Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 210: Chương 210



Đây không phải là lừa đảo sao, trước đây nhà họ Khương không có nhắc tới chuyện này!

Bà mối giận dữ bỏ chạy lấy người, người trong thôn nhắc đến chuyện này vẫn cảm thấy buồn cười.

Lúc này, khi Vương Tú Mi và Tô Trà trở về thôn, họ đã gặp một người nói với họ hết tất cả chuyện này.

Đối với chuyện này, Vương Tú Mi suýt nữa nổ tung, tại sao cô con gái ngoan của bà lại dính dáng đến nhà họ Khương?

Hơn nữa, không phải nhà họ Khương Khương rất vừa ý Tô Vận hay sao, tại sao hôm nay lại làm ra cái trò này?

Điều này không phải làm xấu danh tiếng của con gái bà sao?

Lúc này Tô Trà khá bình tĩnh, tất nhiên, từ đầu khi nghe mọi người kể lại chuyện đó Tô Trà suýt đứng không vững, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cô đã gặp anh ta hai lần.

Nhìn qua chắc Khương Triều Dương cũng không phải là một người không đáng tin.

Bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó?

Nhìn mẹ đang tức giận, Tô Trà nhẹ nhàng an ủi:

"Mẹ, đừng nóng giận, không phải bà nội đã đuổi bà ta ra ngoài rồi sao? Hơn nữa, chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, con và Khương Triều Dương mới gặp nhau có hai lần, cũng không thấy anh ta đối với con…có ý kia!”

"Tốt nhất là hiểu lầm, Trà Trà, mẹ nói cho con biết, dù con có tìm đối tượng mẹ cũng không ngăn cản, chỉ cần không phải Khương Triều Dương là được, Tô Diệp rồi lại đến Tô Vận, con đừng có mà nhảy vào cái vũng bùn này."

"Mẹ, con biết rồi. Con mới bao nhiêu tuổi chứ? Nói về chuyện này vẫn còn quá sớm đó."

Hơn nữa, độc thân xinh đẹp không phải tốt sao?

Học giỏi rồi hay nghiên cứu khoa học đủ thú vị rồi à?

Một nàng tiên nhỏ như cô thì phải thật xinh đẹp.

Bên kia, bà mối cũng trở lại nhà họ Khương, điều này cũng thật là trùng hợp, bà mối vừa vào cửa đã bắt đầu oán giận cho nên không biết trong nhà còn có một Khương Triều Dương.

Bà mối không ngừng lải nhải, mẹ Khương còn chưa kịp ngắt lời, Khương Triều Dương đã nghe thấy hết tất cả.

Nghe bà mối phàn nàn, vẻ mặt của Khương Triều Dương lập tức trở nên tối sầm.

Bà mối cảm giác được áp suất không khí thấp dần, ngẩng đầu thì đã thấy Khương Triều Dương u ám đi ra khỏi phòng đi.

Vì Khương Triều Dương làm trong quân đội nên khí chất anh ta cùng mạnh mẽ, khí chất cùng cơn giận ấy lớn đến mức làm cho bà mối có hơi sợ hãi.

“Ực.” Bà mối nuốt nước miếng một cái, chậm chạp nói: “Ừm, chuyện này, dù sao chuyện này cũng không thành, tiền tôi cũng không thể hoàn lại, cứ như vậy đi, tôi đi trước. "

Bà mối không đợi mẹ Khương nói gì đã nhanh chóng chạy đi.

Lúc này mẹ Khương một mình đối mặt với khuôn mặt u ám của Khương Triều Dương, mẹ Khương cũng có chút chột dạ.

"Mẹ, trước khi làm gì mẹ có thể nói cho con biết được không? Còn nữa, con thích Tô Trà khi nào, mẹ đang muốn làm gì vậy?"

"Mẹ làm gì sao? Không phải là con vẫn luôn không muốn tìm đối tượng ư, con nói cho mẹ biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, việc tìm đối tượng cho con sao lại khó như vậy chứ?”

“Mẹ cũng không còn cách nào khác, cha con mất sớm, gia đình chúng ta chỉ có con là con trai duy nhất, mẹ cũng không biết tình huống ở trong quân đội như thế nào, con nói nếu con có mệnh hệ gì... xuống dưới làm sao mẹ có mặt mũi gặp cha con?"

“Mẹ, quên đi, không có chuyện gì.” Khương Triều Dương nhìn mẹ anh ta nước mắt nước mũi ròng ròng, có vài lời không thể nói ra, dù sao mẹ anh ta một mình nuôi anh ta cùng Khương Nguyệt lớn lên cũng đã không dễ dàng.

Anh ta có thể làm sao bây giờ, đây là mẹ anh ta.

Mẹ Khương khóc lóc một lúc, vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, nhưng buổi chiều bà ta ra ngoài một chuyến, lúc về đến nhà cũng vẫn không thấy Khương Triều Dương ra khỏi phòng.

Mãi đến giờ ăn tối vẫn không thấy con trai bà ta ra ngoài, mẹ Khương bèn vào nhà tìm thì mới biết Khương Triều Dương đã quay trở về quân đội.

Khương Triều Dương để lại một bức thư, trong bức thư chỉ có tám chữ, "Giữ gìn sức khỏe và đừng nhớ mong".

Nhìn thấy bức thư, mẹ Khương đã khóc đến mức gần như không thở nổi, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, bà ta nhất định đã không ép con trai mình đi xem mắt.

Mấy ngày sau Tô Vận mới nghe được tin tức Khương Triều Dương quay trở lại quân đội. Nghe tin Khương Triều Dương cứ như vậy rời đi, Tô Vận hoàn toàn luống cuống.

Cô ta còn chưa kết hôn với Khương Triều Dương, sao anh ta lại nhanh chóng rời đi như vậy chứ? Bây giờ cô ta biết phải làm gì đây?

Tô Vận không cam lòng, sau khi hỏi thăm một lượt thì cô ta mới biết được một tin, đó là nhà họ Khương đã nhờ một bà mối đến thôn Thanh Sơn tìm Tô Trà để làm mai.

Khi Tô Vận nghe được chuyện này, cả khuôn mặt cô ta không nhịn được trở nên dữ tợn.

Tô Trà, lại là Tô Trà.

Sau khi Tô Vận nghe xong chuyện này hận không thể lập tức đi tìm Tô Trà để tính sổ, nhưng nghĩ đến những bài học mà cô ta đã học được từ vài lần trước, Tô Vận nghiến răng nghiến lợi mà nhịn xuống.

Miễn là Khương Triều Dương chưa hẹn hò hay kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.

Hơn nữa, không phải Tô Trà không đồng ý sao?

Nếu không thì, cô ta vẫn đang lôi kéo nhà họ Khương, chờ thêm một thời gian nữa cô ta sẽ hỏi thăm một chút về quân doanh của Khương Triều Dương, nếu anh ta không tới gặp cô ta, thì cô ta đến trụ sở chính gặp anh ta là được.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.

Núi cam trồng ở thôn Thanh Sơn ngày càng lớn, tuy màu quả cam vẫn còn xanh nhưng quả đã rất to.

Trong khoảng thời gian này, trên mặt ông cụ đều mang theo nụ cười, còn nói đi nói lại rằng chờ Tô Trà trở về thôn phải bảo cô đi lên núi xem một chút.

Cũng thật trùng hợp, sinh nhật của ông cụ lại vào đúng ngày trước khi Tô Trà chuẩn bị lên đường đến Bắc Kinh, vì vậy Tô Thắng Dân đã đưa vợ con trở về thôn vào đúng ngày sinh nhật của ông cụ.

Hôm nay nhà ông Tô náo nhiệt hẳn lên, Tô Thắng Lợi cũng dẫn theo vợ con về, thậm chí Tô Diệp cũng về với chồng.

Sau bữa trưa vô cùng náo nhiệt, ông cụ lúc này rảnh rỗi nên trực tiếp dẫn Tô Trà lên núi.

Một già một trẻ, một trước một sau lần lượt rời đi.

Nhìn bóng lưng của ông cụ và Tô Trà, bà cụ nhịn không được mà cười rồi cằn nhằn vài câu.

Ông già này, sinh nhật mình mà lại kéo Trà Trà lên núi xem cái gì chứ?

