Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 45: Đợi anh cưới em



Vân Xu ở nhà Cố Diễm năm ngày, thời gian này hai người không ra ngoài, giống như trong trường vậy, thỉnh thoảng chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng khuỷu tay kề nhau cùng nhau làm bài tập.

Mặc dù ở nhà họ Cố cũng chỉ làm bài tập và đọc sách, nhưng mà bởi vì có thêm một Cố Diễm, Vân Xu không buồn chán chút nào, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Nhưng mà năm ngày đã là giới hạn rồi, thân phận của Vân Xu lúc này không thích hợp để ở mãi nhà họ Cố, đây cũng là giới hạn của Vân Thừa.

Khi Vân Xu nhận được điện thoại của Vân Thừa, cô đã thu dọn xong hành lý rồi.

Vân Thừa nói: “Tiểu Xu, đã đến lúc về nhà rồi, chú Lưu của con đang ở bên ngoài đợi con.”

Vân Xu nhìn Cố Diễm đang đứng ở cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Cổ họng Cố Diễm khô khốc, yết hầu chuyển động lên xuống vừa rát vừa đau. Cuối cùng cậu nói: “Anh tiễn em.”

Cậu nhận lấy hành lý của Vân Xu, đi đến trước mặt Vân Xu.

Vân Xu lặng lẽ đi theo.

Xuống lầu, một chiếc xe hơi sang trọng đậu trên đường vô cùng dễ làm người khác chú ý, Vân Xu vừa nhìn đã nhận ra đây là xe của Vân Thừa.

Vân Thừa cũng đến sao?

Vân Xu liếc nhìn cửa sổ xe, từ bên ngoài nhìn vào trong không nhìn thấy gì, nhưng cô nhớ là, từ bên trong nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Vân Xu nắm lấy cánh tay Cố Diễm, ngẩng đầy nhìn người thiếu niên mạnh mẽ kiên cường trước mặt, nói: “Cố Diễm, em chờ anh đến cưới em về nhà.”

Đồng tử của Cố Diễm bỗng dưng co rút lại, còn không đợi cậu trả lời Vân Xu đã xách vali và đi về phía chiếc xe.

Cô đi đến bên cạnh xe, tài xế xuống xe nhận lấy hành lý, mở cửa xe cho Vân Xu.

Trước khi lên xe, Vân Xu lại nhìn Cố Diễm một lần nữa, gò má cô hơi nóng.

Liếc mắt nhìn Cố Diễm một cái, Vân Xu nhanh chóng bước vào trong xe, sau đó nhìn thấy Vân Thừa như dự đoán.

Trên người Vân Thừa mặc một bộ vest rất chỉnh tề, như thể vừa bước ra từ phòng họp, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ chuẩn bị tạo ra sự yên bình trước cơn cuồng phong.

Tâm trạng của Vân Thừa không tốt, giọng điệu cũng lộ ra một chút tức giận: “Cho dù con không vừa lòng với việc dì Bạch của con mang thai cũng không cần đến nhà bạn học nam ở lâu như vậy để xả giận, con có biết một đứa con gái đến nhà một đứa con trai ở lâu như vậy thì xem là gì không?”

“Con rất rõ con đang làm gì.” Vân Xu vốn không sợ Vân Thừa như Bạch Vi và Vân Nguyệt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Vân Thừa, nói: “Con không phải vì dì Bạch mang thai mà đến đây xả giận, con chỉ cảm thấy, so với các người anh ấy càng cần con hơn mà thôi.”

Vân Thừa bị lời nói của Vân Xu làm cho tức giận đến mức bật cười, nói: “Con còn nói không phải tức giận vì chuyện này?”

Nhìn về phía đứa con gái cưng, ông không khỏi nghĩ đến người vợ đã chết sớm, ông hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm xúc phẫn nộ xuống mới nói: “Ngay cả khi em trai con được sinh ra, con vẫn là con gái của ba, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con, con không cần phải đa nghi.”

“Tất cả những thứ của nhà họ Vân cũng đều là của con, con không cần phải để lại cho dì Bạch của con, không cần phải để lại Vân Nguyệt, thậm chí cũng không cần phải để lại cho em trai của con.”

Vân Thừa nói xong, vẻ mặt hòa hoãn lại một chút, nhìn Vân Xu, giọng ấm áp nói: “Nếu như ba làm không tốt con có thể thẳng thắn nhắc nhở, đừng vì tức giận mà làm như vậy.”

Vân Xu kiên nhẫn lắng nghe những lời của Vân Thừa, bỗng nhiên bèn hiểu ra tại sao Vân Thừa lại bỏ qua mâu thuẫn giữa nguyên thân với Bạch Vi và Vân Nguyệt một cách tự tin như vậy.

Thậm chí Bạch Vi có thai rồi Vân Thừa cũng không cho rằng Vân Xu nên tức giận.

Hoặc là nói, tức giận là do ông ta cho phép, nhưng ông ta không nghĩ rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng.

Bởi vì- ông ta đã sớm để toàn bộ tài sản để lại cho Vân Xu rồi.

Vân Thừa đã làm ra rất nhiều tài sản, mà tất cả tài sản này chỉ để lại cho Vân Xu, Bạch Vi, Vân Nguyệt thậm chí đến cả huyết thống tương lai cũng không được thừa kế một chút gì.

Đây là biểu hiện tình yêu của Vân Thừa dành cho Vân Xu.

Vân Xu thở ra một hơi thật dài, không biết vì sao trong lồng ng.ực có phần ngột ngạt.

Vân Thừa tốt với ‘Vân Xu’, nhưng ‘Vân Xu’ không phải là một người trưởng thành bị tiền làm cho mờ mắt, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, khi còn là một tờ giấy trắng, thứ cô cần không phải là tài sản của Vân Thừa, cô cần sự đồng hành của Vân Thừa, dạy bảo, nuôi dưỡng, còn có tình yêu mà cô có thể phát hiện được.

Sở dĩ ‘Vân Xu’ lớn lên thành như vậy, có quan hệ trực tiếp với thái độ của Vân Thừa, mà Vân Thừa lại không cảm thấy mình làm sai một chút gì, bản thân cho rằng đã cho ‘Vân Xu’ đủ nhiều rồi.

Có lẽ tất cả mọi người đều không cảm thấy ‘Vân Xu’ đáng thương, chỉ cảm thấy cô buông thả làm liều, không biết đủ, ngu xuẩn…

Vân Xu không phải ‘Vân Xu’, cô không cần tình yêu của Vân Thừa, không cần sự dạy bảo của ông ta, cũng không cần vì thái độ của ông ta mà tức giận.

Lồng ng.ực cô khó chịu có lẽ là vì ký ức còn sót lại của cơ thể này.

Vân Xu cụp mắt xuống, lựa chọn vì nguyên thân nói ra một câu mà mãi mãi không bao giờ chính miệng nói ra.

“Ba, con không phải là ăn mày, trong mắt không phải chỉ có tiền của ba.”

Vân Xu dừng lại một chút, nói ra quyết định của mình: “Sau khi con trưởng thành, bao gồm tiền học phí con sẽ không xin ba một đồng nào.”

Vân Thừa bỗng chốc đơ ra, ông ta cau mày đáp lại, khi nhìn thấy đôi mắt bình thản và kiên định của Vân Xu, ông xác nhận rằng Vân Xu vốn không tức giận hay nói đùa gì, mà là thật sự nghĩ như vậy.

Trong chốc lát Vân Thừa vô cùng phẫn nộ: “Con có biết con đang nói gì không?”

“Những lời con vừa nói không phải là lời trong lúc tức giận, nhưng mà sau khi con suy nghĩ lại cẩn thận, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nuốt lời.” Vân Xu kiên định nói: “Tài sản của ba có thể để lại cho bất kỳ ai, kể cả quyên góp cũng được, con vốn không quan tâm.”

“Con không biết bản thân con đang nói gì.” Vân Thừa thấp giọng trách mắng: “Con cũng sắp thành người lớn rồi, nếu như con không thích dì Bạch ba có thể đưa bọn họ đến nơi khác để không làm phiền con, nhưng những lời như thế này con đừng nói nữa.”

