Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 781: Chương 781



Nghe xong, vợ của quản lý Lý lập tức bắt ông ta đi rửa bát đĩa mới ngay, đợi chút nữa đồ ăn được nấu chín thì sẽ bày ngay ra những cái đĩa mới kia.

Tay nghề nấu cơm của vợ của quản lý Lý cũng không tệ lắm, tuy trình bày không được đẹp cho lắm, nhưng khi đựng vào những chiếc đĩa mới kia thì trông đồ ăn có vẻ cao cấp hơn.

Chỉ chốc lát sau, con trai và con dâu của quản lý Lý đã về đến nhà, khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn hai người họ cũng vui mừng không thôi. Cháu trai và cháu gái của ông dùng bát dâu tây ăn cơm mà vui vẻ giống như ăn lễ mừng năm mới vậy.

Tuy hương vị của bữa cơm này không khác mấy so với những bữa cơm thường ngày, nhưng ăn xong, trong lòng mọi người đều vô cùng thoải mái.

Sáng hôm sau, quản lý Lý vừa đến cơ quan đã triệu tập tất cả quản lý của cửa hàng đến họp.

Trước đó mọi người đều đã nhìn thấy số lượng tiêu thục của bộ đồ ăn được gói thành hộp quà, nên khi quản lý Lý đề xuất đề xưởng gốm sứ Uẩn Thanh trở thành đơn vị duy nhất cung ứng bộ đồ ăn cho cửa hàng bách hóa, không có ai cản trở cả.

Sau khi bàn bạc, những chiếc kệ để bày bộ đồ ăn được kê cùng gian với những chiếc kệ bán nồi, đũa, dụng cụ nhỏ trong gia đình.

Quản lý Lý dẫn theo kế toán của cơ quan đến xưởng gốm sứ Thanh Uẩn khảo sát lại thêm một lần nữa, bàn bạc giá cả rồi mới quyết định ký hợp đồng.

Trưa hôm đó, Tạ Uẩn mời họ đến khách sạn ăn cơm, chiều hôm đó, nhân viên của cửa hàng bách hóa đến xưởng lấy hàng.

Sau khi nhận được tiền hàng, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn lại đầu tư toàn bộ số tiền đó vào xưởng, xây dựng thêm vài lò nung, chờ lò nung được xây dựng xong họ lại tuyển thêm vài công nhân nữa.

Tạ Uẩn cầm sản phẩm do xưởng nhà mình làm ra ngoài bôn ba vài ngày, đến khi trở về thì lại kí thêm được một đơn hàng lớn.

Mỗi ngày công nhân trong xưởng đều có việc làm, không có ngày nào nhàn rỗi cả. Đến cuối tháng phát tiền lương, ngoài tiền lương cố định ra còn có thêm tiền thưởng, một chồng dày như thế, trung bình mỗi công nhân đều nhận được khoảng năm mươi đồng.

Đám công nhân nhận được tiền, vui vẻ ra mặt.

Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng vô cùng vui mừng, hai người họ đi chợ mua một chút xương sườn, chuẩn bị tối về sẽ hầm xương sườn ăn.

Hai người vừa nói vừa cười đi vào ngõ nhỏ của nhà họ Tạ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn đã cau lại.

Bạch Hồng Vận đến đây.

Bạch Hồng Vận nhìn Ngu Thanh Nhàn, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Tạ Uẩn, cặp mày của anh ta cau lại càng chặt hơn.

Ngu Thanh Nhàn nhét những thứ mình đang cầm trong tay cho Tạ Uẩn: "Anh đi về trước đi."

Tạ Uẩn gật đầu: "Ừm, vậy anh về hầm xương trước nhé."

Ngay cả một ánh mắt Tạ Uẩn cũng không thèm bố thí cho Bạch Hồng Vận, giống như anh ta không hề tồn tại vậy.

"Bỏ nhà đi lâu như thế, bây giờ cũng đến lúc nên về nhà rồi." Giọng nói của Bạch Hồng Vận vô cùng cứng ngắc, từ khi Ngu Thanh Nhàn bỏ nhà đi đến nay đã được hai tháng rồi, nhưng nghe những lời mà Bạch Hồng Vận vừa nói, cứ như cô mới chỉ đi được hai tiếng đồng hồ vậy.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng buồn cười: "Về làm gì?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 782: Chương 782



"Em gây ra chuyện này, hủy hoại hết cả sự nghiệp của cha, cho dù em có oán đến mức nào nữa thì chắc cũng nên bớt giận rồi nhỉ? Một đứa con gái như em mà sống ở ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Về nhà đi thôi."

"Về nhà cho nhà các người lại bán tôi thêm một lần nữa à?" Những lời mà Triệu Ái Dân nói đêm hôm đó, anh ta nói anh ta và Ngu Thanh Nhàn đã đính hôn, khiến Ngu Thanh Nhàn nghe xong thì cảm thấy có điều bất thường rồi.

Bây giờ kết hợp với những lời mà Bạch Hồng Vận nói, trong lòng cô đã chắc chắn đoán của mình phải đúng đếnmột trăm hai mươi phần trăm.

Chắc chắn là nhà họ Bạch và nhà họ Triệu đã đạt được một thỏa thuận gì đó với nhau, điều kiện là để cô gả đến nhà họ Triệu.

Những lời của Bạch Hồng Vận rất khéo léo, trước kia mỗi lần họ muốn nguyên thân giúp đỡ làm một chuyện gì đó, họ sẽ đổ lỗi cho nguyên thân trước tiên, khiến cho nguyên thân nảy sinh cảm giác áy náy với họ, sau đó họ mới nói ra yêu cầu của mình.

Lúc đó, cho dù nguyên thân không muốn thì cũng không dám từ chối.

