Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 575



Lượt xem: 12

Năm học mới bắt đầu với một cơn sóng ngầm không tên. Tin tức lan nhanh như lửa bén rơm: lớp 10-1, nơi hội tụ những thiên tài con nhà nòi, sắp đón một học sinh "dị biệt" — một cô gái từ vùng núi heo hút, nghèo đói, hoang lạnh, nơi mạng điện chập chờn và giáo viên còn chưa phát âm đúng tiếng phổ thông.

Người ta nói cô ta là quán quân kỳ thi đầu vào của trường Dục Tài – ngôi trường danh giá có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất thành phố. Điều đó... thật khó tin. Một con bé nhà quê, lại đứng đầu giữa hàng trăm thiên tài được nhồi nhét bằng tiền bạc và kỳ vọng ư?

Tin đồn về cô rộ lên khắp lớp học suốt cả mùa hè như lời nguyền chưa thức giấc. Tên cô — Hướng Mẫn — trở thành một cái bóng âm u ám ảnh tâm trí đám học trò thành phố.

Ngày khai giảng, cuối cùng cô cũng xuất hiện.

Gầy gò. Lặng lẽ. Một chiếc ba lô vải bạc màu treo trên đôi vai gầy trơ xương. Mái tóc xơ xác buộc vội sau gáy, như sợi dây trói níu phần kiệt quệ còn sót lại của sự sống. Cô bước vào lớp, từng bước như dẫm lên mảnh kính vỡ. Không ai cười, không ai nói. Tiếng ồn ào ban nãy như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Làn da cô trắng bệch, không phải trắng của sự sống mà là thứ trắng b*nh h**n của m.á.u loãng và thiếu ngủ. Gương mặt nhỏ đến mức đôi mắt đen lấp lánh trông như quá khổ, như thể chứa đựng cả bầu trời tịch mịch của những đêm không điện.

Cô mặc bộ đồ trắng đen may tay, kiểu dáng lạc hậu, thùng thình như một cái bao bố — chính tay bà ngoại cô may. Người bà sợ đứa cháu lớn nhanh nên chừa hẳn hai size. Nhưng sự thật là… cơ thể Hướng Mẫn không lớn nổi. Nó gầy gò như bị thời gian bỏ đói.

Không khí trong lớp học đặc lại như có mùi ẩm mốc. Hướng Mẫn cúi gằm đầu, hai tay siết chặt quai ba lô, lặng lẽ bước về chiếc bàn có dán tên mình.

Ánh mắt của bạn học quét qua người cô như d.a.o cạo. Họ không cần nói, bởi sự khinh thường có thể toát ra từ hơi thở.

Cô ngồi xuống, mở ba lô. Đôi tay run rẩy lấy ra từng quyển vở, sắp xếp lặng lẽ như đang chuẩn bị cho một buổi tế lễ.

Đột ngột, một bàn tay vỗ vào vai cô.

Chưa kịp quay đầu, một giọng nói vang lên như búa nện vào cõi lặng:

“Này, Hướng Mẫn.”

Cô giật mình quay lại.

Một nam sinh — áo phông trắng rộng thùng thình, mái tóc rối nhẹ, đôi mắt một mí sắc như dao, nụ cười như lửa bén xăng — đứng đó. Tạ Tông.

“Chào mừng đến với lớp 10-1, mình là Tạ Tông. Từ nay mình sẽ bảo vệ cậu.”

Cô sững sờ, hàng mi run nhẹ.

Mộng Vân Thường

“Cậu… bảo vệ mình?”

Tạ Tông gật đầu, vẻ mặt chẳng đùa:

“Đúng vậy. Mình sẽ bảo vệ cậu. Có chuyện gì, cứ nói tên mình.”

Cô khẽ thì thầm:

“Tại sao?”

Tạ Tông nhún vai như thể đó là chân lý:

“Vì cậu học giỏi mà! Cậu đứng nhất toàn khối, là báu vật của lớp mình. Mình phải bảo vệ cậu!”

Hướng Mẫn nhìn sâu vào đôi mắt của cậu ta — đôi mắt có chút gì đó... điên rồ. Không phải ánh nhìn thiện lương, mà là thứ ánh sáng của một kẻ sẵn sàng đốt cháy cả thế giới chỉ để giữ lấy một điều mình tin là đúng.

Vậy là từ ngày đầu tiên, cô gái từ miền núi đã có một “chiếc ô bảo vệ” — bất đắc dĩ, đầy mâu thuẫn.

Tạ Tông không phải học sinh gương mẫu. Cậu ta là thứ rắc rối có da thịt: từng bị cảnh cáo vì đ.ấ.m bạn, từng trốn học chơi game xuyên đêm, từng bị mời phụ huynh không biết bao lần. Nhưng lạ thay — chính cái danh "nguy hiểm" ấy lại là vỏ giáp bảo vệ Hướng Mẫn.

Không ai dám chạm vào cô. Không ai dám thì thầm sau lưng. Chỉ cần cái tên “Tạ Tông” vang lên, mọi lời đồn thổi hóa im lặng.

Thời gian trôi qua, lớp học dần thay đổi cách nhìn. Cô gái nhỏ gầy gò ấy không phải một kẻ dị thường.

Cô là một thứ ánh sáng âm thầm.

Nhẹ nhàng. Kiên nhẫn. Như suối ngầm trong lòng đất — không ồn ào nhưng không thể dập tắt.

Ai hỏi bài, cô đều giảng giải không nề hà. Giảng đến khi người ta hiểu mới thôi, không một cái cau mày, không một ánh nhìn khó chịu.

Cô chưa từng từ chối ai. Dù bản thân như chiếc bóng, cô vẫn làm người khác cảm thấy… ấm lòng.

Có lần, một bạn học nhờ Hướng Mẫn đổ rác. Rồi lại thêm một lần nữa. Và lần thứ hai đó, cậu ta bị Tạ Tông ném bóng thẳng vào đầu.

Từ hôm đó, không ai dám lợi dụng sự nhẫn nhịn của cô gái nhỏ nữa.

Thực ra, giữa Hướng Mẫn và Tạ Tông, chẳng có gì gọi là thân thiết. Không hơn vài câu chào hỏi nhạt nhẽo, không hơn vài lần ánh mắt vô tình chạm nhau trong hành lang hẹp.

Tạ Tông sống trong thế giới của mình, luôn có một đám người vây quanh, cười nói không ngớt. Họ nói về những thứ mà Hướng Mẫn hoàn toàn xa lạ: anime, game, sneaker đời mới, sao NBA vừa ký hợp đồng bạc tỷ. Những cái tên cô chưa từng nghe, càng không đủ tư cách để hiểu.

Thậm chí, cô còn không có một chiếc điện thoại tử tế để tra cứu xem họ đang nói gì.

Thỉnh thoảng, khi cô lặng lẽ đi qua, Tạ Tông sẽ gọi:

“Này, Hướng Mẫn.”

Cô quay lại, cố gắng để ánh mắt mình không quá hoang mang giữa thế giới xa lạ ấy:

“Có chuyện gì không?”

Cậu chỉ cười, nụ cười như có như không:

“Không có gì, chỉ muốn gọi cậu thôi.”

Đám bạn của cậu lại cười hô hố, reo lên những lời trêu chọc.

Còn cô — chưa từng tự cho mình đặc biệt.

Hướng Mẫn hiểu rõ sự khác biệt giữa cô và Tạ Tông, rõ đến đau lòng. Đôi giày cậu mang có thể bằng cả năm sinh hoạt phí mà cô phải chắt bóp từ học bổng. Sự cách biệt không nằm ở vật chất, mà là thứ trật tự vô hình được xã hội khắc vào m.á.u – cô và cậu, không thuộc cùng một thế giới.

