Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 100: Chương 100



"Cô không biết rõ sự thật lại tùy tiện suy đoán, còn tung tin đồn khắp nơi, tôi vốn cũng không có ý định so đo với cô, ngược lại cô còn cắn chặt tôi không buông khắp nơi!"

“Nếu như vậy, chúng ta nên đi hỏi một chút! Ký túc xá bên kia có bảo vệ, đoàn trưởng Chu đi mua bữa sáng sớm như vậy, nhà ăn nhất định còn nhớ rõ! Chúng ta sẽ đi hỏi ngay bây giờ!”

Nói xong, Tô Ý muốn kéo tay chị Lưu đi!

Đáy lòng chị Lưu vốn có chút chột dạ, thấy thái độ Tô Ý lại cứng rắn như vậy, lập tức hiểu được là mình nghĩ sai rồi.

Lúc này chỉ nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, làm sao còn dám đi chứng thực, đến lúc đó không phải là càng không xuống đài được sao?

"Đồng chí Tô, cô gái tốt, là tôi sai rồi, tôi lớn tuổi ánh mắt không tốt, nhìn lầm rồi! Đều là hiểu lầm!”

Tô Ý lạnh lùng ồ một tiếng: "Hiểu lầm? Cô gây ra động tĩnh lớn ở trong đại viện như vậy, một câu hiểu lầm coi như xong?”

Chị Lưu hạ quyết tâm: "Tôi xin lỗi cô! Tôi sẽ giải thích rõ ràng trước mặt mọi người.”

Nói xong, chị Lưu tự tát mình một bạt tai, lại xin lỗi trước mặt mọi người.

“Đồng chí Tô, cô xem như vậy được chưa?”

Vừa dứt lời, không biết trong đám người có ai nói: "Đoàn trưởng Chu tới!”

“Đoàn trưởng Chu đến rồi!”

Mọi người vốn dĩ tụ tập thành một nhóm, đột nhiên nghe thấy có người nói đoàn trưởng Chu đến, đều rối rít tản ra, cũng có người không tin.

"Đoàn trưởng Chu từ trước đến nay chưa từng đến xem phim, sao lúc này lại tới đây?”

Tô Ý vốn cũng không tin, nhưng vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy Chu Cận Xuyên đang đi về phía này.

[Không phải thứ hai anh mới về sao? Sao lúc này đã về rồi.]

[Thật vất vả mới làm cho dì Lưu xin lỗi làm sáng tỏ trước mặt mọi người, nếu anh lại ra mặt cho chúng ta, sợ là sẽ khiến mọi người hiểu lầm.]

Bước chân Chu Cận Xuyên dừng lại một chút, rồi lập tức đi về phía trước.

Theo sau còn có hai người Tạ Tiểu Quân và Lục Trường Chinh.

Người hậu cần phụ trách chiếu phim thấy ba người đột nhiên tới, vội vàng lấy thêm ghế.

Chờ sau khi ngồi vào chỗ của mình, Chu Cận Xuyên mới nhìn Tạ Tiểu Quân hỏi: "Cậu đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Tiểu Quân đồng ý, hỏi thăm một chút thì chạy trở lại: "Đoàn trưởng Chu, chị Lưu mang theo hai đứa nhỏ bắt nạt bọn chị Tô Ý, đoạt chỗ của bọn họ, còn trước mặt mọi người đồn đãi anh và chị Tô Ý.”

"May là chị Tô Ý vạch trần cô ta trước mặt mọi người, còn bắt cô ta nói xin lỗi trước mặt mọi người, anh xem việc này nên giải quyết như thế nào?"

Chu Cận Xuyên trầm tư một lát: "Chuyện của chị Lưu hôm nay không giải quyết, ngày mai gọi chồng cô ta đến văn phòng tôi.”

DTV

“Cậu đi nói để cho bọn họ lên hàng đầu ngồi, đừng nói là tôi nhường.”

Tạ Tiểu Quân vội vàng đồng ý, trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Ý: "Chị Tô Ý, tôi thấy phía trước còn có chỗ trống, các cô cùng lên phía trước ngồi đi!"

Tô Ý nhìn hai đứa nhỏ: "Cũng được, Tiểu Vũ và Noãn Noãn ngồi phía sau không nhìn thấy, để cho hai người bọn họ lên phía trước ngồi!"

Nói xong, Tô Ý đưa hạt dưa và kẹo trong tay cho Tạ Tiểu Quân: “Mang theo đồ ăn, đừng để Noãn Noãn ăn quá nhiều đường!”

Hai đứa nhỏ cùng nhìn về phía Tô Ý: "Chị Tô không đi sao?”

Tô Ý cười cười: "Chị và chị Tiểu Cần ngồi phía sau, lát nữa phim xong chị chờ hai người ở phía sau!"

Hai đứa nhỏ thấy thế, đành phải đi theo Tạ Tiểu Quân lên phía trước.

Từ Tiểu Cần lôi kéo Tô Ý đến vị trí của mình: "Chị và em ngồi một chỗ, đúng lúc chờ anh của em cũng muốn tới!"

Tô Ý liếc cô ấy một cái: "Con bé này, không phải đã nói với em là chị không muốn xem mắt sao?”

Từ Tiểu Cần cười hắc hắc nói: "Không phải xem mắt, chỉ là tình cờ gặp, chào hỏi mà thôi.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 101: Chương 101



Nói xong, Từ Tiểu Cần vẫy tay với anh lính bên cạnh: "Anh ở đây!”

Chỉ thấy người nọ sau khi nhìn thấy Từ Tiểu Cần thì lập tức cười đi tới: "Vừa rồi tìm nửa ngày không thấy em, không nghĩ ở gần như vậy!"

Từ Tiểu Cần cười hì hì kéo cánh tay Tô Ý giới thiệu: "Anh, đây chính là Tô Ý em nói với anh trong điện thoại, lần này có thể ở lại là nhờ có chị ấy.”

“Tô Ý, đây là Từ Bân, anh trai em."

Từ Bân nhìn Tô Ý, ngượng ngùng cười cười, đồng thời vươn tay ra: "Đồng chí Tô, cảm ơn cô đã chăm sóc em gái tôi!"

Tô Ý cũng chỉ có thể vươn tay nhanh chóng nắm lấy, lễ phép cười nói: "Chào đồng chí Từ, hai chúng tôi xem như hỗ trợ lẫn nhau, nên làm.”

Từ Tiểu Cần thấy hai người khách khí như vậy, không khỏi đùa giỡn: "Hai người cũng quá khách khí rồi, hai chúng ta quen thuộc như vậy, chị cũng cứ gọi là anh như em thôi.”

