Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 760: Chương 760



Tô Ý mỉm cười: “Thứ sáu tuần trước, ngày anh hai rời khỏi nhà, mẹ có sắp xếp cho anh hai một buổi xem mắt.

Ai ngờ anh hai đột ngột nhận nhiệm vụ phải đi.

Mẹ gọi điện thoại đến nhà cô gái kia thì biết cô ấy cũng đi làm nhiệm vụ rồi.

Hơn nữa, cô gái xem mắt đó tên là Từ Đan.

Bây giờ anh hiểu chưa?"

Lâm Trạch Tây kích động đứng bật dậy: “Còn có chuyện này nữa sao?! Không được, anh phải đi tìm anh hai hỏi cho ra nhẽ, anh ấy giỏi đấy!"

Anh còn chưa kịp ra khỏi lều thì Lâm Hạo Nam đã ôm chăn đi vào.

"Tìm anh làm gì? Hai đứa mau chóng nghỉ ngơi đi, tối nay không được chạy lung tung nữa."

Nói xong, anh giúp hai người trải giường.

Thấy anh không có ý định nghỉ ngơi, Tô Ý hỏi: "Anh hai, em nghe nói từ khi đến đây anh vẫn chưa chợp mắt, bây giờ anh còn định đi nữa sao?"

Lâm Hạo Nam mỉm cười an ủi: “Anh không sao, em đừng lo, sức khỏe của anh không yếu ớt như vậy đâu.”

Biết không thể nào khuyên được, Tô Ý liền đưa bình giữ nhiệt của mình cho anh: “Anh hai, anh mang theo bình nước này, nếu gặp nguy hiểm thì đừng liều lĩnh."

Lâm Hạo Nam ừ một tiếng, nhận lấy bình giữ nhiệt rồi sải bước ra khỏi lều.

Lâm Trạch Tây có vẻ đã quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã chiến là ngủ thiếp đi ngay.

Tô Ý lúc nãy chỉ kịp cởi áo khoác và rửa tay, quần áo trên người vẫn còn dính đầy bùn đất, không thể nào ngủ được.

Cô lặng lẽ vào không gian, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi mới leo lên giường dã chiến của mình ngủ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài chỉ le lói ánh sáng.

Hai người trong lều dường như vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức mọi người, hai người vội vàng mặc áo khoác chạy ra xem thì thấy Lâm Hạo Nam đang được đồng đội dìu về.

Tô Ý và Lâm Trạch Tây sợ đến mức mặt mày tái mét: "Anh hai, anh làm sao vậy?"

Lâm Hạo Nam tuy sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn tốt: "Không sao! Đừng làm ầm lên, chỉ là bị đá rơi trúng tay, chảy chút m.á.u thôi."

Hai người không kịp hỏi han kỹ càng vội vàng đưa anh về lều.

"Anh ba, mau đi tìm chị Từ Đan đến đây."

Lâm Trạch Tây vừa ra ngoài, Tô Ý đã lấy nước linh tuyền rửa vết thương cho Lâm Hạo Nam.

Sau khi cắt áo, rửa sạch vết thương một lần nữa, Tô Ý quan sát sơ qua rồi thở phào nhẹ nhõm.

Máu trên tay tuy nhìn đáng sợ, nhưng may là vết thương không quá nghiêm trọng, cộng thêm việc cô đã dùng nước linh tuyền rửa qua, nên sẽ không bị nhiễm trùng.

Vết thương không quá nghiêm trọng Tô Ý quyết định để Từ Đan xử lý tiếp.

Một là để tạo cơ hội cho hai người làm quen.

Hai là Lâm Hạo Nam từ lúc đến đây đã làm việc liên tục, không được nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Nhân cơ hội này để anh nghỉ ngơi cũng tốt.

Từ Đan nghe nói Lâm Hạo Nam bị thương thì vội vàng chạy đến, cũng không kịp rửa mặt, chỉ xách theo túi thuốc.

Lúc đầu, nhìn thấy nhiều m.á.u như vậy, cô ấy cũng giật mình, sau khi nghe nói Tô Ý đã rửa vết thương hơn nữa vết thương cũng đã sạch sẽ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ Đan tiến hành sát trùng và khâu vết thương cho Lâm Hạo Nam.

Sau khi băng bó xong, Tô Ý vội vàng cảm ơn Từ Đan: "Anh hai em bị thương như vậy, chắc là không thể xuống nước nữa phải không?"

Từ Đan nghiêm túc nhìn Lâm Hạo Nam: "Đúng vậy, trước khi vết thương lành hẳn, tuyệt đối không được xuống nước."

Lâm Hạo Nam nghe vậy thì sốt ruột: "Không được, sắp di dời xong hết rồi, không thể trì hoãn thêm nữa."

Tô Ý trừng mắt nhìn anh: "Anh hai, nếu anh dám xuống nước, em và anh ba cũng sẽ lén đi theo.

DTV

Dù sao cũng không thể để anh một mình xuống nước với vết thương như vậy được, nếu không chúng ta về nhà không biết ăn nói với mẹ thế nào."

Lâm Trạch Tây cũng nghiêm khắc cảnh cáo: "Đúng vậy, cứu người cũng phải giữ lấy mạng sống chứ? Cho dù anh có là người sắt thì cũng không chịu nổi đâu!"

Hai người thay nhau khuyên nhủ, nhất quyết không cho Lâm Hạo Nam ra ngoài.

Từ Đan thấy vậy cũng lên tiếng: "Họ nói đúng đấy, đồng chí Lâm, anh bị thương ở tay không ảnh hưởng đến việc chỉ huy, nhưng nếu anh ngã bệnh thì mọi người sẽ rối loạn hết."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 761: Chương 761



Lâm Hạo Nam suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng bị ba người thuyết phục.

"Thôi được rồi, tôi không đi nữa, tôi ở lại đây."

"À, có tin tốt đây, máy bay trực thăng sắp đến rồi, lúc đó hàng cứu trợ của các em sẽ được thả xuống khu vực phía Đông."

Lâm Trạch Tây và Tô Ý nghe vậy cũng mừng rỡ, dặn dò Lâm Hạo Nam nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi sắp xếp hàng cứu trợ.

Trước khi đi, Tô Ý nhờ Từ Đan: "Chị Tuừ Đan, phiền chị trông chừng anh hai em, nhất là không cho anh ấy lén lút xuống nước."

Từ Đan do dự một chút, rồi gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ ửng: "Được, chị sẽ trông chừng anh ấy, hai người cứ yên tâm."

Không lâu sau, chiếc trực thăng mà Lâm Hạo Nam nói đã hạ cánh xuống bãi đất trống cách đó không xa.

Tô Ý và Lâm Trạch Tây vội vàng gọi mọi người đến giúp đỡ vận chuyển hàng cứu trợ lên máy bay.

Mọi người đều mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong lòng ai cũng vui mừng.

Mặc dù người chưa thể qua được, nhưng chỉ cần hàng cứu trợ được chuyển đến, thì đó chính là hy vọng.