Đến cả trong nhật ký, cô cũng không dám viết nhiều.

Chỉ lặng lẽ ghi: Tạ Tông là người tốt. Cậu ấy cư xử với mình rất lịch sự.

Vào những ngày trực nhật, khi lớp học gần như đã vắng, Tạ Tông thường đến đứng sau lưng cô, như một cơn gió mát bất chợt giữa mùa hè ngột ngạt.

“Hướng Mẫn.” Giọng cậu vang lên, trong trẻo mà thản nhiên, như thể đã quen thuộc từ lâu.

“Cậu có muốn mình giúp không?”

Cô không dám nhìn vào đôi mắt sáng rực kia, sợ ánh nhìn ấy sẽ chạm đến thứ tình cảm mỏng manh cô đang cố giấu. Chỉ cúi đầu, khẽ lắc, rồi cảm nhận bàn tay cậu đã nhẹ nhàng lấy đi chiếc khăn lau bảng.

Tạ Tông ngẩng lên, lau những chữ viết cao vời vợi của thầy giáo, miệng than nhẹ:

“Thầy Lý viết chữ cao quá. Mình sẽ bảo thầy hạ xuống.”

Chưa đến ba giây, bảng đã sạch. Cậu xoay người, ném khăn vào giỏ một cách điệu nghệ. Bụi phấn bay lên, ánh sáng chiều xuyên qua cửa sổ, phản chiếu lên đôi vai đang rời đi dứt khoát.

Chỉ khi bóng lưng ấy khuất dần, Hướng Mẫn mới dám thì thầm:

“Cảm ơn.”

Tạ Tông không quay lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy như một thói quen vô thức. Cô không biết, với cậu, điều đó có chút lưu tâm nào không.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 576



Lớp học có vài chục học sinh, nhưng mỗi ngày chỉ có hai người trực nhật. Thùng rác đầy ắp, nhất là vào mùa hè, rác bốc mùi hôi thối đến mức ong ruồi bu lấy.

Những đứa trẻ lười biếng không bao giờ động tay, còn Hướng Mẫn — vì quá dễ dãi, quá im lặng — nên mọi việc cứ đổ hết lên vai cô.

Chiều hôm đó, khi cô đang gắng kéo thùng rác nặng trịch ra khỏi lớp, tay áo đã lấm bẩn, Tạ Tông lại xuất hiện, như thể được điều khiển bởi một bản năng nào đó.

Cậu bước tới từ cửa sau, mồ hôi ướt đẫm áo, hơi thở còn mang theo mùi nắng và sân bóng.

Không nói gì, cậu cau mày, nhấc thùng rác từ tay cô, động tác dứt khoát đến mức cô phải lùi lại.

“Để mình làm.” Cô cố gắng giành lại, nhưng Tạ Tông đã đi thẳng, chẳng buồn nghe.

Trên đường trở về, cô im lặng. Bóng hai người đổ dài trên hành lang, lệch nhau một khoảng vừa đủ để chẳng ai hiểu được ai.

Đột nhiên, cậu đưa tay ra, chọc vào đầu cô:

“Cậu thật sự quá dễ bị bắt nạt rồi đấy!”

Cô giật mình, khẽ nói:

“Họ mua trà sữa cho mình mà.”

Phần lớn những người nhờ cô làm giúp đều để lại thứ gì đó — ly trà sữa, quyển sách luyện thi... Thứ gì đó giống như "lương" cho sự cam chịu của cô.

Mộng Vân Thường

Tạ Tông cau mày sâu hơn, giọng khó chịu:

“Một ly trà sữa là đủ để mua chuộc cậu à? Vậy từ giờ mình sẽ mua cho cậu mỗi ngày!”

Hướng Mẫn chùng giọng, nhỏ nhẹ:

“Mình không cần đâu.”

“Thật tốt.” Cậu ném thùng rác về phía cuối lớp, khoanh tay lại, ánh mắt lộ ra vẻ không vui thật sự:

“Cậu nhận của họ mà không nhận của mình? Vậy là mình không bằng họ?”

Hướng Mẫn quay mặt đi, tránh ánh mắt ấy, ôm chặt ly trà sữa trong tay, như ôm lấy một chút lòng tự trọng cuối cùng:

“Đây là thứ mình tự làm mà có.”

Tạ Tông nhìn cô thật lâu.

Một lát sau, Tạ Tông bật cười khẽ, ánh mắt cong cong như vầng trăng đầu tháng, giọng nói thoải mái như đang đùa giỡn:

“Vậy nhé, từ giờ cậu dạy kèm mình, mình bao trà sữa mỗi buổi.”

Hướng Mẫn sững lại, ngẩng đầu lên đầy nghi ngờ:

“Cậu nghiêm túc học thật à?”

Cậu nhún vai, không hề ngượng ngùng, nụ cười vẫn không dứt trên môi:

“Mình lúc nào chẳng nghiêm túc.”

Hướng Mẫn không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cậu như thể vừa nghe một câu chuyện cười khó hiểu.

“Cậu ở ký túc đúng không?” Tạ Tông tiếp lời, “Từ mai, mỗi ngày sau giờ tan học, cậu dành cho mình nửa tiếng. Trà sữa không thì ít quá, mình sẽ trả cả tiền học nữa.”

Hướng Mẫn vội vàng lắc đầu:

“Trà sữa là được rồi, mình không cần tiền đâu.”

Tạ Tông lại nghiêm nghị hẳn lên, như thể đang dạy cô một điều đạo lý quan trọng:

“Làm gì có ai bỏ công sức dạy thêm mà chỉ nhận một ly trà sữa? Cậu phải tôn trọng giá trị lao động của mình chứ.”

Hướng Mẫn hiểu, nhưng vẫn thấy lạ lẫm. Cô không muốn nhận thêm gì từ cậu.

Tối hôm đó, cô trở về ký túc và bắt đầu cặm cụi chuẩn bị tài liệu. Cậu học kém môn nào, vướng bài nào, cô đều biết rõ ràng đến mức chính bản thân cô cũng bất ngờ vì sự chú ý thầm lặng của mình. Rồi trong lúc ghi chép, cô chợt nhận ra—cô đã để lòng mình trôi theo ánh mắt, tiếng cười, những lần vô tình chạm mặt với người con trai ấy từ lúc nào không hay.

Hôm sau, sau khi tan học, khi Tạ Tông thấy hai trang tài liệu được sắp xếp chỉnh chu, ánh mắt cậu tròn xoe:

“Hướng Mẫn, cậu nghiêm túc thật đấy à?”

Cô mỉm cười, ánh mắt như chứa cả một mùa xuân ấm áp:

“Không thể phụ lòng ly trà sữa của cậu được.”

Và rồi, hành trình học bù kỳ lạ ấy bắt đầu. Hướng Mẫn giảng bài như chăm một đứa trẻ vụng về với con chữ. Cô kiên nhẫn đến từng chi tiết nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng như dòng nước róc rách.

Còn Tạ Tông, mỗi lần nghe giảng là mỗi lần cảm thấy… ngọt đến mức không nuốt trôi nổi. Bánh quy bẻ nhỏ đút từng miếng vẫn có lúc dính răng.

Từng ngày trôi qua, khoảng cách giữa hai người như mờ dần. Cô không còn cúi đầu lặng lẽ mỗi khi đi ngang qua nhóm cậu nữa, dù vẫn chẳng dám nhìn thẳng lâu.

Đến lễ Giáng sinh, Tạ Tông đưa cô một hộp quà nhỏ. Trong đó là một quả táo đỏ thẫm, to tròn, được buộc ruy băng đỏ sẫm. Lần đầu tiên Hướng Mẫn biết rằng một quả táo, chỉ cần được gói cẩn thận, cũng có thể trở nên đặc biệt đến vậy.

