Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 300: Chương 300



Dù sao, Giang Bác chế tạo ra lò luyện mà không tốn bất cứ nguyên liệu gì của quốc gia, bởi vậy, việc đưa ra nhiều tiền thưởng hơn là hoàn toàn đúng đắn. Mặt khác, chính sách đãi ngộ cá nhân Giang Bác sẽ ưu tiên hơn một chút, chẳng hạn tiền lương tăng thêm, cụ thể trước đây một tháng năm mươi tệ, bây giờ một tháng tám mươi tệ. Hằng tháng có thêm khoản cung cấp lương thực, thực phẩm, giống với chính sách đãi ngộ dành cho các cựu chuyên gia của viện nghiên cứu.

Cựu chuyên gia thâm niên cần được bồi bổ thì vị chuyên gia nhỏ tuổi này cũng cần được bồi bổ.

Huyện trưởng Lữ đã cố tình chạy đến gặp mặt riêng Giang Bác vào một ngày trước khi khai giảng năm học mới, một phần đưa tiền thưởng sau đó nói với anh về việc tăng đãi ngộ công việc.

Chuyện tiền bạc, Giang Bác chẳng buồn quan tâm đến, hiện giờ tiền thì anh không thiếu. Dù sao tiền lương tháng nào cũng đưa cho Sở Sở, không có cơ hội tiêu tiền, thứ anh để tâm hơn là dinh dưỡng – thứ không dễ gì mua bằng tiền.

Giang Bác hỏi: "Có sữa lúa mạch không?" Sở Sở thích uống cái đó.

Huyện trưởng Lữ trả lời. "Có, tất nhiên là có."

Giang Bác hài lòng gật đầu, sau đó chẳng để ý tới Huyện trưởng Lữ, khuôn mặt có phần khó chịu với ông ta.

Huyện trưởng Lữ thắc mắc bèn hỏi Mã Lan. "Có phải tôi từng làm gì sai với Tiểu Bác đúng không?"

Mã Lan lắc đầu, không rõ tình hình.

Vẫn là Tống Sở ra mặt nói thẳng: "Các ông đã hứa đổi da bọc xe cho anh Bác, đến giờ còn không đổi."

Huyện trưởng Lữ trực tiếp lấy tay vỗ trán mình.

Bận quá, bận liền quên mất. Từ lúc giải quyết đại sự lò luyện thép qua Tết Nguyên đán đến nay, ông ta không có phút giây nào được nghỉ ngơi.

"Tôi lập tức tìm Xưởng trưởng Cao đổi da bọc xe cho cậu."

"Đừng gọi Xưởng trưởng Cổ đến, tôi không muốn gặp ông ta."

Lữ huyện trưởng tò mò hỏi, "Ông Cao đắc tội cậu à?"

Giang Bác hừ một tiếng, anh không ưa ông Xưởng trưởng Cổ thích bịa chuyện lung tung kia!

Chiều hôm đó, Xưởng trưởng Cổ vẻ mặt sốt ruột đích thân tới nhà.

Sau khi nghe ngóng được tin từ Huyện trưởng Lữ, ông ta băn khoăn đến nửa ngày không rõ mình đắc tội với vị cố vấn này ở đâu.

Nhưng Giang Bác nào để ý đến ông ta, anh đang bận rộn tổng hợp sách cho Sở Sở.

Cho nên Xưởng trưởng Cổ chỉ có thể buồn bực kéo chiếc xe nhỏ của Giang Bác đi.

Sách của Tống Sở cuối cùng đã hoàn thành trước ngày khai giảng và được gửi ngay vào giờ chiều.

Cuốn sách này cô kỳ vọng rất nhiều.

Đây là cuốn sách đầu tay cô viết một cách độc lập với những suy nghĩ của riêng mình.

Bên trong chú mèo thay vì là Tiểu Hoa, thì chính là cô – một linh hồn trú ngụ thân xác của Tiểu Hoa.

