Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 115: Chương 115



Cử chỉ dịu dàng và giọng nói mềm mại này, Chu Diệu sao có thể chống cự được, anh lập tức giơ tay đầu hàng, đồng ý: “Được, ăn sáng trước.”

“Mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt.

Chu Diệu nghe lời mặc áo khoác vào, đi theo Ôn Duyệt ra khỏi phòng, trong tay còn bưng chậu nước.

“Ra rồi? Vừa lúc, cơm sáng đã nấu xong rồi.” Lý Niệm Thu nhìn vợ chồng son một trước một sau ra tới, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng đã thay quần áo xong và đi ra.

Mấy ngày nay ở trên xe lửa không có thay quần áo, mặc dù là trời lạnh, nhưng ở trên xe lửa mùi gì cũng có, bộ quần áo trên người cũng bắt đầu phát ra mùi hôi.

Phương Lộ Lộ rõ ràng là rất vui, vẫn luôn ở trong lòng của Phương Thạch Đào không chịu xuống, cô bé ôm chặt cổ của Phương Thạch Đào dường như sợ buông ra anh trai của cô bé sẽ biến mất không thấy tăm hơi, hốc mắt cũng hồng hồng, rõ ràng là đã khóc.

Bữa sáng được ăn ở trong phòng, trước bàn vây đầy người, tràn ngập giọng nói lớn tiếng của Nhậm Nghiệp Lương, không khí trở nên rất náo nhiệt.

Lý Niệm Thu cảm thấy rất hứng thú đối với Thượng Hải, vừa ăn cơm vừa dò hỏi những vấn đề liên quan đến Thượng Hải. Mà Nhậm Nghiệp Lương lại là một người nói nhiều, trên cơ bản anh ta sẽ trả lời bất cứ điều gì mà Lý Niệm Thu hỏi.

“Nói như vậy, sự phát triển tiếp theo của Thượng Hải chắc hẳn sẽ thuộc hàng tốt nhất trong nước.” Lý Niệm Thu suy tư, nghĩ thầm thay đổi nguyện vọng đi đến Thượng Hải quả thật không tồi, ở bên kia có rất nhiều cơ hội để phát triển.

Nhậm Nghiệp Lương uống một ngụm canh nóng, mơ hồ không rõ nói: “…… Đó là đương nhiên, Thượng Hải có tiềm lực rất lớn, người ở đó lương một tháng ít nhất cũng ba bốn trăm đồng! Nhìn nơi này của chúng ta xem, một tháng chỉ mấy chục đồng, chậc chậc, không thể so a không thể so.”

Ôn Duyệt cũng đang nghe, nhưng Nhậm Nghiệp Lương không tiết lộ nhiều thông tin về những gì họ đã làm trong mấy tháng qua ở Thượng Hải, chỉ nói Thượng Hải phát triển rất nhanh, không nói rõ bọn họ ở Thượng Hải đang bận rộn cái gì.

Ăn sáng xong, Tưởng Đông giành việc đi rửa chén.

Lý Niệm Thu cùng Nhậm Nghiệp Lương và những người khác ngồi ở trong phòng bà nội Phương sưởi ấm, tiếp tục hỏi những vấn đề liên quan đến Thượng Hải.

Trong khi đó, Ôn Duyệt và Chu Diệu trở về phòng.

“Có hơi buồn ngủ, em ngủ cùng anh một lát được không?” Chu Diệu thấp giọng hỏi.

Tuy không có buồn ngủ nhưng Ôn Duyệt vẫn gật đầu đồng ý, cởi áo khoác chui vào trong ổ chăn, chừa một khoảng trống bên ngoài cho Chu Diệu.

Chu Diệu cũng cởi áo khoác ra nằm lên giường, cánh tay dài vòng qua ôm Ôn Duyệt vào lòng.

Mặt cô dính sát vào n.g.ự.c của Chu Diệu, nghe nhịp tim chậm rãi mà mạnh mẽ của anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy tháng nay anh ở Thượng Hải làm cái gì? Chắc là rất mệt đi, anh thật sự đã gầy đi rất nhiều.”

“Vẫn ổn, thật ra cũng không mệt lắm chỉ là tương đối bận rộn.” Chu Diệu trả lời, “Vừa mới bắt đầu, mệt chút cũng là bình thường.”

Ôn Duyệt tiếp tục hỏi: “Anh đang bận làm gì?”

Chu Diệu: “Anh còn có thể bận cái gì, đương nhiên là bận nghĩ cách kiếm tiền……” Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, cũng càng ngày càng chậm, dần dần biến mất.

Ôn Duyệt ngước mắt lên nhìn thấy Chu Diệu đã nhắm mắt lại ngủ rồi, hô hấp vững vàng đều đều, dưới mắt xanh đen vô cùng rõ ràng.

Nói chuyện mà cũng có thể ngủ thiếp đi, khẳng định là mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Trong mắt cô mang theo vài phần đau lòng, giơ tay vuốt phẳng đôi mày đang cau lại của Chu Diệu trong lúc anh đang ngủ. Cô muốn ngồi dậy nhưng Chu Diệu ôm cô rất chặt, không chịu buông ra. Vì để không đánh thức Chu Diệu, Ôn Duyệt chỉ có thể thành thành thật thật nằm ở bên cạnh anh.

Nằm một lúc cô cũng cảm thấy buồn ngủ, đi theo ngủ một lát.

Ngủ đến giữa trưa, Ôn Duyệt và Chu Diệu mới tỉnh lại.

Cơm trưa là hai chị em Lý Niệm Thu và bà nội Phương chuẩn bị, đều là những món ăn đơn giản tự nấu. Sau khi ba người Chu diệu trở về, trong nhà rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, còn bàn bạc buổi chiều muốn tổng vệ sinh.

