Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Minh Nguyệt Yến

Minh Nguyệt Yến
Chương 20: Chương 20



Ta biết, trừ phi cái tên Cố Yến đáng ghét đó trong mấy ngày qua âm thầm làm được điều gì kỳ diệu, bằng không ta chắc cũng chỉ sống được đến đây mà thôi.

Nghĩ thông suốt, lòng ta ngược lại thấy nhẹ nhàng hơn.

Ta hít sâu một hơi, cúi chào Thái hậu: "Đa tạ Thái hậu đã giải tỏa nghi hoặc cho thần."

Thái hậu quay đầu nhìn ta một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo vài phần u buồn, vài phần lạnh lùng: "Minh Nguyệt, những ngày tháng trong cung sâu không dễ chịu đâu."

"Bổn cung thật sự đã quá đủ rồi."

Bà mở cửa bước ra ngoài, chẳng bao lâu ta đã nghe thấy tiếng người hô lớn: "Cháy rồi, cháy rồi!"

Thái hậu, bà ấy điên rồi sao...

Ngọn lửa bùng lên rất nhanh, lúc đầu bọn cung nhân còn cố gắng dập lửa, nhưng về sau thấy không còn hy vọng, họ đành ném bỏ công cụ mà chạy thoát thân.

Nhân lúc hỗn loạn, ta mở cửa chạy ra ngoài, điên cuồng chạy trốn. Ta không biết đường, chỉ chạy theo cảm giác, gió thu lạnh lẽo tràn vào miệng, làm n.g.ự.c ta đau rát.

Cố Yến đáng ghét, chàng đang ở đâu chứ?

Khi chạy, trong đầu ta bỗng chợt hiện ra một cảnh tượng, giữa trận bão tuyết trắng xóa, một thiếu niên mặc áo trắng cõng một bé gái áo đỏ, khó nhọc bước đi trong lớp tuyết cao đến đầu gối.

Thiếu niên dùng chiếc áo dày cộp của mình bao bọc bé gái lại, nhưng cái lạnh của vạn sơn quan phía bắc Kinh thành, không gì có thể chống đỡ nổi. Nếu không tìm được chỗ tránh rét, chẳng quá ba canh giờ cả hai sẽ bị đóng băng đến chết.

Đầu gối của thiếu niên chìm sâu trong tuyết, bé gái trên lưng hắn ngủ mê mệt, hơi thở yếu ớt. Một cánh tay trắng bệch thõng xuống từ vai thiếu niên, lộ ra một vết bớt hình trăng lưỡi liềm to bằng dấu móng tay.

16

Ta dừng bước trước một bức tường đỏ, vì nghe thấy tiếng đánh g.i.ế.c vọng ra từ phía bên kia.

Hoàng thượng lâm bệnh, Thái hậu phóng hỏa cung điện, Cố Yến không biết tung tích, bên ngoài lại vang lên tiếng hô c.h.é.m giết.

Ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang nhấp nhô dữ dội, đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Khi ta định đổi hướng chạy tiếp, một thanh kiếm lạnh lẽo đã kề vào cổ ta.

Một nam nhân trên người đầy máu, giáp trụ tả tơi, nắm lấy tóc ta kéo lên ngựa. Sau khi phi nước đại đến trước đại điện, hắn nói với ta: "Bảo tên nam nhân của ngươi dừng tay!"

Ta ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Cố Yến.

Chàng ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, xung quanh là nhiều vệ binh vây quanh. Trên mặt và cơ thể chàng vấy đầy máu. Vừa lúc ta nhìn qua, chàng đã c.h.ặ.t đ.ầ.u một người.

Hai bên giao chiến, thắng bại đã rõ.

Ánh lửa và m.á.u làm đỏ rực đôi mắt và gò má của chàng. Khi chàng nhìn thấy khuôn mặt ta, một tia hoảng loạn và tức giận cùng lúc lóe lên trong mắt chàng: "Phong Thân, ngươi dám làm hại nàng, ta không chỉ xé ngươi thành tám mảnh, mà còn khiến vợ con ngươi không có chỗ chôn thây."

Phong Thân, tức là Hòa Quận vương, cũng chính là đệ đệ của Cố phu nhân. Không ngờ kẻ mưu phản lại là hắn.

"Cố Yến, thành bại là chuyện thường tình của kẻ làm vua. Ngươi nghĩ lúc này ta còn có thể quan tâm đến vợ con mình sao?" Phong Thân hung hăng kéo mạnh vai ta, đau đến nỗi nước mắt ta trào ra, "Nghe nói ngươi rất yêu thê tử mình, ta sẽ kéo nàng xuống địa ngục cùng, để cả đời ngươi không được yên ổn."

"Ngươi dám!"

Trong mắt Cố Yến bừng lên tia tàn nhẫn, chàng trông như La Sát bước ra từ địa ngục. Chàng thúc ngựa lao về phía ta, trường thương trong tay đã phóng ra trước, nhưng trường thương của chàng làm sao nhanh bằng kiếm của Phong Thân? Cổ ta cảm thấy lạnh, sau đó là một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến ta bị hất khỏi ngựa.

Thấy vậy, Cố Yến vứt ngựa lao tới, đầu gối quét trên mặt đất một đoạn, cuối cùng đỡ được ta.

