Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Có Duyên Nhưng Không Có Phận

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Có Duyên Nhưng Không Có Phận

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
916,983
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Có Duyên Nhưng Không Có Phận

Có Duyên Nhưng Không Có Phận
Tác giả: Sâu Trong Rừng Trúc
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ngày hòa ly với Tuần Tấn Vân, ta lên đường về Vân Mộng.

Trong bọc hành lý chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dải lụa tóc màu nhạt, ta bứt một bông sen đang nở rộ trong ao sen trong viện... Đây là tất cả những gì ta mang theo khi đến kinh đô.

Lão ma ma của phu nhân quốc công nhìn chằm chằm vào ta, sợ ta mang đi cái kim sợi chỉ trong phủ.

“Hôm nay tiểu thiếu gia đến Thái học, tiểu tiểu thư đến thư phòng, nếu người muốn gặp lần cuối…”

"Không cần."

Ta nói một cách đoan trang và dịu dàng: "Chớ vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc học của bọn trẻ."

Xách bọc hành lý, ta bước từng bước ra ngoài.

Hôm nay trời nhiều mây, gió cũng lớn.

Mỗi khi bước qua một cánh cửa, ánh nắng lại xuyên qua đám mây nhiều hơn, ta không kìm được mà đuổi theo ánh sáng, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng.

Cho đến khi một chân bước ra khỏi cổng lớn của quốc công phủ, ta quay đầu nhìn lão ma ma.

Nụ cười đã biến mất từ lâu lại nở rộ trên hàng lông mày và đôi mắt:

"Phiền người chuyển lời đến Tuần Tấn Vân, kiếp này, Lạc Yểu và chàng, dù sinh hay tử, cũng không hẹn ngày gặp lại."
 
Chương 1


 

Ngày hòa ly với Tuần Tấn Vân, ta lên đường về Vân Mộng.

Trong bọc hành lý chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dải lụa tóc màu nhạt, ta bứt một bông sen đang nở rộ trong ao sen trong viện... Đây là tất cả những gì ta mang theo khi đến kinh đô.

Lão ma ma của phu nhân quốc công nhìn chằm chằm vào ta, sợ ta mang đi cái kim sợi chỉ trong phủ.

“Hôm nay tiểu thiếu gia đến Thái học, tiểu tiểu thư đến thư phòng, nếu người muốn gặp lần cuối…”

"Không cần."

Ta nói một cách đoan trang và dịu dàng: "Chớ vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc học của bọn trẻ."

Xách bọc hành lý, ta bước từng bước ra ngoài.

Hôm nay trời nhiều mây, gió cũng lớn.

Mỗi khi bước qua một cánh cửa, ánh nắng lại xuyên qua đám mây nhiều hơn, ta không kìm được mà đuổi theo ánh sáng, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng.

Cho đến khi một chân bước ra khỏi cổng lớn của quốc công phủ, ta quay đầu nhìn lão ma ma.

Nụ cười đã biến mất từ lâu lại nở rộ trên hàng lông mày và đôi mắt:

"Phiền người chuyển lời đến Tuần Tấn Vân, kiếp này, Lạc Yểu và chàng, dù sinh hay tử, cũng không hẹn ngày gặp lại."

1

Rời khỏi phủ Quốc Công, đứng giữa đường phố, ta ngơ ngác một lúc lâu.

Từ khi vào phủ cầu hôn năm năm trước, suốt năm năm trời, ta chưa từng bước ra khỏi nữ tửa bước.

Cuộc sống của một nữ tử trong hậu viện thâm sâu gần như đã mài mòn hết mọi liên kết giữa ta với thế gian phàm trần này.

May mắn thay, chỉ là năm năm, chứ không phải mười năm hay hai mươi năm.

Ta tìm một khách điếm để nghỉ chân, lấy ra một ít bạc vụn đưa cho chủ quán:

"Ta muốn đi về phía nam, có đường nào không?"

Chủ quán nhận tiền, nhướng mày:



"Cô nương đi một mình, không nên liều lĩnh."

Ta cười, khách điếm này có thể mở ở nơi sầm uất nhất kinh đô, mạng lưới quan hệ trong giang hồ của chủ quán phải rất rộng.

Chủ quán nói:

"Đường bộ hiểm trở, trên đường khó an toàn cho một nữ tử nhỏ bé, nếu muốn bình an, chỉ có thể đi đường thủy. Cứ ba ngày, bang thuyền mới có một chiếc thuyền dài chuyên chở các quan phụ tiểu thư đi thăm thân viếng bạn, nếu cô nương có tiền thì vé tàu cũng không khó mua."

Ta còn tiền nhưng không nhiều, nếu dùng hết ở đây thì đến Vân Mộng e rằng sẽ phải túng thiếu.

Chỉ suy nghĩ một chút, ta lấy ra một miếng ngọc bích hoàn mĩ không tì vết từ trong áo.

Chủ quán vừa nhìn thấy miếng ngọc bích đó, hai mắt lập tức sáng lên.

"Ta dùng miếng ngọc bích này đổi với ngươi hai thứ.”

"Thứ nhất, vé tàu đi về phía Nam đến Vân Mộng.”

"Thứ hai, sự bình an của ta trước khi lên tàu."

Chiếc thuyền dài đầu tiên đi về phía Nam đã khởi hành vào ngày hôm qua, chiếc tiếp theo phải đợi thêm hai ngày nữa.

Trong hai ngày này, ngày đầu tiên gió êm sóng lặng nhưng ngày thứ hai lại ồn ào náo nhiệt.

Ta đẩy khe cửa sổ nhìn ra phố, quan sai của Đại Lý Tự đầy đường phố.

Từ khi Tuân Tấn Vân nắm giữ Đại Lý Tự ba năm trước, kinh thành đã yên bình hơn rất nhiều, đến cả lúc ban đồ ăn đêm giao thừa, bệ hạ cũng từng khen ngợi.

Một lúc sau, tiểu nhị mang đồ ăn lên, đặc biệt dặn dò:

"Có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, hôm nay quan sai của Đại Lý Tự đang truy bắt khắp thành, chủ quán đặc biệt dặn dò, cô nương tuyệt đối không được rời khỏi phòng, đợi đến sáng mai, ông ấy sẽ tiễn cô nương ra bến tàu."

Đêm đó, mặc dù ta đã khóa cửa đóng cửa sổ nhưng ánh đuốc trong tay binh lính trên phố vẫn xuyên qua giấy dán cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Ta nghĩ, Tuân Tấn Vân hẳn là gặp phải một vụ án lớn.


Nhưng hắn thông minh, bình tĩnh, chính trực và sáng suốt, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát, mắt và lòng đều lạnh lẽo như tuyết sương

Là mẫu mực của con nhà thế gia... Đáng lẽ phải như vậy, nên như vậy.

Ngày tiếp theo, khi trời vừa hửng sáng, ta đã ngồi trên xe ngựa của khách điếm.

Cửa thành mở, chủ quán đút ít bạc cho binh lính gác cổng. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, xe ngựa từ từ lăn bánh ra khỏi cửa thành.



Ta ngồi trong xe, dường như nghe thấy một tiếng gọi lớn bên ngoài xe.

"Cô nương đừng sợ."

Chủ tiệm ghé sát rèm xe, nhỏ giọng nói: "Trong thành có lệnh đóng cổng, nhưng chúng ta đã ra ngoài rồi, chốc lát nữa sẽ đến bến tàu."

Khi xuống xe, bên ngoài đã đổ mưa.

Ta cầm vé thuyền, sau khi xác nhận không có sai sót, ta lên thuyền.

Chủ tiệm nhận ngọc bích trị giá nghìn lượng, cũng còn có chút lương tâm, căn phòng tuy không rộng rãi như của người thân quan lại, nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng.

Bên ngoài truyền đến ba tiếng chiêng, nam nhân và phu nhân cùng hô:

"Long Vương! Xin bảo hộ an!"

Cảm thấy thân thuyền hơi rung chuyển, cuối cùng ta không nhịn được đẩy cửa sổ gỗ ra, nhìn về phía kinh thành mưa khói mù mịt.

Năm năm trước, ta hân hoan vui mừng, giờ đây, lòng lặng như nước.

Nhưng khi ta định đóng cửa sổ gỗ lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao nhanh trong cơn mưa.