Trong lòng Vân Thừa, Vân Xu chỉ là một đứa con gái nhỏ bé không hiểu chuyện mà thôi, nhưng những lời cô nói lúc nãy quả thật là suy nghĩ chân thực của cô, nhưng mà dù sao tầm nhìn có hạn, cô vẫn chưa hiểu quyết định đưa ra vào lúc này là vô lý như thế nào, chắc chắn sau này cũng sẽ hối hận.

Ông mặc dù rất phẫn nộ, nhưng ông sẽ không vì lời nói của đứa con gái nhỏ bé mà mất đi lý trí.

Vân Thừa điều chỉnh tâm trạng của mình, lại phát hiện hôm nay Vân Xu vô cùng khó chịu, hơn nữa cũng to gan vô cùng, chỉ nghe cô lại nói: “Không cần, con thi đại học xong sẽ chuyển ra ngoài, nếu như ba để ý, con cũng có thể lập tức chuyển ra ngoài.”

“Dọn ra ngoài ngủ ngoài đường à?”

“Sắp khai giảng rồi, con sẽ ở trong trường, sau khi thi đại học xong con có thể tự đi tìm việc làm, có thể tự thuê một căn phòng.”

“Ấu trĩ.” Vân Thừa thẳng thắn đáng giá.

Vân Xu là do ông nâng niu nuôi lớn, cưng chiều từ bé đến lớn đến cả rửa bát cũng không biết, sao có thể sống một mình? Càng đừng nói đến kiếm tiền.

Ông bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi nhìn thấy một người con trai khuôn mặt rất nổi bật, khí chất cũng khiến ông ta có phần thích thú, nghĩ đến một khả năng: “Con có phải muốn ở cùng với nam sinh đó nên mới chuyển ra ngoài đúng không? Con cảm thấy nó có thể nuôi con sao?”

“Không có.” Vân thừa nhắc đến Cố Diễm, Vân Xu hơi cau mày tỏ vẻ không vui: “Con chỉ là không muốn chúng ta quấy rầy lẫn nhau thôi.”

Vân Xu không muốn Vân Thừa quan tâm đến Cố Diễm, cô đổi đề tài, cố ý nói: “Con ở nhà ba và dì Bạch đều rất khó xử, hai người có phải nghi ngờ con sẽ ghét đứa nhỏ này, sẽ nghĩ đến việc khiến dì Bạch sảy thai không?”

Vân Thừa không phải là người dễ bị lừa như vậy, nhưng lời nói của Vân Xu quá cay nghiệt, ông dường như bị thay đổi sự chú ý ngay lập tức.

“Tại sao con lại nghĩ như vậy?”

Vân Xu nói: “Con chính là nghĩ như vậy, cho nên con không muốn ở cùng với hai người, không muốn bị tưởng tượng trở thành một kẻ phạm tội.”

Hai cha con ở trên xe không tranh luận rõ ràng, về đến nhà, khi Vân Thừa dự định gọi Vân Xu vào sách nói chuyện đàng hoàng lại là người đầu tiên được người giúp việc cho biết Bạch Vi bỗng nhiên nhìn thấy máu, đã được đưa vào bệnh viện rồi.

Vân Thừa đành phải bỏ ý nghĩ nói chuyện với Vân Xu trước mà trước tiên là đi đến bệnh viện.

Vân Xu do dự một chút, cũng đi theo.

Trong thâm tâm cô lo nghĩ, cô không đẩy Bạch Vi như ‘Vân Xu’, Bạch Vi lẽ nào cũng sẽ sảy thai sao?

Nếu như cốt truyện mạnh mẽ như vậy, phải chăng tất cả đều không thể thay đổi…
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 46: Yêu sớm



Hành lang bệnh viện thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân c*̉a những người là bác sĩ và y tá mặc áo choàng màu xanh lục, sau khi bọn họ đi vào phòng mổ xong thì lại trả lại vẻ yên tĩnh như trước.

Vân Nguyệt dựa người vào tường, khuôn mặt trắng bệch.

Lúc Vân Thừa và Vân Xu đi tới, Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía bọn họ, nước mắt liền lập tức rơi xuống, Vân Thừa đi tới vỗ đầu cô ta, giọng nói hiếm khi lộ vẻ ôn hòa: “Đừng sợ, mẹ con sẽ không có việc gì đâu.”

Vân Nguyệt gật gật đầu.

Sau đó theo bản năng nhìn vào mắt Vân Xu: “Chị đã về rồi sao…”

“Ừ.” Vân Xu hỏi: “Dì Bạch làm sao vậy?”

Vân Nguyệt nói: “Lúc đi xuống cầu thang mẹ suýt nữa té ngã, mẹ loạng choạng vài bước, sau đó chảy máu, rất rất nhiều máu…”

Nói xong, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy nhiều máu như vậy, mà lại còn là máu từ trên người mẹ mình chảy ra nữa.

Cô ta đã rất sợ, mẹ cô ta c*̀ng với em trai hoặc em gái cô không biết có sao không nữa? Cô ta không khỏi tự trách mình, vì sao lúc đó không ở bên mẹ đỡ mẹ xuống dưới nhà.

Vân Thừa cùng Vân Xu đều phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói c*̉a Vân Nguyệt, Vân Thừa là người hỏi trước: “Bị ngã sao?”

“Không ạ.” Vân Nguyệt nói: “Lúc ấy con đang định đi xuống lầu thì vừa đúng lúc trông thấy.”

Vân Thừa nhíu chặt mày, nếu không bị ngã, vì sao lại chảy nhiều máu như thế chứ?

Những dẫu sao thì phụ nữ mang thai rất yếu ớt, trước đó bác sĩ c*̃ng từng nhắc thân thể c*̉a Bạch Vi c*̃ng không quá tốt, cần phải được chăm sóc cẩn thận.

Vân Thừa không nói thêm gì nữa: “Đợi kết luận c*̉a bác sĩ vậy.”

Nói xong, ba người đều im lặng, lẳng lặng chờ đợi.

Trong căn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng, Vân Nguyệt ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào Bạch Vi đang nằm trên giường bệnh, Vân Xu đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bãi cỏ ở bên ngoài.

Vân Thừa từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút nặng nề, Vân Nguyệt và Vân Xu đều quay đầu nhìn ông.

Vân Nguyệt hỏi trước: “Ba, mẹ bị sao vậy?”

Vân Thừa nhìn vào mắt Vân Xu, do dự một chút, nói: “Là do sức khỏe không tốt, hơn nữa lại lo lắng quá độ dẫn tới tình trạng sảy thai.”

Không đợi Vân Nguyệt hỏi, Vân Thừa lập tức nói tiếp: “Nhưng vì đưa tới viện kịp thời nên hai mẹ con đều bình an.”

Vân Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, sau đó tiếp tục nhìn Bạch Vi đang ngủ say bằng đôi mắt hồng hồng.

“Con ra ngoài với ba một chút.” Vân Thừa nói xong liền đi ra ngoài trước.

Ở góc hành lang bên ngoài phòng bệnh, Vân Thừa lặp lại những lời mà bác sĩ mới nói.

Đại khái ý bác sĩ xoay xung quanh việc thai phụ suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới việc tổn thương tinh thần nên lúc dặn dò có nhấn mạnh với Vân Thừa điều quan trọng nhất chính là phải giữ cho thai phụ luôn có tâm trạng tốt, nếu không tiếp đó chưa chắc có thể giữ được đứa bé, hơn nữa cơ thể c*̉a Bạch Vi có thể không chịu được lần mang thai nào nữa.

Thế nên lần mang thai này rất quan trọng.

“Con về nhà đi…” Vân Thừa nhìn Vân Xu, cuối c*̀ng c*̃ng không có nói để Vân Xu dỗ Bạch Vi, ông im lặng một lúc, vừa định nói ra lời hứa hẹn gì đó liền nghe thấy tiếng trả lời lưu loát và dứt khoát c*̉a Vân Xu.

“Vâng.”

Xuất phát từ nhiều loại lý do, Vân Xu cũng không hy vọng Bạch Vi xảy ra chuyện gì, càng không muốn Bạch Vi gặp tai nạn gì vì cô.