Một vị tướng quân với khí thế không thể ngăn cản đã đánh bại quân phản loạn, rồi lại ôm ta khóc như một đứa trẻ.

Ta mắng hắn: "Cố Yến chó chết, dám giấu ta để làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này, xem ta trừng phạt chàng ra sao."

Cố Chiêu xách cung đi tới, vừa rồi chính hắn đã b.ắ.n một mũi tên vào Phong Thân từ phía sau, còn ta chỉ bị ngã xuống ngựa khi Phong Thân rơi xuống.

Hắn trông cũng tiều tụy, nhếch nhác không kém Cố Yến, liếc nhìn Cố Yến bằng ánh mắt có phần khinh miệt: "Tam ca, tam tẩu chỉ bị trầy xước chút da thịt thôi, có cần khóc lóc thảm thiết thế không?"

"Ngươi biết cái gì mà nói, ngươi làm gì có vợ."

Nhờ công lao bình loạn, hai huynh đệ nhà họ Cố trở thành nhân vật nổi bật nhất kinh thành, được các quan lại và nhà giàu tranh nhau lấy lòng.

Từ đêm đó, ta không gặp lại Cố Yến. Nghe nói chàng bị Hoàng thượng giữ lại trong cung, một là để bàn chuyện trị quốc bình thiên hạ, hai là hai người vốn có quen biết từ thuở nhỏ và cùng trải qua bệnh tật, nên còn nhiều chuyện cũ để nói.

Cố Chiêu xin tha cho Cố phu nhân, Hoàng thượng không truy cứu việc Hòa Quận vương mưu phản có sự tham gia của bà hay không, tha tội c.h.ế.t cho bà, và phạt bà cả đời ăn chay niệm Phật ở Cảm Nghiệp Tự để chuộc lại tội lỗi.

Ta còn nghe Cố Chiêu nói Thái hậu không chết, nhưng Hoàng thượng tuyên bố ra ngoài rằng bà đã qua đời và tổ chức tang lễ cho bà.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 21: Chương 21



Hôm đó, Thái hậu đã tiết lộ sự thật với ta và có ý định giữ lại mạng sống của ta. Biết bà có lẽ đã rời khỏi cung và được tự do, ta không khỏi cảm thấy thương xót, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi.

Cố Chiêu thấy ta buồn bã, liền kể thêm vài chuyện về Thái hậu: "Thật ra Thái hậu không phải là mẹ ruột của Hoàng thượng, mẹ đẻ của ngài đã qua đời từ lâu. Thái hậu đã giúp đỡ Hoàng thượng khi ngài còn nhỏ lên ngôi, nhưng bà cũng chỉ là nạn nhân của đấu tranh chính trị. Ta nghĩ có lẽ Hòa Quận vương đã ép buộc bà hạ độc Hoàng thượng, may mắn thay, cuối cùng bà mềm lòng, đã đánh đổ bát cháo có độc, nhờ đó Hoàng thượng không phải chịu cảnh như Tam ca."

Hòa Quận vương nghĩ rằng Hoàng thượng khó sống lâu, mà khi Hoàng thượng còn nhỏ, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do hắn và Dực Vương nắm giữ, nên Hoàng thượng mới có thể an ổn mà vượt qua. Gần đây, thân thể Hoàng thượng tốt lên nhiều, dưới sự thúc đẩy của Dực Vương, nhiều quyền lực dần quay trở lại tay Hoàng thượng. Hòa Quận vương nảy sinh lòng dạ bất chính, quyết định mạo hiểm phản loạn."

"Vậy... ngày ta được đưa vào cung để châm cứu cho Hoàng thượng, đó là một màn kịch diễn sẵn sao?"

"Cũng có thể xem như vậy. Hoàng thượng đã dùng giải dược do tẩu điều chế và bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều. Chuyện ngài ấy ngất xỉu đúng là giả, nhằm khiến Hòa Quận vương nghi ngờ và hành động, để chúng ta có thể tiêu diệt phản đảng một cách toàn diện. Nhưng phải công nhận là y thuật của tẩu cao minh, thuốc đến bệnh trừ, và tẩu đã giúp Hoàng thượng triệt để loại bỏ dư độc của Ô Đầu."

Ta không nghe rõ những lời tiếp theo, chỉ biết rằng họ đã lợi dụng ta. Ngẩng đầu lên, ta lạnh lùng nhìn Cố Chiêu: "Tứ lang, ngài thật thà chất phác như vậy, sao lại cùng Tam ca tính kế với ta?"

Cố Chiêu vốn ngồi thả lỏng trong sân, nghe ta nói vậy liền vô thức ngồi thẳng lưng lên: "Tam tẩu, lúc đó chúng ta cũng không có cách nào khác. Không ai biết Hòa Quận vương còn có những quân bài gì. Tam ca lo lắng cho an nguy của tẩu, lừa tẩu vào cung cũng là để bảo vệ tẩu. Còn việc Thái hậu gọi tẩu tới..."

Cố Chiêu mím môi, rồi nói tiếp: "Thật sự không nằm trong kế hoạch của ta và Tam ca. Hoàng thượng rõ ràng đã hứa với chúng ta rằng sau khi tẩu châm cứu, ngài ấy sẽ giữ tẩu lại bên mình để đảm bảo an toàn cho tẩu. Cũng may, cũng may Thái hậu không hại tẩu."