Mưa lớn như vậy, chỉ sợ người đó sẽ bị ướt sũng từ đầu đến chân.

Cũng không biết là muốn tiễn ai, chỉ là, dù tiễn ai thì cũng đã muộn rồi.

2

Ta đã trở về Vân Mộng.

Chỉ vài ba lượng bạc là có thể mua được một ngôi nhà nhỏ bên cạnh ao sen.

Dựng thêm hàng rào, trồng dưa và quả.

Ta lại bắt đầu công việc hái thuốc, ban ngày lên núi hái thuốc, buổi tối nghiên cứu sách y.

Hôm ấy, như thường lệ ta vẫn lên núi, trong đống đá vụn, ta phát hiện ra một cậu bé toàn thân đầy máu.

Tay, chân, nửa bụng của thằng bé đều bị thú dữ cắn xé, nội tạng gần như lòi ra ngoài nhưng thằng bé vẫn chưa chết.

May mắn là hôm nay ta đã hái được cỏ cầm máu, sau khi đắp thuốc và băng bó cho thằng bé, ta đã đưa thằng bé về nhà.
 
Chương 2


Ta vốn nghĩ rằng bị thương nặng như vậy, thằng bé khó có thể sống sót nhưng thằng bé lại vượt qua cơn sốt cao kéo dài bảy ngày bảy đêm, mở mắt vào sáng ngày thứ tám.

Đôi mắt đen láy, trong trẻo như hồ sen, tinh khiết không một hạt bụi trần.

"Ngươi là ai?"

Cậu yếu ớt mở miệng, lại lẩm bẩm hỏi: "Mẫu thân của ta... Vậy ta là ai?"

Sau ngày hôm đó, trong căn nhà nhỏ lại có thêm một đứa trẻ tên là Lạc Vũ Niết.

Lạc Vũ Niết có thể thoát khỏi miệng thú dữ, tính tình chẳng khác gì một chú sói con.

Thằng bé là một đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch, ta là một bà góa mới đến, không tránh khỏi bị người đời dị nghị.

Những lời đàm tiếu này so với lúc ở phủ Quốc Công, đối với ta mà nói, chẳng đau chẳng ngứa.

Nhưng Lạc Vũ Niết lại không chịu nhượng bộ.

Buổi tối khi ta tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tiếp đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Khi ra khỏi cửa, ta thấy Vũ Niết cầm chổi, đánh tới tấp vào tên say rượu đến mức gã ngã xuống.

Từ đó về sau, mỗi khi ta tắm, thằng bé đều bê một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa.

"Mẫu thân không cô đơn, con có thể bảo vệ người."

Vũ Niết ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, dùng xô nhỏ múc nước đầy bể nước, vo gạo nấu cháo, phơi thuốc, đến khi mặt trời lên cao, mới gọi ta dậy ăn sáng.

Thằng bé giữ lại phần gạo vụn thừa, trộn với lá non, để nuôi gà vịt, gia cố hàng rào bằng dây thừng sợi gai, ôm bó rơm leo lên mái nhà để sửa chữa.

"Con không cần phải như vậy, mẫu thân mới là người nên làm những việc này..."

"Chính vì người là mẫu thân." Vũ Niết đặt quả trứng đã bóc vỏ vào bát ta, nói một cách nghiêm túc: "Nhi tử chăm sóc mẫu thân, vốn là lẽ thường tình."

Ta nghĩ đến nhi tử, nhi nữ của ta đang ở nơi kinh thành xa xôi.

Hai đứa trẻ vừa sinh ra đã được đưa đến chỗ lão phu nhân dạy dỗ.

Mỗi năm chỉ có ngày sinh nhật của ta, chúng mới đến thỉnh an chào hỏi ta, dùng lễ nghi được dạy dỗ vô cùng nghiêm chỉnh, cử chỉ xa cách vô cùng.

Ta chia quả trứng làm đôi, đưa cho thằng bé một nửa:

"Mẫu thân chăm sóc nhi tử, cũng là lẽ thường tình."



Thấy ta cười tủm tỉm, Vũ Niết cúi đầu, ăn hết nửa quả trứng.

Không lâu sau, ta đưa Vũ Niết đến học đường.

Học đường ở nông thôn, có rất nhiều trẻ con nghịch ngợm, Vũ Niết không giống những đứa trẻ khác, thằng bé luôn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách.

Lão phu tử thấy thằng bé điềm đạm như vậy, thường giữ thằng bé lại, dạy riêng cho thằng bé rất nhiều điều.

Có một lần tuyết rơi lớn, lo lắng thằng bé về nhà khó khăn nên ta cầm ô đi đón thằng bé.

Vừa đến cửa học đường, ta chỉ nghe lão phu tử hỏi:

"Tại sao con có thể chăm chỉ như vậy?"

Giọng nói non nớt nhưng vững vàng của Vũ Niết vang lên:

"Dù con không phải con ruột nhưng mẫu thân một mình nuôi dưỡng còn hơn cả con ruột. Nếu không cố gắng để học hành đỗ đạt, để mẫu thân bình an thì làm sao có thể báo đáp ân tình?"

Ta ngẩng đầu nhìn tuyết trắng bay đầy trời, rõ ràng rất lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp.

3

Ngày tháng trôi qua, trăng tròn trăng khuyết.

Vũ Niết từ học đường trong làng lên học đường ở huyện.

Vì thằng bé học rất giỏi, có chút tiếng tăm nên được miễn học phí.

Cứ bảy ngày, Vũ Niết có một ngày nghỉ, có thể từ trong thành trở về nhà.

"Mẫu thân, lần thi tháng trước con lại là thủ khoa, đã liên tiếp bảy lần rồi.”

"Trưởng học đường nói rằng vài ngày nữa sẽ có quan lớn đến tuyển chọn học trò vào kinh đô học ở viện Thái Học, con được chọn vào danh sách.”

"Ông ấy bảo con mời người vào thành, bàn bạc chuyện này."

Đây là tin vui lớn.

Sau kỳ nghỉ, ta cùng Vũ Niết vào thành.

Trưởng học đường rất khách sáo với ta, không ngớt lời khen ngợi Vũ Niết là thông minh xuất chúng, tiền đồ rộng mở.

"Vị đại nhân từ kinh đô đến này, ba năm liên tiếp, năm nào cũng sàng lọc ở Vân Mộng như sàng gạo nhưng không có một người nào lọt vào mắt xanh của ông ấy.”

"Vị đại nhân này không chỉ xem xét kiến thức của học trò, mà còn xem xét phẩm hạnh của cha mẹ, vì tiền đồ của Vũ Niết, mong Lạc phu nhân hãy chuẩn bị tốt."



Ta gật đầu, theo chân trưởng học đường, đi đến trước Văn Uyên Các của thư viện.

Trưởng học đường đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, mẫu thân của Lạc Vũ Niết đã đến."

Hai cánh cửa lớn mở ra, ta chỉnh lại trang phục, chậm rãi bước vào.

"Thân phụ Lạc Yểu bái kiến đại nhân."

Ta đang chuẩn bị quỳ gối, thì bỗng nghe thấy tiếng thở gấp cùng âm thanh vỡ nát của tách trà khi rơi xuống đất.

Vô thức ngẩng đầu lên, ta chạm phải một ánh mắt quen thuộc.

4

Hoảng hốt, kinh ngạc, sau đó là im lặng vô tận.

Thề là đến c.h.ế.t không gặp lại nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn có ngày gặp lại.

Hắn gầy đi rồi.

Tấm lưng gầy guộc, khuôn mặt hốc hác, khí chất lạnh lùng giữa mi tâm càng thêm nặng nề.

Từng bước, từng bước tiến về phía ta, hàm dưới căng lại, đôi mắt đen láy như lóe lên tia máu.

Ta cụp mắt xuống, như lẽ thường tình, quỳ xuống.

Dân phụ, đại nhân... Đáng lẽ phải như vậy, vốn nên như vậy.

"Lạc Yểu!"

Tuần Tấn Vân vừa như tức giận, lại vừa như đau đớn, gọi lớn tên ta.

Hỉ nộ ái ố ... Thì ra, hắn cũng có lúc tức giận.

5

Ta và Tuần Tấn Vân, như bùn lầy so với mây xanh.