Đêm đó, cô ôm quả táo trở về phòng. Nhìn mãi, ngắm mãi, cuối cùng cũng cắn một miếng. Nước táo lan trong miệng, ngọt đến nao lòng. Cô nghĩ đến bà—người từng giữ lại những trái cây ngon nhất, để rồi ăn khi nó đã gần hỏng.

Lần này, cô không chờ đến lúc phải tiếc nuối.

Trong hộp còn có một tấm thiệp nhỏ. Nét chữ gồ ghề, cẩu thả:

“Chúc Hướng Mẫn vui vẻ, có nhiều tiền, và hạnh phúc.”

Dưới cùng là một câu tiếng Anh méo mó: Merry Christmas – kèm theo khuôn mặt cười rất to.

Hướng Mẫn bật cười. Cô không biết có phải do quả táo ngọt, hay do tấm thiệp ngốc nghếch ấy, mà lòng cô thấy ấm đến lạ.

Ba năm cấp ba qua nhanh như một cái chớp mắt.

Hướng Mẫn vẫn là người đứng đầu, vẫn là học sinh giỏi mà thầy cô kỳ vọng. Nhưng lần đầu tiên trong đời, cô chạm mặt sự bất lực: đó là khi dạy kèm Tạ Tông.

Bao nhiêu nỗ lực, điểm của cậu vẫn chẳng khá hơn là bao. Càng về cuối cấp, cậu càng ít xuất hiện trên lớp. Cô nghe nói cậu luyện t.h.i t.h.ể thao, định xin tuyển thẳng vào đại học bằng suất đặc cách.

Chiều nào cậu cũng đến, đúng hẹn nửa giờ. Còn Hướng Mẫn thì dốc toàn lực nhồi thêm những gì cậu còn sót lại. Nhưng một ngày, cô thở dài:

“Hay là... bỏ đi? Có học cũng chẳng cải thiện được gì.”

Tạ Tông phản đối ngay lập tức:

“Cậu nghĩ mình đến đây để học à? Đây là động lực để mình chịu đựng đám chạy nhảy kia đấy!”

Hướng Mẫn không hiểu. Nhưng cô vẫn tiếp tục.

Hai tháng trước kỳ thi, cậu đỗ suất tuyển thẳng. Cô thở phào. Nhưng cũng vì thế, cô càng lo hơn. Sợ rằng nếu điểm số quá thấp, trường đại học sẽ không nhận.

Cậu thỉnh thoảng hỏi:

“Cậu định học đại học ở đâu?”

Cô luôn trả lời hờ hững:

“Thi xong rồi tính.”

Nhưng cậu thì chắc chắn:

“Không học cùng trường thì cùng thành phố cũng được mà.”

Lần nào cậu nói vậy, tim cô cũng đập hơi nhanh hơn một nhịp.

Ngày thi đến, cô làm bài suôn sẻ, tự tin đến mức bắt đầu hình dung ra giảng đường rộng lớn, ánh đèn, sách vở, một cuộc đời khác.

Thầy cô giúp cô chuẩn bị vay vốn. Trường top đầu có thể miễn học phí. Cô tin mình sẽ đi được xa.

Rồi cậu xuất hiện, tay cầm bó hoa lớn đến nỗi che hết cả khuôn mặt cô, giọng nói vẫn rộn ràng như cũ:

“Chúc mừng tốt nghiệp nhé, Hướng Mẫn!”

Hôm thi đại học kết thúc, ngoài cổng trường, cha mẹ đến đón nhau bằng những bó hoa rực rỡ. Còn cô, lại thấy lòng mình rực rỡ chỉ vì một người.



Dưới ánh nắng hè vàng ruộm, sân trường đã vắng lặng, chỉ còn lại hai người đứng giữa lối đi rợp bóng cây. Hướng Mẫn không có ai đến đón. Bà nội cô – người thân duy nhất – đã già yếu, chân tay không còn linh hoạt, chuyện bắt xe đi đón cháu chỉ là ước mơ xa vời.

Nhưng Tạ Tông lại đến, tay cầm một bó hoa rực rỡ, như muốn bù đắp cả sự cô độc của cô gái đứng đầu khối.

Cậu trai ấy nhìn cô, ánh mắt sáng như ánh nắng trên vai, và hỏi với vẻ đầy tin tưởng:

“Nếu sau khi biết điểm đại học, mình và cậu cùng đậu vào một thành phố, cậu có thể làm bạn gái mình không?”

Câu hỏi bất ngờ đến mức Hướng Mẫn suýt đánh rơi bó hoa.

Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng không run rẩy:

“Chúng ta… không hợp nhau.”

Tạ Tông hơi sững lại, rồi cau mày:

“Sao lại không hợp?”

Cô cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Chúng ta không cùng một thế giới.”

Cô có thể là học sinh giỏi, có thể thi vào trường đại học danh giá nhất nước, nhưng cô biết rõ sự khác biệt – về hoàn cảnh, về gia đình – giữa mình và cậu. Trước mặt người mình thầm thích suốt ba năm, cô chỉ cảm thấy tự ti.

Tạ Tông khựng lại một giây, rồi bật cười – nụ cười hơi gượng nhưng vẫn cố vui vẻ:

“Không cùng thế giới gì chứ? Mình cũng là người trái đất mà.”

Nhưng rồi cậu lại thở dài, ánh mắt đượm buồn:

“Nhưng đúng là mình học không giỏi. Nếu không cùng một thế giới, có lẽ là do mình không xứng với cậu.”

Hướng Mẫn luống cuống, mặt đỏ ửng như vừa bị bắt gặp bí mật gì đó:

“Không… không phải vậy!”

Tạ Tông nghiêng đầu nhìn cô, giọng chậm rãi mà tha thiết:

“Đừng ghét bỏ mình, được không? Mình tuy học dốt, nhưng thể thao giỏi. Sau này con chúng ta sẽ được cả trí thông minh của cậu và sức khỏe của mình. Một nhà chỉ cần một người thông minh thôi.”

Cô ngây ra:

“Con… con cái?”

Cậu gật đầu, như thể đang nói một điều hiển nhiên:

“Đúng rồi. Mình tỏ tình với cậu hôm nay, sau này sẽ cầu hôn, rồi cưới. Đương nhiên là sẽ có con.”

Hướng Mẫn đỏ đến mang tai, vội úp mặt sau bó hoa:

“Đừng nói nữa mà…”

Tạ Tông lại thở dài, lần này đầy bi hài:

“Hướng Mẫn chắc vẫn thấy mình ngốc…”

“Không có!!!” – cô phản bác lập tức, giọng lớn hơn cả cô mong đợi.

Cậu nghiêng người, ấn nhẹ bó hoa xuống để nhìn rõ mặt cô, rồi mỉm cười tinh quái:

“Vậy là đồng ý rồi đúng không?”

“Mình… mình…” – cô lắp bắp, không thể nói trọn câu.

Tạ Tông đưa tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời cô chưa dám thốt ra:

“Thế là đủ rồi.”

Nhưng sự ngại ngùng trong cô nhanh chóng bị thay thế bởi một nỗi lo khác – quen thuộc và âm ỉ như bóng mây che nắng:

“Tạ Tông… chúng ta khác biệt quá lớn. Gia đình cậu và mình… chẳng giống nhau.”

Cậu nghiêm mặt, ánh mắt lần này không còn nụ cười trêu ghẹo.

“Hướng Mẫn, cậu là học sinh xuất sắc nhất trong ba năm qua, sẽ bước vào ngôi trường danh giá nhất nước. Tương lai của cậu chắc chắn rực rỡ hơn bất kỳ ai.

Còn mình... nếu không cố gắng từ bây giờ, đúng, sẽ không bao giờ xứng với cậu.

