Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 770: Chương 770



Tô Ý mỉm cười: “Chưa đến mức đó, nhưng ít nhất cũng có duyên phận rồi, hai người họ đi cùng xe về đấy, còn lại thì tự họ quyết định."

Tô Nhân vui mừng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm khái.

Trước khi khởi hành, bà ấy còn dặn dò Lâm Hạo Nam đến đón Từ Đan, kết quả vì nhiệm vụ đột xuất mà không đi được.

Ai ngờ chỉ mấy ngày sau, hai người họ đã cùng trải qua bao nhiêu chuyện, Lâm Hạo Nam còn lái xe đưa cô ấy về nhà nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Nhân cũng thấy nhẹ nhõm.

Chuyện tình cảm của con cái không thể ép buộc, vẫn nên để chúng tự tìm hiểu nhau thôi.

Chu Cận Xuyên cùng Tô Ý ở nhà mẹ đẻ một lúc, Tô Nhân đã giục hai người về nhà.

"Ba mẹ bên kia chắc đang nóng lòng chờ ở nhà đấy, mau về cho họ xem mặt, để họ yên tâm!"

Tô Ý đáp "vâng" rồi đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, ba Liêu đâu ạ? Sao không thấy ở nhà?"

Tô Nhân cười: "Ba Liêu mấy hôm nay đều ở xưởng thực phẩm giám sát sản xuất, không chỉ có ông ấy mà cả Tiểu Bắc cũng đi theo, cả mấy đứa bạn cùng phòng của con cũng đến giúp."

"Bây giờ, điện thoại ở xưởng thực phẩm reo liên tục, làm ăn phát đạt lắm, nghe điện thoại cũng không kịp.

À, hai đứa chưa xem tivi phải không?"

Tô Ý ngạc nhiên nhìn Chu Cận Xuyên, mấy ngày nay hai người còn không gọi điện thoại được cho nhau, làm sao có thời gian xem tivi chứ?

Thấy hai người chưa biết chuyện gì, Tô Nhân nói luôn: "Đừng lo, chuyện ở xưởng thực phẩm Chính Dân lo liệu được.

Bây giờ hai đứa đừng bận tâm gì cả, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì để mai tính!"

Khi hai người trở về nhà họ Chu, ông nội Chu, Chu Hoằng Nghĩa, Triệu Lam và hai đứa nhỏ đã đứng chờ ở cổng.

Hai người vừa xuống xe đã bị mọi người vây quanh.

Thấy hai người đều bình an vô sự, mọi người mới yên tâm cùng nhau vào nhà.

Vừa đi, Triệu Lam vừa nắm tay Tô Ý: "Con bé này, sao lại theo vào núi thế? Lúc đi, ba con đã dặn dò mọi người phải đảm bảo an toàn cho con, sao họ lại không quản con?"

Tô Ý cười giải thích: "Mẹ, không trách họ được đâu, lúc đó tình hình thay đổi liên tục, sau đó con gặp anh hai nên đi theo đội của anh ấy."

Triệu Lam chợt hiểu: "Thảo nào, may mà hai đứa đều bình an.

Con không biết đâu, lúc xem tivi mẹ lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!"

Tô Ý ngạc nhiên: "Tivi? Mẹ, tivi có đưa tin chuyện chúng con vào núi sao?"

Triệu Lam gật đầu: "Ừ, thôi không nói nữa, con xem hai đứa mệt mỏi thế nào kìa.

Trong nồi còn cơm canh đấy, giờ con có muốn ăn gì không?"

Trên đường về, Tô Ý và Chu Cận Xuyên đã ăn rồi nên bây giờ chưa đói.

DTV

Cả hai đều lắc đầu.

Triệu Lam nhận lấy balo đầy bụi bẩn của hai người: "Để mẹ cất cho.

Nếu chưa đói thì hai đứa lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi đi, lúc nào đói thì xuống ăn."

Tô Ý và Chu Cận Xuyên thật sự rất mệt, nên chào hỏi mọi người rồi lên lầu.

Vừa về đến phòng, Tô Ý đã thả lỏng người, vội vàng cởi bỏ bộ quần áo bụi bặm và đi tắm.

Tắm xong cô mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, nằm vật ra giường.

Chu Cận Xuyên tắm xong đi ra, thấy tóc cô còn ướt nên lấy máy sấy tóc ra sấy cho cô.

Sấy tóc xong anh mới leo lên giường, ôm Tô Ý đã ngủ say rồi chìm vào giấc ngủ.

Hai người ngủ một mạch đến tối.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Cảm nhận được động tĩnh, Tô Ý rúc vào lòng anh: "Mấy giờ rồi?"

"Chắc cũng muộn rồi, em có đói không?"

Tô Ý vươn vai trong lòng anh: "Hơi đói, còn anh?"

Chu Cận Xuyên rất thích những khoảnh khắc hiếm hoi bên nhau như thế này, chỉ muốn ôm cô mãi.

Nhưng nghe cô nói đói, anh đành phải ngồi dậy, bật đèn.

Hai người thay đồ thoải mái rồi cùng nhau xuống lầu.

Xuống đến nơi, mọi người vẫn còn ở đó, trên bàn đã bày biện rất nhiều món ăn.

Triệu Lam đang bận rộn, thấy hai người xuống thì vẫy tay: "Vừa nãy mẹ còn định bảo Noãn Noãn lên gọi hai đứa xuống ăn cơm."

Tô Ý cười ngại ngùng: "Mẹ, muộn thế này rồi, sao mọi người vẫn chưa ăn?"

"Chờ hai đứa cùng ăn!"

Trên bàn ăn, mọi người hỏi han về tình hình ở huyện An.

Chu Cận Xuyên bình tĩnh kể lại quá trình cứu hộ, người không biết còn tưởng anh đang báo cáo công việc cho ông nội Chu và Chu Hoàng Nghĩa.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 771: Chương 771



Nhưng Tô Ý thì khác, cô đã trực tiếp đến đó, biết được hai chữ "hành động" đơn giản của Chu Cận Xuyên ẩn chứa bao nhiêu khó khăn, vất vả.

Phụ nữ vốn dĩ nhạy cảm hơn.

Triệu Lam nghe xong "báo cáo" của Chu Cận Xuyên thì vạch trần: "Con đừng lừa chúng ta nữa, làm sao mà thuận lợi như con nói được, tivi đều đã đưa tin rồi."

Tô Ý tò mò: "Mẹ, tivi đưa tin gì ạ?"

"Hình ảnh bộ đội cứu người trong nước lũ, cả cảnh xe chở hàng cứu trợ của các con bị sạt lở đất rơi xuống vực và cảnh các con vào núi cứu hộ, đào đường...

đều có cả."

Chu Cận Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng.

