Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
654,508
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
205220468-256-k937823.jpg

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Tác giả: XiaoYing0820
Thể loại: Bí ẩn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sa Hải - 沙海 Quyển 4
Cổ Trấn Mê Cục - 古鎮謎局

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị.

Tình trạng: Drop
Giới thiệu nội dung:
Khoảng trống của Sa hải.

Câu chuyện xảy ra vào khoảng giữa thời gian Ngô Tà trở về từ Mặc Thoát và lập kế hoạch Sa Hải (trước những sự việc diễn ra trong Sa Hải 1, 2, 3)
Đây là quá trình tìm kiếm manh mối của Ngô Tà, từ một sự việc tình cờ mà phát hiện ra bí mật về ông nội, từ đó tìm hiểu về rắn lông đen và Uông gia.

Hắc phi tử là gì?

Sự thực đằng sau vụ tàn sát trong Lão Cửu Môn ở Trường Sa trong quá khứ...

Ngô Lão Cẩu thực ra đã biết những gì, có phải ông muốn Ngô Tà đối đầu trực diện với Uông gia hay không?

 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 1: Ghi Chép


Hồ sơ thống kê của Ngô TàTôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định ghi chép lại chuyện này, đáng lẽ tất cả cũng đã trôi qua, tôi cũng không có ý định lưu lại vài thứ truyền cho đời sau để chứng minh cuộc sống của mình đặc sắc đến mức nào.

Tôi ghi chép lại là bởi vì tôi phát hiện, nếu không có thói quen này, tôi rất dễ bỏ qua một số chi tiết mà vốn tôi có thể phát hiện.Có một số thứ mà lúc ban đầu mới thấy, luôn nghĩ là không đáng giá để nhắc lại, giá trị thực có thể phải rất lâu mới để lộ ra, nếu như lúc này mà tôi quên đi những tin tức đó, thật sự là không ổn biết bao.Chính vì thế tôi phải nhớ kỹ đủ loại việc lớn việc nhỏ, tuy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian — bản thân thời gian của tôi vốn cũng không thữa thãi gì — nhưng tôi vẫn quyết định làm như vậy.

Mong rằng sau này tôi sẽ không vì thế mà hối hận, mặc dù trên thực tế hiện tại tôi đã hầu như có thể khẳng định là tôi sẽ không hối hận, một thói quen tốt đôi khi chỉ cần có một lần có tác dụng quyết định là đủ rồi.Đời người có bao nhiêu lần quyết định đây, bất quá chỉ là một hai lần mà thôi.Lúc ghi chép tôi sẽ không tiết lộ tin tức quá rõ ràng, để tránh cho ghi chép của tôi sẽ làm hại đến sự an toàn của tôi.Chuyện ghi chép lại đầu tiên, trên thực tế rất ngoài dự liệu của tôi.

Đoạn thời gian đó, tôi vẫn bảo người làm chú ý các nơi có hiện tượng khí hậu dị thường, nghe ngóng rất nhiều lời đồn ở các địa phương, tôi cực kỳ có hứng thú với những thôn xóm và vùng núi có hiện tượng sống lâu dị thường, hiện tượng sống lâu này là chỉ tình hình ở địa phương và nguồn gốc của sống lâu có tính mâu thuẫn.

Có lẽ ở một vùng núi khó khăn, tuổi thọ bình quân không dài, tình huống trên mặt đất không có gì khác biệt, mười mấy thôn làng lân cận đều xuất hiện hiện tượng sống lâu, cũng rất đáng để làm cho người ta hoài nghi.Tuy nhiên tin tức trên phương diện này thực tế không sai, các thôn xóm sống lâu nổi danh thường có lý do để nổi danh, cũng có lý do có sự sống lâu.

Mà những thôn xóm có hiện tượng sống lâu vẫn chưa được biết đến, bởi vì không có sự thống kê nhân khẩu và tuổi tác, cho dù trong thôn có rất nhiều người già trăm tuổi, thì cũng khó mà phát hiện.

Những tin tức đầu tiên tôi thu thập được, không liên quan đến sự trường thọ, mà lại là rất nhiều chuyện đồn đoán ly kỳ ở địa phương.Phần lớn những chuyện như vậy đều là do sức tưởng tượng phong phú của kẻ ăn không ngồi rồi bịa đặt ra, đã có lúc tôi cho rằng tất cả câu chuyện loại này đều là giả tạo, mãi cho đến khi tôi gặp phải chuyện này, tôi mới ý thức được trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối theo lệ thường.Phiên bản tôi nghe được là thế này, khá ly kỳ, trước khi tôi nghe xong, tôi vẫn không tìm được điểm nào để mình tin tưởng.Câu chuyện xảy ra ở một công trình trạm phát nhiệt điện, địa phương đó xây dựng một công trình phát nhiệt điện cỡ lớn, địa điểm là ở gần vùng Ngân Xuyên.

Tôi cùng một người bạn học làm công tác lắp đặt cơ bản, đây là chuyên ngành phái sinh phần khoa học tự nhiên của chúng tôi, cậu ta làm không tệ.