Bảo vệ lấy cuộc sống c*̉a đời này coi như là để bù đắp những sai lầm c*̉a nguyên chủ đi.

Vân Thừa ngoài ý muốn khi thấy Vân Xu đồng ý sảng khoái như vậy, ông im lặng một hồi, vẫn nói ra lời hứa c*̉a mình: “Sau khi con thi đại học xong, ba sẽ không can thiệp vào các quyết định c*̉a con nữa.”

Vân Xu gật đầu: “Vâng.”

Vân Thừa trầm giọng nói: “Nhưng vẫn không thể yêu sớm.”

Vân Xu: “…”

Tạm dừng một lát, Vân Xu hỏi: “Ba không thích cậu ấy, hay là không thích con “yêu sớm”?”

Vân Thừa thấy Vân Xu hỏi đầy sâu xa như vậy liền dự đoán được, Vân Xu hẳn là thật sự quan tâm tới cậu thiếu niên kia.

“Cả hai.” Vân Thừa nói: “Về phương diện học tập, con càng nên tập trung vào việc học, còn về phần đứa bé kia, có lẽ so với con nó càng cần nỗ lực học tập hơn nữa.”

“Ba biết thành tích c*̉a con có sự tiến bộ rất lớn đúng không? Có liên quan tới cậu ấy đó.” Giọng điệu c*̉a Vân Xu bình tĩnh, cô nói: “Cậu ấy là người đứng nhất khối, điểm cao nhất là 750, mà cậu ấy chỉ có một lần thấp hơn 745 điểm, là điểm cao nhất đó, full điểm luôn.”

Vân Thừa gật đầu: “Là một đứa trẻ ngoan…”

“Ý con muốn nói là, cậu ấy là một thiên tài chân chính.” Vân Xu nói: “Thiên tài chân chính nên không cần phải đi theo đường c*̉a người thường, về sau thành tựu c*̉a cậu ấy hẳn c*̃ng sẽ không thấp hơn ba, c*̃ng chưa chắc sẽ thấp hơn so với những người ba vừa lòng, con tin vào ánh mắt c*̉a mình.”

Vân Xu nói vậy khiến Vân Thừa hơi hoảng hốt, bởi vì Vân Xu đánh giá Cố Diễm rất cao, càng bởi vì Vân Xu đã nói “Con tin vào ánh mắt c*̉a mình”.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Vân Xu trưởng thành rất nhiều.

Nhiều tới mức vượt ngoài dự kiến c*̉a ông.

Khi Vân Xu dùng thái độ và giọng điệu như này nói chuyện với ông, Vân Thừa cũng không có cách nào dùng thái độ như trước để nói chuyện với Vân Xu.

Vân Thừa không có lập tức trả lời Vân Xu, mà chỉ im lặng suy nghĩ kỹ thật lâu, rồi mới nói với Vân Xu: “Nếu như thất bại thì sao?”

“Nếu cậu ấy phản bội lại tình cảm c*̉a con, con sẽ rời đi. Nếu như thành tựu c*̉a cậu ấy thấp hơn mong đợi c*̉a con và ba, vậy con sẽ thay cậu ấy tiến nhiều hơn một bước.” Vân Xu nói: “Thích một người, cũng không nhất định phải theo đuổi lợi ích tuyệt đối, đây là điều mà ba đã dạy cho con, nếu không ba c*̃ng sẽ không lấy mẹ con, và c*̃ng không lấy dì Bạch, không phải sao?”

Lúc nghe những lời ở vế trước Vân Thừa còn có thể duy trì nụ cười nhạt, nhưng sau khi Vân Thừa nghe thấy vế còn lại, sắc mặt ông tối sầm: “Chuyện c*̉a người lớn mà c*̃ng dám lấy ra trêu chọc à?”

Vân Xu nhếch môi cười.

Vân Thừa không phải một người cha rộng lượng, c*̃ng không phải một người cha dễ nói chuyện, nhưng ông đối xử với Vân Xu rất khác, ông sẵn sàng lắng nghe những lời nói và thỉnh cầu nghiêm túc c*̉a Vân Xu, c*̃ng nguyện ý cho chim non một cơ hội lang bạt.

Cuối cùng, Vân Thừa híp mắt chậm rãi nói: “Đừng để ba tìm ra được lý do mà chia rẽ các con.”

Vân Xu thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Vâng.”

“Ba c*̃ng sẽ không giúp cậu nhóc kia.” Vân Thừa liền thay đổi cách gọi Cố Diễm, không giữ vẻ thản nhiên nữa.

Vân Xu nói: “Ba c*̃ng không cần giúp con.”

“Con đang uy hiếp ba à?”

“Đây là trần thuật, ba nên cảm thấy may mắn là con gái mình đã trưởng thành, có tinh thần chăm chỉ làm việc, cũng không hoàn toàn trông cậy dựa vào tiền c*̉a người lớn.”

Vân Xu nhìn trông cực kỳ ngoan ngoãn, làn da trắng nõn, đôi môi phấn hồng, mái tóc dài đã nhuộm lại thành màu đen được dưỡng tới độ mượt mà và óng ả, đôi mắt đen nhánh trong veo xinh đẹp, quần ảo chỉnh tề, sạch sẽ và tao nhã, nhìn thế nào c*̃ng thấy đó là đứa bé ngoan.

Nhưng mà thỉnh thoảng, chẳng hạn như hiện tại, đôi mắt khẽ híp lại, đôi môi mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng, chuyển từ ngoan ngoãn sang ương bướng.

Nói chuyện c*̃ng khiến người ta nghẹn họng.

Vân Thừa cảm nhận được con gái mình thay đổi, tâm tình phức tạp.

Con gái không chịu lớn, ông lo lắng, con gái đã trưởng thành, ông vẫn lo lắng.

Vân Thừa liền nhắc nhở: “Sử dụng tài nguyên c*̉a gia đình một cách hợp lý mới là cách làm c*̉a người thông minh.”

“Con biết.” Vân Xu nói: “Nếu ba không can thiệp vào chuyện c*̉a con thì con sẽ tới tìm ba đòi tiền.”

Vân Thừa: “…”

Vân Thừa bật cười, không màng tới việc Vân Xu tránh né mà mạnh mẽ ấn đầu Vân Xu xuống rồi xoa, bàn tay to rộng ấm áp ấy khiến cô cảm thấy thật an toàn.

Một chút nôn nóng, khổ sở trong lòng Vân Xu c*̃ng nhờ có cái xoa này mà tan biến.

Nhưng mà giờ khắc này, Vân Xu không khỏi không nhớ tới Cố Diễm.

Lúc cô rời đi, Cố Diễm một mình canh giữ căn nhà lạnh lẽo đó có nhớ rõ việc ăn cơm không?
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 47: Âm mưu



Vì nghĩ cho cơ thể c*̉a Bạch Vi, Vân Xu quay lại thói quen sinh hoạt từ mấy năm trước, bình thường chỉ ngồi trong phòng làm bài tập, thỉnh thoảng sẽ xem TV và tâm sự với Vân Nguyệt và Bạch Vi.

Bạch Vi là người có tính cách nhu nhược, nhưng khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, lần ngoài ý muốn này khiến bà thấy sợ hãi, sau khi nhận ra c*̃ng cực kỳ nghe theo lời dặn c*̉a bác sĩ, không hề nghĩ nhiều nữa.

Sau khi bà đã bình tĩnh trở lại, phát hiện lúc này Vân Xu thật sự đúng như lời Vân Thừa nói, cô đã trưởng thành, hiểu chuyện, c*̃ng chấp nhận bà, hiện giờ chỉ tập trong học tập chứ không có những suy nghĩ khác, vì thế bà c*̃ng cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.

Gia đình hài hòa, tâm trạng vui vẻ, lại có một đội chuyên môn giúp bà điều trị thân thể nữa, lần mang thai này c*̉a Bạch Vi c*̃ng dần ổn định.

Người một nhà, bao gồm cả Vân Xu đều nhẹ nhàng thở phào.

Vân Xu không có chán ghét bài xích Bạch Vi như nguyên chủ, nhưng mà c*̃ng không có quá nhiều cảm tình, sau khi biết được thai nhi trong bụng Bạch Vi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa, cô liền tập trung lao vào việc học.

