Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 20: Chương 20



Dòng hồi ức dần trở nên rõ ràng. Ta chậm rãi đưa tay lên, cẩn thận lần mò trên mặt tranh. Từ dưới lên trên, từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, không bỏ sót một tấc nào. Cuối cùng, ở góc trên bên phải bức họa, ta chạm phải một vùng lồi lõm cực kỳ tinh vi.

Năm ta bảy, tám tuổi, phụ thân từng kết giao với một nghệ nhân chuyên khắc tranh mộc bản, còn theo học một thời gian.

Nhưng phụ thân cầm dao khắc không quen như cầm bút, cuối cùng đành từ bỏ gỗ, chuyển sang dùng bút lông thay dao, khắc họa ngay trên ba lớp giấy tuyên bọc ngoài tranh.

Bằng phương pháp này, người đã vẽ rất nhiều bức tranh về mẫu thân, nhưng chưa từng gửi đi. Ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra khi thu dọn tranh thư trong mật thất sau khi mẫu thân qua đời.

Nhẹ nhàng dùng than chì tô qua, những bàn tiệc vốn không ai động đến, cuối cùng cũng chào đón thực khách của chúng.

Là một đám hải tặc.

36.

Bí ẩn đã sáng tỏ, ta và Hoắc Tuần đều lặng người không nói nên lời. Trong đình chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Cách quận Tiền Đường chừng trăm dặm về phía đông có bọn hải tặc hoành hành, chiếm cứ các quần đảo. Triều đình đã nhiều lần ra quân vây quét, nhưng chưa bao giờ tìm được sào huyệt chính của chúng.

"Vậy nên, Hiến vương chính là kẻ cấu kết với bọn hải tặc, lấy đó để nuôi dưỡng tư binh?"

Ta mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng hỏi ra được câu ấy.

"Còn phụ thân ta..."

Ông là khách mời trong yến tiệc thưởng cúc đó, hay chỉ là kẻ tình cờ phát hiện ra bí mật? Mà những kẻ từng dùng đao uy h**p ta, làm sao lại biết được rằng phụ thân ta đã nắm rõ chuyện này, hơn nữa còn để lại bức họa kia?

Tất cả đều là những câu đố không lời giải. Mà phụ thân đã khuất, e rằng chẳng bao giờ ta có thể tìm ra được đáp án. Nhưng những điều đó với ta không còn quá quan trọng nữa. Điều quan trọng hơn cả là tại sao phụ thân lại chấp nhận mạo hiểm, để lại bức tranh mà chỉ mình ta mới có thể giải mã?

Vì bức tranh ấy, ta đã vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu không thấy máu tanh nhưng đầy hiểm nguy này.

"Man Man."

Giọng Hoắc Tuần ôn hòa xen lẫn chút trấn an, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn đã nhận ra nỗi sợ và bất an trong lòng ta.

"Đừng sợ, Man Man."

"Ta sẽ luôn đứng ở phía trước muội."

Nói rồi, hắn đưa cho ta một cuốn bút ký cũ kỹ.

"Khi tìm bức họa trong mật thất, ta vô tình phát hiện ra quyển sổ này. Nghĩ rằng có lẽ muội sẽ muốn giữ nó như một kỷ niệm."

Bút ký đã cũ, bìa ngoài còn có vết rách, hiển nhiên chủ nhân của nó đã lật giở không ít lần.

Về đến phòng, ta thắp đèn, rúc vào giường, chậm rãi lật xem từng trang.

Chữ viết là của phụ thân. Phần đầu ghi chép lại những chuyện liên quan đến mẫu thân, ví dụ như hôm nay cùng Đình Phương câu được một con cá, hôm nay cùng Đình Phương lên núi ngắm lá phong...

Từng trang giấy thấm đượm tình ý nồng nàn, như thể có thể xuyên qua năm tháng mà cảm nhận được sự triền miên sâu đậm.

Nhưng lật sang trang kế tiếp, chữ nghĩa lại trở nên lãnh đạm và rời rạc. Những trang sau đó đều như vậy, chỉ đơn giản là hôm nay đã làm gì, gặp ai.

Ta nhìn kỹ ngày tháng ghi trên đó, quả nhiên cách trang trước chừng một năm. Khi ấy, hai người đã bằng mặt không bằng lòng.

Cảm giác xót xa dâng lên trong lòng, ta tạm thời đặt quyển sổ xuống, dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, mặc cho tâm tư theo cơn mưa kéo dài trôi dạt đến nơi hư vô. Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.

Ta lại cầm bút ký lên, lật tiếp từng trang. Nhìn thấy niềm vui sướng và mong đợi của phụ thân khi ta ra đời, lòng ta chợt ấm áp. Nhìn thấy sự hối hận và tự trách của ông khi mẫu thân ngày càng tuyệt vọng và lạnh nhạt, ta lại cảm thấy nghẹn ngào.

Ta không biết nên trách phụ thân vì lòng tự tôn cao ngất, mãi chẳng chịu cúi đầu, hay nên oán giận ông vì chỉ biết hối hận trên giấy mà không chịu hành động.

Lật đến trang cuối cùng, ta bỗng thấy một bức thư tuyệt mệnh.

"Bệnh nặng bám thân, ngày lành chẳng còn bao nhiêu. Đây là báo ứng của ta, nhưng vẫn hận ông trời đến tận cùng, ngay cả một chút lòng trắc ẩn để ta cùng Đình Phương dây dưa đến già cũng không cho."

"Đời này, ta không thẹn với trời đất tổ tông, chỉ có lỗi với Đình Phương và Man Man, dù có luân hồi ba kiếp cũng chẳng thể bù đắp nổi hối hận này."

"Mười năm qua, ta đã làm một kẻ hèn nhát cùng đào binh. Đình Phương cứ thế héo tàn, mà ngày nào ta cũng như có búa tạ giáng vào tim. Thế nhưng, ta vẫn chẳng thể giải thích hay biện bạch."

