Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 780: Chương 780



Tô Nhân hơi yên tâm: “Không biết anh hai con và Từ Đan đã về đến đơn vị chưa?"

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại trong nhà reo lên.

Tô Nhân vội vàng đứng dậy nghe máy, thì ra là Từ Đan gọi đến.

Từ Đan được Lâm Hạo Nam nhắn nhủ, sợ Tô Nhân lo lắng nên không dám nói chuyện anh bị thương, chỉ kể sơ qua chuyện tối hôm qua Lâm Hạo Nam đã giúp cô ấy tham gia cứu hộ trên núi, đồng thời báo cho bà ấy biết hai người đã trở về an toàn.

Cúp điện thoại, Tô Nhân mới thở phào nhẹ nhõm: “Là Từ Đan gọi đến, không sao rồi, Hạo Nam đã lái xe về đơn vị rồi."

Tô Ý cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.

Vậy là tối hôm qua anh hai đã đi làm nhiệm vụ cùng chị Từ Đan trên núi."

"Đúng vậy, nghe nói hai đứa bận rộn trên núi cả đêm, đến nửa đêm mới tìm thấy lũ trẻ, Hạo Nam còn cõng một đứa bé bị rắn cắn xuống núi."

Nghe nói đứa bé đã được cứu, Tô Ý thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô cười bất đắc dĩ: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chị Từ Đan và anh hai em thật là có duyên, vừa gặp nhau đã lại phải leo núi."

Đến tối, Chu Cận Xuyên trở về từ đơn vị, kể cho Tô Ý nghe những thông tin chi tiết hơn.

"Hôm nay cả đơn vị đồn rầm rộ chuyện anh hai em đã chạy đến tỉnh Bắc Hà làm nhiệm vụ với tư cách là bạn trai của đồng chí Từ, còn làm nên chuyện lớn nữa chứ!"

Tô Ý tò mò: “Làm nên chuyện gì? Tin tức ở Bắc Hà cũng truyền đến đơn vị anh sao?"

Chu Cận Xuyên cười: “Sao lại không chứ? Nơi đó nói gần cũng không phải gần, nói xa cũng không phải xa, nghe nói đơn vị của đồng chí Từ đã gọi điện đến đơn vị anh hai em để cảm ơn."

"Họ còn nói lúc đầu không nhận ra anh hai em, tưởng anh ấy là thanh niên ăn chơi trác táng kết quả là anh ấy lại giúp họ rất nhiều!"

Nói xong anh lại trêu chọc: "Chắc bây giờ đơn vị anh hai em cũng đồn um sùm lên rồi, hai người họ mà không kết hôn thì khó mà kết thúc được chuyện này."

Tô Ý thật sự không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, cô chưa từng nghe nói đến chuyện đi xem mắt mà lại thành ra thế này.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên đóng cửa phòng lại, trêu chọc Lâm Hạo Nam về việc anh được khen ngợi.

Tô Ý chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Đúng rồi, cuộc thi quân sự mùa thu sẽ được tổ chức vào tháng sau ở Bắc Kinh phải không?"

Chu Cận Xuyên gật đầu: "Ừm, tổ chức ở địa bàn của chúng ta."

"Vậy anh cũng tham gia sao?"

DTV

"Anh không cần tham gia, nhưng phải có mặt trong suốt quá trình.”

Nói xong, anh bổ sung: "Nhưng anh hai em chắc chắn phải tham gia rồi, lần này có rất nhiều chiến sĩ xuất sắc đều là học viên của anh ấy, đến lúc đó chắc chắn anh ấy sẽ rất oai phong, đó là sân nhà của anh ấy mà."

Tô Ý tưởng tượng, cảm thấy cuộc thi lần này chắc chắn sẽ rất kịch tính.

Tuy là người nhà của quân nhân, trước đây cô cũng từng sống trong quân đội cùng Chu Cận Xuyên, nhưng vẫn chưa từng chứng kiến cảnh tượng của cuộc thi quân sự.

Chưa đợi cô hỏi thêm, Chu Cận Xuyên đã chợt nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, lần này Lão Lục cũng đến, em đoán xem anh ấy sẽ dẫn ai đến?"

"Lão Lục? Lục Trường Chinh cũng đến sao?"

Nghe đến cái tên Lục Trường Chinh, Tô Ý bỗng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Lần trước đi Tây Bắc, cô cứ ngỡ như đã qua rất nhiều năm.

Từ lần đó đến nay, cô chưa gặp lại Lục Trường Chinh.

"Em chịu thua, anh đừng úp mở nữa, nói cho em biết em có quen biết người đó không đi."

"Tất nhiên là quen biết rồi, nhưng anh cũng mới biết hôm nay thôi, Lục Trường Chinh sẽ đến cùng Từ Bân."

"Từ Bân?" Nghe thấy cái tên này, Tô Ý vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Thật sao?!"

Ban đầu, Chu Cận Xuyên muốn chia sẻ với cô tin vui được gặp lại bạn cũ, nhưng không ngờ cô lại phản ứng như vậy, khiến anh hơi ghen..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 781: Chương 781



"Nghe nói Từ Bân đến, em vui đến vậy sao? Lúc nãy anh nói Lão Lục đến, sao em không vui như thế?"

Tô Ý vừa khoác tay anh vừa cười: "Chẳng phải bình thường sao? Em vui cho Từ Tiểu Cần, mấy hôm trước, cô ấy còn nói với em là đã lâu rồi chưa về quê, nếu cô ấy biết anh trai mình đến thì chắc chắn sẽ vui lắm!"

Chu Cận Xuyên bừng tỉnh, lúng túng nói: "Ra là vậy, anh còn tưởng em vui cho mình chứ."

Tô Ý không nhịn được cười, nhìn anh: "Anh, chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, sao anh còn nhớ rõ vậy?"

"Hơn nữa, Từ Bân có làm gì đâu, sao anh cứ ghen với người ta mãi vậy, không lẽ anh sợ em..."

Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Sợ."

Tô Ý cạn lời, lườm anh: "Chu Cận Xuyên, lần này em có thể đi xem không?"

Chu Cận Xuyên nhướng mày: “Sao? Muốn đi gặp Từ Bân?"

Tô Ý tức giận, đánh vào lưng anh: "Anh nói bậy gì đấy, còn chưa hết ghen nữa hả? Em đi xem Lão Lục, được chưa?"

"Không được, Lão Lục cũng không được."

Tô Ý biết anh đang đùa nên kéo tay anh: "Em thật sự muốn đi xem cho biết, chẳng lẽ người nhà quân nhân như em lại không có cơ hội sao?"

Chu Cận Xuyên trở lại bình thường: "Không được, đây là cuộc thi quân sự, không phải là hội diễn văn nghệ, nếu là hội diễn thì anh nhất định sẽ đưa em đi.”

"Em thay mặt công ty đi tài trợ cũng không được sao?"

"Sao? Em còn muốn đưa mì ăn liền của mình vào quân khu nữa à?"

