Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 250: Chương 250



Ở những bàn bên cạnh, nhóm người chơi khác vừa ăn vừa trao đổi thông tin. Bữa cơm đơn giản, nhưng lại dần hé lộ những bí mật u ám ẩn giấu trong tòa nhà.

Viên Thành thấp giọng nói:

"Tôi đã quan sát kỹ cổ tay trái của Cù Dung. Đúng là có vết sẹo, rất giống vết cắt do tự tử. Tôi còn giả vờ hỏi thăm cô ấy, nhưng phản ứng của cô ta... rất bình thường."

Một người chơi khác gật đầu:

"Phải. Cô ấy chỉ nói bị đứt tay lúc nấu ăn, giọng điệu còn nhẹ tênh như không có gì."

Lê Phong cũng lên tiếng:

"Tôi có hỏi về vụ việc từng được đăng báo, nhưng ánh mắt cô ấy... hoàn toàn trống rỗng. Không giận, không buồn, không một chút cảm xúc nào. Cứ như thể đó không phải chuyện của cô ấy."

Người ta thường không thể che giấu cảm xúc khi nhắc lại một cú sốc lớn trong đời, nhất là khi chính mình từng dùng mạng sống để phản kháng. Nhưng Cù Dung thì khác. Lạnh nhạt đến đáng sợ.

Lê Tri đặt đũa xuống, chậm rãi nói:

"Có hai khả năng. Một là, người hiện tại không phải Cù Dung thật — cô ấy đã chết, còn người thay thế chỉ đang đóng vai. Nên dĩ nhiên, sẽ không phản ứng gì."

Cô dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Hai là... Cù Dung đã khóa chặt cảm xúc tiêu cực liên quan đến vụ đó. Vụ tố cáo chính là nguồn gốc khiến cô ấy muốn chết. Nếu giờ cô ấy không còn cảm xúc gì với nó, có nghĩa là phần tâm hồn từng chịu tổn thương ấy đã bị đẩy ra khỏi cơ thể. Cô ấy vẫn sống, nhưng không còn là chính mình."

Không khí trầm hẳn xuống sau câu nói của Lê Tri.

Bên cạnh, Phù Hoan bất chợt nhớ ra điều gì:

"Đúng rồi! Cô có gặp Trần Mỹ Thiến không?"

Lê Tri gật đầu:

"Có gặp."

Lê Tri kể lại cuộc gặp gỡ với Trần Mỹ Thiến, khiến cả nhóm ngơ ngác, không ai giấu nổi sự kinh ngạc.

"Dễ dàng vậy sao? Cô trốn trong nhà vệ sinh để chờ cô ấy ra à?" Có người lắp bắp hỏi lại, cảm thấy không thể tin nổi. "NPC quan trọng như vậy mà lại xuất hiện kiểu đó? Thường thì phải có điều kiện đặc biệt chứ?"

"Không thấy quá trùng hợp sao?" Hạng Linh nhíu mày, ánh mắt sắc như dao. "Lê Tri vừa muốn gặp cô ấy, thì cô ấy liền xuất hiện.

Hơn nữa, chẳng phải trước giờ Chử Quang Ngạn là người nấu ăn sao? Vậy mà hôm nay, Lê Tri lại tình cờ bắt gặp cô ấy xách giỏ đi nấu ăn?"

Nghe vậy, không ít người cũng gật đầu, lòng sinh nghi.

Lê Tri không đáp lại ngay. Cô chống cằm, nhếch môi cười nhẹ, giọng nói thản nhiên như đang kể một chuyện rất đỗi bình thường:

"Có thể là vì… cô ấy muốn cho tôi gặp."

"Sao lại thế?" Hạng Linh hỏi lại, ánh mắt càng lúc càng sắc.

"Những ngày qua tôi luôn tìm hiểu về cô ấy, không chỉ hỏi han khắp nơi, mà tối qua còn trực tiếp đề nghị Chử Quang Ngạn cho tôi đến nhà anh ta. Nhưng anh ta từ chối." Lê Tri khẽ cong môi. "Nếu có người không muốn tôi tiếp tục điều tra… thì cách đơn giản nhất để dập tắt sự tò mò là tự mình xuất hiện."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

"Trần Mỹ Thiến biết tôi đang tìm cô ấy, nên cô ấy chủ động ra mặt." Lê Tri nói chậm rãi, từng chữ như lưỡi d.a.o rạch vào bức màn bí mật. "Cô ấy muốn tôi tin rằng: cô ấy chỉ là một người vợ bình thường. Không có gì đáng nghi ngờ."

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Thấy rồi thì đừng tìm nữa. Đừng nghi ngờ nữa."