"Ban đầu là cố chấp không chịu, sau lại là nhút nhát không dám."

"Chỉ biết âm thầm thề nguyện trong lòng, ngày nào cũng vùi đầu vào sách vở dạy học trò, hoặc ra ngoài giảng đạo luận đàm, mong rằng khi thanh danh lẫy lừng, cũng là ngày ta và Đình Phương phá vỡ lạnh nhạt."

"Thế nhưng, khi công thành danh toại, ta mới nhận ra nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng với ta."

"Vốn dĩ nghĩ rằng vẫn còn cả một đời để bù đắp, vậy mà rốt cuộc, cũng chẳng thể đợi đến ngày đó. Đây là quả báo ta đáng phải chịu."

"Nhưng Đình Phương biến thành thế này, là do ta tạo nghiệt. Ta phải chịu trách nhiệm."

"Còn Man Man, ta thật sự không biết phải yêu thương con bé thế nào mới đúng. Càng yêu càng thương, lại càng hối hận và đau lòng."

"May thay, chí khí và danh vọng của ta vẫn còn đáng giá."

"Chữ viết và tranh vẽ trong thư phòng đủ để Đình Phương và Man Man sống sung túc cả đời."

"Còn những sách cổ trân quý trong tàng thư lâu, đến lúc đó, một nửa để lại cho Đình Phương, mong nàng bình an đến cuối đời."

"Nửa còn lại giữ cho Mạn Mạn. Có danh tiếng và khí tiết của ta, có những sách cổ này làm chỗ dựa, con gái của ta và Đình Phương, dù là làm vương phi cũng thừa sức."

"Trước đây vẫn luôn dạy Man Man hành xử như bậc quân tử. Nhưng ta có chút hối hận. Ngày mai, ta sẽ dạy con bé phải có mưu lược, chớ nên mù quáng thiện lương."



Một đêm không ngủ, chỉ lắng nghe tiếng mưa rơi bên hiên đến tận khi trời sáng.

37.

Chưa đầy mấy ngày, Hoắc Tuấn đã nhận được thư của Tĩnh vương, sáng hôm sau đã lập tức lên đường.

Trước khi đi, hắn đã tìm sẵn hộ viện, còn đặc biệt để lại cho ta hai thị vệ võ nghệ cao cường, dặn dò ta ra ngoài nhất định phải mang theo họ.

Di mẫu ôm ta vào lòng, nhìn những đóa hoa trong viện bị mưa xối tả tơi, xót xa không ngừng than thở:

"Ôi chao..."

Than thở xong lại thở dài:

"Kinh thành cũng sắp náo loạn rồi, không biết... liệu có mấy phần thắng?"

"Di mẫu đừng lo, biểu ca là người như thế nào, lại có Tĩnh vương đi trước mở đường, ắt sẽ đạt được mong muốn."

Di mẫu mỉm cười, gật đầu với ta:

"Chỉ mong là vậy. Nếu cuối cùng thật sự là Tĩnh vương… thì khi trở về kinh, di mẫu nhất định sẽ chọn cho Man Man một lang quân như ý."

"Vậy thì di mẫu phải chọn cho con một người con út của danh môn công khanh được sủng ái mới được, để sau này ngày nào con cũng đến làm phiền di mẫu."

Ta ngẩng cao đầu, cố ý làm ra vẻ kiêu kỳ. Di mẫu bị ta chọc cười, liên tục đáp "được, được".

"Man Man cứ quyến luyến di mẫu thế này, hay là xem thử biểu ca con thế nào?"

Không biết dì nói đùa hay đang dò xét, ta ngẩn ra một thoáng rồi bật cười than nhẹ:

"Mắt nhìn của biểu ca thực sự rất cao, sao có thể xem trọng con được? Những tiểu nương tử được nuôi dưỡng cẩn thận trong các cửa son ở kinh thành mới xứng với huynh ấy."

Đoạn chuyện trò này theo gió bay đi, ta và di mẫu cũng không nhắc lại nữa.

Tháng bảy lửa đỏ, tháng chín áo lạnh.

Mười ngày, nửa tháng Hoắc Tuấn lại có thư gửi về, cũng chỉ đơn giản báo hành tung và bình an.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 21: Chương 21



Lần này hắn xuất hành, trước tiên vòng qua Quảng Châu phủ, đón thế tử của Trấn Bắc hầu rồi men theo duyên hải mà đến Tiền Đường, điều tra chuyện Hiến vương cấu kết với hải tặc nuôi tư binh.

Khi đã nắm được chút manh mối, Tĩnh vương sai người ngấm ngầm đưa tin cho Đoan vương, hai phe Đoan vương và Hiến vương giằng co đấu đá hồi lâu, cuối cùng khiến cho quan viên toàn bộ Tiền Đường thay đổi đến bảy tám phần.

Nhân cơ hội này, Tĩnh vương ngư ông đắc lợi, cài cắm không ít người vào Tiền Đường, tạm thời nằm vùng chờ thời cơ. Nhưng Hoắc Tuấn lại từ Tiền Đường đi thẳng đến Lương Châu phủ.

Lương Châu là đất mà Anh quốc công trấn thủ chống Bắc Nhung đời đời, không biết đã thấm đẫm bao nhiêu máu tươi của con cháu họ Hoắc.

Với những chiến công tích lũy qua bao thế hệ, ngay khi di phụ còn nhỏ, sự hiển hách của phủ Anh Quốc công đã không ai sánh nổi.

Bệ hạ vừa đăng cơ, một nửa là sủng ái, một nửa là đề phòng, bèn giữ di phụ lại trong Kinh. Mãi đến khi Bắc Nhung xâm phạm biên cương, di phụ mới tự xin xuất chinh.

Ta thầm tính toán trong lòng, lần này Hoắc Tuấn đi, e là để liên lạc với những tướng sĩ cũ. Nếu đúng vậy, thì chỉ sợ khó mà về ngay được.