Điểm không tốt duy nhất của công việc này là cần phải xa nhà thường xuyên, bởi một công trình trạm phát nhiệt điện thường cần đến hai, ba năm mới có thể hoàn thành, vì thế cậu ta cần sống ở địa phương xây dựng công trình đó một thời gian.Khi cậu ta tham gia vào công trình này đã không công tác ở tuyến đầu để ít phải xa nhà hơn một chút, cậu ta cố gắng thử công tác trong lĩnh vực hành chính, vì thế trước khi công trình bắt đầu, cậu ta đã đến nơi đó, làm cán bộ dự phòng tham gia vào công tác đền bù ruộng đất.Mua đất của nông dân để xây dựng trạm phát nhiệt điện là việc cực kỳ khảo nghiệm tính kiên trì và thủ đoạn chính trị ở Trung Quốc, mà công việc cậu ta phụ trách càng thêm khó khăn, bởi vì đó là mồ mả của nông dân, hơn nữa còn là mồ mả của tổ tiên mấy đời.Trên thực tế cái giá bọn họ mua được ngọn núi kia đắt hơn mong muốn không chỉ mấy lần, nguyên nhân chủ yếu là do trong những thôn dân có một người phát ngôn, người làm công việc này ghét nhất gặp phải người như vậy.

Đó là một người ra khỏi nông thôn để làm việc ở thành thị, có trình độ đại học, tầm khoảng 34 tuổi, cao ráo ngăm đen, hào hoa phong nhã tuy nhiên có một chút u ám.

Anh ta là một giảng viên đại học.Người này cũng có vài ngôi mộ trong nghĩa trang này nên anh ta chủ trì đàm phán giữa người trong thôn và người mua đất, đồng thời cũng giành thắng lợi.

Tổng thể mà nói, đối với một hạng mục công trình nhiệt điện lớn như vậy, dù có chi vượt như thế cũng chẳng đáng vào đâu, vì vậy công việc nhanh chóng được tiến hành đến giai đoạn dời mộ phần.Vấn đề nằm ở chỗ khi dời mộ, nhà giảng viên kia có ba ngôi mộ, trong đó có hai ngôi là phần mộ tổ tiên, anh ta trực tiếp chuyển hai ngôi mộ đó vào từ đường tập thể của nhà bọn họ, để tiết kiệm tiền, rất nhiều người đã góp vốn xây dựng một huyệt mộ cỡ lớn như thế.Tuy nhiên có một ngôi mộ mới, bất luận như thế nào mẹ anh ta cũng không muốn, mà muốn dựa theo nguyên dạng mà táng vào một nghĩa địa khác.

Đó là phần mộ em gái anh ta.

Em gái anh ta chết non khi mới 5 tuổi, nguyên nhân hẳn là có liên quan đến anh ta, vì thế anh ta luôn tự trách mình, mẹ anh ta hiển nhiên cũng không tha thứ cho anh ta, nói đến chuyện này đều rất khó chịu.Khi anh ta dời mộ cho em gái mình, có rất nhiều người cũng ở đó, đúng lúc đó là ngày dời mộ bận rộn nhất.

Cùng ngày, trời đổ một trận mưa lớn, vùng núi trở nên vô cùng lầy lội, khi bùn đất bị đào lên, bọn họ phát hiện quan tài đã cực kỳ mục nát, trình độ mục ruỗng mặt ngoài đã đến mức kinh người, cả quan tài giống như một cục đậu hũ mọc mốc dài ngoằng, cảm giác như động một cái sẽ vỡ nát.Sau khi bọn họ đào quan tài ra, thận trọng khiêng xuống núi, thu xếp đến một trạm trung chuyển, sau đó chờ khi đến nơi sẽ hạ táng xuống mả mới, kết quả là khi xuống núi, do một người phu khuân vác bị trượt chân nên quan tài bị đụng trúng một quan tài của nhà khác.Hai quan tài đụng vào nhau, quan tài của em gái anh ta bị đụng liền long đáy, thứ trong quan tài trực tiếp rơi xuống, lăn vào bùn đất.Bà mẹ thấy tình cảnh này liền hôn mê, giảng viên đi lên, vừa mắng phu khuân vác, vừa tự tay nhặt lại hài cốt.

Chúng ta biết ở nông thôn từ xưa đến nay đều có tập tục dùng chăn bông bọc thi thể để nhập liệm.

Sau khi người giảng viên ghép thi cốt lại liền lập tức phát hiện điều không bình thường.“Em gái anh ta nhập liệm năm 4 tuổi, nhưng xương anh ta nhặt từ trong quan tài lại là một hài cốt người trưởng thành.”

Khi người bạn học của tôi kể lại chuyện này cho tôi đã dùng tay miêu tả độ dài xương đùi: “Xương đùi là của người đã trưởng thành hoàn toàn, xương sọ và xương ngón tay của bé gái 4 tuổi và cô gái thành niên có chênh lệch rất lớn, cho nên những người ở hiện trường khi đó đều hoảng sợ.”

“Là bị đánh tráo?”

