Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 230: Chương 230



Từ Đại Nguyên ngồi ở nhà uống rượu giải sầu, rượu vào sầu não, giống như có một đốm lửa rơi ở lồng ng.ực, càng khó chịu hơn.

Chỉ cảm thấy mình là chủ thầu sa sút nhất cả thành phố Thâm Quyến này.

Anh em dưới trướng đều là từ quê nhà theo tới. Trước đây cũng từng thầu một số công trình, bây giờ tới đãi vàng, thế mà một xu cũng không kiếm được.

Qua một lúc, người bạn từ nhỏ của anh ấy – anh Đại Luân đi tới: “Sao còn ở đây uống rượu? Chúng ta vẫn chưa tìm được việc?”

Mọi người bỏ nhà bỏ nghiệp tới đây, không tìm được việc, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, cái khác không nói, chỉ ăn một ngày đã phải ăn không ít.

Đám trai tráng đang thời kỳ ăn sung sức, tiền ăn cơm đều tiêu tiền của Từ Đại Nguyên. Trước đây Từ Đại Nguyên đều hút thuốc xịn, bây giờ đã bắt đầu tự mình quấn thuốc hút rồi.

Anh Đại Luân nói: “Cứ tiếp tục thế này cũng không được, hay là chúng ta về quê đi!” Ở bên ngoài bôn ba cũng không phải ai ai cũng kiếm được tiền.

Từ Đại Nguyên nói: “Không được, chúng ta không thể về, tay trắng trở về để người ta cười cho!” Lúc đầu khi họ tới, động tĩnh quá lớn, khiến cho rất nhiều người đều nói anh ấy tới đây phát tài kiếm nhiều tiền.

Anh Đại Luân khuyên anh ấy: “Hay là cậu đừng cố chấp nữa, nếu không được, chúng ta cũng xây kiểu nhà rẻ đó, tuy không ổn, nhưng chúng ta xây xong, ai đi tìm chúng ta chứ? Cùng lắm lúc xây dụng tâm chút, cũng có thể ở được hơn mười năm!”

Hết cách, theo đuổi chất lượng phải tốn bao nhiêu tiền?

Từ Đại Nguyên lại từ chối: “Không được, người khác xây được tôi không xây, xây nhà như thế không phải gài người sao!”

Anh Đại Luân cũng cạn lời với anh ấy: “Anh, anh thôi đi, anh tưởng cái họ cần là cơ nghiệp vĩnh viễn sao, người ở đây trái tới một đợt phải tới một đợt, bây giờ cái cần gấp chính là loại nhà này!”

Chính vì họ không chịu xây nên mới không có việc, nhiều người như vậy theo anh ấy uống gió Tây Bắc à?

Anh Đại Luân không phải tới cãi nhau, chỉ là anh ấy cứ như vậy, anh em dưới trướng có ý kiến rất lớn!

Thấy chủ thầu khác đều có hai việc, ba việc nhận đồng thời, họ đã sắp không ăn nổi cơm rồi, có thể làm sao? Làm người không thể cân nhắc vấn đề hiện thực sao?

Nhắc tới các anh em, Từ Đại Nguyên có hơi thống khổ: “Vậy tôi cũng không thể hại người được!” Từ Đại Nguyên chịu ảnh hưởng sâu sắc sự cứng rắn của cha anh ấy, khư khư cái lẽ này.

Loại nhà đó giống như bã đậu vậy, sao có thể ở được chứ?

Bề ngoài tô trát đẹp đẽ, một khi vào ở, không phải hôm nay dột thì là ngày mai thủng lỗ.

Nếu ở quê xây nhà như vậy cho người khác ở sẽ bị chỉ trích nặng, nhưng ở đây mọi người đều yêu cầu nhanh, ngược lại anh ấy trở thành dị loại.

Anh Đại Luân ở bên cạnh khuyên không được, có hơi sốt ruột: “Ở quê xây nhà bao nhiêu tiền? Ở đây xây nhà bao nhiêu tiền?” Nếu dựa theo cách nghĩ đó của anh ấy, cái gì cũng phải quy cách cao, chi phí sẽ tăng gấp ba.

Có ông chủ nào muốn bỏ ra giá tiền cao như vậy, vật liệu thương nghiệp ở đây đắt hơn quê nhà nhiều.

Anh Đại Luân cũng không muốn đâm vào tim anh ấy, nhưng hết cách, nói: “Cho dù không vì mình, cũng phải suy nghĩ vì mọi người chứ, tất cả mọi người đều theo cậu tới để kiếm tiền!”

Nói như vậy, anh Đại Luân cũng tự cảm thấy lỡ lời, nhìn Từ Đại Nguyên quả nhiên mang vẻ mặt rất thống khổ.

Anh ấy cũng biết Từ Đại Nguyên là người tốt, dẫn dắt họ ra ngoài phát tài, bây giờ không nhận được việc, anh ấy gian nan hơn ai hết, sao mình có thể oán giận chứ?

Anh Đại Luân thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi, sau này tôi bảo mẹ tôi gửi cho tôi hai trăm tệ tới bổ sung phí ăn uống, không thể để cậu bỏ ra mãi được, mặc kệ thế nào, chúng ta đều là anh em!”

Từ Đại Nguyên rơi vào trong giao chiến nội tâm, ngay lúc này đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc. Chị dâu Từ tới mở cửa, liền nghe một thanh niên nói: “Xin hỏi là nhà của Từ Đại Nguyên sao?”

Từ Đại Nguyên đang uống rượu, chính là lúc trong lòng khó ở, ngẩng đầu lên thấy người tới lại ngẩn ra: “Tôi là Từ Đại Nguyên.”

Người tới chính là Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy cũng không hàn huyên, đi vào là nói thẳng: “Tôi muốn xây một căn nhà, muốn mời anh tới thầu được không?”

Bây giờ, đội công trình có tư chất trong thành phố đều đã có việc, anh muốn lập tức khởi công, không thể kéo dài nữa, nếu kéo tới mùa mưa thì không thích hợp làm.

Sau khi tìm đội công trình bản địa khắp thành phố Thâm Quyến không có kết quả, chỉ đành chuyển mắt vào đội công trình tới từ vùng ngoài.

Chỗ Từ Đại Nguyên trông rất thê thảm, chỉ có đậu phộng nhấm rượu mà trông cũng không nhiều.

Phó Cầm Huy cũng có hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra, thầm nói không thể nào.

Không cần nói chủ thầu, ngay cả người dưới trướng cũng đều kiếm được rất nhiều tiền.

Ít nhất uống rượu cũng phải phối với hai cái đầu heo các kiểu.

Thấy việc tìm tới cửa, anh Đại Luân hơi hưng phấn, Từ Đại Nguyên cũng thả lỏng, nếu có thể nhận được việc này, tốt xấu mấy tháng này có đảm bảo rồi.

Nhưng Từ Đại Nguyên nói: “Tôi có thể làm, nhưng tôi nói trước, nhà tôi muốn xây là nhà chất lượng cao, nếu cậu muốn loại nhà bã đậu đó, tôi không biết!”

Tim anh Đại Luân đập thình tịch, tiêu rồi, tính ngang bướng này của anh ấy lại nổi lên rồi.