Ôn Duyệt: “Các anh mới trở về, nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi lại tổng vệ sinh, đừng vội, đúng rồi, đêm nay chúng ta ăn lẩu thế nào?”

“Được nha!” Nhậm Nghiệp Lương giơ lên đôi tay tán thành, “Chị dâu, chị không biết, ở Thượng Hải cũng có tiệm lẩu, nhưng hương vị của những tiệm lẩu đó cũng không ngon bằng lẩu mà chị nấu! Hơn nữa người ở bên kia không ăn được cay, em rất muốn được ăn cay.”

Ôn Duyệt cong cong đôi mắt: “Vậy buổi tối tôi sẽ làm cay một chút?”

“Cay cay cay! Muốn cay bao nhiêu cũng được!” Nhậm Nghiệp Lương lớn tiếng đáp lại.

Chu Diệu liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương một cái, quay đầu nhìn Ôn Duyệt nói: “Đừng để ý đến tên đó, muốn ăn cay thì chỉ cần cho một đống ớt vào chén của tên đó là được, sau đó khoá cửa nhà vệ sinh lại.”

Vẻ mặt của Nhậm Nghiệp Lương như đưa đám: “Anh, anh thật tàn nhẫn ~!”

Chu Diệu mặc kệ anh ta.

Cơm nước xong, buổi chiều tuy rằng bọn họ không có quét tước vệ sinh, nhưng mỗi cánh vửa ra vào bọn họ đều dán những câu đối và hoa cửa sổ. Lúc Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ra ngoài mua đồ ăn, còn thuận tiện mua hai cái lồng đèn đỏ treo ở bên ngoài cửa sân.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, mặt đất bên ngoài đã có một lớp tuyết đọng, Chu Diệu cầm chổi quét tuyết ở ngoài cửa và trong sân.

Buổi tối mọi người vây quanh ở bên cạnh lò than ăn lẩu, cửa phòng khép hờ, ánh đèn mờ nhạt trong phòng phản chiếu bóng dáng của họ lên cửa kính. Bên ngoài bông tuyết vẫn còn bay, ngẫu nhiên truyền đến tiếng gió gào thét nhưng bị che lấp bởi giọng nói lớn tiếng của Nhậm Nghiệp Lương và tiếng cười ở trong phòng.

“Niệm Thu, ăn tết cậu cũng dẫn theo Tưởng Đông tới huyện thành đi, chúng ta cùng nhau ăn tết, có nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.” Ôn Duyệt mời Lý Niệm Thu đến ăn tết.

Lý Niệm Thu gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau khi ăn lẩu xong và dọn dẹp, Lý Niệm Thu dẫn theo em gái sang căn phòng thuê ở bên cạnh để ngủ và nghỉ ngơi.

Ban ngày Ôn Duyệt đã ngủ rất lâu, buổi tối rất tỉnh táo, một chút cũng không buồn ngủ, cô liền lôi kéo Chu Diệu hỏi về tình huống của bọn họ trong khoảng thời gian này ở Thượng Hải.

Chu Diệu biết tránh không khỏi, liền xóa xóa giảm bớt, chọn mấy cái tốt nói: “Mấy tháng này anh đi theo một người bạn cũ của ba anh ở trong đội xây dựng học tập, sau khi học xong sẽ mang theo lão Phương và Nghiệp Lương ra ngoài làm một mình.”

“Chính phủ bên kia đang mạnh mẽ hỗ trợ mua đất có chiết khấu, cơ hội này không thể bỏ lỡ.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, Chu Diệu đây là muốn đầu quân vào lĩnh vực bất động sản? Anh chàng này quả thật rất nhạy bén, lá gan lại lớn..... Tuy rằng trong tiểu thuyết không có viết ra kết cục của Chu Diệu, nhưng Ôn Duyệt cảm thấy anh có năng lực như vậy, nhất định sẽ không tệ đâu.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 116: Chương 116



“Đang nghĩ cái gì đó?” Chu Diệu nhìn vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên của Ôn Duyệt, nhướng mày hỏi.

Ôn Duyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cong đôi mắt trả lời: “Em là nghĩ anh nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, “Được, đến lúc đó tiền kiếm được đều cho em hết.”

Ôn Duyệt mở to hai mắt, bóng dáng của Chu Diệu hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của cô: “Tất cả đều cho em sao?”

“Ừ, tất cả đều cho em.” Chu Diệu gật gật đầu. Anh không có nhu cầu lớn về tiền bạc, kiếm tiền chỉ là sở thích mà thôi: “Một phân tiền anh cũng không cần, tất cả đều là của em.”

Cô gái nhỏ thích tiền, anh thích kiếm tiền, hai người bọn họ thật là một đôi trời đất tạo thành!

Chu Diệu vui vẻ mà nghĩ, tươi cười trên mặt đều không giấu được.

Ôn Duyệt đoán không được tiếng lòng của Chu Diệu, chỉ cảm thấy anh cười trông rất xấu xa, giơ tay nhéo nhéo mặt anh: “Đây chính là anh nói nha, nếu anh gạt em, hừ hừ.”

Cô híp mắt hừ lạnh hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ở trong mắt của Chu Diệu có vẻ đặc biệt đáng yêu, trái tim anh đập nhanh hơn, ánh mắt sâu thẳm.

Chu Diệu cúi xuống gần mặt Ôn Duyệt, kiềm chế mà hôn trên trán cô một cái.

Cảm nhận được trên trán vừa lạnh vừa ẩm ướt, Ôn Duyệt sửng sốt hai giây, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Ôn Duyệt giơ tay sờ sờ nơi vừa bị hôn, nói chuyện đều có chút gập ghềnh: “…… Lưu manh.”

“Anh chỉ hôn vợ của anh thôi, sao lại trở thành lưu manh rồi?” Chu Diệu nhướng mày, cong môi, cười rất khoa trương làm Ôn Duyệt rất ngứa tay.