Năm đó, Tuần Quốc công bị thương nặng trôi dạt đến Vân Mộng, được phụ thân ta cứu giúp, Tuần Quốc công cảm kích ân cứu mạng, để lại tín vật, hứa hẹn ngày sau báo đáp.

Vì cứu chữa cho Tuần Quốc công, phụ thân ta gặp phải tai họa, trước khi chết, ông ấy bảo ta đi về phía Bắc, đến kinh đô, tìm nơi nương tựa.

Ta trải qua muôn vàn gian khổ, nhiều lần suýt bỏ mạng, cuối cùng cũng đến được phủ Quốc công.
 
Chương 3


Tuần Quốc công nghe nói phụ thân ta vì ông ấy mà c.h.ế.t thì khóc không ngừng, nói rằng mình đã nợ ân tình quá lớn, mà ta tuổi còn trẻ, không nơi nương tựa, ông ấy chỉ có thể hứa hẹn cho một mối lương duyên tốt đẹp, hứa cho ta một đời bình yên thuận lợi, như vậy mới không phụ phụ thân ta.

Vì vậy, ông ấy cho ta gặp Tuần Tấn Vân.

Ngày đông, ta đứng dưới hành lang nhìn thấy một bóng dáng thanh tú bước đến, từ xa.

Giữa trời tuyết trắng, chiếc áo choàng lông cáo màu xanh, dáng người như cây trúc thẳng tắp, trông như ngọc tạc.

Ta nhìn Tuần Tấn Vân, như ngắm hạc trong tuyết.

Một người phong lưu tuyệt thế như vậy, sinh lòng ái mộ là điều dễ hiểu.

Nhưng ta biết, ta và hắn, không xứng đôi.

Ta từ chối lão Quốc công và đề nghị lấy một nghìn lượng bạc, cùng một cửa hàng ở kinh đô để báo đáp là ta đã mãn nguyện.

Ta từ nhỏ đã theo phụ thân học y, cũng có chí hướng hoài bão, một đời bình an, đối với ta mà nói, không phải là chuyện khó khăn. Những gì ta cầu xin vốn cũng không nhiều, chỉ cần đủ dùng là được.

Vì yêu cầu thẳng thắn của ta, lão phu nhân và con cháu Tuần gia vốn đã không thích mối hôn ước này, thường xuyên mỉa mai, giễu cợt rằng ta lợi dụng ân huệ để đòi hỏi.

"Nhưng dù sao cũng còn chút tự biết, công tử nhà danh môn trăm năm giáo dưỡng ra, một nha đầu nhà quê như ả sao có thể mơ tưởng.”

"Huống chi, ai ở kinh đô mà không biết, Tấn Vân và minh châu trong lòng bàn tay của Huệ quận vương là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, chỉ chờ quận chúa cập kê, sẽ cầu hôn cưới nàng.”

"Người ta môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, một đứa nhà quê như ả, ngay cả vi cá và miến cũng không phân biệt được, chen vào làm gì?"

Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chen vào chuyện này.

Lão Quốc công thấy ta đã quyết tâm, đồng ý sau tết Trung thu sẽ chuẩn bị tiền bạc và cửa hàng, để ta rời khỏi phủ.

Đêm rằm tháng tám trăng tròn, phủ Quốc công đèn đuốc sáng trưng.

Lão phu nhân làm chủ, mời rất nhiều quý nữ thế gia, cùng du ngoạn thủy các ở biệt viện, người đứng đầu chính là quận chúa nương nương.

Ta lấy một miếng bánh trung thu, tránh xa đám đông, ngồi bên hồ ngắm trăng, đột nhiên bị đẩy xuống nước.

Ta xuất thân từ Vân Mộng, vốn biết bơi nhưng việc xảy ra đột ngột, chân lại đau nhói, không dùng được sức.

Lúc sắp c.h.ế.t đuối, một bóng trắng như tuyết nhảy xuống hồ.

Ta bị sặc nước, ý thức không rõ, theo bản năng bám chặt, quấn chặt lấy.



Đợi đến khi có thể nhìn rõ người kia, ta chỉ thấy cả mảng trước n.g.ự.c bị nước làm ướt, áo lụa mỏng dính sát vào người.

Cùng với đó là ánh đèn lồng và nến sáng rực cả nửa phủ Quốc công, cùng với đám người đứng bu quanh lấy, nam nữ đều có.

6

Họ nói, ta rơi xuống nước, Tuần Tấn Vân cứu ta, quần áo ướt sũng, chính là mất đi trong sạch.

Nhưng ở Vân Mộng, mọi người đều sống dựa vào nước, đào củ sen, bắt cá, không phân biệt nam nữ, quần áo mấy ngày không khô, điều này có liên quan gì đến trong sạch?

Ta càng giải thích, sắc mặt mọi người càng khó coi.

Lão Quốc công tuyên bố trước mặt mọi người, ba ngày sau, ta và Tuần Tấn Vân thành hôn.

Không chỉ ta, mọi người ở đó đều không kịp trở tay.

Thái độ trên mặt mọi người không kịp che giấu, đến giờ ta vẫn nhớ rõ.

Lão phu nhân là giận dữ.

Các cô nương là căm ghét.

Các nha hoàn, ma ma là khinh thường.

Quận chúa nương nương... có rất nhiều biểu cảm, không cam lòng, hối hận, đau lòng, tuyệt vọng, ghen tị... Và cả hận thù.

Chỉ có Tuần Tấn Vân, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không nhìn thấy chút cảm xúc nào.

Hạc tuyết cô độc kiêu ngạo, vô tình dẫm phải bùn lầy.

Lúc ấy bùn lầy còn chưa biết trời cao đất rộng, cho rằng đã giữ chân được hạc tuyết nhưng không ngờ rằng, một phương trời này rồi sẽ bị dẫm nát tan tành.

7

Văn Uyên Các tĩnh lặng một phiến.


Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu hành lễ, không nhúc nhích.

"Ngươi..." Tuần Tấn Vân dường như đang kiềm chế, chỉ nói một chữ, rồi dừng lại.

Một lát sau, mới trầm giọng nói: "Có gì muốn nói với ta không?"

Ta không ngẩng đầu lên, cung kính nói: "Nhi tử của dân phụ là Vũ Niết, từ nhỏ đã thông minh, hiếu thuận, có chí hướng cao xa, mong đại nhân nâng đỡ, khen ngợi."



"Ta và ngươi hòa ly ba năm, Lạc Vũ Niết đã chín tuổi."

Giọng nói của Tuần Tấn Vân giống như hầm băng, lạnh lẽo và tĩnh lặng: "Nó là... con riêng của ngươi?"

Một người vốn thanh lãnh cấm dục, dù có uy nghiêm như sấm, cũng không lộ ra vẻ gì.

Nhưng ta lại nghe ra trong câu hỏi nhàn nhạt này, là nguy hiểm và căng thẳng bị kìm nén.

Nghĩ một lúc, ta trả lời thành thật: "Không phải con riêng, Vũ Niết là con nuôi của dân phụ."

Một lúc lâu sau, Tuần Tấn Vân nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm", giọng điệu hơi mềm mại hơn một chút:

"Đã là con nuôi của ngươi thì cũng có liên quan đến ta, ta đương nhiên sẽ..."

"Đại nhân."

Ta nhẹ nhàng ngắt lời hắn, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tuần Tấn Vân.

"Vũ Niết không liên quan đến người.”

"Dân phụ cũng vậy."

8

Ta trở về Vân Mộng, cuối cùng cũng làm được điều mình mong muốn từ lâu, trở thành bà đỡ.

Vì ta biết y thuật, không chỉ có thể đỡ đẻ, mà còn có thể chữa bệnh cho nữ tử.

Dần dần, ta có chút danh tiếng trong mười dặm tám hương.

Từ trong thành trở về làng, ta bận rộn với việc đỡ đẻ, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.

Nữ tử mang thai sinh nở, gian nan và nguy hiểm đến nhường nào, lại gặp tháng hoàng đạo hiếm có, số nữ tử sinh nở còn nhiều hơn bình thường.

Lại một kỳ nghỉ, Vũ Niết trở về nhà, hai đêm không ngủ, cắt thuốc, sắc thuốc, vo viên thuốc, chuẩn bị mười mấy lọ thuốc cầm máu.

