Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 30: Chương 30



Khi còn ở trong phòng thí nghiệm, mỗi lần phân tài liệu, tiến sĩ đều thích mua đường cho nên thứ nhiều nhất trong không gian của cô chính là đường.Nói đến không gian, đầu óc cô chợt lóe lên, trong tay xuất hiện một viên sô-cô-la.Nhìn thấy thanh sô-cô-la đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, cô sợ hết hồn.Giang Bác nhanh chóng kéo tay cô, để che sô-cô-la lại.

Nhìn sang bên cạnh, vợ chồng Mã Lan đang thảo luận mua sắm, những người khác đang cùng nhân viên bán hàng lấy đồ, ngược lại không ai chú ý đến hai đứa nhỏ vóc người nhỏ bé đang làm gì.Tống Sở vội vàng đem kẹo trong tay ném trở về không gian, may mắn thay, lần này không thất bại.Khi Tô Chí Phong và Mã Lan đã mua xong đồ bước tới, Tống Sở vẫn còn hơi lo lắng, có tật giật mình đem kẹo trong tay nhét vào trong miệng Mã Lan và Tô Chí Phong, để bọn họ cũng ăn.Giang Bác: ".

.

.” Lương tâm cắn rứt liền lấy lòng người khác.Buổi trưa trong phòng ăn, trong khi Mã Lan đang nấu ăn, Tô Chí Phong đã đến trường mượn một chiếc giường.Cũng không thể để hai đứa nhỏ suốt ngày chen chúc với bọn họ được, ông phải đóng một cái giường.

Trường trung học bên kia có ký túc xá, trường học cũng có mấy tấm ván giường không dùng đến, vừa vặn mượn hai tấm trở về.Trong khi Mã Lan bận rộn trong bếp, Tô Chí Phong lại ra ngoài, Tống Sở lập tức lén lút kéo Giang Bác trốn sau cánh cửa để kiểm tra không gian của mình.Với lần thử này, còn có thể kiểm tra tình hình trong không gian, Tống Sở vui vẻ đến mức gần như cười ra thành tiếng.Không gian của cô không lớn, chỉ rộng bằng một nửa căn phòng mà thôi.

Có rất nhiều thứ trong đó, tỷ như Tống Sở thích ăn đồ ngọt và một ít bột gạo.

Ngoài ra, còn có một số sản phẩm điện tử mà Tống Sở đã chơi trong thời mạt thế, hơn nữa còn có quần áo mà hai người thường mặc, một số thứ đẹp đẽ mà Tống Sở thường sưu tầm, chẳng hạn như vàng và đá quý có giá trị nhất trong thời mạt thế.Tất cả những thứ này đều được Tống Sở trao đổi bằng kẹo với những người trong phòng thí nghiệm, khi họ đi làm nhiệm vụ, họ luôn nhặt những thứ này.

Lúc đấy Tống Sở tình cờ mê đọc tiểu thuyết, nhìn thấy những thứ được mô tả trong đó, liền tưởng tượng rằng mình sẽ mua được rất nhiều đồ ăn thức uống ngon với số vàng và bạc này.Tống Sở đương nhiên không biết những thứ đấy ở chỗ này đáng giá bao nhiêu, cô chỉ là vui vẻ vì đồ ăn bên trong vẫn có thể ăn được.Tuy rằng chỉ ở nơi này mấy ngày, nhưng Tống Sở cũng cảm giác được nơi này hình như thiếu lương thực.Cho nên ở trong mắt Tống Sở, những đồ ăn này là át chủ bài của cô và tiến sĩ, không cần lo lắng sẽ bị chết đói.Khi Tô Chí Phong quay lại cùng hai đồng nghiệp để dọn giường, ông nhìn thấy con gái mình đang vui vẻ đung đưa bên cạnh như một chú thỏ nhỏ.

