Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 190: Chương 190



Thế nhưng chuyện Vương Quyên lén lút gặp mặt người đàn ông khác, Tô Thắng Hoa khó mà nhịn được.

Chuyện đã đến nước này rồi, coi như xé rách mặt nhau. Tô Thắng Hoa ngẩng đầu lên, nói rõ ràng mọi chuyện.

Càng nghe, người nhà họ Vương lại càng thấy chột dạ, còn bà con lối xóm thì lại âm thầm đồng tình với Tô Thắng Hoa.

Lúc này, hành động đánh đến cửa của nhà họ Vương lại trở thành vô lý.

Vương Quyên nhà bọn họ làm chuyện xấu hổ không dám để người khác biết thì thôi đi, nhà bọn họ lại còn dám kéo đến cửa nhà họ Tô đánh người, quả nhiên là không phải người nhà thì không vào cùng cửa, cả nhà đều vô liêm sỉ như nhau.

"Bỏ đi, bỏ đi. Chuyện hôm nay, cứ coi như chúng tôi không đúng, chúng tôi cũng không biết chuyện này, nếu biết thì chúng tôi đã không đánh đến tận cửa như thế này."

"Đúng vậy, đây là lỗi chúng tôi, chúng tôi xin lỗi."

"Nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy chúng tôi về đây."

Người nhà họ Vương cứ tôi một câu, cô một câu, vừa nói xong đã định chạy.

Lúc này Tô Trà từ sau lưng Tô Thắng Hoa tiến lên, cất tiếng đáp: "Đợi một lát đã."

"Ai cho các người đi? Bác cả tôi bị đánh thành thế này, các người không định bồi thường tiền thuốc men à?"

"Thắng Hoa, cậu xem, chúng ta là người một nhà..."

"Làm gì có người một nhà nào đánh người thành thế này? Một câu thôi, có bồi thường không? Nếu không bồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát." Tô Trà không có thời gian để nói lời vô nghĩa.

Nếu trước kia không đồng ý với lời của ông nội Tô rằng: nếu có việc gì thì giúp đỡ vài phần, Tô Trà thật sự không muốn quan tâm đến chuyện này.

Tô Thắng Hoa để mặc cho Tô Trà nói, không hé răng câu nào.

Cuối cùng, người nhà họ Vương đành bồi thường tiền rồi mới rời đi.

Hôm nay nhà họ Vương quậy ầm ĩ như thế, đã giúp cho Vương Quyên nổi tiếng, mà Tô Vận cũng bị người ta bàn ra tán vào.

Họ nói, Tô Vận chắc chắn là học theo Vương Quyên, cả hai mẹ con đều không đáng tin cậy.

Hàng xóm láng giềng lục tục rời đi, Tô Thắng Hoa bị ông bà nội Tô gọi vào phòng nói chuyện.

Tô Trà thấy hốc mắt Tô Diệp đỏ hoe. Ban nãy chị ta chạy ra ngăn cản, gương mặt bị cọ xước, lúc này thoạt nhìn chị ta có chút chật vật.

Dường như Tô Diệp cũng cảm nhận được tầm mắt của Tô Trà, chị ta lén nhìn về phía cô, thế nhưng chỉ hai giây sau đã thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đi về phòng mình.

Sau khi chuyện được giải quyết xong, Tô Trà bình tình xoay người về phòng, tiếp tục cầm "em yêu mới" gần đây của cô - "Bệnh của lợn".

Được rồi, cô vẫn nên học cách nuôi lợn béo tròn của cô đi thôi.

Bên kia, trưởng thôn đi được nửa đường thì nghe tin Tô Trà đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, trong lòng ông ta cảm thấy trưởng thôn là mình đúng là khoan thai đến muộn.

Nghe thấy chuyện này đã giải quyết xong, trưởng thôn bèn quay lại ruộng nhà mình nhổ cỏ.

Vương Tú Mi đang ở chuồng lợn, sau khi nghe người ta kể lại chuyện này, bà để những công việc dở dang cho chị dâu Quế Hoa, còn mình thì nhanh chóng chạy về nhà.

Khoảng hơn mười phút sau, Vương Tú Mi ngồi trong phòng Tô Trà, bày ra vẻ mặt hóng hớt.

"Con gái, bác gái con thực sự làm ra chuyện đó à?"

"Con không biết ạ." Trước khi mọi chuyện được xác thực, Tô Trà tỏ vẻ: cô sẽ không lan truyền tin đồn.

"Vậy con gái, người nhà họ Vương bồi thưởng cho bác cả con bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi lăm đồng, hai hào bảy xu."

"Ít thế thôi á? Lại còn lẻ tẻ thế nữa?" Vương Tú Mi thầm lẩm bẩm.

Nhắc đến chuyện này, Tô Trà khẽ nhướng mày đắc ý.

Khụ khụ, cô đã l*t s*ch toàn bộ tiền bạc trên người nhà họ Vương ra đấy, ngay cả một đồng lẻ cô cũng không tha.

Cho nên, tất nhiên là phải có số lẻ rồi.

Đời trước, Tô Trà từng xem một chương trình ngắn, nói nếu bạn muốn thử gì đó thì hãy nói quá lên giá trị của món đồ ấy.

Chẳng hạn, bạn muốn có một bộ quần áo, thì hãy nói bạn muốn có một căn biệt thự, sau đó dần dần hạ thấp yêu cầu xuống, đòi một chiếc tô tô, sau đó lại tiếp tục hạ thấp yêu cầu đòi bộ quần áo, đảm bảo đối phương sẽ phải đưa cho bạn.

Ban đầu, Tô Trà yêu cầu nhà họ Vương đền một trăm đồng, sau đó hạ thấp yêu cầu xuống năm mươi đồng, kết quả cuối cùng chính là, mấy người nhà họ Vương bị cô l*t s*ch toàn bộ tiền trên người, tổng cộng được ba mươi lăm đồng, hai hào, bảy xu.

----

Bên kia, trên đường về nhà, bốn người nhà họ Vương vừa đi vừa trò chuyện. Ban đầu họ chỉ càm ràm đôi câu, thế nhưng càng nói lại càng thấy tức giận Vương Quyên làm việc bất cẩn.

Đó cũng không phải chuyện vinh quanh gì cả, không biết giấu giếm kĩ một chút à?

"Anh cả, anh nói xem, sao chị lại làm ra loại chuyện này nhỉ? Bây giờ anh rể biết rồi, liệu chị ta còn có thể về lại nhà chồng không?"

"Về, còn về cái rắm ấy. Nếu vợ chú làm ra chuyện này, chú có nhịn nổi không?"

"Ôi, anh cả, sao anh lại lấy em ra để làm ví dụ thế kia. Em còn lâu mới làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế." Vợ của cậu hai nhà họ Vương nhanh chóng lên tiếng.

"Vậy làm sao bây giờ? Cứ để chị ở lại nhà chúng ta thế hả?" Cậu hai nhà họ Vương không hề lo lắng chuyện mình sẽ bị vợ cắm sừng, bởi vì vợ ông ta, ông ta hiểu rõ, bà ta không có gan đó.

"Thật ra để nó ở nhà chúng ta cũng tốt mà, về nhà rồi thì nó sẽ là người nhà họ Vương chúng ta, mà đã là người nhà chúng ta, thì kiếm được bao nhiêu tiền, đều phải giao cho cha mẹ giữ. Tiền đã vào tay cha mẹ rồi, thì không phải sau này sẽ chia cho hai anh em chúng ta đấy ư?" Anh cả nhà họ Vương cười xấu xa, càng nghĩ ông ta lại càng thấy vui.

Trước đây Vương Quyên kiếm được tiền, thế nhưng lại không đưa hết cho họ. Bây giờ nếu bà ta mà ly hôn thật, vậy bà ta chính là con gái nhà họ Vương, kiếm được bao nhiêu tiền đều phải đưa hết cho gia đình.

Nếu không, ai đồng ý cho bà ta ăn không, uống không cơ chứ?

"Ôi, nói thế nghe cũng có lý đó chứ. Vương Quyên về rồi, trong nhà lại có thêm người làm việc, lại còn có thể kiếm tiền, đúng là chuyện tốt mà." Trong mắt của chị dâu cả nhà họ Vương lóe lên ánh sáng tham lam.

Bốn người càng nói càng hăng say, mãi đến khi đi đến cửa nhà, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tắt hẳn.

Vương Quyên vốn đang chờ trong nhà, thấy người nhà mẹ đẻ quay về với dáng vẻ tươi cười, bà ta còn tưởng rằng mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Thắng Hoa sẽ đón bà ta và Tô Vận về nhà mẹ đẻ ngay bây giờ.

Ngay cả Tô Vận cũng nghĩ như thế.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 191: Chương 191



"Anh cả, em út, sao Thắng Hoa không đi cùng mọi người? Có phải anh ấy đi sau không?" Vương Quyên cất tiếng hỏi, vừa hỏi vừa duỗi cổ nhìn về phía cửa.

Nụ cười trên gương mặt của anh cả nhà họ Vương tắt ngúm, ông ta bày ra dáng vẻ buồn bã, thở dài một tiếng:

"Em gái à, không phải bọn anh không chịu giúp em đâu, mà là vì em làm việc không cẩn thận chút nào cả. Em nói xem, em gặp Đông Thanh thì cứ gặp đi, sao lại còn để em rể phát hiện ra chuyện này cơ chứ?"

"Đúng vậy, chị, anh rể đã biết chuyện này rồi. Bọn em cũng không giúp được gì cả, bọn em đã cố gắng lắm rồi. Vừa đến nhà họ Tô, bọn em đã lập tức dạy dỗ cho Tô Thắng Hoa một trận, thế nhưng bởi vì chuyện của chị, mà bọn em đang từ có lý trở thành đuối lý, còn phải bồi thường cho Tô Thắng Hoa hơn năm mươi đồng đây này." Con dâu thứ hai nhà họ Vương nói, khi báo số tiền, bà ta còn cố ý báo dư lên một chút.

Bọn họ tốn công đi một chuyến, ít nhiều cũng phải kiếm lộ phí chứ.

Vương Quyên vừa nghe thấy hai chữ "Đông Thanh", chân của bà ta lập tức trở nên mềm nhũn.

Đầu óc bà ta trổng rỗng, bà ta không muốn ly hôn, bà ta chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi.

Lúc này Tô Vận cũng nhận ra có điều gì không ổn.

Người tên Đông Thanh kia, Tô Vận cũng có biết.

Nghe người trong thôn nói, ông ta đi ra ngoài làm thuê, bây giờ mới quay về quê hương, năm nay ông ta khoảng bốn mươi tuổi, đã kết hôn, có vợ con rồi.

Cho nên, mẹ cô ta và "Đông Thanh" kia, sao lại dính dáng đến nhau rồi?

Từ tận đáy lòng, Tô Vận không hi vọng cha mẹ cô ta ly hôn một chút nào cả, thế nhưng cô ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tình huống ngày một xấu đi.