Đời trước cô là trạch nữ lại sợ xã hội, ngoại trừ đi làm thì cơ bản cô không giao tiếp với người ngoài, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với người khác giới, cho nên trên phương diện tình cảm cô tương đối đơn thuần. Nhưng dù sao Ôn Duyệt cũng là người sinh ra ở đời sau, thời đại thông tin phát triển.

Không ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Sao cô có thể thua một tên lưu manh ở thập niên 80?

Lòng hiếu thắng của Ôn Duyệt bị nụ cười đắc ý của Chu Diệu khơi dậy. Cô hơi nheo mắt lại, đưa tay ôm lấy mặt Chu Diệu, tầm mắt dừng lại trên cánh môi của anh, tiến lại gần hôn lên môi mỏng của anh.

Đôi môi mềm mại vừa chạm vào liền tách ra.

Ôn Duyệt hôn xong liền bỏ chạy, cô buông tay ra lăn trên giường chui vào trong chăn che đầu lại, giọng nói rầu rĩ: “Em đi ngủ.”

Chu Diệu: “……”

Chu Diệu: “………”

Chu Diệu dại ra hai phút mới kịp phản ứng, lỗ tai đột nhiên đỏ lên rồi chậm rãi lan tràn trên mặt. Bất quá làn da của anh đen, ánh đèn trong phòng lại hơi mờ, cho dù mặt có đỏ cũng rất khó phát hiện.

“Duyệt Duyệt.” Anh phản ứng lại, giọng nói khàn khàn mà mở miệng: “Em vừa rồi, đang làm gì vậy?”

Ôn Duyệt còn chôn đầu ở trong chăn, cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng, “Hôn anh mà, không được sao?”

Mặt mày lạnh lùng sâu thẳm của Chu Diệu tan chảy ngay lập tức, anh nén cười, vỗ nhẹ vào phần chăn đang phồng lên, nhẹ giọng dụ dỗ: “Hôn anh lần nữa được không?”

“Không hôn, em buồn ngủ, muốn ngủ.” Ôn Duyệt lời ít mà ý nhiều.

Chu Diệu cũng biết tốt quá hoá dở, không nói chuyện, tắt đèn cởi áo khoác và áo len ra lên giường. Duỗi tay đào cô gái ở trong ổ chăn ra, ôm cô vào lòng mình, bàn tay to lớn của anh đặt trên bụng nhỏ của cô.

Ôn Duyệt đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.

Chu Diệu tựa cằm vào sau gáy cô, cười hai tiếng, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”

Hai người dựa rất gần, cơ thể của Chu Diệu nóng như bếp lò. Trước kia cô ngủ một mình, cô phải nằm trong ổ chăn hai giờ mới có thể dần dần ấm áp. Hiện tại có Chu Diệu, tay chân vẫn luôn lạnh lẽo của Ôn Duyệt giờ phút này ấm áp vô cùng.

Khi ấm áp cô sẽ dễ buồn ngủ hơn, một lúc sau, mí mắt Ôn Duyệt bắt đầu nặng trĩu, mơ mơ màng màng mà trở mình bò vào trong lòng n.g.ự.c Chu Diệu, tìm một tư thế thoải mái an tâm đi vào giấc ngủ.

Trong lòng n.g.ự.c của Chu Diệu bị lấp đầy, anh thỏa mãn nheo mắt lại, đem người ôm chặt hơn nữa.

……

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chớp mắt liền đến đêm giao thừa.

Bắt đầu từ 5_6 giờ sáng, trong thành vẫn luôn vang lên tiếng pháo nối liền không dứt. Lúc này bầu không khí Tết so với đời sau nồng đậm hơn rất nhiều. Sáng sớm, Ôn Duyệt liền mang theo Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tổng vệ sinh trong nhà.

Lý Niệm Thu cũng dẫn theo em gái lại đây, nghe nói hiện tại nhà bọn họ mùi thuốc s.ú.n.g càng ngày càng dày đặc. Cô ấy dự định sau này sẽ ở lại huyện thành, lười trở về, lúc này bọn người bà Lý cũng không rảnh quan tâm cô ấy, sẽ không có thời gian tới đây tìm phiền toái.

Đây là năm đầu tiên mà Ôn Duyệt trải qua ở niên đại này.

Cô mặc quần áo mới mà Chu Diệu mang từ Thượng Hải về, một chiếc áo khoác màu đỏ, ngày hôm qua cô đã gội đầu, mái tóc đen dài ngang thắt lưng buông xuống phía sau, trên người đeo chiếc khăn quàng cổ mà cô tự đan, đứng ở trước gương Ôn Duyệt còn tưởng rằng mình đã về lại đời sau. Trang phục của cô rất hiện đại.

Chu Diệu cũng mặc một chiếc áo khoác đen kiểu dáng tương tự, mái tóc cắt ngắn trước đây của anh đã dài hơn nhiều, tóc mái lại che khuất ánh mắt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, trông rất đẹp trai, giống như một người mẫu nam sắp bước đi trên sàn catwalk.

Đặc biệt rất đẹp trai, dù sao dáng người kia của anh tựa như giá treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.

“Rõ ràng là quần áo giống nhau, vì sao chúng ta mặc lại hoàn toàn không giống như Diệu ca mặc a?” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng mặc áo khoác đen giống Chu Diệu, nhưng bởi vì chiều cao và dáng người không bằng Chu Diệu cho nên nhìn trông rất bình thường.

Nhậm Nghiệp Lương nhìn Chu Diệu vừa đẹp trai lại phong độ, lại cúi đầu nhìn xuống bản thân mình trông có vẻ càng lùn trong bộ quần áo này, nước mắt hâm mộ gần như muốn rơi xuống.

Chu Diệu không để ý tới tiếng gào thét của Nhậm Nghiệp Lương.