Phản ứng đầu tiên của tôi khi đó là câu này.

Thời gian trước khi ở quên nhà tôi dời mộ cũng đã từng gặp chuyện kỳ quái, về sau chứng thực là do chú Ba giở trò quỷ, tuy nhiên chuyện thi thể trong quan tài bị đánh tráo thì rất nhiều nơi cũng đã từng xảy ra vụ án chân thực.”

Nếu như là bị đánh tráo, tôi sẽ không tới tìm cậu làm gì.”

Bạn tôi nói: “Về sau bọn họ báo án, tuy điều tra hình sự đối với chuyện này chẳng có ý nghĩa là mấy, nhưng cảnh sát đã chứng minh được một việc, cỗ hài cốt này đúng là em gái anh ta.”
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 2: Bộ Xương


Phán đoán chuyện này hết sức khó khăn, tuy đây chính là nghề cũ của tôi, lúc này đề cập đến khoa học kỹ thuật cao thì không phù hợp lắm với không khí này, nhưng chúng tôi không thừa nhận không được, hiện tại một số kỹ thuật cơ bản đã cực kỳ hoàn thiện, hơn nữa rất phổ biến, đặc biệt là kỹ thuật xét nghiệm ADN, nhưng xét nghiệm ADN đối với xương cốt cổ xưa vẫn là một vấn đề nan giải trên thế giới, đặc biệt là hài cốt của người đã chết rất lâu.Tuy nhiên, căn cứ vào đặc thù của khung xương và tuổi xương để phán đoán thì lại đưa ra được một kết luận khiến người ta rợn tóc gáy.

Hài cốt này là của một nữ thi 17 tuổi, ngày tháng tương đồng với ngày em gái vị giảng viên kia được sinh ra.

Nguyên nhân cái chết của em gái anh ta khi đó là tai nạn xe cộ, trên bộ xương của nữ thi 17 tuổi này, bọn họ phát hiện những vết thương trên xương cốt hoàn toàn tương đồng với nữ thi ngày đó, những vết thương này có vài chỗ vậy mà đã lành lại.Phía cảnh sát không thừa nhận điểm này, nhưng bởi vì giảng viên này rất tin tưởng đây là em gái anh ta, không biết vì sao, 13 năm sau khi chết, xương cốt của em gái anh ta vẫn còn tiếp tục sinh trưởng.Tôi nghe xong chuyện này thì có phần kinh ngạc, không hề nghi ngờ, đây là một câu chuyện rất ly kỳ, mà bạn học của tôi là một người nói năng thận trọng, cậu ta nói đã chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, tất nhiên không thể là giả.Nếu như chuyện này thực sự hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào thì đây là một chuyện đặc biệt thú vị, nhưng đối với tôi mà nói, những luận điểm và tin tức này đều có chỗ có thể bác bỏ.Đầu tiên là suy luận lỗ mãng đơn giản nhất, hợp lý nhất chính là, em gái anh ta khi đó chưa chết mà đến một nơi khác, sống đến 17 tuổi thì tử vong, được táng trong cái quan tài này.Mặc dù quan tài mục nát và rất nhiều vết tích kỳ quái chứng tỏ suy luận của tôi chưa trọn vẹn, nhưng tôi tin rằng đây là một giải thích hợp lý, mà nếu cho tôi thời gian để xem hết tất cả tư liệu chi tiết,tôi có thể làm cho kết luận này càng thêm hợp lý.Ngoài ra còn có thể có nhiều loại giải thích khác, đối với người đã trải qua nhiều chuyện như tôi mà nói, mánh khoé ở mức độ này, tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng.Tuy nhiên tôi vẫn cùng anh bạn học kia đến Ngân Xuyên một lần, một mặt vì anh bạn tôi rất ít khi nhiệt tình với chuyện của tôi như vậy, mà quả thực tôi cũng muốn cùng cậu ta đến đó giải sầu một chút, theo như cậu ta nói, cậu ta ở một nơi đẹp đến mức làm người ta giận sôi.Khi tôi đến nơi đó, để cho phải phép với anh bạn của tôi, tôi đi gặp giảng viên kia một lần, anh ta nói cho chúng tôi những chi tiết cụ thể đã xảy ra lúc đó.Có ba điểm, khi anh bạn tôi kể lại đã quên mất, điểm thứ nhất là, quan tài chỉ đóng kín bằng đinh sắt rỉ, anh ta cho rằng quan tài như vậy rất khó làm giả, nếu mới nhập liệm gần đây thì thi thể em gái anh ta sẽ không thể phân huỷ nhanh như vậy, trong quan tài cũng không thể khô ráo như vậy.

Trạng thái của cái quan tài này hoàn toàn là trạng thái lúc táng xuống năm xưa.

Cho dù thời gian thêm đến hai ba năm cũng không thể, cần phải mười năm trở lên mới có thể trở thành tình trạng như vậy.Điểm thứ hai, khi em gái anh ta qua đời, cái chết đó hoàn toàn được xác định rõ, không chỉ là anh ta và mẹ anh ta có thể chứng minh, cảnh sát khi đó, hồ sơ bệnh viện, tất cả chứng cứ đều có ở đây.