Nhưng mình muốn đánh cược, muốn chen vào cuộc đời cậu, dù chỉ bằng tình cảm mình đã giấu suốt ba năm nay.”

Cậu cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô như chạm vào một điều gì đó quý giá:

“Cho mình một cơ hội được không? Hãy nghiêm túc nghĩ về lời tỏ tình này.”

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, rơi lên vai Tạ Tông, khiến cậu như phát sáng giữa hè rực lửa.

Và trong giây phút đó, Hướng Mẫn cảm thấy tim mình như đang tan chảy từng chút một…
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 577



Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày phủ trắng cả núi rừng, gió lùa qua khe đá rít lên từng hồi buốt giá. Lão Tạ, người gác rừng già sống một mình giữa đại ngàn, không ngờ chuyến đi sáng hôm ấy lại thay đổi cả phần đời còn lại của ông.

Ông vốn định đi tìm linh miêu – nghe nói có tiếng kêu lạ giữa đêm. Lão vốn quý mến những con vật rừng như ruột thịt. Không ngờ, thay vì linh miêu, ông bắt gặp một hình hài nhỏ bé cuộn tròn giữa lớp tuyết lạnh.

Một đứa trẻ sơ sinh, tím tái, gần như bất động.

Ông không nói gì, chỉ siết chặt đứa bé trong vòng tay run rẩy, cuộn nó vào chiếc áo khoác lính sờn màu năm nào, rồi cất tiếng gọi vang giữa núi rừng, như gọi vào hư không:

— “Ai bỏ con ở đây? Ai?!”

Chẳng có tiếng đáp lại. Chỉ có gió. Và tuyết. Và cái lạnh như thể ngấm vào từng tế bào sự sống.

Ông hiểu, sẽ không ai quay lại cả.

Lão Tạ từng là thợ săn – cái nghề mà sau này chính ông cũng thấy nó như một chương cũ của rừng. Khi luật bảo vệ động vật hoang dã ra đời, ông bỏ súng, khoác áo mới trở thành người giữ rừng. Dẫu không biết chữ nhiều, nhưng điều gì chính phủ dạy, ông nghe theo răm rắp. Vậy là từ sát thủ thành người gác cửa, ông sống suốt mấy chục năm giữa rừng như một phần của nó.

Ông không lấy vợ. Không phải vì không muốn, mà vì chẳng ai chịu sống cả đời giữa núi với một lão già, ngày ngày trò chuyện với nai, với gấu. Cô đơn trở thành điều ông đã học cách làm bạn, như người học cách chịu rét vậy.

Cho đến khi có mặt đứa trẻ kia.

Đặt tên cho đứa bé là điều ông cân nhắc kỹ. Không thể là cái tên dân dã như Cẩu hay c* – ông từng học qua lớp xóa mù chữ, từng lật từng trang báo nhăn nhúm để tra chữ nghĩa. Một lần đọc thấy bài viết về vũ trụ, mắt ông dừng lại ở chữ “Khung” – bao la, bí ẩn và hiếm gặp. Thế là thành Tạ Khung, đứa trẻ ông nhặt từ tuyết trắng.

Tạ Khung lớn lên giữa tiếng rừng. Khi chưa biết đi, cậu ngồi gọn lỏn trên vai ông, theo ông đi tuần khắp thung lũng. Khi biết đi rồi, cậu lẽo đẽo theo sau, đeo cái giỏ gùi nhỏ như người lớn.

Có lần người giao hàng lên trạm, thấy đứa bé đang uống gì đó liền tái mặt:

— “Ông cho nó uống sữa gì thế kia?”

— “Sữa nai,” lão Tạ đáp gọn lỏn. “Có con nai mẹ bị thương, tôi chữa cho, nó đẻ xong thì vắt được ít sữa.”

Người kia suýt ngất. Cãi cọ ầm trời, cuối cùng kéo cả hai xuống núi khám bệnh, tiêm chủng, rồi làm thủ tục nhận con nuôi. Lão Tạ lần đầu tiên trong nhiều năm chen chân vào giữa phố thị, bị người ta bắt cởi bỏ mấy lớp rừng để bước vào một thế giới khác, chỉ để rồi lại quay về nơi ông thuộc về – trạm bảo vệ nằm chênh vênh giữa thung lũng.

Từ đó, những hộp sữa, quần áo trẻ con, sách vở bắt đầu len lỏi vào căn trạm cũ kỹ. Người trong ngành biết chuyện, ai nấy cũng góp một tay. Cậu bé Tạ Khung trở thành “con nuôi của rừng”, đứa trẻ sinh ra không ai muốn, nhưng được nuôi lớn bằng tình thương nguyên sơ và hoang dại.

Người ta khuyên ông đưa đứa bé về xuôi, học hành, sống cho “đàng hoàng”. Nhưng lão Tạ chỉ nhả khói thuốc, cười móm mém:

— “Hồi tôi nhỏ, thú hoang còn dữ hơn bây giờ. Tôi vẫn sống đến giờ đấy thôi.”

Ông không nói dối. Và đứa trẻ ấy – Tạ Khung – cũng thế.

Giữa rừng già, giữa tuyết trắng, giữa những con đường gập ghềnh và lời nói cộc cằn của một lão già chẳng biết dỗ trẻ con, cậu vẫn lớn lên – rắn rỏi, yên lặng và dường như thuộc về nơi đây từ kiếp trước.

Có lẽ, tình yêu không cần phải ồn ào, không cần lý lẽ. Có khi, nó chỉ đơn giản là không bỏ rơi, không buông tay, và nuôi cho lớn – theo cách duy nhất mình biết.

Với lão Tạ, nuôi một đứa bé... cũng như nuôi một con thú con:

Chỉ cần nó không chết.

Mộng Vân Thường



Dưới tán rừng xanh thẳm, giữa bốn mùa vắng bóng người qua lại, có một đứa trẻ lớn lên cùng tiếng gió hú và mùi cỏ dại, nơi thời gian như trôi chậm lại từng nhịp. Khi lũ trẻ cùng trang lứa còn đang nô đùa trong bùn đất, Tạ Khung đã học được cách trèo cây, leo núi, nghe tiếng gió mà đoán hướng, nhìn dấu chân mà biết thú rừng đã đi qua. Cậu bé chỉ mới năm tuổi, nhanh nhẹn như một con khỉ nhỏ, thoắt cái đã lẩn vào vòm lá xanh thẫm trên cao. Những điều tưởng như xa lạ với trẻ thơ lại là m.á.u thịt trong cậu.

Dù đã không còn được phép săn bắn, lão Tạ – người mà ai cũng gọi là gác rừng già – vẫn truyền lại hết thảy kỹ năng sinh tồn trong rừng cho cậu bé. Cả đời sống giữa thiên nhiên, lão hiểu rằng chỉ có học cách tồn tại, con người mới không bị thiên nhiên nhấn chìm. Tạ Khung tiếp thu tất cả, như một cái cây non hấp thu ánh sáng, lớn lên từng chút một trong lặng lẽ.

Giữa rừng sâu, chỉ có hai cha con. Gọi là cha con, nhưng thực ra, lão Tạ đã ở cái tuổi mà người ta thường làm ông. Lão yêu thương đứa trẻ ấy theo cách vụng về của một người đàn ông cả đời chỉ quen nói chuyện với cây rừng và cầm rìu. Lão chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết chơi cùng. Thế là Tạ Khung lặng dần đi, giống như mặt hồ bị sương phủ kín, không gợn sóng, không lời.

Ngày cậu bé phải rời rừng để đến trường, lão Tạ đứng lặng bên lối mòn quen thuộc, bóng dáng còng xuống, lưng dựa vào rừng cây thăm thẳm phía sau. Tạ Khung đi được một quãng, quay đầu lại, giọng non nớt của cậu mang theo gió núi:

“Bố ơi, về đi. Nghỉ lễ con sẽ về.”