Buổi tối bọn họ ăn một bữa cơm tất niên phong phú, ngày hôm sau, ngày mùng một tết bọn họ nhận được bao lì xì từ bà nội Phương. Tuy rằng bao lì xì tiền không nhiều, nhưng cũng là tâm ý của trưởng bối.

Sau khi ăn sáng đơn giản, bọn họ lên đường trở về thôn.

Mùng một tết có tập tục cúng bái tổ tiên.

Trong thôn cũng rất náo nhiệt, bọn họ vừa mới trở lại thôn liền đụng phải hai vợ chồng Lý Danh Kim, tháng trước vợ của Lý Danh Kim vừa sinh một cậu con trai mập mạp. Bởi vì trước đây vợ của Lý Danh Kim đã kiếm được rất nhiều tiền từ chỗ Ôn Duyệt, cho nên khi hai vợ chồng nhìn thấy Ôn Duyệt và Chu Diệu, tươi cười trên mặt liền rất xán lạn, thậm chí còn đưa cho Ôn Duyệt một phong bao lì xì đỏ.

“Tôi nghe nói cậu đi Thượng Hải sao?” Lý Danh Kim lôi kéo Chu Diệu đến bên cạnh hút thuốc nói chuyện phiếm.

Chu Diệu khẽ cắn tàn thuốc ừ một tiếng.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 117: Chương 117



Lý Danh Kim: “Ở Thượng Hải bên đó như thế nào? Tôi nghe nói chỗ đó tiền lương rất cao, có thật không?”

“Đúng là rất cao.” Ngón tay thon dài của Chu Diệu kẹp thuốc, chậm rãi nhả khói, làn khói màu trắng mờ mịt bao phủ khuôn mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Bất quá không có người quen sẽ rất khó tìm được công việc ở Thượng Hải, anh muốn đi?”

Lý Danh Kim gật đầu: “Đúng vậy, ở nhà kiếm không được bao nhiêu tiền, tôi không muốn sau này con trai tôi giống như tôi, mỗi ngày đối mặt với những mảnh đất này.”

“Nếu anh muốn đi thì sau tết đi cùng tôi, theo tôi làm việc.” Chu Diệu nghĩ đội ngũ của anh cũng đang cần người, đưa Lý Danh Kim theo cũng được, tốt xấu gì cũng là người cùng thôn, hiểu rõ gốc rễ sẽ càng yên tâm hơn.

Lý Danh Kim nhìn sang: “Theo cậu?”

“Ừ, đội ngũ của tôi đang thiếu người. Sẽ rất mệt, nhưng mà sẽ không bạc đãi anh.” Chu Diệu gật gật đầu.

Lý Danh Kim nhăn mày: “…… Cậu để tôi suy nghĩ lại, khi nào thì cậu đi?”

Chu Diệu nhìn Ôn Duyệt đang trêu chọc con trai của Lý Danh Kim ở bên cạnh, cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ, quấn khăn quàng cổ, thoạt nhìn khuôn mặt cô lại nhỏ hơn một chút, đôi má ửng hồng, mi mắt cong cong, nụ cười dịu dàng.

“ Qua tết nguyên tiêu sẽ đi.” Anh nói.

Lý Danh Kim: “Được, chờ tôi nghĩ kỹ lại sẽ nói cho cậu.”

Chu Diệu hơi hơi gật đầu.

Trò chuyện trong chốc lát, Chu Diệu và Ôn Duyệt liền cùng hai vợ chồng Lý Danh Kim tách ra.

Hai người bọn họ trở về Chu gia một chuyến. Chu Thanh Sơn và Lưu Thúy Thúy đều ở nhà, Chu giang Hải và Lâm Phương trước đây nháo mâu thuẫn và ly hôn, điều làm Ôn Duyệt khiếp sợ chính là tuy rằng hai người đã ly hôn nhưng Lâm Phương vẫn còn ở đây...... Ồ, nghe nói Lưu quả phụ đang mang thai con của Chu Giang Hải cũng dọn lại đây ở.

Lúc Ôn Duyệt vừa biết chuyện này, rất là chấn động, trong lòng cô nghĩ liệu chuyện này có ổn không? Sẽ không xấu hổ sao?

Khi cô và Chu Diệu trở về, tình cờ nhìn thấy Lưu quả phụ với cái bụng to. Lưu quả phụ thoạt nhìn trẻ hơn Lâm Phương rất nhiều, cũng khá xinh đẹp, bên cạnh còn có một cậu bé khoảng bốn năm tuổi, chắc là con của người chồng đã c.h.ế.t của Lưu quả phụ.

“Là Chu Diệu và Duyệt Duyệt đúng không?” Lưu quả phụ nhìn thấy hai người, tầm mắt ở trên quần áo của bọn họ đảo qua, cười hỏi: “Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì trong bếp còn có chút bánh trôi, tôi nấu cho các người hai phần.”

Chu Diệu phớt lờ bà ta.

Ôn Duyệt xa cách mà cười cười: “Cảm ơn, chúng tôi đã ăn rồi.”

Phòng của bọn họ vẫn đang khóa, Chu Diệu lấy chìa khóa mở cửa. Lâu lắm rồi không trở về, bên trong tất cả đều là tro bụi, Ôn Duyệt đứng ở cửa đều bị sặc đến đánh vài cái hắt xì, duỗi tay che lại cái mũi.

“Em cũng đừng vào.” Chu Diệu quay đầu lại nhìn cô một cái, vào nhà cũng không làm gì, quét mắt nhìn hai cái rồi khóa cửa lại: “Đi thôi, lên núi.”

Hai người trong tay đều cầm hương cùng giấy vàng, lên núi lần lượt tế bái ông bà và cha mẹ. Trên đường gặp được không ít người cùng thôn, bọn họ từ trong miệng của Nhậm Nghiệp Lương biết được Chu Diệu mang theo hai người bọn họ đi Thượng Hải.