Nhưng trong đầu Lê Tri, hình ảnh Trần Mỹ Thiến vẫn hiện lên rõ mồn một.

Người phụ nữ ấy trẻ trung, xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, bàn tay mềm mại và ấm áp khi bắt tay. Khi nhắc đến chồng mình, ánh mắt cô ấy không hề oán trách, cũng chẳng có chút căm hận nào. Trái lại, dịu dàng, điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười chào đón người hàng xóm mới một cách thân thiện.

Nhưng... đó không phải dáng vẻ của một người luôn né tránh tiếp xúc, luôn ở lì trong phòng như lời bà Khâu kể. Cũng không giống một người sống nội tâm, không thích giao tiếp như Chử Quang Ngạn từng nói.

Mộng Vân Thường

Trần Mỹ Thiến rõ ràng đang cố tình để lại một hình ảnh hoàn hảo, không chút sơ hở.

"Gặp lại sau." – lời chào ấy vang lên trong đầu Lê Tri, đầy ẩn ý.

...

Sau bữa tối, khi bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm, Phù Hoan không quên dặn mọi người:

"Tối nay đừng ai ra khỏi phòng, nhớ lấy cái gương Tào Tuân mà làm bài học!"

Mọi người rối rít gật đầu.

"Ai mà dám liều thêm nữa chứ!"

"Tôi thà nhịn tiểu còn hơn!"

Lê Tri âm thầm giúp bà Khâu dọn dẹp bàn ghế rồi tiện thể mua một bao bột mì lớn.

Quán ăn tầng một mỗi sáng đều làm đồ ăn từ bột nên ở đó không thiếu nguyên liệu.

Lê Tri xách bao bột mì lên tầng, lúc này đèn lồng đỏ ở tầng hai vẫn chưa sáng. Cô bắt đầu rắc bột dọc theo cầu thang từ tầng sáu xuống tầng hai, để lại một lớp mỏng như tuyết phủ.

Bao bột nhanh chóng vơi đi, chỉ còn đủ để phủ kín vết chân cô đã bước qua.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 251



Mạnh Vũ Hàm đứng ở cửa, ánh mắt lo lắng:

"Chị Tri Tri… cái này có tác dụng không?"

Lê Tri nhẹ nhàng lùi lại, dùng phần bột còn lại che dấu chân:

"Sáng mai sẽ biết."

Khi ánh đèn lồng đỏ rực ở tầng hai đồng loạt bật sáng, hành lang như bị bóng ma nuốt trọn. Lê Tri đứng sát khe cửa, quan sát kỹ. Đèn lồng đêm nay không chỉ sáng mà còn rung lắc dữ dội hơn đêm trước.

Vì thiếu ngủ, chỉ vừa đặt lưng xuống, Lê Tri đã bắt đầu buồn ngủ. Nhưng bên cạnh cô, Mạnh Vũ Hàm vẫn tròn xoe mắt tỉnh táo, nói quả quyết:

"Chị Tri Tri cứ ngủ đi! Em sẽ canh cho! Em không buồn ngủ đâu!"

Lê Tri mỉm cười, xoa đầu cô bé dịu dàng:

"Vậy đêm nay phải nhờ em bảo vệ chị rồi."

Lần này không phải là một chuyến đi ngẫu nhiên. Mạnh Vũ Hàm giờ đã trở thành một người chơi. Cô bé phải học cách thích nghi với phó bản, phải biết cảnh giác, biết gánh vác trách nhiệm.

Đêm nay, cô trao vai trò gác đêm cho Mạnh Vũ Hàm.

Nghe tiếng thở đều của Lê Tri, Mạnh Vũ Hàm siết c.h.ặ.t t.a.y nhỏ.

Chị Tri Tri tin mình. Không được làm chị ấy thất vọng.

Trong bóng tối, đôi mắt cô bé mở to, lắng nghe từng tiếng động.

Nhưng qua một lúc, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Mắt cay xè, miệng ngáp không kiểm soát. Cô bé khẽ nhéo má mình, thầm cổ vũ:

"Không được ngủ! Phải canh chừng!"

[Trời ơi con bé dễ thương quáaaa!]

[Nhìn nó cố gắng mà thấy thương muốn khóc luôn ấy.]

[Phải bảo vệ Vũ Hàm bằng mọi giá nha Tri Tri!!!]

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên ngoài hành lang.

Tiếng mở cửa.

Không chỉ một.

Rồi đến tiếng bước chân, tiếng cửa phòng kế tiếp mở ra… từng tiếng, từng tiếng… nối nhau như hiệu lệnh.

Ánh sáng đỏ từ hành lang chập chờn, lay động như đang bị ai đó cản lại.

Mạnh Vũ Hàm nín thở.

