◎ Tín đồ Tà thần ◎Góc khuất của du thuyền rất ít người lui tới.
Ánh sáng nơi đó yếu ớt, người đi qua cũng thường lướt mắt bỏ qua, nhưng lúc này, lại có hai người đang đứng lặng tại đó.Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh cấp ba đang mệt mỏi tựa vào tường, vành mũ kéo thấp che khuất toàn bộ nét mặt.
Đối diện cậu là một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên của du thuyền marganet, thân hình cao lớn đứng chắn hết ánh sáng, cái bóng đổ lên người cậu tạo nên áp lực vô hình nặng nề.Nguyễn Thanh chỉ cần nghe giọng là đã nhận ra người này.Chính là người luôn theo sát Lâm Chi Dã, cũng là trưởng nhóm nhân viên trên du thuyền này....cũng là người đàn ông từng đột ngột thốt ra "cậu nói đúng" một cách kỳ lạ.Mặc dù diện mạo và giọng nói hiện tại hoàn toàn khác trước, nhưng khí chất thì không thể nhầm — rõ ràng là cùng một người.Cũng bởi vì thế, Nguyễn Thanh chắc chắn:
Gã này... không hoàn toàn nghe lệnh Lâm Chi Dã.Có lẽ vì cậu im lặng quá lâu, người nhân viên trước mặt lại lễ độ lên tiếng:"Thưa quý khách, ngài có cần giúp đỡ không?"
Trên du thuyền này, nhân viên phục vụ luôn tỏ vẻ lịch sự, nhưng bên trong lại vô cùng lạnh lùng và vô cảm.
Việc chủ động hỏi han như vậy gần như là chuyện không thể xảy ra.Nguyễn Thanh không chắc liệu mình đã bị phát hiện chưa.
Nhưng nếu từ chối, có khi sẽ càng khiến đối phương nghi ngờ.Cậu siết chặt lọ thuốc trong tay, do dự giây lát rồi nhẹ nhàng đưa ra phía trước, khẽ nói một tiếng cảm ơn.Ánh mắt của người đàn ông rũ xuống, rơi vào bàn tay đang cầm lọ thuốc của Nguyễn Thanh.Tuy tay áo đồng phục khá dài, che lấp gần hết bàn tay và cả lọ thuốc, chỉ để lộ phần đầu ngón — nhưng chỉ ngần ấy thôi, cũng đã rất giống.Rất giống... cậu thiếu niên đã rơi xuống biển kia.Rơi xuống biển?Người đàn ông ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng quanh người thiếu niên — như đang cố giấu đi thứ gì đó.
Khóe môi anh ta khẽ cong lên, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng thu lại, lấy lại dáng vẻ công việc thường ngày."
Nếu tôi nhớ không nhầm," – giọng anh ta nhàn nhạt –
"mỗi hành khách chỉ được nhận đúng hai viên thuốc khi xuất trình thư mời."
"Thưa quý khách," – người đàn ông vừa nói vừa nhìn cậu –
"Ngài có thể giải thích cho tôi biết, lọ thuốc trong tay ngài đến từ đâu không?"
Hai viên?
Nguyễn Thanh nghe vậy liền cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay.
Rõ ràng là người nhân viên khi nãy đã đưa cả lọ cho cậu...Chẳng lẽ... lúc đó đã bị người này để mắt đến rồi?Một cảm giác nặng trĩu tràn lên trong lòng, nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thấp giọng đáp:"Lúc tôi nhận thuốc, nhân viên trực tiếp đưa cho tôi."
"Không thể nào." – Người đàn ông lạnh lùng cắt lời –
"Nhân viên của du thuyền không bao giờ hành xử như vậy."
Nguyễn Thanh mím môi:"Nhưng sự thật đúng là..."
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, người kia đã ngắt lời:"Không chừng là hành khách tự ý lấy trộm thì sao?"
"Không phải." – Nguyễn Thanh vội đáp, nhưng đúng lúc đó—"Cạch."
Một tiếng động vang lên, Nguyễn Thanh cúi đầuMột chiếc còng tay đã được khóa vào tay cậu.