Không phải trên đó chỉ có cây cam với trái cam xanh thôi sao? Có gì đẹp mà xem?

Ông cụ và Tô Trà bước ra khỏi nhà, trên đường đi gặp phải Đại Lâm cũng đang đi ra ngoài.

Lúc trước Đại Lâm cũng đi theo ông cụ và nhận ngọn núi ở phía bên dưới ngọn núi của ông cụ, vì vậy rừng cây của hai người ở sát bên cạnh nhau

Lúc này gặp Đại Lâm cũng đang đi lên núi nên họ thuận đường mà đi cùng nhau.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 211: Chương 211



Sau khi đi bộ hơn hai mươi phút, Đại Lâm đã đến rừng trái cây của mình.

Ông cụ và Tô Trà cũng đã đến nơi.

Hai người bước vào rừng trái cây, từng cây, từng cây cam nối tiếp nhau nhìn trông rất hùng vĩ, trên cây có rất nhiều quả cam lớn, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Tuy nhiên, Tô Trà hơi cau mày khi nhìn những quả cam này, tầm mắt cô đảo qua những quả cam đang treo trên cành cây.

Những quả cam lớn đến nỗi khiến cành cây nào cũng bị kéo trĩu nặng xuống.

Ông cụ lập tức phát hiện biểu cảm của Tô Trà có chút không đúng, trong lòng bắt đầu bồn chồn không yên, đây, là sao vậy?

Có chỗ nào không ổn sao?

Nhìn những quả cam này trông rất đẹp, lại đang phát triển tốt, ông cụ mỗi ngày đều đến đây xem vài lần, chắc hẳn sẽ không có gì xảy ra đâu đúng không?

Dù vậy trong lòng ông cụ vẫn có chút không yên, cho nên ông lập tức hỏi: "Tô Trà, có vấn đề gì vậy?"

“Ông à, rừng trái cây của ông phát triển rất tốt, chỉ là, ông có cảm thấy là những quả cam trên cùng một cành cây không phải quá nhiều sao, ông nhìn nơi này đi.” Tô Trà vừa nói vừa chỉ chỉ vào một cành cây bị những quả cam làm cho quá nặng mà cong xuống, rồi tiếp tục nói: "Ông xem, cành này nhìn trông sắp gãy rồi mà cam còn chưa chín, nếu tiếp tục lớn lên, cành cây này không phải sẽ gãy sao?"

“Ôi, ý của con là sao, không phải cam càng nhiều trái càng tốt, càng to càng ngon sao?” Những quả cam này đang sinh trưởng tốt, cuối năm nhất định sẽ bội thu.

"Ông à, không phải như vậy, không phải ngay từ đầu chúng ta đã nói về khoa học gieo trồng sao? Trong sách cũng đã từng đề cập đến tình huống này rồi, cần phải cắt bỏ một ít quả dư thừa, như vậy những quả còn lại mới không bị cướp mất chất dinh dưỡng, cũng không dẫn đến việc cành cây bị gãy."

"Ái chà, lát nữa ông sẽ bắt đầu cắt bỏ, thật đáng tiếc." Ông cụ vẫn sẵn lòng nghe ý kiến của Tô Trà

hơn, Tô Trà là cô bé thông minh cũng hiểu biết nhiều hơn ông cụ.

Ở trên núi khoảng một giờ đồng hồ, Tô Trà cùng ông cụ cùng nhau trở về.

Bữa tối mọi người vẫn ăn ở đây, để Tô Thắng Lợi và Tô Thắng Dân về sớm một chút, cả nhà ăn tối lúc năm giờ.

Cơm nước xong thì trời mới bắt đầu tối.

Tô Thắng Dân và những người khác chở con trai của họ bằng xe đạp, Vương Tú Mi đi xe đạp cùng con gái cùng nhau về nhà.

Đúng vậy, gia đình đã mua xe đạp, dù sao trang trại lợn của Vương Tú Mi cũng ở trong thôn, hàng ngày đi lại tốn nhiều công sức nên hai vợ chồng đã bàn bạc mua hai chiếc xe đạp từ nửa năm trước.

Tuy nhiên, vì trường học tương đối gần nhà nên Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thường không đi xe đạp đến đón con gái, vả lại đi bộ cũng chỉ mất vài phút.

Trở về nhà là khoảng sáu giờ rưỡi.

Vừa vào nhà, Vương Tú Mi đã nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho Tô Trà để cô mang theo khi rời đi vào ngày mai, nhìn túi lớn túi nhỏ được sắp xếp kia, Tô Trà cảm thấy có chút sợ hãi mà nhìn mẹ mình.

Thế này có nhiều quá không?

Với thân hình nhỏ bé của cô, lúc lên xe lửa cha mẹ còn có thể giúp cô mang đồ đạc lên, vấn đề là khi xuống xe lửa thì cô phải làm sao đây?

"Mẹ, cái này nhiều quá, xuống xe con cầm không được, mẹ xem có phải nên mang ít một chút không?" Tô Trà vẫn là nhịn không được mà nói.

"Cái gì, không mang sao? Đây đều là những thứ cần thiết phải mang theo. Con nhìn xem, sốt thịt yêu thích của con, bộ quần áo mới mẹ làm cho con, thuốc nếu con bị hạ đường huyết, kẹo mua cho con, còn có thịt khô này là cha con đặc biệt chuẩn bị cho con đó."

"Còn có, cái này, cái này là ông nội con chuẩn bị; cái này, cái này là bà của con chuẩn bị; còn có cái này, cái này là chú thím của con mang tới, những thứ này con đều phải mang theo." Vương Tú Mi hướng tới một đống đồ vật đặt ở kia mà chỉ từng thứ một.

Tô Trà nhìn theo tầm mắt của bà, nhất thời không biết nên nói gì.

"Không phải chỉ có mỗi như này đâu, dì Lương Tố còn chuẩn bị rất nhiều cho con đấy, dì ấy nói rằng chút nữa Trầm Nghiễm sẽ mang qua cho con." Vương Tú Mi nhìn thấy khuôn mặt u sầu của cô con gái nhỏ thì bị chọc cười.

"Không sao đâu con gái, đến lúc đó nhờ cha con mang hết đồ lên xe lửa cho con. Đến khi xuống chắc con cũng phải vất vả một chút. Không phải vẫn còn có Trầm Nghiễm và Cận Tùng sao? Con có thể nhờ hai người bọn họ khiêng hộ một số thứ cho con, sau đó con lại mời bọn họ ăn bữa cơm cảm ơn." Vương Tú Mi cười an ủi.

"Mẹ, nhiều đồ như vậy, ba người chúng con đại khái cũng không đủ sức." Tô Trà tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà trả lời mẹ.

Mọi người đều biết là cô chuẩn bị đi học, nếu họ mà không biết chắc còn tưởng rằng cô đang chuyển nhà.

Đầu óc Tô Thắng Dân xoay chuyển nhanh chóng, nghe vợ và con gái nói về chuyện này.

Trong đầu ông chợt nảy ra một ý tưởng, ông nói: “Vợ, con gái, chúng ta có thể gửi đồ qua đường bưu điện, chỉ cần tốn một chút tiền thôi, con gái cũng không cần phải mang theo những chiếc túi lớn túi nhỏ để chen chúc trên tàu nữa.”

"Ồ. Anh nói phải, thật là, sao em lại không nghĩ ra nhỉ.” Vương Tú Mi khen ngợi Tô Thắng Dân một câu, lập tức quyết định: “Con gái, vậy con cầm một ít đồ qua đó trước đi, phần còn lại mẹ sẽ gửi qua cho con sau, khi nào đồ đến nơi mẹ sẽ gọi cho con.”

Nghe thấy mình không cần mang nhiều đồ như vậy, Tô Trà thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, có tiền thật tốt, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không có gì đáng ngại cả.

Nhưng cuối cùng, Vương Tú Mi vẫn sắp xếp hai hoặc ba túi cho Tô Trà, quần áo để thay, đường mang theo phòng trường hợp hạ đường huyết, thực phẩm có thể ăn trên tàu, còn có tiền, cái này rất quan trọng.

Tiếp theo hai vợ chồng đã dành thời gian còn lại của buổi tối để nói chuyện trong nửa giờ với Tô Trà về những điều cần chú ý khi ra ngoài.