Cô bé muốn gọi Lê Tri dậy nhưng còn chưa kịp động đậy thì…

Cộc—

Cộc cộc—

Cộc cộc cộc—

Tiếng gõ cửa vang lên. Nhẹ, đều, lịch sự một cách kỳ dị.

Cô bé hoảng hốt bịt miệng. Nhưng trước khi làm vậy, một bàn tay dịu dàng đã nắm lấy tay cô – là Lê Tri.

Chị ấy đã tỉnh.

Hai người nằm im, không ai thở mạnh.

Tiếng gõ ngừng, nhưng ánh sáng đỏ vẫn không lọt qua khe cửa.

Thứ gì đó – hoặc ai đó – vẫn đang đứng bên ngoài.

Mộng Vân Thường

Một phút trôi qua.

Cộc cộc cộc—

Cộc cộc cộc—

Tiếng đập cửa lần này gấp gáp hơn, đầy giận dữ. Như thể đang mất kiên nhẫn.

Cả gian phòng chìm trong áp lực nặng nề.

Bỗng—

Từ hành lang vọng lại tiếng bóng rơi.

Cộp… cộp… cộp…

Tiếng bóng nảy đều đều như vọng lên từ cõi chết, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng họ.

"Chị trong này đã hứa sẽ chơi bóng với ta rồi." Một giọng trẻ con vang lên, non nớt nhưng đầy bực tức. "Ngươi tránh ra!"

Là đứa bé mặc quần yếm trắng, giày thể thao – đứa trẻ họ gặp đêm trước.

Sau tiếng quát nhỏ, ánh sáng đỏ lại xuyên qua khe cửa.

Thứ kia… đã đi.

Nhưng chưa hết.

Cộc—

"Chị ơi, ra chơi bóng với em được không?"

Giọng nói non nớt lại vang lên, lần này nghe có chút buồn bã.

Không ai đáp.

Bên ngoài vọng vào tiếng thở dài, rồi là tiếng người ngồi xuống dựa lưng vào cửa.

"Kẹo chị cho em ăn hết rồi… Cũng không ai chơi với em nữa. Chán quá đi."

"Các cô chú khác đều ra rồi… Chị ơi, chị cũng ra đi mà…"

Trong bóng tối, ánh mắt sắc bén của Lê Tri nhìn chằm chằm vào khe cửa. Ngoài kia, tiếng bước chân lên xuống cầu thang vang lên mỗi lúc một dồn dập hơn.

Đêm nay… sẽ không yên bình.

Dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, đứa trẻ vẫn loanh quanh chơi bóng trước cửa, miệng lẩm bẩm một mình như đang gọi chị gái ra cùng chơi. Dù có chút hụt hẫng khi không được đáp lại, nó vẫn không làm ầm lên, không đập cửa như "thứ gì đó" đã từng làm vào đêm trước. Quả bóng dội lên rồi nảy xuống đều đặn, vang lên những âm thanh trầm đục trong không gian u ám, vậy mà lại khiến người ta thấy yên lòng lạ lùng.

Chí ít, đứa trẻ vẫn còn ở đó — có nó, có thể đêm nay sẽ không có thứ gì khác đến gõ cửa nữa.

Nhưng hy vọng ấy cũng mong manh như ngọn nến chập chờn trước gió. Đêm đó, tiếng bước chân, tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên khắp tầng. Cả khi con quái vật m.á.u me thở phì phò lần nữa lảng vảng ngoài hành lang, sự sợ hãi dường như cũng đã chai sạn. Bên trong căn phòng an toàn, Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm cuối cùng cũng có thể thiếp đi, dù là trong một giấc ngủ chẳng mấy yên bình.

Sáng hôm sau, Lê Tri là người thức dậy đầu tiên. Việc đầu tiên cô làm là mở cửa phòng.

Những chiếc đèn lồng đỏ m.á.u trên hành lang đã tắt, để lại một màu xám tro u ám. Nhưng thứ đáng chú ý là nền bột mì rắc trên sàn đã bị giẫm nát không thương tiếc. Những dấu chân hỗn loạn như vẽ lại cảnh tượng điên cuồng của đêm qua. Có những chỗ, bột mì gần như biến mất hoàn toàn, bị nghiền nát đến không còn hình dạng.

Lê Tri bật Đèn Pin Vĩnh Cửu, ánh sáng lạnh lẽo quét dọc hành lang. Cô sững lại khi phát hiện một dấu chân trần in đầy máu. Dấu chân lớn, rõ ràng là của một người đàn ông, có thể cỡ chân 43 trở lên — và quan trọng nhất, hắn đi chân trần.