Cậu sửng sốt đến mức chưa kịp phản ứng lại.Còng tay khóa qua lớp tay áo, xiết lấy cổ tay mang theo một ý nghĩa rõ ràng: không thể trốn thoát.Đầu còn lại của chiếc còng—nằm trong tay người đàn ông.Gã nhấc còng tay lên cao một chút, động tác mạnh mẽ mang theo khí thế ép buộc không cho phép từ chối:"Thưa quý khách, tôi nghi ngờ ngài đã trộm thuốc.
Mong ngài hợp tác điều tra."
Do bị kéo lên, cánh tay của Nguyễn Thanh cũng bị nâng cao, tay áo trượt xuống để lộ cổ tay trắng ngần thon thả.
Chiếc còng tay màu bạc khóa trên làn da trắng như ngọc, sáng tối đan xen, khiến người ta không thể dời mắt.Tim người đàn ông lệch một nhịp.
Kế đó là nhịp đập dồn dập đến mức anh ta có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng đập trong ngực mình.
Cả thế giới bỗng trở nên ồn ào.Anh ta có thể nghe thấy tiếng du thuyền rẽ sóng, tiếng sóng biển vỗ bờ, cả những tiếng trò chuyện xa xa của khách—tất cả đều sống động như mới hồi sinh.
Không còn là thế giới chết lặng, tẻ nhạt—mà rực rỡ như một bức tranh đen trắng được nhuộm bừng màu mực đỏ.Mà thiếu niên trước mặt, chính là điểm màu duy nhất trong toàn bộ bức tranh đó.Ánh mắt người đàn ông nhìn Nguyễn Thanh càng lúc càng sâu thẳm, mơ hồ u tối.
Khi anh ta định bước tới gần thêm một chút, du thuyền bất ngờ rung mạnh một cái, rồi lao đi nhanh hơn cả lúc nãy.Du thuyền lại tăng tốc.Không ai ngờ rằng du thuyền sẽ đột nhiên tăng tốc như thế.
Vì lực quán tính, cả du thuyền nghiêng hẳn đi, rất nhiều người khách ngã nhào xuống đất.Nguyễn Thanh cũng suýt nữa ngã xuống, may mà người đàn ông kịp thời đỡ lấy cậu.Nhưng cậu cũng không khá hơn là bao — vì tốc độ du thuyền càng nhanh, du thuyền càng lắc mạnh, khiến triệu chứng say sóng của cậu nghiêm trọng hơn.Người đàn ông khẽ cau mày, nhìn về một hướng nào đó với vẻ khó chịu.
Hai giây sau, anh ta bế ngang Nguyễn Thanh lên, đi thẳng về phía thang máy.Nguyễn Thanh muốn vùng ra, nhưng cậu đã không còn chút sức lực nào, cơn buồn nôn, chóng mặt nhanh chóng lấn át, đành để mặc đối phương đưa đi.Dường như người đàn ông đang gấp.
Sau khi đặt Nguyễn Thanh nằm xuống giường, anh ta cho cậu uống thuốc chống say rồi lập tức rời khỏi phòng.Nhưng trước khi đi, hắn khóa đầu còn lại của còng tay vào khung giường, giới hạn hoàn toàn phạm vi hoạt động của Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh nhìn theo bóng người biến mất ngoài cửa, khẽ chống người ngồi dậy trong tình trạng kiệt sức, đưa mắt quan sát xung quanh.Phòng này trông chẳng khác gì mấy căn phòng của nhân viên bình thường, cũng không có nhiều dấu vết sinh hoạt cá nhân.
Chỉ có một điểm duy nhất khác biệt—nó nằm ở tầng chín, ngay bên dưới tầng của Lâm Chi Dã, ngầm cho thấy thân phận đặc biệt của người đàn ông kia.Ít nhất hắn tuyệt đối không phải nhân viên bình thường.Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn cổ tay phải bị còng, lại nhìn sang thành giường.
Cậu khẽ dùng sức giật thử một chút—"Lạch cạch."
Tiếng còng tay rung lên nhẹ nhẹ, nhưng khung giường thì không hề nhúc nhích.