Trên thực tế, thôn này và thị trấn bốn phía rất đơn thuần, không thể chấp hành một âm mưu về đất đai lớn đến vậy.Điểm thứ ba, vòng cổ và vòng tay em gái anh ta đều nằm trên bộ xương, bị rữa nát nghiêm trọng, gần như đã dính vào thi thể, người trưởng thành không thể mang được đồ trang sức của bé gái 4 tuổi.

Lúc đó em gái anh ta đeo bảy cái vòng tay và lắc chân, những thứ này nếu không phải là người tự mình làm thì rất khó phân biệt, khi đó chính anh ta đã đeo vòng cho em gái cho nên anh biết thứ tự.

Anh ta đã xem xét cẩn thận, hoàn toàn không sai.Đương nhiên, trên lý thuyết chuyện tôi nói như cũ vẫn có thể xảy ra, chuyện này cần một người xây dựng âm mưu cực kỳ tinh vi đứng sau, sử dụng lực lượng rất lớn để tráo đổi, nhưng tôi nghĩ không ra chuyện này có gì đáng giá để phải làm như vậy.Nói đến đây, tôi vẫn tiếp tục không có hứng thú với chuyện này, tuy nhiên, sau khi nói chuyện phiếm, tôi từ từ phát hiện một số điểm không đúng, do đó tôi bắt đầu nghiêm túc.Tôi phát hiện trạng thái của vị giảng viên này có phần kỳ lạ.Trước đây tôi rất ít dùng phương pháp này để tự hỏi một vấn đề, người thường nếu gặp chuyện này, dù có là người mệnh phạm Thái Cực như tôi cũng nhất định sẽ cố chấp muốn biết vì sao, nỗ lực tìm ra một điểm không hợp lý, hoặc là điểm nào đó có thể giải thích.Người bình thường sẽ mong muốn có một lời giải thích, tại sao lại như vậy?Vị giảng viên này đối với câu hỏi ”tại sao lại như vậy” không có bất kỳ biểu hiện nghi ngờ gì, anh ta một mực khẳng định bộ hài cốt kia là của em gái anh ta.Anh ta không thể không nghi ngờ, vì sao anh ta không biểu hiện ra sự nghi ngờ, không hỏi han chúng tôi điều gì, hay là trong khi thảo luận không nhắc tới khái niệm “tại sao lại như vậy” theo phản xạ có điều kiện.Nguyên nhân chỉ có một, chính là anh ta nghĩ chúng tôi không giải quyết được vấn đề này.

Nhưng khi bạn học của tôi giới thiệu về tôi hiển nhiên đã thổi phồng lên rất nhiều, rõ ràng là tiến cử tôi để tôi đến giải quyết chuyện này.

Vẻ mặt của anh ta, có lẽ là tin tưởng lời kể của bạn tôi, hoặc ít nhất là thừa nhận uy tín của tôi.Tại sao lại làm tôi có cảm giác khác thường?Chỉ có một khả năng, đổi lại là tôi, nguyên nhân để tôi làm ra kết quả như vậy chỉ có một.Tôi không muốn thảo luận với anh, không muốn hỏi anh phương pháp giải quyết vấn đề, có lẽ là nhận định anh không thể giải quyết được, hoặc có lẽ tôi không dự tính nói hết tất cả tin tức cho anh biết.Vì thế tôi chỉ có thể cùng anh nói chuyện qua loa, bởi vì nói về biện pháp giải quyết với anh chỉ lãng phí thời gian, anh cũng khôg biết tất cả thông tin.Anh ta đã không nói hết tất cả cho chúng tôi.Đồng thời, tôi còn cảm giác được anh ta rất chắc chắc bộ hài cốt này là của em gái anh ta, tôi nhìn ra anh ta không kiên nhẫn với sự nghi vấn của chúng tôi.Dưới loại tình huống này, tuyệt đối không thể dựa vào vài điểm đặc thù này để tin tưởng chắc chắn như vậy, dù sao cũng là việc rất ly kỳ nhưng anh ta lại tin tưởng như thế.

Hiển nhiên là do anh ta có chứng cứ có thể chứng minh 100% suy luận của anh ta là chính xác, tuy nhiên anh ta lại không thể nói ra.Hơn nữa trong tất cả các trạng thái của anh ta, cái vẻ mặt tự trách và phiền muộn này làm tôi nghĩ, chuyện này rất có thể là sự thực, hơn nữa vị giảng viên này còn có thể biết một ít nội tình bên trong.Tuy nhiên tôi không phải là thằng ngốc mà tiếp tục truy vấn, tôi đã không làm những chuyện vô ích nữa.

Nói chuyện xong, tôi được chấp thuận đi xem bộ xương của em gái anh ta.Tôi xem qua đầu khớp xương, mức độ nhạy cảm với những thứ này không giống với người khác.