Lẽ ra Lâm Trạch Tây và Tô Ý phải lái một chiếc xe riêng, nhưng lúc về, hai người không hề nhắc đến chuyện xe cộ.

Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn Tô Ý: "Sao anh không nghe em nói chuyện sạt lở đất?"

Tô Ý cười gượng: "Vì không sao mà, chỉ có hai chiếc xe rơi xuống vực thôi, lúc rơi xuống, mọi người đều rơi vào vũng bùn nên không ai bị thương cả."

Chu Cận Xuyên đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Để mọi người không lo lắng, anh đành phải tạm thời gác lại nghi ngờ, định bụng tối nay sẽ hỏi riêng Tô Ý.

DTV

Thấy anh không hỏi nữa, Tô Ý thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, cô cũng tò mò không biết những hình ảnh trên tivi được quay lúc nào, tại sao lúc ở hiện trường cô lại không hề hay biết.

Chẳng lẽ vì lúc đó mọi người đều tập trung vào việc cứu hộ nên không để ý? Hay là do máy bay trực thăng quay lại?

Nhưng lúc đó, vụ sạt lở đất xảy ra đột ngột, cho dù có quay phim, thì chắc cũng chỉ quay được cảnh cứu hộ sau đó.

Hơn nữa, lúc đó trời tối om, chắc chắn là không thể quay được khoảnh khắc bốn người biến mất.

Nghĩ vậy, Tô Ý an tâm, chỉ cần không bị lộ là được.

Tô Ý thì yên tâm, nhưng Chu Cận Xuyên vẫn còn lo lắng chờ hai người ăn cơm xong và lên lầu.

Anh đóng cửa lại, hỏi kỹ càng Tô Ý về chuyện đã xảy ra.

Tô Ý biết mình không thể giấu anh được nên kể lại sự việc.

Thấy anh cau mày, cô an ủi: "Anh yên tâm đi, thật sự chỉ có một khoảnh khắc đó thôi, sau đó mọi người đều rơi xuống vũng bùn, ba người họ được cứu lên, còn tưởng mình đã lên trời."

Chu Cận Xuyên thở dài: "Em còn cười được, thật sự là quá nguy hiểm.

Cho dù ba người họ không phát hiện, thì em cũng nguy hiểm rồi đấy.

Nếu em phản ứng không kịp thì sao?"

Tô Ý không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên nâng cằm lên, nũng nịu v**t v* khuôn mặt anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Chuyện đã qua rồi, lần sau em sẽ chú ý, được không?"

Chu Cận Xuyên thở dài, ánh mắt nhìn cô dần trở nên nóng bỏng.

"Em ăn no chưa?"

"Ừm, no rồi."

"Còn buồn ngủ không?"

"Ngủ cả buổi chiều rồi, anh nghĩ sao?"

"Vậy thì tốt."

Bị đẩy ngã xuống giường Tô Ý cảm thấy có gì đó không ổn: "Chẳng lẽ anh không mệt sao?"

Chu Cận Xuyên lấy gối kê dưới cổ cô: "Không!"

"!!!"

….

Ban đầu, mục đích của Tô Ý khi quyên góp hàng cứu trợ không phải là để quảng cáo cho sản phẩm của gia đình mình, nhưng lần này, mì ăn liền Tô Ký thực sự đã nổi tiếng khắp cả nước.

Đặc biệt là khi những tin tức về cứu trợ được phát sóng trên tivi, mì ăn liền Tô Ký luôn vô tình xuất hiện trong rất nhiều cảnh quay.

Điều này vô hình trung đã mang lại hiệu quả quảng cáo rất lớn cho Tô Ký.

Có người gọi điện đến chỉ để cảm ơn, nhưng cũng có rất nhiều thương nhân và đơn vị gọi đến để đặt hàng.

Một lần nữa, mì ăn liền Tô Ký lại rơi vào tình trạng cháy hàng.

Sản lượng của xưởng thực phẩm vốn đã khó khăn lắm mới đáp ứng được nhu cầu, bây giờ lại càng khan hiếm hơn.

Tô Ý nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau ngủ nướng thêm một chút.

Sau khi thức dậy, cô chỉ dọn đẹp qua loa rồi đến xưởng thực phẩm làm việc.

Khi đến nơi, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.

Vừa nhìn thấy Tô Ý, mọi người đã vây quanh hỏi han sức khỏe.

"Chẳng phải bảo em nghỉ ngơi thêm một ngày sao? Sao hôm nay đã đến rồi?"

"Sức khỏe chị thế nào rồi? Khỏe hẳn chưa?"

Tô Ý bị vây quanh đến mức không thở nổi, cô cười đáp: "Mọi người yên tâm đi, em đã hồi phục hoàn toàn rồi.

Nghe nói mấy ngày nay mọi người làm việc vất vả, nên em đến ngay.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 772: Chương 772



Mặc dù trước đó, mọi người đã báo tin cho nhau qua điện thoại về việc Tô Ý an toàn.

Nhưng tận mắt nhìn thấy cô bình an vô sự, mọi người mới thực sự yên tâm.

Mọi người trò chuyện một lúc, Tô Ý mới phát hiện Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm không có ở đó, nên hỏi: "Anh ba cũng đến rồi à? Phương Lâm đâu?"

Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư cười đầy ẩn ý: "Tối qua anh ba đã đến rồi..."

Chưa đợi hai người nói hết câu, Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm đã đi từ hướng nhà kho trở về.

"Nói xấu gì anh đấy?"

Bạch Miêu Miêu cười: "Làm gì có, bọn em đang khen anh chăm chỉ, vừa về đã đến đây làm việc, cũng không chịu nghỉ ngơi."

Liễu Phương Lâm bị trêu chọc uđến mức đỏ mặt.

Lâm Trạch Tây quở trách Bạch Miêu Miêu: "Em thật là, anh đến đây giúp đỡ mọi người, giảm bớt gánh nặng cho mọi người, chẳng lẽ không tốt sao?"

Bạch Miêu Myiêu vạch trần: "Em thấy anh đến đây là để gặp Phương Lâm, chứ giúp đỡ là phụ thôi.

Cứ thừa nhận đi, đâu có gì phải ngại."

Lâm Thư Thư cũng cười: "Đúng vậy, mấy ngày nay Phương Lâm ở cùng bọn em, lo lắng đến mức gầy hẳn đi."

Lâm Trạch Tây cũng nhận ra điều đó, trong lòng vừa xót xa, vừa ngọt ngào.

Hai người nói sơ qua tình hình rồi Lâm Trạch Tây kéo Liễu Phương Lâm đi về phía nhà kho: "Bọn anh còn phải bận việc ở nhà kho, không nói chuyện phiếm với mấy đứa nữa."

Nhìn bóng dáng tình tứ của hai người, ba cô gái còn lại không khỏi ghen tị.