Trước đây khi bọn họ nhìn thấy Chu Diệu đều sẽ xì xào sau lưng anh, nói anh cả ngày chơi bời lêu lổng không có tiền đồ, nhưng bây giờ họ lại khen anh có tài giống như cha của anh, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn.

Chu Diệu đối với những lời này một chút cảm giác đều không có, từ đầu tới cuối chỉ có một biểu tình. Nếu đổi lại là trước đây, khẳng định sẽ có người nói anh không có gia giáo không hiểu chuyện, nhưng bây giờ lại nói người có năng lực đều có chút tính tình.

Bọn họ nói chuyện không bao lâu thì Chu Diệu và Ôn Duyệt liền trở về Phương gia.

Bà nội Phương bọn họ cũng cúng tế tổ tiên xong rồi, đã trở lại.

Nhậm Nghiệp Lương không có quan hệ tốt với người trong nhà, ăn tết cũng không định trở về, vẫn luôn ở Phương gia, mấy năm trước anh ta cũng trải qua như vậy. Mà Nhậm gia cũng coi như không có đứa con trai này, cũng không muốn tìm người về. Dù sao mẹ Nhậm cũng sinh ba người con trai, lại bất công, cảm thấy cũng không sao cả.

Bất quá Nhậm Nghiệp Lương rõ ràng cũng không thèm để ý đến bọn họ, coi bà nội Phương như bà nội ruột mà đối đãi. Nếu không phải biết Nhậm gia không cho phép, Nhậm Nghiệp Lương đã muốn đem họ đổi thành họ Phương hoặc họ Chu rồi.

Bọn họ cũng không có ở lại trong thôn bao lâu, buổi chiều liền trở về huyện thành.

Hương vị tết rất đậm đà, trên đường phố ở huyện thành, trước cửa mỗi nhà đều dán câu đối đỏ, hai bên đường đều đầy bột phấn do pháo nổ, trong không khí cũng nồng nặc mùi pháo.

“Các anh khi nào thì đi?”

Thời tiết rất lạnh, Ôn Duyệt đem môi chôn trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo. Bởi vì miệng bị khăn quàng cổ che lại nên giọng nói nghe có chút rầu rĩ.

Chu Diệu mặc áo len cổ lọ cũng che phủ cằm, anh quét mắt nhìn Ôn Duyệt ở bên cạnh, trả lời: “Qua tết nguyên tiêu sẽ đi.”

Lần này đi rồi, lần sau gặp lại phải đợi đến nghỉ hè, phải chờ gần nửa năm mới có thể gặp lại. Nghĩ tới đây Chu Diệu liền có chút không muốn đi. Nhưng ở Thượng Hải bên kia, anh vừa mới có chút khởi sắc, không thể không đi.

Qua tết nguyên tiêu lại đi đã là dấu hiệu cho thấy sự cứng đầu của anh, thoe lý mà nói tốt nhất là nên rời đi sau tết.

“Trước khi em thi đại học, anh hẳn là sẽ không trở về nữa?” Ôn Duyệt cũng đoán được điểm này.

Chu Diệu rũ mắt, ừ một tiếng.

“Được, vậy anh cứ ở Thượng Hải chờ em đi tìm anh.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt, nghiêng người hơi hơi ngẩng cằm mỉm cười mà nhìn về phía Chu Diệu, nghịch ngợm mà nháy mắt, “Đừng làm cho em thất vọng nha.”

Chu Diệu nhìn cô: “Sẽ không.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, “Ừ, em tin tưởng anh.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền đến tết Nguyên Tiêu. Tết Nguyên Tiêu muốn ăn bánh trôi, nhưng bánh trôi nhân mè đen ăn rất ngấy, cho nên Ôn Duyệt đem bánh trôi làm thành những viên bánh nhỏ không nhân.

Như vậy cô sẽ có thể ăn nhiều hơn một chút.

“Hôm nay các anh có kế hoạch gì không?”

Ăn sáng xong, Ôn Duyệt dò hỏi kế hoạch hôm nay của mấy người Chu Diệu.

“Đi thành phố dạo đi.” Chu Diệu nói, “Dẫn theo bà nội Phương và Lộ Lộ, bọn họ còn chưa tới thành phố.”

Ánh mắt Ôn Duyệt sáng lên: “Được nha.”

Rửa chén đũa xong, Ôn Duyệt và Chu Diệu bọn họ liền mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ đang rất vui vẻ lên xe buýt đi thành phố.

Tết Nguyên Tiêu mọi người đều ở nghỉ ngơi, trên đường rất nhiều người, tuy rằng Tết Âm Lịch đã qua rồi, nhưng hương vị tết vẫn rất nồng đậm. Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, bao gồm cả đèn đường và cây cối hai bên đường cũng đều treo, mang đậm tính lễ hội.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 118: Chương 118



Đến thành phố cũng đã gần 11 giờ, bọn họ liền đi đến một nhà hàng nhỏ ăn cơm trưa, sau đó đến rạp chiếu phim ở bên cạnh cửa hàng bách hóa xem phim.

Bộ phim này là phim hành động võ thuật mới của Hương Giang, khá hay. Tuy nói rạp chiếu phim này so với đời sau đơn sơ rất nhiều, cảm giác cũng không giống nhau. Ở bên ngoài rạp chiếu phim, Chu Diệu còn tiêu tiền mua hạt dưa, bọn họ vừa cắn hạt dưa vừa xem điện ảnh.

Bộ phim này Ôn Duyệt cũng chưa xem, dù sao đây cũng là trong tiểu thuyết, phương diện giải trí và vui chơi không giống với thế giới mà cô ở cũng là bình thường.

Bà nội Phương mang một bộ kính viễn thị mà Phương Thạch Đào vừa mới mua, sau khi nà nội Phương mang lên nhìn vẫn có chút mơ hồ, nhưng so với trước đây thì tốt hơn nhiều.