Thái hậu gọi ta đến quả thật không có ý hại ta. Chuyện trong hoàng gia phức tạp, có lẽ ngay cả Cố Yến cũng không nắm rõ toàn bộ tình hình.

Ta chợt nghĩ đến tính khí của Cố Yến, nếu biết Hoàng thượng đột nhiên thay đổi kế hoạch, chắc chắn chàng sẽ không ngồi yên. Chỉ cần liên quan đến ta, chàng sẽ không giữ nổi sự bình tĩnh, và tài cằn nhằn của chàng cũng thuộc dạng thượng thừa.

Ta kinh hãi đứng bật dậy khỏi ghế: "Tứ lang, đã lâu như vậy mà Tam ca ngài chưa về, chẳng lẽ là..."

Ánh mắt của Cố Chiêu lóe lên một cái, rồi hắn né tránh. Ta tiến tới đối diện hắn, nhưng hắn liền bước lùi lại, ta bèn cố ép vài giọt nước mắt: "Có phải Tam ca ngài đã làm điều gì ngu ngốc, gây phiền phức cho Hoàng thượng, rồi bị nhốt lại không?"

"Căn bản không phải là bàn chuyện quốc gia đại sự hay ôn lại kỷ niệm xưa, đúng không?"

Ta khóc lóc cầu xin được vào cung, chiêu này hữu hiệu với Cố Yến, không ngờ cũng có tác dụng với Cố Chiêu. Hắn cắn răng, nói: "Đi thôi, Tam tẩu, ta sẽ đưa tẩu đi."

Cố Chiêu đưa ta tới Ngự Thư phòng. Lần trước khi ta vào cung châm cứu cho Hoàng thượng vì quá sợ hãi mà không dám nhìn kỹ. Lần này, ta mới thực sự nhìn rõ ngài, lông mày sáng sủa, dung mạo như ngọc, bộ thường phục màu vàng tươi càng làm nổi bật thần thái tinh anh của ngài.

Ngài ngẩng đầu lên từ chồng tấu chương, nhìn ta đang quỳ phía dưới: "Người của họ Tạ, trẫm vẫn chưa quên ban thưởng cho ngươi, thế nào, không hài lòng sao?"

Gặp hoàng đế, ta lẽ ra phải sợ hãi, nhưng khi nghĩ tới Cố Yến, kẻ ngốc nghếch vì ta mà dám xông pha vào chốn nguy hiểm, ta tự nhiên cũng không thể tỏ ra yếu đuối, vậy nên ta thẳng lưng, đầy tự tin mà nói: "Dân nữ cảm tạ thánh ân, nhưng nếu Hoàng thượng thực lòng muốn ban thưởng, chẳng phải nên hỏi xem người nhận thưởng muốn gì sao? Dân nữ kiến thức nông cạn, chẳng mong gì ngoài một cuộc sống yên bình. Hoàng thượng anh minh yêu dân, công đức muôn đời, dưới sự trị vì của ngài, dân nữ vốn đã có được hạnh phúc đó, nhưng giờ đây lại không còn."

Ta cũng đã từng được cha mẹ yêu thương, dạy dỗ, nhưng sau biến cố ta quên hết mọi chuyện, chỉ nhớ dáng vẻ bướng bỉnh của dì, cái kiểu mà đến hàng xóm cũng không dám đến gần gây sự.

Vì thế, ta cũng đã chuẩn bị tinh thần, nếu Hoàng thượng trách phạt, trước khi chịu tội, ta sẽ ăn vạ đến cùng, cho đến khi Cố Yến được thả ra.

Hoàng thượng nheo đôi mắt đầy xảo quyệt, như đang dò xét ta: "Ồ? Vì sao lại không còn hạnh phúc nữa?"
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 22: Chương 22



Từ sau biến cố trong cung, Cố Yến vẫn chưa về, lần cuối ta gặp chàng, trên người chàng vẫn còn thương tích. Nghĩ đến việc chàng có thể bị nhốt ở nơi nào đó bởi vị hoàng đế này, ta cảm thấy đau lòng, mũi cay cay, uất ức mà nói: "Hoàng thượng giữ phu quân dân nữ lại, không cho về nhà, dân nữ làm sao còn hạnh phúc được?"

"Từ nhỏ dân nữ đã cô độc, chỉ khi gặp được phu quân mới có những ngày tháng tốt đẹp. Chàng kính trọng và yêu thương dân nữ, cho dân nữ một chốn dung thân ở kinh thành. Mong muốn của dân nữ là sinh cho chàng hai đứa con, cùng nhau bạc đầu giai lão."

"Xin Hoàng thượng thả chàng về nhà."

Hoàng đế cười phá lên: "Ngươi nói bậy, trẫm có giữ hắn đâu? Là hắn không muốn về."

Một tiếng sét nổ vang trong đầu ta. Ta đứng đó, mắt ngấn lệ mà ngây dại. Tâm trí ta quay cuồng, tưởng tượng ra cảnh Cố Yến, sau khi được thăng quan tiến chức, đã thay lòng đổi dạ. Nhưng rồi ta lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, liền vội lắc đầu, xua tan hình ảnh đó.

