Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 110: Chương 110



[Đói bụng, không còn sức mà ầm ĩ.]

[Cô ta sẵn lòng ở đây hát tuồng cho người ta, còn tôi thì không bằng lòng phụ hoạ cho cô ta đâu!

Khóe miệng Chu Cận Xuyên cong cong, dọn đồ ăn như thường lệ, gọi Diệp Tiểu Vũ ngồi xuống.

“Đi dạo cả buổi sáng đều đói bụng rồi chứ? Mau đi! Ăn cơm xong sẽ dẫn hai đứa đi dạo nơi khác.”

Đối mặt với sự coi thường của Chu Cận Xuyên, Bạch Nhược Lâm càng cảm thấy mất mặt!

Hơn nữa vừa rồi cô ta nói những lời kia về hai người, nhưng không ai phản bác!

Thấy tất cả mọi người đổ dồn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Lâm chỉ trỏ, Tần Vân Phong chỉ cảm thấy trên mặt tối sầm, vội vàng kéo Bạch Nhược Lâm đi.

Sau khi hai người kia đi rồi, bốn người mới an tâm ăn cơm.

Chu Cận Xuyên gọi bốn món mặn một canh, chay mặn phối hợp, còn có thịt chua ngọt hai đứa nhỏ thích ăn nhất.

Hai đứa nhỏ ăn hai miếng thì bắt đầu lắc đầu: "Không ngon bằng chị Tô làm.”

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười cười: "Ăn cơm đàng hoàng, lát nữa ăn cơm xong sẽ dẫn hai đứa ra phía trước mua đồ ăn vặt và kem.”

DTV

Vừa nghe nói mua kem, hai đứa nhỏ đều vụng trộm vui vẻ, bắt đầu bưng bát ăn từng miếng lớn.

Ăn cơm xong ra cửa, hai đứa nhỏ nhanh chóng chạy phía trước.

Chu Cận Xuyên và Tô Ý đi theo phía sau, vừa dặn dò hai đứa nhỏ đi chậm một chút.

Vừa mới đi qua một giao lộ, chỉ thấy hai đứa nhỏ đột nhiên dừng lại trước mặt một tiệm chụp ảnh, cùng dựa vào cửa sổ nhìn vào bên trong.

Tô Ý còn tưởng rằng hai đứa nhỏ cảm thấy hứng thú.

Vừa đi qua nhìn, đã thấy gương mặt Noãn Noãn đầy nước mắt, Tiểu Vũ tuy rằng không khóc, nhưng hốc mắt cũng đỏ lên.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên kinh ngạc nhìn nhau, cũng vội nhìn vào trong tiệm chụp ảnh.

Nhìn vào, lúc này hai người mới phát hiện, người đang chụp ảnh bên trong lại là mẹ của hai đứa nhỏ.

Cô ta đang ngồi chụp ảnh cùng một chỗ với người chồng thứ hai của mình, sau lưng hai người còn có một cậu bé chỉ nhỏ hơn Tiểu Vũ vài tuổi.

Bộ dáng thân mật của ba người, rất khó làm người khác hoài nghi bọn họ không phải là một gia đình ba người thực sự.

Nhìn người phụ nữ trước đó không lâu còn chạy đến nhà làm ầm ĩ không chịu mang theo Tiểu Vũ, lúc này lại thân cận với con trai của người khác như vậy.

Trong lòng Tô Ý cũng đầy mùi vị không rõ.

Muốn tiến lên tìm cô ta tranh cãi, lại cảm thấy không có ý nghĩa, càng sợ tạo thành thương tổn lớn hơn nữa cho hai đứa nhỏ ở trước mặt mọi người.

Trong lúc do dự, ba người kia đã chụp ảnh xong, đi ra.

Chu Cận Xuyên trực tiếp đứng trước mặt Tô Ý và hai đứa nhỏ, che lại bóng dáng của ba người.

Đám người kia đi xa, lúc này Chu Cận Xuyên mới mở miệng nói: "Người không đáng, không cần thiết gặp lại, chúng ta cũng đi thôi!"

Tô Ý nhìn hai đứa nhỏ ủ rũ, đột nhiên đề nghị: “Hình như tôi còn chưa từng chụp ảnh, chúng ta cùng vào chụp ảnh được không?"

Noãn Noãn rốt cuộc cũng còn nhỏ tuổi, vừa nghe đến việc muốn chụp ảnh, chuyện thương tâm lớn hơn nữa cũng vứt ra sau đầu, kéo tay Tô Ý nói: "Em muốn chụp ảnh!”

Tiểu Vũ thấy em gái nín khóc mỉm cười, cũng vui mừng gật đầu: "Em cũng muốn chụp!"

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tay trong tay tiến vào tiệm chụp ảnh.

Chu Cận Xuyên vốn còn đang suy nghĩ làm sao an ủi hai đứa nhỏ, nháy mắt đã thấy ba người vui vẻ chụp ảnh.

Vì thế cũng nhanh chân đuổi theo.

Trước khi chụp ảnh, Tô Ý đặc biệt lấy quần áo mới vừa mua ra, bảo hai đứa nhỏ thay.

Noãn Noãn nhìn thấy bên cạnh có người đang mặc áo cưới, kéo tay Tô Ý nhỏ giọng hỏi: "Quần áo của bọn họ mua ở đâu thế? Sao lại không thấy ở cửa hàng bách hoá?”

Tô Ý hé miệng cười cười: "Là thuê ở tiệm chụp ảnh này, cái này gọi là áo cưới, đẹp không?"

Diệp Noãn Noãn gật đầu lia lịa: "Đẹp, chị Tô cũng thuê cái này mặc đi?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 111: Chương 111



Tô Ý bật cười: "Áo cưới này phải đến lúc kết hôn mới có thể mặc.”

Thấy vẻ mặt Noãn Noãn thất vọng, Tô Ý đành phải an ủi: "Chờ sau này chị kết hôn, sẽ mặc cho em xem, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau chụp ảnh.”

Lúc này Diệp Noãn Noãn mới nở nụ cười: "Móc tay!”

Chờ hai đứa nhỏ thay xong quần áo, hai người lại bảo Tô Ý cũng đi thay quần áo mới.

Tô Ý có chút ngại ngùng: "Chị không cần đâu! Thời tiết còn nóng quá!”

Chu Cận Xuyên thấy thế lại phá lệ khuyên nhủ: "Cô cũng thay một chút đi, tôi dẫn hai đứa nhỏ qua trước, để hai đứa chụp một tấm trước.”

Tô Ý đành phải đi thay đồ.

Chờ thay xong, hai đứa nhỏ đã chụp xong, đang chuẩn bị chụp ảnh chung của ba người.

Hai đứa nhỏ thấy Tô Ý thay quần áo xong, vội vàng vẫy tay với cô: "Chị Tô, chị mau tới đây chụp đi!"

Tô Ý giật giật khóe miệng: "Không có việc gì, các em chụp trước đi, lát nữa chị sẽ chụp sau!”

Diệp Tiểu Vũ còn ra sức khuyên nhủ: "Bốn người chúng ta cùng nhau chụp đi!"

Trong lòng Tô Ý bồn chồn, quan hệ của bốn người bọn họ, cùng nhau chụp ảnh có thích hợp không?

Đang muốn tìm lí do gì để từ chối, chợt nghe Chu Cận Xuyên đột nhiên mở miệng: “Cùng nhau chụp! Còn có thể tiết kiệm một cuộn phim.”

Tô Ý ngẩn ra, đây là chuyện có thể tiết kiệm sao?

Nhưng thấy ba người đều kiên trì, cuối cùng vẫn đi tới.

Tô Ý ôm Noãn Noãn, ngồi song song với Chu Cận Xuyên, Tiểu Vũ đứng bên cạnh Chu Cận Xuyên.

"Con trai dựa vào bên cạnh ba một chút, ba dựa vào bên cạnh mẹ một chút, kẹo trong miệng em gái đừng nhai nữa, đúng đúng, cứ như vậy rất tốt, đừng nhúc nhích, cùng cười..."

Tô Ý đột nhiên có thêm một người đàn ông và hai đứa con: “Cười" tê liệt.

Đầu óc lại trống rỗng giống như c.h.ế.t máy, làm thế nào cũng không nghĩ ra tại sao đã đến bước chụp "Ảnh gia đình" này?

Chụp ảnh xong, Tô Ý vội vàng thay quần áo chạy ra khỏi tiệm chụp ảnh, lúc này mới cảm thấy mát mẻ hơn.

Chờ Chu Cận Xuyên mang theo hai đứa nhỏ viết hóa đơn đi ra, Tô Ý vội vàng nhận lấy đồ nói: “Đoàn trưởng Chu, hay là anh mang hai đứa nhỏ đi mua kem, tôi mang đồ lên trên xe trước, nói không chừng Tạ Tiểu Quân cũng chờ đến sốt ruột rồi.”

Chu Cận Xuyên thấy sắc mặt cô không được tự nhiên, thì lấy chìa khóa xe đưa cho cô: "Cũng tốt, vậy cô lên xe chờ chúng tôi trước đi.”

Tô Ý như được đại xá, vội vàng cầm chìa khóa rời đi.

Đợi đến chỗ đỗ xe ban đầu, quả nhiên thấy Tạ Tiểu Quân đã chờ ở đó.

Thấy Tô Ý, Tạ Tiểu Quân vội vàng xua tay: "Chị Tô Ý, sao chị về trước? Đoàn trưởng Chu đâu?”

Tô Ý cũng nói ngay chuyện ba người đi mua kem.

Tạ Tiểu Quân ồ một tiếng: "Chị Tô Ý, sao mặt chị đỏ bừng vậy, đầu còn đầy mồ hôi nữa?”

DTV

Tô Ý vội lấy tay áo lau mồ hôi: "Có sao? Có thể vừa rồi xách đồ đi về nên hơi nóng.”

Nói xong, thì vội vàng lên xe.

Nghỉ ngơi chốc lát, mới cảm thấy khá hơn một chút, Tô Ý lúc này mới nhìn tới Tạ Tiểu Quân hỏi: "Đồng chí Tạ, gần đây đoàn trưởng Chu, anh ấy có bị cái gì k*ch th*ch không?"

Tạ Tiểu Quân bị hỏi tới cũng không hiểu ra sao: "Bị k*ch th*ch?”

Tô Ý dừng một chút: "Chỉ là tôi có cảm giác mấy ngày nay hình như anh ấy hơi khác.”

Tạ Tiểu Quân giật mình: "Có có có, từ ngày đại viện chiếu phim đó thì không còn giống như trước, đúng ra là thứ hai chúng tôi mới trở về, nhưng thật ra là sáng ngày chủ nhật đã trở về, tôi còn tưởng có chuyện gì lớn, kết quả là anh ấy vừa trở về đã muốn đi xem phim, đây có phải là chịu k*ch th*ch mà cô nói tới hay không?"

Tô Ý gật đầu: "Không sai, còn gì nữa không?”

Tạ Tiểu Quân suy nghĩ một chút, vỗ mạnh lên đùi nói: "Hai ngày trước, cô và đoàn trưởng Chu nói chuyện không biết như thế nào truyền tới phía bên trên, bên trên điện thoại tới cảnh cáo anh ấy một trận, đoàn trưởng Chu cũng không giải thích gì, chỉ nói bản thân sẽ giải quyết tốt, không biết có quan hệ với chuyện này hay không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 112: Chương 112



Tô Ý hít sâu một hơi: "Nghiêm trọng như vậy?”

Tạ Tiểu Quân nghiêm túc gật đầu: "Thủ trưởng không thích những lời đồn nhảm này nhất, lại đặc biệt coi trọng đoàn trưởng Chu, nếu xử lý không tốt nhất định sẽ có ảnh hưởng.”

Tô Ý vốn muốn hỏi xem gần đây Chu Cận Xuyên bị gì k*ch th*ch, cho nên mấy ngày nay mới thấy khác thường như vậy.

Vốn tưởng rằng tin đồn lần trước trôi qua.

Nào biết lại còn gây ra chuyện lớn như vậy.

Mà từ đầu đến cuối, Chu Cận Xuyên một chữ cũng không nói lại với cô.

Không chỉ không nhắc tới, còn chủ động muốn mang theo ba người đến thị trấn dạo phố với nhau.

Chẳng những không giữ được khoảng cách, ngược lại so với lúc trước còn thân cận hơn nữa.

Anh chuẩn bị ăn nói như thế nào với lãnh đạo đây?

Tô Ý đang suy nghĩ lung tung, bên Chu Cận Xuyên đã mang theo hai đứa nhỏ trở về.

Hai đứa nhỏ vừa lên xe thì phấn khích đưa đồ mới mua cho Tô Ý xem, Chu Cận Xuyên ở phía trước cũng đưa kem ra một cách tự nhiên.

“Không biết cô thích ăn vị gì? Nên đã mua hai loại đậu đỏ và đậu xanh.”

Tô Ý giật mình một cái, vội vàng cầm một vị bất kỳ: "Cảm ơn!”

Từ sau khi biết chuyện vừa rồi, Tô Ý càng cảm thấy tất cả hành động của Chu Cận Xuyên đều lộ ra chỗ không thích hợp.

Chẳng lẽ, anh còn muốn diễn giả thành thật sao?

Tô Ý nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này đi.

Một người khó chơi như Chu Cận Xuyên, trong sách bị Bạch Nhược Lâm theo đuổi mấy trăm chương cũng chưa thành công, làm sao có thể động tâm với cô nhanh như vậy?

Sau khi trải qua chuyện này, Tô Ý cũng hạ quyết tâm.

Tính toán trở về sẽ thương lượng với Chu Cận Xuyên chuyện dọn đến ký túc xá.

Vốn lúc trước cô đang suy nghĩ có nên chuyển vào ký túc xá hay không, còn định chờ Diệp Noãn Noãn đến nhà trẻ rồi nói sau.

Bây giờ nghĩ lại, nếu sớm muộn gì cũng phải dọn, không bằng nhanh chóng dọn đi.

Chờ đưa ba người về nhà, Chu Cận Xuyên vốn định trực tiếp cùng Tạ Tiểu Quân trở về.

Nào biết Tô Ý chủ động mở miệng giữ anh lại: "Đoàn trưởng Chu, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có việc muốn thương lượng với anh.”

Chu Cận Xuyên giật mình một cái, vừa rồi trước khi trở về đã cảm thấy cô không thích hợp.

Rõ ràng lúc mua đồ và chụp ảnh, tất cả đều tốt đẹp.

Chẳng qua là về trước tìm Tạ Tiểu Quân, sau đó bỗng trở nên trầm mặc như vậy.

Chẳng lẽ Tạ Tiểu Quân đã nói gì về anh?

Lúc Chu Cận Xuyên xuống xe nhìn thoáng qua Tạ Tiểu Quân, chỉ thấy anh ta chột dạ quay sang bên kia.

Lập tức đã hiểu đại khái.

Tô Ý xách đồ mua về vào phòng lại bảo hai đứa nhỏ cầm đồ ăn vặt ra ngoài chơi một lát.

Sau đó rót cho Chu Cận Xuyên ly nước, lúc này mới ngồi xuống.

Chu Cận Xuyên thẳng lưng ngồi ở một bên, thấy cô trịnh trọng như vậy, cũng có chút khẩn trương.

Tô Ý dừng một chút, lúc này mới mở miệng nói: "Đoàn trưởng Chu, Noãn Noãn sắp đến nhà trẻ rồi, tôi cũng không cần ở nhà trông coi, tôi nghĩ có lẽ sẽ dọn vào ký túc xá sớm một chút.”

Chu Cận Xuyên hoàn toàn không dự liệu được cô sẽ nói cái này: "Cô muốn dọn đi?”

Thấy anh giật mình như vậy, Tô Ý đành phải giải thích: "Đoàn trưởng Chu anh vẫn ở ký túc xá cũng không tốt lắm, vừa lúc tôi dọn đi anh có thể dọn về, cũng đỡ cho người khác nói xấu, gây ảnh hưởng không tốt đối với anh.”

Mí mắt Chu Cận Xuyên giật một cái: "Có phải Tạ Tiểu Quân nói gì với cô không? Cô không cần để ở trong lòng.”

Tô Ý lắc đầu: "Sớm muộn gì tôi cũng phải dọn đi, lúc trước không có việc làm cũng không có chỗ đặt chân, hiện tại có thể xin vào ký túc xá, ở lại không đi cũng không hay lắm.”

Chu Cận Xuyên mím môi: "Tiểu Vũ và Noãn Noãn cần cô."

DTV

Tô Ý giương mắt nhìn anh: "Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ, sau khi bọn nhỏ tan học có thể đến nhà ăn tìm tôi, nếu anh đi công tác tôi có thể tới.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 113: Chương 113



Ruột gan Chu Cận Xuyên rối rắm, trầm mặc một hồi lâu: "Nhất định phải chuyển đi sao?”

Tô Ý hiếm khi thấy anh kiên trì như vậy, nhất thời cũng nóng nảy: "Không dọn chẳng lẽ anh định giữ tôi ở đây cả đời?"

Chu Cận Xuyên dừng một chút, như là cố lấy hết dũng khí: "Cũng không phải không được, chúng ta kết hôn, cô ở lại danh chính ngôn thuận.”

Tô Ý: "Cái gì???"

Chu Cận Xuyên cho rằng cô nghe không hiểu, lại giải thích một lần: "Tôi nói chúng ta kết hôn trước, sau đó chuyển hộ khẩu của cô tới, cho Tiểu Vũ và Noãn Noãn làm con nuôi, sau đó cô cứ an tâm ở đây, cũng không cần lo lắng người khác nói gì nữa.”

Tô Ý: Không phải, người này nghe không hiểu, cô căn bản không hiểu vì sao Chu Cận Xuyên đột nhiên nói đến chuyện kết hôn?!

[Người bình thường không phải yêu thích lẫn nhau trước, sau đó thổ lộ, rồi yêu đương làm quen, sau đó mới kết hôn sao?]

[Tại sao anh có thể lập tức tới bước kết hôn luôn?]

[Đây là mạch não thẳng nam à?]

Trong lòng Tô Ý giống như có hàng vạn con ngựa chạy qua, ngoài mặt ngơ ngác nhìn Chu Cận Xuyên.

Chu Cận Xuyên nghe được tiếng lòng của Tô Ý cũng ngây ngẩn cả người.

Nếu đã muốn kết hôn, vì sao còn phải cần nhiều bước như vậy?

Huống hồ báo cáo kết hôn của anh cũng không xuống được ngay, trong khoảng thời gian này cũng đủ để hai người làm quen.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một hồi lâu như vậy.

Lúc này Tô Ý mới ho nhẹ một tiếng, rũ lông mi thật dài xuống, nói: "Đoàn trưởng Chu, anh đừng nói giỡn, chẳng lẽ đây là biện pháp anh giải thích với lãnh đạo?"

Chu Cận Xuyên vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên không phải.”

Tô Ý tự giễu cười cười: “Vậy là vì sao? Chẳng lẽ anh thật sự thích tôi?”

Chu Cận Xuyên cũng là lần đầu tiên, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, tay chân luống cuống bưng chén trà lên che giấu hoảng loạn: "Ừ!”

Tô Ý giật giật khóe miệng: "Tôi không đồng ý.”

Tay Chu Cận Xuyên bưng ly nước run lên, nước trong ly lập tức rớt ra: "Vì sao?”

“Tôi cảm thấy chúng ta thậm chí không hiểu được nhau, tôi không biết gì về anh và anh cũng không biết tôi thực sự thế nào."

“Coi như là nhất thời có tình cảm, nhưng cũng chỉ là nhất thời cao hứng, chẳng lẽ tôi phải dùng cả đời để đánh canh bạc nhất thời này? Cái này quá tùy ý rồi.”

Chu Cận Xuyên trong lòng rối bời, muốn nói tôi còn hiểu rõ cô hơn so với cô, hơn nữa không phải cô cũng rất hiểu tôi sao?

Nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, trầm mặc một hồi, đột nhiên lại hỏi: "Có phải vì Từ Bân hay không?”

Tô Ý đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức lúc này mới nhớ tới là anh trai của Từ Tiểu Cần.

"Liên quan gì đến Từ Bân?"

Chu Cận Xuyên tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái, thấy cô bình tĩnh không có chuyện gì.

Đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên chuông điện thoại trong phòng vang lên, chủ động đứng lên đi nghe điện thoại.

Người vừa đi, lúc này Tô Ý mới thở hổn hển.

Tất cả đều giống như nằm mơ, quá khó tin!

DTV

Cô ở lại chẳng qua là bởi vì không muốn về quê, thuận tiện kiếm chút tiền, tiết kiệm chút sức lực, lại ngồi xổm xem Bạch Nhược Lâm trùng sinh một chút.

Đối với Chu Cận Xuyên, cô chỉ muốn giúp đỡ, chưa từng có ý nghĩ không an phận.

Yêu đương kết hôn gì gì đó hoàn toàn không nằm trong kế hoạch hiện tại của cô.

Tuy rằng vừa rồi lúc Chu Cận Xuyên đề nghị kết hôn, tim cô cũng đập thình thịch.

Nhưng cũng không đủ để cô làm rối loạn tất cả kế hoạch.

Huống hồ, kết hôn là chuyện lớn cả đời, cô cũng không thể tùy ý chấp nhận quyết định như vậy.

Đầu bên kia điện thoại Chu Cận Xuyên tựa hồ có chuyện muốn anh trở về, hoặc là kế hoãn binh của anh.

Cúp điện thoại xong, anh mở miệng nói với Tô Ý: "Chuyện vừa rồi cô cứ suy nghĩ trước, không vội trả lời tôi.”

Tô Ý cũng không muốn dây dưa dài dòng: "Đoàn trưởng Chu, tôi thật sự không đồng ý với anh được.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 114: Chương 114



Nói xong, lại đưa năm mươi đồng trong túi ra: "Đây là tiền mua quần áo hôm nay.”

Chu Cận Xuyên nhìn tiền cô đưa tới, cũng hiểu được quyết tâm của cô.

Trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Tiền này tôi nhận, hôm nay coi như chưa nói gì, cô có thể xin ở ký túc xá!”

Chu Cận Xuyên ra khỏi cửa đã bị hối không thôi.

Trước hôm nay, tuy rằng anh đã phát hiện tâm tư của mình đối với Tô Ý, nhưng cũng không nghĩ xa tới chuyện kết hôn như vậy.

Không biết vì sao, khi nghe cô nói muốn chuyển đi.

Bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ muốn cùng cô kết hôn.

Có lẽ là vì ban ngày ở trong huyện, hai người cùng nhau mang theo con đi dạo phố ăn cơm rồi chụp ảnh, người xa lạ đều tự nhiên cho rằng bọn họ là vợ chồng.

DTV

Loại cảm giác này khiến anh lần đầu tiên phát hiện kết hôn cũng là một chuyện rất tốt đẹp.

Nhất là lúc Tô Ý và Noãn Noãn cùng hâm mộ nhìn người khác mặc áo cưới, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh dĩ nhiên là, nếu Tô Ý mặc áo cưới như vậy nhất định cũng rất đẹp.

Hai mươi sáu năm qua lần đầu tiên xúc động, vừa mới ló ra đã trực tiếp bị b*p ch*t.

Quả nhiên anh không thích hợp kích động.

Chờ Chu Cận Xuyên trở lại văn phòng, Tạ Tiểu Quân đã sớm cúi đầu dựa vào tường.

“Đoàn trưởng Chu, chị Tô Ý không nói gì với anh chứ?”

Chu Cận Xuyên liếc anh một cái: "Cậu đã nói gì với cô ấy?”

Tạ Tiểu Quân vội thuật lại lời mình nói với Tô Ý một lần: "Em thấy chị Tô Ý cũng không phải người ngoài, chị ấy vẫn lo lắng gần đây anh có gặp phải chuyện gì không, lúc này em mới nói với chị ấy, chị Tô Ý không nói gì chứ?"

Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy không nói gì với cậu, chỉ là cô ấy định dọn đến ký túc xá ở.

Tạ Tiểu Quân a một tiếng: "Không thể nào, có thể chị Tô Ý làm như vậy cũng là không muốn ảnh hưởng tới anh, như vậy không phải vừa vặn ngăn cản mấy cái miệng nhàn rỗi hay sao?"

Chu Cận Xuyên im lặng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Tiểu Tạ, tôi nhớ rõ lúc trước cậu nói với tôi, anh trai và chị dâu cậu lần đầu tiên gặp mặt đã đi đăng ký kết hôn đúng không?"

Tạ Tiểu Quân không hiểu ra sao gật đầu: "Đúng, không sai! Lúc trước hai người bọn họ quen biết nhau, cảm thấy có cảm tình nên tự trở về cầm hộ khẩu đi lĩnh chứng, đoàn trưởng Chu, sao đột nhiên anh lại hỏi tới cái này?”

“Không có gì, thuận miệng hỏi một chút, vậy tình cảm của anh chị cậu bây giờ có tốt không?”

Tạ Tiểu Quân vẻ mặt muốn nói lại thôi, thấy Chu Cận Xuyên truy hỏi, lúc này mới ấp a ấp úng một hồi đáp:

"Đừng nói nữa, kết hôn được ba ngày đã cãi nhau hai bữa, bây giờ còn đang ầm ĩ đòi ly hôn đây! Tháng trước còn làm cho mẹ tôi tức phát bệnh, nói bọn họ chính là oan gia!"

“Sớm biết là kết quả như vậy, lúc trước không nên nóng đầu đi đăng ký kết hôn.”

Chu Cận Xuyên nghe xong cũng là vẻ mặt khó hết: "...”

“Sao lại vậy chứ? Lúc trước rõ ràng đã có ấn tượng tốt, tóm lại cũng không đến mức mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ tới mức muốn ly hôn chứ?"

Tạ Tiểu Quân gãi gãi sau gáy: "Tôi giống anh vậy, chưa từng nói chuyện với ai, làm sao hiểu được những chuyện này.”

"Nhưng nghe mẹ tôi nói, chị dâu tôi chê anh tôi cao lớn thô kệch, không biết thương chị ấy cũng không hiểu lãng mạn, ôi, tóm lại mẹ tôi nói, để tôi làm quen tìm hiểu đối tượng một chút trước khi kết hôn, không cần nóng đầu lên là đi đăng ký kết hôn."

Chu Cận Xuyên nghe xong đen mặt lại: "Lúc trước cũng không nghe cậu nhắc tới những chuyện này.”

Tạ Tiểu Quân ngượng ngùng cười cười: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tôi đâu thể không biết xấu hổ nói ra khắp nơi!"

Chu Cận Xuyên: "......”

Tạ Tiểu Quân thấy đoàn trưởng Chu sau khi trở về cũng không có ý định mắng mình, ngược lại quan tâm đến chuyện nhà của mình, trái tim lập tức quay trở lại vị trí vốn có của nó.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 115: Chương 115



"Đoàn trưởng Chu, không có chuyện gì khác thì tôi đi làm việc đây!”

Chu Cận Xuyên ngẩng đầu: "Cậu đi nói chuyện với hậu cần một tiếng, thu dọn một gian phòng ở gần viện người nhà nhất, dành cho Tô Ý.”

Tạ Tiểu Quân mang vẻ mặt khó xử nói: "Nhân viên nhà ăn phần lớn đều ở phòng bốn người, để chị Tô Ý ở một mình một phòng đơn có phù hợp không?”

Chu Cận Xuyên dừng một chút: "Cậu nói trả lại ký túc xá đơn của tôi đi, tôi về nhà ở, trên nguyên tắc cũng không chiếm thêm một phòng, về sau còn thỉnh thoảng phải nhờ Tô Ý giúp đỡ chăm sóc Tiểu Vũ và Noãn Noãn, để cô ấy ở phòng đơn cũng là để tiện chăm sóc người nhà liệt sĩ, việc quan trọng nên làm.”

“Được rồi.”

…..

Tô Ý đưa mắt nhìn Chu Cận Xuyên đi ra cửa lớn.

Nhưng vừa nghĩ tới bóng lưng mất mát vừa rồi của Chu Cận Xuyên, trong lòng Tô Ý còn có chút bồn chồn.

Nhìn ra được anh cũng là nhất thời muốn kết hôn, trở về bình tĩnh, tỉnh táo lại sẽ biết là không ổn, hẳn là cũng không đến mức đắc tội với người ta chứ?

Hơn nữa, hôm nay cô chịu k*ch th*ch cũng không thua gì Chu Cận Xuyên, cô tìm ai nói lý lẽ đây.

Nếu đã quyết định chuyển tới ký túc xá, tối hôm đó Tô Ý đã nói với hai đứa nhỏ.

“Sau này ba chúng ta vẫn như trước đây, chỉ là sau này buổi tối chị không trở về ngủ, đoàn trưởng Chu sẽ ở nhà.”

Tiểu Vũ và Noãn Noãn khổ sở trong chớp mắt, rất nhanh được Tô Ý khuyên giải.

“Chị Tô Ý, lúc chị xin có thể xin ở ký túc xá trước mặt chúng em không? Như vậy gần, em và Noãn Noãn tan học trực tiếp đến chỗ chị cũng tiện.”

Tô Ý nhìn dãy nhà kia, cũng động tâm.

Nếu thật sự có thể ở phòng đơn, sau này làm gì cũng thuận tiện hơn.

"Để chị đi thử xem!”

Ngày hôm sau vừa đi làm, Tô Y đã đem chuyện xin ký túc xá nói cho Từ Tiểu Cần.

Từ Tiểu Cần vừa nghe lập tức hoan hô nhảy nhót: "Thật tốt quá, chị đến chỗ em ở, ký túc xá chúng em còn có một chiếc giường trống.”

Tô Ý ngượng ngùng đem ý nghĩ và nguyên nhân mình muốn xin phòng đơn nói ra.

Từ Tiểu Cần nghe xong cũng tỏ vẻ hiểu: "Lát nữa xong việc, em và chị đi hỏi đầu bếp Mã, xem ông ấy có thể nghĩ biện pháp hay không?"

Tô Ý gật đầu.

Chờ công tác chuẩn bị làm xong thừa dịp nhân viên nhà ăn tập trung ăn cơm thì hai người đi tìm đầu bếp Mã, nói chuyện mình muốn xin ký túc xá đơn ra.

Đầu bếp Mã cũng không nói là không được: "Chỉ là lúc trước còn chưa có tiền lệ như vậy, phải đi tìm hậu cần hỏi một chút, xem có thể phê chuẩn tình huống đặc thù hay không.”

Đầu bếp Mã vừa dứt lời, đã truyền đến tiếng châm biếm của đầu bếp Vương: "Tôi nói mấy người ở đây thì thầm nói cái gì vậy, một người mới tới nhà ăn, vậy mà cũng mơ mộng ở phòng đơn, đây không phải là nói vớ vẩn hay sao?"

Từ Tiểu Cần tức giận muốn tranh luận với ông ấy: "Chúng tôi mới tới nên không hiểu, nhưng tóm lại là có thể hỏi một câu chứ?"

Tô Ý kéo Từ Tiểu Cần, bảo cô ấy đừng lên tiếng, chính cô tự đứng lên: "Đầu bếp Vương ông tới đúng lúc lắm, vừa lúc tôi có chuyện muốn báo cáo với ông.”

Đầu bếp Vương đắc ý cười cười: "Nói đi, tôi nghe một chút.”

Tô Ý nhếch môi: "Là như vậy, ngày hôm qua tôi nghỉ phép, có người thừa dịp lúc Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa bận rộn ở cửa sổ, chạy đến phòng bếp của chúng ta muốn trộm đồ, lục lọi lung tung đồ đạc của chúng ta."

"Tuy rằng không mất đồ vật gì quý giá, chỉ là nước sốt trộn rau dự phòng không thấy, nhưng loại hành vi này cũng coi như là trộm đi? Không phải là chúng ta nên kiểm tra một chút sao?”

Đầu bếp Vương nghe Tô Ý nói xong, chột dạ trùng mắt mấy cái, mơ hồ nói: "Tên trộm nào lại chỉ đi trộm một chén nước sốt của cô? Có phải cô nhớ nhầm rồi không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 116: Chương 116



Tô Ý cười lạnh nói: "Tôi không nhớ nhầm, sợ họ không đủ nên trước khi rời đi tôi đã làm một chén dự phòng.

Kết quả khi muốn đi lấy thì không thấy đâu."

Đầu bếp Vương cau mày: "Chỉ là một bát nước sốt thôi, xem như lấy đi thì thế nào chứ?"

Tô Ý trừng mắt nhìn một cách đầy ám chỉ, nhìn về phía đầu bếp Vương: “Chỉ lấy thôi thì đúng là chẳng làm được gì, chẳng qua cái loại hành vi trộm cắp thế này thực sự quá mức ghê tởm, tôi còn nghi ngờ sẽ có người cũng muốn lấy về rồi bắt chước theo, nếu anh ta quang minh chính đại hỏi tới thì tôi cũng không nhất định phải giấu giếm, thế nhưng anh ta lại lựa chọn trở thành kẻ gian, tôi nói ra cốt cũng là để mọi người chú ý đề phòng một chút.”

“Dù sao chúng ta cũng đều dựa vào khả năng của bản thân để kiếm tiền cả, ai lại muốn dùng thủ đoạn để che giấu bản lĩnh thật sự của mình làm gì, nếu như có người khác ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm chúng ta, còn muốn trộm luôn cả năng lực đó để thay thế luôn chúng ta thì chẳng lẽ chuyện này còn chưa đủ dọa người hay sao?”

Hiện tại đang là thời điểm ăn cơm ở trong bếp, các đầu bếp phân công phụ trách đủ loại món ăn đều đang có mặt ở đây, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói như vậy thì tất cả đều rối rít gật đầu phụ họa.

“Đúng vậy, mọi người đều là mỗi người một việc, đều dùng chính năng lực của mình để kiếm sống, loại người cứ lén lén lút lút quan tâm đến người khác rốt cuộc là cái loại người gì vậy!”

“Lần trước tôi cũng hỏi đồng chí Tô rồi, đồng chí Tô cũng thoải mái cho tôi một thìa đó, rõ ràng là người nào chột dạ thì mới đi ăn trộm như vậy đấy chứ!”

Đầu bếp Mã cũng tức giận đứng lên: “Lần này không bắt được cũng không có nghĩa là lần sau không bắt được, sau này mọi người nhất định phải thật đề phòng.

Nếu như thật sự phát hiện ra người nào có liên quan đến chuyện hèn hạ này thì lập tức báo cáo lên rồi đuổi việc người đó!”

Nói xong ông ấy lại nhìn sang Tô Ý: “Cô yên tâm, tôi và đầu bếp Vương sẽ làm chỗ dựa cho cô, lần này kể cả không tra ra được nhưng cửa sổ bán rau trộn vẫn là của cô.”

“Đúng chứ, đầu bếp Vương?”

Đột nhiện bị gọi tên khiến đầu bếp Vương thoáng chốc không còn chút kiêu căng nào như mới vừa rồi nữa: “Phải phải, mới vừa rồi tôi không nghĩ tới lại có người ăn trộm nước tương chỉ vì làm cái này, tôi còn tưởng rằng tên đó chỉ ăn trộm mỗi thức ăn thôi chứ, đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này tất cả rau trộn đều do cô phụ trách.”

Tô Ý cười nhẹ: “Chuyện này thì tôi cũng chẳng lo lắng, dù sao cũng chỉ là ăn trộm thôi nên cũng không nhất định tên đó sẽ làm lại được, nếu như thật sự dễ dàng đến vậy thì cũng đâu cần phải đi ăn cắp làm gì cho phí công.”

Đầu bếp Vương thấy cô cứ một câu ăn trộm, một câu ăn cắp, giận đến mức muốn bùng nổ, thế nhưng ông ấy cũng chẳng thể nói gì.

Nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc ông ấy mới thốt ra một lời nói mát: “Thế nhưng cũng sắp vào thu rồi, rau trộn của cô cũng không biết là sẽ bán được trong bao lâu?”

Tô Ý mở to mắt nhìn: “Cảm ơn đầu bếp Vương đã quan tâm, tuy nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ xong kế hoạch rồi, chờ đến khi tiết trời mát mẻ hơn rồi nói sau.”

Thấy cô chắc chắn như vậy khiến đầu bếp Vương đột nhiên cảm thấy cực kỳ tò mò.

Món chính và thức ăn nóng quan trọng nhất trong nhà ăn cũng không thể để cô ta làm rối tung rối mù lên được.

Vậy thì cô ta còn có thể bán được cái gì cơ chứ? Có lẽ cô ta chỉ đang huênh hoang khoác lác mà thôi!

…..

Sau khi nghỉ trưa xong, Tô Ý định đích thân đi tới bộ phận hậu cần một chuyến.

Cô muốn đi hỏi xem tình hình chuyện xin ở nhà trọ đến đâu rồi, có thể dành ra một gian phòng trọ đơn cho cô được không..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 117: Chương 117



Nếu bên hậu cần cân nhắc đến chuyện hai đứa bé thì quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.

Còn nếu như thực sự không được, vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao ngày hôm qua cô cũng đã cùng Chu Cận Xuyên thành như vậy rồi nên sẽ thật xấu hổ nếu lại tìm đến anh để đi cửa sau một lần nữa.

Từ Tiểu Cần thấy cô còn không biết bộ phận hậu cần ở đâu nên đành chủ động nói đi cùng với cô qua đó.

Hai người họ cầm theo tờ giấy mà đầu bếp Mã viết cho rồi trực tiếp đi thẳng tới đó.

Đối phương chỉ nhìn qua cái tên thì đã lập tức vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cô chính là đồng chí Tô Ý sao?”

Tô Ý sửng sốt một cái, cô chớp mắt rồi vội vàng trả lời: “Đúng vậy, là tôi, cô biết tôi sao?”

Đối phương gật đầu một cái: “Ngày hôm qua đoàn trưởng Chu đã cho người tới đây chào hỏi rồi.”

Vừa nói đối phương vừa cầm lấy một tờ đơn và chìa khóa, sau đó trực tiếp đưa cho cô: “Cô ở phòng đơn ở dãy tập thể gần nhất có được không?”

Tô Ý vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Có thể, cảm ơn cô!”

Đối phương lại gật đầu một cái: “Vậy là được rồi, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã cử người tới đó dọn dẹp cho cô rồi, ngày mai là có thể chuyển vào ở, chờ chút nữa tôi sẽ cho người giúp cô mang chăn qua.”

“Không còn vấn đề gì nữa thì cô ký tên vào đây.”

Mới vừa rồi Tô Ý và Từ Tiểu Cần còn thương lượng với nhau, chuẩn bị cả một đống những lời giải thích trên đường đi.

Không ngờ hiện tại một câu cũng chẳng cần phải nói mà đã lấy được chìa khóa luôn rồi, làm sao có thể không vui cho được.

Tô Ý vội vàng ký tên theo yêu cầu của đối phương.

Chờ đến lúc hai người bọn họ cầm theo chìa khóa đi ra khỏi bộ phận hậu cần, Tô Ý vẫn còn có chút hoảng hốt.

Khuôn mặt Từ Tiểu Cần đầy vẻ tò mò hỏi: “Thành thật khai báo nhanh, tại sao đoàn trưởng Chu lại chăm sóc chị đến vậy hả? Có phải là thích chị rồi đúng không?”

Tô Ý vội vàng phục hồi lại tinh thần: “Cô đừng có nói bậy nói bạ như vậy chứ, đoàn trưởng Chu cấp cho tôi một căn phòng đơn là để tôi tiện chăm sóc mấy đứa bé thay anh ấy thôi.”

DTV

Suy nghĩ một chút, cô lại nói tiếp: “Nhất định là Tiểu Vũ đã đi tìm anh ấy nhờ giúp đỡ rồi.”

Nếu không làm sao tự nhiên anh ấy lại nhớ đến cô được?

Khuôn mặt Từ Tiểu Cần có hai chữ “không tin” thật to: “Chị cũng đừng có lừa mình dối người thế chứ? Chẳng lẽ chính chị lại không nhìn ra được sao? Mỗi lần đoàn trưởng Chu tới nhà ăn tìm chị, rõ ràng anh ấy đều nhìn chị với một ánh mắt không giống khi nhìn những người khác chút nào cả mà.”

“Chẳng trách người khác vẫn luôn lời ra tiếng vào bàn tán về hai người, giờ kể cả hai người có đứng cạnh nhau thôi, cái gì cũng chẳng làm đi nữa thì cảm giác cũng không trong sáng lên được đâu.”

Tô Ý: “...”

Từ Tiểu Cần hoàn toàn chẳng có ý định dừng lại, cô ấy thở dài một cái rồi lại nói: “Thật là thương xót cho người anh trai của em mà, hoàn toàn chẳng có tí may mắn nào cả.”

Tô Ý bị cô ấy chọc cười, cô chớp mắt một cái rồi cũng không phản ứng lại nữa.

Cứ thế đi thẳng về phía nhà ăn.

Thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nổi lên suy tư.

Không ngờ hành động của Chu Cận Xuyên lại nhanh đến vậy.

Nếu đã thế thì ngày mai cô sẽ thay đổi thời gian tới nhà ăn vậy.

Nếu không làm vậy thì đến khi ở chung một chỗ với nhau hẳn là bầu không khí sẽ lúng túng lắm.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, cửa sổ nhà ăn vừa khép lại thì Trương Thiên Hoa đã bảo hai người Từ Tiểu Cần và Tô Ý đi dọn nhà trước, còn anh ta thì ở lại tự mình dọn dẹp.

Hai người họ thấy vật thì trực tiếp đi tới khu tập thể.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cùng sang để hỗ trợ dọn dẹp..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 118: Chương 118



Thật ra Tô Ý căn bản chẳng có bao nhiêu hành lý, chỉ có thêm mấy bộ quần áo sau khi tới nơi này thôi.

Còn có thêm mấy thứ đồ dùng hàng ngày như chậu rửa mặt, khăn lông các loại.

Thế nên bọn họ mới có thể dễ dàng dọn dẹp gọn gàng chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ.

Sau khi thu dọn xong đồ dùng cá nhân, Tô Ý lại dọn dẹp lại căn phòng một lần nữa.

Cô tháo ga trải giường của mình và của Noãn Noãn ra để giặt, sau đó lại lấy ga trải giường từ trong tủ quần áo của Chu Cận Xuyên ra đổi lại.

Dọn dẹp xong Tô Ý nhìn xung quanh một vòng.

Thấy hiện tại trong phòng đã được khôi phục lại gần như những gì cô thấy khi mới tới đây thì rốt cuộc hài lòng đóng cửa lại.

Trước khi đi, cô lại không kìm được mà dặn dò mấy câu với Tiểu Vũ và Noãn Noãn.

Vẻ mặt Diệp Tiểu Vũ đầy sự khó hiểu: “Chị Tô, chị nói cứ như chị đi rồi không trở lại nữa vậy, ở gần như vậy mà, chị cũng phải thường xuyên tới thăm em và Noãn Noãn đấy nhé!”

Diệp Noãn Noãn lại kéo lấy tay Tô Ý: “Noãn Noãn cũng muốn tới đó nhìn thử một chút.”

DTV

Tô Ý nghe vậy thì cười một tiếng nói: “Được, bây giờ chị đưa hai đứa tới đó nhận phòng luôn.”

Khu tập thể của Tô Ý nằm ngay đối diện khu ký túc xá, chỉ cần đi qua khuôn viên ký túc xá là tới.

Tổng cộng có ba tầng, phòng của Tô Ý nằm ở vị trí cuối cùng trên tầng hai.

Cách rất xa vị trí cầu thang và cửa chính nên rất yên tĩnh.

Phòng chỉ có mười bốn đến mười lăm mét vuông, bên trong thiết kế đơn giản, chỉ có một chiếc giường đủ cho một người nằm, một cái bàn viết và một cái ghế, trong góc còn có tủ quần áo.

Trừ những thứ này ra thì cái gì cũng không có.

Nếu so sánh với ký túc xá thì đương nhiên là không thể bằng được, thế nhưng được sắp xếp cho một căn phòng riêng tư thế này, Tô Ý vẫn rất hài lòng.

Ngay cả Từ Tiểu Cần đang đứng bên cạnh cũng đầy hâm mộ: “Nơi này thoải mái thật đấy, chẳng bị ai quấy rầy cả.”

Vừa nói cô ấy vừa giúp Tô Ý lau chùi rồi đứng lên.

Sau khi đồ đạc được bày hết ra, trong phòng cũng lộn xộn không có nổi một chỗ để đặt chân.

Tô Ý vội vàng để Tiểu Vũ đưa Noãn Noãn về nhà trước.

Tiễn hai đứa bé ra đến cửa, Tô Ý suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng dặn dò Diệp Tiểu Vũ: “Chờ lát nữa về đến nhà thì em nhớ gọi điện thoại cho chú Chu, nói là hôm nay đã có thể dọn đồ trở lại rồi, để hai đứa em đỡ sợ buổi tối ngủ một mình.”

Diệp Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tô Ý: “Chị Tô, sao chị không tự gọi điện thoại cho chú Chu hỏi xem? Có phải hai người cãi nhau không vậy?”

Tô Ý nhếch mép cười một tiếng nói: “Không có đâu, mới vừa rồi chị bận bịu quá nên mới quên mất thôi mà.”

Diệp Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, sau đó cậu bé mới gật đầu đáp ứng.

Mãi đến buổi tối, Tô Ý sau khi bận rộn cả một ngày mới được tắm rửa rồi nằm lên giường.

Nhìn căn phòng vừa xa lạ lại vừa yên tĩnh khiến trong lòng cô đột nhiên lại có chút cảm giác không quen.

Bình thường khi ở chung với hai đứa trẻ thì bầu không khí vốn rất náo nhiệt, mỗi tối đều líu ra líu ríu tới tận lúc ngủ mới có thể yên tĩnh được.

Nhất là tối nào cô cũng được ôm cô bé Noãn Noãn mềm mại ấm áp vào lòng rồi cùng ngủ chung.

Hiện tại ngủ một mình ngược lại khiến cô có chút không kịp thích ứng.

Nhắm mắt yên lặng đã được hồi lâu mà cô lại càng lúc càng tỉnh táo.

Đang lúc Tô Ý lăn qua lộn lại không chìm nổi vào giấc ngủ thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Tô Ý sợ hết hồn rồi hỏi người ngoài cửa là ai, một giây kế tiếp đã nghe được giọng nói của Tiểu Vũ và Noãn Noãn.

“Đã trễ thế này rồi mà sao hai đứa còn tới đây thế?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 119: Chương 119



“Noãn Noãn khóc muốn tìm chị, mãi chẳng chịu ngủ, em và chú Chu dỗ mãi một lúc lâu mà cũng dỗ không nổi.”

Tô Ý nghe vậy thì vội vàng ôm lấy Noãn Noãn, lại nhìn ra hành lang một cái: “Bên ngoài tối như vậy, hai đứa tự đi tới đây một mình sao?”

Diệp Tiểu Vũ lại chỉ chỉ xuống dưới lầu: “Chú Chu đang ở dưới ạ.”

Tô Ý “Ừ” một tiếng, sau đó liếc mắt thật nhanh xuống dưới lầu.

Chỉ thấy có một bóng người quen thuộc đứng dưới ngọn đèn đường dường như cảm nhận được gì đó nên anh chuẩn bị giương mắt nhìn lên trên này.

Tô Ý thấy vậy thì vội vàng dời mắt, tim đập thình thịch.

“Chị biết rồi, giờ cũng muộn giờ rồi nên em mau trở về đi, hôm nay Noãn Noãn ở lại ngủ cùng chị trước đã.”

Vừa nói cô vừa hốt hoảng bế Noãn Noãn trở vào nhà.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Ý lại đi lấy một chậu nước ấm để rửa mặt tới rồi giúp Noãn Noãn lau mặt, làm xong cô mới không nhịn được mà cười nói: “Nhìn xem, trông cô bé khóc nhè thành mặt mèo xinh hơn hay cô bé trắng trắng mềm mềm như hiện tại xinh hơn hả?”

Noãn Noãn cười ngượng nghịu: “Noãn Noãn nhớ chị nên không ngủ được, không nhịn được khóc.”

Tô Ý cưng chiều quẹt một cái trên chóp mũi cô bé: “Em nha, phải đi học mẫu giáo thôi, cũng chẳng sợ anh trai và chú cười nhạo luôn mà.”

Vừa nói cô vừa bọc Noãn Noãn vào chăn của mình, sau đó lại tìm một tư thế thoải mái ôm lấy cô bé.

Noãn Noãn cười khanh khách nói: “Chú nói em có thể tới tìm chị.”

DTV

“Ừ, chú còn nói gì nữa?”

“Chú còn nói, mọi người ai cũng phải học cách thích ứng.”

Tô Ý “Ừ” một tiếng, lời này cũng chẳng hề sai chút nào.

Không riêng gì cô bé mà bản thân cô cũng phải từ từ thích ứng mới được.

Tối ngày hôm qua đã dày vò một trận như vậy rồi nên ngày hôm sau khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Tô Ý ngủ quên, vội vội vàng vàng lay Diệp Noãn Noãn vẫn còn chưa bình minh tỉnh dậy: “Noãn Noãn, hôm nay em có muốn đi ghi danh hay không?”

Đang nói chuyện thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ, là Diệp Tiểu Vũ tới đón Noãn Noãn.

Tô Ý vội vàng mặc quần áo tử tế rồi đi ra mở cửa.

Diệp Tiểu Vũ đang đứng bên ngoài, trong tay còn cầm theo hai hộp cơm: “Chú bảo em lên đón Noãn Noãn, đây là bữa sáng chú bảo em mang theo.”

Tô Ý “Ừ” một tiếng, sau đó cô lại giúp Diệp Noãn Noãn mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt tết b.í.m tóc cho cô bé thật nhanh.

“Chị Tô, lát nữa chị có muốn cùng chúng em đi ghi danh cho Noãn Noãn không?”

Tô Ý ngừng lại một chút, hỏi: “Đoàn trưởng Chu có đi cùng không?”

Tiểu Vũ Có một tiếng: “Chú Chu đang ở dưới chờ ạ.”

Tô Ý lại vội vàng tăng nhanh tốc độ: “Vậy chị không đi đâu, chị còn phải tới nhà ăn nữa, buổi trưa các em tới nhà ăn tìm chị, chị làm món thịt chua ngọt cho hai đứa ăn.”

Nói xong, cô lại nhanh chóng nhét cái bánh bao vào tay Diệp Noãn Noãn: “Mau đi đi, đừng để việc ghi danh bị chậm trễ.”

Nửa đêm hôm qua có gió thổi rất mạnh.

Thế nên chờ đến khi Tô Ý ra cửa thì tiết trời đã mát mẻ hơn không ít.

Mùa thu đã thật sự đến rồi.

Nghe Từ Tiểu Cần nói, mùa thu ở Tây Bắc rất ngắn, mấy ngày nữa có lẽ sẽ phải mặc quần áo dày.

Đến buổi trưa, số lượng người tới cửa sổ bán rau trộn rõ ràng đã ít hơn mùa hè trước đó không ít.

Chuyện này khiến Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa buồn đến mức ngay cả thịt cũng chẳng ăn vào nữa.

“Chị Tô Ý, chị mau nghĩ biện pháp đi chứ! Bây giờ mà đã thành thế này rồi thì đến khi nào mùa đông tới chúng ta làm sao mà sống nổi đây?”

“Đúng vậy, nghe ý tứ của đầu bếp Vương thì mấy món rau xào bên kia chúng ta đừng hòng mơ tưởng đến.”

Tô Ý thấy hiện tại thời cơ cũng đã tới, thế nên cô bảo Trương Thiên Hoa đi tới kho hàng một chuyến: “Lần trước lúc đi lấy đồ, tôi nhớ có có một đống nồi đất đã bị bỏ lại đến mức dính đầy bụi bẩn rồi, anh có còn nhớ không?”
 
Back
Top Bottom