Bọn họ đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, bị cốt truyện trên màn hình tác động tiếng lòng. Lúc này các hiệu ứng đặc biệt trong phim còn có chút thô ráp, nhưng đối với những người chưa từng tiếp xúc qua phương diện này mà nói thì đây đã rất lợi hại rồi.

Ôn Duyệt cắn xong hạt dưa trong tay rồi, đang chuẩn bị dựa ra sau nghiêm túc xem phim, cổ tay của cô bị Chu Diệu nắm lấy. Anh đẩy những ngón tay tinh tế đang khép lại của Ôn Duyệt ra, đặt một nắm hạt dưa đã lột vỏ vào lòng bàn tay cô.

“Anh không ăn sao?” Ôn Duyệt quay đầu hỏi.

Ánh sáng trong rạp chiếu phim mơ ảo, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình. Ôn Duyệt đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Diệu, nhìn thấy bóng dáng của mình trong con ngươi đen nhánh.

Chu Diệu cười cười, tiếp tục lột hạt dưa còn dư lại trong tay, thấp giọng đáp: “Anh không thích ăn mấy thứ này.”

Ôn Duyệt vẫy tay với anh.

Chu Diệu nhướng mày dựa lại gần, bị Ôn Duyệt nhét vào một nắm nhỏ hạt dưa. Cánh môi của anh chạm vào lòng bàn tay non mềm ấm áp, sửng sốt hai giây mới há mồm.

Ôn Duyệt mỉm cười chuẩn bị thu hồi tay.

Chu Diệu bắt lấy cổ tay của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ôn Duyệt, đối diện với ánh nhìn nghi hoặc của cô, anh nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái ở lòng bàn tay cô.

Ôn Duyệt: “……?”

Ôn Duyệt: “!!”

Khuôn mặt của Ôn Duyệt đỏ bừng, muốn rút tay về lại bị Chu Diệu nắm chặt.

“Chu Diệu!” Chung quanh tất cả đều là người, Ôn Duyệt không dám nói quá lớn chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn Chu Diệu, thanh âm từ kẽ răng phát ra: “Anh, chỗ này nhiều người như vậy, anh đừng có chơi lưu manh……”

Chu Diệu trầm tư suy nghĩ: “Vậy khi không có người thì được không?”

Ôn Duyệt: “…… Không nói chuyện với anh nữa, em muốn xem phim.”

Cô quay đầu không hề nhìn Chu Diệu, nghiêm túc mà nhìn về phía màn hình trước mặt, dường như hình ảnh trong phim thật sự rất hấp dẫn cô.

Chu Diệu tâm tình rất tốt, cũng không buông tay Ôn Duyệt ra, thậm chí còn một tấc lại muốn tiến một thước, mười ngón tay đan vào nhau. Anh bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, mặt mày mỉm cười mà nhìn về màn hình phía trước.

Bộ phim kéo dài gần hai giờ mới kết thúc, Ôn Duyệt và những người khác đứng lên rất có trật tự mà rời đi. Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vẫn còn đang thảo luận cốt truyện của bộ phim, rhoatj nhìn bộ dáng rất kích động.

Từ rạp chiếu phim đi ra đã là 3 giờ chiều.

Bọn họ lại dẫn bà nội Phương và Lộ Lộ đi dạo cửa hành bách hóa và công viên giải trí.

Công viên giải trí mới mở cửa vào năm ngoái, trong công viên có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi và trẻ em, rất náo nhiệt. Phương Lộ Lộ đi vào công viên, giống như một chú chim tự do, chân nhỏ chạy nhảy khắp nới, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn chơi. Nhậm Nghiệp Lương đi theo phía sau Phương Lộ Lộ, dẫn cô bé đi chơi, còn Phương Thạch Đào thì đi cùng bà nội Phương.

Công viên giải trí này ở trong mắt của Ôn Duyệt nhìn có chút đơn sơ, cô dặn dò hai câu nhắc nhở Nhậm Nghiệp Lương đừng dẫn Lộ Lộ đi chơi những trò nguy hiểm. Bất quá lúc này còn chưa có những trò chơi nguy hiểm, tàu lượn siêu tốc cũng chỉ ở thành phố lớn mới có.

“Có muốn đi chơi một chút không?” Chu Diệu quay đầu hỏi.

Ôn Duyệt lắc đầu: “Không chơi, tùy tiện đi một chút thôi.”

Chu Diệu gật đầu: “Được.”

Anh rất tự nhiên mà nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Ôn Duyệt, nói câu “sao tay lại lạnh như vậy”, sau đó vẫn luôn nắm tay cô không buông ra.

“Ngày mai mua vé lúc mấy giờ?” Ôn Duyệt hỏi.

Chu Diệu rũ mắt: “Khoảng 5_6 giờ chiều.”

Trong lòng Ôn Duyệt có chút không muốn, lần này bọn họ tách ra phải hơn nửa năm mới gặp lại, tháng sáu sẽ thi vào đại học. Bất quá trên mặt cô vẫn không hề lộ ra sự miễn cưỡng chỉ mỉm cười nhìn Chu Diệu nói: “Phải cố lên nha, sau khi em thi đại học xong, anh phải đưa em đi chơi ở Thượng Hải.”

Chu Diệu nhướng mày, trong lòng nghĩ Thượng Hải cũng không có chỗ nào đặc biệt để chơi: “Thượng Hải cách Hương Giang không xa, đến lúc đó anh dẫn em đi Hương Giang chơi.”

Hai mắt Ôn Duyệt sáng rực lên: “Được nha.”

Hương Giang Thập Niên 90, cô cảm thấy rất hứng thú.