Tô Ý vội vàng len lén nhéo Từ Tiểu Cần một cái, lúc này mới yên tĩnh lại.

“Xem phim trước đi!"

“Cũng tốt, anh, anh ngồi bên cạnh em đi! Đúng lúc trò chuyện với chúng em.”

Tô Ý: “....”

Bên kia, Tạ Tiểu Quân mang theo hai đứa nhỏ đi lên phía trước.

Chu Cận Xuyên thấy chỉ có hai đứa nhỏ, Tô Ý không tới.

Không khỏi quay đầu nhìn lướt qua, đúng lúc thấy được Tô Ý ở trong đám người.

Sắc trời tối tăm, nhưng cô ở trong đám người lại như phát sáng, rất khó để người khác không chú ý.

Chỉ thấy cô và một đồng chí nam bên cạnh vừa nói cười vừa bắt tay.

Đây là thật sự muốn xem mắt?

Chu Cận Xuyên nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Vũ: "Sao cô ấy không đến?”

Diệp Tiểu Vũ vội giải thích: "Có lẽ là chị Tô sợ bị người ta bàn tán, vì tránh hiềm nghi đi.”

Tránh hiềm nghi? Thì ra là muốn tránh hiềm nghi với anh? Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa.

Bộ phim bắt đầu.

Tô Ý là lần đầu tiên xem loại phim ngoài trời này, tuy rằng tình tiết không có gì đặc biệt, nhưng bầu không khí lại rất sôi nổi.

Trong đám người thỉnh thoảng cũng sẽ có từng trận cười vang lên.

Tô Ý bất tri bất giác cũng xem đến mê mẩn.

Chờ bộ phim kết thúc, lúc này mới đứng lên tạm biệt hai anh em Từ Tiểu Cần.

Một mình đứng phía sau sân tập chờ hai đứa nhỏ cùng về nhà.

Nào biết vừa mới đứng vài giây, đã gặp Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong đi ngang qua.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Bạch Nhược Lâm thấy Tô Ý một mình đơn độc, đương nhiên là muốn châm chọc đôi câu.

"Tôi nghe nói có cô muốn trèo cành cao, còn muốn trèo lên cành cao nhất đại viện chúng tôi, có điều leo lên càng cao, đến lúc đó rơi xuống chẳng phải là muốn tan xương nát thịt hay sao?"

Tô Ý lạnh lùng ồ một tiếng: "Vừa rồi lúc dì Lưu xin lỗi, cô bị điếc hay là mù?”

Bạch Nhược Lâm cũng cười lạnh đáp lại: "Tôi chỉ là khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền, đến lúc đó ngã đến đầu rơi m.á.u chảy không sao, nếu thanh danh mang tiếng xấu bị đuổi ra ngoài, chỉ sợ đừng làm liên lụy tới anh Tần!"

Tô Ý nhìn cô ta một cái: "Ồ!”

DTV

"Cô --" Bạch Nhược Lâm nhìn không quen dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm kia của cô: "Anh Tần, anh nhìn cô ta xem!"

Vừa rồi ánh mắt của Tần Vân Phong vẫn dùng trên mặt Tô Ý, lúc này được Bạch Nhược Lâm nhắc nhở, bấy giờ mới lên tiếng: "Tô Ý, cô nên quản tốt bản thân, đừng làm mất mặt trong quân đội.”

Tô Ý lườm anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là mất mặt? Là đối tượng với đoàn trưởng Chu gọi là mất mặt? Hay là có vị hôn phu cũ như anh càng mất mặt hơn?” Mất mặt như thế nào đi nữa cũng không mất mặt bằng việc hai người vụng trộm?”

“Hai người làm mất mặt ở trên bảng thông báo, ai có thể so sánh với các người?! Thứ mất mặt xấu hổ!”

Tô Ý bộc phát mắng hai người một hơi, thoải mái hung hăng một trận.

Bạch Nhược Lâm lấy lại tinh thần, tức giận đến mức không biết phản bác lại như thế nào, trực tiếp giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Tô Ý.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 102: Chương 102



Tô Ý đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nắm lấy tay cô ta, tay kia trở tay cho cô ta một bạt tai!

Bạch Nhược Lâm lập tức hét lên: "Anh Tần, anh mau giữ chặt cô ta!”

Tần Vân Phong không vui nhìn thoáng qua Tô Ý: "Cô thật quá đáng, tại sao lại ra tay đánh cô ấy?"

Tô Ý một lời khó nói hết liếc anh ta một cái: "Anh mù à? Rõ ràng là cô ta ra tay trước, tôi là phòng vệ chính đáng!”

Bạch Nhược Lâm không chịu bỏ qua, la hét muốn Tần Vân Phong thay cô ta bắt lấy Tô Ý, để cô ta cũng phải báo thù một lần.

Tô Ý lạnh lùng nhìn về phía Tần Vân Phong: "Nếu anh dám động vào tôi một chút, ngày mai tôi sẽ mang theo thư từ hôn lên phía trên tố cáo hai người!"

Tần Vân Phong mím môi, không dám động.

Đang lúc Bạch Nhược Lâm phát điên ác độc muốn nhào tới đánh nhau với Tô Ý.

Trong bóng tối đột nhiên có người quát một tiếng: “Đây là đang làm gì?”

Bạch Nhược Lâm vừa giơ tay lên, chợt nghe thấy có người quát một tiếng, sợ tới mức vội vàng buông tay xuống.

“Chu, đoàn trưởng Chu, chúng tôi không làm gì cả, chỉ tìm cô ấy trò chuyện.”

Tô Ý không nói hai lời liền đi tới trước mặt Chu Cận Xuyên: "Hai người bọn họ thừa dịp trời tối không có ai, muốn hợp tác đánh tôi!"

Bạch Nhược Lâm vội vàng đưa bàn tay ra phía sau: “Tôi không đánh, chỉ là muốn hù dọa cô ta một chút, hơn nữa là cô ta đánh tôi trước, trên mặt tôi vẫn còn đau rát.”

"Đoàn trưởng Chu, trong đại viện đã có người hiểu lầm quan hệ của hai người, anh giúp Tô Ý gây ồn ào như vậy cũng không tốt đâu?"

Chu Cận Xuyên trầm giọng nói: "Trong đại viện nhàn rỗi nói nhảm, cũng có một phần công lao của Cô?"

“Không tuyệt đối không có!”

Bạch Nhược Lâm còn muốn giải thích, bỗng nhiên bị Tần Vân Phong lôi đi.

“Sao anh lại kéo em?”

Tần Vân Phong kéo thẳng cô ta ra xa mới ngừng lại: "Em biết rõ không chiếm được lợi từ cô ấy, còn hay gây ầm ĩ với cô ấy.”