Lão Tạ rưng rưng, nghẹn ngào đáp lại:

“Ừ! Không có tiền thì gọi điện cho bố! Đừng để ai bắt nạt đấy!”

Cậu bé nở nụ cười tinh nghịch:

“Yên tâm, chẳng ai bắt nạt nổi con đâu.”

Hổ và gấu con còn chẳng làm cậu sợ, thì sao lại phải sợ mấy đứa trẻ thành phố?

Ở ngôi trường nội trú, nơi tụ hội những đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt, Tạ Khung chưa từng than phiền hay khóc lén. Cậu ít nói, chẳng thích kết bạn, ngày nào cũng lặng lẽ đi học, lặng lẽ về phòng. Nhưng không ai phàn nàn, bởi cậu bé ấy chưa từng khiến ai phiền lòng. Cậu sống tự lập, tỉ mỉ và đặc biệt thông minh. Những bài kiểm tra đầy ắp điểm tối đa là niềm tự hào của thầy cô – và là cả một bầu trời hạnh phúc khi được mang về dán lên bức tường nhà trong rừng cho lão Tạ xem.

Mỗi lần được nghỉ, Tạ Khung lại đeo ba lô trở về, đi xe buýt, rồi đi bộ một chặng dài vào rừng. Dù mưa gió hay sương giăng, cậu chưa từng lạc lối. Có khi, lão Tạ cầm đèn pin ra đón, tay xách ba lô, miệng làu bàu:

“Lại về à? Bố bảo đừng về hàng tuần rồi cơ mà?”

Tạ Khung chỉ hỏi:

“Bố có muốn con về không?”

Lão Tạ im lặng giây lát, rồi khẽ xoa đầu cậu bé:

“Có người cha nào là không muốn con mình về đâu.”

Và thế là, tuần nào cậu cũng về.

Thời gian như những cơn gió xuân âm thầm thổi, Tạ Khung lớn lên, rắn rỏi và điềm tĩnh. Những tấm giấy khen từ trường học được cậu mang về, dán kín bức tường gỗ mốc cũ, trở thành kho báu của lão Tạ – ông cứ có dịp là khoe, mắt sáng lên như đứa trẻ được quà.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 578



Nhưng mùa hè năm lớp 12, rừng già không còn vang tiếng cười. Lão Tạ đổ bệnh. Cái thân thể từng được ông ca ngợi là rắn rỏi như đá núi, giờ cũng không chống chọi nổi trước cơn đau. Ông lặng lẽ rời trạm, xuống núi điều trị, không để lại lời nào cho đứa con trai đang bận ôn thi tốt nghiệp.

Đến khi Tạ Khung biết thì đã muộn. Cậu chạy đến bệnh viện, ngồi lặng ngoài phòng cấp cứu suốt đêm. Khi bình minh lên, bác sĩ bước ra, ánh mắt buồn:

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Rất tiếc…”

Cậu thiếu niên không nói gì. Cũng không khóc. Cậu chỉ đứng đó, bất động. Như một thân cây trong rừng đã chết, trơ trọi giữa đại ngàn, bị sâu mọt đục khoét từ bên trong, rỗng ruột và lạnh giá. Không còn tiếng gọi nào vọng lại từ rừng xanh, không còn bàn tay quen thuộc nhấc giúp ba lô, không còn ai xoa đầu cậu mỗi lần trở về.

Tạ Khung đứng đó thật lâu, như thể lắng nghe một điều gì đó từ gió, từ đất, từ những tiếng xào xạc chưa từng biến mất trong tim mình.

Và từ ngày ấy, giữa rừng sâu vắng lặng, người ta vẫn thấy một chàng trai trẻ mỗi năm lại trở về, ngồi lặng lẽ trước căn nhà gỗ cũ kỹ, đối diện bức tường đầy giấy khen và ký ức – những điều đã nuôi dưỡng một tâm hồn, từ im lặng mà trưởng thành, từ cô độc mà kiêu hãnh.

Rừng vẫn xanh. Nhưng người giữ rừng năm ấy, đã hóa thành mây trắng.

Chỉ còn vài ngày nữa là kỳ thi đại học. Trong khi những người bạn đồng trang lứa đang miệt mài ôn tập, căng thẳng giữa ngã ba đường tương lai, thì Tạ Khung lại lặng lẽ chuẩn bị tiễn biệt người thân duy nhất trên đời—lão Tạ.

Cánh rừng vốn tĩnh lặng quanh năm bỗng trở nên đông đúc lạ thường. Những người gác rừng, những gương mặt thân quen đã chứng kiến cậu thiếu niên khép kín ấy lớn lên, đều lần lượt đến giúp lo hậu sự. Lão Tạ được hỏa táng và chôn cất trên ngọn đồi nhỏ sau trạm bảo vệ, nơi ông từng sống và c.h.ế.t vì ngọn núi này. Trước mộ, một linh đường đơn sơ được dựng lên—chứa đựng cả nỗi tiếc thương lặng lẽ không ai nói ra.

Tạ Khung không khóc. Cậu chỉ ngồi yên như một chiếc bóng, giữa làn hương khói lững lờ. Người lớn nhìn cậu mà xót xa, chẳng ai biết nên mở lời thế nào, đành nhẹ nhàng dỗ dành:

“Đừng lo, con cứ thi tốt. Sau này có chuyện gì để chúng ta lo.”

Tạ Khung chỉ gật nhẹ, như gió thoảng qua mặt nước, không gợn một làn sóng.

Ngày thi đến gần, cậu quay lại trường, giáo viên lo lắng cho cậu học trò trầm lặng, sợ tâm trạng ảnh hưởng bài vở. Nhưng Tạ Khung vẫn như mọi khi, chỉ im lặng hơn một chút, ánh mắt càng trở nên khó đoán. Không một ai biết được, trong tim cậu đang giữ một quyết định không thể đảo ngược.

Kỳ thi đại học kết thúc, bạn bè thở phào nhẹ nhõm, chờ đợi một mùa hè nhẹ nhàng. Riêng Tạ Khung, không về nhà, không cùng bạn bè liên hoan chia tay. Cậu trở lại rừng, về trạm bảo vệ, nơi giờ đây chỉ còn cậu và những ký ức.

Người giữ rừng mới vừa chuyển đến còn đang dọn dẹp, thấy Tạ Khung xuất hiện thì bất ngờ:

“Tạ Khung? Sao cháu lại về đây?”

“Cháu sẽ giữ rừng,” cậu đáp, giọng điềm tĩnh như thể điều đó là lẽ đương nhiên.

“Cháu mới thi xong đại học mà. Không định đi học sao?”

“Không. Cháu sẽ ở đây.”

Tin đồn nhanh chóng lan ra, cả trạm kéo nhau đến khuyên nhủ. Họ nói mãi, từ chiều tà cho tới khi mặt trời mọc. Nhưng Tạ Khung vẫn chỉ nói một câu duy nhất:

“Cháu sẽ giữ rừng.”

Họ nghĩ cậu đang trốn tránh nỗi đau. Rằng khi có điểm thi rồi, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn, hiểu được mình không thể chỉ ở mãi nơi rừng hoang núi vắng này.

Khi điểm thi đại học công bố, giáo viên chủ nhiệm gọi báo tin mừng. Tạ Khung đạt điểm rất cao—cao đến mức có thể chọn bất kỳ trường đại học danh giá nào trong nước. Nhưng… cậu không điền nguyện vọng.

Từng người, từng người lên núi, khuyên nhủ hết lời. Không ai làm lay chuyển được cậu.

Cuối cùng, Tạ Khung chỉ nói:

“Đây là ngọn núi của bố cháu. Cháu sẽ thay bố giữ nó.”