Chu Diệu và Ôn Duyệt mặc cùng một kiểu áo khoác, một người cao lớn đẹp trai, một người nhỏ xinh dịu dàng, bẻ ngoài và khí chất xuất sắc làm những người chung quanh sôi nổi nhìn về phía họ.

Ôn Duyệt nhìn thấy không ít ánh mắt nữ sinh đều đang nhìn về phía Chu Diệu.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, tóc mái dài che khuất ánh mắt đen đặc sắc bén, quả thật rất đẹp trai.

Từ công viên giải trí đi ra, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối xuống. Bọn họ ăn cơm ở trong thành, nghĩ đến ngày mai còn phải đến thành phố bắt xe lửa, vì thế dứt khoát ở lại khách sạn trong thành phố một đêm.

Đường phố trong thành phố rực rỡ về đêm nhưng so với ban ngày vẫn ít người hơn rất nhiều.

Mấy người Ôn Duyệt đi dạo ở bên ngoài một lát liền trở về khách sạn nghỉ ngơi, sáng hôm sau đưa bà nội Phương và Lộ Lộ đến cửa hàng bách hóa đi dạo. Khoảng 2 giờ chiều, Chu Diệu bảo Ôn Duyệt đưa bà nội Phương và Lộ Lộ trở về huyện thành.

Ôn Duyệt muốn đưa bọn họ lên xe lửa, nhưng thời gian mua vé xe lửa là 6 giờ rưỡi, lúc ấy trời đã tối rồi. Cô còn mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ, Chu Diệu không yên tâm.

Không có cách nào, Ôn Duyệt đành phải mang theo bà nội Phương và Lộ Lộ ngồi xe trở về huyện thành.

“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Xe còn chưa khởi động, Chu Diệu đứng ở dưới cửa sổ xe ngẩng đầu lên nói với Ôn Duyệt, “Trở về anh liền mua máy bàn, em muốn gọi điện thoại cho anh lúc nào cũng được.”

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Được, anh phải chú ý thân thể, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng quá liều mạng.”

Chu Diệu ừ một tiếng, “Anh biết rồi.”

Anh nhìn vào mắt Ôn Duyệt, dường như có rất nhiều điều muốn nói ẩn giấu trong con ngươi đen sâu thẳm, cánh môi hơi giật giật nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.

Xe khởi động chậm rãi chạy về phía trước, Chu Diệu đi theo xe hai bước rồi mới nói: “Phải nhớ đến anh.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 119: Chương 119



Giọng nói trầm thấp rất nhanh bị tiếng xe che lấp.

Ôn Duyệt không nghe thấy, nhưng vẫn thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng cao lớn vẫn đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe buýt, vẫy vẫy tay.

Chờ đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn, Chu Diệu rũ mắt xuống, hai tay đút trong túi áo khoác, xoay người chậm rãi bước đi.

Ba người Chu Diệu đi rồi, cuộc sống một lần nữa trở nên yên bình, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải nhập học. Học kỳ hai của năm cuối cấp là thời điểm quan trọng nhất, mặc kệ là giáo viên hay là học sinh đều bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Tiết tự học buổi tối mọi người càng trở về muộn hơn, thậm chí cả mười phút giải lao, mọi người đều cố gắng tận dụng thời gian ngồi trong lớp học để ôn lại kiến thức.

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đối với kỳ thi đại học rất có nắm chắc, nhưng cũng không có làm gì đặc biệt ngoài việc giờ giải lao sẽ đi ra ngoài đi một chút, trong những lúc khác, họ cũng giống như các bạn học trong lớp, ở trong lớp đọc sách ngoại khóa, ngẫu nhiên thảo luận một chút về tình hình phát triển ở Thượng Hải.

Ngay cả Ôn Hiểu Ngọc cũng thành thật rất nhiều, bất quá cũng có thể là bởi vì trong lớp không ai bằng lòng chơi chung với cô ta.

【 ăn tết náo loạn một hồi, bọn họ đã phân gia, hiện tại đánh chủ ý lên phòng ở của tớ và Tưởng Đông, tớ định sẽ mang theo Tưởng Đông chuyển đến huyện thành, nói rằng đến ở chung với cậu. 】 Lý Niệm Thu đem tờ giấy truyền cho Ôn Duyệt.

Ôn Duyệt nhìn lướt qua trả lời: “Được nha, bọn họ sẽ không tới tìm cậu gây rắc rối chứ?”

【 sẽ không, dựa theo tính nết của bọn họ, tớ đoán chừng sau khi thi đại học kết thúc bọn họ còn chưa giải quyết xong mâu thuẫn. 】 Lý Niệm Thu đáp.

Tuy rằng đã phân gia, nhưng mâu thuẫn của bọn họ cũng không có kết thúc, ba ngày một trận cãi nhỏ năm ngày một trận cãi lớn. Có đôi khi cuối tuần trở về, chiến hỏa còn sẽ lan đến hai chị em Lý Niệm Thu. Hoàn cảnh như vậy quá dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, Ôn Duyệt cười cười.

Mỗi khi đến cuối tuần, vào buổi tối Ôn Duyệt đều sẽ đến quầy bán quà vặt bên ngoài ngõ nhỏ để gọi điện thoại nói chuyện với Chu Diệu. Những lúc khác đều cùng Lý Niệm Thu dạy kèm cho người khác, từ tiểu học cho đến trung học đều có và không phải dạy miễn phí.

Trước đó Ôn Duyệt đã đem toàn bộ tiền kiếm được đều cho Chu Diệu, tuy rằng Chu Diệu đã để lại gần một vạn đồng, nhưng Ôn Duyệt cũng không có tiêu bao nhiêu, nên cô đã đưa tiền lại cho anh. Giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.

Ngày thường cùng Lý Niệm Thu dạy kèm cho người ta kiếm tiền, còn có thể tích cóp được không ít.