Mọi người làm việc một lúc, Liêu Chính Dân cũng đến hỏi thăm tình hình của Chu Cận Xuyên.

"Cận Xuyên sáng nay đã đi làm rồi, anh ấy cũng khỏe, ba cứ yên tâm."

Liêu Chính Dân gật đầu: "Hôm qua ba không kịp về nhà, nhưng cũng nghe mẹ con nói, tối qua Hạo Nam đã quay về đơn vị rồi."

Tô Ý đáp vâng rồi cùng Liêu Chính Dân bàn bạc về kế hoạch sản xuất tiếp theo.

Lúc nãy, cô đã hỏi sơ qua Bạch Miêu Miêu và mọi người, theo kế hoạch sản xuất hiện tại, xưởng sẽ không nhận thêm đơn hàng mới.

Liêu Chính Dân cũng có ý kiến tương tự: "Đơn hàng gấp không nhận nữa, chúng ta phải dành một phần sản lượng để đảm bảo cung cấp hàng cứu trợ."

Mặc dù hiện tại, mọi người đã an toàn.

Nhưng công tác khắc phục hậu quả thiên tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm, việc tái thiết còn dài.

Chắc chắn là vật tư sẽ rất khan hiếm.

DTV

Liêu Chính Dân và Tô Ý bàn bạc, quyết định tiếp tục quyên góp hàng cứu trợ định kỳ cho huyện An, cho đến khi hoàn thành công tác tái thiết.

Tô Ý hoàn toàn đồng ý.

Nếu Tô Ký được cả nước biết đến như ngày hôm nay, thì phần lớn là nhờ vào hoạt động cứu trợ lần này.

Góp một phần sức lực của mình để hỗ trợ vùng lũ lụt là điều nên làm.

Mọi người đồn hết tâm sức vào công việc ở xưởng thực phẩm mấy ngày liền, cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Tô Ý và Liêu Chính Dân bàn bạc, quyết định cho mọi người nghỉ một ngày, để họ nghỉ ngơi, đồng thời tổ chức một bữa tiệc ở nhà hàng, coi như là chúc mừng mọi người bình an trở về.

Nghĩ đến việc đông người sẽ vui hơn, Tô Ý gọi điện thoại cho Từ Đan, hỏi cô ấy có muốn đến dự tiệc không.

Trải qua chuyến đi vào núi cùng nhau, Tô Ý và Từ Đan đã trở thành bạn bè tốt.

Mấy ngày nay, Tô Ý cũng thường nhắc đến Từ Đan với mọi người, nên nhân cơ hội này cô muốn giới thiệu Từ Đan với mọi người.

Từ Đan nhận được điện thoại của Tô Ý thì vui vẻ nói: "Hôm đó, chị cũng định về nhà, có thời gian, à, hôm đó đồng chí Lâm có đến không?"

Tô Ý cười: "Chưa chắc, em đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy nói là xem tình hình, nếu không kịp thì sẽ không đến."

Lâm Hạo Nam thường xuyên như vậy nên Tô Ý đã quen rồi.

Lần này, cô mời Từ Đan không phải vì Lâm Hạo Nam, nên cũng không quan tâm anh có đến hay không.

Dù sao cô cũng đã thông báo cho anh hai rồi.

"Chị Từ Đan, chị muốn anh hai em đến hay là sợ anh ấy đến?"

Từ Đan vội vàng phủ nhận: "Không phải, em đừng nói bậy, chị chỉ hỏi thăm thôi."

Để chứng minh mình thật sự chỉ hỏi thăm, Từ Đan cũng hỏi Lâm Trạch Tây có đến không.

Tô Ý bật cười: "Anh ba em chắc chắn là sẽ đến.

Chị cứ đến đi, chúng ta gặp nhau."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 773: Chương 773



Từ Đan đáp lại, đồng ý: "Nghe nói nhà hàng của em rất ngon, chị nhất định sẽ đến."

Đến giờ ăn trưa, mọi người lần lượt đến đông đủ.

Nhà hàng bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Từ Đan cũng đến sớm, vừa nhìn thấy cô ấy, Tô Ý đã kéo cô ấy đến giới thiệu với mọi người: "Đây là đồng chí Từ Đan, bác sĩ quân y mà em thường nhắc đến với mọi người, lần này vào núi cũng nhờ có chị ấy, chị ấy đã giúp đỡ em rất nhiều."

Trước đây Tô Nhân chỉ xem ảnh của Từ Đan, đây là lần đầu tiên bà ấy gặp mặt cô ấy.

Vừa nhìn thấy Từ Đan, bà ấy đã cảm thấy yêu mến, khóe miệng càng thêm cong lên.

"Tiểu Đan, chào mừng cháu đến chơi! Dì nghe Tiểu Ý khen cháu nhiều lắm, đì đã muốn gặp cháu từ lâu rồi."

Từ Đan cũng lễ phép chào hỏi mọi người.

Thấy mọi người đã đến gần đông đủ, mọi người chuẩn bị lên lầu.

DTV

Ai ngờ, vừa bước đi, thì bên ngoài lại có tiếng xe ô tô.

Mọi người dừng lại, nhìn ra ngoài, đang đoán xem ai đến thì thấy Lâm Hạo Nam bước xuống xe.

Tô Ý và Tô Nhân nhìn nhau, cười đầy ẩn ý.

Lúc nãy, hai người gọi điện thoại cho Lâm Hạo Nam, anh còn nói bận, không đến được.

Không ngờ anh lại đến.

Hơn nữa, bình thường bận rộn, một tháng anh chỉ về được một lần là tốt lắm rồi.

Vừa mới kết thúc chiến dịch cứu hộ quy mô lớn như vậy, chắc chắn là rất bận, nên việc anh có thể về nhà thực sự là hiếm thấy.

Tuy nhiên, hai người cũng sợ hai nhân vật chính ngại ngùng nên không trêu chọc, chỉ chào hỏi bình thường rồi bảo anh vào ăn cơm.

Tuy Tô Ý và Tô Nhân không nói gì, nhưng Lâm Trạch Tây lại không có ý thức như vậy.

Bình thường ở nhà, anh bị anh hai "áp bức" quen rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội, làm sao có thể bỏ qua được.

Thế là, Lâm Trạch Tây tiến lên khoác vai Lâm Hạo Nam: "Khách quý, khách quý, chẳng phải mẹ nói anh bận không đến được à? Sao lại đột nhiên quay về thế này? Có chuyện gì vậy?"

Lâm Hạo Nam dường như đã lường trước được anh sẽ nói như vậy, chỉ nhướng mày.

"Không có chuyện gì thì không được về à? Lúc gọi điện thoại, đúng là anh bận thật, nhưng hôm nay đột nhiên rảnh nên anh xin nghỉ phép về nhà, tiện thể cải thiện bữa ăn."

Tô Nhân nghe vậy thì trừng mắt nhìn Lâm Trạch Tây, sau đó cười với Từ Đan: "Hạo Nam gầy đi nhiều, mẹ thấy mấy đứa đều gầy đi cả, phải bồi bổ cho tốt."

Nói xong bà ấy nhìn sang Chu Cận Xuyên, định nói anh cũng vất vả, gầy đi nhiều.

Nhưng bà ấy chợt nhận ra, chỉ mới một tuần mà Chu Cận Xuyên đã hồi phục như trước.

Bà ấy mỉm cười hài lòng: "Hạo Nam, con phải học tập Cận Xuyên, con xem nó về nhà chưa được bao lâu mà đã béo lên rồi, sao con vẫn còn xanh xao thế kia?"

Lâm Hạo Nam bất lực: "Mẹ, mẹ xem hai đứa con được đối xử khác nhau mà.

Cận Xuyên ngày nào cũng được về nhà, Tiểu Ý chắc chắn đã hầm canh bồi bổ cho nó mỗi ngày, còn con ở đơn vị ngày nào cũng ăn cơm tập thể, thức ăn kém xa ở nhà, sao có thể giống nhau được?"

Vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.

Tô Nhân cũng bất lực nhìn anh ta cười: "Vậy thì con phải trách bản thân thôi, mau lấy vợ đi là được rồi."

Vừa nói chuyện, mọi người vừa lên lầu.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, những món ăn mà Tô Ý đã chuẩn bị cùng với đầu bếp đã được lần lượt mang lên.

Ngoài những món đặc trưng của nhà hàng Tô Ý còn đặc biệt chuẩn bị canh gà hầm thuốc bắc, thịt kho tàu, là những món mà mọi người đều thích.

Cả bàn toàn là món mặn.

Lâm Trạch Tây nhìn thấy mà tặc lưỡi: "Chưa đến mùa thu mà đã bồi bổ ghê thế."

Tô Nhân hừ một tiếng: "Ăn đi! Mau lên, mọi người đều ăn canh gà bồi bổ cho khỏe."

Nói xong bà ấy múc một bát canh đưa cho Từ Đan.

Đây là lần đầu tiên Từ Đan đến nhà, đương nhiên mọi người đều phải nhiệt tình với cô ấy hơn một chút.

Tô Nhân ngồi bên cạnh, sợ cô ấy ngại ngùng nên gắp thức ăn cho cô ấy..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 774: Chương 774



Lúc đầu, Từ Đan hơi ngại, nhưng sau khi quen dần, cô ấy cũng thoải mái hơn.

Thêm vào đó, đồ ăn ở đây rất ngon, cô ấy không kìm lòng được mà ăn nhiều hơn.

Từ Đan khen ngợi: "Cảm ơn dì Tô và Tiểu Ý đã chiêu đãi, đồ ăn ở đây ngon quá, con hơi tiếc sao lúc trước lại không đến đây."

Tô Nhân thấy cô ấy thích nên cũng cười nói: "Thích thì cứ đến thường xuyên, đừng khách sáo, con và Tiểu Ý giờ cũng là bạn bè rồi, cứ coi đây như nhà mình."

Tô Ý cũng mỉm cười gật đầu.

Lâm Hạo Nam thấy hai người không trêu chọc mình, thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì ngại c.h.ế.t mất.

Lúc trước lý do anh nói không đến đưược là vì sợ đông người, ngại ngùng.

Nhưng sau khi đến đây, anh thấy mọi người đều rất thoải mái, ngay cả Lâm Trạch Tây cũng chỉ trêu chọc vài câu rồi thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Hạo Nam mừng thầm vì mình đã đến.

Ăn cơm xong, mọi người đều nói muốn đến xưởng thực phẩm xem một chút cho yên tâm.

Mọi người đều bận rộn, cuối cùng chỉ còn lại hai người trẻ tuổi Lâm Hạo Nam và Tử Đan.

Lâm Hạo Nam không nói gì, định cùng mọi người đến xưởng thực phẩm giúp đỡ.

Tô Ý cười từ chối: "Anh hai, anh chưa từng đến đó nên không biết làm gì đâu, thôi khỏi đi."

Lâm Hạo Nam không đồng ý: "Anh giúp mọi người bê vác đồ đạc cũng được."

Tô Nhân từ chối: "Thôi khỏi, bê vác đồ đạc cũng phải có kỹ thuật, bê lung tung sẽ phiền phức, con đừng đến đó gây rối."

Lâm Trạch Tây cũng phụ họa: "Đúng đấy, anh cũng lớn rồi, sao không tự sắp xếp thời gian cho mình? Không có việc gì thì đi xem phim cho khuây khỏa cũng được."

Lâm Hạo Nam hiểu ra, mọi người đang âm thầm tạo cơ hội cho mình.

Nhưng trước mặt mọi người, bảo anh mời một cô gái đi xem phim, anh không dám làm.

DTV

Im lặng một lát, anh ta quay sang Tử Đan: "Vì mọi người đều bận, nên để anh lái xe đưa em về nhé?"

Từ Đan cũng đang định về, thấy anh ta đề nghị đưa về thì đồng ý: "Vậy phiền anh rồi."

Trước mặt mọi người, Lâm Hạo Nam không tiện nói gì.

Nhưng khi ra ngoài, anh lại khác.

Lâm Hạo Nam suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi Từ Đan: "Chiều nay em có bận gì không?"

Từ Đan không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, bỗng chốc trở nên ngại ngùng: "Không...

không bận gì cả."

"Hay là chúng ta đi xem phim nhé? Lần trước chưa xem được, coi như là bù lại."

Từ Đan do dự một chút rồi gật đầu: "Cũng được."

Lâm Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm: "Gần đây có một rạp chiếu phim, chúng ta đi bộ nhé?"

"Ừm, đi bộ cũng được, vừa nãy em ăn hơi no."

Hai người bàn bạc xong thì rời khỏi xe, đi bộ.

Sau khi hai người đi khuất, mọi người mới lén lút quan sát.

Thấy hai người rõ ràng đã định lên xe, nhưng lại đột nhiên quay đầu đi bộ.

Tô Ý ngạc nhiên: "Anh hai định đưa chị Từ Đan đi xem phim sao?"

Lâm Trạch Tây tặc lưỡi: "Chắc là vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy anh hai chủ động như vậy, có vẻ như anh ấy thật sự có ý với cô gái đó, nếu không đã không đột nhiên quay về."

Tô Nhân miệng thì trách Lâm Trạch Tây đừng nói linh tinh, nhưng trong lòng lại vui mừng.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Tây lại có phát hiện mới.

"Hai người đó đi cách xa nhau quá, anh hai bước dài quá, ai không biết còn tưởng hai người đang làm nhiệm vụ bí mật gì đấy!"

Tô Nhân vội vàng đi tới xem, cũng bật cười: "Thôi được rồi, đi làm việc của con đi."

…..

Bên kia.

Lâm Hạo Nam đi trước một đoạn, quay đầu lại thì thấy Từ Đan bị bỏ lại phía sau.

Anh bước chậm lại.

Cuối cùng, anh cố tình dừng lại ở một quán tạp hóa ven đường, hỏi cô ấy có muốn ăn kem không.

Lúc này, trời đang nắng gắt, Từ Đan cũng hơi nóng nên không khách sáo.

Lâm Hạo Nam trả tiền rồi hỏi tiếp: "Em có muốn ăn gì khác không? Mua một ít để lát nữa xem phim ăn?"

Từ Đan đương nhiên là ngại ngùng: "Em ăn gì cũng được, bình thường lúc anh xem phim thì thích ăn gì?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 775: Chương 775



Lâm Hạo Nam gãi đầu, ngại ngùng: "Bình thường xem phim ở đơn vị anh không bao giờ ăn vặt, nhưng anh biết các cô gái đều thích ăn vặt, em cứ chọn đi."

Bởi vì cả hai đều là lần đầu tiên gặp mặt riêng, nên không thể tránh khỏi có chút gượng gạo.

Từ Đan nhìn một lúc, cuối cùng chọn hai chai nước ngọt.

“Để em trả tiền nhé! Anh đã mời em xem phim rồi, em ngại lắm!"

Nhưng Lâm Hạo Nam đã nhanh hơn cô ấy một bước, đưa tiền cho người bán hàng.

"Làm gì có chuyện để con gái trả tiền chứ!"

Nói xong, anh lại lấy thêm một ít hạt dưa và kẹo từ quầy hàng bên cạnh.

Thực ra anh cũng không biết phải mua gì nên cứ lấy đại vài thứ ăn được.

Cuối cùng, hai người mang theo một túi đồ lớn ra khỏi cửa hàng.

Trên đường đi, Lâm Hạo Nam cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện: “Đồng chí Từ Đan, lúc nãy em trai anh...

nó là người thích đùa, với ai cũng vậy, em đừng để bụng."

Từ Đan mỉm cười lắc đầu: “Không sao, lúc trước bọn em đã cùng nhau vào núi, em thấy Lâm Trạch Tây là người tốt."

"Thật ra, từ nhỏ đến lớn, gia đình em chỉ có một mình em, em rất ghen tị với những gia đình đông người như nhà anh, ăn cơm cũng náo nhiệt, không khí rất vui vẻ.

Đúng rồi, nhà hàng của em gái anh cũng rất ngon."

Thấy cô ấy thích, Lâm Hạo Nam yên tâm: “Nếu em thích, sau này rảnh rỗi có thể đến thường xuyên."

Từ Đan cũng ừ một tiếng: “Được ạ, bây giờ bọn em không bận lắm, cơ bản cuối tuần nào cũng được nghỉ một ngày.

Còn anh, anh có thường về nhà không?"

Lâm Hạo Nam muốn nói rằng mình ít khi về nhà, cho dù có về cũng chỉ gặp mọi người một chút rồi vội vàng quay lại đơn vị.

Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Có về, cuối tuần nào anh cũng về."

"Vậy thì tốt quá.

Hôm nay anh mời em xem phim, lại còn mua đồ ăn cho em, em ngại lắm.

Hay là hôm nào anh nghỉ, em mời anh ăn cơm nhé?"

Lâm Hạo Nam lập tức đồng ý: “Tuần sau anh rảnh."

Từ Đan: “...”

Sau khi mở lời, hai người càng nói càng hăng say.

Trước khi phim bắt đầu, hai người đã nói rất nhiều chuyện thú vị về cuộc sống quân ngũ.

Có lẽ vì có những trải nghiệm tương đồng, nên sau khi quen thì có rất nhiều chuyện để nói.

Từ Đan là một cô gái hoạt bát, nói chuyện rất hăng say.

Khi đèn trong rạp chiếu phim tắt, phim chính thức bắt đầu, hai người vẫn còn nói chưa hết chuyện.

Xem phim xong trời vẫn còn sớm.

Nhưng khi đứng dậy, Lâm Hạo Nam vẫn hỏi: "Chúng ta đi ăn thêm chút gì không?"

Từ Đan xoa bụng: “Thôi, trưa nay ăn nhiều quá, vừa rồi trong rạp lại uống nhiều nước ngọt, em no quá rồi."

Lâm Hạo Nam bất lực, đang định quay về lấy xe đưa cô ấy về nhà thì Từ Đan lại chủ động nói: "Hay là chúng ta đi dạo nhé? Em nhớ gần đây hình như có một công viên, cảnh ở đó rất đẹp."

Lâm Hạo Nam lập tức gật đầu: “Đúng rồi, có một công viên, trong đó còn có thể chèo thuyền, hay là chúng ta đi bộ qua đó xem?"

Nói xong hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, chuẩn bị đi về hướng công viên.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, họ đã gặp Tô Nhân đang vội vàng chạy đến.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Tô Nhân không kịp giải thích, vội vàng nói với Từ Đan: "Lúc nãy mẹ cháu gọi điện đến, nói rằng đơn vị con có nhiệm vụ khẩn cấp, bảo cháu mau chóng quay về."

Từ Đan giật mình, hoàn hồn lại chuẩn bị rời đi: “Cảm ơn dì đã báo cho cháu biết, bây giờ cháu phải đi ngay.

DTV

Đồng chí Lâm Hạo Nam, hẹn gặp lại sau!"

Nói xong, cô ấy vội vàng quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Lâm Hạo Nam kéo cô ấy lại: “Để anh lái xe đưa em đi, thế sẽ nhanh hơn."

Tô Nhân cũng hoàn hồn lại: “Đúng rồi, để Hạo Nam lái xe đưa cháu thẳng đến đơn vị, như vậy nhanh hơn."

Nói xong hai người vội vàng đi về hướng nhà hàng đối diện.

Tô Nhân vẫn còn lo lắng, vội vàng dặn dò..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 776: Chương 776



"Hai đứa cẩn thận trên đường đi.

Bên phía mẹ cháu, dì sẽ gọi điện báo cho bà ấy biết, cháu không cần lo lắng."

"Cảm ơn dì ạ!"

Lên xe, Từ Đan cảm thấy ngại khi để Lâm Hạo Nam đưa đi: “Từ đây đến đó gần hai tiếng đồng hồ, đi đi về về mất bốn tiếng, nếu anh có việc thì cứ đưa em đến bến xe là được."

Lâm Hạo Nam vừa lái xe vừa xoa dịu cô ấy: “Em đừng lo lắng, đơn vị đã gọi điện đến tận đây thì chắc chắn là có chuyện gấp, anh đưa em đi nhanh hơn."

Đơn vị của Từ Đan ở tỉnh Bắc Hà, ngay sát với ngoại ô Bắc Kinh, nhưng đường đi cũng khá xa.

Cả hai đều là quân nhân nên đã quen thuộc với những nhiệm vụ đột xuất, lúc này cũng không biết là chuyện gì nhưng đều khá bình tĩnh.

Hai người đoán xem nhiệm vụ lần này là gì, sau đó trò chuyện về cuộc sống quân ngũ.

Nhìn con đường dài dằng dặc, Lâm Hạo Nam đột nhiên cảm thấy một cô gái như cô ấy cũng rất vất và: “Đường xa như vậy, cuối tuần nào em cũng phải về sao?"

Từ Đan đáp lại một tiếng: “Trạm y tế của đơn vị bọn em khá nhàn, chế độ cũng thoáng, nên cơ bản em đều về nhà vào những ngày nghỉ.

Thật ra, quen rồi thì cũng không sao."

DTV

"Cuối tuần nào cũng có xe đến Bắc Kinh mua sắm, em thường đi cùng họ."

Lâm Hạo Nam nhìn thẳng phía trước, gật đầu.

"Vậy trạm y tế của các em có thường xuyên phải tham gia những nhiệm vụ khẩn cấp bên ngoài không?"

Từ Đan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Rất hiếm, gần như không có.

Lần trước đi tham gia cứu hộ là trường hợp đặc biệt, thường thì chúng em đều ở trong đơn vị, không đi đâu cả."

"Vì vậy, lần này em cũng không đoán được là chuyện gì mà lại gọi bọn em quay về gấp như vậy."

Lâm Hạo Nam cũng rất thắc mắc, thấy cô ấy có vẻ lo lắng thì nói: "Hay là như này, lát nữa anh đợi em ở bên ngoài, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh."

Từ Đan không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Đã làm phiền anh nhiều rồi, lát nữa anh mau chóng quay về đi, nếu không đợi đến khi trời tối thì lái xe không an toàn.

Lúc này, hai người đã gần đến cổng đơn vị.

Lâm Hạo Nam chưa kịp lái xe vào thì hai người gặp xe của trạm y tế đi ra.

Từ Đan nhìn thấy thì vội vàng vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, vừa xuống xe vừa hỏi: "Đội trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?"

Đội trưởng Trịnh nhìn vào trong xe, nhận ra là Từ Đan thì nói: "Cô đến đúng lúc lắm, trên núi Ngọa Long có mấy em học sinh mất tích, chúng ta phải đi cùng bộ đội lên núi tham gia tìm kiếm, vì thiếu người nên đã gọi tất cả những người đang nghỉ phép quay về!"

Nghe vậy, Từ Đan quay sang chào tạm biệt Lâm Hạo Nam: “Đồng chí Lâm, anh về trước đi, em phải đi rồi, cảm ơn anh!"

Nói xong, cô ấy bước thẳng lên xe của trạm y tế.

Lâm Hạo Nam nhìn những chiếc xe lần lượt khởi hành từ đơn vị, suy nghĩ một lúc rồi quay xe, đi theo đoàn xe lên núi Ngọa Long.

Từ Đan theo đoàn người đến chân núi, đội trưởng Trịnh lập tức đi liên lạc với trung tâm chỉ huy cứu hộ dưới chân núi để bàn bạc kế hoạch cứu hộ.

Mọi người đang chờ đợi, Tử Đan bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc lái đến.

Nhìn kỹ thì ra là Lâm Hạo Nam.

"Sao anh lại đến đây?"

Lâm Hạo Nam xuống xe, bước đến chỗ cô ấy: “Anh thấy tình hình không ổn lắm nên đến xem sao, có chuyện gì vậy?"

Từ Đan vội vàng kể lại tình hình mà mình nghe được trên đường đi.

Hóa ra, tối hôm qua có mấy em học sinh cấp hai leo lên núi Ngọa Long, cho đến sáng nay, phụ huynh mới phát hiện con mình không phải đi ngủ nhà bạn mà là mất tích.

Ngay lập tức, phụ huynh đã đến công an báo án.

Sau khi điều tra, cuối cùng cũng xác định được những đứa trẻ đó hôm qua đã đến núi Ngọa Long.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 777: Chương 777



Công an tuy đã cử người đi tìm, nhưng tìm mấy đứa trẻ trên ngọn núi rộng lớn như vậy, gần như mò kim đáy biển.

Vì vậy, họ đã liên lạc với đơn vị gần nhất để hỗ trợ tìm kiếm.

Lâm Hạo Nam nhìn mấy người của trạm y tế, có chút lo lắng: “Trạm y tế của các em phần lớn đều là nữ, trời sắp tối rồi, không an toàn lắm."

Vừa dứt lời, đội trưởng Trịnh đã hoàn thành nhiệm vụ liên lạc, bước đến.

"Tiểu Từ, người này là ai vậy?"

Từ Đan vội vàng giải thích: "Báo cáo đội trưởng, đây là bạn tôi, lúc nãy anh ấy lái xe đưa tôi đến đây."

Đội trưởng Trịnh nhìn Lâm Hạo Nam một lượt, gật đầu giải thích: "Không còn cách nào khác, trạm y tế chúng tôi phần lớn là nữ, hôm nay lại thiếu người, hầu hết mọi người đều đang nghỉ phép."

Nói xong, cô ấy vội vàng chia mọi người thành từng nhóm hai người.

Lâm Hạo Nam thấy vậy thì lo lắng: “Đội trưởng Trịnh, tôi biết mọi người đều nóng lòng muốn cứu người, nhưng núi Ngọa Long cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, đường núi gập ghềnh, địa hình phức tạp, cho dù là ban ngày, người lớn cũng rất dễ bị lạc, huống chi là ban đêm.

Tôi đề nghị nên cử chiến sĩ có kinh nghiệm đi cùng các nữ đồng chí lên núi."

"Nếu được, tôi muốn đi cùng đồng chí Từ Đan lên núi tham gia cứu hộ."

Đội trưởng Trịnh ngạc nhiên nhìn Lâm Hạo Nam, sau đó nhìn Từ Đan: “Bạn cô làm nghề gì? Đây là cứu hộ, không phải đi đạo núi ban đêm, lỡ như anh ấy gặp chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Mặc dù nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng Từ Đan cũng thấy lời của Lâm Hạo Nam có lý.

Không thể vì nóng lòng mà để mọi người liều lĩnh lao vào nguy hiểm.

Nhất là sau lần đi làm nhiệm vụ cùng Lâm Hạo Nam lần trước, cô ấy đã hiểu ra điều này.

Thấy đội trưởng Trịnh nghi ngờ thân phận và năng lực của Lâm Hạo Nam, Từ Đan vội vàng giải thích: "Báo cáo đội trưởng Trịnh, anh ấy tên là Lâm Hạo Nam, là giáo quan cao cấp của lực lượng đặc biệt Bắc Kinh, lần trước anh ấy chịu trách nhiệm cứu hộ khu vực phía Đông huyện An."

Nghe vậy, đội trưởng Trịnh vô cùng kinh ngạc, vội vàng cười với Lâm Hạo Nam.

"Xin lỗi, anh mặc thường phục nên không nhận ra."

"Lời của giáo quan Lâm vừa rồi rất đúng, tình hình trên núi rất phức tạp, tôi sẽ xin phép cấp trên cử thêm một chiến sĩ đi cùng mỗi nhóm, mọi người nhất định phải cẩn thận."

DTV

"Ngoài ra, đồng chí TửừĐan, cô sẽ cùng nhóm với bạn trai cô.

Giáo quan Lâm, tôi giao cô ấy cho anh, hai người nhất định phải cẩn thận."

Vừa dứt lời, mấy nữ quân y bên cạnh đang chuẩn bị đồ đạc đều bật cười.

Từ Đan đỏ mặt: “Đội trưởng Trịnh, anh ấy không phải là bạn trai tôi, tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè."

Đội trưởng Trịnh ném túi đồ của hai người cho họ: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, lỡ miệng, lỡ miệng thôi.

Mọi người đừng cười nữa, nhiệm vụ lần này nguy hiểm hơn mọi người nghĩ rất nhiều, hãy tập trung tinh thần, nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, an toàn của bản thân là trên hết, không ai được phép tự ý rời khỏi điểm tập kết!"

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã chuẩn bị xong đồ đạc, theo chiến sĩ được phân công đi cùng lên núi.

Lúc này, núi Ngọa Long đang chìm trong ánh hoàng hôn.

Bên ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng vừa bước vào rừng thì trời đã tối sầm lại, càng leo lên cao, sương mù càng dày đặc.

Hơn nữa, chiến sĩ của đơn vị đã lên núi trước để tìm kiếm.

Lúc này vẫn chưa có tin tức gì, chứng tỏ vẫn chưa tìm thấy những đứa trẻ đó.

Lâm Hạo Nam đi cùng Từ Đan, nhiệm vụ của hai người là đến địa điểm được chỉ định trên bản đồ ở sườn núi để dựng trại, thiết lập một điểm y tế đã chiến.

Nếu có tình huống xảy ra ở gần đó, có thể cấp cứu kịp thời.

Hai người leo núi hơn một tiếng đồng hồ thì đến gần địa điểm yêu cầu.

Nơi này núi dốc, rừng rậm, không còn ánh sáng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 778: Chương 778



May mắn thay, Lâm Hạo Nam có nhiều kinh nghiệm leo núi, anh đưa Từ Đan đến một nơi an toàn, sau đó tự mình đi khảo sát xung quanh, xác định điểm dựng trại tốt nhất, rồi mới dẫn cô đến đó.

Lâm Hạo Nam chọn một khu đất tương đối bằng phẳng và rộng rãi.

Vừa đặt đồ đạc xuống, anh đã dùng d.a.o phát quang bụi rậm và cành cây xung quanh, dựng một lều trại đơn giản, treo đèn cứu hộ khẩn cấp lên.

Sau khi thu dọn xong xuôi, trên núi vẫn chưa có tin tức gì.

Trời càng lúc càng lạnh, độ ẩm càng lúc càng cao.

Cho dù là mùa hè cũng khiến người ta rùng mình.

Lâm Hạo Nam dọn dẹp sạch sẽ cỏ khô và lá cây trên mặt đất, xác định sẽ không gây cháy rừng rồi mới nhóm lửa.

"Đồng chí Từ Đan, em qua đây hơ lửa đi."

Có lửa, hai người cảm thấy ấm áp hơn.

Lúc này, Từ Đan đang rất lo lắng không nguyng nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy gì.

Lâm Hạo Nam thấy vậy thì khuyên nhủ: "Đồng chí Từ Đan, bây giờ chúng ta lo lắng cũng vô ích, chi bằng hãy giữ gìn sức khỏe và tinh thần trước đã, để lát nữa khi có nhiệm vụ thì mới hoàn thành tốt được."

DTV

Từ Đan ừ một tiếng, ngồi xuống bên đống lửa.

Nghỉ ngơi một lúc, Từ Đan không nhịn được cười khổ: “Đồng chí Lâm, em thấy mới hơn mười ngày mà chúng ta gặp nhau lại phải leo núi."

Lâm Hạo Nam cũng cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, mỗi lần gặp nhau đều là nhiệm vụ khẩn cấp, không còn cách nào khác."

Thấy anh bình tĩnh như vậy, Từ Đan cũng yên tâm hơn: “May mà có anh ở đây, nếu đội trưởng Trịnh thực sự để hai nữ đồng chí ở đây chờ tiếp ứng, chắc em sợ c.h.ế.t mất."

Lâm Hạo Nam tỏ vẻ hiểu ra: “Chuyện khẩn cấp, thiếu người nên đôi khi không thể chu toàn hết được.

Đội trưởng Trịnh của các em không giống như bọn anh, không thường xuyên vào núi nên không hiểu rõ về núi rừng ban đêm."

Từ Đan gật đầu liên tục, đồng thời không nhịn được ngáp một cái.

Sáng nay cô ấy dậy từ rất sớm, bận rộn mãi đến giờ này, không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Lâm Hạo Nam thấy vậy thì chỉ vào lều trại phía sau: “Nếu em buồn ngủ thì vào trong đó ngủ một lát đi, anh ở bên ngoài chờ tin tức."

Từ Đan vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cùng chờ đi."

Lâm Hạo Nam quay sang nhìn cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu tìm thấy người, tiếp theo sẽ là nhiệm vụ của em, vì vậy bây giờ nhiệm vụ của em là nghỉ ngơi cho khỏe, tiết kiệm sức lực."

"Yên tâm đi ngủ đi, anh ở bên ngoài trông coi, có chuyện gì sẽ gọi em ngay."

Ban đầu Từ Đan không muốn ngủ, hơn nữa hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, đến giờ cô ấy vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Nhưng khi nằm trong lều, nhìn qua khe hở thấy ánh lửa bập bùng bên ngoài, cô ấy cảm thấy ấm áp.

Bóng lưng rộng lớn của Lâm Hạo Nam khiến người ta cảm thấy rất an toàn và tin tưởng.

Dần dần, cô ấy không chống cự nổi cơn buồn ngủ nữa.