Người này phán đoán đây là em gái hắn là có chứng cứ rất xác thực, nhất định cũng là đến từ bộ hài cốt này, hắn có thể phát hiện thì tôi tin rằng tự tôi cũng có thể phát hiện.
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 3: Vấn Đề


Thi thể hiển nhiên được cất giữ rất tốt, có lập án cũng không biết nên để là tội trộm cắp hay là tội vũ nhục thi thể.

Sau khi vị giảng viên đi vào, một hồi lâu chưa đi ra.

Lúc này một người giúp việc cấp dưới gọi điện thoại cho tôi, tôi vừa nhìn tên người này liền đau đầu.

Đây là người giúp việc tôi sắp xếp riêng cho Bàn Tử, có nhiệm vụ liên lạc.

Bàn Tử rốt cục ở trong trạng thái nửa về hưu, tiểu tử này không được rảnh rỗi, nhất định là có ý kiến gì với Bàn Tử.Nếu như là trước đây nhất định tôi sẽ không nhận, hôm nay mưa thuận gió hoà, tôi cũng không có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, nhớ ra cũng gần một tháng rồi chưa liên lạc với Bàn Tử nên cũng nghe xem anh ta lại muốn làm thiêu thân như thế nào.

Vừa nhận máy liền nghe thấy cậu giúp việc ở đầu bên kia khóc lên, nói Bàn gia gửi tới ba cái giấy vay nợ, nói gửi cho hắn ba vạn đồng, đến lúc này mới nửa năm mà trong tay cậu ta đã có mười sáu mười bảy tờ giấy vay nợ, nếu cuối năm mà những tờ giấy vay nợ này không đổi thành tiền mặt, sổ sách năm nay thu vào toàn trứng vịt (số 0) mà lại ăn vào đến hai mươi mấy vạn thì sang năm cậu ta cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục làm việc nữa.Bàn Tử trong khoảng thời gian này chơi bời lêu lổng, thêm không ít tật xấu, cả năm chẳng có gì để hài lòng, bên Quảng Tây tổng thể chẳng biết là cái loại gì, hắn lại chi tiêu phung phí, vừa giúp cha vợ goá của hắn xây nhà mới, vừa xây trường học ở địa phương, xây rạp chiếu phim.

Chỗ tài sản ở Bắc Kinh đều nhanh chóng hết sạch, hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì dường như hắn muốn sống nốt quãng đời còn lại ở cái nơi thôn dã đó.Vì vậy hắn đã nghĩ ra một chiêu rất độc địa, làm một tờ giấy trắng, bên trên vẽ cái gọi là “Minh khí” nhìn như đống shit, ấn một dấu ngón tay liền gọi là phát hành cổ phiếu.Tôi nói chó má nhà anh cái này kỳ hạn ra sao, hơn nữa đây là cái công ty chó má gì mà phát hành có ba cổ.

Cái nhịp độ này của anh là muốn trở thành thương nhân bán lẻ từng phút từng giờ à!

Cái công ty rách nát phát hành ba cổ phiếu sau lại còn tăng lên sáu bảy lần.

Tôi không quan tâm chuyện Bàn Tử lấy tiền chỗ tôi, ngày trước thì không nói, gần đây còn dư dả, nhưng mà anh nghèo thì thừa nhận mợ đi, cần gì phải cố sĩ diện, nói cho oai là cá nhân đưa ra thị trường, tôi còn phải giả bộ cảm động đến rơi nước mắt mà cầm cái cổ phiếu thời nguyên thuỷ đó.Nhớ đến chuyện này tôi lại cáu đến nhảy dựng, Bàn Tử là đồ ngang bướng, khi người ta nổi giận thì căn bản không liên lạc được với hắn, chờ người ta tới cửa tìm hắn, đi hơn mười tiếng đường núi mới đến được nơi mà khí lực để dựng thẳng ngón giữa cũng không có, vừa ngồi xuống hắn liền giới thiệu: Đây là ông chủ Ngô, người tài trợ kiến thiết khu vực biên giới của chúng ta.Các cô gái người Dao vừa hát vừa bưng cái gọi là rượu nho 80 độ lên, cô nàng chưa uống mà nhìn anh uống, anh không uống nàng sẽ lấy miệng đút cho anh, anh chỉ có thể sảng khoái mà uống vào.

Uống xong hai chén liền ói xuống cửa.

Mấy ngày kế tiếp anh cũng đừng hòng thanh tĩnh nổi, các loại món ăn thôn quê mỗi bữa sáu món, mười ngày cũng không lặp lại lần nào.Nơi đó ẩm ướt chướng khí nhiều, người ta ăn cay nhiều làm tôi âm dương đều hỏng, khí huyết không đủ, vừa tiêu chảy vừa nhiệt miệng trường kỳ.Tôi suy nghĩ, phải làm thế nào lừa hắn đi ra, lừa đến một nơi nghiêm chỉnh mà nói chuyện cho tử tế, vừa an ủi cậu giúp việc, bảo cậu ta mấy ngày tới tôi sẽ trở lại tìm một khách hàng cho cậu ta để cân đối một chút.