Nghĩ đến đứa bé này hạnh phúc vì có tổ ấm của riêng mình, trong lòng ông dâng lên một cảm giác thành tựu.Ông nhẹ nhàng cười xoa xoa đầu cô: "Từ giờ trở đi, Sở Sở và Tiểu Bác đã có giường riêng.”Vào buổi chiều, chiếc giường của hai đứa nhỏ cuối cùng cũng làm xong, đặt ở phía bên kia của ngôi nhà dựa vào bức tường.

Tô Chí Phong và Mã Lan còn cố tình chặn tủ quần áo ở giữa nhà, có thể coi là ngăn cách.Hai đứa nhỏ còn nhỏ, tạm thời không định cho chúng ngủ riêng nên ngủ chung một giường.

Thay vào đó, chuẩn bị hai chiếc gối nhỏ..
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 31: Chương 31



Với sự sắp xếp như vậy, sự tồn tại của hai đứa nhỏ ở nhà ngày càng lộ rõ.

Lúc nào cũng như nhắc nhở hai vợ chồng bọn họ, bây giờ ngôi nhà này đã có trẻ con.

Thu dọn xong cũng đã muộn, nghĩ đến sự an bài của bà nội Tô, hai người vội vàng thay cho đứa nhỏ bộ quần áo mới mua rồi cùng nhau đến nhà ông nội Tô bên kia!.

Ký túc xá nhân viên cách nhà hiệu trưởng Tô không xa, Tô Chí Phong thể hiện hết kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, con trai ngồi ghế phụ trước, vợ ông ngồi phía sau cùng với con gái ở trong lòng, ông dùng xe đạp chở cả nhà nên chẳng mấy chốc đã đến nhà hiệu trưởng Tô.

Cửa nhà hiệu trưởng Tô mở rộng, trước khi vào đã thấy trong viện chật ních người.

Bà nội Tô và hiệu trưởng Tô ngồi ở vị trí hàng đầu, bên cạnh là con trai và con dâu, còn có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một bé trai vui mừng reo lên: “Đến rồi, chú ba đến rồi.

Bà nội, bà nội có cần chuẩn bị chổi lông gà không?”“…” Đứa nhỏ vừa nói là Tô Bảo Cương, cháu đích tôn của ông Tô, bởi vì là cháu đích tôn, được chiều từ nhỏ nên tính tình nghịch ngợm nhất thường xuyên bị cha đánh đòn.

“Mấy đứa, đừng nghịch nữa.

” Tô Chí Cường nghiêm mặt trừng mắt nhìn.

Tống Sở cùng Mã Lan nắm tay đi vào sân, vừa vào đã nhìn thấy trong viện chật ních người, cô phấn khích nói: “Mẹ, đây đều là người nhà họ Tô sao? Nhà chúng ta thật nhiều người.

”Mã Lan ậm ừ, thực chất trong lòng có chút bồn chồn.

Tất cả người nhà họ Tô, cô đều không sợ, chỉ duy nhất sợ cha chồng của mình, người từng là hiệu trưởng, cũng cảm thấy giống như trưởng khoa.

Tống Sở vừa nghe thấy, trong lòng mừng rỡ.

Trước đây cô là một đứa nhỏ mồ côi, không có người thân nào khác ngoài Giang Bác.

Trong tiểu thuyết nói rằng, một gia đình sẽ không bị chia cắt trừ khi xương và gân bị đứt.

Cô hớn hở chạy vào trong, vừa nhìn thấy bà nội Tô thì chạy lại ôm chầm lấy bà: “Bà ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, cháu nhớ bà quá!” Lời nói này là xuất phát từ tận đáy lòng, dù sao thì những viên kẹo hồ lô ăn ban ngày kia cũng thật ngon, trong miệng cô vẫn còn vị ngọt đây này…Những người khác trong nhà họ Tô: “…” Như này là sao?Những đứa cháu còn lại của nhà họ Tô rất khó chịu, đây là ai vậy, vừa tới liền chạy đến ôm bà nội, đúng là không biết xấu hổ?!Bà nội Tô không thể nhịn được nữa.