Trước đây chính vì như vậy, đã tiễn đi rất nhiều ông chủ!

Đó đều là người cầm tiền tới.

Tuy anh Đại Luân có thể hiểu sự kiên trì trong lòng Từ Đại Nguyên, nhưng họ sắp sửa uống gió Tây Bắc rồi, còn cao ngạo cái gì chứ?

Ai biết Phó Cầm Huy không xoay người đi giống như những ông chủ trước, anh ngược lại nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy!” Lập tức bắt đầu bàn chuyện với anh ấy.

Phó Cầm Huy cũng là người theo đuổi chất lượng, cộng thêm đã làm ở công trường những ba tháng, lời nói ra đều rất rạch ròi.

Phó Cầm Huy không phải kém cỏi, trước đây anh cũng từng giúp thôn xây nhà, cũng hiểu rõ một số vật liệu dùng cơ bản.

Từ Đại Nguyên vốn chỉ muốn tùy tiện nói với anh, dù sao chi phí bày ra đây, không phải nhà đầu tư lớn đều không gánh nổi.

Nhưng càng nói càng kinh ngạc.

Thậm chí anh ấy nói thật với anh: “Nơi mà cậu nói tôi biết, đập chi phí lớn như vậy vào, sợ là không bán đi được!”

Bạn từ nhỏ của Từ Đại Nguyên ở bên cạnh hận không thể đá cái não ngốc này của anh ấy, cái này có liên quan gì tới anh ấy.

Họ chỉ lo xây nhà, bán nhà là chuyện của người khác.

Phó Cầm Huy cũng nói: “Nhà tôi có thể tự bán, các anh giúp tôi xây là được!”

Từ Đại Nguyên sợ người ta lừa mình, cố ý nói: “Phẩm chất tôi yêu cầu đều viết trong hợp đồng, không phải nói miệng.”

Phó Cầm Huy nói: “Được.”

Anh Đại Luân sắp khóc, gặp được một người không bị dọa đi quá khó.

Đội công trình của Từ Đại Nguyên sắp bắt đầu khởi công, tin tức này truyền ra, các anh em đều vui, dù sao ở đây không có thu nhập, thực sự rất gian nan.

Phó Cầm Huy giống như anh ấy, yêu cầu xây nhà chất lượng cao, Từ Đại Nguyên vô cùng cảm kích, cảm thấy gặp được người hiểu anh ấy, càng thêm tận tâm tận lực.

Đợi sau khi tới, cũng không chê nơi này là đất hoang cỏ dại, vội vàng bắt đầu nhập vật liệu, xi măng, cát, gỗ ép, gang thép.

Dựng lều ngay trong đêm, buổi tối tất cả nhân viên công trình đều sống ở đây.

Thuê kiến trúc sư trau chuốt bản thiết kế quy hoạch, cuối cùng chốt xuống, chỉ nhập vật liệu đã tiêu sạch hai mươi vạn trong tay Phó Cầm Huy, nhưng đây chỉ là con số mở đầu.

Phó Cầm Huy biết xây nhà tốn tiền, nhưng không dư lại đồng nào, áp lực cũng lớn.

Muốn tìm Từ Đại Nguyên làm người hợp tác, hai người tam quan giống nhau, vừa hay có thể nhận được việc này. Nhưng sau khi đi hỏi, anh ấy cũng không có tiền.

Phó Cầm Huy nói: “Được, xây trước đi.” Tiền anh từ từ gom.

Phó Cầm Huy xây nhà thiếu tiền, nhưng chưa từng nói qua với Lục Hương.

Ba mươi vạn cổ phiếu Lục Hương mua đã tăng mạnh, mới bỏ bốn tháng, mỗi cổ phiếu đã tăng mười tệ.

Đầu tư ba mươi vạn vào, bây giờ tài khoản đã có năm mươi vạn, lãi thuần hai mươi vạn.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao người chơi cổ sẽ bỏ hết gia sản vào đó, quá nghiện.

Quả thực giống như nhắm mắt nhặt tiền, giống như con bạc cược thắng, còn muốn cược thêm một vố lớn. Nhưng Lục Hương nhịn lại, rút ba mươi vạn tiền vốn ra.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 231: Chương 231



Hai mươi vạn còn lại phân phối trở lại, tiếp tục mua vào bán ra.

Như vậy tiền bên trong đều là lãi, cho dù lỗ hết, cô cũng chịu đựng nổi.

Không thể lỗ tiền vốn, cầm ba mươi vạn đưa cho Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy kinh ngạc hỏi: “Tiền đâu ra vậy?”

Lục Hương nói: “Tiền cổ phiếu.” Lục Hương cũng biết xây nhà tốn tiền nhiều, tiền trong tay anh càng nhiều càng tốt.

Phó Cầm Huy có số tiền này như hổ thêm cánh, lúc đầu mua đất tốn ba mươi vạn, sau đó mua vật liệu xây dựng hai mươi vạn.

Bây giờ trong tay lại có ba mươi vạn, gần như tám mươi vạn mang tới Thâm Quyến đều ở trong tay anh.

Như vậy, cái gì cũng đủ.

Phó Cầm Huy hơi cảm động nhìn Lục Hương, Lục Hương im ắng nhưng lại giải quyết được chuyện khiến anh phiền lòng nhất.

“Nhà này, anh nhất định sẽ xây tốt.”

Lục Hương mỉm cười: “Em tin anh.”

Sau khi gom đủ tiền ở đây, Phó Cầm Huy lập tức phát lương cho công nhân.

Những công nhân này đều kinh ngạc, làm việc ở đây đều là thanh toán sau, khiến cho họ không thể không ở một nơi làm tới cùng, chính vì sợ không nhận được tiền thanh toán.

Nhưng họ cũng cần tiêu tiền, chỉ có thể tiêu tiền vốn của mình.

Ông chủ đáng tin còn đỡ, cứ coi như góp tiền. Nếu ông chủ không đáng tin, làm một năm không kiếm được mà còn lỗ tiền.

Không ngờ Phó Cầm Huy tốt như vậy, nói phát lương là phát lương.

Các công nhân càng cảm thấy theo đúng ông chủ rồi.

Tối đó, Từ Đại Nguyên về nhà nói với vợ: “Nấu cho anh món ngon!” Theo ông chủ tốt như vậy, phải chúc mừng một trận.

Ở đây tiền phát đúng thời hạn, lúc tiền tới tay, khỏi phải nói họ vui biết bao. Họ ra ngoài chính vì cái này.

Buổi tối Từ Đại Nguyên uống rượu, anh Đại Luân cũng tới: “Tôi không nhìn thấy cậu ở công trường, liền biết chắc chắn cậu đang lén lút uống rượu!”

Họ không cho phép uống rượu, nhưng chứng nghiện rượu của anh ấy rất nặng, tửu lượng cũng rất tốt, uống một chút không sao, anh làm anh cả, cũng ngại uống trước mặt các anh em, cho nên mỗi lần đều lén lút về nhà uống.

Anh Đại Luân là bạn từ nhỏ của anh ấy, biết cái tật này của anh ấy, cũng theo tới.

