Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Tiết Minh Nguyệt

Tiết Minh Nguyệt
Chương 25: Chương 25



Một đêm nọ, Cố Yến viết chữ dưới song cửa, ta ở bên cạnh giở xem y thư. Chàng bỗng nghiêm nghị đến bên, cầm lấy y thư của ta để sang một bên: "Nguyệt nhi, có một chuyện ta muốn tạ lỗi cùng nàng."

Chàng lấy từ trong vạt áo ra một tờ giấy đã úa màu, nhàu nát. Trên đó lấm tấm vết lệ, nhiều chữ đã mờ không rõ.

Ta liếc qua, thấy ở cuối có hai chữ "Mẫn Vinh".

"Ta không thể tha thứ cho Khương thị, ta cũng không có tư cách thay nàng tha thứ cho bà ta. Nhưng dù sao bà ta cũng là sinh mẫu của Cố Chiêu, Cố Chiêu đã cầu xin ta, cuối cùng ta cũng mềm lòng. Bà ta đã viết thư sám hối này, thừa nhận tội lỗi đã gây ra cho nàng và ta."

Ta không xem kỹ nội dung thư, gấp lại vài lần rồi bỏ vào lò than đốt thành tro: "Nể mặt Tứ lang, thiếp có thể tha thứ cho bà ta hạ độc thiếp. Nhưng thiếp không thể tha thứ cho bà ta hãm hại chàng, thiếp hận bà ta. Hoàng thượng phạt bà ta đèn hương sớm tối, sám hối đến chết, cũng là quá nhẹ tội rồi. Người đáng thương là Tứ lang, phụ thân không thương, mẫu thân lại lầm đường lạc lối."

Cố Yến không đáp, mắt chàng chăm chăm nhìn tờ giấy trong lò than hóa thành tro bụi. Ta hỏi: "Tứ lang đâu rồi, sao lâu rồi không thấy đệ ấy?"

"Đệ ấy theo Dực Vương trấn thủ Bắc Cương. Nếu không, đệ ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với những lỗi lầm mà mẫu thân đệ ấy đã gây ra."

Đêm đó thiếp ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã thấy cảnh Cố Chiêu khi còn bé bị chính phụ thân mình bóp cổ.

Nút thắt trong lòng Cố Tứ lang, e rằng phải trải qua những tháng năm gian khổ ở Bắc Cương mới có thể tháo gỡ.

Tháng ba, Hoàng thượng tuần du phương Nam, Cố Yến đưa ta đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn phong cảnh Giang Nam mà ta hằng mong ước.

Cố Yến làm quan đến Thượng thư lệnh, ta trở thành mệnh phụ được chú ý nhất trong suốt chuyến tuần du. Ban đầu ta không thích giao du, nhưng những phu nhân mời ta nhiều quá, e người ta chê ta cậy thế Cố Yến mà kiêu căng, ta cũng thử nhận lời vài cuộc gặp gỡ đơn giản.

Hôm ấy ta trở về, thấy Cố Yến đứng chắp tay sau lưng bên song cửa, thở dài thườn thượt, dường như có tâm sự. Ta vòng tay ôm lấy eo chàng, khẽ hỏi: "Hoài Sanh đang nghĩ gì vậy?"

Cố Yến tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí cao, không còn là vị công tử Cố gia với mối thâm thù chất chứa, ngông nghênh ngạo mạn. Ta đã thấy dáng vẻ trầm ổn, ôm chí lớn của chàng trước bá quan văn võ. Bởi vậy, chỉ khi ở bên ta, chàng mới vô tình lộ ra nỗi ưu tư, yếu đuối.

Chàng kéo ta vào lòng, thở dài: "Nguyệt nhi, từ kinh thành có tin báo, Khương thị đã bị người g.i.ế.c ở chùa Cảm Nghiệp. Kẻ thủ ác là biểu muội Ức An, nàng ta đã tự vẫn tạ tội."

"Nguyệt nhi, ta chỉ lo Cố Chiêu khi nghe tin này sẽ ra sao."

Từ khi ta và Cố Yến rời khỏi Cố gia, đã bặt tin Hà Ức An. Huống hồ, sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta đã sớm quên nàng ta. Những ngày cung biến, e rằng ngoài Tứ lang ra, chẳng còn ai nhớ đến nàng.

Chẳng hay nàng đã đi đâu, trải qua những thăng trầm gì, cuối cùng lại quyết định đi đến bước đường cùng, từ nay vĩnh viễn tiêu tan như mây khói.

