Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 40



Không chút chần chừ, hắn g.i.ế.c sạch những kẻ cản đường, đoạt lấy một con ngựa gần đó, kéo ta lên lưng ngựa và theo lối đã quan sát từ trước để phá vòng vây.

Chiến mã phi nước đại, không ngừng chạy, đến khi bỏ xa truy binh, hắn dừng lại ở một ngôi miếu đổ nát.

Hắn đỡ ta xuống, nhanh chóng nhóm lửa, giọng nói trầm thấp:

“A Thiền, phụ thân nàng hẳn sẽ đến tìm nàng sớm thôi. Ở đây rất an toàn, nàng không được rời đi hay để lộ tung tích. Ta phải quay lại xử lý mọi chuyện.”

Hắn tháo chiếc ngọc bội bên mình, đưa cho ta:

“Miếng ngọc này là lệnh bài ta đích thân khắc, có thể triệu tập ám vệ trung thành nhất và điều động toàn bộ tài sản của ta. Nếu ta không quay lại, hãy dùng nó đưa phụ thân nàng về phụ đô. Đó là nơi ta cắm rễ, không ai có thể ép nàng làm phi.”

Tạ Tô Duẫn thế lực mạnh nhất tại phụ đô, ngay cả thủ vệ nơi đó cũng là người của hắn. Khi xưa, thủ vệ từng nhiều lần bảo vệ ta khỏi những trò hạ nhục công khai của Tạ Trì, thực chất đều là ý của hắn từ trong bóng tối.

Nơi này quả thực rất an toàn. Hắn còn để lại một con d.a.o sắc cho ta phòng thân. Trước khi rời đi, hắn nhìn ta thật sâu, rồi lên ngựa quay lại.

Trong thoáng chốc, ta như thấy lại hình ảnh thiếu niên Tạ Tô Duẫn năm nào. Đêm ấy, trong một căn nhà hoang, khi bên ngoài thú dữ bao vây, hắn để lại cho ta vũ khí sắc bén nhất, một mình bước ra đối mặt với nguy hiểm.

Khi đó, mắt ta bị thương tạm thời mất đi ánh sáng, chỉ có thể chờ đợi trong lo âu và bất lực.

Vị đắng còn vương nơi đầu lưỡi khiến ta sực tỉnh. Không lẽ… đây là viên thuốc trong lá bùa bình an khi xưa?

Trần vương là kẻ nham hiểm, Tạ Tô Duẫn đoán được tên của hắn chắc chắn đã tẩm độc. Sợ ta bị thương trong hỗn chiến, ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy, hắn đã chủ động đưa cho ta thuốc giữ mạng trước.

Ta nhìn đống lửa trước mặt.

Nhưng thực ra, Tạ Tô Duẫn bảo vệ ta rất tốt. Đao kiếm, tên lửa đều bị hắn chắn lại, ta không hề bị một vết thương nào. Ngược lại, trên đường hắn đi, m.á.u nhỏ giọt thành vệt.

Tên ngốc này.

Ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc, ngốc!

Ta cúi mắt, ánh nhìn trầm xuống.

Tạ Tô Duẫn để lại tín hiệu. Khi phụ thân ta hối hả tìm đến, ta đã ngồi ngây người trước đống lửa một lúc lâu. Thấy ông, câu đầu tiên ta nói:

“Cha, chúng ta phải làm gì đó.”

“Thứ nhất, tìm một tên tử tù có dung mạo và thân hình tương tự Trần vương, công khai hành hình, làm lung lay sĩ khí quân đội của hắn. Trần vương trọng thương hôn mê không thể tự chứng minh, kế này sẽ có tác dụng.”

“Thứ hai, liên hệ với sủng thiếp của Ngụy vương để lấy bản đồ phòng thủ của hắn. Người đó từng là cung nữ của con, con có ơn với nàng, giờ là lúc dùng đến.”

“Thứ ba, triệu tập những cựu thần của đại bá, giả danh thảo khấu để làm rối loạn trận chiến.”

Giờ đây ta đã có thể nhìn rõ, không cần phải bất lực chờ đợi người khác bảo vệ.

Mẫu thân ta đau lòng, lấy chăn dày quấn ta lại. Phụ thân thì đưa cho ta bát nước gừng, vừa cảm thán với mẫu thân:

“Hiếm thấy nữ nhi của chúng ta nổi giận như vậy.”

Lão hồ ly cúi mắt, ánh nhìn sắc lạnh giống hệt ta:

"Kẻ nào dám làm phật ý nữ nhi nhà họ Giang, đều phải chết.”

40

Giang gia không chọn đứng ngoài quan sát, nhưng cũng không ầm ĩ công khai tham gia vào cuộc tranh đấu.

Âm mưu vây công hoàng đế của Trần Vương bị bại lộ, hắn rút quân thì bất ngờ bị "bắn chết" trên đường rút lui. Sĩ khí quân đội Trần vương sụt giảm, thất bại liên tiếp. Ngụy vương nhân cơ hội truy kích, nhưng lại bị mất bản đồ phòng thủ lãnh địa vào tay một thế lực không rõ nguồn gốc, khiến lãnh địa của hắn gần như bị càn quét sạch sẽ. Khiến Ngụy Vương rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Quân thủ thành nhanh chóng phản ứng, giao chiến với quân của Ngụy Vương, hỗn loạn càng thêm chồng chất. Còn hoàng đế và hoàng hậu thì không rõ tung tích.