Tuy nhiên, trong lòng vẫn còn lo lắng nên Từ Đan cũng không ngủ được lâu, chỉ hơn một tiếng sau đã tỉnh lại.

Mở mắt ra, Lâm Hạo Nam vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, thỉnh thoảng lại dùng que củi khều lửa cho cháy lớn hơn.

Từ Đan chỉnh lại quần áo, ngồi xuống bên cạnh anh: “Em ngủ bao lâu rồi? Vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Lâm Hạo Nam lắc đầu: “Chưa, em mới ngủ một lúc thôi, sao không ngủ tiếp đi?"

"Em không ngủ được nữa, hay là anh vào lều nghỉ một lát đi?"

"Anh không buồn ngủ, không ngủ được thì cùng chờ đi."

Nếu thông tin được cung cấp là chính xác, những đứa trẻ đó đã bị mắc kẹt trên núi này ba mươi sáu tiếng rồi.

Lúc này, không biết chúng đang ở đâu, có an toàn không.

Bây giờ, hai người chỉ có thể bám trụ vị trí của mình và hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hai người lại ngồi bên đống lửa một lúc lâu, bỗng trên bầu trời xa xa xuất hiện một ánh sáng tiếp theo là một ánh sáng khác ở cùng vị trí.

"Tìm thấy rồi! Nhìn kìa, đó là tín hiệu tìm thấy người!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 779: Chương 779



Lâm Hạo Nam nhìn về hướng đó: “Chắc là không xa chúng ta lắm!"

Nói xong, anh cũng lấy pháo hiệu ra bắn, sau đó đứng dậy, nói: "Đồng chí Từ Đan, em ở đây chờ anh, đừng đi đâu cả, anh đi đón họ.

Nếu em sợ thì vào lều trốn đi."

"Vâng anh cẩn thận nhé!"

Lâm Hạo Nam nhanh chóng biến mất trong rừng.

Từ Đan nhìn theo hướng anh biến mất, chờ đợi ánh sáng xuất hiện trở lại.

May mắn thay, lần này cô ấy không phải chờ lâu, rất nhanh đã nhìn thấy ánh đèn pin soi tới.

Từ Đan nhìn thấy thì biết họ đã trở về, lập tức lấy đồ cứu thương ra, chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu kịp thời nếu có người bị thương.

Không lâu sau, Lâm Hạo Nam dẫn theo mấy chiến sĩ quay trở lại.

Đi cùng còn có năm, sáu đứa trẻ, đứa nào cũng bám vào người chiến sĩ, run lẩy bẩy vì lạnh.

"Tìm thấy rồi! Chúng đang trốn trong một hang động gần đây, bị lạc nên không dám di chuyển!"

Sau khi đưa lũ trẻ đến bên đống lửa sưởi ấm, một chiến sĩ đi sau cùng bỗng hốt hoảng: “Không hay rồi! Đứa bé này bị thương hình như bị rắn cắn trong hang, bây giờ đang hôn mê!"

Từ Đan cũng giật mình: “Rắn gì? Tôi không mang theo huyết thanh! Phải liên lạc với trạm y tế dưới chân núi đưa huyết thanh lên ngay."

Lâm Hạo Nam cũng trở nên nghiêm túc: “Không kịp nữa rồi."

Nói xong, anh ta bế đứa bé lên: “Tôi cõng cháu bé xuống núi ngay! Mọi người ở lại đây chăm sóc những đứa trẻ khác, bây giờ không an toàn để xuống núi."

Lúc này, lũ trẻ đều đã sợ hãi, chỉ biết túm tụm bên đống lửa để sưởi ấm.

Từ Đan vội vàng dặn dò mấy người kia vài câu, rồi đuổi theo Lâm Hạo Nam: “Em đi cùng anh."

DTV

Hai người chạy như bay xuống núi, chưa đến một tiếng đồng hồ đã đến trung tâm chỉ huy dưới chân núi.

Không kịp giải thích, Lâm Hạo Nam đặt đứa bé bị thương lên xe cấp cứu, hai người cùng đi theo xe đến trạm y tế của đơn vị.

May mắn thay, hai người đưa đứa bé đến kịp thời, cộng thêm việc Từ Đan đã cấp cứu trên đường đi nên cuối cùng cũng cứu được cháu bé.

Sau khi chuyển đứa bé vào phòng bệnh, Từ Đan mới phát hiện cánh tay của Lâm Hạo Nam đang chảy máu.

"Cánh tay anh! Sao lại thế này?"

"Không sao, chắc là lúc nãy vội quá nên vết thương cũ bị rách ra."

Từ Đan hốt hoảng, run rẩy kéo anh ta sang một bên, sát trùng và băng bó lại cho anh.

Cô ấy không kìm được nước mắt.

"Lần này là em liên lụy đến anh, nếu không phải vì em thì bây giờ anh đang nằm nghỉ ngơi trong ký túc xá, vết thương cũng sẽ không bị rách ra."

Lâm Hạo Nam cười an ủi: “Em nói gì vậy? Sao lại là liên lụy? Đây là trách nhiệm của quân nhân chúng ta mà."

Từ Đan cũng nhận ra mình nói sai: “Anh nói đúng, nhưng chuyện này đã làm phiền anh, em cảm thấy rất áy náy."

Lâm Hạo Nam mỉm cười: “Nếu em thật sự áy náy, lần sau về Bắc Kinh, em mời anh ăn cơm nhé!"

"Được, nhất định rồi."

Khi hai người ra khỏi bệnh viện, trời đã hửng sáng.

Lâm Hạo Nam biết đã đến lúc mình nên đi: “Anh về đây, em về ký túc xá ngủ một giấc đi."

Từ Đan cảm thấy rất áy náy: “Anh không buồn ngủ sao?"

"Không buồn ngủ."

"Hay là anh ăn sáng rồi hẵng đi?"

"Không ăn đâu, khi nào em xong việc thì gọi điện cho anh."

Nói xong Lâm Hạo Nam để lại số điện thoại cho cô ấy, vẫy tay chào rồi rời khỏi trạm y tế.

…..

Bên kia.

Tô Ý và những người khác ở Bắc Kinh vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Tô Ý nhận được điện thoại của Tô Nhân, bảo Chu Cận Xuyên gọi điện đến đơn vị hỏi thăm tình hình mới biết chuyện.

Nghe xong, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vội vàng đến nhà Tô Nhân.

"Mẹ, vừa nãy Cận Xuyên gọi điện đến đơn vị hỏi thăm, nghe nói bên đó có mấy em học sinh đi lạc trên núi, bây giờ đã tìm thấy rồi, không sao cả."

"Đúng vậy, tối hôm qua anh hai chắc là đi tìm người cùng mọi người."
 
Back
Top Bottom