Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 365: Chương 365



Ông Tống gượng gạo nhe răng cười cười, nhưng đối với trẻ con, nụ cười này có hơi đáng sợ.

Quý Dương và Quý Nguyên nơm nớp nói: “Cháu chào ông ngoại.”

“Ngoan quá, ông ngoại bế cái nào.”

Quý Dương rụt rè đi tới, lo sợ đến độ tay chân cứng ngắc như rối gỗ.

Quý Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y vẻ sợ sệt, liên tục thầm nhủ, đây là ông ngoại, không phải người xấu, không cần sợ đâu, nhưng mặt vẫn hết sức căng thẳng.

Tống Thời Hạ rửa mặt xong, đi ra vừa lúc trông thấy cha mình đang bò dưới sàn làm ngựa, trên cổ ông là một nhóc con: “Ngồi vững nhé, ngựa chuẩn bị chạy đây.”

Quý Nguyên ôm cổ ông, cười khanh khách.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo vạt áo bông chạy vào phòng ấm.

Áo khoác ngoài của giáo sư Quý đã bị Tống Thời Hạ đổi thành áo bông của ba cô, giáo sư Quý mặc chiếc áo bông lên, người tròn vo ra, trông rất đáng yêu.

Vào phòng sưởi, cô bắc nồi sắt lên giá ngang trên miệng hố đốt, rót nước vào rồi đặt lồng hấp. Cô có làm mấy món điểm tâm ngọt, tính hấp lại để cả nhà ăn.

Thợ mổ heo đã tới, bà Tống dẫn qua sân sau bắt heo.

Ông thợ nhìn con heo béo tròn, hỏi lại: “Heo nhà bà mới nuôi nửa năm thật sao?”

“Phải, ngày thường cho ăn cỏ heo với cơm canh thừa và lá cải, thỉnh thoảng sẽ trộn bột ngô với trấu băm, thế mà nó cứ lớn như bơm hơi.”

Ông thợ vừa mài d.a.o vừa bảo:

“Nếu bà không bảo nửa năm, tôi còn tưởng lứa này nhà bà nuôi hơn năm rồi cơ, tôi mổ heo bao năm nay chưa từng thấy nhà nào nuôi mới nửa năm đã lớn như thế.”

“Gà vịt nhà bà thì nuôi bao lâu rồi?”

Bà Tống tự hào khoe:

“Cũng chừng nửa năm thôi, vịt thì không thịt mấy, cứ nuôi để đó, gà từ hồi mua về chưa bao giờ thấy ốm.”

Ông thợ trêu chọc:

“Vợ chồng bà nuôi heo có trình độ như thế, hay là làm cái trại chăn nuôi heo xem sao, nuôi nửa năm là bán được. Nuôi gà kiếm chút đỉnh tiền bán trứng cũng tạm, nhưng không bằng nuôi heo bán thịt.”

DTV

Bà Tống nửa tin nửa ngờ: “Nhà tôi nuôi heo thật sự hiệu quả hơn nhà người khác nhiều lắm à?”

“Tôi lừa bà làm gì, ngày mai tôi lại sang thôn khác mổ thuê đây, bà không tin thì cứ đi theo, xem nhà người ta nuôi một năm có lớn bằng heo nhà bà không.”

Bà Tống nói lại ý tưởng của thợ mổ heo với con trai.

Tống Thu Sinh vừa ăn bánh trứng gà vừa bảo: “Thế chứng tỏ mẹ với ba nuôi heo mát tay, con không lừa hai người đúng không.”

Thực ra Tống Thu Sinh cũng hơi nghi hoặc, nhưng anh ấy cho rằng tính tình ba mẹ mình cầu toàn chu đáo, chăm heo cẩn thận nên chúng mới lớn nhanh thế.

Anh ấy cũng từng thấy có người nuôi heo chỉ cho ăn chút cỏ heo, ngày ngày ăn cỏ thì lấy đâu ra thịt.

Bà Tống đã d.a.o động, ngày thường một cân thịt heo 16 hào, chợ tết có thể bán được giá cao hơn nữa.

Nuôi một, hai con không mất thời gian, cho ăn toàn rau dại cơm thừa cũng lớn nhanh như vậy, tính ra đúng là lời lãi không nhỏ.

“Vậy con xem xem hộ mẹ, nên nuôi bao nhiêu con thì vừa?”

