ ngơi đây, em ngủ tiếp đi…”

Khi nói lời này, vẻ mặt anh thờ ơ, không có biểu cảm gì, nhưng Hạ Nhiên luôn cảm thấy ý anh là cô hãy tiếp tục ngủ, tiếp tục mơ giấc mơ còn dang dở lúc trước đi!

Lạ thật, sao bỗng dưng cô lại mơ giấc mơ thế này chứ?

Theo lý mà nói, cô chưa đến độ tuổi phụ nữ như sói như hổ, lúc trước cũng chưa làm bao giờ, tối nay làm sao thế này?

Nghĩ như vậy, cô cũng thấy mất mặt, hơn nữa còn là cực kỳ cực kỳ mất mặt!

Thầm mắng vài tiếng trong lòng, cô lại nằm lại sofa, cọ mặt vào ghế, đúng là không còn mặt mũi mà gặp ai nữa!

Đến tận nửa đêm, Hạ Nhiên vẫn chưa thể ngủ, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, người ham ngủ như cô thế mà lại mất ngủ!

Thẩm Trạch Hy cũng không ngủ, anh vốn không thể nhắm mắt.

Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu anh sẽ hiện lên dáng vẻ ngại ngùng của cô.

Chết tiệt!

Anh đứng dậy, bật đèn.

Ngay khoảnh khắc đèn bật sáng, cô nhanh chóng nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, nhưng tai vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Thẩm Trạch Hy đi vào phòng tắm, đã tháng mười rồi, sau khi tắm nước lạnh, nơi đang ngẩng cao đầu cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ xuống, anh hơi cáu kính hất nước trên tóc, quấn khăn tắm.

Hạ Nhiên tức giận cau mày, thầm hừ lạnh trong lòng, bệnh sạch sẽ của người này nặng vậy à? Đã muộn thế này rồi còn đi tắm!

Không ngủ được thì cũng thôi, nhưng tinh lực lai rõ ràng đang dư thừa, một lần nữa căng cứng bất thường.

Thẩm Trạch Hy tức giận nghiến răng chẳng phải anh chưa từng chạm vào phụ nữ sao? Cứ ép anh phải nhịn lửa dục vào đêm nay như thế này à?

Sau khi chửi thầm một câu, anh kéo chăn đắp lên người, tay phải đưa vào trong chăn.

Trong bóng tối, đương nhiên Hạ Nhiên không nhìn thấy, nhưng dựa theo ánh trăng, cô vẫn có thể nhìn thấy chăn phập phồng lúc lên lúc xuống.

Anh đang làm gì vậy…

Cô chăm chú nhìn một hồi lâu, mũi bỗng hơi ngứa, cô không kìm được liên tiếp hắt hơi vài cái.

Bên này, Thẩm Trạch Hy thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể mình càng lúc càng run lên, nhưng tiếng hắt hơi đột ngột lại khiến anh giật bắn mình!

Người anh run lên, sau đó sợ tới mức nơi đó lập tức mềm đi…

Anh thấp giọng chửi một tiếng rồi cứ thế nhịn, cực kỳ khó chịu!

Cả một đêm, hai người đều không ngủ được, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, sắc mặt ai cũng ảm đạm, còn có quầng thâm mắt, trông hơi tiều tuỵ.

Thẩm Trạch Hy bất lực đánh răng, Hạ Nhiên cũng chen vào, hai người không nói gì, đánh răng xong thì đi ăn sáng.

Mẹ Hạ Nhiên thấy vẻ mặt hai người như vậy thì tò mò nhíu mày: “Sao cả hai đứa đều ngủ không ngon vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2280


CHƯƠNG 2280

“Đâu có ạ, con ngủ ngon lắm…” Hạ Nhiên không ngẩng đầu, ho nhẹ một tiếng rồi đáp.

“Đúng là cháu ngủ không được ngon giấc, tối qua bị mất ngủ ạ…”

“Vì sao?”

“Tối qua hình như trong phòng có chuột, cả đêm không ngừng phát ra tiếng động!”

Mẹ Hạ Nhiên cau mày: “Khách sạn cao cấp thế này sao lại có chuột được? Cháu đã gọi nhân viên của khách sạn tới chưa?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Cũng không phải chuyện gì to tát, tối hôm qua cũng là đủ thứ chuyện cùng tập hợp lại rồi xảy ra một lúc, loạn lắm ạ, còn có người mơ tới mộng…”

Nhưng anh còn chưa nói hết, Hạ Nhiên đã đứng bật dậy khỏi ghế, nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng anh, còn cười thật tươi với đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hỏi: “Có ngon không? Có muốn thêm cái nữa không?”

Thẩm Trạch Hy nhướng mày.

Tuy cô cười với anh, nhưng sau lưng lại nháy mắt ra hiệu bảo anh im miệng!

Thẩm Trạch Hy mỉm cười, nụ cười rất lười biếng thản nhiên, anh dựa lưng vào ghế phía sau: “Ngon lắm, em tiếp tục đút bánh bao cho tôi ăn như thế này được không?”

Giọng anh hạ rất thấp, chỉ hai người có thể nghe được.

Hạ Nhiên cười khẩy, mắng anh: “Không biết xấu hổ!”

