Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 370: Chương 370



Tống Thời Hạ tiếp tục nói:

“Đại đội chúng ta vốn chủ yếu là người họ Tống, nhưng người bên kia không thừa nhận thôn này là thôn Tống Gia.

Mà thôn trưởng lại là người họ Trần, thế nên khi làm kinh tế, chắc chắn khó lòng tránh được họ.

Nếu làm chung, thời gian đầu kiếm ra được tiền, mọi người hẳn sẽ chưa có ý định gì khác.

Nhưng về lâu về dài, cái lợi có thể khiến người ta thay đổi, cho nên ta vẫn phải tìm sẵn một đường lui cho người họ Tống chúng ta.”

Quý Duy Thanh cũng nói:

“Cháu với Hạ Hạ đã lên núi xem, chất đất ở khu vực dưới chân núi quả thực rất thích hợp để trồng cây ăn quả.”

DTV

Ưu thế của thôn này là ở chỗ bên phía họ Tống gần chân núi hơn, tuy cách cửa thôn một khoảng xa nhưng lên núi lại rất tiện.

Có thầy giáo đại học lên tiếng, độ tin cậy tăng mạnh, Tống Quốc Trụ bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.

“Được, ông về bàn lại với mọi người đã, nếu họ không đồng ý thì đại đội ta làm một mình.”

Thôn Trần Gia bên kia gần sông, còn có cả một con đập chứa nước rất dài, nuôi cá tôm rất tiện.

Nhưng thời buổi này, vận chuyển thủy sản hao tổn quá lớn, Tống Thời Hạ không có ý định nói cho bọn họ phương pháp này.

Chờ đại đội trưởng về rồi, Tống Thu Sinh giơ ngón cái khen ngợi em gái.

“Đầu óc em làm bằng gì thế nhỉ, sao mà nhìn đất thôi cũng biết nó hợp với trồng cây gì?”

Tống Thời Hạ cười cười thần bí.

Đương nhiên là bởi đời trước cô từng nghe trong những giờ học về địa lý hồi cấp ba, rằng phương Bắc thích hợp trồng những cây ăn quả chịu hạn.

“Anh à, đã bảo anh chịu khó đọc nhiều hơn nữa rồi mà, chẳng phải anh đã đăng ký học bổ túc ban đêm rồi sao, học được những gì rồi?”

Tống Thu Sinh vội vàng tìm cớ bao biện cho bản thân:

“Lớp bổ túc ban đêm người ta đâu có dạy những tri thức về hoa màu, chẳng qua anh không hiểu mảng này thôi.

Nhưng mà nói em đó, sao chẳng làm việc nhà nông nhiều mà lại biết mấy thứ này?”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Đành chịu thôi, ai bảo em học rộng hiểu nhiều hơn người cơ chứ, học càng nhiều càng tốt đó, việc học chưa bao giờ là thừa.”

Quý Nguyên nghe không hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bé thích cổ động mẹ mình.

“Học càng nhiều càng tốt.”

Ngày 30 tết, Tống Xuân Hạ đi xe đạp chở đồ lễ về nhà.

“Hôm nay nhà lên núi tế tổ, con về dâng hương cho các cụ xong là phải về ngay.”

Bà Tống nhận lễ tết từ tay con, nhắc: “Sao hôm mổ heo con không về? Đã nhờ người nhắn nhà con về ăn thịt mà.”

“Mẹ, mấy hôm rồi làm ăn được, mẹ không biết chúng con ra nhà ga bày sạp kiếm được bao nhiêu đâu.”

Tống Xuân Hạ hạ giọng:

“Ba ngày lãi 30 đồng, tính ra một ngày lãi 10 đồng đó.”

Bà Tống vuốt ngực: “Ga tàu đông người lắm à?”

“Con đã hỏi thăm rồi, ga tàu vào dịp tết này cho xuống ở đây, người từ ngoài về thị trấn đều về tới tận đây mới xuống, nhưng cũng chỉ có dịp tết này thôi, qua năm là không được dừng ở đây nữa.”

Người vừa xuống tàu ngửi thấy mùi lẩu cay đều không nhịn được cơn thèm.

Bọn họ ra dò hỏi, thấy giá cả phải chăng, phần lớn đều muốn thử một chút.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 371: Chương 371



Năm xu là được một xiên có thịt rồi, một suất mỳ mới hai hào, ăn thoải mái đến no mới thôi, còn có thể bảo chủ sạp rưới thêm nước canh cay nóng nếu thèm.

