Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 25: Chương 25



45.

Khi ta dùng chút trang sức còn lại trên người để thuê tiêu sư đưa ta đến kinh thành, mới sực nhớ mình không có lộ dẫn, căn bản không vào thành được.

Bất đắc dĩ, ta rút cây trâm bạch ngọc mua với ba lượng bạc, nhờ tiêu sư vất vả vào thành một chuyến đến phủ Tĩnh vương, chỉ nói biểu muội gả đến Kiếm Nam gặp nạn, mong ngài ra tay tương trợ.

Người đến là vị quản gia ta từng gặp khi phủ Anh Quốc công bị tịch thu, cùng với một ma ma. Họ không đưa ta vào thành mà lại hộ tống đến một trang viện bên ngoài, để ma ma kia ở lại chăm sóc ta.

“Lý tiểu nương tử, dạo này Kinh thành không yên ổn, vương gia dặn nàng cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây, có gì cứ tìm Lưu ma ma.”

Ta mơ hồ gật đầu, vừa kịp phản ứng liền vội hỏi thăm tin tức của Hoắc Tuần.

“Hoắc thế tử vừa nhận được tin ngài bị bắt cóc, lập tức xuất kinh đi tìm, đến giờ vẫn chưa trở về.”

Thấy ta lo lắng, quản gia trấn an:

“Lý tiểu nương tử chớ lo, vương gia đã truyền tin cho Thế tử, chỉ vài ngày nữa ngài ấy sẽ về thôi.”

Lúc này, ta mới hoàn toàn yên lòng, đem chuyện quái trân dị bảo Nam Chiếu thực chất là vũ khí bí mật của Quỳ vương, nhờ quản gia chuyển lời. Quản gia tạ ơn rồi cáo từ, Lưu ma ma đưa đại phu vào xem bệnh cho ta.

Có lẽ vì lúc này sắc mặt ta tái nhợt, tiều tụy lại suy nhược, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng thật ra ta chẳng có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là do thời gian dài sống trong sợ hãi cực độ, ăn không ngon ngủ không yên, tự nhiên tinh thần suy yếu.

Về phần vết thương trên tay chân, chỉ là những vết thương ngoài da. Đại phu bắt mạch cũng nói vậy, lúc này Lưu ma ma mới an tâm.

“Cô nương hãy đi tắm rửa, dùng bữa trước, ăn xong lại ngủ một giấc cho ngon, ta đi trải giường chiếu đây.”

Sau khi dùng cơm xong, ta vừa tiêu thực vừa hỏi Lưu ma ma xem gần đây kinh thành có đại sự gì không. Tiếc là bà ấy cũng không biết nhiều, ta không tiện truy hỏi, đành nén lòng đi ngủ.

Ở lại trang viện chừng bảy tám ngày, tinh thần thể lực hồi phục không ít, ta bắt đầu đi dạo khắp nơi, thậm chí còn thân quen với mấy đứa nhỏ trong thôn. Thế nhưng, Hoắc Tuần vẫn chưa trở về, cũng không biết hắn đã tìm ta ở đâu.

Đến chiều ngày thứ mười, Tĩnh vương rốt cuộc cũng lộ diện, bộ dạng vội vã phong trần, không rõ vừa từ đâu về ngang qua trang viện này. Nhưng hắn chỉ nói Hoắc Tuần chậm nhất hai ba ngày nữa sẽ về, bên Kiếm Nam cũng đã báo tin, bảo ta an tâm chờ đợi.

Dứt lời, ngay cả ngụm trà cũng chưa uống liền vội vàng rời đi. Những lời ta muốn nhờ hắn cho người hộ tống về Kiếm Nam còn chưa kịp nói ra. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tiếp tục chờ.

Nhưng chưa đợi được Hoắc Tuần, lại chờ được kẻ giả danh hắn lẻn vào trang viện, thừa lúc ta đang nhàn nhã tản bộ, liền đánh ngất rồi bắt đi.

46.

Cái trang viên của phủ Tĩnh Vương này, đúng là rò rỉ chẳng khác nào cái sàng. Ta thầm oán trách trong lòng, nhìn nam nhân trước mặt, y phục gấm vóc quý giá cũng không che giấu được khí chất thanh cao quyền quý của hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

"Lý cô nương chớ căng thẳng, nếu nói về quan hệ, có lẽ ta còn phải gọi một tiếng tiểu sư muội đấy."

Một câu này của Cung Vương khiến ta sững sờ, nụ cười giả tạo cũng cứng đờ trên mặt.

Chuyện gì đây? Sao lại thành tiểu sư muội rồi?

"Năm đó, bản vương từng giấu thân phận, đến Giang Nam du học, may mắn được ngồi dưới trướng Lý tiên sinh mấy ngày cũng học được ít nhiều."

Hừ… Năm đó, phụ thân ta giảng dạy bên ngoài, không biết có bao nhiêu kẻ mộ danh tìm đến, nhưng chưa ai mặt dày như hắn, còn muốn dựa vào đó mà kết thân. Tất nhiên, những lời này ta chỉ dám giữ trong lòng, không dám lộ ra ngoài.

"Ta bị đánh ngất rồi bắt đi, chẳng hay có phải do sư huynh ra tay cứu giúp?"

Giờ phút này, giả ngốc vẫn là an toàn nhất.

Cung Vương lại bật cười thành tiếng: "Không."

"Kẻ bắt muội đi, chính là ta."

"Tiểu sư muội, ta biết muội rất thông minh, tiên sinh vẫn luôn lấy muội làm niềm kiêu hãnh."