Chị dâu Từ thấy vậy, vội vàng xào trứng, coi như thêm món.

Hai người vừa ăn vừa uống, Từ Đại Nguyên nói: “Phó tổng đúng là quý nhân của tôi!” Bây giờ nhà còn chưa xây lên, chỉ nhìn vật liệu liền biết xây xong chắc chắn không tồi.

Anh Đại Luân cũng cảm khái: “Làm nhà nhiều năm như vậy, chưa từng thấy căn nào chất lượng tốt như thế này, tôi định sau khi kết thúc, tôi cũng mua một căn ở đây.”

Từng thấy quá nhiều loại nhà bã đậu, vừa thấy loại nhà vật liệu tốt này, họ thật sự rất thích.

Còn nói các anh em trên công trường cũng muốn mua.

Từ Đại Nguyên nói: “Phó tổng vừa trẻ vừa có bản lĩnh, thật tốt!” Anh ấy đã nghe ngóng Phó Cầm Huy chỉ có một người vợ, anh ấy càng kính nể, dù sao ra ngoài làm việc, người có chút đỉnh tiền luôn không nhịn được xuống tay với phụ nữ.

Loại người này giống như thu phục được mấy người phụ nữ mới có thể chứng tỏ được mị lực của họ vậy. Nhân phẩm của những ông chủ đó không tốt, khiến anh ấy khinh thường, anh Đại Luân nói: “Cậu thế này thật sự không thích hợp lăn lộn bên ngoài, quá thẳng thắn rồi.”

Chị dâu Từ ở bên cạnh nói: “Anh ấy, bây giờ rất sùng bái Phó tổng, tôi thấy đã tới mức thiếu điều quỳ lạy người ta rồi!”

Từ Đại Nguyên nói: “Cậu ấy là quý nhân của anh!” Nghĩ ngợi một chút, thực sự không biết báo đáp thế nào, nói: “Hay là em làm bạn với vợ Phó tổng, giải khuây, phụ cô ấy làm chút việc!”

Đàn ông bọn họ hợp cạ, phụ nữ cũng có thể chơi chung với nhau.

Chị dâu Từ theo anh ấy cũng không dễ dàng, vẫn luôn ở nơi xoàng này.

Chị dâu Từ ừm một tiếng, nói: “Được!”

Ngày hôm sau, khi chị dâu Từ tìm được Lục Hương, lại không dám nhận.

Từ Đại Nguyên cũng không nói vợ của Phó tổng trẻ trung xinh đẹp như vậy.

Lục Hương đang tính sổ sách, thấy người tới, vội vàng cất sổ lại hỏi: “Chị là…?”

Chị dâu Từ lắp bắp nói: “Chị là vợ của Từ Đại Nguyên, muốn tới xem thử có chỗ nào cần giúp đỡ không!” Nói mấy câu đều khiến chị ấy cực kỳ thiếu tự nhiên.

Lục Hương nói: “Ồ ồ, chào chị dâu!” Nói xong, cô khóa sổ sách vào trong tủ nhỏ, nói: “Vừa hay có một chuyện, luôn canh cánh trong lòng em, em muốn nấu đồ ăn cho công trường!”

Ngày nào công nhân trong công trường cũng ăn đồ không có dầu nước gì, Phó Cầm Huy cũng ăn chung.

Ngày nào cũng mệt như thế, dinh dưỡng lại không đáp ứng, Lục Hương thật sự rất lo lắng.

Muốn nhận việc cơm nước ở công trường, nhưng cô lại không làm xuể, vừa hay chị dâu Từ tới.

Nghe Phó Cầm Huy từng khen, nói vợ của Từ Đại Nguyên giỏi giang, thích sạch sẽ! Tay nghề nấu nướng cũng không tồi.

Chị dâu Từ cũng nguyện ý tới phụ, nói: “Được!” Họ ngày nào cũng ăn cơm hộp ở công trường, nghe đám anh em nói chưa tới chiều đã đói meo rồi.

Đồ bán bên ngoài mục đích là kiếm tiền, đâu thể bỏ đồ ngon, đồ mình tự nấu tốt xấu cũng yên tâm hơn.

Lục Hương nói: “Chị dâu, nếu chị có thể nhận, mỗi tháng trả chị tám mươi tệ!” Được coi là mức lương cao ở Thâm Quyến rồi.

Chị dâu Từ nghe xong sợ muốn chết, đời này của chị ấy chưa từng tự mình kiếm tiền, đều là theo chồng chạy đông chạy tây, chăm lo cơm nước cho chồng gì đó.

Chị ấy đâu thể lấy tám mươi tệ chứ.

Chị dâu Từ nói: “Không cần trả tiền cho chị, nếu không chị ở nhà cũng phải làm.”

Lục Hương nói: “Vậy không được, không thể để chị chịu ấm ức, một mình chị cũng không làm nổi, sau này em tuyển thêm hai người tới.”

Chị dâu Từ nghe nói còn muốn tuyển người, lại nói: “Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?”

Tuy Từ Đại Nguyên nhà chị ấy từng kiếm được tiền, nhưng đối nhân xử thế trượng nghĩa, luôn nuôi sống các anh em, trong tay cũng chẳng còn mấy đồng. Luôn sống cuộc sống nghèo khổ, không nỡ tuyển người.

Chị dâu Từ nói: “Như này đi, chị tìm mấy người tới làm, trả tiền hay không đều được!”

Người mà chị ấy nói cũng đều là gia quyến theo tới.

Trước đây có một số việc nhẹ nhàng như xúc đất gì đó cũng để mấy người họ làm. Còn có thể ở chung với chồng mình.

Nếu tới nấu cơm sẽ còn nhẹ nhàng hơn đến công trường bê gạch nhiều.

Hơn nữa là nấu cơm cho người của mình, chắc chắn dụng tâm hơn người ngoài tuyển vào.

Lục Hương nói: “Nghe chị dâu.”

Chị dâu Từ cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nói: “Như này nhé, chị định một con số, ba người bọn chị mỗi người bốn mươi tệ.”

Ép tiền xuống như vậy, cho dù kiếm được bốn mươi, mọi người cũng sẽ biết ơn, luôn tốt hơn là không kiếm được đồng nào.

Lục Hương nói: “Chị dâu vất vả rồi.”

Chị dâu Từ nói: “Không vất vả!” Sau đó chị ấy liền ra ngoài tìm người, những gia quyến đó nghe nói còn có thể kiếm tiền, cũng rất tích cực.

Tối đó, Lục Hương nói chuyện này cho Phó Cầm Huy nghe.

Phó Cầm Huy hoàn toàn ủng hộ, những năm nay, anh được Lục Hương chiều hư, miệng kén chọn, bây giờ thật sự chỉ vì dán miệng nên mới ăn đồ bên ngoài.

Sau ba ngày, việc nấu nướng ở đây chính thức bắt đầu.

Buổi trưa, khi công nhân trong công trường có hơi chán nản làm việc.

Đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, hơn nữa từ xa tới gần, giống như mọc chân vậy, ra sức chui vào trong mũi họ.

Đều ở đó hỏi: “Mùi gì vậy?”