Hai ngày sau đó, Tô Thắng Hoa đến nhà họ Vương tìm Vương Quyên, mục đích cùng bà ta lên trấn trên làm thủ tục ly hôn.

Thế nhưng Vương Quyên sống c.h.ế.t không chịu đi, khóc lóc sướt mướt nói không muốn ly hôn. Cuối cùng Tô Thắng Hoa cũng không còn cách nào nữa, đành một mình quay về.

Trải qua chuyện này đó, Vương Quyên cũng biết thái độ của Tô Thắng Hoa vô cùng nghiêm túc, hơn nữa, người nhà mẹ đẻ còn luôn xúi giục bà ta, nói:

"Ly hôn cũng tốt mà, sau khi ly hôn, biết đâu lại tìm được một người tốt hơn cả Tô Thắng Hoa thì sao." hoặc là: "Cùng lắm thì, sau khi ly hôn, hai anh em bọn họ sẽ nuôi bà ta".

Trải qua một thời gian liên tục nghe những lời tẩy não đó, ban đầu Vương Quyên vốn không định ly hôn, thế nhưng bây giờ cũng dần lung lay.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, chuyện ly hôn của Tô Thắng Hoa còn chưa được giải quyết xong, thì bỗng một nửa đêm, gia đình Tô Trà xảy ra chuyện không may.

"Sao lại nóng thế nhỉ, sốt như thế này thì hỏng đầu mất thôi? Trà Trà, chúng ta phải nhanh chóng đưa Tô Bảo đến bệnh viện." Vương Tú Mi ôm Tô Bảo, vẻ mặt của bà tràn ngập sự lo lắng.

"Vâng, chúng ta nhanh lên thôi mẹ." Tô Trà đáp, cô lấy một chiếc áo khoác ở bên cạnh, trùm kín cả người của Tô Bảo.

Hơn nửa đêm, hai mẹ con mang theo Tô Bảo ra ngoài thì ít nhiều cũng có chút không an toàn, cho nên trước khi đi, Tô Trà còn cố ý giấu gậy giật điện trong túi áo.

May mà suốt cả quãng đường đều không xảy ra chuyện gì cả, ba mẹ con thuận lợi đến được bệnh viện.

Hộ sĩ trực ca đêm thấy có người tiến vào, thì vội vàng đứng dậy, chạy tới hỏi han tình hình.

"Sao thế, thuật lại cho tôi tình trạng của bệnh nhân." Y tá vừa nói vừa đưa tay qua, giúp họ đỡ Tô Bảo.

"Bị sốt, do ban ngày lạnh quá."

"Mọi người đi thẳng vào phòng trực đêm đi, để bác sĩ khám xem thế nào." Y tá nói xong, thì dẫn họ đi thẳng về phòng trực đêm.

Loay hoay nửa tiếng đồng hồ, Tô Bảo được sắp xếp vào phòng bệnh. Cậu bé bị sốt cao, cho nên phải nằm lại bệnh viện để theo dõi, nếu không dễ bị sốt thành đồ ngốc.

Y tá cũng nhanh chóng sắp xếp tiêm và truyền dịch.

Sau khi truyền hết bình thuốc, đồng hồ đã chỉ rạng sáng ba giờ.

Tô Trà và Vương Tú Mi không có ai về nhà hết, Vương Tú Mi bảo Tô Trà ngồi trên ghế, ghé người vào mép giường bệnh nghỉ ngơi, còn bà thì ngồi trên ghế ngoài hành lang, cứ cách tám, mười phút lại chạy vào xem một cái.

Mãi đến khi bình minh ló rạng.

Vương Tú Mi ngáp dài đi từ ngoài hành lang vào phòng bệnh, bà giơ tay sờ trán Tô Bảo, sau khi thấy cậu bé đã hạ sốt, bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Mẹ, nếu không thì mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát, con ở đây trông em cho. Mẹ ngủ một lát đi, sau đó thuận đường mang chút cháo đến, chờ Tô Bảo tỉnh lại thì cũng có cái cho em ăn." Tô Trà đã tỉnh giấc, cô nói.

"Được rồi, vậy con ở đây nhé, mẹ về nhà nấu cháo rồi đem đến. Chờ mẹ quay lại, con cũng về nhà nghỉ ngơi đi." Vương Tú Mi nói xong lại ngáp một cái.

Bà xoay người đi ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau, Vương Tú Mi về đến nhà.

Vừa mới về đến nhà khoảng năm phút thì đã nghe thấy tiếng động ở trong sân, bà đi ra ngoài, thì thấy Tô Thắng Dân đã trở về.

"Vợ, sao em dậy sớm thế?"

"Dậy cái gì mà dậy, em thức trắng đêm hôm qua đấy. Đêm qua Tô Bảo bị sốt, bây giờ con vẫn đang nằm ở bệnh viện kia kìa. Anh sửa soạn chút, tắm rửa đi, chút nữa cùng em qua đó."

"Sao lại sốt? Vậy anh đi tắm đây, chút nữa anh đến bệnh viện cùng em."

Tô Thắng Dân có chút sốt ruột, cho nên ông tắm chưa đến năm phút đã xong rồi.

Tô Thắng Dân vào phòng bếp phụ giúp Vương Tú Mi nấu cháo, nửa tiếng sau, hai vợ chồng đi về phía bệnh viện.

Bệnh này của Tô Bảo đến nhanh, đi cũng nhanh, sau khi nằm viện hai ngày thì cậu bé đã hạ sốt.

Bác sĩ khuyên nên nằm lại theo dõi thêm một ngày nữa, nếu cơn sốt không tái phát, thì ngày mai cậu bé có thể xuất viện.

Tối hôm đó, Vương Tú Mi và Tô Trà về nhà, để lại Tô Thắng Dân ở lại bệnh viện gác đêm.

Cuối cùng Vương Tú Mi cũng có một giấc ngủ an ổn, hôm sau, trời vừa sáng bà đã thức giấc, nấu cháo gạo kê rồi đóng gói cẩn thận, chuẩn bị mang đến bệnh viện.

Tô Trà cũng dậy sớm, cô đi theo mẹ già đến bệnh viện, hôm nay là ngày bạn nhỏ Tô Bảo xuất viện, cho dù thế nào, Tô Trà cũng phải đến đón người về nhà.

Dọc theo đường đi, Vương Tú Mi còn cằn nhằn mãi.

"Hai ngày nay vất vả cho cha con rồi, suốt hai tối đều ở lại gác đêm, chút nữa về nhà, kiểu gì cũng phải để cha con ngủ một giấc."

"Vâng, chút nữa chúng ta thuận đường mua thêm chút thịt, để bồi bổ cho cha con." Tô Trà mỉm cười, phụ họa một câu.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 192: Chương 192



"Được rồi, chút nữa mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho cha con, cũng nấu thêm cho Tô Bảo cháo thịt nạc nữa. Con gái, con thích ăn gì? Mẹ nấu cho con."

"Con cũng ăn thịt kho tàu." Tô Trà cười đến độ đôi mắt cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Được rồi, chúng ta mua nhiều thịt một chút."

Hai mươi phút sau, hai mẹ con Tô Trà đi đến bệnh viện.

Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, thứ đầu tiên mà hai mẹ con nghe được chính là một âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng ngáy vô cùng to.

Tiếng ngáy kia có nhịp điệu, giống như một giai điệu vô cùng tuyệt vời.

Tầm mắt của hai mẹ con quan sát, thấy đồng chí Tô Thắng Dân đang nằm trên giường bệnh, ngủ đến say sưa.

Mà tiếng ngáy kia là do đồng chí Tô Thắng Dân vọng lại.

Còn trên chiếc ghế dựa bên cạnh giường bệnh, Tô Bảo đang ngồi đó với vẻ mặt tủi thân, quầng thâm dưới mắt trông vô cùng đáng thương.

Đôi mày nhỏ của cậu bé cau chặt lại, có thể thấy, cậu bé vô cùng khó chịu với tiếng ngáy của cha già nhà mình.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Tô Trà giật giật.

Đây chính là, đàn ông trông con trong truyền thuyết đúng không?

Tô Trà tỏ vẻ: cô lại tích lũy thêm được một kiến thức mới.

Vương Tú Mi nhướng mày, khóe miệng bà cong lên tạo thành một nụ cười lạnh, cả người bà phát ra một cỗ áp suất thấp.

Ồ, đồng chí Tô Thắng Dân, đúng là... vất vả thật đấy!

"Tô, Thắng, Dân!"

Kèm theo giọng của Vương Tú Mi là tiếng ngáy đinh tai nhức óc trong phòng bệnh thóang dừng lại.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại là điều đáng sợ nhất!

Tai đột nhiên phát đau, Tô Thắng Dân mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt phóng to của Vương Tú Mi.

Có sát khí, Tô Thắng Dân cảm thấy cả người không ổn.

"Vợ ơi, sao em lại đến đây? Đau quá vợ ơi, anh sai rồi, em mà còn mạnh tay nữa thì tai anh sẽ rơi ra mất!" Tô Thắng Dân lập tức cầu xin tha thứ.

"Rơi xuống mới tốt, tôi bảo anh trông con trai. Kết quả thì sao? Anh đã làm gì? Anh sung sướng chạy lên giường ngủ khò khò một giấc, để con trai một mình ngồi trên ghế. Anh trông nom con trai như thế à? Anh thực sự khiến tôi phải nhìn với con mắt khác xưa đấy!" Vương Tú Mi vừa mắng mỏ, vừa tăng sức trên tay.

Tai thực sự sắp bị véo rụng ra rồi, Tô Thắng Dân nghiêng theo lực kéo của Vương Tú Mi để giảm bớt cơn đau, trong miệng còn kêu ối ối.

"Vợ ơi, em nghe anh giải thích đã, anh chỉ ngủ một lát thôi, anh cam đoan chỉ ngủ đúng một tiếng, không, chỉ đúng nửa tiếng đồng hồ thôi, anh chỉ ngủ đúng nửa tiếng đồng hồ thôi."

"Tôi tin anh mới lạ!" Vương Tú Mi lặp lại một câu, sau đó bỏ cái tai đã bị véo đến đỏ bừng của Tô Thắng Dân ra, tức giận nói: "Còn không mau xuống đi, ăn sáng xong lát nữa còn làm thủ tục xuất viện nữa."

Vương Tú Mi cảm thấy bản thân cũng không yêu cầu quá cao đối với tên đàn ông chó này, thế mà chỉ biết ngủ!

"Được được được, anh dậy ngay đây, ngay lập tức." Động tác của Tô Thắng Dân nhanh hơn cả trộm, thoắt một cái đã xuống khỏi giường, sau đó ôm con trai Tô Bảo lên giường bệnh, làm xong mọi việc còn mỉm cười lấy lòng với Vương Tú Mi.