Biết đâu Chu Cận Xuyên nhìn thấy mì ăn liền này, sẽ biết người của Tô Ký đã đến, có thể ăn được món quen thuộc cũng tốt.

Ban đầu, Lâm Hạo Nam định hôm nay sẽ cử người đưa Lâm Trạch Tây và Tô Ý về.

Nhưng bây giờ có máy bay trực thăng, anh đành phải để hai người ở lại thêm một thời gian nữa.

Ai ngờ sau khi chuyển hàng cứu trợ xong, hai người vẫn không chịu đi, nói là phải ở lại cho đến khi anh khỏi hẳn mới yên tâm.

Trong lúc hai người đang chờ đợi, xe thông tin liên lạc của quân đội cuối cùng cũng bắt được sóng.

Sau khi công việc của quân đội được giải quyết xong Tô Ý mượn điện thoại gọi về nhà.

Sau khi nói chuyện với ba mẹ chồng xong Tô Ý vội vàng gọi về nhà mẹ đẻ.

Lâm Trạch Tây dặn dò: "Nhớ đừng nhắc đến chuyện sạt lở đất."

Lâm Hạo Nam cũng nói thêm: "Nhất định đừng nói chuyện anh bị thương."

Tô Ý chớp mắt: "Vậy em có thể nói chuyện gặp chị Từ Đan không?"

Lâm Hạo Nam do dự một chút, rồi ngại ngùng nói: "Em muốn nói thì cứ nói, cũng tốt, để mẹ chuyển hướng chú ý."

Mấy ngày nay, Tô Nhân lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Lúc đầu, bà ấy còn nhận được tin tức của Tô Ý, nhưng sau khi hai đứa vào huyện An thì hoàn toàn mất liên lạc.

Từ đó, Tô Nhân luôn bồn chồn, lo lắng, không ngừng nghĩ đến những điều xấu nhất, hối hận vì đã đồng ý để hai đứa đến đó.

DTV

Bây giờ nhận được điện thoại, nghe nói ba đứa gặp nhau, hơn nữa đều bình an vô sự thì bà ấy mới yên tâm.

Thấy Tô Nhân lo lắng như vậy, Tô Ý bèn kể cho bà ấy nghe về tình hình ở đây một cách nhẹ nhàng còn kể cả chuyện gặp Từ Đan.

"Chị Từ Đan hiện đang ở cùng khu vực với bọn con.

Anh hai phụ trách cứu người lên bờ, còn chị ấy phụ trách kiểm tra và điều trị cho họ."

Tô Nhân nghe vậy, vừa bất ngờ, vừa vui mừng: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy? Anh con đối xử với cô gái đó thế nào? Có lạnh lùng với người ta không? Con bảo anh con cười nhiều một chút, còn..."

Thấy Tô Nhân thao thao bất tuyệt, Tô Ý cười nói: "Mẹ, đây là điện thoại của quân đội, con không thể dùng lâu được.

Chuyện của anh hai, mẹ cứ chờ tin tốt là được."

Tô Nhân nghe vậy, vội vàng đáp: "Ừ, ừ, biết các con bình an là tốt rồi, mau về nhà nhé!"

Liêu Chính Dân nghe nói lô hàng đầu tiên đã được chuyển đến thành công, nên nhanh chóng sắp xếp vận chuyển lô hàng thứ hai.

Lần này, Tô Ý và Lâm Trạch Tây càng có lý do để ở lại.

Lâm Hạo Nam đành bất lực để hai người ở lại.

Mấy ngày nay, anh được Từ Đan chăm sóc, hàng ngày thay băng, điều trị vết thương.

Đồng thời, anh cũng không ngừng sử dụng bộ đàm để chỉ huy công tác di dời.

Nhờ sự nỗ lực của mọi người, công tác cứu hộ ở khu vực phía Tây huyện An đã thành công tốt đẹp.

Toàn bộ người dân đã được di dời đến nơi an toàn, không bỏ sót một ai.

Công tác cứu hộ cũng đang trong giai đoạn cuối.

Trước khi rút quân, bộ đàm của Lâm Hạo Nam cuối cùng cũng liên lạc được với Chu Cận Xuyên.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 762: Chương 762



Nghe nói liên lạc được với Chu Cận Xuyên, Tô Ý vui mừng chạy vào xe thông tin liên lạc.

Cô nghe thấy Lâm Hạo Nam đang trao đổi với Chu Cận Xuyên về tình hình cứu hộ ở khu vực phía Đông.

Tô Ý lo lắng nắm chặt tay, nín thở lắng nghe, cố gắng phân biệt giọng nói của Chu Cận Xuyên xem tình hình của anh thế nào.

Thấy hai người đang bàn bạc công việc, cô không dám lên tiếng.

Đợi đến khi hai người sắp kết thúc cuộc trò chuyện, cô mới lên tiếng: "Anh hai, lát nữa cho em nói chuyện với anh ấy được không?"

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên ở đầu dây bên kia ngạc nhiên: "Hạo Nam, hình như em nghe thấy giọng của Tiểu Ý?"

Lâm Hạo Nam cười: "Tai thính thật đấy, đúng rồi, Tiểu Ý đang ở đây đợi từ nãy đến giờ.

Hai đứa nói chuyện đi."

Nói xong, anh ta đưa điện thoại cho Tô Ý.

Tô Ý nhận lấy điện thoại, vội vàng hỏi: "Cận Xuyên, anh có sao không?"

Chu Cận Xuyên vẫn không dám tin là Tô Ý đang ở đó: "Sao em lại đến đây? Hôm qua anh nhìn thấy máy bay thả mì ăn liền xuống anh còn đang thắc mắc là ai gửi đến, không ngờ là em đích thân đến đây!"

Tô Ý đáp: "Em và anh ba dẫn đội đến đây.

Nhưng anh đừng lo, ba và ông nội đã sắp xếp cho chúng em đi cùng đoàn xe hậu cần của Bắc Kinh, chúng em đều bình an.”

Chu Cận Xuyên định nói cô không nên đến đây, nhưng nghe cô nói một tràng dài như vậy, anh lại mềm lòng.

"Anh ở đây cũng rất tốt, mọi chuyện đều an toàn."

"Vì em đã gặp anh hai rồi, vậy thì em hãy theo anh ấy rút lui đi, đừng đến khu vực phía Đông, nhất định phải chú ý an toàn!"

Tô Ý lảng tránh: "Vậy khi nào các anh rút lui?"

Chu Cận Xuyên im lặng một lát: "Chắc là sắp rồi, em về nhà đợi anh, xong việc anh sẽ về ngay."

Nói xong, anh lại nhấn mạnh: "Em hứa với anh, đi theo anh hai rút lui về Bắc Kinh."

Tô Ý biết mình không thể tránh né vấn đề này nữa, đành phải nói thẳng: "Anh hai tạm thời sẽ chưa rút lui.

Cận Xuyên, em cũng muốn ở lại giúp đỡ đội ngũ y tế."