Cấu trúc này... không thể nào dùng vũ lực mà phá được.Hầu hết các cánh cửa trên du thuyền đều dùng khóa mật mã điện tử, nhưng chiếc còng tay thì không—nó chỉ là một cái còng sắt bình thường.Nguyễn Thanh lấy ra từ túi áo một sợi dây thép nhỏ.
Ngay khi cậu định dùng nó để mở còng, triệu chứng chóng mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng đôi, mí mắt cũng dần nặng trĩu.Không ổn rồi... thuốc say sóng kia có gì đó không đúng!Nguyễn Thanh dồn hết chút tỉnh táo cuối cùng, ấn mạnh vào vết thương nơi thắt lưng.
Cơn đau dữ dội khiến mắt cậu lập tức ngấn nước, tầm nhìn tối sầm, nhưng ít nhất cơn đau cũng giúp cậu tỉnh táo lại đôi chút.Đúng là thuốc say sóng, nhưng trong đó rõ ràng có trộn thêm lượng lớn thành phần an thần, đủ để khiến người ta chìm vào giấc ngủ sâu đến không thể tỉnh lại.Khi những vị khách quấy rối đều ngủ say rồi, thì tự nhiên cũng sẽ không còn quấy rối nữa—có lẽ đây mới chính là ý đồ thực sự của đám nhân viên du thuyền.Người đàn ông kia có thể quay lại bất cứ lúc nào.Nguyễn Thanh cắn răng chịu đựng, giữ cho mình tỉnh táo, cố gắng mở khóa còng tay, rồi lập tức rời khỏi căn phòng.⸻Nếu lúc đầu tốc độ di chuyển của du thuyền chỉ khiến một phần nhỏ hành khách cảm thấy không thoải mái, thì lúc này, hầu hết mọi người đều bắt đầu cảm thấy khó chịu.Hành khách một lần nữa lớn tiếng cãi vã với nhân viên, lần này dù họ có nói rằng sắp có bão, cũng chẳng thể xoa dịu được cơn giận của mọi người.Một vị khách giận dữ trợn mắt quát:"Cho dù sắp có bão thì cũng đâu cần chạy nhanh kiểu này!?
Đứng cũng không vững nữa rồi!
Chúng tôi đến để nghỉ dưỡng, chứ không phải đến đây để chịu khổ!
Các người nhìn lại xem chúng tôi bây giờ giống đi du lịch chỗ nào hả!?"
Khách bên cạnh cũng bức xúc không kém:"Từ lúc lên tàu tới giờ, ngày nào cũng có sự cố.
Các người rốt cuộc đang làm ăn kiểu gì vậy?
Không làm được thì đừng có tổ chức bốc thăm trúng thưởng nữa!"
"Ngoài trời nắng to chang chang thế kia, có tí dấu hiệu nào của bão đâu?
Mấy người chắc chắn là đang lừa tụi tôi rồi!"
"Tôi nghi các người có âm mưu gì đó!
Nói đi, rốt cuộc các người muốn gì!?"
"Rầm——!!"
Ngay khi lời chất vấn vừa dứt, một tiếng sấm kinh hoàng vang lên, âm thanh lớn đến mức rung chuyển cả không gian.Trước khi mọi người kịp phản ứng, mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống, đập rào rào vào thân tàu, tạo ra những tiếng động ầm ĩ đến mức dù ở trong tàu cũng nghe rõ ràng....
Quả nhiên là bão thật.Mọi hành khách quay sang nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ ngỡ ngàng và ngơ ngác.Nhân viên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, dù là trước hay sau khi bão tới, thái độ không hề thay đổi, như thể mọi thứ đã nằm sẵn trong tính toán của họ.Gã nhìn đám hành khách, mỉm cười lễ phép:"Bão đã đến rồi, xin quý khách vui lòng quay về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong, hắn xoay người rời đi dứt khoát.Sau khi bão thực sự kéo đến, tốc độ của du thuyền cuối cùng cũng chậm lại.
Dù sao thì trong điều kiện thời tiết này mà cứ tiếp tục chạy nhanh như trước, cũng chẳng khác gì tìm đường chết.Vì tốc độ du thuyền đã trở lại bình thường, các triệu chứng khó chịu của hành khách cũng thuyên giảm.