Bà nhìn sang phía hiệu trưởng Tô: “Ông Tô, đây là Sở Sở, được vợ chồng thằng út nhận nuôi.

”Tống Sở cũng nhìn thấy hiệu trưởng Tô, cảm thấy rất giống cha mình: “Bà nội, đây là ông nội đúng không?”“…Đúng vậy.

”Tống Sở lập tức cất giọng chào hiệu trưởng Tô: “Cháu chào ông nội”, rồi quay sang nói với bà nội Tô: “Bà nội, ông nội trông thật hiền từ.

”Những người khác trong nhà họ Tô: “…” Hiền từ chỗ nào thế?Vốn dĩ khuôn mặt hiệu trưởng Tô đang nghiêm túc, lúc này không nhịn được cong khoé miệng cười.

Ông không giữ được vẻ nghiêm nghị trước đứa nhóc này nữa, chỉ đành nhìn cặp vợ chồng con trai thứ ba: “Để bọn trẻ cùng chơi bên ngoài, người lớn vào thư phòng đi, cha có chuyện muốn nói với các con.

”Chắc là muốn nói về chuyện chính sự.

Mã Lan lo lắng nhìn Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong nhẹ nhàng cười, xoa đầu con: “Cha mẹ đi nói chuyện với ông nội, các con ra kia chơi nhé.

”Tống Sở trả lời: “Cha yên tâm, bọn con sẽ ngoan ngoãn chờ cha mẹ.

”Thật là đứa nhỏ hiểu chuyện.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 32: Chương 32



Trong lòng Tô Chí Phong thêm phần yên tâm, nhanh chóng cùng vợ đi vào thư phòng.Sau khi người lớn đi vào, đám nhỏ nhanh chóng xúm lại với nhau.Bác cả Tô Chí Cường với vợ Từ Mỹ Lệ sinh được hai người con, đứa lớn Tô Bảo Cương mười tuổi, đứa nhỏ Tô Bảo Minh được năm tuổi.

Bác hai Tô Chí Quốc cùng vợ Phùng San có một đứa con trai và một đứa con gái, con trai là Tô Bảo Lượng chín tuổi, con gái là Tô Bảo Phương bảy tuổi.Bọn trẻ không có tên cúng cơm nên chỉ gọi là Tiểu Cương, Tiểu Minh, Tiểu Lượng và Tiểu Phương.Mấy đứa nhỏ này đã biết đến Giang Bác và Tống Sở từ trước, đặc biệt là Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh đều bị Từ Mỹ Lệ tẩy não, nói rằng hai đứa nhỏ đều là con nuôi, nói mấy đứa nhóc không phải là người một nhà, sau này muốn cướp ông bà nội nên hai đứa nhỏ đều ghét Giang Bác với Tống Sở.Đến nỗi kéo theo Tô Bảo Lượng cùng Tô Bảo Phương, hai đứa cũng không thích Tống Sở và Giang Bác.

Nhà con thứ hai Tô gia thực tế không tẩy não hai đứa nhỏ, nhưng Tô Bảo Lượng cảm thấy bản thân phải đồng lòng với anh chị em trong gia đình nên cũng không thích bọn họ.Về phía Tô Bảo Phương lại càng dễ hiểu, trước kia trong nhà chỉ có cô bé là cháu gái, hiện tại lại có thêm Tống Sở, cô bé cảm giác vị trí của mình có nguy cơ lung lay.