Cô lập tức nhớ đến lời kể của Thân Trí Kiên — về con quái vật anh ta từng chạm mặt trên cầu thang. Anh nói mình không nhìn rõ được hình dạng, chỉ biết là "nó" toàn thân đẫm máu.

Lúc này, Mạnh Vũ Hàm dụi mắt bước ra khỏi phòng, giọng ngái ngủ: "Chị Tri Tri, chị đang làm gì vậy?"

Lê Tri quay lại, giọng nhẹ nhàng: "Em đi rửa mặt đi, chị lên lầu một lát rồi sẽ xuống."

Mạnh Vũ Hàm gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 252



Lê Tri tiếp tục lần theo dấu chân lên tầng ba. Trên cầu thang, những dấu chân lộn xộn trải dài — phần lớn là dấu chân bình thường, có lẽ là của những "vị khách đêm" đã từng đến gõ cửa. Nhưng xen lẫn giữa chúng là dấu chân in m.á.u rõ ràng của con quái vật kia. Dấu chân đẫm m.á.u ấy đi đến tầng ba — rồi... biến mất.

Toàn bộ hành lang tầng ba hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một vết máu, không có cả dấu giày dính bột. Tất cả như thể chưa từng có gì xảy ra ở đây. Những dấu chân bình thường thì dừng lại ở cửa phòng Kiều Tuấn Viễn.

Lê Tri nhớ lại lời Lê Phong từng nói: đêm đầu tiên, tầng ba là nơi duy nhất không nghe thấy tiếng thở phì phò rợn người kia. Có thứ gì đó ở đây... đang khiến con quái vật phải dừng bước? Hay là thứ gì đó mà nó không dám lại gần?

Lê Tri khẽ cau mày, quay về tầng hai. Khi kiểm tra lại cả sáu tầng, cô càng chắc chắn rằng: tầng ba và tầng sáu — là hai tầng duy nhất không có dấu chân in máu.

Mộng Vân Thường

"Chúng đang che giấu thứ gì?" cô thì thầm.

Khi quay về tầng hai, Mạnh Vũ Hàm đã rửa mặt xong và đang đợi bên ngoài nhà vệ sinh. Cô bé chìa ra bàn chải có sẵn kem đánh răng, giọng nói khe khẽ: "Hôm nay không thấy chị Cù Dung đâu."

Lê Tri khựng lại một giây rồi gật đầu. Đúng là Cù Dung biến mất từ sáng sớm, nhưng chưa ai thấy rõ cô ấy rời khỏi phòng.

Khi hai người chuẩn bị xuống lầu thì lại gặp một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đi lên từ tầng dưới. Bà ấy hơi mập, gương mặt có vài nếp nhăn nhưng sắc thái tươi tỉnh kỳ lạ, như thể chưa từng trải qua những đêm kinh hoàng tại tòa nhà này. Khi ánh mắt bà ấy chạm vào Lê Tri, cả hai đều khựng lại một giây.

Lê Tri chưa từng gặp bà ta trước đây, nhưng không hiểu sao... trong khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc lạnh lẽo dâng lên. Người phụ nữ nhanh chóng quay đi, không nói lời nào, bóng dáng khuất dần vào hành lang tầng ba.

Lê Tri đứng sững một lát, mày khẽ chau lại.

Khi họ xuống đến tầng một, khoảng sân nhỏ trước tòa nhà đã có không ít người tụ tập. Không khí nặng nề như sương mù dày đặc phủ lên từng gương mặt. Viên Thành tái mét, ánh mắt lạc thần, dù ánh mặt trời đã lên cao nhưng không xua tan nổi cơn lạnh lẽo đang giam hãm tâm trí anh ta.

"Tiểu Bành... c.h.ế.t rồi." Viên Thành nghẹn ngào nói, môi anh run rẩy: "Tối qua... tụi tôi mệt quá, không biết đã ngủ lúc nào. Trong lúc mơ màng, tôi nghe tiếng gõ cửa... Tiểu Bành còn hỏi ai đó... Tôi chưa kịp ngăn thì..."

Vai anh ta run lên từng đợt, như bị gió lạnh táp vào tận xương: "Cậu ấy ngồi dậy, mặc đồ như một cái máy... rồi đi mở cửa... Bên ngoài có thứ gì đó... nó đang đợi... Tôi không dám đi theo... chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Bành cười..."

Giọng anh ta vỡ vụn: "Cậu ấy cười rất vui vẻ... như thể đang gặp lại người thân vậy..."

Lê Tri im lặng, ánh mắt dõi lên tầng hai. Những căn phòng có dán câu đối đỏ, treo đèn lồng đêm qua nay vẫn im lìm. Tấm rèm đen dày nặng như một cánh cửa khác, chặn hết ánh sáng, ngăn cả sự sống.