Chu Cận Xuyên cười: "Cho dù em là vợ của sư trưởng, anh cũng không thể thiên vị được, nếu không, người ta sẽ nói anh lợi dụng chức quyền vì tư lợi."

DTV

Tô Ý hừ lạnh: "Năm đó, chẳng phải anh nói là mình không bao giờ đi cửa sau, vậy mà sau đó, ai là người đi cửa sau, giúp em vào được nhà ăn? Ai là người đi cửa sau, sắp xếp chỗ ở cho em?"

Chu Cận Xuyên bị vạch trần, mặt đỏ bừng.

"Còn ai vào đây nữa, lúc đó, anh lo lắng cho em."

Nói xong Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi nhìn cô cười: "Em thật sự muốn đi à, cũng được.

Ngày cuối cùng của cuộc thi, bọn anh dự định tổ chức một buổi lễ khen thưởng tập thể cho những người tham gia cứu hộ lần trước.

Tuy các em không phải là quân nhân, nhưng cũng đã góp một phần sức lực, anh nghĩ, sắp xếp cho em và anh ba tham gia, chắc là không vi phạm kỷ luật."

Tô Ý không ngờ lại đi được nên vui mừng: "Cho thêm một suất nữa được không?"

Chu Cận Xuyên ngạc nhiên: "Ba Liêu chắc là sẽ không đi đâu, bây giờ ông ấy ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho mẹ, ít khi tham gia các hoạt động."

Tô Ý cười: "Không phải ba Liêu, là Bạch Miêu Miêu, đến lúc đó Tạ Tiểu Quân cũng tham gia thi đấu, chắc chắn là cô ấy cũng muốn đi xem."

Chu Cận Xuyên nhìn cô: "Đó là người nhà của Tạ Tiểu Quân, không phải việc của anh."

Tô Ý nịnh nọt, xoa bóp vai cho anh: "Sư trưởng anh giúp em xin thêm ba suất đi, nếu cấp trên thấy chúng ta đi đông người quá, thì bọn em sẽ nói sau."

Chu Cận Xuyên hưởng thụ, vỗ vào vai bên kia, ra hiệu cho cô đổi bên: "Thôi được rồi."

Ai ngờ, anh còn chưa hưởng thụ được một phút thì Tô Ý đã đổi giọng.

Cô ngáp dài: "Ôi, buồn ngủ quá."

Chu Cận Xuyên: “..."

…..

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa thu đã đến.

Tháng chín ở Bắc Kinh, trời cao mây trắng sáng sớm và chiều tối đã se lạnh.

Từ khi cuộc thi quân sự bắt đầu, Chu Cận Xuyên và Lâm Hạo Nam đều chưa về nhà.

Ông nội Chu và Chu Hoằng Nghĩa ngày nào cũng đến xem thi đấu.

Ở nhà chỉ còn lại Triệu Lam, Tô Ý, Tiểu Vũ và Noãn Noãn.

Mọi người chỉ có thể xem một số đoạn tin tức ngắn trên tivi.

Tuy chỉ là những đoạn ngắn, nhưng cũng đủ khiến mọi người hào hứng chỉ hận không thể đến hiện trường xem trực tiếp.

May mắn thay, cuối cùng Chu Cận Xuyên cũng xin được cho Tô Ý, Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu tham gia buổi lễ bế mạc và trao giải.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 782: Chương 782



Tuy rằng ngày cuối cùng chỉ là tổng kết và trao giải, không thể xem được các nội dung thi đấu chính thức, nhưng có thể đến hiện trường, Tô Ý vẫn rất vui mừng.

Lâm Trạch Tây là đàn ông, thì càng vui mừng hơn.

Còn Bạch Miêu Miêu, từ khi Tô Ý nói cô ấy có thể đi thì đã phấn khích không ngừng.

Tuy nhiên, Tạ Tiểu Quân không biết cô ấy sẽ đến, cô ấy muốn tạo bất ngờ cho anh.

Đến ngày đi, sáng sớm Lâm Trạch Tây đã lái xe đến đón Tô Ý và Bạch Miêu Miêu.

Lần này ba người đại diện cho công ty nên ăn mặc rất chỉnh tề.

Cả ba đều mặc áo sơ mi trắng, Lâm Trạch Tây mặc quần tây đen, Tô Ý mặc váy đen.

Còn Bạch Miêu Miêu, vì ngày này mà cô ấy đã rủ mấy người bạn cùng phòng đi uốn tóc, nhưng đến lúc đi lại thấy tóc xoăn quá phô trương, thế là búi tóc lên.

Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu đều là lần đầu tiên đến quân đội tham gia đại hội khen thưởng nên rất hồi hộp.

Còn Tô Ý, vì trước đây cô đã từng tham gia các buổi lễ nhỏ trong quân đội ở Tây Bắc, nên cũng hơi phấn khích.

Khi ba người lái xe đến quân khu, Chu Cận Xuyên đã sắp xếp người đứng đợi ở cổng dẫn họ đến hội trường.

Vừa xuống xe, Tô Ý đã thấy Chu Cận Xuyên đứng đợi ở cửa.

Hôm nay, Chu Cận Xuyên mặc quân phục, đeo huân chương.

Tô Ý thường ngày quen nhìn anh mặc thường phục, giờ đột nhiên thấy anh mặc quân phục thì mắt sáng lên.

Chu Cận Xuyên đã ở quân khu hơn mười ngày chưa về nhà, vừa nhìn thấy vợ, anh cũng rất vui mừng không rời mắt khỏi cô.

Nhưng đây là quân khu, lại đang tổ chức sự kiện trang trọng nên anh không dám làm gì quá đáng.

Anh chỉ khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Đến rồi à? Anh dẫn mọi người đi tìm chỗ ngồi."

Tô Ý cũng thu hồi ánh mắt, mỉm cười gật đầu: "Vâng!"

Mấy người vừa đến hội trường, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy có người gọi tên Chu Cận Xuyên.

Tô Ý nhìn theo tiếng gọi, thấy một người đàn ông lớn tuổi hơn Chu Hoằng Nghĩa đang vẫy tay với Chu Cận Xuyên.

Tô Ý nói: "Anh cứ đi làm việc đi, không cần lo cho bọn em.”

Chu Cận Xuyên đáp ừm một tiếng rồi bước tới: "Thủ trưởng Triệu, có chuyện gì?"

DTV

Thủ trưởng Triệu hất cằm về phía Tô Ý: "Cậu nhóc này, đó là vợ cậu à? Mau dẫn cô ấy đến giới thiệu với mọi người đi."

Chu Cận Xuyên cười ngại ngùng: "Vợ cháu ngại nhiều người..."

"Chúng tôi đâu có ăn thịt người, thằng này suốt ngày giữ vợ kỹ như vậy, hôm nay hiếm khi đến quân khu, sao không dẫn con bé ra mắt mọi người?"

"Để cháu hỏi xem."