"Lúc nãy anh cũng nghe anh hai nói rồi đấy, khu vực phía Tây đã được di dời hoàn toàn, nước lũ cũng đang dần rút, nhưng rất nhiều người bị thương, em muốn ở lại vừa chờ đợi lô hàng cứu trợ thứ hai, vừa giúp đỡ mọi người."

Tô Ý nói xong, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

"Cận Xuyên, anh tin em đi, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân, tuyệt đối không để mình bị thương.

Anh cũng biết lý do tại sao em muốn ở lại mà."

Chu Cận Xuyên thực sự không muốn cô ở lại.

Nhưng những điều cô vừa nói đều là sự thật.

Nếu cô ở lại giúp đỡ đội ngũ y tế, chắc chắn sẽ cứu được nhiều người hơn, giúp họ thoát khỏi đau đớn.

Dù sao, rất nhiều người được cứu sống đều đã kiệt sức, đặc biệt là người già và trẻ em, muốn hồi phục hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.

Chu Cận Xuyên do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý: "Được rồi, em ở lại đi, nhưng nhất định không được tự ý đến những nơi nguy hiểm, anh hai và anh ba ở đâu thì em ở đó."

Tô Ý cứ tưởng anh sẽ kiên quyết không đồng ý, nghe anh đồng ý, cô mừng rỡ: "Em biết anh sẽ đồng ý mà."

Chu Cận Xuyên cười khổ: "Có người vợ tốt như em, anh vui mừng còn không hết, sao có thể cản trở em được."

Thống nhất xong chuyện ở lại, Tô Ý dặn dò anh chú ý an toàn, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Mặc dù mới xa nhau mấy ngày, nhưng cả hai đều rất nhớ nhung đối phương.

DTV

Cho dù không nói ra, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được.

Sau khi Tô Ý cúp điện thoại, quân đội của Lâm Hạo Nam đã sẵn sàng rút lui, để hỗ trợ công tác khắc phục hậu quả thiên tai tại địa phương.

Nước lũ rút đi, rất nhiều xác động vật c.h.ế.t trôi cần được tiêu độc và chôn cất.

Còn rất nhiều công tác phòng chống dịch bệnh cần được triển khai.

Ngoài ra, những người dân được di dời đến nơi an toàn, trừ những trường hợp nặng được chuyển đến bệnh viện ở các thành phố khác, còn lại đều được bố trí ở lại các điểm tập trung tạm thời.

Tô Ý cùng Từ Đan đến đó giúp đỡ.

Mỗi khi nấu ăn, cung cấp nước uống, cô đều bí mật cho thêm nước linh tuyền vào để mọi người nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 763: Chương 763



Ngoài ra, vết thương của Lâm Hạo Nam cũng dần dần lành lặn dưới sự chăm sóc của Từ Đan.

Người dân ở khu vực phía Đông cũng bắt đầu được di dời ra khỏi huyện, chỉ trong vòng hai ngày, tất cả đều đã được đưa đến nơi an toàn.

Mặc dù mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng khi nghe tin vui này, ai nấy đều phấn chấn.

Đặc biệt là Tô Ý, người đã chờ đợi Chu Cận Xuyên từ lâu, cô liên tục hỏi han tin tức về đội của anh.

Nhưng hỏi han mãi, vẫn không nhận được tin tức gì.

Bộ đàm cũng không liên lạc được.

Tô Ý lo lắng đến mức như kiến bò chảo nóng.

Thấy vậy, mọi người cũng giúp cô hỏi han, cuối cùng, Từ Đan đã tìm được tin tức về Chu Cận Xuyên từ những người lính bị thương được đưa về.

Từ Đan nghe xong thì gọi Tô Ý và Lâm Hạo Nam đến.

"Có tin tức về sư đoàn trưởng Chu rồi."

Người báo tin là một chiến sĩ trẻ, vì bị thương nên được đưa về đây.

Vừa nhìn thấy Tô Ý, anh ta nhận ra đây là vợ của Chu Cận Xuyên nên nói:

DTV

"Chuyện xảy ra đột ngột, sư đoàn trưởng Chu không kịp liên lạc với mọi người.

Biết tôi sắp được chuyển về khu vực phía Tây, anh ấy đã dặn dò tôi báo tin cho mọi người, đừng lo lắng."

Tô Ý và Lâm Hạo Nam đều ngây người: "Anh ấy vào núi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở khu vực phía Đông?"

Chiến sĩ trẻ không dám giấu giếm trước mặt Lâm Hạo Nam mà kể lại tất cả những gì anh ta biết.

"Ban đầu, chúng tôi đã chuẩn bị rút lui cùng với những người dân được cứu hộ cuối cùng, nhưng sư đoàn trưởng Chu đột nhiên nhận được điện báo, nói rằng có một ngôi làng ở phía Đông Bắc vẫn chưa liên lạc được, hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài."

"Sau đó, sư đoàn trưởng Chu cử máy bay trực thăng đến kiểm tra tình hình, phát hiện có lũ quét ở khu vực miền núi.

Nhưng địa hình ở đó rất phức tạp, sương mù dày đặc, tầm nhìn hạn chế, nên sư đoàn trưởng Chu đành phải đích thân dẫn đội đi bộ vào núi để kiểm tra."

Nghe nói Chu Cận Xuyên dẫn theo một đội nhỏ vào núi cứu hộ, Tô Ý choáng váng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Huyện An có ba mặt giáp núi, núi non trùng điệp.

Hơn nữa, Chu Cận Xuyên và đồng đội đều được điều động từ nơi khác đến, đây là lần đầu tiên họ đến huyện An, còn chưa quen thuộc với địa hình của huyện, huống chi là địa hình trong núi.

Nghĩ đến việc Chu Cận Xuyên lúc này đang ở đâu đó trong núi, Tô Ý lo lắng đến mức tim như thắt lại.

"Anh hai, Cận Xuyên chỉ mang theo một ít người như vậy, liệu có ổn không? Nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Bây giờ cũng không liên lạc được."

Lâm Hạo Nam cũng lo lắng, tự trách bản thân rằng đáng lẽ hôm qua nên đến đó xem xét tình hình.

Lâm Hạo Nam đi đi lại lại trong lều một hồi rồi quyết định: "Anh sẽ đến hỗ trợ cậu ấy.

Cậu ấy đi gấp gáp, lại không đủ người, chúng ta thì khác, chúng ta đã nghỉ ngơi gần hai ngày rồi."

Nói xong Lâm Hạo Nam liên lạc với cấp trên, xác định vị trí của ngôi làng.

Hiện tại vẫn chưa thể đi thẳng vào trung tâm huyện, Lâm Hạo Nam bàn bạc với mọi người rồi quyết định lái xe vòng qua phía Bắc của huyện, rồi từ đó, đi về phía Đông.

Tuy đi đường vòng sẽ xa hơn, nhưng bù lại có thể lái xe, có thể mang theo nhiều đồ đạc hơn.