Viên Thành run rẩy kể tiếp: "Tôi dùng đạo cụ khóa cửa lại... rồi tiếng cười cũng tắt dần... chắc là... cậu ấy đã bị đưa đi."

"Bị đưa đi đâu cơ chứ..." một người chơi thì thầm, ánh mắt hướng lên những tầng trên.

Phù Hoan ôm chặt hai cánh tay, cố nén cơn rùng mình: "Bọn tôi cũng nghe tiếng gõ cửa... tôi suýt nữa thì lên tiếng rồi, may mà Hạng Linh bịt miệng tôi kịp..."

Cô rùng mình: "Khi đang nửa tỉnh nửa mê... rất dễ phản xạ theo bản năng... chỉ một câu thôi... là đi luôn..."

"Tại sao lại có người gõ cửa?" Thân Trí Kiên gần như phát điên, giọng run rẩy: "Không phải điều kiện tử vong là chúng ta phải chủ động gõ cửa mới c.h.ế.t sao?"

Sau cái c.h.ế.t của Tào Tuân, Lê Phong đã dọn đến ở chung với Thân Trí Kiên. Nếu tối qua không có Lê Phong bên cạnh, có lẽ giờ này anh ta đã bị lừa gõ cửa rồi.

Lê Tri thu ánh mắt lại, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Lần này khi chúng ta vào phó bản, hệ thống không giới hạn thời gian nữa." Cô nói tiếp, từng chữ rõ ràng: "Chỉ yêu cầu chúng ta khám phá sự thật. Nhưng nếu cứ mãi không tìm ra, chúng ta cũng không thể ở lại đây đến hết đời được. Như vậy sẽ làm giảm tính hấp dẫn của chương trình, vi phạm nguyên tắc của ‘Show Tạp Kỹ Kinh Dị’."

Lê Phong hiểu ý cô, trầm giọng tiếp lời: "Vậy nên, điều kiện tử vong sẽ tiến hóa. Ban đầu chỉ cần không gõ cửa là an toàn. Nhưng giờ, ma quỷ sẽ chủ động gõ cửa, và nếu ai đáp lại thì... chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tới lúc không cần gõ cửa nữa, chúng sẽ xông thẳng vào g.i.ế.c người."

Sắc mặt mọi người trắng bệch như tờ giấy.

Viên Thành gần như mất kiểm soát, rống lên: "Tôi hết đạo cụ rồi! Mẹ nó, càng ngày càng vô vọng! Có đạo cụ cũng chưa chắc sống được, huống gì là không có gì!"

"Rốt cuộc, chúng là thứ quái gì chứ?"

"Đi ăn đã." Lê Tri nói, giọng không giấu được sự mệt mỏi: "Tôi sợ nói xong các người chẳng còn nuốt nổi cơm đâu."

Mọi người: "………"

Thôi thì ăn trước đã.

Sau bữa sáng, không khí vẫn u ám như cũ. Lê Tri lên tiếng, lời nói rơi vào khoảng không lạnh buốt: "Tôi nghi trong những căn phòng đó... là nơi đặt hũ tro cốt."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 253



Chỉ một câu, khiến Viên Thành suýt phun hết sữa đậu nành vừa uống.

"Nhớ lại đi," Lê Tri nhìn quanh, ánh mắt nghiêm nghị, "Đêm đầu tiên khi đến đây, tôi từng hỏi bà chủ nhà về chuyện có ma. Bà ta không phủ nhận, trái lại còn dễ dàng đổi phòng cho chúng ta. Lúc đó tôi đã nghi ngờ."

"Người đàn ông mặc áo hoa cũng từng nói, sau khi hai người rơi lầu chết, bên ngoài đồn ầm lên rằng khu phố Nam là nhà ma, nhiều người đã trả phòng, cả tòa nhà gần như trống rỗng. Những người còn lại đa số là vì không có lựa chọn nào khác hoặc quá nghèo để dọn đi."

"Bà chủ còn giảm tiền thuê, nhưng vẫn chẳng mấy ai dám đến. Cho nên..." – Lê Tri ngừng lại, nhìn Phù Hoan.

Phù Hoan trừng mắt, thốt lên: "Bà ta bán hoặc cho người c.h.ế.t thuê nhà?!"

Lê Tri gật đầu: "Đúng. Người đàn ông áo hoa bảo, người chuyển đến đều đến ban đêm. Cù Dung cũng xác nhận chưa từng thấy họ vào ban ngày. Và, căn cứ rõ ràng nhất – những câu đối dán ở cửa – chỉ có những căn phòng dành cho người c.h.ế.t mới có."