DTV

Bạch Nhược Lâm không thể tin trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh rốt cuộc là đối tượng của em hay là của Tô Ý? Tại sao lần nào anh cũng đều giúp cô ta mà không giúp em? Anh có phải đã hối hận rồi phải không?

Ánh mắt Tần Vân Phong trầm xuống: "Anh không có, em đừng suy nghĩ bậy bạ.”

Bạch Nhược Lâm thấy anh ta lãnh đạm như vậy, càng hoảng hốt: "Em nghĩ bậy bạ? Vậy vừa rồi em nói anh bắt lấy cô ta sao anh không bắt?”

"Rõ ràng là cô ta đánh em, người bị đánh cũng là em, tại sao ngay cả một lời anh cũng không nói?"

Tần Vân Phong hít sâu một hơi, có ý muốn khuyên cô ta tỉnh táo lại: "Ngay từ đầu là em đi tìm cô ấy gây phiền phức trước, cũng là em muốn ra tay trước, cái tát này xem như là bài học, về sau em đừng như vậy kích động như vậy nữa!"

Bạch Nhược Lâm: "...!!”

“Tần Vân Phong! Tôi hận anh!!!”

Nói xong, Bạch Nhược Lâm cũng không quay đầu lại mà chạy đi.

…..

Bên kia, Tô Ý đợi ba người đến sau đó thì mới lên tiếng: "Để tôi giúp cô!”

Tô Ý không khách khí đưa ghế cho anh.

Chu Cận Xuyên nhẹ giọng cười cười: "Hiện tại không cần tránh hiềm nghi sao?”

Tô Ý giật giật khóe miệng: “Trời tối như vậy, lại không có ai!”

“Vừa rồi trước mặt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, cô cũng không né tránh.”

“Là hai người họ thì không sao cả!”

Không tính là người!

Chu Cận Xuyên cười cười không nói gì, mang theo ba người đi về nhà.

Chờ đi đến một góc, đột nhiên thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cãi nhau túi bụi, Bạch Nhược Lâm còn tức giận chạy đi.

Tô Ý nhìn Tần Vân Phong đang đứng sững tại chỗ, không khỏi thở dài dưới đáy lòng.

[Tần Vân Phong, anh ngược lại nên đuổi theo nha!]

[Xong rồi xong rồi, hai người này sẽ không thật sự bị mình chia rẽ chứ!]

[Không được, không được, phải nghĩ biện pháp gì mới được.]

Tô Ý trầm mặc cả đường về đến nhà.

Cuối cùng lúc Chu Cận Xuyên rời đi như thế nào cũng không biết.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 103: Chương 103



Hai đứa nhỏ thấy cô như vậy còn tưởng là vì chuyện vừa rồi mà không vui.

“Chị Tô, đừng không vui, có người bắt nạt chị, chú Chu sẽ làm chỗ dựa cho chị.”

Tô Ý lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn về phía hai đứa nhỏ cười cười: "Được, chị không có không vui, hôm nay cũng chơi mệt rồi, chúng ta sớm tắm rửa đi ngủ thôi.”

Tô Ý suy nghĩ cả đêm cũng không có biện pháp gì tốt, định tìm thêm cơ hội quan sát tình huống của hai người rồi nói sau.

Ngược lại hành động của Chu Cận Xuyên rất nhanh.

Ngày hôm sau vừa vào văn phòng, đã bắt đầu giao lưu công tác với chính ủy Vương.

Chẳng qua lúc kết thúc, Chu Cận Xuyên vô tình hay cố ý châm biếm Chính ủy Vương đôi câu.

“Chính ủy Vương, tôi nhớ chuyện phó đội trưởng Tần và đồng chí Bạch trong đoàn văn nghệ nói chuyện với nhau, hình như ông là người làm mai.”

Chính ủy Vương không bắt được suy nghĩ của anh, đành phải giả bộ qua loa: "Đoàn trưởng Chu đây là nói gì vậy, tôi chẳng qua là giúp bọn họ hóa giải chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, sao đột nhiên đoàn trưởng Chu lại nói đến chuyện này?”

Chu Cận Xuyên hờ hững gật đầu: "Cũng không có gì, ngày hôm qua trở về đi ngang qua sân tập, góp vui nên đi xem phim một chút, sau đó lúc tan cuộc tôi thấy hai người bọn họ cãi nhau.”

DTV

“Không chỉ như vậy, tôi nghe người khác phản ánh, không chỉ thấy hai người bọn họ cãi nhau trong quân đội một lần.”

"Hai người bọn họ trước đó đã xảy ra vấn đề về tác phong, cũng là lỗi lớn, thật vất vả yên tĩnh hai ngày, nếu lại ầm ĩ gây mâu thuẫn gì mà tan rã trong không vui, vậy cuộc sống riêng này có phải quá tùy ý hay không?!"

Chính ủy Vương suy nghĩ qua lại một chút ý tứ trong lời nói của Chu Cận Xuyên.

Vốn còn tưởng là nhìn không quen hai người, lại muốn tìm xem bọn họ có vấn đề gì.

Không nghĩ tới lại là khuyên giải? Không nghĩ tới Chu Cận Xuyên vừa đi công tác trở về, đã quan tâm chút chuyện nhỏ này, cũng là người rất tốt!

Nếu là chuyện hoà giải, chính ủy Vương cũng sẵn lòng cho chút mặt mũi.

Vì thế đã hào phóng vỗ n.g.ự.c cam đoan nói: "Hai người bọn họ đều là đồng chí tốt, nếu đã quyết định làm đối tượng, tôi tin tưởng họ sẽ không xem đây là trò đùa.”

“Đoàn trưởng Chu yên tâm, bớt chút thời gian tôi sẽ tìm hai người hỏi thăm, làm công tác tư tưởng cho họ.”

Chu Cận Xuyên gật đầu: "Vậy là tốt rồi.”

Trở lại văn phòng của mình, chính ủy Vương lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nhược Lâm.

Tận tình khuyên bảo một lúc - -

“Ban đầu tôi không đánh giá cao hai người, nhưng đã đến mức đó tôi cũng không tiện nói gì, nhưng hiện tại ba ngày hai người lại cãi nhau đã tạo thành ảnh hưởng không tốt.”

“Nơi này là quân đội, các cô phải luôn luôn chú ý đúng mực.”

Bạch Nhược Lâm vừa nghe, ngược lại càng uất ức: "Tôi cũng không muốn cùng anh ấy cãi nhau, nhưng mà đối tượng cãi nhau không phải là chuyện bình thường sao?"

Chính ủy Vương hừ lạnh một tiếng: "Các cô bây giờ mới mấy tháng đã ầm ĩ thành như vậy, tôi phải nói, nếu không hợp, dứt khoát cắt đứt không liên quan đi!"

Bạch Nhược Lâm đương nhiên không chịu.

Thật vất vả mới cướp lại được Tần Vân Phong từ Tô Ý kia, bản thân cũng phải trả giá rất lớn.

Hiện tại nói muốn buông tay, chẳng phải là trở thành trò cười của toàn bộ đại viện sao?

“Chính ủy Vương, tôi hiểu ý của ông rồi, ông yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chú ý!”

Chính ủy Vương gật gật đầu: "Được rồi, cô không nên động một chút là tính tình nhỏ mọn, Tần Vân Phong bên kia tôi cũng sẽ tìm cậu ta nói chuyện!"

Bạch Nhược Lâm đi rồi, chính ủy Vương lại lập tức gọi Tần Vân Phong tới.

Tần Vân Phong là đàn ông, lại không có người nào chống lưng.

Chính ủy Vương dạy dỗ anh ta quả thực là dễ như trở bàn tay, vừa đ.ấ.m vừa xoa.

Đầu tiên là uy h.i.ế.p một phen, nếu không quý trọng Bạch Nhược Lâm, ông ta sẽ nói rõ ràng dứt khoát với Bạch gia cho tách ra cho xong...
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 104: Chương 104



Sau đó lại cảnh cáo một phen, bảo anh ta không nên lấy sự nghiệp của mình ra đùa giỡn.

"Cậu chân trước vừa mới lui kết hôn một lần, hiện tại nếu có đối tượng mới mấy tháng đã đổ vỡ, cậu để cho người khác nhìn cậu thế nào?"

Tần Vân Phong tự nhận đuối lý.

Những chuyện này đêm qua lúc anh ta trở về cũng đã nghĩ tới.

Vốn hôm nay muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với Bạch Nhược Lâm.

Không ngờ Bạch Nhược Lâm sáng sớm đã tới tìm chính ủy Vương cáo trạng.

Khiến anh ta vô duyên vô cớ bị mắng một trận như vậy!

Tuy đáy lòng có oán giận với Bạch Nhược Lâm, nhưng Tần Vân Phong tuyệt đối không dám nói thêm một chữ.

Chính ủy Vương nói cái gì, anh ta cũng đều đồng ý.

Chính ủy Vương tohấy thái độ của anh ta rất tốt, cũng không nói thêm gì, giọng điệu lúc này mới dịu lại không ít: "Đồng chí Bạch tuổi còn nhỏ, có chút tùy hứng cũng là bình thường, bình thường cậu là đàn ông có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn nhiều hơn.”

"Lúc nghỉ phép, dẫn cô ấy đi huyện xem phim mua đồ, các cô gái trẻ không phải đều thích cái đó sao?"

Tần Vân Phong mím môi, gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi!”

Chờ anh ta đi ra khỏi phòng làm việc, thì thấy Bạch Nhược Lâm đứng dưới tàng cây chờ anh ta.

Dưới đáy lòng Tần Vân Phong cười lạnh một tiếng, quả nhiên là cô ta đến cáo trạng!

Tuy trong lòng Tần Vân Phong không vui đối với cách làm ngày hôm nay của Bạch Nhược Lâm.

Nhưng lời chính ủy Vương nói vừa rồi làm anh ta không thể không cân nhắc, chỉ có lùi một bước thuận theo Bạch Nhược Lâm thì anh ta mới có thể có cơ hội tiếp tục thăng tiến.

Nghĩ vậy, Tần Vân Phong cũng thu lại sự lạnh lùng trong đáy mắt, gương mặt mỉm cười tiến tới chỗ Bạch Nhược Lâm.

“Nhược Lâm, em đang đợi anh?”

Bạch Nhược Lâm gật đầu: "Em cũng vừa mới từ chỗ chính ủy Vương đi ra, em nghĩ anh cũng sắp tới rồi, nên chờ anh ở đây.”

Nói xong, Bạch Nhược Lâm lại cắn môi nhìn về phía Tần Vân Phong: "Anh Tần, vừa rồi chính ủy Vương đã nói rõ với anh rồi chứ?"

Tần Vân Phong gật đầu như thường: "Đều đã nói, kỳ thật đêm qua trở về anh đã nghĩ lại, chuyện đêm qua là anh không đúng, là đối tượng của em, mặc kệ em muốn làm cái gì, anh đều nên đứng ở lập trường của em để bảo vệ em."

Bạch Nhược Lâm vui vẻ trong lòng: "Kỳ thật em cũng không phải là không sai, em không nên trút giận lên anh, sau này em sẽ không như vậy.”

Đối mặt với ánh mắt chăm chú đầy ẩn ý của Bạch Nhược Lâm, Tần Vân Phong chủ động nói ra: "Cuối tuần này anh không bận, đến lúc đó anh xin nghỉ, chúng ta cùng lên thị trấn dạo chơi nhé?”

“Sắp vào thu rồi, em cũng nên mua hai bộ quần áo mới.”

Bạch Nhược Lâm vừa nghe, quả nhiên vô cùng vui mừng.

Từ lần trước bị Tô Ý ép khô túi áo, trong khoảng thời gian này mỗi lần muốn ra ngoài, phần lớn đều do cô ta phải tiêu tiền.

Về sau, cũng dứt khoát ít đi ra ngoài.

Hôm nay nghe Tần Vân Phong chủ động nói muốn đi ra ngoài, sao có thể không vui chứ?

Người tương tự chờ mong nghỉ phép còn có Tô Ý.

Từ khi đến nhà ăn làm việc, đầu tiên là mỗi ngày phải chuẩn bị cơm trưa cơm tối cho ông Mặc.

Sau đó tới cửa sổ làm rau trộn, lại càng bận rộn như con quay.

Thật vất vả mọi người mới có một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn, khỏi phải nói Tô Ý kích động cỡ nào.

Hai tháng nay phát lương một mao cô cũng không có cơ hội ra ngoài tiêu! Cộng thêm một trăm tám mươi đồng còn lại.

Tốt xấu gì cô cũng được coi như là có chút tiền.

Ngoại trừ quần áo làm việc được nhà ăn phát, hiện tại cô chỉ có hai bộ quần áo mua khi đi lên thị trấn trước đây.

Sắp vào thu rồi, quần áo giày dép nhất định phải mua một chút.

DTV

Còn có không ít đồ dùng sinh hoạt lặt vặt cần phải mua thêm.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 105: Chương 105



Trước ngày nghỉ một ngày, thừa dịp Chu Cận Xuyên tới, Tô Ý còn đặc biệt nói với anh: "Đoàn trưởng Chu, ngày mai nghỉ phép tôi phải đi lên huyện, Tiểu Vũ và Noãn Noãn làm phiền anh chăm sóc.”

Chu Cận Xuyên nhìn cô: "Vào huyện?”

Tô Ý ừ một tiếng: "Hiếm khi được nghỉ phép, tôi muốn đi dạo trong huyện mua chút đồ, vốn dĩ định mang theo hai đứa nhỏ, nhưng tôi sợ gặp phải mẹ đẻ của hai đứa, vậy thì sẽ gặp rắc rối.”

Chu Cận Xuyên suy tư một lát, sau đó mở miệng nói: "Cô suy nghĩ cũng đúng, để tôi đi cùng các cô một chuyến vậy!”

Tô Ý giật mình, anh cũng muốn đi?

Chu Cận Xuyên thấy cô không trả lời, nên chủ động giải thích: "Đúng lúc sắp vào thu, Noãn Noãn cũng phải đến nhà trẻ, cũng phải đi mua quần áo, cặp sách, đồ dùng cho đứa nhỏ.”

[Tốt thì tốt, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại nói bậy nói bạ.]

Chu Cận Xuyên: “...”

“Tạ Tiểu Quân cũng đúng lúc muốn vào huyện.”

Lúc này Tô Ý mới vui vẻ đồng ý: "Như vậy là tốt nhất! Vậy làm phiền hai người!”

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vừa nghe mình cũng có thể đến huyện, vui vẻ chạy khắp sân.

DTV

…..

Đến ngày nghỉ phép, Tô Ý muốn tránh sự chú ý của người khác, vẫn để Tạ Tiểu Quân và Chu Cận Xuyên chờ ở ngoài cổng.

Cô mang theo Tiểu Vũ và Noãn Noãn đến chỗ gặp mặt.

Mặc dù Chu Cận Xuyên cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn đồng ý, sợ ba người tới trước, nên đã sớm đưa theo Tạ Tiểu Quân chờ ở ngoài cửa.

Khi đang chờ trong xe, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa xe.

Tạ Tiểu Quân cho là ba người tới, vội vàng xuống xe hỗ trợ mở cửa.

Nào biết lại là hai người Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Bạch Nhược Lâm nhìn thoáng qua Chu Cận Xuyên ngồi trong xe, cười hỏi: "Đồng chí Tạ, thật trùng hợp, các anh đây là muốn đi làm nhiệm vụ?"

Tạ Tiểu Quân lắc đầu: "Không phải, hôm nay nghỉ ngơi, chúng tôi chuẩn bị vào huyện.”

Bạch Nhược Lâm giật mình, nhìn thoáng qua Tần Vân Phong: "Đúng dịp, hai chúng tôi cũng đang chuẩn bị ngồi xe đi vào huyện, nếu thuận tiện --"

Tạ Tiểu Quân vừa nghe lập tức hiểu ra, vội vàng xua tay: "Ngại quá, việc này không tiện lắm.”

Bạch Nhược Lâm còn chưa nói xong đã bị từ chối ngay tại chỗ, trên mặt không nén được giận: "Phía sau các anh không phải cũng không có người sao?”

Tần Vân Phong ở phía sau kéo nhẹ Bạch Nhược Lâm: "Được rồi, chúng ta ngồi xe đi cũng vậy.”

Bạch Nhược Lâm vừa nghĩ đến phải ngửi mùi khó chịu trong xe buýt kia đã không nhịn được nhíu mày, còn muốn nói gì đó.

Đột nhiên thấy Tô Ý mang theo hai đứa nhỏ đi tới.

Tô Ý nhìn thấy hai người cũng sửng sốt, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.

"Hai người này đã làm hòa lại rồi?”

Đây hình như là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Tô Ý vui vẻ như vậy.

Một bên để cho hai đứa nhỏ lên xe, một bên vui vẻ chào hỏi nói: "Hai người đây là muốn ra ngoài hẹn hò sao?"

Bạch Nhược Lâm tức giận lườm cô một cái: "Thì ra là đang chờ các cô, đồng chí Tạ, vừa rồi anh nói thẳng có người là tốt rồi, cũng không cần để chúng tôi ở đây hỏi nửa ngày.”

Nói xong, tức giận lôi kéo Tần Vân Phong đi.

Tô Ý sau khi lên xe còn không hiểu ra sao: “Hai người này làm sao vậy? Lại cãi nhau?”

Tạ Tiểu Quân vội vàng giải thích nói: "Không phải, vừa rồi cô ta nhất định muốn ngồi xe chúng tôi đi vào trong huyện, dù nói không tiện nhưng cô ta vẫn cứng rắn muốn ngồi, may mắn là các cô tới."

Tô Ý: Chỉ cần không phải hai người cãi nhau là tốt rồi!

Chờ ba người ngồi xuống, Tạ Tiểu Quân đạp phanh ga chạy về hướng thị trấn.

Bạch Nhược Lâm bị bụi đất do xe chạy ngang qua làm ho sặc sụa, nhịn không được mắng theo xe hai câu.

Tần Vân Phong vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nóng giận, chúng ta thật vất vả mới nghỉ phép ra ngoài giải sầu, đừng vì chuyện không đáng mà làm ảnh hưởng đến tâm tình.”

Bạch Nhược Lâm nghĩ đến mục đích đi ra ngoài hôm nay, đành đè nén bất mãn trong lòng xuống.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 106: Chương 106



"Anh Tần, anh nói đúng, chúng ta không cần phải tức giận với loại người đó.

Chỉ là em nghĩ không ra, cũng không biết Tô Ý đã dùng thủ đoạn tốt đẹp gì, có thể làm cho đoàn trưởng Chu mê muội thành như vậy?"

Tần Vân Phong mím môi trả lời: “Có lẽ chỉ đơn thuần đưa cô ấy đến huyện, đứa nhỏ cũng ở đấy, nên đồng chí Tạ cũng ở đấy.”

Đáy lòng Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Anh Tần là đàn ông nhìn không ra cũng bình thường, dù sao Tô Ý này không đơm thuần như anh nghĩ, chúng ta đi xem sẽ biết.”

Trong lòng Tần Vân Phong lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ đoàn trưởng Chu thật sự sẽ coi trọng Tô Ý, cô gái nông thôn không có cái gì kia?

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới khả năng này, Tần Vân Phong lập tức cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận chua xót.

Trong mắt cô gái kia đã từng chỉ có mình anh ta trong lòng.

Cho dù là tương lai bị từ hôn, anh ta cũng thủy chung ở mãi trong lòng cô.

Nhưng kể từ khi cô đến đây, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Suốt đường đi, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Tiểu Noãn đều líu ríu nói chuyện, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Ý ngồi ở giữa tuy nhìn bình tĩnh hơn hai đứa nhỏ một chút, nhưng trong lòng cũng rất kích động.

Nhất là nhìn thấy đường phố “sầm uất” bên ngoài cũng hưng phấn giống như nông dân vào thành họp chợ!

Có thể thấy được mọi người đều sẽ thay đổi, lúc trước ở thành phố lớn, đường phố sầm uất hơn nữa cũng không có cảm giác gì.

Bây giờ ở một thị trấn nhỏ huyện Tây Bắc năm 80, có thể làm cô vui mừng reo hò.

Tạ Tiểu Quân dừng xe trước cửa hàng bách hóa, đưa chìa khóa xe cho Chu Cận Xuyên.

"Đoàn trưởng Chu, buổi chiều tôi sẽ tới đây đón mọi người!”

Chu Cận Xuyên đáp một tiếng.

Chờ anh ta đi rồi, Tô Ý mới kinh ngạc nói: "Tạ Tiểu Quân không đi dạo phố cùng chúng ta à?"

Chu Cận Xuyên lại ừ một tiếng: "Cậu ta có việc riêng của mình.”

Tô Ý cũng không hỏi nhiều, dù sao trong thị trấn không có ai biết bọn họ.

Không sao cả.

Tô Ý có một loại cảm giác vui sướng như chim sổ lồng đang muốn tìm cung tiêu xã ở chỗ nào.

Chợt nghe thấy Chu Cận Xuyên chỉ vào tòa nhà ba tầng phía trước nói: "Đây là cửa hàng bách hóa của thị trấn, nơi đó có đầy đủ hàng hóa nhất, vào xem đi!"

Tô Ý nhìn thoáng qua, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ túi áo của mình.

[Nơi này có đắt quá không? Cũng không biết có mang theo đủ tiền không?]

Chu Cận Xuyên đi ở phía trước, theo bản năng quay đầu nhìn ba người cười cười: "Ba người các cô muốn mua gì cứ chọn, tôi mang đủ tiền.”

Anh biết rất rõ, trong khoảng thời gian này tiền sinh hoạt phí cho cô, gần như tất cả đều dùng cho hai đứa nhỏ.

Cho nên mới nói lời này, cũng nhấn mạnh bao gồm cả cô vào.

Tô Ý đi ngay sau lưng Chu Cận Xuyên, nên anh vừa quay đầu lại đã biến thành mặt đối mặt.

Có lẽ là vì không phải trong quân đội, gương mặt Chu Cận Xuyên có vẻ thoải mái không ít.

Trên mặt còn mang nụ cười nhàn nhạt.

[Trời ạ, Chu Cận Xuyên cũng biết cười.]

[Không ngờ, lúc Chu Cận Xuyên cười rộ lên thậm chí còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, có chút giống anh Bân nam thần của mình.]

Chu Cận Xuyên dừng bước, phản ứng đầu tiên là có chút ngại ngùng.

Sau đó, nam thần? Anh Bân? Người này là ai? Chẳng lẽ chính là người đàn ông bắt tay cô lần trước khi xem phim?

Người đàn ông kia cười rộ lên cũng có lúm đồng tiền?

Tô Ý thấy anh đột nhiên dừng lại, còn có chút kinh ngạc: "Đoàn trưởng Chu, anh làm sao vậy?

DTV

Chu Cận Xuyên tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái, sau đó yên lặng đi vào.

Tô Ý: “...”

Chẳng lẽ thổ hào muốn đổi ý? Nhưng cô vốn dĩ cũng không có ý định để anh trả tiền cho mình.

Mấy người vào lầu một, đầu tiên là mua giày chơi bóng mới cho hai đứa nhỏ, quần áo phải mặc vào thu, sau đó lại chọn túi sách cho Noãn Noãn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 107: Chương 107



Diệp Tiểu Vũ đang hâm mộ, Chu Cận Xuyên lại hỏi nhân viên bán hàng lấy một cái màu xanh đưa cho cậu bé.

Diệp Tiểu Vũ không dám nhận lấy: "Cháu cũng có?"

Chu Cận Xuyên cười cười: "Sao? Không thích màu này?”

Diệp Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng: "Thích, nhưng cặp sách của cháu còn chưa rách.”

“Vậy thì mua về để thay đổi đi!”

Diệp Tiểu Vũ nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.

Lúc trước cậu bé đeo ba lô màu xanh lá cây cũng là chú Chu cho, cậu bé vẫn luôn yêu quý, cũng rất thích.

Nhưng hôm nay có ba lô hai quai mua trong thị trấn, thích đến mức không biết phải làm thế nào cho phải.

Vừa nghĩ tới khi có thể đeo túi sách này đến trường học, không khỏi lập tức thẳng lưng.

Lúc Chu Cận Xuyên mua đồ cho hai đứa nhỏ, Tô Ý ở một bên nhìn.

Nhìn tốc độ tiêu tiền anh, nhịn không được ở một bên kêu gào thổ hào!

Tuy rằng chỉ là ở thị trấn nhỏ xa xôi, Tô Ý lại có một loại cảm giác như đang nhìn tổng giám đốc tiêu tiền như nước ở thành phố lớn.

Thừa dịp mấy người họ mua đồ, Tô Ý cũng lén lút mua vớ và nội y của mình.

Chu Cận Xuyên thấy nhưng không lên tiếng, chỉ đi dạo ở lầu một chờ cô xong, lúc này mới mở miệng nói: "Lên lầu hai xem sao.”

Đến tầng hai, Tô Ý mới biết được nơi này là bán quần áo nữ may sẵn.

Tô Ý không chút suy nghĩ đã lùi bước: "Tôi vẫn nên mua nguyên liệu về làm là được rồi!”

Chu Cận Xuyên nói: "Đi xem một chút, không sao đâu.”

Hai đứa nhỏ cũng lôi kéo Tô Ý khuyên: "Nhìn xem.”

Tô Ý gật gật đầu: "Được, xem một chút đi.”

Có kiểu dáng đẹp mắt, nói không chừng có thể tìm chút linh cảm trở về vẽ lại rồi làm hai món.

So với lầu một rộn ràng nhốn nháo, khu quần áo may sẵn ở lầu hai vắng vẻ hơn rất nhiều.

Mấy người họ đi dạo một vòng Tô Ý vốn kiên định, chỉ nhìn không mua, dưới sự khuyên bảo của hai đứa nhỏ cô mới thử vài món.

Sau đó cảm thấy giá cả cũng thích hợp, cắn răng mua một bộ quần dài và áo khoác.

Vừa chuẩn bị đi, Chu Cận Xuyên vốn dĩ luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên vươn ngón tay chỉ: “Cái này không tệ, thử xem.”

Tô Ý nhìn theo ngón tay anh, là một chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt, nhìn rất mềm mại, quả thực rất đẹp mắt.

Không nghĩ tới một thẳng nam như Chu Cận Xuyên lại có ánh mắt tốt như thế.

Nhưng vừa nhìn thấy giá, Tô Ý lập tức xua tay từ chối: "Quên đi, cũng cũng đã mua đủ rồi.”

Nhân viên bán hàng thấy khí chất hai người không tầm thường, trong tay lại mua không ít đồ nên hết sức nhiệt tình chủ động giới thiệu: "Đồng chí, ánh mắt của chồng cô thật tốt! Cái áo khoác len cashmere này là từ bên hải ngoại tới, Tây Bắc chúng ta vừa mới vào thu thì trời đã lạnh, mua trước một cái không sai đâu!"

Tô Ý đỏ bừng mặt: "Không phải không phải, chúng tôi không phải vợ chồng.”

DTV

Chu Cận Xuyên cũng xấu hổ không dám nhúc nhích.

Hai đứa nhỏ thấy thế cũng đều hé miệng cười trộm.

Nhân viên bán hàng kia vừa nghe không phải quan hệ vợ chồng, lại nhìn hai đứa nhỏ, quả thật là không nhỏ hơn nữ đồng chí này bao nhiêu nên thử thăm dò: “Đây là đối tượng mới gặp sao? Không sao, hiện tại đầu năm nay đàn ông lấy vợ lần hai như vậy rất được ưa chuộng, hơn nữa cũng thương cô!"

Tô Ý không giải thích rõ được, vội vàng kéo hai đứa nhỏ rời đi.

Chu Cận Xuyên ho nhẹ một tiếng, hồi phục tinh thần: "Không sao, thử một chút đi.”

Trong lúc nói chuyện, nhân viên bán hàng đã lấy quần áo xuống đưa tới trước mặt Tô Ý.

Trong lòng Tô Ý yên lặng thở dài, cầm lấy quần áo đi vào phòng thử đồ.

Trong lúc Tô Ý thủ quần áo, chị nhân viên bán hàng bắt đầu trò chuyện với Chu Cận Xuyên và hai đứa nhỏ.

"Đồng chí, nhìn dáng vẻ của anh thì anh là một quân nhân phải không?"

“Trách không được có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy nguyện ý theo anh! Một người nuôi hai đứa nhỏ chắc chắn là không dễ dàng gì rồi?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 108: Chương 108



Lúc chị ta nói chuyện, Chu Cận Xuyên vẫn đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng cứng ngắc phụ họa đôi câu.

Thật vất vả chờ được Tô Ý đi ra, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chỉ thấy Tô Ý mặc chiếc áo khoác len cashmere màu hồng nhạt, làm nổi bật cả gương mặt như hoa đào của cô, làn da bóng loáng như ngọc, lộ ra như phát sáng.

Hơn nữa hôm nay cô thắt b.í.m tóc, để một bên vai, càng thêm vẻ dịu dàng ngọt ngào.

Không chỉ Chu Cận Xuyên mà ngay cả hai đứa nhỏ cũng nhất thời ngây người nhìn cô.

Vẫn là chị nhân viên bán hàng phản ứng trước: "Cái này cũng quá đẹp rồi, chiếc áo này giống như may riêng cho cô vậy, nhân lúc còn trẻ nên mặc nhiều màu tươi sáng một chút, chúng tôi còn có một bộ màu vàng nhạt cô có muốn thử không?"

Chu Cận Xuyên đồng ý theo bản năng: "Cũng được.”

Thấy Chu Cận Xuyên đồng ý, Tô Ý vội vàng ngăn lại: "Chờ chút, còn chưa hỏi cái này bao nhiêu tiền?”

Chị nhân viên bán hàng vừa lấy chiếc áo màu vàng nhạt, vừa cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra giá bán: "Hai mươi lăm đồng.”

Tô Ý hít một hơi lạnh, hỏi lại một lần nữa: "Bao nhiêu?”

“Hai mươi lăm!”

Ôi trời! Còn cao hơn so với một tháng lương của cô.

Tô Ý vội vàng quay lại cởi áo ra: “Ngại quá, quá đắt rồi.”

Nhân viên bán hàng kia cũng không giận, chỉ cười khuyên: “Lời xưa nói rất đúng, giá nào hàng nấy mà.

Mấy năm trước muốn mua một cái áo khoác len cashmere cũng không mua được, tất cả đều giữ lại xuất khẩu để đổi ngoại hối, chỉ có năm nay chúng tôi mới bán được nó.”

"Hơn nữa màu hồng là cái cuối cùng, nếu không mua về sau cũng sẽ không có, đồng chí, cô và đối tượng của cô thương lượng một chút đi!"

Tô Ý thấy cô ta gọi từng tiếng đối tượng, hận không thể tìm một cái khe chui vào, vội vàng quay đầu muốn đi thay đồ.

Quay người lại, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc cách đó không xa.

Nhìn kỹ lại, quả nhiên là Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong!

Bạch Nhược Lâm chạy tới tòa nhà bách hóa cũng là vì chiếc áo len cashmere, muốn Tần Vân Phong tặng cho cô ta một cái, nào biết vừa tới đã đụng phải Tô Ý.

Gặp thì cũng thôi đi, quan trọng là quần áo cô ta muốn mua lúc này đang mặc trên người Tô Ý.

Còn mặc đẹp như vậy!

Quay đầu lại nhìn, trong mắt Tần Vân Phong bên cạnh cũng đầy sự kinh ngạc.

Bạch Nhược Lâm tức giận thẳng tay nhéo anh ta một cái, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Tô Ý vội vàng nhìn hai người một cái, rồi đi vào phòng thay quần áo.

Lúc đi ra, thì không thấy Chu Cận Xuyên đâu nữa, chỉ còn lại hai đứa nhỏ đang chờ cô.

Bạch Nhược Lâm cũng lôi kéo Tân Vân Phong đi tới trước mặt cô: "Đồng chí, bộ quần áo này cô có muốn mua không? Không cần thì chúng tôi muốn mua.”

Quần áo đắt tiền như vậy, Bạch Nhược Lâm cảm thấy Tô Ý không có khả năng mua được.

Hơn nữa Chu Cận Xuyên vừa rồi nhìn thấy bọn họ đã trực tiếp rời đi, xem ra cũng không có ý định mua giúp cho cô.

Đúng lúc nhân cơ hội tốt này áp chế cô một lần!