Tuyệt đối không đi ra ngoài một mình vào ban đêm, đừng làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi, gặp phải kẻ xấu thì nhanh chóng bỏ chạy, nếu chạy không được thì tìm cách, tốt nhất là nên báo cảnh sát.

Tô Trà ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghe cha mẹ nhắc nhở, không hề cảm thấy sốt ruột.

Mãi cho đến chín giờ tối mọi chuyện mới coi như sắp xếp xong, ngày mai Tô Trà còn phải xuất phát sớm nên Vương Tú Mi bảo cô mau chóng trở về giường đi ngủ.

Tô Trà vừa bước vào phòng, sau lưng cô đôi mắt của Tô Thắng Dân bắt đầu đỏ lên, ông cố lau nước mắt.

Nhìn hình ảnh một đại nam nhân to lớn như Tô Thắng Dân lại đang khóc, Vương Tú Mi trực tiếp ném cho ông một cái nhìn xem thường.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 212: Chương 212



"Tô Thắng Dân, anh đợi chút nữa thì khóc, chúng ta nói chút chuyện đi."

"Có chuyện gì vậy?" Tô Thắng Dân hỏi với đôi mắt hoe đỏ.

"Chuyện là, đối với chuyện mua nhà ở Bắc Kinh, hiện tại trong tay chúng ta đã có đủ tiền. Khi nào chúng ta đến Bắc Kinh tìm người giúp coi nhà đi? Anh nghĩ thử đi không có nhà thì bất tiện lắm. Anh xem, lúc này muốn gửi đồ qua cho gái cũng không biết gửi đến chỗ nào.”

"Vợ à, em nói có lý, nhưng chuyện này chúng ta còn phải thương lượng thêm, xem khi nào có thời gian thì đi một chuyến." Tô Thắng Dân đã sớm suy nghĩ đến chuyện này, vấn đề ở chỗ ông không quen thuộc lắm với Bắc Kinh, nếu muốn mua nhà phải thật cẩn thận, nhỡ đâu bị người ta lừa thì phải làm sao?

"Được, anh mau thu xếp đi. Em ở trang trại lợn lúc nào cũng có thời gian, chỉ cần nhìn qua là được, nếu có việc gì thì cha mẹ ở nhà cũng có thể giúp được. Anh hãy nhanh chóng thu xếp ổn thỏa đội vận tải đi.”

Chuyện đội vận tải nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu xảy ra chuyện thật sự không dễ giải quyết.

Sau khi thảo luận xong về việc mua nhà, Vương Tú Mi nhìn đôi mắt lại bắt đầu đỏ hoe của Tô Thắng Dân, tặc lưỡi một tiếng rồi dứt khoát đứng dậy về phòng.

Con gái bà chỉ vừa mới đi học thôi, nếu sau này con gái kết hôn, Tô Thắng Dân sẽ không khóc ngất đi chứ?

Ngày hôm sau, trước cửa nhà họ Tô, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân đang xách đồ trên tay, vẻ mặt Tô Bảo vô cùng đáng thương mà nhìn chị mình.

“Chị, em không nỡ để chị đi.” Chị đi rồi sẽ không ai mua đồ ăn ngon cho cậu bé ăn.

"Chị cũng không nỡ rời xa em, em yên tâm đi, đến Bắc Kinh chị sẽ mua cho em hai bộ tài liệu học tập, em cũng phải cố gắng để cũng có thể đến Bắc Kinh học tập đó, biết không?"

Tô Bảo vừa nghe đến tài liệu học tập, liền mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Trà.

Không, không, không, không cần thiết, không cần phải như thế này.

Chị chỉ cần mua một số đồ ăn hoặc đồ chơi khi trở về là được, tài liệu thì không cần đâu.

"Ngoan ngoãn nghe lời, khi chị gửi tài liệu về nhất định phải làm, sau đó chị sẽ gọi điện thoại kiểm tra, nếu không làm, hậu quả có lẽ em cũng không muốn biết đâu."

Tô Trà mỉm cười nhẹ, để lộ ra vài chiếc răng trắng, khuôn mặt thoạt nhìn trông rất đáng yêu, nhưng trong mắt Tô Bảo lúc này thì thật là... kh*ng b*.

Tuy nhiên, cậu bé vẫn không dám phản bác.

Được rồi, chị, chị vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Ngay khi chị vừa đi, cậu bé chính là con chim tự do, sắp được thoải mái bay lượn trên bầu trời xanh.

Tô Trà giơ tay xoa đầu Tô Bảo, sau đó cùng cha mẹ ra ga tàu.

Khi họ đến nhà ga xe lửa, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã đến, bên cạnh hai người cũng là người nhà đi cùng.

Ngay khi ánh mắt đầu tiên dừng trên người Trầm Nghiễm, Tô Trà đã bị hành lý của Trầm Nghiễm làm cho kinh ngạc, như vậy không phải là quá nhiều sao?

Tô Trà nhấc chân đi tới, Trầm Nghiễm còn chưa kịp nói chuyện, Lương Tố đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Trà.

"Tô Trà, con tới rồi, ở Bắc Kinh dì đã sắp xếp xong xuôi, khi các con tới nơi thì anh họ của Trầm Nghiễm sẽ đón các con ở ga xe lửa. Các con xuống tàu dù có đói như thế nào thì cũng đừng đi lung tung đó."

"Còn nữa, mẹ nuôi còn chuẩn bị cho con một số thứ. Đây, những thứ này đều cho con, cái này, cái này, và cái này đều là của con hết." Lương Tố chỉ vào vài cái túi khá lớn bên cạnh Trầm Nghiễm, sau đó bà ấy lại tiếp tục nói: "Xuống xe con cứ bảo Trầm Nghiễm cầm đồ đi, ai, đúng rồi, mà Tú Mi, tại sao Tô Tra chỉ có ít đồ như vậy? Chị thấy em chuẩn bị nhiều đồ vậy mà lại không mang theo à?"

"Chuyện là, đồ nhiều quá, sợ Trà Trà xuống tàu không cầm được hết cho nên chúng em dự định đợi Trà Trà đến thì sẽ gửi bưu điện cho con bé sau, tốn một chút tiền nhưng lại tránh được rắc rối.” Vương Tú Mi mỉm cười trả lời.

Ồ, đây là một ý kiến

hay, sao ban đầu bà ấy không nghĩ ra nhỉ?

Nhưng Lương Tố cảm thấy điều đó cũng không quan trọng, dù sao Trầm Nghiễm có thể mang nó đi, một thanh niên cường tráng mà không thể mang ít đồ như vậy, sau này còn có thể làm gì nữa?!

Trầm Nghiễm mang vẻ mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh, cậu ta đã quá quen với sự bất công này của mẹ mình.

Dù sao cậu ta là nhặt được, Tô Trà mới là con ruột mẹ cậu.

Tô Trà nhìn thấy đống đồ lớn được chuẩn bị cho mình kia nhịn không được mà bật cười, đồ như vậy cũng nhiều quá đi.

Lúc này, Cận Tùng nghiêng người qua, cười tủm tỉm mở miệng trêu chọc: "Trầm Nghiễm, cậu có thấy buồn không?"

“Không.” Trầm Nghiễm lạnh lùng đáp.

"Thật sự không có sao, người anh em à, thật ra tôi cũng có thể hiểu cho cậu. Cậu xem, kể từ khi hai chúng ta quen biết Tô Trà, ánh sáng của chúng ta đều bị cô ấy che lấp. Ha ha ha. May mắn là sau này đại học tôi sẽ không phải chịu chung số phận với cậu nữa, tôi và Tô Trà học khác trường với nhau, nhưng cậu vẫn học cùng trường với Tô Trà nha, người anh em, tôi thực sự rất thông cảm với cậu đó!"

“Ừm, chúc mừng.” Trầm Nghiễm ngước mắt liếc nhìn Cận Tùng ngốc nghếch một cái.

Tên khốn kiếp này, ở cùng Tô Trà lâu như vậy, cậu ta còn không biết ôm đùi có ích lợi gì sao?

Ba người bọn họ, Trầm Nghiễm và Cận Tùng thì đang ở cùng nhau, trong khi Tô Trà bị người lớn ở bên kia kéo đến nói chuyện, nhìn trông thật giống như Tô Trà là người duy nhất đến Bắc Kinh, còn Trầm Nghiễm và Cận Tùng chỉ ở đây để tiễn.