"Hiện giờ Cố Yến là công thần của trẫm, tiền đồ sáng lạn. Trẫm muốn trọng dụng hắn, còn muốn nâng đỡ hắn hơn nữa. Ở kinh thành này, có bao nhiêu quan viên muốn kết thân với nhà họ Cố, thậm chí cả trẫm cũng muốn."

Hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ "cả trẫm", miệng nở một nụ cười không có ý tốt.

Ta khẽ nói: "Nhà dân nữ còn có Tứ đệ, cũng là một thanh niên tài giỏi, hiện vẫn chưa thành thân."

Hoàng thượng lắc đầu: "Cố Chiêu còn trẻ, không giống như Cố Yến đã nếm trải bao thăng trầm, biết trân trọng và yêu thương người khác. Muội muội của trẫm, Thư Hoa công chúa, vừa mới tròn mười lăm, kể từ khi gặp Cố Yến, tâm hồn nàng đã luôn nhớ mong hắn. Trẫm cũng nghe nói khi ngươi vào nhà họ Cố, Cố Yến còn đang hôn mê, ngươi là kết hôn với một con gà trống, cũng chưa thể coi là chính thức thành thân. Nhưng vì ngươi đã có công bầu bạn với hắn, nếu ngươi đồng ý, sau khi Cố Yến và Thư Hoa công chúa thành thân, trẫm sẽ đưa ngươi vào nhà họ Cố làm thiếp, ngươi thấy sao?"

"Không thể!" Ta hoảng sợ thốt lên.

"Tại sao không thể?" Hoàng thượng nhướng mày, có vẻ không vui.

"Dân nữ và Cố Yến đã ký hôn thư, uống rượu hợp cẩn, chàng đã thừa nhận dân nữ là thê tử, sao Hoàng thượng có thể nói không tính được?"

Hoàng đế cười lạnh: "Nhưng trẫm nghe nói Cố Yến đã đưa cho ngươi thư hòa ly?"

"Hoàng thượng nghe ai nói?" Ta vẫn cứng đầu, cố giãy giụa.

Khi Cố Yến đưa cho ta thư hòa ly, ta đã không nhận. Chuyện này chỉ có ta và chàng biết, dù vậy, ta vẫn không tin rằng Cố Yến có thể phản bội ta.

Những đêm đầy tình cảm ấy, những lời thề thốt mà chàng lặp đi lặp lại bên tai ta, ta không tin đó là dối trá.

Ai ngờ Hoàng thượng lại rút ra bức thư chưa kịp mở, ta kinh ngạc và thất vọng đến tột cùng, còn Hoàng thượng thì nhìn ta với vẻ đắc ý: "Nếu không phải Cố Yến nói, trẫm làm sao mà biết?"

"Dưới quyền lực hoàng đế, làm gì có chân tình?"

Hoàng thượng đưa thư hòa ly cho ta, trong tình cảnh này, ta không nhận cũng không được.

Cầm chặt bức thư trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Hoàng thượng, Cố Yến nhất định phải cưới Thư Hoa công chúa sao?"

"Đúng vậy, trẫm buộc hắn phải cưới. Nếu không cưới, tức là khinh thường hoàng quyền, sẽ phải c.h.é.m đầu."

Cơ thể ta lảo đảo, mắt nhắm chặt để giữ lại chút tỉnh táo: "Được thôi."

"Người họ Tạ, ngươi định thế nào?"

Ta định thế nào ư?

"Dân nữ từ đây sẽ lang bạt tứ phương, không bao giờ quay lại kinh thành. Từ nay, dù Cố Yến có cưới vợ hay nạp thiếp, cũng chẳng còn liên quan đến dân nữ nữa."

"Nhưng xin Hoàng thượng đừng làm khó Cố Yến. Chàng và ta tâm đầu ý hợp, cưới người khác chắc chắn không phải là điều chàng mong muốn. Dù có phải chịu khổ, chỉ cần không quá tệ, mong Hoàng thượng và công chúa bao dung."

"Ồ?" Hoàng đế nhìn ta một lúc, rồi bất ngờ thả lỏng, dựa vào ghế, cầm tách trà với vẻ thích thú.

Lúc này, từ gian phòng bên trong có một tiếng náo loạn, dường như là giọng của Cố Yến, rất gay gắt, mấy cung nhân đang cố ngăn cản.

Ta chăm chú nhìn về phía cánh cửa, Hoàng đế cười một cách kỳ quái: "Hắn lại đến gây chuyện rồi."

Vừa dứt lời, cửa bị một người đá tung ra, hai thái giám lăn lộn trên đất.

Một người mặc hỷ phục đỏ thắm, trước n.g.ự.c đeo đóa hoa lớn, bước nhanh vào, miệng vẫn đang mắng: "Thứ gì thế, cũng dám ngăn lão tử à?"

Sau đó hắn nhìn thấy ta, ta còn đang trợn mắt, miệng há hốc, nước mắt giàn giụa. Hắn dường như hiểu ngay tình hình, chỉ trong hai ba bước đã ôm chặt lấy ta, chỉ tay về phía hoàng đế đang ngồi ở bàn: "Hoàng đế, ngài lại lật lọng, không làm đúng kế hoạch nữa à?"