Ta tranh thủ hỏi, Tuần Tấn Vân có làm khó nó không.

"Không làm khó, chỉ hỏi con về chuyện của mẫu thân."

Vũ Niết nhìn ta: "Ngài ấy và mẫu thân, là người quen cũ sao?"
 
Chương 4


Ta cụp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Vũ Niết lại hỏi: "Mẫu thân không thích ngài ấy sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vũ Niết gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Từ đó về sau, Vũ Niết không hỏi thêm một câu nào về Tuần Tấn Vân.

Cứ như vậy bình lặng trôi qua.

Lần gặp lại Tuần Tấn Vân, đoàn xe nghi trượng của Quốc công đương triều đã làm kinh động cả vùng quê Vân Mộng nhỏ bé.

Vũ Niết mặt lạnh nhảy xuống xe, theo sau là đám gia nhân đặt chiếc ghế đẩu sơn son thiếp vàng bên cạnh xe.

Tuần Tấn Vân cùng hai đứa trẻ cùng xuống xe.

Là một cặp song sinh long phượng đẹp mắt, tướng mạo xuất chúng, lông mày và ngũ quan không giống ta chút nào, hoàn toàn được thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ của Tuần Tấn Vân.

"Mẫu thân."

Vũ Niết chạy đến trước mặt ta, chắn trước người ta.

Ta thấy trên cổ tay nó có vết đỏ do bị kéo mạnh, trong lòng bỗng thấy đau xót.

Tuần Tấn Vân nhìn ta, rồi cúi đầu nói với hai đứa trẻ: "Đi đi."

Cặp song sinh có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía ta.

Còn ta, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy không ngừng.

Ta đã vì chúng mà dạo qua quỷ môn quan vô số lần, lúc sinh nở không cầm được máu, cảm giác sợ hãi khi sinh mạng trôi dần khỏi cơ thể, đến giờ vẫn còn rõ ràng trong ký ức.

Không phải là ta không có tình mẫu tử.

Ta từng trong đêm tuyết, lén chạy vào viện tử của chúng, nặn bốn người tuyết, để chúng vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy, một nhà bốn người, cha mẹ đều ở đó.

Ta cũng từng không chút do dự cắt thịt lấy m.á.u khi nữ nhi sốt cao không giảm, thuốc thang không khỏi, mù quáng tin vào lời đồn vô lý rằng m.á.u của người thân có thể vẽ bùa trừ bách bệnh.

Ta vẫn luôn nhớ, khi chúng bị cưỡng ép bế đi, ta đã nắm chặt lấy tay áo của ma ma không chịu buông.

"Xuất thân như ngươi, làm sao nuôi nổi chúng?”

"Lão phu nhân muốn đích thân nuôi dưỡng, không cho phép ngươi nói không.”

"Hơn nữa, ngươi là thân sinh mẫu thân, đợi chúng lớn lên, vẫn sẽ thân thiết với ngươi."



Nhưng khi chúng lớn lên, không những không thân thiết với ta, ngược lại còn đối xử tàn nhẫn với ta.

Trong phủ, một nha hoàn lỡ mang thai với một gia nhân, sợ bị phát hiện và đuổi đi, nàng ta giấu bụng cho đến khi được bảy tháng, ta tình cờ bắt gặp. Vì quá sợ hãi, nàng ta sinh non ngay tại chỗ.

Mạng người quan trọng, cấp bách như vậy, sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?

Ta bèn đỡ đẻ hài tử của nàng ta ra, khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, cửa phòng củi đột nhiên bị đá tung.

Lão phu nhân nổi giận, đem gia pháp ra, đánh ta mười roi trước mặt mọi người.


Da thịt trên lưng ta nứt ra, m.á.u thịt mơ hồ, ta nằm vật xuống đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô cùng thảm hại.

Nữ nhi của ta ôm eo lão phu nhân, không thèm nhìn ta, nhi tử của ta thì chỉ thẳng vào ta, nói với vẻ oán hận:

"Tự hạ thấp thân phận, mất hết thể diện.”

"Ngươi không xứng làm mẫu thân của ta!"

9

"Mẫu thân."

Cặp song sinh đứng trước mặt ta, cúi đầu gọi.

"Thiếu gia, tiểu thư e rằng nhận nhầm người rồi." Ta mỉm cười, khiêm nhường cúi đầu: "Dân phụ chỉ là một bà đỡ, sao xứng làm mẫu thân của các người?"

Ta không sai.

Dù hài tử kia là "giống loài tạp chủng", dù nha hoàn kia là "dâm phụ", dù đỡ đẻ là việc mà mấy bà già trong chợ mới làm nhưng ta vẫn không sai.

10

Sự xuất hiện bất chợt của Tuần Tấn Vân hoàn toàn phá vỡ sự bình yên của ta và Vũ Niết.

Sau khi họ rời đi, những người trong làng liên tục hỏi, vị công tử như tiên nhân kia là ai, cặp hài tử như búp bê sứ kia là ai?

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói với họ:

"Mẫu thân của cặp song sinh kia, khi sinh nở bị băng huyết không ngừng, suýt nữa thì một xác ba mạng, mẫu thân của vị công tử kia nói rõ, giữ đứa nhỏ không giữ người lớn, nhưng ta... đã để nàng ta sống sót.”

"Ta đối với họ, có chút ân tình, có chút công lao, chỉ có vậy thôi."

Ta không biết tại sao Tuần Tấn Vân lại muốn dẫn hài tử đến gặp ta.

Ta cũng không muốn đoán.

Không còn quan trọng nữa rồi.



Hai sản phụ ở thôn Nam sắp sinh, đã hẹn trước với ta.

Thuốc cầm máu, đan Khôn Ninh, đan sâm, khăn vải, kéo, kim châm... Kiểm tra ba lần, ta lại cẩn thận xem lại mạch án, tính toán những tình huống có thể xảy ra.

Đây mới là chuyện đáng để hao tâm tổn trí.

11

Tuần Tấn Vân dẫn cặp song sinh đến học ở học đường trong thành, trở thành bạn học cùng lớp với Vũ Niết.

Học đường đó dù có tốt đến mấy, cũng chỉ là trường làng dưới quyền quản lý của quận Vân Mộng, làm sao dám chậm trễ với con cháu của Quốc công.

Vài ngày sau, trưởng học đường lấy cớ sửa chữa học đường, cho môn sinh về nhà.

Tuần Tấn Vân lại một lần nữa “đưa" Vũ Niết về.

Lần này, hắn không chỉ đứng trước xe ngựa nhìn ta, mà còn đi đến trước mặt ta, nhỏ giọng nói:

"Yên Nhi bị bệnh, con bé muốn gặp nàng."

Ta nhìn nữ hài trong cặp song sinh, trên mặt con bé có chút nhợt nhạt, giữa mùa hè mà vẫn mặc áo choàng tinh xảo.

Ta không hề động lòng, nhàn nhạt nói:

"Đã bị bệnh thì nên trở về thành khám bệnh, hoặc là hồi kinh tìm thái y chữa trị, trời đã tối rồi, đi sớm đi."

Ta gọi Vũ Niết, quay người định vào trong nhà.

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Tuần Tấn Vân nghiến răng nói: "Yên Nhi cũng là cốt nhục của nàng!"

Lời này giống như một tín hiệu.

Tuần Yến nhanh chân đi về phía ta, mỗi bước đi đều là nhẹ nhàng, đoan trang của tiểu thư khuê các, váy áo lay động, không lộ mũi giày.

Con bé ôm lấy eo ta, áp khuôn mặt nóng hổi vào n.g.ự.c ta, nghẹn ngào nói:

"Mẫu thân, Yên Nhi khó chịu..."

12

Tuần Yến và Tuần Khanh cuối cùng vẫn ở lại.

Ta vẫn luôn không thể làm ngơ trước mạng người và trẻ em.

Tuần Yến nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong áo choàng, thân thể và tóc tai, dù chỉ một chút cũng không chạm vào chăn vải thô.
 
Chương 5


Thế này thật ra không thoải mái nhưng con bé muốn, ta chiều theo ý con bé.

Chẩn mạch xong, ta nói với Tuần Tấn Vân, Tuần Yến là do không hợp thủy thổ.

"Các ngươi nên sớm hồi kinh..."