"Còn nhớ đứa trẻ chơi bóng không?" Cô chậm rãi nói tiếp, giọng lạnh hơn: "Nó bảo bố mẹ dẫn đến đây rồi bỏ đi, không bao giờ quay lại. Bố mẹ nào lại làm vậy? Thực ra... họ chỉ đưa đến một hũ tro cốt mà thôi."

Bầu không khí ngưng đọng.

Lê Tri nhìn từng người: "Ngoài đời, nhiều người chọn mua căn hộ giá rẻ để đặt tro cốt, vì nghĩa trang quá đắt. Có nơi làm đúng quy trình, có nơi lén lút làm trong khu có người sống, hàng xóm chẳng hề hay biết. Luật pháp không can thiệp. Gặp trường hợp đó, chỉ có thể dọn đi và tự trách mình xui xẻo."

"Chung cư phố Nam có lẽ cũng vậy." Cô chốt lại.

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, nhưng khi họ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai – nơi các cửa sổ bị che kín bằng rèm đen – một luồng lạnh buốt len lỏi tận xương tủy.

Đêm qua, chúng còn lịch sự gõ cửa. Đêm nay thì sao? Liệu có phá cửa xông vào?

Họ phải tìm ra sự thật – và nhanh.

"Tôi có một suy đoán."

Câu nói của Lê Tri khiến tất cả tỉnh táo lại. Ánh mắt cô dõi về phía trước – nơi Chử Quang Ngạn đang đến, xách cặp công vụ. Anh ta cười dịu dàng với bà Khâu đang mặt lạnh: "Bà Khâu, cho tôi hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành. Tôi đi làm đây."

Dù không ưa anh ta, nhưng bà Khâu vẫn cần kiếm sống. Bà đưa đồ ăn bằng vẻ mặt khó chịu, Chử Quang Ngạn vẫn lễ độ nói cảm ơn, rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, anh ta va vào Lê Tri đang tiến lại gần.

"Ôi!" Lê Tri chạm vào anh ta, vội vàng xin lỗi: "Chử tiên sinh, xin lỗi, tôi có làm anh đau không?"

Chử Quang Ngạn nhanh chóng rút tay lại, lùi một bước: "Tôi không sao. Cô có sao không? Tôi... hình như giẫm lên chân cô."

Lê Tri mỉm cười: "Không sao đâu, anh đi làm đi, tạm biệt."

Chử Quang Ngạn gật đầu, rời đi.

Phù Hoan nhìn theo, nghiến răng: "Giỏi giả vờ thật đấy! Nếu không biết bộ mặt thật, ai mà chẳng nghĩ anh ta tốt!"

"Không hẳn là giả." Lê Tri nói đầy ẩn ý, "Biết đâu... anh ta thật sự là người lịch sự, tử tế?"

Phù Hoan đập bàn: "Tử tế cái đầu tôi!"

Lê Tri nghiêng đầu, kể lại những gì cô vừa thấy: "Trên cổ anh ta có một vết thương. Nhỏ, tròn, đã đóng vảy. Ngay động mạch chính."

Phù Hoan giật mình: "Bị thương ở chỗ đó mà sống được? Đúng là mạng lớn!"

Lê Tri gọi mọi người lại, trừ Kiều Tuấn Viễn vẫn ngồi riêng một góc, nhấm nháp sữa đậu nành như chẳng quan tâm đến chuyện gì.

Sau khi Lê Tri thì thầm, nét mặt ai nấy đều thay đổi.

Phù Hoan lo lắng: "Cô định vào nhà Trần Mỹ Thiến thật sao? Nếu cô ta là quái vật, vào đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!"

Lê Tri bình tĩnh: "Tôi nghĩ Trần Mỹ Thiến không có ở nhà."

Cả nhóm sửng sốt.

Lê Tri gật đầu khẽ: "Tối nay sẽ rõ."

Lê Phong nhíu mày: "Một mình em vào quá nguy hiểm. Anh đi cùng."

Lê Tri bật cười: "Anh cao to như vậy, sợ cái tủ quần áo nhà cô ta không chứa nổi đâu."

"Để tôi đi cùng Lê Tri." Hạng Linh lên tiếng. "Tôi nhỏ người hơn, biết mở khóa."

Mộng Vân Thường

Lê Tri định dùng Chìa Khóa Vạn Năng, nhưng thấy vậy thì gật đầu. Tiết kiệm được lần dùng là tốt rồi.

Lúc cả nhóm bàn bạc, Kiều Tuấn Viễn vẫn ung dung như không, khiến Lê Tri không thể không nhắc nhở: "Hai ngày nay cậu ta không động tĩnh gì. Có thể đang âm thầm chuẩn bị. Dựa theo thói quen trước đây, cậu ta hay ra tay khi sắp vượt phó bản."