Ban đầu cô vốn chỉ nghĩ tới việc bù đắp những tiếc nuối c*̉a đời trước, có thể như những người bình thường đi tới trường học tập, thi đại học, còn về những cái khác thì c*̃ng không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ, cô lại có mục tiêu lâu dài.

Cô muốn cùng Cố Diễm thi đỗ vào một trường, có một tương lai lâu dài tốt đẹp với Cố Diễm.

Thời gian nghỉ đông không nhiều lắm, trôi qua rất nhanh, sau khi nhiều học sinh quay lại trường xong thậm chí còn không kịp có thời gian phản ứng lại. Tiếng kêu than dậy trời đất dưới chỉ có thể cải thiện bằng cách nói chuyện và gặp bạn bè mới khiến cho bọn họ hưng phấn lại.

Kỳ nghỉ đông c*̉a Cố Diễm thật sự bận rộn.

Cậu vừa không thể trì hoãn việc học tập, lại vừa phải tiếp thu và nắm vững y thánh truyền thừa.

Cậu không còn bất cứ người thân nào nữa, chỉ cô độc một mình, cậu không còn cách nào khác ngoài nắm chắc những thứ này để thay đổi vận mệnh c*̉a mình. Hoặc là hoàn toàn sa đọa, hoặc là tới một hơi c*̃ng không có để mà leo lên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ bỏ, mà hiện tại cậu muốn ở bên cạnh Vân Xu, càng không thể lơi lỏng.

Vân Xu quá ưu tú, sự chênh lệch c*̉a bọn họ quá lớn. Cậu sẽ không bởi vì vậy mà buông tay, lại cũng không nghĩ không muốn bởi vì chuyện này mà khiến người lạ cười nhạo sự lựa chọn c*̉a Vân Xu, càng không muốn bởi vì khoảng cách chênh lệch quá lớn khiến sau này Vân Xu phải hối hận khi ở bên cậu rồi lựa chọn chia tay.

Trong hơn mười ngày ngắn ngủi, Cố Diễm lại gầy thêm, các đường nét trên khuôn mặt trở nên sắc bén tựa như lưỡi dao, khuôn mặt vốn tuấn tú nay lại càng trở nên bắt mắt. Dáng người cao 1m8 c*̀ng với tỉ lệ cơ thể tuyệt vời khiến đôi chân càng trông có vẻ dài hơn, khiến cho chân c*̉a những người xung quanh nhìn ngắn hơn.

Cậu đứng ở cổng trường, tự nhiên trở thành một phong cảnh đẹp.

“Đệch mợ, người này thật sự đẹp trai quá, chẳng lẽ là ngôi sao nào tới trường chúng ta đóng phim sao?”

Bởi vì có điều kiện tốt nên từng có đoàn làm phim tới trường Trung học số ba lấy cảnh quay chụp.

“Ngôi sao gì chứ, đó là học sinh xuất sắc c*̉a trường chúng ta đó, ba năm liền đều đứng đầu, mà lại còn đứng đầu thành phố nữa!”

“Vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, có chắc là không phải đóng phim chứ?”

“Còn có cho người ta đường sống nữa không đây…”

Bởi vì Cố Diễm đứng ở chỗ đó một hồi lâu, người chung quanh đi ngang qua sẽ luôn không kìm được mà liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, có vài nữ sinh cuối c*̀ng c*̃ng lấy dũng khí ra tiến tới muốn xin phương thức liên hệ.

Các em lớp mười lớp mười một, c*̃ng có cả các bạn c*̀ng khóa, Cố Diễm vẫn luôn từ chối, giọng điệu ôn hòa c*̃ng không khiến người ta thấy khó xử nhưng đủ để mọi người có thể cảm nhận được sự xa cách c*̉a cậu.

Nhưng mà cậu càng như vậy, ngược lại càng được hoan nghênh. Nam sinh nhẹ nhàng thở ra, mà các nữ sinh còn lại cảm thấy một nam sinh như vậy thật lạnh lẽo.

Trước kia cái ngoại hình này c*̉a Cố Diễm gây ra quá nhiều phiền toái, sau đó cậu cực kỳ khiêm tốn, mà hiện giờ cậu lại lần nữa được quay về làm chính mình. Bởi vì đã tự mình trải qua nên bản thân cậu thành thục hơn so với các bạn đồng trang lứa, sau khi trọng sinh, cậu lại càng thêm trầm ổn, khí chất thêm vài phần thần bí và lãnh đạm. Hiện giờ cậu có một sự quyến rũ lớn mà chính cậu c*̃ng không chú ý.

Vân Xu vừa xuống xe liền thấy được người thiếu niên cực kỳ lóa mắt đang ở trong đám người, nhịn không được mà bước nhanh chân hơn.

Cố Diễm c*̃ng ngay lập tức nhìn thấy Vân Xu. Vân Xu từ chối vệ sĩ mà tự minh kéo va li c*̉a mình đi tới, Cố Diễm c*̃ng nhanh chóng bước tới rồi nhận lấy hành lý c*̉a cô.

Mà Vân Nguyệt đi phía sau Vân Xu, Vân Nguyệt trông thấy Vân Xu tự mình cầm hành lý nên c*̃ng từ chối vệ sĩ, đi ở đằng sau Vân Xu giống như một người hầu nhỏ.

Chẳng qua trước kia luôn nơm nớp lo sợ, mà hiện giờ chỉ làm theo trái tim mình.

Đồ Vân Xu đều đưa Cố Diễm cầm, cô trông thấy Vân Nguyệt mang theo không ít đồ nên nói với cô ta: “Để tôi kéo va li hộ cô.”

Vân Nguyệt như được sủng ái mà lo sợ, phải biết ở trong lòng cô ta Vân Xu vẫn luôn là kiểu người không để mười đầu ngón tay dính nước, không bao giờ mang vác đồ nặng nên theo bản năng liền từ chối: “Không cần đâu…”

Vân Xu nói: “Không sao đâu, cứ đưa tôi đi.”

Một bàn tay c*̉a Vân Xu kéo va li, một bàn tay lại nắm lấy tay áo c*̉a Cố Diễm.

Nhìn từ phía sau trông hai người họ cực kỳ xứng đôi, xứng đôi tới độ khiến những người không để ý c*̃ng mơ hồ cảm nhận được sự hạnh phúc và hâm mộ họ.

Vân Nguyệt nhắm mắt tiếp tục đi theo ở phía sau, tâm trạng thoải mái lạ thường.

Mọi thứ có vẻ đều phát triển theo chiều hướng tốt, những điều tạo nên áp lực tựa như đều bị gió thổi đi rồi.

Lúc này đây bởi vì sự thay đổi c*̉a Vân Xu, lần này trường Trung học số ba trở nên cực kỳ bình tĩnh.

Đã không có người nhằm vào Cố Diễm, c*̃ng không còn mâu thuẫn với Châu Dã, không còn vướng mắc chuyện tình cảm với Lăng Văn Huyên, không còn có chuyện Bạch Vi sinh non, và không trở thành tình địch với Vân nguyệt.

Hiện tại, bao gồm cả Châu Dã, mọi người đều nghiêm túc học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Dưới sự bình tĩnh như vậy, bọn họ vượt qua các loại bài thi, thi đại học cũng diễn ra đúng như dự kiến.

Vân Xu và Cố Diễm đều rất tự tin là có thể thi đậu nguyện vọng đầu tiên c*̉a mình, vào một trường đại học hàng đầu c*̉a cả nước. Nhưng mà bởi vì vấn đề chuyên môn nên hai người có chút lo lắng.

Kì nghỉ cuối c*̀ng trước kì thi đại học, Cố Diễm cùng Vân Xu không tiếp tục ôn tập làm đề nữa, hai người hẹn nhau đi tới một rạp chiếu phim tư nhân.

Hai người nạp tương đối nhiều tiền, ông chủ do dự nhìn hai người, cuối c*̀ng nhạn không được mà nói một câu: “Cách âm chỗ tôi không phải là quá tốt, hai người chú ý một chút.”