"Có thánh chỉ." Tuần Tấn Vân nhỏ giọng nói: "Môn sinh Thái Học vẫn chưa tuyển được."

Ta nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói:

"Vậy thì sớm tuyển chọn, cũng sớm hồi kinh."

Tuần Tấn Vân siết chặt tay, đột nhiên nhìn ta: "Nàng nói sớm tuyển chọn, là vì mưu đồ cho con nuôi của nàng, nàng nói sớm hồi kinh, là muốn đuổi chúng ta đi, có phải hay không?"

Ta gật đầu: "Đúng."

Tuần Tấn Vân như tức giận: "Trong mắt nàng không có ta... hài tử của chúng ta sao?"

"Không phải của chúng ta." Ta bình tĩnh nói: "Là của ngươi."

Tuần Yến, Tuần Khanh, thân sinh phụ thân là Tuần Tấn Vân, giáo dưỡng là Tuần lão phu nhân, không liên quan đến Lạc Yểu.

Lạc Yểu cũng không muốn.

Khuôn mặt Tuần Tấn Vân trở nên tái nhợt trong nháy mắt, đôi môi mỏng không ngừng mấp máy, lẩm bẩm:

"Chúng ta chỉ hòa ly, chỉ là... chỉ là hòa ly…”

"Nàng vẫn là mẫu thân của bọn trẻ, bọn trẻ vẫn là hài tử của chúng ta."

Không đợi ta nói lời từ chối, Tuần Tấn Vân liên tục lùi ba bước, quay người bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng vội vã của hắn, là vẻ thất hồn lạc phách sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Tuần Tấn Vân.

13

Hóa ra, cùng một từ, cũng có mức độ cao thấp.

Vẻ thất hồn lạc phách của Tuần Tấn Vân là từng bước đi không còn vững chãi, còn vẻ thất hồn lạc phách của ta, là toàn thân trở nên vô cùng thê thảm.

Lần ấy, là vào lúc nào ấy nhỉ?

Là sau khi thành hôn không lâu, ta nghe Tuần Tấn Vân nói với bạn thân:

"Cưới Lạc Yểu không phải ý ta, ta vốn muốn cưới quý nữ, liên hôn với quyền quý, nhưng phụ thân dùng danh dự của nàng ta uy hiếp, ta vốn không để ý nhưng nếu ta không cưới nàng ta, ta sẽ mất đi phong thái quân tử, sợ bị người ta chê cười, vì lợi ích liên quan, không thể không đồng ý."

Hay là khi ta mang thai, Tuần Tấn Vân nói:



"Triều đình biến động khó lường, đich tử Tuần gia không nên sinh vào lúc này, phá đi."

Hay là, bốn người tuyết ta đắp, bị hắn giẫm nát, lạnh lùng quát:

"Trong phủ nghiêm trang, ngươi nên tự kiềm chế, không được đùa nghịch như vậy."

Hay là, sau khi ta bị phạt gia pháp, hắn lạnh lùng nhìn:

"Tự hạ thấp thân phận, hành vi hoang đường, làm sao xứng làm chủ mẫu của Tuần thị?"


Quá nhiều, quá nhiều chuyện.

Thất hồn lạc phách ư? Lúc đó ta như xác không hồn, nào còn hồn phách.

14

Sau khi Tuần Tấn Vân đi, ta nấu một nồi canh xương ống củ sen.

Để Vũ Niết trông chừng cặp song sinh, ta xách hòm thuốc đến thôn Nam.

Sinh nở cũng khá thuận lợi, đau đớn hai canh giờ, chảy nửa chậu máu, rách ba ngón tay, hài tử cũng được sinh ra.

Đây là một trong những sản phụ ta đỡ đẻ dễ dàng nhất.

Trở về tiểu viện, ta nghe thấy trong nhà có tiếng cãi vã.

Truyền ra trước tiên là giọng nói tức giận của Tuần Khanh:

"Ngươi tưởng chúng ta muốn đến đây sao? Nếu không phải phụ thân gây áp lực, ai muốn tự hạ thấp thân phận, đến nơi ô uế này!"

Tuần Yến cũng tức giận nói: "Ngươi cũng xứng đuổi chúng ta đi sao? Ngươi chỉ là một tên nhà quê, bẩn thỉu..."

Tuần Khanh tiếp lời: "Kẻ hèn hạ, dân đen! Nàng ta cố bám lấy phụ thân của ta, ép ta phải bỏ học ở kinh thành đến cái nơi quỷ quái này! Đều tại nàng ta!"

Tuần Yến nức nở: "Ta nhớ tổ mẫu... Ta muốn về nhà..."

Ta cúi đầu sờ n.g.ự.c mình, trước kia chỉ nhìn bọn trẻ từ xa, ta đã thấy hạnh phúc vui mừng, giờ đây lại trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như đã ngủ say, hoặc đã c.h.ế.t lặng.

Ta cố tình tạo ra chút tiếng động, trong phòng lập tức yên tĩnh.


Khi đẩy cửa vào, ba hài tử ngồi sau bàn gỗ, trước mặt mỗi đứa là một bát canh xương ống củ sen.

Có lẽ cảm thấy những lời nói đó đã bị ta nghe thấy, sắc mặt của cặp song sinh rất kỳ lạ.

"Mẫu thân." Vũ Niết đứng dậy, nhận lấy hòm thuốc nặng trịch.

Ta rửa tay, khi trở lại, trên bàn đã có thêm một bát canh xương ống củ sen.

Đợi ta ngồi xuống, trong bát lại có thêm một miếng xương ống, Vũ Niết gắp một miếng sen trong bát ta.



Ta cười nói: "Tiểu nương tử Triệu gia sinh nữ nhi rồi."

Vũ Niết gật đầu: "Vài chục ngày trước, con và Triệu ca ca cùng đi xe ngựa vào thành, hắn đã linh cảm là nữ nhi, nói phải mua vải hoa trước, may quần áo mới cho nữ nhi."

"Hắn cũng tặng ta nhiều vải, nói là để cảm ơn, ngày mai ta sẽ nhờ bà Lưu may cho con một bộ quần áo mới." Ta nói.

"Mẫu thân... có thể không may được không?" Vũ Niết thở dài.

Ta và Vũ Niết nói chuyện đều là những lời nói bình thường nhưng không biết câu nào đã động đến cặp song sinh.

Rầm một tiếng.

Tuần Khanh đập bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm ta: "Ta biết ngươi đã nghe thấy."

Không đợi ta nói, Tuần Khanh ưỡn cổ nói: "Ngươi có nghe thấy ta cũng không sợ!”

"Ngươi và phụ thân vốn không xứng đôi.”

"Vì xuất thân thấp hèn của ngươi, khiến chúng ta không có mẫu tộc để dựa vào.”

"Tương lai tỷ tỷ xuất giá, ta ra làm quan, đều sẽ bị ngươi liên lụy, thấp kém hơn người khác!"

Ta đè Vũ Niết đang muốn đứng dậy, bình tĩnh nhìn cặp song sinh, nhẹ giọng hỏi:

"Nếu không có ta thì làm sao có các ngươi?"

Tuần Khanh và Tuần Yến cùng sững sờ.

15

Một lát sau, Tuần Tấn Vân đến đón cặp song sinh.

Chưa kịp nói một câu, có người vội vã chạy đến.

"Lạc nương tử! Vân tẩu tẩu ở thôn Nam, vừa rồi không cẩn thận ngã một cái, m.á.u chảy khắp nơi!"

Ta vừa định quay đầu gọi người, Vũ Niết đã cầm hòm thuốc và đèn lồng chạy đến.

"Trời sắp tối rồi, con đưa mẫu thân đi."

Tuần Tấn Vân chặn trước mặt chúng ta, đưa tay về phía Vũ Niết: "Đưa hòm thuốc cho ta."

Vũ Niết cảnh giác nhìn hắn.

Tuần Tấn Vân nhìn ta, đôi mắt đen như vực sâu: "Ta có xe ngựa, nhanh hơn."

Ta không chút do dự, cầm lấy hòm thuốc và đèn lồng, đi về phía xe ngựa của Tuần Tấn Vân.
 
Chương 6


Trong xe ngựa, ta nhanh chóng xem mạch án của Vân tẩu tẩu.