Ta chỉ nhớ nàng luôn khép nép trước mặt Cố phu nhân, chỉ khi có Triệu thẩm nương bên cạnh, nàng mới thoải mái hơn đôi chút. Sống dưới mái hiên người ta, phải dò xét ý tứ người khác vốn đã khổ sở, lẽ nào Triệu thẩm nương đã cho nàng chút hơi ấm hiếm hoi?

Ngày đó, Cố Yến vì ta mà muốn truy cứu, nàng đã đến cầu xin ta. Ta cứ ngỡ nàng làm vậy là vì Cố phu nhân, ngẫm lại, chẳng lẽ không phải vì Triệu thẩm nương sao?

Cố Yến lắc đầu, chân tướng thế nào chàng cũng không rõ.

Hà Ức An dứt khoát đồng quy vu tận với Cố phu nhân đã gây chấn động không nhỏ trong lòng ta. Ta lại lo cho Cố Chiêu lẻ loi nơi biên ải, liên tiếp mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng khi thuyền cập bến Dương Châu thì ngất đi.

Tỉnh lại, Từ thái y đang bắt mạch cho ta. Cố đại nhân vốn luôn trang trọng, trầm ổn trước mặt người ngoài, giờ lại cuống cuồng đi đi lại lại, không ngừng thúc giục: "Thế nào rồi? Ngươi đường đường là Viện phán Thái y viện, sao lâu vậy còn chưa chẩn ra bệnh?"

Từ thái y cười lắc đầu, nháy mắt với ta, ta khẽ gật đầu. Ông mới xoay người, chậm rãi nói: "Chúc mừng Cố đại nhân, phu nhân có hỉ rồi."

Cố Yến ngẩn người, dường như còn chưa hiểu ý. Rồi chàng nhào tới, nâng mặt ta lên hôn tới tấp, sau đó như bị thiêu đốt mà bật dậy, vừa chạy vừa hô: "Ta phải báo với Hoàng thượng, Cố Yến ta sắp làm cha rồi!"

Từ Quảng Lương dở khóc dở cười, đáp: "Thật không ngờ Cố đại nhân lừng lẫy phong ba trên triều đường lại có một mặt như thế này?"

"Khiến ngài chê cười rồi."
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 26: Hoàn chính văn



Từ Quảng Lương lại nói: "Cố phu nhân hay chăng, mấy ngày trước Cố đại nhân đã dâng tấu lên Thánh thượng, nhất nhất giãi bày nỗi oan khuất mà Minh Khiêm thái y đã gánh chịu năm xưa. Bệ hạ thuở ấy còn thơ ấu, ký ức mơ hồ, song khi nghe Cố đại nhân trình bày, long nhan chấn động, lập tức chuẩn tấu, chiếu cáo thiên hạ, rửa oan cho Minh thái y, trả lại thanh danh cho Minh gia. Những kẻ trong Thái y viện phụng mệnh Mẫn Vinh quận chúa cố ý trì hoãn bệnh tình của Cố đại nhân cũng đã bị trừ khử không còn một mống."

Ta khẽ lắc đầu, thực tình không hề hay biết. Cố Yến trước mặt ta, phần nhiều chỉ là bộ dạng quấn lấy đòi thân đòi mật. Ta chưa từng hỏi chàng bận rộn những gì, cũng chẳng tường tận tâm cơ chàng lại sâu nặng đến nhường ấy.

Từ Quảng Lương thấy ta rưng rưng lệ, bèn ôn tồn an ủi: "Ân sư trên trời có linh thiêng, biết vị công tử Cố gia năm xưa được người cứu mạng, nay lại sủng ái ái nữ của người như trân bảo, hẳn sẽ an lòng lắm thay."

"Hôm nay Thánh thượng hỏi ta, Minh gia còn hậu duệ chăng, ý tứ dường như sau khi rửa sạch oan khuất cho Minh gia, sẽ trọng dụng hậu nhân."

Ta lắc đầu: "Đại nhân, y giả lấy nhân tâm truyền thế, nhân tâm của phụ thân thông qua Từ đại nhân cùng chư vị thái y mà lưu lại, cũng coi như có người kế thừa. Thiếp thân cùng Cố Yến trải bao gian nan mới có được ngày hôm nay, thiếp thân không muốn vì thân thế của mình mà nảy sinh biến cố. Không tranh, cũng là vì tranh, điều Minh Nguyệt mong cầu từ đầu đến cuối, chỉ là một cuộc sống an ổn mà thôi."

Từ Quảng Lương ngẩn người một thoáng, hồi lâu sau mới gật đầu rồi cáo từ.