Các phe phái tự tiêu hao lẫn nhau, lực lượng đều bị suy yếu nghiêm trọng.

Đúng lúc này, thiên hạ xuất hiện dị tượng, "thư từ bụng cá" truyền đi khắp nơi, nói rằng một vị hoàng đế mới sắp xuất hiện.

Khi đó, Thái tôn năm xưa, Tạ Tô Duẫn, dẫn theo một đội quân thần bí không biết từ đâu xuất hiện, vượt mọi cửa ải, thu phục những quan văn võ tướng đã đầu hàng, dẹp tan cuộc nội loạn kéo dài suốt nhiều ngày. Các thân vương phản nghịch đều bị xử tử. Trần vương chịu hình phạt nặng nhất: ngũ mã phanh thây trước công chúng.

Hoàng đế và hoàng hậu mất tích được tìm thấy, bị giáng làm thường dân, suốt đời bị giam lỏng tại một ngôi nhà cũ kỹ đổ nát.

Tạ Tô Duẫn, Thái tôn của tiền triều, lấy lại danh dự cho phụ thân và tổ tiên mình, rửa sạch những vu khống năm xưa. Sau đó, dưới sự thỉnh cầu của bá quan văn võ, hắn đăng cơ làm tân hoàng đế.

Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, phong Giang tiểu thư làm hoàng hậu. Thiên hạ đồng lòng chúc mừng.

Trong khi đó, ở ngôi nhà cũ kỹ, không khí lạnh lẽo, thê lương bao phủ.

Hôm ấy, khi Trần vương hạ lệnh b.ắ.n tên, Tạ Trì không kịp né tránh, bị trúng một mũi tên độc vào vai. Vết thương bị hoại tử, phải cắt thịt lấy m.á.u để giữ mạng, nhưng vết sẹo vẫn mãi hằn sâu.

Tựa như vết thương mà ta từng cứu hắn thoát khỏi khi bị ám sát năm xưa, vượt qua thời gian, cuối cùng lại trở về trên vai hắn.

Có lẽ độc chưa được loại bỏ hoàn toàn, mỗi khi trời lạnh, vết thương trên vai đau nhức thấu xương.

Lệ Yên Nhiên bị nhốt ở một gian nhà khác, cả hai ở chung một nơi, nhưng gần như không nhìn mặt nhau. Từ cảnh tượng hắn hết mực vì nàng mà bất chấp đúng sai để giam lỏng ta, đến tình trạng hiện tại, đúng là đáng chua xót.

Trong trận đại hỏa biến loạn đó, Lệ Yên Nhiên suýt bị thiêu chết. Da thịt nàng bị bỏng nặng, khuôn mặt, cổ, mu bàn tay đều biến dạng đáng sợ. Dung nhan kiều diễm từng khiến nàng tự hào đã hoàn toàn tan biến. Ngay khi vừa ngồi lên ghế hoàng hậu chưa lâu, nàng đã bị phế truất cùng hoàng đế.
 
Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 41



Cú sốc đó khiến Lệ Yên Nhiên thay đổi hoàn toàn, trở nên rụt rè, suốt ngày ru rú trong phòng, không dám ra ngoài.

Mỗi ngày, hai người duy nhất giao tiếp khi đồ ăn được mang tới. Khi chạm mặt, Lệ Yên Nhiên thường cúi gằm mặt, dùng tay che đi gương mặt đã biến dạng, không muốn ai nhìn thấy.

Đồ ăn chỉ là cơm trắng với rau xanh, không quá hà khắc nhưng đơn điệu đến mức khiến người ta buồn nôn. Điều này khiến ta nghi ngờ rằng đó là sự sắp xếp có chủ đích của Tạ Tô Duẫn.

Ta từng bị giam trong lãnh cung, khi ấy Lệ Yên Nhiên cũng sai người dùng cách này để hành hạ ta. Ta không để tâm, nhưng Tạ Tô Duẫn thì nhớ kỹ.

Hắn không chỉ nhớ kỹ mà còn rất biết cách trả đũa.

Trong ngày lễ đăng cơ và phong hậu, giữa bộn bề công việc, hắn vẫn mang một bình rượu mừng đến thăm những kẻ bại trận. Hắn đi giày do ta làm, cầm túi hương do ta thêu, chỉnh lại vương miện giúp hắn buổi sáng, rồi thản nhiên khoe khoang trước mặt Tạ Trì:

“A Thiền thật khéo tay.”

“Từ nhỏ, nàng ấy đã làm mọi thứ chỉn chu, hoàn hảo. Xuất thân cao quý, được gia đình và tiên hoàng cưng chiều, vậy mà không hề kiêu căng, luôn dịu dàng, điềm tĩnh…”

Hắn lải nhải một hồi, sau đó mới tiếp lời:

“Một cô nương tốt như vậy, may mà ngươi không biết trân trọng, tự tay đẩy nàng ấy ra xa. Nếu không, ta sẽ phải dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với ngươi, mà như vậy, nàng ấy sẽ không thích.”

Vài câu nói khiến Tạ Trì đau đớn đến mức vết thương cũ tái phát, hắn ôm lấy vai, đau đớn quỵ ngã. Lúc này, hắn mới nhận ra thân phận thật của Tạ Tô Duẫn và hiểu rằng hắn tiếp cận ta không hề tình cờ.