Trước mắt đột nhiên sáng lên.

Tuần Tấn Vân đặt một viên dạ minh châu bên tay ta.

Đối với hành động của hắn, ta không thèm để ý, toàn bộ tâm trí đều dồn vào mạch án.

"Khát không?" Tuần Tấn Vân đột nhiên hỏi: "Có trà, là trà sen thanh lộ mà nàng thích."

"Không khát." Ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt từ chối.

Một lát sau, Tuần Tấn Vân lại hỏi: "Đói không? Có điểm tâm, cũng là bánh sen mà nàng thích."

"Không đói." Ta vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy.

Lại một lát sau, Tuần Tấn Vân mở miệng: "Nóng quá..."

"Có thể yên tĩnh một chút không!"

Ta đột nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn rõ là Tuần Tấn Vân, im lặng một lát: "Giờ đang có người bệnh, xin đừng làm phiền."

16

Vân tẩu tẩu mang thai đứa này rất khó khăn.

Phản ứng mang thai mạnh hơn phụ nhân bình thường, toàn thân phù nề, khó thở, đến tháng thứ bảy thì bị mù một thời gian.

Vất vả lắm mới đến tháng thứ chín, chỉ chờ ngày sinh nở, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn.

Vân tẩu tử dường như có linh cảm, ngón tay khô khốc của nàng ấy nắm chặt lấy cổ tay ta:

"Cứu hài tử, cầu xin ngài... Ta c.h.ế.t thì chết, hài tử tuyệt đối không được xảy ra chuyện!"

Ta không biểu cảm gì, hất tay nàng ấy ra, nhàn nhạt nói:

"Ta không cứu được hài tử, người duy nhất có thể cứu hài tử chỉ có ngươi, ngươi sống thì hài tử mới có thể sinh ra, ngươi c.h.ế.t thì một xác hai mạng."

Vân tẩu tẩu nghiến chặt răng, đau đớn dùng hết sức.

17

Tay đã rửa ba lần nhưng quần áo vẫn không tránh khỏi bị dính một ít máu, trên người cũng khó tránh khỏi mùi m.á.u tanh.

Khi bước ra khỏi nhà Vân tẩu tẩu, Tuần Tấn Vân cầm đèn lồng, đứng trước xe ngựa chờ ta.

Trăng sao lấp lánh, hương sen thoang thoảng.



Ta cũng từng chờ hắn như vậy, một ngọn đèn, một mình, chờ hắn cùng ta trở về viện.

Phủ Quốc công rất lớn, từ Tây viện nơi ta và hắn ở, đi đến Đông viện nơi lão quốc công và lão phu nhân ở, phải mất gần nửa canh giờ.

Mỗi ngày sau khi hắn tan triều, đều phải đến Đông viện bàn bạc việc công với lão quốc công.

Ta lo hắn bị gió thổi, mưa tạt, tuyết lạnh, băng trơn nên chuẩn bị áo choàng, ô, ủng bông, đèn lồng để đón hắn.

Lúc đầu, ta còn có thể vào phòng ngoài Đông viện để đợi hắn.

Sau đó hắn không cho ta vào viện, ta liền đứng ngoài cửa đợi.

Sau đó, hắn thậm chí không cho ta đến đợi.

"Trong viện có biết bao nhiêu người hầu hạ, những thứ đó, mẫu thân tự sẽ chuẩn bị cho ta, nếu nàng không có việc gì thì bớt đến Đông viện."

Lời còn văng vẳng bên tai.

Đứng cách hắn vài bước, ta cúi đầu hành lễ:

"Đa tạ đại nhân đưa tiễn."

"Ta và nàng vốn là phu thê, không cần khách sáo như vậy." Hắn dời mắt đi, nhường đường: "Lên xe đi."

"Không cần."

Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiểu phụ vừa mới đỡ đẻ xong, trên người không sạch sẽ, không thể lên xe."

Ta lại xin thêm một chiếc đèn lồng của nhà Vân tẩu tẩu, ta vòng qua con ngựa cao lớn, tự mình đi về phía con đường làng.

Cuối hạ đầu thu, trong ao sen hai bên đường, hoa sen sắp tàn, lá sen rủ xuống mặt nước.

Rõ ràng là cảnh tượng tàn úa nhưng ta không thấy tiếc nuối, sen đầm Vân Mộng, sinh sôi không ngừng, thu này tuy tàn nhưng sang năm, vẫn tiếp tục "lá sen xanh ngắt hơn trời".

Không giống như ao sen lát gạch vàng, xây bằng ngọc trong Quốc Công phủ ở kinh đô.

Ta chăm sóc thế nào, hoa vẫn cứ nở ngày càng ít, lá vẫn cứ nuôi ngày càng thưa... Cho đến khi ao sen rộng lớn chỉ còn lại một bông hoa cuối cùng, cũng bị ta mang đi.

18

Phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Ta đứng lại, quay đầu nhìn Tuần Tấn Vân.

Hắn vẫn mặc một bộ áo xanh phiêu dật tuyệt thế, chỉ có đôi giày thêu mây bằng gấm thêu chỉ bạc trên chân, trên con đường đất ở thôn quê, lội bộ đến đầy bùn đất.

Không hợp chút nào.



Trước kia là ta và hắn, giờ đây là hắn và ta.

"Tuần Tấn Vân."

Cuối cùng ta cũng gọi tên hắn.

Tuần Tấn Vân sau khi kinh ngạc, trong mắt tràn ngập ánh sáng, giọng nói khó nén sự vui mừng: "Nàng..."

Ta ngắt lời hắn: "Đưa hài tử đến gặp ta, cuối cùng là vì sao?"

Tuần Tấn Vân im lặng một lát, mở miệng nói: "Giữa ta và nàng, có nhiều hiểu lầm, mong nàng cùng ta hồi kinh, một nhà đoàn viên."

Ta hơi nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Tuần Tấn Vân vốn ít nói, lúc này không biết vì sao, lại nói nhiều hơn.

"Ta vốn ít tình cảm, không phải cố ý hắt hủi nàng.”

"Khi ở chung với người khác, ta có thể tính toán được lợi hại, được mất.”

"Nhưng khi ở chung với nàng, ta không tính toán được, không biết phải đối xử với nàng như thế nào cho tốt, càng không biết làm thế nào mới là đúng.”

"Sau này sẽ không như vậy nữa, Lạc Yểu, ta đã hiểu rõ tâm ý của mình, ta ... "

Tuần Tấn Vân không thể kìm nén tâm trạng của mình nữa, đôi môi mỏng mím chặt, cuối cùng cũng mở lời: "Ta thích nàng."

Ánh mắt ta dừng lại trên khuôn mặt hắn, ngây người nhìn một lúc lâu.

Nếu là trước đây, đừng nói đến việc bộc bạch tâm ý như vậy, chỉ cần Tuần Tấn Vân liếc mắt nhìn, ta cũng sẽ thấy tim đập như trống.

Nhưng lúc này, ta lại phát hiện tâm trạng của mình bình tĩnh đến mức bất ngờ.

"Yểu Nhi." Tuần Tấn Vân tiến lại, nắm lấy tay ta: "Ta chưa từng tái hôn, trong lòng chỉ có nàng."

Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của chúng ta, đột nhiên hỏi:

"Vì ta mà ở lại Vân Mộng, từ quan hoặc bị điều đi nơi khác, ngươi có nguyện ý không?"

Tuần Tấn Vân sững sờ.

Hắn không muốn, ta có thể nhìn ra.

Biểu cảm của ta hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không gợn sóng.

"Ngươi nói với ta rằng chúng ta có nhiều hiểu lầm, ta đều biết. Nhưng ta cũng biết, trong lòng ngươi, địa vị của Tuần gia, quyền thế của một gia tộc, quan trọng hơn ta.”

"Vì vậy trước khi thành hôn, ngươi muốn cưới con gái nhà quyền quý để liên hôn, sau khi thành hôn, ngươi lại mập mờ không rõ với quận chúa.”
 
Chương 7


"Ngươi có biết, ta quyết định không quay đầu lại từ khi nào không?”

"Không phải là khi lão phu nhân nói, ngươi sẽ cưới thê, giáng ta xuống làm thiếp.”

"Cũng không phải là khi ta đề nghị hòa ly, ngươi liền đồng ý ngay.”