Từ Đại Nguyên đội mũ bảo hiểm công trình màu vàng nói: “Vợ của Phó tổng duyệt tiền, thuê chị dâu các cậu tới nấu ăn. Sau này, chuyên môn nấu cơm cho chúng ta.”

Các công nhân nghe vậy lập tức cười tươi: “Ây dô, thế thì tốt quá rồi.”

“Ngày nào cũng ăn cơm hộp công trường, không bỏ dầu muối, tới chiều đã không có sức mà làm rồi.”

Từ Đại Nguyên tức giận lại buồn cười, vội vàng đá đít người nói chuyện đó một cái: “Các cậu không có sức thì nói không có sức, đừng có đổ cho đồ ăn.”

Đám công nhân này đều là anh ấy dẫn từ quê nhà tới, bình thường hi hi ha ha cũng không giận, nói: “Thật đó, nếu cơm canh ngon, một mình em ăn hai phần cơm, làm hai phần việc.”

Từ Đại Nguyên hừ một tiếng: “Cậu cứ chém.”

Mặt trời gắt gỏng, cộng thêm mùi thơm quá mê người, họ đều mong mỏi ăn cơm.

Đợi tới khi thật sự ăn cơm, người ở công trường đều cả kinh, thế mà lại có thịt.

Lục Hương mua xương gà ở chợ bán sỉ, chặt khúc hầm khoai tây. Thịt trên xương gà này cũng có không ít.

Hơn nữa một nửa đều là xương gà, mỗi người đều có phần.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 232: Chương 232



Còn có trứng xào cà chua, người làm việc ở công trường đã rất lâu không ăn được trứng gà rồi.

Có thêm một phần canh rong biển, món ăn chính là màn thầu tạp lương và cơm, chỉ món chính đã có hai loại.

Mỗi người ở phía trước bới cơm, ai cũng một bát to, còn có hai vá rau, múc thêm chút canh, vội vã tìm một chỗ ngồi xổm ăn.

Trứng gà mỹ vị bọc vào cơm, ngon vô cùng!

Lại húp thêm ngụm canh, tươi ngon tới tận cuống họng.

Xương gà gặm cũng đã ghiền, có xương có thịt, hơn nữa bỏ đủ gia vị rất ngon.

Ăn cơm hộp công trường nhiều ngày như vậy, bữa ăn này coi như là cực phẩm rồi.

“Quá ngon!” Có người cảm khái, hồi ứng anh ấy đều là tiếng ăn cơm.

Thấy mấy người dạ dày vương đó, ngâm cơm trong canh rồi húp giống như uống cơm, ăn xong vội vàng đi xếp hàng, họ tinh mắt, thấy còn dư, còn có thể xếp hàng lần nữa.

Những người này ai cũng ăn khỏe.

Không cần nói họ, ngay cả Phó Cầm Huy và Từ Đại Nguyên bình thường đều rất nho nhã, lúc này cũng ăn xả láng.

Canh là do Lục Hương nấu, mấy món khác đều là mấy chị dâu nấu, Lục Hương nói người nhà mình ăn nên bỏ nhiều dầu.

Những chàng trai ăn khỏe này miệng dính đầy dầu, ai cũng kêu oai oái.

Vừa ăn một vòng, thấy lại xếp hàng dài, may mà trước đây Lục Hương có kinh nghiệm, bảo người nấu nhiều cơm.

Những người này ăn thích mê, vội vàng hỏi: “Ngày mai còn có cơm không?”

“Buổi tối cũng có thể ăn cơm các chị nấu sao?”

Có được cái gật đầu của chị dâu Từ, mọi người đều vui vẻ: “Tốt quá.”

Chị dâu Từ nói đồ ăn nấu bữa tối sẽ khác.

Ăn cơm xong, họ say cơm một lúc, nói: “Vẫn là chị dâu nhà chúng ta thương chúng ta.”

“Phó tổng cũng tốt, nỡ mua thịt cho chúng ta.”

“Nếu ngày nào cũng ăn như vậy, không trả tiền cho tôi, tôi cũng nguyện ý!”

Người bên cạnh cười nói: “Xem chút tiền đồ của cậu!” Thực ra tỏng lòng anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không nói.

Chị dâu Từ làm xong, quay lại dọn dẹp bát đũa, buổi tối còn phải nấu một bữa nữa, buổi chiều đã phải chuẩn bị sẵn, bây giờ rất bội phục Lục Hương.

Cô biết đi đâu mua đồ ăn vừa rẻ vừa ngon.

Giống như xương gà mà mọi người ăn, thực ra không tốn bao nhiêu tiền cả.

Các công nhân ăn xong, ai không nói ngon.

Buổi tối nấu tim gà xào thì là, tất cả mọi người đều ăn rất sảng khoái.

Làm xong việc, chị dâu Từ về nhà, Từ Đại Nguyên đã ngâm chân xong trong sân.

Chị dâu Từ cảm khái nói: “Bây giờ em gặp Lục Hương mới biết cái gì là người lợi hại, vừa giỏi quản sổ sách, vừa giỏi nấu ăn!”

Đây chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp mà người ta hay nói. Không giống chị ấy, tuy có lòng muốn giúp Từ Đại Nguyên, nhưng chị ấy không biết chữ, cũng chỉ có thể làm chút việc nhỏ.

Ăn uống ở đây tốt lên, công trường xung quanh cũng nghe nói.

Chỗ họ khai công trước nhất, làm gần một nửa, xung quanh cũng toàn là công trình.

Lúc trưa, có một số người hướng ngoại chạy qua chạy lại, ngồi chung với nhau nói chuyện hút thuốc.

Vốn dĩ những doanh nghiệp bản địa này rất có cảm giác ưu việt, nhưng bây giờ đột nhiên chuyển ngược.

Họ vẫn ăn cơm công trường, ở đây đã cơm ba món, đều là cấp độ cao.

Chỗ Lục Hương cứ dăm ba hôm sẽ nấu cho họ một bữa xương gà hầm khoai tây.

Những công nhân ở công trường bên cạnh cũng gian xảo, bình thường xưng anh gọi em.

Đợi ăn cơm liền ngồi lại một chỗ, thi thoảng còn có thể ké được nửa miếng một miếng từ trong bát của người khác.

Cho dù không ăn được thịt, ăn miếng khoai tây dính mùi thịt cũng ngon.

Ăn xong vội vàng cảm khái: “Chỗ các cậu cũng tốt quá rồi.”

Người ở đây được khen cũng nở lỗ mũi, nói: “Không chỉ ăn uống tốt, còn phát lương theo tháng.”

Công nhân xung quanh nghe vậy ngơ ra: “Các cậu phát lương theo tháng?”

Bọn họ đều là xong việc rồi mới kết toán một lần, nghe nói còn có ông chủ làm việc xong liền chạy mất.

Tìm cũng không biết chỗ tìm.

Họ thì hay rồi, phát lương mỗi tháng, đột nhiên cảm thấy cơm công trường trong tay mình không ngon nữa: “Chỗ các cậu còn tuyển người không?”

Mấy anh em của Từ Đại Nguyên nói: “Tuyển, nhiều thêm mấy người thì hoàn công sớm!”