“Nếu em đã đặt cho tôi tội danh vô liêm sỉ như vậy mà tôi lại không làm gì hay nói gì thì sao xứng đáng với sự khen ngợi của em được?”

Trên mặt anh vẫn mang theo ý cười, không hề tức giận vì lời nói của cô, vẫn ung dung tự đắc.

Hạ Nhiên nghiến răng, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, cố nặn ra nụ cười nhạt, giả vờ hờn giận, nhưng thực chất lại đang cắn răng nghiến lợi: “Còn muốn ăn nữa không?”

“Muốn.”

Cô lại gắp một miếng cái bánh bao nữa, đưa đến bên miệng anh, còn cười híp mắt bảo: “A, há miệng ra nào.”

Thẩm Trạch Hy há miệng theo lời Hạ Nhiên, cô cố ý hung dữ nhét cả cái bánh bao vào miệng anh!

Bánh bao vừa ra khỏi khỏi lồ ng, vẫn còn bốc hơi nóng, cực kỳ bỏng, Thẩm Trạch Hy hơi biến sắc, anh nghiêng người, nhưng Hạ Nhiên nào cho anh được như ý nguyện, đôi đũa trong tay vẫn di chuyển theo môi anh, dù anh nghiêng tới đâu, cô cũng theo sát tới đó.

Trong bánh bao còn có nước, nước chảy ra, đầu lưỡi nóng ran mất cảm giác, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong!

Nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi méo mó của anh, Hạ Nhiên mỉm cười, nụ cười giống như hoa nở mùa xuân, mắt cô cong lên: “Nào, chúng ta ăn thêm cái nữa, chẳng phải anh thích ăn ư?”

Đến giờ Thẩm Trạch Hy mới hoàn toàn hiểu câu nói độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, theo anh thấy, Hạ Nhiên lúc này rõ ràng là chỉ muốn làm anh bỏng chết!

Sau khi ăn ba bốn cái liên tiếp, anh không chịu nổi cơn nóng rát trong miệng nữa, ho khẽ rồi đứng dậy khỏi ghế: “Cháu xin phép đi vệ sinh một lát ạ…”

“Đi nhanh về nhanh, vẫn còn bốn cái bánh bao nữa đấy, nhanh kẻo lát nữa nguội mất.” Cô cười càng thêm vui vẻ đắc ý, tâm trạng của cô lúc này nếu dùng một từ để miêu tả là ‘đã’, hai từ thì là ‘cực đã’!

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này phải chịu thua bao giờ, hôm nay cuối cùng cũng trút được cục tức!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2281


CHƯƠNG 2281

Mẹ Hạ Nhiên vẫn luôn im lặng, âm thầm chú ý đến hành động của hai người, vẻ mặt bà cũng luôn dịu dàng, nhưng đến khi không còn thấy bóng lưng Thẩm Trạch Hy nữa, bà mới cất lời: “Quan hệ giữa con và Trạch Hy có vẻ đã thân thiết hơn rất nhiều rồi.”

“Đâu có ạ!” Lúc này Hạ Nhiên mới hoàn hồn, vội vàng giấu đi nụ cười đắc ý và khiêu khích bên khoé môi.

“Lại còn đâu có đâu, thế vừa nãy hai đứa đang làm gì?”

“Vừa nãy là con…” Nói được một nửa, Hạ Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn bèn dừng lại, thản nhiên nói: “Ai ya, mẹ không hiểu đâu!”

Mẹ Hạ Nhiên nghe vậy thì thở dài, nói: “Mẹ thật sự già rồi, sao có thể hiểu được chuyện yêu đương của đám trẻ bọn con?”

“Sao cái này cũng liên quan tới yêu đương ạ?” Hạ Nhiên cảm thấy thực sự đau đầu, đúng là càng nói càng xa.

“Con còn xấu hổ sao?”

Hạ Nhiên cảm thấy hoàn toàn say rồi: “…”

Được rồi, còn giao lưu như vậy sẽ càng khó hiểu nhau hơn!

Không bao lâu, Thẩm Trạch Hy từ phòng vệ sinh về, Hạ Nhiên mỉm cười: “Về rồi? Chúng ta ăn tiếp thôi.”

Thẩm Trạch Hy: “…”

“Mở miệng, ngoan.” Cô khẩu phật tâm xà, vẻ mặt lại rất dịu dàng.

Thẩm Trạch Hy đã cảm giác được âm mưu tràn trề bắn về phía mình. Anh nhìn cô cười như vậy, thật sự hận không thể lùi xa ba bước!

Không há miệng không được, há miệng cũng không xong, anh ngồi yên không hề động đậy.

“Anh mau ăn đi, vừa rồi anh ăn ít như vậy, chắc chắn chưa ăn no.”

Miễn cưỡng không tự nhiên, cơ mặt Thẩm Trạch Hy giật giật, há miệng mang tính tượng trưng. Nhưng có lẽ bởi vì bánh bao hấp đã để một lúc, không còn nóng nữa, rất vừa ăn.

Lần này đến lượt anh mỉm cười, nhai có mùi có vị, còn nhìn cô cười quyến rũ.