Rốt cuộc, thời gian cũng đã đến.

Ba người kéo theo hành lý của họ đi vào và kiểm tra vé.

Cùng với tiếng còi tàu “tu tu”, đoàn tàu vào ga, xe lửa sơn màu xanh kiểu cũ dừng lại trước mặt họ.

Gần đến mùa tựu trường, lượng người ở nhà ga càng trở nên đông đúc hơn, ba người bọn họ lại còn phải mang theo rất nhiều đồ, vừa lên tàu đã suýt nữa bị ép thành bánh mì kẹp thịt!

Thật vất vả mới chen chúc lên được tàu và tìm được chỗ ngồi, sau khi cất gọn đồ đạc của mình ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trên tàu rất đông đúc, từng túi lớn túi nhỏ dồn vào nhau, nhìn bọn họ không khác gì đang ngồi trên máy b** ch**n đ**.

"Cũng may chúng ta di chuyển nhanh, chậm một chút nữa thôi là thân thể bé nhỏ của tôi sẽ bị ép đến gầy trơ xương mất." Cận Tùng vỗ n.g.ự.c nói.

Tô Trà ngước mắt lên, tầm mắt rơi vào thân hình cao lớn cường tráng của Cận Tùng, chưa kể hai năm qua Cận Tùng đã cao hơn một chút, hiện tại cậu ta đã cao hơn một mét tám.

Thân thể này vẫn còn có thể gọi là “thân thể bé nhỏ” sao?

Sau vài phút chờ đợi, tàu đã khởi hành...
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 213: Chương 213



Thành phố Bắc Kinh.

Chương Hạc Chi đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ nghỉ phép này, mọi người trong viện nghiên cứu đều cảm thấy điều này rất mới mẻ, tại sao giáo sư Chương đột nhiên nghĩ đến việc nghỉ phép?

Giáo sư Chương, một người nghiện công việc, đã từng dành nửa tháng trong phòng thí nghiệm mà không ra ngoài, tự nhiên bây giờ lại xin nghỉ phép, lại còn kéo dài đến nửa tháng.

Có vấn đề, nhất định có vấn đề.

Ngay cả Cốc Ích cũng cảm thấy Chương Hạc Chi có điều gì đó muốn giấu ông ta, nhưng dù Cốc Ích đã hỏi rất nhiều lần, Chương Hạc Chi cũng nhất định không nói, nếu không phải thay đổi chủ đề thì chính là nói gần nói xa.

Dù sao Cốc Ích cũng lôi kéo ông ta hơn nửa tháng, cuối cùng vẫn không thu được thông tin hữu ích nào.

Chương Hạc Chi có thể nói ra chuyện ông ta đang làm sao? Điều đó chắc chắn là không thể.

Nếu Cốc Ích phát hiện ra rằng ông muốn đào tường của ông ta, Cốc Ích còn có thể cho phép ông ta làm điều đó không?

Đánh nhau thì không ngần ngại gian dối, ai cướp được trước thì học trò này sẽ là của người đó!

Vài ngày trước, Cốc Ích cũng gọi điện để hỏi về lịch trình tàu hỏa của Tô Trà, sau khi cân nhắc, có lẽ khoảng hai ngày nữa Chương Hạc Chi sẽ đến nơi.

Vì vậy, Chương Hạc Chi đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ phép của mình.

Bên kia, nhà họ Trầm cũng đã sớm nhận được điện thoại từ Lương Tố và Trầm Kỳ Quang.

Hôm nay, sáng sớm tinh mơ Trầm Trang đã bị ông bà gọi dậy.

"Trầm Trang, nhanh lên, sửa soạn một chút, chuẩn bị ra ngoài đón em con đi."

“Được, con biết rồi, con lập tức ra ngay.” Trầm Trang lười biếng trả lời, giơ tay cài khuy áo khoác, sau đó hai chân dài sải bước ra ngoài.

Trầm Trang vừa mới đi ra ngoài không bao xa thì đã bắt gặp Tần Mạt.

"Này, Trầm Trang, cậu ăn mặc người không ra người như này là tính đi đâu vậy?" Tần Mạt cười trêu chọc, liếc Trầm Trang một cái.

“Đón người ở ga xe lửa, không phải Trầm Nghiễm sẽ đến đây sao, chú tôi gọi điện thoại bảo có nhiều đồ quá nên nhờ tôi đi đón, còn cậu, cậu đi đâu vậy?” Trầm Trang hỏi.

"Tôi đi ra ngoài ăn cơm, nếu không cậu đón người xong thì cùng nhau đi ăn cơm đi?"

"Không được đâu, các cậu cứ ăn đi."

"Chà, gần đây tôi nghe được tin tức không chừng Phó Hành Khanh sẽ sớm trở lại, cậu ấy đi hai năm mà không có một chút tin tức nào. Đợi đến lúc Hành Khanh trở về, mấy anh em chúng ta lại cùng nhau tụ tập một bữa."

"Được thôi, cậu có biết thời gian chính xác khi nào Hành Khanh sẽ trở lại không?"

"Tôi cũng không biết, nghe Phó Kiều Kiều nói thì đại khái là mấy ngày nay thôi, chúng ta đều sống cùng một khu, chờ khi nào cậu ấy trở về nhất định sẽ biết thôi."

Trầm Trang rũ mắt xuống, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo trên cổ tay, sau đó nói: “Đúng thật, vậy là tốt rồi, tôi đi đón người trước đây.”

“Đi đi.” Tần Mạt phất phất tay.

Vài phút sau, cả Trầm Trang và Tần Mạt đều lái xe rời khỏi khu nhà.

Sau khi ra khỏi cửa khu, một người rẽ trái, người còn lại rẽ phải.

Nửa tiếng sau, Trầm Trang đến nhà ga, tìm một chỗ đậu xe trước.

Sau đó mở cửa xe, xuống xe, bước ra ngoài.

Trong phòng chờ, ba người Tô Trà đã đợi sẵn.

Trong khi ba người họ đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông đi tới và đứng trước mặt ba người họ.

Đó là một ông lão, nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, trên mặt có vài nếp nhăn.

Ánh mắt ông lão nhìn lướt qua ba người, cuối cùng dừng lại trên người Tô Trả, chậm rãi nói: "Cô gái nhỏ, ba ngày nay tôi đã không ăn cơm, cô có thể tốt bụng cho tôi một ít tiền ăn được không?"

Đôi mắt ướt át của ông lão nhìn Tô Trà, chậm rãi đưa tay ra, hướng lòng bàn tay về phía cô mà xòe ra.

Tô Trà cụp mắt liếc nhìn lòng bàn tay đang mở rộng của ông lão, sau đó ngoan ngoãn xoay người, khom lưng, từ trong hành lý của mình lấy ra hai cái bánh nướng lớn.

Thực sự là chiếc bánh nướng lớn, loại này chắc là cỡ to nhất.

“Ông ơi, cái này cho ông.” Tô Trà nhe răng cười, bộ dáng rất ngoan ngoãn, đáng yêu.

"Ơ..." Ông lão trợn tròn mắt, bây giờ ông ta có thể nói là ông ta không muốn ăn bánh nướng lớn được không?

Mục tiêu của ông ta là tiền chứ không phải bánh nướng mà?

Hơn nữa, không phải các cô gái nhỏ đều khá mềm lòng hay sao?

Tô Trà tỏ ra ngoan ngoãn, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

Hệ thống nói: Ừm, bình thường các cô gái nhỏ rất dễ mềm lòng.

Hệ thống nói thêm: Cho nên, chỉ có thể nói ký chủ không phải là một cô gái nhỏ bình thường!

“Sao thế chú, sao chú lại không ăn, hay là không đủ ạ? Nếu còn chưa đủ..."

Nói chưa hết câu, tròng mắt Tô Trà quay sang nhìn Trầm Nghiễm và Cận Tùng.

Ông cụ nhìn thấy động tác của Tô Trà thì tưởng rằng cô mềm lòng, trong mắt ông ta hấp háy lộ ra sự chờ mong.

Ông ta nhìn ba người, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh ba người lấy tiền ra cho mình.

Nhìn qua cách ăn mặc của ba người trẻ tuổi này thì điều kiện của họ không tồi, nếu họ cho tiền thì chắc cũng không ít.