Ta làm bộ như không hiểu, cẩn trọng hỏi hắn:

"Không biết sư huynh dùng cách này để gặp ta, là có ý gì?"

"Chẳng có chuyện gì lớn đâu…"

Hắn thong thả v**t v* ngọc bội đeo bên hông, khóe mắt đong đầy ý cười, tựa như thực sự chỉ đang hàn huyên chuyện nhà.

"Hôm trước, ta muốn mượn Thu Cúc Giải Yến Đồ của tiên sinh để ngắm một chút, tiểu sư muội lại bảo rằng đã đốt hết rồi, bản vương liền tin là thật. Nhưng mới đây, ta mới biết được, là tiểu sư muội không muốn cho ta mượn mà thôi."

Khi rời kinh đi Kiếm Nam, kẻ mặc hắc y ép ta khai ra tung tích bức họa, thì ra chính là người do hắn phái đến.

Khi đó… Không, đến tận bây giờ, Cung Vương trong mắt thiên hạ vẫn là kẻ ham mê cầm kỳ thư họa, ăn chơi hưởng lạc, suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, ngay cả vào triều cũng chẳng tha thiết. Không ai biết rằng, dưới lớp vỏ ấy, lại ẩn giấu một dã tâm kinh người.

"Chuyện đó cũng không sao, có lẽ là vì bản vương và tiểu sư muội chưa có cơ hội gần gũi nên còn xa cách mà thôi."

"Thế nên, nghe nói tiểu sư muội trở về kinh, bản vương lập tức đưa muội về bên cạnh, bồi dưỡng tình cảm đồng môn cho tốt."

Đôi mắt hắn vẫn chứa đầy ý cười, nhưng lại khiến ta lạnh toát cả sống lưng. Cung Vương đứng dậy, nhẹ vỗ lên đầu ta, dáng vẻ thân thiết tựa như ta thực sự là tiểu sư muội của hắn vậy.

"Tiểu sư muội cứ yên tâm ở đây, chỗ này thoải mái hơn phủ Tĩnh Vương nhiều."

"Còn biểu ca của nàng, ta nghe nói hắn được khiêng về kinh, lúc này e là cũng không lo nổi cho nàng đâu."

Tim ta thắt lại một cái, toàn thân như bị một chậu nước lạnh xối xuống giữa ngày đông, cứng đờ không nhúc nhích được, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Hoắc Tuần bị thương rồi! Hắn bị thương rất nặng! Vì tìm ta mà bị thương!

Ý nghĩ này cứ xoay tròn trong tâm trí, mỗi lần lặp lại, trái tim lại đau thêm một phần, tinh thần cũng thêm hoảng loạn. Ta thậm chí không nhớ nổi Cung Vương rời đi lúc nào. Tới khi hoàn hồn lại, mặt trời đã ngả về tây. Một cơn gió thổi qua, ta run rẩy, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

Quỳ Vương trông bề ngoài hung ác, nhìn qua đã biết là kẻ làm nhiều chuyện xấu. Nhưng Cung Vương thì không, hắn phong nhã tuấn tú, tài hoa hơn người, lại sống buông thả tùy hứng, triều thần văn võ thì chán ghét hắn, còn thi nhân tao khách thì hết lời tán dương.

Một kẻ như vậy, ai lại nghi ngờ hắn có lòng mưu đồ bất chính chứ?

Nhưng cũng chính vì những kẻ như hắn, mới là kẻ ác có thể che mắt tất thảy mọi người.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 26: Chương 26



47.

Vườn của Cung vương được xây dựng cực kỳ tinh tế, bố cục rộng rãi, núi non nước chảy, cây cối hoa lá um tùm, lại thêm đình đài lầu các chạm trổ tinh xảo. Vừa mang nét xa hoa khí phách của hoàng gia, vừa có sự tinh tế, tao nhã của phong vị Giang Nam.

Ở nơi này, mỗi ngày đều có người hầu hạ, ăn ngon mặc đẹp, mở mắt nhắm mắt đều là phong cảnh đẹp như tranh. Nếu là nhà mình, không biết sẽ thoải mái nhường nào. Thế nhưng ta là bị nhốt ở đây, tuy không bị hạn chế hành động, nhưng bất kể khi nào cũng có người bám theo, phiền không chịu được.

Cung vương dường như thật lòng muốn "bồi dưỡng tình cảm sư huynh muội" với ta, ngày nào cũng tìm ta nói chuyện. Ta không để ý, hắn cũng tự mình nói.

Mấy ngày đầu, hắn kể về những điều mắt thấy tai nghe khi du học ở Giang Nam, nói về những công sức, tâm huyết bỏ ra để xây vườn này, lại nói khi nghe phụ thân ta giảng học, hắn như được gột rửa tâm trí, thu được lợi ích vô cùng.

Nói xong chuyện cũ, mấy ngày sau hắn lại bắt đầu bàn chuyện hiện tại.

Nói rằng Túc vương đã xúi giục người nhà của Trịnh Ngự sử đánh trống kêu oan trên đại điện, Bệ hạ tuy đã xuất hiện nhưng không màng đến sự phẫn nộ của bá quan, chỉ truy phong cho Trịnh Ngự sử rồi phạt Thái tử quay về phủ hối lỗi.

Nói rằng ở phủ Tiền Đường xuất hiện nạn hải tặc, mà trên người hải tặc bị bắt lại tìm thấy lệnh bài của phủ Tĩnh vương.

