Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 380: Chương 380



Tô Ý dừng lại, vẫy tay về phía xe, đợi đến khi xe khuất khỏi con hẻm mới xoay người bước về phía sân nhà mình.

Nào ngờ vừa đi được hai bước, cô đã bắt gặp Chu Cận Xuyên đứng trước cửa, nhìn cô chằm chằm.

Tô Ý bỗng chột dạ, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh bước tới: "Giữa trưa nắng nóng thế này, anh đúng ngoài này không thấy nóng sao?"

Chu Cận Xuyên thu hồi tầm mắt, khẽ ho một tiếng: "Em về rồi, vừa nãy là ai đưa em về thế?"

Tô Ý mím môi: "Là con trai của người dì mà hôm qua em nói với anh đấy, quan hệ không tệ.

Hôm nay, cậu ấy giúp em đi xem cửa hàng, tiện đường ghé qua bệnh viện nên mới đưa em về."

Nói xong, cô bất giác ưỡn thẳng lưng.

Chu Cận Xuyên tuy muốn hỏi thêm nhưng thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, biết đây không phải lúc.

Anh giục: "Ngoài này nóng lắm, vào nhà thôi!"

Tô Ý khựng lại một chút, sau đó bước vào trong, phát hiện ra căn nhà đã thay đổi hoàn toàn.

"Cái tivi ở phòng khách này là anh mua à?"

Chu Cận Xuyên thấy vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc, vui vẻ gật đầu: "Ừ, chẳng phải em nói có tivi thì sẽ náo nhiệt hơn sao."

Nói xong, anh lại chỉ tay lên bàn: "Anh cũng tiện thể lắp thêm điện thoại, sau này liên lạc sẽ tiện hơn, không cần phải chạy ra đầu ngõ nghe điện thoại nữa."

DTV

Tô Ý cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên bàn có một chiếc điện thoại mới tinh, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

"Chỉ trong một buổi sáng mà anh đã sắm sửa được nhiều thứ thế này sao?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Lẽ ra nên sắm sửa từ lâu rồi, trước giờ không có dịp thôi.

Em vào phòng khác xem thử đi."

Tô Ý vừa thầm kinh ngạc vừa đi về phía những căn phòng khác.

Sau đó cô phát hiện ra tủ lạnh trong bếp, máy giặt bên ngoài phòng tắm, trong lòng liên tục thốt lên những lời kinh ngạc.

[Có phải anh định ở đây luôn rồi không?]

Tô Ý đi một vòng, lúc này mới hoàn hồn: "Sao không thấy anh mua quạt điện?"

Chu Cận Xuyên nắm tay che miệng, khẽ ho một tiếng: "Anh quên mất, để lần sau mua."

Nói xong, anh vội vàng đổi chủ đề: "Đúng rồi, ở ngoài lâu như vậy chắc em nóng và khát rồi đúng không? Anh đã nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh rồi, em uống một bát đi."

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi nhướng mày dường như không ngờ Chu Cận Xuyên lại chu đáo đến mức nấu chè đậu xanh.

Cô tò mò mở tủ lạnh, lấy ra một bát, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không khỏi cau mày.

Chu Cận Xuyên thấy vậy, vội vàng hỏi: "Không ngon à?"

Tô Ý mím môi cười: "Anh cho bao nhiêu đường vậy?"

Chu Cận Xuyên vội vàng bưng bát của mình lên, vừa nếm vừa lẩm bẩm: "Anh cho ít mà."

Vừa nếm thử một ngụm, anh cũng nhíu mày, lúng túng nói: "Lần đầu nấu, không để ý, ngọt quá hóa đắng rồi, hay là anh đổ đi nhé."

Nói xong, anh định cầm bát của Tô Ý đi đổ.

Tô Ý vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, lát nữa em thêm chút nước vào nấu lại là được, đừng lãng phí."