Lãnh đạo trạm tức giận:

“Ngọn núi này không phải của bố cháu! Đây là đất của quốc gia!”

Tạ Khung quay đi, không nói thêm lời nào. Cậu im lặng, nhưng như tảng đá cố chấp không thể dời. Hết hạn điền nguyện vọng, cậu chính thức từ bỏ con đường đại học.

Mộng Vân Thường

Cậu trở thành người giữ rừng. Giống như lão Tạ.

Cậu không cần học lại cách sống giữa rừng. Từ nhỏ đã theo lão Tạ, cậu đã sớm hiểu cách ngửi mùi gió để biết lửa sắp đến, nhìn dấu chân để biết có người lạ vào rừng. Năm thứ hai, cậu cứu cả ngọn núi khỏi một vụ cháy lớn, được trao tặng huân chương.

Rồi thế giới thay đổi.

Một hệ thống giáng xuống, cuốn thế giới vào một vòng hỗn loạn mới. Người giữ rừng Tạ Khung biến mất. Người chơi Tạ Khung chính thức đăng nhập.

Sau cùng, thế giới đã trở về như cũ...

Anh quay trở lại với vai trò người giữ rừng—nhưng không còn đơn độc nữa.

Trạm bảo vệ được nâng cấp, có nhiều đồng nghiệp cùng chung chí hướng. Anh được bổ nhiệm làm nhóm trưởng. Giữa những ngày lửa cháy và nguy hiểm rình rập, họ vẫn tìm được thời gian cùng nhau nấu ăn, đánh bài, cười nói như những người bạn thân thiết đã sống cùng nhau cả đời.

Ban đầu Tạ Khung nghĩ sẽ không quen. Nhưng hóa ra không khó như anh tưởng. Chắc do từng sống với nhóm Lê Tri năm xưa nên anh cũng thích nghi dần với việc đông người.

Trạm bảo vệ còn đặc biệt bố trí một bác sĩ thường trú để theo dõi sức khỏe tinh thần đội viên. Dù anh thấy chẳng cần thiết, nhưng đôi khi vẫn ngồi trò chuyện cùng bác sĩ.

“Cậu không thấy mình có vấn đề sao?” bác sĩ hỏi, mắt lấp lánh sự tò mò.

“Tôi giữ rừng một mình nhiều năm rồi. Không vấn đề gì.”

“Không, tôi không nói về việc đó. Mà là... chuyện cậu yêu đơn phương.”

Tạ Khung ngẩn ra: “?”

Bác sĩ thở dài, như vừa gỡ bỏ gánh nặng thầm kín:

“Tôi là fan cp của cậu và Lê Tri.”

“??”

“Nhưng tôi biết rõ cậu không thể thắng người yêu chính thức của cô ấy được… Vậy nên đừng yêu đơn phương nữa. Yêu không có hồi đáp dễ sinh bệnh lắm.”

Tạ Khung nhìn người kia một lúc, chẳng buồn đáp. Nhưng bác sĩ lại tiếp tục:

“Cậu biết hiệu ứng cầu treo không? Người ta dễ nhầm lẫn cảm xúc k*ch th*ch do nguy hiểm với tình yêu nếu có ai đó cứu họ lúc đó. Lê Tri từng cứu cậu nhiều lần… Có thể, cậu chỉ lầm tưởng thôi.”

Bác sĩ cười như thể vừa phân tích một ca tâm lý học thú vị.

“Cậu nghĩ sao?”

Tạ Khung chậm rãi nói:

“Tôi nghĩ mai anh nên từ chức.”

“…”

“Tốt cho tôi thì giờ từ chức luôn đi.”

Cuối năm, trời trở lạnh, rừng bắt đầu rụng lá. Một đoàn khách bất ngờ ghé trạm bảo vệ, mang theo tiếng cười rộn ràng và cả hơi ấm tưởng như đã lãng quên từ lâu.

Từ xa, Tạ Khung đã nghe tiếng Trì Y:

“Wow! Không khí ở đây đúng là tuyệt vời! Tôi tuyên bố từ giờ nơi này là điểm nghỉ dưỡng mới của tôi!”

Âu Văn Đống cười hỏi: “Không đến khu vườn của chị nữa à?”

“Vẫn đến chứ! Nhưng xen kẽ thôi. Ở đây cũng đáng để quay lại mà!”

Họ kéo theo cả núi hành lý, cả tiếng cười đùa, làm không gian trạm bảo vệ như được sống lại lần nữa. Một đồng nghiệp của Tạ Khung bước ra, nhìn anh rồi hỏi nhỏ:

“Đội trưởng, bạn cậu à?”

Tạ Khung khẽ gật đầu: “Là bạn tôi.”

“Tiểu Tạ!”

“Đại ca Tạ!”

“Bọn tôi tới rồi!”

“Còn mang theo rất nhiều đồ ăn nữa! Trên núi có gì ngon không?”

“Đừng đòi ăn thú hoang nữa, cậu bị điên à!”

Trong đám đông náo nhiệt ấy, Tạ Khung bước lại gần Trì Y, nhận lấy chiếc vali từ tay cô:

“Lê Tri không đến à?”

Trì Y vẫy tay:

“Cô ấy đang đi tuần trăng mật rồi. Nói sẽ đến vào lần sau.”

Tạ Khung chỉ im lặng, không hỏi thêm gì nữa.

Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua rừng cây. Ở nơi này, anh từng cùng lão Tạ giữ rừng. Cũng tại nơi này, anh một mình chờ người chẳng thuộc về mình. Nhưng lần này, ít ra… anh không còn cô độc.

Sự xuất hiện của nhóm bạn khiến trạm bảo vệ rừng vốn trầm lặng bỗng trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết. Những tiếng cười nói vang vọng giữa núi rừng, hòa vào tiếng gió xào xạc trên tán cây. Họ cùng Tạ Khung đi tuần tra rừng, học cách nhận biết nguy cơ cháy, tìm hiểu từng loài cây, từng dấu vết của thú rừng. Mỗi lời anh nói, họ đều chăm chú lắng nghe — như thể rừng đang thì thầm qua giọng anh.

Trong một khoảnh khắc yên ả, khi hoàng hôn buông nhẹ lên những ngọn cây, Tạ Khung chợt quay đầu nhìn về phía đồi nhỏ phía sau trạm. Trên nền trời mờ sương, anh như thấy lão Tạ đang đứng đó — lưng còng, tay chống gậy, khuôn mặt quen thuộc nở nụ cười hiền hậu.

Có lẽ, thấy anh không còn cô đơn, lão Tạ sẽ yên lòng lắm.

Ánh mắt Tạ Khung dịu lại. Nhìn những tán rừng xanh thẳm đang vẫy gọi trong gió, đôi môi lạnh lùng thường ngày của anh khẽ cong lên. Một nụ cười hiếm hoi — nhẹ như làn sương sớm, mà ấm như ngọn lửa giữa rừng sâu.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 579



Tại vùng quê thanh bình, nơi cánh đồng hoa hướng dương trải dài bất tận dưới ánh nắng vàng như mật, Lê Tri và Lý Kiến Hề sống trong một ngôi nhà nhỏ lặng lẽ nép mình bên cánh đồng hoa. Chính nơi này, một khoảng đất tưởng chừng như bị thời gian quên lãng, đã hóa thành thiên đường nhỏ cho ngày họ nên đôi.

Trên nền cỏ xanh mượt, từng dải ruy băng tím mềm mại uốn lượn trong gió, những chùm bóng bay hồng phấp phới như mơ giữa không gian.