Nhìn bộ dạng niềm nở của đối phương, Vương Tú Mi vừa bực mình vừa buồn cười.

Tô Trà tươi cười đứng ở bên cạnh, ừm, cô chính là quần chúng hóng hớt không ai biết đến, có điều nhìn quầng mắt thâm sì của Tô Bảo, cô vô cùng đồng tình với mẹ.

Đàn ông trông trẻ, chỉ cần còn sống là được.

Ăn sáng xong, Tô Thắng Dân lập tức đi làm thủ tục xuất viện, để thể hiện trước mặt Vương Tú Mi, dọc đường từ bệnh viện trở về, thái độ của Tô Thắng Dân vô cùng tử tế.

Vương Tú Mi tiện đường đi mua thức ăn, Tô Thắng Dân còn hăng hái hớn hở đi theo.

Tô Trà bày tỏ mình bị ăn cơm chó rồi.

Cô biết làm thế nào, chỉ đành dẫn theo Tô Bảo đi về nhà.

Về phần cha mẹ, hai người thích làm gì thì làm, chỉ là đừng khoe tình yêu trước mặt hai đứa con là được.

Ăn cơm trưa xong, Tô Thắng Dân, Tô Trà còn có Tô Bảo và Vương Tú Mi chuẩn bị về thôn xem sao, dù sao hai ngày Tô Bảo bị bệnh, họ đều chưa quay trở về thôn, cũng không biết chuồng lợn bên kia như thế nào rồi.

Hơn một giờ chiều, gia đình bốn người về tới thôn, nhưng vừa bước chân qua cổng đã nghe thấy người trong thôn nói Vương Quyên đã quay về, đi cùng còn có hai anh em nhà họ Vương.

Lúc này mấy người đang ở nhà lão Tô rồi.

Vương Tú Mi nghe thấy câu này liền kể cho Tô Thắng Dân biết lúc trước anh cả Tô Thắng Hoa bị người nhà họ Vương đánh.

Nghe xong chân tướng, Tô Thắng Dân nhíu mày, bước nhanh hơn, chỉ để lại một câu "anh về trước, ba mẹ con từ từ về sau", sau đó liền chạy mất dạng.

Dù sao cũng là anh em ruột, người nhà lão Tô họ sao có thể để người nhà họ Vương bắt nạt chứ?

Đợi Tô Thắng Dân về đến nhà, lại không có cảnh đánh nhau như trong tưởng tượng.

Trong nhà chính, Vương Quyên ngồi trên băng ghế dài, bên cạnh là anh em nhà họ Vương.

Ngồi đối diện ba người Vương Quyên là Tô Thắng Hoa, ông cụ và bà cụ ngồi bên kia, bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, hai bên dường như đang nói chuyện.

Mọi người trong nhà chính thấy Tô Thắng Dân đột nhiên chạy vào cũng sửng sốt, anh em nhà họ Vương đảo mắt nhìn qua ông, trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện lần trước gặp Tô Trà.

Lần này chắc là Tô Trà không đến đây đấy chứ?

Lần trước cũng bởi vì Tô Trà cho nên hai anh em họ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, lần này nếu như Tô Trà lại đến, ai biết có phá hỏng chuyện tốt của họ không.

Họ vất vả lắm mới dụ được Vương Quyên đồng ý ly hôn, hơn nữa vừa mới nói ra toàn bộ điều kiện rồi.

Thứ nhất, Tô Diệp theo Tô Thắng Hoa, con gái Tô Vận thì Vương Quyên đưa đi.

Thứ hai, có thể ly hôn, nhưng bà ta đã làm lụng vất vả nhiều năm ở nhà lão Tô, nhà họ Tô phải bồi thường một ít cho bà ta, Vương Quyên cũng không đòi nhiều, đưa cho bà ta hai trăm đồng là được.

Thứ ba, sau khi ly hôn, ít nhất trong vòng năm năm, Tô Thắng Hoa không được kết hôn với phụ nữ khác.

Hai điều kiện đầu còn có thể hiểu được, nhưng điều kiện cuối cùng quả thực là Vương Quyên cố ý làm khó Tô Thắng Hoa.

Hai bên vừa nói xong điều kiện, Tô Thắng Hoa còn chưa đồng ý, Tô Thắng Dân đã chạy vào, thật sự biết chọn thời điểm.

Ánh mắt của hai anh em nhà họ Vương liếc ra sau lưng Tô Thắng Dân một cái, không thấy bóng dáng Tô Trà, lúc này mới thở phào một hơi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 193: Chương 193



Lần trước bị con ranh kia moi hết tiền trên người, lần này họ không muốn nhìn thấy con bé ghê gớm ấy nữa.

"Tô Thắng Hoa, những gì tôi vừa nói anh có đồng ý không? Nếu như anh đồng ý thì tôi bằng lòng ly hôn, nếu như anh không đồng ý, vậy thì chúng ta cứ chịu đựng nhau tiếp đi, chỉ cần anh không sợ người khác chê cười, tôi cũng không sợ người ta nhìn mình như thế nào."

Dù sao hôm nay Vương Quyên đến đây cũng là quyết tâm lành làm gáo vỡ là muôi, đã không còn mặt mũi thì hà tất phải để ý cái gì nữa.

"Ngoại trừ điều kiện thứ nhất, hai điều kiện sau tôi không đồng ý." Tô Thắng Hoa lên tiếng nói.

Ông ấy thành thật chứ không phải là đồ ngu.

Trong nhà vốn không còn tiền, ông ấy còn nợ bên ngoài năm trăm đồng, nếu như đồng ý đưa ra hai trăm đồng, ông ấy phải gánh khoản nợ bảy trăm đồng, hơn nữa ông ấy còn đang muốn mượn thêm hai trăm đồng để mua giống cây trồng, thế là tổng cộng nợ những chín trăm đồng.

Chín trăm đồng là bao nhiêu tiền chứ? Tô Thắng Hoa cảm thấy mình trồng trọt cả đời cũng chưa chắc đã trả hết số nợ này.

Vương Quyên nghe thấy Tô Thắng Hoa không đồng ý, lập tức "hừ" lạnh một tiếng, nói:

"Vậy ông muốn như thế nào? Tôi đẻ cho ông hai đứa con gái, làm trâu làm ngựa hầu hạ ông nhiều năm như vậy, hai trăm đồng tôi còn cảm thấy không đủ đâu."

"Ông tính mà xem, cho dù tôi là người giúp việc ông mời tới, một tháng trả cho tôi một đồng, một năm mười hai đồng, tôi và ông kết hôn hai mươi năm, chính là hai trăm bốn mươi đồng, tôi đòi hai trăm đồng đã là rất rộng lượng rồi." Vương Quyên nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy.

Nhưng lời nói có trình độ thế này đương nhiên bà ta không thể tự mình nghĩ ra được, là Tô Vận dạy cho bà ta.

Con gái Tô Vận nói, phụ nữ phải độc lập, phải có sự nghiệp của riêng mình mới không bị đàn ông khinh thường.

Vương Quyên cảm thấy lời Tô Vận nói không sai, nhất là sau khi có tiền, Vương Quyên càng thêm tán thành quan điểm này.

Bà ta có tiền, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, không cần ngửa tay xin Tô Thắng Hoa nữa, cảm giác này quá là sung sướng.

Tô Thắng Hoa không giỏi nói chuyện, nghe Vương Quyên tính toán như vậy, ông ấy có phần không biết phản bác ra sao.

Thấy Tô Thắng Hoa ngậm miệng không nói gì, trong mắt Vương Quyên lóe lên vẻ đắc ý.

"Tô Thắng Hoa, không phải ông muốn ly hôn sao? Đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ lập tức ly hôn."

Bầu không khí nhất thời nặng nề, không ai trong phòng lên tiếng, đều chờ Tô Thắng Hoa nói.

Bên ngoài phòng, Tô Trà, Tô Bảo và Vương Tú Mi vừa mới tới liền nghe thấy câu nói khó nén nổi đắc ý của Vương Quyên.

"Gái ngoan của mẹ ơi, thật sự muốn ly hôn sao?" Vương Tú Mi nhỏ giọng thì thầm với Tô Trà.

Tô Trà không hé răng, kéo Tô Bảo bên cạnh, cất bước đi vào phòng.

Trong chớp mắt Tô Trà xuất hiện, mọi người trong phòng đều nhìn sang, phản ứng mạnh nhất là hai anh em nhà họ Vương.

Hai anh em trợn tròn mắt, khóe miệng không khỏi giật giật.

Mẹ kiếp, sao con nhóc này lại tới đây rồi?

Hai anh em nhà họ Vương bày tỏ: có linh cảm xấu!

Tô Trà mỉm cười ngoan ngoãn với người lớn trong nhà, sau đó đi vào.

Ông cụ lên tiếng đầu tiên, trên gương mặt nghiêm nghị xuất hiện ý cười, vẫy tay:

"Tới đây Tô Trà, ngồi bên này."

"Ôi, vẫn là ông nội thương con." Tô Trà nói ngọt một tiếng, dắt theo Tô Bảo đi tới, sau đó đưa tay kéo chiếc ghế dài đặt bên cạnh ông cụ rồi ngồi vào.

"Sao lại quay về rồi? Hai ngày nay bận lắm à? Còn chưa về lại thôn xem heo con nữa?" Ông cụ lên tiếng hỏi Tô Trà, thái độ ôn hòa hơn chút.

Tô Bảo ngồi bên cạnh, nhìn thái độ ôn hòa của ông cụ, trên mặt mang vẻ bình tĩnh.

"Hai hôm nay Tô Bảo bị cảm, cho nên cả nhà không tới."

"Tô Bảo bị ốm? Có nghiêm trọng không, đã đi khám bác sĩ chưa?" Ông cụ nhìn gương mặt đen nhẻm của Tô Bảo, quan tâm hỏi han.

"Ông nội ơi, hôm qua con đã khỏe rồi, bây giờ có thể ăn ba cái bánh bao nhân thịt lớn đấy. Ông nội ơi, con uống cháo ba ngày rồi, con muốn ăn thịt." Tô Bảo làm nũng với ông nội, cậu bé thực sự thèm thịt.

Là một người thích ăn thịt mà ba ngày rồi không được ăn, đây đã là cực hạn của Tô Bảo rồi.

"Ha ha ha, được, lát nữa ông nội mua bánh bao nhân thịt cho con ăn." Ông nội bị cơn thèm ăn thịt của Tô Bảo làm cho buồn cười, bật cười ha ha trả lời một câu.

Những người khác trong phòng có chút cạn lời, nhất là Vương Quyên nhịn một bụng lửa giận.

Bà ta đã sớm biết hai ông bà cụ trọng nam khinh nữ, xem xem đối tốt với Tô Bảo thế nào kìa, không phải chỉ là cháu trai thôi sao? Có gì ghê gớm chứ?