Những ngày mang thai, ta chẳng những khẩu vị khác thường, tính tình cũng trở nên khó chiều. Có hôm, ta lay Cố Yến tỉnh giấc, hỏi chàng: "Rốt cuộc chàng yêu Tiết Minh Nguyệt này, hay chỉ yêu dấu trăng khuyết trên cổ tay thiếp?"

Cố Yến mặt mày khổ sở, nước mắt chực trào, vội khoác áo ngoài ngồi dậy: "Vạn Phúc, mau mang ván giặt đồ vào đây, phu nhân lại giở chứng rồi."

Ta từng hỏi Cố Yến, vì sao chàng lại cùng ta xuất hiện giữa trời đông giá rét nơi Quan ngoại, chẳng hay đôi chân chàng có phải đã bị đông thương từ dạo ấy?

Chàng không chịu hé răng nửa lời, chỉ nói mọi chuyện đều đã qua.

Đứa con đầu lòng của ta và Cố Yến hạ sinh vào đêm tuyết đầu mùa. Ta quằn quại cả ngày lẫn đêm, đứa bé được bà mụ bế ra, Cố Yến liếc mắt cũng không, vội vã lao đến bên giường ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta mà nước mắt ròng ròng. Khuôn mặt chàng tái mét như tờ giấy, khiến người ta vừa thương vừa xót.

Rõ ràng ta mệt mỏi rã rời, vẫn phải gắng gượng an ủi chàng: "Thiếp thân không sao, chàng xem, hốt hoảng đến nhường nào!"

Cố Yến hôn lên trán ta hết lần này đến lần khác, lại hà hơi vào lòng bàn tay ta: "Nguyệt Nhi, chúng ta chỉ cần một đứa con là đủ. Nàng từ lúc mang thai đến khi sinh nở, ta đều chứng kiến, thực sự quá đỗi gian nan, tướng công đau lòng khôn xiết."

Ta nhéo má chàng: "Đừng được voi đòi tiên! Người hưởng lạc là chàng, có thêm con trai cũng là chàng, cứ như là thiếp chiếm đoạt chàng để sinh ra hài tử vậy."

Cố Yến cười cợt: "Vi phu chỉ muốn quá trình nàng chiếm đoạt, chẳng màng đến kết quả của việc chiếm đoạt, xin phu nhân nhất định phải hết lòng chiếm đoạt vi phu một lần nữa!"

Ngày ta mãn nguyệt, hoa mai trong viện nở rộ. Ta cùng Cố Yến tựa mình vào song cửa ngắm cảnh, đầu chàng kề lên vai ta, chân duỗi xuống mép giường, khẽ khàng đưa chiếc nôi dỗ dành hài tử, ta bật cười trước dáng vẻ láu cá ấy của chàng.

Chàng vỗ trán một cái, tên hài tử liền được định đoạt, Cố Lăng Hàn.

Khi Cố Lăng Hàn tròn nửa tuổi, ta thu dọn thư án của Cố Yến, vô tình thấy một phong thư từ Bắc Cương gửi đến. Hai huynh đệ trong thư toàn dùng lối văn chi hồ giả dã, đọc lên thật khó hiểu.

Song ta vẫn tường tận ý tứ trong thư. Đại ý là Cố Chiêu vâng theo ủy thác của Cố Yến, lặn lội đến Quan ngoại một chuyến, tìm được vị thẩm nương năm xưa từng cưu mang ta. Hắn thưởng phạt phân minh, một mặt đánh gãy chân tên biểu ca, một mặt tặng ngân lượng cho thẩm nương, dứt khoát ân tình dưỡng dục.

Ta đỏ hoe đôi mắt, hỏi Cố Yến: "Tứ lang vốn tính tình ôn hòa nho nhã, chàng sao có thể để đệ ấy đi làm những chuyện như vậy?"

Cố Yến khẽ xoa đầu ta: "Nàng nào hay, giờ đây Cố Chiêu đã là vị đại tướng quân khiến Bắc Địch nghe danh khiếp sợ."

"Dẫu vậy, chỉ cần đánh gãy một chân tên biểu ca là đủ, cớ gì lại còn đánh gãy cả hai chân?"

Cố Yến khẽ cười khẩy: "Vốn dĩ còn định phế luôn cái chân thứ ba của hắn nữa kia."

Khi Cố Lăng Hàn lên ba, Cố Chiêu từ Bắc Cương trở về. Hắn phong trần mệt mỏi, đứng dưới gốc mai rụng cánh, ngắm nhìn hồi lâu.