Những ngày này trời lạnh buốt, trông thấy những đồ ăn nóng và cay như xiên lẩu cay với mỳ bày ở sạp này, ngay cả người địa phương cũng không nhịn nổi cơn thèm.

Hồi còn làm ở cửa hàng mậu dịch, Tống Xuân Hạ rất được lòng đồng nghiệp và người quen ở đó.

Khách hàng cũng thích mua đồ bên quầy chị ấy.

Biết chị ấy nghỉ việc bày sạp vỉa hè, nhiều người còn tới tận nơi ủng hộ, đó có thể coi là nhóm khách quen đầu tiên của quán.

Nghe nói chị gái kiếm lời bằng một tháng tiền lương chỉ trong mấy ngày giáp tết, Tống Thời Hạ cũng mừng thay cho chị ấy.

“Tiếc là thị trấn chúng ta nhỏ quá, nếu tới bày quán ở ga tàu thành phố, chắc chắn còn phải đắt khách hơn.”

Lượng khách qua lại các trạm ga rất lớn, mà đồ ăn trên tàu lại còn đắt.

Rất nhiều người bấm bụng nhịn ăn đến xuống tàu, vừa xuống tới nơi đã ngửi thấy mùi lẩu cay thì mấy ai nhịn nổi cơn thèm?

Tống Xuân Hạ nảy ra một ý: “Em xem, nếu anh chị tới thành phố mở cửa hàng thì thế nào?”

Tống Thời Hạ lại không tán đồng ngay.

“Chị, em thấy chị cần bình tĩnh suy xét kĩ. Khách qua lại ở ga tàu rất đông, chắc chắn cũng sẽ buôn bán được hơn ở đây.

Nhưng thành phố với anh chị lại là nơi xa lạ, chị định giải quyết việc học của Mao Đản thế nào?”

Tống Xuân Hạ lập tức ỉu xìu như bị dội một gáo nước lạnh.

“Em nói đúng, chị nên suy nghĩ chu đáo hơn, chuyện này còn liên quan đến việc học hành của Mao Đản.

Mẹ hẳn đã nói chuyện nhà chị với em rồi, chị muốn hỏi hai em, nếu đi kiện thì phần thắng của bọn chị không lớn lắm.

DTV

Vì không có chứng cứ để chứng minh ông ta từng ăn cắp tiền trong nhà và chạy trốn, cho nên nếu có kiện tụng, khả năng cao vẫn phải phân chia nửa tài sản cho ông ta, đúng không?

Giờ chị nhìn thấy ông ta liền bực bội khó chịu, mỗi lần tới nhà đều vơ vét đồ ăn như lũ thổ phỉ, thật ghê tởm.”

Vợ chồng Tống Xuân Hạ bày quán ăn, mỗi ngày đều phải kho một nồi thịt dùng dần.

Mà ông bác kia mỗi lần tới nhà đều ồn ào đòi ăn thịt, không cho là sẽ lăn ra cửa ăn vạ ầm ĩ, da mặt dày hơn da trâu.

Cuối cùng, người mất mặt lại sẽ chính là gia đình chị ấy.

Nếu có thể chuyển nhà, Tống Xuân Hạ ước gì được chuyển ngay đi, rồi cho thuê căn nhà này, dù chỉ còn quyền sở hữu một nửa nhà thì cũng kiếm được ít tiền thuê.

Chỉ có điều, mẹ chồng chị ấy không nỡ xa căn nhà này.

Mà công việc của chồng vẫn còn chưa quyết được, không biết cuối cùng có bị người ta chiếm mất chỗ như chị ấy không.

Tống Thời Hạ không có cách nào xen vào chuyện riêng của nhà chị gái, đành phải tìm một phương pháp tương đối ổn thỏa:

“Ở ác gặp ác, dù kiện thua cũng cứ làm đi. Đã bao nhiêu năm ông ta chưa từng về nhà tẫn hiếu với cha mẹ, không làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.

Anh chị hoàn toàn có thể nói là lúc lâm chung, ông cụ đã giao cho ba của anh rể căn nhà đó, ba mẹ anh rể mới là người chăm sóc và tiễn đưa ông cụ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 372: Chương 372



“Về tình về lý, tài sản đều có thể hoàn toàn thuộc về gia đình anh ấy.