Hạ Nhiên trợn trừng mắt, sau đó bỗng nhiên hiểu ra. Chắc bánh bao để lâu nên nguội rồi. Cô nghĩ tới đây thì ném đũa sang một bên, không tính đút cho anh ăn nữa.

“Còn một cái nữa, anh muốn ăn, nữa đi…”

Hạ Nhiên cắn răng, rất không cam lòng gắp cái cuối cùng còn sót lại, nhét vào trong miệng anh.

Có mạo hiểm nhưng mẹ Hạ Nhiên phải chăm sóc cho Hạ Vũ, nên không tính đi mạo hiểm nữa, bảo Hạ Nhiên và Thẩm Trạch Hy qua.

Hai người mặc áo mưa, còn có phao cứu sinh. Cả hai cùng ngồi lên thuyền. Độ dốc hơi cao nên vào giây phút bỗng nhiên trượt xuống, Hạ Nhiên không nhịn được kêu lên thành tiếng, nắm chặt lấy vai anh.

Thẩm Trạch Hy híp mắt, nhìn cô đặc biệt hưởng thụ.

Cô rất nhát gan, luôn không nhịn được mà nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, thậm chí còn có lúc sợ tới mức hét chói tai, nắm chặt lấy áo của anh.

“Em có muốn nắm chặt thêm chút nữa không?”

Gương mặt Hạ Nhiên cũng hơi tái rồi, không để ý đến anh. Cô sợ nước nhất.

Trò chơi mạo hiểm ở đây nổi tiếng là nguy hiểm, đợt sau còn nguy hiểm hơn đợt trước, không ngừng lên xuống nhấp nhô. Lúc còn bé, Hạ Nhiên từng rơi xuống nước lại không biết bơi, chì trong nước tới nửa chết nửa sống, lúc chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng mới được cứu lên.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2282


CHƯƠNG 2282

Từ đó về sau, cô cảm thấy nước thật buồn nôn, đến nay vẫn còn có thể nhớ được cảm giác không thể thở đó, quá đáng sợ…

Cô nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới, đã cảm thấy ngạt thở, không thể thở được, mũi hít thở càng lúc càng gấp rút…

Thẩm Trạch Hy nhận thấy phản ứng rất nhỏ của cô, chân mày nhíu lại, nhìn cô chằm chằm…

Cô vô thức nắm chặt ống tay áo của anh, không mở mắt, im lặng không nói một từ nào, yên tĩnh giống như không khí vậy.

Thẩm Trạch Hy khẽ thở dài, duỗi cánh tay và ôm luôn cô vào trong lòng, bàn tay ấm áp đặt ra sau lưng cô, chậm rãi xoa nhẹ giống như lông chim vậy.

Lồ ng ngực của anh rất ấm áp, tỏa ra hơi ấm. Cô đột nhiên cảm thấy yên tâm, không còn khủng hoảng và sợ hãi nữa, hai tay đặt lên thắt lưng của anh, cứ ôm chặt anh như vậy. Giờ phút này, cô không quan tâm, để ý tới bất cứ điều gì nữa. Anh là chỗ dựa duy nhất và là sợi dây thừng cứu mạng của cô, cô chỉ muốn dựa vào anh.

Thẩm Trạch Hy cực thích biểu cảm trên gương mặt cô lúc này, lại giống như cả thế giới, cô chỉ còn lại có mình anh!

Cảm giác này thật khó diễn ra thành lời, nhưng anh có thể cảm giác được cơ thể và trái tim đều sung sướng. Nếu nói trước đó, cảm giác này còn không quá mãnh liệt, vậy bây giờ anh đã thật sự cảm giác được.

Cả chặng đường đi, cô cứ ôm chặt anh như vậy, không nói lời nào. Thẩm Trạch Hy vẫn duy trì tư thế ôm cô ban đầu, khẽ nói: “Em đừng sợ, có tôi ở đây…”

Đây được xem là một câu nói rất bình thường, căn bản không tính là lời tỏ tình, nhưng ở trong giây phút lại có thể khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Mãi đến lúc này, Hạ Nhiên mới cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ và lồ ng ngực ấm áp dưới lòng bàn tay mình, đó là nhịp tim thuộc về người đàn ông.

Cô đột nhiên nghĩ, nếu có thể ôm anh như vậy cả đời không buông tay, vậy sẽ là cảm giác thế nào?

Cô cảm thấy mình còn rất kiên cường, cũng đặc biệt có chủ kiến, nhưng bây giờ lại muốn dựa vào lồ ng ngực này. Dù sao, nó thật sự quá ấm áp, làm người ta thấy say mê, lưu luyến…

Trong chớp mắt này, sự khủng hoảng và sợ hãi đối với nước đã hoàn toàn biến mất. Cô chỉ có thể cảm giác được hơi ấm và tiếng nhịp đập của trái tim anh. Vào giờ phút này, tiếng nước chảy có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Trò mạo hiểm có điểm kết thúc. Một lát sau, bọn họ đã đến điểm cuối. Cô giống như bị điện giật, gương mặt đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại, không biết phải phá tan tình cảnh có phần xấu hổ lúc này thế nào. Một lát sau, cô mới âm thầm xoa tay, nói: “Tôi không cố ý, vừa rồi là do hoàn cảnh ép buộc…”

“Tôi hy vọng em có thể ôm như vậy cả đời. Em biết mà, tôi không cần phải nói dối…”

Cô hiếm khi tự nhiên đỏ mặt, mắt nhìn anh mà không nói gì, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn luôn thay đổi.