Tống Thu Sinh ăn xong bánh, lau tay rồi nói:

“Mẹ hỏi em con ấy, nó tinh tế hơn, con làm ăn mà cần quyết cái gì cũng toàn nhờ nó.”

Bà Tống càng thêm nghi hoặc, con gái bà lấy chồng thành phố, ăn cơm thành phố liền trở nên thông minh như thế sao?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 366: Chương 366



Đại đội trưởng xách chiêng đi dọc thôn, thông báo:

“Nhà ông Tống mổ heo, ai muốn mua thịt thì sang nhà ông Tống mua kẻo hết suất…”

Đại đội bên cạnh cũng có người đang muốn đi mua thịt.

Nghe nói nhà Tống Thời Hạ bán một cân thịt đến 2 đồng, tức khắc âm thầm mắng chửi nhà này lợi dụng lễ lạt kiếm tiền của bà con thôn xóm, lòng dạ tham lam.

Trong đó có cả mấy người phụ nữ trung niên hay tụ tập ở đầu thôn nói xấu người ta.

Đợi đến khi mấy bà xách sọt lên chợ thị trấn mua thịt mới biết thịt trên này bán hai đồng sáu một cân, loại rẻ nhất cũng phải hai đồng tư, thế là tiếc đến bầm gan tím ruột.

Đại đội nhiều người muốn mua quá, Tống Thu Sinh bàn với bác hai, định giá 2 đồng một cân, ai chê đắt thì cứ lên trấn mua, không cần thuyết phục ai.

Mổ hết hai con heo, bà Tống nhìn chuồng heo trống trải, cảm thấy không quen lắm, kể ra nuôi mấy con heo cũng là một ý tưởng không tệ lắm.

Bà đi vào phòng sưởi, nói: “Mẹ để lại ít thịt ngon, sau tết cho mấy đứa mang về nhé.”

DTV

Tống Thời Hạ không từ chối ý tốt của mẹ, Tống Thu Sinh còn nhờ mẹ mình cứ để chung với đồ nhà em gái.

Chỗ anh ấy không có tủ lạnh, thịt để nhờ ở nhà em luôn, khi nào cần mới qua lấy.

“Mẹ qua ngồi cho ấm đi, sáng sớm ra ra vào vào suốt, tay đỏ hết cả lên rồi kìa, ra hong tay ăn cái bánh trứng cho ấm bụng.”

“Mẹ còn phải đun nước làm heo, ai được nhàn như anh.”

Bà Tống không muốn ăn, thứ này trông có vẻ không rẻ đâu, thôi để dành cho đám trẻ ăn.

Bà muốn từ chối nhưng con gái đã nhanh tay ấn vào miệng bà một miếng bánh trứng gà mềm xốp.

“Bánh con tự làm đấy, mẹ nếm xem ngon không.”

Bà Tống cắn thử một miếng, khoang miệng tràn ngập vị sữa và hương trứng gà.

“Con còn biết làm mấy thứ này cơ à?”

Tống Thu Sinh lại nhón một chiếc bánh trứng: “Em con biết làm nhiều món lắm, nó ở nhà rảnh rang, mò mẫm làm đủ thứ.”

Bà Tống ăn xong một miếng, bình luận: “Ngon, nhưng mà tốn đường với trứng, ở nông thôn ai mà dám ăn mấy thứ này hàng ngày.”

Tống Thời Hạ đưa cho ông Tống hai chiếc bánh trứng.

“Ba, ba nếm thử cái này đi.”

Ông Tống cầm bánh, cắn một miếng, cắn trúng cả giấy bạc bọc ngoài bánh.

Tống Thời Hạ vội nhắc: “Ba bỏ cái bên dưới ra, cái đó không ăn được.”

Ông Tống nhổ miếng giấy bạc ra, mặt nhăn lại: “Sao ăn miếng bánh cũng phải phiền thế?”

“Có gì đâu ba, cái đó nó giống như miếng lót, cầm vào đỡ dây ra tay ấy mà.”

Ông Tống phàn nàn: “Người thành phố tỉ mẩn quá đấy.”

Tống Thời Hạ chờ ông ăn xong mới hỏi: “Ba thấy bánh đó ngon không?”

Ông Tống lau miệng, làm bộ nghiêm nghị: “Cũng tạm, bình thường, na ná như trứng gà chưng thôi.”