Nói rằng Thái tử là kẻ bại hoại, Tĩnh vương là đồ ngu, Túc vương là một kẻ vô dụng, cả triều không có lấy một vị hoàng tử xứng đáng thừa kế đại thống, đây chính là báo ứng cả đời vô tình vô nghĩa của Bệ hạ.

Ta thật sự hận không thể bất tỉnh ngay lập tức!

Đây là những chuyện ta có thể nghe được sao? Đây là những lời mà một người con, một vị huynh đệ nên nói ra sao?

Thấy ta kinh ngạc đến mức trừng lớn mắt, hắn chỉ cười khẽ, dường như xem thường sự nhát gan của ta.

"Muội kinh ngạc cái gì? Người sống trên đời, chẳng qua chỉ là không bỏ xuống được những chấp niệm trong lòng. Nếu đến cả chấp niệm cũng không còn, vậy thì có gì đáng sợ nữa?"

Không ngờ hắn lại có thể nói ra một câu như vậy, ta nghe xong cũng thấy có lý, nhưng lại không dám nói gì nhiều, chỉ rụt cổ, làm con chim cút nhỏ.

Dù sao, sau mười mấy ngày ở chung, ta phát hiện ra rằng hắn có một loại điên cuồng ẩn giấu rất sâu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn ph*ng đ*ng, nhưng biết đâu thực ra hắn đã phát điên rồi thì sao?

Nếu chẳng may ta nói sai một câu, hắn lại nổi điên mà giết ta, rồi chôn ngay trong vườn này, năm sau còn có thể tán thưởng:

"Cây ngọc lan này nở thật thanh nhã, hẳn là nhờ vào đợt bón phân năm ngoái."

Đây hoàn toàn là việc mà hắn có thể làm ra!

Ta mím môi, cảm thấy đôi môi đã dính vào nhau do lâu rồi không mở miệng, thử dò hỏi để đuổi hắn đi:

"Hôm nay là Trung thu, sư huynh không vào cung dự yến tiệc sao? Giờ cũng sắp đến giờ Thân* rồi đấy."

(*Giờ Thân: khoảng 3 giờ đến 5 giờ chiều.)

Mau đi đi! Có bản lĩnh thì vào cung mà phát tiết oán hận với hoàng thượng và các hoàng tử của ngươi ấy! Ở đây càm ràm với một nữ tử nhỏ bé chỉ mong mở cửa hàng kiếm tiền như ta thì có ích gì chứ!

Thế nhưng hắn vẫn ngồi yên vững như núi, hờ hững liếc ta một cái, rồi sai người mang rượu đến.

"Tiểu sư muội đừng vội. Ở trong vườn của ta lâu như vậy, chúng ta hẳn cũng đã thân thiết rồi."

"Nếu đã thế, lát nữa làm phiền tiểu sư muội giúp ta một việc, không được từ chối đâu đấy."

"Chờ xong việc, sư huynh sẽ có hậu lễ tặng muội."

Nói xong, hắn liền không để ý đến ta nữa, chỉ tự mình chậm rãi uống rượu.

48.

Ta không ngờ cái gọi là “giúp một tay” của Cung vương lại là để ta giả làm tỳ nữ theo hắn vào cung dự yến. Nhưng khi vào An Khánh môn, băng qua Ung thành, hắn lại chậm rãi men theo tường thành đi về phía góc lầu ở phương bắc.

Ta chưa từng vào cung, nhưng cũng biết yến tiệc Trung thu chắc chắn không được tổ chức trên góc lầu! Lúc này, ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời, Cung vương đi thẳng lên góc lầu, nhìn về hoàng thành trong ánh tà dương thêm phần trang nghiêm, uy nghi.

“Tiểu sư muội, lát nữa ta sẽ cho muội xem một vở kịch lớn, cứ xem như là món quà nhỏ trước khi nhờ muội giúp một chuyện.”

Trực giác mách bảo ta rằng Cung vương tối nay sẽ làm loạn một trận lớn, tim đập thình thịch, tay chân cũng dần lạnh buốt. Nhưng ta thân là cá nằm trên thớt, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.

Chờ thời cuộc biến đổi, cũng chờ thời cơ. Mà lần chờ này, kéo dài đến tận khi hoa đăng rực rỡ, màn đêm buông xuống.

Từ góc lầu đến Thừa Đức môn khoảng hai mươi trượng, lúc này đã có tốp năm tốp ba người lần lượt vào cung qua Thừa Đức môn. Nhưng vì sắc trời u tối, ta chỉ thấy được bóng người mờ mờ, không thể nhận ra ai với ai.

Nửa tuần trà trôi qua, Cung vương bỗng cười khẽ một tiếng. “Tới rồi.”

Ta cố gắng mở to mắt nhìn, lại thấy cửa trong của thành lâu Thừa Đức môn không biết vì sao chậm rãi đóng lại, giam tất cả những người đi vào Ung thành.

Một nhóm người đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi có người quay người, vội vàng đi ra ngoài cung. Nhưng ngay sau đó, một đội binh sĩ tay cầm trường thương từ cửa ngoài tiến vào, lập tức vây chặt cả đám người, mà cửa ngoài cũng đồng thời đóng lại.

Tim ta đập mạnh một cái, ta không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Cung vương. Môi ta mấp máy mấy lần, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng vì nhịp tim đập dồn dập, chẳng thể thốt ra một lời nào.

Ta vội vàng bò ra khỏi lan can góc lầu, cố gắng nhận diện xem trong đám người bị vây kia có Hoắc Tuần hay không. Nhưng sắc trời quá tối, ta không tài nào nhìn rõ. Không thể tiếp tục chờ nữa, ta xoay người chạy xuống góc lầu, nhưng lại bị Cung vương túm lấy.