Từ lúc đầu, hai người gặp nhau là suốt ngày tranh cãi, sau đã trở nên yên tĩnh hơn, đến bây giờ là ấm áp lại có phần xấu hổ, trong đó rốt cuộc trải qua bao nhiêu chuyện, người còn có sự việc khác…

Nhưng tóm lại, tất cả đang thay đổi. Có vài thứ cuối cùng đã khác rồi, có lẽ là người, có lẽ là việc, cũng có lẽ là tình cảm…

Giữa hai người luôn không chịu nhường nhau, từng cãi tới cãi lui, đâu có lúc nào yên tĩnh như bây giờ, ngược lại khiến người ta cảm thấy có phần không quen.

Mẹ Hạ Nhiên đương nhiên cảm giác được bầu không khí giữa hai người đã thay đổi, nhưng bà cảm thấy hai người hình như còn xa lạ hơn cả trước đây: “Giữa các con đã xảy ra chuyện gì không vui à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2283


CHƯƠNG 2283

Hạ Nhiên không trả lời, chỉ giật giật ống tay áo của bà, nói quần áo ướt nên muốn đi thay đồ. Thẩm Trạch Hy lại mỉm cười, cũng không nói lời nào. Trước khi rời đi, anh thật ra có nói một câu như vậy: “Thật sự xảy ra một số chuyển biến, chỉ là theo chiều hướng tốt…”

Mẹ Hạ Nhiên không hiểu hàm ý trong đó, cảm thấy trong lời nói dường như có ý gì đó.

Nhưng Thẩm Trạch Hy lại mỉm cười ôm vai bà, tầm mắt nhìn xuống Hạ Vũ, khẽ nói gì đó với anh ta.

Sau khi c ởi quần áo trên người và thay áo khoác, cô nhớ đến cảnh tượng trong trò mạo hiểm kia, không nhịn được mà giơ tay xoa lọn mái tóc của mình.

Vẫn điên thật rồi. Sao mình có thể xuất hiện cảm giác ấm áp và ỷ lại với người đàn ông như vậy chứ!

Cô cứ ngồi không động đậy tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nghiêng người qua nghe máy. Đó là mẹ cô gọi tới, bảo cô mau xuống tầng, đi ăn tối.

Cô không suy nghĩ rối rắm nữa, đi xuống tầng. Cô vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy ba người ngồi trên sofa trong đại sảnh của khách sạn, rõ ràng đang đợi cô.

Cô đến gần, còn chưa kịp nói lời nào, Thẩm Trạch Hy đã nheo đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua trên người cô, sau đó nói: “Rất đẹp!”

Hạ Nhiên hoàn toàn không ngờ được anh sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy, lập tức kinh ngạc tới ngây người. Một giây tiếp theo, cô đỏ mặt, cảm thấy gương mặt nóng bừng, còn có phần mất tự nhiên.

Nếu là trước đây, vậy khẳng định vừa mở miệng sẽ chẳng phải là lời gì hay ho, tuyệt đối phải đấu võ mồm một lúc. Hôm nay xem ra không bình thường.

Hạ Vũ cũng nhìn em gái mình cười hì hì, còn giơ ngón tay cái lên: “Nhiên Nhiên xinh đẹp! Nhiên Nhiên rất đẹp!”

“Anh cũng thấy vậy à? Xem ra chúng ta là anh hùng tư tưởng lớn gặp nhau!” Cách Thẩm Trạch Hy nói chuyện với anh ta giống như với người bạn của mình vậy.

“Mẹ cũng thấy Hạ Nhiên nhà mẹ rất xinh đẹp!” Mẹ Hạ Nhiên cũng nói theo.

Bọn họ càng nói, Hạ Nhiên càng thấy xấu hổ. Lại nghe ba người vừa nói vậy, cô thậm chí không muốn ngẩng đầu lên nữa!

Thẩm Trạch Hy cảm thấy hôm nay cô có phần xấu hổ, còn có chút mâu thuẫn và e thẹn, có thể nói là đầy nữ tính…

Lúc ăn bữa tối, Thẩm Trạch Hy và Hạ Nhiên ngồi một bên, mẹ Hạ Nhiên và Hạ Vũ ngồi một bên, ăn bít tết.

Hạ Nhiên bình thường không mấy khi ăn cơm Tây, cô luôn có hứng thú với đồ ăn nước T hơn. Lúc này, cô cảm thấy bít tết không dễ cắt, làm đ ĩa phát ra tiếng lớn còn cắt không được.

Thẩm Trạch Hy nhíu mày, nhận lấy đ ĩa trong tay cô: “Anh cắt cho…”

Hạ Nhiên đang định nói gì đó, anh đã cắt gọn gàng, dứt khoát từng miếng một, trông rất đẹp mắt.