Quả nhiên, ta đã đi Khúc Châu ba bốn lần, cùng Lưu Tam Lang định xong cửa tiệm, chọn xong nhân thủ, lại tìm thợ xây sửa sang lại, chỉ chờ qua năm mới là có thể khai trương đón khách.

Mãi đến lúc ấy, Hoắc Tuấn mới phong trần mệt mỏi quay về.

Hôm đó là một ngày trời vừa quang sau trận tuyết, ta nhìn Hoắc Tuấn bước đến từ giữa một vùng tuyết trắng lóa mắt, thoáng chốc ngỡ như trông thấy vị trung lang tướng Kim Ngô Vệ năm xưa, một thời ngút trời khí khái.

38.

Lần này, Hoắc Tuấn mang về rất nhiều tin tức mới.

Hiến vương không biết từ đâu tìm được một đạo trưởng Thanh Vi, nhờ vài viên đan dược mà được Hoàng thượng sủng ái. Hoàng thượng ngày ngày uống kim đan, tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhờ đó, Hiến vương càng được yêu thương, chỉ trong mấy tháng đã phối hợp với Thanh Vi đạo trưởng, trong ngoài liên kết, đá văng Đoan vương, Lễ vương và Tuyên vương khỏi cuộc tranh đoạt ngôi vị.

Kẻ bị giam cầm, kẻ bị ban chết, kẻ bị lưu đày, không ai có kết cục tốt đẹp.

Hiện tại, trong số các hoàng tử trưởng thành còn đứng vững trên triều đình, chỉ còn lại Hiến vương, Quỳ vương, Tĩnh vương, Túc vương và Công vương – kẻ ngoài chính sự ra thì cái gì cũng thích.

"Chắc sang năm là có thể định đoạt được rồi."

Cuối cùng, Hoắc Tuấn nhẹ giọng cảm thán, vẻ mặt khó đoán, nhưng trong ánh mắt lại không che giấu được sự sắc bén. Dù đã lâu không thấy hắn lộ ra khí thế này, nhưng ta hiểu, đó là thứ khí thế được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ trong trung tâm quyền quý, không dễ dàng mất đi.

Nhận ra sự thay đổi trong hắn, lòng ta cũng dần có tính toán.

Vì Hoắc Tuấn nói sẽ đợi qua năm mới mới rời đi, nên khoảng thời gian trước Tết, hắn như một kẻ rảnh rỗi, ngày nào cũng ngủ đến khi trời sáng rõ, sáng thì ngồi trò chuyện với di mẫu, chiều lại ra ngoài dạo chơi.

Dạo qua dạo lại, rồi cũng dạo tới Xuân Nhật Nhàn. Hắn không chút áy náy mà chiếm riêng một bàn, gọi Kinh Xuân và Đãi Nguyệt đi lấy điểm tâm, còn sai ta rót trà cho hắn.

"Huynh không ở nhà trông coi việc trong phủ, giờ đã là tháng Chạp rồi, bao nhiêu chuyện còn chưa xong đấy!"

Vừa pha trà, ta vừa trách móc.

"Có gì đáng để trông coi? Nhà nhiều hạ nhân như vậy, nếu ngay cả mấy việc này mà Thuỵ Gia cũng không làm tốt thì không còn ai làm được nữa."

Lần trước hắn vừa đi không bao lâu, Lưu Tam Lang đã dẫn theo một đám người hầu đến để di mẫu ta xem xét, nói là trước đó Hoắc Tuấn đã dặn dò rồi. Di mẫu không từ chối quá nhiều, ước chừng số người cần bổ sung vào từng vị trí trong phủ rồi sắp xếp ổn thỏa.

Ta muốn bỏ tiền ra, nhưng di mẫu chỉ lạnh mặt bảo ta tự giữ lấy. Lưu Tam Lang cũng nói, Hoắc Tuấn đã đưa bạc từ trước rồi. Thuỵ Gia là đại nha hoàn bên cạnh di mẫu, mấy chuyện vặt vãnh trong phủ đúng là chẳng thể làm khó nàng ấy.

Nhưng điều đó lại càng khiến Hoắc Tuấn trông giống một tên công tử nhàn rỗi vô công rồi nghề.

Ta không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm pha trà. Nước nóng từ ấm cao rót xuống ấm trà, rồi chảy ra thành một chén trà màu xanh nhạt trong veo.

"Mời lang quân phẩm trà."

Từ lúc ta bắt đầu pha trà, Hoắc Tuấn đã nhíu mày. Giờ lại có vẻ vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ mà nhấp một ngụm, sau đó môi hắn hơi động.

"Thế nào?"

Hắn trầm ngâm một lát, như đang hồi tưởng lại mùi vị.

"Có chút đắng, nhưng hậu vị lại thanh tao. Đây là gì?"

"Trà đó!"

Ánh mắt hắn rõ ràng không tin.

"Thật sự là trà, nhưng chỉ mới trải qua hai bước chưng và ép, chưa chế biến thành đoàn trà."

(Đoàn trà: trà được ép thành bánh hoặc viên để bảo quản lâu dài, phổ biến thời cổ đại)

Đây cũng được coi là trà sao? – Biểu cảm của hắn như muốn nói là vậy.

"Điểm tâm trong quán có vị hơi ngọt, dùng trà này đi kèm là vừa vặn. Đoàn trà tuy ngon nhưng lại quá đắt. Cách làm này tuy đơn giản nhưng vừa rẻ lại có phong vị riêng."

Ta chống cằm, vô thức gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt xa xăm, chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình.

"Ta vẫn cảm thấy chưng trà còn thiếu chút gì đó. Đợi đến mùa xuân sang năm, ta sẽ thử làm trà sao. Có khi lại tạo ra một mùi vị khác biệt."

Hoắc Tuấn lại nhấp thêm một ngụm, vừa gật đầu vừa châm chọc: "Quả nhiên là suy nghĩ của một gian thương."