Cố Lăng Hàn chẳng rõ mắc chứng gì, chạy lại ôm lấy chân Cố Chiêu. Hắn quay người, trước tiên nhìn thấy ta, rồi mới bế Cố Lăng Hàn lên: "Gọi tiểu thúc."

Hắn lại gọi thiếp: "Tam tẩu."

Ta khẽ dụi khóe mắt, quay người gọi Cố Yến.

Cố Yến đang mải mê gọt kiếm gỗ cho Cố Lăng Hàn, người lấm tấm vụn gỗ vội vàng chạy ra. Cố Chiêu nói: "Tam ca, đệ mang một người đến diện kiến huynh."

Ta cùng Cố Yến dõi mắt theo Cố Chiêu, nhìn về phía cổng vòm trong đình viện.

*Tích khứ tuyết như hoa, kim lai hoa tự tuyết.*

*Xa cách bấy lâu.*

*Vô vàn chuyện lòng, chẳng thể bày tỏ.*

( HOÀN CHÍNH VĂN , CÒN NGOẠI TRUYỆN )
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 27: NGOẠI TRUYỆN CỐ CHIÊU 1



"Đánh gãy chân."

"Tướng quân?"

Giữa cơn gió bấc thấu xương, một thân khôi giáp đen kịt, nam tử uy nghi ngự trên lưng chiến mã cao lớn. Dãi dầu phong sương tháng năm hằn lên gương mặt hắn một lớp bụi trần, song vẫn chẳng thể che lấp khí độ hơn người.

"Cả đôi."

Hắn lạnh lùng buông lời.

Binh sĩ lĩnh mệnh, tức tốc quay về gian nhà phía sau. Chẳng bao lâu, từ trong vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Một phụ nhân trung niên vừa khóc vừa lết ra, quỳ rạp bên chân ngựa, "Đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng!"

Ánh mắt nam tử hướng về phía chân trời, dường như chẳng màng đến lời cầu xin dưới đất. Mãi một khắc sau, hắn mới chậm rãi cúi đầu, giọng trầm như chuông khánh, "Ngươi ngàn lần, vạn lần không nên vì chút bổng lộc cỏn con của quan phủ mà giấu diếm Minh Nguyệt. Nàng đã mấy bận lỡ cơ hội hồi kinh, tránh khỏi kiếp nạn này. Ngươi thật đáng trách...

"Song nghĩ cho cùng, ngươi cũng đã nuôi dưỡng nàng mười mấy năm. Cố gia ta xưa nay thưởng phạt phân minh.

"Nàng hiện tại sống rất tốt, là Thượng thư lệnh phu nhân cao quý."

Dứt lời, hắn ném xuống một túi tiền, siết chặt dây cương, quay đầu chiến mã, chậm rãi rời đi trên nền tuyết đọng cứng.

Đám binh sĩ hoàn tất nhiệm vụ cũng nối gót, thúc ngựa theo sau.

"Chẳng phải nghe nói Tướng quân phủ có hỷ sự?"

"Đúng vậy, Trương giáo đầu bảo mấy hôm trước có thư nhà gửi đến, chính Thượng thư lệnh Cố đại nhân đích thân chấp bút. Cố phu nhân có hỷ, ngày ấy Tướng quân ta còn lộ nụ cười hiếm thấy."

"Vậy sự việc vừa rồi...?"

"Nghe đâu là thân thích của Cố phu nhân. Năm xưa Cố phu nhân gặp nạn, bọn chúng đối đãi tệ bạc, nay bị Tướng quân tìm đến tính sổ."

"Có kẻ đồn Tướng quân ta tư tình với Cố gia phu nhân, thực hư thế nào?"

"Ngươi chán sống rồi sao?"

Cố Chiêu Thiên

Ta đã quen với gió cát Bắc Cương.

Dực Vương điện hạ vài phen ngỏ ý, nếu ta nhớ cố hương, ngài sẽ tâu lên Thánh thượng, xin cho ta cơ hội hồi kinh.

Ta chưa từng đáp lời, song khi thư nhà gửi đến, lần đầu tiên trong ta trỗi dậy ý niệm hồi gia.

Hoa mai trong phủ không hay đã mấy độ nở tàn, ta vẫn còn nhớ rõ, mai trong trạch viện Tam ca còn diễm lệ hơn cả Cố phủ.

Tam ca thư rằng Minh Nguyệt có thai, sau hai mươi năm, Cố gia lần đầu tiên nhen nhóm hy vọng về mầm sống mới.