Khi có tín hiệu nguyên thân bắt đầu mềm lòng thì cả nhà sẽ thay phiên nhau ra trận khuyên răn, đến cuối cùng nguyên thân sẽ không chống đỡ được nữa.

Nguyên thân không lựa chọn học lại mà quyết định đi làm, cũng là kết quả khi cả nhà họ Bạch đồng tâm hiệp lực khuyên răn.

"Mày nói vớ vẩn gì thế?" Bạch Hồng Vận nghe thấy thế thì trong lòng vô cùng không thoải mái.

Anh ta cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói:

"Em thất nghiệp, lại không đi học, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng hai mươi rồi chứ ít gì, chẳng lẽ em định không lập gia đình?"

Bạch Hồng Vận nhìn thoáng qua cửa nhà Tạ Uẩn:

"Cho dù nói thế nào thì anh và cha cũng là người nhà của em cơ mà, lẽ nào bọn anh còn có thể hại em à? Tuy dáng dấp của Triệu Ái Dân có chút xấu xí, nhưng điều kiện gia đình của anh ta tốt, cho dù nói thế nào thì cha anh ta cũng là chủ nhiệm, em gả qua đó rồi cuộc sống sẽ không đến nỗi nào cả. Em nhìn cái tên côn đồ mà em đang ở chung này đi, ngoại trừ một cái diện mạo tốt ra, còn có tác dụng gì nữa đâu? Điều kiện của gia đình anh ta cho dù có ra roi thúc ngựa cũng không bằng nhà họ Triệu được."

Bạch Hồng Vận cũng không cảm thấy chuyện gả em gái mình cho Triệu Ái Dân thì có gì không ổn, giống như những lời anh ta nói vậy, nếu em gái anh ta gả vào nhà họ Triệu, ít nhất cũng có thể sống những ngày tháng khá giả, không lo ăn không lo uống, nhưng gả cho tên cồn đồ này thì có thể sống khả giả không?

"Vậy nếu nhà họ Triệu tốt như thế, sao các người không gả Bạch Bảo Châu qua đó đi? Hay là do cô ta không xứng?"

"Đây là hai chuyện khác nhau, em đừng càn quấy nữa."

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy phải nói chuyện với Bạch Hồng Vận thật sự rất mệt mỏi, mà cô cũng không muốn phải lãng phí thời gian nói chuyện với Bạch Hồng Vận nữa, có thời gian này còn không bằng xem thêm hai tập phim với mẹ Tạ ấy chứ.

"Được rồi, tôi đã biết mục đích hôm nay anh đến rồi, nhưng tôi không về đâu. Ai trong số các người đồng ý hôn sự với Triệu Ái Dân thì tự người đó đi mà gả. Về sau các người đừng đến tìm tôi nữa, trước kia các người không xem tôi là người nhà, thì về sau cũng đừng đến nữa, chúng ta cứ xem nhau như người lạ không tốt hơn ư?"
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 783: Chương 783



Ngu Thanh Nhàn mở cửa đi vào sân, Bạch Hồng Vận còn chưa kịp ngăn cản, anh ta chỉ đứng ở cửa đã nghe thấy tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ và tiếng nói trong trẻo của một người đàn ông từ bên trong truyền đến, bọn họ đều vô cùng quan tâm em gái của anh ta.

Tâm trạng của Bạch Hồng Vận trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Bỗng nhiên anh ta nhớ đến khoảng thời gian khi mẹ anh ta vẫn còn sống. Mẹ anh ta không phải một người phụ nữ dịu dàng, mà tính cách vô cùng mạnh mẽ, hành vi cứng rắn, phần lớn thời gian đều nghiêm khắc với anh ta và Hồng Huy, rất ít khi bà lộ ra vẻ mặt từ ái.

Nhưng đối với người em gái này, bà lại vô cùng dịu dàng, hiền hậu.

Cũng cùng một chuyện, nếu do anh ta và Hồng Huy làm, mẹ anh ta sẽ chỉ biết chỉ trích, mắng mỏ họ.

Nhưng nếu là Thanh Nhàn làm, con bé sẽ không bị mắng mỏ một câu nào cả. Sau này thì mẹ chết, anh ta và Hồng Huy ngoài cảm giác đau lòng, khổ sở ra thì còn một loại cảm giác thoải mái vì... sau này không còn ai quản nữa.

Cho đến khi dì Lâm tới, cuối cùng cũng khiến cho anh ta và Hồng Huy cảm nhận được chút dịu dàng của tình yêu thương của mẹ.

Anh ta và Hồng Huy vô cùng hưởng thụ sự dịu dàng đó, nhất là khi dì Lâm đối xử tốt với bọn họ nhưng lại đối xử không tốt với Thanh Nhàn, điều này khiến cho nội tâm của họ càng thêm thỏa mãn.

Đó là một cảm giác thoải mái vô cùng sảng khoái, vì thế bọn họ cũng đối xử tốt với Bạch Bảo Châu mà dì Lâm mang tới.

Sau này lớn tuổi hơn một chút, anh ta biết suy nghĩ trước đó của anh ta không đúng chút nào, anh ta cũng cố gắng sửa đổi, thái độ của anh ta đối với Thanh Nhàn cũng không còn coi thường giống như trước nữa.

Nhưng thói quen đã hình thành nhiều năm khiến cho anh ta rất khó thân thiết với Thanh Nhàn, nhất là trong những lần lợi ích của Thanh Nhàn và Bảo Châu có mâu thuẫn, anh ta đều theo bản năng đứng về phía Bảo Châu.

Nhiều năm vẫn luôn hành xử như thế cho nên Bạch Hồng Vận cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì cả.

Nhưng ở giây phút này, khi nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của cặp mẹ con ở trong kia đối với Ngu Thanh Nhà, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy hoang mang.