Tống Thời Hạ cố nén cười, ba cô ăn một lèo 5 chiếc bánh trứng, còn nói bình thường thôi.

Hàng xóm láng giềng qua giúp đều được chia một phần tràng heo, mấy thứ này để dành ăn cũng được khá lâu rồi.

Vốn còn tưởng trước mắt sẽ không dùng đến tủ lạnh, nhưng mổ heo xong đã phải cắm điện để trữ thịt sống, bà Tống gật gù, lúc này cũng nghĩ thoáng hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 367: Chương 367



Nhà khác muốn trữ thịt tươi còn phải treo trong giếng, sợ mèo hoang ăn mất.

Nhà bà chỉ cần bỏ vào tủ lạnh là được, tuy có hơi tốn điện nhưng đợi đám nhỏ về thành phố, nhà cũng không dùng đến nữa rồi.

Hàng xóm thấy nhà ông bà Tống có thêm tủ lạnh và máy giặt, ai nấy đều luôn miệng khen ngợi Tống Thu Sinh giỏi giang.

Có mấy thanh niên đã bắt đầu hi vọng, nếu Thu Sinh phát triển lên, liệu có ý định dẫn bọn họ làm cùng không nhỉ?

Tốt xấu gì cũng là những người từng cùng xa nhà bôn ba với nhau, hẳn Thu Sinh sẽ không quên các anh em đâu.

Nhà Tống Thời Hạ với người trong đại đội đều có quan hệ tốt đẹp.

Đại đội trưởng lại là họ hàng gần, thôn này là do hai thôn sáp nhập lại, họ Tống chiếm đa số.

Nhưng thôn trưởng là người của thôn bên kia, họ khác, thôn kia phần nhiều họ Trần, nhà Trần Kiều ở bên đó.

Thôn này tương đối phân tán, hai bên thôn cách nhau một chiếc cầu.

Mặc dù xung quanh đều gọi nơi này là thôn Tống Gia nhưng người bên kia cầu vẫn thích tự xưng là thôn Trần Gia.

Những người trước kia từng cùng đi làm ăn với Tống Thu Sinh đều là người trẻ tuổi của thôn Tống Gia.

Mặc dù nay họ đã trở về làm ruộng nhưng mối quan hệ giữa họ và Tống Thu Sinh vẫn được duy trì khắng khít.

Họ cũng rất phục Tống Thu Sinh có can đảm gây dựng lại sự nghiệp một lần nữa, càng không ngờ anh ấy lại thành công.

Mấy thím trong đại đội tới hỗ trợ làm tiệc mổ heo, Tống Thời Hạ dạo một vòng, không tìm được việc gì cần mình, đành cúp đuôi về phòng sưởi.

Tống Thu Sinh vùi mấy củ khoai lang đỏ vào hố đốt, ngoài cửa thường có người ghé qua hỏi chuyện anh ấy.

Tống Thời Hạ và giáo sư Quý vừa sưởi ấm vừa kề tai trò chuyện, bị anh trai bắt tại trận.

“Lại đang nói xấu gì anh?”

Tống Thời Hạ đảo mắt trông rất gian:

“Tai anh là tai cún à? Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi nhé, em đang khen anh mà.”

Tống Thu Sinh bước sang bên kia, ngồi vào ghế dài.

“Xì, ai tin nổi em, em thì làm gì có chuyện tử tế như thế.”

DTV

Trong bếp, bà Tống đang tươi cười hớn hở.

“Đâu có được như mọi người khen đâu, Thu Sinh nó chỉ đang làm ăn nhỏ, ai dà, Thời Hạ nhà tôi tính đợt tháng sáu năm nay sẽ thi đại học đấy, con rể tôi là giáo viên đại học, nó nói Hạ Hạ có thể đỗ lần này.”

“Con rể bà, điểm không hoàn hảo duy nhất chắc là đã có con, nhưng mà người ta là giáo viên dạy đại học mà, muốn lấy cô vợ kiểu nào chả có, Thời Hạ gả cho cậu ấy tính ra cũng không thiệt gì.”

Nụ cười trên mặt bà Tống đã phai nhạt đi phần nào:

“Những lời này đừng có nói trước mặt con trẻ, Thời Hạ nhà tôi chính là mẹ lũ nhỏ.”