Cậu ta hỏi tôi tiền Bàn gia mượn có đưa hay không.Tôi suy nghĩ một chút, đây là giao tình hơn cả sinh mệnh, đừng nói là tôi có thể tìm hắn khởi binh vấn tội, nếu tôi không trả, hắn sẽ tìm đến tôi khởi binh vấn tội, xem chừng phải mang đi nửa trại Dao lên đây, thuận tiện đến Hàng Châu du ngoạn, liên tiếp nào xe nào tới khách sạn nào ăn uống, trước khi đi còn phải mang đặc sản trở về, tôi có giàu hơn nữa cũng không bao trọn được tất cả các khoản đó.Nhận xong cuộc điện thoại này làm tôi tiêu tan một nửa nhuệ khí, đợi đến khi vị giảng viên kia mang hộp xương cốt tới, hứng thú của tôi bay sạch, chỉ cảm thấy đau cổ.Hộp đặt trên giấy bìa cứng màu đỏ dùng để bọc sách, nhìn nhãn phía trên thì tất cả đều là kinh Phật, thì ra gia đình này vẫn luôn bị giày vò trong lòng, cũng không biết những kinh sách đó là anh ta xem hay mẹ anh ta xem.Mở nắp hộp, tôi thấy một bộ xương khô được đặt rất chỉnh tề, tôi ra hiệu”có thể chứ?” với anh ta, anh ta gật đầu.

Tôi liền trực tiếp nâng xương sọ lên.Nhìn qua ba bốn lần, thử gẩy đầu khớp xương, tôi phát hiện hai người kia soi mói nhìn vào, làm tôi rất khó tập trung tư tưởng.

Có lẽ cần đến hai ba giờ để quan sát cẩn thận, nhưng tôi lại không thể mang bộ xương này đi.“Anh có chuyện gì đó giấu tôi.”

Tôi vừa nhìn, vừa làm bộ lơ đãng nói, quyết định giả thần giả quỷ một phen.“Cái gì?”

Giảng viên kia sửng sốt.

Tôi nói: “Anh còn chuyện giấu tôi, bộ xương này có vấn đề, anh rất rõ vấn đề ở đâu nhưng vì sao không nói cho tôi?”

Bạn tôi cũng không hiểu ra sao, nhưng tôi trực tiếp rời đi, vừa đi vừa nói: “Anh nghĩ là chuyện này chỉ vậy là xong à, cho anh biết, tôi đã thấy chuyện tương tự, anh chờ gặp hoạ đi!”

Vị giảng viên này ở trong một ngôi nhà trên thị trấn, một phòng khách một phòng ngủ, khi chúng tôi vào phòng khách nhà anh ta. rất ít đồ đạc, vì thế động tác của tôi cũng rất nhanh, đi hai bước đã đến cạnh cửa, trực tiếp đi ra.Bạn học tôi bị tôi ngăn cản thì anh ta kéo lại, nghe thấy hai người đối thoại vài câu, sau đó bạn học tôi mới đi ra, hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

“Anh ta còn giấu rất nhiều chuyện, chúng ta không giúp gì được.”

“Sao cậu biết?”

“Nhìn đầu khớp xương liền biết.”

Tôi nói, vừa đánh mắt ra hiệu với bạn học, cậu ta lập tức ngầm hiểu.

Cậu ta tỏ vẻ khá lúng túng, cậu ta khá cứng nhắc, không thạo diễn đủ loại tính cách như tôi.Tuy nhiên cậu ta cũng không lật tẩy tôi, đây là ăn ý chúng tôi tạo được khi gian lận trong các kỳ thi, cậu ta ngậm miệng không nói, vỗ vỗ bả vai tôi.Bởi vì hứng thú của tôi đối với chuyện này cũng chẳng nhiều nên cái sự giả thần giả quỷ này cũng không gây áp lực tâm lý lớn cho tôi, nếu anh ta bị lừa, bắt đầu từ khi tôi đi xuống dưới nhà cho đến sáng ngày hôm sau, có thể anh ta sẽ đến tìm chúng tôi lần nữa, tiếp tục nói sự thật với chúng tôi– nhưng không biết tất cả có phải là sự thật hay không — người nói dối trôi chảy thì lời nói ra cũng trở thành thói quen, cũng có thể là không bao giờ tìm chúng tôi lần nữa.Hai kết quả đó tôi cũng chẳng quan tâm.Khi đi xuống lầu, không có tiếng gọi lại nào, tôi đã xác định được vị trí của anh ta trong lòng, chuyện này sẽ không còn liên hệ gì với tôi nữa.

Về sau có thể tôi sẽ luôn luôn nhớ tới chuyện này, nhưng có lẽ sẽ không quá quan tâm đến đáp án của vấn đề này nữa.Ông đây đã luyện thành, không biết thì sao, ông đây liền đi phong hoa tuyết nguyệt.
 
Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải 4
Chương 4: Dời Mộ


Trên đường quay về nhà ở tập thể của bạn tôi, tôi phân tích đại khái ý kiến của mình cho cậu ta, cậu ta nghĩ tôi có hơi quá chủ quan, hơn nữa còn quá mức xét nét, dù sao thì cậu ta cũng chẳng có chút nào gọi là cảm giác thái độ và tâm tình của đối phương khác thường.