Nhìn từ bên cạnh sang, gương mặt điển trai của Thẩm Trạch Hy càng thêm có vẻ thâm thúy hơn, đặc biệt là sống mũi thẳng tắp như một đường thẳng vậy, nhìn rất quyến rũ…

Cô nhìn hơi thất thần, cũng quên mất chuyện mình định nói và làm, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Sau khi cắt xong, anh đưa đ ĩa qua cho cô, lại tiện tay cầm đ ĩa của mẹ Hạ Nhiên qua, sau đó là tới lượt Hạ Vũ, cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi cắt cho mình.

Chỉ là bởi vì bít tết của anh để lâu, đã không còn nóng nữa.

Nhưng anh không để ý, cứ ăn như vậy, không có biểu cảm hay cảm xúc gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2284


CHƯƠNG 2284

Từ sau đêm qua, ấn tượng của cô về anh vẫn luôn tăng lên. Cô cảm thấy anh hình như thật sự rất xuất sắc trên mọi phương diện vậy.

Tối thiểu trong những người đàn ông mà cô từng gặp, không có một người nào luôn suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận và chu đáo như anh. Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, anh đều cân nhắc chu đáo.

Cô cúi đầu ăn vài miếng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh, nhìn hành động của anh, nhìn khóe miệng đang chuyển động của anh.

Bọn họ ở lại Đài Loan tổng cộng năm ngày, sau đó quay về thành phố A.

Hạ Nhiên không về nhà mà đi thẳng tới cục cảnh sát để báo cáo. Gần đây lại xảy ra án mạng, cô chắc chắn sẽ lao đầu vào công việc.

Từ sau khi trở lại cục cảnh sát, tính chất công việc của cô đã khác hản. Trước đây, cô chỉ đơn thuần là người qua đường, bây giờ có thể đảm nhiệm một số công việc quan trọng.

Buổi tối, cô về nhà trong tình trạng kiệt sức, lại nghe trong nhà vọng tới những tiếng nói chuyện. Chẳng lẽ là anh tới?

Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, trên gương mặt cô nhanh chóng nở nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đi vào.

Nhưng khi đi vào nhà, gương mặt cô lập tức đanh lại. Sao lại là Lục Đông Thăng?

Sao anh ta xuất hiện ở đây?

“Sao anh quay lại đây?”

Lục Đông Thăng mỉm cười nói: “Hạ Nhiên, em về rồi. Anh mang cho bác gái một ít mộc nhĩ mọc hoang. Chắc phải nhà các em đều thích ăn à?”

Hạ Nhiên nhíu mày, cảm thấy anh ta tới với ý đồ không tốt. Đã lâu như vậy, anh ta đột nhiên tới làm gì?

Cô không nghĩ ra được lý do trong đó!

“Dạo này chúng tôi không thích ăn mộc nhĩ, thích ăn bít tết hơn.” Thái độ của cô không tốt lắm, thậm chí có thể nói là có phần không kiêng nể.

Lục Đông Thăng mỉm cười: “Thật à? Nhưng anh cảm thấy ăn cả mộc nhĩ và bít tết vẫn tốt hơn. Bác gái lớn tuổi, ăn một số đồ mọc tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Mẹ Hạ Nhiên nhìn thấy vậy lại không nói gì, bảo cô: “Con mau rửa tay, sau đó còn ăn cơm.”

Lục Đông Thăng không đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nếu đổi lại thành người khác, lúc này chắc chắn sẽ tự hiểu lấy mình mà rời đi, nhưng anh ta cứ đứng đó không đi.

Lúc Hạ Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Lục Đông Thăng vẫn chưa đi thì không khỏi nhíu mày.

Mẹ Hạ Nhiên cũng là người hiền lành, thấy Lục Đông Thăng không định rời đi, mình ăn cơm thì xấu hổ, vì vậy mời mang tính tượng trưng: “Cháu có muốn ăn thêm không?”

“Được ạ. Cháu cũng rất lâu chưa được ăn cơm bác gái nấu rồi, hôm nay đúng lúc nếm thử.” Lục Đông Thăng cười cong cả mắt.

Trước đây Hạ Nhiên không phát hiện ra Lục Đông Thăng cũng là loại người này đấy!

Bầu không khí trong bữa cơm không tốt lắm, vẫn luôn im lặng, không một người nào nói chuyện. Bọn họ đang ăn dở thì có tiếng chuông cửa truyền tới.

Hạ Nhiên đi qua mở cửa ra, thấy người xuất hiện ở ngoài cửa là Thẩm Trạch Hy, trên cánh tay còn treo áo khoác, dường như mới chạy từ công ty tới.

Anh nhướng mày: “Nhà đang ăn cơm à?”

“Đúng vậy, anh chưa ăn sao? Đồ ăn vẫn còn nóng đấy, anh rửa tay rồi mau vào ăn đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2285


CHƯƠNG 2285

Thẩm Trạch Hy gật đầu, lười biếng vươn vai: “Hình như anh ngửi thấy mùi cá.”

“Anh còn rất thính mũi đấy.” Cô mỉm cười nói.

Mẹ Hạ Nhiên cũng mừng rỡ đứng lên: “Cháu qua đấy à? Vẫn chưa ăn gì nhỉ? Mau tới đây đi.”

Thẩm Trạch Hy nhìn thấy Lục Đông Thăng thì híp mắt lại, nhìn anh ta.