Thế là, tới chiều, công trường bên cạnh đã có người muốn chạy, tới tối, mấy người này liền tới chỗ Từ Đại Nguyên nhận cơm hộp.

Có bọn họ dẫn đầu chạy, trái một người phải một người, khiến cho chủ thầu bên cạnh đã bắt đầu có ý kiến với bên này rồi, hỏi họ có ý gì.

Từ Đại Nguyên nói: “Tôi cũng ngăn họ, nhưng họ nhất quyết muốn tới. Hay là anh quản kỹ, đừng để họ tới, chỗ chúng tôi một ngày quá tốn cơm rồi.’

Trước đây mỗi ngày nấu hai nồi cơm to, cơm họ nấu đều là dùng nồi cơm điện bốn mươi cân chuyên dụng ở nhà ăn. Bây giờ họ tới, nấu hai nồi đều không đủ.

Lương thực ở đây cũng đắt lắm.

Ngày nào cũng ăn như vậy, ai chịu nổi?

Chủ thầu bên cạnh nói: “Đáng đời, ai bảo các chú cho họ ăn ngon như vậy.”

Từ Đại Nguyên nói: “Tôi cũng hết cách, đây không phải đều là anh em nhà mình sao?”

Anh ấy có hơi khinh thường, chủ thầu tới tìm anh ấy chỉ biết ăn cho béo mình. Người dưới trướng ngày nào cũng ăn uống tệ như thế, anh ta còn chỉ trích người khác không nên cho ăn ngon.

Không chung đường, không nói được hai câu đã giải tán trong bực dọc.

Cũng không biết chủ thầu này giở trò gì, sau đó cũng không có ai tới nữa!

Muốn quản lý nhiều người như vậy không dễ, ai cũng có chiêu riêng.

Ở đây ngày nào cũng ăn ngon, làm nhiều, sau khi mọi người đồng lòng, căn nhà vốn mất bốn tháng để xây, mới ba tháng họ đã xây được bảy tám phần, khúc sau phải tìm người nghiệm thu.

Lục Hương đặc biệt chạy tới.

Người làm ở công trường hầu hết đều có chủ nghĩa đại nam tử, nói sợ phụ nữ không hiểu biết.

Nhưng những người này đều nói thầm với nhau, Phó tổng là ông chủ lớn của họ, ai cũng không thể nói Lục Hương không tốt ở trước mặt anh.

Chẳng bao lâu người tới nghiệm thu đã tới, tổng cộng bảy người.

Họ vừa tới, người ở công trường đều rất căng thẳng.

Nghe nói có chỗ kẹt lại ở phần nghiệm thu.

Thực ra những công nhân này làm việc nhận tiền theo tháng, càng tốt, càng mong đợi Phó Cầm Huy cũng có thể thuận chèo mát mái, không có chút trục trặc gì!

Thấy những người nghiệm thu này tới, cầm một cây gậy nhỏ, gõ trái gõ phải, sau đó lại hỏi họ một số vấn đề, cầm bản thiết kế của họ, im lặng cả buổi.

Trong đó có một nhân viên nghiệm thu hỏi: “Tiêu chuẩn kiến trúc tòa nhà này của các người cao như vậy?” Bọn họ đều có hơi không dám tin.

Đều muốn mua nhà chất lượng tốt, nhưng chất lượng thì đại biểu cho tiền.

Tương tự số tiền có thể bán có hạn, người ta dựa vào cái gì bỏ ra chi phí cao hơn.

Những bộ phận kiểm tra chất lượng này đã quen với những căn nhà bình thường, bây giờ nhìn thấy nhà tốt như vậy, có hơi chấn kinh.

Trình độ các phương diện đều vượt xa mức nghiệm thu của họ, sảng khoái cho thông qua.

Cuối cùng mọi người cũng yên tâm, lại lần lượt nói năng lực của Lục Hương rất tốt.

Muốn bán nhà cũng phải có tư chất, Lục Hương dứt khoát thành lập công ty, đưa việc này trở thành chính quy.

May màm thành phố Thẩm Quyến đang phát triển, làm thủ tục cũng không phí sức, đều là một mình Lục Hương lo liệu.

Từ Đại Nguyên nghe nói xong hít vào một ngụm khí lạnh, nói với Phó Cầm Huy: “Vợ cậu lợi hại thật!”

Anh ấy đối mặt với những lãnh đạo này, không biết đặt tay ở đâu, Lục Hương lại có thể một mình giải quyết xong tất cả thủ tục.

Đây tuyệt đối không phải người bình thường.

Phó Cầm Huy nói: “Quả thật cô ấy rất lợi hại.”

Nhà ở đây lầu một là cửa hàng bán lẻ lớn, gần đường có thể kinh doanh nhỏ. Mặt tiền như vậy có mười cái, đều rất rộng rãi. Tầng hai tới tầng sáu trên lầu, một lối cầu thang ba hộ gia đình, một đơn vị có năm lối cầu thang, trong nhà đều rộng tám mươi mét vuông.

Lầu giống như vậy có tổng cộng ba lầu.

Đều là nhà vệ sinh trong nhà, trong nhà có điện nước.

Sau khi quét tường trắng, trông rộng rãi thoải mái.

Đây hoàn toàn là căn nhà tốt vật liệu xịn, chi phí đắt gấp đôi so với nhà xây xung quanh.

Ở đây vừa giữ ấm vừa cách âm, ở căn nhà khác nhau đóng cửa lại vốn không nghe thấy gì.

Ngay cả nơi không nhìn thấy, ví dụ ống nước, dây điện đều là dùng vật liệu tốt nhất.

Cũng chẳng trách những nhân viên nghiệm thu này không nói gì cả liền cho đánh giá cao nhất để họ có thể thuận lợi lấy giấy phép, có thể làm sổ hồng nhanh nhất.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 233: Chương 233



Mấy hôm nay, Từ Đại Nguyên ăn ngon, ngủ ngon, lấy đủ tiền, các anh em cũng vui, nhà cũng xây xong.

Bây giờ lại lo lắng vấn đề bán nhà.

Tuy nhà ở đây tốt, nhưng vị trí bình thường.

Bèn thương lượng với chị dâu Từ: “Chúng ta cũng mua một căn ở đây đi.” Anh ấy là thầu công trình, sau một chuyến, tiền công của anh ấy và các anh em kết toán được tám vạn.

Anh ấy lấy số lớn, vừa hoàn công, trong tay có tiền.

Chị dâu Từ đồng ý.

Thực ra họ xây nhiều nhà như vậy, nhà không có sức hấp dẫn gì với họ, chỉ là muốn khai trương cho Phó Cầm Huy.

Cảm thấy làm việc dưới trướng anh rất tốt, muốn kết bạn với anh.

Còn chưa nói chuyện này với Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, tôi để cho anh một căn nhà!”

Từ Đại Nguyên sốt sắng: “Vậy không được, tôi bỏ tiền mua, cậu tuyệt đối đừng cho tôi!”

Phó Cầm Huy lại muốn cho, cuối cùng không vượt qua được sự dai dẳn của Từ Đại Nguyên, ít nhất lấy nửa giá, sáu nghìn tệ.

Cho dù thế, Từ Đại Nguyên vẫn cảm thấy mình chiếm hời của Phó Cầm Huy, không được thoải mái, chỉ sợ nhà ở đây không bán ra được.

Nhà còn chưa bắt đầu bán, nhưng Lục Hương và Phó Cầm Huy đều rất tự tin.

Sau này nơi này sẽ phát triển vượt bậc, loại đồng tiền mạnh như nhà ở này không thể nào không bán được.

Công trình hoàn toàn công việc cuối cùng, sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều ai về nhà nấy.

Nhưng các công nhân lại không về, tìm Phó Cầm Huy nói vẫn muốn theo anh làm.

Người quanh năm làm việc giống như họ, cái họ chú trọng nhất chính là theo một ông chủ tốt.

Ở đây ăn ngon uống ngon, liền muốn theo anh, không muốn đổi người nữa.

Từ Đại Nguyên sợ Phó Cầm Huy khó xử, nói: “Đợi bán nhà rồi tính! Phần tình cảm này của các cậu, Phó tổng đã biết rồi!”

Thấy anh ấy nói như vậy, những người khác cũng không tiếp tục nài nỉ nữa.

Mới đầu Phó Cầm Huy xây nhà là muốn mình sống tiện hơn, thấy một tòa lầu đội đất trồi lên vẫn rất có cảm giác thành tựu. Anh suy nghĩ, sau này làm bất động sản cũng được.

Với chuyện bán nhà này, Lục Hương nói: “Giao cho em đi!”

Thuật nghiệp có chuyên công, Phó Cầm Huy chỉ lo nắm vững chất lượng căn nhà là được.

Thời này bán nhà chủ yếu dựa vào đăng báo, nào có nhiều thủ đoạn tuyên truyền như sau này.

Chuyện này giao cho Lục hương, vừa hay đúng chuyên môn!

Lục Hương thuê một chiếc xe buýt, mua hai cái loa, còn làm quảng cáo tuyên truyền lên thân xe. Đối với người ở năm 88 mà nói, đây là chuyện họ chưa từng thấy bao giờ.

Đi xem nhà có thể ngồi xe miễn phí.

Trên xe còn thuê hai chàng trai nhanh nhẹn, tới nơi thì bắt đầu xuống giới thiệu, đi xem nhà không tốn tiền, buổi trưa còn cung cấp một bữa ăn.

Đây đều là chủ ý của Lục Hương, đều dùng quen ở kiếp trước rồi, nhưng ở thời này lại cực kỳ mới mẻ.

Sự nhiệt tình của cư dân lập tức được đánh thức, cho dù không đi xem nhà, vì một bữa ăn này cũng xứng đáng.

Thời này trong thành phố có xe buýt, nhưng ngồi xe tốn tiền, bây giờ ngồi xe không tốn tiền, giống như hóng gió vậy, dạo một vòng trong thành phố cũng tốt.

Xe buýt chở đầy người đến chỗ sở bán nhà, tới nơi liền phát cơm hộp, không hề chiêu trò chút nào.

Có một hộp cơm tạp lương đầy ắp, đậu phụ cay, hẹ xào giá, còn có một món thương hiệu ở đây, xương gà hầm khoai tây, ngửi rất thơm.

Ăn vào một miếng, còn ngon hơn cơm hộp mua bên ngoài.

Có người lớn tuổi không nỡ ăn, nói: “Tôi có thể cầm về không? Cũng cho người nhà nếm thử.”

Cô gái ở sở bán nhà xinh đẹp, nhưng rất gần gũi, không hề có sự ngạo mạn của chị gái bán nhà chút nào, nói: “Được chứ, nếu bà không ăn, hộp cơm này bà cứ cầm về.”

Mọi người nghe vậy, vốn dĩ đang ăn rất say sưa, đều không nỡ ăn.

Ở nhà một bữa cũng không nỡ nấu nhiều như vậy, ăn hai miếng còn chưa đã ghiền, vừa muốn ăn một mình, vừa muốn mang về, nói: “Ngày mai còn có thể tới không?” Anh ta nói xong cũng cảm thấy ngại.

Chị gái bán nhà nói: “Có thể.”

Lục Hương đã đào tạo bọn họ rồi, ăn uống có thể tốn vài đồng, đánh bóng danh tiếng và bảng hiệu mới là quan trọng, tới lúc đó họ không cần phí sức tuyên truyền, người ở đây sẽ tuyên truyền giúp họ.

Những người tới vì cơm hộp đó nghe vậy, lập tức vui vẻ, định lần sau dẫn bạn bè thân thích cùng tới.

Đợi ăn xong, họ cũng ngại lau miệng bỏ đi, vẫn tới giả bộ xem nhà.

Sở bán nhà ở đây có một căn nhà mẫu đã trang trí xong, đơn giản phóng khoáng, nhìn một cái là thích.

Nếu có thể sống ở đây thì thích lắm!

Sau đó lại lên lầu đi xem nhà, chất lượng ở đây, độ dày của sàn, tường đều tiêu chuẩn.

Vốn dĩ không muốn mua nhà, sau khi xem một vòng lại có chút rung động.

Tuy hơi xa, nhưng ở đây là khu khai phá kinh tế, sau này đều sẽ mở tuyến xe buýt.

Chỉ cần có xe buýt, đi đâu cũng như nhau.

Hơn nữa nhà ở đây xây lớn, rộng rãi hơn ba mươi bốn mươi mét vuông ở chỗ khác.

Họ hỏi nhà ở đây bao nhiêu tiền, nói một trăm năm mươi tệ một mét vuông. Mỗi tầng lầu đều là nhà tám mươi mét vuông.

Một lầu ba hộ, trái phải đều là nam bắc thông thoáng, ở giữa là căn toàn dương*, phù hợp với nhiều người khác nhau.

*Nhà toàn dương là kiểu nhà lúc trưa có mặt trời, cả căn nhà đều sẽ được mặt trời chiếu rọi.

Tính ra một căn nhà là một vạn hai.

Nếu vay vốn, thanh toán trước hai nghìn tệ là có thể mua nhà rồi.

Tính ra như vậy, tiêu dùng tiết kiệm một chút cũng có thể mua rồi.

Những người này càng xem càng thích, nghe nói họ là tốp đầu tiên, có rất nhiều tầng lầu cho họ chọn.

Nếu tới sau, chỉ có thể xem còn gì chọn đó thôi!

Còn đang xem nhà, nhìn thấy xe buýt lại chở một xe khách tới, cũng giống như họ, tới đây liền phát cơm hộp! Ăn xong, họ cũng sẽ tới xem nhà.

Cảm giác cảnh giác này lập tức ập tới, nhà tốt xấu họ có thể nhìn ra, những người khác cũng có thể nhìn ra!

Đang định quay về mua căn nhà.

Nơi này đều là người ngoại lai đông, thà mua một căn nhà sớm một chút còn hơn chen chúc trong nhà thuê.

Có một căn nhà của riêng mình ở Thẩm Quyến, cũng có thể có chút cảm giác quy thuộc.

Nhà mua chỗ nào cũng được, nhưng ở đây thực sự cho họ hảo cảm rất tốt.

Chất lượng phòng ốc này căn bản chưa từng thấy ở những nơi bán nhà khác.

Sau khi quay về, không chỉ nói với người nhà, cũng nói với những hàng xóm láng giềng buổi chiều không đi.

Kết quả bị người bản địa tạt nước lạnh.

“Mấy người đừng có điên, mua chỗ xa như thế còn đắt như thế!”

“Cũng không đắt, chỉ là giá bình thường, còn có căn đắt hơn chỗ họ nữa! Vay vốn thôi.”

Ở chỗ khác, vay vốn khó hình dung, nhưng ở Thẩm Quyến, mọi người đều không có nhiều tiền như vậy, vay vốn ngược lại trở thành chuyện rất bình thường.

“Nếu tôi nợ tiền ngân hàng, tôi ngủ không ngon.”

“Tôi ngủ ngon, cũng không phải một mình tôi vay.”

“Cơm hộp chỗ cô ấy thật sự ngon như thế?”

“Thật đó!”

“Vậy ngày mai tôi cũng đi!” Vừa muốn ăn cơm miễn phí, vừa muốn xem thử nhà ở đó, có phải thật sự tốt giống như mọi người tâng bốc không.

Ngày hôm sau, xe buýt tuyên truyền bán nhà cứ qua như vậy.

Người lên xe không cần hướng dẫn, tự mình xếp hàng lên xe. Rất nhanh đã gom đủ một xe, chở về ăn cơm.

Có một số người đã tới hôm qua, lần thứ hai tới tự nhiên như nhà mình, còn hướng dẫn cho người khác.

Những người lần đầu tới cũng tấm tắc hiếu kỳ, ở đây thật sự khác!

Bây giờ còn chưa có ý thức phục vụ và ngành phục vụ. Lần đầu tiên họ nhìn thấy cung cách phục vụ như vậy.

Thái độ của chị gái bán nhà cũng tốt.

Ăn xong theo thường lệ đi xem nhà.

Người có mặt ở đây nghe người hôm qua nói xong, đều nhìn kỹ kiến trúc căn nhà.

Quả nhiên rất khiến người ta rung động.

Xem lần nữa, những người tới hôm qua, hôm nay mới quyết định muốn mua, kết quả nhìn thấy trên bản viết tầng lầu có rất nhiều chỗ đều bị dán hoa hồng nhỏ, hơn nữa đều là tầng lầu tốt.

Nhìn thấy liền sốt ruột: “Sao lại bị dán rồi?”

Chị gái bán nhà vội vàng giải thích: “Cái bị dán chính là đã bán rồi!”

Người có lòng muốn mua nhà đều chấn kinh, hôm qua họ xem xong, hôm nay muốn mua đã đủ nhanh rồi, còn có người nhanh hơn họ, lập tức nghiêm túc chọn nhà, chọn trúng cũng trực tiếp dán.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng
Chương 234: Chương 234



Ngày đầu tiên đã bán được năm đơn, ngày thứ hai bán được năm mươi sáu đơn. Ngày thứ ba, những người này thấy nhà bị dán càng nhiều, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Vội vàng nói với chị gái bán nhà: “Để cho tôi một căn!”

“Xin lỗi, chúng tôi không thể để, trừ phi nộp tiền cọc!”

“Bao nhiêu tiền cọc, tôi nộp.”

Dẫn người xem nhà cũng chỉ hơn một tháng, mỗi ngày đều có đơn.

Đối với những người muốn mua còn đang xem xét đó mà nói, quả thực giống như dao cùn cắt thịt. Rất nhanh, nhà ở hướng nam bắc đều được mua hết, chỉ còn lại nhà toàn dương và tầng trên cùng, tầng dưới cùng.

Với tốc độ này, sợ là tầng trên cùng và tầng dưới cùng cũng sắp bán hết.

Tổng cộng bán bốn mươi ngày, nhà bán được hơn hai trăm sáu mươi vạn. Trừ đi tám mươi vạn bỏ ra xây nhà, chưa tới một năm, họ đã kiếm được một trăm tám mươi vạn, hơn nữa còn chưa tính mặt tiền ở tầng trệt.

Mười gian mặt tiền, Lục Hương nói giữ lại cho cô một số. Một cái trong đó sửa sang thành trung tâm bán nhà. Bây giờ nhà đều đã bán hết, trung tâm bán nhà tạm thời đóng cửa. Sau này phải dùng như thế nào, cô vẫn chưa nghĩ xong.

Phó Cầm Huy vừa nghe nói cô cần dùng, đều để lại cho cô.

Bất động sản xung quanh vốn dĩ không coi người ngoại lai như anh vào mắt, nhưng thấy họ chở từng xe từng xe người tới, chẳng bao lâu đã bán hết nhà, lập tức dại ra.

Tổng cộng người muốn mua nhà chỉ có từng đó, đều đi mua nhà của anh, vậy lúc mình mở bán há không phải phải treo trứng ngỗng.

Lại nghe nói bên đó xe đưa xe đón, tặng cơm hộp, còn làm nhà mẫu, ngay cả những ông chủ bất động sản lớn đó cũng cảm thấy Phó tổng lợi hại! Bên cạnh có cao nhân chỉ điểm.

Họ cũng bắt chước theo, nhưng cũng không biết người ở khu vực này đều mua nhà rồi hay là thế nào.

Bán không nhanh bằng người ta.

Trong tay Phó Cầm Huy có tiền, muốn tiếp tục đầu tư, được một chủ đầu tư bất động sản nhỏ ở đây tìm tới, bây giờ đều là đại lão tới giành thịt ăn.

Công ty nhỏ bon chen sinh tồn rất gian nan, anh ta cũng muốn được đại lão thu nhận, nhưng thể lượng quá nhỏ, đối phương không nhìn trúng!

Liền nhắm vào người mới có thành tựu cao như Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy lần đầu thử nước, rất nhiều thứ đều là mò đá qua sông.

Nếu có thể hợp tác với công ty bất động sản bản địa, ngược lại rất tốt.

Tới bàn bạc, đối phương cũng rất có thành ý.

Anh bỏ ra ba trăm vạn, có thể chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần.

Phó Cầm Huy lại kéo Từ Đại Nguyên tới nói chuyện, hỏi có muốn làm cùng không! Là công ty bất động sản, trong tay phải có đội công trình của riêng mình!

Con người Từ Đại Nguyên chính trực, làm việc rất tốt, rất phù hợp tính cách của Phó Cầm Huy.

Từ Đại Nguyên nghe xong lập tức đồng ý.

Trong tay Phó Cầm Huy cầm hai trăm tám mươi vạn, hai mươi vạn còn lại là Lục Hương rút từ thị trường cổ phiếu ra cho anh. Thị trường cổ phiếu đó vẫn đang tăng, hai mươi vạn lợi tức ở bên trong đã tăng thành năm mươi vạn. Lục Hương lại rút ra hai mươi vạn.

Số tiền còn lại để ở thị trường cổ phiếu, cô cũng không quan tâm nữa, mặc nó sinh trưởng.

Sự nghiệp của Phó Cầm Huy lên như diều gặp gió.

