Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 786: Chương 786



"Dì Lâm, sau này chúng ta ở đâu?" Bạch Hồng Vận hỏi Lâm Mẫn.

Lâm Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hồng Vận à, dì và Bảo Châu chuẩn bị quay về nhà mẹ đẻ của dì, còn các con thì sao, các con định đi đâu?"

Những lời này của Lâm Mẫn ý nói cho Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy biết, bà ta không hề có ý định dẫn theo hai anh em họ.

Bạch Hồng Huy không còn kiên nhẫn nữa: "Dì Lâm không định dẫn theo bọn tôi à?"

Lâm Mẫn vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai: "Tiểu Huy à, con cũng biết nhà bà ngoại của dì rồi đó, trong nhà có nhiều người, mà phòng lại chật hẹp. Dì và Bảo Châu về nhà thì may ra còn đủ chỗ ở, nhưng nhiều người thì không có chỗ."

Bạch Thư Đình đã xong đời rồi, Lâm Mẫn không muốn có quan hệ gì với hai anh em Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy nữa.

Hơn nữa, bà ta vẫn đang giấu không ít vàng bạc, nữ trang nữa đây này, nếu dẫn theo hai anh em Bạch Hồng Vận, sao bà ta dám lấy số tiền đó ra mà tiêu cơ chứ?

Hơn nữa, Lâm Mẫn cũng không thật sự thích hai anh em Bạch Hồng Vận, sở dĩ bà ta đối xử tốt với họ là muốn kiếm niềm vui của Bạch Thư Đình thôi, muốn để cho cuộc sống của bà ta ở nhà họ Bạch dễ dàng hơn một chút, cũng là một cách bảo đảm cho tuổi già của mình.

Nhưng bây giờ Bạch Thư Đình vào tù rồi, giam tận mười năm, bây giờ ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, chờ mười năm sau ông ta đã được sáu mươi tuổi, sau khi ra tù ông ta cũng không tìm được công việc nữa, sao bà ta phải nịnh bợ một ông già cơ chứ?

Chẳng lẽ bà ta ngại cuộc sống của mình quá thoải mái, nên mới đi tìm k1ch thích à?

Bạch Hồng Huy định lên tiếng nói, nhưng Bạch Hồng Vận cản lại: "Được rồi, Tiểu Huy đừng nói gì nữa. Dì Lâm đi nhé?"

"Vậy hai người bảo trọng, về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì, hai người cũng có thể đến tìm dì. Tuy dì Lâm không có năng lực gì, nhưng nếu có thể giúp, nhất định dì sẽ giúp hai người."

Nói xong, Lâm Mẫn kéo Bạch Bảo Châu rời đi, trước khi đi Bạch Bảo Châu còn rơi hai giọt nước mắt, nói vài câu không nỡ.

Bạch Hồng Huy nhìn Bạch Hồng Vận hỏi: "Anh, anh cản em làm gì?"

"Em có bị ngốc không thế? Em nghe không hiểu ý bà ta à? Bà ta không định dẫn theo chúng ta đi cùng."

Ngay giây phút khi bị đuổi ra khỏi nhà kia, nhìn thấy Lâm Mẫn và Bạch Bảo Châu tự xách theo gói lớn gói nhỏ, Bạch Hồng Vận đã biết là Lâm Mẫn sẽ không dẫn theo hai anh em họ rồi.

Tất nhiên Bạch Hồng Huy cũng không ngốc, nhưng mà anh ta cảm thấy khó chịu, anh ta vẫn luôn tưởng tuy rằng hai anh em anh ta và Lâm Mẫn tuy không phải mẹ con ruột, nhưng thân thiết không khác gì mẹ con ruột cả.

Bạch Hồng Vận vẫn còn công việc trong xưởng, đây là công việc do tự bản thân anh ta thi được, thế nên khi cha của anh ta bị bắt cũng không ảnh hưởng chút gì đến anh ta cả. Nhưng anh ta biết, anh ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa.

Bạch Hồng Huy không có công việc cũng không muốn đi làm, thế nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết mình cần phải làm gì.