Qua làn nước mắt, ta nhìn thấy Cố Yến, mấy ngày không gặp, trông chàng còn uy phong hơn trước, vẫn đẹp đến ngạt thở, có lẽ là do vừa lập công lớn, cả người toát lên khí chất cao quý.

Hoàng đế đứng dậy, bước chậm về phía chúng ta, vẫn giữ nụ cười thích thú: "Ngươi chỉ bảo trẫm đưa hôn thư cho nàng, chứ không bảo đưa như thế nào. Hơn nữa, Thư Hoa công chúa thực sự có lòng với ngươi, trẫm đâu có nói dối."

"Ngài..."

Hoàng đế cười to hai tiếng, khoanh tay bước đi một cách nhàn nhã, đầy hài lòng.

Lúc này ta mới nhận ra mình bị lừa lần nữa. Cả cơn giận cũ lẫn mới dâng trào, ta liền túm lấy cánh tay của Cố Yến, cắn một cái thật mạnh. Cố Yến đau đớn kêu lên xin tha, ta liền ném bức thư hòa ly vào mặt chàng: "Muốn cưới ai thì cưới đi, lão nương không thèm ở lại nữa!"

Cố Yến kéo ta lại: "Nguyệt Nhi của ta, nghe ta giải thích đã. Ta là đến để cưới nàng, nàng xem ta đang mặc gì này, nhìn xem trên đó viết gì, nàng mở ra đi."

Ta lau nước mắt, quay đầu không thèm nhìn.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 23: Chương 23



Cố Yến liền mở bức thư ra, từng chữ từng chữ đọc to: "Lưỡng tánh liên hôn, nhất đường đế ước, lương duyên vĩnh kết, bích hợp đồng xưng. Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia. Cố thị Hoài Sinh nguyện cùng Minh Nguyệt kết tóc làm phu thê, cùng lập lời thề bạc đầu giai lão, vĩnh kết loan trù. Nguyệt Nhi, nàng nhìn xem, đây còn có con dấu của tên hoàng đế ngốc đó, thiên tử chứng hôn, lòng ta không thật thì còn làm sao thật hơn nữa?"

Ta chỉ vào chàng: "Chàng, Cố Chiêu và cả hoàng đế nữa, các người cùng nhau bày mưu tính kế ta đúng không?"

"Nguyệt Nhi." Cố Yến ôm chặt lấy ta: "Ta không hài lòng vì hoàng đế thất hứa, để nàng rơi vào tay thái hậu rồi suýt bị Phong Thân làm hại. Ta và hoàng đế luận bàn ba ngày ba đêm, kể cho hắn nghe mọi chuyện giữa chúng ta. Hắn hứa sẽ chứng hôn cho chúng ta, chỉ là muốn lừa nàng ra khỏi nhà trước. Cố Chiêu và hoàng đế cố ý giữ chân nàng, nhưng ta không ngờ rằng vốn dĩ chỉ là để nói chuyện phiếm, muốn tạo bất ngờ cho nàng. Không ngờ tên hoàng đế ngốc ấy lại thêm thắt vào, làm nàng buồn lòng."

"Lừa ta ra khỏi nhà làm gì?"

Cố Yến cười bí ẩn: "Đi thôi, theo ta về nhà, nàng sẽ biết."

Ta vẫn giận, không chịu đi cùng chàng. Cố Yến mỉm cười, rồi bế ta vác lên vai, mặc kệ ta đ.ấ.m đá, chàng cứ thản nhiên bước đi, vô cùng đắc ý.

Về đến nhà, ta mới thấy tiểu tứ hợp viện đã thay đổi hoàn toàn. Lụa đỏ và hoa tươi trang trí khắp mái hiên và sân, những gương mặt quen thuộc đều mặc hỷ phục, rất nhiều khách mời mà ta quen lẫn không quen đều từ xa gửi lời chúc mừng. Ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy tên hoàng đế ngốc nghếch đang ngồi trên cao, ra vẻ tự đắc.

"Mau vào trang điểm, thiếu phu nhân."

Mấy nha hoàn vội vàng kéo ta vào phòng bên, nhanh chóng thay cho ta bộ hỷ phục đã chuẩn bị sẵn từ khi nào. Ta choáng váng hoàn toàn, chỉ biết để mặc người khác đội khăn voan đỏ lên đầu và đưa đến đại sảnh.

Hoàng thượng đích thân chứng hôn, lễ quan cung đình dẫn đầu nghi thức, đám cưới của ta và Cố Yến diễn ra long trọng và trang nghiêm.

Chỉ mới không lâu trước, ta còn bái đường cùng con gà trống, suýt nữa thức trắng cả đêm, chỉ có một mình ta uống hai ly rượu giao bôi. Vậy mà giờ đây, tân lang tuyệt sắc vô song của ta đứng ngay trước mặt, tay nâng lên, vén khăn voan đỏ, đôi mắt đào hoa chứa đầy ánh sao và câu chuyện.