Càng đáng buồn hơn, chính Tạ Trì đã dung túng để Lệ Yên Nhiên đưa Tạ Tô Duẫn đến bên ta.

Tạ Trì hộc máu.

Tạ Tô Duẫn thản nhiên lùi lại vài bước, lấy chiếc khăn làm từ lụa quý giá lau đi "vết bẩn" không tồn tại trên giày.

Hắn nhìn thì cao ngạo khoe khoang, nhưng thật ra rất tiết kiệm. Đồ ta làm hắn luôn trân trọng, không nỡ dùng. Nhưng hôm nay là ngày quan trọng nhất, và cũng là để khiến Tạ Trì uất ức đến chết, hắn mới diện lên người.

Tạ Trì đau đến mức gập cả người, trong lúc tức giận, cầm một chiếc cốc ném về phía Tạ Tô Duẫn.

Hắn dĩ nhiên không để mình bị ném trúng. Đúng lúc này, ta đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng ấy.

Tạ Tô Duẫn không bị thương nhưng cố tình làm ra vẻ ấm ức, quay sang mách với ta:

“A Thiền, hắn bắt nạt ta.”

Tạ Trì, mặt tái mét, yếu ớt biện hộ:

“Là hắn cố ý khiêu khích ta!”

Ta đứng ở cửa rất lâu, chờ đến khi Tạ Tô Duẫn nghịch ngợm châm chọc xong, mới bước vào.

Nhìn thấy ánh mắt hắn đang khẽ liếc về phía ta dò xét, ta không vội dẹp bỏ màn kịch của hắn mà nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đó không phải là lý do để ngươi ném đồ vào người chàng.”

Biết thì sao chứ? Ta vẫn sẽ thiên vị, vẫn sẽ dung túng cho hắn.

Tạ Trì lại hộc máu.

Gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu, thở dài:

“Ngày trước, ta cũng từng đối xử với nàng như vậy. Dù biết rõ nàng không sai, vẫn dung túng kẻ khác ức h.i.ế.p nàng. Là lỗi của ta. Giờ thì, tất cả là báo ứng.”

Hắn từng dung túng Lệ Yên Nhiên mưu hại ta, và giờ đây, ta dung túng Tạ Tô Duẫn đoạt lấy ngai vàng từ tay hắn.

Đó là báo ứng mà hắn đáng phải nhận.

Ngày trước, Diệu Ngôn từng khuyên hắn trân trọng người trước mắt. Khi đó, hắn còn trẻ, trong xương tủy tràn ngập u ám và ngạo mạn, lời khuyên nào cũng chẳng lọt vào tai. Hắn từng thốt ra rằng bản thân sẽ không bao giờ hối hận.

Hắn xem thường tình cảm của ta, cười nhạo, và thẳng thừng bảo ta nên yêu người khác, vì hắn không cần và cũng không xứng đáng với tình yêu của ta.

Khi ấy, Diệu Ngôn chỉ biết than thở, nghĩ rằng hắn phải đợi đến khi từng trải qua đủ thứ, đủ đau khổ, mới hiểu được nỗi lòng của người khác.

Nhưng thực ra, khi ta bắt đầu lạnh nhạt nhìn hắn, hắn đã dần hiểu ra rồi.

Khi ta quay bước, Tạ Trì bất ngờ gọi ta, cố gắng bò về phía ta. Đôi mắt hắn đỏ hoe, dáng vẻ lần đầu tiên thấp hèn và mơ hồ đến vậy:

“A Thiền… ta… hình như ta… hối hận rồi.”

Tạ Tô Duẫn, kẻ từng bị hắn tự tay đẩy đến bên ta như một "nam sủng", siết lấy tay ta, đứng chắn trước mặt ta. Hắn mỉm cười đầy đắc ý:

“Đa tạ hoàng đệ đã nhường vị trí, nhưng đáng tiếc, vị trí phu quân này, ngươi không lấy lại được đâu. Hối hận cũng vô ích.”

Ta đặt "*Chuyển Tâm Hồ" xuống bàn, điều chỉnh nút sang hướng không độc, để lại cho cả hai một bình rượu mừng và một mâm cao lương mỹ vị. Dù sao, đây cũng là ngày toàn thiên hạ ăn mừng.

(*Chuyển Tâm Hồ: bình rượu có một cơ chế xoay hoặc khoang ngầm bên trong, cho phép chuyển đổi giữa các ngăn chứa mà người ngoài không nhận ra)

Nếu vừa rồi, bất kỳ ai trong số hai người thể hiện dù chỉ một chút hận thù với ta, hay cố ý giả vờ yếu ớt, chiếc bình độc kia sẽ được mang ra, chỉ một chén cũng đủ chấm dứt mọi hậu họa.

Nhưng lần này, Tạ Tô Duẫn đến đây không chỉ để khoe khoang. Hắn đến để thử lòng.

Xác định rằng Tạ Trì không còn uy h**p, hắn không ngại để người này tiếp tục sống.

Có lẽ, để Tạ Trì mãi sống trong đau đớn, tiếc nuối và tàn tạ, còn thú vị hơn nhiều.

Hắn giấu ta mà đến, bị ta phát hiện khi đang làm chuyện tàn độc, trong lòng lại có chút bất an. Sợ ta trách hắn nhẫn tâm, hắn dè dặt lén nhìn ta, cẩn thận quan sát thái độ của ta.