"Mà là khi ta nhìn thấy ngươi năm mười sáu tuổi, vì muốn cưới quận chúa, đã tự tay vẽ nên tòa tháp mới."

19

Sau khi ta và Tuần Tấn Vân hòa ly, phải đợi mười lăm ngày mới có thể nhận được giấy chứng nhận.

Nhưng ngày hôm sau, Tuần Tấn Vân đã được cử đi điều tra vụ án, rời khỏi kinh thành.

Lúc đó, thân phận của ta rất khó xử, không phải là thê tử của Tuần Tấn Vân nhưng cũng không phải là người không liên quan ngay lập tức.

Ta vốn định dọn ra khỏi phòng chính nhưng không ngờ, một nhóm thợ thủ công liên tiếp tiến vào.

"Ngươi không cần phải dọn đi."

Ma ma của lão phu nhân cười giả tạo nói với ta: "Quận chúa có thân phận như nào, sao có thể ở trong căn phòng người đã từng ngủ? Huống hồ, khi đại công tử mười sáu tuổi, đã tự tay vẽ nên tòa tháp để đón dâu, từng viên gạch, từng ngọn cỏ, đều có quy cách cấp bậc, đó mới là nơi đại công tử nên ở."

Phủ Quốc công giàu có, lấp đi một nửa ao sen, san bằng đất để xây tòa tháp cao tầng.

Ta ở trong viện, nhìn tòa tháp đó, từ không có gì đến có, từ thấp đến cao, sơn son thiếp vàng, vô cùng chói mắt.

Lúc đó, ta không thể tự lừa dối mình nữa.

Dù ta có nấu canh sen cho hắn bao nhiêu lần, dù ta có thêu bao nhiêu hoa sen trên vạt áo hắn, ta vẫn chỉ là điều ngoài ý muốn trong cuộc đời hắn.

Tòa tháp này, không thuộc về ta.

Tuần Tấn Vân, cũng không thuộc về ta.

"Ngươi hứa với ta năm năm phu thê, không tái hôn, có tình cảm với ta, điều đó là thật.”

"Ngươi ngầm cho phép những lời đồn đại về ngươi và quận chúa, ràng buộc Quốc Công phủ với thế lực của Huệ Quận Vương, điều đó cũng là thật.”

"Ngươi muốn ta cùng ngươi hồi kinh, muốn hàn gắn với ta, điều đó là thật.”

"Ngươi không muốn ở lại vì ta, từ bỏ cơ nghiệp của gia tộc, điều đó cũng là thật."

Ta cười, khẽ nói: "Ngươi thông minh tỉnh táo, hẳn biết rằng, ta và Tuần gia, không thể cùng tồn tại, mà ngươi cũng sẽ không chọn ta."

"Yểu Nhi." Giọng Tuần Tấn Vân khàn khàn, rõ ràng là một công tử cao quý, lạnh lùng, nghiêm trang nhưng lúc này lại có vẻ yếu đuối không chịu nổi: “Trước đây không thể nhìn rõ tâm ý, khiến nàng chịu ấm ức, ta sẽ nói rõ với mẫu thân, bà ấy sẽ không làm khó nàng nữa, người của Quốc Công phủ sẽ tôn trọng nàng, chúng ta là phu thê ân ái, điều này không liên quan đến Tuần gia, nàng hà tất phải ... "



"Quả nhiên." Ta khẽ thở dài: "Ngươi sẽ không chọn ta."

Tuần Tấn Vân ngây người, theo bản năng buông tay.

"Tuần Tấn Vân, ngươi có cuộc đời huy hoàng của ngươi, ta cũng có cuộc đời ta theo đuổi, có lẽ bình thường nhưng rất mãn nguyện.”

"Có loài hoa, sinh ra trong vũng bùn, nở trên đồng hoang.”

"Có loài hạc, tắm mình trong ánh sáng rực rỡ, không vướng bụi trần.”

"Hoa nở khắp nơi, hạc bay lên trời xanh, chúng ta định sẵn, có duyên nhưng không có phận."

20

Quãng đường còn lại, ta cầm một chiếc đèn lồng, Tuần Tấn Vân cũng cầm một chiếc đèn lồng, im lặng đi hết chặng đường cuối cùng.

Khi nhìn thấy bức tường viện, đột nhiên tay áo ta bị kéo lại.

Ngón tay Tuần Tấn Vân có chút không kiểm soát được, khẽ run rẩy, hắn thì thầm:

"Ta có nàng trong lòng, chỉ là ta... đã muộn."

"Không phải muộn."

Ta rút tay áo về, thản nhiên nói: "Là sai rồi."

Nếu không có đêm rằm tháng tám đó, ta vẫn là ta, hắn vẫn là hắn, mỗi người về chỗ của mình, mỗi người đều bình an.

21

Vũ Niết và cặp song sinh không còn xung đột nữa.

Nhưng cặp song sinh nhìn Vũ Niết bằng ánh mắt đỏ ngầu như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thằng bé.

Trước khi lên xe, Tuần Tấn Vân nhìn ta thật sâu: "Ta sẽ đến thăm nàng."

"Không cần." Ta nói: "Ta không muốn gặp ngươi nữa, càng không muốn gặp bọn chúng."


Ánh mắt cặp song sinh nhìn ta, lập tức giống như nhìn Vũ Niết vậy.

Tuần Tấn Vân im lặng một lát, dẫn theo hai hài tử lên xe.

Cỗ xe hoa lệ lắc lư đi xa dần, Vũ Niết nắm tay ta, khẽ nói: "Mẫu thân, con biết lỗi rồi."

"Lỗi gì?" Ta cúi đầu nhìn thằng bé.



Vũ Niết mím chặt đôi môi mềm mại, một lúc sau, nhỏ giọng nói: "Chúng cứ nói lời không hay, con nghe không chịu nổi nên đã bỏ một nắm xuyên tâm liên vào canh sen."

Xuyên tâm liên rất đắng, uống một ngụm, nửa ngày không nói được lời nào.

Vũ Niết có chút bực bội nói: "Chúng là hài tử của mẫu thân, con không nên ... "

"Chẳng phải ta chỉ có một hài tử sao?" Ta cười với hắn.

Cười xong, ta lại không nhịn được thở dài: "Chỉ là, chuyện con vào Thái học, e rằng khó như ý nguyện…"

"Con không vào Thái học."

Vũ Niết ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng ngời: "Con đã quyết định vào Phủ học, có trưởng học đường tiến cử, không lâu nữa, học đường Vân Mộng sẽ cử người đến."

Học đường Vân Mộng dù tốt đến đâu, cũng không bằng Thái học ở kinh thành, Vũ Niết vốn có năng lực vào Thái học.

"Tình thương dưỡng dục của mẫu thân và con đường tắt lên mây xanh." Vũ Niết cong mắt cười: "Con mãi mãi chọn mẫu thân."

22

Không lâu sau, Vũ Niết vào học đường Vân Mộng học.

Năm thứ hai, khi về nhà thăm thân, thằng bé cầm một cành hoa sen từ ngoài cổng viện vào.

"Có lẽ ai đó bẻ ở ao sen ra chơi, rồi tiện tay vứt đi." Vũ Niết đưa hoa cho ta.

Hoa này sắp nở, ta tìm một chiếc bình sứ, cắm nó vào.

Bông sen này, nở đến tận sau Trung thu.

Những năm sau đó, năm nào cũng có hoa.

Nhưng chưa từng thấy người bẻ hoa, vứt hoa.



Ngoại truyện: Tuần Tấn Vân

1

Tuần Tấn Vân là con trai trưởng của phủ Quốc công, dung mạo tuyệt đẹp, lạnh lùng xa cách.

Đối nhân xử thế, chưa từng sai lầm, nhiều thủ đoạn, mưu đồ rất sâu.

Làm thế nào để nổi danh, làm thế nào để lập uy, thậm chí về sau, làm thế nào để dựa vào hôn nhân, củng cố thực lực của bản thân, từng việc từng việc, Tuần Tấn Vân đều có mưu tính.
 
Chương 8: Hết


Hắn mười bốn tuổi, chọn phe phái của Huệ Quận Vương.

Mười lăm tuổi, như dự đoán, gặp gỡ quận chúa, được quận chúa để mắt tới.