Ngược lại Tô Ý không cảm thấy gì.

Quần áo đắt tiền như vậy, ai coi tiền như rác thì mới mua.

Thầm nghĩ thật vất vả hai người này mới làm hòa, hôm nay nói gì cũng không thể để cho hai người họ cãi nhau, nên dứt khoát đưa quần áo cho Bạch Nhược Lâm: "Tôi không cần, cho cô đấy!”

Bạch Nhược Lâm sửng sốt một cái, người phụ nữ này hôm nay sao lại thay đổi rồi? Không phải là âm mưu chuyện xấu gì chứ?

Nhưng quần áo đến được tay cô ta là tốt rồi.

Bạch Nhược Lâm mừng rỡ xúc động sờ một cái, còn chưa nhìn kỹ đã bị nhân viên bán hàng bên cạnh lấy đi.

"Xin lỗi, cái này đã trả tiền rồi!"

Nói xong, nhìn Tô Ý cười nói: "Bây giờ tôi sẽ gói lại cho cô.”

Tô Ý cũng bối rối, cô trả tiền lúc nào? Chẳng lẽ vừa rồi Chu Cận Xuyên rời đi là đi trả tiền?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 109: Chương 109



Không đợi cô kịp phản ứng Bạch Nhược Lâm đã nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Tô Ý, cô có ý gì, cố ý đùa giỡn tôi đúng không?”

Tô Ý xấu hổ trong lòng, yên lặng chỉ chỉ chiếc váy màu vàng nhạt bên cạnh: "Nếu không, cô nhìn xem màu này có thích không?"

Tô Ý vừa dứt lời, không đợi Bạch Nhược Lâm tỏ thái độ, chị nhân viên bán hàng cũng đã nhanh nhẹn đem chiếc áo màu vàng nhạt gói lại: "Cái này cũng là của cô! Cũng đã trả tiền rồi.”

Tô Ý: “...”

Chị nhân viên bán hàng đem quần áo gói kỹ đưa trực tiếp cho Tô Ý, lúc này mới tiếp đón Bạch Nhược Lâm: “Đồng chí, cô cũng thấy đấy, vừa rồi vị đồng chí này mặc rất đẹp, cô có muốn một bộ không? Chúng tôi còn hàng.”

Bạch Nhược Lâm tức giận đến tròng mắt đều muốn phun ra lửa: "Anh Tần, anh xem, bọn họ liên hợp lại đùa giỡn em!"

"Tôi không muốn mặc cùng màu sắc và kiểu dáng giống cô ta!"

Tô Ý thấy cô ta nổi trận lôi đình giận dữ, vội vàng kéo hai đứa nhỏ chạy mất.

Quả nhiên thấy Chu Cận Xuyên đang đợi các cô ở đầu cầu thang.

Tô Ý nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cãi vã, vội vàng thúc giục: "Mua đủ rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Chờ ra khỏi cửa hàng bách hóa, lúc này Tô Ý mới lấy ra năm mươi đồng, đau lòng đưa cho Chu Cận Xuyên: "Tiền của anh.”

Chu Cận Xuyên thấy cô đau lòng đến nỗi ngay cả tiếng lòng cũng không có, nhẹ nhàng cười nói: "Không cần, coi như là tôi cảm ơn cô chăm sóc hai đứa nhỏ.”

“Không được, không được, việc nào ra việc đó.”

“Đi ăn cơm trước, lát nữa đông cô lại phải xếp hàng.”

Nói xong, trực tiếp mang theo hai đứa nhỏ đi về phía trước.

Tô Ý đành phải vội vàng đuổi theo.

Chờ bốn người đi tới tiệm cơm quốc doanh, đã có người xếp hàng trước cửa sổ.

Chu Cận Xuyên nhìn lướt qua chỗ trống bên cửa sổ: "Cô dẫn Noãn Noãn vào ngồi đi, tôi và Tiểu Vũ xếp hàng là được rồi, các cô muốn ăn gì?"

Tô Ý lần đầu tiên tới tiệm cơm quốc doanh, cũng không biết có cái gì có thể ăn.

Noãn Noãn lại càng không biết.

“Các anh xem rồi mua đi.”

“Được.”

Chờ hai người ngồi xuống, Diệp Noãn Noãn vẫn nhìn chằm chằm Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ.

Bởi vì vừa rồi quá xấu hổ, nên lúc này Tô Ý không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn ra cửa sổ.

Sau đó lại thấy được Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Hai người thở hồng hộc một trước một sau đi tới, xem ra là không mua được đồ.

Không phải là bọn họ tới ăn cơm chứ?!

Vừa nghĩ tới đây, Tô Ý ngước mắt lên thấy hai người đang đi vào từ cửa.

Tần Vân Phong đứng ở phía sau đội ngũ chuẩn bị xếp hàng.

Bạch Nhược Lâm nhìn lướt qua trong phòng chuẩn bị tìm vị trí.

Sau đó thì thấy được Tô Ý!

Không nói hai lời đã nhấc chân đi tới: "Tô Ý, vừa rồi có phải cô cố ý không?”

Tô Ý trừng mắt nhìn: "Tôi nói không phải cô có tin không?”

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Không phải chột dạ thì cô chạy làm gì? đừng tưởng rằng ỷ vào trèo lên đoàn trưởng Chu là cô có thể ở trong đại viện hô mưa gọi gió!"

"Cô cho rằng đoàn trưởng Chu thật lòng thích cô sao? Chẳng qua là nhìn cô đáng thương mà thôi! Người giống như cô muốn gia thế không có gia thế, muốn tiền không có tiền, không có gương mặt tốt, cô cũng không đắc ý được lâu đâu!"

Tô Ý: Cảm ơn cô đã khích lệ tôi!

Bạch Nhược Lâm thấy cô không tức giận, thanh âm không khỏi cao lên hai phần: "Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy! Nếu cô không tin, chúng ta cùng xem thử, lúc nào thì anh ấy sẽ chán ghét rồi vứt bỏ cô!”

“Bạch Nhược Lâm!”

Bạch Nhược Lâm đang nói, đột nhiên nghe thấy Tần Vân Phong tức giận gọi tên cô ta.

Vừa quay đầu, quả nhiên thấy anh ta đi tới.

“Không phải anh đang xếp hàng - -

Mới nói được một nửa, đã nhìn thấy Chu Cận Xuyên đứng bên cạnh Tần Vân Phong.

“Làm phiền nhường đường!”

Chu Cận Xuyên lướt qua hai người, trực tiếp đặt thức ăn trước mặt Tô Ý, trên mặt có chút không vui: "Người khác bắt nạt không biết cãi lại sao?”

Tô Ý: “...”
 
Back
Top Bottom