Đám người xung quanh sôi nổi phụ họa:

“Đúng đúng, hai đứa nhỏ đó nhìn là biết ngoan ngoãn dễ thương, không quậy phá ồn ào, thích thật.”

Các món ăn được bày lên, chia làm hai bàn, một bàn là người nhà ông bà Tống, bàn kia là những người tới giúp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 368: Chương 368



Giáo sư Quý nhìn một bàn nội tạng heo, tay cầm đũa chẳng biết gắp từ món nào.

Tống Thời Hạ bèn gắp cho anh một miếng rau cải, món này là món thịt heo hầm cải thảo nấu miến.

“Anh ăn cái này đi, thanh đạm dễ nuốt.”

Sau đó, cô lại gắp làm mẫu mấy món, ra hiệu cho anh có thể thử mấy món đó.

Quê cô làm tiệc mổ heo tương đối đơn giản, chỉ xử lí sơ qua mấy thứ như tiết canh, nội tạng, làm một bàn đãi người tới giúp.

Bà Tống nghĩ trong nhà có trẻ nhỏ, bèn xào một nồi khoai tây bào sợi với thịt ba chỉ xào khoai tây lát.

Hai món này vừa bày lên bàn bên đã bị càn quét sạch.

Bên bàn người nhà chỉ có Tống Đông Đông và Nhị Cẩu đang cắm đầu vào bát ăn không dừng đũa.

Ông bà Tống không tranh với đám nhỏ, chỉ ăn gan xào và ruột già rán.

Hai cậu nhóc rất thích ăn khoai tây, đặc biệt là món thịt ba chỉ xào khoai tây lát, thịt ba chỉ có nạc có mỡ, xào lên vừa mềm lại vừa thơm.

Bà Tống từ ái nói: “Đại Bảo với Tiểu Bảo ăn cơm ngoan thật, lại còn không kén chọn.”

Quý Duy Thanh dừng đũa, chủ động kể:

“Đó là do Hạ Hạ nấu ăn ngon đấy ạ, chứ trước đây hai đứa cũng kén ăn lắm, giờ có Hạ Hạ, ngay cả cái tật không ăn cà rốt và củ mài cũng đã chịu sửa lại.”

Tống Đông Đông đang vùi đầu ăn cơm, nghe thế mới ngẩng lên, tố khổ: “Chị, hồi bé em không muốn ăn củ cải, chị còn đánh em.”

Bà Tống vờ tức giận:

“Khi đó có cái ăn đã là tốt lắm rồi, con còn dám kén chọn, chị con đánh cho là đúng rồi.”

Tống Đông Đông phùng má giận dỗi.

Tống Thời Hạ bật cười:

“Lần sau chị làm bánh củ mài với nước cà rốt cho em thử, nhà mình bây giờ không có mấy thứ này, muốn làm cũng không được.”

Tống Đông Đông lập tức sáng rực mắt lên: “Chị nhớ nhé.”

Nhị Cẩu nuốt nước miếng đánh ực, bánh củ mài à, nghe có vẻ ngon nhỉ.

Tối muộn, cả nhà ngồi quây quần trong phòng sưởi ấm, không khí thật dễ chịu.

Bà Tống bưng một đĩa hạt dưa và lạc rang vào nhà, chợt nghe ngoài cổng có tiếng ai đang đập cửa.

“Mẹ ra xem, Thời Hạ vào bếp trông nồi cho mẹ, để đám đàn ông này trông mẹ không yên tâm được.”

Nồi lớn trong bếp đang kho thịt, Tống Thời Hạ chọn mấy quả trứng gà, rửa sạch rồi bỏ vào, trứng kho cũng rất ngon.

Mẹ cô tính kho hết toàn bộ thịt tết trong tối nay, phần còn lại kia hẳn là để cho cô và anh trai đem về thành phố.

Trong bồn có bốn con gà, vịt đã được sơ chế sạch sẽ, Tống Thời Hạ xách chân từng con bỏ vào nồi, lén lút rót thêm chút nước linh tuyền.

Bà Tống vào bếp, bảo: “Con lên phòng sưởi đi, mẹ chẳng hiểu họ đang nói cái gì, anh con bảo gọi con qua.”

Tống Thời Hạ lên nhà, chào đại đội trưởng rồi ngồi xuống, bế Quý Nguyên ôm vào lòng.

“Cháu chào ông hai.”