"Hừ! Đến lúc đó trà của ta nổi danh khắp thiên hạ, huynh đừng hòng được uống!"

Đang đấu võ mồm vui vẻ, nhưng khi quay lại quầy hàng nhìn đống sổ sách chồng chất, tâm trạng ta lập tức trở nên tồi tệ. Xuân Nhật Nhàn mới khai trương chưa tròn một năm, nhưng sổ sách lại chẳng ít chút nào.

Cuối năm, phải tính toán lại tất cả các khoản thu chi. Lại thêm chuyện cuối năm nhiều người đến mua điểm tâm làm lễ vật, nên cửa tiệm càng lúc càng bận rộn.

Ta bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà nhìn thấy Hoắc Tuấn nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm, lại càng bực mình hơn.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 22: Chương 22



39.

Từ khi Thuỵ Gia đến, nàng tự nhiên tiếp nhận chức đại quản gia. Từ dạy dỗ tôi tớ, lập quy củ, sắp xếp công việc, đều một tay nàng quán xuyến.

Di mẫu và Thẩm ma ma mỗi ngày không phải ngồi đánh bài lá thì cũng có người bầu bạn đi dạo, thăm hỏi, hai người vui vẻ hơn hẳn. Mà ta cũng có thể yên tâm đến cửa hàng, không cần lo lắng hai lão nhân gia ở nhà có xảy ra vấn đề gì hay không.

Vậy nên, trong yến tiệc đoàn viên đêm ba mươi, ta đặc biệt lấy trà thay rượu, kính Thuỵ Gia một chén.

"Hà tất chỉ nói lời suông, cửa tiệm của muội năm nay hẳn là kiếm không ít đâu."

Hoắc Tuần ồn ào, "Thuỵ Gia, mau đòi biểu tiểu thư của ngươi cho ngươi bao lì xì thật lớn, nhỏ thì không cần nhận."

"Hừ!" Ta lườm hắn một cái, lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Thuỵ Giai.

"Ta đã sớm chuẩn bị rồi. Có người nào đó đừng ở đây ly gián nữa."

Thuỵ Gia cười cười, hào phóng nhận lấy, "Tạ ơn tiểu thư. Chúc tiểu thư năm mới tài nguyên rộng mở, bốn phương tiến bảo!"

Nhận lấy hồng bao, nàng lại cố ý giả vờ sợ hãi: "Xin lão phu nhân cũng ban cho thế tử gia một bao đi, bằng không Thế tử gia nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng thế kia, nô tỳ phải làm sao đây?"

Hoắc Tuấn rất biết thời biết thế, trực tiếp bám lấy di mẫu đòi lì xì, bị dì mẫu đánh mấy cái, mắng hắn mặt dày.

Mọi người cười nói vui vẻ, trong không khí tràn đầy hương vị năm mới, năm cũ đã lặng lẽ trôi qua.

Di mẫu và Thẩm ma ma tuổi tác đã cao, sau bữa cơm cùng náo nhiệt một hồi liền quay về phòng nghỉ ngơi. Bọn hạ nhân cũng rôm rả nói cười rồi dần dần tản đi, trong sân thoáng chốc yên lặng, mang theo một chút trống vắng sau náo nhiệt.

Ta chưa buồn ngủ, dứt khoát ra hậu viện thưởng tuyết ngắm sao. Hoắc Tuần không biết đến từ khi nào, cũng đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.

Sân sau của phủ này không lớn, thỉnh thoảng có tiếng pháo vang lên, càng làm tiểu viện này thêm phần tĩnh mịch. Nhưng sự tĩnh lặng ấy lại khiến người ta an tâm.

"Năm sau... có phải gió đông sẽ nổi lên rồi chăng?"

Hoắc Tuần nghiêng đầu nhìn ta có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu ra rồi..

"Ước chừng là sắp rồi. Vậy nên qua Thượng Nguyên, ta sẽ bí mật hồi kinh."

Không ngờ lại nhanh như vậy. Kinh ngạc, lo lắng, sợ hãi... đủ loại cảm xúc dâng lên, ta chỉ trầm mặc.

"Huynh cẩn thận một chút, đừng một mình mạo hiểm."

Một câu quan tâm bình thường, giữ đúng lễ độ giữa biểu ca biểu muội.

"Ta xưa nay rất biết quý trọng mạng sống."

Thanh âm Hoắc Tuấn rất nhẹ nhưng lại nghiêm túc vô cùng. Bất chợt, tiếng pháo cùng lúc nổ vang, phá vỡ tĩnh lặng, kéo dài hồi lâu rồi dần lắng xuống. Giờ Tý đã qua, năm mới đã đến.

"Hiện tại tại... vẫn giữ ý niệm làm thiếp đế vương, làm thê tử công hầu sao?"

Ta kinh ngạc ngoảnh lại, chỉ thấy Hoắc Tuấn nghiêng mặt, biểu cảm bình tĩnh.

Lời này từ khi nào vậy? Sao hắn còn nhớ rõ?

Ta không muốn suy nghĩ, không muốn trả lời, nhưng hắn lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt vô thanh thúc giục. Ta nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, cân nhắc câu từ, bất tri bất giác bật cười khẽ.

Hoắc Tuấn kiên nhẫn chờ đợi.

"Không, ta không còn nghĩ như vậy nữa."

"Người ta không thích, dù là công hầu ta cũng không gả. Người ta thích, dù là Đế vương ta cũng gả."

Bỏ lại một Hoắc Tuấn đang ngẩn ra với vẻ mặt phức tạp giữa trầm tư và kinh ngạc, ta nhảy bước xuống bậc thang, khẽ mỉm cười trở về phòng.

40.

Trước thềm thượng nguyên, tin tức từ phủ Tĩnh vương truyền đến.

Năm mới, Hoàng thượng không xuất hiện trong triều hội, lại lệnh cho Hiến vương thay mặt ngài đến Thái miếu tế tổ. Hiến vương nhân đó làm lớn chuyện, điều động Ngự Lâm vệ, Kim Ngô vệ tăng cường phòng bị kinh thành, khiến lòng người hoang mang bất an.