Ngoài tiếng sấm và tiếng mưa, bên trong du thuyền hoàn toàn yên ắng, nỗi sợ hãi về cơn bão trong lòng mọi người cũng nhanh chóng tan biến.Không ít hành khách sau khi nghỉ ngơi một lát liền lục tục rời khỏi phòng để tiếp tục vui chơi, khung cảnh náo nhiệt như ban đầu một lần nữa lại trở về trên du thuyền.Không một ai thực sự để tâm đến lời cảnh báo của nhân viên, cũng chẳng ai để tâm đến cơn bão đang diễn ra bên ngoài.Thậm chí, có hành khách còn tự phát tổ chức một buổi dạ tiệc lớn, mời tất cả các vị khách trúng thưởng lần này cùng tham gia.Một buổi dạ tiệc cuồng loạn giữa tâm bão.Là người trong số hành khách, nhóm người chơi đương nhiên cũng nhận được thiệp mời tham dự buổi tiệc.Buổi tiệc được ấn định diễn ra vào lúc 8 giờ tối, không ít người chơi cho rằng đây là một cơ hội tuyệt vời, có thể nhân dịp này để điều tra chân tướng về con du thuyền này.Nguyễn Thanh hiện tại đã trà trộn vào trong nhóm người chơi, cũng nhận được một tấm thiệp mời, nhưng cậu không hề cảm thấy đây là cơ hội, ngược lại trong lòng cảnh giác cao độ, cảm thấy buổi dạ tiệc này chắc chắn có ẩn tình nguy hiểm nào đó.Bởi vì cậu đã chú ý đến một chi tiết nhỏ trên tấm thiệp mời — "Buổi tiệc nhận được sự hỗ trợ của nhân viên tàu."
Nhân viên trên du thuyền mà lại đi hỗ trợ một buổi tiệc vô nghĩa do khách tự tổ chức?
Còn chủ động phối hợp nữa?Chỉ cần từng quan sát thái độ của đám nhân viên, thì ai cũng hiểu đây là chuyện viển vông.
Ngay cả khi phục vụ nước uống — vốn là công việc trong phạm vi trách nhiệm, bọn họ cũng lộ ra chút không kiên nhẫn nơi đáy mắt.Sao có thể có chuyện họ tình nguyện giúp khách tổ chức tiệc tùng?Nguyễn Thanh nhìn về phía vị khách vừa đưa thiệp mời, hạ giọng hỏi:"Người tổ chức buổi dạ tiệc này là ai?"
Vị khách bị hỏi đến ngẩn người ra, ấp a ấp úng hồi lâu cũng không trả lời được.Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ không chắc chắn:"Tôi cũng không rõ...
Tôi chỉ được nhờ phân phát thiệp mời thôi.
Hình như là... khách ở tầng ba tổ chức thì phải?"
Nói xong, vị khách đó còn mỉm cười thân thiện:"Tám giờ tối gặp lại nhé."
Vì phải phân phát thiệp cho cả tầng, anh ta nhanh chóng rời đi.Ngay khi Nguyễn Thanh cất tiếng hỏi, những người chơi khác cũng đã mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau khi vị khách rời đi, người đàn ông mặc vest trong nhóm lập tức nhìn sang Nguyễn Thanh, cẩn thận lên tiếng:"Đại ca... buổi dạ tiệc này có vấn đề gì sao?"
Nguyễn Thanh hạ thấp giọng, nói ra suy đoán của mình:"Buổi tiệc này rất có thể không phải do hành khách thực sự tổ chức."
Người bình thường cho dù có ham vui đến mấy, thì trong bối cảnh vừa có mấy người chết, còn đang giữa cơn bão, sao có thể vô tư tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ?Huống chi là tầng ba — không có vị khách nào có thể khiến nhân viên chủ động phối hợp.Muốn khiến nhân viên phối hợp vui vẻ, người tổ chức buổi tiệc này là ai... không cần nói cũng biết.Người chơi không phải kẻ ngốc.
Được Nguyễn Thanh nhắc nhở, cả bọn lập tức hiểu ra, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.Trong các phó bản kinh dị vô hạn, những tình tiết như thế này thường báo hiệu một bước ngoặt lớn sắp xảy ra, đồng nghĩa với việc nguy hiểm đang đến gần.Nhưng vấn đề là — đến giờ bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc trên con du thuyền này có thứ gì.Hiện tại đã gần 8 giờ tối, thời gian không còn nhiều nữa.