Anh ta về nhà, Bạch Hồng Huy còn chưa ra ngoài. Anh ta đi vào phòng của Bạch Hồng Huy, kéo ghế ra ngồi xuống: "Hồng Huy, em còn nhớ mẹ của chúng ta không?"

Thân làm hai đứa con trai không phải chịu sự bất công, tình cảm của Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy vẫn rất thân thiết.

Bạch Hồng Huy im lặng một lúc lâu mới nói :"Nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được? Bà ấy đối xử không tốt với chúng ta, chúng ta làm gì bà ấy cũng nhìn không vừa mắt."

Bạch Hồng Vận cũng không nói gì nữa.

Qua một lúc lâu, Bạch Hồng Huy mới hỏi kết quả khi anh ta đến tìm Ngu Thanh Nhàn.

"Nó không muốn về, gia đình tên côn đồ kia đối xử với nó tốt lắm." Bạch Hồng Vận nói.

Không gian lại trở nên im lặng. Không biết qua bao lâu, Bạch Hồng Huy mới lên tiếng: "Bỏ đi, tùy nó. Dù sao thì đường do chính nó chọn, đi đến đâu thì cũng mặc kệ nó đi. Nó sống tốt chúng ta cũng không thèm đến dính ánh sáng, mà nó sống nghèo túng thì chúng ta không đến giúp đỡ. Cứ vậy đi." Bạch Hồng Huy kéo chăn lên trùm đầu, nhắm mắt lại ngủ.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 784: Chương 784



Bạch Hồng Vận cũng trở về phòng anh ta, anh ta biết Bạch Hồng Huy nói không sai chút nào.

Tối hôm đó khi Bạch Thư Đình về nhà ăn cơm có hỏi đến chuyện này, Bạch Hồng Vận cũng chỉ nói Ngu Thanh Nhàn không chịu về, chứ không chịu nói thêm gì khác nữa.

Lửa giận của Bạch Thư Đình lại bốc lên. Từ khi xưởng trưởng tân nhiệm nhậm chức, ngày tháng của ông ta không còn an ổn như trước nữa, những người vẫn luôn tâng bốc bên cạnh ông ta bây giờ cũng xúm quanh xưởng trưởng.

Bạch Thư Đình không chấp nhận được sự vắng vẻ như thế, mà điều khiến cho ông ta khó chịu nhất là công việc của ông ta ở xưởng không dễ triển khai.

Trước kia Cố Trường Chinh vẫn là xưởng trưởng, quan hệ của hai người họ rất tốt, cho nên những đề xuất của ông ta, Cố Trường Chinh sẽ phê duyệt ngay lập tức.

Bây giờ xưởng trưởng Hà là xưởng trưởng, giữa hai người họ không có quan hệ gì, cho nên cho dù ông ta có đưa ra đề xuất gì, xưởng trưởng Hà cũng không phê duyệt nữa.

Nhưng Triệu Chấn Đức kia, sau khi thay xưởng trưởng ông ta có ẩn núp một thời gian, mãi đến khi xưởng trưởng Hà không có chút hiểu biết gì với bộ phận hậu cần cả, ông ta mới tiếp tục động tay động chân.

Tháng này, cấp trên vừa gửi cho xưởng gốm sứ một số tiền trợ cấp, đến ngay cả Bạch Thư Đình nhìn thấy số tiền trợ cấp kia mà còn thấy động lòng, ông ta không tin cái tên lòng tham không đáy Triệu Chấn Đức kia lại có thể nhịn được.

Trước đây mỗi lần Triệu Chấn Đức tham ô cái gì thì cũng biếu xén nhóm lãnh đạo bọn họ một chút, bây giờ xưởng trưởng tân nhiệm đến đây, có lẽ cái chiêu cũ kia không thể dùng được nữa.

Con người ai cũng có lòng tham, Bạch Thư Đình cũng thế.

Càng nghĩ, ông ta lại càng cảm thấy mình và Triệu Chấn Đức đã định sẵn là phải ràng buộc với nhau. Nếu không thì vài thứ kia ông ta chỉ được nhìn mà không được sờ, mà còn có cách nào ràng buộc tốt hơn quan hệ thông gia nữa đâu?

Ông ta không nỡ gả Bạch Bảo Châu cho nhà họ Triệu, dù sao thì cô ta cũng là một sinh viên cơ mà, là người mà Cố Thanh Phong thích, vẫn có tác dụng rất lớn.

Nhưng Bạch Thanh Nhàn thì không giống thế, tuy rằng cô là con gái ruột của ông ta, nhưng từ nhỏ cô đã không được ông ta thích, càng lớn tính tình của cô càng không tốt, thậm chí còn hãm hại tiền đồ của ông ta.

Ông ta có thể rộng lượng tha thứ cho cô, còn tìm cho cô một người chồng tốt như thế, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy mang ơn mới đúng, còn dám làm bộ làm tịch.

Bạch Thư Đình ném cái chăn xuống, tức giận đến độ mắng Ngu Thanh Nhàn là một nghiệp chướng, quỷ đòi nợ.

Lâm Mẫn ở bên cạnh ông ta khuyên vài câu, nhưng khuyên đi khuyên lại còn khiến cho lửa giận của Bạch Thư Đình càng bùng lớn hơn nữa.

Ông ta quyết định sáng hôm sau phải đến bắt Ngu Thanh Nhàn về, cho dù trói cũng phải kéo cô về nhà.

Thế nhưng chuyện không may xảy ra không phải ai cũng lường trước được. Bạch Thư Đình còn chưa đến bắt Ngu Thanh Nhàn về thì Triệu Chấn Đức đã bị ủy ban kiểm tra kỉ luật và cục công an giải đi, nhà bị lục soát, bị tịch thu một số tiền lớn.

Bạch Thư Đình về nhà với đôi chân mềm nhũn, vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống sô pha.

Đến giữa trưa khi mấy người Bạch Hồng Vận về đến, ông ta mới hắng giọng nói họ là từ này về sau đừng bao giờ nhắc đến hôn sự của gia đình nhà mình với nhà họ Triệu nữa.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 785: Chương 785



Điều mà Bạch Thư Đình cảm thấy may mắn là vẫn chưa chính thức có quan hệ với gia đình của Triệu Chấn Đức. Nhưng mà có một số việc, không phải cứ ông ta muốn không liên quan thì sẽ là không liên quan.

Trong danh sách tham ô của Triệu Chấn Đức, ngoại trừ việc hối lộ quan chức và lãnh đạo thì trong nhà ông ta còn có một quyển sách, mỗi khoản tiền mà ông ta tiêu ra ngoài thì đều được ghi chép rõ ràng trong quyển sổ đó.

Sau khi bị lục soát nhà ông ta vẫn còn cắn răng không chịu thừa nhận chuyện hối lộ, ông ta vẫn luôn chờ mong chỗ dựa phía sau lưng đứng ra bảo vệ ông ta.

Nhưng mà vẫn chưa chờ được chỗ dựa sau lưng đến bảo vệ thì đã đến phiên tòa xét xử công khai rồi, Triệu Chấn Đình không thể chịu đựng được nữa, khai ra chỗ giấu sổ sách.

Ngay ngày hôm sau khi sổ sách bị nộp lên, một số quan lớn trong tòa nhà thị chính bị giải đi điều tra, mà đám lãnh đạo của xưởng gốm sứ cũng bị giải đi mọt đám lớn, trong đó có Bạch Thư Đình.

Sau khi Bạch Thư Đình bị bắt đi, Lâm Mẫn bắt đầu kiểm kê lại tài chính trong gia đình. Bà ta cẩn thận giấu hết vòng tay, dây chuyển trang sức bằng vàng, tiền mặt trong nhà nên giấu cũng giấu.

Thế nên khi tổ kiểm tra đến lục soát nhà của Bạch Thư Đình thì ngoại từ số tiền tiết kiệm ít ỏi thì không soát ra gì nữa, đơn giản khiến cho người ta khó mà tin được.

Tháng thứ hai sau khi Triệu Chấn Đức bị bắt, Bạch Thư Đình đã bị bắt đi đến ngày thứ mười rồi, cơ quan công an và ban kiểm tra kỉ luật mới tiến hành thẩm vấn đối với đám người tham ô nhận hối lộ này, trong đó có cả Cố Trường Chính và Bạch Thư Đình.

Cố Trường Chinh và Bạch Thư Đình giống nhau, đều bị phán mười năm tù. Mà hai tuần sau khi Bạch Thư Đình bị phán, Triệu Ái Dân - con trai của Triệu Chấn Đức cũng bị bỏ tù.

Năm ngoái, Triệu Ái Dân ngứa mắt một người qua đường, nên bèn tìm đám hồ bằng cẩu hữu đến đánh người ta.

Sau khi đánh xong anh ta vẫn chưa hết giận, còn ném người ta xuống sông nữa. Người nọ bị đánh gãy hai cái xương sườn, mà nước lại sâu, thế nên bị c.h.ế.t đuối.

Sau đó người nhà nọ báo cảnh sát, cảnh sát tìm đến bắt Triệu Ái Dân, Triệu Chấn Đức mạnh mẽ dùng tiền giải quyết riêng với gia đình người nọ.

Bây giờ Triệu Chấn Đức bị bắt đi điều tra, cuối cùng gia đình kia cũng tìm được con đường giải oan cho con trai nhà mình nên bèn đi báo cảnh sát. Triệu Ái Dân bị bắt đi, tội danh của Triệu Chấn Đức lại nặng thêm một tội nữa.

Bạch Thư Đình vào tù rồi, nên căn nhà mà xưởng gốm sứ phân cho nhà họ tất nhiên không cho phép ở lại nữa.

Lâm Mẫn đã sớm có chuẩn bị đối với chuyện này, bà ta đã sớm dặn dò Bạch Bảo Châu dọn dẹp những bộ quần áo và đồ đạc đắt tiền, đợi khi người của nhà máy vừa đến thông báo, bà ta đã dọn đi luôn.

Ngày bị đuổi ra khỏi nhà Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy vẫn cảm thấy có chút mơ màng.

Khác với Lâm Mẫn và Bạch Bảo Châu bao lớn bao nhỏ, bọn họ chỉ kịp mang giấy tờ quan trọng và vài bộ quần áo đủ để tắm rửa mà thôi, số còn lại toàn bộ vẫn để trong phòng, cục công an sẽ quay lại tiến hành niêm phong tài sản sau.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 786: Chương 786



"Dì Lâm, sau này chúng ta ở đâu?" Bạch Hồng Vận hỏi Lâm Mẫn.

Lâm Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hồng Vận à, dì và Bảo Châu chuẩn bị quay về nhà mẹ đẻ của dì, còn các con thì sao, các con định đi đâu?"

Những lời này của Lâm Mẫn ý nói cho Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy biết, bà ta không hề có ý định dẫn theo hai anh em họ.

Bạch Hồng Huy không còn kiên nhẫn nữa: "Dì Lâm không định dẫn theo bọn tôi à?"

Lâm Mẫn vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai: "Tiểu Huy à, con cũng biết nhà bà ngoại của dì rồi đó, trong nhà có nhiều người, mà phòng lại chật hẹp. Dì và Bảo Châu về nhà thì may ra còn đủ chỗ ở, nhưng nhiều người thì không có chỗ."

Bạch Thư Đình đã xong đời rồi, Lâm Mẫn không muốn có quan hệ gì với hai anh em Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy nữa.

Hơn nữa, bà ta vẫn đang giấu không ít vàng bạc, nữ trang nữa đây này, nếu dẫn theo hai anh em Bạch Hồng Vận, sao bà ta dám lấy số tiền đó ra mà tiêu cơ chứ?

Hơn nữa, Lâm Mẫn cũng không thật sự thích hai anh em Bạch Hồng Vận, sở dĩ bà ta đối xử tốt với họ là muốn kiếm niềm vui của Bạch Thư Đình thôi, muốn để cho cuộc sống của bà ta ở nhà họ Bạch dễ dàng hơn một chút, cũng là một cách bảo đảm cho tuổi già của mình.

Nhưng bây giờ Bạch Thư Đình vào tù rồi, giam tận mười năm, bây giờ ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, chờ mười năm sau ông ta đã được sáu mươi tuổi, sau khi ra tù ông ta cũng không tìm được công việc nữa, sao bà ta phải nịnh bợ một ông già cơ chứ?

Chẳng lẽ bà ta ngại cuộc sống của mình quá thoải mái, nên mới đi tìm k1ch thích à?

Bạch Hồng Huy định lên tiếng nói, nhưng Bạch Hồng Vận cản lại: "Được rồi, Tiểu Huy đừng nói gì nữa. Dì Lâm đi nhé?"

"Vậy hai người bảo trọng, về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì, hai người cũng có thể đến tìm dì. Tuy dì Lâm không có năng lực gì, nhưng nếu có thể giúp, nhất định dì sẽ giúp hai người."

Nói xong, Lâm Mẫn kéo Bạch Bảo Châu rời đi, trước khi đi Bạch Bảo Châu còn rơi hai giọt nước mắt, nói vài câu không nỡ.

Bạch Hồng Huy nhìn Bạch Hồng Vận hỏi: "Anh, anh cản em làm gì?"

"Em có bị ngốc không thế? Em nghe không hiểu ý bà ta à? Bà ta không định dẫn theo chúng ta đi cùng."

Ngay giây phút khi bị đuổi ra khỏi nhà kia, nhìn thấy Lâm Mẫn và Bạch Bảo Châu tự xách theo gói lớn gói nhỏ, Bạch Hồng Vận đã biết là Lâm Mẫn sẽ không dẫn theo hai anh em họ rồi.

Tất nhiên Bạch Hồng Huy cũng không ngốc, nhưng mà anh ta cảm thấy khó chịu, anh ta vẫn luôn tưởng tuy rằng hai anh em anh ta và Lâm Mẫn tuy không phải mẹ con ruột, nhưng thân thiết không khác gì mẹ con ruột cả.

Bạch Hồng Vận vẫn còn công việc trong xưởng, đây là công việc do tự bản thân anh ta thi được, thế nên khi cha của anh ta bị bắt cũng không ảnh hưởng chút gì đến anh ta cả. Nhưng anh ta biết, anh ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa.

Bạch Hồng Huy không có công việc cũng không muốn đi làm, thế nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết mình cần phải làm gì.

Trước nay anh ta luôn tiêu tiền như nước không hề biết tiết kiệm, bây giờ trên người không có một xu nào cả, thế nên Bạch Hồng Huy chỉ có thể bám theo Bạch Hồng Vận.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 787: Chương 787



Họ ở tạm trong kí túc xá được hai ngày thì Bạch Hồng Vận được phát lương, hai người thuê một căn phòng chưa đến mười mét vuông bên cạnh nhà máy, không cách âm, cũng không có nhà vệ sinh.

Hai anh em Bạch Hồng Vận từ bé đến lớn chưa phải chịu loại tội này bao giờ, thế nên đêm đến ngủ không ngon, sáng hôm sau khi thức dậy tinh thần cũng vô cùng uể oải.

Bạch Hồng Vận đi làm việc trong nhà máy nhưng lại bị tất cả mọi người xa lánh.

Sau vài ngày suy sút tinh thần, Bạch Hồng Huy cũng bắt đầu ra ngoài tìm việc, anh ta tốt nghiệp cấp ba, nhưng những năm ở trường học Bạch Hồng Huy không có chút lý tưởng nào cả, thành tích học tập cũng không tốt, thế nên công việc nhàn hạ thì đâu có đến lượt anh ta.

Nhưng bảo anh ta làm công việc vất vả, mệt nhọc thì anh ta lại không làm nổi, thường xuyên làm ba năm ngày đã bỏ về, rồi lại đi tìm một công việc khác.

Nhưng năm gần đây, hai anh em họ được Lâm Mẫn và nguyên thân chăm sóc quá tốt, cho nên không biết làm bất cứ việc gì cả, bây giờ sống một mình rồi mới thấy rối loạn, bung bét cả lên.

Khác với họ, cuộc sống của Ngu Thanh Nhàn vô cùng tốt đẹp. Việc làm ăn của xưởng gốm sứ càng ngày càng tốt, ngoại trừ cửa hàng bách hóa ra thì vẫn còn rất nhiều đại lý đến tìm họ đặt hàng.

Chuyện hiện tại mà Ngu Thanh Nhàn phải làm, ngoại trừ mỗi ngày phải kiểm tra chất lượng đồ sứ do xưởng sản xuất ra, thì cũng chỉ có thiết kế hoa văn, hình dáng. Đến cuối tháng bắt đầu kết toán, phát tiền lương cho công nhân. Cuộc sống vô cùng phong phú.

Còn Tạ Uẩn thì phụ trách việc xã giao bên ngoài.

Mãi đến gần cuối năm, trước lễ mừng năm mới, lô hàng hóa cuối cùng cũng được bán xong.

Sau khi phát tiền lương cho công nhân, lại nói vài câu với bảo vệ của nhà xưởng, hai người cùng nhau đi về nhà.

Tối hôm đó tính toán lại sổ sách mới thấy, nhà xưởng mở chưa đến nửa năm, nhưng hai người họ đã lãi gần một ngàn vạn.

Yêu cầu về cuộc sống của hai người cũng không cao, sau khi bàn bạc với nhau, cả hai người quyết định tiêu tiền để xây dựng trường tiểu học hi vọng.

Hai người đã xuyên qua nhiều thế giới nên đã hiểu rõ ý nghĩa của giáo dục đối với cá nhân, xã hội và quốc gia rồi.

Sáng sớm hôm sau, hai người tự thay một bộ quần áo mới rồi đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Sau khi đăng ký kết hôn xong, Ngu Thanh Nhàn lại dời hộ khẩu của mình đến hộ khẩu của gia đình Tạ Uẩn.

Tối hôm đó khi mẹ Tạ nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của họ, cười híp cả hai mắt lại.

Bà vô cùng quý trọng xoa đi vuốt lại, sau đó, mẹ Tạ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại Ngu Thanh Nhàn thêm một lần nữa: "Thanh Nhàn à, thật sự không muốn làm hôn lễ hả?"

"Không cần đâu ạ. Con cũng không có bạn bè thân thích gì cả, cho dù có làm thì cũng không mời được bao nhiêu người đến."

Trước kia Ngu Thanh Nhàn còn chú trọng nghi thức, nhưng bây giờ thì không giống như thế nữa, cô đã chán ngấy rồi. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Tạ Uẩn một cách đơn giản thôi.

Bên mẹ Tạ cũng không có họ hàng gì cả, nghe Ngu Thanh Nhàn nói thế, bà cũng không dò hỏi gì thêm mà chỉ nói: "Khi nào con thay đổi ý kiến thì nói với mẹ nhé?"

"Dạ vâng ạ."
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 788: Chương 788



Đêm cùng ngày, Tạ Uẩn đã chuyển đến căn phòng mà Ngu Thanh Nhàn thuê kia để sống cùng cô.

Sang năm mới, Ngu Thanh Nhàn mua lại mảnh đất của nhà máy hiện tại, tuyển thêm một đám công nhân nữa.

Khi Tạ Uẩn ra ngoài tìm kiếm khách hàng cũng sẵn tiện nghiên cứu chuyện thành lập quỹ từ thiện.

Hai vợ chồng bận đến tối mày tối mặt, mẹ Tạ không nỡ để họ vất vả nên cũng chạy đến xưởng giúp việc. Bận việc một hồi, cơ thể của bà đã tốt hơn rất nhiều.

Thời gian như thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn được vinh danh là một trong mười nhân vật gây cảm động nhất năm.

Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn đã xây dựng trường tiểu học hi vọng ở khắp các địa phương nghèo khó trong nước.

Xưởng gốm sứ Thanh Uẩn của họ cũng thành xưởng gốm sứ nổi tiếng trong cả nước, chuyện kinh doanh xuất khẩu sang tận nước ngoài.

Sau khi lên đài nhận thưởng, vừa rời khỏi sân khấu diễn thuyết là hai vợ chồng lái xe về nhà.

Vừa vào đến cửa đã có một cái bóng be bé vọt từ trong nhà ra, Ngu Thanh Nhàn xoay người bế cô con gái mới được hai tuổi lên, mẹ Tạ đeo tạp dề đang bận trong bếp cũng vội chạy ra.

"Con nhóc Dao Dao này cũng nghịch ngợm thật đấy, chỉ cần không để ý đến một lát thôi là em ấy đã trốn thoát rồi." Phong Phong là con trai út của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, trên cậu bé còn một người anh trai đang học cấp ba nữa.

"Không phải do con chiều chuộng mà ra à?" Tạ Uẩn nói xong thì đi về phía phòng bếp.

Mẹ Tạ đã lớn tuổi rồi, xương cốt cũng không được khỏe như lúc trước nữa, trong nhà cũng có thuê bảo mẫu, nhưng đôi khi, bà luôn vào bếp tự nấu cơm cho con trai, con dâu.

Mẹ Tạ không giành việc với con trai, sau khi bà cất muôi vào phòng bếp thì tháo tạp dề rồi ra phòng khách trò chuyện với con dâu và cháu gái.

Lúc gia đình họ ăn cơm đúng lúc trên ti vi đang chiếu thời sự, mẹ Tạ nhìn thấy hình ảnh của con trai và con dâu nhà mình trên ti vi, bà lau nước mắt nói:

"Nếu ông bà ngoại của hai đứa còn thì tốt rồi, thấy hình ảnh này chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng."

"Ngày mai báo chí cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó chúng ta mua vài tờ về đốt cho ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ xem được mà thôi."

Mẹ Tạ nghe xong lập tức vui mừng trở lại.

Ngày hôm sau, cả gia đình tảo mộ theo hẹn, Tạ Uẩn lái xe về vùng nông thôn. Hai mươi năm trôi qua, đất nước vốn lạc hậu vì bị xâm lược nay đã có thay đổi rất lớn.

Những nhà dân thấp bé ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là những căn nhà cao tầng bóng loáng, ngã ba ngã tư đường cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn.

Hai bên ven đường trồng rất nhiều hoa ngọc lan, mùa này lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, màu tím và màu trắng nở rộ khắp nơi, trông vô cùng xinh đẹp.

Dưới tàng cây hoa ngọc lan có một ông lão mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, khó khăn đạp một chiếc xe đạp, trên đầu xe có gác một cái chổi và một cái hót rác.

Người đàn ông đạp xe đến một căn nhà cũ kĩ, dột nát trong thôn, run run rẩy rẩy lê từng bước đến tầng một, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người đầy mỡ đang nam trên sô pha xem ti vi.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 789: Chương 789



"Cha có mang cơm về không?" Bạch Hồng Huy đã đói bụng từ lâu rồi, anh ta vội vàng đứng lên đi về phía ông lão.