Trì Y là người vẽ nên bức tranh ấy. Cô thiết kế từng chi tiết, chọn từng đóa hoa, dựng nên một lễ cưới như bước ra từ truyện cổ tích. Mỗi người bạn đều mang đến một phần của riêng mình: tiếng cười, âm nhạc, hương vị, sự náo nhiệt, và tình cảm không lời. Đó không chỉ là một đám cưới — mà là một kỷ niệm thiêng liêng, được thắp sáng bằng niềm vui của những trái tim từng cùng nhau vượt qua bao hiểm nguy.

Hôm ấy, bầu trời như cũng hiểu lòng người. Ánh nắng nhẹ dịu, những làn gió thổi ngang qua đồng lúa và hoa hướng dương, mang theo hương thơm ngọt ngào, dịu dàng vỗ về trái tim của tất cả những ai có mặt. Đám cưới chỉ có vài chục người, nhưng lại là cả một thế giới yêu thương tụ hội về.

Lê Tri trong chiếc váy trắng như mây, bước qua con đường đầy hoa. Ánh mắt cô dừng lại trên Lý Kiến Hề — người từng xuất hiện như một giấc mơ trong cơn ác mộng của những phó bản tử thần, như một ngọn đèn nhỏ rọi sáng hành lang u tối.

Giờ đây, ngọn đèn ấy đã hóa mặt trời.

Liên Thanh Lâm, với giọng nói tràn đầy cảm xúc, xướng lên khoảnh khắc quan trọng: "Xin mời phù dâu trao nhẫn cho cô dâu và chú rể!"

Lê Sương, cô em gái bé bỏng với đôi mắt hoe đỏ, cố kìm những giọt nước mắt. "Anh rể," cô nấc lên, "Em giao chị gái em cho anh, hãy yêu chị ấy thật nhiều nhé…"

"Anh hứa."

Giọng Lý Kiến Hề êm như tiếng mưa rơi lên mái hiên, dịu dàng mà vững vàng: "Cả cuộc đời này, anh sẽ là chốn bình yên của cô ấy."

Chiếc nhẫn đeo vào tay như một phép màu đánh dấu vĩnh cửu, và giữa rừng hoa rực rỡ, họ hôn nhau trong lời chúc phúc của bạn bè thân thiết.

Bữa tiệc kéo dài không ngơi nghỉ, tiếng cười vang vọng suốt đêm. Trăng lên cao, hoa mận bên thềm bị hái sạch, mọi thứ như tan chảy vào một khúc ca dịu dàng mà thời gian không thể xóa nhòa.

...

Bên khung cửa sổ mở, gió mát lành mang theo mùi đất sau mưa. Những giọt mưa mùa hạ rơi rào rào, làm ướt mái nhà nhỏ, làm cong những cành lê non mới trồng. Trong tiếng mưa ấy, Lê Tri và Lý Kiến Hề nép vào nhau — không lời nào cần thốt ra, chỉ cần hơi ấm này là đủ cho cả một đời.

Những hạt mưa lách tách rơi xuống mặt hồ cá trong sân, tạo thành những vòng tròn gợn nước dịu dàng lay động cả lớp rong rêu xanh mướt. Lũ cá nhỏ bị đánh thức, bơi tung tăng giữa những đợt sóng lăn tăn như đang nhảy múa theo nhịp điệu của cơn mưa. Rồi mưa nhẹ dần, dịu như một bản nhạc ru ngủ, và bầy cá lại thong dong, tự do bơi lội trong làn nước êm đềm.

Dưới mái hiên, ánh đèn mờ ấm hắt bóng lên mặt nước nhấp nhô. Đêm buông xuống, mưa ngừng, trăng vén mây hiện ra, soi sáng mặt hồ lặng như gương. Những vũng nước đọng bên thềm lung linh ánh bạc, như thể ánh trăng đã lén đặt môi hôn lên từng kẽ đá rêu xanh.

Trong căn phòng ấm áp, Lê Tri nằm sấp trên giường, hai tay gối đầu, mái tóc rối nhẹ buông sau gáy, để lộ làn da lưng trắng mịn như lụa. Cô lặng lẽ nhìn Lý Kiến Hề bước đến bên cửa sổ, mở tung cánh gỗ. Gió đêm sau cơn mưa ùa vào, mát lành, mang theo hương hoa nhè nhẹ, khiến lòng người dịu lại.

Cả hai vẫn chưa buồn ngủ, đầu kề đầu trên gối, họ thì thầm nói về chuyến trăng mật sắp tới.

Một năm đã trôi qua kể từ khi Lý Kiến Hề bước chân vào thế giới này. Giờ đây, những giới hạn khắt khe ngày nào cũng dần được gỡ bỏ, chỉ còn một điều anh chưa thể làm: rời khỏi đất nước. Nhưng thế cũng đủ, bởi trong anh, đất nước này còn quá nhiều điều xa lạ — và đáng để khám phá.

Nghe anh kể về những thành phố mà anh mong được đặt chân tới, Lê Tri liền bật dậy khỏi giường, lật tung tủ sách, lấy ra tấm bản đồ và cùng anh vạch nên hành trình.

“Cái này mà gọi là tuần trăng mật á?” — Trì Y thốt lên khi xem qua lịch trình. “Phải gọi là du lịch vòng quanh cả nước mới đúng!”

Lê Tri cười khẽ, đôi mắt ánh lên dịu dàng: “Vì Kiến Hề muốn nhìn thấy mọi thành phố. Anh ấy chưa từng đi đâu cả…”

Chuyến đi bắt đầu chỉ ba ngày sau. Lê Tri và Lý Kiến Hề rời nhà, tay trong tay bước lên máy bay, để lại phía sau ngôi nhà nhỏ và bao tháng ngày tĩnh lặng.

Bốn năm đã trôi qua kể từ biến cố lớn. Dù thế giới ngoài kia vẫn còn đôi phần bất ổn, trong nước, nhịp sống yên bình đã quay trở lại. Và họ — cặp đôi từng khiến cả mạng xã hội dậy sóng — giờ có thể mỉm cười, lặng lẽ sống trong hạnh phúc riêng.

Nhưng số phận chẳng thể giấu mãi những điều rực rỡ. Vừa tháo khẩu trang, Lê Tri đã bị nhận ra bởi một cô gái ngồi gần. Đôi mắt long lanh ngấn lệ, cô gái ấy run giọng: “Hai người… vẫn bên nhau thật sao? Em từng nghĩ sẽ không bao giờ được thấy cảnh này nữa…”

Lê Tri nhẹ nhàng gật đầu, còn cô gái vội vàng nói thêm: “Em sẽ không đăng gì lên mạng đâu! Chỉ cần biết hai người hạnh phúc là đủ rồi!”

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô gái còn hỏi: “Chị Tri… chị sẽ quay lại đóng phim chứ?”

“Có lẽ là có.” Lê Tri đáp, giọng thả trôi như gió, nhưng mắt lại ánh lên ngọn lửa của niềm đam mê chưa bao giờ tắt.

Từ lâu, cô đã có thể quay lại ánh đèn sân khấu, nhưng vì Kiến Hề, cô đã chờ thêm một năm nữa. Giờ đây, khi anh đã vững vàng giữa thế giới mới này, cô cũng sẵn sàng viết tiếp chương mới cho cuộc đời mình.

Họ đi qua những thành phố lớn nhỏ, qua miền núi mây mù, vùng biển sóng vỗ, băng qua những con đường đất đỏ mùa khô và đồng lúa xanh ngát mùa mưa. Ở đâu cũng có người nhận ra họ — fan CP của “Tri Hề” chưa từng phai nhạt niềm tin. Nhưng nhờ những quy định bảo mật nghiêm ngặt, thông tin về Lý Kiến Hề luôn được giữ kín, giúp họ yên tâm tận hưởng hành trình.

Khi quay trở về, Đàm Mạn Ngữ đến thăm, mang theo món quà cưới đặc biệt: một loạt căn hộ mới để họ tùy chọn. Đó là đặc quyền của Lê Tri, và cũng là phần thưởng cho sự cống hiến của cô.