Cũng bởi vì quyển sách này, Tống Sở càng sâu sắc cảm nhận được niềm vui sáng tác mang đến.



Tại cửa hàng thịt thuộc huyện Bình An, một cặp vợ chồng đang dỗ con trai ăn cơm.

Một cô bé bên cạnh đang làm việc chăm chỉ, mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, trông có vẻ sợ sệt.

Một người phụ nữ tóc hoa râm bước vào trong, là người quen – dì Tư sống sát vách, làm việc trong căn tin cửa hàng thịt.

TBC

Dì Tư kia cười nói: "Mẫn Thúy, cô đang dỗ con ăn cơm sao? Không phải có 'con dâu nhỏ' rồi sao? Sao không để con dâu dỗ?"

Người phụ nữ mập mạp đang dỗ con miệng rống lên chửi: “Cái thứ vô dụng đó, nó chỉ biết ăn thôi, còn không dỗ được A Hổ nhà tôi ăn."

Dì Tư trêu chọc A Hổ, đứa nhỏ tuổi sắp lên mười mà ánh mắt đã đờ đẫn, trí tuệ chỉ bằng một đứa trẻ hai, ba tuổi.

"Đáng lẽ ông bà nên mang con bé kia từ cục công an về, nó viết sách nhất định sẽ kiếm ra tiền, nếu lớn lên sẽ thành cái hòm tiền, cũng có thể giúp ông bà nuôi A Hổ và còn rạng danh gia đình."

“Dì Tư đừng nhắc nữa, nhắc tới tôi hối hận muốn c.h.ế.t rồi đây.” Mãn Thúy thực sự hối hận, tại sao ngay từ đầu bà ta không kiên quyết mang đứa bé về, nếu mang về, cuộc sống của chính bà ta sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. "Còn có thằng nhóc kia nghe nói cũng có bản lĩnh, nếu nhận nuôi chẳng phải A Hổ nhà chúng ta cũng có thêm một người anh giúp đỡ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 301: Chương 301



Người đàn ông tên là Trương Bưu không có ý tứ gì trả lời: "Nó đâu phải nòi giống của ông đây, nuôi làm gì, tốt nhất chỉ nuôi con bé kia thôi."

Dì thứ tư cũng lộ ra vẻ thương hại. "Đúng là nên nuôi nó, con bé có triển vọng như vậy, ai nuôi cũng sẽ không thiệt hại gì. Tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể viết sách, nhất định phải có đầu óc tốt, hơn nữa đứa con sinh ra khi lớn lên nhất định sẽ thông minh."

Nghe được lời này, hai vợ chồng này thật đúng trong lòng có chút d.a.o động, nghĩ đến con mình đầu óc hỏng hóc, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào con dâu tương lai sẽ sinh một đứa cháu trai thông minh. 'Con dâu nhỏ' họ mua của người khác trông chả lanh lợi, về sau khó mà trông cậy, so sánh thêm sẽ khiến cho họ tiếc nuối đến đau lòng.

Lưu Mãn Thúy nói: "Hối hận có ích gì, đều đã là con nhà người ta, cũng không thể giành lại được.

Dì Tư lắc đầu: “Đứa bé mới có vài tuổi, hiện tại đã nuôi thì phải nuôi cho lớn. Đáng tiếc!"

Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác đã lái chiếc xe nửa mới kia của mình đi học.

Thân xe đã thay đổi, cuối cùng cũng là màu sắc nguyên bản của vật liệu thép, không tính là đẹp nên không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, xe đã được trang bị thêm một cái mái che tránh mưa để khi trời mưa vẫn có thể lái xe.

Đây đều là do Xưởng trưởng Cổ làm suốt đêm và xe gửi tới vào buổi sáng ngày khai giảng.

Bởi vì hiệu suất cao của ông ta, nên Giang Bác cuối cùng cũng miễn cưỡng tha thứ cho việc bịa đặt câu chuyện lung tung trước đó.

