Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 80: Chương 80



Không giống với những cái mà anh thường dùng để đựng cơm ở nhà ăn.

Anh liền hỏi: “Đó là gì?"

Tô Ý mở ra giúp: “Đây là món thịt kho tôi làm ở nhà, mang đến cho anh thử."

Chu Cận Xuyên đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên bàn.

Nhìn thấy những miếng thịt kho đầy đặn, đỏ thẫm, ngập trong nước sốt đậm đà, chưa ăn mà đã thấy ngon miệng.

Nhưng nghĩ đến những lời mà chính ủy Vương nói một cách sâu xa ngoài hành lang lúc nãy, anh vẫn dặn dò: “Sau này cô chỉ cần đưa cơm cho ông Mặc là được, nếu đồng chí Tạ không có ở đây thì tự tôi sẽ đi ăn cơm ở nhà ăn.”

“Cũng không cần làm món riêng cho tôi, để tránh người khác hiểu lầm, dù sao cô hiện tại—"

Tô Ý nghe thấy anh nói như vậy, không biết sao lại đột nhiên nổi nóng.

Không đợi anh nói xong, cô lập tức lấy lại hộp thịt kho đó, ngay cả miếng thịt mà anh vừa gắp lên cơm, cô cũng lấy lại.

"Bộp" một tiếng cô đậy nắp lại.

"Đoàn trưởng Chu nói đúng là tôi không suy nghĩ chu đáo, sẽ không có lần sau đâu!"

Nói xong, cô bỏ hộp thịt kho đầy đặn vào giỏ, rồi nhanh chóng rời đi.

Thực ra, nếu không phải Tạ Tiểu Quân nhờ cô, cô cũng không đến đưa cơm.

Còn tốt bụng dùng tiền riêng mua thịt ở chợ đen, kết quả còn phải xem sắc mặt của người khác, bị hiểu lầm.

Thế thà là giữ lại cho mình ăn còn hơn!

Sau khi Tô Ý đi, Chu Cận Xuyên vẫn chưa kịp phản ứng.

Miếng thịt sắp vào miệng cũng bay đi?

Nhìn bóng lưng cô bực bội, anh không khỏi bất lực bật cười.

Chẳng qua là anh lo lắng chính ủy Vương gây rắc rối cho cô, hơn nữa nhà ăn có nhiều người nhìn thấy, nếu bị đồn thổi thì không tốt cho cô.

Không ngờ chưa kịp nói hết lời, cô gái này đã tức giận bỏ đi.

Ngay cả miếng thịt kho trong bát của mình cũng bị lấy đi.

Chu Cận Xuyên cúi xuống nhìn vào chút nước sốt còn lại trên cơm, không nhịn được bật cười.

Cô gái này, tính khí thật dữ dội!

…..

Bên kia, Tô Ý trở về nhà bếp, đã qua giờ cơm.

Mọi người nên nghỉ ngơi thì đã nghỉ ngơi rồi.

Tô Ý lấy một bát cơm, chuẩn bị thưởng thức món thịt kho, vừa mới ăn, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa tình cờ đến tìm cô.

"Đã đưa cơm cho ông Mặc xong rồi à?"

"Trời ơi, thịt kho! Sao lại thơm vậy?"

Tô Ý lấy đũa cho hai người: “Đến đây, thử món thịt kho tôi làm, so với nhà ăn thì thế nào?"

Từ Tiểu Cần không khách khí gắp một miếng: “Ngon, ngon hơn thịt kho ở nhà ăn nhiều, của nhà cô làm à?"

Tô Ý gật đầu: “Ừ, sáng nay làm nhiều cho hai đứa nhỏ, nên mang đến."

Ba người cùng vào làm ở nhà ăn, lại cùng tuổi, nên rất dễ hòa hợp với nhau, ba người nhanh chóng trở thành bạn.

Đặc biệt là Từ Tiểu Cần, là người nhiệt tình, nghĩa khí, có cô ấy, Tô Ý cũng không cảm thấy buồn chán.

Còn Trương Thiên Hoa dù ít nói nhưng làm việc chăm chỉ.

Bình thường có việc nặng cần chuyển đồ, anh ta luôn giúp hai người trước.

DTV

Thấy hai người đều rất thích món thịt kho, Tô Ý hào phóng cười nói: "Một mình tôi cũng không ăn hết, hai người giúp tôi ăn nhiều một chút!"

Từ Tiểu Cần cầm chắc đũa: “Thế thì tôi không khách sáo nữa!"

Ba người đang ăn vui vẻ, thì bị Đầu bếp Vương đi tuần tra (kiếm chuyện) phát hiện.

Lần này coi như bị ông ấy bắt quả tang

"Thịt kho ở đâu ra? Có phải mấy người lén lấy từ nhà bếp không?"

Tù Tiểu Cần vội đứng lên giải thích: “Không phải, là đồng chí Tô tự mang từ nhà."

Đầu bếp Vương khó khăn lắm mới bắt được một lần, làm sao mà chịu nghe họ giải thích.

Ông ấy quay đi gọi Đầu bếp Mã và những người khác trong bếp đến.

"Đầu bếp Mã, vừa rồi tôi đi qua thì thấy họ đang trốn ở đây ăn thịt kho, ông xem phải xử lý thế nào?"

Tô Ý bực bội, trong lòng trợn mắt, người đàn ông này có bị mù không?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 81: Chương 81



Đầu bếp Mã thấy vậy liền hỏi: “Tô Ý, thịt kho này ở đâu ra?"

Tô Ý mới bỏ đũa xuống hỏi ngược lại: “Đầu bếp Vương, lẽ nào nhà ăn hôm nay cũng nấu thịt kho?"

Đầu bếp Vương hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên, nếu không thì thịt kho này ở đâu ra?"

Tô Ý cười lạnh một tiếng: “Thịt kho của nhà ăn còn thừa không? Hay mang ra so xem hương vị có giống nhau không?"

Đầu bếp Vương trợn mắt: “Thịt kho ở nhà ăn là món đắt hàng nhất, làm gì còn thừa! Cô đừng có ngụy biện."

Tô Ý nhìn đầu bếp Mã, nói: “Đầu bếp Mã nếm là giỏi nhất, thức ăn mỗi ngày đều phải qua tay ông ấy nếm thứ, đầu bếp Mã nếm thử là biết ngay.”

Đầu bếp Mã nhìn vào hộp cơm còn lại mấy miếng thịt kho, không nói gì nhìn đầu bếp Vương một cái, nói: “Không cần nếm, thịt kho này không phải của nhà ăn.”

“Đầu bếp Vương, ông tự nhìn xem, thịt kho của nhà ăn có cắt miếng to như vậy không? Hơn nữa màu sắc cũng không giống.”

Đầu bếp Vương nhìn một cái, lập tức chột dạ cúi đầu.

Sau đó lại vội vàng ngẩng đầu lên: “Vậy thì thịt này là cô tự làm trong nồi nhỏ, dùng thức ăn phụ của ông Mặc, điều này cũng vi phạm quy định, chẳng khác gì ăn trộm.”

Tô Ý không buồn cãi lý, cô trực tiếp lấy từ bàn một tờ giấy đưa qua.

"Mỗi sáng tôi đi nhận đồ ăn đều có viết đơn ký tên của đồng chí nhà kho, ông tự xem đi, hôm nay tôi hoàn toàn không lấy thịt lợn, hai ngày nay ông Mặc đều ăn cá!"

Đầu bếp Mã nhận tờ giấy, nhìn qua, quả nhiên giống như Tô Ý nói.

DTV

Mấy ngày nay cô không nhận một miếng thịt lợn nào.

Ngay lập tức, ông ấy không vui mà ném tờ giấy về phía đầu bếp Vương: “Giấy trắng mực đen, ông tự nhìn cho kỹ đi!”

“Vương Kiến Quốc, ông dù có yêu cầu khắt khe đến đâu đối với ba người mới cũng phải có giới hạn, không thể cứ tìm lỗi mãi.

Là người lãnh đạo của họ, ông càng nên làm gương, nếu còn có chuyện hồ đồ như thế này nữa, tôi chỉ có thể báo cáo lên cấp trên!”

Đầu bếp Vương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Họ cũng không nói sớm, nói rõ ràng từ sớm thì cũng không đến mức thế này, đều là tôi hiểu lầm.”

Tô Ý không ngại ngần vạch trần: “Đầu bếp Vương vừa đến đã gán cho chúng tôi cái mũ kẻ trộm, đồng chí Tiểu Cần cũng lập tức giải thích, vấn đề là không ai thèm nghe cả!”

Đầu bếp Vương còn muốn nói gì đó, ngay lập tức bị đầu bếp Mã ngắt lời: “Đừng nói nữa, bây giờ ông mau xin lỗi ba người họ đi!”

Đầu bếp Vương không thể tin được: “Bây giờ? Trước mặt bao nhiêu người như thế này thì không hay lắm.”

Dù gì ông ấy cũng là quản lý ở đây, trước mặt bao nhiêu người mà phải xin lỗi ba người mới đến, sau này ông ấy làm sao quản lý người khác trong bếp nữa? Còn mặt mũi đâu nữa?

Đầu bếp Mã không thương xót mà vạch trần: “Vừa rồi chẳng phải ông cũng trước mặt bao nhiêu người nói họ là kẻ trộm sao!”

“Ông xin lỗi tử tế, cũng để cho mọi người thấy, sau này ai cũng không được phép gây ra mâu thuẫn nội bộ!”

Trong lòng đầu bếp Vương dù có trăm nghìn lần không muốn, nhưng trước mặt mọi người, cũng đành chấp nhận.

“Xin lỗi! Hôm nay tôi không hiểu rõ tình hình, hiểu lầm mấy người, sau này sẽ không như vậy nữa!”

Nói xong, ông ấy củi đầu chào ba người.

“Được rồi, mọi người giải tán đi, ai làm gì thì làm đi!”

Tô Ý ăn xong cơm, ở đây tạm thời cũng không có việc gì.

Cô dọn dẹp khu vực làm việc của mình rồi mang hộp cơm về nhà.

Trên đường về, Tô Ý nghĩ, chuyện hôm nay tuy có hơi nguy hiểm nhưng không có hậu quả xấu.

Nhưng nếu không phải đầu bếp Mã hiểu lý lẽ, cũng có thể đã bị người khác hãm hại vu khống.

Nghĩ như vậy, lời nhắc nhở của Chu Cận Xuyên cũng không phải không có lý.

Dù sao đây là năm 80, chuyện nhỏ như hạt mè cũng có thể bị người có ý đồ lấy ra nói..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 82: Chương 82



Sau này vẫn nên cẩn thận, tránh được chuyện gì thì tránh.

…..

Người đang tự kiểm điểm còn có Chu Cận Xuyên.

Người luôn bận rộn làm việc đến mức không kịp uống nước, chiều nay lại thường xuyên cầm cốc trà mà thất thần.

Đến chiều tối, Tạ Tiểu Quân vội vàng trở về, vừa về đã tìm Chu Cận Xuyên báo cáo tình hình.

Báo cáo xong, anh ta lại lén hỏi: “Đoàn trưởng Chu, bữa trưa là chị Tô Ý mang đến cho anh phải không?”

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, ngay sau đó không vui mà nhìn anh ta một cái.

“Tiểu Tạ, lần sau đừng tự ý gọi cô ấy mang cơm đến!”

Tạ Tiểu Quân vừa vào cửa đã bị gán cho cái mũ kẻ chủ mưu: “???”

“Đoàn trưởng Chu, có phải chị Tô Ý nói gì không?”

Chu Cận Xuyên đang muốn tìm người hỏi xem mình có nói sai ở đâu không.

Do dự một lúc, anh kể lại chuyện hôm nay cho Tạ Tiểu Quân.

“Lời của tôi không nặng lời đâu đúng không?”

Nghe xong, Tạ Tiểu Quân lộ ra biểu cảm khó nói: “Đoàn trưởng Chu, chị Tô Ý dù gì cũng là cô gái trẻ, da mặt mỏng, anh dù có nói lời tốt cho cô ấy cũng phải chú ý cách nói.”

“Anh nghĩ xem, người ta nào là mua thịt, nào là kho thịt, không biết tốn mấy tiếng đồng hồ, trước khi mang đến chắc chắn còn phải hâm nóng lên, vậy một hộp thịt kho tàu này không đơn thuần chỉ là một hộp thịt nữa rồi, còn có tâm ý và công sức của người ta nữa.”

“Kết quả anh còn không cảm ơn người ta trước, lại trực tiếp cảnh cáo người ta lần sau đừng làm như vậy nữa, là tôi, tôi cũng giận!”

Mặt Chu Cận Xuyên đen lại: “Tôi đâu có cảnh cáo, tôi chỉ nói với giọng bình thường thôi.”

“Đoàn trưởng Chu, anh chắc không biết giọng bình thường của anh là thế nào đâu? Khi anh không cười, trên mặt lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chúng tôi nhìn mãi quen rồi, nhưng chị Tô Ý mới đến không lâu mà.”

Chu Cận Xuyên thấy anh ta càng nói càng đi xa, liền xua tay: “Thôi, cậu đi đi!”

Tạ Tiểu Quân ồ một tiếng, chuẩn bị quay người đi lại bị Chu Cận Xuyên gọi lại.

“Đợi đã, đã hiểu biết nhiều như vậy, vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao?”

DTV

“Hì hì, đoàn trưởng, chuyện này đơn giản mà, anh mua ít đồ ăn vặt mang đến cho người ta, giải thích rõ hiểu lầm là được thôi mà?”

Chu Cận Xuyên rơi vào trầm tư: “Đồ ăn vặt? Chắc không?”

Tạ Tiểu Quân vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Làm gì có cô gái nào không thích ăn vặt, anh mua ít bánh ngọt, thêm mấy cái kẹo nữa, để dành cho cô ấy từ từ ăn.”

Chu Cận Xuyên gật đầu, sau đó đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”

“Có cần tôi lái xe đưa anh không?”

“Không cần, tôi tự đi được rồi.”

Chu Cận Xuyên bình thường rất ít khi tự mình đi mua đồ, nhưng nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng và mua bán trong trấn ai cũng biết anh.

Hôm nay đột nhiên thấy anh đến một mình, mọi người vui mừng vây quanh, nhiệt tình chào hỏi, giúp đỡ giới thiệu.

Khi được hỏi mua gì, Chu Cận Xuyên chỉ nói mua ít đồ ăn vặt cho cô gái nhỏ.

Mọi người đều mặc định là mua cho Diệp Noãn Noãn, chuyện anh chăm sóc cho hai đứa trẻ ai cũng biết.

Liền giới thiệu bánh trứng và đủ loại kẹo.

“Bánh trứng này mềm mại, cô bé chắc chắn thích ăn.”

“Còn có kẹo hoa quả vừa mới về có đủ loại hương vị, còn có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng là thứ các cô gái thích nhất! Đoàn trưởng Chu, anh xem lấy cái nào?”

Chu Cận Xuyên nhìn hoa cả mắt, bị một đám người nhìn cũng không thoải mái, chỉ muốn mau mua xong rồi đi ra, liền nói: “Mỗi loại lấy một ít.”

Nhân viên bán hàng vội vàng vui vẻ giúp cân kẹo.

Chu Cận Xuyên cầm mấy túi kẹo bánh lớn, lên xe liền về thẳng nhà.

Về đến nhà, Diệp Tiểu Vũ đang viêt chứ, Diệp Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi búp bê.

Chu Cận Xuyên nhìn quanh, hỏi: “Chị Tô của các cháu không có ở đây à?”

“Chị Tô đi nhà ăn rồi!”

Chu Cận Xuyên hiểu ra, mới nhớ ra sắp đến giờ cơm tối rồi.

Thế là anh kiên nhẫn ngồi xuống, vừa kiểm tra bài tập của Diệp Tiểu Vũ, vừa đợi Tô Ý về.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 83: Chương 83



Diệp Tiểu Vũ làm xong bài tập, nhìn Chu Cận Xuyên, dường như có gì muốn nói nhưng lại thôi.

Chu Cận Xuyên liếc nhìn cậu bé một cái: “Nhìn gì? Có gì thì nói thẳng.”

Diệp Tiểu Vũ ngại ngùng cười: “Chú Chu, thịt kho tàu buổi trưa có ngon không? Chị Tô từ sáng sớm đã bắt đầu kho rồi đấy!”

Chu Cận Xuyên: “...”

Trước mặt trẻ con, anh không tiện nói nhiều.

Diệp Tiểu Vũ vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, thực ra mấy hôm nay chị Tô luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn chú Chu, nhưng chưa có cơ hội, chú Chu dạo này bận lắm đúng không?”

Chu Cận Xuyên lập tức hiểu ra, hôm nay Tô Ý mang thịt kho tàu đến, là vì chuyện lần phỏng vấn ở nhà ăn lần trước, không khỏi càng thêm áy náy.

Đang lúc buồn bực, Chu Cận Xuyên đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa lớn bên ngoài bị đẩy ra.

Ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của Tô Ý: “Tiểu Vũ, Noãn Noãn, chị đã về rồi đây! Hai đứa đói bụng rồi phải không? Chị sẽ nấu ăn ngay."

"Khi nãy chị đi đưa cơm cho ông Mặc, ông ấy nói chuyện với chị vài câu nên bị trễ một chút."

Tô Ý vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm.

Đến khi cô bước đến cửa phòng khách, cô ngạc nhiên thấy Chu Cận Xuyên đang ngồi ở bên trong.

Anh đến đây làm gì?

Diệp Tiểu Vũ lập tức đứng dậy cười nói: “Chú Chu đến lâu rồi! Chú ấy đang đợi chị về."

Tô Ý nhìn đồng hồ, không khỏi ngạc nhiên: “Anh đến đây làm gì?"

"À, ý tôi là sao hôm nay Đoàn trưởng Chu lại đến sớm vậy?"

Chu Cận Xuyên gật đầu, chỉ vào đống đồ ăn vặt trên bàn, đang sắp xếp lại từ ngữ để nói.

Chợt nghe thấy Tô Ý kêu lên: “Đoàn trưởng Chu, sao anh mua nhiều kẹo vậy? Noãn Noãn đang thay răng, tôi thường không dám cho con bé ăn kẹo sợ sâu răng.”

Những lời Chu Cận Xuyên định nói liền bị nuốt trở lại vào bụng.

"Nếu Noãn Noãn không ăn được, thì cô cứ giữ lại mà ăn dần."

“…”

"Cô không thích ăn kẹo sao?"

[Anh thấy tôi có giống viên kẹo không?]

Chuyện ban ngày, Tô Ý đang định lần sau tìm cơ hội nói rõ với anh.

Giờ thấy anh tự mình đến, còn mang theo nhiều đồ như vậy.

Cô tự nhiên không dám từ chối, vội vàng cảm ơn và nhận lấy.

Buổi trưa món thịt kho tàu để cảm ơn cô đã mang về, Tô Ý có ý muốn mời anh ở lại ăn cơm tối để trȧ on.

Nhưng lại sợ anh lại nghiêm khắc, nên chỉ dám dò hỏi: “Đoàn trưởng Chu đã ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Tối nay chúng tôi định ăn mì lạnh."

"Được."

Hôm nay Tô Ý không mua nhiều rau, nhưng may mắn trong vườn rau đã có những cây có thể ăn được.

Mì là do cô làm từ trước, trước khi đi cô cũng đã chuẩn bị sẵn một thau nước đun sôi để nguội.

Nấu mì đơn giản, sau đó cho vào nước lạnh, thêm dưa leo thái sợi, lát cà chua, giá đỗ và ngò rồi trộn với nước sốt đã pha là xong.

Giá đỗ cũng là do cô tự trồng ở nhà, bây giờ mỗi khi ra ngoài chỉ cần mua chút thịt là được.

Rau thì hầu như không cần phải mua.

Làm xong mì lạnh, Tô Ý lại đi ra vườn hái mướp bên cạnh tường.

Những quả mướp dưới thấp thì còn hơi nhỏ, khó khăn lắm mới tìm được hai quả lớn ở trên cao, nhưng dù cô có kiễng chân cũng không với tới.

Khi Tô Ý định quay về lấy thang thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Chu Cận Xuyên phía sau.

"Để tôi."

Lúc này trời đã nhá nhem tối, phát hiện có người đứng sau lưng, Tô Ý giật mình một cái.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ vào hai quả còn trên cao: “Lấy hai quả này.”

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, vươn tay ra, giúp cô hái một cách gọn gàng.

"Còn muốn hái thêm gì nữa không? Để tôi giúp cô."

DTV

Tô Ý ban đầu chỉ định hái hai quả mướp để nấu canh mướp với trứng.

Thấy anh hỏi vậy, cô cũng không tiện nói là hết rau rồi.

Chỉ đành nhờ anh hái thêm vài quả cà tím, định mang về hấp, rồi cho tỏi băm, nước tương và giấm lên cũng thành một món..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 84: Chương 84



Ngoài ra còn hái thêm hai nắm đậu bắp, chần qua nước rồi đổ nước sốt lên cũng thành một món chính hiệu.

Quan trọng là tất cả đều rất nhanh.

Sau khi Chu Cận Xuyên giúp cô hái rau xong, dường như anh không có ý định rời đi, chỉ nhìn xung quanh: “Một thời gian không đến, sân nhà này đã thay đổi nhiều quá!"

Trước kia là một mảnh đất trống, qua một thời gian ngắn, cũng có thể trở thành một khu vườn nông gia xanh mướt.

Chu Cận Xuyên nói xong, không khỏi nhìn cô một cách sâu sắc: “Chuyện buổi trưa có thể là tôi chưa nói rõ ràng, tôi sợ cô vừa vào nhà ăn, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý, còn Chính ủy Vương kia cũng không phải là người dễ đối phó.”

"Cô vừa đứng vũng chân trong đại viện, mọi việc nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nhưng lời tôi nói có lẽ cũng nặng nề quá ——"

Tô Ý cũng nhìn về phía anh: “Đoàn trưởng Chu, anh đừng nói vậy, sau khi tôi quay về quả nhiên gặp rắc rối, chứng tỏ lo lắng của anh là đúng, sau này tôi sẽ chú ý."

Chu Cận Xuyên nhíu mày: “Rắc rối gì?"

Tô Ý đành phải đơn giản tóm tắt lại chuyện đã xảy ra trong nhà ăn.

"Thực ra cũng không có gì, nhưng sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."

Chu Cận Xuyên nheo mắt, nghĩ ngợi một lúc.

Lần phỏng vấn trước, biểu hiện của đầu bếp Vương kia đã rất tệ.

Có thể thấy sau này Tô Ý làm việc trong nhà ăn cũng không dễ dàng.

DTV

"Đầu bếp Mã là người có thâm niên nhất trong bếp, ông ấy cũng khá công bằng, nếu có chuyện gì cô có thể tìm ông ấy, hoặc nói với tôi."

Tô Ý gật đầu: “Tôi biết rồi."

Sau đó cô không nhịn được mỉm cười.

Dù trời đã tối, nhưng Chu Cận Xuyên vẫn nhận ra: “Cô cười cái gì?"

Tô Ý vội lắc đầu: “Không có gì."

[Cười người nào đó miệng nói công bằng, không bao giờ đi cửa sau, nhưng thực tế lại −−]

Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng, cố gắng tìm cách giải thích: “Hiện giờ cô chịu trách nhiệm về bữa ăn hàng ngày của ông Mặc, không thể xảy ra sai sót nên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô trong nhà ăn, cũng là để đảm bảo an toàn cho ông Mặc."

"Đoàn trưởng Chu nói đúng."

[Anh nói gì thì là cái đó.]

Hai người ở lại trong vườn rau một lúc lâu.

Ngồi trong nhà, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đói lả.

"Anh ơi, em đi xem nhé, sao chị Tô chưa về?”

"Noãn Noãn ngoan, đừng đi, chị Tô đang nói chuyện với chú Chu, anh lấy bánh trứng cho em ăn trước."

"Em không ăn bánh trứng, lát nữa còn để bụng ăn mì."

"Được rồi!"

Diệp Tiểu Vũ len lén nhìn ra ngoài, thấy chú Chu và chị Tô đang đứng cùng nhau.

Nói chuyện và cười đùa với nhau.

Chú Chu lúc nào cũng nghiêm túc, hôm nay lại có cảm giác khác lạ!

Dù chỉ là một học sinh tiểu học, nhưng cậu bé cũng mơ hồ hiểu được thích là như thế nào.

Chẳng lẽ chú Chu thích chị Tô? Nếu đúng như vậy thì tốt quá, cậu bé sẽ không còn lo lắng chị Tô sẽ chuyển đi nữa!

Nhưng nếu thế thì cậu bé và Noãn Noãn có phải đổi cách xưng hô gọi là thím không?

Thím thì thím thôi! Dù sao chỉ cần chị Tô có thể ở lại, bắt cậu bé gọi là mẹ cũng được.

Đến lúc đó, đợi chú Chu và thím kết hôn sinh con, sau khi đi học về cậu bé còn có thể giúp hai người trông coi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tiểu Vũ vui không tả nổi.

Diệp Noãn Noãn ở bên cạnh cũng ngơ ngác: “Anh ơi, sao bụng đói mà anh còn vui thế?"

Diệp Tiểu Vũ nhe răng cười: “Noãn Noãn, sau này dù chú Chu và thím sinh bao nhiêu con, em cũng đừng buồn, người anh thương nhất mãi mãi là em!"

Diệp Noãn Noãn: ???

Anh trai bị đói đến mức lẩm bẩm rồi sao? Bắt đầu ăn nói lung tung rồi!

Đến tối khi ăn cơm, Tô Ý cũng nhận ra Diệp Tiểu Vũ có chút không bình thường.

Cậu bé luôn nhìn qua nhìn lại giữa cô và c* Cận Xuyên.

“Thằng nhóc này, nhìn gì vậy?”

Diệp Tiểu Vũ: “Hì hì, không nhìn gì cả.”

“…”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 85: Chương 85



Ông Mặc đã ở trong quân đội một tháng, cuối cùng cũng phải về thủ đô.

Ban đầu, ông ấy dự định ở lại tối đa là nửa tháng.

Sau đó vì quá thích nơi này và món ăn do Tô Ý nấu, ông ấy mới tham lam ở lại thêm nửa tháng.

Trước khi rời đi, ông Mặc đặc biệt gọi Tô Ý đến văn phòng của mình, nói với cô về việc ông ấy phải về thủ đô.

Sau đó, ông ấy lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn kéo, đưa cho Tô Ý: “Chiếc đồng hồ này là một chút lòng thành của tôi, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong một tháng qua!”

Tô Ý cúi đầu nhìn, đó là chiếc đồng hồ cổ từ nước ngoài.

Mặt đồng hồ vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, ngay cả dây đeo cũng đính đầy kim cương.

Tô Ý sợ hãi lắc đầu liên tục: “Không dám, không dám, ông Mặc, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận!”

Ông Mặc mỉm cười, sau đó giải thích: “Đây là chiếc đồng hồ tôi đã mua bằng số tiền tiết kiệm đầu tiên của mình vào hơn hai mươi năm trước khi còn ở nước ngoài.

Ban đầu tôi định mang về nước để tặng mẹ tôi, nhưng sau đó không còn cơ hội gặp bà nữa.”

“Nhiều năm qua, tôi luôn mang chiếc đồng hồ này bên mình, nó đã trở thành một nỗi lòng của tôi.

Lần này trở về có thể lại được thưởng thức hương vị quen thuộc, tôi coi như đã được an ủi.

Chiếc đồng hồ này, cô nhất định phải nhận lấy.”

Nói xong, ông Mặc đã đỏ hoe mắt.

Tô Ý có thể hiểu được cảm xúc của ông ấy, nhưng vô công bất thụ lộc.

Cô đã nhận lương để nấu ăn cho ông Mặc.

Nếu lén nhận món quà quý giá này, thực sự không hợp lý.

Không ngờ ông Mặc còn bướng bỉnh hơn cô, gọi Chu Cận Xuyên đến để thuyết phục cô.

Cuối cùng, Tô Ý mới nhận lấy món quà.

Trước khi rời đi, ông Mặc còn dặn dò Chu Cận Xuyên: “Sau này đưa Tiểu Tô về thủ đô, nhất định phải đến nhà tôi ngồi chơi!”

Tô Ý: Tại sao Chu Cận Xuyên lại đưa cô về thủ đô?

Nhìn Tô Ý đang bối rối, ông Mặc cười đầy ẩn ý với hai người họ.

“Tạm biệt!”

…..

Sau khi ông Mặc đi, Tô Ý phải chính thức quay lại đội ngũ lớn của nhà bếp.

Khối lượng công việc nhiều hơn trước khi cô chỉ lo cho bữa ăn của ông Mặc.

Nhưng may mắn là Tiểu Vũ đã được nghỉ hè, ban ngày cậu bé trông Diệp Noãn Noãn ở nhà, cô cũng yên tâm hơn.

Đến trưa, hai đứa trẻ cùng nhau đến nhà ăn tìm Tô Ý ăn cơm.

DTV

Ban đầu, đầu bếp Mã thấy tay nghề của Tô Ý nên muốn cô phụ trách một vài món nóng.

Đầu bếp Vương tất nhiên không đồng ý, còn lôi kéo một vài đầu bếp khác phản đối.

Đầu bếp Mã tức giận hỏi ông ấy: “Vậy ông nghĩ Tiểu Tô nên sắp xếp như thế nào?”

Đầu bếp Vương suy nghĩ một lúc: “Để cô ấy phụ trách món lạnh, cùng với Tiểu Tử và Tiểu Trương.

Ba người họ quan hệ tốt, cùng làm món lạnh đi!”

Tô Ý nghe vậy thì mừng rỡ: “Được, tôi làm!”

Đầu bếp Vương chỉ nghĩ món nóng là trọng tâm của nhà ăn, món lạnh chỉ là phụ, bán kèm thôi.

Nhưng ông ấy quên mất, bây giờ là mùa hè.

Nấu món lớn nóng nực làm người ta muốn tan chảy.

Làm món lạnh thì thoải mái hơn nhiều!

Thậm chí có món không cần nấu.

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa ban đầu còn tức giận vì sự sắp xếp của đầu bếp Vương.

Nghe xong lời giải thích của Tô Ý thì lập tức chuyển buồn thành vui: “Sao em không nghĩ ra điểm này, thế này thì chúng ta lợi quá!”

Trương Thiên Hoa lại lo lắng: “Nhưng nhà ăn của chúng ta có quá ít món lạnh, ít người chọn, không phải chúng ta bị gạt ra ngoài lề sao?”

Tô Ý đáp lại bằng một biểu cảm an tâm: “Chuyện là do người làm.

Trước đây ít người ăn là vì không ngon, chúng ta làm tốt, biết đâu vượt qua món nóng cũng không phải là không thể!”

Tinh thần chiến đấu của Tô Ý cũng cổ vũ hai người kia.

“Chị Tô Ý, chị bảo làm thế nào chúng em làm theo thế đó!”

“Đúng, đúng, chúng em đều nghe chị!”

Tô Ý vốn là người nhỏ nhất trong ba người nhưng lại trở thành người dẫn đầu.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 86: Chương 86



“Hai người nghĩ xem, món được ưa thích nhất ở đơn vị chúng ta, một là có chút thịt, mọi người đều thèm, hai là phải đưa cơm.”

Từ Tiểu Cần nghĩ thấy đúng bèn nói: “Mọi người ăn nhiều, với tiêu chuẩn khẩu phần như nhau, chắc chắn chọn món đưa cơm, không thì không đủ ăn.”

“Còn một điểm nữa, món lạnh của chúng ta quá đơn giản, mãi chỉ có đậu phụ trộn hành, khoai tây trộn chua cay, đến mùa hè mới thêm được món dưa leo trộn!”

Trương Thiên Hoa cũng đồng tình: “Đúng thế, chỉ khi uống rượu mới ăn nổi những món này, mà đơn vị của chúng ta cấm uống rượu.”

Tô Ý gật đầu: “Dù sao bây giờ là mùa hè, tôi thấy gần đây mọi người ăn cơm không thấy ngon, đây cũng là cơ hội cho món lạnh của chúng ta.”

Tiếp theo, Tô Ý chia sẻ ý tưởng của mình với hai người.

“Chúng ta làm thêm vài món rau, như mộc nhĩ, dưa leo, đậu phụ khô, đậu phụ trứng, v.v., cắt sẵn, khi ăn tùy ý chọn, thích ăn gì thì cho thêm.

Chọn xong trộn đều, chỉ cần nước sốt ngon thì hương vị không tệ.”

Hai người nghĩ đến tay nghề của Tô Ý, đều gật đầu đồng ý: “Chị Tô Ý, chị nói làm thêm món thịt, nhưng sợ chúng ta không được chia miếng thịt ngon nào.”

Tô Ý cười: “Chúng ta không cần thịt ngon, hỏi thử đầu bếp Mã xem có thể cho chúng ta ít thịt đầu heo, bao tử heo, mề vịt, ruột vịt, chân gà không?”

Trương Thiên Hoa nhíu mày: “Mấy thứ này không ai tranh, nhưng không có miếng thịt nào ngon, làm sao mà ngon được?”

Từ Tiểu Cần cũng lo lắng: “Chúng ta làm nhiều món mới như vậy, đầu bếp Vương có đồng ý không?”

Tô Ý mỉm cười: “Chúng ta thử trước, đừng làm quá nhiều, tôi nghĩ đầu bếp Vương còn mong chúng ta gây rối, làm trò cười, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”

Quả nhiên như Tô Ý dự đoán, khi cô đề xuất đổi mới món ăn, tăng số lượng và loại nguyên liệu hàng ngày với đầu bếp Vương, đầu bếp Vương không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Đầu bếp Mã có chút lo lắng: “Tiểu Tô, cô chắc chắn làm nhiều thứ như vậy không?”

Đầu bếp Vương còn thêm dầu vào lửa: “Tiểu Tô có bản lĩnh như vậy, đầu bếp Mã không cần lo lắng cho cô ấy.

Người trẻ có ý tưởng là tốt, không phải trước đây ông còn nói với tôi là lãnh đạo phải khuyến khích, ủng hộ họ sao.”

Nói xong, đầu bếp Vương lại cười với Tô Ý: “Tiểu Tô, nguyên liệu tôi có thể cho cô, nhưng nói trước, nhà ăn chúng ta kiêng kỵ nhất là lãng phí, bây giờ trời nóng, nếu cô làm ra mà không ai ăn, lãng phí đồ ăn thì sao?”

Tô Ý đối diện với sự chế giễu của đầu bếp Vương, mỉm cười tự nhiên: “Nếu không ai chọn, gây tổn thất cho nhà ăn bao nhiêu tiền tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tốt, nói lời phải giữ lời.”

Ngày chính thức ra mắt đầu tiên, ba người Tô Ý đã đến bếp từ sáng sớm.

Họ cũng nhận được những nguyên liệu và gia vị mà mình cần.

Từ Tiểu Cần chịu trách nhiệm xử lý rau củ, những gì cần rửa thì rửa, ngâm thì ngâm, cắt thì cắt, trụng nước sôi thì trụng.

Trương Thiên Hoa chịu trách nhiệm xử lý thịt, việc rửa sạch thôi cũng đã tốn không ít thời gian.

Tô Ý thì chuyên tâm điều chế gói gia vị, đợi Trương Thiên Hoa xử lý xong các nguyên liệu, tất cả đều đổ vào nồi lớn để nấu.

DTV

Sau khi xong việc này, Tô Ý lại tập trung pha chế nước sốt.

Tỏi băm, ớt hiểm, rau mùi, bột hoa tiêu, xì dầu và các gia vị khác đều không thể thiếu.

Nước sốt mà Tô Ý pha ra có năm phần thơm ngon, ba phần cay nồng, còn có hai phần chua ngọt.

Trong ngày hè nóng bức, rất bắt cơm..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 87: Chương 87



Tô Ý dùng nước sốt pha chế để trộn một ít rau cắt sẵn, nhờ hai người thử.

Sau khi thử qua, cả hai người đều quét sạch những lo lắng ban đầu, chỉ hận không thể chờ đến giờ ăn ngay lập tức.

"Chị Tô Ý, chị xem thịt hầm như này đã được chưa?"

Tô Ý dự định sau này để Trương Thiên Hoa quản lý món hầm, nên khi tự làm thì để anh ta nhìn kỹ: “Thời gian hầm của từng phần cũng khác nhau.”

“Những thứ này lấy ra để nguội trước, sau đó cắt thành lát mỏng hoặc miếng nhỏ, giống như rau củ của Tiểu Tần, xếp gọn gàng, khi ăn chỉ cần trộn là nhanh nhất."

"Được!"

Khi nguyên liệu và nước sốt đều đã chuẩn bị xong, Tô Ý lại hướng dẫn hai người cách trộn món.

Đến giờ ăn, một đám người như ong vỡ tổ từ bên ngoài ùa vào nhà ăn.

Nhiều người không nhận ra sự thay đổi ở quầy món lạnh ở nơi hẻo lánh, mà nhảy ngay vào hàng dài chờ món nóng ở cửa.

Nhìn mọi người không thèm nhìn qua, Từ Tiểu Cần có chút lo lắng: “Chị Tô Ý, quầy của chúng ta quá khuất, mọi người không thấy thì làm sao?"

Vào lúc bận rộn nhất, đầu bếp Vương cũng tranh thủ qua “quan tâm” một chút.

"Tiểu Tô, nhà ăn nhiều người như vậy, món lạnh của cô chắc chưa bán được phần nào đâu nhỉ!"

Tô Ý cười cười: “Chúng tôi không dám quảng cáo rầm rộ, sợ làm ít quá, lát nữa không đủ chia nhau, đánh nhau thì không hay."

Đầu bếp Vương hừ lạnh, tỏ vẻ bị sự mặt dày của Tô Ý làm cho á khẩu! Cứ cứng miệng đi, một lát nữa sẽ có lúc cô phải khóc!

Nhìn thấy không có ai qua, đầu bếp Vương yên tâm trở về vị trí của mình.

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều lo lắng đổ mồ hôi.

Chỉ có Tô Ý vẫn đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa, như đang đợi ai đó đến.

Từ Tiểu Cần không khỏi thắc mắc: “Chị Tô Ý, chị đang nhìn gì vậy?"

Tô Ý đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông, liền vui mừng nói với hai người: “Người đến rồi! Nhanh chuẩn bị đi."

Lời vừa dứt, đã thấy chị Diêu và chị Trịnh dẫn theo mấy đứa trẻ.

Phía sau còn có không ít các cô dì trong đại viện đi tới.

"Hôm nay món lạnh sao lại phong phú thế này? Có cả thịt nữa?"

"Món này nhìn đã muốn ăn rồi, cho tôi một phần!"

"Tôi cũng muốn một phần!"

Mấy người còn chưa đến gần đã bắt đầu diễn kịch, Tô Ý nhịn không được cười, nhanh chóng giới thiệu cho họ.

"Hôm nay chúng tôi có hai loại, món chay và món mặn, thích ăn gì thì cho nhiều cái đó!"

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa thấy người đến, cũng như được tiếp thêm năng lượng, nhiệt tình giúp giới thiệu rồi nhanh chóng trộn món.

Sự náo nhiệt ở đây nhanh chóng thu hút những người đang xếp hàng chờ món bên kia.

Mọi người không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.

"Bên kia là món mới gì vậy? Tôi nhớ không lầm thì đó là quầy món lạnh mà? Sao nhiều người vậy?"

"Đi đi, bên này cũng phải đợi lâu, chúng ta qua đó xem thử!"

Một nhóm nhỏ người đi qua, đúng lúc thấy Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đang trộn món.

Chỉ thấy trong tô món ăn phong phú, nước sốt rưới lên nhìn rất ngon mắt.

Mà đứng phía sau hai người chính là cô gái từng nấu ăn riêng cho ông Mặc.

Nghe nói ông Mặc vì không nỡ rời món ăn của cô mà đã hoãn về thủ đô nhiều lần.

Giờ ông Mặc vừa đi, cô gái này liền được phân đến quầy món lạnh.

Không vì gì khác, chỉ vì danh tiếng của ông Mặc, hôm nay cũng phải thử một lần!

Vì vậy, mọi người đều xếp hàng phía sau.

DTV

Thấy hàng càng người ngày càng dài, nguyên liệu trong tô ngày càng ít.

Từ Tiểu Cần có chút hối hận: “Sớm biết thế này thì đáng nhẽ nên làm nhiều hơn! Bây giờ nhiều người xếp hàng mà không ăn được, có tức giận không đến nữa không?"

Tô Ý mỉm cười: “Cô ngốc quá, ai lại ghét bỏ món ngon chứ!"

"Càng khó ăn được thì lại càng thèm!"

Nói rồi, Tô Ý hướng về phía sau hô: “Món lạnh chỉ còn năm phần cuối! Những người phía sau đừng xếp hàng nữa! Tối nay hãy đến!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 88: Chương 88



Năm người phía trước nghe xong, vui mừng không thôi, âm thầm may mắn, còn vui hơn nhặt được tiền.

Những người phía sau đều thất vọng rời đi.

Những người mua được món lạnh nhanh chóng ngồi rải rác trong nhà ăn, khiến những người bên cạnh không ngừng nhìn sang.

“Nhìn có vẻ ngon quá! Hay là tối nay chúng ta đến sớm, vừa vào là xếp hàng ở quầy món lạnh?”

"Tôi thấy được đấy, chúng ta xếp hàng món lạnh trước rồi lấy bánh bao, đến lúc đó kẹp món lạnh vào bánh bao, không được, tôi bây giờ đã muốn ch** n**c miếng rồi!"

Bên kia, ba người bán xong món lạnh đã bắt đầu dọn dẹp.

Vừa rồi bận rộn không chú ý đến đầu bếp Vương, giờ ông ấy mới chậm chạp đến, vốn định xem ba người rồi cười nhạo.

Nhân tiện tính toán xem Tiểu Tô phải bồi thường thế nào.

Không ngờ vừa đến đã thấy ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi.

"Món đâu?"

"Món gì?"

"Chính là món trong mấy cái tô của mấy người đâu?"

"À, bán hết rồi!"

Tô Ý nói bằng giọng bình thản nhất, khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa vô cùng sung sướng.

Đầu bếp Vương không thể tin được trợn to mắt, tìm kiếm một hồi.

Tô nào cũng trống rỗng! Một cọng đồ ăn cũng không còn!

"Sao có thể? Sao tôi không thấy ai đến?"

Tô Ý cười: “Vì quá nhanh, một lúc là hết ngay, nhưng không sao, tối nay đầu bếp Vương đến sớm xem nhé."

Nói xong, ba người rời đi.

Chỉ còn đầu bếp Vương đứng đờ ra tại chỗ.

......

Liên tục mấy ngày, hàng người ở quầy món lạnh càng lúc càng dài.

Mỗi ngày phải chuẩn bị càng nhiều đồ, may mà Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa càng ngày càng giỏi, trộn món cũng càng nhanh nhẹn.

Tô Ý liền yên tâm giao quầy cho hai người, mình tập trung ở bếp nghiên cứu món mới.

Vài ngày tới, cô còn dự định xin phép đầu bếp Mã cho quầy món chính làm thêm món mì lạnh.

Không cần thêm gì, chỉ cần luộc qua nước lạnh.

Như vậy người lấy mì lạnh kết hợp với món lạnh, quả là tuyệt phối.

Trưa hôm đó, Tô Ý đang ở bếp, Từ Tiểu Cần đang bận rộn ở quầy chính đột nhiên chạy đến: “Chị Tô Ý, nước sốt sắp hết rồi!"

Tô Ý nhanh chóng đáp: “Tôi làm ngay, lập tức đưa qua cho cô."

Khi Tô Ý làm xong nước sốt mang ra quầy, đúng lúc gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang xếp hàng.

Đã lâu không đối mặt, Tô Ý suýt nữa nghĩ mình đã thoát khỏi tình tiết của hai người này.

Không ngờ lại đến nhanh như vậy!

Về sự xuất hiện đột ngột của Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, Tô Ý vốn định chọn cách phớt lờ.

Nhưng không ngờ hai người kia lại chẳng có ý định cho cô cơ hội đó.

Khi Tần Vân Phong thấy Tô Ý, phản ứng đầu tiên lại là một chút ngạc nhiên vui mừng: “Tô Ý, sao cô lại ở đây?”

Tô Ý bực mình liếc mắt một cái: “Tôi làm việc ở nhà ăn, không ở đây thì ở đâu? Sao? Lúc phỏng vấn không kéo tôi xuống nước thì rất thất vọng phải không?”

Tần Vân Phong bị cô nói đến nghẹn lời, vừa định mở miệng giải thích thì bị Bạch Nhược Lâm bên cạnh kéo áo anh ta một cái: “Anh Tần, đồng chí Tô không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta đi thôi!”

Tần Vân Phong lại có chút không muốn đi: “Khó khăn lắm mới xếp hàng đến đây.”