Cô bé cảm thấy trong lòng không yên tâm, cách mà trẻ em thể hiện cảm giác khủng hoảng chính là ghét nhau.Chẳng mấy chốc mấy đứa nhóc đã vây quanh Giang Bác và Tống Sở.Mấy đứa đều cao lớn, lại còn đông như vậy, vừa bị bao vây Tống Sở lập tức cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.Cô vội vàng trốn sau lưng Giang Bác, thò đầu ra suy nghĩ một chút chắc Giang Bác cũng không khoẻ hơn mình nên lại đứng lên che trước mặt Giang Bác, nghiêm túc nói: “Các anh chị muốn làm gì?”Tô Bảo Cương khoanh tay nói: “Chúng mày là con hoang, bọn tao không chào đón chúng mày, chúng mày đi đi.”Tống Sở không vui vì bị mắng là đứa con hoang, cô và Giang Bác không phải là con hoang! Bọn họ không phải là con hoang!“Bọn em không phải là con hoang, bọn em là con của cha mẹ!”Tô Bảo Cường hừ một tiếng: “Nói điêu! Mẹ tao bảo chúng mày đều là được nhặt về.”Tống Sở ngẩng đầu nói: “Vậy anh không phải là được nhặt về sao?”“Bọn tao đều là được cha mẹ sinh ra!” Tô Bảo Cương lớn tiếng nói, những đứa nhỏ khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, bọn tao cũng được cha mẹ sinh ra.”Tống Sở ghen tị nhìn bọn họ, cô đúng là không có cơ hội ở bên cha mẹ.

Nếu không phải vì đọc tiểu thuyết, cô sẽ không biết được rằng đứa nhỏ sẽ được sống với cha mẹ mình.

Trước đây cô rất ghen tị với những đứa nhỏ trong sách được cha mẹ chiều chuộng mà lớn lên.

Những đứa nhỏ đó bây giờ lại đứng trước mặt cô, trong ánh mắt cô lộ ra vẻ ghen tị: “Anh đúng là hạnh phúc, thật đáng ghen tị! Cha mẹ anh chắc yêu anh lắm.”Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Tống Sở, bọn trẻ lập tức thấy hài lòng.Tô Bảo Phương nói: “Mẹ của tao bảo tao là bảo bối của bà ấy.”Tô Bảo Lượng nói: “Bọn tao đều là những điều tự hào của cha mẹ, bọn tao muốn gì đều được mua cho.”Tô Bảo Minh nói: “Mẹ tao còn nói sẽ mua cặp sách mới cho tao.”Tô Bảo Cương nói: “Mẹ tao nói về sau còn phải chuẩn bị tiền cho tao cưới vợ.”“…”Tống Sở hâm mộ nói: “Các anh thật hạnh phúc, em cùng anh Tiểu Bác trước kia đều không có gia đình.".
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 33: Chương 33



Tống Sở ngậm ngùi nói tiếp: "Bọn em cũng chưa gặp cha mẹ lần nào cả, lúc bọn em còn rất nhỏ đã phải tự nuôi sống bản thân.

Lúc đó anh Tiểu Bác rất bản lĩnh, nhưng chúng em vẫn thường xuyên bị đói.

” Sau đó, cô xúc động nói: “Anh nên trân trọng cuộc sống hiện tại đi.

”Những đứa nhỏ vừa mới khoe xong niềm hạnh phúc của mình thì lại nghe Tống Sở kể về cuộc sống tuổi thơ bất hạnh của cô, bấc giác chúng cảm thấy đồng cảm trong lòng.

Tô Bảo Cương ho khan một tiếng: “Thực ra không phải lúc nào cũng tốt, cha mẹ thường xuyên mắng bọn anh.

”Tống Sở nói: “Em với anh Tiểu Bác cũng thường xuyên bị mắng.

” Khi còn nhỏ những người trong cô nhi viện cũng rất hay bắt nạt bọn họ.

Những đứa nhỏ lại cảm thấy Tống Sở và Giang Bác bị bắt nạt khi chúng còn lang thang bên ngoài.

Thật đáng thương biết bao.

Tô Bảo Phương nói: “Hiện tại các em cũng có cha mẹ, thím Ba và chú Ba về sau sẽ rất thương hai đứa.

”Tống Sở đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ đối xử với bọn em rất tốt, về sau bọn em nhất định báo hiếu cha mẹ.

Đúng rồi, anh chị cũng đều là con cháu nhà họ Tô, chúng ta là người nhà đúng chứ?”Tô Bảo Phương nói: “Chúng ta đều là cháu của nhà họ Tô, chị là người được yêu thương nhất.

”Tô Bảo Cương rất có khí thế nói: “Anh là anh cả của chúng nó, về sau cũng là anh cả của các em, về sau các em gọi anh là anh cả là được.

”Sau đó thuận tay kéo Tô Bảo Lượng tới “Đây là anh hai, mấy đứa gọi là anh hai.

” Giới thiệu xong liền đẩy sang một bên, sau đó muốn tóm lấy Tô Bảo Phương, còn chưa kịp chạm vào đã dừng lại, quay sang hỏi Giang Bác: “Đúng rồi, hai đứa mấy tuổi?”Giang Bác phớt lờ cậu nhóc, không thèm đáp lại.

Tống Sở cảm thấy hành vi của Giang Bác không tôn trọng mấy đứa nhỏ, nên vội vàng nói: “Anh ấy tám tuổi, còn em thì sáu tuổi.

”Tô Bảo Cương nói: “Ồ, thế thì nó là anh ba, về sau mấy đứa gọi là anh ba.

”Sau đó chỉ về phía Tô Bảo Phương kiêu ngạo: “Đây là chị tư, mấy đứa gọi là chị Tư là được.

” Lại chỉ Tống Sở nói: “Em là chị Năm còn Tiểu Minh là em út.

”Tô Bảo Minh lập tức cãi lại, nhóc con không hài lòng tí nào: “Tại sao em là anh tư lại thành em út, em không đồng ý!”Tô Bảo Cương lườm cậu một cái: “Kể cả là anh tư hay em út thì em vẫn là nhỏ nhất.

”Tô Bảo Minh nghe vậy liền oà khóc.

Tống Sở cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng thương, cho rằng cậu mít ướt nên vội dỗ dành: “Đừng khóc nữa, chị cho em ăn kẹo nhé.

”Tô Bảo Minh sụt sịt nước mũi: “Kẹo ở đâu ra?”Tống Sở: “Đợi chị có tiền sẽ mua kẹo cho em.

”Tô Bảo Minh: “…” Vậy cũng được nữa hả?Trong phòng, người lớn đang bàn chuyện nuôi dạy con cái.

Bởi vì đòn tấn công bọc đường của Tống Sở, người suy nghĩ nhất lúc này là bà nội Tô không hề lên tiếng, không nói đồng ý nhưng cũng không thể nói được câu phản đối.

Người có tiếng nói nhất là ông nội Tô cũng giữ im lặng.

Chính hai anh trai của Tô Chí Phong đã đưa ra ý kiến của mình.

Tô Chí Cường là con trai cả, từ nhỏ đã được giáo dục theo hơi hướng truyền thống.

Cảm thấy nuôi con là chuyện lớn, vợ chồng chú út quá tùy hứng, nhận nuôi hai đứa trẻ lớn như vậy, sau này chúng lớn lên đi tìm cha mẹ ruột của mình thì vợ chồng chú út nghĩ sao?Tô Chí Quốc cũng cho rằng con vẫn nên là mình sinh, em trai mới chừng ba mươi hơn, chờ thêm một chút có khi cũng có thể sinh con được.

.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 34: Chương 34



Hoặc là nuôi hai đứa nhỏ ruột thịt trong nhà cũng tốt, về sau có thể nói rằng do mình nuôi dạy, không lo lắng người nuôi không bằng người sinh, những suy nghĩ của mọi người trong gia đình đều là như vậy.

Nghe được hai ý kiến của các anh, Tô Chí Phong rất xúc động: "Con nghĩ việc con cái là duyên số, con với hai đứa nhỏ này có duyên.

Dù sao cũng đã mang hai đứa về rồi, hơn nữa con với Mã Lan cũng không có thời gian để lo chuyện sinh đẻ.

”Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc nghe đến đây cũng không phản bác lại.

Từ Mỹ Lệ định mở miệng nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cha chồng cũng không dám mở miệng.

Con dâu nhà họ Tô đều cảm thấy sợ hãi với cha chồng.

Về phần con dâu thứ hai, Phùng San tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan tới mình.

Người có tiếng nói nhất – hiệu trưởng Tô lại trầm mặc nghe con cái tranh luận, chờ bọn họ nói xong rồi mới hỏi con trai út Tô Chí Phong: “Nuôi dạy con cái là việc cả đời, con sẽ không thể thay đổi lời nói của mình.

Nó có nghĩa là sau này con có con riêng của chính mình thì không thể đuổi chúng nó đi được, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”Lúc này, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Trên thực tế, quan trọng nhất chính là lời của ông Tô nói, sau này nếu có con riêng của mình, cũng không thể đuổi chúng đi được.

Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn nhau, và họ đều thấy sự kiên định trong mắt nhau.

Anh kiên quyết nói: “Cha, mẹ, một khi đưa chúng về, con sẽ không hối hận, trước kia không phải cha mẹ đã dạy dỗ chúng con sao? Con và Mã Lan sẽ tiếp tục nuôi dạy hai đứa nhỏ này cho đến khi chúng lớn lên.

”Bà nội Tô khẩn trương nhìn chồng.

Hiệu trưởng Tô trầm mặc thở dài: “Nếu thế thì cứ vậy đi.

”Người đứng đầu gia đình tuyên bố, những người khác chỉ có thể kìm nén suy nghĩ của mình nếu như có suy nghĩ khác.

Bà nội Tô bảo ba cô con dâu đi nấu cơm, hôm nay là ngày nhận mặt họ hàng, cả nhà sẽ cùng ăn cơm.

Từ Mỹ Lệ kéo Phùng San xuống bếp, nói nhỏ: “Sao thím hai không nói câu nào vậy?”Phùng San cười cười: “Chị dâu cả, không phải chị cũng không nói gì sao?”Từ Mỹ Lệ : “…”Trước mặt cha chồng, ai dám nói gì cơ chứ.

Trong nhà bắt đầu nấu cơm, ngoài sân mấy đứa nhỏ nô đùa với nhau.

Mấy đứa đang chơi cờ đá, Tống Sở không biết chơi, chỉ đứng một bên để xem.

Giang Bác liếc nhìn, nhưng anh không thích nên chỉ ngồi nhìn Tống Sở.

Tống Sở nhìn Tô Chí Phong và mọi người đi ra liền chạy tới khoe: “Cha, con có anh chị em rồi, anh Tiểu Bác là anh ba còn con là chị năm.

”Tô Chí Phong không ngờ con gái mình lại hoà đồng với những đứa nhỏ khác ở trong nhà nhanh như thế, trước đó ông còn hơi lo lắng hai đứa sẽ bị bắt nạt khi hai vợ chồng ông vào trong, dù sao mấy đứa con nhà các anh trai cũng ghê gớm chứ không phải là dạng vừa gì cho cam.

“Sở Sở, đi, chúng ta đi vào phòng chơi thôi.

” Tô Bảo Cương ra dáng làm anh cả, thét to để các em trai em gái nghe lời mình.

Tống Sở kéo Giang Bác theo, cô thích chơi với những người bằng tuổi mình, mọi người thật đáng yêu.

Nhưng những đứa nhỏ đáng yêu thường dễ gây rắc rối…Trong bữa ăn, hiệu trưởng Tô về thư phòng để chuẩn bị cho cháu trai, cháu gái mỗi đứa một cây bút làm quà gặp mặt.

Kết quả, về đến thư phòng, ông cụ bỗng thấy ván cờ mình đang chơi dở đã bị phá.

Sắc mặt hiệu trưởng Tô lập tức tối sầm lại, nhưng nghĩ lại còn chuyện phải làm nên kìm nén cơn giận xuống.

.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back