Ta rời quân doanh, một ngày một đêm rong ruổi mới đến được Dĩnh Sơn Quan.

Người kia năm xưa cùng ta xuất phát từ kinh thành. Sau khi đẩy lui Bắc Địch, ông ta liền thủ vững nơi này. Đến khi luận công ban thưởng, lại nhất mực chối từ, ngay cả Dực Vương đích thân khuyên giải cũng vô ích.

Dĩnh Sơn là nơi tiền tuyến, giáp ranh Bắc Địch, cũng là vùng gió cát cuồng bạo nhất. Điều kiện sinh hoạt khắc nghiệt, ngoài tướng sĩ trấn thủ, chẳng có bóng người lai vãng.

Thế nên nơi này nghiễm nhiên trở thành chốn trừng phạt binh sĩ mỗi khi có chiến sự.

Bắc Cương hoang vu, ngay cả tráng niên nam tử còn cảm thấy khó bề thích ứng, không biết bao ngày qua, ông ta sống ở Dĩnh Sơn thế nào.

Tướng sĩ trên đài canh thấy ta đến, vội vàng bẩm báo. Khi ta đến doanh trướng, vừa vặn thấy ông ta vén rèm bước ra.

Bốn mắt giao nhau, chỉ còn lại vẻ xa lạ, cách biệt sau bao năm tháng.

Ta rót đầy rượu, ba tuần qua đi, không khí dịu đi đôi phần. Ta mới thong thả giãi bày ý đồ, "Tam ca thư rằng Tam tẩu có hỷ, ở nơi Bắc Cương này, người duy nhất ta có thể sẻ chia niềm vui, chỉ có ông."

Bàn tay nâng chén của ông ta khẽ khựng lại. Tựa hồ đã lâu không cười, dường như quên cả cơ mặt, chỉ gượng gạo nhếch lên một biểu cảm khó coi.

"Tam Lang khổ nửa đời, cuối cùng cũng được hưởng một cái kết viên mãn."

Đêm ấy, ông ta chỉ nói đúng một câu ấy.

Tam Lang khổ nửa đời.

Trên đường về doanh, gió cát quất vào mặt, song lòng ta lại trào dâng nỗi buồn man mác.

Hắn nói Tam Lang khổ nửa đời, vậy còn ta thì sao?

Đêm ấy, ta mơ một giấc mộng. Mộng thấy Minh Nguyệt dáng vẻ còn thơ ngây, ngồi xổm bên hòn non bộ ở hậu viện ngắm kiến tha mồi. Ta bước tới, nàng ngước đôi mắt hạnh tròn xoe, khóe môi lúm đồng tiền giấu nụ cười, "Hoài Cẩn."

Ta kinh hãi bật mình khỏi giường, dư vị giấc mộng vừa rồi khiến ta xấu hổ, giận dữ khôn nguôi.

Cho dù chỉ là mộng, ta cũng cảm thấy như mình đã mạo phạm nàng.

Ngày ấy…

Ngày thứ mười nàng đến Cố gia, ta mới từ Lại bộ trở về, hay tin Tam ca đang bệnh đã thành thân.

Từ xa, ta ngắm nhìn nàng dưới mái hiên rợp bóng hoa mai rụng. Nàng rụt rè, e ấp, khuôn mặt bừng sáng dưới ánh hoa đào.

Nghe nói nữ tử vùng biên cương thường thô kệch, mộc mạc, song Tiết Minh Nguyệt lại linh động, kiều diễm như ngọc ngà. Trong đôi mắt hạnh gợn sóng lăn tăn, dù không cười, hai lúm đồng tiền cũng sẽ thoắt ẩn thoắt hiện giữa lời nói.

Ức An hỏi, "Đó chẳng phải tân nương của Tam ca sao? Huynh nhìn chăm chú như vậy, có phải phép không?"

Ta vội thu hồi ánh mắt khỏi bóng hình đã khuất xa.

Ta chỉ cảm thấy đôi mày, ánh mắt ấy có phần quen thuộc.

Sự tình sau đó chứng thực suy đoán của ta. Nàng không mang họ Tiết, mà là họ Minh.
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 28: NGOẠI TRUYỆN CỐ CHIÊU 2



Phụ thân nàng vì phát hiện ra Hoàng thượng và Tam ca trúng Ô đầu chi độc mà chuốc lấy họa sát thân. Vụ án năm ấy liên lụy rất rộng, kéo dài gần một năm trời.

Khi tin tức về nàng truyền đến, người ta đều nói nàng c.h.ế.t cóng ở Vạn Sơn Quan.