Ta nhẹ nhàng thở dài.

Hắn lúc nào cũng như vậy, hạ mình một cách không tự biết, lúc nào cũng lo lắng, sợ bị ta ghét bỏ.

Phụ thân ta và Vân Châu nói rằng hắn quá nhạy cảm và cố chấp. Nhưng ta không trách hắn.

Có lẽ, từ nhỏ ta đã quá điềm tĩnh, quá giỏi che giấu cảm xúc, khiến hắn không cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà ta dành cho hắn.

Nhưng biết làm sao đây?

Tiếng pháo nổ vang khắp con phố rộn ràng. Ta nhẹ gọi:

“Tạ Tô Duẫn.”
 
Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 42



Giọng ta bị nhấn chìm trong tiếng pháo, nhưng hắn vẫn nghe được. Hắn cúi xuống, ghé sát tai ta.

Ta nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, từng ngón tay đan chặt vào nhau, dùng cách hắn thích nhất để mười ngón giao nhau. Ta tựa vào lòng hắn, khẽ nói:

“Chàng là người tốt nhất, tốt nhất mà ta từng gặp. Thông minh, dũng cảm, kiên định. Gánh trên vai thù hận và trách nhiệm, nhưng chẳng bao giờ cay nghiệt. Văn thao võ lược đều xuất sắc. Hai lần chàng bảo vệ ta, đánh tan vòng vây, ta đã nghĩ, chàng chắc hẳn từ nhỏ đã khổ cực luyện tập võ nghệ…”

Ta lải nhải rất lâu, như cách hắn thường hay làm. Nhìn thấy tai hắn đỏ bừng, khóe môi hắn cong lên nhưng vẫn e thẹn, ta mỉm cười, kiễng chân hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn:

“Tạ Tô Duẫn… Ta thích chàng lắm.”

Trong mắt hắn lập tức ánh lên niềm vui sướng.

Gió khẽ thổi, lá cây rụng đầy trời. Pháo hoa ban ngày bùng nổ giữa bầu trời rực rỡ. Xa xa, có tiếng trẻ con học đàn, âm thanh du dương lan tỏa. Góc phố ồn ào rộn ràng.

Vì thế, không cần phải lo lắng nữa. Không cần phải sợ được mất.

Ta từng chữ, từng chữ, rõ ràng, dứt khoát:

“Giang Ứng Thiền, rất thích, rất thích Tạ Tô Duẫn.”

Ngoại truyện Lệ Yên Nhiên

Lệ Yên Nhiên lần đầu gặp Giang Ứng Thiền, là tại một buổi cung yến.

Nàng đã đến tuổi cập kê, nhưng không ưng ý với hôn sự mà gia đình sắp đặt. Lợi dụng cơ hội tham dự yến tiệc trong cung, nàng quyết định đến gặp người mà mình thầm thương trộm nhớ—Lục hoàng tử Tạ Trì.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trì từ xa, dáng vẻ tuấn tú của hắn đã khắc sâu vào trái tim thiếu nữ của nàng. Nàng đã thích hắn rất lâu rồi. Khác với những cô nương khác, nàng to gan hơn nhiều, tự tay thêu một chiếc túi thơm, định bụng trao cho người trong lòng.

Chỉ cần Lục hoàng tử để mắt đến nàng, cho dù chỉ làm một thị thiếp, cũng còn hơn là bị gả làm kế thất cho một lão già mà gia đình sắp xếp.

Chờ mãi, cuối cùng nàng cũng thấy Tạ Trì xuất hiện. Nhưng bên cạnh hắn lại có một cô nương lạ mặt.

Nàng chỉ vừa liếc nhìn, đã khiến nữ tử kia quay đầu lại.

Ánh mắt của nữ tử ấy khiến tim nàng như lỡ mất một nhịp.

Chưa từng thấy ai đẹp đến vậy. Một gương mặt hoàn mỹ, đẹp đến mức như tiên nữ giáng trần. Đôi mắt trong veo như nước dưới gốc hoa lê, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, nhưng như thể đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy tự ti, nhan sắc của bản thân chẳng khác nào ánh nến trước ánh trăng. Nhưng rồi sự ghen tị cuộn trào trong lòng nàng.

Nàng thấy Lục hoàng tử, cao cao tại thượng, lại dịu dàng nói chuyện với nữ tử ấy.

Hỏi thăm, mới biết đó là Giang Ứng Thiền, đích nữ nhỏ tuổi nhất của Giang gia ở phụ đô, một tiểu thư danh giá, cao quý đúng nghĩa.

Nén lại sự không cam tâm, nàng chờ lúc xung quanh không ai, tìm cách gặp riêng Tạ Trì. Mặt đỏ bừng, nàng đưa chiếc túi thơm đã thêu suốt nhiều ngày, bày tỏ tâm ý của mình.

Động thái táo bạo như vậy, nhưng Tạ Trì không trách phạt. Hắn chỉ đứng đó lạnh lùng, để mặc nàng nói, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Sợ bị người khác phát hiện, nàng vội vã nhét túi thơm vào tay hắn rồi bỏ chạy.

Nàng không thấy được, ngay khi nàng đi khỏi, Tạ Trì đã cau mày, đầy vẻ khó chịu, thẳng tay ném chiếc túi thơm xuống đất.