Đến lúc đó, đại quân sẽ đóng quân ở chân núi, một đội nhỏ sẽ đi bộ vào núi để hỗ trợ.

Xác định xong lộ trình, tiếp theo là chọn lựa những người tham gia cứu hộ ở khu vực miền núi.

Lâm Hạo Nam dựa vào tình hình sức khỏe của mọi người rồi chọn ra mười mấy chiến sĩ có thể lực tốt nhất, có kinh nghiệm đi rừng để cùng đi.

Sau khi Lâm Hạo Nam sắp xếp xong mọi việc, mọi người nhanh chóng phân công nhau đi chuẩn bị.

Lâm Trạch Tây thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ muốn đi theo: "Anh hai, em đi cùng anh, tay anh còn đang bị thương, em đi theo để chăm sóc cho anh."

Lâm Hạo Nam ngạc nhiên: "Em nói linh tinh gì vậy! Vết thương trên tay anh đã gần khỏi rồi, em đi theo để anh cứu người hay là để anh chăm sóc em?"

Lâm Trạch Tây bĩu môi: "Em không cần anh chăm sóc, biết đâu em còn có thể chăm sóc cho anh đấy."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 764: Chương 764



Chưa đợi Lâm Hạo Nam phản đối, Tô Ý cũng lên tiếng: "Anh hai, em cũng muốn đi cùng.

Anh yên tâm, em và anh ba sẽ không làm vướng chân anh, mấy ngày nay chúng em cũng đã học được kha khá kỹ năng sinh tồn trong rừng rồi."

Lâm Hạo Nam không thèm suy nghĩ đã từ chối luôn: "Không được! Anh biết em lo lắng cho Cận Xuyên, anh hứa với em nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cậu ấy, nhưng em không thể đi."

DTV

Tô Ý muốn khóc: "Anh hai, em đến đó không chỉ vì lo lắng cho Cận Xuyên mà còn muốn góp một phần sức lực.

Mấy ngày nay anh cũng thấy rồi đấy, chúng em thực sự sẽ không làm phiền anh."

Quan trọng nhất là, đường vào khu vực miền núi chỉ có thể đi bộ.

Lượng vật tư mang theo chắc chắn là không đủ.

Cô đi theo, có thể mang thêm đồ từ không gian vào, biết đâu có thể cứu mạng người khác.

Lâm Hạo Nam vẫn không yên tâm: "Đường núi không giống như em nghĩ đâu, rất khó đi đấy."

Lâm Trạch Tây phụ họa: "Anh hai, chúng em biết đường núi khó đi, nhưng anh cũng biết mà, nhiều người đi cứu hộ như vậy cũng cần có người lo hậu cần chứ, nấu ăn hay chăm sóc người bị thương cũng đều cần người, bây giờ không còn nhiều người có thể làm việc được nữa."

Vừa dứt lời, Từ Đan vốn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: "Báo cáo, tôi cũng xin đi theo, nếu có người bị thương, chúng ta có thể kịp thời cứu chữa."

Lâm Hạo Nam: “..."

Nói mãi, không những không thuyết phục được ai, ngược lại càng ngày càng đông người muốn đi.

Thấy đội cứu hộ sắp sửa lên đường Lâm Hạo Nam biết không thể kéo dài thêm nữa.

Anh đành phải đồng ý tạm thời đưa ba người đến chân núi.

Còn chuyện lên núi, anh nhất định sẽ không đồng ý.

Đoàn xe vòng qua huyện từ phía Tây sang Bắc, rồi từ Bắc sang Đông mất gần ba tiếng đồng hồ, phải đi đường vòng rất nhiều, cuối cùng cũng đến được chân núi gần ngôi làng nhất.

Vừa xuống xe, mọi người đã nhìn thấy dấu vết của đống lửa đã tắt trên bãi đất trống, biết là đội của Chu Cận Xuyên hôm qua chắc chắn đã đến đây, cũng là từ đây vào núi.

Lâm Hạo Nam lập tức ra lệnh cho mọi người dừng chân, bắt đầu dựng trại ở chân núi.

Đồng thời, anh dẫn theo hai người đi khảo sát địa hình, tìm đường vào núi.

Đáng tiếc là, con đường mòn vào núi đã bị lũ quét phá hủy, dọc đường còn có nhiều điểm sạt lở đất, không thể nào đi qua được.

Mở đường mới cũng không khả thi, hơn nữa còn dễ gây ra tai nạn lần hai.

Nhìn dấu chân in trên mặt đất, có vẻ như đội của Chu Cận Xuyên đã leo lên núi.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Lâm Hạo Nam quyết định dẫn mọi người leo l*n đ*nh núi từ phía rừng sau đó quan sát địa hình thì đi xuống núi từ phía bên kia để vào làng.

Rạng sáng hôm sau.

Lâm Hạo Nam đã trang bị đầy đủ, mang theo càng nhiều vật tư cứu hộ càng tốt trên lưng.

Anh ta định nhân lúc Tô Ý và mọi người còn đang ngủ thì lặng lẽ xuất phát, tránh cho họ lại đòi đi theo.

Ai ngờ, đội vừa tập hợp xong thì Tô Ý và Từ Đan đã bước ra từ lều của họ.

Hai người cũng đã trang bị đầy đủ.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Trạch Tây cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy ra ngoài.

"Ba người không được đi, ở lại đây chờ tin tức của anh.

Nếu tìm thấy Cận Xuyên, sau khi xác nhận mọi người đều an toàn, anh sẽ b.ắ.n pháo hiệu."

Lần này, Tô Ý và Lâm Trạch Tây không nói gì mà để Từ Đan nói thay: "Đồng chí Lâm, tôi cũng là quân nhân, tôi đã từng vào rừng cứu hộ, có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tôi không sao."

"Còn Tô Ý, tối qua cô ấy cũng đã nói với tôi về suy nghĩ của mình, tôi thấy cô ấy không phải là người thích mạo hiểm, trên đường đi tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nếu thực sự không ổn, tôi sẽ đưa hai người họ xuống núi."

Nói xong thấy Lâm Hạo Nam vẫn còn do dự, cô ấy thúc giục: "Đồng chí Lâm, đừng lãng phí thời gian nữa, trời sắp sáng rồi, chúng ta xuất phát thôi!"

Lâm Hạo Nam cảm thấy mình bị ba người này "ăn h**p", anh nói gì cũng không có tác dụng.

Anh đành phải phất tay: "Thôi được rồi, đi hết đi! Nhưng tôi nói trước, nếu như có một người trong ba người không chịu đựng nổi thì cả ba người phải cùng nhau xuống núi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 765: Chương 765



Lâm Hạo Nam chắc chắn rằng Tô Ý và Lâm Trạch Tây chưa đến lưng chừng núi đã kêu mệt.

Ai ngờ, hai người vẫn bám sát đội ngũ, cho đến khi lên đến đỉnh núi cũng khuông có ý định quay về.

Trên núi, cây cối rậm rạp, cộng thêm mưa liên tục mấy ngày qua, đường đi càng thêm trơn trượt.