Ngày ấy, Tam ca thổ huyết rất nhiều. Triệu thẩm nương đã chuẩn bị sẵn hậu sự, suýt chút nữa đã dùng đến thật.

Ta chưa từng đố kỵ Tam ca, ta mong hắn hạnh phúc hơn bất kỳ ai. Song khi Minh Nguyệt vô tình gả vào Cố gia, ta thật sự có chút ngưỡng mộ hắn.

Thân thế của ta gắn liền với tai ương trên người Tam ca. Thế nên, từ khi còn bé dại, ta đã tự ý thức được, trước mặt Tam ca, ta là một kẻ tội đồ.

Năm ta lên ba, phụ thân siết chặt cổ ta, nghiến răng, "Tam Lang mà chết, ngươi phải đền mạng!"

Ông ta còn nói, "Ngươi càng lớn càng giống mẹ ngươi, ta hễ thấy ngươi là căm hận!"

Ký ức về Cố gia chẳng khác nào một con thuyền giữa biển khơi, chao đảo, rung lắc, chẳng có ngày nào yên bình.

Thuyền chìm, phụ thân cũng không trở về nữa.

Tam ca được người ta đưa về sau đó nửa năm, lúc ấy chỉ còn thoi thóp.

Thái y chẩn đoán độc tố chưa trừ hết, lại thêm kinh hãi quá độ, e rằng khó sống lâu. Còn việc không thể đứng dậy được, có người nói là do bệnh tâm lý.

Một đêm nọ, hậu viện bỗng ồn ào, náo loạn, khóc lóc thảm thiết. Triệu thẩm nương lau nước mắt, bảo phải chuẩn bị hậu sự cho Tam ca.

Ta đến Tây Uyển, vừa vặn gặp Vạn Phúc. Hắn vừa lau nước mắt vừa than, "Người mà công tử tìm đã không còn, tâm nguyện của công tử cũng tan thành mây khói. Lần này, Ngài ấy thật sự không qua khỏi..."

Ta biết Vạn Phúc đang nói về ai.

Chính là nữ đồng có vết bớt hình trăng khuyết trên cổ tay. Ta cũng quen nàng.

Hồi còn nhỏ, lúc Tam ca phát độc trông thật đáng sợ. Ta nấp sau cánh cửa, thấy hạ nhân bưng ra từng chậu, từng chậu nước máu.

Phụ thân ban đầu giận dữ vô cùng, sau đó trong phòng lại vang lên tiếng khóc ai oán, tuyệt vọng của ông ấy.

Ông ấy gọi tên mẫu thân Tam ca, miệng không ngừng nói xin lỗi.

Một quả cầu mây lăn đến bên chân ta. Nữ đồng khó nhọc bước qua bậc cửa, chạy về phía ta, "Phụ thân đang chữa bệnh cho ca ca."

Nghe nói Minh gia gặp nạn, Minh thái y đã đưa nàng trốn ra ngoài quan ải. Song chẳng ai hay, vì sao Tam ca cũng đi cùng đường.

Không ai biết trong nửa năm ấy đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết rằng, khi Tam ca được đưa về, chỉ còn thoi thóp.

Mấy lần gặp Minh Nguyệt ở Cố gia, ta đều mong nàng còn nhớ ta. Song lý trí lại mách bảo, ta không nên hy vọng.

Ngày ấy, ta nói với nàng, "Minh Nguyệt, ta thật sự ngưỡng mộ Tam ca."

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, ta gọi tên nàng.

Nàng chỉ mải miết nghiên cứu bào chế thuốc cho Tam ca, có lẽ chẳng mảy may để ý.

Người kia biết Minh Nguyệt dựa vào Lạc Hồi để giải độc, lại tiến thêm một bước, bào chế ra thuốc giải Ô đầu chi độc, cảm khái khôn xiết. Dưới hành lang Dực Vương phủ, ta cùng ông ta lặng ngắm tuyết rơi, ông ta chỉ khẽ thở dài một tiếng, "Kỳ nữ."

"Ông sở dĩ giải được Lạc Hồi, há chẳng phải vì Tam ca hay sao? Vì sao không đích thân trao cho hắn?"

Ông ta lắc đầu, "Cứ để hắn cho rằng ta đã c.h.ế.t rồi."

Ta không sao giấu nổi nỗi bi thương trong lòng, khẽ bật cười, "Huynh sợ Tam ca không chấp nhận được sự thật này, vậy còn ta thì sao? Ông chẳng hề nghĩ đến ta?"