Nhưng vẫn dặn dò Xưởng trưởng Cổ, chưa được sự đồng ý của anh thì không nên tùy tiện biên soạn câu chuyện loan ra ngoài.

Lúc này Xưởng trưởng Cổ mới biết mình đã đắc tội ở đâu với Giang Bác.

Nhưng ông ta thật sự là không hiểu cái này thì có gì mất hứng. Người người đều biết anh thương em gái, vậy thì có chỗ nào không tốt?

Cuối cùng vẫn là tài xế đi theo ông ta nhắc nhở: "Có thể cố vấn Tô còn nhỏ tuổi nên cảm thấy xấu hổ, có một số chàng trai da mặt mỏng mà."

Xưởng trưởng Cổ cảm thấy rất có lý: "Cố vấn Tô của chúng ta đúng là một đồng chí nhỏ khiêm tốn."

'Cố vấn Tô khiêm tốn' sớm tinh mơ đã lái chiếc xe hào nhoáng đến trường học, bởi vì đổi động cơ cho nên tốc độ cũng nhanh hơn so với trước đó.

Có điều Tống Sở lo lắng xe quá nhanh sẽ gặp nguy hiểm nên bảo anh lái chậm một chút, kiểm soát tốc độ một chút, đợi cha ở phía sau.

Dù vậy, chiếc xe này cũng không phải là một chiếc xe đạp bình thường có thể đuổi kịp. Ở phía sau, Tô Chí Phong khổ sở đuổi theo con trai và con gái mình. Đột nhiên nhớ đến một câu, đồng hành cùng mình vĩnh viễn chỉ có vợ mình, rồi con trai và con gái cũng sẽ bay đi.

Bọn nhỏ còn chưa lớn thì đã bay rồi.

Trong lòng Tô Chí Phong cảm thấy có chút thê lương.

TBC

Một nhà ba người đến trường học, còn gây ra ồn ào nhỏ. Những học sinh khác đều cho rằng Giang Bác lại đổi xe, nên ghen tị không thôi.

Chẳng qua cũng không khác như đổi xe, dù sao thân xe với động cơ đều đã được đổi.

Bọn nhỏ vây quanh xe chỉ trỏ, Giang Bác thì lạnh lùng nắm tay Tống Sở đi vào lớp học.

Còn chưa tới lớp học, đã bị hiệu trưởng ngăn lại.

Vẻ mặt Hiệu trưởng thần bí: "Tổ chức bên trên đã sắp xếp cho các em."

Tống Sở kinh ngạc há mồm, sau đó nhìn Giang Bác.

Tô Chí Phong từ phía sau đi tới, tay lau mồ hôi nhìn thấy hiệu trưởng thì nói: "Hiệu trưởng, có chuyện gì vậy?"

"Thầy giáo Tô, thầy tới thật đúng lúc, trong huyện sắp xếp người đến, mọi người đến làm quen chút đi."

Tô Chí Phong lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, dắt con trai và con gái đi theo hiệu trưởng.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thư ký Lý đang ngồi bên trong với một vị đồng chí nam trẻ tuổi.

Đồng chí nam này có đôi mắt nhỏ một mí, đầu húi cua, nhưng thân thể trông rất rắn chắc.

Thư ký Lý giới thiệu: "Đây là cảnh vệ được tỉnh sắp xếp cho cố vấn Tô, đồng chí Vũ Tiến."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 302: Chương 302



Vũ Tiến nghiêm túc nói: "Có thể gọi tôi là Tiểu Vũ."

Tô Chí Phong không ngờ con trai mình còn có thể được bố trí cảnh vệ, ông bắt tay với đồng chí Tiểu Vũ này với tâm trạng phức tạp.

Sau đó giới thiệu con của mình: "Đây là con trai tôi, Tô Giang Bác, là cố vấn kỹ thuật trong huyện."