Không thể không nói, năng lực kiếm tiền của Niệm Thu thật sự rất mạnh.

Thời gian từng ngày trôi qua, mọi người đã thay quần áo mùa đông thật dày và mặc lại quần áo mỏng và đơn giản. Lại đến cuối tuần, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đến nhà của một người cần dạy kèm. Gia đình này rất có tiền, cha mẹ đi làm trong nhà máy ở thành phố, ông bà đã từng làm công việc hậu cần trong chính phủ.

Gia đình này có hai người con trai, con trai lớn không có thiên phú trong phương diện học tập, hiện tại 21 tuổi, đang làm việc tại một nhà máy ở huyện thành. Con trai nhỏ hiện đang học cấp hai, thành tích cũng tạm ổn, cha mẹ rất kỳ vọng vào cậu ấy.

Sau khi biết có người có thể dạy kèm, bọn họ đã tiêu tiền để mời Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt.

Một giờ dạy kèm có thể kiếm được năm đồng, mỗi tuần dạy kèm cho họ bốn giờ, tức là một tuần họ phải chi ra hai mươi đồng, gia đình này thật sự bỏ được.

Buổi chiều Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu tới nhà của bọn họ, đụng phải cháu trai lớn của chủ nhà.

“Đây là cháu trai lớn của bà, hôm nay được nghỉ.” Bà chủ cười tủm tỉm mà nói, đơn giản giới thiệu một chút liền nói: “Tiểu Tường ở trong phòng chờ, ngày hôm qua nó đã thi rồi, thành tích được nâng lên không ít, ít nhiều cũng nhờ hai cô giáo nhỏ đây.”

Ôn Duyệt cười cười nói: “Chủ yếu là tiểu Tường cũng rất nỗ lực, cậu ấy vốn dĩ đã rất thông minh.”

Trưởng bối đều rất thích con cái nhà mình được khen ngợi, bà của tiểu Tường nghe vậy lập tức vui vẻ, đôi mắt đều cười đến híp lại: “Mẹ của tiểu Tường hai ngày trước trở về có mang theo chút đồ ăn vặt, hai cô giáo nhỏ nếm thử, ăn khá ngon.”

Ôn Duyệt dịu dàng nói câu cảm ơn.

Cô nói chuyện nhẹ nhàng lại dịu dàng, lớn lên cũng rất xinh đẹp, là kiểu người mà trưởng bối thích nhất, thành tích còn rất tốt, bà của tiểu Tường càng xem càng thích, liếc nhìn cháu trai lớn ở bên cạnh, nổi lên tâm tư làm mai mối.

Cháu trai lớn của bà cũng vừa lúc tới tuổi kết hôn..…

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã vào phòng.

“Trí Viễn, cháu cảm thấy hai cô bé vừa rồi như thế nào?” Bà của tiểu Tường ngồi trên ghế sô pha hỏi cháu trai lớn.

Cao Trí Viễn liếc nhìn bà nội của mình liền biết bà đang suy nghĩ cái gì, đáp: “Cũng được.” Hai nữ sinh kia quả thật rất xinh đẹp.

“Đều là học sinh lớp 12, thành tích cũng rất tốt, không chừng còn có thể thi đậu đại học. Trí Viễn à con cũng già đầu rồi……”

Cao Trí Viễn mơ hồ không rõ mà đáp: “Để nói sau, hiện tại con cũng không vội.”

Bà nội Cao nóng nảy: “Đều đã hơn hai mươi, phải chờ tới khi nào thì mới vội?”

Cao Trí Viễn không kiên nhẫn: “Để nói sau, buổi chiều con có hẹn, ra ngoài trước, buổi tối sẽ trở về.” Anh ta đứng dậy hai bước đi tới cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Bà nội Cao thở dài.

Dạy kèm kết thúc, Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt chậm rãi đi bộ trở về ngõ nhỏ, trên đường đi qua một sân trượt băng, khoảng thời gian trước vừa mới mới, làm ăn cũng khá tốt.

Ôn Duyệt đang nói ngày mai sẽ dẫn Tưởng Đông và Lộ Lộ lại đây chơi, nhìn vào bên trong, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, có chút ngạc nhiên: “Niệm Thu, cậu xem người đó có phải là Ôn Hiểu Ngọc hay không?”

“Hả? Để tớ xem.” Lý Niệm Thu theo tầm mắt của Ôn Duyệt nhìn qua, “Là cô ta, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, là cháu trai lớn của bà Cao.”

Ôn Duyệt kinh ngạc hai giây, lại híp mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Ôn Hiểu Ngọc và cháu trai lớn của bà Cao đang nắm tay ở sân trượt băng chơi.

Quan hệ của hai người thoạt nhìn rất thân mật, dựa vào rất gần, thường xuyên còn tiếp xúc tứ chi.

Ôn Duyệt suy tư: “Bọn họ đây là đang yêu đương?”

Lý Niệm Thu: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là vậy..”

“Sắp đến kỳ thi đại học, cô ta còn có tâm tư yêu đương.” Ôn Duyệt thu hồi tầm mắt, nghĩ đến thành tích của Ôn Hiểu Ngọc trong mấy kỳ thi gần đây, cô lắc đầu. Nếu cô ta không chăm chỉ học tập thì sẽ không thể thi đậu đại học, bất quá ở niên đại này, học sinh cao trung cũng rất nổi tiếng, cũng không khác bao nhiêu.

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nhìn không bao lâu, tay kéo tay trở lại trong sân, lại bắt đầu dạy kèm cho Lý Tưởng Đông.

Thành tích của Lý Tưởng Đông cũng không tồi, nhưng so với chị mình thì vẫn kém một chút, đặc biệt là thành tích tiếng Anh kém cỏi nhất. May mà thành tích môn này của Ôn Duyệt rất tốt, giúp đỡ dạy kèm, dần dần đem thành tích kéo đi lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back