Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 90: Chương 90



Kể từ sau sự việc món kho lần trước, hai người đã trở nên quen thuộc hơn nhiều.

Không còn khách sáo xa lạ như trước nữa.

Ăn xong một bữa cơm, hai đứa trẻ chuẩn bị ra về, Tô Ý dặn dò hai đứa: “Trời nóng, Tiểu Vũ đừng để em gái chơi ngoài trời, hai đứa về ngủ trưa đi, lát nữa chị dọn dẹp xong sẽ về!”

Chu Cận Xuyên cũng nói với hai đứa: “Tối nay chú sẽ đến thăm hai đứa.”

Đợi ba người họ đi khỏi, Tô Ý bắt đầu dọn dẹp phía sau.

Khi dọn dẹp xong, món ăn ở cửa sổ phía trước cũng đã được phân phát hết.

Từ Tiểu Cần đã không kìm nén được sự tò mò, lập tức chạy ra sau tìm Tô Ý để truy hỏi: “Cặp đôi chó má vừa rồi là sao vậy?”

Từ Tiểu Cần chưa từng hỏi chi tiết về việc hủy hôn của Tô Ý.

Nhưng từ khi đến đây, cô ấy đã nghe được những lời đồn đại trong khu đại viện.

Cô ấy sợ gợi lại chuyện buồn của Tô Ý, nên vẫn chưa hỏi, cũng không biết cặp đôi chó má đó trông như thế nào.

Vì vậy lúc đầu cô ấy không biết hai người đến lấy đồ ăn chính là hai người đã hợp tác bắt nạt Tô Ý.

Sau này thấy tình hình mới đoán ra được.

Tô Ý lại không thấy có gì to tát: “Đúng, chính là họ đấy!”

DTV

“Á!” Từ Tiểu Cần không khỏi hối hận nói: “Vậy thì lúc nãy em mắng nhẹ quá, không sao! Lần sau chắc chắn còn cơ hội.”

Tô Ý không nhịn được cười: “Chúng ta là người mới, phải giữ ý tứ chứ, thôi thu dọn đồ đạc đi!”

Nói xong, cô định giúp hai người thu dọn, nhưng Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều khuyên cô đừng động tay.

“Chị Tô Ý, chị về nhà trông bọn trẻ đi, ở đây không còn bao nhiêu việc, em và Thiên Hoa sẽ làm xong thôi!”

Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: “Được, vậy giao cho hai người nhé.”

Cô mới phát hiện hôm nay hai người này dường như có chút cảm tình với nhau.

Vừa rồi Từ Tiểu Cần còn gọi thẳng tên Trương Thiên Hoa.

Cô cũng ngại ở lại đây làm kỳ đà cản mũi, dù sao phía sau cũng đã dọn dẹp xong, nên cô về sớm để trông bọn trẻ.

Buổi trưa mùa hè là lúc nóng nhất, Tô Ý không dám ở dưới nắng lâu.

Vội vã bước nhanh về nhà.

Vừa đi đến trước khu nhà tập thể, cô đã thấy chị Diêu hớt hải chạy tới.

Thấy Tô Ý, chị Diêu vội vàng gọi: “Tô Ý, mau lên, không ổn rồi, ở nhà xảy ra chuyện rồi!”

Tô Ý vừa nghe tin nhà có chuyện liền sợ hãi chạy nhanh về nhà.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Em mau về xem đi! Mẹ của Tiểu Vũ và Noãn Noãn lén lút trở về rồi, nói là muốn đưa Noãn Noãn đi!”

“Chị Diêu, chị giúp em gọi đoàn trưởng Chu đến đây!”

Nói xong, Tô Ý liền lập tức chạy vội về nhà.

Trước đó, Tô Ý gần như không hỏi han hai đứa trẻ về chuyện mẹ chúng, sợ sẽ khiến chúng đau lòng.

Chỉ là đôi khi nghe được vài thông tin từ chị Diêu và chị Trịnh.

Nghe nói sau khi ba của hai đứa trẻ vừa qua đời, cô ta còn khóc than đau khổ một hồi, còn nói với mọi người rằng dù thế nào cũng sẽ nuôi dưỡng hai đứa trẻ lớn lên.

Nhưng không ngờ khi nhận được tiền trợ cấp, cô ta lại lén mang theo tiền bỏ trốn, chỉ để lại Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở lại trong đại viện.

Mọi người sợ bon trẻ đau lòng, chỉ nối rằng mẹ chúng có việc phải đi xa, sau này sẽ trở về.

Không biết nguời đã biến mất lâu như vậy, tại sao lại đột nhiêu lén lút quay tở lại?

Còn nói là muốn đưa Noãn Noãn đi, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?

Khi Tô Ý chạy một mạch về đến nhà, đã thấy trước cửa tụ tập rất nhiều người, vừa thấy Tô Ý trở về, mọi người liền đồng thanh lên tiếng.

“Tô Ý, cuối cùng cô cũng trở về rồi!”

“Hai đứa trả khóc gần c.h.ế.t rồi, chúng tôi khuyên mãi cũng không được!”

“Chưa từng thấy người mẹ nào như vậy! Bỏ đi bao lâu rồi lại quay về! Vừa về liền muốn mang con gái đi, chẳng hỏi han gì con trai cả!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 91: Chương 91



Tô Ý chen qua đám đông, liền thấy trong sân có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi vải mỏng và đeo đồng hồ, trông không giống người có cuộc sống khó khăn.

Cô ta đang ôm Diệp Noãn Noãn đang khóc không ngừng, định bước ra ngoài.

Diệp Tiểu Vũ thì ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô ta không buông, nghiến răng làm ra vẻ mặt dữ dằn nhất.

Nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt.

Thấy hai đứa trẻ khóc như vậy, lòng Tô Ý đau nhói, vội gọi lớn: “Tiểu Vũ, Noãn Noãn!”

Diệp Noãn Noãn vừa thấy Tô Ý đến, liền vùng thoát khỏi vòng tay của người phụ nữ đó.

Cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Ý: “Chị Tô, em không muốn đi!”

Diệp Tiểu Vũ nhân cơ hội cắn mạnh vào chân cô ta, sau đó nhanh chóng lấy một viên gạch từ bên cạnh vườn rau.

“Nếu bà muốn mang Noãn Noãn đi, thì đập c.h.ế.t tôi trước!”

Người phụ nữ bị cắn đau, nghiến răng tát mạnh vào mặt Diệp Tiểu Vũ: “Con là anh trai! Em gái có nơi tốt con nên vui cho nó mới đúng chứ!”