Lại thêm phủ Minh Châu gần Tiền Đường, cuối năm có một đoàn thuyền lớn cập bến, nói là thương nhân Bắc địa đến buôn bán, thu mua không ít nô bộc trai tráng. Song khi trở về lại xuôi theo vận hà ngược bắc, chỉ e trong đó có điều khuất tất.

Cuối cùng, Tĩnh vương hối thúc Hoắc Tuấn lập tức hồi kinh. Thế nhưng Hoắc Tuấn lại không vội vã rời đi, trái lại còn đến Khúc Châu một chuyến. Trở về, hắn chỉ nói có việc phải tìm Lưu Tam Lang.

Ta lấy làm lạ, không hiểu cớ gì nhà họ Lưu lại cam tâm tình nguyện trèo lên con thuyền của Tĩnh vương, nhưng Hoắc Tuấn không nói nhiều.

“Lưu gia muốn tiến thân, nhưng một khi đã xuống cờ thì không còn đường lùi.”

“Nếu đại sự thất bại, hộ vệ sẽ bảo vệ mẫu thân và muội đến Lĩnh Nam, Lưu gia cũng sẽ đi theo.”

Hắn nhìn ta, khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng đến nước đó, cũng không thể quá tin vào Lưu gia.”

“… Chỉ là, khổ cho muội rồi.”

Ta bịt tai, không muốn nghe lời này.

“Không nghe, không nghe! Ta không rời bỏ huynh và di mẫu, huynh nhất định phải báo đáp ta đàng hoàng đấy?”

“Huynh cũng biết ta tham tiền nhất, nếu đời này huynh không trả nổi, đời sau ta vẫn sẽ đuổi theo mà đòi.”

Đôi mắt Hoắc Tuấn từ lâu đã thâm trầm sắc bén vì quyền mưu, giờ phút này lại nhu hòa như gió xuân. Dường như hắn nghiền ngẫm từng lời ta nói, rồi bỗng nhiên mỉm cười.

“Đời sau… Nếu có đời sau, ta cầu còn không được.”

Sau khi Hoắc Tuấn rời đi, cuộc sống vẫn trông như bình thường. Di mẫu sớm đã xem nhẹ sống chết, cố gắng sống tiếp chỉ để tận mắt chứng kiến ngày thanh danh của dượng và phủ Anh Quốc công được rửa sạch oan khuất.

Ta vẫn mỗi ngày bận bịu với việc kinh doanh, bận rộn thử nghiệm các loại điểm tâm mới, bận rộn mở chi nhánh cửa hàng ở Khúc Châu.

Nhưng ta biết, số lần di mẫu thất thần ngồi lặng lẽ đã nhiều hơn trước, cũng ngủ muộn hơn một chút. Ta âm thầm lo lắng, liền đẩy nhanh một số sắp xếp trong việc làm ăn.

Nếu đại sự thất bại, chúng ta cần bạc để sinh tồn; nếu thành công, ta lại càng cần bạc để tiêu dao trọn kiếp.

41.

Trước tiết Thanh Minh, ta mua không ít trà non tươi từ trà viên gần đó, dẫn theo mấy nha hoàn đã ký bán đứt thân phận, lặp đi lặp lại thử nghiệm, xác định kỹ càng lửa và mức độ vò, cuối cùng cũng có kết quả.

Sau Thanh Minh, ta đặt mấy bàn ghế trên khoảng đất trống sau tiệm Xuân Nhật Nhàn, chính thức mở thêm dịch vụ trà quán.

Loại trà này rất được khách quý ưa chuộng, tuy không thơm nồng, đượm vị như đoàn trà, nhưng lại có một hương vị thanh nhã, tinh khiết riêng biệt.

Lưu Tam Lang nóng lòng đến nếm thử, sau đó lập tức mua lại tiệm bên cạnh chi nhánh ở Khúc Châu, mở rộng một khu lớn dành riêng cho khách ngồi thưởng trà.

Sợ hắn làm hỏng danh tiếng của Xuân Nhật Nhàn, ta đặc biệt ở lại nửa tháng, đích thân giám sát sửa chữa và trang trí, chọn từng bộ bàn ghế, bộ trà cụ đến khi hài lòng mới thôi.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 23: Chương 23



Trước khi trở về huyện Vân Thủy, ta nhờ Lưu Tam Lang lưu ý giúp ta xem có trà viên nào muốn bán không, nếu có thì thay ta ra mặt mua lại.

Hắn đáp:

"Trà viên ở Khúc Châu đa phần là của tổ tiên truyền lại, rất ít khi lưu thông mua bán. Nhà ta cũng có, nếu cô không vội, tạm thời cứ lấy trà từ nhà ta trước."

Ta biết hắn lại thèm thuồng bí quyết sao trà, nhưng lần này ta không định bán phương pháp, chỉ đặt trước một lượng lớn trà tươi từ nhà hắn, tự mình mang người đi sao chế.

"Xin lỗi nha Lưu công tử, chuyện làm ăn này ta không quyết được, còn phải đợi biểu ca trở về mới có thể bàn bạc."

Ta tính toán chi phí và lợi nhuận, nếu thực sự làm nghiêm túc, lợi nhuận có thể cao gấp nhiều lần. Lợi nhuận lớn như vậy, ta có linh cảm hiện tại mình chưa thể kiểm soát nổi, tốt nhất vẫn là chờ sóng yên biển lặng. Vì vậy, ta chỉ còn cách đẩy sang chỗ Hoắc Tuấn.

Lưu Tam Lang cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chờ đến khi nhà họ Lưu giao trà đến, ta đặc biệt dặn dò gia đinh nhà họ ngày mai hãy quay về, đích thân sao chế hai mẻ. Một mẻ ta bảo họ mang về cho Lưu gia bá phụ, còn một mẻ ta đựng vào hũ sứ Thanh Hoa, tự mình đến nha huyện tặng cho Chu huyện lệnh.