Lúc ông cụ chuẩn bị đưa tay nhận tiền thì Tô Trà nói.

“Trầm Nghiễm, Cận Tùng, các cậu đưa cái bánh nướng to của mẹ tôi cho chú này đi, chú ấy nhìn đáng thương quá, đã ba ngày rồi mà chưa được ăn cơm. Bình thường nếu ba ngày chưa ăn cơm sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng đấy, đáng thương quá."

Vẻ mặt Tô Trà đầy đồng tình, nhìn qua thì cô không hề có ý xấu, ngay cả Trầm Nghiễm, Cận Tùng đều cảm thấy Tô Trà quá mềm lòng.

Ông cụ này nhìn không giống như là đã ba ngày không ăn cơm, Trầm Nghiễm quan sát một phen, cậu ta chắc chắn sắc mặt ông ta hồng nhuận sáng ngời.

Trầm Nghiễm định ghi danh ngành y nên ngày thường cũng xem sách liên quan đến y học cho nên vẫn biết kiến thức cơ bản.

Tên Cận Tùng khờ khạo này thì lại khá ngốc nghếch, nghe thấy Tô Trà nói vậy thì dứt khoát móc ra từ trong túi quần áo của mình hai cái bánh to giống như của Tô Trà.

Bánh nướng này là do Vương Tú Mi chuẩn bị, cả ba người đều có phần. Bánh vừa dày vừa to, một cái là đủ cho hai bữa ăn no.

Cận Tùng thả cái bánh nướng bộp một cái vào lòng n.g.ự.c ông lão rồi cười khờ khạo, sau đó cậu ta nói: “Đây, cho chú hết đó. Dù sao chúng cháu cũng đến nơi rồi, cho chú ăn đó, không cần khách sáo đâu.”

Vẻ mặt ông cụ dại ra, nhìn bốn cái bánh nướng lớn trong lòng ngực, ông ta đúng là không muốn khách sáo lắm.

“Khụ khụ, cảm ơn, nhưng tôi đến nơi trời xa đất lạ vốn là để tìm người thân nhưng hiện tại tôi không tìm được người. Hai ngày trước lúc mới vừa xuống xe tôi đã bị trấn lột hết tiền rồi, hiện giờ trên người tôi không còn đồng nào, các cháu có thể cho tôi chút tiền lẻ để mua vé xe lửa về nhà không?” Ông cụ lại than thở khóc lóc, bắt đầu biểu diễn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 214: Chương 214



Tô Trà rất phối hợp, hốc mắt cô đỏ lên sau đó xoay người lấy thêm cái bánh nướng lớn từ túi của Trần Nghiễm. Bộp bộp, ông cụ lại được cho thêm hai cái bánh.

“Chú, chú ăn trước đi, đợi ăn xong rồi thì tính sau.” Vẻ mặt Tô Trà tràn đầy đồng tình, đôi mắt xinh đẹp nhìn ông ta, chờ ông ta ăn.

Ông cụ nghe Tô Trà nói, sau đó nhìn mấy cái bánh nướng to trong lòng ngực.

Như thế này nghĩa là ăn xong thì mới đưa tiền?

Ông cụ hít sâu một hơi, đành liều mạng vậy!

Kể cả nếu sáng hôm nay ông ta có ăn no rồi nhưng vì tiền, ông ta vẫn có thể ăn tiếp.

Ông cụ dùng dũng khí c.ắ.t c.ổ tay, quyết tâm cắn một ngụm bánh, mới vừa cắn được một miếng, mặt ông ta nháy mắt cứng đờ.

Cái bánh nướng to này cứng quá, lại còn khô khốc.

Ông ta muốn nhổ ra nhưng bên tai lại nghe thấy một tiếng nói thanh thúy.

“Chú ăn chậm một chút, bánh nướng còn nhiều mà, chắc chắn đủ cho chú ăn no.”

Âm thanh của thiếu nữ xấu xa vang lên làm ông ta suýt nữa bị nghẹn miếng bánh.

Khá lắm, còn sáu cái bánh “lớn” đây, không nói đến có đủ ăn hay không nhưng nếu ăn xong ông ta còn chưa bị no quá mà c.h.ế.t là còn may.

Nhưng vì tiền, ông ta phải ăn.

Sau đó Tô Trà nhìn chằm chằm ông cụ. Một cái bánh nướng lớn, hai cái bánh nướng lớn, ba cái... Lúc ăn đến cái thứ tư, ông cụ dừng động tác.

Ông ta thật sự không ăn được nữa.

“Ợ... Tôi ăn no rồi.” Ông cụ ngẩng đầu rưng rưng nước mắt nói một câu, ông ta không nhét cố được nữa rồi.

Ánh mắt Tô Trà lộ ra vẻ nghi ngờ, ông cụ vừa thấy được ánh mắt của Tô Trà thì cả người run rẩy, lập tức xua tay, động tác xua tay như đang vẽ.

“Tôi ăn no thật rồi, tôi bảo đảm là đã ăn no rồi.”

Chỉ có ông trời mới biết rất nhiều lần ông ta muốn ngừng lại nhưng cô bé này lại dùng ánh mắt ấy nhìn ông ta sau đó bắt ông ta ăn tiếp, lại ăn tiếp!

Ông ta lần đầu tiên cảm thấy ăn là một sự đau khổ.

Cái bánh bột ngô đó khô khốc, cứng ngắc, ông ta mới cắn một miếng mà răng tưởng như sắp gãy tới nơi.

“Thôi, cũng được, nhưng mà còn thừa nửa cái chưa ăn nữa cơ." Trên mặt Tô Trà lộ ra vài phần mất mát.

Ông cụ nhìn đáng thương: Thật sự, ăn không vào nữa đâu.

“Cô bé, cháu nhìn thấy đó, tôi đã ăn xong rồi, cháu xem có thể cho tôi chút tiền...”

“ Ý, chú, chú nói cái đó à, cháu cho tiền chú cũng được nhưng chúng ta phải đến đồn công an một chuyến trước đã.”

“Đồn công an!” Đi làm gì?!

Ông cụ cảnh giác nhìn ánh mắt cô bé.

“Chú đừng đừng căng thẳng. Trước kia cháu nghe thấy tuyên truyền trong thôn là nếu có khó khăn thì phải tìm công an. Về chuyện của chú thì chúng ta cần tìm công an kiểm tra trước đã. Nếu chú thực sự có khó khăn, đồng chí công an chắc chắn sẽ giúp chú.” Tô Trà vẻ mặt nghiêm túc, sau đó cô duỗi tay túm chặt ông cụ, dáng vẻ như muốn mang người đi đồn công an.

Chỗ như đồn công an ông ta sao mà đi được? Chỉ sợ lúc ấy ông ta có đi mà không có về. Ông cụ cảnh giác nhìn cô sau đó định tìm cớ chạy.

“À à, tôi đột nhiên cảm thấy vẫn nên thử chờ thêm vài ngày xem sao. Nhỡ đâu một lát nữa lại tìm được người thân kia ấy chứ.”

“Như vậy sao được, chú đi một thân một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, lần sau nếu chú lại đói ba ngày, ngộ nhỡ không gặp được người tốt như cháu thì phải làm sao?"

Người tốt-Tô Trà- vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được, hôm nay phải đến đồn công an thôi.”

Không đi cũng không được.

Lúc ông cụ muốn há mồm nói gì đó thì Trầm Trang tới.

Anh ta thấy Tô Trà đang kéo một người đàn ông thì tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, anh ta lập tức chạy nhanh đến sau đó dừng bên cạnh Tô Trà, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì đấy?"

“Không có việc gì, chú đáng thương này tới Bắc Kinh tìm người thân sau đó không tìm thấy nên chú ấy đói bụng ba ngày liền, đáng thương lắm. Tôi muốn đưa chú ấy đến đồn công an để xin giúp đỡ.” Tô Trà mở miệng giải thích nói.

Tầm mắt của Trầm Trang đảo qua ông cụ, anh ta liếc mắt một cái đã xác định được tình huống này là như thế nào.

Anh ta nhếch môi, trong mắt hiện lên ý cười.

“Được, cũng vừa lúc tôi lái xe qua đây, thuận đường thì đưa chú này đi cũng được" Trầm Trang như suy nghĩ gì liếc mắt đánh giá ông cụ một cái.