“Tiểu sư muội đi đâu thế? Yên tâm đi, kẻ giành được chiến thắng sau cùng, chắc chắn là Tĩnh vương và Hoắc Tuần.”

Giọng điệu của hắn ôn hòa, còn mang theo chút thú vị ác ý rõ rệt, nhưng lại khiến ta lạnh đến thấu xương.

“Ngươi… tất cả những chuyện này đều do ngươi đứng sau thúc đẩy, đúng không?”

Không, không cần chờ hắn trả lời nữa. Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Ung thành của Thừa Đức môn, cuộc chém giết đã diễn ra vô cùng ác liệt. Nhưng giữa tình thế hỗn loạn ấy, lại có một người khoác long bào tím nhạt, thản nhiên xuất hiện trên thành lâu.

Dù cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ tự đắc, khí thế ung dung, tràn đầy kiêu ngạo của hắn.

Đó chính là Thái tử!

Ta còn tưởng rằng Cung vương cho người đóng cửa thành là muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu, nào ngờ hắn mới chính là chim sẻ phía sau.

Hắn vào cung từ An Khánh môn trước một bước, lẳng lặng đến góc lầu này, thì ra là đã sớm nhìn thấu mưu đồ của Thái tử, lại thuận tay thúc đẩy thêm một phen. Chỉ còn chờ Thái tử ngu xuẩn kia cùng Tĩnh vương, Túc vương lưỡng bại câu thương.

Mà đến cuối cùng, hắn vẫn là một Cung vương sạch sẽ không chút vết nhơ.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 27: Chương 27



49.

Chỉ trong chốc lát, trong Ung thành đã có vài người ngã xuống, không còn động tĩnh gì nữa. Bên kia, bốn người vận hắc y bảo vệ một nam tử áo xanh, rút về phía cửa ngoài. Người áo xanh đó, hẳn là Tĩnh vương rồi.

Nhưng phía đối diện vẫn còn đến bốn, năm chục binh sĩ cầm giáo. Kết cục này, gần như là chết chắc.

Phải làm sao đây? Cầu cứu ai đây? Thần tiên không quản chuyện trần thế, bệ hạ thì hồ đồ… Huống hồ, Cung vương tuyệt đối sẽ không để ta đi tìm bệ hạ. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau khiến ta càng thêm tuyệt vọng.

Ta căng mắt nhìn bốn người chắn trước mặt Tĩnh vương, muốn phân biệt xem Hoắc Tuần có ở trong đó không.
Nhưng binh sĩ đồng loạt xông lên, chia nhau vây hãm, đao kiếm loang loáng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đâu còn thấy bóng dáng bọn họ nữa?

Tĩnh vương đứng yên mấy nhịp thở, rồi rút kiếm xông lên phía trước, nhưng một ngọn trường thương bay vụt tới, cắm phập xuống chân hắn, chặn bước hắn lại.

Một kẻ có thân hình cao lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong Ung thành, cầm đại đao, từng bước tiến về phía Tĩnh vương.

Ta nhận ra hắn chính là Quỳ vương!

Có người định phá vòng vây để cản hắn lại, nhưng liều mạng cũng không xông ra được. Ta không biết Hoắc Tuần là ai trong số đó, giữa cảnh hỗn loạn này hắn có bị thương không, càng không dám nghĩ đến kết cục tiếp theo.

Ta "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Cung vương, muốn cầu xin hắn cứu Hoắc Tuần và Tĩnh vương, không màng đến việc chính hắn mới là kẻ chủ mưu!

Cung vương vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng không chút nương tay nhấc ta lên, ấn ta xuống trước lan can, nhẹ nhàng vuốt tóc ta:

"Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội quên lời ta rồi sao?"

"Kẻ chiến thắng cuối cùng, nhất định sẽ là Tĩnh vương và Hoắc Tuần."

Giọng hắn ôn tồn, nhưng vào tai ta chẳng khác nào ma quỷ nơi địa ngục. Ta run rẩy nhắm chặt mắt, chưa từng tuyệt vọng như lúc này. Ta căm hận bệ hạ, căm hận Thái tử và Quỳ vương, căm hận Cung vương, thậm chí cũng căm hận Tĩnh vương.

Đám người này hưởng hết vinh hoa phú quý thế gian, lại như lũ ác quỷ bị quyền lực nuốt chửng, chỉ có ngồi lên ngai vàng mới có thể trở lại làm người. Thế còn bách tính thiên hạ, còn những trung thần đã dốc lòng cống hiến cho triều đình thì sao?

Trong mắt bọn họ, tất cả đều chỉ là con cờ đã được định giá, vì đạt được mục đích mà có thể tùy ý lợi dụng, lừa gạt, vứt bỏ.

Thật là… quá buồn cười, quá đáng thương!

Ta không muốn nhìn nữa.

Cung vương cũng không ép ta, nhưng lại giống như một tiên sinh kể chuyện, chậm rãi diễn giải:

"Muội nghe đi, có người đang công phá cửa ngoài kìa."

"Ta đoán là người của Tĩnh vương."

Từ xa, tiếng "rầm! rầm! rầm!" vọng lại.

"Cửa ngoài phá được rồi!"

"A! Tĩnh vương bị Quỳ vương bổ một đao, ngã xuống đất rồi."