Trước nay anh ta luôn tiêu tiền như nước không hề biết tiết kiệm, bây giờ trên người không có một xu nào cả, thế nên Bạch Hồng Huy chỉ có thể bám theo Bạch Hồng Vận.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 787: Chương 787



Họ ở tạm trong kí túc xá được hai ngày thì Bạch Hồng Vận được phát lương, hai người thuê một căn phòng chưa đến mười mét vuông bên cạnh nhà máy, không cách âm, cũng không có nhà vệ sinh.

Hai anh em Bạch Hồng Vận từ bé đến lớn chưa phải chịu loại tội này bao giờ, thế nên đêm đến ngủ không ngon, sáng hôm sau khi thức dậy tinh thần cũng vô cùng uể oải.

Bạch Hồng Vận đi làm việc trong nhà máy nhưng lại bị tất cả mọi người xa lánh.

Sau vài ngày suy sút tinh thần, Bạch Hồng Huy cũng bắt đầu ra ngoài tìm việc, anh ta tốt nghiệp cấp ba, nhưng những năm ở trường học Bạch Hồng Huy không có chút lý tưởng nào cả, thành tích học tập cũng không tốt, thế nên công việc nhàn hạ thì đâu có đến lượt anh ta.

Nhưng bảo anh ta làm công việc vất vả, mệt nhọc thì anh ta lại không làm nổi, thường xuyên làm ba năm ngày đã bỏ về, rồi lại đi tìm một công việc khác.

Nhưng năm gần đây, hai anh em họ được Lâm Mẫn và nguyên thân chăm sóc quá tốt, cho nên không biết làm bất cứ việc gì cả, bây giờ sống một mình rồi mới thấy rối loạn, bung bét cả lên.

Khác với họ, cuộc sống của Ngu Thanh Nhàn vô cùng tốt đẹp. Việc làm ăn của xưởng gốm sứ càng ngày càng tốt, ngoại trừ cửa hàng bách hóa ra thì vẫn còn rất nhiều đại lý đến tìm họ đặt hàng.

Chuyện hiện tại mà Ngu Thanh Nhàn phải làm, ngoại trừ mỗi ngày phải kiểm tra chất lượng đồ sứ do xưởng sản xuất ra, thì cũng chỉ có thiết kế hoa văn, hình dáng. Đến cuối tháng bắt đầu kết toán, phát tiền lương cho công nhân. Cuộc sống vô cùng phong phú.

Còn Tạ Uẩn thì phụ trách việc xã giao bên ngoài.

Mãi đến gần cuối năm, trước lễ mừng năm mới, lô hàng hóa cuối cùng cũng được bán xong.

Sau khi phát tiền lương cho công nhân, lại nói vài câu với bảo vệ của nhà xưởng, hai người cùng nhau đi về nhà.

Tối hôm đó tính toán lại sổ sách mới thấy, nhà xưởng mở chưa đến nửa năm, nhưng hai người họ đã lãi gần một ngàn vạn.

Yêu cầu về cuộc sống của hai người cũng không cao, sau khi bàn bạc với nhau, cả hai người quyết định tiêu tiền để xây dựng trường tiểu học hi vọng.

Hai người đã xuyên qua nhiều thế giới nên đã hiểu rõ ý nghĩa của giáo dục đối với cá nhân, xã hội và quốc gia rồi.

Sáng sớm hôm sau, hai người tự thay một bộ quần áo mới rồi đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Sau khi đăng ký kết hôn xong, Ngu Thanh Nhàn lại dời hộ khẩu của mình đến hộ khẩu của gia đình Tạ Uẩn.

Tối hôm đó khi mẹ Tạ nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của họ, cười híp cả hai mắt lại.

Bà vô cùng quý trọng xoa đi vuốt lại, sau đó, mẹ Tạ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại Ngu Thanh Nhàn thêm một lần nữa: "Thanh Nhàn à, thật sự không muốn làm hôn lễ hả?"

"Không cần đâu ạ. Con cũng không có bạn bè thân thích gì cả, cho dù có làm thì cũng không mời được bao nhiêu người đến."

Trước kia Ngu Thanh Nhàn còn chú trọng nghi thức, nhưng bây giờ thì không giống như thế nữa, cô đã chán ngấy rồi. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Tạ Uẩn một cách đơn giản thôi.

Bên mẹ Tạ cũng không có họ hàng gì cả, nghe Ngu Thanh Nhàn nói thế, bà cũng không dò hỏi gì thêm mà chỉ nói: "Khi nào con thay đổi ý kiến thì nói với mẹ nhé?"

"Dạ vâng ạ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 788: Chương 788



Đêm cùng ngày, Tạ Uẩn đã chuyển đến căn phòng mà Ngu Thanh Nhàn thuê kia để sống cùng cô.

Sang năm mới, Ngu Thanh Nhàn mua lại mảnh đất của nhà máy hiện tại, tuyển thêm một đám công nhân nữa.

Khi Tạ Uẩn ra ngoài tìm kiếm khách hàng cũng sẵn tiện nghiên cứu chuyện thành lập quỹ từ thiện.

Hai vợ chồng bận đến tối mày tối mặt, mẹ Tạ không nỡ để họ vất vả nên cũng chạy đến xưởng giúp việc. Bận việc một hồi, cơ thể của bà đã tốt hơn rất nhiều.

Thời gian như thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn được vinh danh là một trong mười nhân vật gây cảm động nhất năm.

Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn đã xây dựng trường tiểu học hi vọng ở khắp các địa phương nghèo khó trong nước.

Xưởng gốm sứ Thanh Uẩn của họ cũng thành xưởng gốm sứ nổi tiếng trong cả nước, chuyện kinh doanh xuất khẩu sang tận nước ngoài.

Sau khi lên đài nhận thưởng, vừa rời khỏi sân khấu diễn thuyết là hai vợ chồng lái xe về nhà.

Vừa vào đến cửa đã có một cái bóng be bé vọt từ trong nhà ra, Ngu Thanh Nhàn xoay người bế cô con gái mới được hai tuổi lên, mẹ Tạ đeo tạp dề đang bận trong bếp cũng vội chạy ra.

"Con nhóc Dao Dao này cũng nghịch ngợm thật đấy, chỉ cần không để ý đến một lát thôi là em ấy đã trốn thoát rồi." Phong Phong là con trai út của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, trên cậu bé còn một người anh trai đang học cấp ba nữa.

"Không phải do con chiều chuộng mà ra à?" Tạ Uẩn nói xong thì đi về phía phòng bếp.

Mẹ Tạ đã lớn tuổi rồi, xương cốt cũng không được khỏe như lúc trước nữa, trong nhà cũng có thuê bảo mẫu, nhưng đôi khi, bà luôn vào bếp tự nấu cơm cho con trai, con dâu.

Mẹ Tạ không giành việc với con trai, sau khi bà cất muôi vào phòng bếp thì tháo tạp dề rồi ra phòng khách trò chuyện với con dâu và cháu gái.

Lúc gia đình họ ăn cơm đúng lúc trên ti vi đang chiếu thời sự, mẹ Tạ nhìn thấy hình ảnh của con trai và con dâu nhà mình trên ti vi, bà lau nước mắt nói:

"Nếu ông bà ngoại của hai đứa còn thì tốt rồi, thấy hình ảnh này chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng."

"Ngày mai báo chí cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó chúng ta mua vài tờ về đốt cho ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ xem được mà thôi."

Mẹ Tạ nghe xong lập tức vui mừng trở lại.

Ngày hôm sau, cả gia đình tảo mộ theo hẹn, Tạ Uẩn lái xe về vùng nông thôn. Hai mươi năm trôi qua, đất nước vốn lạc hậu vì bị xâm lược nay đã có thay đổi rất lớn.

Những nhà dân thấp bé ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là những căn nhà cao tầng bóng loáng, ngã ba ngã tư đường cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn.

Hai bên ven đường trồng rất nhiều hoa ngọc lan, mùa này lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, màu tím và màu trắng nở rộ khắp nơi, trông vô cùng xinh đẹp.

Dưới tàng cây hoa ngọc lan có một ông lão mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, khó khăn đạp một chiếc xe đạp, trên đầu xe có gác một cái chổi và một cái hót rác.

Người đàn ông đạp xe đến một căn nhà cũ kĩ, dột nát trong thôn, run run rẩy rẩy lê từng bước đến tầng một, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người đầy mỡ đang nam trên sô pha xem ti vi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 789: Chương 789



"Cha có mang cơm về không?" Bạch Hồng Huy đã đói bụng từ lâu rồi, anh ta vội vàng đứng lên đi về phía ông lão.

"Cơm đâu mà mang? Cơm bên ngoài đắt thế nào con không biết à, cho thêm hai miếng thịt thôi cũng mấy chục đồng rồi, sao con không tự làm mà ăn đi?"

"Con không biết làm, còn mệt nữa. Nếu cha không mang cơm về thì cho con mười đồng đi, con tự ra ngoài mua mì gói ăn." Bạch Hồng Huy không để ý đến sự từ chối của ông lão, cướp lấy túi tiền trên người ông lão rồi lấy mười đồng tiền rồi đi ra ngoài.

Ông lão thở dài một hơi, lê từng bước chân đau mỏi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm tờ báo không biết có được từ chỗ nào lên xem, lọt vào tầm mắt ông ta là hình ảnh một cặp nam nữ đang giơ cúp ở chính giữa bài báo.

Bạch Thư Đình nhìn người phụ nữ trong ảnh, thật lâu sau mới thở dài một hơi.

"Lão Bạch, lão Bạch, đến lúc phải giao tiền nhà tháng này rồi đó, ông cũng đã khất nợ đến nửa tháng nay rồi, nếu bây giờ ông còn không giao tiền nhà thì ông không được ở nhà tôi nữa đâu. Bây giờ làm gì có nhà ai giàu có cơ chứ."

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, chưa đợi Bạch Thư Đình trả lời, bà ta đã xoay người rời đi.

Bạch Thư Đình cẩn thận gấp tờ báo lại rồi cất đi.

Hai mươi năm rồi, trước kia không ít lần Bạch Thư Đình tưởng tượng ra cuộc sống khi về già của mình.

Trong tưởng tượng của ông ta, đến khi già rồi ông ta sẽ được cầm tiền lương hưu, là một ông lão ăn mặc gọn gàng uống trà chơi cờ, nói chuyện phiếm với đám đồng nghiệp từ khi còn trẻ, lúc về đến nhà sẽ chơi đùa với con cháu đầy sảnh đường.

Nhưng bây giờ thì sao, mỗi ngày trời chưa sáng ông ta đã phải đi quét đường cái, về đến nhà còn bị thằng con thứ hai đòi nợ, còn phải thường xuyên đối phó với thằng cả khóc lóc, than thở.

Hai đứa con trai mà khi còn trẻ ông ta vẫn luôn tự hào, nay chỉ sợ người cha là ông đây giấu tiền riêng trong túi, cho dù là một xu.

Bạch Thư Đình ông ta sống nở mặt nở mày nửa đời người, ai ngờ khi về già lại trở thành dáng vẻ thế này cơ chứ.

Không phải Bạch Thư Đình chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm con gái, nhưng ông ta đâu có mặt mũi nào mà đi tìm cơ chứ.

Lúc con bé tuổi còn nhỏ ông ta đã không thích con bé, mỗi lần con bé bị bắt nạt, con bé phải chịu tủi thân, ông ta chưa lần nào đứng về phía con bé cả.

Cả gia đình ông ta sống ở nhà lầu, có mỗi mình con bé phải sống trong căn phòng chật hẹp, vừa nhỏ lại vừa tối của bảo mẫu.

Lúc ông ta còn huy hoàng, con bé không dính ké một chút ánh sáng nào cả ông ta, thế nên bây giờ đến lượt con bé huy hoàng rồi, ông ta có mặt mũi nào mà dán lên cơ chứ?