Tôi nói có khả năng là tôi đã luyện ra được trong khoảng thời gian kinh doanh, nhân tính của con người rất kỳ lạ, giảng viên kia không ngừng tìm người trợ giúp là vì trong lòng anh ta chột dạ, anh ta cần dùng phương thức này để mọi người cho là chính anh ta cũng đang cảm thấy kỳ quái và lo nghĩ về chuyện này, trên thực tế, xã hội này thực ra sẽ không có ai duy trì hứng thú với chuyện đó trong một thời gian dài.

Cho dù từ nay về sau anh ta không đề cập tới thì người khác cũng chẳng truy cứu, tuy nhiên anh ta không có cách nào, nội tâm anh ta muốn hành động như vậy để cho mình cảm thấy thoải mái.Chính vì thế anh ta tìm đến bạn học tôi, lại nhờ tôi đến trợ giúp, bản thân việc này không phải để giải quyết vấn đề, mà anh ta cũng nhận định người như chúng tôi đến trợ giúp cũng nhất định không giải quyết được vấn đề.Anh ta muốn một điều có thể chứng minh, để khi thảo luận với những người khác, anh ta có thể nói: “Đấy, tôi đã từng tìm đến anh XX để hỏi, anh ấy giúp tôi tìm một người rất lợi hại mà vẫn không làm rõ được, không tin cứ đi hỏi anh XX mà xem.”

Sau đó tôi cùng bạn học được gọi đi bắt thỏ, trong đất hoang chẳng có cái quái gì khác.

Một đêm này chúng tôi ngồi bên đống lửa nướng thỏ ăn cùng đồng nghiệp của bạn tôi.

Thực tế chúng tôi chẳng mất mấy công sức.

Bọn họ nuôi hơn hai mươi con chó, vốn là dự định nuôi đến mùa đông thì làm lẩu, kết quả là khi lũ chó biết được liền liều mạng vồ thỏ cho bọn họ ăn, hiện giờ lũ chó đã thành công thu được nhân quyền.Khi trở lại khu tập thể, di động của bạn tôi liên tiếp nhận được hơn mười tin nhắn, cậu ta mở máy lên, phát hiện đều là tin nhắn nhắc nhở, đều là cuộc gọi nhỡ của vị giảng viên kia.Bạn tôi gọi lại, kết quả người nghe điện chính là bà mẹ, bà mong tôi có thể gặp bà một lần.Lúc đó đã khuya lắm rồi, chúng tôi uống bia, ăn một bụng thịt thỏ rừng nướng, cảm giác máu huyết đều tập trung ở dạ dày, không thích hợp để gặp lại bọn họ vào lúc này, nhưng bà cụ kiên trì muốn gặp chúng tôi ngay lập tức.

Trong đầu tôi vừa cầu ông nội vừa vái bà nội, nhà tôi cũng có một bà cụ, hơn nửa đêm mà như thế cũng làm tôi thấy không đành lòng, đành phải tắm rửa rồi xuất phát.Một đường ngủ gật cũng đến được nhà giảng viên kia, nhà xi măng trong huyện thành cũng không có quá nhiều đèn đóm, chỉ có một ngọn đèn dây tóc nhỏ trước cửa thang lầu khiến tôi cảm thấy có chút bất an.Có lẽ kỳ lạ hơn so với tưởng tượng của tôi lúc trước, trên thực tế, bọn họ ở trong một căn nhà khuất bóng, rất cũ kỹ, hơn nữa còn dùng phương thức dán giấy báo của những năm 80 để sửa sang lại, đây thật ra là chỗ ở của bà cụ.

Lý lịch của người giảng viên kia rất đơn giản, trước khi vào trường đại học, anh ta là thầy giáo ở huyện, giáo viên tiểu học, sau khi tốt nghiệp đại học được bổ nhiệm làm việc trong huyện, sau đó vừa dạy học vừa thi nghiên cứu sinh, khi làm nghiên cứu sinh thì lên thành phố, về sau được dạy tại trường.Vì thế giảng viên này có nơi ở trong thành phố, hiện tại anh ta ở nhà với bà cụ vì khi dời mộ phần, tâm trạng của bà cụ không ổn định.Hai người ở trong một căn nhà nhỏ âm u như vậy, thực ra tôi cũng đã trải qua, vào thời gian đó, căn hộ này cũng coi như là một căn hộ tốt.

Hiện tại lơn như Thượng Hải cũng không thiếu kiến trúc như thế, một căn hộ cũng không chỉ có hai người ở.Vấn đề là, di cốt của em gái anh ta được đặt ngay trên giá sách phòng ngủ.