Vương Quyên tự động bỏ qua việc thực ra ông cụ cũng rất tốt với Tô Trà, trước đây cũng tốt với cả Tô Vận.

Ông cụ thương Tô Bảo như cháu trai, nhưng đối với Tô Trà thì khác, ông cụ đối đãi với cô như một người có năng lực làm việc.

Một bên là đối đãi với con cháu, một bên là đối đãi với người cùng địa vị, rất rõ ràng ông cụ sẽ coi trọng bên nào hơn.

"Tô Thắng Hoa, ông còn là đàn ông hay không? Ông nói một câu có ly hôn hay không?"

Vương Quyên vừa dứt lời, Tô Thắng Hoa đã đáp lại theo phản xạ:

"Có ly hôn!"

Từ câu trả lời này có thể thấy được Tô Thắng Hoa quyết tâm ly hôn.

Vương Quyên nghẹn lời, quả thực sắp bị Tô Thắng Hoa làm cho tức c.h.ế.t rồi.

"Vậy chúng ta ly hôn đi, trả tôi hai trăm đồng, Tô Vận về với tôi, Tô Diệp về với ông, trong vòng năm năm ông không được phép kết hôn."

Lần đầu tiên Tô Trà nghe thấy điều kiện ly hôn như thế, không thể không bội phục bà bác cả Vương Quyên này.

Nhìn xem đầu óc người ta kìa, con gái Tô Vận có thể kiếm tiền thì bà ta dắt đi, Tô Diệp tính tình thật thà giống Tô Thắng Hoa thì bà ta để lại, nợ nần sau này cũng mặc kệ, còn đòi Tô Thắng Hoa bồi thường cho mình hai trăm đồng, cuối cùng còn không cho Tô Thắng Hoa kết hôn trong vòng năm năm, điều kiện này thật ác!

Năm nay Tô Thắng Hoa bao nhiêu rồi, đã bốn mươi tuổi rồi đấy.

Đợi qua năm năm nữa đã là bốn mươi lăm, một người đàn ông bốn mươi lăm tuổi còn tìm được phụ nữ thế nào chứ?

Điều kiện của Tô Thắng Hoa bây giờ, trong nhà chẳng còn gì, lại còn vác thêm con gái Tô Diệp của vợ trước, với điều kiện như thế quả phụ người ta cũng còn phải suy nghĩ đấy.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 194: Chương 194



Người đầu tiên đứng ra phản đối là bà cụ, chỉ thấy bà cụ vỗ mạnh bàn một cái, mắng ầm lên:

"Vương Quyên, cô đừng khinh người quá đáng, cô nói cô làm trâu làm ngựa ở nhà chúng tôi, vậy chúng tôi đã khi nào bạc đãi cô, trong nhà đã thiếu ăn thiếu uống của cô bao giờ chưa?"

"Là cô làm ra chuyện mất mặt, cô còn không biết xấu hổ đưa ra những yêu cầu vô lý như thế, có phải đầu óc cô có bệnh không? Tôi nói với cô, ly hôn cũng được, nhưng những điều kiện vừa đưa ra, ngoại trừ để Tô Vận đi theo cô, những điều kiện khác khỏi phải bàn!"

Bà cụ quá kích động, nước miếng văng cả vào mặt Vương Quyên.

Bị phun mưa như thế, Vương Quyên sợ bà cụ lao vào đánh mình, cho nên dịch người ra, nấp đằng sau người anh em bên đằng ngoại.

Vương Quyên vừa tránh đi, lập tức để lộ hai anh em nhà họ Vương trong tầm mắt Tô Trà.

Tô Trà ngước mắt bình tĩnh nhìn sang.

Không biết vì sao hai anh em họ Vương đối diện với ánh mắt của Tô Trà, sau lưng chợt lạnh đi.

Anh cả mất tự nhiên né tránh đường nhìn của Tô Trà, hắng giọng một cái, nói:

"Tô Trà à, đây là chuyện của người lớn mà, phận con cháu như cháu không nên xen vào, đúng không?"

Nghe đi, nghe đi, giọng nói rõ ràng là muốn thương lượng, người không biết còn tưởng Tô Trà là bề trên của ông ta!

Chú em Vương cũng hơi sợ Tô Trà, lập tức lên tiếng phụ họa:

"Đúng vậy, ở đây có nhiều người lớn như thế, cháu đừng để ý, chuyện này để người lớn giải quyết."

Vương Quyên thấy anh em trai một mực cung kính với Tô Trà, hai mắt trợn tròn.

Chuyện gì vậy? Một con nhóc như Tô Trà có gì phải sợ?

Nhưng Vương Quyên không biết có vài người trông dễ tính, hiền hòa, nhưng lúc thực sự tính toán, lột một lớp da của người khác vẫn còn là ít.

Mà Tô Trà chính là người như vậy.

Lần trước chẳng phải để anh em nhà họ Vương lột một lớp da quay về đó sao?

Đương nhiên, Tô Trà không định xen vào chuyện này, người ta ly hôn, thương lượng thế nào là chuyện của họ, một đứa cháu như cô vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn.

Không nhìn thấy hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đều không hé răng sao?

Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, thái độ của Tô Trà cũng giống cha mẹ cô.

Chuyện của nhà khác, bớt quản!

Cuộc nói chuyện tiếp theo không thuận lợi lắm, bà cụ sống c.h.ế.t không đồng ý với hai điều kiện sau của Vương Quyên cho nên cuộc thảo luận rơi vào thế giằng co.

Anh em nhà họ Vương nhìn tình hình này bắt đầu có chút nôn nóng, thời gian không còn sớm nữa, họ định bảo Vương Quyên nhân lúc này làm cho xong việc ly hôn, còn lằng nhằng thêm, có muốn đi làm nữa hay không?

Anh cả đứng dậy, kéo người ra ngoài, trước khi đi còn bật cười ha ha nói một câu với những người khác:

"Chuyện này, để tôi nói chuyện tử tế với em gái tôi, để tôi khuyên bảo nó."

Hai người ra ngoài sân, Vương Quyên không vui hất tay anh cả ra.

"Anh cả, anh làm sao thế? Không phải đã nói rồi sao, để Tô Thắng Hoa đồng ý điều kiện thì mới cho ly hôn cơ mà?"

Trong lòng anh cả Vương thầm châm chọc một câu: "Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi!"

Vốn định tính như vậy, nhưng thái độ của Tô Thắng Hoa cương quyết, hơn nữa còn có một quả b.o.m hẹn giờ là Tô Trà, để tránh phức tạp, ông ta vẫn quyết định giải quyết chuyện ly hôn sớm một chút.

"Em gái à, sao em lại không hiểu chuyện như vậy? Em xem Tô Thắng Hoa như vậy liệu có đồng ý với điều kiện của em không? Vừa nhìn đã biết là không thể nào, hơn nữa em còn dây dưa thêm, lỡ đâu Tô Thắng Hoa phản ứng kịp, cũng muốn giữ Tô Vận thì sao? Em có muốn giữ Tô Diệp không?"

"Vậy thì không được, em nhất định phải dắt theo Tô Vận." Vương Quyên nghe thế thì sốt ruột.

Tô Vận là con gà đẻ trứng vàng sau này, mà Tô Diệp là một cái hũ nút, gõ ba phát gậy không kêu được tiếng nào, giống hệt Tô Thắng Hoa, bà ta bị ngu mới bỏ Tô Vận, lấy Tô Diệp.

Có điều Vương Quyên vẫn có chút không cam lòng.

"Vậy phải làm sao, cái gì cũng không được mà vẫn ly hôn?"

"Nếu không thì sao nữa? Em còn định làm gì? Phải biết điểm dừng chứ, hơn nữa, sau này ngày tháng còn dài, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn." Anh cả Vương lại dỗ dành.

"Được rồi." Vương Quyên khẽ cắn môi, đáp một tiếng.

"Em có thể nghĩ rõ ràng là tốt nhất, đúng rồi, trước khi tới, Tô Vận đã nói gì với em?"

"Không, không có gì, Tô Vận nói muốn đi theo em." Lúc nói câu này, Vương Quyên chớp chớp mắt, vẻ mặt mất tự nhiên.

Vương Quyên nói dối, thực ra Tô Vận nói với bà ta rằng cô ta muốn sống cùng Tô Thắng Hoa, nhưng Vương Quyên có thể để chuyện ấy xảy ra sao?

Không thể nào!

Mấy phút sau, Vương Quyên và anh cả nhà họ Vương quay trở về phòng, sau đó Vương Quyên đổi giọng, đồng ý ly hôn, đồng thời chỉ cần một điều kiện đó chính là Tô Vận sẽ cùng bà ta rời khỏi nhà họ Tô.

Nghe Vương Quyên nói vậy, những người khác trong nhà lão Tô quả thực chỉ muốn vỗ tay tiễn hai người đi.

Tô Vận là một tai họa, Vương Quyên coi như bảo bối thì mau chóng dắt đi!

Tô Trà vẫn ở bên cạnh yên lặng hóng hớt.

Diễn biến sau đó, điều khiến Tô Trà cảm thấy thú vị hơn là Vương Quyên sợ Tô Thắng Hoa đổi ý, còn cố tình dùng giấy trắng mực đen viết lại rõ ràng, từ nay về sau không cho phép Tô Thắng Hoa và Tô Vận qua lại sau lưng, lại càng không cho phép Tô Thắng Hoa đến gần Tô Vận.

Tô Thắng Hoa đương nhiên là ký tên ngay không chút do dự, dù sao ông ấy đã hoàn toàn không còn suy nghĩ gì về Tô Vận và Vương Quyên nữa, con gái ông ấy chỉ còn một đứa là Tô Diệp, cho dù ông ấy không kết hôn cũng không có vấn đề gì.

Nói xong chuyện này, Tô Thắng Hoa và Vương Quyên cùng lên thị trấn làm thủ tục ly hôn, đi cùng còn có chú hai nhà họ Vương, về phần bác cả Vương thì ở nhà họ Tô chờ đợi.

Tô Thắng Hoa mượn xe, ba người vừa đi vừa về cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, anh cả nhà họ Vương còn ra ngoài tìm người tới, định xong chuyện sẽ chuyển hết đồ của Vương Quyên đi.

Khoảng bốn giờ chiều, ba người quay về.

Vừa nhìn thấy Tô Thắng Hoa, bà cụ bước nhanh tới, hỏi:

"Cầm giấy chứng nhận ly hôn chưa?"

"Cầm rồi." Tô Thắng Hoa trầm giọng trả lời một câu.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Bà cụ thở phào một hơi, trong lòng không khỏi vui vẻ, cuối cùng cũng đá được hai kẻ chuyên gây họa là Vương Quyên và Tô Vận ra ngoài rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 195: Chương 195



Sau khi làm thủ tục ly hôn xong, Vương Quyên chỉ huy hai anh em nhà họ Vương bê đồ giúp, của hồi môn, tủ, quần áo mà bà ta mua thêm sau đó, còn có tất cả đồ trong phòng của Tô Vận đều dọn đi sạch sẽ, quả thực còn khoắng sạch hơn cả cướp vào thôn.

Nếu không phải không thể nhổ được tường bê đi, có lẽ Vương Quyên cũng phải vác theo một miếng tường.

Nhìn thấy thế, Vương Tú Mi thầm líu lưỡi.

Chẹp, đàn bà một khi đã tàn nhẫn, thật sự chẳng còn chuyện cho đàn ông nữa.

Tô Thắng Dân cũng cảm thấy anh cả quá thành thật.

Vương Quyên nhìn Vương Tú Mi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đi vài bước tới, khẽ ngẩng đầu vênh mặt với bà, tỏ vẻ cao cao tại thượng:

"Tú Mi à, chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng một thôn, lúc trước cùng nhau gả vào nhà họ Tô, lần này chị rời khỏi đây, em vẫn còn phải ở lại nơi này. Chị cũng có chút thông cảm cho em. Phụ nữ phải độc lập tự chủ, không thể ỷ lại vào đàn ông, bây giờ em chỉ ở nhà, không làm gì, không thể như thế được!"

Vương Tú Mi hơi nhướng mày, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Vương Quyên, không nhịn được bật cười một tiếng.

Vương Tú Mi: Cho nên, Vương Quyên, bà đang dạy tôi cách hành xử đấy à!

"Vương Quyên, chị thật sự cho mình có bản lĩnh à? Chị nói gì cơ, tôi ở nhà không làm việc á? Có phải chị mù rồi không? Chuồng heo kia không đủ để tôi bận à? Còn nữa, chị nói độc lập tự chủ, chắc tôi thì không?"

"Đúng thế, vợ của tôi chính là người độc lập tự chủ." Tô Thắng Dân ở bên cạnh phụ họa, nói xong còn mỉm cười với Vương Tú Mi.

Nhìn ông biểu hiện tốt như vậy, cho nên chuyện sáng nay ngủ trên giường bệnh của con trai phải chăng có thể bỏ qua được rồi?

Vương Tú Mi không thèm để ý đến Tô Thắng Dân, lúc này toàn bộ hỏa lực của bà đang chĩa vào Vương Quyên.

"Vương Quyên, có phải chị rảnh rỗi quá không? Tôi trêu trọc gì chị mà chị chạy ra trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại? Chị cũng xứng so sánh với tôi? Chị có biết nhà tôi ai quản lý tiền bạc không? Là tôi đấy, mỗi một xu Tô Thắng Dân kiếm được đều phải nộp cả cho tôi."

"A ha? Có phải đang hâm mộ đố kỵ lắm không? Chị có may mắn như Vương Tú Mi tôi, gặp được một người đàn ông tốt như Thắng Dân nhà tôi không?"

"Với cả, tôi còn có một cô con gái ngoan, chị coi Tô Vận như bảo bối, vậy Tô Vận nhà chị có thể so sánh với con gái tôi không?"

"Chị nói chị xem, đã ly hôn rồi, hà tất phải đến trước mặt tôi tự rước nhục chứ?"

Sau khi b.ắ.n phá ầm ầm một trận, Vương Tú Mi nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Quyên, cười khẩy một tiếng.

Vương Quyên nghe Vương Tú Mi nói vậy lập tức nổi giận.

Nhưng những gì Vương Tú Mi vừa nói bà ta lại không thể phản bác.

Cuối cùng Vương Quyên chỉ có thể thở phì phò trừng mắt nhìn Vương Tú Mi vài lần, sau đó vội vàng đi về hai anh em nhà họ Vương.

Người nhà họ Vương vừa đi, căn phòng lớn gần như bị dọn trống không, ngay cả người trong thôn cũng nhìn thấy anh em nhà họ Vương cùng với người họ gọi tới bê theo đồ lớn đồ nhỏ ra khỏi nhà họ Tô, họ càng thêm thông cảm cho Tô Thắng Hoa.

Ở cùng thôn với Vương Quyên nhiều năm như vậy, lúc trước thật sự không nhìn ra Vương Quyên lại là người có cái tính ấy, mệt cho họ còn tưởng rằng bà ta chất phác thành thật.

Bây giờ nhìn xem, thành thật đếch gì?

Nửa tiếng đồng hồ sau, ở nhà họ Vương.

Tô Vận nhìn mẹ Vương Quyên và các cậu vác theo đồ lớn đồ nhỏ về nhà, trong lòng lập tức căng thẳng, đứng phắt dậy.

"Mẹ ơi, mẹ thật sự ly hôn với cha rồi sao?" Tô Vận vội vàng tiến lên trước hỏi.

"Đương nhiên, nếu không mẹ bê đồ về được sao? Tô Vận à, cha con đúng là lòng dạ độc ác, nói ly hôn là lập tức ly hôn, mẹ làm trâu làm ngựa ở nhà họ Tô bao nhiêu năm, vậy mà không thèm cho mẹ cái gì, đàn ông ấy à, rốt cuộc mẹ cũng nhìn thấu rồi."

Tô Vận không thèm phản ứng lại Vương Quyên, bởi vì cô ta nhìn thấy tủ trong phòng mình.

"Mẹ ơi, sao mẹ chuyển cả đồ của con tới?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Vương Quyên hơi bối rối, có điều lúc đối diện với ánh mắt của Tô Vận lại không nhìn ra được sự khác thường.

"Tô Vận à, không phải mẹ không muốn cho con đi theo cha, nhưng cha con thực sự không cần con. Cha con muốn Tô Diệp, mẹ cũng không còn cách nào, mẹ cũng không thể để con ở lại nhà họ Tô chịu ấm ức."

"Mẹ ơi trước khi mẹ ra ngoài đã đồng ý với con rồi mà."

Sở dĩ Tô Vận muốn đi theo Tô Thắng Hoa, đương nhiên là vì đã lên kế hoạch xong xuôi, bởi vì bên phía Vương Quyên, Tô Vận đã có thể xác định mình nắm chắc rồi, nhưng bên phía cha Tô Thắng Hoa thì cô ta chưa nắm chắc được điều gì, cho nên mới muốn ở cùng với ông ấy.

Tô Thắng Hoa không có con trai, cho nên kế hoạch của Tô Vận vốn là cô ta sẽ nắm chặt lấy cả hai bên gia đình, với tình huống hiện giờ, trong lòng cô ta lại không chắc chắn lắm.

Lỡ đâu Tô Thắng Hoa tái hôn vậy thì đồ của nhà họ Tô...

Vương Quyên không biết sự tính toán trong lòng Tô Vận, bà ta chỉ biết Tô Vận là một bảo bối, không thể để Tô Thắng Hoa cướp đi được.

"Con gái à, cha con không cần con, không sao đâu, mẹ cần con, mẹ yêu thương con."

"Hơn nữa cha con nhận thầu gì đó, nợ nần khá nhiều tiền, nếu con đi theo cha sẽ phải chịu khổ đấy."

Giọng của Vương Quyên vang lên bên tai, cuối cùng Tô Vận thở dài một tiếng.

"Tiểu Vận, mẹ yêu thương con, chúng ta ở lại nhà ông bà ngoại. Con xem ông bà ngoại cùng các cậu con đều đối xử rất tốt với hai mẹ con mình. Chúng ta ở nhà họ Tô bị người ta ghét ra mặt, con quay về đó làm gì?" "Ông bà nội trước kia thương con, bây giờ trong lòng hai người đó chỉ còn lại một mình Tô Trà mà thôi."

Nhắc tới cái tên Tô Trà, Tô Vận cũng bỏ đi suy nghĩ quay trở lại nhà họ Tô.

Cũng phải, sau khi trở về, cô ta chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của Tô Trà, bị chèn ép không đáng một xu, nhưng ở nhà họ Vương thì khác.

Ở nhà họ Vương cô ta có quyền quyết định.

Hơn nữa chuyện cha Tô Thắng Hoa nhận thầu chắc chắn sẽ lỗ, cha không chọn cô ta chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời này, cô ta sẽ chờ xem.

Nhưng Tô Vận chờ mãi, chờ mãi, qua một thời gian trường học khai giảng, Tô Trà đại diện quốc gia tham gia cuộc thi Toán học, nhận được huy chương vàng.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 196: Chương 196



Lại tiếp tục chờ, sau đó nghe nói Tô Thắng Hoa lại nhận thầu một đầm nuôi cá.

Lần này, Tô Vận chắc chắn tra Tô Thắng Hoa sẽ thua lỗ.

Kết quả mấy tháng sau, cô ta nghe nói cha Tô Thắng Hoa đã kiếm được tiền từ đầm cá đó, không những kiếm được nhiều hơn trước, mà còn cho Tô Diệp đi xem mắt đối tượng.

Lại qua mấy tháng nữa, Tô Diệp kết hôn, còn là người ở trên thị trấn.

Tô Vận tiếp tục chờ, chờ tới khi nhà họ Tô đi tới bước kia.

Qua thời gian một năm, hiện giờ Tô Vận cũng đã mua nhà trên thị trấn, Vương Quyên ở cùng cô ta trên đó.

Tô Vận nghĩ tới cái nết muốn ăn của người khó coi của cả nhà họ Vương liền không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Còn muốn bắt chẹt cô ta và Vương Quyên? Cũng không nhìn xem bản thân có bản lĩnh đó không, mình được đến đâu cũng không biết sao?

Sau khi vào cấp ba, Tô Vận càng ngày càng nỗ lực trong phương diện học tập, nhưng cho dù cô ta có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ hạng của mình tụt xuống theo mỗi kỳ thi.

Cũng may, Tô Vận đã âm thầm tiếp xúc với người của nhà họ Khương bên kia, mục tiêu đầu tiên của cô ta chính là Khương Nguyệt, mà trong một thời gian ngắn, Khương Nguyệt cứ thế mù quáng tin tưởng cô ta, đôi khi còn nói đùa muốn giới thiệu Tô Vận cho anh trai mình.

Đây là chuyện an ủi Tô Vận, cô ta không ngừng tự nói với bản thân, đợi thêm mấy tháng nữa, đợi đến khi Khương Triều Dương quay trở về, đến lúc đó cô ta có thể trở thành đối tượng của anh ta, rồi hai người cùng nhau đi theo quân ngũ, sinh ra mấy đứa trẻ đáng yêu.

Còn Tô Trà thì sao?

Trong thời gian một năm qua, Tô Trà khá bận rộn, cho dù đã xác định được cử đi học, nhưng cô vẫn không bỏ bê chuyện học hành.

Mỗi ngày không ngừng tiếp nhận kiến thức mới, cô rất hứng thú, còn cảm thấy tò mò, qua một khoảng thời gian, sẽ có người gửi bưu kiện đến cho Tô Trà, đôi khi là của Cốc Ích, đôi khi là của Chương Hạc Chi, thỉnh thoảng còn có cả Vương Quốc Quân.