Nhưng Giang Ứng Thiền thì nhìn thấy.

Là một hoàng tử, Tạ Trì luôn có vô số cô nương mến mộ. Giang Ứng Thiền không vì việc này mà bất mãn với nàng, ngược lại còn nhặt chiếc túi thơm lên. Để tránh điều tiếng không hay, nàng chuẩn bị thêm lễ vật, lấy danh nghĩa của Tạ Trì, nhờ người gửi lời từ chối một cách tế nhị.

Chiếc túi thơm mang dấu hiệu của thiếu nữ, nếu để bị bỏ lại và đem ra bàn tán, e rằng danh tiếng của nàng ấy sẽ bị hủy hoại. Cách làm của Tạ Trì khiến Giang Ứng Thiền không tán thành. Dù không thích, cũng không cần phải chà đạp lên tình cảm chân thành của người khác.

Chính Giang Ứng Thiền đã giúp cho tình cảm đơn phương của nàng có một kết thúc êm đẹp.

Ban đầu, nàng tưởng rằng Tạ Trì thực sự là người từ chối một cách nhẹ nhàng như vậy. Dù có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn cảm thấy tự hào vì mình đã yêu một người tinh tế và chu đáo đến thế.

Nhưng sau này, khi nghe được lời vô tình của một gia nhân, nàng mới biết, hóa ra tất cả là do Giang Ứng Thiền sắp đặt.

Một người bình thường sẽ cảm kích sự chu đáo của Giang Ứng Thiền. Nhưng với Lệ Yên Nhiên, nàng cảm thấy bị cười nhạo.

Cơn giận trào dâng, nàng hất toàn bộ những món quà quý giá xuống đất.

“Đây tính là gì? Thương hại ta sao?”

Nàng cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc.

Lần thứ hai gặp Giang Ứng Thiền là tại Thanh Châu.

Cha nàng bị điều chuyển ra Thanh Châu nhậm chức, nàng cùng di nương đi theo. Không lâu sau, nơi này gặp phải đại hạn.

Người c.h.ế.t đói la liệt, dân chạy nạn khắp nơi.

Tiên hoàng vì muốn rèn luyện và xây dựng danh tiếng cho Giang Ứng Thiền, đã phái nàng theo quân đi cứu trợ, phân phát cháo cứu đói cho dân.

Khi Thanh Châu bùng phát dịch bệnh, Giang Ứng Thiền đang cùng ca ca trấn giữ thành kế bên. Họ được chỉ thị khẩn cấp phong tỏa các huyện bị nhiễm bệnh.

Nơi cha nàng trấn thủ cũng bùng phát dịch bệnh, bị quân đội bao vây chặt chẽ, chỉ cho vào, không cho ra. Dịch lây lan nhanh chóng, người c.h.ế.t hàng loạt. Dân chúng bên trong hoảng loạn, như đang chờ chết.

Cha nàng, Lệ tri châu, không đành lòng nhìn dân chúng bị nhốt chờ chết, đã dẫn đầu một nhóm thường dân, cố gắng phá vòng vây trốn ra ngoài.

Lúc đó, tướng quân chỉ huy không có mặt, binh lính không dám b.ắ.n thẳng vào quan viên cấp cao như Lệ tri châu.

Nghe tin, Giang Ứng Thiền lập tức đến nơi. Không chần chừ, nàng tự tay cầm cung b.ắ.n c.h.ế.t Lệ tri châu.

Tiếp theo là những kẻ cầm đầu khác.

Nhóm người tìm cách trốn ra ngoài cuối cùng cũng bị ngăn lại. Nhưng những binh lính đã tiếp xúc với người nhiễm bệnh cũng bị buộc phải phong tỏa cùng.

Lệ Yên Nhiên đến nơi, chứng kiến đúng cảnh tượng ấy.

Trên tường thành, nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, đôi tay mảnh mai nâng cung, từng mũi tên xuyên qua trái tim cha nàng, rồi đến ca ca, thứ đệ của nàng...
 
Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 43: Ngoại truyện Lệ Yên Nhiên (1)



Đó là cảnh tượng mà Lệ Yên Nhiên cả đời này không thể nào quên, dù nàng đã già, dù nàng nằm xuống nơi đất lạnh, ký ức ấy vẫn khắc sâu như mới xảy ra hôm qua.

Mây đen che kín bầu trời, ánh sáng bị bóp nghẹt. Bộ giáp đen phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo giữa không gian tối tăm. Trên tường thành cao ngất, một thiếu nữ với mái tóc đen mềm mại buông xuống, đẹp tựa họa.

Khi ánh mắt nàng nhìn về phía mình, đôi mắt ấy trong veo như nước, tựa như thần nữ trên chín tầng mây, dịu dàng, thương xót nhưng vô tình.

Nhận ra người trước mặt chính là kẻ đã tự tay g.i.ế.c cha và huynh đệ của mình, Lệ Yên Nhiên thét lên trong tiếng nức nở, đau đến xé ruột gan.

Nàng không thể hiểu nổi, tại sao một tiểu thư cao quý, thanh nhã như Giang Ứng Thiền lại có thể không chớp mắt mà g.i.ế.c nhiều người như vậy.

Sao nàng ta có thể tàn nhẫn đến thế?