Phù Hoan nghiến răng: "Ước gì lần này bị loại cho rồi! Tôi không hiểu tại sao vẫn có người bầu chọn cho cái loại đó!"

Hạng Linh cười lạnh: "Nhiều lắm. Những kẻ thích xem cảnh g.i.ế.c người. Với cả... tổ chức tà đạo cũng có cơ chế bầu chọn nội bộ. Bảo kê lẫn nhau."

Muốn loại Kiều Tuấn Viễn trong phó bản, rất khó. Nhưng để cậu ta sống sót ra ngoài, sau này sẽ là mối họa lớn.

Lê Tri và Lê Phong trao nhau ánh nhìn – không cần nói cũng hiểu.

Lê Phong chỉ gật đầu nhẹ. Không biểu lộ gì.

Buổi chiều, Phù Hoan đi lên tầng sáu. Cô đứng ở hành lang, cất giọng đầy khiêu khích: "Có người sống thì khổ, lại cứ đi ghen tị với người khác. Tóc uốn xoăn mà tưởng mình đẹp chắc? Có thấy Chử tiên sinh thèm để ý đâu?!"

Câu này chọc đúng chỗ đau của bà thím tóc xoăn. Chưa nói hết câu, bà ta đã vác chổi xông ra: "Con nhãi ranh! Mày nói ai đó?!"

Phù Hoan cười khẩy: "Ai trả lời thì là người đó!"

Nói xong liền chạy, bà thím tóc xoăn tức muốn điên, vác chổi rượt theo: "Đứng lại! Hôm nay tao xé miệng mày!"

Tiếng bước chân và tiếng la hét dần xa, Lê Tri và Hạng Linh từ nhà vệ sinh tầng sáu bước ra.

Không nói nhiều, hai người lặng lẽ đến trước cửa phòng 603.

Hạng Linh lấy từ túi ra một đoạn dây thép, cúi người bắt đầu mở khóa.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 254



Dưới ánh đèn lờ mờ của đèn pin, không gian trong căn phòng 603 hiện ra tĩnh lặng, như thể mọi âm thanh đều bị chặn đứng ngay khi cửa vừa mở. Mùi hoa ly nhè nhẹ thoảng qua, dìu dặt bay trong không khí – chính là hương của bó hoa mà Chử Quang Ngạn đã mang về vài ngày trước, thứ hương khiến người ta tạm quên đi cái rùng rợn đang rình rập khắp khu chung cư này.

Trần Mỹ Thiến không có ở nhà. Đúng như Lê Tri dự đoán.

Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác: như thể đây là tổ ấm lý tưởng của một đôi vợ chồng yêu thương nhau, không hề có bóng ma hay điều gì kinh dị từng len lỏi vào cuộc sống nơi này.

Lê Tri lia đèn pin quanh phòng. Cô nhìn thấy chiếc giường được trải phẳng phiu, tủ quần áo đối diện có cả đồ nam và nữ, thậm chí còn có đôi giày đặt gọn gàng ở góc cửa ra vào. Mọi thứ đều bình thường đến mức đáng ngờ.

Hạng Linh thử mở tủ quần áo, khẽ lách người vào trong: "Chật lắm."

Lê Tri bật cười, bước tới soi đèn pin vào tủ: "Cô nghĩ hồi đó Tiểu Ba với Cường Tử đã trốn ở đây không?"

"………" Hạng Linh im lặng.

Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ, hai bên cánh có khe hở mỏng, nhìn thì nhỏ nhưng cũng đủ cho hai người có vóc dáng trung bình như họ lẩn vào bên trong. Trên tay Hạng Linh là một chiếc khẩu trang màu đen, cô đưa lên: "Cái này có thể giấu hơi thở, không bị phát hiện bởi sinh vật sống."

Lê Tri nghiêng đầu: "Đạo cụ này lấy đâu ra thế?"

"Mạn Ngữ đưa tôi."

Trong phó bản trước, Hạng Linh và Đàm Mạn Ngữ từng bị truy sát bởi đám côn trùng dị dạng. Có lẽ cũng nhờ lần đó mà cô mới có được vật phẩm quý giá như thế.

Mộng Vân Thường

Nhưng—"Sao hai người dùng chung một cái khẩu trang được?"

Không chút chần chừ, Hạng Linh tiến sát lại, một bên khẩu trang đeo lên tai mình, bên còn lại đeo lên tai Lê Tri, che kín hai khuôn mặt họ bằng lớp vải mỏng, nhẹ đến mức như không tồn tại.

Một khoảnh khắc kỳ lạ.

Lê Tri: "……… Độ co giãn cũng được phết."

Hạng Linh thản nhiên: "Do mặt cô nhỏ thôi."

"…Cảm ơn."

Hai người khẽ cười, nhưng không khí vẫn đặc quánh lại bởi áp lực vô hình. Tiếng bước chân vang lên bên ngoài khiến họ lập tức nín thở, không còn chút vui đùa nào nữa. Những bước chân đều đặn, nặng nề, từ xa lại gần rồi dừng lại trước cửa phòng. Âm thanh lách cách của chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên rõ mồn một, rồi "tách" – cửa mở.

Một vệt sáng yếu ớt rọi qua khe tủ.

Cánh cửa đóng lại ngay sau đó. Đèn trong phòng được bật lên.

Lê Tri nheo mắt lại, nhìn ra ngoài qua kẽ hở giữa hai cánh tủ. Trong tầm mắt cô là bóng lưng quen thuộc – Chử Quang Ngạn.

Anh ta bước vào phòng, thả chiếc cặp công vụ lên giường, rồi rót một cốc nước. Ánh sáng vàng dịu chiếu lên người khiến vẻ ngoài của anh ta càng thêm hoàn hảo – người đàn ông thành đạt, đĩnh đạc, điềm tĩnh.

Nhưng khoảnh khắc ấy chỉ tồn tại vài giây.

Anh ta đặt cốc nước xuống, bắt đầu c** đ* – áo vest, áo sơ mi, rồi đến quần. Thân hình thon gọn, săn chắc của một người đàn ông trưởng thành hiện ra dưới ánh đèn.

Khán giả xem livestream hò hét rôm rả:

["Á đù, phó bản gì cho cả cảnh 18+ vậy trời?"]

["Chị Tri ơi em xin link, cảnh nóng quá đây này!"]

["Không biết xấu hổ hả, đang livestream đấy, dừng tay!"]

Nhưng không khí trên kênh phát trực tiếp nhanh chóng lặng đi, như thể mọi người cùng lúc bị bóp nghẹt cổ họng.

Động tác kế tiếp của Chử Quang Ngạn... hoàn toàn vượt khỏi giới hạn tưởng tượng.

Anh ta giơ tay lên, chạm vào cổ mình – chính xác là vào vị trí động mạch chủ – rồi như thể đang sờ thấy một thứ gì đó. Một cái lỗ?

Tiếp theo, anh ta nắm lấy phần da cổ và kéo mạnh.

Âm thanh "rụt" ghê rợn vang lên.

Một lớp da người bắt đầu tróc ra – từ cổ, mặt, xuống bả vai. Cánh tay trắng bệch, đầy tĩnh mạch thò ra từ bên trong, nắm lấy phần da còn lại rồi tiếp tục lột.

Từ eo – xuống hông – rồi đến đôi chân—

Cuối cùng, một người khác bước ra từ lớp da đó.

Là một người phụ nữ.

Cô ta đi đến góc phòng, lấy áo choàng khoác lên người. Gương mặt cô ta hoàn toàn khác, dù không cần giới thiệu, Lê Tri cũng biết: đó là Trần Mỹ Thiến.

Chử Quang Ngạn—hoặc đúng hơn là lớp vỏ ngoài của hắn—giờ đây chỉ còn là một tấm da rũ rượi nằm bẹp trên sàn nhà như một quả bóng bị xì hơi.

Trần Mỹ Thiến quay lại, cúi người nhặt lớp da đó lên, còn cẩn thận phủi bụi, rồi gấp lại từng góc như đang gấp một bộ đồ sạch sẽ, không chút ghê tởm.

Tủ quần áo chìm trong im lặng.

Khán giả xem livestream cũng không dám thở mạnh:

["Tao… vừa xem cái gì vậy?"]

["Má ơi, lột… lột da thiệt kìa."]

["Phó bản lần này điên thật rồi…"]

["Cái cảnh này chắc sẽ ám ảnh tao cả đời."]

["Không ngờ câu 'vạch trần lớp vỏ bọc hào nhoáng' lại là… literal!"] (nghĩa là họ tưởng câu đó chỉ là một cách nói ẩn dụ (nghĩa bóng), nhưng hóa ra nó lại xảy ra theo đúng nghĩa đen.)

["Lê Tri, chị hiểu nhiệm vụ rồi đúng không?"]

Đúng vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Tri hoàn toàn hiểu ra.

Nhiệm vụ lần này không chỉ là tìm kiếm một bí mật hay đối mặt với một thế lực ma quái nào đó.

Mà là vạch trần sự giả dối.

Lớp da hoàn hảo, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ lịch thiệp… tất cả đều chỉ là một bộ mặt được khoác lên.

Và con quái vật đã bị lột da kia... chính là Chử Quang Ngạn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back