Chu Cận Xuyên đành phải đi về phía Tô Ý: "Vừa nãy là thủ trưởng của anh, ông ấy muốn anh dẫn em đến giới thiệu với mọi người, nếu em ngại đông người thì..."

Chưa đợi Chu Cận Xuyên nói xong, Tô Ý đã cười: "Được ạ, em đi cùng anh."

Chu Cận Xuyên ngạc nhiên: "Anh còn tưởng em không muốn gặp người lạ."

Tô Ý nháy mắt tinh nghịch: "Đến địa bàn của anh, em cũng phải có chút giác ngộ chứ."

Nói xong, cô theo Chu Cận Xuyên đến trước mặt mấy vị lãnh đạo.

"Thủ trưởng Triệu, chào bác, cháu là Tô Ý, vợ của Chu Cận Xuyên, cháu thường nghe Cận Xuyên nhắc đến bác, hôm nay mới có dịp được gặp mặt."

Chu Cận Xuyên: Vợ anh giỏi quá!

Thủ trưởng Triệu vui vẻ nhìn Tô Ý, khen ngợi: "Tốt, tốt, đồng chí Tiểu Tô rất có phong thái của người nhà quân nhân! Lần trước, tôi đã nghe nói cháu cùng quân đội vào huyện An, giúp đỡ rất nhiều trong công tác cứu trợ thiên tai! Giác ngộ rất cao!"

Tô Ý cười: "Cảm ơn thủ trưởng đã khen ngợi, cháu cũng là nhờ thường xuyên được Cận Xuyên dạy dỗ, hơn nữa đây cũng là việc mà doanh nghiệp chúng cháu nên làm."

Sau khi chào hỏi xong, Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên, mỉm cười.

"Vậy mọi người cứ bận việc đi, cháu xin phép ra kia ngồi."

Chu Cận Xuyên ánh mắt tràn đầy tự hào: "Được, em cứ ra kia ngồi đi, lát nữa anh xong việc sẽ ra tìm em."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 783: Chương 783



Tô Ý vừa quay người định đi tìm Bạch Miêu Miêu và Lâm Trạch Tây, ai ngờ vừa đi được vài bước đã gặp ông nội Chu và Chu Hoàng Nghĩa cũng đến tham dự đại hội.

Trước đây, để tránh hiềm nghi nên Chu Cận Xuyên rất ít khi công khai nhắc đến hai người khi ở trong quân đội.

Nhiều người không biết mối quan hệ giữa ba người.

Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều người đến từ các quân khu khác.

Tô Ý do dự không biết có nên chào hỏi hay giả vờ không quen biết.

Nghĩ một lúc, cô quyết định gật đầu chào hai người rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Ai ngờ, cô còn chưa kịp đến gần thì ông nội Chu đã gọi: "Tiểu Ý, lại đây."

Tô Ý giật mình, vội vàng bước tới.

Chưa đợi cô lên tiếng, ông nội Chu đã cười tủm tỉm, kéo tay cô đi: "Đi, hôm nay khó khăn lắm cháu mới đến, ông dẫn cháu đi giới thiệu với mấy vị trưởng bối."

Tô Ý: Ông nội mới là người có trình xã giao đỉnh nhất nhà.

Ông nội Chu và Chu Hoằng Nghĩa vừa đến, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

Tô Ý luôn mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu.

Đến khi ba người đi đến phía trước, ông nội Chu mới giới thiệu: "Đây là thủ trưởng Triệu, cháu phải gọi là bác Triệu."

Tô Ý cười gật đầu: "Vừa nãy Cận Xuyên đã dẫn cháu đến chào bác rồi ạ."

Ông nội Chu cười nói "vậy à", rồi tiếp tục giới thiệu.

Càng đi lên phía trên, chức vụ càng cao.

Tô Ý bắt đầu toát mồ hôi.

Cô quay đầu lại muốn nhìn Chu Cận Xuyên, mới phát hiện ra ông nội Chu đã "bỏ quên" anh, hoặc là cố tình không dẫn anh theo.

Chu Cận Xuyên bất lực cười, dùng ánh mắt cổ vũ cô.

Ông nội Chu giới thiệu Tô Ý xong thì cười với mọi người: "Đây là cháu dâu của tôi, mọi người cứ gọi là Tiểu Tô."

Mọi người đều rất nể mặt: "Thảo nào vừa nãy nhìn quen quen, hóa ra là cháu dâu của ông Chu.”

Tô Ý: ???

“Đây là đồng chí của xưởng thực phẩm Tô Ký đã vào núi cứu hộ lần trước phải không? Không ngờ đồng chí Tiểu Tô còn trẻ như vậy mà đã làm chủ một xưởng thực phẩm rồi."

Ông nội Chu cười gật đầu.

Miệng thì trách móc, nhưng trong lòng lại rất vui.

"Đứa nhỏ này gan dạ lắm, chúng tôi đã sắp xếp cho nó theo đoàn xe hậu cần ở phía sau, ai ngờ nó lại đòi chạy ra tiền tuyến giúp đỡ cứu người, vận chuyển hàng cứu trợ, cũng coi như là vô tình thành công."

"Tiểu Tô còn trẻ như thế, làm sao có thể quản lý một xưởng thực phẩm lớn như vậy được, là thông gia muốn rèn luyện cho con bé nên mới giao xưởng cho nó, nhưng mấy loại mì ăn liền đó đều là ý tưởng của con bé, hương vị, bao bì...

đều do nó tự mình nghĩ ra.

Con bé này là người có tài kinh doanh, biết làm sao được?"

DTV

Tô Ý: “..."

Có thể thấy, đây là lần hiếm hoi ông nội Chu khoe khoang trước mặt mọi người.

Mọi người cũng rất nể mặt.

Chỉ có người ngồi cạnh ông nội Chu, ông cụ Lưu là không nhịn được lên tiếng: "Nhà họ Chu các ông cũng đâu phải nghèo đến mức ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sao cứ bắt một cô gái trẻ suốt ngày bôn ba làm ăn kiếm tiền như vậy? Cứ như vậy, đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì ông có bế được chắt không?"

Tô Ý thầm giật mình, cảm giác ông cụ này có vẻ như không ưa gì ông nội Chu.

Hoặc là, vì quan hệ quá tốt nên mới hay "dìm hàng" nhau.

Biết ông nội Chu sợ nhất là bị người khác nói gì, nên ông cụ Lưu cố tình chọc vào chỗ đau của ông.

Quả nhiên, ông nội Chu nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Ông biết cái gì, cháu dâu tôi còn đang đi học đại học, là sinh viên năm hai của Đại học Thanh Hoa, tôi còn chưa sốt ruột thì ông vội cái gì?"

"Hơn nữa, từ khi uống thuốc Bắc mà cháu dâu tôi kê cho, bệnh cũ của tôi đã không còn tái phát nữa, một bữa tôi ăn được hai bát cơm, ông làm được không?"

"Thay vì lo lắng cho tôi bao giờ có chắt, chi bằng ông mau mau giục thằng cháu đích tôn nhà ông đi, bao giờ thì tìm được đối tượng để dẫn về cho chúng ta xem mặt?"

Ông cụ Lưu: “…”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 784: Chương 784



Ông ấy chỉ nói một câu, mà đã bị "đâm" cho te tua.

"Tôi chịu thua ông, tôi biết cháu dâu ông giỏi giang, không thể so sánh được!"

Nói xong, ông ấy quay sang nhìn Tô Ý: "Đồng chí Tiểu Tô, thật sự là cháu đã kê đơn thuốc chữa khỏi bệnh cho ông già nhà cháu sao? Cháu còn biết cả y học cổ truyền nữa à?"

Tô Ý cười gượng: "Cháu chỉ học được chút ít, đều là do sư phụ chỉ dạy."

Ông nội Chu hừ một tiếng: "Ông biết sư phụ của con bé là ai không?"

"Ai?"

"Chính là ông Tôn, người có tính cách kỳ quặc ấy."

"Nhà họ Tôn? Mấy trăm năm trước, đó là gia tộc ngự y đấy!"

"Đúng vậy, người ta tự mình đề nghị nhận cháu dâu tôi làm đồ đệ, nếu không con bé đâu có thời gian mà đi học."

"À đúng rồi, lần trước ông đã ăn hết món thịt kho tàu mà tôi mang đến phải không? Đó cũng là do cháu dâu tôi làm, khi nào rảnh, ông đến nhà tôi ăn cơm, nếm thử tài nghệ của Tiểu Tô nhà tôi xem, ăn nóng mới ngon, nếu không làm sao tôi ăn được hai bát cơm một bữa?"

Ông cụ Lưu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên cười chuyển sang chuyện khác: "Hôm qua tôi thấy có mấy tân binh rất giỏi, đều xuất thân từ Bắc Kinh, ông đã nhìn thấy chưa?"

Ông nội Chu cười gật đầu: "Ông nói mấy đứa tốt nghiệp trường quân đội ấy à? Thấy rồi, chúng nó đều là do anh trai của cháu dâu tôi huấn luyện đấy, làm sao mà kém được?"

"À đúng rồi, lần sau ông đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ gọi mấy thằng con trai của thông gia đến cho ông làm quen, trừ Lâm Hạo Nam là ông đã quen biết rồi đấy, mấy đứa kia có lẽ ông cũng đã từng nghe nói đến, thằng cả tên là Lâm Vọng Đông, là nhân tài ngoại giao nổi tiếng của chúng ta, còn.."

Ông cụ Lưu: Tôi không muốn biết.

Trước khi ông cụ Lưu bị tức chết, đại hội khen thưởng cũng chính thức bắt đầu.

Tô Ý xem như thoát nạn, vội vàng chào hai người rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Ngồi xuống Tô Ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác: "Sao lại đi lâu thế?"

"Mặt em cứng hết cả rồi kìa."

Tô Ý cười gượng: "Ông nội gọi em đi giới thiệu với mọi người."

"Sao không dẫn Chu Cận Xuyên theo?"

"Có lẽ ông ấy không muốn cho người khác biết Cận Xuyên là cháu trai của mình."

"Không muốn cho người khác biết cháu trai, nhưng lại giới thiệu cháu dâu, là sao? Chẳng lẽ cảm thấy Lão Chu không xứng sao?"

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đại hội khen thưởng đã chính thức bắt đầu.

Tô Ý vỗ nhẹ vào hai người, cả ba đều tập trung nhìn lên sân khấu.

Buổi lễ khen thưởng hôm nay được tổ chức rất long trọng, sân khấu được dựng tạm ngoài trời.

DTV

Đầu tiên là khen thưởng những tập thể và cá nhân có thành tích xuất sắc trong cuộc thi quân sự.

Ba người nhìn thấy Lâm Hạo Nam thì vô cùng vui mừng, vỗ tay nhiệt liệt cùng mọi người.

Tiếp theo, ba người lại nhìn thấy Lục Trường Chinh và Từ Bân.

Lâm Trạch Tây và Bạch Miêu Miêu không quen biết hai người họ, nhưng Tô Ý thì khác, sau bao lâu gặp lại người quen từ Tây Bắc, cô bỗng cảm thấy thân thiết, gần gũi.

Giống như gặp lại bạn bè lâu năm.

Khi hai người nhìn sang Tô Ý cũng gật đầu mỉm cười với họ, coi như là chào hỏi.

Tiếp theo, Tạ Tiểu Quân cũng lên sân khấu.

Bạch Miêu Miêu nhìn đến mức mắt chữ O mồm chữ A, kích động lắc tay Tô Ý: "Là Tạ Tiểu Quân, cậu nhìn thấy chưa?"

Tô Ý cười: "Tất nhiên là nhìn thấy rồi, cậu kiềm chế chút đi, lát nữa đừng hét lên đấy."

Bạch Miêu Miêu lườm cô, lén lút giơ ngón tay cái với Tạ Tiểu Quân.

Khi Tạ Tiểu Quân nhìn sang, anh ấy cũng ngạc nhiên.

Cứ tưởng lần này chỉ có Lâm Trạch Tây và Tô Ý đến, dù sao hai người đã cùng nhau đến huyện An cứu hộ, không ngờ họ lại dẫn cả Bạch Miêu Miêu đến.

Ngạc nhiên xong, anh cười toe toét.

Tiếp theo, đại hội bắt đầu khen thưởng cho những người tham gia cứu hộ lần trước.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 785: Chương 785



Đơn vị của Chu Cận Xuyên tham gia cứu hộ ở khu vực khó khăn nhất, thời gian và phạm vi hoạt động rộng nhất, thành tích xuất sắc nhất.

Là người phụ trách, Chu Cận Xuyên cũng được khen thưởng đặc biệt.

Khi anh đứng trên sân khấu, Tô Ý vừa nãy còn trêu chọc Bạch Miêu Miêu, lại tỏ ra kích động hơn cả anh.

Cô thầm hô to trong lòng.

Tuy mấy người Tô Ý không được lên sân khấu, nhưng cũng được khen ngợi miệng, khi nhắc đến tên hai người, Tô Ý và Lâm Trạch Tây bình tĩnh đứng dậy, cúi chào mọi người.

Sau khi đại hội khen thưởng kết thúc là đến chương trình biểu diễn văn nghệ.

Vì bầu không khí căng thẳng đã bao trùm quân khu hơn mười ngày qua, bây giờ cuộc thi đã kết thúc, lễ khen thưởng cũng đã xong.

Bầu không khí của hội trường rõ ràng là thoải mái và vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhiều vị lãnh đạo đã ra về, những người lính trẻ còn lại cũng không còn gò bó nữa.

Trong lúc ba người đang say sưa xem biểu diễn, Chu Cận Xuyên lặng lẽ đi đến ngồi cạnh Tô Ý: "Hay không?"