Họ chọn một căn nhà xinh xắn nằm giữa khu dân cư yên bình, bắt đầu những ngày bận rộn trang trí tổ ấm. Mỗi viên gạch, mỗi món đồ đều được đặt vào bằng tình yêu và sự thấu hiểu. Căn nhà dần có hình hài, mang dấu ấn của hai con người đến từ hai thế giới khác nhau.

Trong vườn nhỏ phía sau, Lê Tri trồng hoa hướng dương. Mỗi sáng, khi mở cửa sổ, là có thể thấy những cánh hoa vàng rực đang nghiêng đầu đón nắng, như nở nụ cười chào đón họ bước vào một ngày mới.

Và rồi, như một cái chớp mắt ngọt ngào, mùa hè nữa lại về. Sau bao năm vắng bóng, Lê Tri trở lại phim trường, mang theo ánh sáng từ ký ức và trái tim chưa từng thôi cháy bỏng. Còn Lý Kiến Hề, chính thức trở thành một thành viên trong viện nghiên cứu quốc gia — nơi anh có thể viết nên chương mới cho tri thức, cho khát vọng thầm lặng mình mang theo từ một thế giới xa xôi.

Giữa đời sống đời thường, lặng lẽ nhưng dịu dàng, họ sống một cuộc đời mà mọi lời yêu đều không cần thốt ra, vì đã khắc sâu vào từng ánh mắt, từng hơi thở, từng khoảnh khắc họ còn ở bên nhau.

Làng giải trí sau những biến động lớn đã không còn là nơi ồn ào, hỗn loạn như xưa. Những luật lệ mới được thiết lập, mọi thứ trở nên trật tự hơn, chuyên nghiệp hơn — nhưng đồng thời cũng lạnh lùng và xa cách hơn. Giữa bối cảnh ấy, tin tức Lê Tri trở lại như một làn gió ấm ùa vào giữa mùa đông, khiến cả giới nghệ thuật chấn động.

Hàng loạt kịch bản được gửi tới cô, dày như tuyết phủ kín mặt bàn. Những đạo diễn kỳ cựu, những biên kịch từng lặng lẽ rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, giờ lại một lần nữa thức trắng đêm chỉ để viết riêng cho cô một vai diễn xứng đáng.

Thậm chí, công ty giải trí lớn nhất trong nước còn đích thân liên hệ, ngỏ lời mời cô gia nhập với lời hứa: "Chỉ cần cô gật đầu, vị trí ngôi sao số một sẽ thuộc về cô."

Thế nhưng Lê Tri lại chọn bước đi một con đường khác. Cô không lập studio, không ký hợp đồng độc quyền, cũng chẳng mặn mà với những b.o.m tấn doanh thu trăm triệu. Cô chỉ muốn đơn giản — đóng phim, diễn xuất, sống trọn với đam mê từng làm trái tim cô rực cháy.

Cô lựa chọn những vai diễn nhỏ, những nhân vật bình thường lặng lẽ trong kịch bản. Dù chỉ có vài câu thoại, dù chẳng xuất hiện trên poster chính, nhưng chỉ cần cô bước vào phim trường, cả không gian như sáng bừng lên.

Dàn diễn viên chính, cả đạo diễn, cả tổ quay đều vây quanh cô. Ai cũng hy vọng cô ở lại thêm một ngày, thêm một cảnh quay, thêm một khoảnh khắc được thấy ánh mắt cô nhập vai.

Lê Tri chỉ cười khẽ, nửa đùa nửa thật: “Bây giờ chẳng còn Quỷ Quái nào nữa, tôi ở lại làm gì?”

Nhưng ai nấy đều quả quyết: “Có chị ở đây, chúng tôi mới an tâm.”

Cô chưa từng nhận mình là anh hùng. Cô chưa từng tìm kiếm hào quang. Nhưng trong lòng mọi người, Lê Tri vẫn là một biểu tượng — như ánh sáng dịu dàng giữa màn đêm, như niềm tin nhỏ bé nhưng kiên cường trong những ngày tưởng chừng không thể vượt qua.

Dù Quỷ Quái có trở lại.

Dù ngày tận thế có tái diễn.

Chỉ cần Lê Tri còn đó, thế giới vẫn chưa thực sự gục ngã.

Bởi vì trong những tháng ngày đen tối nhất, khi nhân loại gần như tuyệt vọng, chính cô là người mang đến ánh sáng đầu tiên. Không bằng vũ lực, không bằng quyền lực — mà bằng lòng nhân hậu, lòng tin vào điều tốt đẹp và tinh thần bất khuất không thể khuất phục.

Thế giới này không mục nát như lời Quỷ Quái đã nói.

Nó vẫn luôn thay đổi.

Vẫn luôn cố gắng trở nên tốt hơn.

Và vì thế, nó xứng đáng được bảo vệ.

Lê Tri đã từng đứng giữa ranh giới sinh tử mà không hề chùn bước. Và giờ đây, khi nhân loại đã chiến thắng, khi tiếng s.ú.n.g đã ngừng, khi m.á.u và tro bụi đã rơi vào ký ức — cô trở về với đời sống bình thường, tiếp tục làm điều mình yêu.

Không còn là nữ chiến binh ngày nào, không còn là người đứng giữa tuyến đầu. Nhưng trong mắt mọi người, cô vẫn là niềm tin.

Ngọn lửa không bao giờ tắt.

Mộng Vân Thường

Một vì sao không bao giờ lụi.

Toàn văn hoàn.

...

Ngoài lề:

Tháng 6 này có gì hot? Trời thì nóng, nhưng truyện mới thì... cháy luôn!

Trước hết, cho mình được gửi một cái cúi đầu 90 độ cảm ơn tất cả các bạn đã kiên nhẫn, yêu thương và “gánh cảm xúc” cùng Lê Tri và Lý Kiến Hề suốt bao chương truyện vừa qua.

Từ những ngày “quỷ quái loạn lạc”, đến khi cả hai dắt tay nhau đi trăng mật vòng quanh đất nước, rồi lại dắt nhau đi… trồng hoa hướng dương 🌻 — mọi cảm xúc của các bạn là vitamin giúp mình cày chữ đến tận dòng cuối.

Vậy là một kỷ nguyên khép lại... để nhường sân khấu cho một "thánh nữ mới": Bạch Thu Diệp! (nổi nhạc: tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten)

Bạn đã từng chơi game bị kẹt map chưa?

Nhân vật chính của chúng ta bị kẹt... 13 năm trong phó bản!

Người ta cày phó bản lên lv vù vù, còn Thu Diệp bị ném vào phó bản linh dị như đi tù chung thân. Không có hướng dẫn, không có đồng đội, không có đường thoát — chỉ có boss, boss và… boss (có cả loại biết bay, b.ắ.n laser và nhảy hiphop... đùa đấy).

Tháng 6 này, nếu bạn:

Cần vitamin cười

Thích kiểu “chị đại vô tình phá đảo”

Ưa những màn “lật mặt boss” trong chớp mắt

Và đặc biệt, mê nữ chính “tự tưởng mình yếu” nhưng lại vô tình khiến cả server quỳ gối...

Xin mời hãy đến với bộ Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Trời tháng 6 có thể nóng...

Nhưng nữ chính Bạch Thu Diệp còn “nóng tay” hơn!

Hẹn gặp nhau ở những chương đầu tiên của truyện mới nhé!

Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành — không có các bạn, sẽ không có mình ngày hôm nay (và cũng không có deadline đuổi sát gáy mỗi đêm đâu…).

— Mộng xinh đẹp (kẻ vừa khóc lóc vì viết xong, vừa run rẩy vì bắt đầu viết tiếp)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back