Đêm đó, ta bị Cố Yến quấn lấy cả đêm. Sáng hôm sau, toàn thân như bị rã ra thành từng mảnh. Khi chàng trở về sau buổi triều, vừa ăn no nê, mắt chàng liền xanh biếc mà bảo chàng vẫn chưa no, rồi kéo ta về phòng thêm lần nữa.

Đêm lành, trăng thanh, đàn sáo ngân vang khắp trời thu.

Có một ngày, Cố Chiêu đến thăm, ta đưa cho hắn một hộp hỷ đường đã niêm phong kỹ: "Không phải cho Tứ lang đâu, mà là cho một người khác."

"Ta nghĩ người ấy nhất định rất muốn thấy ngày này, cũng rất muốn nếm thử kẹo hỷ của Hoài Sinh và ta."

Cố Chiêu hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Khi hắn quay người rời đi, ta rõ ràng nhìn thấy mắt hắn đỏ hoe.

Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên: "Nhìn đủ chưa, Cố Chiêu?"

Ta không ngạc nhiên, không quay đầu lại: "Rất đẹp, hai người các người đều đẹp như nhau."

Cố Yến không hài lòng: "Trước đây ai cũng nói ta đẹp hơn hắn, sao bây giờ lại thành đẹp như nhau?"

Ta bực mình nói: "Cố Tam, chàng ở cùng tên hoàng đế ngốc đó lâu quá, càng ngày càng trẻ con, càng ngày càng nhảm nhí."

Có một đêm, Cố Yến đang ngồi dưới cửa sổ viết chữ, ta thì lật giở y thư bên cạnh. Bất ngờ, chàng nghiêm túc tiến tới, lấy sách của ta sang một bên: "Nguyệt Nhi, có một chuyện ta phải xin lỗi nàng."

Chàng từ trong áo lấy ra một tờ giấy cũ kỹ, trên đó đã loang lổ những vệt nước mắt, nhiều chữ đã không còn rõ ràng.

Ta thoáng nhìn qua, thấy có hai chữ "Mẫn Vinh" ở phần ký tên.

"Ta không thể tha thứ cho Giang thị, cũng không có tư cách thay nàng mà tha thứ. Nhưng dù sao bà ấy cũng là thân mẫu của Cố Chiêu, hắn đã cầu xin ta, cuối cùng ta cũng mềm lòng. Bà ấy đã viết lá thư ăn năn này, thừa nhận những tội lỗi đã gây ra cho hai ta."

Ta không đọc kỹ nội dung bức thư, gấp nó lại mấy lần rồi ném vào lò lửa trước mặt, để nó cháy sạch thành tro: "Vì nể mặt Tứ lang, có lẽ ta có thể tha thứ cho bà ấy vì đã hạ độc ta, nhưng ta không thể tha thứ cho bà ấy vì đã hại chàng. Ta hận bà ấy. Hoàng thượng phạt bà ấy đến cảm nghiệp tự, sống trong cảnh thanh đăng cổ Phật để sám hối đến chết, đó cũng đã là quá nhẹ. Người đáng thương là Tứ lang, cha không thương, mẹ lại hại."

Cố Yến không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn tờ giấy trong lò lửa cháy thành tro. Ta hỏi: "Tứ lang đâu, sao lâu rồi không thấy?"

"Hắn theo Vương gia giữ vững biên cương phía Bắc. Nếu không, cũng chẳng dám đối mặt với tội lỗi của mẹ mình."

Đêm đó ta ngủ không yên giấc, vừa nhắm mắt lại là thấy hình ảnh Cố Chiêu ba tuổi bị chính cha ruột bóp cổ.

Nỗi lòng của Tứ lang, e rằng phải mất những năm dài gian khổ nơi biên cương mới có thể giải tỏa.
 
Minh Nguyệt Yến
Chương 24: Chương 24



Vào tháng ba, hoàng đế tuần du phương Nam, Cố Yến đưa ta đi ngắm cảnh, thưởng thức phong tục Giang Nam mà ta hằng mong ước.

Cố Yến được thăng chức thượng thư lệnh, ta trở thành vị phu nhân gây chú ý nhất trong đoàn tuần du. Lúc đầu ta không thích giao thiệp nhiều, nhưng lời mời từ các phu nhân quá nhiều, sợ người khác nói rằng ta dựa vào danh tiếng của Cố Yến mà không biết điều, nên ta cũng thử tham dự một vài buổi hẹn đơn giản.

Ngày hôm đó khi trở về, ta thấy Cố Yến đứng lặng bên cửa sổ, thở dài như có điều lo nghĩ. Ta từ phía sau ôm lấy eo chàng, nhẹ giọng hỏi: "Hoài Sinh đang nghĩ gì vậy?"

Cố Yến, ở tuổi còn trẻ đã giữ vị trí cao, không còn là công tử nhà họ Cố từng chịu đau khổ và thù hận như xưa. Ta đã từng thấy chàng điềm tĩnh trước bá quan văn võ, đĩnh đạc ôm trọn thiên hạ, vậy nên chỉ trước mặt ta, chàng mới vô tình bộc lộ vẻ ưu tư và yếu đuối.

Chàng ôm lấy ta, thở dài thật sâu: "Nguyệt Nhi, có thư từ kinh thành gửi đến. Giang thị đã bị người g.i.ế.c trong cảm nghiệp tự, kẻ g.i.ế.c bà ấy là biểu muội Ức An, nàng ta đã tự sát để tạ tội."