Tiểu Vũ c*̃ng nhìn về phía Giang Bác, tâm trạng còn phức tạp hơn so với Tô Chí Phong.

Có thể không phức tạp sao, cho tới bây giờ anh ta chưa từng bảo vệ lãnh đạo nào nhỏ như vậy.

Vả lại nói thật, với tư cách là một cảnh vệ, anh ta c*̃ng có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, c*̃ng hi vọng người lãnh đạo mà mình bảo vệ là một người cấp cao.

Thế nhưng anh ta lại được điều đến để bảo vệ một đứa nhỏ... Tuy nói là thiên tài, nhưng chung quy lại thì không giống với bản thân anh ta nghĩ lắm.

Chẳng qua làm quân nhân, phục tùng tổ chức là thiên chức, vì vậy cho dù không lý tưởng cũng phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

"Xin chào đồng chí Tô Giang Bác, tôi là cảnh vệ của cậu, vấn đề an toàn của cậu sau này sẽ do tôi bảo vệ."

Giang Bác ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó nói: "Không cần, anh bảo vệ em ấy là được rồi." Anh chỉ Tống Sở.

Tống Sở há mồm: "Em có cái gì đâu mà phải bảo vệ, em rất an toàn!"

Cô cũng không phải anh Tiểu Bác, không có bản lĩnh lớn như vậy, người ta c*̃ng sẽ không bắt cô.

Tiểu Vũ nói: "Đồng chí Tô Giang Bác, cậu là người cần bảo vệ nhất. Đặc biệt là lúc này, khi các lò luyện thép mới dần được xây dựng, cậu có thể sẽ bị đặc vụ chú ý tới."

Tống Sở nghe xong rất lo lắng, trước kia lúc mạt thế, cô đã nghe nói qua bên ngoài xảy ra vụ bắt cóc anh Tiểu Bác. Cho nên bọn họ cũng không thể ra khỏi phòng thí nghiệm, hiện tại nơi này không có phòng thí nghiệm an toàn, nhỡ đâu bị người ta bắt đi thì phải làm sao?

"Anh Tiểu Bác, anh nghe lời đi! Phải tiếp nhận sự bảo vệ. Nếu như anh bị người xấu bắt đi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Giang Bác nhìn Tống Sở, thấy vẻ mặt lo lắng không đồng ý của cô, chỉ có thể mím môi gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao anh và Sở Sở nhất định sẽ luôn ở bên nhau và không xa rời nhau, anh có thể bảo vệ Sở Sở.

Dù giao cô cho bất cứ ai, anh cũng đều không yên tâm.

Những người này chỉ vì lợi ích mà bảo vệ anh, sẽ không nghiêm túc bảo vệ Sở Sở.

Tiểu Vũ là cảnh vệ bên người, cho nên bình thường sẽ đi theo Giang Bác.

Lúc Giang Bác đi học, Tiểu Vũ sẽ đi theo, lúc lên lớp, anh ta ở ngay bên ngoài trông coi, mãi cho đến khi Giang Bác về nhà an toàn.

Hơn nữa Tiểu Vũ còn thuê một căn nhà bên cạnh nhà Giang Bác, đây là trong huyện sắp xếp.

Giang Bác cũng không hẳn là rất trông cậy vào anh ta, cho nên đối với mấy chuyện sắp xếp này thì không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ cần không quấy rầy cuộc sống của anh là được rồi.

Tiểu Vũ cuối cùng c*̃ng thở phào nhẹ nhõm, anh ta luôn lo lắng rằng người mình bảo vệ là một thằng nhóc nghịch ngợm, quay đầu nổi cơn tanh bành và gây chuyện thị phi, sẽ rất khó thực hiện nhiệm vụ bảo vệ. Hiện tại xem ra, vị cố vấn Tô này vẫn là rất hiểu chuyện.

Có điều chờ đến khi tan học, Tiểu Vũ cuối cùng mới biết khó khăn.