Còn ông ta, về mặt đạo đức, ông ta đã là kẻ bất hiếu vì ngay cả tang lễ cha mình, ông ta cũng đâu có về.

DTV

Tiện thể, nhà chị có thể nhờ người đi kiếm chứng cứ ông ta đi ở rể cho nhà vợ, chứng minh ông ta ở cách nhà không xa nhưng trước nay chưa từng về nhà thăm cha mẹ.

Với cả, chuyện năm đó chắc chắn phải có người biết, tìm người làm chứng, tới nói vài câu hỗ trợ là được.

Em nghĩ là, chỉ cần chị biết cách, những người đó sẽ đồng ý giúp thôi.”

Thời đại này, người dân thích nhất là hóng chuyện nhà người khác.

Những cụ ông cụ bà cùng lối phố chắc chắn có biết chuyện năm đó, chỉ cần đưa ít quà.

Người già người ta không sợ bị trả thù, ai dám động vào mấy ông bà gần đất xa trời chứ?

Tống Xuân Hạ lập tức hiểu ra, những bế tắc trong nhiều ngày qua như được cởi bỏ hoàn toàn, chị ấy kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Thời Hạ.

“Sao chị lại không nghĩ ra nhỉ, còn chưa kiện mà chị đã nghĩ đến thua. Chị phải về bàn lại với anh rể em đã.”

Tống Thời Hạ vỗ nhẹ tay chị ấy, đây chính là điều thiệt thòi khi văn hóa quá thấp, mới nghe nói thưa kiện có khả năng không thành công đã muốn bỏ cuộc.

Cô còn nhắc nhở chị ấy, người kia thường xuyên tới nhà đòi ăn đòi uống, chị ấy hoàn toàn có thể kiện gộp cả tội tống tiền.

Bà Tống múc cho con gái một hộp thịt kho, lại thêm miếng thịt nạc và một con gà mái già.

“Hôm g.i.ế.c heo con không về ăn thì mang ít thịt này về nhà, đều là thịt mới hết đấy.”

Tống Xuân Hạ thắp hương cho tổ tiên xong lại vội vàng về nhà, mang theo quà năm mới của mẹ ruột.

Chị ấy tới vội, đi cũng vội, bà Tống thắc mắc: “Chị con có chuyện gì mà về gấp thế?”

Tống Thời Hạ cười cười, giải thích: “Con gợi ý cho chị ấy một cách có thể giải quyết rắc rối với ông bác nhà bên đó.”

“Đừng có mà xúi dại nó đấy, mấy trò láu cá của con liệu có ích gì không?”

Tống Thời Hạ khoác vai mẹ, kéo bà vào nhà.

“Đương nhiên con không xúi bậy mà, con chỉ nhắc chị ấy có thể dùng pháp luật để làm vũ khí đối phó với ông ta thôi.

Đối phó với hạng vô lại thì đương nhiên phải dùng luật để bảo vệ bản thân rồi, nói lý với hạng người này chẳng ích gì đâu.”

Bà Tống vẫn rất lo lắng: “Thế có được không? Kiện ra tòa chắc là phải phiền toái lắm.”

Đối với dân chúng bình thường, chuyện kiện tụng nhau, kéo nhau lên tòa quả thực rất đáng sợ và xa lạ, họ thà chịu thiệt một chút để giải quyết riêng với nhau cho xong.

Nhưng theo như những gì chị cả thuật lại, người kia rõ ràng là muốn chơi xấu nhà chị ấy.

Nếu không kiện lên tòa, chỉ sợ từ nay về sau sẽ bị người ta bám lấy hút m.á.u như đỉa đói.

Tống Thời Hạ cam đoan với mẹ: “Mẹ yên tâm, con bảo đảm kiện ra tòa là ông ta ngoan ngoãn từ bỏ ngay.”

Tống Xuân Hạ về nhà bàn với chồng, Tôn Quốc Cường ngẫm nghĩ mấy giây liền đồng ý.

“Được, kiện đi, dù sao nhà chúng ta chưa từng làm gì trái lương tâm, dựa vào đâu mà phải nhường ông ta.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 373: Chương 373



Nếu bác cả chưa từng làm những chuyện vô liêm sỉ như thế, vợ chồng anh ấy không ngại chia sẻ một mái nhà với ông ta, chăm sóc ông ta lúc về già cũng không phải không được, dù sao đó cũng là anh ruột của cha mình.