Vừa mừng vừa sợ, ta không kìm được mà mở mắt ra. Đúng lúc đó, một người áo đen giật lấy một ngọn trường thương, quẳng mạnh về phía Quỳ Vương cách đó mấy trượng. Bản thân hắn lại bị mũi thương đâm trúng, quỵ xuống.

Quỳ vương ngã xuống.

Thái tử cuống quýt chạy xuống khỏi thành lâu.

Tĩnh vương, dù bị thương nặng, nhưng đã được viện quân đến bảo vệ.

Mà người áo đen kia… chính là Hoắc Tuần!

Dù không thấy rõ mặt, nhưng ta biết, đó nhất định là hắn!

"Được rồi, chúng ta nên qua đó thôi."

Cung vương thản nhiên cất giọng, cứ như đang mời ta đi uống rượu vậy. Ta lắc đầu, lùi lại định bỏ chạy, nhưng từ đâu xuất hiện thị vệ, chặn mất đường đi. Cung vương nhìn ta như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, giọng nói đầy ý cười:

"Tiểu sư muội, ngoan ngoãn một chút mới có quà chứ!"

50.

Dưới thành, ta thấy hết thảy mọi chuyện trong Ung Thành.

Thái tử nằm trên đất, ngực cắm một mũi tên, đôi mắt trừng lớn, đã chết hẳn.

Tĩnh vương nhắm chặt hai mắt, dường như đã hôn mê.

Hoắc Tuần đâu? Hoắc Tuần... Hắn bị thương ở ngực và bụng, có người đang giúp hắn băng bó.

May quá, may mà không nguy đến tính mạng.

Còn Cung vương thì vẫn nhàn nhã như đang thưởng ngoạn phong cảnh trong vườn nhà mình, dù trong Ung Thành máu chảy thành sông, thi thể chất đống, hắn cũng chẳng có lấy một tia căng thẳng hay bất an.

Có người phát hiện ra chúng ta, lập tức toàn bộ người trong Ung Thành đều ngẩng đầu nhìn lên.

Hoắc Tuần bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt nóng rực nhìn ta. Vết thương chưa băng bó kỹ lại lần nữa lộ ra trong không khí, thế nhưng hắn dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn. Ta nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, hắn lại nhìn sang Cung vương.

"Tiểu sư muội, ta nói không sai chứ? Cuối cùng, người thắng vẫn là Tĩnh vương và Hoắc Tuần."

Cung vương lại quay sang nhìn ta, có vẻ đắc ý như một người vừa thắng cược với bạn bè.

"Cung vương điện hạ, biểu muội của ta đã được ngài chăm sóc nhiều ngày, hẳn nên trả nàng về bên ta rồi chứ?"

Giọng nói của Hoắc Tuần nghe có vẻ trầm ổn, khí tức cũng mạnh mẽ, có lẽ vết thương không quá nặng.

"Hoắc thế tử, đừng vội. Nghe nói ngươi trúng phục kích, tiểu sư muội của ta còn vì ngươi mà quỳ xuống cầu xin ta đấy. Tình sâu như thế, chẳng lẽ ngươi không định bỏ ra thứ gì sao?"

"Cung vương điện hạ muốn thứ gì?" Hoắc Tuần cất giọng sang sảng, "Chỉ cần ta có."

Cung vương xoay xoay ngọc bội bên hông, dường như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Ta không muốn đồ của ngươi. Chỉ là... năm đó, Anh Quốc công bị giam trong nội ngục, Thái tử từng đến thăm sau một trận rượu, có nói vài câu."

"Mà những lời đó liên quan đến đại kế của Phụ hoàng. Sau khi biết được, Phụ hoàng dù tức giận nhưng vẫn sai người mang theo dao găm và rượu độc vào nội ngục."

"Kẻ thù giết cha, ngươi không muốn báo sao?"

Tên điên này!

"Ngươi muốn làm gì?" Ta lạnh giọng chất vấn.

Cung vương quay lại, vỗ vỗ đầu ta, giọng điệu như dỗ dành.

"Ngốc sư muội, ta có thể làm gì chứ? Chỉ là nói cho Hoắc Tuần biết sự thật, cho hắn một cơ hội báo thù thôi."

"Hoắc Tuần, ta sẽ sai người mở cửa ngoài, cho ngươi nửa canh giờ. Nếu ngươi có thể báo thù, vậy ngươi có thể mang biểu muội của ngươi đi!"
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 28: Chương 28



51.

"Hoắc Tuần! Hoắc Tuần! Huynh đừng đi!" Ta nằm bò trên tường thành, vừa khóc vừa hét, "Huynh quay lại đi! Hoắc Tuần!"

Nhưng hắn vẫn cầm chặt trường thương, đi sâu vào hoàng cung, chưa từng quay đầu lại. Trong cung có mấy vị đại thần đã vào trước, còn có vô số thị vệ canh giữ. Một mình Hoắc Tuần xông vào đó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Mục đích của Cung vương… chẳng lẽ là muốn Hoắc Tuần đi chịu chết sao?

Ta quỳ xuống, quay sang cầu xin Cung vương: "Xin ngài! Cung vương điện hạ! Xin ngài tha cho huynh ấy!"

Cung vương mỉm cười nhìn ta một cái, chẳng hề động lòng. Cầu xin không được, ta đứng dậy muốn đuổi theo Hoắc Tuần, nhưng khi chạy đến bậc thang mới phát hiện phía dưới đã đứng đầy người của Cung vương.

Ta chậm rãi ngã khuỵu xuống đất, tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Hoắc Tuần mỗi lúc một xa.