Đây là lần đầu tiên Vân Xu đi tới rạp chiếu phim tư nhân, cũng không rõ điều kiện cách âm c*̉a chỗ này thế nào. Mặc dù đánh giá và tiền phí c*̉a nhà này tương đối cao, nhưng mà cô c*̃ng không nghi ngờ lời ông chủ: “Cách âm không tốt ư? Vậy có làm ảnh hưởng tới người khác không?”

Cố Diễm nắm lấy tay Vân Xu: “Sẽ không.”

Cậu nhìn về phía ông chủ, nói: “Một lát nữa nhờ ông mang nước và đồ ăn vặt vào.”

Ông chủ nhìn vào ánh mắt trầm ổn thâm thúy c*̉a Cố Diễm, theo bản năng gật gật đầu, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra cặp đôi này chỉ đơn thuần tới xem phim.

Vào phòng, Vân Xu vừa chọn phim vừa hỏi Cố Diễm về chuyện vừa rồi.

Cố Diễm cũng không trả lời cô cho có lệ mà ghé vào tai cô nhỏ giọng giải thích một câu: “Ông chủ hiểu lầm chúng ta định ở chỗ này làm chuyện không tốt.”

Vân Xu vẫn cảm thấy khó hiểu: “Chuyện không tốt, là chuyện không tốt nào cơ?”

Cố Diễm im lặng vài giây rồi mới nói: “Chuyện mà mấy đôi yêu nhau hay làm.”

“Chuyện gì mà mấy đôi yêu nhau hay làm cơ… A…”

Vân Xu nhìn vành tai đỏ lên c*̉a Cố Diễm, thần kinh trì độn c*̉a cô cuối c*̀ng c*̃ng rẽ sang một hướng khác.

Gò má c*̉a Vân Xu nóng lên, đột nhiên không dám nhìn Cố Diễm.

Lần đầu tiên đề cập tới vấn đề này, so với khi vừa mới ở bên nhau thì lúc này hai người còn dè dặt và ngại ngùng hơn.

Qua một hồi lâu, hai người mới khôi phục lại vẻ bình thường.

Sau khi xem xong một bộ phim, Vân Xu cảm thấy có chút mệt, cô dựa đầu vào vai Cố Diễm, Cố Diễm hơi mím môi, chỉ do dự một lát, sau đó kéo người vào trong ngực mình, khiến cho Vân Xu thoải mái gối vào ngực mình.

Vân Xu không có mở bộ phim tiếp theo, cô cầm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp c*̉a Cố Diễm, chậm rãi nói: “Thật ra chuyên ngành chúng ta có khác nhau c*̃ng không sao đâu, chỉ cần học chung một trường thì muốn gặp lúc nào c*̃ng được mà.”

“Em sẽ không thay lòng.”

Cô ngửa đầu nhìn về phía Cố Diễm, cong mắt lên, thoạt nhìn có chút giảo hoạt, lại có chút đáng yêu.

Cố Diễm chậm rãi gật gật đầu, như hứa hẹn mà nói: “Anh cũng sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”

Vân Xu nói: “Em tin anh!”

Lời hứa hẹn c*̉a thiêu niên thường không thể tin, nhưng mà cô tin Cố Diễm, tính cách c*̉a Cố Diễm, ngay từ lúc này là có thể nhìn thấy cả một đời sau này, đây là một người không thể tốt hơn.

Ánh mắt tín nhiệm c*̉a Vân Xu khiến Cố Diễm thấy mắt có hơi nóng lên, ánh mắt nóng bỏng đó khiến nhiệt độ xung quanh như tăng lên mười mấy độ.

Lúc Vân Xu cho rằng Cố Diễm sẽ hôn cô thì lại thấy cậu nghiêng đầu sang một bên, dựa vào thị giác c*̉a cô là có thể trông thấy sườn mặt sắc bén đẹp trai c*̉a cậu.

Cố Diễm rất đẹp, khi cười rộ lên cũng rất đẹp. Vân Xu lẳng lặng mà nhìn Cố Diễm, tự nhiên thấy si mê.

Cái gai trong lòng hai người cứ thế bị nhổ ra một cách nhẹ nhàng thế đấy, cả hai đều thấy nhẹ nhõm, lại xem thêm bộ phim nữa rồi mới rời khỏi rạp chiếu phim tư nhân.

Hai người đi ăn cơm, sau khi dùng bữa xong thì c*̃ng không tiếp tục đi chơi nữa mà tính về nhà mình.

Ngày mai đã tới kì thi đại học rồi, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc tạm biệt nhau c*̃ng mỉm cười, Vân Xu ôm lấy Cố Diễm, nói: “Cố lên!”

“Ừ, cậu c*̃ng vậy.” Cố Diễm c*̃ng ôm lấy Vân Xu: “Cố lên!”

Vân Xu và Cố Diễm tạm biệt nhau, lúc lên xe tâm trạng cô c*̃ng rất tốt.

Nhưng mà ngay sau đó, vẻ mặt c*̉a cô liền trở nên căng cứng.

“Chú Triệu, chú có nghe thấy âm thanh gì không?”

Người tài xế họ Triệu nghe thế liền hỏi lại: “Tiếng nhạc sao?”

Lúc này ông đã đóng cửa xe, mở điều hòa, chọn một bài nhạc nhẹ.

Biểu cảm c*̉a Vân Xu, cô nói: “Đúng vậy.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà Vân Xu biết là không phải.

Là hệ thống.

Là tiếng c*̉a hệ thống.

Sau những tiếng vang tích tích tới chói tai, trong đầu Vân Xu mới vang lên một tiếng nói c*̉a máy móc, tiếng nói đó còn mang theo vẻ bực tức: “Cô đang làm cái gì thế?”

Hệ thống đương nhiên có thể tra ra được Vân Xu rốt cuộc đang làm gì, nó nói những lời này, không hẳn là dò hỏi mà chất vấn nhiều hơn.

Vân Xu vẫn im lặng.

Không phải bởi vì hổ thẹn, mà là cô đang chờ đợi hệ thống đưa cho cô tin tức nhiều hơn trước khi phản hồi lại nó.

Vân Xu im lặng, hệ thống lạnh như băng tiếp tục nói: “Tôi nói rõ cho cô biết, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của cô là được, đừng có mà làm mấy chuyện dư thừa!”

“Nhưng mà cô đang làm cái gì thế?”

Hệ thống thấy Vân Xu không chịu nói gì, tức giận tới mức muốn dậm chân nếu như mà nó có chân.

“Tôi kéo cô tới đây là vì muốn sửa đúng cốt truyện, không phải để cô tới phá hỏng cốt truyện!” Hệ thống nói: “Nếu cốt truyện xảy ra sự thay đổi lớn, rất có thể sẽ ảnh hưởng toàn bộ tuyến truyện, sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn và vận mệnh c*̉a vai chính.”

“Khả năng cậu ta sẽ chết, cô muốn hại chết cậu ta sao?”

Vân Xu sửng sốt, sau đó bình tĩnh mà nói chuyện với hệ thống ở trong đầu: “Mi đừng có nói chuyện giật gân như thế. Cốt truyện khả năng sẽ xảy ra thay đổi, c*̃ng không thể giữ nguyên được. Chuyện này là do mi, rõ ràng đây là một thế giới thật mà.”

Lời nói c*̉a Vân Xu kích thích tới thần kinh c*̉a hệ thống: “Đây không phải là điều mà có thể quyết định hay làm chủ được!”

Nó lạnh lùng nói: “Cốt truyện không thể thay đổi được.”

“Vậy trong tương lai tôi mắc phải bệnh nan y thì c*̃ng không thể thay đổi được, phải không?” Thái độ để ý tới cốt truyện c*̉a mức c*̉a hệ thống làm Vân Xu nhận ra được một vấn đề, cô hỏi: “Trước kia mi đã trả lời ta một cách rất có lệ là tới thời điểm này sẽ giải quyết thay ta, có phải chỉ trả lời cho có với tình lừa gạt ta đúng không?”

Hệ thống không có lập tức đáp lại, Vân Xu liền hiểu rõ, cô đoán đúng rồi.

Hệ thống vốn sẽ không định giúp cô, cốt truyện không thể thay đổi, vị hôn thê đáng chết là cô đây sớm hay muộn vẫn phải chết, trước kia không có dặn cô hoàn toàn đi theo cốt truyện ắt hẳn là vì muốn để cô không đề phòng.