Nếu không nhanh chóng chuẩn bị, đến tối có sống sót được hay không cũng là một dấu hỏi lớn.Đám người chơi không dám lãng phí thêm thời gian, lập tức tản ra khắp nơi trên du thuyền để tìm kiếm manh mối.
Nguyễn Thanh thì đi cùng người đàn ông mặc vest để điều tra.Trên du thuyền này, nếu không có thiệp mời, sẽ không thể mở được cửa phòng của hành khách khác.
Tuy nhiên, trong tình cảnh hỗn loạn như hiện tại, muốn lén lấy thiệp của người khác cũng không phải chuyện gì quá khó.Nhưng — không một người chơi nào chọn cách đó.Bởi vì lần này phó bản có đến gần một trăm người chơi, họ được phân bổ ở các tầng từ ba đến sáu, vậy nên việc nắm rõ thông tin về phòng của các hành khách là chuyện đơn giản.Và có thể khẳng định rằng: phía hành khách hầu như không có manh mối gì hữu dụng.Mục tiêu tìm kiếm được chuyển sang tầng hai và tầng sáu trở lên.Từ tầng ba đến tầng sáu, chỉ cần có thiệp mời là có thể gọi thang máy — nhưng các tầng khác thì không.
Dù là đi thang bộ cũng không được.Bởi vì mỗi đầu cầu thang đều bị một cánh cửa chắn lại, muốn đi qua bắt buộc phải có thẻ quyền hạn để mở khoá.Trước đây khi Nguyễn Thanh đi thang bộ, cậu đã cảm thấy nghi hoặc về điểm này — vì đây hoàn toàn không phải là biện pháp để ngăn mấy hành khách vô ý tứ.Tầng hai đến tầng mười, mỗi tầng đều bị tách biệt hoàn toàn.
Nếu thiệp mời mất hiệu lực hoặc hệ thống điện tử xảy ra sự cố, toàn bộ hành khách sẽ bị nhốt cứng trong tầng của mình.Nguyễn Thanh có thẻ quyền hạn do Lâm Chi Diễn đưa, nhưng cậu không dám dùng, bởi vì không chắc sau khi sử dụng thẻ, bên kia có phát hiện ra hay không.Thay vào đó, cậu sử dụng thẻ quyền hạn trộm được từ người của tổ công tác trước đó.Thẻ của người này không hề tầm thường, có thể ra vào tự do từ tầng hai đến tầng mười.Tầng sáu trở lên là nơi ở của những vị khách quý, đều là những người có địa vị không tầm thường, nếu không cẩn thận sẽ gây chú ý đến Lâm Chi Diễn.Vậy nên Nguyễn Thanh cùng người chơi vest đen quyết định đi đến tầng hai.Trước đó Nguyễn Thanh từng lén điều tra tầng này, nhưng khi đó đang gấp rút chuẩn bị "chết", nên cũng chưa thực sự lục soát kỹ.Lần này, cậu dẫn người chơi đến phòng chứa đồ nơi cậu từng tìm được sợi dây, hy vọng có thể đào ra được thứ gì đó đáng giá.Phòng chứa đồ trên du thuyền rất rộng, rất lộn xộn, đủ thứ bị nhét lung tung vào một chỗ — hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài hào nhoáng của du thuyền.Nếu không bước chân vào nơi này, chắc chẳng ai tin được rằng trên con tàu sang trọng này lại tồn tại một góc tồi tàn đến thế.Nguyễn Thanh và người đàn ông vest nhanh chóng bắt tay vào lục soát.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh tìm thấy một tờ báo.Tờ báo trông đã cũ kỹ và ngả vàng, giống như loại người ta thường dùng để lót đồ — nhưng nó không bị vứt lung tung, mà được cất kỹ trong một ngăn tủ nơi góc phòng.Nguyễn Thanh mở ra xem một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một bản tin nhỏ phía dưới góc bên phải:【Một hạm đội hàng hải khi di chuyển qua vùng biển xxx đã bất ngờ mất tích.
Trăm năm sau, người ta lại phát hiện một con tàu — nhưng toàn bộ thuỷ thủ đoàn đều biến mất.】Con tàu mất tích và tái xuất hiện cách nhau tròn một thế kỷ, nhưng bài báo lại viết rằng khi được phát hiện, con tàu giống hệt như lúc biến mất.
Không hề có dấu vết bào mòn theo năm tháng, ngay cả đồ đạc trên tàu cũng được bảo tồn nguyên vẹn — chỉ là thiếu mất toàn bộ thuỷ thủ đoàn.Cảnh tượng đó nhìn vào... chỉ có thể nói là quỷ dị đến lạnh tóc gáy.Người chơi vest đen trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng suy đoán:"Có khi nào... mấy thuỷ thủ biến mất ấy, thực ra đã biến thành quỷ nước?
Rồi khi có tàu đi ngang qua vùng biển đó, bọn chúng liền xuất hiện để giết người đổi mạng không?"
Nguyễn Thanh mím môi, nhớ lại tiếng nước nhỏ tí tách trong phòng của Lâm Chi Diễn — âm thanh đó nghe đúng thật rất giống một thứ gì đó bò ra từ trong nước..."
Không chừng là vậy..."
Nhưng manh mối vẫn quá ít.
Sau khi lục lọi khắp phòng chứa đồ mà không tìm được thêm gì, hai người quyết định rời khỏi tầng hai.Không phải vì tầng hai hết thứ để tra, mà là vì lúc này đám nhân viên ở tầng hai bắt đầu trở nên bận rộn, dường như đang gấp rút chuẩn bị cho buổi dạ vũ tối nay.Điều này càng khiến Nguyễn Thanh chắc chắn thêm rằng buổi dạ vũ này không phải do khách mời tổ chức.Sau một hồi suy nghĩ, cậu dẫn người chơi vest đen đi lên tầng năm.Ngoài ăn chơi giải trí, du thuyền này còn cung cấp khu học tập và thư viện — mà thư viện chính là nằm ở tầng năm.
Phòng sách ở đây rất lớn, trưng bày đủ thể loại sách vở.Chỉ có điều vì trước đó du thuyền đã dừng đột ngột rồi lại tăng tốc bất ngờ, nên không ít sách bị rơi khỏi giá.
Cả căn phòng trông lộn xộn vô cùng.Có vẻ vì không mấy ai quan tâm đến chuyện đọc sách, nhân viên cũng chẳng buồn dọn lại.Từ ngày đầu tiên lên tàu tới nay, gần như chưa từng có ai bước vào nơi này.Người chơi vest đen nhìn thư viện trống trải thì khó hiểu hỏi:"Đại ca, chúng ta đến đây làm gì vậy?"
"Tìm thêm tài liệu liên quan đến tờ báo kia... hoặc là những thông tin liên quan đến con tàu này."
Nguyễn Thanh dừng lại một chút rồi bổ sung:"Tìm thêm cả những gì có liên quan đến vùng biển xxx."
Người chơi vest đen lập tức gật đầu, bắt đầu nghiêm túc tra sách trên kệ.Nhưng thư viện này quá lớn, hai người thì không thể nào tìm xuể, thế là người chơi vest đen liên hệ thêm nhóm người chơi đang điều tra ở tầng năm đến giúp.Cuối cùng, họ đã gom được hết những quyển sách có khả năng liên quan và đặt chúng trước mặt Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh lần lượt lật qua từng cuốn, cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại ở một quyển sách đặc biệt.Đó là một cuốn sách ghi chép các truyền thuyết dân gian và dị văn liên quan đến biển cả.
Tất cả các câu chuyện bên trong đều xoay quanh một thực thể được gọi là "tà thần nơi đáy biển."
Tương truyền, nơi sâu thẳm dưới đáy đại dương có tồn tại một tà thần vĩ đại, nếu có thể triệu hoán được "Ngài", thì mọi điều ước đều có thể trở thành sự thật.Phần lớn người đời không tin vào truyền thuyết này, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ người tin tưởng một cách cuồng nhiệt, thậm chí còn thành lập nên giáo phái thờ tà thần.Họ tự xưng là "Tà Thần Giáo Đồ."
Những kẻ giáo đồ ấy đắm chìm trong sự tôn thờ đến mức cuồng loạn, hy vọng có thể triệu hồi tà thần để giáng lâm nhân gian.Theo thời gian, càng có nhiều người bị hấp dẫn bởi những lời rỉ tai ấy.
Các giáo đồ càng lúc càng đông, cuối cùng hình thành nên một tổ chức thần bí và khổng lồ.Trong sách không chỉ ghi lại về giáo phái tà thần, mà còn có ghi chép về vị tà thần vĩ đại đó.Tương truyền, chỉ khi nào bão tố nổi lên, con người mới có khả năng tiến vào lĩnh vực ngủ say của tà thần...Chỉ có ở trong lĩnh vực của tà thần, nghi lễ triệu hồi mới có khả năng thành công.Phần phụ lục cuối sách thậm chí còn đính kèm bản vẽ chi tiết của pháp trận triệu hồi, cùng với các điều kiện cần thiết để tiến hành nghi thức.Tuy nhiên, gần như chẳng ai tin mấy điều này là thật, đa phần chỉ xem cuốn sách như một tiểu thuyết dị văn đô thị bình thường, đương nhiên cũng không có ai thực sự thử qua trận pháp trong phần phụ lục.
Thậm chí e rằng có người còn chưa phát hiện ra sách có phần phụ lục.Thế nhưng...
đám người chơi lại không nghĩ đây là truyền thuyết nhảm nhí.Bão tố, triệu hồi tà thần, hiến tế linh hồn...Quá trùng hợp.
Quá giống với tình hình hiện tại trên du thuyền.
Hiển nhiên, bọn họ đã bước vào giai đoạn bão tố.Vậy nên—
Trên con tàu này, rất có thể thực sự tồn tại một giáo đồ tà thần.Mà kẻ đó...
đang mưu đồ triệu hồi tà thần giáng lâm.Triệu hồi tà thần đâu dễ dàng gì.
Nhưng dù chỉ là cố gắng triệu hồi, đối phương ắt sẽ dùng sinh mạng con người để hiến tế.Mạng sống đó có thể là bọn họ — những người chơi, cũng có thể là toàn bộ hành khách trên tàu.Những "người trúng thưởng may mắn" được chọn lên du thuyền lần này, thực chất chỉ là những tế phẩm, dùng để triệu hồi tà thần.Bọn họ bắt buộc phải ngăn chặn nghi lễ triệu hồi này.Không ai dám đánh cược.
Một khi tà thần thật sự bị triệu hồi, toàn bộ phó bản này... e rằng chẳng một ai sống sót.⸻Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời điểm buổi dạ vũ bắt đầu đã cận kề.Dù không phải ai cũng yêu thích ồn ào, cũng không phải ai cũng còn tâm trạng để dự tiệc... thì đúng vào nửa tiếng trước khi dạ vũ diễn ra, loa phát thanh trên du thuyền lại vang lên."
Chào buổi tối quý khách.
Tối nay, Ngài Lâm sẽ đích thân tham dự dạ vũ.
Đến lúc đó, ngài ấy sẽ có đôi lời muốn gửi đến toàn thể quý khách.Xin quý khách vui lòng tham gia buổi dạ vũ đúng giờ."
Giọng của nhân viên vẫn như mọi khi — lịch sự, nhưng mang theo một sức ép không thể phản kháng."
Chúc quý khách có một buổi tối vui vẻ."
Thông báo được phát liên tiếp ba lần, để đảm bảo mọi ngóc ngách trên con tàu đều nghe được rõ ràng.Người chơi cũng đã nghe thấy.Họ đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Thanh, người vẫn đang cúi đầu lật sách, chưa hề ngẩng lên.Nguyễn Thanh hờ hững nói:"Tôi không đi."
Thể chất của cậu vốn không phải loại có thể dễ dàng che giấu bằng mũ áo hay mặt nạ.
Đến nơi đông người kiểu đó, khả năng chạm trán biến thái cực kỳ cao.Đến lúc đó, đừng nói là điều tra được manh mối gì, e rằng ngay cả bản thân cũng không bảo toàn nổi.