"Trịnh Ngự sử chính trực can gián, lại bị Thái tử sỉ nhục, chỉ đành lấy cái chết để chứng minh chí hướng!"

"Chúng ta là kẻ sĩ đọc sách, phải vì dân mà thỉnh mệnh, phải ôm chí lớn với thiên hạ, há có thể làm ngơ khi Thiên tử phạm sai lầm?"

"Thái tử vô đức vô năng, tàn hại trung lương, hoang dâm bạo ngược. Người như vậy, nếu một ngày kia được lên ngôi cửu ngũ, bách tính thiên hạ còn đường nào để sống?"

"Phải đó! Chúng ta đến trước cửa Thừa Đức ngồi tuyệt thực! Nếu Hoàng thượng không lập Thái tử khác, chúng ta quyết không đứng dậy!"

Từng tiếng gào thét phẫn nộ từ xa truyền đến, bước chân của vô số người cũng ngày một gần. Ta kinh ngạc nhìn về phía Cung vương, hắn lại nở nụ cười đầy thâm ý.

Tĩnh vương mất quá nhiều máu đã hôn mê. Hộ vệ của hắn vốn định lập tức đưa hắn về phủ chữa trị, nhưng lại bị một đám thanh niên mặc áo thư sinh chặn lại trước cửa Thừa Đức.

"Thái tử khởi binh làm phản rồi! Thái tử khởi binh làm phản rồi!"

Có người hô lớn, nhưng ngay sau đó, kẻ gan dạ hơn đã tiến lên vài bước, trông thấy máu chảy thành sông trong Ung Thành cùng xác Thái tử nằm sóng soài.

Trước cổng Thừa Đức không hề có thị vệ canh giữ, người của Tĩnh vương cũng không dám manh động, chỉ có thể đứng nhìn càng lúc càng nhiều thư sinh ùa vào Unn Thành để thăm dò thực hư.

Ta bỗng nhiên hiểu ra, chính Cung vương đã sai người xúi giục bọn họ.

Hoắc Tuần có thành công hay không căn bản không quan trọng.

Hoắc Tuần còn sống hay đã chết, cũng chẳng quan trọng.

Cung vương muốn, chính là để Hoắc Tuần, hoặc nói cách khác, để Tĩnh vương mang trên lưng tội danh giết vua, một vết nhơ không bao giờ có thể tẩy sạch!

52.

Dưới sự lạnh lẽo bao trùm toàn thân, từng đợt chóng mặt ập đến, ta đã gần như không trụ vững nổi.

Tên điên này, hắn căn bản chính là ma quỷ!

Không! Không thể để hắn đạt được mục đích! Hoắc Tuần không thể vì bọn chúng mà gánh tội danh này!

Ta không thèm nhìn hắn nữa, chống tay bò dậy, loạng choạng chạy đến mép tường thành, nhìn xuống đám sĩ tử dưới thành vẫn còn chưa rõ sự tình, lớn tiếng gào lên:

"Để giành lấy ngôi vị hoàng đế, Cung vương đã cố ý dẫn dụ Thái tử cùng hai vị vương gia tranh đấu, mưu đồ soán vị, ép buộc những bậc trung liệt phải tự vấy bẩn danh dự!"

Lời còn chưa dứt, Cung vương đã nhào đến túm lấy ta. Ta bị hắn giật mạnh suýt ngã, vội rút trâm cài tóc đâm thật mạnh vào cánh tay hắn. Nhân lúc hắn đau mà buông tay, ta liền lập tức bấu chặt vào tường thành.

Đám sĩ tử phía dưới cũng vì thế mà nhìn thấy hắn đứng trên lầu thành, bắt đầu xôn xao bàn tán. Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, chỉ chăm chăm nhìn ta, rồi chậm rãi lùi lại mấy bước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ta biết hắn đã nảy sinh ý định giết chóc, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục hét lớn với đám sĩ tử bên dưới:

"Tiểu nữ họ Lý, là nữ của Lý Tễ ở Ngô Quận! Mong chư vị tin tưởng ta!"

Nói rồi, ta leo hẳn lên bức tường thành, siết chặt cây trâm cài đã nhuốm máu.

"Cung vương điện hạ! Vì ngai vị, ngươi đã nhẫn tâm độc ác, xem thường luân thường đạo lý, bất trung bất hiếu, không xứng làm người, càng không xứng làm vua!"

"Ngày trước, ngươi giấu thân phận đến nghe phụ thân ta giảng học, ông ấy cũng coi ngươi như nửa học trò."

"Ta dù là thân nữ tử nhưng cũng có cốt khí! Thà rằng nhảy xuống tường thành, quyết không để ngươi uy h**p, bôi nhọ danh tiếng của phụ thân ta!"

Ánh mắt Cung vương như nhuốm một tầng khí độc, không còn chút gì của vẻ ôn hòa giả tạo trước đó nữa.

"Tiểu sư muội, là ngươi tự chuốc lấy đấy nhé!"

Vừa dứt lời, hắn phất tay một cái, đám thị vệ bên cạnh lập tức rút kiếm bước về phía ta.

"Không biết ngọc nữ của Lý thế bá đã phạm lỗi gì với Cung vương, đến mức phải bị bức ép đến nông nỗi này để tỏ rõ chí khí?"

Bỗng có một giọng nói trong trẻo vang lên từ dưới chân thành, đám thị vệ vừa tiến lên lập tức dừng bước. Ta quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng chính là Tạ Ung!

Hắn là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của Tạ thị Lang Nha, danh tiếng lẫy lừng trong sĩ lâm, tất nhiên không ai không nhận ra.