Tô Ý men theo dấu chân của Chu Cận Xuyên, cắn răng leo lên núi, ống quần ngày càng nặng dần dần bị bùn đất bám đầy.

Để không làm chậm trễ tiến độ của mọi người, thỉnh thoảng Tô Ý lại uống vài ngụm nước linh tuyền.

Cô dần dần đi đến giữa đội hình.

Ngay cả Lâm Hạo Nam, người trước nay phản đối việc ba người này lên núi cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Mọi người xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, đến khi mặt trời lên cao, mới đến được đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Dưới chân núi, nước lũ cuồn cuộn, con suối và ngôi làng được đánh dấu trên bản đồ đã biến mất từ lâu.

Lâm Trạch Tây kinh ngạc thốt lên: "Ngôi làng đâu? Người đâu? Không lẽ bị nước cuốn trôi hết rồi sao?"

Tô Ý trừng mắt nhìn anh ta: "Không đâu, nếu như vậy thì chúng ta đã nhìn thấy bóng dáng đội của Cận Xuyên ở chân núi rồi, nhưng bây giờ họ cũng biến mất, chứng tỏ họ đã tìm được nơi trú ẩn an toàn."

Nghe Tô Ý nói xong, Lâm Trạch Tây cũng nhận ra vừa rồi mình không nên nói như vậy, vộ vàng "phù phù phù" nhổ nước bọt mấy cái: “Em gái nói đúng, dân làng chắc chắn đã tìm chỗ an toàn để trốn rồi, nhưng vùng này rộng lớn như vậy, họ sẽ ở đâu chứ?"

Lâm Hạo Nam đứng trên cao quan sát một lúc, sau đó chỉ tay giải thích: "Vị trí làng ban đầu ở chỗ kia, bị lũ quét trực diện, nếu họ chạy trốn thì chắc chắn là chạy về hai bên, hoặc là trên ngọn núi chúng ta đang đứng, hoặc là trên ngọn núi đối diện."

Lâm Trạch Tây bừng tỉnh: “Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng xuống núi tìm người thôi."

Ngay lập tức, mọi người vừa gọi vừa đi xuống núi.

DTV

Đáng tiếc là cho đến khi xuống đến chân núi, họ vẫn không tìm thấy dân làng hay Chu Cận Xuyên và đội của anh.

"Bây giờ chỉ còn cách sang bên kia tìm kiếm thôi!"

Lúc này, Tô Ý cũng đang cố gắng tìm kiếm dấu vết mà Chu Cận Xuyên đã đi qua.

Cô nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện ra dấu vết của Chu Cận Xuyên ở bờ bên kia con sông đang cuồn cuộn chảy.

"Anh hai, anh nhìn xem, kia có phải là bè tre mà Cận Xuyên để lại không?"

Lâm Hạo Nam nhìn về phía xa, vui mừng khôn xiết: “Đúng rồi, có lẽ họ cũng đã sang bờ bên kia.

Bè tre vẫn còn ở đó, chứng tỏ họ vẫn đang ở bên kia."

Phát hiện này khiến mọi người trong đội đều phấn khích, nhanh chóng phân công nhau hành động.

Người chặt tre, người làm bè tre.

Còn Tô Ý và Từ Đan vội vàng chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản.

Sau khi bè tre đã hoàn thành, mọi người vội vàng ăn vài miếng rồi chuẩn bị qua sông.

Dòng nước chảy xiết, Lâm Hạo Nam ra lệnh cho mọi người buộc chặt các bè tre lại với nhau.

Khi qua sông, anh kéo Tô Ý sát bên mình, sợ cô sơ ý rơi xuống nước.

Tô Ý cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Đan, kéo cô ấy đến bên cạnh mình và anh hai để chăm sóc.

Tình huống khẩn cấp, mọi người không còn câu nệ nam nữ, cùng nhau sang bờ bên kia.

Vất vả lắm mới đến được bờ bên kia, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không kịp nghỉ ngơi, Lâm Hạo Nam dẫn đầu khảo sát tình hình xung quanh và dấu chân mà Chu Cận Xuyên và những người khác để lại, sau đó dẫn mọi người leo lên ngọn núi đối diện.

Ngọn núi này còn hùng vĩ hơn ngọn núi vừa rồi, trên núi có rất nhiều đá lớn, là một ngọn núi đã thực sự, điều này càng củng cố thêm suy nghĩ của mọi người.

Nếu xảy ra lũ quét, chắc chắn mọi người sẽ chọn trèo lên những ngọn núi như thế này để tránh thiên tai.

Mọi người vừa gọi vừa leo núi, trời dần tối, xung quanh trở nên u ám.

Trong khu rừng tối tăm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của động vật.

Đúng lúc Tô Ý đang căng thẳng, đột nhiên phía trước xuất hiện vài ánh sáng lập lòe.

Tô Ý vội vàng kêu lên: “Anh hai, anh nhìn kìa!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 766: Chương 766



Lâm Hạo Nam cũng lập tức nhận ra đó là đội của Chu Cận Xuyên: “Là họ mang đuốc đến đón chúng ta, mau lên!"

Nhìn thấy ánh đuốc, mọi người như nhìn thấy hy vọng, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng tan biến hết.

Mấy người đối diện cũng vừa mừng vừa sợ: “Thủ trưởng Chu, có phải có người đến hỗ trợ chúng ta rồi không?"

Chu Cận Xuyên vội vàng bước nhanh hơn, rồi nhìn thấy Lâm Hạo Nam đang dẫn đầu đoàn người.

Anh không khỏi kinh ngạc: “Hạo Nam, sao anh lại đến đây?"

Lâm Hạo Nam quan sát Chu Cận Xuyên từ trên xuống dưới, thấy anh không sao mới gật đầu nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, nếu không em gái anh lo c.h.ế.t mất."

Nhắc đến Tô Ý, Chu Cận Xuyên như cảm nhận được điều gì, vội vàng giơ cao ngọn đuốc tìm kiếm bóng dáng cô phía sau đội ngũ.

Rồi anh nhìn thấy Tô Ý đang đứng ở cuối hàng, mồ hôi nhễ nhại.

Tô Ý cũng đã dừng bước, nhìn về phía anh.

Ánh mắt của hai vợ chồng giao nhau trong ánh lửa leo lắt.

Tâm trạng của cả hai đều rất phức tạp.

Nhìn thấy mặt và tóc Tô Ý lấm lem bùn đất, quần áo, đặc biệt là ống quần dính đầy bùn, Chu Cận Xuyên từ kinh ngạc và tức giận chuyển sang đau lòng.

Anh vội vàng dặn dò Lâm Hạo Nam vài câu, sau đó bảo mọi người tiếp tục đi về phía trước, tìm đến doanh trại.

Đợi mọi người đi khuất, Chu Cận Xuyên mới sai bước về phía Tô Ý.

"Đã nói là không cho em đến khu vực phía Đông, vậy mà em còn dám vào tận núi sâu."