Ông ta quay người nhìn ta. Dung mạo già nua, tiều tụy khác hẳn với hình ảnh người ta vẫn hằng nhớ. Năm ấy, sau khi rơi xuống biển, nửa thân mắc kẹt trong thân thuyền vỡ nát, ông ta vì thế mà mất đi một cánh tay và nửa khuôn mặt. Chẳng còn là vị công tử khuynh quốc khuynh thành trong miệng thế nhân.

"Tứ Lang, xin lỗi."

Thật lòng mà nói, ta cho rằng ông ta nợ ta. Song lời xin lỗi này nghe sao chua xót, như một lời chế giễu cho những khổ nạn mà mỗi người phải gánh chịu suốt bao năm qua.

Ta chẳng thấy lòng mình dễ chịu hơn chút nào.

Ta và Tam ca, còn có cả ông ta nữa. Huyết nhục bị vận mệnh bào mòn, đều không thể tìm được sự bù đắp từ đối phương.

Sau chính biến, ta đưa kẹo hỷ của Minh Nguyệt cho ông ta. Ông ta bỏ một viên vào miệng, nhai chầm chậm, bỗng dưng khóe mắt rưng rưng.

Rồi hỏi ta, sau này sẽ tính sao.

"Ta đã tâu lên Thánh thượng, xin Người cho phép ta trấn thủ Bắc Cương. Thánh thượng và Tam ca bằng lòng tha cho mẫu thân ta một mạng, ta nguyện dùng nửa đời còn lại để hộ quốc an gia, chuộc tội bất hiếu, chỉ mong đổi lấy chút an lòng."
 
Tiết Minh Nguyệt
Chương 29: NGOẠI TRUYỆN CỐ CHIÊU 3



Hôm ấy, trước khi lên đường, ta gặp lại biểu muội Ức An dưới gốc hòe ngoài cửa cung. Nàng đứng đó, tựa như đang đợi ta tan triều.

Nàng cắn môi, khẽ hỏi, "Tứ Lang, nếu huynh muốn đến Bắc Cương, có thể mang muội đi cùng không? Muội có thể giặt giũ, nấu nướng cho huynh, sẽ không làm phiền huynh đâu."

Nàng vừa dứt lời liền cúi gằm mặt. Ta không ngờ nàng lại nguyện ý theo ta đến chốn biên ải gian khổ, nhất thời sững sờ.

Ức An thấy ta im lặng, vội cười trừ, "Tứ Lang, muội chỉ nói đùa thôi. Tiền tuyến là nơi quân cơ trọng yếu, sao có thể tùy tiện mang theo một nữ tử như muội? Muội sẽ ở lại kinh thành chờ huynh khải hoàn."

Ta gật đầu, hứa với nàng.

Chờ ngày khải hoàn. Nếu ta còn có ngày ấy.

Chiến sự ở Bắc Cương ngày càng căng thẳng. Sau khi vội vàng từ biệt Tam ca, ta liền cùng đại quân Dực Vương lên đường Bắc phạt.

Người kia cũng tòng quân. Ông ta kiến thức uyên bác, tâm tư sâu sắc, mưu lược hơn người, giúp quân ta một đường Bắc tiến, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chúng ta đuổi giặc Bắc Địch đến tận Dĩnh Sơn Quan. Song nơi đây hiểm trở, cố thủ kiên cường, quân ta mấy phen công kích đều không thành. Ông ta bèn hiến kế cho Dực Vương, bày binh đóng trại, ngày đêm ca hát, uống rượu, đánh bạc, đốt lửa nhảy múa, náo nhiệt đến mức cả Dĩnh Sơn Quan sáng rực như ban ngày.

Cửa ải hiểm yếu, vang danh khắp chốn, nay chẳng khác nào một khu chợ dài.

Khiến tinh thần Bắc Địch suy sụp.

Thừa đêm, quân ta bí mật xuất kích, lớp lớp xông lên, vượt qua quan ải, đánh thẳng vào sào huyệt của địch.

Trận chiến này đánh thật hả hê biết bao!

Trong yến tiệc mừng công, ta và ông ta đều say khướt. Bao năm xa cách, nay đã tan theo men rượu. Ta ngồi sát lại bên cạnh, hỏi nhỏ, "Ngày ấy, sau khi xuống biển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

So với những gì đã xảy ra với ông ta, ta càng muốn biết Tam ca và Minh Nguyệt đã trải qua những gì.