Phụ thân hắn là Tạ Viễn Đường, có giao tình thâm hậu với phụ thân ta là Lý Tễ, chuyện này ai ai cũng biết. Có hắn ở đây, thân phận của ta cũng đã được xác thực. Ta nhìn về phía Cung vương, kẻ lúc này sắc mặt đã u ám đến đáng sợ, lớn tiếng nói:

"Hôm nay nếu ngươi động vào ta, thì dù sau này ngươi có lên ngôi hoàng đế, cũng đừng mong có sĩ tử chân tâm thần phục!"

"Ngươi có bản lĩnh thì giết sạch tất cả sĩ tử trong thiên hạ đi!"

Hắn chăm chú nhìn ta một lúc lâu, rồi bỗng nhiên sát khí tan biến, lại trở về bộ dáng ôn hòa tươi cười như trước.

"Tiểu sư muội, ngươi biết đấy, ta là một kẻ điên mà!"

"Xương cốt của sĩ tử đều cứng rắn cả sao? Ta thấy cũng chưa hẳn."

Hắn giật lấy thanh đao từ tay một thị vệ, sải bước tiến về phía ta. Toàn thân ta chợt lạnh toát, mồ hôi lạnh rịn ra, sống lưng tê buốt.

Một kẻ đã mất lý trí, vô tâm vô tình như hắn, e rằng thứ duy nhất có thể ngăn cản được hắn, chỉ có cái chết mà thôi.
 
Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
Chương 29: Chương 29



53.

Mũi tên xuyên qua đầu Cung vương, cách ta chẳng quá hai tấc. Mấy giọt máu hắn bắn lên mặt ta, từ nóng ấm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng hơi thở tử vong vẫn quẩn quanh chẳng tan.

Đôi mắt trợn trừng không cam lòng của hắn trước khi gục xuống, dường như vẫn đang nhìn ta. Giây lát sau, trên tường thành, mấy thị vệ liên tiếp bị bắn hạ.

"Tuyên vương giả chết, liên thủ với Cung vương nghịch tặc giết vua, giết cha, đã bị Vũ Lâm vệ tru sát."

"Cung vương đại nghịch bất đạo, giết vua mưu phản, tội đáng muôn chết."

"Khuyên kẻ đồng đảng mau tỉnh ngộ, chớ liên lụy người thân vô tội."

Tai ta ù đi, nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy giọng của Hoắc Tuần. Chân mềm nhũn, ta loạng choạng ngã khỏi lầu thành, rồi lại lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy đến bên kia nhìn xuống.

Không có Hoắc Tuần! Không phải Hoắc Tuần sao?

Ta xoay người lao xuống lầu, nhưng chân tay bủn rủn không chịu nghe theo điều khiển. Chân vấp một cái, ta ngã xuống bậc thang, lăn thẳng xuống dưới. Có người lao đến ôm lấy ta, siết chặt vào lòng.

Hắn hôn lên tóc ta, dịu dàng gọi từng tiếng: "Man Man..."

Ta níu lấy vạt áo hắn, cố sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt gầy rộc lộ rõ gò má nhô cao cùng đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Tuần .

Thật tốt, là Hoắc Tuần.

Ta yên tâm nhắm mắt, ngất lịm đi.

54.

Lúc tỉnh lại, người đầu tiên ta trông thấy chính là Hoắc Tuần. Hắn vẫn chưa thay y phục, gương mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi, râu ria lún phún, tựa vào ghế tròn mà ngủ thiếp đi.

Ta vừa định gọi hắn dậy, hắn đã mở mắt. Thời gian tựa hồ ngưng đọng. Cuối cùng vẫn là ta phá vỡ sự im lặng trước:

"Huynh đi nghỉ một lát đi, ta không sao rồi."

"Muội mà gọi là không sao? Mắt cá chân trật khớp, e rằng phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng."

Ta thử cử động cổ chân, lập tức một cơn đau nhói truyền đến từ chân trái. Không quá đau, có thể chịu được, nhưng nước mắt ta lại bất giác rơi xuống. Tựa như vì người trước mặt khiến ta yên lòng, nên ta vô thức trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.

Hoắc Tuần cuống quýt lau nước mắt cho ta, vừa muốn xem vết thương, vừa gọi người đi mời đại phu. Ta nắm lấy cánh tay hắn, khẽ lắc lắc, giọng nói lộ ra vẻ nũng nịu mà ta cũng không nhận ra:

"Giờ không đau nữa rồi."

Hắn dịu dàng vuốt lại mái tóc ta: "Vậy muội cứ nghỉ ngơi thêm một lát, ta đi sai người dọn cơm cho muội, tối sẽ đến thăm muội."

Ta lặng lẽ nhìn theo bóng hắn rời đi, nhưng trong lòng lại thấy có chỗ nào đó không đúng. Mấy ngày trôi qua, ta đã có thể chống một chân nhảy nhót được một chút. Hoắc Tuần vẫn đến thăm ta mỗi ngày, nhưng hắn luôn có vẻ mỏi mệt, tâm sự nặng nề.

Hôm ta hoàn toàn khỏi hẳn, ta cố ý vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, sai người đi mời Hoắc Tuần buổi tối đến dùng bữa, cũng bảo hắn gọi cả Tĩnh vương cùng đến.

Chiều tà, Hoắc Tuần đến trước. Ta nhìn ra sau lưng hắn, có phần nghi hoặc.

"Tĩnh vương đâu? Là bận không đến được, hay thương thế chưa khỏi?"