Đội trưởng đang bóc lạc rang.

“Vào ngồi cho ấm, Thu Sinh vừa mới khen cháu đấy.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc nhìn anh trai.

“Ông hai hỏi chuyện làm ăn của anh, anh nói cho bác ấy nghe về dự tính làm trang trại chăn nuôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 369: Chương 369



Cô nhớ ra, trước đó anh trai có nhắc đến chuyện tổ chức trại chăn nuôi ở đại đội, nuôi gà và heo, anh ấy sẽ phụ trách nguồn tiêu thụ.

“Chuyện này có khả năng không?”

“Ông hai nói là sẽ báo lại với người trong thôn, sau đó mở họp để bỏ phiếu.”

“Nghe cũng được đó, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới có khởi sắc thôi mà đã muốn làm lớn như vậy sao?”

Tống Thời Hạ nói lời này là cố ý để ông hai nghe thấy, để ông ấy đừng gửi gắm tất cả mọi hi vọng vào anh trai cô.

Tống Thu Sinh lập tức hiểu ngay ý em gái, anh ấy cười cười.

“Các khoản đầu của công trình mùa hè năm nay đã chuẩn bị kết toán cho bên anh rồi, đầu xuân thôn ta cấy lúa xong, mùa hè rảnh, vừa đúng lúc làm trại.”

Tống Thời Hạ đưa ra đề nghị:

“Cháu cảm thấy trồng rau dưa không bằng trồng cây ăn quả. Đại đội ta chỉ có chút đất vườn, trồng rau cũng chẳng đủ ăn, nhưng đất dưới chân núi có thể khai khẩn để trồng cây ăn quả, địa chất ở đấy rất thích hợp.”

“Cháu nhớ là trên núi của chúng ta, vào mùa thu, hồng trên ấy rất ngọt, còn có cả nho dại với táo nữa.

Chúng ta hoàn toàn có thể mở rộng phạm vi trồng, làm phong phú chủng loại trái cây, nho, táo, anh đào, lê gì đó đều có thể trồng được.”

Tống Thời Hạ lấy ví dụ mình sống ở thủ đô muốn mua cân táo thì khó khăn thế nào.

Thôn này cách thủ đô không gần nhưng cũng không tính là quá xa, nếu sau này làm đường hoàn chỉnh, hoàn toàn có thể đi về trong ngày.

Nhưng hiện tại chẳng ai biết chính sách thế nào, cho nên cũng chẳng ai biết năm nào tháng nào quốc lộ mới mở đến thôn nhỏ này.

Cô nói thêm:

“Việc này có thể từ từ suy xét, cây ăn quả tối thiểu cũng phải hai năm mới cho thu hoạch, nếu mọi người có ý tưởng thì hãy chịu khó tổ chức khai khẩn trước đi.

Cháu cảm thấy đại đội ta cũng đông, thôn ta lại là hai thôn ghép lại, nhỡ mà đại đội kia cũng muốn chia phần, ngắn hạn còn dễ nói, nhưng lâu dài chỉ sợ người ta không muốn làm cùng chúng ta đâu.”

Đội trưởng nghe xong, lòng cũng d.a.o động.

Ban đầu ông ấy còn tưởng Thu Sinh từ chối mình, chuyện lớn như vậy lại đề nghị hỏi con bé Tống Thời Hạ.

Không ngờ con bé này lấy người thành phố mới được mấy tháng, bản lĩnh đã cao như thế rồi.

Tống Quốc Trụ không phủ quyết ngay, chỉ nói:

“Nghe nói cháu đang đi học lại, đi học ở thành phố quả là khiến người ta thông minh ra nhiều nhỉ.”

Thôn này cũng nên thúc giục đám trẻ chịu khó ra ngoài mở mang tầm mắt.

DTV

Tống Thu Sinh không ngờ em gái còn có thể suy xét chu đáo hơn mình.

Trước anh ấy không để ý khu vực gần núi còn có thể trồng cây ăn quả, mà chính anh ấy cũng không nghĩ tới chuyện kinh doanh cây ăn quả.

Trồng hoa màu đối với người nông dân chính là phương thức đầu tư ít phí tổn nhất mà lại cho thu hoạch nhanh nhất rồi.

Anh ấy cũng biết, nếu bên này bắt đầu làm kinh tế, các đại đội khác chắc chắn cũng muốn tham gia.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back