Nhưng năm đó, hành vi ích kỉ của ông ta suýt thì khiến ba anh ấy cùng với ông nội phải c.h.ế.t đói.

Tôn Quốc Cường cho rằng mình không đánh ông ta đã là nể mặt lắm rồi.

Mặc dù không đánh chủ yếu là vì sợ lỡ tay phải ngồi tù thì vợ con và mẹ già sẽ bị người ta bắt nạt.

Xe khách tới trạm dừng, chiếc xe 19 chỗ ngồi nhưng có tới gần 30 khách xuống.

Trần Kiều đã trắng bệch mặt mày, vừa xuống xe đã vội chạy ra vịn cây nôn đến xanh mặt.

Sau lưng, chồng và hai con riêng của cô ta cũng chẳng khá hơn là mấy.

Ô tô chật chội, không khí không thể lưu thông, người người chen chật cứng đến độ đứng không cần vịn vào đâu cũng không ngã được.

Hoắc Tuyền nhăn mặt trách móc:

“Sao ông bà không chịu lên thành phố ăn tết cơ chứ, trong thôn đã chẳng có gì, đường còn xa.”

Hoắc Khải nhíu mày: “Con cũng biết đường xá xa xôi, ông bà con đã có tuổi, đi lại bất tiện.”

Hoắc Tuyền bất mãn bĩu môi, ngồi trên chiếc ô tô thối hoắc suốt mấy tiếng đồng hồ đã khiến cô bé bực bội hết sức.

Hoắc Tuyền rất ghét phải về quê.

Ở đây mọi thứ đều bất tiện, nhà vệ sinh thì vừa bẩn vừa thối hoắc, lại còn ở bên ngoài, trời tối là không dám đi.

Trước kia ở với ông bà nội, mấy tháng mới được ăn một bữa có thịt.

Bà nội nấu ăn luôn tiếc dầu tiếc mỡ, không chịu cho, cơm canh rất khó nuốt.

Hoắc Tuyền chỉ muốn ăn cơm ở căn tin trường thôi.

Hoắc Khải biết tính con gái mình được nuông chiều quen rồi, đành phải dỗ dành:

“Tết nhất, con đừng có xụ ra trước mặt ông bà nội, cố chịu mấy ngày rồi ta về nhà.

Với lại, về quê có tiền mừng tuổi, con không thích à, con đang muốn tích góp tiền riêng cơ mà?”

Trần Kiều đi sau, nghe toàn bộ câu chuyện của hai cha con.

Hoắc Khải thật sự rất thương con gái, nhưng cũng vì thế, những tính xấu của Hoắc Tuyền đều do anh ta nuông chiều mà ra.

Trần Kiều đang say xe nên rất khó chịu, không nói nổi một câu.

Hoắc Lễ cũng lẳng lặng đứng một góc ngơ ngẩn, Hoắc Khải chỉ quan tâm đến cô con gái mình.

Về đến thôn, còn chưa ngồi ấm ghế, Trần Kiều lại đã nghe người ta kể chuyện về Tống Thời Hạ.

Hai anh em nhà đó giờ đây đã thành danh nhân thôn này, đặc biệt là lần này về quê ăn tết, hai anh em đi hai chiếc ô tô về thôn.

Nghe nói Tống Thời Hạ và chồng được tài xế đưa về.

Qua tết, tài xế sẽ lại đánh xe tới đón họ về thủ đô.

Mọi người đều nói Tống Thời Hạ đã lấy được một anh chồng vừa có tiền lại có bằng cấp ở thành phố.

Tiếp đó là chuyện Tống Thu Sinh đã mua máy giặt và tủ lạnh, mang về nguyên một xe tải đồ sắm tết cho ba mẹ.

Việc này có lẽ sẽ thành câu chuyện cho người trong thôn bàn tán đến sang năm.

Hiện giờ ai cũng biết nhà ông bà Tống chính là gia đình giàu có nhất thôn rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 374: Chương 374



Trần Kiều nghe, lòng phức tạp khôn kể.

Nhất là khi hàng xóm ôn chuyện cùng cô ta lại cũng nhắc tới Tống Thời Hạ với giọng điệu hâm mộ, còn kéo cả cô ta vào câu chuyện.