Anh còn chưa quên anh ta là ai. Nhưng anh ta tới đây vào lúc này làm gì? Định tro tàn lại cháy sao?

Thẩm Trạch Hy nghĩ tới đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên cảm giác được nên nhìn về phía anh, lại thấy anh chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua cô rồi không để ý tới cô nữa, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Lục Đông Thăng cũng nhìn chằm chằm vào anh, không rõ tại sao anh lại xuất hiện ở đây.

Mẹ Hạ Nhiên rất nhiệt tình với Thẩm Trạch Hy, gắp hết món này tới món khác vào bát của anh.

Trước đây, bà cũng đối xử với Lục Đông Thăng như thế, nhưng bây giờ xem anh ta như không khí, lại cực kỳ quan tâm Thẩm Trạch Hy.

Trong lòng Lục Đông Thăng cảm thấy không vui.

Hạ Nhiên cũng đang nhìn Thẩm Trạch Hy, thỉnh thoảng nhìn gương mặt anh.

Hành động rất nhỏ này không hề tránh né ánh mắt Lục Đông Thăng, anh ta nhìn thấy rõ ràng, ràch mạch.

Anh ta cảm thấy tình hình không tốt lắm. Bây giờ mọi người trong nhà họ Hạ hình như đều ngả về phía người đàn ông đối diện.

Lúc này mới qua bao lâu? Anh ta đã bị quên lãng như vậy sao?

Sau khi ăn cơm xong, Lục Đông Thăng vẫn không chịu rời đi. Anh ta thầm tính, chờ sau khi người đàn ông này rời đi, anh ta mới rời đi!

Nếu không, anh ta làm sao có thể yên tâm?

Khoảng thời gian trước đây thì cũng thôi, bây giờ anh ta phải ngăn cản sự phát triển giữa hai người, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiến tới một cách xuôi chèo mát mái được nữa!

Hạ Nhiên rửa trái cây, bóc vỏ, cắt thành từng miếng và đưa cho Thẩm Trạch Hy. Anh nhíu mày, cúi đầu và hạ thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Bây giờ em định tro tàn lại cháy sao?”

“Tôi không có!”

“Người đã ngồi ở đây, em còn ngụy biện?”

Hạ Nhiên đỡ trán: “Anh ta tự tới, tôi không hề biết. Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tôi!”

“Thật à?” Anh nói với vẻ nghi ngờ.

Hạ Nhiên tức giận hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi! Tôi có phải lừa anh chắc?”

Hai người cứ ngồi bên cạnh nhau, thì thầm nói chuyện với nhau như chốn không người, điều này làm Lục Đông Thăng rất tức giận, chỉ hận không thể cứng rắn tách bọn họ nhau!

Bây giờ nhìn thấy, đúng là chướng mắt!

Hạ Nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Trạch Hy, hai người vẫn luôn nói chuyện với nhau, mặc kệ Lục Đông Thăng ở bên cạnh, không ai để ý tới.

Chờ đến mười giờ tối, Thẩm Trạch Hy đứng dậy, nhìn Lục Đông Thăng vẫn không định rời đi: “Bọn họ nên nghỉ ngơi rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2286


CHƯƠNG 2286

Anh muốn nói bọn họ nên nghỉ ngơi, anh ta cũng nên rời đi!

Trong lòng Lục Đông Thăng không vui. Anh dựa vào đâu mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như ông chủ trong nhà chứ? Đúng là đáng ghét!

“Tôi còn muốn nói với Hạ Nhiên vài câu. Sau khi nói xong, tôi sẽ rời đi.”

Thẩm Trạch Hy nghe vậy thì đứng lại: “Ồ, vậy tôi cũng muốn nghe xem anh định nói gì với bạn gái tôi…”

Lục Đông Thăng ngập ngừng rồi nhíu mày nói: “Cô ấy cũng có quyền tự chủ chứ! Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy vài câu.”

“Nói chuyện riêng à? Anh dựa vào đâu chứ?” Thẩm Trạch Hy cười ha hả, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nói thẳng.

“Cô ấy là con người chứ không phải là đồ vật. Tôi chỉ nói vài câu thôi, anh có cần phải căng thẳng như vậy không? Hay là anh không dám, sợ trong lòng cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi?”

“Khiêu khích à?” Thẩm Trạch Hy mỉm cười, nhìn anh ta với vẻ thản nhiên lại lãnh đạm: “Nhưng rất đáng tiếc, từ trước đến nay tôi không chưa từng mắc bẫy chiêu này. Anh có gì cứ nói thẳng, không muốn thì xoay người rời đi.”

Hạ Nhiên im lặng không nói tiếng nào. Sau khi giữa hai người xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đã cắt đứt mọi quan hệ rồi.

Lục Đông Thăng không để ý tới Thẩm Trạch Hy mà bình tĩnh nhìn Hạ Nhiên, anh ta hy vọng cô có thể lên tiếng.

Nhưng Hạ Nhiên không nói gì, trước sau vẫn giữ yên lặng.

Lục Đông Thăng không có cách nào, đành phải rời đi. Sau này vẫn còn thời gian. Anh ta không tin Thẩm Trạch Hy sẽ luôn canh giữ ở bên cạnh Hạ Nhiên, cô sẽ luôn có lúc ở một mình.