Lệ Yên Nhiên nghĩ rằng, Giang Ứng Thiền đã tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t tri châu, ắt hẳn sẽ khiến thánh thượng nổi giận. Nhưng chờ mãi, nàng không chỉ không thấy Giang Ứng Thiền bị trừng phạt, mà lại nhận được tin cả gia tộc nàng bị xử trảm.

Hoàng thượng không những không trách phạt, mà còn tán dương Giang Ứng Thiền thông minh, quả quyết, thậm chí ban thưởng cho nàng rất nhiều điền sản trù phú.

Cha nàng vi phạm lệnh cấm, khiến thánh thượng tức giận, hạ lệnh tru di toàn bộ nam đinh của nhà họ Lệ, còn nữ quyến bị sung vào kỹ viện.

Lệ Yên Nhiên không hiểu.

Vì sao kẻ g.i.ế.c cha và huynh đệ nàng lại bình an vô sự, còn nàng lại phải bị đưa đến thanh lâu?

Nàng không biết, cha nàng suýt chút nữa đã gây ra đại họa. Dù ông thật sự thương xót dân chúng trong thành, hay chỉ muốn lợi dụng họ để trốn thoát, thì đều không quan tâm đến đại cục. Nếu dịch bệnh lan rộng, đó không còn là chuyện của một thành, mà là một thảm họa cho cả đất nước.

Nàng cũng không hiểu được, Giang Ứng Thiền đã nương tay với nàng nhiều đến thế nào.

Dù nhìn rõ sự thù hận trong ánh mắt của nàng, Giang Ứng Thiền vẫn giữ lòng trắc ẩn. Vì bản thân là người đã trực tiếp ra tay với người thân của Lệ Yên Nhiên, nàng ôm chút tâm lý muốn bù đắp. Khi binh lính hỗn loạn ập vào nhà họ Lệ lục soát, nàng mời Lệ Yên Nhiên đến Giang phủ.

Trong sân Giang phủ có một cây hồng lớn, chỉ kết được một quả duy nhất, đỏ mọng như ánh mặt trời.

Giang Ứng Thiền hái quả hồng đó, đưa cho nàng:

“Đừng sợ.”

Nếu biết lai lịch của cây hồng này, sẽ biết quả hồng đó có ý nghĩa thế nào. Đó là lời hứa của Giang gia, rằng sẽ bảo vệ nàng.

Giang Ứng Thiền nói, nàng có thể ở lại Giang phủ, nếu gặp được người tốt, Giang gia sẽ chuẩn bị của hồi môn. Nếu không muốn gả đi, nàng có thể sống ở đây cả đời.

Nhưng Lệ Yên Nhiên lại hất tung quả hồng ra khỏi tay Giang Ứng Thiền, giẫm nát, khiến nước quả b.ắ.n tung tóe xuống đất.

Nàng không cần sự thương hại giả tạo đó.

Nàng thà đi làm kỹ nữ cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Giang Ứng Thiền.

Giang Ứng Thiền chỉ khẽ thở dài, đích thân đưa nàng đến thanh lâu.

Đối với một tiểu thư, việc ra vào thanh lâu là điều cấm kỵ, ảnh hưởng đến danh tiếng. Thế nên, khi người quản lý ở đó thấy một tiểu thư cao quý như Giang Ứng Thiền bước vào, họ kinh ngạc đến rơi cằm.

Giang Ứng Thiền không quan tâm đến những lễ giáo khuôn sáo ấy. Đợi đến khi Lệ Yên Nhiên ở yên trong đó, nàng chỉ để lại một câu:

“Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Giang gia tìm ta. Của hồi môn mà ta đã hứa, vẫn sẽ luôn sẵn sàng cho ngươi.”

Nhưng Lệ Yên Nhiên chẳng hiểu được dụng ý trong lời nói của nàng.

Nàng nghĩ rằng Giang Ứng Thiền đích thân đưa nàng đến đây là để tận mắt chứng kiến nàng rơi vào cảnh bần cùng.

Nhiều lần nàng mắc lỗi, những người quản lý lại nhớ tới vị tiểu thư cao quý từng đưa nàng đến, nên không dám làm khó dễ quá mức.

Chẳng bao lâu, Lệ Yên Nhiên bắt đầu hối hận.

Nàng không cam lòng.

Không cam lòng cả đời làm một kỹ nữ thấp hèn.

Nàng căm hận Giang Ứng Thiền.

Tại sao nàng phải bán rẻ tiếng cười trong khi Giang Ứng Thiền lại cao quý và trong sạch như thế? Tại sao nàng ta được gả cho Lục hoàng tử, rồi trở thành Thái tử phi, cuối cùng là mẫu nghi thiên hạ?

Nhiều năm nhẫn nhịn, nàng cố tình tạo ra một cuộc gặp gỡ với Tạ Trì. Thật bất ngờ, khi đó Tạ Trì dường như không còn thích Giang Ứng Thiền nữa.

Qua giọng điệu bực bội của hắn, nàng nhận ra rằng, Tạ Trì đã chán ghét Giang Ứng Thiền.

Nàng nói với Tạ Trì rằng nàng có thể giúp hắn phế truất Giang Ứng Thiền khỏi vị trí hoàng hậu.

Nếu cả hai đều chán ghét nàng ta, vậy thì nên hợp lực.

Tạ Trì nghe vậy, liền đưa nàng vào cung, ban cho nàng mọi sự sủng ái vô hạn.