Tô Ý giật mình, cười nhìn anh: "Sao anh lại đến đây?"

"Không có gì, anh ngồi đâu cũng như nhau.

Vừa nãy em đã nhìn thấy Lão Lục và Từ Bân chưa?"

Tô Ý cười gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thấy rồi, nhưng chồng em vẫn là đẹp trai nhất."

Chu Cận Xuyên: “…”

Anh bỗng nhiên đỏ mặt.

Chưa đợi anh lên tiếng, Tạ Tiểu Quân cũng lén lút đi đến.

"Chị dâu, Miêu Miêu, sao hai người cũng đến đây?”

Tô Ý cười: "Đặc biệt dẫn bạn gái cậu đến đấy, thế nào? Có bất ngờ không?"

Tạ Tiểu Quân gãi đầu, ngại ngùng: "Vui chứ, chỉ là hơi bất ngờ."

Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Bạch Miêu Miêu.

Lâm Trạch Tây, người bị kẹp ở giữa: “…”

Tự nhiên cảm thấy mình hơi thừa thãi.

Lục Trường Chinh và Từ Bân cũng nhìn thấy tình hình bên này, nhưng vì là người từ nơi khác đến nên hai người không dám chạy lung tung, ngoan ngoãn ngồi xem hết chương trình biểu diễn.

Vừa kết thúc buổi biểu diễn, hai người đã nhanh chóng bước đến.

Từ khi Chu Cận Xuyên được điều về Bắc Kinh, Lục Trường Chinh đã thay anh tiếp quản chức vụ đoàn trưởng.

Hai năm nay, anh ấy bận rộn đến mức chân không chạm đất, không có thời gian về Bắc Kinh, lần này nhân dịp tham gia cuộc thi quân sự, anh ấy mới có cơ hội trở về thăm.

DTV

Vừa nhìn thấy Chu Cận Xuyên, Lục Trường Chinh đã sải bước đi tới.

"Giỏi đấy chàng trai, lại lập công lớn rồi! Trước đó lúc nói chuyện điện thoại với chúng tôi, anh đâu có nói vậy!"

Nói xong anh ấy quay sang Tô Ý: "Lâu rồi không gặp, em dâu ngày càng xinh đẹp!"

Tô Ý cười: "Đoàn trưởng Lục cũng ngày càng trẻ ra.

Sao lần này anh không dẫn chị dâu về cho bọn em xem mặt?"

Lục Trường Chinh ngại ngùng: "Chắc chắn là lão Chu nói cho em biết phải không? Thằng nhóc này, giờ miệng lưỡi ngày càng dẻo quẹo, chuyện chưa đâu vào đâu đã dám nói lung tung!"

Vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.

Tô Ý quay sang Từ Bân, cười chào: "Tiểu Cần biết anh đến nên hai ngày nay vui lắm, chắc giờ đang ngóng anh ở nhà hàng rồi.

Chúng ta về thôi!"

Từ Bân cũng cười gật đầu: "Ừ."

Mọi người nói xong thì chuẩn bị ra về, Tô Ý đột nhiên dừng bước: "Hình như thiếu ai đó thì phải?"

Lâm Trạch Tây cũng phản ứng lại: "Anh hai đâu? Chẳng phải đã hẹn cùng nhau về ăn cơm sao?"

Tô Ý chợt nhớ ra, đúng rồi, thiếu anh hai.

Mọi người vội vàng tìm kiếm.

"Nhìn kìa, kia chẳng phải là anh hai sao?"

"Hóa ra là đang ở cùng chị Từ Đan, à mà chị Từ Đan sao lại đến đây?"

Chu Cận Xuyên chợt nhớ ra: "Hình như chị ấy đến đây mấy ngày rồi, nghe nói là được điều động đến đây để hỗ trợ y tế."

Nhìn hai người đang đi cùng nhau, Lâm Trạch Tây tấm tắc: "Anh hai giỏi thật đấy, hành động nhanh ghê, thôi chúng ta đừng làm phiền họ nữa."

Chu Cận Xuyên đáp "Ừ", rồi nhanh chóng dẫn mọi người rời đi.

Lục Trường Chinh tuy không thân thiết với Lâm Hạo Nam lắm, nhưng cũng quen biết, biết bao nhiêu năm nay anh ấy đều không có bạn gái.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 786: Chương 786



Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà anh ấy cũng đã tìm được nửa kia.

Nhìn sang Tạ Tiểu Quân và Bạch Miêu Miêu, anh ấy càng ngạc nhiên hơn, trêu chọc: "May mà Tiểu Quân được điều về Bắc Kinh cùng lão Chu, nếu không, làm sao có được phúc phận này!"

Lục Trường Chinh muốn nói Tạ Tiểu Quân đúng là "chó ngáp phải ruồi", nhưng lại nghĩ, đây là Bắc Kinh chứ không phải Tây Bắc, đừng làm cô sinh viên kia sợ.

Thấy vẻ mặt anh ấy ghen tị, Chu Cận Xuyên cười: "Nếu Bắc Kinh tốt như vậy thì anh cũng xin điều về đây đi!"

Lục Trường Chinh khịt mũi: "Thôi đi, tôi thô kệch thế này, cứ ở Tây Bắc cho thoải mái, tự do tự tại, không ai quản!"

Chu Cận Xuyên vạch trần: "Anh sợ xa chị dâu phải không?"

Lục Trường Chinh: “...”

Mấy năm nay, tuy Tô Ý luôn ở Bắc Kinh, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến tình hình ở Tây Bắc.

Nay có người từ đó đến, cô tranh thủ hỏi thăm về khu tập thể ở Tây Bắc.

"Chị Trịnh và chị Diêu vẫn khỏe chứ?"

"Bác Mã đầu bếp ở nhà ăn còn làm việc ở đó không?"

"Anh Trịnh ở nhà hàng có khỏe không?"

Lục Trường Chinh và Từ Bân lần lượt trả lời: "Mọi người đều khỏe, chỉ là từ khi hai người đi, khu tập thể không còn náo nhiệt như trước nữa, hai năm nay, khu tập thể không có gì thay đổi."

"Gia đình lão Trịnh và lão Diêu bây giờ cũng ra thị trấn buôn bán nhỏ, nhà hàng ở thị trấn cũng làm ăn rất tốt."

"Căn nhà của hai em vẫn còn trống, anh giữ lại cho hai em, lần sau hai em đến Tây Bắc thì có thể ở lại đó."

Ánh mắt Tô Ý lấp lánh: "Vâng."

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi, xe nhanh chóng đến nhà hàng.

Lục Trường Chinh và Từ Bân đều là lần đầu tiên đến đây, hai người đều khen ngợi vị trí của nhà hàng.

Từ Tiểu Cần vì quá vui mừng nên đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Nghĩ đến việc hôm nay trời hơi lạnh, cô ấy còn thêm món lẩu thịt dê.

Lúc này, cô ấy và Trương Thiên Hoa đang đứng ở cửa nhà hàng, ngóng trông.