Cô có thể không cần hoàn toàn đi theo cốt truyện, bởi vì cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn nhỏ xíu, nội dung ít ỏi về vườn trường sẽ không ảnh hưởng lớn tới sau này, cốt truyện bắt nạt Cố Diễm đã sớm được nguyên chủ hoàn thành. Còn về việc nhà họ Vân phá sản, cô mắc bệnh nan y, đó là kết c*̣c c*̉a cô, là một cốt truyện nhất định phải có.

Giao dịch c*̉a hệ thống thực chất chính là một âm mưu.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 48: Chạm vào không khí



“Nếu như nói một cách nghiêm túc thì ta c*̃ng không phá vỡ hợp đồng.” Vân Xu nói: “Nhiệm vụ duy nhất mà mi giao cho ta vẫn còn chưa tới thời điểm hoàn thành đúng không?”

Vân Xu tạm thời không biết hệ thống có năng lực gì, có thể lại đổi một linh hồn khác tới đây nữa không, thế nên cô tạm thời không có ý định vạch trần bộ mặt thật c*̉a hệ thống, lựa chọn ổn định nó trước.

“Đến thời điểm kết thúc, ta sẽ làm theo yêu cầu c*̉a mi, cùng Cố Diễm… chia tay.” Vân Xu nói: “Mi muốn làm tăng hiệu quả kích thích nam chính, hiện giờ ta có thể làm tốt hơn.”

Vốn dĩ Cố Diễm cũng không để ý tới “Vân Xu”, việc bị nhà họ Vân từ hôn đã làm cậu phải chịu chút đả kích tôn nghiêm c*̉a mình, mà hiện tại, Cố Diễm yêu cô, nếu cô đưa ra lời chia tay với Cố Diễm, giải trừ hôn ước, đòn đả kích này với Cố Diễm e là lớn hơn rất nhiều.

Lần này đổi thành hệ thống im lặng.

Hệ thống có vẻ đang suy nghĩ tính khả thi c*̉a việc này, một lát sau, giọng nói lạnh lùng máy móc c*̉a nó vang lên: “Tôi không lừa cô, cô không nhất định phải chết, tôi có cách để cứu cô, tiền đề là cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ.”

“Nếu không, cô chắc chắn sẽ chết.”

Sau khi nghe xong những lời này, Vân Xu hoảng hốt một chút, mà trong đầu c*̃ng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Bạch Vi sắp sinh, Vân Thừa đã tạm dừng nhiều công việc để ở nhà chăm sóc Bạch Vi.

Ông ta rất thích trẻ con, c*̃ng rất chờ mong với đứa trẻ còn chưa ra đời này.

Đương nhiên, mẹ c*̉a đứa bé c*̃ng quyết định, Vân Xu mới là người ông ta coi trọng nhất. Mẹ c*̉a Vân Xu là người phụ nữ đầu tiên mà ông ta yêu và c*̃ng là người phụ nữ ông ta yêu sâu đậm nhất.

Vân Xu thi đại học, Vân Thừa vốn c*̃ng định đi c*̀ng, nhưng mà bị Vân Xu từ chối, cô nói một câu ngăn lại mọi ý định c*̉a Vân Thừa: “Nếu ba đi c*̀ng con thì con sẽ bị phân tâm dẫn tới việc khẩn trương mất.”

Đương nhiên, nguyên nhân thật sự là do cô không muốn Bạch Vi bởi vì cô mà lại xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Hệ thống lại xuất hiện lần thứ hai, ai biết trong cốt truyện sẽ đột nhiên xuất hiện loại phiền toái gì chứ, lại để Bạch Vi sinh non lần nữa thì sao?

Vân Xu chôn giấu điều này trong lòng, nhưng cô đã bình tĩnh lại, lúc làm bài thi không gặp vấn đề gì hết.

Sau khi thi môn cuối c*̀ng xong, Vân Xu vừa ra khỏi phòng thi liền nghe thấy tiếng hệ thống sau hai ngày im lặng.

“Cốt truyện đã xảy ra thay đổi, thời gian hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một tháng.” Hệ thống nói: “Mong cô hoàn thành nhiệm vụ giải trừ hôn ước trong vòng hai giờ.”

Nhanh như vậy sao?

Vân Xu có chút ngạc nhiên, cô miễn cưỡng áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, đang tính mặc cả thương lượng với hệ thống thì đột nhiên hai mắt tối sầm lại.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện tầm nhìn c*̉a mình trở nên thật kỳ lạ.

Cô trông thấy Cố Diễm, cũng thấy được bản thân mình, chính xác mà nói thì đó là cơ thể c*̉a Vân Xu, bọn họ chậm rãi đi về phía nhau.

Điều này thật kì quái, Vân Xu khiếp sợ mà nhìn cảnh tượng này, muốn quay trở về cơ thể c*̉a mình nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy được, cô không thể quay về, c*̃ng không ngăn được những chuyện xảy ra tiếp theo.

Cố Diễm nộp bài thi trước thời hạn, đặc biệt ra đây chờ Vân Xu.

Tuy rằng có rất nhiều người, nhưng mà ngay khi Vân Xu vừa ra thì cậu đã nhận ra bóng hình cô.

Nhưng mà cậu cảm thấy lúc này thoạt nhìn Vân Xu có chút kỳ quái, cậu lo lắng hỏi: “Em làm bài không tốt lắm sao? Hay là cảm thấy không thoải mái ở đâu?”

Cố Diễm kéo cánh tay c*̉a “Vân Xu”, nhưng mà ngay sau đó, tay c*̉a cậu đã bị Vân Xu hung dữ hất ra.

Tiếp theo, trên mặt “Vân Xu” lộ ra nụ cười mà Cố Diễm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Cái này cười, hắn ở trước kia thường xuyên nhìn đến, nhưng là sau lại Vân Xu làm hắn quên mất, mà hiện tại……

“Vân Xu” khoanh tay trước ngực, ánh mắt mang theo vẻ ác ý, nói: “Cố Diễm, tôi có một chuyện muốn nói với cậu.”

Bàn tay c*̉a Cố Diễm bị hất ra có chút đau, nhưng mà cậu không để ý, điều khiến cậu để ý chính là thái độ kì lạ bây giờ c*̉a Vân Xu: “Có chuyện gì vậy?”

“Vân Xu” nói: “Về hôn ước giữa cậu và tôi.”

Cố Diễm im lặng một chút, nói: “Anh còn tưởng rằng em không biết.”

“Tôi đương nhiên là biết rồi, biết từ lâu rồi.” “Vân Xu” cười nói: “Chuyện trên sân thượng cậu còn nhớ rõ không? Lúc ấy tôi c*̃ng biết rồi.”

Vẻ mặt c*̉a Cố Diễm vẫn bình tĩnh như cũ, cậu nhìn chăm chú vào “Vân Xu”, Vân Xu có thể trông thấy bàn tay đang nắm chặt c*̉a cậu.

“Vân Xu” tiếp tục nói: “Lăng Văn Huyên đối xử với tôi như vậy khiến tôi hận chết cậu ta, thế nên tôi liền nghĩ ra cách để trả thù cậu ta.”

“Mà cậu, cậu chính là công c*̣ để tôi trả thù cậu ta.”

“Vân Xu” cười trông thật ngọt ngào vô hại, nhưng những lời nói ra lại như một thanh kiếm sắc bén mà đâm thẳng vào trái tim Cố Diễm.

“Tôi không thích cậu, từ đầu đến cuối đều không thích cậu, trước kia không thích, hiện tại cũng không thích.” “Vân Xu” tiếp tục nói: “Mọi chuyện đều kết thúc ở đây, chia tay đi, hôn ước c*̉a chúng ta c*̃ng sẽ bị hủy bỏ, hôm nào đó tôi sẽ để người trả lại tín vật cho cậu, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Cậu sẽ không dây dưa với tôi nữa chứ?” “Vân Xu” nhìn cậu với vẻ trịch thượng: “Nếu như cậu thật sự làm cái loại chuyện đáng xấu hổ này, tới lúc đó không có gì tốt đẹp đâu. Dù sao c*̃ng đã làm bạn một thời gian rồi, không bằng chia tay hòa bình, có đúng không?”

Giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp ấy khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, mà đối với Cố Diễm thì những lời “Vân Xu” nói càng khiến cậu đau đớn.

Cố Diễm gian nan mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao lại lừa cậu á? Hay là vì sao lại chia tay?” “Vân Xu” trông thật hờ hững, tùy ý nói: “Dụ dỗ cậu c*̃ng chỉ là bởi vì muốn giữ thể diện thôi, mà cậu còn khá dễ lừa đó ha ha, còn về phần tại sao lại chia tay á hả…”

“Vân Xu” nâng cằm, khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác: “Thân phận c*̉a tôi là gì, thân phận c*̉a cậu là gì? Giá trị con người c*̉a ba tôi c*̃ng phải hơn trăm triệu, mà cậu chỉ là một cô nhi, cậu xứng sao?”

“Cậu làm ơn tự mình hiểu chút đi, có thấy khoảng cách c*̉a chúng ta xa lắm không hả, tôi không thể kết hôn với cậu được đâu.” Sau khi “Vân Xu” tuôn một tràng dài thì c*̃ng không đợi bất cứ phản ứng nào c*̉a Cố Diễm.

Cô ta chỉ thông báo cho Cố Diễm biết về chuyện này, chứ không phải là tới để thương lượng với Cố Diễm.

“Về sau đừng tới gần tôi, nói thật, trên người của cậu có mùi c*̉a kẻ nghèo kiết kiết xác.”

“Vân Xu” nói xong, cười cái rồi xoay người rời đi.

Cố Diễm muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra dấu vết nói dối và nói đùa trong mắt người ấy, nhưng mà không có, trên mặt cô ta không có chút miễn cưỡng nào, chắc chắn không phải đang giả vờ diễn kịch.

“Vân Xu” đi rồi, Cố Diễm ngoại trừ nói một câu “Vì sao” ra thì c*̃ng không nói thêm bất cứ gì khác.

Cố Diễm ngây ngốc đứng ở đó hơn một tiếng, ngay lúc cậu muốn rời đi thì phát hiện hai chân tê cứng vô c*̀ng, cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong cánh tay, cả người toát lên hơi thở tuyệt vọng và yếu ớt.

Vân Xu phát hiện cô c*̃ng không có rời đi theo “Vân Xu”, cô vẫn đứng dưới góc nhìn này như c*̃, c*̃ng thấy được phản ứng c*̉a Cố Diễm.

Vân Xu không có cách nào cử động được, cũng không có cách nào bật khóc, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn. Nhìn “Vân Xu” tùy ý thương tổn Cố Diễm, nhìn Cố Diễm thống khổ tuyệt vọng, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bi phẫn mà xưa nay chưa từng có.

Cô hối hận.

Một người tới cuộc sống c*̉a mình còn không thể khống chế như cô vì sao lại đi trêu chọc Cố Diễm cơ chứ?

Nếu như không phải cô ích kỷ thích Cố Diễm, cùng Cố Diễm ở bên nhau, Cố Diễm cũng sẽ không gặp loại chuyện này.

Một vị hôn thê tầm thường có thể giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn c*̉a Cố Diễm, vậy nếu đó là một người bạn gái cậu yêu tha thiết phản bội và lừa gạt cậu thì sao?

Vân Xu khó chấp nhận được.

Cô không thể hiểu được vì sao nhà c*̉a cô có tiếng là nhà từ thiện, cha mẹ cô c*̃ng rất khỏe mạnh mà cô vừa sinh lại mắc căn bệnh bẩm sinh không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể một bên gian nan duy trì sinh mệnh, một bên trơ mắt nhìn cơ thể mình suy tàn rồi dần đi về phía cái chết.

Vì sao cuộc sống c*̉a Cố Diễm lại gian nan như vậy, mất đi cha mẹ, trải qua cuộc sống vất vả với ông nội, lại còn mất đi ông nội và c*̃ng là người thân cuối c*̀ng vào năm cuối học cấp ba, còn bị một đám người luôn không ngừng bắt nạt mình với những lý do không thể hiểu được. Rõ ràng Cố Diễm là người luôn nỗ lực lại tích cực hướng về phía trước, thiện lương lại thông minh, nhưng thế giới này lại bủn xỉn không muốn dành ra cho cậu những điều tốt đẹp.

Tuy rằng sau này sự nghiệp c*̉a Cố Diễm sẽ được khai mở, cậu sẽ ngày càng đứng trên vị trí cao hơn, nhưng cậu sẽ thật sự sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?

Vân Xu cố gắng đến gần Cố Diễm hơn một chút, nhưng mà hao hết sức của chín trâu hai hổ, c*̃ng chỉ có thể tiến gần thêm hai bước ngắn.

Chỉ cách có nửa mét, gần trong gang tấc nhưng lại xa tựa chân trời.

Cô rướn người về phía trước, muốn dùng tay vỗ vỗ lấy vai Cố Diễm, giống như cách bình thường cô luôn an ủi khi cậu mệt, nhưng mà cô c*̃ng không rõ hiện giờ mình đang tồn tại trong hình thái gì, c*̃ng rất khó khống chế được thân thể c*̉a mình, thế nên tới một động tác đơn giản như này c*̃ng khó làm được.

Khi cô vất vả lắm mới đưa tay ra được, chỉ chút nữa là chạm được tới Cố Diễm thì Cố Diễm vốn đang ngồi im tại chỗ, có bị người ta chỉ trỏ c*̃ng không có bất cứ động tĩnh gì lại đột nhiên đứng lên.

Tay cô xuyên qua thân thể cậu, sự va chạm c*̉a hai người chỉ như chạm vào không khí, căn bản không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại c*̉a nhau.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Nam Chính
Chương 49: Năm năm sau



Cố Diễm rời đi, Vân Xu bị bỏ lại ở đó.

Thời gian trôi qua rất lâu, trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, ngay khi cô nghĩ rằng cô sẽ ở lại nơi này mãi mãi, trước mắt của cô tối sầm lại, mất đi ý thức.

Khi lần nữa khôi phục lại ý thức, cô phát hiện ra bản thân đang nằm trên giường bệnh, dời tầm mắt xuống phía dưới, cô nhìn thấy bàn tay của mình đang cắm kim truyền dịch. Bàn tay đó tái nhợt có hơi đáng sợ, cô thử cử động bàn tay đó, mãi một lúc sau cô mới cử động được vài ngón tay.

Mặc dù rất khó khăn, nhưng cô nhận ra rằng bản thân đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Vân Xu vui sướng, mà đúng lúc này cửa phòng bệnh đóng chặt bị đẩy ra.

Y tá bước vào bắt gặp ánh mắt của Vân Xu, sửng sốt một lúc, sau đó chuyển sang vẻ mặt vui vẻ.

Không lâu sau, phòng bệnh đông đúc một nhóm áo blouse trắng.

Các bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Vân Xu, bận rộn rất lâu, Vân Xu mới có thể hỏi y tá chăm sóc cô về tình hình của bản thân.

Cô mơ hồ nghe thấy bản thân đã hôn mê năm năm, cho nên đây là năm năm sau sao?

Năm đó sau khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì?

Hệ thống đi đâu rồi? Cô gọi hệ thống trong đầu, nhưng kể cả một chút phản ứng cũng không có.

Thật kỳ lạ.

Cô y tá mà cô hỏi là một người có khuôn mặt chất phác và hiền hậu. Một người dì bốn mươi lăm tuổi nhanh nhẹn, đối phương đã làm y tá cho cô được năm năm, có thể nói rằng vẫn luôn chăm sóc cô.

Nhưng mà tin tức mà dì ấy biết lại không nhiều như Vân Xu tưởng tượng.

Dì y tá nói với cô, dì ấy được ba của cô thuê, nhưng mà ba của cô đã hai năm không lộ mặt rồi, chỉ có mỗi tháng chuyển tiền vào tài khoản là không thiếu một xu.

Mà bản thân cô, từ lúc được chuyển đến bệnh viện tư nhân này vẫn luôn sống trong tình trạng người thực vật, đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy.