Nói xong, cô ta nhận ra đánh con trước mặt mọi người là không đúng, liền dịu giọng an ủi: “Mẹ hứa với con, sau khi đưa em đi sẽ chăm sóc tốt cho em, không để em phải khổ.”

“Con là cháu nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp không quan tâm con, mẹ cũng không có cách nào, mẹ có nỗi khổ riêng.”

Diệp Tiểu Vũ bị đánh có chút sững sờ, thấy cô ta dù nói những lời ngọt ngào nhưng trong mắt đầy lạnh lùng.

Không còn là người mẹ trong trí nhớ của cậu bé nữa.

Trước đây, mặc dù người lớn an ủi rằng mẹ cậu bé có việc phải đi xa.

Nhưng những đứa trẻ trong đại viện và dì Lưu - người chăm sóc cậu bé và Noãn Noãn đã sớm cố tình nói cho cậu bé biết sự thật.

Noãn Noãn còn nhỏ chưa hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cậu bé rõ như gương.

Diệp Tiểu Vũ chỉ nghĩ đến việc nếu Noãn Noãn bị mang đi, cậu bé cũng không thể sống tiếp.

Thà cùng cô ta đồng quy vu tận còn hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Vũ liền dồn hết sức lực nắm chặt viên gạch, định thừa cơ không ai chú ý đập vào đầu người phụ nữ đó.

Tô Ý đã nhận ra điều không ổn, vội đưa Diệp Noãn Noãn vào vòng tay của chị Trịnh.

Sau đó nhanh chóng chạy về phía Diệp Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, không được làm vậy!”

Diệp Tiểu Vũ vừa giơ tay lên liền bị Tô Ý nắm chặt.

“Chị Tô, chị cũng nghĩ là em sai sao?”

Nhìn khuôn mặt đầy tức giận như con bò điên của Diệp Tiểu Vũ, mắt Tô Ý cũng đỏ hoe.

“Tiểu Vũ, có những người không xứng làm mẹ.”

“Nhưng nếu em đập viên gạch này xuống, cuộc đời em sẽ bị hủy! Vì một người như vậy không đáng!”

Toàn thân Diệp Tiểu Vũ run rẩy không ngừng: “Hủy thì hủy, nhưng em không thể để bà ta mang Noãn Noãn đi!”

“Vậy Noãn Noãn thì sao? Nếu em thực sự phạm lỗi, cả đời này Noãn Noãn sẽ không có anh trai chăm sóc nữa.”

Nghe đến đây, Diệp Tiểu Vũ mới tỉnh táo lại, lập tức ôm lấy Tô Ý òa khóc.

Tô Ý nhân cơ hội đó vội ném viên gạch trong tay cậu bé xuống.

Người phụ nữ vừa rồi cũng bị một phen sợ hãi.

DTV

Giờ phản ứng lại, cô ta liền hét lên trong sân: “Giết người rồi! Giết người rồi! Con trai muốn g.i.ế.c mẹ!”

Thấy viên gạch trong tay Diệp Tiểu Vũ đã bị ném đi, cô ta liền lao tới, định tát cậu bé thêm vài cái.

Tô Ý bảo vệ Diệp Tiểu Vũ phía sau mình, đối diện với người phụ nữ xông đến là một cú đá.

Một cú đá vẫn chưa thấy thỏa, Tô Ý xoay người cưỡi lên cô ta.

Một cái tát mạnh vào mặt cô ta: “Cái tát này là thay Tiểu Vũ trả lại cho cô!”

Người phụ nữ ăn đau, miệng chửi thề: “Con khốn này ở đâu ra, tôi quản con của mình, liên quan gì đến cô!”

Tô Ý cũng đã nổi điên, một tay nắm chặt hai tay cô ta, tay kia bóp cằm cô ta, không cho cô ta nói ra lời.

Từ nhỏ cô cũng đã lớn lên trong những trận đánh nhau, người phụ nữ này hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 92: Chương 92



Nhìn cô ta đối xử như vậy với Tiểu Vũ, Tô Ý như thấy mình ngày bé.

Dù là cô ở kiếp trước hay chủ nhân cơ thể này ở kiếp này, đều bị gia đình ghẻ lạnh từ nhỏ, đánh mắng là chuyện thường ngày.

Cùng là một loại người mẹ với khuôn mặt như vậy.

Trong mắt Tô Ý lộ rõ sự căm hận, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Chỉ cần cô dùng thêm chút sức, cằm người phụ nữ này sẽ bị trật khớp.

Khi Tô Ý đang d.a.o động giữa lý trí và sự điên cuồng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên mở cửa, kéo cô về thực tại một chút.

“Tô Ý! Dừng tay!”

Chu Cận Xuyên xuyên qua đám đông, bước nhanh đến trước mặt Tô Ý.

Anh đưa tay ra: “Cô qua đây trước.”

Tô Ý ngơ ngác nhìn anh: “Đoàn trưởng Chu, anh đến rồi?”

Chu Cận Xuyên gật đầu một tiếng, sau đó kéo tay cô

Người phụ nữ nằm trên đất thấy Chu Cận Xuyên đến, vừa định kêu lên, liền bị ánh mắt của anh làm sợ đến mức im lặng.

Khi Tô Ý đưa Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ngồi ổn định một bên, Chu Cận Xuyên nhìn người phụ nữ trên đất, lạnh lùng hỏi: “Nếu đã lấy tiền bỏ chạy rồi, tại sao lại trở về?”

Người phụ nữ lau nước mắt: “Đoàn trưởng Chu, chuyện lúc đó là do tôi có nỗi khổ riêng, không quan tâm mọi người có tin hay không, nhưng trong lòng tôi cũng không nỡ bỏ hai đứa trẻ.”

“Bây giờ tôi vừa ổn định ở thành phố, điều kiện sống tốt hơn một chút, tôi nghĩ Noãn Noãn còn quá nhỏ, không có mẹ bên cạnh không được, nên tôi muốn đón con bé lên thành phố.”

Mọi người nghe vậy, không kiềm được phản ứng: “Đừng nói dối nữa! Cô có nỗi khổ gì, nếu thật sự không nỡ bỏ hai đứa bé, vậy sao một đồng cũng không để lại cho hai đứa?”

"Đúng đấy, chúng tôi đều nhớ rõ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy cô trở lại! Đừng có tưởng ai cũng đều là đồ đần!"

Chu Cận Xuyên nhíu mày: “Nếu cô đã không chịu nói thật, vậy chúng tôi sẽ tự đi điều tra.”

Người phụ nữ kia thấy Chu Cận Xuyên định gọi điện thoại, lập tức nói ra sự thật.

Hóa ra, sau khi cầm tiền bỏ trốn, cô ta lại tìm được một người đàn ông tái hôn.

Sau khi tái hôn, cô ta muốn sinh thêm một đứa con, nhưng mãi không thể mang thai.

Thêm vào đó, người đàn ông kia đã có con trai, nên cô ta mới muốn đón Diệp Noãn Noãn về làm bạn.

Còn về Diệp Tiểu Vũ, chồng cô ta không chịu nhận nuôi, cô ta cũng đành bó tay.

Diệp Tiểu Vũ vừa nghe mẹ mình nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu bình thản nhất, không kìm được nước mắt lại chảy dài.

Diệp Noãn Noãn bên cạnh cũng đau lòng khóc theo, vừa khóc vừa lau nước mắt cho Diệp Tiểu Vũ.

“Anh đừng khóc, Noãn Noãn sẽ không đi đâu cả.”

Tô Ý lúc này cũng đã tỉnh táo lại sau cơn giận dữ ban nãy.

Cô đứng dậy nói với người phụ nữ kia: “Cô đã là mẹ của hai đứa trẻ, bây giờ cuộc sống tốt hơn muốn đón con về tôi có thể hiểu, nhưng Diệp Tiểu Vũ cũng là con trai ruột của cô, nếu muốn đón thì phải đón cả hai đứa về.”

DTV

Diệp Tiểu Vũ nghe Tô Ý nói vậy, trái tim bỗng treo ngược lên.

Người phụ nữ kia cũng sững sờ một lúc, đôi mắt đảo quanh như đang suy nghĩ điều gì.

Tô Ý thấy vậy liền tiếp tục nói: “Đón về rồi tuyệt đối không được làm tổn thương hai đứa trẻ, dù sao chúng cũng là con của liệt sĩ, nếu bị bắt nạt có thể bị báo cáo bất cứ lúc nào, tội thêm một bậc.”

“Còn việc bỏ rơi con, cô đừng nghĩ đến, đó cũng là phạm pháp, chúng tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra tình hình của bọn trẻ.”

Người phụ nữ kia nhếch môi, dường như đánh tan ý định gì đó.

“Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không thể một lúc đón cả hai đứa trẻ, nếu không được, để Diệp Tiểu Vũ về quê tìm người nhà họ Diệp, chú bác và cô dì của nó đều ở đó.”

Tô Ý hừ lạnh một tiếng: “Là mẹ của bọn trẻ mà cô còn không chịu nuôi, còn trông chờ vào chú bác và cô dì của bọn trẻ sao?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 93: Chương 93



“Dù họ có chịu nuôi, nhưng chúng tôi vẫn chưa tính xong sổ sách bên này.

Đoàn trưởng Chu vì chăm sóc hai đứa trẻ, không tính các chi phí khác, chỉ riêng tiền sinh hoạt mỗi tháng là ba mươi đồng, cô tự tính xem tổng cộng bao nhiêu, số tiền này cô phải trả hết nợ cho người ta trước khi đi đi chứ!”

Diệp Tiểu Vũ nghe đến đây, đã hiểu ra ý định của chị Tô, cũng bớt lo lắng.

Để tránh ảnh hưởng đến cô, Diệp Tiểu Vũ liền dẫn Diệp Noãn Noãn vào phòng, đóng cửa lại, mắt không thấy, tâm không phiền.

Người phụ nữ kia nghe Tô Ý nói muốn tính tiền, càng hoảng sợ hơn.

Trước đây vì tìm một người gia đình tốt hơn, cô ta đã tiêu gần hết số tiền bồi thường.

Giờ chắc chắn cô ta không có số tiền này, chồng ở nhà cũng sẽ không đồng ý.

“Số tiền đó là Đoàn trưởng Chu tự nguyện chi cho bọn trẻ, tôi không có tiền trả cho mấy người.”

“Vậy thì cút khỏi đây, đừng bao giờ quay lại nữa!”

Mọi người cũng đồng loạt hưởng ứng: “Đúng, đuổi cô ta đi!”

“Chúng tôi không chào đón cô! Đi mà hưởng cuộc sống tốt đẹp của cô đi!”

DTV

Chu Cận Xuyên cũng đưa ra tối hậu thư: “Nể mặt cô là mẹ ruột của bọn trẻ, hoặc là cô ly hôn về đại viện tiếp tục chăm sóc hai đứa trẻ, hoặc là cô cút ngay lập tức.”

Người phụ nữ kia nghe xong không tin vào mắt mình nhìn Chu Cận Xuyên: “Đoàn trưởng Chu, anh hãy vì Diệp Vĩ mà thương hại tôi đi!”

Chu Cận Xuyên nheo mắt: “Nếu không phải vì Diệp Vĩ, cô nghĩ bây giờ cô còn có thể đứng đây nói chuyện tử tế với mọi người sao?”

Người phụ nữ kia sợ run lên, trước khi đến, cô ta đã nhờ người lén hỏi thăm, biết được vào buổi trưa, hai đứa trẻ sẽ ở nhà ngủ trưa một mình.

Vì vậy, cô ta cố tình đến vào giờ này, không ngờ hai đứa trẻ sẽ khóc lóc ầm ĩ, đánh thức cả hàng xóm đang nghỉ trưa.

Kế hoạch thất bại, cô ta cũng không dám tiếp tục làm loạn, đành quay về nghĩ cách khác.

Vì vậy, trong lúc hỗn loạn, cô ta lén lút trốn đi.

Mọi người thấy vậy, lại không nhịn được chửi thêm vài câu, an ủi Chu Cận Xuyên và Tô Ý rồi cũng lần lượt rời đi.

Đợi mọi người đi hết, Chu Cận Xuyên mới đóng cửa lại.

Trước khi vào nhà, anh nghĩ ba người chắc chắn sẽ ôm nhau khóc.

Chu Cận Xuyên đang nghĩ phải an ủi ba người như thế nào.

Vừa vào nhà, anh phát hiện Tô Ý đang cùng hai đứa trẻ ăn chè đậu xanh.

“Đoàn trưởng Chu, anh có muốn ăn một bát không? Chè đậu xanh vừa ướp lạnh, tâm trạng không tốt thì nên ăn chút đồ ngọt.”

Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm, đồng ý ngay.

Sau đó bốn người ngồi quanh một bàn ăn chè đậu xanh.

Mặc dù hai đứa trẻ không còn khóc, nhưng rõ ràng vẫn có chút sợ hãi.

“Chú Chu, bà ta còn quay lại không?”

Chu Cận Xuyên an ủi: “Sẽ không đâu, chú sẽ dặn bảo vệ, sau này sẽ không cho bà ta vào nữa.”

Để giảm bớt ảnh hưởng tâm lý cho hai đứa trẻ, Tô Ý cả buổi chiều đều không rời hai đứa một bước.

Chu Cận Xuyên cũng phá lệ không ra ngoài, chọn làm việc ở phòng làm việc.

Đến giờ ăn tối, anh mới ra ngoài: “Tôi sẽ trông chừng bọn trẻ, cô yên tâm đi đi!”

Tô Ý gật đầu: “Vậy tôi xong việc sẽ về, tối tôi lấy cơm về ăn chung nhé?”

“Được.”

….

Khi cô từ nhà ăn về, bốn người ăn tối xong.

Tô Ý tưởng Chu Cận Xuyên sẽ đi.

Không ngờ anh lại bước tới nói: “Noãn Noãn bị sợ hãi rồi, cô đưa con bé ngủ trước đi, tôi đợi Tiểu Vũ ngủ say rồi mới đi.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 94: Chương 94



[Nhìn Noãn Noãn bé nhỏ, đôi mắt xinh đẹp sưng húp lên như quả óc chó, ngủ cũng không yên giấc, người mẹ này còn là con người không?]

[Noãn Noãn như vậy, không biết Tiểu Vũ thế nào? Có ngủ được không?]

[Đi rồi còn quay lại gây chuyện, không biết sẽ gây tổn thương thế nào cho lòng trẻ con sao, nghĩ lại mà mình thấy tức, biết thế lúc đó đã đánh cô ta rồi.]

[…]

Chu Cận Xuyên bên cạnh lặng lẽ nhìn Diệp Tiểu Vũ, ừ, đã ngủ rồi.

Chỉ có điều không ngủ yên.

Bàn tay nhỏ luôn nắm chặt áo anh, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

May là cậu bé không nghe thấy tiếng lòng của Tô Ý, nếu không sẽ bị đánh thức.

Chu Cận Xuyên vừa nghe tiếng chửi bới bên cạnh, vừa vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Vũ.

Mãi đến nửa đêm, tiếng chửi mới dần lắng xuống, Tiểu Vũ cũng ngủ say.

Chu Cận Xuyên mới lặng lẽ rời khỏi khu đại viện.

Trước khi đi vì không yên tâm, nên anh khóa cửa từ bên ngoài.

Vội vã về phòng chợp mắt một lúc, trời vừa sáng lại quay lại mở cửa, tiện thể mang theo bữa sáng.

Tô Ý chửi mắng cả đêm, sáng dậy vẫn còn mơ màng.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bước ra nhìn, quầng thâm mắt của Chu Cận Xuyên còn rõ hơn cô.

“Đoàn trưởng Chu, sao anh dậy sớm vậy?”

Chu Cận Xuyên cười khổ: “Hôm qua lúc đi tôi khóa cửa bên ngoài, sợ mọi người cần ra ngoài nên dậy sớm đến đây, tôi mang theo bữa sáng này, ăn chút đi.”

Trong lúc ăn sáng, Chu Cận Xuyên nói với ba người về kế hoạch mà mình đã nghĩ ra tối qua.

Anh cũng muốn để hai đứa trẻ yên tâm hơn.

"Chú định tìm cách nhận nuôi Noãn Noãn và Tiểu Vũ, hai đứa có đồng ý không?"

"Cái gì?"

DTV

"Thật sao?"

Nghe thấy Chu Cận Xuyên nói muốn nhận nuôi mình và Noãn Noãn, Diệp Tiểu Vũ lập tức lộ vẻ vui mừng.

Như vậy thì người phụ nữ kia sẽ không còn cơ hội đến tranh giành Noãn Noãn nữa.

Diệp Noãn Noãn tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy anh trai vui vẻ thì cũng biết là chuyện tốt.

Phản ứng đầu tiên của Tô Ý là một người đàn ông độc thân cũng có thể nhận nuôi con sao?

Nhưng nghĩ lại, đây mới là năm 1980, luật nhận nuôi vẫn chưa được thực thi.

Thủ tục nhận nuôi có lẽ không quá khắt khe.

Nhưng người nhà họ Chu ở thủ đô có đồng ý không?

Chu Cận Xuyên với tư cách là một đoàn trưởng đầy tiềm năng, liệu quân đội có dễ dàng chấp thuận không?

Nghĩ đến đây, Tô Y liên thăng thần hỏi.

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Cô nói đúng, sẽ gặp phải một số khó khăn, nhưng tôi tin chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết."

Tô Ý suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu chuyển sang tên của tôi thì có nhanh hơn không?"

Chu Cận Xuyên giật mình, không ngờ cô lại quan tâm đến hai đứa trẻ đến mức này.

Ba của bọn trẻ là anh em với anh, dù vì tình anh em, anh cũng sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng Tô Ý thì không hề có quan hệ gì với hai đứa trẻ.

Thực ra Tô Ý cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng cách nào đơn giản và nhanh chóng hơn.

Hơn nữa cô một mình xuyên không đến thế giới này, không có người thân nào, có thêm hai đứa trẻ cũng coi như có người thân thực sự.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe nói có thể chuyển sang tên của Tô Ý, dường như còn phấn khích hơn vừa rồi.

Chu Cận Xuyên nhìn thấy cảnh đó, chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm trách lũ nhóc vô ơn.

Bao lâu nay anh chăm sóc còn không bằng Tô Ý ở chỗ này chỉ trong vài tháng.

Sau đó, anh quay đầu lại nhìn Tô Ý, thấy cô còn vui mừng hơn cả hai đứa trẻ: “Anh nói xem, có phải là nhanh hơn và đơn giản hơn không?"

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ gật đầu: “Có đơn giản hơn, nhưng hộ khẩu của cô vẫn ở nông thôn, cần phải chuyển hộ khẩu trước."

Tô Ý chợt hiểu ra, đúng vậy, chắc chắn những người đó sẽ không dễ dàng đồng ý!

Nếu nhân cơ hội này chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi nông thôn thì cũng coi như cô được lợi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 95: Chương 95



"Tôi muốn chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi đó có dễ dàng không?"

"E rằng sẽ phải mất công một chút."

Diệp Tiểu Vũ nghe vậy, còn lo lắng hơn cả Tô Ý.

Không biết từ đâu, cậu bé chợt lóe lên một ý tưởng: “Chú Chu lần trước con nghe chị Diêu nói với chị Tô là tìm đối tượng kết hôn, nói rằng kết hôn ở thành phố này thì có thể chuyển hộ khẩu của chị Tô qua đây."

Tô Ý giả vờ tức giận lườm cậu bé: “Thằng nhóc này, đứng xa thế mà cũng nghe trộm được bọn chị nói chuyện!"

Tuy nhiên, Diệp Tiểu Vũ nói cũng có lý.

Nếu kết hôn, cô có thể lấy lý do chính đáng để chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi gia đình đó.

Sau này cũng sẽ không cần phải trở về nhà đó nữa.

Nhưng vấn đề là cô vẫn chưa định kết hôn!

[Ngay cả đối tượng kết hôn còn không có, kết hôn cái gì chứ.]

[Chị Diêu và chị Trịnh muốn giới thiệu cho mình hai người, đến giờ mình vẫn chưa đi gặp.]

[Lần trước Từ Tiểu Cần còn nói anh trai cô ấy đẹp trai nữa, nhưng vẫn đang đi làm nhiệm vụ chưa về.]

[Hay là mình thử gặp người mà chị Diệu giới thiệu, lỡ đâu...]

"Khụ!" Chu Cận Xuyên nghe đến đây thì không nhịn được mà phải lên tiếng ngắt lời: “Không cần phiền phức như kết hôn, thực ra còn có cách khác, chuyển công tác cũng có thể chuyển hộ khẩu."

"Nếu cô muốn chuyển thì chúng ta thử xem sao, còn chuyện nhận nuôi bọn trẻ thì tính sau."

DTV

Tô Ý có chút ngạc nhiên: “Tôi chỉ là người làm thuê ở nhà ăn, cũng có đủ điều kiện sao?"

Chu Cận Xuyên nghiêm túc gật đầu: “Có thể."

Tô Ý vui vẻ nở nụ cười: “Nếu thực sự có thể thì tốt quá rồi!"

Thực ra cô không muốn về quê.

Xem ra, trước Tết phải về quê một chuyến, tìm cơ hội cắt đứt mọi chuyện ở đó cũng tốt.

Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, Diệp Tiểu Vũ ngại ngùng không dám lên tiếng.

Kết hôn lại phiền phức thế sao?

Vừa rồi cậu bé còn định nhân cơ hội này ghép đôi hai người.

Kết quả là mình chưa kịp nói gì thì đã bị chú Chu ngắt lời.

Chẳng lẽ chú Chu không thích chị Tô?!

Diệp Tiểu Vũ lại bắt đầu lo lắng.

…..

Chuyện mẹ của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đến đòi con bị đuổi đi, chỉ trong ngày hôm sau đã lan khắp khu đại viện.

Đa số mọi người đều bất bình thay cho hai đứa trẻ, đồng loạt lên án người mẹ như vậy không xứng làm mẹ.

Cũng có nhiều người cũng khen ngợi Tô Ý, nói nếu không có cô bảo vệ hai đứa trẻ hay làm không tốt thì không chừng đã xảy ra chuyện lớn.

Còn có người nói cuối cùng cũng hiểu vì sao hai đứa bé dựa dẫm Tô Ý như vậy, bởi vì cô đối xử có tâm với hai đứa bé còn hơn cả mẹ ruột.

Nhưng cũng có người là ngoại lệ.

Chẳng hạn như chị Lưu ở gần đó.

Lần trước vì chuyện con cái cãi nhau mà mất đi công việc kiếm tiền, lại còn bị giáo huấn trước mặt mọi người khi tố cáo không thành.

Cô ta đã sớm căm hận Tô Ý, nhìn gì cũng thấy không thuận mắt.

Sau khi chuyện xảy ra hôm đó, cô ta đứng rình ở đầu tường nhìn ngó hồi lâu.

Nhìn thấy mọi người tản ra, Chu Cận Xuyên đóng cửa vào nhà, sau đó không ra ngoài nữa.

Sáng hôm sau, cô ta lại tận mắt nhìn thấy Chu Cận Xuyên từ trong sân bước ra.

Phát hiện này khiến chị Lưu phấn khích, không uổng công cô ta đứng rình lâu như vậy! Điều này cũng chứng thực nghi ngờ ban đầu của cô ta—

Chu Cận Xuyên thực sự bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của con hồ ly tinh đó nên mới thay thế mình!

Nếu không thì làm sao có thể vì một chút việc nhỏ mà làm lớn chuyện như vậy?

Với bài học từ lần tố cáo trước, lần này chị Lưu cũng khôn khéo hơn.

Không dám ra ngoài nói lung tung.

Chỉ lén kể cho một hai người thân thiết, nói rằng sáng sớm cô ta tình cờ nhìn thấy Chu Cận Xuyên lén lút bước ra từ trong nhà, còn dặn dò họ đừng nói lung tung.

Nhưng ai cũng hiểu, chuyện tình cảm nam nữ thế này là chủ đề nóng hổi nhất trong những câu chuyện phiếm..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 96: Chương 96



Mọi người bắt đầu nối kết những mẩu chuyện trước đó.

Tin đồn về việc hai người đang lén lút hẹn hò nhanh chóng lan truyền khắp khu đại viện.

Một trong những người liên quan là Tô Ý gần như là người biết chuyện cuối cùng.

Vẫn là chị Diêu và chị Trịnh đến hỏi cô để xác nhận: “Con nhóc này, nói thật với bọn chị đi, nếu em thực sự thành đôi với đoàn trưởng Chu thì cũng tốt, bọn chị sẽ không để ý đến mấy anh lính trẻ khác nữa."

Dù sao những anh chàng mà họ từng khen ngợi hết lời so với Chu Cận Xuyên cũng không là gì cả.

Tô Ý giật mình: “Sao lại nói em với đoàn trưởng Chu thành đôi? Thành đôi gì?"

DTV

Hai người thấy Tô Ý sốc như vậy, mức độ không kém gì khi họ nghe tin.

Lúc này mới vội vàng kể cho cô nghe về tin đồn cô và Chu Cận Xuyên đang hẹn hò trong khu đại viện.

Tô Ý hít một hơi thật sâu: “Thật vô lý, hôm đó hai đứa trẻ bị hoảng sợ, em phải dỗ dành Noãn Noãn đi ngủ, đoàn trưởng Chu thấy Tiểu Vũ cũng ngủ không yên nên mới ở lại với cậu bé một lúc.”

“Nhưng anh ấy chắc chắn đã về ký túc xá, vì anh ấy khóa cửa từ bên ngoài, nên sáng hôm sau mới qua mở cửa sớm như vậy!"

Chị Diêu và chị Trịnh đưa mắt nhìn nhau, hai cái đầu đầy bối rối.

Ba người suy nghĩ nửa ngày, mới đưa ra kết luận.

Có lẽ người kia chỉ nhìn thấy Chu Cận Xuyên đi vào, và đi ra vào ngày hôm sau, nên mới hiểu lầm.

Hoặc là người kia có thù oán với Tô Ý nên đã cố ý!

“Có phải là người chơi đàn violon trong đoàn văn nghệ không?”

Tô Ý suy nghĩ một chút: "Chắc là không phải, viện nhà chúng ta xảy ra chuyện ở phía sau, ký túc xá bên kia chắc sẽ không biết nhanh như vậy.”

“Hơn nữa, nghe giọng nói kia, người đó phải ở gần đây, có thể từ trong sân nhìn thấy tình hình từ cổng nhà chúng ta.”

Ba người lập tức đứng lên trên ghế.

Sau khi nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt đều đổ dồn về một hướng.

“Là chị Lưu!”

“Đúng, nhất định là cô ta! Chuyện lúc trước đến bây giờ cô ta còn canh cánh trong lòng, ngoại trừ cô ta thì ai có sức trèo tường quan sát chúng ta như vậy?"

Tô Ý cũng cảm thấy tám chín phần mười.

Chị Diêu và chị Trịnh thấy trên mặt Tô Ý không có ý cười, vội vàng an ủi nói: "Em cũng đừng quá lo lắng, việc này hai người chị sẽ nghĩ biện pháp giúp em làm sáng tỏ, chúng ta ở gần nên nói chuyện cũng có sức thuyết phục.”

Tô Ý gật đầu cảm ơn.

Mặc dù làm rõ rất khó.

Nhưng có tấm lòng này của hai người, cô rất biết ơn.

Chờ Tô Ý đến nhà ăn, còn chưa kịp thở đã bị Từ Tiểu Cần kéo vào một góc.

“Chị Tô Ý, chị và đoàn trưởng Chu thật sự ở cùng một chỗ rồi?”

Tô Ý bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu: "Nghĩ cái gì vậy, mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một chỗ, nếu là thật tôi còn có thể giấu diếm cô sao?"

“Thật sự không có?”

“Nói cô và Trương Thiên Hoa ở cùng một chỗ còn thật hơn chuyện này.”

Từ Tiểu Cần ngượng ngùng cười cười, hai mắt bỗng chốc sáng lên: "Chị Tô Ý, cuối tuần này anh trai em sẽ kết thúc nhiệm vụ trở về, hơn nữa chủ nhật đại viện chúng ta cũng có chiếu phim.”

Tô Ý có chút khó hiểu: "Đại viện chiếu phim là để chúc mừng anh trai cô trở về?”

“Vậy thì không phải, lúc trước không phải em vẫn nói với chị về anh trai em sao, lỗ tai chị đoán chừng đã đóng kén rồi, đúng lúc có cơ hội này hai người sắp xếp gặp nhau một chút.”

Tô Ý vội vàng xua tay: "Hay là thôi đi, hiện tại trong đại viện đang truyền tin đồn tôi và đoàn trưởng Chu, nếu tôi lại đi gặp anh trai cô, thì càng khó nói rõ ràng.”

Từ Tiểu Cần kéo tay Tô Ý, cười nói: " Chị không hiểu, chính là bởi vì bây giờ chị đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, anh trai em mới có cơ hội trống chui vào.”

Tô Ý: ???.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 97: Chương 97



“Khụ khụ, ý của em là, nếu như chị và anh trai em ở cùng một chỗ, vừa vặn phá vỡ lời đồn hiện tai."

Tô Ý bất đắc dĩ cười cười: "Vì phá một lời đồn, tôi thật sự phải đi tìm một đối tượng à?"

Nói xong, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không đến mức đó, không đến mức đó.”

Từ Tiểu Cần thấy cô gạt bỏ việc gặp mặt, thì tính toán thử chầm chậm trước.

"Được, vậy thì không gặp mặt chính thức, đến lúc đó em và chị đi xem phim được không?"

Tô Ý nghĩ nghĩ, gần đây hai đứa nhỏ vẫn luôn ở nhà không ra khỏi cửa, có lẽ cũng rất ngột ngạt rồi.

Không bằng nhân cơ hội này mang hai đứa nhỏ đi chơi một chút.

Vì thế vui vẻ đồng ý: "Được, đến lúc đó cùng đi xem phim đi!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Từ Tiểu Cần sợ hãi hô một tiếng: "Đoàn trưởng Chu, ngài đến rồi!”

Tô Ý vốn tưởng Từ Tiểu Cần cố ý nói đùa dọa cô.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Chu Cận Xuyên đứng trước mặt mình.

Tô Ý cũng hoảng sợ, không biết vừa rồi hai người nói anh nghe được bao nhiêu?

Hơn nữa tin đồn trong đại viện, cũng không biết anh có nghe nói hay không?

Tuy Tô Ý không quá để ý những lời đồn kia, nhưng cô lo lắng Chu Cận Xuyên sau khi nghe xong sẽ cố ý né tránh.

Lỡ như mất đi công việc và chỗ ở, vậy thì mất nhiều hơn được! Vừa nghĩ như vậy, Tô Ý lại không biết nên mở miệng nói cái gì cho phải.

DTV

Hai người cứ như vậy trầm mặc đứng một hồi, cuối cùng vẫn là Chu Cận Xuyên mở miệng trước: “Tôi có việc phải đi nơi khác, Tiểu Vũ và Noãn Noãn làm phiền cô rồi!”

Tô Ý thở phào nhẹ nhõm: "À ừ, được, anh yên tâm đi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ và Noãn Noãn.”

Nói xong, lại hỏi: "Khi nào thì anh trở về?”

“Thứ hai tuần sau!”

“Được rồi!”

Đi ra ngoài tránh gió cũng tốt.

Chu Cận Xuyên: Anh thật sự có việc bận phải đi ra ngoài!

......

Nói xong với Tô Ý, Chu Cận Xuyên lập tức dẫn Tạ Tiểu Quân lái xe ra ngoài, cùng đi theo còn có Lục Trường Chinh.

Xe vừa mới ra khỏi đại viện, Lục Trường Chinh ngồi phía sau đã thò đầu ra phía trước thăm dò: "Anh Chu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô gái kia thật sự là đối tượng của anh? Nhà anh có thể đồng ý sao?”

Chu Cận Xuyên mím môi hỏi: "Vì sao nhà chúng tôi không thể đồng ý?”

Tròng mắt Lục Trường Chinh trừng to: "Nói thật sao?!"

Chu Cận Xuyên họ nhẹ một tiếng: "Vậy thì không có, chẳng qua là một ít tin đồn vô căn cứ mà thôi, anh là doanh trưởng như thế nào mà ngay cả lời đồn cũng tin?"

Lục Trường Chinh bị trả đũa ngược thì tức giận: "Không phải, vậy lời anh vừa nói kia là có ý gì, đó là trọng điểm sao? Doạ cho tôi giật mình.”

Chu Cận Xuyên hừ nhẹ một tiếng không đáp lại.

Lục Trường Chinh tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại hai người như vậy thật sự rất dễ truyền ra tin đồn, tôi thấy không bằng hai người chia nhau ra tìm đối tượng, tin đồn như vậy sẽ tự sụp đổ.”

Chu Cận Xuyên một lời khó nói hết quay đầu nhìn anh ấy một cái.

Lục Trường Chinh nhếch miệng cười ngây ngô nói: “Việc này đối với anh thật sự là có chút khó khăn, không bằng giới thiệu cho tôi cô gái kia thì thế nào? Anh tới làm người giới thiệu.”

Sắc mặt Chu Cận Xuyên trầm xuống, cũng không quay đầu lại: "Không được!”

“Tại sao?”

"Hai người không thích hợp?"

"Làm sao anh biết hai chúng tôi không thích hợp, tôi cảm thấy cô gái kia cũng rất được mà, tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng như vậy cô ấy cũng không dễ bị bắt nạt, chủ yếu là làm cơm ngon, còn sinh con, dáng người…"

Không đợi Lục Trường Chinh nói xong, Chu Cận Xuyên đã không nhịn được cắt ngang: "Tôi chê anh không thích hợp.”

Tạ Tiểu Quân nghe xong, ở bên cạnh hé miệng cười trộm.

Lục Trường Chinh sửng sốt trong chớp mắt, càng hăng hái: "Vốn dĩ tôi chỉ thuận miệng nói, bây giờ anh đã khinh thường tôi như vậy, tôi đây còn muốn thử cho anh xem.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 98: Chương 98



“Trừ phi anh nói anh có ý định kia với cô ấy, nếu như vậy, anh em tôi sẽ kịp thời dừng cương trước bờ vực.”

Chu Cận Xuyên mấp máy miệng, hai chữ không có ở trong miệng ngừng lại một chút, còn chưa mở miệng đã bị Tạ Tiểu Quân cướp ngang.

“Doanh trưởng Lục, anh cũng đừng trêu ghẹo đoàn trưởng Chu của chúng tôi!”

"Tuy rằng bây giờ Đoàn trưởng Chu và chị Tô ý còn chưa ở cùng một chỗ, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn, dù sao bọn họ đã sớm hôn môi rồi!"

Lục Trường Chinh không nhịn được hô một tiếng: "Bà nội nó, chuyện từ khi nào?”

"Được đó anh Chu, anh không nói, đã chiếm lợi còn ở đây giả bộ, thiếu chút nữa còn hại tôi!"

Chu Cận Xuyên cũng ngơ ngẩn, quay đầu nhìn Tạ Tiểu Quân: "Chuyện lúc nào? Sao tôi không biết?”

Tạ Tiểu Quân hô một tiếng: "Đoàn trưởng Chu, anh đừng ngượng ngùng, doanh trưởng Lục không phải người ngoài, lần trước chị Tô Ý rơi xuống nước, không phải anh nhảy xuống nước cứu người, còn dùng miệng thổi khí cho chị ấy sao?"

Lục Trường Chinh: Còn có chuyện rơi xuống nước?

Ngay sau đó, Tạ Tiểu Quân bèn kể lại câu chuyện sinh động ngày hôm đó một lần.

“Đoàn trưởng Chu và chị Tô Ý đã có duyên phận từ trước, doanh trưởng Lục anh đừng xen vào.”

“Được nhỉ, tôi nói này, sao người này lại có lòng tốt thu nhận một người xa lạ vào nhà như vậy.”

Hai người một xướng một họa, Chu Cận Xuyên có miệng cũng khó giải thích.

Chờ hai người đều nói xong, lúc này mới mở miệng giải thích: "Các anh suy nghĩ nhiều, tôi cũng không hề hô hấp nhân tạo cho cô ấy.”

“Vậy làm sao chị Tô Ý tỉnh lại được?”

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lát, trên mặt đột nhiên cảm thấy có chút nóng bừng, ho nhẹ một tiếng giải thích: "Chỉ là đột nhiên tỉnh lại.”

Thấy anh như vậy, hai người càng cho rằng bởi vì anh ngại ngùng nên mới không thừa nhận nên nói qua loa: "Đoàn trưởng Chu nói không có thì không có, vậy nhất định là do tôi nhớ lầm.”

Lục Trường Chinh cũng khoát tay: "Được được được, là do tôi không xứng với cô ấy, vậy tôi đây cũng không nhớ tới nữa!"

Chu Cận Xuyên: “...”

…..

Sau khi Chu Cận Xuyên ra khỏi cửa, cuộc sống của Tô Ý đã đơn giản biến thành hai điểm trên một đường thẳng.

Mỗi ngày ngoại trừ ở nhà ăn, còn lại chính là chăm sóc hai đứa nhỏ ở nhà.

Lúc ở nhà ăn, phần lớn cũng sẽ không lộ mặt ra khỏi cửa sổ.

Hai nhân vật chính trong dư luận đều đột nhiên biến mất, hơn nữa chị Diêu và chị Trịnh đều cố gắng làm sáng tỏ.

Vài ngày trôi qua, tiếng nghị luận trong đại viện đã ít đi nhiều.

DTV

Tâm tư của mọi người cũng đều đặt vào chuyện chiếu phim hôm cuối tuần.

Đến ngày chủ nhật này, Diệp Tiểu Vũ đã sớm đem ba chiếc ghế dời tới sân tập xếp hàng.

Chạng vạng tối ba người ăn cơm xong, Tô Ý lại mang theo một túi hạt dưa và kẹo, dẫn hai đứa nhỏ tới sớm.

Vừa đến sân tập nhìn một cái, ôi trời, tất cả mọi người đều đến sớm như vậy!

Ba người vừa tới, Từ Tiểu Cần ở cách đó không xa đã chạy tới.

“Các cô tới rồi! Đã giành được vị trí chưa?”