“Cháu xem, cháu cũng chỉ hơn cô ta có hai, ba tuổi, nhưng hai đứa thật đúng là không cùng mệnh. Đều đi làm mẹ kế nhưng số Tống Thời Hạ may hơn cháu nhiều.

Thím nói thật chứ, chủ yếu do tính cháu ghê gớm quá, người ta không thích được, da không trắng như Tống Thời Hạ, vóc dáng không thon thả như người ta.

Cháu không thấy đâu, Tống Thời Hạ nói chuyện cũng ỏn ẻn nũng nịu lắm, đàn ông ai mà chịu được?”

Trần Kiều thực lòng rất hâm mộ cuộc sống của Tống Thời Hạ, nhưng được sống lại một đời, cô ta không để người khác nói vài câu mà sinh lòng ghen ghét.

Kiếp trước gần nửa đời sinh sống ở nơi này, những lời như thế đã nghe đến phát chán.

DTV

Giờ đây, chúng đã không thể gây ra cho cô ta bất kì thương tổn nào.

Người này cố tình nói những lời khó nghe như thế, thực chất mang tâm tư và mục đích gì, Trần Kiều nghe là nhận ra ngay.

“Tống Thời Hạ từ nhỏ đã được cả nhà chiều chuộng, tính tình điệu đà chút cũng bình thường.

Bên nhà cháu chẳng ai ra hồn, cháu phải tự cứng rắn lên, không thì bị người ta chèn ép tới chết.

Nếu cháu mà được sinh ra trong một gia đình như nhà cô ấy, có khi cháu còn điệu đà nhõng nhẽo hơn ấy chứ.

Thím nói với cháu những thứ này, chẳng phải vì thím cũng muốn được như người ta sao?”

Hàng xóm ngượng ngùng cười cười:

“Thím cũng chỉ thấy bất công thay cho cháu thôi mà, đều đi làm mẹ kế mà khác nhau nhiều quá.

Cháu cũng đừng buồn, tuy có nhiều điểm cháu còn kém người ta nhưng nhìn là biết cháu thuộc kiểu người biết vun vén cho gia đình.

Con bé đó cũng chỉ được cái trông xinh đẹp thôi, chưa biết chừng nhà chồng chẳng ưa gì đâu, đâu có bà mẹ chồng nào thích con dâu xinh đẹp quá.”

Bà hàng xóm lại hạ giọng:

“Thím nghe nói hôm nhà nó mổ heo, nó còn chẳng thèm ra giúp gia đình, chỉ ngồi trong nhà với chồng, ăn uống no say.

Không biết ăn cái gì mà thơm khắp cả sân, ấy thế mà cũng không gọi ba mẹ nó vào ăn, chậc, ích kỉ lắm.

Lại còn lúc nào cũng làm bộ làm tịch cầm sách đọc, không biết còn tưởng nó sắp thi đại học như ai.”

Trần Kiều mỉm cười:

“Thím, lần này thím đoán sai rồi. Thím không biết nhỉ, cháu với Tống Thời Hạ ở cùng một trường học.

Chồng cô ấy có chức vị cao hơn Hoắc Khải nhà cháu, đã làm đến giáo sư rồi, ở chỗ chúng cháu, Tống Thời Hạ được lòng mọi người lắm.”

Hàng xóm trừng to mắt:

“Giáo sư? Giáo sư chẳng phải toàn người có tuổi rồi cơ mà? Sao lại có giáo sư nào trẻ thế được?”

Bà ta cũng từng gặp các giáo sư đại học.

Mấy năm trước, ở các khu chuồng bò của các thôn làng không thiếu gì giáo sư, nghe nói đều là những người có tiếng tăm, sau khi được sửa lại án thì đều đã về thành phố.

Bà ta biết trước kia Hoắc Khải gặp may, bị đẩy cho việc giao tiếp với những người bên chuồng bò nên từ đó mới quen biết những người trong ấy.

Sau đó còn ngầm theo học một vị giáo sư, nhà nước khôi phục kì thi đại học, anh ta lập tức thi đỗ ngay năm đầu.

Thậm chí cả việc Hoắc Khải có thể được giữ lại dạy học ở trường cũng là do đã từng giúp một vị giáo sư đại học có tiếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back