Chu Cận Xuyên gật đầu ngại ngùng, sau đó lại mở ngăn đá tủ lạnh: "Anh còn bảo người ta mang kem que đến, nếu nóng thì em ăn kem que cho mát, bên dưới còn có dưa hấu ướp lạnh nữa."

Tô Ý thấy anh cứ lo cho cô ăn uống, cũng không tiện nói gì, lấy một que kem: "Vậy em ăn thử xem sao."

Ăn của người ta rồi nên Tô Ý chủ động hỏi: "Anh ăn cơm trưa chưa?"

Chu Cận Xuyên thấy cô cuối cùng cũng chịu nhớ đến mình, không khỏi vui mừng cười nói: "Trời nóng quá, anh không đói."

Tô Ý khựng lại một chút, sau đó bưng hai bát chè đậu xanh lên: "Em cũng chưa ăn, vừa hay nấu lại chè đậu xanh ăn tạm, tối nay ăn cơm sớm một chút."

Chu Cận Xuyên đương nhiên không có ý kiến gì, theo cô vào bếp.

Hai người uống chè đậu xanh, lại ăn thêm chút bánh ngọt coi như xong bữa trưa.

Vừa ăn xong, Chu Cận Xuyên đã giành rửa bát, Tô Ý thấy anh hôm nay nhiệt tình khác thường có chút không quen.

"Hôm nay anh làm sao thế? Hai cái bát mà cũng giành, muốn rửa bát thì tối nay rửa."

Chu Cận Xuyên có chút ngại ngùng: "Anh thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều rồi, có thể làm việc được rồi, hơn nữa anh đâu thể ăn không ngồi rồi mãi được, chút tự giác này anh vẫn có."

Nói xong, anh nhanh chóng rửa hai cái bát sáng bóng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 381: Chương 381



Tô Ý bất lực lắc đầu: "Hay là chiều nay bảo Tạ Tiểu Quân đón Tiểu Vũ với Noãn Noãn đến đây đi, em cũng mấy hôm rồi chưa gặp chúng, không biết chúng ở Bắc Kinh có quen không."

Chu Cận Xuyên chỉ muốn được ở riêng với Tô Ý, muốn nhân cơ hội này theo đuổi cô lại, nào dễ dàng gì mà chịu đón hai cái bóng đèn về.

Anh khéo léo từ chối: "Mấy hôm nay mẹ anh đang đưa Tiểu Vũ với Noãn Noãn đi chơi khắp nơi, tranh thủ lúc chưa khai giảng đưa chúng đi dạo chơi một chút, đợi chúng chơi chán rồi anh sẽ bảo người đưa về."

Tô Ý nghe vậy cũng không tiện nói gì thêm, bèn hỏi đến chuyện của Tạ Tiểu Quân: "Không phải anh nói sáng nay anh phải đến bệnh viện tập vật lý trị liệu sao? Hay là để Tạ Tiểu Quân đến đây rồi đưa anh đi?"

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "Hôm qua anh đã để Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc rồi, cậu ấy có việc quan trọng cần phải làm, còn bệnh viện nếu em bận thì anh tự đi cũng được."

Tô Ý: “...”

Người đàn ông này sau khi nhặt được mạng về, sao toàn là mưu mô thế này.

Buổi trưa ở Bắc Kinh nóng bức vô cùng, Tô Ý mua xong cửa hàng cũng không còn việc gì gấp, không định ra ngoài chịu trận nữa.

Nhưng ở nhà thì Chu Cận Xuyên lại cứ bám theo cô như hình với bóng, cô đi đâu anh đi theo đó.

Vất vả lắm mới g.i.ế.c thời gian được một buổi chiều nhờ cái tivi, thấy mặt trời đã bớt gay gắt, Tô Ý vội vàng xách giỏ định ra ngoài mua rau.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên cũng không nói hai lời mà đi theo: "Ngồi một buổi chiều rồi, hơi mỏi người, vừa hay anh cùng em ra ngoài đi bộ một chút."