"Nguyệt Nhi, ta chỉ lo không biết Cố Chiêu sẽ như thế nào khi nghe tin này."

Từ khi ta và Cố Yến rời khỏi nhà họ Cố, ta chưa từng nghe tin tức gì về Hà Ức An. Sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta cũng sớm quên nàng. Trong những ngày loạn lạc ở cung, có lẽ ngoài Tứ lang, không ai nhớ đến nàng nữa.

Không biết nàng đã trải qua những gì, đã đi đến đâu, cuối cùng lại chọn con đường này, cắt đứt hoàn toàn với Cố Chiêu.

Ta chỉ nhớ rằng nàng luôn cúi đầu khi ở trước mặt phu nhân nhà họ Cố, nhưng mỗi khi có mặt Triệu thẩm nương, nét mặt nàng lại thoáng chút thư thái. Cuộc sống nương tựa vào người khác, phải đoán ý để sống quả là khó khăn, có lẽ chính Triệu thẩm nương đã cho nàng chút ấm áp duy nhất?

Cố Yến lắc đầu, cũng không rõ sự thật là gì.

Việc Hà Ức An chọn kết cục cùng với phu nhân nhà họ Cố đã gây nên một chấn động không nhỏ trong lòng ta. Ta lo lắng cho Cố Chiêu, cô độc ở biên cương phía Bắc, suốt mấy ngày ta không ăn không ngủ được, cuối cùng ngất xỉu khi thuyền cập bến Dương Châu.

Khi tỉnh lại, Thái y Từ Quảng Lương đang bắt mạch cho ta. Cố đại nhân vốn luôn điềm tĩnh trước mặt người ngoài, nay lại lo lắng đến mức đi tới đi lui khắp khoang thuyền, liên tục giục: "Xong chưa? Đường đường là Thái y viện phán, sao bắt mạch lâu vậy mà chưa ra kết quả?"

Từ Quảng Lương vừa cười vừa lắc đầu, đưa mắt nhìn ta. Ta nhẹ gật đầu, hắn mới chậm rãi quay lại, nói với Cố Yến: "Chúc mừng Cố đại nhân, phu nhân đã mang thai."

Cố Yến ngây ra một lúc, như đang tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Từ Quảng Lương. Sau đó chàng nhào tới, ôm lấy mặt ta mà hôn tới tấp, rồi như ngồi trên đống lửa, lập tức lao ra ngoài, vừa chạy vừa hét: "Ta phải báo cho Hoàng thượng biết, Cố Yến ta sắp làm cha rồi!"

Từ Quảng Lương dở khóc dở cười: "Không ngờ Cố đại nhân, người luôn uy nghiêm chốn triều đình, lại có một mặt như thế này."

"Ngài chê cười rồi."

Từ Quảng Lương lại nói: "Phu nhân có biết mấy ngày trước Cố đại nhân đã dâng tấu lên Hoàng thượng, minh oan cho Minh Khiêm, vị đại phu của gia đình phu nhân năm xưa? Khi ấy Hoàng thượng còn nhỏ, không nhớ rõ sự việc, nhưng nghe Cố đại nhân trình bày thì rất xúc động. Hoàng thượng lập tức hứa sẽ tuyên cáo thiên hạ, trả lại trong sạch cho nhà họ Minh, còn xử lý tất cả những kẻ trong Thái y viện đã làm trì hoãn bệnh tình của Cố đại nhân theo lệnh của Mẫn Vinh quận chúa."

Ta lắc đầu, thật sự không biết gì. Trước mặt ta, Cố Yến hầu như chỉ có một bộ mặt, suốt ngày quấn lấy ta, đòi hôn đòi ôm, ta chưa bao giờ hỏi chàng đang bận rộn những gì, cũng không ngờ chàng lại thâm trầm đến vậy.

Từ Quảng Lương thấy ta rơi nước mắt, liền cười an ủi: "Sư phụ nơi chín suối chắc chắn sẽ yên lòng khi biết Cố công tử mà ông từng cứu giờ đây đang nâng niu, yêu thương con gái duy nhất của ông như bảo vật. Ông hẳn sẽ rất mãn nguyện."

"Hôm nay Hoàng thượng hỏi ta, nhà họ Minh còn ai không. Nghe như có ý định trọng dụng hậu nhân của Minh đại phu sau khi tuyên cáo trả lại danh dự."

Ta lắc đầu: "Thưa đại nhân, y đức là truyền thống mà phụ thân ta đã để lại. Khi các Thái y như ngài tiếp tục truyền bá y đức ấy, tức là nhà họ Minh vẫn còn người kế thừa. Ta và Cố Yến đã khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, ta không muốn vì thân thế của mình mà sinh thêm phiền phức. Không tranh chính là tranh, điều Minh Nguyệt muốn tranh từ đầu đến cuối chỉ là một cuộc sống bình an."

Từ Quảng Lương sững lại một lúc, rồi khẽ gật đầu và rời đi.