Thành phố Kiền rất nhỏ bé, công ty của con gái ông ta làm ăn phát đạt, thế nhưng thằng cả và thằng hai vẫn không đi đến tìm con bé, có lẽ hai đứa chúng nó cũng nghĩ giống như ông ta nhỉ?

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Bạch Thư Đình thầm nghĩ có lẽ ông ta vẫn sẽ đối xử với con bé như thế, ngay cả thằng cả và thẳng hai nói thế.

Bởi vì nhiều năm trước, ba người họ đều phải sống trong cái bóng mạnh mẽ của vợ ông ta, mà đứa bé kia, lại có dáng vẻ giống y như đúc mẹ nó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 790: Chương 790



Hai mươi năm qua đi rồi, Bạch Bảo Châu cũng từ một cô gái trẻ trung biến thành một bà bác trung niên.

Cô ta vẫn được gả cho Cố Thanh Phong như ý nguyện, nhiều năm qua Cố Thanh Phong vẫn làm kĩ sư trung bộ công trình của xưởng gốm sứ Vĩnh Định.

Bởi vì khắp nơi không coi trọng anh ta, cho nên hôm nay anh ta vẫn chỉ là một kĩ sư bình thường, làm công ăn lương, nhận tiền lương hàng tháng chỉ đủ nuôi gia đình sống tạm.

Khát vọng vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, Cố Thanh Phong luôn buồn bực không vui, dần dần thích uống rượu, cho đến bây giờ đã là rượu không thể rời thân.

Cố Thanh Phong của tuổi bốn mươi không được đẹp trai phong nhã như Cố Thanh Phong của hai mươi năm trước nữa rồi, bây giờ cả người anh ta béo núc ních.

Năm đó thành tích học tập của Bạch Bảo Châu không được tốt cho lắm, sau này lại không có quan hệ để cho cô ta đi cửa sau, cho nên thành tích bài thi chuyên ngành của cô ta vô cùng kém, cuối cùng cũng chưa thể tốt nghiệp được.

Lâm Mẫn cầm toàn bộ số tiền của nhà họ Bạch rồi sống một cuộc sống thoải mái, sau này bà ta quen một người đàn ông, nghe nói là doanh nhân lớn đến từ Hương Giang, còn chưa hỏi kĩ càng đã bỏ đi theo người ta.

Hai năm sau bà ta về lại thành phố Kiền, lúc đó người ta mới biết cái tên đàn ông kia đâu phải doanh nhân lớn gì đâu, chẳng qua anh ta mở được một cửa hàng bán đồ ăn sáng hai gian ở Hương Giang mà thôi.

Sau khi đi theo anh ta, Lâm Mẫn vẫn luôn phải làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng, mãi cho đến khi bà ta tích đủ số tiền về nhà rồi, mà tuổi bà ta cũng lớn dần, nên người đàn ông kia mới thả bà ta về nhà.

Số vàng bạc, nữ trang mà bà ta tích góp được khi còn trẻ đã bị người đàn ông Hương Giang kia lừa sạch rồi.

Khi quay lại thành phố Kiền bà ta vẫn tiếp tục sống với Bạch Bảo Châu, mà cha mẹ của Cố Thanh Phong cũng sống cùng bọn họ nữa.

Gia đình đông đúc chen chúc nhau trong một căn phòng ba phòng ngủ một phòng khách, chật hẹp đến độ đi đường thôi mà cũng có thể đụng phải nhau.

Lâm Mẫn lại không an phận, cho nên không biết bà ta và Cố Trường Chinh đã thông đồng với nhau từ khi nào nữa.

Cả gia đình này của bọn họ, luôn luôn trình diễn vở kịch cẩu huyết vẫn thường chiếu trên ti vi vào lúc tám giờ, khiến cho lòng người mệt mỏi.

Bạch Bảo Châu cũng đã đọc được bài báo đăng tin về Ngu Thanh Nhàn, nhưng cô ta thật sự không có thời gian đâu mà suy nghĩ linh tinh.

Vì uống rượu, nên tiền lương tháng này của chồng cô ta - Cố Thanh Phong đã bị trừ đi một phần rồi, tiền cơm của nhà họ tháng này không đủ chi.