Nói xong, không đợi Tô Ý từ chối, anh lại bổ sung: "Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của anh nên đi lại nhiều sẽ tốt cho việc hồi phục."

Tô Ý do dự một chút: "Bên đó đông người phức tạp, đi một vòng cũng phải đi bộ một quãng kha khá, chân anh đi được sao?"

Chu Cận Xuyên khẽ cười, bước ra ngoài trước.

Trước đây, khi còn mang cơm cho Chu Cận Xuyên, Tô Ý thường đến chợ bán rau này mua đồ, đặc biệt là xương ống.

Đi qua đi lại nhiều lần, những người bán thịt, bán rau đều quen mặt Tô Ý, cũng biết bạn trai cô bị thương đang nằm viện.

Hôm nay bỗng nhiên thấy Tô Ý có một người đàn ông đi theo sau xách giỏ rau, mọi người đều đoán người này chắc chắn là bạn trai của Tô Ý.

Không khỏi ồ lên chúc mừng: "Đồng chí Tiểu Tô, bạn trai cô xuất viện rồi à, chúc mừng chúc mừng! Hồi phục tốt đấy."

Người bán thịt lợn cũng trêu chọc: "Chủ yếu là nhờ đồ nhà tôi tốt, ăn vào chắc chắn sẽ hồi phục nhanh."

Cũng có người không đồng ý: "Sao ông không nói là do đồng chí Tiểu Tô chăm sóc tốt!"

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Tô Ý cũng không biết nói gì chỉ cười trừ cho qua.

Ngược lại là Chu Cận Xuyên bên cạnh, rõ ràng là để tâm hơn cô rất nhiều, không chỉ chào hỏi từng người một mà còn trả lời mọi câu hỏi.

Lúc Tô Ý mua sắm xong, chuẩn bị rời đi, mọi người đều đồng loạt đổi giọng khen ngợi bạn trai cô.

Tô Ý thấy đã muộn, lúc này mới vội vàng kéo Chu Cận Xuyên ra ngoài.

"Em thấy chân anh không đau thật rồi, đứng lâu như vậy mà cũng không biết mệt."

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Anh thấy mọi người đều rất nhiệt tình với em, nên mới nói chuyện nhiều một chút, chẳng phải vì anh sợ làm mất mặt em sao?"

Tô Ý im lặng liếc xéo anh một cái, định giật lấy giỏ trên tay anh: "Thôi, để em cầm cho, lỡ đâu lại khiến anh bị thương thêm thì mất nhiều hơn được."

Trên đường về, Tô Ý cảm thấy rõ ràng bước chân của Chu Cận Xuyên đã chậm hơn so với lúc đến.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt anh, cô biết là do lúc nãy ở chợ bị nhiều người níu lại nói chuyện, đứng lâu như vậy lại còn xách đồ đi một quãng đường dài, không mệt mới lạ.

Tô Ý nhìn công viên ven đường, thuận miệng đề nghị: "Em hơi mệt, hay là chúng ta ngồi nghỉ ở ven hồ một lát rồi về?"

Bước chân Chu Cận Xuyên khựng lại, trong lòng vui như hoa nở: "Cũng được."

Hoàng hôn mùa hè ở Bắc Kinh chỉ cần là trời nắng đẹp thì hoàng hôn luôn đẹp lạ thường.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, những đám mây đỏ rực như lửa in bóng xuống mặt hồ, khiến mặt nước cũng trở nên rực rỡ.

Thêm một chút gió nhẹ, thật không còn gì thoải mái hơn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 382: Chương 382



Tâm trạng Chu Cận Xuyên lúc này cũng đẹp như cảnh sắc trước mặt.

Tô Ý thấy anh cứ cười ngây ngô, không nhịn được lẩm bẩm: "Cười ngốc cái gì thế?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô, mấp máy môi: "Anh lớn lên ở Bắc Kinh, sống ở đây bao nhiêu năm rồi mà chưa từng phát hiện ra nơi nào thoải mái như vậy, hay là sau này tối nào chúng ta cũng đến đây đi dạo nhé?"

Tô Ý cũng bị nụ cười ngây ngô của anh lây sang, nhướng mày cố ý trêu chọc: "Được thôi, tập luyện trong môi trường tốt như vậy chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn, sau này bảo Tiểu Vũ tối nào cũng dắt anh ra đây đi dạo."

Chu Cận Xuyên biết cô cố ý nói vậy, cũng không so đo, chỉ tươi cười đồng ý.

Hai người ngồi một lúc, đợi đến khi sắc mặt Chu Cận Xuyên đã khá hơn một chút mới đứng dậy trở về nhà.

Buổi tối, Tô Ý cố ý lề mề, tắm rửa xong còn ở trong phòng tắm dọn dẹp một hồi mới vào phòng.

Ban đầu cô còn tưởng Chu Cận Xuyên chắc chắn đã ngủ rồi, nào ngờ vừa đặt chân vào phòng ngủ, đèn đã sáng lên.

Cúi đầu nhìn, Chu Cận Xuyên đã ngồi trên tấm nệm trải dưới đất: "Phòng tối, em cẩn thận."

Tô Ý ừ một tiếng: "Không phải đã nói em ngủ ở dưới đất rồi sao? Sao anh lại xuống đó?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Làm gì có đạo lý để con con gái người ta ngủ dưới đất, với lại tối qua anh ngủ cũng không thấy khó chịu gì."

DTV

Tô Ý gật đầu: "Nếu vậy thì mai anh lại chuyển sang phòng Tiểu Vũ ngủ đi, không cần phải canh em nữa."

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề: "Sáng nay em nói đi xem mặt bằng, đã ưng ý chỗ nào chưa?"

Tô Ý cũng đang định tìm cơ hội nói chuyện này với anh nên nhân tiện kể lại chuyện xem cửa hàng hôm nay.

Lúc đầu Chu Cận Xuyên còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Ý làm việc luôn rất cẩn thận nên cũng không hỏi nhiều.

Chỉ hỏi lại một câu là tiền có đủ không.

Tô Ý nghe vậy, lấy cuốn sổ tiết kiệm đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho anh: "Đủ rồi.

Đúng rồi, sổ tiết kiệm của anh vẫn đang ở chỗ em, trước đây em cũng muốn tìm cơ hội đưa lại cho anh, nhưng thấy anh nằm viện cũng không tiện cất giữ, bây giờ anh đã xuất viện rồi thì tự anh giữ lấy đi."

Chu Cận Xuyên thấy cô nghiêm túc đưa sổ tiết kiệm cho mình, không khỏi thắt lòng.

Sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Ý em là, em thật sự định bỏ anh sao?"

Tô Ý nghe anh nói vậy cũng sững người, sau đó mím môi: "Anh nói gì thế?"

[Tên đàn ông xấu này còn biết giả nai!]

Chu Cận Xuyên nhìn cô với ánh mắt tha thiết: "Chuyện ở bệnh viện là lỗi của anh."

Tô Ý mím môi: "Lỗi gì?"

"Lỗi là không bàn bạc với em, tự ý lựa chọn chia tay."

Tô Ý ồ một tiếng đầy sâu xa: "Xem raa là anh biết à, tỉnh ngộ cũng nhanh đấy."

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ là không thể chấp nhận được việc em còn trẻ như vậy đã phải gả cho một tên tàn phế, cho dù người đó là anh cũng không được."

"Nhưng mà người phạm tội còn có cơ hội lập công chuộc tội, sám hối sửa lỗi, anh...

Anh cũng muốn có cơ hội được xem xét lại, đồng chí Tô, em xem xét lại anh được không?"

Tô Ý liếc nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, không khỏi mềm lòng, lời từ chối lại nuốt xuống.

Sau đó, cô đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống dưới gối, nằm xuống.

"Nếu anh không muốn tự mình giữ thì cứ để tạm ở chỗ em, muộn rồi, ngủ đi!"

Chu Cận Xuyên sững người, sau đó rướn người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn chưa nói là có đồng ý hay không mà."

Tô Ý đưa tay tắt đèn, trong bóng tối vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Không phải anh tự nói muốn em xem xét lại anh sao?"

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó cười ngây ngô trong bóng tối.

Tô Ý thấy anh còn dựa vào giường cười ngốc nghếch, bèn lên tiếng giục: "Còn không mau nằm xuống ngủ? Mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện nữa đấy."

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới ngoan ngoãn nằm xuống: "Ừ, em ngủ ngon."

Tô Ý khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại, nằm một lúc mà bản thân lại không ngủ được.

Vì ngủ muộn nên hôm sau lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Tô Ý quay đầu nhìn, chỗ ngủ dưới đất đã được dọn dẹp gọn gàng.

Cô vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, ra ngoài sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Chu Cận Xuyên đâu.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 383: Chương 383



Đúng lúc Tô Ý nghĩ anh đã tự mình đến bệnh viện thì nghe thấy tiếng động ở cửa chính.

Tiếp theo đó là Chu Cận Xuyên xách theo sữa đậu nành và quẩy rán bước vào từ cửa, nhìn thấy Tô Ý đang ở trong sân, mỉm cười lắc lắc bữa sáng trên tay: "Dậy sớm thế, anh ngủ không được nên đã ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, sau này đừng làm nữa, mua đồ ăn sẵn cho đỡ mất công, em cũng có thể ngủ thêm một chút."

Tô Ý nhận lấy cốc sữa đậu nành: "Không sợ muộn giờ đi bệnh viện à?"

Chu Cận Xuyên đưa tay ra trước mặt cười nói: "Không muộn đâu."

Tô Ý cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh chính là chiếc đồng hồ đôi mà hai người đã mua trước đây.

Lại nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng là đang có chút đắc ý.

DTV

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lên tiếng giục: "Ăn nhanh lên! Ăn xong còn phải đi bệnh viện."

Chu Cận Xuyên vốn còn lo lắng sau khi cô tỉnh dậy sẽ thay đổi, nên cả đêm qua ngủ không ngon.

Bây giờ thấy cô thản nhiên như vậy, lại còn ngầm đồng ý đi bệnh viện cùng anh, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng dần dâng lên niềm ngọt ngào.

Hai người đến bệnh viện một chuyến, kết quả kiểm tra của bác sĩ còn khả quan hơn dự kiến.

Tốc độ hồi phục của Chu Cận Xuyên ở nhà còn nhanh hơn so với lúc ở bệnh viện rất nhiều.

Tuy bản thân Chu Cận Xuyên cũng cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đã tốt hơn nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

Còn Tô Ý thì thản nhiên, trong lòng cô sáng như gương.

Lúc hai người vừa từ bệnh viện ra, vừa đi đến cổng đã bắt gặp Lâm Thư Tuyết vội vàng chạy đến.

Tô Ý thấy cô ta đến vội vàng như vậy, không khỏi nhìn xung quanh một lượt rồi khinh miệt nói: "Chắc là có người báo tin nhỉ? Đến đúng lúc thật đấy!"

Lâm Thư Tuyết lập tức trừng mắt nhìn Tô Ý, sau đó mỉm cười với Chu Cận Xuyên: "Anh Cận Xuyên, thật ra em đến bệnh viện mấy lần rồi, nhưng bảo vệ không cho em đến gần phòng bệnh, em thật sự lo lắng cho anh, nghĩ chắc chắn anh xuất viện rồi cũng sẽ quay lại kiểm tra, nên ngày nào em cũng đến đây chờ, hy vọng có thể gặp được anh."

Nói xong, cô ta lại liếc nhìn Tô Ý đầy ẩn ý: "Anh không tin có thể hỏi chị dâu đấy, lần trước em đã đến cầu thang rồi, chị dâu cũng nhìn thấy em nhưng cũng không nói giúp em một câu để tôi vào, chắc là chị dâu sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, anh đừng hiểu lầm chị ấy nhé."

Tô Ý nghe cô ta nói năng lươn lẹo, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Cái mặt dày, cái tài ăn nói như này, không đi hát tuồng thì phí quá."

Chu Cận Xuyên hình như không muốn Tô Ý đôi co với cô ta nên dứt khoát kéo tay Tô Ý đến gần mình hơn.

Sau đó, anh cau mày nhìn Lâm Thư Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: "Không ai mời cô đến thăm tôi cả, với lại lần trước cô nói với cô ấy những gì, tưởng là tôi không biết à?"

Nói xong, anh kéo Tô Ý ra ngoài.

Lâm Thư Tuyết bị thái độ lạnh lùng bất ngờ của Chu Cận Xuyên dọa sợ, đợi đến khi hoàn hồn lại thì vội vàng đuổi theo.

"Anh Cận Xuyên, anh nghe em giải thích, có phải chị dâu nói gì với anh rồi không? Lúc đó em thật sự không nói gì cả."

Chu Cận Xuyên dừng bước: "Cô cho rằng bảo vệ đều điếc hết à? Cho dù cô ấy có nói với tôi thì sao? Lâm Thư Tuyết, cô đã làm gì, đã nói gì, trong lòng cô tự rõ, đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc."

Lâm Thư Tuyết thấy ánh mắt anh nhìn mình sắc bén như dao, không khỏi rùng mình, suýt chút nữa thì tưởng anh đã biết chuyện gì.

Nhưng nghĩ lại, bản thân cô ta không có sơ hở gì.

Lúc này cô ta mới vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ vẻ uất ức: "Anh Cận Xuyên, em không hiểu ý anh, nếu em làm phiền anh và chị dâu thì em i xin lỗi hai người, nhưng em thật sự không có ý xấu gì khác, em chỉ là lo lắng cho anh, còn cả anh hai em nữa..."

Nhắc đến Lâm Hạo Nam, sắc mặt Chu Cận Xuyên càng trở nên u ám: "Đừng lôi anh hai của cô ra."

Nói xong, anh kéo Tô Ý lên xe rời đi.

Lên xe rồi, Tô Ý vẫn còn thắc mắc: "Gần như vậy mà còn phải bắt taxi, chẳng lẽ là vì không muốn để cô ta đi theo? Còn nữa, khoảng thời gian này anh không gặp Lâm Thư Tuyết, sao vừa gặp mặt đã nổi giận như vậy, có phải anh biết chuyện gì rồi không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 384: Chương 384



Chu Cận Xuyên nắm tay cô vẫn chưa buông, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Quả thật anh có chuyện muốn nói với em."

Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tay: "Nhưng mà phải để anh về nhà gọi một cuộc điện thoại trước đã."

Tô Ý cũng đoán được phần nào, chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.

Đợi hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức bấm máy gọi đi một cuộc điện thoại đường dài, nét mặt anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh cũng có chút căng thẳng.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Tô Ý thấy anh có vẻ nghiêm trọng, rót trà đưa cho anh: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Cận Xuyên kéo tay cô đến ngồi xuống ghế: "Em còn nhớ chuyện anh từng nói sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột chứ? Sau đó vì anh bị thương nằm viện nên chuyện này bị gác lại, đó là một phần nguyên nhân, mặt khác, thông tin về người gửi tiền và bưu phẩm ở Bắc Kinh đều bị cố ý xóa sạch."

"Tuy nhiên, may mắn là bên phía quê em đã tra được một số thông tin hữu ích.

DTV

Mấy hôm trước, khi anh bảo Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc, tiện thể cậu ấy đã ghé qua bưu điện bên đó, tìm kiếm trong đống sổ sách cũ và tìm thấy bản ghi gốc lúc đó.

Người gửi tiền và đồ đạc cho nhà họ Tô chính là Lâm Thư Tuyết."

"Nói chính xác hơn là cô ta dùng giấy tờ giả để gửi, vậy nên lúc đầu mới không tra ra được, người phụ nữ này quả thực rất xảo quyệt."

Tô Ý ngẩn người nghe Chu Cận Xuyên giải thích, sững sờ một lúc lâu mới thốt lên: "Vậy năm đó đứa bé bị nhà họ Tô cố ý đưa đến Bắc Kinh chính là Lâm Thư Tuyết?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sợ cô nhất thời khó lòng tiếp nhận, bèn giải thích thêm: "Đúng vậy, mặc dù cô ta dùng tên giả nhưng chữ viết thì không thể giả được.

Anh biết chuyện này có hơi đường đột với em, nhưng may mắn là nhà họ Lâm cũng được coi là môn đăng hộ đối."

Nhắc đến nhà họ Lâm, Tô Ý mới nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Hạo Nam.

Lúc đó, anh ta đã nói đùa rằng cô rất giống mẹ anh ta lúc trẻ.

Tuy lúc đó Tô Ý có chút tò mò nhưng cô không ngờ rằng lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra với mình.

Lâm Hạo Nam vậy mà lại là anh trai ruột của cô.

Nghĩ đến những lần gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh và sự quan tâm của anh ta dành cho mình, Tô Ý càng cảm thấy phức tạp hơn.

Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều có manh mối.

Chỉ là cô đã bị tổn thương bởi tình thân trong cả hai kiếp nên đã với việc không còn ảo tưởng gì về tình thân nữa.

Hơn nữa, sau khi Chu Cận Xuyên gặp chuyện, cô cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến người khác.

Ban đầu cô cứ nghĩ cho dù người thân thật sự của mình đang ở Bắc Kinh, nhưng với người mà mình chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra thì liệu có tình cảm sâu đậm gì không, huống chi nói một cách nghiêm túc thì đó là gia đình của nguyên chủ.

Nhưng khi thật sự biết được Lâm Hạo Nam là anh trai ruột của mình, Tô Ý vẫn không khỏi cảm động.

Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng, Tô Ý thầm nghĩ có lẽ đây chính là cái gọi là huyết thống tình thâm?

Suy nghĩ miên man một hồi, Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh có biết mẹ của Lâm Hạo Nam tên gì không?"

Chu Cận Xuyên không hiểu ý cô lắm, nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này anh thật sự không biết, anh rất ít khi đến nhà bọn họ, nhưng anh biết bà ấy họ Tô."

Tô Ý nghe vậy khẽ giật mình, trong đầu bất chợt hiện lên hai cái tên Tô Nhân và Lâm Trạch Tây.

Chu Cận Xuyên thấy cô cứ trầm ngâm mãi, tưởng cô nhất thời khó lòng tiêu hóa nổi, chủ động đề nghị: "Hay là anh hẹn Lâm Hạo Nam đến đây gặp mặt rồi tính tiếp?"

Tô Ý do dự một chút rồi lên tiếng: "Cũng được, trước đây, lúc còn ở Tây Bắc, Lâm Hạo Nam từng nói khi nào em đến Bắc Kinh, anh ấy muốn dẫn mẹ đến gặp em ăn bữa cơm, hay là gọi họ đến đây ăn cơm luôn đi, anh thấy sao?"

Cô thật sự rất muốn biết, người đó có phải là Tô Nhân hay không.

Không phải là nghe người khác nói mà là muốn đích thân gặp mặt một lần.

Chu Cận Xuyên nghe vậy cũng rất tán thành: "Vậy bây giờ anh gọi điện cho Lâm Hạo Nam, em đừng sốt ruột."

Suốt thời gian qua, Lâm Hạo Nam bận rộn huấn luyện và dạy học ở trường quân đội, cũng không có thời gian về thăm Chu Cận Xuyên..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back