Mười sáu tuổi, đích thân vẽ bản thiết kế tòa tháp mới sau khi kết hôn.

Theo kế hoạch của hắn, bức họa này sẽ được quận chúa nhìn thấy, quận chúa sau khi nhìn thấy, sẽ thành tâm với hắn, không còn gì không nghe theo.

Nhưng không ngờ, một thiếu nữ tên là Lạc Yểu lại tìm đến tận cửa.

Thiếu nữ đeo một cái bọc rách nát nhưng trong n.g.ự.c lại là một đóa sen tươi tắn.

Nàng có chút ngượng ngùng nói, mình không có tiền đi đường, cũng không tiện tay không đến nên đã bẻ hoa ở ao sen ngoài thành để tỏ lòng.

Phụ thân đã hứa hôn cho hắn.

Hắn phản đối trong lòng nhưng không hề để lộ ra ngoài, vì hắn là tấm gương của con nhà thế gia, hiếu đạo là trên hết, mệnh lệnh của cha mẹ, quan trọng biết bao.

Hắn nhìn ra được, Lạc Yểu gặp hắn lần đầu, tai đã đỏ ửng, nhất kiến chung tình.

Điều này càng khiến hắn thấy phiền lòng, nếu không cưới quận chúa, cưới một nữ nhi nhà thường dân, con đường làm quan của quyền thần sẽ phải đi nhiều đường vòng.

Nhưng không ngờ, Lạc Yểu lại từ chối.

Rõ ràng Lạc Yểu thích hắn nhưng Lạc Yểu lại muốn tiền bạc, không muốn hắn?

Điều này quả là... ngoài dự liệu.

Không chỉ vậy, sau khi từ chối hôn ước, Lạc Yểu còn cố tình tránh mặt hắn.

Tuần Tấn Vân có dung mạo và xuất thân như vậy, thủ đoạn của nữ tử nhỏ bé nào mà hắn chưa từng thấy?

Chỉ là muốn câu kéo thôi.

Sau đó, Tuần Tấn Vân phát hiện không phải như vậy, Lạc Yểu thật sự đang tránh mặt hắn!

Lạc Yểu xuất thân từ thôn quê, luôn làm những chuyện ngu ngốc làm mất giá trị bản thân.

Nàng dám xắn quần, xuống ao sen mò củ sen, ôm từng đoạn sen, mắt đầy ý cười, đẹp như sao trời.

Điều này thật vô lý, ngay cả vào ban đêm, nữ nhi khuê các cũng không được để lộ chân, đôi chân trắng nõn, sáng ngời kia, nếu bị người khác nhìn thấy... Ít nhất vào đêm không ngủ, hắn đã nhớ đến.

Điều khiến hắn tức giận hơn là, những củ sen đó, nàng nấu thành canh, viện tử nào cũng có phần, chỉ riêng hắn là không có.

Tuần Tấn Vân không tức giận, Tuần Tấn Vân chỉ thấy tức ngực.

Đêm rằm tháng tám, Tuần Tấn Vân đáng lẽ phải đi cùng quận chúa nhưng hắn lại như bị ma xui quỷ khiến đi theo dõi Lạc Yểu.



Lạc Yểu ngồi bên ao, vừa ăn bánh trung thu, vừa tự cười.

Ngày mai, nàng sẽ rời khỏi phủ, lúc này mà còn cười được.

Chiếc quạt gỗ mun của Tuần Tấn Vân suýt nữa bị bóp nát.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy nha hoàn bên cạnh quận chúa, lặng lẽ đi về phía Lạc Yểu.

Tuần Tấn Vân nhìn ra ý định của nha hoàn ngay, hắn có thể lên tiếng ngăn cản, cũng có thể ném quạt nhắc nhở, thậm chí có thể giả vờ không nhìn thấy...

Nhưng trong tích tắc, hắn đã đưa ra lựa chọn phản nghịch nhất trong cuộc đời mình.

2

Sau khi Tuần Tấn Vân và Lạc Yểu thành hôn, hắn không biết phải chung sống thế nào.

Điều này không có trong kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể dựa theo bản tính, bình tĩnh đối mặt.

Bạn thân hỏi hắn, đêm động phòng tân hôn, cảm giác thế nào.

Hắn đương nhiên sẽ không nói ra sự thật đêm đó nên giả vờ bình tĩnh nói những lời trái lòng.

Khi Lạc Yểu mang thai, trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, Lạc Yểu và hắn, thật sự đã có cốt nhục.

Nhưng đồng thời hắn phát hiện ra điều không ổn.

Quận chúa không cam lòng, muốn thay thế Lạc Yểu, lại sợ nguy hiểm nên đã cùng mẫu thân của hắn hợp mưu, cho Lạc Yểu uống thuốc cấm.

Loại thuốc này có thể khiến nữ tử mang đa thai.

Nếu Lạc Yểu sinh con mà chết, bỏ lớn giữ nhỏ, bọn họ sẽ được toại nguyện.

Chuyện này liên quan đến quận chúa và sinh mẫu của hắn, dù là ai, hắn cũng không thể nói rõ.

Vì vậy, hắn tìm lý do, muốn Lạc Yểu phá thai.

Lạc Yểu tính tình kiên cường, mẫu thân của hắn cũng không đồng ý, quận chúa phá hoại, điều hắn rời khỏi kinh đô.


Cuối cùng, Lạc Yểu liều mạng sinh đôi nhưng cũng cơ thể bị tổn thương, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu không sẽ để lại di chứng.

Hắn liền đồng ý, giao hai hài tử cho mẫu thân nuôi dưỡng, để Lạc Yểu yên tâm dưỡng bệnh.

Nhưng Lạc Yểu lại không biết những điều này, vào mùa đông giá rét, nàng lại lén chạy đến viện của hài tử, nặn cái người tuyết c.h.ế.t tiệt kia.

Băng giá lạnh lẽo, không muốn sống nữa sao?



Hắn tức giận đạp đổ người tuyết của nàng, cảnh cáo nàng không được phép làm bậy nữa.

Thân phận của Lạc Yểu vốn đã khó được mọi người chấp nhận, nếu không cẩn thận hành động, bị quận chúa và mẫu thân bắt được nhược điểm, tình cảnh sẽ càng khó khăn.

Nhưng nàng lại đi đỡ đẻ cho một đứa con hoang của một ả dâm phụ.

Để người khác nắm được nhược điểm, làm sao thu dọn tàn cuộc?

Hắn vốn định để mẫu thân dạy cho nàng một bài học, sau này sẽ biết sợ.

Nhưng không ngờ, mẫu thân lại đánh nàng bằng roi trước mặt mọi người, không nể nang gì cả.

Đợi đến khi hắn hồi phủ, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt.

Lưng nàng đầy vết máu, khiến lòng hắn như bị d.a.o cắt.

Nhưng nghĩ đến hành động của nàng, nàng không sợ bị người khác nắm được nhược điểm, nhân cơ hội này uy h.i.ế.p cuộc hôn nhân của họ ư?

Những lời dạy dỗ tuôn ra khỏi miệng.

3

Tuần Tấn Vân không muốn Lạc Yểu rời xa hắn nhưng Lạc Yểu vẫn từng bước xa lánh hắn.

Không rõ quan hệ của họ thay đổi từ lúc nào, ánh mắt Lạc Yểu nhìn hắn không còn yêu thương nữa.

Hắn nhận ra Lạc Yểu và chàng lang trung trẻ tuổi của phủ dần trở nên thân thiết.

Một ngày nọ, hắn tìm thấy hàng chục bức thư trong hộp trang điểm của Lạc Yểu.

Mở ra xem thì ra toàn là hình vẽ bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của nữ tử, vô cùng dâm ô!

Những bức thư này đều là của lang trung kia gửi đến.

Hắn vì Lạc Yểu mà từ bỏ cuộc hôn nhân đã mưu tính nhiều năm, vậy mà Lạc Yểu lại đối xử với hắn như vậy!

Tuần Tấn Vân vừa hoảng vừa giận, vừa tức vừa hận.

Vì vậy, khi Lạc Yểu đề nghị hòa ly, hắn không chút do dự, lạnh lùng nói:

"Được!"

...

Từ đó về sau, mỗi người mỗi ngả, gương vỡ, trâm gãy.

- Hoàn -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top