Thẩm Trạch Hy nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt: “Nếu không có tâm tư tro tàn lại cháy, vậy thì không cần gặp riêng anh ta nữa!”

“Tôi biết rồi.” Hạ Nhiên nói.

“Em biết là tốt. Em tốt nhất nên nhớ rõ, em phải giữ đúng chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ!”

Hạ Nhiên im lặng: “…”

“Vẻ mặt em như vậy là sao chứ? Tôi là bạn trai em, em cảm thấy tôi nói vậy là quá đáng à?” Anh nhíu mày.

“Không quá đáng…”

Thẩm Trạch Hy cong môi cười với vẻ phơi phới, rõ ràng rất hài lòng với trả lời này của cô: “Buổi tối đi ngủ khóa kỹ cửa phòng, chú ý an toàn.”

Cô gật đầu, biểu thị đã biết.

Thẩm Trạch Hy mở cửa xe và ngồi vào trong, một tay thắt dây an toàn, một tay vẫy chào cô rồi rời đi.

Hạ Nhiên đứng yên tại chỗ, chờ mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, mới quay vào nhà.

Hạ Vũ và mẹ đang xem ti vi. Mẹ Hạ Nhiên thấy cô đi tới thì nói: “Đúng rồi, con lấy dưa muối trên bàn cho Trạch Hy.”

“Lúc này, anh ấy đang đi trên đường rồi, không đuổi kịp đâu. Để mai đi ạ.” Cô thay dép ở chỗ thềm cửa.

Mẹ Hạ Nhiên mỉm cười, hỏi: “Con không phát hiện ra sự thay đổi của mình sao?”

“Thay đổi gì ạ?” Cô cảm thấy mình vẫn vậy, không có bất kỳ thay đổi nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2287


CHƯƠNG 2287

“Trước đây, mẹ bảo con đi tiễn Trạch Hy, lần nào con cũng không tình nguyện, mặt xị ra. Bây giờ xem ra thật sự không tệ, còn đưa Trạch Hy đến chỗ lối rẽ. Có lẽ bản thân con không phát hiện ra, giây phút con mở cửa nhìn thấy người tới là Lục Đông Thăng, trên mặt con đầy vẻ thất vọng. Cuối cùng Trạch Hy tới, con hưng phấn giống như nở hoa vậy…”

Hạ Nhiên nghe vậy, tim bất giác đập thình thịch. Cô thật sự như vậy sao?

Cô đứng tại chỗ, không nói, một lát sau về phòng đóng cửa lại, ngồi trên giường và thở hổn hển.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cẩn thẩn suy nghĩ, hình như đúng là vậy thật…

Làm thế nào đây? Cô cảm thấy mình hơi hoảng loạn, không bình tĩnh được. Sao lại biến thành như vậy chứ?

Trong thời gian ngắn như vậy, anh đã lấy tư thế mãnh liệt lại ngang ngược xông vào trong cuộc sống của cô, hòa nhập thật sâu.

Hạ Nhiên giơ tay che mặt, không muốn nghĩ gì nữa.

Lúc này, điện thoại đổ chuông. Cô không nhìn, tiện tay nhận nghe máy, hỏi: “Anh về đến nhà chưa?”

Rất rõ ràng, Hạ Nhiên tưởng là Thẩm Trạch Hy.

“Em đang chờ điện thoại của ai à?” Giọng nói truyền ra lại là Lục Đông Thăng.

Hạ Nhiên kinh ngạc khi phát hiện ra mình lại nghĩ tới Thẩm Trạch Hy, vỗ nhẹ vào mặt mình, cố bình tĩnh: “Không.”

“Không thật hay giả vậy?”

Hạ Nhiên khó tránh khỏi tức giận: “Chuyện này liên quan gì đến anh chứ?”

Anh có tư cách gì mà nói chuyện với cô bằng giọng điệu này?

“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau một lần.” Anh ta cũng không muốn chọc giận cô.

“Chúng ta gặp nhau làm gì? Có lý do gì để gặp nhau?”

Lục Đông Thăng đã đoán trước được thái độ lạnh lùng của cô, cũng không thèm để tâm: “Chỉ gặp nhau một lần thôi mà, nếu em không đồng ý, sau này mỗi đêm anh đều sẽ đến nhà em, mỗi đêm!”

Anh ta còn nhấn mạnh hai chữ mỗi đêm!

Hạ Nhiên cũng không sợ lời uy hiếp của anh ta, chỉ cảm thấy ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện cũng được, chỉ một lần mà thôi.

Nghĩ thế, cô bèn đồng ý, hẹn địa điểm và thời gian.



Thứ hai vẫn vô cùng bận rộn, nhưng Hạ Nhiên lại rất vui, cô thích công việc như thế nhất!

Vì tối nay còn có hẹn, cho nên cô định về sớm.

Trong quán cà phê, Lục Đông Thăng đã đợi sẵn, thấy cô đi vào, anh ta nhanh chóng gọi một cốc cà phê Lam Sơn mà cô thích nhất.

“Nói đi.” Cô lời ít ý nhiều, nói thẳng trọng điểm.