Tô Ý biết anh lo lắng cho mình nên đưa tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu: “Em ở khu vực phía Tây đợi anh mãi, nhưng lại nhận được tin anh vào núi.

Em lo lắng cho anh nên mới năn nỉ anh hai đưa em đến đây."

Chu Cận Xuyên vừa lo lắng vừa tự trách.

Ôm cô vào lòng, anh nghẹn ngào không nói nên lời trách móc.

Ôm cô một lúc lâu, anh mới thở dài: “Thật là bó tay với em."

Vừa dứt lời, Tô Ý đã bật khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô khiến Chu Cận Xuyên giật mình, anh vội vàng buông cô ra, quan sát kỹ lưỡng: “Em bị thương ở đâu à?"

Tô Ý lau nước mắt bằng tay áo không mấy sạch sẽ, nói: "Không bị thương, là râu anh đ.â.m người ta đau quá."

Mới mấy ngày không gặp, Chu Cận Xuyên đã gầy đi rất nhiều, trông tiều tụy hẳn.

Lúc nãy ôm anh, cô còn cảm thấy hơi đau.

Râu ria xồm xoàm, cộng thêm quầng thâm dưới mắt, trông anh thật tiều tụy.

Nhìn anh như vậy, cô cảm thấy lòng đau như bị kim châm.

Chu Cận Xuyên biết vợ đau lòng cho mình, cười toe toét với cô: “Mấy ngày nay anh bận quá nên không để ý, anh không sao.

Em có mệt không?"

Tô Ý gật đầu: “Mệt!"

Để Lâm Hạo Nam không đuổi mình xuống núi, cô đã cắn răng đi theo đến tận đây, lòng bàn chân không biết đã phồng rộp bao nhiêu.

Trên đường đi, cô không dám nói với ai, cũng không dám kêu mệt.

Giờ đây, trước mặt Chu Cận Xuyên, cuối cùng cô cũng được thư giãn hoàn toàn.

Chu Cận Xuyên cũng đoán được tình trạng của cô.

Bình thường cô không bao giờ leo núi, đến nơi này quả thực là rất vất vả.

DTV

Nghĩ vậy, anh càng thêm đau lòng.

Anh ngồi xổm xuống nói với cô: "Em cầm đuốc, anh cõng em về."

"Không cần đâu, em đã đi đến tận đây rồi."

"Không giống nhau, bây giờ có anh ở đây, em không cần phải cố gắng."

Tô Ý nghẹn ngào, dựa vào lưng anh.

Chu Cận Xuyên bước đi vững vàng, cùng cô từng bước về nơi đóng quân.

Đến nơi, Tô Ý mới phát hiện ra sườn núi này có một hang động lớn hình thành tự nhiên.

Đội của Chu Cận Xuyên và dân làng đều đang trú ẩn ở đây.

Lúc hai người bước vào, mọi người đều đang vui mừng nhận mì ăn liền và nước sạch mà Lâm Hạo Nam và những người khác mang đến.

Nhìn thấy hai người bước vào, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía họ.

Tô Ý cứng người, muốn nhanh chóng xuống khỏi lưng Chu Cận Xuyên.

Nhưng anh không có ý định thả cô xuống: “Anh đưa em về lều của anh."

Chu Cận Xuyên vội vàng dặn dò Lâm Hạo Nam vài câu, sau đó tiếp tục cõng Tô Ý đi vào trong đến trước lều của mình mới thả cô xuống.

"Điều kiện có hạn, em nghỉ ngơi tạm ở đây nhé."

Nói xong, anh định cởi giày cho cô.

Tô Ý vội vàng ngăn anh lại: “Để em tự làm, bẩn lắm.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 767: Chương 767



Chu Cận Xuyên cười khẽ: “Chúng ta là vợ chồng, có gì mà phải ngại ngùng.

Hơn nữa, anh không chê em đâu."

Nói xong, anh cởi đôi giày lấm lem bùn đất của Tô Ý ra.

Lúc này, giày của Tô Ý đã ướt sũng, tất bên trong cũng vậy.

Sau khi cởi tất ra, hai bàn chân trắng bệch, những vết phồng rộp đỏ chót trông càng nhức nhối.

Chu Cận Xuyên cụp mắt xuống đáy mắt tràn đầy đau lòng và tự trách.

"Em ngồi đây đợi anh, anh đi lấy nước nóng cho em rửa chân."

Tô Ý kéo anh lại: “Không cần phiền phức như vậy đâu, anh cũng vào đây tắm rửa sạch sẽ đi."

Nói xong, cô đóng cửa lều, dắt Chu Cận Xuyên vào không gian.

Vừa bước vào không gian, không khí trong lành, khô ráo, sạch sẽ khiến tinh thần hai người sảng khoái.

Không kịp rửa mặt, Tô Ý vội vàng lấy nước suối linh tuyền cho anh uống để bồi bổ cơ thể sau những ngày vất vả.

Cho anh uống nước xong, Tô Ý lấy cơm canh nóng hổi đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra: “Mấy ngày nay anh chưa được ăn cơm tử tế phải không? Nhanh ăn chút gì đi."

Chu Cận Xuyên thật sự rất đói, nhưng anh vẫn lo lắng cho vết thương ở chân Tô Ý.

Anh vội vàng lấy nước giúp cô rửa sạch chân, sau đó lấy hộp cứu thương ra, chích vết phồng rộp, sát trùng.

Chuẩn bị băng bó thì bị Tô Ý ngăn lại.

"Không cần phiền phức vậy đâu, em định đi tắm, ngâm chân trong nước là được rồi."

Chu Cận Xuyên đỏ mặt, vội vàng ừ một tiếng: “Vậy em đi tắm trước đi, anh ở đây chờ em."

Tô Ý mỉm cười: “Không cần chờ em đâu, anh cứ ăn cơm đi, em tắm nhanh thôi."

Trong không gian trống rỗng, ngoài vật tư chất đống, không có gì che chắn.

Nhưng lúc này, Tô Ý cũng không còn quan tâm đến điều đó nữa.

Toàn thân lấm lem bùn đất và mồ hôi khiến cô cảm thấy khó chịu, vội vàng cởi bỏ quần áo bẩn và bước vào bồn tắm.

Tắm rửa xong và thay quần áo sạch sẽ, Tô Ý cảm thấy như được hồi sinh, từng lỗ chân lông đều thoải mái.

Khi cô quay lại chỗ Chu Cận Xuyên, anh cũng đã ăn xong, sắc mặt hồng hào hơn hẳn.

"Lát nữa anh còn nhiệm vụ gì không?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô, lắc đầu: “Tạm thời chưa có.

Lúc nãy Hạo Nam đã phát tín hiệu ra bên ngoài, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu đào đường từ hai phía, tối nay để mọi người nghỉ ngơi cho khỏe."

Tô Ý vui mừng gật đầu: “Vậy anh cũng mau đi tắm đi, lát nữa em cạo râu cho anh, ngủ một giấc cho ngon."