"Cơm đâu mà mang? Cơm bên ngoài đắt thế nào con không biết à, cho thêm hai miếng thịt thôi cũng mấy chục đồng rồi, sao con không tự làm mà ăn đi?"

"Con không biết làm, còn mệt nữa. Nếu cha không mang cơm về thì cho con mười đồng đi, con tự ra ngoài mua mì gói ăn." Bạch Hồng Huy không để ý đến sự từ chối của ông lão, cướp lấy túi tiền trên người ông lão rồi lấy mười đồng tiền rồi đi ra ngoài.

Ông lão thở dài một hơi, lê từng bước chân đau mỏi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm tờ báo không biết có được từ chỗ nào lên xem, lọt vào tầm mắt ông ta là hình ảnh một cặp nam nữ đang giơ cúp ở chính giữa bài báo.

Bạch Thư Đình nhìn người phụ nữ trong ảnh, thật lâu sau mới thở dài một hơi.

"Lão Bạch, lão Bạch, đến lúc phải giao tiền nhà tháng này rồi đó, ông cũng đã khất nợ đến nửa tháng nay rồi, nếu bây giờ ông còn không giao tiền nhà thì ông không được ở nhà tôi nữa đâu. Bây giờ làm gì có nhà ai giàu có cơ chứ."

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, chưa đợi Bạch Thư Đình trả lời, bà ta đã xoay người rời đi.

Bạch Thư Đình cẩn thận gấp tờ báo lại rồi cất đi.

Hai mươi năm rồi, trước kia không ít lần Bạch Thư Đình tưởng tượng ra cuộc sống khi về già của mình.

Trong tưởng tượng của ông ta, đến khi già rồi ông ta sẽ được cầm tiền lương hưu, là một ông lão ăn mặc gọn gàng uống trà chơi cờ, nói chuyện phiếm với đám đồng nghiệp từ khi còn trẻ, lúc về đến nhà sẽ chơi đùa với con cháu đầy sảnh đường.

Nhưng bây giờ thì sao, mỗi ngày trời chưa sáng ông ta đã phải đi quét đường cái, về đến nhà còn bị thằng con thứ hai đòi nợ, còn phải thường xuyên đối phó với thằng cả khóc lóc, than thở.

Hai đứa con trai mà khi còn trẻ ông ta vẫn luôn tự hào, nay chỉ sợ người cha là ông đây giấu tiền riêng trong túi, cho dù là một xu.

Bạch Thư Đình ông ta sống nở mặt nở mày nửa đời người, ai ngờ khi về già lại trở thành dáng vẻ thế này cơ chứ.

Không phải Bạch Thư Đình chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm con gái, nhưng ông ta đâu có mặt mũi nào mà đi tìm cơ chứ.

Lúc con bé tuổi còn nhỏ ông ta đã không thích con bé, mỗi lần con bé bị bắt nạt, con bé phải chịu tủi thân, ông ta chưa lần nào đứng về phía con bé cả.

Cả gia đình ông ta sống ở nhà lầu, có mỗi mình con bé phải sống trong căn phòng chật hẹp, vừa nhỏ lại vừa tối của bảo mẫu.

Lúc ông ta còn huy hoàng, con bé không dính ké một chút ánh sáng nào cả ông ta, thế nên bây giờ đến lượt con bé huy hoàng rồi, ông ta có mặt mũi nào mà dán lên cơ chứ?

Thành phố Kiền rất nhỏ bé, công ty của con gái ông ta làm ăn phát đạt, thế nhưng thằng cả và thằng hai vẫn không đi đến tìm con bé, có lẽ hai đứa chúng nó cũng nghĩ giống như ông ta nhỉ?

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Bạch Thư Đình thầm nghĩ có lẽ ông ta vẫn sẽ đối xử với con bé như thế, ngay cả thằng cả và thẳng hai nói thế.

Bởi vì nhiều năm trước, ba người họ đều phải sống trong cái bóng mạnh mẽ của vợ ông ta, mà đứa bé kia, lại có dáng vẻ giống y như đúc mẹ nó.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 790: Chương 790



Hai mươi năm qua đi rồi, Bạch Bảo Châu cũng từ một cô gái trẻ trung biến thành một bà bác trung niên.

Cô ta vẫn được gả cho Cố Thanh Phong như ý nguyện, nhiều năm qua Cố Thanh Phong vẫn làm kĩ sư trung bộ công trình của xưởng gốm sứ Vĩnh Định.

Bởi vì khắp nơi không coi trọng anh ta, cho nên hôm nay anh ta vẫn chỉ là một kĩ sư bình thường, làm công ăn lương, nhận tiền lương hàng tháng chỉ đủ nuôi gia đình sống tạm.

Khát vọng vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, Cố Thanh Phong luôn buồn bực không vui, dần dần thích uống rượu, cho đến bây giờ đã là rượu không thể rời thân.

Cố Thanh Phong của tuổi bốn mươi không được đẹp trai phong nhã như Cố Thanh Phong của hai mươi năm trước nữa rồi, bây giờ cả người anh ta béo núc ních.

Năm đó thành tích học tập của Bạch Bảo Châu không được tốt cho lắm, sau này lại không có quan hệ để cho cô ta đi cửa sau, cho nên thành tích bài thi chuyên ngành của cô ta vô cùng kém, cuối cùng cũng chưa thể tốt nghiệp được.

Lâm Mẫn cầm toàn bộ số tiền của nhà họ Bạch rồi sống một cuộc sống thoải mái, sau này bà ta quen một người đàn ông, nghe nói là doanh nhân lớn đến từ Hương Giang, còn chưa hỏi kĩ càng đã bỏ đi theo người ta.