Vân Xu cảm thấy có phần không thích hợp, thực tế thì từ lúc cô bước ra khỏi phòng thi mọi chuyện đã bắt đầu đi theo một hướng kỳ lạ.

Cô hỏi y tá: “Dì biết thân phận của ba con không?”

Dì y tá lắc đầu có hơi không tiện nói: “Không biết. Nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng hỏi qua, công ty của chúng tôi không cho phép hỏi về thông tin cá nhân của khách hàng, ba của cô cũng không tiết lộ cho tôi.”

Vân Xu tỏ ý đã hiểu, không hỏi dì nữa, đợi sau khi cô hồi phục tốt hơn một chút, cô mượn điện thoại của y tá bấm một dãy số.

Gọi hồi lâu cũng không có người trả lời, trong lòng Vân Xu lại lần nữa trầm xuống.

Vân Thừa đối với đứa con gái là cô rất để ý, nhưng không chỉ hai năm không xuất hiện, mà khi cô tỉnh dậy cũng không có phản hồi, không đến thăm hỏi, đây rõ ràng không bình thường.

Cuối cùng cuộc gọi này cũng không có người nhận.

Cô gọi thêm vài lần, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, lại truyền đến một giọng nói xa lạ: “Ai đó, gọi không ngừng có thấy phiền không vậy?”

Vân Xu nói: “Xin chào, tôi tìm Vân Thừa.”

Giọng nói của Vân Xu đã nhiều năm không sử dụng, bây giờ nghe rất khàn và thấp. Người đối diện giống như bị dọa một cú: “Vân Thừa nào? Cô gọi lộn số rồi đó? Cô là ai vậy?”

Giọng nam đầu dây bên kia rất trẻ, giống như một cậu con trai trẻ tuổi.

Không phải giọng của Vân Thừa.

Vân Xu không bỏ cuộc hỏi lại lần nữa: “Vậy cậu có biết Vân Thừa không? Tôi khẳng định số này là của ông ấy.”

“Không biết, số điện thoại này tôi dùng hai năm rồi, nhất định là cô gọi nhầm số rồi.”

Nói xong, đối phương cúp máy.

Vân Xu lại cố gắng gọi thêm một lần nữa, sau đó phát hiện đã bị đối phương chặn rồi.

Hai năm?

Lại là hai năm, ba năm trước xảy ra chuyện gì?

Vân Xu đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình, bị nhắc nhở mật khẩu không đúng, nhưng mà trí nhớ của cô rất tốt, không thể nào nhầm mật khẩu tài khoản mạng xã hội mà bản thân hiểu rõ được.

Cô lại thử thêm vài lần nữa, phát hiện cũng vô dụng.

Vân Xu lại gọi thêm vài số quen thuộc, nhưng sau khi kết nối đều không phải người trong ký ức.

Đây là chuyện gì vậy? Bây giờ rốt cuộc cô đang ở đâu, rốt cuộc là ai? Cô xuyên không lần nữa sao?

Vân Xu kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, lên mạng bắt đầu tìm kiếm thông tin về ngôi trường cô đã học trước đây, thành phố, người nổi tiếng… Cuối cùng cô chắc chắn, cô không có xuyên không lần nữa.

Ngay cả bệnh viện cô đang ở hiện tại này vẫn còn ở trong thành phố mà cô đã ở trước khi bất tỉnh.

Cô do dự một lúc, nghiến răng gọi điện thoại cho Cố Diễm.

Cho dù là bị mắng cũng được, ngay lúc này cô rất muốn nghe giọng của Cố Diễm.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có ai nhận, gọi lại lần nữa vẫn như cũ không có người trả lời. Sau khi gọi hơn chục lần cũng không có ai trả lời, Vân Xu đành phải bỏ cuộc.

Vân Xu không còn cách nào có thể liên lạc với những người mà bản thân quen thuộc, bệnh viện cũng không có cách nào thay cô liên lạc với người đã thanh toán chi phí cho cô, cuối cùng y tá nhắc nhở cô, đã đến ngày nhưng không có ai tiếp tục gửi tiền đến, cô chọn cách lập tức rời khỏi bệnh viện.

Trên người cô cái gì cũng không có, không có chứng minh thư, không có điện thoại, chỉ có một chiếc vali đơn giản, trong đó có một số quần áo, đồ vệ sinh cá nhân và 300 nhân dân tệ mà dì y tá nhét vào túi của cô.

Cô dùng tiền bắt taxi trở lại khu dân cư quen thuộc, bảo vệ gác cổng là một chú thân thuộc, nhưng mà chú không có nhớ cô chút nào, không chút do dự chặn cô lại và không cho cô đi vào. Cô chỉ có thể nhờ bọn họ giúp cô liên lạc với chủ hộ, sau bao nhiêu rắc rối, cuối cùng cũng đã kết nối được với điện thoại của Vân Thừa.

Lần này, Vân Xu nghe thấy giọng nói của Vân Thừa, trong lòng của Vân Xu kích động hét lên một tiếng: “Ba!”

“Cô là ai?” Vân Thừa rõ ràng không vui hỏi: “Vị tiểu thư này có thói quen tùy tiện nhận ba sao?”

Vân Thư giật mình bởi sự lạnh nhạt và xa lạ trong lời nói của Vân Thừa: "Ba, con là Vân Xu."

“Cho nên?” Vân Thừa tức giận đến mức bật cười, lại có người dám trực tiếp gọi điện đến lừa ông, hơn nữa cách lừa ông này ngược lại khiến ông thấy có hơi mới lạ, không loại trừ là có người chỉ thị, ông khẽ cau mày hỏi: "Ai bảo cô tới tìm tôi?"

“Không có ai.” Vân Xu lạnh sống lưng, cô mở miệng, cổ họng vô cùng khô khốc, sau vài giây mới lần nữa khó khăn phát ra âm thanh, hỏi: “Ông thật sự không có một đứa con gái tên Vân Xu sao?”

Sự nặng nề trong giọng nói của cô gái khiến cho Vân Thừa hơi bất ngờ, ẩn giấu một số suy nghĩ rằng đối phương muốn lừa tiền của ông.

“Không có, tôi chỉ có một đứa con gái.” Vân Thừa nhìn đứa con gái đang giúp vợ nấu ăn trong phòng bếp, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn một chút, nói: "Nó đang ở bên cạnh tôi.”

Đúng lúc này, cô con gái từ trong bếp đi ra: “Ba- ơ, ba đang nghe điện thoại à.” Cô nhỏ giọng tiếp tục nói: “Mẹ bảo con hỏi ba, rau hôm nay ăn là rau xà lách hay là bắp cải ạ?”

Vân Thừa nói: “Rau xà lách đi.”

“Dạ.”

Con gái trở lại phòng bếp, sự chú ý của Vân Thừa quay trở lại, có điều lại phát hiện cuộc gọi trước đó đã gác máy rồi, Ông xoa xoa trán, không hiểu tại sao trong lòng dâng lên một cảm giác nặng nề khó tả.

Vân Xu cúp máy, sau khi cảm ơn nhân viên bảo vệ, kéo hành lý chậm rãi đi bộ trên lề đường.

Vân Thừa không nhớ cô nữa. Cô rất chắc chắn, lúc Vân Thừa nói không hoàn toàn không có một chút do dự và miễn cưỡng gì, mà giọng nói của Vân Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng rất lạ.

Lúc trước Vân Nguyệt không gọi Vân Thừa là ba, càng đừng nói là dùng giọng điệu gần gũi và ngây thơ đó gọi Vân Thừa, số điện thoại thay đổi, người quen không liên lạc được, người thân với cô trở nên xa lạ…

Vân Xu đi đến công viên và dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Ba năm trước, vừa đúng lúc chính là thời gian nguyên chủ trong sách qua đời.

Trùng hợp như vậy, thật sự chỉ là sự trùng hợp sao?

Trong đầu Vân Xu đã có một suy đoán táo bạo.

--- Liệu có phải, cô ở trong kịch bản đúng là đã chết, dấu vết của sự tồn tại đã bị xóa bỏ?

--- Liệu có phải, cô đã trở thành một người xa lạ trong thế giới này?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back