Chu Cận Xuyên cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ có vợ ở bên cạnh thật tốt.

DTV

Sau một đêm nghỉ ngơi, Chu Cận Xuyên như được tiếp thêm năng lượng.

Sáng hôm sau, khi anh bước ra khỏi lều, Lâm Hạo Nam và những người đã dậy từ sớm đều ngạc nhiên.

"Không tệ nha, hôm qua gặp anh tôi còn tưởng gặp ma.

Bây giờ râu đã cạo sạch sẽ, quần áo cũng thay mới, mặt mũi cũng tươi trẻ sáng sủa."

Những người đi cùng Chu Cận Xuyên, nhìn thấy anh đột nhiên trở nên tràn đầy sức sống như vậy cũng không khỏi ghen tị.

Người có vợ chăm sóc quả nhiên khác biệt.

Nhưng có mấy người phụ nữ có thể chịu khổ, chạy đến tận núi sâu này chứ?

Ghen tị cũng vô ích.

Tô Ý bị mọi người khen ngợi đến mức ngại ngùng.

Tối qua, cô chỉ lo nấu nướng cho Chu Cận Xuyên, giúp anh hồi phục sức khỏe nên không chăm sóc được những người khác.

Bây giờ có cơ hội, cô cùng mọi người chuẩn bị bữa sáng, nấu một nồi cháo nóng cho mọi người ăn.

Nồi và gạo đều do dân làng mang đến.

May mắn thay, trưởng thôn ở đây rất sáng suốt và dũng cảm.

Nhận thấy thời tiết bất thường, ông ấy đã cho mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lên núi.

Vì vậy, khi lên núi, mọi người đều mang theo nồi niêu xoong chảo, quần áo, chăn màn của mình.

Có nồi và gạo, Tô Ý cùng Từ Đan nấu một nồi cháo lớn cho mọi người.

Sợ cháo không đủ dinh dưỡng Tô Ý còn lén lấy thêm rau trong không gian băm nhỏ cho vào nấu cùng.

Mùi cháo thơm phức thu hút mọi người.

Lâm Trạch Tây là người đầu tiên nếm thử, không khỏi xuýt xoa: “Ngon quá, em gái, em lấy rau ở đâu ra vậy?"

Đối với điều này, Tô Ý đã nghĩ ra lý do: “Rau dại em hái ở ngoài đấy."

"Em không sợ rau dại có độc à?"

"Có độc hay không, em còn không biết sao?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 768: Chương 768



Lâm Trạch Tây nhớ ra em gái học trung y, thường xuyên tiếp xúc với thảo dược nên yên tâm ăn cháo.

Sau khi cháo chín, Tô Ý lại lấy thêm bánh quy ra chia cho mọi người.

Lâm Trạch Tây vẫn là người tò mò nhất: “Cái túi của em chứa bao nhiêu bảo bối vậy?"

Tô Ý mỉm cười: “Không nói cho anh biết, dù sao cũng có rất nhiều đồ ăn.

Bọn em là hậu cần, không thể để mọi người ăn mì ăn liền mãi được."

"Cũng đúng."

Ăn sáng xong, mọi người đi xem tình hình của dân làng.

Mặc dù mọi người mang theo đủ quần áo và đồ ăn, nhưng trong làng thiếu thuốc men.

Hang động ẩm ướt, lạnh lẽo, ở liên tục mấy ngày nay, mọi người đều bị cảm lạnh, có người ho, người thì sốt.

Tuy Từ Đan mang theo thuốc, nhưng vẫn không đủ.

Hơn nữa, phần lớn thuốc men đều dùng để điều trị vết thương ngoài da, cô ấy mang theo rất ít thuốc trị cảm cúm.

Đúng lúc Từ Đan đang lo lắng, Tô Ý đã kéo Chu Cận Xuyên ra khỏi hang.

Cô tìm kiếm trong bụi cỏ một lúc, sau đó mang theo hai loại thảo dược quay lại.

DTV

"Chị Từ Đan, chị xem đây là gì?"

Từ Đan ngơ ngác nhìn.

Lúc này Tô Ý mới nhớ ra cô ấy học y học phương Tây, không nhận ra thảo dược cũng là chuyện bình thường, vội vàng giới thiệu: "Đây là lá tía tô và cây ma hoàng, hai loại thảo dược này nấu thành canh là có thể giúp mọi người giải cảm."

Mắt Từ Đan sáng lên: “Em còn biết cả trung y nữa sao?"

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Em học được chút ít."

Thấy cô khiêm tốn như vậy, Lâm Hạo Nam không nhịn được ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Em gái anh là học trò của lão Tôn."

Từ Đan trợn mắt ngạc nhiên: “Thảo nào em lại giỏi như vậy! Trước đây ở khu vực phía Tây, chị đã cảm thấy em có vẻ hiểu biết về y thuật.

Tô Ý ngại ngùng chớp mắt: “Chị Từ Đan cũng rất giỏi, hôm qua leo núi, chị còn không thở gấp, hơn nữa, vết thương của anh hai cũng được chị điều trị rất tốt."

Từ Đan cũng ngại ngùng cúi đầu, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Hạo Nam: “Chị không còn cách nào khác, sợ bị người nào đó đuổi về thôi."

Nghe thấy cuối cùng chủ đề lại quay sang mình, Lâm Hạo Nam ngượng ngùng cười.

Sau đó, anh ta vội vàng lấy hai loại thảo dược từ tay Tô Ý: “Hai người đi đun nước trước đi, bọn anh đi tìm thêm thảo được."

Lâm Hạo Nam tuy không còn trẻ, nhưng chưa từng yêu đương.

Từ thời sinh viên, anh đã thi vào trường quân đội, ngày ngày chỉ biết huấn luyện và làm nhiệm vụ, hiếm khi tiếp xúc với con gái, càng không biết cách giao tiếp với họ.

Từ Đan chỉ trêu chọc một chút, anh đã ngượng ngùng không biết nói gì.

Thấy anh bỏ chạy, Tô Ý không nhịn được giải thích với Từ Đan thay anh: “Anh hai em là vậy đó, anh ấy ít nói, cũng chưa từng giao tiếp nhiều với con gái, chị đừng để bụng.

Từ Đan không nói gì, chỉ mỉm cười rộng lượng: “Không sao, thật ra chị thấy đàn ông ít nói như anh trai em cũng tốt.

Nào, chúng ta nhanh chóng đun nước chuẩn bị nấu thuốc thôi."

Trong lúc Tô Ý và Từ Đan đun nước chuẩn bị nấu thuốc, Lâm Hạo Nam đã vào núi hái thuốc, còn Chu Cận Xuyên cũng dẫn một đội đi khảo sát địa hình, chuẩn bị đào đường ra ngoài.

Dân làng thấy vậy cũng tự nguyện ra tay giúp đỡ.

Những thanh niên trai tráng đều đi theo Chu Cận Xuyên đào đường, những người hiểu biết về thảo được đều đi dẫn đường hái thuốc.