“Anh muốn… muốn theo đuổi em một lần nữa.”

“Cái gì?” Hạ Nhiên vô cùng ngạc nhiên: “Anh còn chưa tỉnh ngủ à?”

Lục Đông Thăng nói tiếp: “Anh rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, anh đã chia tay cô ta rồi, anh phát hiện người anh yêu vẫn là em, dù em đã có bạn trai, nhưng vẫn chưa kết hôn, anh vẫn có khả năng.”

Bây giờ, bệnh của Hạ Vũ đã được chữa khỏi, khoẻ mạnh trở lại đương nhiên là tốt rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2288


CHƯƠNG 2288

“Không thể nào! Anh hiểu tính cách của tôi mà, hơn nữa đã lâu như thế rồi, nếu ngày thứ hai hay ngày thứ ba sau khi chia tay anh nói những lời này, tôi sẽ tha thứ cho anh, dù sao đây là gánh nặng của tôi, không có lý do gì bảo anh gánh giúp tôi cả, nhưng đã lâu như thế rồi, tôi không chấp nhận được nữa!”

“Lúc trước chúng ta từng vui vẻ như thế, anh mắc sai lầm, nhưng anh đã nhanh chóng hiểu ra, anh muốn theo đuổi em! Anh chỉ muốn thông báo với em thôi, làm thế nào là quyền của anh.”

Hạ Nhiên không nói gì, vì cô cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết để nói, vì chắc chắn cô sẽ không quay đầu!

Lục Đông Thăng vẫn còn đang độc thoại: “Chúng ta yêu nhau lâu như thế, có lẽ em cũng biết chúng ta hiểu nhau nhất, chúng ta đã ở bên nhau lâu đến vậy rồi, không phải sao?”

Cho dù anh ta nói gì, Hạ Nhiên cũng không để tâm, cô chỉ tuỳ tiện nghe mà thôi.

“Cho nên chúng ta vẫn nên làm lành đi, anh Thẩm đúng là giàu có, nhưng em cảm thấy hai người thật sự hợp nhau sao? Còn nữa, gia đình của anh ta có thể chấp nhận em sao? Nghĩ thực tế đi, em đã không còn là một cô gái ngây thơ nữa rồi…”

Hạ Nhiên còn chưa đáp lời thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên: “Anh không phải tôi, sao anh hiểu rõ thế?”

Cô quay đầu nhìn lại, là Thẩm Trạch Hy.

Sau khi nói xong, anh nhìn về phía cô: “Có phải em thiếu đòn không?”

Hạ Nhiên cạn lời, có thể thấy là anh đang rất tức giận.

“Còn ngồi ở đó làm gì? Đợi tôi bế em hả?” Anh lạnh lùng nói, giọng nói vô cùng không kiêng nể gì.

Một giây sau đó, Hạ Nhiên đứng phắt dậy.

“Cô ấy đúng là bạn gái anh, nhưng anh cũng không thể quát cô ấy như thế!”

“Chuyện của tôi vẫn chưa đến lượt người khác nhúng tay vào, tôi đi đón em, mà em lại lén hẹn gặp đàn ông ở đây, lời xin lỗi và thành ý của em đâu?” Giọng điệu của anh thật sự hơi khó nghe, giống như đàn ông vừa bắt gặp vợ ngoại tình vậy.

Hạ Nhiên mím môi, nói thật, cô rất thích nhìn thấy anh ghen thế này, khiến cô thấy rất vui.

Cô đi tới, nhón chân lên hôn nhẹ vào mặt anh, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Thẩm Trạch Hy không ngờ cô sẽ có hành động như thế, đầu tiên anh hơi sửng sốt, sau đó thì ôm lấy eo cô bắt đầu hôn sâu.

Lục Đông Thăng đứng nhìn cảnh này, lồ ng ngực cũng trở nên phập phồng, giống như bị mắc nghẹn thứ gì đó.

Hạ Nhiên đờ đẫn mở mắt, nhưng Thẩm Trạch Hy lại trừng cô một cái với ý cảnh cáo, ánh mắt kia như đang lặng lẽ bảo cô nhắm mắt lại.

Cô sững sờ nhắm mắt, người đàn ông hôn mạnh lên môi cô, thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì tâm trạng lập tức vui vẻ.

Lục Đông Thăng đứng một bên như pho tượng, anh ta chưa từng nhìn thấy Hạ Nhiên thế này! Không ngờ hai người họ lại không hề kiêng dè gì trước mặt anh ta…

Đến khi hôn đủ rồi, Thẩm Trạch Hy mới buông ra, gằn từ chữ với anh ta: “Bây giờ anh nghe cho kỹ, chỉ cần cô ấy muốn, tôi sẽ lập tức biến cô ấy thành vợ chưa cưới của tôi, anh cho rằng anh còn có cơ hội sao?”

Hạ Nhiên chớp mắt, cô nâng cằm nhìn anh: “Anh là đang trút giận giúp tôi hay thật sự nghĩ như thế?”

Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy cảm thấy rất buồn cười, như nghe thấy truyện cười buồn cười nhất vậy: “Tại sao anh phải trút giận giúp em?”

Nếu đây không phải giúp cô trút giận, thì chứng tỏ…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom