Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 120: Chương 120



Cuộc sống bình đạm tiếp tục trôi qua và không có gì đặc biệt.

Lại đến cuối tuần, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đến Cao gia dạy kèm, bà nội Cao đối đãi với Ôn Duyệt càng thêm nhiệt tình, lời trong lời ngoài đều đang điều tra tình huống trong nhà cô, còn thường xuyên nhắc tới cháu trai lớn của bà ấy.

Ôn Duyệt rất nhanh liền hiểu rõ, cười đáp: “Ba mẹ cháu đều qua đời, hiện tại đang sống với chồng cháu ở phố Nam bên kia.”

Vẻ mặt của bà nội Cao liền thất vọng, “Kết hôn sớm như vậy a……”

Ôn Duyệt cười cười không nói chuyện.

Dạy kèm cho tiểu Tường xong, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đang chuẩn bị rời đi. Cánh cửa đột nhiên từ bên ngoài mở ra, Cao Trí Viễn dẫn theo Ôn Hiểu Ngọc đi vào, trong miệng la hét: “Bà nội, con đưa bạn gái về cho bà xem, sau này bà đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa.”.

“Bà nội, bà……” Ôn Hiểu Ngọc ngoan ngoãn mà gọi người, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy Ôn Duyệt, ngoan ngoãn tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, trừng lớn đôi mắt: “Ôn Duyệt? Sao cô lại ở đây!?”

Ôn Duyệt cũng sửng sốt một chút: “Tôi tới dạy kèm cho người ta.”

“Các người quen biết sao?” Cao Trí Viễn có chút kinh ngạc, sau đó lại nghĩ tới Ôn Duyệt và Ôn Hiểu Ngọc cùng họ với nhau.

“Ừ.” Ôn Duyệt không muốn nhiều lời, cười cười: “Chúng tôi về trước.”

Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ôn Hiểu Ngọc, lôi kéo Lý Niệm Thu tạm biệt bà nội Cao, bước nhanh rời khỏi Cao gia. Thành thật mà nói, ánh mắt của Ôn Hiểu Ngọc nhìn cô có chút đáng sợ, giống như sợ cô cướp đi thứ gì đó vậy.

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu rời đi.

“Trí Viễn, con nói gì?” bà nội Cao nhìn về phía Ôn Hiểu Ngọc, nhìn từ trên xuống dưới: “Đây là bạn gái của con? Làm sao quen biết, đang làm cái gì? Có quen biết với hai cô giáo nhỏ vừa rồi sao?” Một hơi hỏi ra mấy cái vấn đề.

Nhìn thấy Ôn Duyệt, sắc mặt của Ôn Hiểu Ngọc không còn ngọt ngào tự nhiên như trước, mang theo một chút mất tự nhiên: “Bà nội, con là Ôn Hiểu Ngọc, Ôn Duyệt…… Là em họ của con.” Vốn dĩ cô ta không muốn nói, lại sợ đến lúc đó bọn họ sẽ hỏi Ôn Duyệt, cho nên vẫn nói ra quan hệ của hai người.

Bà nội Cao vừa nghe cô ta là chị họ của Ôn Duyệt, vẻ mặt lập tức liền hòa ái lên: “Ai nha, thì ra là chị họ của cô giáo Ôn, trách không được bà nhìn cháu quen mắt như vậy. Em họ của cháu thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Ôn Hiểu Ngọc ừ một tiếng.

“Ai nha, thật đáng tiếc……” bà nội Cao thở dài một tiếng, thấy Ôn Hiểu Ngọc mím môi, rất nhanh liền lướt qua đề tài này, bắt đầu tìm hiểu bối cảnh gia đình Ôn Hiểu Ngọc.

Nghe nói Ôn Hiểu Ngọc hiện tại là học sinh cao trung, bà cảm thấy hài lòng hơn.

“Thành tích của cô giáo Ôn tốt như vậy, thành tích của cháu chắc cũng không kém bao nhiêu đúng không? Sắp đến kỳ thi đại học rồi, cháu định sẽ thi vào trường đại học nào?” bà nội Cao cười ha hả hỏi.

Ôn Hiểu Ngọc có chút bực bội.

Thành tích của Ôn Duyệt tốt thì có liên quan gì đến thành tích của cô ta có tốt hay không? Bà già này vẫn luôn nhắc tới Ôn Duyệt, cô ta thật sự cảm thấy rất phiền, nhưng lại không thể tức giận.

Dù sao Cao Trí Viễn cũng là đối tượng mà cô ta chọn lựa kỹ càng.

Có công việc, cha mẹ ở thành phố đi làm, ông bà nội còn từng làm việc trong chính phủ. Có tiền lại có quan hệ, bản thân Cao Trí Viễn lớn lên cũng không xấu, Ôn Hiểu Ngọc vẫn rất hài lòng. Vì để bắt được Cao Trí Viễn, Ôn Hiểu Ngọc đã phí không ít tâm tư.

“Bà nội, sao bà luôn nhắc đến em họ của Hiểu Ngọc vậy?” Cao Trí Viễn thấy sắc mặt của Ôn Hiểu Ngọc không tốt, giúp đỡ nói một câu: “Cô ấy là cô ấy, em họ của cô ấy là em họ của cô ấy!”

Bà nội Cao liếc nhìn cháu trai lớn một cái, trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, chuyển sang đề tài khác nói chuyện.

Ôn Hiểu Ngọc rõ ràng có chút thất thần, trả lời rất là có lệ.

Vì thế chờ sau khi cô ta rời khỏi, sắc mặt của bà nội Cao lập tức thay đổi, nhìn về phía Cao Trí Viễn: “Tính tình của bạn gái con không bằng cô giáo Ôn.”

“Bà nội, sao bà cứ đem bọn họ ra so sánh, cô giáo Ôn của bà có tốt con cũng không thích, con chỉ thích Hiểu Ngọc.” Cao Trí Viễn không kiên nhẫn nói, “Sau này ở trước mặt Hiểu Ngọc bà đừng nhắc đến em họ cô ấy nữa, chuyện này nếu đổi lại là con, con cũng không vui đâu.”

Bà nội Cao liếc nhìn anh ta một cái: “Được, được, về sau bà nội không nhắc tới nữa.”

Bỏ qua những chuyện khác không nói, Ôn Hiểu Ngọc là học sinh cao trung cũng là một điểm cộng lớn, bà nội Cao tuy rằng thích Ôn Duyệt hơn, nhưng nghĩ đến Ôn Duyệt cũng đã kết hôn, tâm tư muốn làm mai trong lòng bà phai nhạt dần. Bà nói với Cao Trí Viễn, bảo anh ta nỗ lực kết hôn sớm một chút.

Cao Trí Viễn đáp: “Chờ sau khi thi đại học kết thúc rồi nói sau.”

Sau đó Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu lại đến Cao gia dạy kèm vài lần, trong đó có hai lần đụng phải Ôn Hiểu Ngọc, sau đó bà nội Cao với vẻ mặt xin lỗi nói không cần hai cô tới dạy kèm nữa.

Ôn Duyệt đại khái cũng đoán được hẳn là Ôn Hiểu Ngọc đã ở bên trong làm cái gì đó, cô ta luôn luôn không thích cô. Bất quá cô cũng không để ý, không có người này thì vẫn còn những người khác muốn dạy kèm, hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đang đến gần.