Trong thời gian mang thai, không chỉ khẩu vị ta trở nên khó chiều, mà tính tình cũng khó chiều hơn. Có một đêm ta đánh thức Cố Yến, hỏi hắn: "Rốt cuộc chàng yêu là Tiết Minh Nguyệt, hay là Minh Nguyệt? Khi chàng tỉnh lại, chàng chọn ta vì con người ta, hay chỉ vì vết bớt hình trăng khuyết trên cổ tay ta?"

Cố Yến khổ sở nhìn ta, suýt nữa thì rơi nước mắt, mặc nguyên áo trong đứng dậy: "Vạn Phúc, đem tấm ván giặt vào đây. Phu nhân nhà ngươi lại không an phận rồi."

Ta từng hỏi Cố Yến vì sao chàng lại cùng ta xuất hiện ở cánh đồng tuyết ngoài biên ải, liệu chân chàng có phải là do bị đông lạnh lúc đó mà hỏng hay không.

Chàng không chịu nói, chỉ bảo mọi chuyện đã qua rồi.

Đứa con đầu lòng của ta và Cố Yến chào đời vào một đêm đầu đông, khi tuyết rơi trắng xóa. Ta đã phải chịu cơn đau suốt một ngày một đêm, đến khi đứa bé được bà đỡ bế ra ngoài. Cố Yến không hề liếc nhìn đứa trẻ lấy một cái, mà lao thẳng tới giường, nắm lấy tay ta, vừa khóc vừa lo lắng, mặt trắng bệch như tờ giấy, trông đến là đáng thương.

Rõ ràng ta đã mệt đến kiệt sức, còn phải an ủi chàng: "Ta không sao, xem chàng sợ đến mức nào kìa."

Cố Yến hôn lên trán ta liên tục, rồi thổi khí vào tay ta: "Nguyệt Nhi, chúng ta chỉ cần một đứa con là đủ rồi, từ lúc nàng mang thai đến khi sinh con, ta đều nhìn thấy, thật sự quá vất vả, ta đau lòng lắm."

Ta nhéo má chàng: "Được lời còn muốn kể công, thoải mái là chàng, có được đứa con trai cũng là chàng, làm như ta đã cướp chàng rồi sinh ra đứa bé này không bằng."

Cố Yến cười hì hì: "Phu quân chỉ muốn cái quá trình bị nàng cướp đoạt, không cần kết quả, xin phu nhân nhất định hãy tiếp tục cướp đoạt ta thật nhiều vào."

Ngày ta ra tháng, hoa mai trong sân nở rộ, ta cùng Cố Yến nằm bò bên cửa sổ ngắm hoa. Đầu của Cố Yến tựa vào ta, chân thì khều chiếc nôi đung đưa đứa bé. Ta bật cười trước bộ dạng lười biếng của chàng.

Chàng chợt vỗ trán một cái, quyết định ngay cái tên cho đứa trẻ — Cố Lăng Hàn.

Khi Cố Lăng Hàn tròn sáu tháng, ta đang dọn dẹp bàn làm việc của Cố Yến, vô tình phát hiện một bức thư từ biên cương gửi về. Hai huynh đệ họ viết với những câu từ hoa mỹ, đọc rất khó hiểu.

Nhưng ta vẫn hiểu được ý của bức thư, đại khái là Cố Chiêu theo lời Cố Yến đã đến biên ải, tìm được Triệu thẩm nương - người đã cưu mang ta. Chàng phân rõ thưởng phạt, đánh gãy chân của biểu ca, rồi đưa cho thẩm nương một khoản bạc để trả ơn nuôi dưỡng ta.

Ta mắt đỏ hoe, hỏi Cố Yến: "Tứ lang vốn là người điềm đạm, sao chàng lại bắt hắn làm những chuyện này?"

Cố Yến xoa đầu ta: "Nàng không biết đâu, Cố Chiêu bây giờ đã là đại tướng quân sắt máu, khiến người Bắc Địch khiếp sợ rồi."

"Dù vậy, đánh gãy một chân của biểu ca là đủ rồi, sao lại đánh gãy cả hai?"

Cố Yến cười nhạt: "Ta còn định đánh gãy luôn chân thứ ba của hắn nữa cơ."

Khi Cố Lăng Hàn lên ba tuổi, Cố Chiêu trở về từ biên ải. Hắn toàn thân phủ đầy gió sương, đứng dưới tán hoa mai rụng, lặng lẽ nhìn ngắm thật lâu.

Cố Lăng Hàn không biết nghĩ sao, lại chạy đến ôm lấy chân của Cố Chiêu. Cố Chiêu quay người, đầu tiên nhìn thấy ta, sau đó bế Cố Lăng Hàn lên: "Gọi Tiểu thúc đi nào."

Hắn lại gọi ta: "Tam tẩu."

Ta dụi dụi mắt, quay lại gọi Cố Yến.

Cố Yến đang ở trong nhà gọt gỗ làm kiếm cho Cố Lăng Hàn, toàn thân dính đầy vụn gỗ, vội vã chạy ra. Cố Chiêu nói: "Tam ca, ta dẫn một người tới gặp huynh."

Ta và Cố Yến cùng nhìn về phía cổng vòm nơi Cố Chiêu chỉ.

"Ngày đi tuyết trắng như hoa, nay về hoa tựa tuyết."

Biệt ly bấy lâu.

Vô vàn chuyện, không thể nói hết.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom