Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 180: Chương 180



Thế nhưng, lúc này người ta đâu còn giống như trước nữa.

Chồng của bà có năng lực được nhận vào đội vận chuyển ở trấn trên làm việc, còn mua được nhà ở trấn trên nữa.

Con gái của bà cũng có năng lực, nghe nói được cử đến trường đại học hành đầu cả nước để học, bây giờ lại còn muốn nuôi lợn khoa học gì đó nữa chứ.

Không thể không nói, trong lòng mấy người phụ nữ kia có chút ghen tị, thế nhưng càng nhiều hơn là sự hâm mộ.

Ai bảo Vương Tú Mi người ta tốt số, lấy được một người chồng tốt, có trai có gái, con gái lại còn có bản lĩnh.

"Tú Mi à, cô nhìn cô xem, đúng là mệnh tốt mà. Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy mệnh cô tốt, gả được cho Tô Thắng Dân, lại sinh trai gái song toàn. Tôi thấy cả cái thôn này, cũng chỉ có mỗi mình cô là tốt số nhất thôi."

"Ha ha ha, mọi người nói đúng đó, tôi cũng cảm thấy tôi tốt số." Mặt mũi của Vương Tú Mi hớn hở, trong lòng lại vô cùng đắc ý.

"Tú Mi à, con gái của cô có tiền đồ thật đó, được cử đến đại học hàng đầu cả nước để học tập cơ đấy, con trai nhà cô tương lai chắc chắn cũng sẽ có tiền đồ giống chị gái nó."

"Ha ha ha, con gái tôi giống tôi, còn thằng con trai á, thôi bỏ đi, nó giống Thắng Dân nhà tôi." Không được thông minh cho lắm.

"Tú Mi, cô xem nhà cô đã mua được nhà ở trấn trên rồi, sau này con gái cô lại lên Bắc Kinh học đại học, chắc chắn đến lúc đó nhà cô sẽ lại mua nhà ở Bắc Kinh nữa cho xem. Đến lúc đó cả gia đình cô chuyển lên Bắc Kinh rồi, chúng tôi muốn gặp cô một lần đoán chừng cũng không dễ dàng."

"Ha ha ha, đừng có dỗ dành tôi. Chúng ta vẫn nên đi thăm chuồng lợn đi thôi, nếu mọi người có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi, tôi cam đoan sẽ không giấu riêng đâu mà. Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, phải chung tay giúp đỡ nhau làm giàu."

Tú Mi, câu này của cô đúng quá đi mất."

"Đúng đó, Tú Mi cô càng ngày càng biết ăn nói nhé."

Mấy người phụ nữ liên tục khen Vương Tú Mi, mãi một lúc lâu sau mới đi vào chủ đề chính.

Chẳng hạn như, vì sao chuồng lợn lại phải chia thành nhiều gian như thế.

Còn vì sao chuồng lợn này lại có thể sạch sẽ thế này cơ chứ, còn nữa, thoạt nhìn mấy con lợn này tràn đầy sức sống thể nhỉ, làm sao lại nuôi tốt như vậy?

Vương Tú Mi làm đúng như những gì mà bà đã nói, bà trả lời chi tiết từng vấn đề của họ.

Từ vệ sinh môi trường chuồng trại đến các chế độ ăn của lợn con. Bây giờ lợn con đang ăn cám gạo, đợi khi nó lớn lên rồi, sẽ phải cho nó ăn thức ăn gia súc.

Ồ, hỏi bà: thức ăn gia súc là cái gì á?

Thức ăn gia súc này chính là đồ ăn của lợn, cho lợn ăn cái này có thể giúp nó lớn nhanh.

Bình thường bọn họ nuôi lợn phải khoảng một năm mới có thể xuất chuồng, thế nhưng nếu cho lợn ăn thức ăn gia súc này, thì chỉ mất khoảng bảy tám tháng mà thôi.

Còn nữa, đến lúc đó, đám lợn con này chắc chắn sẽ béo núc ních, nặng hơn hai trăm cân cho xem.

Theo giá cả thị trường hiện tại, một cân thịt lợn có giá tám hào hai xu, một con lợn cứ tính là được hai trăm cân đi, thì một con lợn sẽ có giá hơn một trăm đồng.

Vậy ba chục con lợn... chậc, nếu tính như thế, thì cũng phải được gần năm nghìn đồng. Nếu trừ đi tiền vốn, thì cũng lãi khá nhiều tiền đấy chứ.

Trong đầu của mấy người phụ nữ kia vừa tính toán một lát, tinh thần đã lập tức trở nên hào hứng hơn.

Tuy cái chuồng lợn này không lớn, thế nhưng nhìn thấy cái gì, mấy người phụ nữ kia cũng cảm thấy mới lạ và tò mò, đều phải hỏi rõ cho đến khi hiểu mới thôi.

Tô Trà đã nói cái gì mà kĩ thuật nuôi lợn gì đó ấy, càng là chi tiết nhỏ, càng phải hiểu cho rõ ràng.

Đến khi Vương Tú Mi tiễn những người phụ nữ đến thăm chuồng lợn ra về, bà mới bắt đầu suy nghĩ đến một vài chuyện khác.

Vừa rồi có người nhắc đến, cho nên Vương Tú Mi mới sực nhớ đến chuyện này.

Đúng vậy, tương lai con gái bà chắc chắn sẽ học đại học ở trên Bắc Kinh. Học đại học phải tốn mất vài năm ấy chứ, lại nói, sau khi tốt nghiệp đại học, nói không chừng con gái bà cũng sẽ ở lại Bắc Kinh tìm việc làm.

Vậy nếu không mua một căn nhà thì đến lúc đó ở đâu?

Trong lòng Vương Tú Mi thầm nghĩ, cũng không biết giá nhà ở Bắc Kinh thế nào nữa nhỉ?

Đợi mấy hôm nữa Tô Thắng Dân về, bà phải bảo Tô Thắng Dân hỏi thăm mới được.

Nếu đã nghĩ đến chuyện này rồi, thì phải lập kế hoạch cho sớm.

Tô Trà hoàn toàn không biết rằng, người trong thôn chỉ đến thăm chuồng lợn một chuyến thôi mà đã gợi lên mong muốn mua được một ngôi nhà trên Bắc Kinh của mẹ già nhà cô rồi.

Vài ngày sau đó, Vương Tú Mi đều có chút không yên lòng, lúc nào trong lòng bà đều cân nhắc đến chuyện mua nhà ở Bắc Kinh.

Cuối cùng, xe của Tô Thắng Dân hôm nay cũng quay về rồi.

Tô Thắng Dân về nhà với dáng vẻ râu ria xồm xoàm, vân chưa kịp uống một ngụm nước đã bị Vương Tú Mi kéo vào phòng.

"Vợ, em có chuyện gì thế? Sao không để anh uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói? Sao cứ phải nói lúc này chứ?" Tô Thắng Dân ngồi ở mép giường, cằn nhằn một câu.

"Được được được, em rót nước cho anh."

Trong phòng có một bình nước đun sôi để nguội, Vương Tú Mi thuận tay rót một cốc rồi đưa cho ông.

"Nào, uống đi. Anh uống xong, em có chuyện cần bàn bạc với anh."

"Vợ ơi, em nghiêm túc như thế sẽ khiến anh sợ đấy. Em nói đi, có chuyện gì vậy?" Tô Thắng Dân nhận cốc nước, sau đó uống một ngụm.

"Thắng Dân, giá nhà ở Bắc KInh..."

"Phốc!" Một tiếng, Tô Thắng Dân vừa uống được một ngụm nước, thế nhưng bây giờ đã bị ông không kiềm chế được mà phun ra hết rồi.

Ông tròn mắt nhìn Vương Tú Mi, mãi một lúc lâu sau Tô Thắng Dân mới cất tiếng hỏi: "Vợ, em vừa nói gì thế? Giá nhà ở Bắc Kinh á? Chẳng lẽ em muốn mua nhà ở Bắc Kinh à?"

Nhìn thấy Vương Tú Mi đang định trả lời, Tô Thắng Dân không đợi bà nói mà đã cắt ngang:

"Vợ ơi, không phải anh đả kích em đâu, thế nhưng với điều kiện của chúng ta ấy, việc mua nhà ở Bắc Kinh nó không thực tế lắm đâu. Chúng ta vừa mua được một căn nhà ở trấn trên chưa được bao lâu, mà em đã nghĩ đến chuyện mua nhà ở Bắc Kinh rồi à? Hành động này của em, gọi là vừa học đi đã đòi chạy đó."

Vợ ông muốn lên trời luôn rồi.

Nghe mấy lời nói của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi trả cho ông một cái lườm khinh khỉnh.

"Tô Thắng Dân, anh có bị ngốc hay không thế?"

"Sao tự nhiên lại mắng anh ngốc? Anh rất thông minh." Ông đường hoàng phản bác.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 181: Chương 181



"Anh nghĩ cho kĩ đi, chuyện con gái được cử đi học đại học là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, vậy tương lai chắc chắn con bé sẽ phải lên Bắc Kinh đúng không? Đại học tận bốn năm cơ đấy, anh nhẫn tâm để một mình con gái ở Bắc Kinh, không quen không biết ai ư? Lỡ con gái bị bắt nạt thì phải làm sao?"

Tô Thắng Dân: cũng có lý!

"Còn nữa, con gái học đại học xong, lỡ đâu đến lúc đó con bé muốn tìm việc làm ở Bắc Kinh luôn thì sao. Lúc đó kiểu gì chẳng phải tìm chỗ ở. Chẳng lẽ anh định bắt con gái đi thuê phòng, một cô gái yếu ớt lẻ loi đi thuê phòng, anh có biết nó nguy hiểm cỡ nào không hả?"

Tô Thắng Dân: thuê phòng trọ á? Không được, nguy hiểm quá!

Vương Tú Mi thấy vẻ mặt của Tô Thắng Dân thay đổi, thì tiếp tục cất tiếng nói:

"Còn nữa, lỡ đâu con gái lại tìm một đối tượng ở Bắc Kinh, con bé gả xa như thế, ba bốn năm đều không thấy mặt con được một lần? Anh nghĩ thử xem?"

Trong đầu Tô Thắng Dân thử tưởng tượng, sau đó ông không kiềm chế được mà đứng phắt dậy.

"Không được, anh không đồng ý."

"Anh không đồng ý cái gì?"

"Anh không đồng ý cho con gái anh lập gia đình sớm như thế." Chỉ cần nghĩ đến cảnh áo bông nhỏ tri kỉ của bản thân bỗng biến thành của nhà người khác, là trong lòng Tô Thắng Dân vô cùng khó chịu.

"Tô Thắng Dân, em đang bàn chuyện căn nhà cơ mà, anh nghĩ sang chuyện gì thế hả? Con gái không lấy chồng, chẳng lẽ anh có thể nuôi con bé cả đời à?"

"Anh nuôi cả đời cũng được. Chẳng lẽ anh còn không nuôi được con gái anh à?" Tô Thắng Dân trả lời một câu theo bản năng.

Thế nhưng ông ấy vừa thốt ra câu này thì đột nhiên cảm giác được sát khí.

Ông ngước mắt lên thì bắt gặp cái lườm sắc lẹm của vợ mình, Tô Thắng Dân vội vàng cất tiếng:

"Vợ, anh nói là anh đồng ý với em, nhà chúng ta nhất định phải mua nhà Bắc Kinh."

Ừm, ý của ông đúng là như thế.

Mua nhà cho con gái, đây chính là trách nhiệm mà một người cha như ông không thể chối từ.

"Vậy được rồi, chuyện này quyết định thế nhé. Từ bây giờ chúng ta phải tiết kiệm tiền. Gần đây trong thôn em có nuôi ba mươi con lợn, em và con gái hợp tác chăn nuôi, con gái nói, đến lúc bán được tiền sẽ chia tiền với em. Sau đó, sang năm em sẽ nuôi năm mươi con, hoặc là một trăm con, chúng ta cố gắng kiếm nhiều tiền một chút. Còn hơn một năm nữa con gái mới hết cấp ba, đến lúc đó chắc chắn chúng ta đã kiếm đủ tiền mua nhà ở Bắc Kinh cho con rồi."

"Ôi, không phải chứ? Vợ ơi, anh vừa mới ra ngoài chưa được mấy ngày cơ mà, em nuôi lợn từ bao giờ thế?" Tình hình gì đây?

Ông ra ngoài một chuyến, đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện quan trọng trong nhà thế này?

"Ừm, tại anh không ở nhà nên không biết đấy chứ. Em kể cho anh nghe, khoảng thời gian trước con gái kiếm được một số tiền, con bé cầm một phần ra để làm vốn chăn nuôi. Chuyện này kể đôi ba câu thì khó mà nói rõ, sau này em sẽ kể kĩ hơn cho anh nghe."

"Ồ, con gái kiếm được tiền hả? Bao nhiêu thế?" Tô Thắng Dân buột miệng hỏi.

Vương Tú Mi vừa nghe Tô Thắng Dân hỏi thế, thì lườm ông một cái rồi cất tiếng:

"Anh hỏi chuyện này để làm gì? Đây là tiền của con gái, chúng ta không thể lấy được. Lại nói, lần trước tiền mời luật sư Lý kia, cũng do con gái bỏ tiền ra đấy. Tô Thắng Dân, anh thân là cha con bé, không thể nhớ thương tiền bạc của con gái được."

"Này, anh là hạng người đấy à? Chẳng qua anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, anh nhớ thương tiền của con gái làm gì? Em thấy chưa, đến nhà anh cũng mua cho con bé rồi, anh có kể lể câu nào đâu? Vương Tú Mi, em đừng có nói linh tinh nhé, anh không phải người như thế."

"Ồ, vậy thì tốt. Con gái kiếm được ba ngàn rưỡi."

"Bao nhiêu cơ?" Hình như ông nghe không rõ lắm.

Không, không phải ông nghe không rõ, mà hình như tai ông có vấn đề, nghe nhầm rồi.

Ông nghe được ba ngàn rưỡi á?

Quả nhiên là nghe nhầm rồi, có lẽ là ba trăm năm mươi đồng.

Thế nhưng Vương Tú Mi lại cất tiếng: "Ba ngàn rưỡi."

"Ha ha ha, ba ngàn rưỡi đó, con gái em kiếm được. Anh nói xem có lợi hại không?" Vương Tú Mi đắc ý nói.

"Ực." Tô Thắng Dân nuốt nước bọt, đôi mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc.

Đột nhiên, ba ngàn năm trăm đó, ông có chút động lòng.

Thế nhưng, đó là tiền của con gái, ông không thể có suy nghĩ này được. Dừng, dừng suy nghĩ lại ngay. Cái suy nghĩ trong đầu ông bây giờ, vô cùng nguy hiểm.

"Vợ, con gái làm thế nào mà kiếm được nhiều tiền thế?"

"Kiếm bằng năng lực chứ sao? Trong lòng em cũng có chút suy đoán, Tô Thắng Dân, anh nghĩ kĩ lại xem, có phải món quà lần trước con gái tặng anh đó không được trả về đúng không? Sau đó cái lần ở đồn công an ấy, có người gọi điện thoại đến đồn công an tìm con gái chúng ta, sau đó chuyện của anh được giải quyết vô cùng thuận lợi. Anh thử nghĩ xem."

"Ồ..." Tô Thắng Dân ồ lên một tiếng ý vị sâu xa.

"Đúng không, anh cũng nhìn ra rồi chứ gì? Em đang nghĩ, món quà mà con gái tặng anh kia, không đơn giản chút nào." Vương Tú Mi không hỏi thôi, chứ không có nghĩa bà chuyện gì bà cũng không biết.

"Ừ, vợ anh dúng là thông minh mà." Tô Thắng Dân vuốt m.ô.n.g ngựa.

"Đừng có nịnh em. Còn nữa, khi nãy về nhà anh không thấy à? Nhà chúng ta lắp điện thoại bàn rồi."

"Lại chuyện gì nữa đây?"

"Hôm đó, có người đột nhiên gõ cửa nhà chúng ta, hỏi em rằng đây có phải nhà Tô Trà không? Em nói phải. Sau đó họ khiêng đồ đạc và dụng cụ vào nhà, bắt đầu lắp điện thoại bàn. Sau khi con gái về, thì người lắp điện thoại cho nhà chúng ta gọi đến cho con gái."

"Ôi trời." Tô Thắng Dân cảm thán một câu.

Con gái của ông lợi hại quá đi mất.

Sau khi bàn bạc xong chuyện này, Vương Tú Mi mới có tâm trạng đi ra ngoài làm đồ ăn cho Tô Thắng Dân.

Còn Tô Thắng Dân, thì vì bếp ở trấn trên không dùng củi, cho nên không cần có người canh lửa, cho nên lúc này ông không cần giúp Vương Tú Mi một tay, mà trực tiếp chạy ra phòng khách.

Một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm lân la bên cạnh chiếc điện thoại bàn, nhìn nó với vẻ mặt tò mò.

Ừm, không phải là ông chưa từng nhìn thấy điện thoại bàn.

Thế nhưng chiếc điện thoại bàn trước mắt này không giống với những chiếc điện thoại bàn khác, đây chính là điện thoại bàn lắp cho con gái nhà ông, con gái ông lấy được nó bằng năng lực của mình, ý nghĩa không giống nhau.

Chậc chậc, nhìn cái điện thoại bàn này đi, cũng đẹp mắt thật đấy.

Tô Thắng Dân nhấc ống nghe lên, gọi điện thoại đến đội vận chuyển.

"Alo, tôi là Tô Thắng Dân đây. Đúng đúng đúng, đây là điện thoại của nhà tôi, chút nữa tôi sẽ ghi lại số điện thoại cho cậu, sau này nếu có chuyện gì cần tìm tôi thì cứ gọi vào số này nhé."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 182: Chương 182



"Ôi chao, trong nhà vừa lắp điện thoại mới, không mất tiền, thực sự không mất đồng nào."

"Nói cậu cũng không hiểu đâu, được rồi, được rồi. Tôi vừa mới về nhà, tôi còn có chút việc, cúp máy nhé."

Sau khi cúp máy, Tô Thắng Dân lại gọi điện về văn phòng đại đội của thôn.

"A lô, bí thư chi bộ thôn à, tôi đây, Tô Thắng Dân."

"Đúng vậy, trong nhà vừa lắp điện thoại."

"Về sau nếu cha mẹ tôi có chuyện gì, thì ông cứ bảo họ gọi điện đến số này tìm tôi nhé."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Thắng Dân vô cùng thỏa mãn. Ban nãy ông còn tính thời gian nữa, ông cũng chỉ dám nói đôi ba câu thôi, bởi vì phí điện thoại hiện tại vô cùng đắt đỏ.

Trong phòng, Tô Trà nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đối với hành động này của cha già nhà mình, cô có chút buồn cười.

Được rồi, tính cách của cha già nhà cô đúng là giống hệt một đứa trẻ.

Tô Trà đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

"Cha, cha về rồi ạ?"

"Đúng, cha về rồi. Con gái, đến đây, đến đây nào, cha cho con thứ tốt này." Tô Thắng Dân vừa thấy con gái thì nở nụ cười, sau đó vẫy tay ý bảo con gái đi về phía ông.

"Có thứ gì tốt ạ?" Tô Trà tò mò đi qua.

"Con chìa tay ra đi."

Tô Trà ngoan ngoãn vươn tay ra, sau đó cô nhìn thấy Tô Thắng Dân lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi áo của ông ra, ngay sau đó, cảm xúc lành lạnh khi kim loại tiếp xúc với da thịt truyền đến, hốc mắt của Tô Trà khẽ nóng lên.

Sau khi đeo đồng hồ lên tay con gái, Tô Thắng Dân khẽ đánh giá giây lát rồi cất tiếng khen: "Đẹp. Con gái của cha đeo đẹp quá đi mất, lúc cha vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này là cha đã biết nó vô cùng thích hợp với con rồi mà."

"Con gái, con có thích không?"

"Thích ạ." Sao có thể không thích cho được.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cha, trong lòng Tô Trà lúc này vừa chua xót lại vừa ấm áp.

"Hai cha con làm gì thế?" Vương Tú Mi bưng một chén mì vào nhà, khi tầm mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay con gái, bà khẽ nhướng mày, rồi cười cất tiếng: "Ôi chao, đồng hồ này đẹp quá, đeo lên cổ tay con gái mẹ lại càng đẹp hơn."

Tô Trà có làn da trắng, chiếc đồng hồ màu bạc lại càng tôn lên nước da của cô.

"Tô Thắng Dân, anh lại đây ăn mì đi." Vương Tú Mi khẽ gọi một tiếng, sau đó kéo cổ tay Tô Trà đánh giá trong chốc lát, rồi lại khen: "Thật đẹp!"

"Đẹp đúng không? Khi anh vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ này đã cảm thấy nó thích hợp với con gái nhà mình rồi. Đúng rồi, anh có mua cho em một thỏi son nè, son ở địa phương kia khá nổi tiếng, đồng nghiệp của anh cũng mua cho vợ anh ta một thỏi. Chút nữa em thử thoa cho anh xem có đẹp không nhé?"

"Son môi này đắt lắm đúng không?"

"Đắt đâu mà đắt. Chẳng lẽ anh lại không mua được một thỏi son cho vợ anh dùng?"

Tô Thắng Dân nói một câu, chọc cho Vương Tú Mi cười khanh khách.

Bạn nhỏ Tô Bảo lúc này mới đi chơi về, vừa vào nhà đã nhìn thấy trên tay mẹ già đang cầm thứ gì đó, sau đó cậu bé lại nhìn thấy trên tay chị gái cậu bé có chiếc đồng hồ.

Đôi mắt của cậu bé sáng lấp lánh, đôi chân nhỏ chạy xoành xoạch chạy đến trước mặt Tô Thắng Dân.

"Cha, con cũng muốn có quà."

"Ừm, con cũng có." Tô Thắng Dân moi moi trong túi, sau đó lấy ra một quyển "Tuyển tập những đề hay làm sai" của tiểu học ra.

"Nào, con trai, đây là quà của con nè."

Một thứ khá nặng được đặt trong lòng bàn tay của Tô Bảo, cậu bé khẽ giật mình nhìn xuống, sau khi nhìn thấy quyển "Tuyển tập những đề hay làm sai" trên tay mình, cả người cậu bé không ổn cho lắm.

"Vì sao chị gái nhận được đồng hồ, mà con chi có mỗi quyển này." Tô Bảo tỏ vẻ, yêu cầu của cậu bé cũng đâu có cao lắm đâu, chỉ cần một quyển truyện tranh cũng được ấy mà.

Chứ cậu bé không hề muốn "Tuyển tập những đề thường làm sai" này đâu.

"Con trai, con khác chị gái con. Cuộc thi nào chị gái con cũng có thể đạt hạng nhất, con có thể làm được không?" Tô Thắng Dân nói lời thấm thía.

Tô Bảo: không thể.

"Chị gái con cố gắng học tập, còn con thì sao?"

Tô Bảo: cậu bé vẫn là một đứa bé cơ mà, thích vui chơi thì có gì sai hả?

"Cho nên, quà của các con cũng không giống nhau, hiểu không?" Tô Thắng Dân hỏi.

Tô Bảo lắc đầu, tỏ vẻ: không hiểu.

"Con vẫn không hiểu à? Con là bé trai, tương lai con phải chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải bảo vệ chị gái con nữa. Con phải học cách trưởng thành mới được. Con xem con đi, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời, thế mãi thì làm sao được? Con phải chăm chỉ học tập, học tập chị gái con kia kìa. Con trai, muốn cái gì thì tự mình làm ra, sao có thể chìa tay xin người khác được chứ, đúng không?"

Nói nhiều như thế, thế nhưng trọng tâm thực ra là ở cái câu: muốn cái gì thì tự mình đi mà kiếm.

Con trai ấy mà, phải giáo dục từ khi còn bé. Người ta bảo dạy con từ thở con thơ, câu này đúng là không sai tí nào mà.

"Cha, cha là đồ lừa đảo. Ông nội nói, trước đây cha không tự mình làm ra cái gì hết, cha lừa ăn hết kẹo của chú nhỏ, cha còn thích ăn vụng nữa. Bây giờ cha cũng lừa con..." Tô Bảo nhỏ giọng thì thầm.

"Nói bậy, cha không phải người như thế." Tô Thắng Dân phản bác.

"Trước đây cha còn nướng khoai cho chú ba con ăn kia kìa." Tuy rằng thằng ba còn bé không ăn được, thế nhưng đó cũng tính là ông cho rồi còn gì.

"Cha còn nướng chim nhỏ cho bác cả con ăn." Tuy rằng đó là chim nhỏ nướng đến cháy sém.

"Cha còn nấu cơm cho ông bà nội con ăn nữa kìa." Đó là vì tự ông muốn ăn, kết quả ông nấu khó nuốt quá, nên mới đành cho đi.

Thế nhưng, những việc ông làm cũng thể hiện tinh thần đoàn kết, yêu thương gia đình, truyền thống kính già yêu trẻ đầy tốt đẹp đó thôi.

Tô Thắng Dân ưỡn ngực, tỏ vẻ: đúng thế, chính là như vậy.

Tô Bảo có chút mơ hồ, gãi gãi đầu.

Sao lời cha già của cậu bé nói, khác với những lời kể của ông bà nội thế nhỉ?

Vậy, rốt cuộc ai mới đang nói thật đây?

Cuối cùng, Tô Bảo vẫn phải cầm quyển "Tuyển tập những đề thường làm sai" mà cha tặng quay về phòng với vẻ mặt đau khổ.

Càng bi thương hơn là... chị gái mà cậu bé vẫn luôn kính yêu, sẽ kiểm tra xem cậu bé làm thế nào.

Sẽ kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra...

Đây đâu phải chị gái đâu, đây là ma quỷ thì đúng hơn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 183: Chương 183



Sau khi Tô Thắng Dân ăn mì xong thì đi tắm rửa, rồi ngủ một giấc khoảng hai tiếng đồng hồ, mãi đến mười một giờ mới tỉnh giấc.

Chuyện ông nội Tô nhờ ông hỏi thăm đã có tin tức rồi, cho nên Tô Thắng Dân định về thôn báo cho ông nội Tô biết một tiếng.

Vương Tú Mi vẫn đang chuẩn bị cơm trưa, nhìn thấy Tô Thắng Dân đang chuẩn bị ra ngoài, bà hỏi một tiếng.

"Sắp ăn cơm rồi, anh còn đi đâu đấy?"

"Anh không ăn đâu, anh về thôn tìm cha nói chuyện cây giống một lát."

"Con tin tức rồi à?"

"Đúng vậy."

"Vậy được rồi, anh đi đi thôi."

Tô Thắng Dân nhấc chân lên đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, Vương Tú Mi lại gọi ông lại.

Tô Thắng Dân dừng lại, quay đầu hỏi vợ: "Vợ à, có chuyện gì thế?"

"Không có gì, anh về nhà, thì tiện cho lợn ăn đi nhé."

Tô Thắng Dân nghẹn họng, ông còn chưa được ăn cơm đây này, thế nhưng Vương Tú Mi chỉ nhớ thương chuyện cho lợn ăn thôi cơ à?

Còn muốn sống với nhau nữa không hả?

"Vợ, anh còn chưa được ăn cơm đâu."

"Ban nãy anh vừa nói là mình không ăn cơm ở nhà cơ mà."

"Thế sao em lại còn nhớ thương chuyện cho lớn ăn thế hả?"

"Ồ, lợn quan trọng hơn anh nhiều. Ở thời đại này, lợn là thịt, là tiền đó, bán lợn còn được tiền, bán anh đi cũng có được đồng nào đâu?" Vương Tú Mi bình tĩnh tiếp tục nói: "Được rồi, anh đi nhanh đi thôi. Lợn mà đói thì sẽ hưng dữ lắm đó."

Tô Thắng Dân: ồ!

Ông ấy cảm thấy ban nãy mình không nên hỏi câu thừa thãi kia, quả thật... tự rước lấy nhục mà.

Phải về thôn, Tô Thắng Dân cố ý chạy đến mượn xe đạp của Tô Thắng Lợi, vội vàng đạp xe.

Tô Trà ở nhà cũng không có việc gì làm, cho nên ra ngoài đi dạo. Vừa ra khỏi cổng chưa được bao lâu, Tô Trà đã nhìn thấy Tô Bảo cầm thứ gì đó đi về phía cô.

"Chị, em mua trứng gà, cho chị một quả này. Trứng gà này đắt lắm đất, ba hào một quả, năm hào mới được hai quả. Em chạy xa lắm mới mua được đó. Em nghe nói, mùi vị quả trứng này ngon lắm, chị nếm thử đi." Đôi chân nhỏ của Tô Bảo chạy vụt đến trước mặt Tô Trà, giơ tay về phía cô.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Tô Bảo có hai quả trứng gà, vỏ trứng có màu nâu xám, trong không khí tỏa ra mùi thơm của nguyên liệu.

Đây là... trứng luộc nước trà?

Ở thời đại này sao lại có thứ này?

Ngay khi Tô Trà vẫn còn đang nghi hoặc, Tô Bảo đã cất tiếng nói luôn: "Chị, bên chợ kia hình như còn có người bán trứng kho, nghe nói ăn ngon lắm. Ngoài ra còn có tai lợn kho, chân giò kho gì đó. Chắc chắn cũng ngon lắm cho xem."

Càng nghe càng thấy quen tai, giống như đây là những món ăn do nữ chính nấu ra vậy.

Tô Trà cầm một quả trứng luộc nước trả, bóc vỏ xong thì cắn một miếng, mùi vị cũng tạm được.

Bên kia, nhà cũ nhà họ Tô.

Tô Vận và Vương Quyên đang ngồi trong phòng tính sổ sách. Hai người ngồi trong phòng của Tô Vận, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ sợ bị Tô Thắng Hoa nghe được giống lần trước.

"Tiểu Vận, gần đây chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền thế? Chắc cũng phải có năm sáu trăm chứ nhỉ?" Vương Quyên hỏi bằng vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Vận.

Tô Vận cầm một quyển sổ và một cái bút trên tay, cô ta khẽ dừng lại trong chốc lát, khi nhìn con số trong cột tiền lời trên sổ, gương mặt của cô ta cũng không kiềm chế được, để lộ nụ cười.

"Mẹ, có sáu trăm năm mươi chín đồng chín hào."

"Nhiều vậy cơ à? Tốt, tốt, tốt quá rồi, lúc này chúng ta có thể trả tiền cho nhà chú hai con rồi. Sau khi trả xong, chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nữa."

Nghe thấy lời nói của Vương Quyên, ánh mắt của Tô Vận khẽ tối sầm lại, cô ta mím chặt môi rồi cất tiếng:

"Mẹ, chúng ta đừng vội trả tiền. Số tiền này chúng ta phải giữ lại để làm tiền vốn chứ. Mẹ xem chuyện làm ăn của chúng ta cũng chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, chúng ta phải nắm chặt cơ hội này để mở rộng quy mô, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Khi có nhiều tiền rồi, chúng ta trả cũng không muộn."

Hơn nữa, Tô Vận không tin rằng chi thứ hai thiếu mấy trăm đồng này. Không thấy chi thứ hai còn mua nhà ở trấn trên rồi đấy à?

Thím hai không có việc gì làm, cho nên mới quay về thôn để chăn nuôi đấy thôi.

Trong mắt Tô Vận, chỉ có nhàn rỗi sinh nông nổi mới có thể nghĩ đến chuyện chăn nuôi mà thôi.

Nếu chăn nuôi dễ dàng như thế, thì đời trước cũng có người giàu có rồi, chứ không phải lỗ chổng vó lên.

Ồ, còn trồng trọt nữa. Gieo trồng lại càng lỗ nặng hơn.

Tô Vận không ngờ rằng, ông nội Tô vậy mà lại nảy sinh ý định nhận thầu núi trồng cam, đây không phải rảnh quá hóa rồ đấy à?

Đời trước cũng có nhiều người trồng quýt, thế nhưng lỗ đến độ cả người chỉ còn mỗi cái quần cộc thôi kia kìa.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, thế nhưng Tô Vận không hề có ý định nói cho ông nội Tô biết chuyện này.

Có thể do ông nội Tô càng ngày càng xem trọng Tô Trà, khiến cho trong lòng cô ta vô cùng không thoải mái.

Nghe thấy con gái tạm thời không trả nợ, Vương Quyên có chút kinh ngạc, bà ta muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cũng vẫn kiềm chế lại.

Dù sao cách kiếm tiền này cũng là do Tô Vận nghĩ ra, bà ta chỉ giúp đỡ chuyện tay chân mà thôi.

"Cha, anh cả, con về rồi."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trong sân truyền ra âm thanh của Tô Thắng Dân.

Hai mẹ con Tô Vận ngồi trong phòng nghe thấy, tất nhiên ông nội Tô và Tô Thắng Hoa đang ở nhà cũng nghe thấy.

Tô Thắng Dân trực tiếp đi thẳng về phòng của ông nội Tô, chân trước ông vừa mới tiến vào, chân sau Tô Thắng Hoa cũng vào theo.

Ba người ngồi trong phòng, Tô Thắng Dân mở lời trước.

"Cha, chuyện cha bảo con hỏi thăm chỗ bán cây giống, con đã có tin tức rồi. Đúng là có một nơi bán. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa có cây giống, phải đợi đến đầu xuân năm sau mới mua được. Nếu đến lúc đó cha mà cần, thì cứ nói với con, con chở về cho cha."

"Con đã xem qua chưa, cây giống có tốt không?" Đối với chuyện này, ông nội Tô vô cùng quan tâm, ông cụ ngước mắt nhìn về phía Tô Thắng Dân.

"Cha, con làm việc cha còn không yên tâm cơ à? Cả vùng kia đều trồng cam, con đã đến thăm vườn của một gia đình rồi, thoạt nhìn cây cam trưởng thành tốt lắm, con còn đến kho hàng xem cam rồi, quả rất to, hương vị chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 184: Chương 184



"Vậy là tốt rồi. Chuyện này thì đợi đến đầu xuân rồi bàn tiếp, bây giờ vẫn còn phải xử lý đất núi, mong là kịp xong trước đầu xuân." Ông nội Tô nói.

"Được rồi, cha, nếu có nhiều việc quá thì cha bỏ tiền thuê người ta làm giúp một hai ngày, lúc này người trong thôn cũng không có việc gì làm, nếu thế thì cha cũng được nhàn hạ một chút." Tô Thắng Dân khuyên nhủ một câu.

Bây giờ ông nội Tô đã lớn tuổi rồi, nếu lỡ mà ốm đau một cái thì phiền lắm.

Tuy anh cả Tô Thắng Hoa của ông vẫn còn trẻ, thế nhưng nguyên một ngọn núi, một mình Tô Thắng Hoa làm cũng không xong.

"Chuyện này, trong lòng cha vẫn luôn biết." Tất nhiên ông nội Tô cũng đã cân nhắc đến chuyện này rồi, ông cụ tính toán mình tự làm trước đã, nếu quá mệt thì mới thuê hai người đến làm giúp.

Chuyện này bàn xong, Tô Thắng Dân ngồi thêm một lát rồi định đi về, Tô Thắng Hoa tiễn ông ra cửa.

"Đươc rồi, anh cả cũng đừng tiễn em nữa. Em cũng đâu phải người ngoài, anh đừng khách sáo."

"Không phải." Gương mặt của Tô Thắng Hoa hiện rõ vẻ khó xử, ông ta nhìn Tô Thắng Dăn bằng dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết tâm cất tiếng.

"Thắng Dân, trong tay chú có tiền không?"

"Dạ?" Tô Thắng Dân sửng sốt một lát, ông cẩn thận đánh giá anh cả nhà mình, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của anh cả, ông cất tiếng hòa giải: "Anh cả, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta là anh em ruột cơ mà, có gì mà không nói được với nhau?"

Nghe thấy Tô Thắng Dân nói như thế, trong lòng Tô Thắng Hoa cũng thả lỏng đôi chút.

Ông ta cất tiếng nói: "Thằng hai, là thế này, anh chuẩn bị nhận thầu núi rồi gieo trồng cùng cha. Trước đó anh ta vay mượn được ba trăm đồng, thế nhưng khi nhận thầu núi đã tiêu hết rồi. Bây giờ không phải sắp phải mua cây giống đấy ư? Sau đó lại còn phải mua phân, cho nên anh định mượn chú chút tiền."

"Vậy, anh cả, anh đã bàn bạc chuyện này với chị dâu chưa?" Tô Thắng Dân cảm thấy, chuyện vay tiền này vẫn nên nói với chị dâu Vương Quyên một tiếng, nếu không, sao ông ấy dám cho mượn tiền cơ chứ?

"Vẫn chưa."

"Vậy anh cả vẫn nên bàn bạc với chị dâu đi. Còn nữa, anh cả, anh định mượn bao nhiêu? Gần đây em cũng không dư dả cho lắm, anh cũng biết đó, em vừa mua nhà, trước đó mời luật sư cũng tốn không ít tiền."

"Khoảng hai trăm là được. Nếu anh có tiền, sang năm anh sẽ trả chú ngay." Tô Thắng Hoa nhanh chóng nói, trong mắt hiện lên ánh sáng.

"Hai trăm à? Vậy anh cứ bàn với chị dâu trước đi, nếu hai anh chị đều thống nhất ý kiến, thì đến nhà em lấy tiền." Hai trăm đồng, vẫn nằm trong phạm vi Tô Thắng Dân có thể cho mượn được.

"Được rồi, vậy thằng hai, chú đi thong thả nhé. Trời sắp tối rồi, chú đi đường cẩn thận một chút." Tô Thăng Hoa vui vẻ nói.

"Vậy em đi đây." Tô Thắng Dân đáp, sau đó nhanh chóng đạp xe rời đi.

Nhìn thấy Tô Thắng Dân đi rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới gọi một tiếng: "Vương Quyên, Vương Quyên?"

"Chuyện gì thế?" Vương Quyên đáp lại, sau đó đi từ trong phòng của Tô Vận ra ngoài.

"Em lại đây, chúng ta bàn chút chuyện."

"Chuyện gì cơ?" Vương Quyên nhỏ giọng hỏi một câu, thế nhưng vẫn đi theo Tô Thắng Hoa về phòng.

Vài phút sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc ầm ĩ của Vương Quyên. Vương Quyên đột nhiên ầm ĩ như thế, đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Tô Vận và Tô Diệp cũng đi qua, hai người đập cửa, vừa đập cửa lại vừa hỏi.

"Cha, mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Cha, mẹ, hai người mở cửa cho con với. Nếu có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ nói, trăm ngàn lần đứng đánh nhau nhé." Tô Vận có chút lo lắng, dù sao lần trước Tô Thắng Hoa còn tát cô ta một cái kia kìa, ai biết lần này có phải ông ta lại đánh Vương Quyên không.

"Két két, cạch." Một tiếng, cửa phòng được mở ra. Vương Quyên lao từ trong phòng ra ngoài, bổ nhào vào trong lồng n.g.ự.c của Tô Vận, cất tiếng khóc: "Tô Vận, cha con không muốn sống nữa rồi."

"Ông ta lừa mẹ vay người ta ba trăm đồng, bây giờ lại còn muốn mượn chú hai con thêm năm trăm đồng nữa. Bốn chúng ta đã nợ chú hai còn rồi, bây giờ còn nợ thêm nhiều tiền như thế nữa. Ngày tháng sau này sao mà sống được cơ chứ?"

Cái gì cơ? Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt của Tô Vận cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc. Đang êm đẹp, tự nhiên vay nhiều tiền như thế làm gì cơ chứ?

"Con đừng nghe mẹ con nói bậy, cha vay tiền là để nhận thầu núi, số tiền này đợi đến lúc thu hoạch hoa quả là có thể kiếm về. Trong thôn cũng có không ít người cũng trồng trọt nữa mà." Lúc này Tô Thắng Dân mới đi ra, ông ta giải thích.

Nghe thấy hai từ "nhận thầu", trong lòng Tô Vận lập tức "lộp bộp" một cái. Cô ta cất tiếng phản đối chuyện này theo bản năng: "Cha, chúng ta không thể nhận thầu được."

"Vì sao lại không được? Radio trong thôn vẫn luôn tuyên truyền đấy thôi, vì sao lại không thể làm? Ngay cả Tô Trà cũng nói, chúng ta phải chăn nuôi một cách khoa học, gieo trồng một cách khoa học, đi theo chính sách của nhà nước là đúng."

Đúng cái rắm ấy. Lại là Tô Trà.

Cơn tức của Tô Vận bốc lên tận đỉnh đầu, cô ta cũng không biết có phải Tô Trà đã bỏ bùa những người khác hay không nữa, nếu không thì sao cả đám đều tin tưởng lời nói của Tô Trà cơ chứ?

Lẽ nào, một người trùng sinh như cô ta lại có thể kém Tô Trà được ư?

Đời trước cả thôn đều nhận thầu trồng cây, thế nhưng có mấy người có thể kiếm được tiền đâu cơ chứ? Nhất là trồng cam, trồng cây này là lỗ lớn nhất.

Nghĩ đến đây, Tô Vận đẩy Vương Quyên ra, xoay người chạy ra ngoài.

Vương Quyên bị đẩy mà không có chút phòng bị nào, suýt chút nữa đứng không vững ngã sấp xuống.

Ơ, Tiểu Vận đi đâu thế kia?

Vương Quyên không hiểu ra sao cả, mà Tô Thắng Hoa cũng không thể được hành động của con gái mình.

Đang nói chuyện, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?

Nửa tiếng sau, trấn trên...

"Rầm rầm rầm." Có người dùng sức đập cửa.

Tô Trà đang ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động to lớn như thế, thì nhíu mày đứng dậy.

Cô đi ra ngoài mở cửa.

Vừa mở cửa, Tô Trà đã nhìn thấy gương mặt hùng hùng hổ hổ của Tô Vận, cô bình tĩnh lùi về phía sau một bước.

"Có chuyện gì không?" Tô Trà liếc nhìn cô ta một cái, rồi cất tiếng hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng như mây của Tô Trà, cơn tức của Tô Vận lại càng bùng lên trên đầu.

"Tô Trà, có phải chị cố ý không? Tốt xấu gì cha tôi cũng là bác cả của chị, chị hãm hại ông nội thì cũng thôi đi, đằng này chị lại còn hãm hại cả cha tôi nữa. Con người của chị ác độc vừa thôi... Ôi!"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 185: Chương 185



"Rầm" một tiếng, Tô Trà trực tiếp tiến lên, đóng cửa lại.

"Có bệnh thì đến bệnh viện khám đi." Tô Trà cách cổng nói một câu, sau đó cô xoay người đi về phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân bên trong xa dần, Tô Vận che mũi quát lớn lên: "Tô Trà, chị đứng lại đó."

Thế nhưng chân của Tô Trà không thèm dừng lại chút nào, cô tiếp tục bước đi.

Tô Trà tỏ vẻ: cô là cái thá gì mà tôi phải nghe cô?

"Tô Trà, chị ra đây cho tôi, chị đã có bản lĩnh gây chuyện, thì phải có bản lĩnh thừa nhận đi chứ, chị chột dạ đúng không?"

"Tô Trà, Tô Trà, chị mở cửa cho tôi. Tôi vẫn chưa nói xong cơ mà, chị mở cửa ra."

"Tô Trà, nếu chị không mở, tôi sẽ phá cửa đó."

Ngoài cửa, Tô Vận gọi tên Tô Trà hết câu này đến câu khác, âm thanh điên cuồng đó khiến cho Tô Trà và tất cả mọi người trong nhà không có cách nào xem nhẹ được.

Tô Thắng Dân là người đầu tiên chạy ra ngoài.

Vừa ra đến nơi, ông đã nhìn thấy Tô Trà đang đứng trong sân với vẻ mặt bình tĩnh, bèn cất tiếng hỏi:

"Con gái, có chuyện gì thế con? Tô Vận đứng ở ngoài hả? Nó điên rồi à? Sao lại la hét ầm ĩ thế, làm thế thì còn ra thể thống gì nữa, có con gái nhà nào như nó không?"

"Cha, cha đừng để ý đến cô ta. Cô ta có bệnh đó. Vừa rồi, khi con vừa mở cửa ra, cô ta đã mắng con, nói con hãm hại bác cả rồi ông nội gì đó. Có quỷ mới biết cô ta tự nhiên nói nhăng nói cuội cái gì." Tô Trà đáp.

"Vậy chúng ta cũng không thể để nó la hét ầm ĩ ở bên ngoài mãi thế được. Hàng xóm láng giềng sẽ nhìn chúng ta thế nào đây?" Tô Thắng Dân cau mày.

Vương Tú Mi cũng chạy đến, gương mặt của bà đen xì:

"Đúng đó, câu nào cũng gọi tên con, đây không phải là có ý đồ phá hỏng thanh danh của con đấy à? Để mẹ đi mở cửa, mẹ thật sự muốn xem xem, con nhỏ Tô Vận này có ý gì?"

Vương Tú Mi cũng không phải một người có tính tình hiền lành gì cho cam, bà xông thẳng về phía cổng, trực tiếp mở cổng ra rồi quát lớn lên một câu:

"Đừng có hét nữa. Tốt xấu gì, Trà Trà cũng là chị họ cùa cháu, bây giờ cháu lại Tô Trà này Tô Trà nọ, nghe có vẻ vô giáo dục lắm đấy. Có chuyện gì, cháu nói đi, Tô Trà nhà thím trêu chọc gì cháu?"

Nếu hôm nay không giải thích rõ nguyên nhân, Vương Tú Mi bà còn lâu mới để yên nhé.

Tô Bảo cũng lê đôi chân ngắn, chạy xoành xoạch đến bên cạnh Tô Trà. Cậu bé nhìn dáng vẻ thần kinh của Tô Vận ở ngoài cửa mà có chút sợ hãi.

Thấy cánh cửa cổng cuối cùng cũng được mở ra, ánh mắt của Tô Vận lườm thằng về phía Tô Trà.

"Tô Trà, chị nói đi, rốt cuộc chị có ý gì hả? Có phải chị đang cố ý không, chị xúi ông nội nhận thầu núi trồng cây cũng thôi đi, đằng này chị lại xúi cả cha tôi cùng nhận thầu nữa, hành động này của chị không phải hãm hại người khác thì là gì? Rốt cuộc chị có mưu đồ gì?"

"Tôi có mưu đồ gì, có phải đầu óc của cô có bệnh không hả? Đầu tiên, tự bản thân ông nội muốn nhận thầu, chứ không phải do tôi xúi giục."

"Thứ hai, bác cả của tôi, cũng chính là cha của cô, năm nay ông ta đã sắp bốn mươi tuổi rồi, là một người trưởng thành rồi, không phải trẻ con mà tôi chỉ nói đôi ba câu là có thể xúi giục."

"Cuối cùng, cô nói chuyện nhận thầu là hãm hại người khác, những lời này của cô vô lý lắm nhé? Cô nói rõ ra xem tôi hãm hại kiểu gì? Bây giờ trong thôn đang làm công tác tuyên truyền, chăn nuôi khoa học, trồng trọt khoa học, nhà chúng ta nhận thầu là nghe theo chính sách của nhà nước cơ mà, cô mở miệng ngậm miệng đều nói việc trồng trọt là hãm hại người khác là có ý gì, chẳng lẽ cô nói chính sách là sai à? Hay là cô là thầy bói, cho nên bói ra chuyện người dân trong thôn nhận thầu sẽ bị lỗ?"

Cái miệng nhỏ của Tô Trà đóng mở liên tục, những lời nói sắc sảo phun ra như s.ú.n.g liên thanh, khiến cho cơn tức trong lòng Tô Vận hạ xuống từng chút một.

Những lời nói của Tô Trà giống như một chậu nước lạnh hắt thẳng về phía cô ta, khiến cho Tô Vận tỉnh táo lại trong chớp mắt.

Ngoài tỉnh táo ra, cô ta còn có chút hết hồn hết vía nữa.

Cô ta có thể trả lời thế nào đây?

Cô ta đâu thể nói rằng, bởi vì cô ta trọng sinh, sống lại một đời cho nên cô ta mới biết chuyện nhận thầu trồng trọt sẽ bị lỗ vốn cơ chứ, cô ta lại càng không thể nói rằng, cô ta không coi thường chính sách này.

Cho dù nói thế nào cũng đều sai cả.

Nếu nói nguyên nhân đầu tiên, cô ta sẽ bị coi thành kẻ tâm thần, lỡ đâu lại thu hút sự chú ý của người khác, cô ta sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm, phẩu thuật?

Nguyên nhân thứ hai lại càng không thể nói.

Cuộc đời của cô ta vẫn chưa bắt đầu, thế nhưng bây giờ nếu cô ta dám bảo cô ta coi thường chính sách, vậy không phải là ngại sống quá lâu đấy ư?

Thế nhưng, khi Tô Vận ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ vừa bình tĩnh, lại vừa cao cao tại thượng kia của Tô Trà, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Rõ ràng, người đáng lẽ ra nên được chú ý là Tô Vận cô ta mới đúng, cô ta mới chính là người đặc biệt đó.

Thế nhưng, vì sao Tô Trà lại giống như một tia sáng lấp lánh, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tô Trà, mà lại không nhìn thấy Tô Vận cô ta.

Chuyện đã nói đến nước này rồi, Tô Vận cắn răng kiềm chế sự ngột ngạt trong lồng ngực, cô ta quay đầu, nhìn về phía Tô Thắng Dân:

"Chú hai, chú có thể đừng cho cha cháu vay tiền không? Tình hình nhà cháu thế nào chú cũng thấy rồi đó, số tiền lần trước vay, nhà cháu vẫn chưa trả chú được. Nếu lần này chú tiếp tục cho nhà cháu vay tiền, nhà cháu chưa chắc đã có thể trả lại."

Câu này có hàm ý là: nếu chú đồng ý cho mượn, thì đừng mong lấy lại được.

Nghe thấy những lời này của Tô Vận, đôi mày của Tô Thắng Dân khẽ nhíu lại. Ông đánh giá Tô Vận một lát lâu rồi mới cất tiếng đáp lời:

"Chuyện này, chú không thể đồng ý với cháu được. Hơn nữa, từ bao giờ mà cháu lại có thể quyết định thay cả nhà thế hả?"

Nếu anh cả Tô Thắng Hoa của ông thực sự để con nhóc Tô Vận này làm chủ gia đình, vậy thì Tô Thắng Dân thật sự cần phải suy xét lại chuyện vay tiền.

Đúng lúc này, phía sau Tô Vận đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

"Tô Vận, con đang nói bậy bạ gì thế hả? Chuyện trong cái nhà này, từ bao giờ đến lượt con quyết định vậy? Con nhanh chóng về nhà với mẹ con ngay đi, thật sự là càng lớn càng không có chút quy củ nào hết."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 186: Chương 186



Tô Thắng Hoa đứng cách đó không xa với gương mặt u ám, cả người ông ta tỏa ra một luồng áp suất thấp.

Bất kể ai nhìn Tô Thắng Hoa lúc này, đều biết là ông ta đang tức giận.

Trước đó khi Tô Vận chạy ùa ra khỏi nhà, Tô Thắng Hoa đã cảm thấy có chuyện bất thường rồi.

Sau khi ra ngoài, ông ta hỏi thăm mọi người trong thôn thì biết tin Tô Vận đã chạy ra khỏi thôn rồi.

Trong lòng Tô Thắng Hoa lập tức trở nên bất an, tuy rằng ông ta cảm thấy khả năng của chuyện đó không lớn, thế nhưng ông ta vẫn đuổi theo cô ta, đuổi theo đến thẳng nhà của Tô Thắng Dân.

Vừa đến đây, câu đầu tiên mà Tô Thắng Hoa nghe được, chính là lời Tô Vận yêu cầu Tô Thắng Dân đừng cho ông ta vay tiền.

Tô Thắng Hoa thật lòng muốn làm tốt chuyện nhận thầu, ông ta vất vả lắm mới thuyết phục được ông nội Tô cho ông ta cùng nhận thầu, Tô Thắng Dân cũng đã đồng ý cho vay tiền, thế nhưng bây giờ Tô Vận làm ầm ĩ như thế, ông ta nào còn mặt mũi nhìn cha và em trai nữa?

Vương Quyên chậm hơn Tô Thắng Hoa vài bước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó của ông ta, bà ta rụt rè không dám tiến lên.

Tất nhiên Tô Vận cùng nhận ra, thế nhưng cô ta nhất định phải ngăn cản chuyện nhận thầu trồng trọt của cha mình cho bằng được.

"Cha, con cũng vì muốn tốt cho cha thôi." Tô Vận cất tiếng đáp.

"Con câm miệng, con nhanh về nhà với mẹ con đi." Tô Thắng Hoa không muốn nghe Tô Vận nói thêm bất cứ một câu nào nữa. Lúc này ông ta chỉ cảm thấy cả người vô cùng thất bại, bởi vì đến cả con gái, ông ta cũng không thể dạy dỗ cho nên người.

"Con không về." Tô Vận từ chối, vẻ mặt vô cùng cố chấp.

Chuyện ầm ĩ đến mức này, hàng xóm xung quanh cũng có không ít người ló đầu ra hóng hớt, Tô Thắng Dân là người phát hiện ra đầu tiên, ông nhanh chóng xua tay giải thích với hàng xóm.

"Ngại quá, trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, đã làm phiền đến mọi người rồi. Đứa bé này tính tình khó bảo, không có gì đáng nhìn đâu, mọi người giải tán đi thôi.

Nói xong, Tô Thắng Dân đi ra ngoài, kéo Tô Thắng Hoa vào nhà rồi cất tiếng khuyên bảo: "Anh cả, nếu có chuyện gì, thì chúng ta cứ vào nhà rồi hẵng nói."

Nói đùa à? Cả gia đình nhà ông đều sống ở chỗ này, gia đình anh cả lại sống trong thôn, chút nữa cả nhà anh cả vỗ m.ô.n.g rời đi, mấy lời bàn tán khó nghe kia đều để lại cho nhà họ gánh hết.

Tô Thắng Dân còn lâu mới nguyện ý đeo cái tội này.

Tô Thắng Hoa nương theo lực kéo của Tô Thắng Dân, đi vào sân, Vương Quyên ở bên kia cũng nhanh chóng kéo Tô Vận vào cửa.

Vương Tú Mi xụ mặt tiến lên đóng cửa, sau đó bà không nói tiếng nào, im lặng đi đến đứng cạnh Tô Trà.

Tô Thắng Dân vẫn ghi thù chuyện ban nãy.

Con gái ông đang yên đang lành ngồi trong nhà, thế nhưng lại bị Tô Vận kia vọt tới tận cửa mắng cho một trận, ông làm sao mà nuốt trôi cục tức này?

Cho nên, vừa đóng cửa lại, Tô Thắng Dân đã nói luôn:

"Anh cả, Tiểu Vận nhà anh cũng thật là, tính tình càng lúc càng khó dạy. Tô Trà nhà em đang ở nhà yên lành, tự nhiên nó chạy đến cửa mắng con bé, nói Trà Trà nhà em hãm hại anh và cha. Lời này nói thế mà nghe được à, Trà Trà nhà em oan c.h.ế.t đi được."

"Anh cả, chuyện anh muốn nhận thầu để trồng trọt kia, Trà Trà nhà em đâu có xúi giục anh đâu, sao an có thể để con gái anh mắng Trà Trà nhà em xúi giục anh cơ chứ? Còn nữa, hai chúng ta là anh em ruột, cho nên em mới đồng ý cho anh vay tiền, bây giờ Tiểu Vận nhà anh đến cửa quậy một trận ầm ĩ như thế, anh nói thử xem em có nên cho anh vay nữa không?"

Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Thắng Hoa vô cùng xấu hổ. Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới cất tiếng:

"Thắng Dân, anh biết chú khó xử, chuyện hôm nay đúng là anh có lỗi với chú, anh xin lỗi chú. Thế nhưng chuyện vay tiền này..."

Chỉ cần nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia của Tô Thắng Hoa kia, là biết ngay ông ta vẫn muốn vay tiền.

Tô Vận nghe đến đây, lại không kiềm chế được mà cất tiếng chen ngang: "Cha, chúng ta không thể nhận thầu trồng trọt được."

"Không thể cái gì mà không thể. Vậy con nói xem vì sao lại không thể làm? Con hãy cho cha một lý do thuyết phục đi xem nào." Tô Thắng Hoa đã có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy dáng vẻ cơn tức bùng lên đến cực điểm của cha, Tô Vận có chút do dự, thế nhưng cô ta thực sự không thể đồng ý cho cha nhận thầu được.

Nếu thực sự để ông ta làm, vậy đến lúc đó trong nhà sẽ phải thiếu nợ bao nhiêu tiền đây cơ chứ?

Cô ta không có quyền lên tiếng, cho nên Tô Vận lôi kéo ống tay áo của Vương Quyên, liếc bà ta một cái ra hiệu, ý bảo bà ta nói đỡ lời cho cô ta.

Vương Quyên cảm nhận được ánh mắt của Tô Vận, bà ta khẽ do dự một lát, thế nhưng khi đối diện với tầm mắt kiên quyết của Tô Vận, cuối cùng Vương Quyên vẫn lựa chọn mở miệng.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, Vương Quyên đã có thói quen nghe theo lời của Tô Vận rồi, cho nên bà ta nhỏ giọng nói với Tô Thắng Hoa: "Thắng Hoa, nếu không thì bỏ đi."

Nghe thấy những lời này của Vương Quyên, Tô Thắng Hoa vô cùng thất vọng. Ông ta không chỉ thất vọng về Tô Vận, mà còn thất vọng về Vương Quyên nữa.

Hai người chung sống với nhau mấy chục năm như thế rồi, ông ta cũng biết tính cách của Vương Quyên có chút mềm yếu, nhu nhược, thế nhưng hiện tại rõ ràng Tô Vận làm sai, Vương Quyên còn giúp đỡ cô ta, thì đây không còn là vấn đề tính cách mềm yếu nữa rồi.

Tục ngữ nói, mẹ hiền dạy hư con, Vương Quyên lúc nào cũng bao che cho Tô Vận như thế, rõ ràng là hành động sai trái.

"Vương Quyên, chúng ta ly hôn đi thôi."

Một câu này của Tô Thắng Hoa có thể nói là quậy tung hàng ngàn bọt sóng, ban nãy vẫn đang nói chuyện nhận thầu cơ mà, sao bây giờ lại nhảy sang chuyện ly hôn rồi?

Tô Trà nghe thấy những lời này của bác cả Tô Thắng Hoa thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

Bác cả này của cô, đúng thật là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Cái gì? Ly hôn?" Vương Quyên sững người nhìn Tô Thắng Hoa.

"Đúng, ly hôn thôi. Tiền nhà chúng ta nợ người khác, tôi không cần cô trả nữa, chúng ta có hai đứa con gái, sau khi ly hôn, mỗi người nuôi một đứa."

Thoạt nhìn Tô Thắng Hoa vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến cho cả Vương Quyên lẫn Tô Vận đều sợ ngây người.

"Không, không, không. Em không muốn ly hôn, em đã nói gì đâu. Anh muốn nhận thầu thì anh cứ làm đi, em không nói gì nữa đâu." Vương Quyên vừa nói, vừa nhìn Tô Thắng Hoa bằng dáng vẻ tội nghiệp.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 187: Chương 187



"Cha, cha..." Tô Vận lại cất tiếng.

Lời cô ta còn chưa nói xong, Tô Thắng Hoa đã trực tiếp cất bước đi ra ngoài rồi.

Nhìn thấy Tô Thắng Hoa rời đi, Tô Vận và Vương Quyên nhanh chóng đuổi theo.

Trò hề này đến một cách khó hiểu, bây giờ cũng chấm dứt một cách khó hiểu.

Trong nhà lúc này chỉ còn lại người nhà Tô Trà, Vương Tú Mi âm thầm líu lưỡi.

"Tô Thắng Dân, anh cả thực sự muốn ly hôn ư?" Vương Tú Mi hỏi.

"Nhìn vẻ mặt kia của anh cả, đoán chừng là thật rồi."

"Theo quan điểm của em thì ly hôn cũng tốt. Anh cả nuôi Tô Diệp, Vương Quyên nuôi Tô Vận, trong nhà nếu không có Tô Vận, đoán chừng sẽ yên tĩnh hơn nhiều. Anh nói xem, chị dâu cũng thật là, đầu óc chẳng linh hoạt gì cả..."

"Được rồi, chuyện của người ta, em bớt nói vài câu đi thôi." Tô Thắng Dân cần nhằn bà một câu.

Ngày hôm sau, khi Vương Tú Mi về nhà thăm đàn lợn con của bà, thì nghe chuyện hai vợ chồng Tô Thắng Hoa thật sự ly hôn rồi. Ngay ngày hôm qua, sau khi từ trên trấn trên về, Tô Thắng Hoa lập tức đuổi hai mẹ con Vương Quyên và Tô Vận về nhà mẹ đẻ của bà ta.

Đây là lần đầu tiên Vương Tú Mi cảm thấy hóa ra anh cả cũng biết giận, cũng biết đuổi người về nhà mẹ đẻ.

Thế nhưng lần này Vương Tú Mi về thôn là vì còn có chuyện khác cần làm.

Bà sống ở trấn trên, khoảng cách từ trấn trên về thôn có chút xa, cho nên sáng hôm nay con gái đã khuyên bà nên tìm một người đến giúp đỡ trông nom chuồng lợn bên kia, tất nhiên là bà có trả thù lao.

Khi Vương Tú Mi vừa tung tin tức này ra, đã có không ít phụ nữ trung niên tìm đến cửa. Thậm chí có đàn ông cũng muốn giành phần việc này.

Vương Tú Mi gặp tất cả bọn họ, cuối cùng bà chọn một người phụ nữ, chính là chị dâu Quế Hoa, là một người cần cù, chịu khó. Tất cả mọi việc trong nhà bà ta, từ to đến nhỏ, đều do bà ta quản lý, tính cách cũng hào phóng, sảng khoái.

Vương Tú Mi dành ra hai tiếng đồng hồ để giới thiệu cho chị dâu Quế Hoa về tình hình của chuồng lợn: mỗi ngày cần làm gì, một ngày nên cho lợn con ăn mấy bữa, mỗi bữa khối lượng thức ăn thế nào, sau này lợn con lớn hơn thì tăng khối lượng thức ăn lên bao nhiêu.

Ngày nào chuồng trại cũng cần dọn dẹp, rửa ráy, giữ gìn vệ sinh, nếu không đàn lợn con sẽ bị bệnh.

Bà dặn dò kĩ càng, tỉ mỉ từng chuyện, chị dâu Quế Hoa cũng nghe một cách nghiêm túc, chỗ nào không hiểu, bà ta sẽ chủ động cất tiếng hỏi, thái độ khiến cho Vương Tú Mi vô cùng hài lòng.

"Tú Mi à, cô cứ yên tâm đi. Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc tốt cho đàn lợn này của cô, tối tôi cũng sẽ bảo chồng tôi đến canh giữ chuồng lợn bên này, dù sao cha chồng cô cũng lớn tuổi rồi, tôi bảo chồng tôi đến, ông cụ cũng thoải mái hơn một chút." Quế Hoa cười nói.

"Ôi, vậy thì tốt quá rồi. Trước đây ngày nào tôi cũng phải qua đây thăm nom, bây giờ tôi đành nhờ cô nhọc lòng rồi." Vương Tú Mi quả thật vô cùng vui mừng.

Gặp được một người khiến cho người ta yêu thích như chị Quế Hoa, Vương Tú Mi sao có thể không vui cho được.

"Cô cứ yên tâm đi."

Sau khi giải quyết chuyện này xong, Vương Tú Mi vui vẻ đi về nhà.

Về đến nhà, Vương Tú Mi còn kể lại những chuyện mà bà đã nghe kể trong thôn cho người nhà nghe.

Hôm nay Tô Thắng Dân cũng ở nhà, sau khi nghe được chuyện anh cả thực sự đuổi chị dâu Vương Tú Mi về nhà mẹ đẻ, ông cũng có chút kinh ngạc.

Lần này anh cả làm việc, sao mà quyết đoán thế nhỉ?

Thế nhưng trong nhà cũ, sau khi ông bà nội Tô nghe được tin Tô Thắng Hoa muốn ly hôn thì lại cảm thấy không bình tĩnh cho nổi.

Ở thời đại này, mọi người đều chỉ khuyên làm hòa chứ không khuyên ly hôn, lại nói, Tô Thắng Hoa cũng một đống tuổi rồi, nếu bây giờ mà thực sự ly hôn, nửa đời sau lỡ đâu không lấy được người khác, thì ông ta sẽ phải cô độc một mình.

Cho nên, ngay sau khi bà nội Tô biết được chuyện này, bà cụ cố ý nhờ nhà mẹ đẻ của Lưu Mĩ Lan trông cháu giúp mình một hôm, sau đó gọi cả nhà Tô Thắng Dân về giúp bà cụ khuyên bảo con cả.

Không may là, Tô Thắng Dân không có ở nhà, Vương Tú Mi, Tô Trà và Tô Bảo đã sớm về thôn rồi, khi bà cụ đến, chỉ thấy căn nhà trống không.

Đợi bà nội Tô về đến thôn, vừa vào đến cửa nhà đã thấy Tô Trà ở trong sân, Vương Tú Mi không có ở đây, còn Tô Bảo cũng không biết lại chạy đi đâu rồi.

Tô Trà cũng nhìn thấy bà nội Tô, cô cười chủ động chào hỏi bà cụ: "Bà nội."

"Ừm, con về rồi à? Trách không được ban nãy bà đến nhà con, thế nhưng không thấy người đâu cả."

"Vâng, con vừa về được một lát thôi. Bà nội, bà tìm con có chuyện gì không?"

"Có chút việc. Ông nội con có ở nhà không?" Bà nội Tô hỏi.

"Có ạ."

"Vậy được rồi, con cũng vào theo đi, chúng ta bàn chút chuyện." Bà nội Tô nói xong, bèn đi thẳng vào phòng.

Bà nội Tô đã nói thế rồi, Tô Trà bèn ngoan ngoãn vào theo.

Vừa vào phòng, bà nội Tô đã bảo Tô Trà ngồi xuống.

Sau khi Tô Trà ngồi xuống rồi, ông bà nội Tô mới bắt đầu nói chuyện.

"Ông già, thằng cả thật sự định ly hôn đấy à? Đang êm đẹp sao lại ầm ĩ lên thế? Năm nay nó đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, cũng bốn mươi rồi chứ ít ỏi gì, ở cái tuổi này, còn có thể tìm mối tốt hơn nữa à? Lại nói, có vợ chồng nhà ai mà không cãi nhau, sao tự nhiên lại đòi ly hôn cơ chứ?" Theo quan niệm của bà nội Tô, ly hôn là chuyện không tốt.

Ông nội Tô cau mày, hiển nhiên ông cụ cũng không đồng ý với chuyện Tô Thắng Hoa ly hôn.

Nói ly hôn thì đơn giản đó, thế nhưng nếu thật sự ly hôn rồi, lỡ tương lai có hối hận cũng không còn kịp nữa.

"Thoạt nhìn có vẻ thằng cả nghiêm túc lắm đó, tôi đã nói nó hai lần rồi, nó cũng không nguyện ý đến đón vợ con nó về nhà. Tôi cũng lo lắng lắm chứ. Bình thường tính cách thằng cả thành thật thế thôi, thế nhưng nếu nó mà cố chấp lên rồi, ai nói nó cũng không nghe đâu." Không phải ông nội Tô chưa từng thử khuyên, thế nhưng Tô Thắng Hoa không nghe.

"Vậy phải làm thế nào đâu? Chẳng lẽ cứ mặc cho chúng nó thực sự ly hôn thế à?" Bà nội Tô sốt ruột.

"Cho dù có khuyên mãi khuyên nữa, nếu thằng cả mà đã quyết tâm lên rồi..." Nửa câu còn lại ông nội Tô không nói, thế nhưng hàm ý trong đó, ai cũng hiểu được.

Tô Trà ngồi yên bên cạnh không hé răng lấy một câu, giống như cô chỉ là phông nền.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 188: Chương 188



Sau đó, Tô - phông nền - Trà bị bà nội Tô điểm danh.

"Tô Trà, cháu nghĩ sao về chuyện này?"

Tô Trà tỏ vẻ: cháu cũng mờ mịt lắm.

Bác cả là trưởng bối của cô, chuyện của trưởng bối mà hỏi một tiểu bối như cô cách giải quyết, hình như không thích hợp cho lắm thì phải?

Dường như cảm nhận được sự đắn đo của Tô Trà, bà nội Tô cất tiếng: "Không sao đâu, cháu cứ nói đi."

Bà nội Tô đã nói như thế rồi, mà ông nội Tô ngồi bên cạnh cũng không ngăn cản, Tô Trà bèn hiểu được hai ông bà cụ muốn lắng nghe ý kiến của cô.

"Khụ khụ." Tô Trà khẽ hắng giọng, cô khẽ thì thào: "Ông nội, bà nội, bác cả cháu đã là người trưởng thành rồi, ban nãy bà cũng nói bác ấy năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, chứ không phải trẻ con bốn tuổi nữa. Cháu nghĩ chuyện này, trong lòng bác cả tự có chừng mực."

"Vậy ý cháu là, cứ để yên kệ bác cả cháu?" Bà nội Tô hỏi.

Lần này Tô Trà không nói gì cả, dù sao cô cũng nêu rõ quan điểm của mình rồi.

Nếu để cô nói, bình thường khi gặp những trường hợp thế này, cô sẽ khuyên ly hôn.

Thế nhưng lúc này cô không thể nói thẳng ra được, quyền quyết định của chuyện này nằm trong tay bác cả cô, cho dù cô có nói gì cũng vô dụng.

Thấy Tô Trà không nói gì, ông nội Tô và bà nội Tô cũng nhìn ra ý của Tô Trà.

Vậy, thực sự mặc kệ ư?

Ngay khi hai ông bà cụ đang do dự, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Sao đó, cách một bức tường, họ nghe thấy tiếng của Tô Thắng Hoa.

Hai ông bà cụ không thể ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Trà nhìn thấy hành động của hai ông bà cụ, cũng đứng dậy đi theo.

Vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt Tô Trà là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tô Thắng Hoa đang bị người đè trên mặt đất đánh cho một trận, bên cạnh còn có vài người can ngăn cũng bị đánh luôn.

Khóe miệng Tô Thắng Hoa bị đánh đến ứa máu, thế mới thấy đối phương xuống tay ngoan độc đến mức độ nào.

"Ôi chao, sao lại đánh người rồi, có chuyện gì thì từ từ nói không được à?" Bà nội Tô nhìn thấy Tô Thắng Hoa bị đánh thì vội vàng tiến lên kéo người ra.

Thế nhưng vóc dáng của bà nội Tô nhỏ gầy, vừa đi qua, còn chưa kịp làm gì đã bị một người phụ nữ túm chặt lấy.

Người phụ nữ kia vừa túm bà nội Tô, vừa ồn ào cất tiếng.

"Ôi chao, bác thông gia, con trai bác hành xử chẳng ra gì cả. Sao đang yên đang lành, lại đuổi em chồng của tôi về nhà mẹ đẻ thế hả? Không phải tôi khen người nhà mình đâu, thế nhưng cô em chồng này của tôi, tính cách tốt, làm việc lưu loát, sao người nhà họ Tô các người lại dám đối xử với em tôi như thế hả? Tô Thắng Hoa nhà các người bắt nạt người khác vừa thôi?"

"Vậy cũng đâu thể đánh người? Có chuyện gì thì từ từ nói, đâu ra cái đạo lý xông thẳng đến nhà người ta rồi đánh người thế này cơ chứ? Có chuyện gì, các người ba mặt một lời ngay tại đây đi." Bà nội Tô không kiềm chế được mà phản bác lại.

Tô Trà thấy cảm xúc của bà nội Tô có phần kích động, cô vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của bà nội Tô, sau đó cất tiếng nói: "Bà nội, bà đừng nóng."

"Chú Đại Lâm, cháu đành phiền chú chạy lên trấn trên một chuyến, giúp cháu báo công an. Phiền các vị hàng xóm láng giềng kéo người ra, chứ nếu cứ tiếp tục đánh, bác cả cháu sẽ c.h.ế.t mất."

Nhân duyên của Tô Trà ở trong thôn khá tốt, ban đầu đã có người ngăn cản rồi, bây giờ nghe thấy Tô Trà nhờ vả, số người tiến lên can còn đông hơn khi nãy.

Mà hai người đàn ông đánh Tô Thắng Hoa kia, khi nghe thấy lời nói của Tô Trà, sức lực trên tay cũng giảm đi rất nhiều, chỉ sợ thật sự đánh người ta ra chuyện gì đó.

Hai người đàn ông kiềm chế lại, mấy người can ngăn nhanh chóng kéo được người ra.

Đại Lâm thấy người đã được kéo ra rồi thì bèn cất tiếng hỏi: "Tô Trà, có người báo công an nữa không?"

"Cần chứ ạ. Người ta cũng đã xông đến tận nhà cháu đánh người rồi, không báo công an chẳng lẽ để họ hoành hành thế ạ? Mọi người nhìn xem, hai người kia đã đánh bác cả cháu thành dạng gì rồi, đánh thế này kiểu gì chẳng phải đến bệnh viện, mà đến bệnh viện, thì chẳng lẽ không tốn tiền à?" Tô Trà thản nhiên cất tiếng.

Liếc nhìn vết m.á.u trên gương mặt của Tô Thắng Hoa, Tô Trà đau lòng cất tiếng, tiếp tục nói:

"Mọi người nhìn bác cả cháu bị họ đánh đến mức nào đi, như thế này cũng bắt nạt người ta quá rồi còn gì? Có phải mấy người coi thường người thôn Thanh Sơn chúng tôi không? Chẳng lẽ các người cho rằng thôn chúng tôi không có ai hết à? Bà con, hai người này vừa đến đã xông vào đánh người, nhất định là côn đồ, mọi người hãy trói họ lại đi, chút nữa đợi công an đến, chúng ta giao cho các đồng chí công an."

Hàng xóm đứng cạnh nghe xong những lời Tô Trà nói, khóe miệng không kiềm chế được mà run rẩy.

Họ đã từng gặp qua mấy người này rồi, không phải côn đồ gì cả, mà chính là cậu cả và cậu hai ở nhà mẹ đẻ của Vương Quyên.

Chẳng lẽ Tô Trà không biết đối phương ư?

Không, không, không. Tô Trà biết đối phương chứ, chẳng qua cô cố ý nói thế mà thôi.

Người phụ nữ ban nãy túm lấy bà nội Tô, sau khi nghe thấy những lời Tô Trà nói, đôi mắt tam giác của bà ta đánh giá Tô Trà từ trên xuống dưới, rồi mới cất tiếng:

"Ôi chao, đây là con gái của chi thứ hai nhà họ Tô đúng không? Lợi hại quá nhỉ? Nếu mày không nhận ra bọn tao là ai, thì để bọn tao báo cho mày biết, bọn tao chính là người nhà mẹ đẻ của Vương Quyên.""

"Nhà mẹ đẻ của bác gái ấy ạ? Ngại quá, đúng là tôi không nhận ra, bởi vì làm gì có nhà mẹ đẻ nhà ai vừa vào cửa đã không phân biệt đen, đỏ, trắng, xanh gì đã đánh người? Người biết thì bảo các người là người nhà mẹ đẻ của Vương Quyên, người không biết sẽ bảo các người là đám côn đồ đó." Tô Trà thản nhiên đáp lại.

Nghe thấy những lời nói châm chọc này của Tô Trà, người nhà họ Vương bị nghẹn họng.

"Tô Trà, mày tên là Tô Trà đúng không? Chuyện này không đến lượt một con nhóc con như mày xen vào, hơn nữa, chuyện này, nói chuyện với mày cũng chẳng có tác dụng gì." Chị dâu cả nhà họ Vương cất tiếng nói.

Bà ta không tin rằng, cả cái nhà họ Tô một đống người như thế, lại để một con nhóc như Tô Vận ra mặt đại diện nói chuyện.

Thế nhưng, sau đó, chị dâu cả nhà họ Vương bị vả mặt bôm bốp.

Chị thấy ông nội Tô tiến lên, xụ mặt đáp:

"Tô Trà là người nhà họ Tô chúng tôi, sao lại nói chuyện không có tác dụng gì? Lời con bé nói có thể thay mặt cho chúng tôi đó, thì sao hả? Chuyện nhà họ Tô chúng tôi, chẳng lẽ mấy anh em nhà họ Vương các người còn muốn nhúng tay vào à?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 189: Chương 189



Lời của ông nội Tô vô cùng dễ hiểu, cái nhà này, tiếng nói của Tô Trà rất có giá trị.

Mấy người hàng xóm đứng cạnh cũng nói đỡ cho Tô Trà, mỗi người hát đệm một câu.

"Đúng vậy, Tô Trà không có quyền nói, chẳng lẽ người nhà họ Vương các người có quyền nói à?"

"Đúng vậy, tốt xấu gì Tô Trà người ta cũng mang họ Tô, tương lai sẽ trở thành sinh viên, làm rạng rõ tổ tông của gia tộc họ Tô chúng tôi. Sao lời nói của con lại không có tác dụng cho được?"

"Nhà họ Vương kia, đàn ông nhà họ Vương các người sao không nói câu nào, để cho một người đàn bà ra mặt, các người có phải đàn ông không thế?"

"Ha ha ha ha!"

Mấy người xung quanh không kiềm chế được mà bật cười, tầm mắt họ đảo quanh đ*ng q**n của hai anh em nhà họ Vương, dường như đang xem, hai anh em nhà này có phải đã bị thiến rồi không?

Vẻ mặt hai anh em nhà họ Tô lúc thì xanh, lúc lại trắng, trông vô cùng phấn khích.

Anh cả nhà họ Vương lườm chị dâu cả nhà họ Vương một cái sắc lẹm, chị dâu cả Vương có chút sợ hãi, rụt cổ lại.

Lúc này anh cả nhà họ Vương mới nói chuyện với ông nội Tô:

"Bác này, ban nãy cũng do chúng tôi nhất thời tức giận mà thôi, cho nên mới không kiềm chế được tính tình. Tôi xin lỗi mọi người. Cũng tại em gái tôi vô duyên vô cớ, tự nhiên lại bị người ta đuổi về nhà mẹ đẻ, mà Tô Thắng Hoa nhà bác còn đòi ly hôn nữa chứ. Tô Thắng Hoa có ý gì đây? Em gái nhà tôi đã làm trâu làm ngựa ở nhà các người mấy chục năm rồi, bây giờ lại tự nhiên bị đuổi về, chẳng lẽ chúng tôi không được đến nói cho ra lẽ ư?"

Ở thời đại này, nếu người phụ nữ bị đuổi về nhà mẹ đẻ, mà người đàn ông không có lý, thì chuyện người nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia đánh đến tận cửa là chuyện bình thường.

Nghe thấy những lời anh cả nhà họ Vương nói, ông nội Tô không hé răng.

Tô Thắng Hoa đột nhiên đòi ly hôn, chuyện này đúng là không có chút lý lẽ nào cả.

Thấy ông nội Tô như thế, gương mặt anh cả nhà họ Vương hiện rõ vẻ đắc ý, ông ta vừa định cất tiếng nói thêm gì đó, thì một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, cắt ngang lời của ông ta.

"Ôi, các người chạy đến nhà người ta, đánh người ta, chẳng lẽ còn cho rằng mình đúng lắm à? Các người nhìn bác cả tôi đi, nhà tôi nhất định phải đưa bác ấy đến bệnh viện kiểm tra. Ban nãy, các người đánh một quyền vào n.g.ự.c bác tôi, lỡ đâu bác tôi mà bị xuất huyết trong hay gì đó, các người nhất định phải bồi thường tiền." Tô Trà vừa đảo tầm mắt sắc bén quanh mấy người kia vừa nói.

Hôm nay, nếu không nôn ra mấy trăm đồng, thì đừng hòng chạy! jpg

"Mày đừng có dọa bọn tao, làm gì nghiêm trọng như thế?" Lúc này cậu hai nhà họ Vương cũng không kiềm chế được mà hét lớn một câu.

Ôi chao, cứ làm như ai lớn tiếng hơn thì người đó có lý ấy nhỉ?

"Không sao, bác nói không tính, tôi nói cũng không tính, vậy thì để bác sĩ ở bệnh viện phân phải trái đi. Chút nữa tôi sẽ đưa bác cả tôi đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ phải tốn mấy chục đồng tiền viện phí rồi, các người cứ đưa tiền thuốc men đây trước là được." Hôm nay hoa này phải nở, tiền này phải bồi thường.

"Tô Trà, để bác nói hai câu đi." Tô Thắng Hoa tiến lên từng bước một, ông ta chắn trước mặt Tô Trà.

Nhìn thấy hành động của bác cả Tô Thắng Hoa, Tô Trà yên lặng lùi về phía sau nửa bước.

"Anh cả, người nhà họ Vương các người làm việc có lý hay không, trong lòng các người tự hiểu rõ." Tô Thắng Hoa cất tiếng nói, tầm mắt ông ta nhìn chằm chằm về đám người nhà họ Vương.

Khi anh cả nhà họ Vương đối diện với tầm mắt của Tô Thắng Hoa, không hiểu sao ông ta có chút chột dạ.

"Tô Thắng Hoa, cậu đừng có nói linh tinh, là cậu đuổi em gái tôi về nhà mẹ đẻ, chúng tôi vô lý chỗ nào hả? Là Tô Thắng Hoa cậu vô lý thì có, đánh cậu như thế vẫn còn nhẹ chán ấy chứ." Cậu hai nhà họ Vương hét lên.

"Anh cả, em út, trong khoảng thời gian này, Vương Quyên đã về nhà mẹ đẻ không ít lần, tôi có phàn nàn một câu nào không? Còn về chuyện, Vương Quyên về nhà mẹ đẻ để làm gì, chẳng lẽ các người cho rằng tôi không biết à?"

Biết, biết rồi ư?

Đám người nhà họ Vương biến sắc, chính vì thế, cho nên những người khác đều đã nhìn ra, chuyện này có chỗ nào đó bất thường.

"Anh cả, Vương Quyên về nhà mẹ đẻ để buôn bán, nhà các người giấu tôi cùng nhau kiếm tiền, tôi cũng chẳng nói gì cả. Thế nhưng, chẳng lẽ khi ở thôn các người, Vương Quyên không thậm thụt với ai ư?"

Ôi chao...

Tô Trà khẽ nhướng mày, dáng vẻ hóng hớt chờ ăn dưa.

"Chuyện của Vương Quyên và người đàn ông kia, các người cho rằng tôi không biết à?"

Một câu này của Tô Thắng Hoa, khiến cho tất cả mọi người ở đó nhìn ông ta với vẻ mặt đồng tình.

Chậc, đỉnh đầu xanh thẳm rồi kia kìa. Chuyện này ai mà nhịn được cơ chứ, nếu không ly hôn, chẳng lẽ cứ để bị cắm cho cái sừng dài như thế à?

Mà nhìn dáng vẻ chột dạ của người nhà họ Vương, mọi người đều nhận ra là bọn họ cũng biết chuyện này.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ trước khi Vương Quyên kết hôn, khi đó Vương Quyên thích một người đàn ông thư sinh, trắng trẻo, nhã nhặn, thế nhưng sau đó người đàn ông ra ngoài làm thuê.

Khoảng nửa tháng trước, người đàn ông kia đã quay về, mà hạt giống tình yêu trong lòng Vương Quyên hình như đã nảy mầm trở lại, bà ta lén gặp người đàn ông kia vài lần.

Tất nhiên người nhà họ Vương có biết chuyện này, thế nhưng bọn họ lại không nói gì cả.

Dù sao bọn họ vẫn phải dựa vào việc buôn bán của Vương Quyên để cùng nhau kiếm tiền cơ mà, lỡ đâu chọc thủng lớp cửa sổ giấy của Vương Quyên, khiến bà ta thẹn quá hóa giận không cho họ làm nữa, thì bọn họ biết làm thế nào cho được?

Chỉ một tháng, mà đã kiếm được hơn một trăm đồng, ai muốn mất đi chuyện tốt như thế cơ chứ?

Hơn nữa, bọn họ nghe nói người đàn ông kia đã kết hôn rồi, cho nên bọn họ mới cảm thấy Vương Quyên và người đàn ông kia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Thế nhưng cố tình chuyện lại cứ trùng hợp như thế. Ngay ngày hôm sau khi Tô Thắng Hoa đuổi hai mẹ con Vương Quyên về nhà mẹ đẻ, ông ta vốn định đến đón họ về nhà.

Thế nhưng còn chưa kịp nhìn thấy người, đã nghe thấy mấy người phụ nữ trông thôn đó cười nhạo ông ta bị cắm sừng, nói Vương Quyên lén lút gặp mặt tình cũ.

Chuyện Tô Vận và Vương Quyên lén kiếm tiền, có tiền rồi cũng không lấy ra trả cho Tô Thắng Dân, ông ta nhịn, dù sao đó cũng không phải tiền ông ta kiếm được.
 
Back
Top Bottom