Ông cụ muốn từ chối lắm nhưng không được, cứ như thế ông ta bị lôi kéo ra ngoài sau đó bị mang lên xe.

Ngồi trên xe, ông cụ vẻ mặt căng thẳng, trong đầu ông ta đã bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.

Ông ta đã tái phạm nhiều lần nên đương nhiên biết tình huống hiện tại nếu vào đồn công an cũng không nghiêm trọng, một là số tiền quá nhỏ, hai là nếu thái độ của ông ta thành khẩn thì hẳn là trong vòng hôm đó là có thể đi ra ngoài rồi.

Tô Trà trộm liếc ông cụ một cái, ông ta giống như cảm thấy được tầm mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn qua.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Tô Trà nhe răng cười, mở miệng an ủi nói: “Chú ơi, chú đừng sợ, đồng chí công an đều là người tốt."

Trong lòng ông cụ muốn mắng người nhưng mà trên mặt còn phải gắng cười một cái, tình thế này bắt buộc phải cười công nghiệp: “Tôi không lo lắng.”

Đồng chí công an là người tốt, song, vấn đề là, ông ta đâu phải người tốt chứ?

“ À vâng, không lo lắng là được rồi ạ.” Tô Trà cười mỉm trả lời, cô rũ mắt, khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng, đôi mắt cô híp lại.

Trùng hợp quá, cô hình như cũng không phải người tốt gì!

Cuối cùng xe dừng ở cửa của đồn công an.

Tô Trà nhiệt tình đỡ ông cụ xuống xe, sau đó dẫn người vào bên trong.

Lúc đang đi vào thì một chú công an nhìn thấy bọn họ nên đứng dậy hỏi thăm.

“Xin chào đồng chí, có vấn đề gì sao?” Tầm mắt của đồng chí công an đảo qua bọn họ.

Tô Trà buông tay đang đỡ ông cụ ra sau đó thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, vừa rồi cô còn vẻ mặt ngoan ngoãn chỉ một thoáng đã biến thành vẻ mặt nghiêm túc.

Chỉ thấy Tô Trà mở miệng nói:

“Đồng chí công an, là như thế này, ông cụ này đang ở ga tàu hỏa để lừa đảo. Tôi cho rằng hành vi như vậy là không tốt. Đồng chí công an cần phải giáo dục lại ông ta. Còn nữa, lúc nãy ông ta ăn sáu cái bánh nướng lớn của tôi, phải bồi thường cho tôi.”

Đúng là được mở mang tầm mắt!

Trong mắt Trầm Nghiễm hiện lên kinh ngạc, ánh mắt Trầm Trang nhìn về phía Tô Trà cũng thay đổi, tên Cận Tùng khờ khạo thì càng đừng nói đến, cằm cậu ta suýt nữa thì rớt xuống dưới sàn nhà.

Người ngạc nhiên nhất phải là ông cụ, qua một lúc ông ta vẫn chưa phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra.

Cái gì? Gì? Gì đấy?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 215: Chương 215



Được rồi, ông ta lừa thì ông ta nhận nhưng mà chuyện ăn sáu cái bánh nướng thì ông ta không thể nhận được, mấy cái bánh đó là cô bé này bắt ông ta ăn cơ mà. Đến bây giờ bụng ông ta vẫn còn bị no căng đây.

Há, làm cho ông ta ăn no xong muốn ông ta đền tiền á hả?

Đứa bé này là ai? Đừng tưởng rằng cháu cậy tuổi còn nhỏ là có thể nói hươu nói vượn, chú đây cũng là người có kinh nghiệm đấy!

“Đồng chí công an, anh đừng nghe bé nó nói bậy, tôi không..." Cho dù là có đi chăng nữa thì cũng không thể thừa nhận được.

Tô Trà ngước mắt, tầm mắt sắc bén nhìn qua ông cụ khiến lời nói của ông ta đã đến bên miệng lại mắc ngang họng.

“Chú không đòi tiền cháu?” Tô Trà hỏi một câu.

“Có, nhưng cháu còn chưa cho tôi mà?” Ông cụ hỏi lại một câu.

“Cháu chưa cho tiền nhưng cháu cho chú bánh nướng lớn rồi, là chú ăn đúng không?” Tô Trà lại hỏi lần nữa.

“Là tôi đã ăn, nhưng mà đó là cháu bắt tôi ăn.”

“Nếu ăn là phải đưa tiền sao, chú còn lợi dụng lòng thương người của cháu nữa. Chỉ cần tra xét một chút là biết tình huống của chú như thế nào ngay. Chú nói chú tới Bắc Kinh tìm người thân, người không một xu dính túi, chuyện này kiểm tra chẳng phải là biết thật hay lừa sao.” Tô Trà cười nhạo một tiếng.

“Nhưng mà cháu cũng chưa cho tôi tiền mà, bánh là cháu bắt tôi ăn.” Ông cụ trả lời lại một câu tẻ ngắt, ông ta thật sự bị sợ hãi, lần đầu ông ta gặp phải một đứa nhỏ miệng lưỡi ngang ngược như thế này!

Tô Trà cười lạnh một tiếng, cái miệng nhỏ nói liến thoắng: “Cháu bảo chú ăn thì chú phải ăn à, cháu bảo chú không ăn thì chú không ăn à?”

Buồn cười quá!

“Phụt!”Một tiếng cười đột ngột vang lên.

Cận Tùng thấy tầm mắt mọi người nhìn qua, tươi cười trên mặt còn chưa giấu hết, cậu ta lấy tay che miệng, nói: “Không có gì, xin lỗi, mọi người tiếp tục đi!”

Chú công an theo luật để xử lý.

Kết quả cuối cùng là ông cụ phải đền tiền bánh cho Tô Trà, sau đó còn bị giam vài ngày để học khóa giáo dục chính trị.

Tô Trà cầm được tiền, cô cảm thấy mỹ mãn rời đi đồn công an.

Mỗi cái bánh được một đồng, có lãi!

Vốn một cái bánh còn chưa đến ba hào, bây giờ mỗi cái lãi bảy hào, sáu cái bánh lãi được hơn bốn đồng.

Hiện giờ đối với Tô Trà thì hơn bốn đồng cũng không tính nhiều, nhưng mà thịt muỗi tuy ít nhưng cũng là thịt cơ mà.

Hơn nữa chuyện này không phải là có tiền hay không mà liên quan đến chính nghĩa.

Loại lừa đảo này phải đưa vào đồn công an để giáo dục lại.

Chuyện đã được giải quyết nên mọi người quay lại xe, Trầm Trang đưa người đến trụ sở lớn, đây là nơi Lương Tố đã nói đến trước đó.

Hiện giờ Tô Trà là con gái nuôi của Lương Tố và Trầm Kỳ Quang nên cũng là người của nhà họ Trầm, Trầm Nghiễm là người họ Trầm nên tự nhiên như về nhà. Còn Cận Tùng thì... đã có hai người vào rồi thì thêm một người vào nữa có làm sao.

Nhưng mà sự thực lại không như kế hoạch, ba người vừa bước chân đến nhà họ Trầm thì sau đó Vương Quốc Quân đã gọi điện thoại tới.

Ông ta nài nỉ mãi mới lừa được Tô Trà ở lại tứ hợp viện của ông ta.

Vậy nên, Tô Trà chỉ ở nhà họ Trầm ăn một bữa cơm sau đó được Trầm Trang lái xe đưa đến tứ hợp viện của Vương Quốc Quân.

Tô Trà đi nên Cận Tùng dĩ nhiên cũng đi. Cận Tùng đi rồi thì Trầm Nghiễm cũng tung ta tung tăng chạy theo họ.

Cuối cùng hôm nay Trầm Trang bận một ngày chở người về sau đó tất cả đều chạy mất tích.

Đặc biệt là tên nhãi ranh Trầm Nghiễm, ở trong nhà không ở lại còn chạy theo người ta, quá đáng.

Tầm ba giờ chiều, Tô Trà, Cận Tùng, Trầm Nghiễm mới tới tứ hợp viện.

Mới vừa xuống xe, thím Tần ở gần nghe thấy tiếng chạy ra rồi cầm chìa khóa đưa cho họ, thím ấy nói là giáo sư Vương hình như vừa nhận được cuộc gọi gấp, vừa vội vàng đi ra ngoài rồi.