Hiện giờ giá sách trong phòng của Tô Trà đã xếp đầy các loại sách vở, từ nuôi trồng cho đến cơ học.

Trong phương diện học tập, cái tên Tô Trà vẫn còn treo cao trên bảng vàng.

Thành tích tốt, ngoại hình xinh đẹp, tính tình hiền hòa.

Đám học sinh nghịch ngợm trong trường đều đang tuổi yêu thích cái đẹp, người len lén dể ý Tô Trà không chỉ có nam sinh mà còn có nữ sinh, một học sinh học lực đỉnh như vậy, có ai mà không thích chứ?

Nhưng Tô Trà vẫn rất khiêm tốn, không ở trong phòng đọc sách thì cũng là ở trong phòng học đọc sách.

Cho nên các nam đồng chí thích Tô Trà có dám đến quấy rầy không?

Không, không dám!

Đối với họ mà nói, việc chỉ số thông minh bị áp đảo đã đủ tàn khốc rồi, cho nên khỏi cần tìm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Trà làm gì.

Có điều nghe đồn, Tô Trà và Trầm Nghiễm đang lén lút yêu đương, cũng có tin đồn đối tượng của Tô Trà là Cận Tùng bên Nhất Trung.

Có điều tin đồn chỉ là tin đồn.

Đương sự của dăm ba tin đồn này không hề để chuyện này trong lòng, dù sao ba người họ thật sự không có khả năng.

Mọi người đã từng thấy ba người cùng là đối tượng của nhau chưa?

Hoặc là mọi người đã từng thấy đối tượng gặp mặt ngoại trừ nói về chuyện học hành thì gần như không có đề tài khác chưa? Đây là yêu đương sao?

À, ba người họ hẳn là cũng có ra ngoài đi chơi, chơi thì chơi, nhưng lần nào cũng đi với nhau, ngay cả chơi trò chơi cũng bị chỉ số thông minh của Tô Trà áp đảo.

Cảm giác này, Cận Tùng bày tỏ: không yêu nổi, cũng không dám yêu!

Trầm Nghiễm thì càng khỏi phải nói, Cận Tùng còn biết nhìn em gái xinh đẹp, nhưng Trầm Nghiễm hoàn toàn chưa mở mang đầu óc, chỉ là một con một sách chính hiệu, ngoại trừ học hành, con gái cũng không thể khiến cậu ta nhìn nhiều thêm một chút.

Tô Trà, à, cô ấy còn thật sự không có sở thích đặc thù đó.

Trong mắt cô, Cận Tùng và Trầm Nghiễm vẫn còn là trẻ con, đám trẻ vị thành niên đều là một lũ nhí nhố.

Về phần những người khác trong nhà họ Tô, nửa năm trước, Tô Thắng Dân rời khỏi đội vận tải, lôi kéo Mạnh Cần lúc trước giới thiệu ông vào đội vận tải cùng nhau nghỉ việc, sau đó xây dựng đội vận tải của riêng mình.

Tô Thắng Dân giỏi ăn nói, rất biết cách tìm mối làm ăn, Mạnh Cần lại có tính tình hào sảng, cởi mở, cho nên phụ trách quản lý tài xế trong đội vận tải.

Qua hơn nửa năm, đội vận tải đã tiến vào quỹ đạo, có điều bởi vì làm đội vận tải cho nên Tô Thắng Dân cứ mãi trì hoãn chuyện mua nhà cho con gái ở Bắc Kinh.

Trong thôn, trang trại nuôi heo của Vương Tú Mi đã làm thành quy mô lớn, hiện giờ trong trang trại heo của bà nuôi hơn một trăm con, đợi đến khi xuất chuồng là gần đủ tiền mua một căn ở Bắc Kinh rồi.

Bạn học Tô Bảo cảm thấy bản thân đáng thương nhất, cha mẹ trong nhà bận rộn cậu có thể hiểu được, hu hu, cậu bé là một đứa con trai ngoan ngoãn biết điều mà.

Nhưng có thể đừng bảo chị gái giám sát việc học tập của cậu bé không?

Chữ viết không đẹp phải viết lại, không biết làm đề thì bắt cậu bé làm đi làm lại mới thôi.

Tô Bảo cảm thấy được chị mình giám sát, điều duy nhất khiến mình thỏa mãn và tự hào là, ha ha ha, thành tích của cậu đã lọt vào top mười.

Mười bạn đứng đầu lớp, đây là chuyện mà lúc trước cậu bạn nhỏ Tô Bảo không dám nghĩ đến.

Nhưng chị cậu bé lại tỏ ra chê bai với vị trí top mười này.

Buổi tối, giờ tự học muộn kết thúc, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng ra khỏi trường học, vừa ra khỏi cổng đã thấy Lương Tố đứng đợi ở ngoài.

Hai người cùng đi tới, Trầm Nghiễm giành lên tiếng trước:

"Mẹ ơi, sao mẹ lại tới đây, trong bệnh viện không bận à?"

"Bận chứ, mẹ vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra, định về nhà, thấy sắp đến giờ tan học nên tiện đường qua đây đón con cùng về." Lương Tố lên tiếng nói một câu, sau đó mỉm cười quay sang nói với Tô Trà: "Trà Trà, đơn vị của dì phát một cân kẹo, thằng nhóc nhà dì không thích ăn, con cầm về đi, vị hoa quả chắc là ngon lắm đấy."

Ôi... Tô Trà sửng sốt, giây tiếp theo, trên gương mặt xinh đẹp để lộ nụ cười.

"Dì ơi, dì thật tốt." Giọng nói dịu dàng mang theo chút làm nũng, cộng thêm biểu cảm hơi mất tự nhiên.

Trầm Nghiễm nhìn hai người giống một đôi mẹ con, cảm thấy giờ phút này mình như người thừa ở đây vậy!

Hay là cậu ta để không gian riêng cho họ nhé?

Nói là tới đón cậu ta, ôi, tới đón Tô Trà mới đúng!

Qua một năm, Trầm Nghiễm đã nhìn thấu, trong lòng mẹ, mình không quan trọng bằng Tô Trà.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 197: Chương 197



"Không có gì, nếu con thích, lúc nào đơn vị phát, dì lại cho con." Lương Tố cười tủm tỉm giơ tay sờ mái tóc mềm mại của cô bé, trong lòng như tan chảy.

Bà muốn có một cô con gái thơm tho mềm mại còn biết làm nũng như thế này, đáng tiếc cuộc đời này sợ là không có cơ hội nữa.

"Cảm ơn dì, con thích lắm."

Tô Trà mỉm cười cọ vào tay Lương Tố, cô gái nhỏ lại làm nũng, khiến cho Lương Tố không nhịn được bật cười.

"Tô Trà!" Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng gọi.

Ba người quay đầu nhìn sang, thấy Tô Thắng Dân cách đó không xa.

"Ồ, viện phó Lương, cô cũng tới đón con à? Đúng là trùng hợp, tôi cũng tới đón Trà Trà." Tô Thắng Dân đi tới lên tiếng chào hỏi.

Bởi vì Tô Trà và Trầm Nghiễm chơi khá thân, cho nên quan hệ hai nhà cũng gần gũi, gặp nhau chào hỏi là chuyện hết sức bình thường.

Hôm nay Tô Thắng Dân không cần ra ngoài chạy xe, thời gian ở trong đội vận tải khá nhiều, chỉ cần không bận là ông sẽ đến đón Tô Trà về nhà.

Theo Tô Thắng Dân thấy, con gái ông xinh xắn như vậy, trời khuya đường tối đi về nhà quá là không an toàn.

Lúc ông không rảnh thì Vương Tú Mi sẽ tới đón người.

"Vâng, tôi còn nói nếu anh không tới thì tôi tiện đường đưa cả Trà Trà về nhà." Lương Tố mỉm cười đáp một câu.

"Viện phó Lương khách sáo quá, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa Trà Trà về trước."

"Được, vậy chúng tôi cũng về đây." Lương Tố nói xong xoay người đi về phía trước vài bước, sau đó dường như phát hiện con trai Trầm Nghiễm ở phía sau không theo kịp, bèn xoay người lại liếc mắt nhìn cậu ta.

Ánh mắt kia dường như đang nói: "Con còn chờ gì nữa?".

Trầm Nghiễm: Đau lòng!

Nhìn mẹ phân biệt đối xử kìa!

Thôi bỏ đi, cậu ta cũng biết việc mình không phải là con gái đã khiến mẹ thất vọng rồi!

Cuối cùng vẫn là sai!

Bên kia Tô Thắng Dân và Tô Trà cùng nhau đi về nhà.

"Trà Trà gần đây học hành thế nào, con được cử đi học, cũng không cần quá vất vả chuyện học hành đâu, dạo này cha thấy con gầy đi rồi đấy." Tô Thắng Dân cằn nhằn.

Đối diện với con gái, ông cảm thấy người cha già này không yên tâm nổi.

"Cha ơi, cha nhìn nhầm rồi, con đâu có gầy."

"Gầy rồi, bản thân con không biết thôi."

"Cha ơi, ngày mai con muốn ăn móng giò hầm, cha bảo mẹ mua nhé." Tô Trà cười ha ha, nói sang chuyện khác.

"Được, ngoại trừ móng giò, con muốn ăn gì nữa, cá sốt dưa có muốn ăn không? Đừng bảo mẹ mua, ngày mai cha đi sớm một chút mua cho, mẹ con chọn đồ ăn không ngon bằng cha." Tô Thắng Dân nói bằng giọng có chút kêu ngạo.

"Muốn ạ, cha, cha tốt với con quá!"

"Con là con gái cha, cha đương nhiên phải tốt với con rồi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khoảng chín giờ tối thì về đến cổng nhà.

Trong phòng, Vương Tú Mi đã tranh thủ thời gian làm xong mì, thấy hai người Tô Trà vào nhà, vội vàng mở nắp đậy bát bên cạnh ra.

"Trà Trà tới đây, mẹ làm mì này, con ăn sớm nghỉ sớm đi, đừng ngủ muộn quá."

Vương Tú Mi cũng không biết mấy ngày nay Tô Trà đang bận làm gì, nhiều lần bà thấy đến nửa đêm mà khe cửa phòng Tô Trà còn hắt ra ánh sáng.

"Ôi con biết rồi." Tô Trà ngoan ngoãn mỉm cười trả lời một câu.

"Vậy được rồi, con ăn mì đi, ăn xong cứ để bát đấy, gọi mẹ một câu, mẹ rửa cho." Vương Tú Mi nói xong, lại nháy mắt với Tô Thắng Dân một cái, ý bảo đối phương vào nhà có chuyện muốn nói.

"Mẹ ơi, không cần đâu, chỉ một cái bát thôi mà." Cô tự mình ăn, tiện thể rửa luôn.

Thấy ánh mắt của vợ, Tô Thắng Dân nhấc chân đi theo Vương Tú Mi vào nhà.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Trà ngồi một mình trên bàn ăn mì, trong lòng vô cùng ấm áp.

Có đôi khi, một ngọn đèn, một bát mì, chính là sự ấm áp của gia đình.

Ăn xong mì, Tô Trà rửa sạch bát, sau đó quay về phòng của mình.

Ngồi trước bàn học. Tô Trà cầm bút lên.

Cánh tay giơ lên cao quá đỉnh đầu, sau đó cô dùng cây bút búi mái tóc dài đen nhánh ra sau gáy, bên gò má rơi xuống một lọn tóc thừa, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng trẻo, thanh tú.

Một ngọn đèn nhỏ đặt trên bàn, bên cạnh là những linh kiện nhỏ…

...

Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng có đôi khi lại dường như rất chậm.

Đối với những học sinh lớp mười hai thì họ hy vọng thời gian nhanh hơn chút nữa để kết thúc kỳ thi đại học sớm, sau đó có thể hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng họ cũng hy vọng thời gian chậm đi một chút để ít nhất có thể trì hoãn đến ngày thi hành hình phạt.

Dù thế nào thì kỳ thi đại học vẫn đúng hạn tới, học sinh đọc sách mười mấy năm chỉ vì một lần thi đại học, thời điểm quyết định vận mệnh đã đến.

Tại cổng lớn của Trường trung học phổ thông Nhị Trung,Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, hai người cảm giác sắp bị nướng đến chảy ra một lớp mỡ.

Dù con gái họ đã được tiến cử đi học nhưng Tô Trà vẫn muốn tham gia thi đại học. Dựa vào từng chính sách khác nhau của mỗi địa phương, học sinh được tiến cử đi học có thể tự nguyện lựa chọn có tham gia thi đại học hay không.

Trầm Nghiễm, Cận Tùng cũng được tiến cử nhưng cả ba người đều lựa chọn tham gia lần thi đại học này.

Dựa theo Tô Trà nói thì nếu không thi đại học, cuộc sống sẽ không hoàn chỉnh được. Nghi lễ thi vào đại học rất là quan trọng!

Hôm nay cha Trầm cùng Lương Tố cũng đến.

Người của hai nhà đều biết nhau nên tụm vào một chỗ chờ cùng nhau.

“Lương Tố, hôm nay cô không đi làm à?” Vương Tú Mi chủ động nói chuyện cùng Lương Tố.

“Tôi xin nghỉ một ngày, ngày nào cũng làm việc cho nên phải dành chút thời gian chăm sóc con cái chứ. Với lại hôm nay là ngày thi đại học mà." Lương Tố cười mỉm trả lời.

Ấn tượng của Lương Tố đối với Vương Tú Mi khá tốt, vì hai đứa trẻ chơi cùng nhau nên gần đây Vương Tú Mi cũng gọi Lương Tố bằng tên gần gũi hơn.

“Đúng đúng đúng, cô nói đúng đó, nhưng mà Trầm Nghiễm nhà cô hẳn là không cần quá lo lắng, thành tích thi đại học chắc chắn là cao rồi.”

“Trầm Nghiễm nhà chúng tôi vẫn còn kém hơn Tô Trà nhiều lắm. Đúng rồi, có phải Tô Trà muốn đi học đại học ở thành phố Bắc Kinh hay không?”

“Đúng thế, còn Trầm Nghiễm không phải cũng đi Bắc Kinh sao?”

“Có chứ, tại sao lại không đi được. Bọn nhỏ đang thân nhau nên học đại học cùng một nơi thì càng tốt, đến lúc lên thành phố Bắc Kinh thì để cho thằng nhỏ nhà tôi quan tâm Tô Trà một chút."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 198: Chương 198



“ Ây dà, vậy thì phiền lắm, ha ha ha, tôi cùng Tô Thắng Dân đã bàn là chờ thêm hai năm sau chúng tôi có điều kiện hơn thì cũng chuyển tới Bắc Kinh sống, ở gần con gái sẽ yên tâm hơn nhiều.” Vương Tú Mi thuận miệng nên bắt đầu nổi hứng dốc bầu tâm sự.

“Cô xem xem, con cái càng ngày càng lớn rồi đi xa nhà, chúng tôi cũng không yên tâm được. Nếu là con trai còn đỡ nhưng nó lại là con gái, bước ra ngoài thôi cũng làm vợ chồng tôi phải lo lắng rồi.”

“Ha ha ha, đúng là Tú Mi phải lo lắng rồi, Tô Trà xinh đẹp như thế nên tương lai học đại học nếu cha mẹ không ở gần, lỡ như con bé có người yêu thì cũng không thấy được người đó ra sao. Lúc ấy lại lo lắng người ta trông như thế nào, tính cách ra sao? Người đó là người ở đâu, nếu xa thì có phải gả con đi xa hay không nữa." Lương Tố cười nói.

Hầy, Lương Tố vừa nói vậy càng làm Vương Tú Mi không yên tâm.

“Nhưng biết làm sao bây giờ, chúng tôi cũng không thể chuyển qua Bắc Kinh ngay được. Đội vận chuyển của Tô Thắng Dân cũng không thể nói chuyển chỗ là chuyển luôn được. Hơn nữa, tôi còn trại nuôi heo ở trong thôn nên cũng không rảnh tay."

Nhìn Vương Tú Mi nhíu mày, Lương Tố duỗi tay ôm lấy bả vai của Vương Tú Mi, Lương Tố thần bí tiến lại gần, thầm thì ở bên tai Vương Tú Mi.

“Tú Mi, chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, cô cũng biết là tôi thích có con gái nhưng mà không có cách nào, tôi chỉ sinh được mấy tên nhóc. Tôi thích Tô Trà nhà cô lắm."

Vẻ mặt Vương Tú Mi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Lương Tố.

Nghĩa là gì?

“Tôi cũng không vòng vo nữa, cô nghe thử xem thế nào."

“Ừ, cô cứ nói thử tôi nghe xem nào.”

“Nếu hai nhà chúng ta kết nghĩa anh em thì có được không? Nhà mẹ đẻ của tôi với chồng đều ở Bắc Kinh, nếu Tô Trà thành con gái tôi thì khi con bé học đại học, chúng tôi sẽ chăm sóc con bé cho cô. Đặc biệt là chuyện tình cảm của Tô Trà, tôi sẽ trấn ải cho cô."

Hay lắm, Vương Tú Mi hô lên hay lắm.

Tôi coi cô như chị em trong nhà mà cô lại mơ ước con gái của tôi!

Nhưng Vương Tú Mi nghĩ lại, nếu cân nhắc cẩn thận thì việc này hình như là nhà bọn họ có lợi nhiều hơn, tự dưng lại được thêm một gia đình người thân, hơn nữa khả năng địa vị trong xã hội cũng không hề đơn giản.

Sau khi tính toán, Vương Tú Mi nháy mắt cười, bà kéo tay Lương Tố giống như chị em rồi nói: “Lương Tố ạ, tôi cảm thấy suy nghĩ của cô rất hợp lý. Đối với cá nhân tôi mà nói thì tôi đồng ý hai tay. Nhưng mà chuyện này tôi cũng phải hỏi ý kiến Tô Trà xem như thế nào đã."

“Đúng đúng đúng, Tô Trà là nhân vật chính mà.” Lương Tố thở dài nhẹ nhõm, nếu có thể qua được cửa của Vương Tú Mi cũng đã không tồi rồi.

Bên cạnh, Tô Thắng Dân và cha Trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh tụ tập một chỗ khí thế ngất trời nói chuyện phiếm giống như đôi chị em ruột thì cũng không biết nên nói gì.

“Tôi nghe nói gần đây đội vận chuyển của anh làm ăn cũng khá đúng không? Tôi đang có một người bạn đang sắp có một đơn hàng lớn, bên anh có đủ xe chạy không?" Cha Trầm chủ động mở miệng nói.

Cha Trầm tên là Trầm Kỳ Quang, ông ấy có thể làm được đến vị trí như hiện tại thì cách đối nhân xử thế cũng tương đối khéo đưa đẩy.

Tô Thắng Dân cũng là người thông minh, ông vừa nghe Trầm Kỳ Quang nói như vậy đã biết là người này đang giới thiệu đơn hàng cho mình, lập tức nói:

“Có xe chứ, đội vận chuyển thường chạy khỏe nhất ở những cung đường ngắn, khi nào bạn của anh cần xe thì nói với tôi một tiếng là được. Anh cũng biết mà, nếu nhỡ xe lỡ chạy đi rồi thì tôi cũng không khiêng về được đâu, ha ha ha.”

“Tất nhiên rồi, lát nữa tôi sẽ bảo bạn tôi liên hệ với anh nhé, các anh tự bàn với nhau."

Trầm Kỳ Quang chỉ là người giật dây bắc cầu còn cụ thể có lấy được đơn hàng hay không thì phải xem bản lĩnh của Tô Thắng Dân như thế nào.

Nếu miếng ăn đã tới bát mà vẫn không ăn được thì Trầm Kỳ Quang cũng không còn cách nào gì.

“Reng reng reng…” Cuộc thi đã kết thúc.

Học sinh lục tục đi ra, Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng một trường thi nên hai người vừa đi ra đã trông thấy cha mẹ mình đang chờ ở cổng trường.

Hai gia đình tìm tiệm cơm gần đó rồi cùng nhau ăn bữa trưa, sau đó lại chờ bọn nhỏ thi tiếp.

Hai ông chồng đều bận việc nên đã đi trước. Một lúc sau, bệnh viện đến tìm người nên Lương Tố cũng bị gọi đi.

Cuối cùng, buổi chiều còn mỗi Vương Tú Mi chờ ở cổng trường.

Chờ đến cuộc thi buổi chiều kết thúc, Vương Tú Mi lai Tô Trà và Trầm Nghiễm cùng nhau về nhà.

Trầm Nghiễm cũng đã quen ăn cơm ở nhà Tô Trà, dù sao mấy năm nay cậu ta đã ăn chực cơm nhà Tô Trà không ít lần.

Lúc đầu Trầm Nghiễm còn hơi ngượng ngùng, về sau ăn nhiều lần thì quen.

Cậu ta coi nhà họ Tô thành một gia đình khác của mình, thi thoảng không có việc gì cậu ta lại chạy qua ăn bữa cơm.

Nhưng mỗi lần cậu ta tới đều không để tay không đến, trên đường đi cậu ta sẽ thuận tiện mua chút trái cây hoặc bánh ngọt mang qua.

Hai ngày rưỡi thi đại học rất nhanh đã trôi qua, vừa mới thi xong là Cận Tùng lập tức gọi điện thoại hẹn mọi người cùng ăn bữa cơm.

Ngay từ đầu ba người chỉ định xôm tụ một chút, kết quả cha mẹ đang đứng gần đó nghe nói ba người muốn đi ra ngoài ăn thì dứt khoát đặt bàn ở một nhà hàng.

Nhà hàng thuộc dạng cao cấp, đặt nhà ăn lớn như thế mà chỉ ba người ăn thì cũng thấy hơi kỳ nên họ hỏi cha mẹ có muốn ăn liên hoan cùng hay không.

Cuối cùng, bữa liên hoan ba người thành bữa liên hoan của ba gia đình.

Trên bàn cơm, cả ba gia đình đều quen biết, dù sao ba đứa nhỏ đều chơi thân với nhau, sao lại không biết gia đình bạn thân của con được chứ?

Cận Thành là cha của Cận Tùng, phong thái rất tao nhã. Cận Tùng lại không giống cha mình mà giống mẹ hơn.

Nhà họ Cận làm buôn bán nên điều kiện gia đình khá giả, nghe nói họ còn mở một xưởng quần áo ở tỉnh thành bên cạnh, do tự sản xuất nên mở thêm rất nhiều chuỗi cửa hàng.

Mẹ của Cận Tùng là một người phụ nữ mạnh mẽ tên là Vũ Hồng Tinh, nếu ai nghe qua cái tên này thì lập tức sẽ cảm thấy đó là phong cách đặt tên của thời xưa, vừa là Hồng vừa là Chuyên*.

(*) Đây là từ ngữ trong thời kỳ cũ từ năm 1961, ý chỉ quan hệ giữa chính trị cùng nghiệp vụ. “Hồng” nghĩa là tư tưởng của giai cấp vô sản, “Chuyên” là chỉ sự tri thức, kỹ năng, chuyên nghiệp)

Trong nhà của Cận Tùng chủ yếu là vợ ngoại giao còn chồng vun vén cho gia đình. Tình cảm của hai vợ chồng rất ân ái, bình thường nếu đi công tác đều đi cùng nhau. Bọn họ rất bận nên Cận Tùng dần dần quen ở nhà một mình.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 199: Chương 199



Không khí bữa ăn vô cùng náo nhiệt, Tô Trà ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, Trầm Nghiễm và Cận Tùng mỗi người một bên ngồi cạnh cô, nhìn qua như hai thần giữ cửa.

Ba người quen ngồi cạnh nhau, như vậy tiện nói chuyện hơn.

Nhưng người lớn của ba gia đình lúc nhìn thấy cảnh này thì cảm giác hơi...lạ?!

Nếu như nói là đang yêu đương thì họ đều biết là không phải, chủ yếu là ba đứa trẻ này đứa nào cũng thiếu tinh tế.

Đầu tiên là Tô Trà chỉ coi hai người còn lại là trẻ con.

Trong lòng Trầm Nghiễm chỉ có học tập?

Cận Tùng thì lại thiếu kinh nghiệm.

Quan hệ của ba người tốt thì không cần phải bàn, nhưng sao ba đứa lại không để bụng chút nào vậy?

Nhà họ Cận rất muốn có một cô con dâu như Tô Trà nhưng không biết làm gì hơn vì con trai của họ ngu ngơ ngờ nghệch quá, cho nên người lớn cũng không có cách nào.

“Khụ khụ, Tô Trà, có phải cháu định đi Bắc Kinh học đại học không? Vừa lúc Trầm Nghiễm cũng đi Bắc Kinh, đến lúc đó coi Trầm Nghiễm như anh trai chăm sóc cháu một chút nhé.” Trong lúc Lương Tố nói thì bà ấy vẫn luôn trộm để ý sắc mặt của Tô Trà, kỳ thật bà ấy hơi căng thẳng.

Mấy ngày trước chuyện bà ấy nhận chị em kết nghĩa cùng Vương Tú Mi, khi đó mấy đứa vẫn còn đang thi cho nên Lương Tố và Vương Tú Mi cân nhắc chờ thi xong mới thông báo.

Hiện tại là một cơ hội tốt.

Nhưng Tô Trà không chú ý đến điểm đó, cô để ý chuyện... từ khi nào Trầm Nghiễm thành anh của cô rồi?

Tô Trà cảm thấy dựa theo tuổi của cô đời trước, nếu bắt cô phải gọi một đứa trẻ vừa mới lớn là anh trai thì quá đáng lắm!

Vẻ mặt Trầm Nghiễm đầy hoang mang, cậu ta nghe thấy hai chữ “anh trai” cũng rợn cả người.

Ánh mắt của Cận Tùng ngu ngơ nhìn Trầm Nghiễm sau đó lại nhìn Tô Trà, nhìn hai người kia sửng sốt sau đó nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười.

“Ha ha ha ha, biểu cảm này của hai người...”

“Câm miệng!”

“Răng cậu đang dính thức ăn!”

Câu đầu tiên là Trầm Nghiễm nói, câu phía sau là của Tô Trà, rất hiển nhiên, câu sau có lực sát thương vô cùng lớn đối với Cận Tùng.

Cận Tùng vội vàng ngậm miệng, chuyện đồ ăn dính vào răng này làm giảm hình tượng của cậu ta.

Cha mẹ Cận Tùng nhìn thấy con trai mình vừa mới vừa mở miệng đã bị trấn áp thì cũng cảm thấy buồn cười.

“Tô Trà, chuyện là như thế này, dì muốn nhận cháu làm con gái dì, cháu cảm thấy như thế nào?” Lương Tố dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nếu không đợi lát nữa ba đứa nhỏ nói chuyện đề tài từ trên trời xuống dưới đất cũng khó kéo lại.

Nghe thấy Lương Tố nói vậy, Tô Trà không đồng ý ngay mà quay đầu lại nhìn Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi.

Sau đó Tô Trà phát hiện, cha mẹ cô không hề kinh ngạc chút nào sau khi nghe tin tức đó.

Hai người đã biết trước rồi đúng không?

Hơn nữa nhìn biểu hiện của hai người thì không giống như sẽ phản đối, ngược lại nhìn họ còn hơi vui mừng.

Tô Trà suy nghĩ vài giây sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của Lương Tố mà nói. “Được ạ.”

Mấy năm nay Lương Tố đối tốt với cô, Tô Trà vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Hơn nữa, sau khi nhận thành người thân thì về sau lại có thêm nhiều người nữa cưng chiều cô, nếu có chuyện tốt như thế thì tại sao lại không đồng ý?

“Tô Trà, cháu đồng ý rồi?” Trong lòng Lương Tố vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt cũng đều là sự hân hoan.

“Vâng, mẹ nuôi.” Tô Trà mềm mại mở miệng gọi một tiếng.

Nghe tiếng gọi này thì tim của Lương Tố đều bị nhũn ra.

A, quả nhiên con gái vẫn là tốt nhất, mềm mại, thơm tho còn biết làm nũng.

“Ai.” Lương Tố lên tiếng vang dội, ngay sau đó bà ấy móc từ trong túi ra một cái cái hộp nhỏ, nói: "Tô Trà lại đây nào, đây là phí sửa miệng.”

Trầm Kỳ Quang nhìn thấy động tác của Lương Tố thì cũng lấy một bao lì xì từ trong túi ra.

Cha Trầm là đàn ông nên trực tiếp hơn nhiều.

Tô Trà đứng dậy, mặt cô tươi cười rồi hơi khom lưng, đôi tay cô nhận lấy quà và bao lì xì.

“Cảm ơn cha nuôi, mẹ nuôi.”

Cứ như thế Tô Trà đã có thêm một người cha, một người mẹ, lại còn thêm một người anh trai là Trầm Nghiễm.

Trong toàn bộ quá trình Trầm Nghiễm đều hoảng hốt... Tô Trà, vậy là đã biến thành em gái của cậu ta rồi?!

Bên này vô cùng náo nhiệt.

Tại một nơi khác lại yên tĩnh hơn.

Trong căn phòng tối đen như mực, Tô Vận ngồi thất thần ở trên mép giường.

Ngày hôm nay kết thúc kỳ thi đại học, mặc dù vẫn chưa có điểm chính thức nhưng Tô Vận đã có thể đoán được số điểm của mình.

Tô Vận vốn dĩ đã không thông minh, từ tiểu học đến trung học cơ sở đều dựa vào lợi ích của việc trọng sinh nên mới có thể trở thành học sinh giỏi trong miệng của người ta.

Bắt đầu từ năm lớp mười hai, thành tích của cô ta trượt dài, đến cả bạn thời cấp hai cũng âm thầm thảo luận chuyện đó.

Hơn nữa hơn một năm nay cô ta bận rộn chuyện buôn bán nên cần quan tâm nhiều chuyện khác hơn, cho nên sự nghiệp học tập không được quan tâm nhiều lắm.

Thậm chí, cô ta có dự cảm hiện tại cơ hội vào đại học của mình rất mong manh.

Một tiếng “Kẹt kẹt!” vang lên, Vương Quyên mở cửa đi vào, bỗng dưng bà ấy trông thấy một cái bóng đen xì trên giường thì hoảng sợ.

“Ôi, Mẹ tôi ơi!” Vương Quyên vỗ ngực, ngay lúc Vương Quyên đang chuẩn bị đóng cửa chạy thì cái bóng đen kia mở miệng.

“Mẹ, mẹ đi đâu đấy, sao lại về muộn thế?”

Vương Quyên nghe thấy tiếng của Tô Vận thì nháy mắt dừng lại, xoay người, bà ấy cẩn thận nhìn lại thì đúng là Tô Vận.

“Tô Vận à, sao con ở trong phòng lại không bật đèn, con làm mẹ sợ muốn c.h.ế.t đấy có biết không?”

“Mẹ, đây là nhà của con, ngoài con ra thì còn ai vào đây? Với lại mẹ còn chưa nói mẹ đến nhà con có chuyện gì?” Tô Vận mặt không chút biểu cảm hỏi Vương Quyên.

“Mẹ, mẹ chỉ đến xem con đã về nhà chưa, con về mà cũng không báo một tiếng. Mẹ lo lắng cho con không được sao? Đúng rồi, kì thi kết thúc rồi, con thấy thế nào? Có thể vào được đại học không?”

Sắc mặt của Tô Vận thoáng chốc trở nên âm u.

Mẹ cô ta cái hay không nói lại nói cái dở!

Sắc mặt của Tô Vận khiến Vương Quyên bị dọa sợ, bà ấy vội vàng mở miệng an ủi nói:

“Tô Vận à, không thi tốt cũng không sao, chỉ là đại học thôi mà, chúng ta không học cũng được. Mẹ nghe nói kể cả học đại học sau này cũng chưa chắc đã có việc làm tốt. Hơn nữa hiện tại nhà mình có tiền rồi, như vậy có là sinh viên cũng phải làm việc cho mẹ con mình.”

Vương Quyên nói đến sinh viên làm việc cho nhà họ là một người gần đây mới tốt nghiệp đại học rồi đến nhà họ làm kế toán, hỗ trợ làm sổ sách.
 
Back
Top Bottom