Tôi tin rằng đối với người sống có phần yêu sạch sẽ đều cảm thấy trạng thái này rất quỷ dị.Áp lực vì thế cũng càng tăng lên nhưng bọn họ chẳng có cảm giác chút nào, chứng tỏ trạng thái bình thường của cái gia đình này sợ là cũng hết sức quái dị.Hơn nữa tình cảnh ngọn đèn sợi đốt và thị trấn tiêu điều lúc nửa đêm làm tôi bỗng nhiên lo lắng sau khi tôi đi vào, có thể sẽ bị bà cụ và người giảng viên kia giết chết ở trong đó hay không.Đặt giả thiết ở đây có âm mưu gì đó, tôi sẽ nói để cho họ tưởng lầm rằng tôi đã biết bí mật của bọn họ, rất có thể trạng thái sinh hoạt dị thường này sẽ làm cho bọn họ hoặc không làm hoặc không vội trực tiếp diệt trừ tôi.Vì vậy tôi bảo anh bạn ở bên ngoài chờ tôi, tôi mở di động ra, một mình đi lên lầu.Về sau hành động này được chứng minh là may mắn, ngược lại không phải vì tôi suy đoán là đúng, mà là tôi một mình đi lên, vừa lúc làm bọn họ bớt lo lắng, nếu như tôi thực sự biết một số chuyện, nhất định tôi cũng sẽ vào một mình.

Cũng bởi chuyện bọn họ muốn nói với tôi quả thực không thích hợp để thêm một người biết.Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà cụ, khác xa với tưởng tượng của tôi, bà cụ rất khí phách, chân to, con ngươi mờ đục, ngậm điếu thuốc của địa phương, hút còn mạnh hơn cả Bàn Tử.

Tôi thừa nhận thuốc lá này giống như ra oai phủ đầu đối với tôi, mấy phút đầu làm tôi cảm thấy nhức cả đầu.Cảm giác đầu tiên khác hoàn toàn với người đau khổ cầu xin trong điện thoại, bà cụ này không phải hạng vừa.

Tôi không nhận điếu thuốc đưa tới, những phương diện này tôi đều vô cùng chú ý, trước đây tôi sẽ vì vấn đề mặt mũi hoặc là lòng hiếu kỳ mà nhận một điếu, thường thường sẽ trở thành trò cười cho người ta.Tuy nhiên tôi cho rằng tự làm trò cười cũng chẳng sao, người khác vẫn nghĩ tôi chơi rất khá, giống như đùa bỡn cho người khác xem, về sau tôi ý thức được, Tiểu Tam Gia có thể đùa bỡn là vì có Tam Gia ở đây.

Có một người như tôi bọn họ đều cảm thấy thân thiết, tuy nhiên sự thân thiết này không quan trọng, chú Ba làm cho bọn họ cảm thấy có thể dựa vào một cách chắc chắn mới là quan trọng.Xã hội này điều quan tâm đầu tiên chính là những thứ đó, thứ hai mới là hài hước và đáng yêu, vì thế tôi mất một thời gian rất dài mới có thể thay đổi thói quen này của mình.Đại khái nói chuyện tào lao vài câu, bà cụ trước hết xin lỗi tôi, mắng con trai bà, tôi biết thực ra cũng chẳng có gì để mắng, bất quá là muốn để có lý do triển khai trọng tâm câu chuyện về sau, quả nhiên, mắng hai ba câu, bà cụ dùng tiếng địa phương mang theo khẩu âm tương tự tiếng phổ thông mà hỏi tôi: “Ông chủ này, anh làm nghề gì?”

Thật ra áp lực của tôi rất lớn bởi kỳ thực tôi cũng không biết điểm kỳ lạ trên đầu khớp xương, thực sự tôi rất sợ bà cụ nói thẳng, nhưng bà cụ lại hỏi dò kiểu này thì tôi lại có thể tán dóc.

Tôi suy nghĩ một chút, trả lời: “Cháu xem phong thuỷ.”

Tay bà cụ run lên, hung tợn nhìn thoáng qua người giảng viên, lại nói với tôi: “Tôi cũng biết.”

Tôi thừa cơ hỏi: “Cụ à, cụ biết thì vì sao không chuẩn bị sớm một chút — ”Tôi cố tình không nói hết câu, bà cụ liền mắng người giảng viên kia, mắng rất ác độc, dùng tiếng địa phương mà nói.

Tôi có thể hiểu được đại khái, ý là: “Thấy chưa, tôi đã nói cái mả kia không táng được, nó còn không nghe.

Nó còn luyến tiếc chỗ tiền đó, chuyện này lúc dời mộ , thầy phong thuỷ kia đã nói có vấn đề, nó còn không nghe, kêu là mê tín.”

Giảng viên không có bất kỳ biểu cảm gì, cúi đầu nghe mắng, tôi nghe ra chút manh mối.Lần đầu dời mộ, nói như vậy, lần này là lần thứ hai.

Lần dời mộ đầu tiên đã có vấn đề.Bà cụ vẫn tiếp tục mắng, tôi khuyên vài câu, bà cụ bỗng khóc lên, hỏi bây giờ phải làm sao?

Nhờ sư phụ giúp cho, vừa nói vừa mắng giảng viên.Tôi còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, bỗng nhiên chẳng báo trước, vị giảng viên kia lật bàn xuống, bụi bặm xông tới mặt tôi, anh ta vọt vào phòng, ôm cái hộp kia chạy ra ngoài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back