Nghe thím Tần nói thế, ba người không để ý nữa, họ cầm chìa khóa rồi cảm ơn thím Tần sau đó mở cửa vào nhà.

Trầm Trang không vào nhà, anh ta chào một tiếng rồi lái xe đi mất.

Tô Trà nhìn qua phòng thì thấy phòng giống như đã được dọn dẹp rồi, trong phòng không có chút bụi nào.

Vẫn giống như hai năm trước, vẫn là gian phòng đó, ba người bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc.

Ở bên khác, Vương Quốc Quân vội vàng nghe điện thoại, chạy ra ngoài vì muốn đón một người.

Vương Quốc Quân đi vào chỗ ngồi, ông ta hơi căng thẳng sửa lại cổ áo mình.

Ước chừng đợi khoảng năm đến bảy phút thì người mà Vương Quốc Quân đợi đi tới.

Người nọ mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, trước túi n.g.ự.c cài một cái bút máy nên phía ngoài túi lộ ra một phần kim loại của bút, ông ta đeo mắt kính gọng mạ vàng, cả người toát ra khí chất nho nhã.

Tên của ông ta cũng rất phù hợp với hình tượng của bản thân… Chương Hạc Chi.

Chương Hạc Chi là một người có tiếng, có quyền trong giới nghiên cứu khoa học.

Ông ta tốt nghiệp ở đại học Bắc Kinh, cho dù là thời điểm đặc biệt thì ông ta cũng được nhận đãi ngộ đặc thù của những người tài giỏi.

Một người như vậy trước kia Vương Quốc Quân chưa từng nghĩ tới có thể được gặp mặt.

Hiện tại Chương Hạc Chi mới ra từ viện nghiên cứu khoa học, ông ta nghe tin Tô Trà tới đã tới Bắc Kinh thì lập tức liên hệ với Vương Quốc Quân để gọi điện thoại cho nhà họ Trầm.

Việc sắp xếp cho Tô Trà cư trú trong tứ hợp viện cũng là ý của Chương Hạc Chi.

Rốt cuộc Chương Hạc Chi ý định là ở gần quan để được ban lộc.

Nói đơn giản hơn thì Chương Hạc Chi cũng chuẩn bị ở tứ hợp viện của Vương Quốc Quân.

Cho nên mới có một màn Vương Quốc Quân đi đón người như thế này.

“Giáo sư Chương, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu ạ." Vương Quốc Quân chủ động tiến lên vài bước, ông ta vươn tay ra.

Chương Hạc Chi cũng vươn tay, sau khi hai người bắt tay thì bắt đầu nói chuyện.

Vương Quốc Quân và Chương Hạc Chi gần bằng tuổi nhau, lại cùng tốt nghiệp một trường đại học, nói chuyện một lát thì hai người đã mau chóng thân quen.

Sau đó Chương Hạc Chi cùng lên xe với Vương Quốc Quân chạy về phía tứ hợp viện.

Trên xe không chỉ có Chương Hạc Chi và Vương Quốc Quân mà còn có hai người được phái tới bảo vệ Chương Hạc Chi.

Nhìn khí thế của hai người thì có thể đoán được hai người xuất thân từ quân ngũ, ngay cả người lái xe và xe cũng là bên trên cắt cử để đi cùng.

Sau nửa giờ xe đến tứ hợp viện.

Xe dừng ở cửa của tứ hợp viện sau đó cửa xe phía sau mở ra, Chương Hạc Chi đi xuống.

Đoàn người đẩy cửa đi vào, âm thanh bên trong nhà đã sớm làm họ chú ý.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 216: Chương 216



Lượt xem: 283

Tô Trà cùng hai bạn học ngẩng đầu lên thì trông thấy bọn họ.

Ánh mắt đầu tiên của họ là nhìn thấy Chương Hạc Chi đi ở phía trước, khí chất đó chỉ cần nhìn thôi cũng biết không phải người bình thường.

Tầm mắt Chương Hạc Chi nhìn qua ba người, ngay sau đó dừng ở trên người Tô Trà.

Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, bọn họ đang ở trong sân nghỉ ngơi thôi mà.

Đột nhiên Chương Hạc Chi tiến về phía họ sau đó ngừng ở trước mặt Tô Trà.

“Xin chào đồng chí Tô Trà, tôi là Chương Hạc Chi, trước kia chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại.” Chương Hạc Chi mỉm cười mở miệng, vẻ mặt ông ta hiền lành.

Nghe thấy tiếng của đối phương thì Tô Trà đã nhớ ra.

Cô đúng là biết Chương Hạc Chi nhưng mà chưa từng thấy được người ngoài đời thật.

Cô đã từng nói chuyện vài lần qua điện thoại với ông ta, đối phương hỏi cô về chuyện gậy kích điện.

Nhưng mà, thái độ của đối phương làm cho Tô Trà cảm giác người này hình như là vì cô mới đến đây?!

Trên thực tế cảm giác của Tô Trà không hề sai vì những lời tiếp theo của Vương Quốc Quân đã chứng thực suy đoán của cô.

“Tô Trà, Trầm Nghiễm, Cận Tùng, đây là Chương Hạc Chi, giáo sư Chương. Từ hôm nay trở đi, giáo sư Chương sẽ ở đây vài ngày.”

Ở đây á?!

Ba người đều hơi giật mình, chỗ này của giáo sư Vương chưa biết là phong thủy có tốt hay không, nhìn qua Chương giáo sư không giống như một bình dân.

Sau đó hai bạn học và Tô Trà phát hiện rằng giáo sư Chương ở đây thì họ cũng được hưởng lợi. Những người đi theo giáo sư Chương thật sự rất là giỏi.

Mấy người đó làm đồ ăn rất ngon.

Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều cảm thán, cuối cùng thì không cần hai đứa tự thân ra trận nấu cơm nữa rồi.

Ăn xong cơm chiều, Tô Trà đang xoa cái bụng ăn no căng, trong lòng cô vẫn còn đang khen ngợi tay nghề nấu nướng của những người đó.

Thịt kho tàu thật là thơm!

Cả canh rau nữa, đúng là phối hợp với thịt kho tàu lại càng tuyệt vời.

Vẻ mặt cô thỏa mãn nằm trên ghế trong sân. Vương Quốc Quân nhìn thấy Tô Trà như vậy cũng không nhịn được mà thấy buồn cười.

Chương Hạc Chi cũng ở bên cạnh cười mỉm nhìn Tô Trà, sau khi thấy Tô Trà đã ăn no, Chương Hạc Chi cảm thấy đã đến lúc nói chuyện chính.

“Tô Trà, tôi nghe nói em muốn ghi danh vào đại học Bắc Kinh?”

“Vâng.” Tô Trà nghe thấy Chương Hạc Chi nói thì ngồi thẳng dậy, gật đầu trả lời.

“Trùng hợp quá, vừa lúc tôi muốn đi Bắc Kinh hơn nửa tháng, cho nên em có hứng thú chọn học ngành chuyên nghiệp của tôi không?" Chương Hạc Chi hỏi thẳng vào vấn đề, ông ta phải tận dụng thời cơ không để nó tuột đi mất.

Ông ta phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, kẻ đi sau phải chịu thiệt thôi.

Tô Trà nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy thì hơi sửng sốt, ngay sau đó mới hoàn hồn mở miệng trả lời: “Giáo sư thuộc chuyên ngành nào ạ?”

“Là khoa học tự nhiên, tôi làm nghiên cứu, nếu em học chuyên ngành của tôi thì em có thể mượn phòng thí nghiệm trong trường học.” Chương Hạc Chi bắt đầu tung mồi ra.

Tô Trà nghe thấy có thể mượn phòng thí nghiệm thì trái tim cảm thấy đáng thẹn mà bắt đầu d.a.o động.

“Vậy để em xem xét đã.” Tô Trà cười mỉm trả lời.

Dù đã thích lắm rồi nhưng cũng cần suy xét một chút chứ.

Chương Hạc Chi sao lại không biết Tô Trà đã d.a.o động, ông ta nghe thấy Tô Trà nói như vậy thì lại đưa ra thêm quyền lợi:

“Nếu em học khóa của tôi thì trong một phạm vi nhất định tôi có thể để em tự do sắp xếp thời gian, nhưng điều kiện là việc học không thể kém đi.”