Giáo viên của con trai gọi điện thoại tới. Lục Hương nghe điện thoại.

Ở đầu bên kia, giáo viên nói phụ huynh tới một chuyến, Lục Hương căng thẳng, còn cho rằng là bên đó con xảy ra chuyện gì.

Cô cũng không kịp nói gì, để lại một tờ giấy cho Phó Cầm Huy, mua vé máy bay quay về tỉnh.

Lục Hương tới rất vội, xuống máy bay, bắt xe đến trường học.

Bảo vệ cổng thấy cô lo lắng, làm đăng ký xong liền cho cô vào!

Xa xa, nhìn thấy Phó Tích Niên quờ quạng hai tay gọi mẹ. Lục Hương lo muốn chết, cũng chỉ thằng bé không tim không phổi này vẫn giống như lúc nhỏ, chui tọt vào trong lòng Lục Hương.

Lục Hương ôm chặt con trai vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy?” Trong điện thoại giáo viên cũng không nói rõ ràng, cô còn tưởng là xảy ra chuyện.

Bây giờ thấy Phó Tích Niên tung tăng nhảy nhót, liền biết là cô hiểu lầm gì rồi.

Phó Tích Niên đã không gặp mẹ một thời gian dài, cực kỳ lưu luyến Lục Hương: “Con nhớ mẹ lắm.”

Lục Hương chua sót trong lòng, nói: “Mẹ cũng nhớ con!”Phó Tích Niên nói tới chính sự, có hơi ngại nói: “Có thể giáo viên gọi mẹ có chút chuyện khác muốn nói!”

Lục Hương hỏi chuyện gì.

Con trai cũng không nói.

Cô chỉ đành tới phòng làm việc của giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm của con trai là một thầy giáo hơn năm mươi tuổi, lúc này nhìn thấy Lục Hương cũng có hơi kinh ngạc: “Cô trẻ thật!” Không biết còn tưởng là chị gái của Phó Tích Niên đấy.

Lục Hương nói: “Thầy gọi tôi tới là có chuyện gì?”

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Thời gian trước, trường thể thao tới đây chọn người, chọn trúng Phó Tích Niên, đứa trẻ này tố chất các phương diện đều rất mạnh, trường thể thao muốn em ấy tới đó, chuyện này chúng tôi phải lấy ý kiến của cô.”

Lục Hương nói: “Cần chuyển học tịch sang sao?”

Giáo viên chủ nhiệm không ngờ Lục Hương biết cả những cái này, nói: “Chắc vậy.”

Một khi được trường thể thao chọn trúng, học tịch sẽ được điều đi.

Đó là nơi chuyên môn đào tạo vận động viên, mỗi ngày dành hầu hết thời gian cho huấn luyện, rất ít môn văn hóa.

Phó Tích Niên còn nhỏ, nếu bỏ bê việc học từ bây giờ, sau này đối mặt với thời đại thay đổi chóng vánh sẽ càng khó khăn hơn.

Lục Hương nói: “Con trai tôi ở trường biểu hiện như thế nào?”

Thầy chủ nhiệm nói: “Thằng bé rất ngoan, rất nhiệt tình cởi mở, các bạn học đều rất thích em ấy.”

Thấy thầy chủ nhiệm và phụ huynh ở đây đánh thái cực, thầy thể dục bên cạnh lo lắng, lập tức đi ra một chuyến.

Qua một lúc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào, nói: “Cô là mẹ của Phó Tích Niên nhỉ, tôi là huấn luyện viên Lộc!”

Lục Hương nói: “Vinh hạnh!”

Huấn luyện viên Lộc nói: “Các phương diện trình độ thể chất của đứa trẻ này đều vô cùng tốt, hơn nữa nó cũng rất thích chạy nhảy, chúng tôi muốn huấn luyện hệ thống, sau này có thể giành vinh quang cho tổ quốc, làm ngôi sao thể thao!”

Lục Hương nói: “Tôi không có dã tâm lớn như thế, chỉ hi vọng con trai tôi khỏe mạnh lớn lên!”

Một câu nói của Lục Hương khiến người ta biết ý của cô, trong nhà không đồng ý cho Phó Tích Niên luyện thể thao.

Việc này cũng có thể hiểu, luyện tập thể thao vô cùng vất vả, một nửa đều là con cái nhà nghèo đến đó bao ăn bao ở, còn có ít trợ cấp.

Tuy Lục Hương không mang châu báu, nhưng nhìn là biết người giàu có. Dĩ nhiên sẽ không bị chút phúc lợi này đả động.

Nhưng huấn luyện viên Lộc thật sự tiếc nhân tài như Phó Tích Niên.

Rất hiếm khi nhìn thấy đứa trẻ có sức bật nhảy, các phương diện đều rất mạnh, thần kinh vận động rất tốt.

Người làm ngành thể thao đều biết, thiên phú quan trọng hơn nỗ lực, đây là một hạt giống tốt, bỏ lỡ thiên tài này, không biết phải đợi bao lâu mới gặp được người kế tiếp.

Huấn luyện viên Lộc thậm chí có hơi hèn mọn: “Có thể cho một cơ hội không?”

Lục Hương hỏi: “Các anh là chuyên ngành gì?”

Huấn luyện viên nói: “Xạ kích!”

Lục Hương thấy con trai ở bên ngoài vui vẻ vẫy chào cô, đây là con trai của cô, cô rất rõ, đoán chừng thằng bé cũng thích.

Nhưng làm phụ huynh, phải chịu trách nhiệm với con cái. Mười mấy năm con lớn lên này là thời đại trong nước phát triển nhanh chóng!

Mặc kệ là các ngành các nghề đều cần học văn hóa.

Bây giờ cậu vì trốn tránh học tập muốn đi luyện thể thao, nhưng bài vở bỏ dở sau này đều không lấy lại được.

Lục Hương nói: “Nếu không chuyển học tịch, tôi có thể cân nhắc.”

Huấn luyện viên Lộc kinh ngạc, sau đó vui mừng. Lục Hương không thẳng thừng từ chối nữa.

Có nghĩa rằng vẫn có cơ hội.

“Có thể thì có thể, chỉ là đứa trẻ sẽ hơi vất vả hơn!” Họ cũng có trường hợp như vậy, hết tiết luyện, tan học luyện, cuối tuần luyện.

Nhưng nếu như vậy, thời gian nghỉ ngơi của đứa trẻ sẽ đều bị chiếm dụng.

Không được nghỉ ngơi, có thể người lớn cũng không chịu nổi, càng đừng nói là trẻ con. Cho nên huấn luyện viên Lộc vẫn kiến nghị, chỉ chọn một, nếu ôm cả hai sẽ dở dang.

Lục Hương nói: “Vậy thì để thằng bé an ổn học tập đi.”

Huấn luyện viên Lộc nghẹn lời, sau đó cười khan hai tiếng: “Có thể ôm cả hai, đứa trẻ này, dồi dào tinh lực.”

Huấn luyện viên Lộc cũng biết Lục Hương kiên quyết, không cho con từ bỏ lớp văn hóa, nói: “Tôi đến đó cân đối một chút!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back