Trong thời gian đó, Lệ Yên Nhiên phong quang vô cùng, hận không thể ngày ngày chạy đến trước mặt Giang Ứng Thiền mà khoe khoang, hả hê. Cả nửa đời nàng bị đè ép bởi Giang Ứng Thiền, cuối cùng giờ đây có thể thắng nàng ta một ván, cảm giác thật thống khoái.

Thân phận cao quý thì sao? Là hoàng hậu thì thế nào? Chẳng phải vẫn chỉ là kẻ lẻ loi cô quạnh, tự mình ôm giấc mộng đơn độc, không được phu quân yêu thương?

Nhưng bất kể Lệ Yên Nhiên có hung hăng thế nào, Giang Ứng Thiền vẫn điềm nhiên bình thản, không hề có chút ghen tuông, đố kỵ hay oán giận như nàng ta tưởng tượng.

Qua vài năm, Giang Ứng Thiền càng trưởng thành, nhan sắc càng thêm khuynh thành, phong thái lại càng khiến người ta khó dò.

Nàng ấy đoan trang tao nhã, điềm đạm từ tốn, là mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại gần gũi dịu dàng. Trong hậu cung này, ngoài Lệ Yên Nhiên và Tạ Trì, dường như tất cả mọi người đều yêu mến vị hoàng hậu của họ.

Mọi người đều yêu mến nàng.

Lệ Yên Nhiên và Tạ Trì đều không nhận ra rằng, việc thu phục lòng người đối với Giang Ứng Thiền vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ. Nếu nàng muốn chiếm được cảm tình của ai, điều đó thật dễ dàng.

Trừ phi, nàng không muốn nhận được sự yêu mến của họ.

Trừ phi, nàng cũng đã chán ghét họ.

Giang Ứng Thiền luôn nhẫn nhịn hai người họ.
 
Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
Chương 44: Ngoại truyện Lệ Yên Nhiên (2)



Đối với Tạ Trì, nàng nhẫn nhịn vì thân phận của hắn tạm thời không thể thay thế, lại từng nghĩ rằng hắn đã có ơn cứu mạng mình.

Đối với Lệ Yên Nhiên, sự nhẫn nhịn của nàng xuất phát từ một chút áy náy không cần thiết, vì chính tay nàng đã g.i.ế.c phụ thân và huynh đệ của nàng ta.

Lệ Yên Nhiên không biết rằng nàng ta đang không ngừng bào mòn thiện ý và sự kiên nhẫn của Giang Ứng Thiền.

Nàng ta chỉ nghĩ rằng mình đã chiến thắng, đắc ý đến mức mỗi ngày đều muốn đến làm khó dễ Giang Ứng Thiền. Nhưng điều khiến nàng ta khó chịu là, trong hậu cung này, từ trên xuống dưới dường như toàn là tay chân của Giang Ứng Thiền.

Mỗi lần nàng ta mắng nhiếc Giang Ứng Thiền, quay đầu lại liền bị ba người thân tín nhất của nàng ấy mắng đến không còn chút mặt mũi. Có những lúc Lệ Yên Nhiên tức giận đến mức muốn phát điên.

Nàng ta nghĩ rằng tất cả những kẻ đó đều là đồ ngốc.

Nàng, Giang Ứng Thiền, và bọn họ, vốn dĩ sinh ra đã là kẻ thù.

Hậu cung phi tần, nữ nhân chốn thâm cung, vốn dĩ phải tranh giành đến ngươi c.h.ế.t ta sống, chỉ có giành được sự sủng ái của quân vương mới có thể hưởng vinh hoa phú quý, đứng trên muôn người.

Thế mà những kẻ đó không đi lấy lòng hoàng thượng, lại đi bảo vệ kẻ địch của mình.

Lệ Yên Nhiên khinh thường đám người ngu ngốc ấy. Nàng ta thề rằng nhất định phải kéo Giang Ứng Thiền xuống khỏi vị trí hoàng hậu. Nhưng đáng tiếc, Giang Ứng Thiền quá khó đối phó. Nàng ta gần như nhảy lên nhảy xuống, nghĩ ra đủ cách, nhưng không thể lay động được vị trí của nàng ấy.

Một ngày nọ, nàng ta bỗng lóe lên ý tưởng, quyết định dùng mỹ nhân kế với Giang Ứng Thiền.

Nàng ta sai Lệ Quốc cữu tổ tìm một mỹ nam đưa vào cung. Nàng muốn thử xem sao, không ngờ Giang Ứng Thiền thực sự giữ người đó lại.

Nghe tin, Lệ Yên Nhiên ngẩn người, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Không trách nàng ta ngạc nhiên, dù Lệ Yên Nhiên căm hận Giang Ứng Thiền đến tận xương tủy, nàng ta vẫn phải thừa nhận, Giang Ứng Thiền là kiểu người mang gương mặt dường như không bao giờ động lòng với bất kỳ ai, khí chất thanh tao như một kẻ chẳng thể bị bất kỳ mưu kế thấp kém nào tác động.

Thế mà, một thủ đoạn đơn giản như vậy lại thực sự có tác dụng?

Lệ Yên Nhiên cảm thấy như đang nằm mơ.

Nhưng chỉ cần có tác dụng là được. Để không ảnh hưởng đến kế hoạch, nàng ta tạm thời nhẫn nhịn, không xuất hiện trước mặt Giang Ứng Thiền, thậm chí còn cố tình kéo Tạ Trì, tạo cơ hội cho người kia tiếp cận nàng ấy.