Vị cố vấn Tô này có xe!

Bản thân Tiểu Vũ được trang bị xe đạp, nhưng tốc độ của xe đạp của anh ta đương nhiên không thể đuổi kịp xe của Giang Bác, trừ phi đạp rất nhanh.

Nhưng đạp nhanh lại rất tốn sức. Thế là chờ lúc Tiểu Vũ đi theo Giang Bác về đến nhà thì đầu đã đầy mồ hôi vô cùng mệt.

“...”

Còn Tô Chí Phong lại được giải thoát, cuối cùng cũng không phải đuổi theo con trai nhà mình, mà chậm rãi đi theo ở phía sau, chờ đến lúc trở về, đã thấy hai đứa nhỏ đang chơi cùng Tô Tiểu Hoa ở trong sân.

TBC

Mã Lan thì là đang nấu cơm.

Thấy ông trở về muộn tò mò hỏi: "Sao về muộn như vậy, nói ông bảo vệ bọn nhỏ cơ mà!"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 303: Chương 303



Tô Chí Phong dùng nước giếng rửa tay, sau đó nói chuyện Giang Bác có cảnh vệ.

"Có cảnh vệ sao? Đây thật sự là chuyện tốt." Mã Lan thở phào nhẹ nhõm, bà hiện tại c*̃ng thật sự lo lắng về vấn đề an toàn của con trai nhà mình.

Từ sau khi gặp Thủ trưởng Trần và biết được giá trị của lò luyện thép kia, bà đã biết chuyện của con trai nhà mình lớn như thế nào.

Con trai của bà làm ra lò luyện thép, có thể nâng cao sản lượng luyện thép, nghe nói bên nước ngoài cũng chưa có được cái lò như này.

Những kỹ thuật tiên tiến không phải là nếu tôi không có nó thì tôi nhớ anh, anh không có nó thì anh nhớ tôi sao?

Bây giờ người ta nhất định là đã nhớ thương bọn họ vì cái lò này.

Mà nhớ thương lò, thì cũng đồng nghĩa nhớ thương con trai nhà bà.

Mã Lan cười nói: "Có cảnh vệ vẫn tương đối an tâm hơn, dù sao thân thủ của ông cũng không được."

Tô Chí Phong: “...”

Tống Sở thấy cha mẹ như vậy, ở bên cạnh che miệng cười.

Sau đó nhỏ giọng nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nhìn cha sợ mẹ kìa."

Giang Bác thầm nghĩ, đây không phải là sợ.

Đây là... Cam tâm tình nguyện.

TBC

Lúc ăn cơm, Mã Lan lại nhắc tới chuyện tuyển dụng công nhân vào xưởng thép.

Xưởng thép của huyện Bình An bên này đã quyết định xây dựng thêm nhiều lò luyện thép mới, điều này cũng quyết định quyết sách mở rộng xưởng thép của huyện Bình An.

Mở rộng xưởng thép, c*̃ng có nghĩa là có thể cung cấp thêm nhiều công ăn việc làm hơn.

Điều này đối với người dân mà nói chính là chuyện có lợi ích mang tính thực tế nhất.

Dù có thể luyện được bao nhiêu sắt thép thì đó cũng chỉ là chuyện lớn của đất nước, dân vui mừng thì vui mừng, cũng không cắt quyền lợi gì nhưng bây giờ không như vậy nữa. Việc xây dựng thêm công xưởng thép, thông báo tuyển dụng ít nhất là một hai nghìn người.

Chuyện Giang Bác làm, từ một phương diện khác quả thực đem lại rất nhiều lợi ích cho người dân trong huyện.

Đặc biệt là bản thân các công nhân trong công xưởng thép rất khó có cơ hội được chuyển lên chính thức, lần này cuối cùng cũng có cơ hội chuyển mình.

Rất nhiều công nhân nhìn thấy Mã Lan còn cố ý nói một tiếng cảm ơn với bà.

Đã từng làm một công nhân thời vụ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa được chuyển lên chính thức, Mã Lan đối với chuyện này rất cảm động, cũng biết đây là chuyện tốt cỡ nào.

Cho nên cảm thấy nên để con trai nhà mình biết thằng bé đã làm được chuyện tốt gì, để thằng bé c*̃ng kiêu ngạo tự hào một chút.

Có điều Giang Bác nghe xong cũng không có nhiều cảm xúc, anh cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh. Tuyển dụng công nhân cũng không phải do anh sắp xếp, đây chẳng qua chỉ là một hiệu ứng dây chuyền mà thôi.

Nhưng Tống Sở cảm thấy rất kiêu hãnh nói: "Anh Tiểu Bác, anh quả thật là niềm tự hào của gia đình chúng ta!"

Giang Bác nhẹ nhàng cười.

Tô Chí Phong cười xoa đầu của cô: "Sở Sở nhà ta cũng không kém, cũng là niềm tự hào của nhà chúng ta."

Mã Lan Hoa nói: "Đúng, Sở Sở nhà ta viết sách rất hay, sau này chắc chắn là nhà văn của nhà ta."

Tống Sở cười đến mức đỏ mặt, không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Thật sự là viết rất hay ạ?"

"Cực kỳ hay." Tô Chí Phong thành thật khẳng định.

Giang Bác c*̃ng gật đầu: "Rất hay."

Tống Sở mím môi cười, rất muốn biết cuốn sách mới của mình có hay hay không, có thể được xuất bản không.

...

Hai ngày sau, Tô Văn Lệ cũng nhận được sách mới của cháu gái mình.

Tô Văn Lệ hiện giờ xem Tống Sở như là người nối nghiệp mình, cho nên đối với những gì cô viết, mặc kệ là tốt hay là không tốt cũng đều rất coi trọng.

Sau khi nhận được, ngay lập tức lấy ra đọc.

Bản thảo lần này mới chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến mắt bà ta sáng lên, cũng không phải bởi vì nội dung tốt, dù sao vẫn chưa xem. Mà là bởi vì bản thảo này được đánh ra từ máy đánh chữ, chữ viết rõ ràng, bố cục ngay ngắn.

Tô Văn Lệ giật mình: "Cái này, không những đổi trang bị, còn mời người đánh máy đánh ư. Đây cũng là quá hào phóng rồi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 304: Chương 304



Điều này quả thực làm mới tam quan cô ấy, hóa ra viết văn còn có thể dùng máy đánh chữ?

Bản thảo này phải bỏ ra nhiều tiền cỡ nào .

Quả thực không dám tưởng tượng.

Sau khi cảm khái xong, Tô Văn Lệ càng cảm thấy hứng thú hơn đối với bản thảo này.

Mèo con lang thang>

Ngay từ lúc đầu nhìn thấy tên này, Tô Văn Lệ đã nghĩ đây cũng chỉ là một cuốn văn học thiếu nhi thuần túy, hơn nữa còn chủ đề là động vật, khả năng là viết tiểu động vật.

TBC

Đối với một người trưởng thành như bà ta mà nói, hứng thú đọc đã giảm đi một chút.

Nhưng sau khi đợi bà ta đọc hết ba chương đầu, Tô Văn Lệ như chìm vào trong câu chuyện này.

Thậm chí đến cơm trưa cũng không ăn, ở trong văn phòng lặng lẽ đọc sách. Đọc liên tục đến tận tối muộn khi về đến nhà, mới lật đọc xong kết cục.

Sau khi đọc xong, hai mắt của Tô Văn Lệ đã đỏ hoe vì khóc.

Đây không chỉ là một cuốn sách văn học thiếu nhi viết về mèo con, mà là qua con mắt của mèo con để nhìn thế giới này.

Mèo con vừa ra đời, bởi vì gia đình chủ nhà không có lương thực để ăn, cho nên mèo mẹ c.h.ế.t đói. Mèo con phải vật lộn để sống sót trong nhà, nhưng sau đó cơ thể suy yếu đến mức bị người chủ bất lực bỏ rơi. Nó bắt đầu cuộc sống lưu lạc, trong quá trình lang thang, có mấy lần suýt được nhận nuôi, nhưng đều bỏ cuộc bởi vì những mâu thuẫn của những người trong gia đình. Dù vậy, nó vẫn giữ lại thiện ý của trái tim mình dành cho nhân loại, nó đã nhiều lần giúp đỡ con người trong lúc lang thang. Ví dụ như trong đêm khuya cảnh báo người ta rằng nhà đang cháy, sau đó một mình rời đi, gọi người đến giúp một đứa nhỏ bị rơi xuống nước... Cuối cùng, nó lại bị hãm hại bởi một đám trẻ con dốt nát.

Trong cuốn sách này viết về tình người ấm áp và lạnh lẽo, rồi cả những mâu thuẫn gia đình. Sách viết rất giàu cảm xúc, khiến cho người ta đều quên mất đây chỉ là tầm nhìn của con mèo, mà thực sự xem con mèo như một người có cảm xúc. Chính vì vậy, cuối cùng đoạn mèo con bị ép hại kia, quả thực làm cho không ai nào có thể chịu đựng được, khiến Tô Văn Lệ vừa tức vừa đau lòng.

Tô Văn Lệ nội tâm phập phồng, ban đêm vẫn không ngủ được, kéo chồng mình là Hứa Nguyên Kiều từ trên giường dậy: "Anh Hứa, em cảm thấy Sở Sở viết cuốn sách rất hay. Anh nói xem, con bé chỉ là một đứa nhỏ, sao lại viết được sách như vậy? Thay đổi cả phong cách trước kia, đó là một sự tiến bộ rất lớn."

Hứa Nguyên Kiều mơ màng nói: "Thiên phú, có thể là thiên phú."

Tô Văn Lệ hiện tại cực kỳ ghen tị với đồng chí Mã Lan dù trước kia đã từng rất xem thường.

Làm sao chị dâu thứ ba của cô ấy có thể nuôi dạy con gái được như vậy?

A~

Không thể ngủ yên giấc, cô ấy nằm mơ cũng muốn có một cô con gái như vậy!

Cuốn sách này của Tống Sở dưới sự đề cử cật lực của Tô Văn Lệ, được nhà xuất bản coi trọng. Tổng biên tập luôn rất tán thưởng đối với sách của Tống Sở.

Lần này c*̃ng xem một chút.

Ông ta vô cùng xúc động đối với câu nói cuối cùng khi mèo con hét lên đau đớn: "Bạn có thể không yêu tôi, nhưng xin đừng làm tổn thương tôi."

Tổng biên tập nhớ tới cảnh tượng những đứa nhỏ kia bắt tổ chim trong sân, rồi ném c.h.ế.t chim non, trong cuốn sách này còn viết cả tình cảnh mèo con bị trói và bị đốt bằng lửa.

Những điều này không phải là hiện tượng riêng lẻ, chính ông ta cũng đã từng thấy nó diễn ra ở ngay trong sân của họ.

Tuy rằng những đứa nhỏ này sau đó c*̃ng đã bị ăn đòn, không còn dám làm chuyện này nữa, nhưng điều này cũng chỉ là khuất phục trước vũ lực. Đợi đến khi chúng trưởng thành, có đủ sức mạnh, loại tư tưởng này của chúng còn có thể tro tàn lại cháy không?

Điều này rất đáng suy ngẫm.

"Xuất bản, cuốn sách này chắc chắn phải xuất bản, trẻ em là tương lai của đất nước nên trái tim của bọn nhỏ cũng không thể bị vặn vẹo."

Vài ngày sau, Tống Sở nhận được tiền nhuận bút và thư tín từ bên nhà xuất bản.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back