Nhưng Hoắc Tuần chỉ im lặng đáp lại ta. Chiều tà ráng đỏ phủ kín nửa bầu trời, rực rỡ đến chói mắt. Tim ta bỗng đập lỡ một nhịp, nhìn thấy trong mắt Hoắc Tuần dần dần tràn ngập bi thương, rồi chậm rãi tràn ra.

Gió đêm thổi nhẹ, như có ai đó đang nói lời từ biệt.

"Man Man, Tĩnh vương đã qua đời rồi."

55.

Hôm đó ở Ung Thành, sau khi ta ngất đi, Hoắc Tuần liền lệnh cho Trọng Vân đưa ta ra khỏi cung, an trí tại một phủ đệ hắn tạm thời sắp xếp.

Tĩnh vương bị chém trọng thương, máu chảy không ngừng, hôn mê bất tỉnh, tình thế nguy kịch. Nhưng cung điện, nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao đã ở ngay trước mắt, chẳng ai cam lòng cứ thế rút lui.

Hoắc Tuần lập tức sai người đi kéo ngự y đến, châm cứu cho Tĩnh vương, hắn mới dần dần tỉnh lại. Tĩnh vương vô cùng suy yếu, sau khi hiểu rõ tình hình trước mắt liền ra lệnh cho Hoắc Tuần dẫn binh kiểm soát toàn bộ hoàng thành, tìm kiếm và thu giữ truyền quốc ngọc tỷ. Dặn dò xong, hắn lại rơi vào hôn mê.

Hoắc Tuần tuân lệnh làm theo.

Nhưng toàn bộ Thái y viện túc trực suốt bảy ngày tại điện phụ của Tử Cực Điện, rốt cuộc Tĩnh vương vẫn không thể chống chọi nổi cơn sốt do nhát đao của Quỳ vương gây ra.

Hôm đó, vào một buổi hoàng hôn, hắn đột nhiên tỉnh lại từ cơn mê man vì sốt cao. Hoắc Tuần vội vã chạy đến, vượt qua mấy vị đại thần già nua, ngồi xuống nói chuyện cùng hắn.

Nhưng chỉ một khắc sau, hắn lại bắt đầu suy yếu.

"Đáng tiếc thật, đời này không thể làm huynh đệ khác cha khác mẹ với ngươi rồi."

Tĩnh vương chậm rãi đưa tay chạm vào truyền quốc ngọc tỷ đặt bên gối, dời đến tay Hoắc Tuần.

"Giao hết cho ngươi! Đời này để ngươi nhọc lòng rồi, ta đi trước một bước đây."

"Đừng làm hỏng việc, bằng không ta đánh ngươi không nương tay đâu."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tựa như thực sự quá mệt mỏi mà muốn nghỉ ngơi. Chỉ còn lại Hoắc Tuần chịu đựng dày vò một mình.

Hoắc Tuần từ nhỏ đã hiếu học, ý chí tiến thủ, giữ mình trong sạch, hiện tại vừa nắm binh quyền vừa có thanh danh, những kẻ theo hắn và Tĩnh vương chinh chiến đến tận bây giờ đều ra sức khuyên hắn đăng cơ.

Công thần phò tá lập nên đế nghiệp, so với cựu thần từng giúp chủ cũ đoạt vị mà nay bị tân chủ e dè xa lánh, ai cũng biết nên chọn bên nào.

Triều thần đối diện với một Hoắc Tuần niên thiếu tài cao, mưu lược hơn người, và hai vị hoàng tử non dại duy nhất còn sót lại của hoàng thất Triệu thị, chỉ dùng im lặng để biểu đạt lựa chọn của mình. Hoắc Tuần mãi không chịu tỏ thái độ, có kẻ liền tìm đến ta.

Ba ngày sau, Hoắc Tuần đồng ý đăng cơ.

Hắn phái Trọng Vân phi ngựa ngày đêm đến huyện Vân Thủy, Kiếm Nam đạo, đón phu nhân của Anh Quốc công trở về kinh, chờ bà hồi kinh liền cử hành đại điển đăng cơ vào ngày hoàng đạo do Khâm Thiên Giám tính toán.

Ở kinh thành, ta vừa thu dọn phủ Anh Quốc công, vừa đếm từng ngày. Tính sơ qua, cũng đã mấy tháng không gặp di mẫu, không biết người có khỏe không.

Ngày di mẫu vào Kinh, ta và Hoắc Tuần đã sớm chờ tại cổng thành. Di mẫu xuống xe ngựa, trước tiên kéo ta lại cẩn thận v**t v* một lượt, thấy ta gầy đi chút ít, bèn ôm ta bật khóc. Ta cũng không kìm được mà nghẹn ngào rơi lệ.

Hoắc Tuần khó khăn lắm mới dỗ được hai người chúng ta lên xe, "Mẫu thân, có bao nhiêu chuyện chẳng thể chờ về nhà rồi nói? Cứ nhất định phải đứng đây hứng gió lạnh?"

Di mẫu giơ tay đấm hắn một cái, "Vẫn lắm lời như thế! Các ngươi đều là oan gia của ta, một đứa làm ta lo lắng, một đứa khiến ta bận tâm, toàn là những kẻ khiến người khác đau lòng."

Ta và Hoắc Tuần đồng loạt im lặng, ta chỉ biết khóc, vẫn là hắn lên trước nhẹ nhàng vuốt lưng di mẫu, giúp bà thuận khí.

"Mẫu thân, sau này đều sẽ là ngày lành cả!"
 
Back
Top Bottom