Hai năm sau bà ta về lại thành phố Kiền, lúc đó người ta mới biết cái tên đàn ông kia đâu phải doanh nhân lớn gì đâu, chẳng qua anh ta mở được một cửa hàng bán đồ ăn sáng hai gian ở Hương Giang mà thôi.

Sau khi đi theo anh ta, Lâm Mẫn vẫn luôn phải làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng, mãi cho đến khi bà ta tích đủ số tiền về nhà rồi, mà tuổi bà ta cũng lớn dần, nên người đàn ông kia mới thả bà ta về nhà.

Số vàng bạc, nữ trang mà bà ta tích góp được khi còn trẻ đã bị người đàn ông Hương Giang kia lừa sạch rồi.

Khi quay lại thành phố Kiền bà ta vẫn tiếp tục sống với Bạch Bảo Châu, mà cha mẹ của Cố Thanh Phong cũng sống cùng bọn họ nữa.

Gia đình đông đúc chen chúc nhau trong một căn phòng ba phòng ngủ một phòng khách, chật hẹp đến độ đi đường thôi mà cũng có thể đụng phải nhau.

Lâm Mẫn lại không an phận, cho nên không biết bà ta và Cố Trường Chinh đã thông đồng với nhau từ khi nào nữa.

Cả gia đình này của bọn họ, luôn luôn trình diễn vở kịch cẩu huyết vẫn thường chiếu trên ti vi vào lúc tám giờ, khiến cho lòng người mệt mỏi.

Bạch Bảo Châu cũng đã đọc được bài báo đăng tin về Ngu Thanh Nhàn, nhưng cô ta thật sự không có thời gian đâu mà suy nghĩ linh tinh.

Vì uống rượu, nên tiền lương tháng này của chồng cô ta - Cố Thanh Phong đã bị trừ đi một phần rồi, tiền cơm của nhà họ tháng này không đủ chi.

Bạch Bảo Châu đã tìm được công việc bán hàng trong khách sạn, đi làm trễ sẽ bị mắng, mà Bạch Bảo Châu không muốn bị ăn mắng chút nào.

Bận rộn mãi đến tận trưa, Bạch Bảo Châu đi ăn cơm cùng đám đồng nghiệp, mọi người ngồi lại với nhau để buôn chuyện: "Các người có nhớ cái sự kiện gây chấn động ở xưởng gốm sứ Vĩnh Định ngày đó không? Cái vụ án tham ô là kéo toàn bộ nhân viên chính phủ ngã ngựa ấy?"

"Nhớ chứ, sao mà quên được? Lúc ấy vụ án này xao động khắp cả tỉnh cơ mà."

Năng lực của xưởng trưởng Hà không tệ lắm, xưởng gốm sứ Vĩnh Định không bị đóng cửa như trong sách viết, trái lại do đã nhổ được hết những khối u nhọt nên vẫn phát triển không ngừng.

Những năm chín mươi, khi doanh nghiệp nhà nước chuyển thành doanh nghiệp tư nhân, xưởng trưởng Hà đã cổ phần hóa công xưởng, bây giờ tuy rằng danh tiếng của bọn họ kém hơn xưởng gốm sứ Thanh Uẩn, nhưng đối với những người địa phương ở đây, tên tuổi của doanh nghiệp họ cũng như sấm bên tai.

"Vậy chắc các người cũng biết con trai của chủ nhiệm hậu cần năm đó đúng không? Cái tên Triệu Ái Dân vì cố ý đả thương người khác đến chết, cho nên nửa năm trước sau khi ra tù anh ta không tìm được việc làm, đi trộm đồ linh tinh. Kết quả, cái gia đình mà anh ta định trộm kia đã gắn thủy tinh vụn lên tường, khi anh ta đang định nhảy vào thì thủy tinh đ.â.m trúng động mạch chủ trên cổ tay, chưa kịp cấp cứu thì đã c.h.ế.t rồi. Đáng thương lắm, ngay cả người nhặt xác cho cũng không có, cuối cùng vẫn là cảnh sát không đành lòng nên mới hỏa táng và tổ chức lễ tang cho anh ta."

"Vậy cha mẹ anh ta đâu?"

"Cha anh ta đã bị b.ắ.n c.h.ế.t vì tội tham ô nhận hối lộ rồi. Mẹ anh ta về nhà cũ ở nông thôn, gả cho một ông già không vợ, làm bảo mẫu cho người ta vài năm, cuối cùng bị bệnh mà không có tiền chạy chữa, nên cũng c.h.ế.t luôn rồi."

Bạch Bảo Châu vừa ăn vừa im lặng nghe.

Nghe những lời mà mấy người kia nói, trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều bóng dáng quen thuộc, cuối cùng dừng trước hình ảnh trên tấm báo chí hồi sáng mà cô ta vội vàng nhìn thoáng qua kia.

Rõ ràng vẫn chưa kịp nhìn kĩ, nhưng cô ta lại vẫn nhớ rõ ràng khuôn mặt kia, đột nhiên Bạch Bảo Châu cảm thấy chuyện này đúng là vớ vẩn thật.

Đáng lẽ ra cô ta không nên sống cuộc sống như hiện tại mới phải, đáng lẽ người mà báo chí đưa tin không nên là Bạch Thanh Nhàn mà là cô ta mới phải, đáng lẽ ra người trải qua cuộc sống xa hoa vạn người ngưỡng mộ phải là cô ta mới đúng.

"Dì Bạch, rác trên bàn số mười chưa dọn, chút nữa dì đi dọn đi nhé."

"Được được." Bạch Bảo Châu đồng ý, ăn vội vàng nốt mấy miếng cơm rồi nhanh chóng đi dọn dẹp. Cái cảm giác vớ vẩn, cái loại cảm giác không cam lòng kia cũng đã bị cô ta vứt ra sau đầu.
 
Back
Top Bottom