Ông ta uống cạn chén rượu trong tay rồi mới chậm rãi đáp, "Ngày ấy... kế hoạch vượt biển của ta bị bại lộ. Ta không dám mang Tam Lang theo mình nữa, bèn giao nó cho Minh Khiêm. Ta tự mình lên thuyền, dẫn dụ quân địch truy đuổi. Minh Khiêm nói, ông ta có một người đệ đệ ở ngoài quan ải, nơi ấy hoang vu, hẻo lánh, quan lại kinh thành khó lòng quản tới, bảo ta đến đó hội hợp cùng bọn họ. Sau đó thuyền bị lật. Sau khi may mắn sống sót, ta biết Tam Lang đã quay về Cố gia, thậm chí bản thân còn được lập mộ. Ta liền nhẫn tâm thuận theo, coi như mình đã chết."

"Ông không hề nghĩ, Tam ca không có ông, một mình nơi phủ đệ sẽ cô đơn, buồn bã đến nhường nào sao?"

"Ta và mẹ ngươi đã trở mặt thành thù, bà ta và Hòa Quận Vương sẽ không bỏ qua cho ta. Nếu bà ta không thấy ta, có lẽ sẽ đối xử với Tam Lang tốt hơn."

Đêm ấy, cả hai chúng ta đều uống rất nhiều rượu. Trong cơn say, ta bỗng gọi ông ta một tiếng, "Cha." Ông ta ngẩn người hồi lâu. Ta hỏi, "Khi xưa, vì sao người lại sinh ra con?"

Ông ta trở mình, không đáp.

Cuối cùng, vẫn không đành lòng nói ra sự thật.

Ta từng hỏi mẫu thân, nếu bà chưa từng có được tình yêu của phụ thân, thậm chí còn hận ông ấy đến tận xương tủy, vậy thì ý nghĩa việc sinh ra ta là gì?

Lúc ấy, mẫu thân đã có phần lú lẫn. Hòa Quận Vương bị bắt, âm mưu chôn giấu bấy lâu cũng dần hé lộ. Bà ấy cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, lại lo lắng sẽ lỡ dở cả đời ta, nên ngày đêm sống trong sợ hãi, bất an.

Nhớ lại chuyện xưa, mẫu thân bỗng trở nên tỉnh táo, "Là ta cầu xin Cố Chuẩn, ta cầu xin hắn để lại cho ta một đứa con."

"Nhưng hắn không bằng lòng. Ta dùng tính mạng của Cố Yến ra uy h**p, hắn mới bất đắc dĩ đồng ý."

"Mẫu thân, nếu đã như vậy, sao người lại thất hứa? Sao người lại hãm hại Tam ca?"

Mẫu thân bỗng òa khóc nức nở, "Ngày đó, Tam Lang hỏi ta, những ngày tháng trong thâm cung sâu thẳm có dễ chịu không? Không dễ chịu chút nào, Tứ Lang ạ! Nó sẽ khiến một người phụ nữ phát điên!"

Ta nhớ, khi ta còn nhỏ, mẫu thân thường một mình thức trắng đêm dưới ánh đèn leo lét, lại luôn cùng Triệu thẩm nương oán trách số phận bất công.

Có lẽ, ngay từ đầu, bà đã biết mình sai rồi. Song một khi đã lạc lối, làm sao có thể quay đầu?

Khi tin mẫu thân và Ức An qua đời truyền đến, ta ngồi lặng cả đêm, nước mắt cũng không thể rơi.

Ta chỉ nghĩ, nếu ngày ấy, dưới gốc hòe ngoài cửa cung, ta đồng ý với Ức An, liệu mọi chuyện có khác đi?

Nhưng đời người, có quá nhiều chuyện không thể nào cứu vãn.

Hôm đó, người kia hiếm khi đến quân doanh. Ông ta đứng bên cửa sổ, thổi một khúc đoản địch. Khi tiếng nhạc ai oán, du dương vang lên, ta bỗng không kìm được nước mắt.

Vị công tử lừng lẫy Kinh thành, Cố Chuẩn, đã c.h.ế.t rồi. Ông ta đã không thể trở về.

Mẹ ta c.h.ế.t rồi. Bà đã không thể đợi được phu quân của mình.

Ức An c.h.ế.t rồi. Nàng cũng không thể đợi được ta.

Ân oán ngày xưa, liệu có thể tan thành mây khói theo cái chết?

Lại một phong thư của Tam ca gửi đến. Huynh ấy nói Tam tẩu đã hạ sinh một quý tử, đặt tên là Lăng Hàn.

Cuối thư viết rằng: "Hoài Cẩn, mọi sự hãy nhìn về phía trước, huynh tẩu mong đệ sớm ngày hồi kinh."
 
Back
Top Bottom