Tạ Trì lại không vui như nàng ta tưởng. Trông hắn cũng có cảm giác giống nàng ta—khó tin, như đang mơ.

Lẽ ra Tạ Trì phải vui mừng chứ?

Lệ Yên Nhiên không muốn nghĩ nhiều, nhưng cảm giác bất an đã dâng lên. Nàng ta dùng hết cách để quấn lấy Tạ Trì, không cho hắn có thời gian suy nghĩ sâu xa.

Lệ Yên Nhiên chờ đợi Giang Ứng Thiền mắc sai lầm, mong mỏi được buộc tội nàng ấy không giữ phẩm hạnh, làm ô uế hậu cung, tốt nhất là bị đày vào lãnh cung.

Nhưng chờ mãi, bên kia vẫn không có tiến triển gì.

Sau chuyến đi xuống phía Nam, nàng ta phạm phải rất nhiều sai lầm, có lẽ vì lý do nào đó mà Tạ Trì bắt đầu lạnh nhạt với nàng ta.

Lệ Yên Nhiên hoảng sợ.

Nàng ta nghĩ rằng vì mình hứa giúp hắn phế truất Giang Ứng Thiền nhưng mãi không có kết quả, khiến Tạ Trì mất kiên nhẫn. Vì vậy, nàng ta càng sốt ruột muốn đối phó Giang Ứng Thiền.

Đến lúc này, nàng ta mới phát hiện, người mà nàng và Lệ Quốc cữu phái đến, dường như đã… phản bội.

Người đó cố tình kéo dài thời gian, không để nàng ta thực hiện kế hoạch nhắm vào Giang Ứng Thiền.

Lệ Yên Nhiên tức giận, ra lệnh bắt người kia—một kẻ danh nghĩa là cầm sư, nhưng thực chất là “nam sủng” nàng ta dâng cho Giang Ứng Thiền—đưa đến trước mặt mình.

Định nổi giận trách mắng, nhưng khi vừa nhìn thấy người đó, nàng ta lại bị sắc đẹp quá mức chói mắt làm cho choáng váng.

Cầm sư mà nàng tìm, là dựa theo dáng vẻ của Tạ Trì mà chọn, nhưng tại sao… hắn lại còn đẹp hơn cả Tạ Trì?

Lệ Yên Nhiên nhìn người, từ trước đến nay vẫn luôn để ý diện mạo trước tiên. Mặc dù bên ngoài đều nói nàng là đệ nhất mỹ nhân của triều đình, nhưng trong thâm tâm, nàng biết rõ rằng, Giang Ứng Thiền mới là người đẹp nhất mà nàng từng gặp.

Rất ít người đơn thuần nhắc đến nhan sắc của Giang Ứng Thiền, bởi vẻ đẹp ấy chỉ là một trong vô vàn điểm sáng khác trên người nàng, mà chẳng đáng nhắc tới.

Lệ Yên Nhiên ghét nàng, nhưng chưa bao giờ coi thường nàng. Thậm chí đôi lúc, nàng còn nghĩ, Tạ Trì chưa chắc đã xứng với Giang Ứng Thiền.

Trong một khoảnh khắc vô thức, nàng nghĩ: Người này, đứng bên cạnh Giang Ứng Thiền, so với Tạ Trì, càng xứng đôi hơn.

Mỹ nhân kế rõ ràng đã thất bại. Mỹ nhân vốn được phái đi để mê hoặc mục tiêu, lại hóa thành một kẻ hết lòng đối xử tử tế với nàng ấy, không đáng giá, không cần trả giá.

Lệ Yên Nhiên lại thấy ghen tỵ.

Tại sao Giang Ứng Thiền lại may mắn đến thế?

Nhan sắc, tài năng, quyền thế, địa vị, lòng dân, tất cả đều có đủ. Thậm chí nàng ấy còn có rất nhiều, rất nhiều tình yêu thương. Cha mẹ nàng ấy là chính thê duy nhất, nàng là đứa con duy nhất, được các bậc trưởng bối, ca ca và tỷ tỷ hết mực yêu chiều. Ngay cả tiên hoàng và trưởng công chúa cũng thiên vị nàng.

Giang Ứng Thiền, nàng ấy sinh ra đã không thiếu tình yêu.

Đến cả người mà chính Lệ Yên Nhiên phái đi, cũng yêu nàng ấy.

Tại sao?

Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao?

Nàng hận Giang Ứng Thiền.

Trong cơn tuyệt vọng, Lệ Yên Nhiên cuối cùng nghĩ ra một kế sách tàn độc hơn—nàng phái người, định hủy hoại danh dự của Giang Ứng Thiền.

Vừa sắp xếp xong, nàng đã thấy hối hận.

Thực ra, chiêu này không có gì mới lạ, thậm chí tầm thường đến mức ai cũng biết. Vậy mà Lệ Yên Nhiên lại để đến cuối cùng mới dùng. Nàng không hiểu nổi tại sao mình lại như vậy.

Kế hoạch thành công rồi.

Giang Ứng Thiền, người vốn luôn nhẫn nhịn, nay đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với nàng và Tạ Trì.

Nàng tự mình nhập cuộc, sau đó lật đổ cả bàn cờ trong một đòn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back