Chu huyện lệnh rất hòa nhã, sau khi nhận trà còn hàn huyên cùng ta đôi ba câu.

Rời khỏi nha môn, dưới ánh nắng rực rỡ tháng tư, ta có chút choáng váng.

Hiện tại, sau khi tế thiên thay Hoàng thượng, Hiến Vương đã được phong làm Thái tử. Thánh chỉ do hoạn quan thân cận bên Hoàng thượng tuyên đọc, nhưng từ Tết Nguyên Đán đến nay, Hoàng thượng vẫn chưa một lần lộ diện.

Hơn nữa, triều đình còn triệu sứ thần Nam Chiếu vào kinh, mục đích không rõ thế nào. Dù cách kinh thành nghìn dặm, ta vẫn ngửi thấy mùi căng thẳng khác thường trong triều cục.

Hết hải tặc lại đến Nam Chiếu, Hiến Vương rốt cuộc đang tính toán điều gì?

Ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ viết một phong thư, để thị vệ từ gió đưa đến cho Hoắc Tuần. Từ đó, ta một lòng một dạ tập trung vào chuyện làm ăn.

Vì số lượng trà không nhiều, nên phải giới hạn mỗi ngày. Thành ra, mỗi sáng sớm trước cửa Xuân Nhật Nhàn lại có hàng dài khách xếp hàng chờ.

Lưu Tam Lang cũng gửi thư nói rằng, trà sao chế đã trở thành trào lưu ở Khúc Châu, không chỉ nữ quyến yêu thích mà ngay cả đám sĩ tử cũng rất ưa chuộng.

Tốt lắm, tốt lắm.

Ta lách cách bấm bàn tính, cảm giác như có thể nhìn thấy từng rương từng rương ngân lượng bày ra trước mắt.

42.

Khi hoa phượng hoàng vừa chớm nở, ta nhận được tin từ Phong rằng Tuyên vương bị lưu đày đến Lĩnh Nam đã rơi xuống nước giữa đường và chết mất xác.

Nghe nói bệ hạ suốt ngày cùng Thanh Vi đạo trưởng ở điện Tử Vi tìm kiếm thuật trường sinh, chỉ duy nhất ngày xuân phân tế mới xuất hiện một lần. Nhưng cũng chỉ lộ diện thoáng qua, lễ nghi vẫn do Hiến vương chủ trì.

Hiến vương… từ khi được phong làm thái tử liền dần dần bộc lộ bản tính thật. Chỉ trong vài tháng, Đông cung đã có thêm hơn chục người mới, thậm chí còn xảy ra chuyện cướp đoạt dân nữ.

Kẻ dưới vốn đang lo không có cơ hội nịnh bợ, nay thấy thế liền tranh nhau dâng mỹ nhân, châu báu chảy vào Đông cung như nước khiến triều đình loạn lạc, đục ngầu như bùn.

Một số ngự sử dâng sớ can gián, nhưng Thái tử vẫn cứ làm theo ý mình.

Hai ngày trước, một vị lão ngự sử họ Trịnh quỳ gối giữa triều, khẩn cầu bệ hạ đứng ra răn dạy thái tử. Kết quả, thái tử bãi quan ông ngay tại chỗ, đuổi về quê dưỡng lão.

Trịnh ngự sử chịu nhục không nổi, lập tức đập đầu vào bậc thềm ngọc trước đại điện mà chết. Lẽ ra đây phải là chuyện chấn động, nhưng lại kỳ lạ như giọt nước hoà vào biển cả, chẳng hề tạo nên gợn sóng nào.

Ta suy đi nghĩ lại, thực không rõ tình thế trong Kinh lúc này ra sao. Nhưng việc ngự sử đập đầu mà chết, đối với người nhà là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, còn với những kẻ tranh quyền đoạt lợi, lại là một con cờ ẩn chứa sức mạnh khó lường.

Chỉ xem ai không kiềm được lòng tham trước, phá vỡ thế cân bằng mà vươn tay giành lấy nó.

Khi hoa phượng hoàng nở rộ đẹp nhất, thời gian đã bước vào tháng sáu. Lưu Tam Lang sai một tiểu tư đến mời ta đi Khúc Châu kiểm kê sổ sách.

Cửa hàng phân hiệu của Xuân Nhật Nhàn ở Khúc Châu đã khai trương nửa năm, nhờ có sự quản lý tỉ mỉ của Lưu Tam Lang, lại thêm sự chiếu cố của phu nhân thứ sử Khúc Châu, công việc buôn bán vô cùng phát đạt.

Ba tháng trước, hắn đã gọi ta đến đối chiếu sổ sách, nhưng ta có việc nên không đi được. Nếu lần này còn không đi, e rằng cuối năm sẽ bận đến tận đêm giao thừa mất.

Ta dẫn theo Kinh Xuân lên đường, Từ Vân và Lôi Ẩn tất nhiên cũng đi theo hộ vệ.

Vào thành Khúc Châu, ta muốn dạo một vòng xem có thứ gì mới lạ không. Chưa kịp đi hết một cửa hàng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng binh sĩ quát tháo dọn sạch đường phố.

Ta đứng trước cửa nhìn ra, phát hiện vài đội quan binh đang đuổi dân chúng vào lề đường, quét sạch phố xá, cứ mỗi mười bước lại có một người đứng nghiêm duy trì trật tự. Chẳng bao lâu sau, một cỗ xe ngựa vô cùng xa hoa lộc cộc lăn bánh lướt qua trước mắt. Không rõ là nhân vật lớn nào.

Ta từ bỏ ý định dạo phố, quay về phân hiệu của Xuân Nhật Nhàn lo công chuyện. Chưởng quầy của phân hiệu tính tình rất tốt, nhưng làm việc lại vô cùng chậm rãi, đối chiếu sổ sách cực kỳ cẩn thận. Vừa kiểm kê, ta vừa nhớ đến cỗ xe ngựa xa hoa khi nãy.