Bạch Bảo Châu đã tìm được công việc bán hàng trong khách sạn, đi làm trễ sẽ bị mắng, mà Bạch Bảo Châu không muốn bị ăn mắng chút nào.

Bận rộn mãi đến tận trưa, Bạch Bảo Châu đi ăn cơm cùng đám đồng nghiệp, mọi người ngồi lại với nhau để buôn chuyện: "Các người có nhớ cái sự kiện gây chấn động ở xưởng gốm sứ Vĩnh Định ngày đó không? Cái vụ án tham ô là kéo toàn bộ nhân viên chính phủ ngã ngựa ấy?"

"Nhớ chứ, sao mà quên được? Lúc ấy vụ án này xao động khắp cả tỉnh cơ mà."

Năng lực của xưởng trưởng Hà không tệ lắm, xưởng gốm sứ Vĩnh Định không bị đóng cửa như trong sách viết, trái lại do đã nhổ được hết những khối u nhọt nên vẫn phát triển không ngừng.

Những năm chín mươi, khi doanh nghiệp nhà nước chuyển thành doanh nghiệp tư nhân, xưởng trưởng Hà đã cổ phần hóa công xưởng, bây giờ tuy rằng danh tiếng của bọn họ kém hơn xưởng gốm sứ Thanh Uẩn, nhưng đối với những người địa phương ở đây, tên tuổi của doanh nghiệp họ cũng như sấm bên tai.

"Vậy chắc các người cũng biết con trai của chủ nhiệm hậu cần năm đó đúng không? Cái tên Triệu Ái Dân vì cố ý đả thương người khác đến chết, cho nên nửa năm trước sau khi ra tù anh ta không tìm được việc làm, đi trộm đồ linh tinh. Kết quả, cái gia đình mà anh ta định trộm kia đã gắn thủy tinh vụn lên tường, khi anh ta đang định nhảy vào thì thủy tinh đ.â.m trúng động mạch chủ trên cổ tay, chưa kịp cấp cứu thì đã c.h.ế.t rồi. Đáng thương lắm, ngay cả người nhặt xác cho cũng không có, cuối cùng vẫn là cảnh sát không đành lòng nên mới hỏa táng và tổ chức lễ tang cho anh ta."

"Vậy cha mẹ anh ta đâu?"

"Cha anh ta đã bị b.ắ.n c.h.ế.t vì tội tham ô nhận hối lộ rồi. Mẹ anh ta về nhà cũ ở nông thôn, gả cho một ông già không vợ, làm bảo mẫu cho người ta vài năm, cuối cùng bị bệnh mà không có tiền chạy chữa, nên cũng c.h.ế.t luôn rồi."

Bạch Bảo Châu vừa ăn vừa im lặng nghe.

Nghe những lời mà mấy người kia nói, trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều bóng dáng quen thuộc, cuối cùng dừng trước hình ảnh trên tấm báo chí hồi sáng mà cô ta vội vàng nhìn thoáng qua kia.

Rõ ràng vẫn chưa kịp nhìn kĩ, nhưng cô ta lại vẫn nhớ rõ ràng khuôn mặt kia, đột nhiên Bạch Bảo Châu cảm thấy chuyện này đúng là vớ vẩn thật.

Đáng lẽ ra cô ta không nên sống cuộc sống như hiện tại mới phải, đáng lẽ người mà báo chí đưa tin không nên là Bạch Thanh Nhàn mà là cô ta mới phải, đáng lẽ ra người trải qua cuộc sống xa hoa vạn người ngưỡng mộ phải là cô ta mới đúng.

"Dì Bạch, rác trên bàn số mười chưa dọn, chút nữa dì đi dọn đi nhé."

"Được được." Bạch Bảo Châu đồng ý, ăn vội vàng nốt mấy miếng cơm rồi nhanh chóng đi dọn dẹp. Cái cảm giác vớ vẩn, cái loại cảm giác không cam lòng kia cũng đã bị cô ta vứt ra sau đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back