Nhìn thấy xe của Chu Cận Xuyên, hai người vội vàng chạy đến.

"Đoàn trưởng Lục..."

DTV

"Anh, cuối cùng anh cũng đến, em đợi anh lâu lắm rồi."

Từ Bân và Từ Tiểu Cần chỉ gặp nhau vào dịp Tết ở Tây Bắc, lúc này, hai anh em có rất nhiều chuyện để nói.

Đặc biệt là Từ Bân, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt chứng kiến nơi em gái sống ở Bắc Kinh.

Từ Tiểu Cần hào hứng kéo Từ Bân, từ trước cửa nhà hàng đã bắt đầu giới thiệu:

"Anh, sắp tới chúng em sẽ mở chi nhánh, chị Tô Ý nói chi nhánh mới sẽ do em và Thiên Hoa phụ trách, bây giờ chị ấy bận lắm, không có thời gian quản lý."

"Anh, anh thấy nhà hàng của chúng em thế nào? Mỗi ngày đều đông khách lắm!"

Từ Bân vừa nhìn xung quanh, vừa gật đầu: "Tốt hơn anh tưởng tượng quả nhiên Bắc Kinh khác với thị trấn nhỏ của chúng ta, em và Thiên Hoa đến đúng nơi rồi."

Nói xong mọi người cùng nhau lên lầu ăn cơm.

Ăn uống no say, Lục Trường Chinh đã lâu không về Bắc Kinh, nên muốn rủ Từ Bân đi dạo.

"Lão Chu, anh cũng đi chơi với chúng tôi đi! Còn sớm mà!"

Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý đang mỉm cười, lắc đầu: "Thôi, tôi cũng hơn mười ngày chưa về nhà, người hôi rình rồi, tôi phải về tắm rửa đã, mai chúng ta gặp lại!"

Lục Trường Chinh vừa uống hai ly rượu đã lộ nguyên hình: "Lão Chu, anh sợ vợ à?"

Chu Cận Xuyên khịt mũi: "Hay là bây giờ tôi gọi điện thoại cho chị dâu, hỏi xem giờ này chị ấy có cho anh ra ngoài không?"

Lục Trường Chinh vội vàng chỉ tay vào anh: "Anh đúng là trọng sắc khinh bạn! Thôi không nói với anh nữa, đi nào, Từ Bân, chúng ta đi dạo."

Chu Cận Xuyên kéo Lục Trường Chinh lại: "Từ Bân, cậu mau đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi đi! Cậu ấy say rồi."

Sau khi sắp xếp cho hai người xong, Chu Cận Xuyên mới đưa Tô Ý về nhà.

Trên đường về, Tô Ý không khỏi cảm thán: "Vừa nãy nghe hai anh ấy nói về chuyện ở Tây Bắc, em cũng muốn quay lại đó xem một chút."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, nắm tay cô: "Khi nào em rảnh, anh xin nghỉ phép rồi chúng ta cùng về đó."

Tô Ý đáp: "Cứ từ từ, rồi sẽ có cơ hội."

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, mọi người lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Đầu đông, khi Bắc Kinh bắt đầu đón nhận trận tuyết đầu mùa thì chi nhánh của nhà hàng Tô Ký cũng chính thức khai trương.

Nhà hàng cũ tuy rộng rãi, nhưng đến giờ ăn vẫn luôn đông khách..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 787: Chương 787



Mùa xuân, hạ, thu thì không sao, nhưng đến mùa đông, xếp hàng chờ đợi là một cực hình.

Hơn nữa, khách đến ăn lẩu vào mùa đông càng đông, hàng người xếp dài đến tận ngoài đường.

Vì vậy mọi người đã bàn bạc, quyết định để Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa ra ngoài mở một quán lẩu riêng, địa điểm không cách nhà hàng cũ quá xa, thuận tiện cho việc đi lại.

Hai năm nay, một số vùng nông thôn ngoại thành Bắc Kinh bắt đầu trồng rau trong nhà kính, kỹ thuật ngày càng tiên tiến, nguồn cung cấp rau củ cũng dồi dào hơn, giá cả cũng ổn định.

Có thể mua rau tươi ngon nên Tô Ý cũng không cần mạo hiểm đến miền Nam gom hàng nữa.

Giống như lời Chu Cận Xuyên dặn dò, nếu có thể ít dùng đến không gian thì nên hạn chế.

Đến ngày khai trương, bạn bè và người thân đều đến chúc mừng.

Chỉ là khai trương chi nhánh, nhưng cuối cùng lại náo nhiệt như đám cưới.

Trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, Lâm Hạo Nam đột nhiên nhìn xung quanh rồi đứng phắt dậy.

"Hôm nay, nhân dịp mọi người đều có mặt ở đây, tôi có chuyện muốn thông báo."

Nghe vậy, mọi người đều dừng đũa.

Tô Ý cười nói: "Anh hai, có phải anh có tin vui muốn chia sẻ với chúng em không?"

Lâm Hạo Nam ngại ngùng gật đầu, rồi nhìn sang Từ Đan: "Anh và đồng chí Từ Đan, bọn anh đã chính thức yêu nhau."

Vừa dứt lời, mọi người đều mỉm cười, dường như không hề bất ngờ.

Lâm Trạch Tây tặc lưỡi: "Anh hai, thực ra chúng em đã biết từ lâu rồi!"

Tô Ý cũng cười: "Đúng vậy, chuyện này bọn em đã đoán ra, nhưng dù sao cũng chúc mừng hai anh chị! Trời se duyên, đôi lứa xứng đôi."

Lâm Hạo Nam và Từ Đan nhìn nhau, đều ngạc nhiên.

Rõ ràng họ chưa từng nói với ai, sao mọi người đều biết?

Sự ngạc nhiên qua đi, hai người quyết định công bố tin vui thứ hai: "Vậy chuyện Từ Đan được điều về Bắc Kinh, chắc mọi người chưa biết phải không?"

Lần này, mọi người đều ngỡ ngàng.

Tô Nhân là người kích động nhất: "Cái gì? Thật sự được điều về Bắc Kinh sao? Bao giờ vậy?"

Từ Đan cười giải thích: "Dì ơi, tuần trước cháu mới nhận được quyết định, nhưng phải đến sau Tết mới chuyển công tác ạ."

"Chỉ cần chắc chắn là được rồi.

Lần này, đơn vị của cháu cách đơn vị của Hạo Nam xa không?"

"Không xa ạ, ở cùng một đơn vị."

"!!!"

Nghe vậy, mọi người đều vui mừng.

"Hay quá, anh hai, hai anh chị có chuyện vui như vậy mà không nói trước với mọi người, lặng lẽ làm xong hết luôn rồi."

Lâm Hạo Nam gãi đầu ngại ngùng: "Anh cũng vì thấy đơn vị công tác của cô ấy ở xa quá, mỗi cuối tuần đi lại vất vả."