“Thi đại học, người đàn ông của cậu cũng không trở lại sao?”

Ôn Duyệt nhìn cuốn sách trong tay, trả lời: “Anh ấy ở Thượng Hải rất bận, không cần phải chạy qua chạy lại.”

Lý Niệm Thu cười cười: “Anh ấy cũng thật may mắn khi cưới được một người vợ hiền như cậu.”

Ôn Duyệt cũng đã quen với những lời trêu ghẹo của Lý Niệm Thu, cô liếc nhìn cuốn lịch trên tủ đầu giường: “Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cậu không khẩn trương sao?”

Lý Niệm Thu bình tĩnh nói: “Chỉ có những lúc kiếm tiền tớ mới cảm thấy khẩn trương thôi.”

Ôn Duyệt nghĩ thầm không hổ là nữ chính a, cô đều có chút khẩn trương, mặc dù cô đã trải qua kỳ thi đại học một lần rồi.

Kỳ thi đại học càng đến gần, không khí trong lớp càng thêm khẩn trương, ngoại trừ Ôn Hiểu Ngọc. Ôn Duyệt thường xuyên nhìn thấy cô ta và Cao Trí Viễn hẹn hò ở trên phố, có chút nghi ngờ, không nghĩ tới Ôn Hiểu Ngọc đối với kỳ thi đại học lại tự tin như vậy.

Một tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Lý Niệm Thu nhìn Ôn Duyệt vẫn còn đang ở nhà, nhướng mày: “Sao không gọi điện thoại cho người đàn ông của cậu?”

“Hả? Trước đó anh ấy đã nói tuần này anh ấy sẽ rất bận, có thể sẽ không nhận được điện thoại.” Ôn Duyệt chớp chớp mắt, “Cũng sắp thi đại học rồi, chờ thi đại học kết thúc rồi gọi điện thoại.”.

Lý Niệm Thu suy tư.

Còn bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Ba ngày.

Hai ngày.

Một ngày.

Chỉ còn một ngày nữa là thi đại học. Hôm nay trường học cho nghỉ, để học sinh điều chỉnh lại tâm trạng và trạng thái chuẩn bị thi đại học.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 121: Chương 121



Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở trong nhà nghỉ ngơi, mới vừa ăn cơm trưa xong, quyết định đi dạo đến thư viện. Ngày hôm qua trời mưa nhỏ, hôm nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu mặc áo tay dài chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mở cửa sân ra, Ôn Duyệt liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Ôn Duyệt sửng sốt, cảm giác giống như xuất hiện ảo giác: “…… Chu Diệu?”

“Ừ, là anh.”

Chu Diệu mặc áo sơ mi trắng mà Ôn Duyệt đã làm cho anh hồi năm ngoái, sắc mặt hơi mệt mỏi, tóc cũng có chút lộn xộn. Trong mắt anh tựa hồ không nhìn thấy Lý Niệm Thu ở bên cạnh, lập tức đi đến trước mặt Ôn Duyệt, hơi hơi cúi người, đặt cằm lên trên vai Ôn Duyệt, giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Lý Niệm Thu rất thức thời xoay người đi vào trong sân.

Ôn Duyệt lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lưng Chu Diệu: “Sao anh lại trở về?”

“Thi đại học, một việc quan trọng như vậy sao anh có thể bỏ lỡ chứ.” Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, buông Ôn Duyệt ra lui về sau hai bước: “Em vừa định đi đâu?”

“Thư viện.” Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Chu Diệu, Ôn Duyệt có chút đau lòng, nhưng hơn hết là cô rất vui, “Anh ăn cơm chưa?”

Chu Diệu lắc đầu: “Anh không đói lắm.”

“Vậy anh về phòng nghỉ ngơi đi, lão Phương và Nhậm Nghiệp Lương không trở về sao?” Ôn Duyệt nghiêng người, lôi kéo ống tay áo của Chu Diệu đi vào phòng.

Chu Diệu: “Không có, bọn họ không cần trở về.”

Chu Diệu thật sự là mệt muốn c.h.ế.t rồi, về phòng ngồi ở mép giường chưa nói được hai câu liền dựa vào tường ngủ rồi.

Ôn Duyệt nhìn anh, thở dài, lại nhẹ nhàng cười cười, giơ tay sờ sờ tóc của Chu Diệu.

Chu Diệu ngủ một giấc này trực tiếp ngủ tới buổi tối.

Ăn cơm chiều xong, tắm rửa, hai người lại về phòng.

Ôn Duyệt muốn hỏi Chu Diệu chuyện của bọn họ ở Thượng Hải, kết quả còn chưa mở miệng đã bị Chu Diệu ngăn lại: “Ngày mai thi đại học, buổi tối đi ngủ sớm một chút, có chuyện gì đợi thi xong rồi lại nói.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Diệu, Ôn Duyệt chỉ có thể đồng ý.

Ở niên đại này, không có di động máy tính, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Ôn Duyệt vẫn luôn rất cố định, mỗi ngày khoảng 8-9 giờ sẽ đi ngủ, buổi sáng 5-6 giờ thức dậy. Đến giờ liền buồn ngủ, đến giờ liền thức dậy, đồng hồ sinh học rất cố định.

Ngày hôm sau Ôn Duyệt thức dậy, phát hiện Chu Diệu đã thức đậy từ lâu, bà nội Phương cũng vậy, cơm sáng cũng đã chuẩn bị xong.

Bà nội Phương hòa ái mà cười cười, nhìn Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nói cố lên.

Ăn cơm sáng xong, thấy đã gần đến giờ, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu còn có Chu Diệu liền đi ra ngoài. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở cùng một phòng thi, chỗ ngồi cũng liền kề nhau, hai ngày phải thi tổng cộng bảy môn.

Dù sao thời gian của Chu Diệu cũng tương đối eo hẹp. Buổi sáng ngày Ôn Duyệt thi xong, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi chiều anh liền mua vé xe lửa trở lại Thượng Hải.

Tuy nói bên kia có Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào, nhưng hai người bọn họ so với anh thì vẫn còn quá non nớt, Chu Diệu không yên tâm. Chờ sau khi Ôn Duyệt thi xong, anh không dám chậm trễ liền trực tiếp trở về.

Ôn Duyệt còn phải chờ Lộ Lộ và Tưởng Đông thi xong và được nghỉ.

Kỳ nghỉ của học sinh cấp hai và tiểu học muộn hơn muộn chút, đại khái là sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ khoảng một tuần. Nhưng bởi vì Phương Lộ Lộ và Lý Tưởng Đông muốn chuyển trường đến Thượng Hải bên kia cho nên việc cần chuẩn bị có chút nhiều.

Khi có kết quả thi đại học, Ôn Duyệt mới quyết định thời gian đến Thượng Hải.

Không ngoài ý muốn, Lý Niệm Thu đã giành được hạng nhất thành phố, thành tích của Ôn Duyệt cũng không kém, chỉ thua Lý Niệm Thu bốn điểm. Hai người đều thi đậu vào nguyện vọng một đại học Thượng Hải, hơn nữa bởi vì có thành tích tốt nên được miễn học phí đại học!

Khi thành phố khua chiêng gõ trống đến Hồng Sơn thôn thông báo cho Lý gia tin tức tốt này, Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt đã sớm lên chiếc xe lửa màu xanh đến Thượng Hải.

Bọn họ không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ mang những quần áo cần thiết để thay, đi lại nhẹ nhàng.

Dù sao hiện tại thời tiết cũng nóng, mang nhiều đồ như vậy, lại có người già và trẻ em đi cùng như vậy rất phiền toái.

Ôn Duyệt vẫn là lần đầu ở niên đại này đi xe lửa màu xanh, đương nhiên không có tiện lợi và thoải mái như tàu cao tốc hay là máy bay ở đời sau. Trên xe lửa lại tràn ngập mùi lạ, còn may là có thể mở cửa sổ, nếu không Ôn Duyệt cảm thấy bản thân còn chưa tới Thượng Hải thì đã nghẹn c.h.ế.t trên xe lửa.

Nhà vệ sinh trên xe lửa cũng rất dơ, Ôn Duyệt đi một lần, sau đó tình nguyện không ăn và uống ít nước, không muốn lại đi nhà vệ sinh lần nữa.

Cứ như vậy ở trên xe lửa ba ngày, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Ôn Duyệt không có đưa mọi người xuống xe ngay mà đợi những người khác đi gần hết cô mới nắm tay Phương Lộ Lộ mang theo bà nội Phương đi ra xe lửa màu xanh.

Không khí bên ngoài rất trong lành và có rất nhiều người.

Nhìn dòng người đông đúc, mấy người Ôn Duyệt đi theo đám đông ra ngoài cổng. Ngoài cổng có rất nhiều người nhưng liếc mắt một cái cô liền nhìn thấy Chu Diệu đứng trong đám người.

Anh cao hơn rất nhiều so với những người xung quanh, mặc áo sơ mi và quần jean, mặt mày thâm thúy. Thoạt nhìn ánh mắt mang theo vài phần sung sướng và kích động, môi mỏng nhếch lên, trên mặt hiện rõ ý cười.

Anh giơ cánh tay thon dài mạnh mẽ vẫy vẫy, bên cạnh là hai người Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.

Đôi mắt của Ôn Duyệt lập tức cong lên, cô cùng mấy người Lý Niệm Thu đi tới, lúc chuẩn bị tới gần cô tăng tốc bước chân nhào vào lòng anh.

Chu Diệu cười cười, nhẹ nhàng tiếp được cô.

“Nhớ anh không?”

“Nhớ anh.”

Hai người đồng thời mở miệng..

Chu Diệu sửng sốt hai giây, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh muốn nói lại thôi, qua hai phút mới thúc giục: “…… Anh, nếu không chúng ta trở về rồi lại ôm?” Về nhà có nhiều thời gian hơn, cũng không có người, muốn ôm thế nào thì ôm a!

Ôn Duyệt có chút ngượng ngùng đẩy đẩy Chu Diệu.

Chu Diệu lúc này mới buông người ra, tự nhiên mà nắm lấy tay cô, liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh nói: “Xe đang chờ ở bên ngoài, đi thôi, trước tiên đưa mọi người về nhà tắm rửa nghỉ ngơi hai ngày.”

Anh biết ngồi xe lửa rất mệt, phỏng chừng cũng không có tâm trạng ăn uống cái gì.

Chu Diệu và Ôn Duyệt đi rất chậm, dừng ở cuối cùng, im lặng hai phút, anh mới dẫn đầu mở miệng, thấp giọng nói: “Sau này chúng ta sẽ không xa nhau lâu như vậy nữa.” Có quỷ mới biết trong khoảng thời gian này anh đã phải chịu đựng như thế nào.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 122: Chương 122



Mỗi ngày ngoại trừ công việc thì chính là công việc, căn bản là không muốn dừng, dừng lại liền muốn trở về tìm cô.

Ôn Duyệt nhìn vào đôi mắt đen của Chu Diệu mỉm cười mà đáp: “Sẽ không.”

Khóe môi Chu Diệu cong lên, nắm tay cô càng chặt hơn.

Ừ, sẽ không.

Ba người Chu Diệu đưa Ôn Duyệt và những người khác đến nơi họ ở.

Chỗ ở của bọn họ có chút đơn sơ hẻo lánh, vừa mang giúp hành lý Nhậm Nghiệp Lương vừa giải thích: “Miếng đất mà chúng tôi mua vừa mới xây xong, bên trong vẫn còn trống, sau khi mọi thứ đều hoàn thành chúng ta sẽ dọn đến đó. Trong khoảng thời gian này phải để chị dâu chịu chút ủy khuất sống tạm ở đây, đừng nhìn nơi này đơn sơ nhưng mọi thứ cần có đều có.....”

Ôn Duyệt cười cười nói: “Không sao, tôi không kén chọn.”

Nhà ở nông thôn cũng đã từng ở rồi sao còn có thể kén cá chọn canh.

Dù nhìn bên ngoài căn nhà này có vẻ đơn sơ, nhưng bên trong có điện, nước, nhà vệ sinh và vòi tắm hoa sen nữa! Ôn Duyệt nhìn thấy vòi tắm hoa sen kia thật sự có chút kinh ngạc, gấp không chờ nổi mà muốn tắm rửa một cái.

Ở trên xe lửa ba ngày, cô cảm giác được chính mình đều rất hôi.

“He he, chị dâu, chị có biết đây là cái gì không? Cái này dùng để tắm rửa……” Nhậm Nghiệp Lương vừa định khoe khoang, đã bị Chu Diệu đạp một cái.

Chu Diệu từ trên cao nhìn xuống mà liếc anh ta, ngữ khí nhàn nhạt: “Còn cần chú phải nói? Lăn ra chỗ khác.”

Nhậm Nghiệp Lương kêu lên một tiếng, quay đầu dẫn theo hai chị em Lý Niệm Thu đi đến một gian phòng khác, nghĩ thầm anh ta đổi người khác khoe khoang còn không được sao?

Phương Thạch Đào nhìn thấy một màn như vậy bĩu môi, thật đáng đời, biết rõ Diệu ca và chị dâu đã lâu rồi không gặp nhau mà còn muốn chen vào giữa làm bóng đèn. Diệu ca không đá bay cậu ta là đã rất tốt rồi.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Chu Diệu và Ôn Duyệt.

Ôn duyệt đánh giá căn phòng.

Trong phòng trang trí rất đơn giản, ngoại trừ các đồ vật cần thiết ra thì không còn gì khác, rất sạch sẽ, hẳn là đã được dọn dẹp rồi.

“Muốn tắm rửa không?” Chu Diệu hỏi.

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Muốn.”

“Anh dạy cho em dùng cái này.” Chu Diệu ho nhẹ một tiếng, kỹ càng tỉ mỉ giải thích cách sử dụng của vòi tắm hoa sen.

Ôn Duyệt tuy là biết dùng như thế nào, nhưng cũng không nói chuyện, mỉm cười mà nhìn Chu Diệu ở bên cạnh dùng giọng nói trầm thấp nghiêm túc giải thích.

“Đã biết chưa?”

“Biết rồi.”

Chu Diệu “à” một tiếng, trên mặt nhanh chóng hiện lên một tia thất vọng. Nhanh như vậy liền biết…… Anh còn muốn cầm tay chỉ dạy nữa. Bất quá nghĩ đến Ôn Duyệt ngồi xe mệt nhọc mấy ngày nay, anh thu hồi lại vẻ thất vọng, đem phòng tắm nhường lại cho cô tắm rửa.

Ôn Duyệt thoải mái dễ chịu gội đầu tắm rửa, lúc ra ngoài Chu Diệu lấy máy sấy tóc sấy khô mái tóc ướt dầm dề của cô. Cô vốn là muốn tâm sự với Chu Diệu, kết quả mới sấy tóc được một nửa cô liền ngủ, vẫn là Chu Diệu ôm cô lên giường.

Khi Ôn Duyệt tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Chu Diệu ngồi ở trên bàn, trong tay cầm một phần tư liệu cau mày xem.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, che khuất đôi mắt đen sâu thẳm, trông rất văn nhã.

Bộ dáng này…… Thật sự có hương vị văn nhã bại hoại.

“Tỉnh rồi?” Dường như nhận thấy ánh mắt từ bên cạnh, Chu Diệu nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt vẫn đeo kính, trong tay vẫn cầm văn kiện, môi mỏng khẽ mở thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan nam tính đẹp trai của anh càng thêm tinh xảo góc cạnh, con ngươi đen sâu thẳm phía sau tròng kính như là một hố đen có thể cuốn lấy trái tim của người khác.

Ôn Duyệt một chút cũng không đói bụng, trong đầu hiện ra bốn chữ to: Tú sắc khả cơm.

Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Diệu vẫy vẫy tay.

Chu Diệu nhướng mày, rất nghe lời mà đứng dậy đi tới, “Làm sao vậy?”

Ôn Duyệt nằm nghiêng ở mép giường, nhìn Chu Diệu đang cúi người tới gần, cánh tay trắng nõn tinh tế từ trong chăn mỏng vươn ra ôm lấy cổ của Chu Diệu câu xuống.

Chu Diệu tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không giãy giụa, thuận theo lực kéo của cô tiến lại gần. Cảm nhận được sự ấm áp trên môi, anh mở mắt ra, con ngươi nháy mắt phóng đại, thoạt nhìn có chút ngốc.

Ôn Duyệt cũng không nhắm mắt, đối diện với đôi mắt đang dại ra của Chu Diệu, đôi mắt cong lên, lui về sau một chút, nghiêm túc nói: “No rồi.”

“……”

Chu Diệu lấy lại tinh thần, cười như không cười mà nhìn qua, giọng nói có chút khàn khàn: “Mới vậy đã no rồi? Ăn nhiều thêm một chút.”

Nói xong, Chu Diệu chế trụ sau ót của Ôn Duyệt, tiến lại gần

Anh giống như một chú chó, cắn gặm trên môi một cách vô tổ chức, lực đạo lại có hơi lớn. Ôn Duyệt bị đau kêu lên, cánh môi mở ra, Chu Diệu lập tức xông vào, một tay ở sau đầu cô khễ ấn, tay còn lại ở phía sau cổ vu.ốt ve qua lại.

Trên tay anh có kén, sờ có chút ngứa, Ôn Duyệt theo bản năng rụt rụt cổ.

Chu Diệu cho rằng cô muốn chạy, vốn động tác đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên kịch liệt không ít, trên tay dùng sức khống chế.

Không biết qua bao lâu, Ôn Duyệt cảm giác mình sắp mất đi tri giác, Chu Diệu mới lùi về sau, lại tiến tới hôn lên mặt cô hai cái, một đường hôn đến vành tai, phát ra tiếng th.ở d.ốc trầm thấp.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai khiến Ôn Duyệt co rúm người lại.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Chu Diệu khàn khàn, tay dịch đến vòng eo mảnh khảnh của cô, mang theo vài phần ẩn nhẫn kiềm chế kéo cô ôm vào lòng.

Ôn Duyệt đã nhận ra cái gì, đôi mắt phiếm hồng vì vừa rồi hít thở không thông lúc này đang cong lên, giơ tay ôm lấy cổ Chu Diệu.

Cứ ôm như vậy không biết bao lâu, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.

“Anh, chị dâu, hai người tỉnh chưa? Đi ra ngoài ăn cơm a!” Giọng nói của Nhậm Nghiệp Lương từ ngoài cửa truyền vào.

Chu Diệu đáp lại một câu, lại ôm hai phút mới buông tay ra, nói câu đi nhà vệ sinh rồi bước nhanh đi về phía nhà vệ sinh.

Ôn Duyệt lại cười hai tiếng, chậm rãi đứng dậy thay quần áo.

……

Lúc bọn họ ra ngoài thì đã gần 8 giờ.

Ban đêm ớ Thượng Hải đèn đuốc sáng trưng, trên đường phố có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ ăn mặc thời thượng đi qua. Hai bên đường phố có rất nghiều cửa hàng, còn có rất nhiều quầy hàng ăn vặt làm người ta xem hoa cả mắt.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 123: Chương 123



Bọn họ vào một nhà hàng, tùy tiện gọi vài món ăn đơn giản, ăn xong lại đi dạo một lát rồi trở về nhà nghỉ ngơi.

Ở trên xe lửa ba ngày quả thật rất mệt, Ôn duyệt trở về tắm rửa một cái, đầu dính vào gối không bao lâu liền ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Duyệt phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình cô, bà nội Phương nói mấy mấy người Chu Diệu trời còn chưa sáng đã ra ngoài rồi. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu ở nhà đợi rất nhàm chán, liền dẫn theo Lý Tưởng Đông, bà nội Phương và Lộ Lộ đi ra ngoài dạo hai vòng.

Thượng Hải phát triển rất nhanh, có rất nhiều tòa cao ốc building mang bóng dáng của đời sau, trên đường rất nhiều nam nữ trang điểm ăn mặc đều rất thời thượng. Váy hai dây, quần đùi váy ngắn, quần jean, áo sơmi các loại……

Sau khi đi dạo trở về Lý Niệm Thu nói: “Không hổ là Thượng Hải, khắp nơi đều có cơ hội kiếm tiền.”

Ôn Duyệt: “?” A? Sao cô lại không cảm nhận được, chẳng lẽ chỉ có nữ chính mới cảm thụ được văn hóa đời sống của Thượng Hải trong thời đại này.

Giữa trưa ba người Chu Diệu mặt xám mày tro trở lại, bọn họ giống như vừa mới lăn lộn trong một đống tro bụi. Ăn cơm trưa đơn giản, ba người lại vội vàng ra cửa, mãi cho đến bảy tám giờ tối mới trở về.

“Sao lại mệt như vậy?” Ôn Duyệt có chút đau lòng.

Chu Diệu cười cười, “Sắp xong rồi, chờ bận xong đợt này anh dẫn em đi Hương Giang chơi.” Anh vẫn còn nhớ rõ lời hứa mà anh đã nói khi trở về trước đây.

“Được nha.” Ôn Duyệt cong cong đôi mắt, nói các cô hôm nay đã ra ngoài đi dạo.

Trò chuyện một lát cô phát hiện Chu Diệu không có âm thanh, ngước mắt nhìn thấy, anh nhắm hai mắt, lông mi xanh đen hơi hơi run rẩy, đã ngủ rồi. Nhìn dưới mắt Chu Diệu một màu xanh đen, Ôn Duyệt thở dài một tiếng, đứng dậy lướt qua Chu Diệu tắt đèn bàn.

Thẳng đến nửa tháng sau, mấy người Chu Diệu mới bận xong, nghỉ ngơi hai ngày lấy lại tinh thần, bọn họ liền lên tàu thủy đi Hương Giang.

Hương Giang so với Thượng Hải càng thêm phồn hoa thời thượng, những ngôi nhà cao thấp đan xen nhau, người đến người đi rất đông. Mọi thứ bên đây rẻ hơn nhiều so với Thượng Hải, bọn họ ở lại Hương Giang tổng cộng bốn ngày.

Dù sao ở Thượng Hải bên này vẫn còn có việc.

Sau khi trở về lại vội vàng tìm trường học cho Phương Lộ Lộ và Lý Tưởng Đông, việc chuyển trường từ thành phố khác đến đây rất phiền toái, may mà Chu Diệu ở Thượng Hải hơn nửa năm, quen biết được không ít người, tốn một chút tiền để làm thủ tục cho hai đứa, còn lại chỉ chờ ngày khai giảng thôi.

Sau đó Chu Diệu còn dẫn Ôn Duyệt tham gia mấy bữa tiệc, đều là những nhân vật có quyền có thế ở Thượng Hải. Muốn bất động sản của Chu Diệu bán chạy thì nhất định phải có quan hệ tốt với những người này.

Nhìn Chu Diệu đang nói chuyện với người khác một cách trầm tĩnh không biểu lộ cảm xúc, lúc này Ôn Duyệt mới nhận ra anh đã đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với chàng trai trẻ trước đây tính tình táo bạo nóng nảy, một lời không hợp liền đen mặt.

Anh đã nhanh chóng rút đi vẻ non nớt, trở nên thành thục nội liễm, một sự thay đổi quá lớn làm Ôn Duyệt nhìn đến ngỡ ngàng. Thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Chu Diệu, cô mới phản ứng lại, trong lòng thở dài nghĩ Chu Diệu thật sự đã rất cố gắng. Cô cũng không thể kéo chân sau.

Ôn Duyệt bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ không nhanh không chậm, dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác. Cô đang lợi dụng ưu thế của bản thân, rất nhanh liền đánh vào vòng vây của các vị phu nhân. Những phu nhân này đa số đều có con, tụ tập lại không phải trò chuyện về chồng mình thì là về con mình, và thành tích lại càng là vấn đề quan trọng.

Ôn Duyệt nghĩ tới điều gì đó, nhưng cũng không nói gì, về nhà lập tức liền lôi kéo Lý Niệm Thu, hai người ở trong phòng lẩm nhẩm lầm nhầm trò chuyện gần hai giờ, sau đó vẻ mặt tươi cười đi ra.

Chu Diệu có chút tò mò: “Các em đang nói chuyện gì vậy?”

“Bí mật.” Ôn Duyệt giảo hoạt mà chớp chớp mắt, “Sau này sẽ nói cho anh biết.”

Chu Diệu nhướng mày: “Thần bí như vậy?”

Ôn Duyệt cong cong đôi mắt.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày cô đều lôi kéo Lý Niệm Thu ra ngoài. Dù sao Chu Diệu vừa ra ngoài không bao lâu hai người các cô cũng liền ra ngoài, giữa trưa trở về ăn cơm, cơm nước xong lại ra ngoài.

Ngay từ đầu Chu Diệu còn không biết hai người lại đang làm gì, mãi về sau có một vị lão tổng nói với anh: “Chu tổng, vợ cậu thì ra là sinh viên đại học Thượng Hải? Thật lợi hại a, con trai của tôi thành tích nát nhừ, hai ngày này được vợ cậu và chị em tốt của vợ cậu dạy kèm, thành tích đã được nâng cao không ít.....” Sau đó lập tức đặt hai căn nhà.

Lúc này Chu Diệu mới biết mấy ngày nay Ôn Duyệt đang bận làm cái gì, anh sửng sốt hai giây, chợt cười cười. Về nhà liền ôm Ôn Duyệt g*m c*n tới mười phút.

Lúc này Ôn Duyệt mới nói cho anh, cô và Lý Niệm Thu quyết định hợp tác mở một công ty giáo dục chuyên dạy kèm cho trẻ em. Trước mắt đang còn trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, vừa có thể giúp Chu Diệu vừa đặt nền móng cho công ty của họ, một công đôi việc!

Phương án cụ thể là Lý Niệm Thu nghĩ, cô chỉ là phụ trách truyền lại tin tức thôi.

“Vậy cũng rất lợi hại.” Chu Diệu đặt cằm l*n đ*nh đầu Ôn Duyệt, phía trên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Em giúp anh một việc lớn như vậy, anh nên báo đáp em thế nào đây?”

Ôn Duyệt im lặng, nghiêng đầu nhìn vào trong mắt Chu Diệu: “Lấy thân báo đáp?”

“Được thôi.” Chu Diệu nhướng mày, một bộ dáng em kiếm lời lớn, “Vậy lấy thân báo đáp đi.”

Đầu tháng chín, bắt đầu khai giảng.

Đại học khai giảng, Chu Diệu dành thời gian cả ngày để đưa Ôn Duyệt đến trường. Chuyên ngành của cô là khoa ngoại ngữ, còn chuyên ngành của Lý Niệm Thu là khoa tài chính, cũng không biết có phải vì gần gũi với nữ chính hay không mà hai người được phân vào cùng một ký túc xá.

Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu vừa mới bắt đầu sống tại ký túc xá của trường, đã gặp được nhiều bạn cùng lớp có tính cách tốt, sau đó đã lặng lẽ lựa chọn.

Đúng vậy, họ đang lựa chọn nhân viên cho công ty giáo dục của mình.

Cũng không thể chỉ có hai người các cô làm giáo viên, tất nhiên là phải chọn thêm nhiều người, phải chọn những người có thành tích tốt và tính cách tốt.

Dưới sự chọn lựa kỹ lưỡng của hai người, họ đã chọn được khoảng mười người, cuối cùng chỉ có mười người này đồng ý đến, nhưng trong giai đoạn đầu cũng đủ dùng.

“Cơ sở giáo dục” của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã trở nên nổi tiếng trong vòng của các vị phu nhân. Về thành tích của con cái, luôn là điều cha mẹ quan tâm nhất, nhưng nếu có một chút tiền, họ sẵn lòng chi tiền để thuê gia sư cho con mình.

Sau khi tuyển được nhân viên, cứ như vậy, cơ sở giáo dục của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu liền bắt đầu.

Ôn Duyệt không am hiểu quản lý, vì vậy công việc quản lý liền giao cho Lý Niệm Thu.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 124: Chương 124



Dù sao cũng là nữ chính, ở phương diện này cô ấy rất có thiên phú, không chỉ quản lý mọi việc có trật tự mà còn lập kế hoạch cho sự phát triển trong tương lại của công ty một cách hợp lý. Quảng cáo trên truyền hình, quảng cáo trên báo, mời ngôi sao nổi tiếng ở Hương Giang làm đại diện quảng cáo.....

Dưới sự quảng bá rầm rộ như vậy, cơ sở giáo dục Niệm Duyệt lập tức nổi tiếng ở Thượng Hải, phụ huynh học sinh đến đăng ký xếp thành một hàng dài.

Tòa nhà của Chu Diệu rất phù hợp để làm một cửa hàng, anh cố ý để lại ba tầng cho công ty của các cô, miễn phí thu tiền và coi đây là một khoản đầu tư, cổ phần được tính cho Ôn Duyệt. Cô được xem như là bà chủ của công ty giáo dục, đợi công ty đi vào quỹ đạo, cho dù cô chỉ nằm nhà và không làm gì thì mỗi tháng vẫn có thể thu được không ít tiền.

Với sự nổi tiếng của công ty, ngày càng có nhiều giáo viên đến ứng tuyển, và với sự gia tăng này, số lượng học sinh cũng tăng lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt hai năm qua đi.

Công ty bất động sản của Chu Diệu đã trở nên nổi tiếng ở Thượng Hải, mà cơ sở giáo dục Niệm Duyệt của Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu cũng phát triển không ngừng.

Mấy năm nay Lý Niệm Thu thay đổi rất lớn, cô ấy đã cắt đi mái tóc dài mà cô ấy vẫn luôn giữ, thường xuyên mặc những bộ vest sang trọng tham gia các buổi tiệc và phỏng vấn. Bộ dáng trầm ổn bình tĩnh lại uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ.

So sánh thì Ôn Duyệt cũng không thay đổi nhiều.

Theo số lượng giáo viên trong cơ sở ngày càng tăng, Ôn Duyệt không cần phải làm kiêm chức giáo viên nữa. Bản thân cô là một trạch nữ, với sự hỗ trợ của Chu Diệu và Lý Niệm Thu, cô đã mở một số phòng trưng bày tư nhân.

Thậm chí tranh của cô còn có thể bán được không ít tiền, ở trong giới nghệ thuật cũng tích lũy được rất nhiều danh tiếng.

Sinh nhật của Ôn Duyệt là vào tháng ba.

Thời tiết ở Thượng Hải dù là mùa xuân hay mùa đông cũng không quá lạnh, sinh nhật của cô cũng là một ngày nắng đẹp, ấm áp. Trong thời tiết tốt như vậy, Ôn Duyệt bị Chu Diệu kéo đi lãnh chứng.

Ôn Duyệt mặc một chiếc váy dài màu sáng, mái tóc uốn sóng thả ở hai bên, trên mặt trang điểm nhẹ, mỉm cười nhìn vào ống kính. Trong khi đó, Chu Diệu mặc một bộ vest màu đen, đã thành thục hơn rất nhiều, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười rạng rỡ.

Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ nhìn qua rất tự nhiên cũng thực là cảnh đẹp ý vui.

Chu Diệu đã hưng phấn cả ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày vợ anh đủ tuổi đi lãnh chứng! Có trời mới biết mấy năm nay anh đã trải qua như thế nào, sợ ngày nào đó vợ anh liền đổi ý không muốn cùng anh lãnh chứng, chạy trốn theo người đàn ông khác.

“Tháng 5 tổ chức hôn lễ, được không?” Chu Diệu cầm giấy kết hôn vừa mới ra lò, hận không thể ở trước mặt mọi người khoe khoang một phen.

Tuy rằng bọn họ đã tổ chức tiệc ở quê nhà, nhưng tiệc rượu kia thật sự quá đơn sơ, Chu Diệu không nỡ để Ôn Duyệt chịu ủy khuất, nên dự định tổ chức hôn lễ lần nữa! Hộ khẩu của bọn họ đã được chuyển đến Thượng Hải, ở bên này cũng quen không ít bạn bè, mỗi năm ngoại trừ trở về cúng tế cha mẹ tổ tiên thì cơ bản là không trở về, dù sao ở quê cũng không có người vướng bận.

Ôn Duyệt mỉm cười đáp: “Được.”

Chu Diệu đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng hình ảnh trong ngày hôn lễ, “Anh sẽ mua cho em váy cưới xinh đẹp nhất, nhẫn kim cương lớn nhất....”

Anh đã sớm đặt khách sạn 5 sao tốt nhất ở Thượng Hải, ngoại trừ hai chị em Lý Niệm Thu, còn có bà nội Phương, Lộ Lộ, Nhậm Nghiệp Lương, Phương Thạch Đào và một vài người khác phải mời, anh còn mời một số bạn bè có quan hệ tương đối tốt đến tham gia tiệc sinh nhật.

Tiệc sinh nhật cũng không có nhiều người, đều là những người quen thuộc và có mối quan hệ tốt nhất, thân mật nhất.

Chu Diệu cuối cùng cũng có chỗ để khoe khoang, từ lúc bắt đầu tiệc sinh nhật, anh vẫn luôn cầm giấy kết hôn đi vòng quanh trước mặt mọi người, im lặng khoe khoang.

Bọn họ thật sự chịu không nổi, bắt đầu thay phiên chuốc rượu Chu Diệu, Ôn Duyệt liền ở bên cạnh mỉm cười mà nhìn.

“Nhìn thấy hai ngươi hạnh phúc như vậy, tớ cũng muốn yêu đương.” trên mặt Lý Niệm Thu nở nụ cười nhàn nhạt. Từ khi sự nghiệp của cô ấy càng ngày càng thành công, nụ cười trên mặt càng ngày càng khó thấy, bình thường đều là một bộ dáng xụ mặt nghiêm túc.

Chỉ khi ở trước mặt Ôn Duyệt và Lý Tưởng Đông, cô ấy mới thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

Nghe Lý Niệm Thu nói như vậy, Ôn Duyệt đột nhiên có chút chột dạ.

Nam chính của Niệm Thu…… Lúc này hẳn là đang ở đại học thủ đô……

Không cùng nam chính ở bên nhau, Niệm Thu sẽ không độc thân cả đời chứ? Nếu đây là điều mà cô ấy muốn thì không sao, nhưng nếu cô ấy không muốn độc thân, Ôn Duyệt cảm thấy mình phải chịu một chút trách nhiệm.

Đến lúc đó cô sẽ bảo Chu Diệu chú ý một chút xem có người đàn ông nào chất lượng cao hay không?

Ôn Duyệt thu liễm suy nghĩ, cười nói: “Nói đi, có vừa ý ai không?”

Cô cho rằng Lý Niệm Thu sẽ nói không có, kết quả lại nhìn thấy cô ấy suy nghĩ hai giây, nói câu: “Còn đang quan sát.”

Ôn Duyệt lập tức liền tò mò: “Là ai? Tớ có quen không?”

“Cậu không quen đâu, nếu là có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu biết.” Lý Niệm Thu nói xong liền thay đổi đề tài, rõ ràng là không muốn nói nhiều.

Ôn Duyệt chỉ có thể tạm thời gác lại tò mò trong lòng.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Diệu có chút say, được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đưa về phòng.

“Uống nhiều như vậy.” Ôn Duyệt nhỏ giọng nói hai câu, đổ nước chuẩn bị lau mặt cho Chu Diệu.

Mới vừa lau xong chuẩn bị đem khăn lông cất đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại, ngã vào trên người anh. Chu Diệu tuy rằng bận rộn nhưng dáng người vẫn được quản lý rất tốt, cơ n.g.ự.c cơ bụng một cái cũng không thiếu.

Có lẽ là anh biết Ôn Duyệt thích, nắm tay của Ôn Duyệt luồn vào dưới vạt áo sơ mi của mình, đặt trên cơ bụng, cười hỏi: “Hình như em rất thích sờ chỗ này, cảm giác thế nào?”.

Mấy năm nay tuy rằng hai người vẫn luôn không làm tới bước cuối cùng, nhưng tất cả những cái khác đều đã làm qua. Cảm xúc ngượng ngùng chỉ tồn tại vài giây liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ôn Duyệt sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, “…… Cũng tạm được.”

“Chỉ tạm được thôi à?” Chu Diệu rõ ràng không hài lòng với cách nói này, mày hơi hơi nhăn lại.

Anh buông tay Ôn Duyệt ra, đôi tay nhẹ nhàng dùng sức trực tiếp ôm cô lên, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn này vừa mạnh mẽ, nồng nàn lại dịu dàng. Càng hôn anh càng ôm cô chặt hơn, tựa hồ muốn đem cô nhập vào thân thể.

Ôn Duyệt vẫn chưa biết cách hít thở, bị hôn đến tay chân nhũn ra, ý thức đều có chút mơ hồ..

Mơ mơ hồ hồ cảm giác được Chu Diệu rời đi trong chốc lát, ngay sau đó trước mắt tối lại, trong phòng đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên chiếc giường đôi rộng lớn.

Chu Diệu lôi kéo tay của Ôn Duyệt đặt ở trước người, giọng nói khàn khàn: “Cúc áo, giúp anh cởi ra.”

Trong bóng đêm anh càng trở nên sâu sắc và hấp dẫn.

Ôn Duyệt nhẹ nhàng c.ắn môi dưới, ngón tay mảnh khảnh s.ờ s.oạng hướng lên trên.

……

Đêm còn rất dài.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 125: Chương 125



Lý Niệm Thu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn mới có thể quen biết Ôn Duyệt. Cô đã trải qua cuộc sống mười mấy năm không mấy tốt đẹp, ngay cả khi cha mẹ còn sống, cô cũng phải sống trong sự áp lực vì lòng ngu hiếu của bọn họ.

Sau khi cha mẹ qua đời, cô bị bắt phải nhanh chóng trưởng thành, cùng với bà Lý xảy ra vô số cuộc đối đầu, cuối cùng miễn cưỡng được ở lại trong nhà.

Tình huống của Ôn Duyệt và cô cũng không khác nhau lắm, Lý Niệm Thu vốn cho rằng hai người sẽ cảm thông lẫn nhau, nhưng đáng tiếc khi đó tính tình của Ôn Duyệt cũng không tốt.

Cuối cùng các cô càng lúc càng xa.

Thẳng đến khi Ôn Duyệt và Chu Diệu kết hôn.

Kỳ thật Lý Niệm Thu luôn mơ hồ có một cảm giác, Ôn Duyệt sau khi kết hôn có thể không phải là Ôn Duyệt mà cô từng biết trước đó. Bất quá là ai đối với cô cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là, Ôn Duyệt là người quan trọng nhất với cô ngoại trừ em gái. Đúng vậy, đó là gia đình.

Lý Niệm Thu thường xuyên sẽ cảm thán Ôn Duyệt kết hôn quá sớm, có lẽ là nên suy nghĩ kỹ hơn, nhưng cô cũng biết, sẽ không có ai đối xử tốt với cô ấy như Chu Diệu.

Bọn họ nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.

Trong hôn lễ của Ôn Duyệt chỉ có một người phù dâu là cô. Đó là một hôn lễ vô cùng hoành tráng và đẹp đẽ.

Lý Niệm Thu mặc trang phục phù dâu, lần đầu ở trước công chúng rơi nước mắt. Phải biết rằng, trước đây mặc dù là cha mẹ qua đời, thiếu chút nữa bị bà Lý bán đi, cô đều không rớt một giọt nước mắt. Hành vi rớt nước mắt này ở trong mắt cô chính là biểu hiện của sự nhút nhát chịu thua.

Nhưng khi nhìn thấy Ôn Duyệt mặc váy cưới, Lý Niệm Thu vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Có lẽ là bởi vì nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của Ôn Duyệt nên bị cảm động?

Lý Niệm Thu cũng không biết.

Buổi tối ngày hôm đó, Lý Niệm Thu đã uống rất nhiều rượu, khi về nhà cùng Lý Tưởng Đông cô còn bị em gái học cấp ba dạy bảo một trận.

Sinh sống ở Thượng Hải hai năm, Lý Tưởng Đông không còn là cô bé gầy yếu hướng nội như trước nữa, giờ đây cô bé tự tin, hoạt bát và vui vẻ.

“Chị, lần sau chị đừng uống nhiều rượu như vậy, uống rượu hại thân.”

Lý Niệm Thu gật gật đầu, “Hiếm khi mới uống một lần.”

Lý Tưởng Đông thở dài nói: “Không biết còn tưởng rằng chị đang thất tình nữa.”

“Nói bừa cái gì vậy.” Lý Niệm Thu liếc nhìn cô bé một cái.

Lý Tưởng Đông bĩu môi, đang muốn nói cái gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Cô bé lẩm bẩm hỏi ai vậy, đi qua mở cửa, đứng bên ngoài là một người đàn ông ôn nhu văn nhã.

Anh ta rất có lễ phép hỏi: “Chào cô, xin hỏi Lý Niệm Thu tiểu thư có ở đây không?”

Lý Tưởng Đông rất cảnh giác: “Anh tìm chị tôi có chuyện gì sao?”

“Tối nay Lý tiểu thư có hẹn tôi nói chuyện, nhưng không có tới, tôi lo lắng xảy ra chuyện gì cho nên mới tới hỏi một chút.” Anh ta cười cười, “Không có việc gì thì tốt, tôi trở về trước, chuyện này ngày khác bàn lại.”

Hành vi cử chỉ của người đàn ông ôn nhu có lễ.

Lý Niệm Thu mơ mơ hồ hồ nghe được, nói với Lý Tưởng Đông: “Để cho anh ta vào.”

“Chị, chị uống say!”

Vẻ mặt của Lý Niệm Thu nhàn nhạt: “Không có say, để anh ta vào đi, em đi ngủ, ngày mai còn phải đi học.” Ngoại trừ mặt cô tương đối hồng, biểu tình giọng nói hết thảy đều rất bình thường.

Lý Tưởng Đông tuy rằng có chút do dự, nhưng nghĩ đến chị của mình luôn rất cường thế và lợi hại, chỉ có thể cho người đi vào.

Sau đó Lý Tưởng Đông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau lần đó, người đàn ông tên Cố Nguyên thường xuyên xuất hiện trước mặt chị cô. Mặc dù thái độ của chị đối với anh ta cũng rất bình thường nhưng Lý Tưởng Đông nhạy bén phát hiện một chút tình huống.

Sự thật chứng minh là cô bé nghĩ không sai, Lý Niệm Thu cuối cùng cũng yêu đương với người đàn ông này! A a sớm biết vậy tối hôm đó sẽ không cho anh ta vào!!

-

Ngay từ đầu Ôn Duyệt đã biết chuyện Lý Niệm Thu yêu đương, cũng đã gặp bạn trai của cô ấy, là một người đàn ông điển trai, dịu dàng và lịch sự, gia đình họ rất giàu có, có vẻ như là một hào môn từ Hương Giang.

Nói thật, lúc đầu Ôn Duyệt có chút kinh ngạc.

Bởi vì trong tiểu thuyết, tính cách của nam chính hoàn toàn trái ngược với Cố Nguyên, ngược lại, lại giống với tính cách của Lý Niệm Thu, đều rất cường thế.

Ôn Duyệt còn tưởng rằng cô ấy thích loại người như vậy, cô còn để cho Chu Diệu tìm kiếm theo loại tính cách này.

Lúc ấy Chu Diệu còn nói Lý Niệm Thu sẽ không có khả năng thích loại người này, thậm chí còn khinh thường nhìn lại, nghĩ thầm nam chính trong tiểu thuyết là loại tính cách này……

Thật kỳ quái..

Bất quá Niệm Thu thích là được.

Sau đó Ôn Duyệt còn gặp được nam chính ban đầu của tiểu thuyết.

Anh ta tới Thượng Hải công tác và vô tình gặp được Lý Niệm Thu. Anh ta đã phải lòng Lý Niệm Thu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không thèm quan tâm cô ấy đã có bạn trai, triển khai điên cuồng theo đuổi. Nhưng Lý Niệm Thu còn không nhìn anh ta một cái, không nói đến hảo cảm, thậm chí có chút chán ghét.

Dẫn tới Ôn Duyệt cũng không thích anh ta. Một người đàn ông tự cao tự đại như vậy vốn không xứng với Lý Niệm Thu.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 126: Chương 126



Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ quay trở về quê nhà một chuyến.

Trong thôn cũng không có thay đổi gì lớn, bất quá chính là Lý đội trưởng đã xây nhà mới, là một ngôi nhà hai tầng kiểu tây. Lý Danh Kim đi theo Chu Diệu đến Thượng Hải kiếm được không ít tiền, mặc dù hiện tại vẫn ở Thượng Hải với vợ nhưng mỗi năm cũng sẽ về quê vào dịp tết, giúp đỡ gia đình xây lại nhà ở.

Hiện tại Chu Diệu bọn họ chính là những người nổi tiếng ở trong thôn.

Bất động sản Diệu Duyệt và cơ sở giáo dục Niệm Duyệt mỗi ngày đều xuất hiện trên truyền hình, hơn nữa Niệm Duyệt còn có chi nhánh ở nhiều thành phố. Sau khi kiếm được tiền, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã thống nhất lấy ra một khoản tiền để hỗ trợ học bổng cho sinh viên nghèo ở quê nhà.

Mỗi năm bọn họ đều trở về nhưng thường là không thông báo cho người trong thôn.

Không cần thiết.

Ôn Duyệt đã lâu rồi không gặp bác cả Ôn và gia đình chú hai, chú ba của Chu Diệu.

Ôn Hiểu Ngọc không có thi đậu đại học, sau khi thi đại học kết thúc, không đến mấy tháng liền cùng Cao Trí Viễn kết hôn, nghe nói là kết hôn vì có thai.

Lần này trở về, Ôn Duyệt nhìn thấy Ôn Hiểu Ngọc.

Nói thật, Ôn Hiểu Ngọc thay đổi thật sự rất lớn. Bên cạnh còn dắt theo một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, mặc quần áo rất bẩn, gương mặt cũng lấm lem, vừa nhìn liền biết là không được chăm sóc kỹ.

Ôn Hiểu Ngọc thoạt nhìn già đi rất nhiều, vẻ mặt rất u sầu, trông giống như lớn hơn vài tuổi so với Ôn Duyệt, hoàn toàn không nhìn ra sự kiêu ngạo và tự tin ngày xưa. Trong mắt không có ánh sáng.

Mẹ của Lý Danh Kim theo ánh mắt của Ôn Duyệt nhìn qua, nhỏ giọng nói: “Người chị họ này của cháu cũng thật là không biết xấu hổ. Gả cho người ta, điều kiện trong nhà cũng rất tốt, nhưng khi nghe được tin chồng của cháu đang là ông chủ của một công ty, cô ta liền bắt đầu hối hận, suốt ngày cãi nhau với người ta, một gia đình tốt đẹp như vậy sắp bị tan vỡ.”

“Bọn họ gần đây dường như đang ầm ĩ muốn ly hôn, tạo nghiệt, đứa bé còn nhỏ như vậy.”

Vẻ mặt của Ôn Duyệt không có biến hóa, thu hồi tầm mắt cười cười, không đưa ra ý kiến.

Từ quê nhà trở lại Thượng Hải, Ôn Duyệt liền phát hiện mình dường như ngủ nhiều hơn so với ngày thường, cũng không có tinh thần. Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm, đi bệnh viện kiểm tra một chút, quả nhiên đã mang thai một tháng.

Cô đem tin tức này nói cho Chu Diệu.

Chu Diệu ngày càng thành thục và trầm ổn lúc này trực tiếp liền ngây dại, sau đó giống như một tên ngốc chạy quanh ghế sô pha trong phòng khách khoảng mười vòng. Anh đến bên cạnh Ôn Duyệt, ôm cô, ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Vợ ơi, cảm ơn em, em thật lợi hại!”

Ôn Duyệt: “Này có gì mà lợi hại.”

Đôi mắt của Chu Diệu vẫn sáng ngời: “Em mang thai!”

Ôn Duyệt: “……?”

Lời này sao nghe kỳ quái vậy?

Ôn Duyệt nhìn Chu Diệu, cảm thấy anh có thể là đầu óc hư rồi. Thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt anh, cô cũng không nhịn cười lên.

Sau đó Chu Diệu buông xuống hết những công việc không quan trọng có thể từ chối được, chỉ cần có thời gian anh liền ở bên cạnh Ôn Duyệt, nhìn bụng cô ngày càng lớn. Anh cũng mua rất nhiều đồ liên quan đến trẻ em.

Ban đầu anh rất vui sướng, cho đến khi Ôn Duyệt bắt đầu nôn nghén, sau đó chân cô thỉnh thoảng bị chuột rút, thật chịu tội, anh lại bắt đầu đau lòng, hận không thể để đứa trẻ được sinh ra ngay lập tức.

Tiểu Nguyệt Lượng được sinh ra vào một ngày đẹp trời tháng sáu.

Chu Diệu vốn đang họp ở công ty, nghe thấy bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại đến nói Ôn Duyệt sắp sinh, không nói nhiều hai câu, lập tức liền đứng dậy chạy đến bệnh viện.

Sinh con rất khổ.

Ôn Duyệt còn khá may mắn, không phải chịu khổ nhiều, đứa bé được thuận lợi sinh ra.

Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Chu Diệu cau mày mặt đầy nôn nóng, đau lòng mà nhìn qua, trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc vừa mới xuyên đến đây cô cũng ở trong bệnh viện.

Người đầu tiên cô nhìn thấy khi mở mắt ra cũng là Chu Diệu.

Từ lúc bắt đầu cô không thích ứng, sau này dần dần dung nhập vào thế giới này, Chu Diệu đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc đời cô.

“…… Vợ ơi, con gái của chúng ta có hơi xấu.” Chu Diệu ôm tiểu Nguyệt Lượng mới sinh ra, đứng ở bên cạnh với vẻ mặt u sầu, “Còn may là ba con có chút tiền, nếu không sau này phải làm sao đây a?”

Có lẽ là cảm nhận được cha ruột ghét bỏ, tiểu Nguyệt Lượng đột nhiên khóc thành tiếng.

Chu Diệu lại luống cuống tay chân nhẹ giọng dỗ.

Ôn Duyệt nhìn một màn này mỉm cười.

HOÀN
 
Back
Top Bottom