Những phụ nữ còn lại đều giúp Tô Ý và Từ Đan dựng bếp, nhóm lửa.

May mắn thay, hôm nay trời rất đẹp, nắng chói chang.

Nước lũ dưới chân núi cũng đang rút dần.

Thấy thời tiết tốt như vậy, Tô Ý và Từ Đan tổ chức cho những người dân không khỏe ra khỏi hang động đến nơi có nắng để sưởi ấm và xua tan cái lạnh.

Đến trưa, có dân làng hái nấm và bắt được gà rừng trên núi mang xuống cho mọi người cải thiện bữa ăn.

Mọi người cũng lấy gạo và bột mì mình mang theo ra, cùng nhau nấu một nồi lớn.

Có rau dại và nấm, cuối cùng mọi người cũng được ăn một bữa có dầu mỡ.

Sau hai ngày đào bới vất vả, con đường từ trên núi xuống bên ngoài cuối cùng cũng được thông.

Tuy mấy ngày nay mọi người đều rất mệt, nhưng cuộc sống lại rất đơn giản và vui vẻ, mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết, ngoài việc đào đường ra thì còn mong chờ được thưởng thức tay nghề nấu nướng của Tô Ý.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 769: Chương 769



Khi con đường đã thông, nhiều đứa trẻ đều tỏ ra tiếc nuối không muốn rời đi.

Xe cuối cùng cũng lái vào được, nhiều dân làng lên xe, không kìm được nước mắt, vẫy tay chào tạm biệt Tô Ý và mọi người.

Nhìn thấy mọi người lưu luyến như vậy, mấy người Tô Ý cũng cảm thấy buồn.

Nhưng nghĩ đến việc mọi người sẽ được đưa đến nơi ở rộng rãi, sáng sủa và an toàn, không phải chật chội trong hang động ẩm ướt, tối tăm nữa, họ cũng thấy vui mừng thay cho mọi người.

Sau khi toàn bộ dân làng đã được di tản, đội của Chu Cận Xuyên và Lâm Hạo Nam cũng chuẩn bị rút lui.

Đầu tiên, mọi người được đưa đến hậu phương của huyện An, khu vực phía Tây.

Sau khi bàn giao công việc với trung tâm chỉ huy cứu hộ, họ gọi điện về Bắc Kinh báo bình an, rồi mới chuẩn bị trở về.

Từ Đan cũng cố gắng liên lạc với đội của mình, nhưng phát hiện họ đã rút lui từ hôm trước và để lại lời nhắn cho cô ấy.

Như vậy, cô ấy chỉ còn một mình ở lại đây, phải tự tìm cách trở về.

Thấy cô ấy ngơ ngác, Lâm Hạo Nam chủ động nói: "Đồng chí Từ Đan, cô đi cùng chúng tôi về Bắc Kinh nhé!"

Từ Đan đương nhiên vui mừng: “Cảm ơn thủ trưởng Lâm!"

"Không có gì, lần này cô bị lạc đội cũng là vì đi cùng đội chúng tôi vào núi, nói cảm ơn thì phải là chúng tôi cảm ơn cô mới đúng."

Thấy hai người khách sáo qua lại mãi vẫn chưa đi vào vấn đề chính, Tô Ý vội bổ sung một câu: "Anh hai, vậy chị Từ Đan giao cho anh hộ tống nhé! Em sẽ đi cùng xe với anh Cận Xuyên."

Ý của cô là Từ Đan sẽ đi cùng xe với Lâm Hạo Nam.

Lần này đến lượt Lâm Trạch Tây ngơ ngác: “Mỗi người một xe, vậy anh đi xe của ai?"

Tô Ý vội vàng nói: "Anh đi cùng xe với bọn em!"

Cơ hội để anh hai và Từ Đan ở riêng với nhau hiếm hoi như vậy, không thể để anh ba làm hỏng được.

Ai ngờ Lâm Hạo Nam cũng đồng thời lên tiếng: "Để Trạch Tây đi cùng xe với anh."

Thấy cả hai đều muốn mình đi cùng Lâm Trạch Tây hừ lạnh một tiếng: “Muộn rồi, tôi không chọn ai cả, tôi đi cùng xe với những đồng chí khác về!"

Mọi người khởi hành từ sáng sớm, đến Bắc Kinh lúc trưa.

Vào thành phố, xe của Chu Cận Xuyên đi thẳng về khu trung tâm.

Tô Ý hơi ngạc nhiên: “Anh không cần phải đến đơn vị báo cáo trước sao?"

"Không cần, trước khi khởi hành, anh đã gọi điện báo cáo với đơn vị rồi.

Hôm nay mọi người đều mệt mỏi nên để mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tập trung tại đơn vị."

Nghe vậy, Tô Ý vui mừng khôn xiết, chỉ mong mau chóng về nhà.

Đến ngã ba đường Lâm Trạch Tây lại lên xe của Chu Cận Xuyên.

Lâm Hạo Nam cũng chào tạm biệt ba người, nói rằng sẽ đưa Từ Đan về nhà trước, sau đó mới về nhà.

Tuy không biết hai người đã nói chuyện gì trên đường đi, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của hai người, Tô Ý cũng biết họ nói chuyện khá vui vẻ, nên yên tâm về nhà mẹ đẻ trước.

Xe vừa vào cổng, Tô Nhân đã hớt hải chạy ra khỏi nhà, kéo Tô Ý lại quan sát kỹ lưỡng: “Gầy đi nhiều rồi, cũng đen đi một chút, con có bị thương ở đâu không?"

Tô Ý cười toe toét: “Mẹ, con không sao, con khỏe mạnh lắm."

Lâm Trạch Tây bên cạnh không vui: “Mẹ, sao mẹ không hỏi con, tay con còn bị trầy xước này!"

Tô Nhân giả vờ khó chịu, kéo tay anh lại xem một chút: “Không phải đã lành rồi sao? Chẳng còn chút sẹo nào."

Nói xong, bà ấy lại quay sang hỏi Chu Cận Xuyên: "Cận Xuyên thế nào? Có bị sao không?"

DTV

Hỏi han xong, Tô Nhân mới nhận ra Lâm Hạo Nam chưa về, vội vàng hỏi: "Hạo Nam đâu? Sao anh hai con chưa về? Không phải nói là về cùng nhau sao?"

Thấy bà ấy lo lắng, Lâm Trạch Tây cố ý nói với vẻ bí mật: "Anh hai còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, nên bọn con về trước!"

Nghe vậy, Tô Nhân càng lo lắng hơn: “Sao lại còn nhiệm vụ nữa?"

Tô Ý không nhịn được nữa, kéo Tô Nhân lại, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Tây: “Mẹ, mẹ đừng nghe anh ba nói bậy, anh ấy cố ý dọa mẹ đấy.

Anh hai đi đưa chị Từ Đan về nhà thôi."

Tô Nhân bừng tỉnh hiểu ra: “Anh hai con đi đưa Từ Đan về nhà sao? Hai đứa nó thành đôi rồi à?"
 
Back
Top