Thấy mọi người chúc mừng Từ Đan ngại ngùng huých Lâm Hạo Nam, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng công bố tin vui cuối cùng.

Lâm Hạo Nam thấy đã "dọn đường" xong xuôi, cẩn thận nói:

"Còn một chuyện nữa..."

Nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu lên, chờ đợi anh nói tiếp.

Nhưng đồng thời, trong lòng mọi người cũng tò mò, chuyện yêu đương đã biết rồi, chuyện chuyển công tác cũng đã chắc chắn, thế còn chuyện gì nữa? Chẳng lẽ Lâm Hạo Nam sắp được thăng chức?

Lâm Hạo Nam hắng giọng trịnh trọng công bố: "Sau khi bàn bạc, con và đồng chí Từ Đan quyết định, sau Tết, bọn con sẽ kết hôn!"

"Cái gì?!"

Tô Nhân đứng phắt dậy, Tô Ý ngồi bên cạnh vội vàng đỡ bà ấy: "Mẹ, mẹ bình tĩnh!"

Tô Nhân nhìn hai người, không dám tin: "Sau Tết kết hôn?"

Lâm Hạo Nam lặp lại: "Mẹ, mẹ nghe không nhầm đâu, chẳng phải mẹ luôn giục con mau chóng ổn định cuộc sống sao? Sao? Mẹ không hài lòng với thời gian này à?"

Tô Nhân vội vàng ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Không, không hài lòng, hài lòng tuy thời gian hơi gấp nhưng vẫn kịp!"

Bây giờ mới đầu đông, còn hai tháng nữa mới đến Tết.

Đủ thời gian để bà ấy chuẩn bị.

Tô Nhân vừa nói xong, trong đầu đã hiện lên những thứ cần chuẩn bị cho đám cưới.

Tuy mọi người không kích động như Tô Nhân, nhưng cũng rất bất ngờ.

Rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện yêu đương sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện kết hôn?

Đặc biệt là Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc, trước đây hai người luôn dẫn đầu, dự định chờ Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư tốt nghiệp là sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới.

Không ngờ, người trước nay luôn khó khăn trong chuyện hôn nhân như Lâm Hạo Nam lại vượt mặt họ.

DTV

Thật là bất công, quá bất công..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 788: Chương 788



Đặc biệt là Lâm Trạch Tây luôn muốn kết hôn sớm, lúc này, anh vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Trong tiếng chúc mừng và ngạc nhiên của mọi người, Tô Nhân đã nhanh chóng nghĩ đến những việc lớn nhỏ cần làm cho đám cưới.

Bà ấy lên tiếng, giọng nói đã chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng: "Vậy hai đứa định tổ chức đám cưới ở đâu? Làm theo kiểu truyền thống hay kiểu Tây? Váy cưới muốn màu hồng hay màu trắng?"

Lâm Hạo Nam và Từ Đan nhìn nhau, haim người chỉ muốn kết hôn sớm, nhưng những chuyện khác vẫn chưa nghĩ đến.

Hôm nay đến đây thông báo cũng chỉ là bước đầu tiên.

Nghĩ vậy, Lâm Hạo Nam cười nói: "Mẹ, mẹ đừng vội, còn nhiều thời gian mà, từ từ bàn bạc cũng được!"

Từ Đan cũng ngại ngùng nói: "Dì ơi, cháu và Hạo Nam không định tổ chức linh đình, chỉ cần ăn uống đơn giản và làm thủ tục là được rồi ạ."

Tô Nhân thầm nghĩ, thôi, bây giờ chưa nên hỏi ý kiến hai đứa.

Dù sao chúng nó còn trẻ, chưa hiểu chuyện.

Kết hôn đâu có đơn giản như vậy.

Tuy ngoài miệng nói không vội, nhưng Tô Nhân về nhà đã bắt tay vào chuẩn bị ngay.

Trước đây, khi Lâm Vọng Đông kết hôn, vì sức khỏe bà ấy không tốt nên mọi việc đều do anh ấy tự lo liệu.

Hơn nữa, lúc đó cũng không cầu kỳ như bây giờ, đám cưới được tổ chức rất đơn giản.

Nhưng bây giờ thời thế đã khác, sức khỏe của bà ấy cũng ngày càng tốt, tinh thần đồi dào, ngày nào cũng nhàn rỗi, vừa hay có thời gian để lo liệu.

Thế là Tô Nhân tìm hiểu khắp nơi, nhờ bạn bè ở Thượng Hải gửi ảnh váy cưới về.

Ngay cả địa điểm tổ chức tiệc cưới cũng đã chọn được mấy nơi, chỉ đợi hai đứa về vào cuối tuần để lựa chọn.

Lâm Hạo Nam và Từ Đan đều bận rộn công tác ở đơn vị, một tuần chỉ có thể dành ra một ngày, thậm chí nửa ngày để về nhà.

Về đến nhà, thấy Tô Nhân đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho đám cưới, hai người đều ngỡ ngàng.

"Dì ơi, thật sự không cần phải tốn kém mua váy cưới từ Thượng Hải đâu, cháu và Hạo Nam mặc quần áo của mình là được rồi."

"Mẹ, thật sự không cần phải tổ chức linh đình đâu, mấy hôm nay con và Từ Đan đã bàn bạc rồi, chúng con muốn mặc quân phục kết hôn."

Hai người vừa tốt nghiệp đã vào quân đội, tình cảm dành cho quân đội rất sâu đậm.

Trong ngày trọng đại của cuộc đời, hai người đều muốn mặc bộ quân phục mà mình yêu thích nhất.

Ban đầu Tô Nhân không hiểu, ngày nào cũng mặc quân phục, đến cả lúc kết hôn mà cũng mặc, không thấy chán sao?

Nhưng nghĩ lại, lúc xem mắt, hai đứa cũng nhất quyết đòi mặc quân phục, hình như cũng có thể hiểu được.

"Vậy cũng được, chuyện quần áo thì hai đứa tự lo liệu, nhưng nhà hàng phải đặt sớm, đâu thể để khách khứa đến mà không có chỗ ăn được chứ?"

Lâm Hạo Nam gật đầu: "Vâng, đến lúc đó chúng con muốn mời một số đồng đội đến dự."

Tô Nhân vui vẻ: "Được! Hai đứa mời càng đông càng tốt, đông người cho vui, đến lúc đó đưa danh sách cho mẹ là được!"

Chuyện nhà hàng cuối cùng cũng thống nhất, nhưng khi bàn đến chuyện nhà cửa và lễ vật, hai người lại á khẩu.

Hóa ra hai người không định mua nhà riêng, cũng không định sắm sửa đồ đạc gì cả.

"Chúng con ở trong quân khu là được rồi, sau khi đăng ký kết hôn, đơn vị sẽ phân nhà cho chúng con, vào ngày cưới, chúng con về nhà ở tạm một đêm là được."

Lần này, Tô Nhân khó xử, đôi khi con cái hiểu chuyện quá cũng là một vấn đề đau đầu.

…..

Mùa xuân năm 1984.

Từ Tết đến giờ, tuyết rơi liên tục ở Bắc Kinh.

Sắp đến ngày cưới của Lâm Hạo Nam và Từ Đan, mọi người đều lo lắng đường sá trơn trượt, khó đi.

Ai ngờ, đến ngày trước đó trời bỗng nhiên hửng nắng, băng tan hết, nhiệt độ dần dần tăng lên mang đến cảm giác ấm áp của mùa xuân.

Theo ý muốn của Lâm Hạo Nam và Từ Đan, đám cưới của hai người được tổ chức đơn giản và ấm cúng mang đậm nét truyền thống.

DTV

Ngay cả Tô Nhân là mẹ chồng cũng cảm thấy hơi "cổ hủ", nhưng hai đứa thích, bà ấy cũng đành chiều theo.

Nói là "cổ hủ", vì thứ nhất là nhà có xe, nhưng hai đứa lại muốn đi đón dâu bằng xe đạp.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 789: Chương 789



Thực ra, thời này đa số mọi người đều đi đón dâu bằng xe đạp nên cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, Lâm Hạo Nam đã gọi một đội ngũ hùng hậu, ai cũng đi xe đạp, trên xe còn được trang trí hoa đỏ, nhìn rất náo nhiệt và vui vẻ.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên là bên nhà trai, đương nhiên cũng có mặt trong đoàn xe đón dâu.

Ngoài hai người, còn có Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư, Bạch Miêu Miêu và Tạ Tiểu Quân, Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm, ba cặp đôi này cũng đi xe đạp theo đoàn xe đi đón dâu.

Chu Cận Xuyên đã lâu không đi xe đạp, giờ mới đầu xuân, gió thổi vào mặt còn hơi lạnh.

Tô Ý vừa ngồi lên yên sau đã dặn dò: ": "Anh đi chậm thôi, đường trơn đấy."

Chu Cận Xuyên đạp xe: "Không sao, hôm nay đường khô ráo rồi, em có lạnh không? Quàng khăn cho kỹ vào."

"Không sao, em quàng khăn rồi!"

Hai người vừa chuẩn bị xuất phát thì Lâm Trạch Tây đã phóng xe đi trước.

Tiếp theo là Lâm Lạp Bắc đuổi theo sau.

Bạch Miêu Miêu thấy vậy cũng vỗ vào lưng Tạ Tiểu Quân: "Nhanh lên, đuổi theo họ!"

Chu Cận Xuyên và Tô Ý cười: "Mấy người này trẻ con quá!"

Lâm Hạo Nam nói: "Hôm nay là ngày cưới của ai mà họ còn tranh nhau đi trước, có biết đường không?"

Nói thì nói vậy, nhưng chú rể Lâm Hạo Nam vẫn đạp xe thật nhanh, dẫn đường cho mọi người.

Khi mọi người đến nhà Từ Đan, trong sân cũng được trang hoàng rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi, náo nhiệt.

Hôm nay trời đẹp, nhiều người hàng xóm cũng đến xem náo nhiệt.

Lâm Hạo Nam là người đầu tiên xông vào nhà đón cô dâu.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên đi sau, nên khi đến cửa đã không chen vào được nữa.

Hai người định đúng ngoài phơi nắng chờ một lúc thì nghe thấy mấy bà cô, bà dì bên cạnh bắt đầu bàn tán.

“Nghe mẹ Từ Đan nói nhà trai điều kiện tốt lắm mà, sao trời lạnh thế này mà không đi xe ô tô đến đón dâu?"

"Hầy, nghe nói là do hai đứa nó yêu cầu, muốn lãng mạn! Hơn nữa, bà xem, họ đến bằng xe đạp đông như vậy cũng đủ hoành tráng rồi!"

DTV

"Thật hay giả vậy? Tự họ yêu cầu sao?"

"Ừ, tôi còn nghe nói Từ Đan không cần sính lễ, nhà gái cũng không cho của hồi môn, nói là không có chỗ để."

"Cứ thế mà gả đi à? Hai đứa nó không có nhà?"

"Không có! Nghe nói là sau này sẽ sống ở quân khu, hai đứa đều ở trong đơn vị."

"Thật hay giả vậy? Không lẽ nhà trai nghèo, nên mẹ Từ Đan nói vậy để giữ thể diện?"

Mấy bà cô, bà dì vừa ăn hạt dưa vừa buôn chuyện.

Tô Ý nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, chuyện này cô đã quen rồi.

Dù sao, cuộc sống là của hai bọn họ, sống tốt hay không chỉ có hai bọn họ là rõ nhất.

Nghĩ vậy, Tô Ý cởi khăn quàng cổ ra ôm vào trong lòng, định chen vào trong để xem mặt cô dâu.

Ai ngờ, vừa cởi khăn ra thì mấy bà cô, bà đi vừa nãy đang buôn chuyện đã ngạc nhiên nhìn cô ấy.

"Sao cô bé này nhìn quen quen thế?"

"Chậc, chẳng phải là cô gái trên tivi mà hôm trước bà xem ở nhà tôi sao?"

Mấy người nhìn Tô Ý kỹ càng, nhanh chóng nhận ra cô chính là cô gái đã tham gia cứu trợ thiên tai lần trước.

"Cô bé, cháu tên gì?"

Tô Ý cười đáp: "Cháu tên Tô Ý ạ."

"Đúng là cô ấy rồi! Cô gái của mì ăn liền Tô Ký!"

Tô Ký hiện nay đã trở thành doanh nghiệp nổi tiếng ở Bắc Kinh, một trong những đặc sản địa phương mà mọi người tự hào.

Thêm vào đó, Tô Ý có ngoại hình nổi bật, nên mọi người đều có ấn tượng rất sâu sắc về cô.

Nhận ra cô, họ cũng nhận ra Chu Cận Xuyên đứng bên cạnh.

"Sao hai cháu lại đến đây?"

Thấy mấy bà cô rất thân thiện, Tô Ý cũng cười nói: "Đến đón dâu ạ."

"Hai cháu là người nhà trai à?"

"Vâng, chú rể là anh trai cháu."

Nghĩ đến những lời bàn tán vừa nãy, mấy bà thím đều ngại ngùng.

Dường như mọi người đã quen với việc buôn chuyện như vậy, không cảm thấy mình đang nói xấu sau lưng người khác.

Vì vậy, không lâu sau mọi người đã trở lại bình thường còn kéo Tô Ý vào cuộc trò chuyện.

"Cho hỏi, tiệc cưới tổ chức ở đâu vậy?"

Tô Ý nhìn cửa nhà đông nghịt, nghĩ bụng dù sao cũng chen vào không được, chi bằng trò chuyện với mọi người một lúc.

"Ở khách sạn Kim Môn ạ."

"Trời đất! Khách sạn Kim Môn? Chẳng phải trước đây chỉ dành cho khách nước ngoài sao
 
Back
Top Bottom