Lúc nghỉ ngơi, ta hỏi Lưu Tam Lang vừa đến:

"Hai ngày nay có nhân vật lớn nào ghé qua không?"

Hắn nghĩ một lát, cũng không chắc chắn lắm:

"Trước đó vài ngày nghe có nghe di mẫu nói, a tỷ của di phụ, tức phu nhân của đô đốc Kinh Châu sắp đến thăm mẫu thân. Có lẽ là hôm nay vào thành?"

Đô đốc Kinh Châu nắm giữ binh quyền, trấn thủ một phương, thê tử của ông ta bày vẽ hơn người cũng là lẽ đương nhiên.

Ta hơi yên tâm hơn một chút. Mặc kệ Kinh Xuân lải nhải bên tai, cuối cùng vẫn đối chiếu sổ sách đến tận nửa đêm mới xong. Đơn giản rửa mặt xong, ta vừa định nghỉ ngơi, Kinh Xuân lại ra ngoài một chuyến rồi trở về, thần sắc có phần nặng nề.

"Từ Vân nói nhận được tin từ Thế tử gia, triều đình đã cử người cùng sứ thần Nam Chiếu đến Khúc Châu, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi."

"Nói là đến tiếp nhận kỳ trân dị bảo Nam Chiếu tiến cống, Thái tử đích thân chỉ định."

Ta trầm mặc hồi lâu, linh cảm chẳng phải chuyện gì tốt.

Sau đó, ta lại thầm may mắn vì đã kiểm kê sổ sách xong trong đêm nay, liền dặn Kinh Xuân và Từ Vân cẩn thận hơn, sáng sớm mai lập tức lên đường trở về huyện Vân Thủy.

Không phải ta quá cẩn trọng, mà là bởi vì nếu thực sự xảy ra chuyện, Hoắc Tuần ở xa cũng không cứu kịp.

Đời người bắt đầu, sự nghiệp chưa đi được nửa đường, vinh hoa đã ngay trước mắt. Mạng của ta là để hưởng phúc, chứ không phải để mạo hiểm.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 24: Chương 24



43.

Hôm sau tỉnh dậy, một cơn đau đầu quen thuộc kèm theo choáng váng ập đến, mãi một lúc sau tầm nhìn mới rõ ràng. Lắc lư chao đảo, trước mắt ta không còn là phòng khách của Tiên Khách Lai đêm qua mà là bên trong khoang xe ngựa.

Ta hoảng hốt thất sắc, nghiến răng bật dậy, vừa quay đầu đã thấy ác mộng hiện hình, trước mắt thế mà lại là Quỳ vương.

"Lý tiểu nương tử, nếu đã tỉnh thì đến dùng bữa đi!"

Quỳ vương lưng hùm vai gấu, khuôn mặt đầy thịt, lúc này lại tỏ vẻ hòa nhã, nhưng chính điều đó càng khiến ta kinh hãi. Thấy ta im lặng, hắn cũng không vội, chỉ chậm rãi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

"Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng để ta tức giận rồi lại tính cả nợ của Hoắc Tuần lên đầu ngươi."

Nhẫn nhịn chuyện nhỏ mới có thể làm được chuyện lớn. Ta nhanh chóng cân nhắc rồi dịch bước ngồi xuống ghế tròn bên phải án ăn.

Trước mắt là bảy tám món ăn bày đầy bàn, ta cố nén sợ hãi, không dám nhìn ngang ngó dọc, chỉ lặng lẽ cầm đũa gắp thức ăn, chan với cơm mà ăn. Ăn no mới có sức, có sức mới tìm được cơ hội chạy trốn.

Ánh mắt Quỳ vương vẫn lượn lờ trên người ta như một con sói đang nhìn con thỏ có thể b*p ch*t bất cứ lúc nào. Mãi đến khi ta buông đũa, hắn mới gõ nhẹ vào vách xe.

Xe ngựa dừng lại, một nữ tỳ cầm theo sợi dây bước vào, không nói không rằng đã trói chặt ta lại. Ban đầu ta còn giãy giụa, thậm chí hứa với Quỳ vương rằng sẽ không bỏ trốn, nhưng tên khốn đó làm như không nghe thấy. Cuối cùng, tay chân ta bị trói chặt, bị nữ tỳ kia kéo lên, dựa vào vách xe.

Quỳ vương vẫy tay cho người dọn bàn ăn, rồi ngồi xổm trước mặt ta, dùng con dao vừa cắt thịt vỗ nhẹ lên mặt ta.

"Quả nhiên là một mỹ nhân, nhưng đừng sợ, ta không động vào ngươi đâu. Dù sao a huynh cũng vẫn nhớ thương ngươi lắm."

"Lần trước bị tên khốn Hoắc Tuần kia làm mất mặt, chẳng những không lấy lòng được a huynh mà còn bị a huynh trách mắng một trận. Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu cho thoát."

Ta không đáp, cũng không nhìn hắn, nhưng hắn lại ép ta phải nhìn bằng con dao trong tay.

"Đang mong Hoắc Tuần đến cứu thêm lần nữa sao? Đừng vội, đến kinh thành rồi, hắn tự khắc sẽ tìm đến thôi."

Hắn định dùng ta làm mồi nhử, ép Hoắc Tuần xuất hiện. Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng hoàn toàn không có cách nào.

Ban ngày bị bịt miệng, trói chặt trong xe ngựa, buổi tối bị trói lại ngủ chung phòng với nữ tỳ kia, nàng ta biết võ nhưng lại câm lặng như một khúc gỗ. Chỉ đến lúc dùng cơm và đi vệ sinh, ta mới được thả lỏng đôi chút.

Cũng chính khi xuống xe đi vệ sinh, ta phát hiện chiếc xe ngựa này chính là cỗ xe ta đã thấy vào ngày đầu đến Khúc Châu, hôm đó phố xá còn bị quan binh dọn sạch.