Bạch Nhược Lâm bặm môi nói: “Em thấy món ăn lạnh này cũng không ngon như lời đồn, đột nhiên em không còn thèm ăn nữa!”

DTV

Bên cạnh, Từ Tiểu Cần đang chờ hai người chọn món không vui, cô ấy ném cái muôi vào trong chậu, trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ nói: “Cô này, cô giả bộ gì vậy? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đến, lần nào cũng chạy nhanh nhất, chưa thấy cô ăn ít đi đâu!”

“Làm trò với cây hành trên mũi lợn(*), thích thì ăn không thì đi, đừng cản trở người phía sau lấy đồ ăn!”

(*) Làm trò với cây hành trên mũi lợn: là một thành ngữ Trung Quốc, thường được dùng để miêu tả một người cố gắng làm cho bản thân hoặc thứ gì đó trông có vẻ sang trọng, tinh tế hoặc đẳng cấp hơn nhưng thực chất vẫn không thay đổi được bản chất tầm thường hoặc th* t*c của nó.

Cụ thể, câu này ý chỉ việc làm điều vô ích hoặc giả tạo, khi cái bên ngoài không thể thay đổi bản chất thực sự bên trong..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 89: Chương 89



Tần Vân Phong thấy thế, tức giận định cãi lý với cô ấy: “Đồng chí này nói chuyện sao mà khó nghe thế—”

Lời còn chưa nói xong đã khiến người phía sau bất mãn.

“Người phía trước, rốt cuộc là có lấy đồ ăn hay không? Không lấy thì đứng sang một bên đi, đừng làm cản trở người khác ăn cơm!”

“Đúng vậy, hôm qua cũng là anh đứng trước mặt chúng tôi, nếu không ngon thì sao lại đến hàng ngày! Đừng làm mọi người mất hứng!”

Bạch Nhược Lâm nghe thấy những lời chế giễu phía sau, không nhịn được mà mắt đỏ hoe.

Mấy ngày trước cô ta nghe mấy cô bạn trong đoàn văn công nói món lạnh trong nhà ăn ngon, vừa hay trời nóng ăn không ngon miệng, nên cùng đến lấy thử.

Lúc đó thấy rất hợp khẩu vị.

Vì vậy mấy ngày nay cô ta đều theo các chị em đến đây.

Khó khăn lắm hôm nay Tần Vân Phong mới chủ động đến tìm cô ta, cô ta vui vẻ rủ anh ta cùng xếp hàng để lấy món lạnh.

Ai ngờ lại gặp Tô Ý ở cửa sổ này.

Rõ ràng mấy ngày trước không thấy bóng dáng cô đâu!

DTV

Biết trước là Tô Ý ở đây, có đánh c.h.ế.t côo ta cũng không đến!

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tức giận dậm chân định rời đi: “Không ăn nữa! Ai thích ăn thì ăn!”

Lời còn chưa dứt, Tần Vân Phong chưa kịp phản ứng đã đưa hộp cơm ra: “Cho một phần!”

Bạch Nhược Lâm thấy thế, tức đến không còn tâm trạng ăn uống, khóc lóc chạy ra khỏi nhà ăn.

Nhìn Tần Vân Phong do dự một lúc lâu mới đi đuổi theo cô ta, Tô Ý không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng——

[Hai người này khó khăn lắm mới đến được với nhau, sao tình cảm trông có vẻ không ổn lắm?]

[Theo lý thì phải ngọt ngào bên nhau, nước chảy thành sông rồi kết hôn mới đúng chứ?]

[Cuối năm Bạch Nhược Lâm sẽ trùng sinh, thời gian này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, lỡ hai người không gắn bó, chạy đến tìm Chu Cận Xuyên thì làm sao?]

Tiếng lòng của Tô Ý lại xuất hiện, Chu Cận Xuyên vừa đến nhà ăn tìm hai đứa trẻ không khỏi khựng lại bước chân.

Đã lâu rồi anh không nghe cô nhắc đến chuyện của hai người này.

Hơn nữa lượng thông tin quá lớn! Bạch Nhược Lâm sẽ trùng sinh! Sau khi trùng sinh còn dính líu đến anh?! Chuyện này thật là hoang đường!

Dù không thể hiểu được, nhưng Chu Cận Xuyên theo bản năng cảm thấy lời của Tô Ý chắc chắn có phần đáng tin, không thể không đề phòng.

Trong lúc Chu Cận Xuyên đang trầm ngâm, Tô Ý đã nhìn thấy anh.

“Đoàn trưởng Chu, anh tự mình đến ăn cơm à?”

Chu Cận Xuyên im lặng gật đầu.

Mặc dù Tô Ý cảm thấy anh có gì đó lạ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chỉ chỗ hai đứa trẻ: “Tiểu Vũ và Noãn Noãn sắp ăn xong rồi, anh có muốn thử món lạnh ở cửa sổ của chúng tôi không?”

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Tôi qua xem hai đứa trẻ trước đã.”

Chu Cận Xuyên vừa đi, Từ Tiểu Cần ở bên cạnh đã nhỏ giọng cười nói: “Hôm nay Đoàn trưởng Chu đến làm gì? Chắc không phải muốn thử món nguội của chúng ta chứ? Hoặc là đến xem ai đó?”

Tô Ý thấy cô ấy cười đầy ẩn ý, vội vàng giải thích: “Nói linh tinh gì thế? Anh ấy đến để xem hai đứa trẻ.”

Nói rồi, cô nhanh chóng lấy một phần hai vị, mang vào nhà ăn.

Đặt trước mặt Chu Cận Xuyên rồi hỏi: “Đoàn trưởng Chu, anh có muốn tôi giúp anh lấy thêm món ở cửa sổ khác không?”

Chu Cận Xuyên nhìn thức ăn trên bàn, Tô Ý đã lấy khá nhiều đồ ăn cho hai đứa trẻ, xem ra cũng ăn không hết, liền lắc đầu nói: “Không cần đâu, thế này là đủ rồi.”

Tô Ý tiện tay lấy một hũ dưa chua từ bên cạnh ra: “Đây là tôi mang từ nhà đến, dưa chua tôi tự làm, anh thử xem.”

Chu Cận Xuyên gật đầu, dường như không vội ăn: “Hai người vừa rồi lại đến gây chuyện với cô à?”

Tô Ý cười khẽ lắc đầu: “Không phải, họ đến lấy đồ ăn, đúng lúc gặp tôi rồi bỏ đi vì bực bội thôi.”

Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, nếu họ còn gây rắc rối cho cô, cô có thể nói với tôi.”

Tô Ý cũng không khách sáo mà đồng ý.
 
Back
Top Bottom