Tô Ý gật đầu, vừa trò chuyện đôi câu với Từ Tiểu Cần, chợt nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng khóc của Noãn Noãn.

Tô Ý vội vàng bước nhanh về phía trước: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Tiểu Vũ nắm chặt nắm đ.ấ.m chỉ vào Cường Cường và Lượng Lượng trước mặt: “Em rõ ràng đã đem ghế của ba người chúng ta đặt ở vị trí này, bây giờ lại không thấy! Nhất định là bị bọn họ cướp mất.”

Cường Cường và Lượng Lượng nghe thấy Diệp Tiểu Vũ cáo trạng quay đầu làm mặt quỷ với Tô Ý.

“Sân tập này cũng không phải của nhà mày, chỗ này viết tên mày sao?”

"Hơ hơ..."

Dáng vẻ muốn ăn đòn, vừa nhìn đã biết là bọn họ làm! Hơn nữa còn là cố ý!

Tô Ý nhìn hai đứa trẻ phá phách đang cười rất đắc ý, yên lặng nói một câu: "Tiểu Vũ, em xem bọn họ thật đáng thương, răng cửa sứt thành như vậy, nói chuyện cũng nói không rõ ràng, cười lên còn lọt gió, chị thấy cũng được thôi, tặng cho bọn họ đi!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 99: Chương 99



“Còn nữa, hai người các em sau này đi đường cần phải cẩn thận, nếu đầu bị đập thành như vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Diệp Tiểu Vũ gật gật đầu: "Được, vậy để cho bọn họ đi, ai bảo bọn họ không có răng cửa!"

Diệp Noãn Noãn lấy một nắm kẹo sữa và một nắm hạt dưa từ trong túi ra: "Nếu bị gãy răng, kẹo và hạt dưa ngon như vậy làm sao mà ăn được?"

Tô Ý lắc đầu: "Đứa bé ngoan, chị biết em muốn chia cho bọn họ ăn, nhưng hiện tại sợ là bọn họ không ăn được!"

Nói xong, ba người chuẩn bị đi ra phía sau tìm ghế.

Cường Cường và Lượng Lượng sau khi kịp phản ứng đột nhiên gào khóc: "Mẹ, con muốn ăn kẹo sữa! Con muốn cắn hạt dưa!”

“Mẹ, con muốn đi chữa răng! Con không muốn nói chuyện lọt gió!”

Hai đứa nhỏ vừa khóc vừa giận, làm những người bên cạnh cười to.

Chị Lưu ở một bên cũng ngồi không yên, giữ chặt Tô Ý không cho cô đi.

Tô Ý nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta: "Dì Lưu, lôi lôi kéo kéo như vậy là làm gì? Chẳng lẽ muốn trả lại vị trí cho tôi? Được, vậy dì đứng lên.”

Chị Lưu vội buông tay ra, lập tức cũng cười nói: "Ôi, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, đồng chí Tô đừng để ở trong lòng, tôi không biết vị trí này là của cô, nếu biết, chắc chắn sẽ không ngồi ở đây.”

"Dù sao, quan hệ giữa đồng chí Tô và đoàn trưởng Chu cũng không tầm thường, lỡ như đoàn trưởng Chu trở về biết được, nhất định sẽ tìm tôi gây phiền toái, tôi làm sao dám đoạt của cô, tới tới tới các cô ngồi ở đây này."

Tô Ý nhàn nhạt cười, nhìn chằm chằm dì Lưu trong phút chốc.

Không nghĩ tới cô ta rốt cục đã học được cách thông minh rồi.

Tin đồn của cô và Chu Cận Xuyên thật vất vả mới nhạt đi một chút, dì Lưu lại nhắc tới vào lúc này.

Còn ở trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Nếu da mặt Tô Ý mỏng không chịu ngồi, hoặc là mượn cơ hội này ngồi xuống, vậy có lẽ sẽ bị mọi người coi là thật.

Đến lúc đó có thể nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch được.

DTV

Cô ta chính là ỷ vào Tô Ý là một cô gái trẻ tuổi, không dám nói chuyện nam nữ trước mặt nhiều người như vậy, cho nên mới lớn gan như thế.

Nhưng Tô Ý cô cũng không phải loại người mặc cho kẻ khác gây khó dễ.

"Dì Lưu, vốn là cháu nghĩ chuyện này qua đi coi như xong, nếu dì nhất định phải nhắc lại trước mặt mọi người, vậy cháu cũng nhân cơ hội này hỏi dì một chút..."

“Rốt cuộc là tôi đắc tội dì Lưu ở đâu? Vì sao lại muốn đồn đại chuyện tôi và đoàn trưởng Chu ở trong đại viện?”

"Là bởi vì dì mang theo hai đứa nhỏ ngược đãi Tiểu Vũ và Noãn Noãn bị tôi phát hiện hay là bởi vì dì cầm tiền không làm việc bị tôi thay thế?”

Chị Lưu thật vất vả chờ mọi người quên đi việc này, cuối cùng bắt đầu sống cuộc sống bình thường trong đại viện.

Không ngờ hôm nay Tô Ý lại nhắc tới trước mặt mọi người.

Thấy tất cả mọi người ở một bên chê cười nhìn cô ta, không khỏi rùng mình một cái, hùng hổ dùng ngón tay chỉ vào Tô Ý: “Cô, cô…”

“Dì Lưu, dì dám nói không phải dì truyền ra? Đại viện chúng ta có nhiều người như vậy, muốn điều tra ngọn nguồn không phải là không có biện pháp, chính là sợ sau khi điều tra ra dì không gánh nổi hậu quả.”

Chị Lưu run rẩy một chút, cố gắng trấn định mà mở miệng: "Cô đừng có hù dọa tôi, tôi cũng không nói gì, chỉ là vừa vặn gặp được đoàn trưởng Chu sáng sớm đi ra từ trong sân, còn lại đều là mọi người tự mình tưởng tượng!"

Tô Ý cười cười: "Vậy cô thừa nhận, tin tức này là từ chỗ cô thả ra?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy, tôi nói đều là sự thật!”

Tô Ý Sự à một tiếng lạnh nhạt: “Sự thật? Sự thật là ngày hôm đó hai đứa nhỏ bị dọa sợ, đoàn trưởng Chu chẳng qua là lo lắng cho hai đứa nhỏ nên đi muộn một chút, sáng sớm ngày hôm sau lại mua bữa sáng đưa tới cho đứa nhỏ, lúc đi lại đúng lúc bị cô nhìn thấy!".
 
Back
Top Bottom