Chợt cảm thấy ông trời thật bất công, ta vất vả buôn bán kiếm tiền, vậy mà hắn lại tình cờ nhìn thấy ta sao?

Giờ thì hay rồi, bắt cóc ta vừa có thể lấy lòng thái tử, vừa có thể trả đũa Hoắc Tuần.

Nhưng sau mấy ngày bị trói chặt, toàn thân ta đã đau nhức tê dại, chẳng còn chút sức lực nào. Có lẽ di mẫu ta ở huyện Vân Thủy đã nhận được tin, không biết lúc này bà đã lo lắng đến mức nào.

Ta dần dần cảm thấy tuyệt vọng.

44.

Lại mấy ngày trôi qua, đoàn người đến một trấn nhỏ ven sông.

Ta vẫn bị trói chặt như bánh mà nhốt trong phòng. Đến khi màn đêm buông xuống, bỗng nhiên nghe thấy trong tiểu đ**m mà Quỳ vương bao trọn vang lên rất nhiều tiếng bước chân, sau đó là từng đợt âm thanh trầm đục như vật nặng bị đặt xuống đất.

Ta giãy giụa cử động thân mình, dựa vào tường làm điểm tựa, vất vả lắm mới đứng lên được, sau đó nhẹ nhàng nhảy đến bên cửa sổ, dùng đầu lưỡi l**m mở một lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài.

Giữa sân chất đầy từng đống rương hòm lớn, Quỳ vương đứng bên cạnh, có người mở một cái ra để hắn kiểm tra. Lúc này trời đã tối mịt, trong sân chỉ có bốn góc thắp đèn lồng, ánh sáng lờ mờ không rõ. Nhưng như thế cũng đủ để ta thấy rõ thứ Quỳ vương thò tay lấy ra từ trong rương chính là một thanh đao.

Nhận thức này khiến da đầu ta tê rần, không tự chủ được mà vội vàng ngồi thụp xuống, sợ bị hắn phát hiện rồi giết người diệt khẩu.

"Được rồi, lát nữa đem chỗ này cùng số còn lại lên thuyền. Còn đám người Nam Chiếu kia…"

"Giết hết đi! Giữ lại cũng chẳng còn tác dụng gì."

Tim ta đập dồn dập, trong nháy mắt bỗng hiểu ra vì sao Thái tử lại muốn tiếp xúc với người Nam Chiếu. Chắc chắn là vì quặng sắt của Nam Chiếu, hắn hứa hẹn lợi ích lớn để đổi lấy việc họ rèn vũ khí cho mình. Cộng thêm đám binh lính tư quân nuôi trên đảo hải tặc…

Xem ra vị thái tử này, từ lâu đã có ý đồ mưu phản rồi.

Tĩnh vương và Hoắc Tuần có lẽ vẫn chưa biết chuyện này, phải làm sao bây giờ? Giờ ta đang ở trong hang cọp, thân còn khó giữ, dù vắt óc suy nghĩ cũng không ra biện pháp nào.

Hôm sau, đoàn người đổi sang thuyền, đi đường thủy. Nữ tỳ kia vốn định trông giữ ta dưới khoang hàng nhưng Quỳ vương ngăn lại. Cuối cùng, ta và nàng ta được xếp ở căn phòng ngay sát phòng Quỳ vương.

Có lẽ hắn cho rằng ta đã lên thuyền thì sẽ không thể tiếp xúc với ai, nên cũng không còn chặn miệng ta nữa. Ta tranh thủ cơ hội, không ngừng bắt chuyện với nữ tỳ và Quỳ vương, muốn moi thêm chút tin tức. Nhưng nữ tỳ kia dường như thực sự là người câm, còn Quỳ vương thì trực tiếp cảnh cáo:

"Nếu còn lắm lời, ta khỏi cần bịt miệng ngươi nữa, mà sẽ cho người đổ thuốc câm thẳng vào họng ngươi."

Nhìn sắc mặt hắn không giống nói đùa, ta đành ngậm chặt miệng, không dám tùy tiện mở lời nữa.

Cứ thế, con thuyền trôi dạt trên sông bao nhiêu ngày ta chẳng thể đếm nổi. Ta bị nhốt mãi trong khoang thuyền, đến mức chẳng còn cảm giác rõ ràng về tứ chi nữa.

Buổi tối, nữ tỳ kia cởi trói cho ta để ta dùng cơm, sau đó lại định trói lại như cũ.

Ta bèn nói: "Giữa sông thế này ta có thể chạy đi đâu được? Ngươi có thể cầm khay ra ngoài trước, lát nữa vào rồi hãy trói lại không? Nếu ta có gì tổn hại, chủ nhân ngươi cũng không yên đâu."

Không biết có phải trời cao có mắt, khiến nàng ta hồ đồ một lúc hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, nàng ta thật sự không trói tay ta lại, mà cầm khay rời đi.

Dĩ nhiên, cửa phòng vẫn bị khóa.

Ta thở phào một hơi, đứng lên, toàn tâm toàn ý hoạt động vai và cánh tay. Đang định lén lút cởi trói chân, bỗng "rầm" một tiếng, cửa sổ phía trên đầu bị vật nặng nào đó đập trúng, mảnh gỗ vỡ rơi lả tả xuống đầu ta.

Chuyện gì thế này?

Ta lập tức bám vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa nhìn đã giật mình, trên boong thuyền đã đánh nhau rồi!

Chắc chắn là có vị vương gia nào đó biết được hành tung của Quỳ vương, cố ý phái người đến gây rối. Nhân lúc mọi người đều lao ra boong tàu, ta nhanh chóng tháo dây trói ở chân, hoạt động lại tay chân rồi trèo ra ngoài cửa sổ.

Giữa đêm trên dòng sông, bốn bề tối đen như mực.

Ta thò đầu nhìn xuống mặt nước sâu không thấy đáy, cắn răng nhắm mắt, nhảy xuống!
 
Back
Top Bottom