Tự do sắp xếp thời gian có nghĩa là có thể xin nghỉ trong một khoảng thời gian nhất định?!

Tốt quá, Tô Trà càng d.a.o động mạnh mẽ hơn.

Ngay cả bên cạnh Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng không nhịn được âm thầm líu lưỡi.

Tô Trà thật là lợi hại!

“Vậy mai em sẽ trả lời ạ.” Dù Tô Trà nói như vậy nhưng kỳ thật đã gần như đồng ý rồi.

Chương Hạc Chi cười nói: “Được, tôi chờ tin tức tốt của em đấy.”

Mọi người ở trong sân nửa giờ, Tô Trà cảm giác bụng mình không còn căng nữa nên đứng dậy muốn về phòng.

Cận Tùng nhìn thấy hành động của Tô Trà thì thuận miệng nói một câu: “Cậu lại về nghịch đống linh kiện đó à?”

“ Ừ, cậu không hiểu được thú vui này đâu.” Tô Trà cười đáp lại, cô đang định đi thì Chương Hạc Chi ở bên cạnh mở miệng.

“Đồng chí Tô Trà, nếu em không ngại thì mang tôi đi cùng được chứ?”

Tô Trà bất thình lình nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.

Nếu như giáo sư muốn đi cùng thì cũng được thôi.

Chương Hạc Chi cũng rất tò mò, lúc trước Cốc Ích có nhắc tới chuyện mấy năm nay Tô Trà mân mê gì đó lại không có một chút thông tin nào.

Nhân tiện hôm nay có cơ hội nên Chương Hạc Chi phải nắm chắc tìm hiểu xem sao.

Sau đó Vương Quốc Quân, Cận Tùng, Trần Nghiễm cứ như thế nhìn Tô Trà đi vào phòng cùng Chương Hạc Chi.

Bên ngoài ba người ngây người, bên trong Tô Trà chỉ nói một câu với Chương Hạc Chi đã bắt đầu vào việc của mình.

Chương Hạc Chi cũng rất tự nhiên, Tô Trà bận việc của Tô Trà còn ông ta xem là việc của ông ta, không ai làm phiền nhau.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi tay xinh đẹp của Tô Trà mân mê một đống linh kiện, thường thường phát ra tiếng vang“Cạch, cạch, cạch" . Chương Hạc Chi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay Tô Trà.

Ông ta nhìn Tô Trà dùng một đống vật liệu rẻ tiền dần dần tạo thành một cái...máy bay?!

Chương Hạc Chi kinh hãi, ông ta mở to đôi mắt nhìn thành phẩm đã hoàn thành một nửa kia, dù chưa hoàn thành nhưng vẫn có thể nhìn được kích thước và tính chất của nó.

Cái này là mô hình máy bay sao?

Vừa rồi ông ta đã quan sát được hết động tác của Tô Trà, cái này không đơn giản giống như một cái mô hình.

Nhưng ông ta thấy Tô Trà còn đang bận rộn nên không dám mở miệng. Ông ta nhịn, phải kiên nhẫn chờ đến lúc Tô Trà làm xong.

Chương Hạc Chi chờ liên tục hai tiếng. Hai tiếng trôi qua Tô Trà đã gần như làm xong việc.

Động tác trên tay cô dừng lại, một chén nước bỗng nhiên được đưa tới từ bên cạnh.

Vẻ mặt Tô Trà hoang mang sau đó cô quay đầu thì thấy gương mặt đầy tươi cười của giáo sư Chương.

"Đây, nếu khát nước thì uống nước cho đỡ khát.” Chương Hạc Chi ngữ khí dịu dàng nói.

Tô Trà cảm giác là lạ, để giáo sư lấy nước cho mình thì cô sao dám nhận!

Cô chần chờ trong chốc lát rồi mới nhận lấy cốc nước, Tô Trà thấp thỏm uống một ngụm nước trong sự nhiệt tình của giáo sư Chương, sau đó cô nhanh chóng đặt cái ly sang bên cạnh.

“Giáo sư Chương, thầy có chuyện gì muốn nói đúng không?” Giáo sư đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến Tô Trà cảm thấy hơi khiếp sợ!

“Ây, không có việc gì cả. Chỉ là tôi tò mò một chút, cái này...Là cái gì?” Chương Hạc Chi giơ tay chỉ vào đồ vật mà Tô Trà mới vừa lắp xong, trong mắt ông ta hiện lên sự chờ mong.

Trực giác của ông ta nói rằng cái này nhất định là đồ tốt!
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 217: Chương 217



“À, cái này là máy bay không người lái.” Tô Trà mở miệng trả lời.

“Máy bay không người lái, máy bay không người lái là cái gì, mau mau mau, em giải thích cho tôi đi.” Chương Hạc Chi gấp không chờ nổi truy vấn Tô Trà.

“Máy bay không người lái là máy bay không cần người điều khiển, nó dùng điều khiển từ xa.”

“Cái này của em chỉ là mô hình nhỏ, có thể áp dụng là chụp cái gì đó, kiểm tra đo lường hoặc là các loại giám sát. Giải thích đơn giản hơn thì là em điều khiến cái máy bay này bay lên trời sau đó bay đến nơi đã được chỉ định rồi em sẽ điều khiển nó quay chụp, quan sát hoàn cảnh và tình huống ở địa điểm đó."

Sau khi nghe Tô Trà giải thích xong, đôi mắt của Chương Hạc Chi giống như phát sáng, âm thanh cũng không không chế được run rẩy nói:

"Tô, Tô Trà à, ý của em là cái này có thể bay đúng không? Bay được giống cái máy bay to ấy đúng không? Còn có thể chụp ảnh nữa? Cái này điều khiển như thế nào thế?"

"Nếu dựa theo thiết kế thì không thành vấn đề, nhưng cụ thể hơn thì phải sau khi em thí nghiệm xong mới có thể chắc chắn được ạ." Tô Trà không dám khẳng định, dù sao thời đại này điều kiện có hạn, những tài liệu hiếm thì cô đều dùng nguyên liệu khác để thay thế nên tình huống cụ thể phải thí nghiệm xong mới biết được.

Nhưng chỉ cần như vậy thôi Chương Hạc Chi đã vui mừng lắm rồi.

Nếu dựa theo như Tô Trà vừa nói, chỉ cần nghĩ đến mô hình đó thành công thôi thì kỹ thuật này vừa có thể áp dụng trong quân đội cũng có thể vừa áp dụng trong thương mại. Dù dùng ở phương diện nào cũng đều có tác dụng to lớn.

"Tô Trà, khi nào em có thể hoàn thành nó?" Chương Hạc Chi đã không chờ kịp, hỏi.

Lần đầu tiên ông ta gặp được Tô Trà đã có được niềm vui bất ngờ như vậy, k*ch th*ch thật đấy.

Trái tim ông ta vẫn đang nhảy thình thịch, đúng là thiên tài!

Ai có thể tưởng tượng được một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi có thể phát minh ra được món đồ như thế này?

"Qua hai ba ngày nữa hẳn là có thể thí nghiệm rồi, hơn nữa em muốn trang trí bên ngoài thêm một chút. Nếu có thể để nó tàng hình ở một vài hoàn cảnh đặc biệt thì lại càng tốt."

Có thể tàng hình...

Trên mặt Chương Hạc Chi nở một nụ cười tươi rói, ông ta cổ vũ Tô Trà, nói:

"Được, ý tưởng này hay lắm, em nói tiếp đi, em còn ý tưởng nào khác hay không? Cứ nói xem sao."

Nhân viên nghiên cứu trước nay đều nhiệt tình với việc làm thí nghiệm, Chương Hạc Chi cũng như vậy, Tô Trà đời trước cũng không khác gì.

Lúc này, hai người ở cùng một chỗ giống như gặp được tri kỷ.

"Em còn chưa có thêm ý tưởng khác, thầy xem máy bay không người lái của em này, tác dụng chỉ có chụp hình với quan sát thôi. Em muốn có thể chế tạo ra một máy bay không người lái thực sự cơ, loại máy bay không cần người điều khiển, nó có thể dùng cho vận chuyển đồ hoặc là làm những việc khác ấy."

Ví dụ trong những trường hợp chấp hành nhiệm vụ quân sự tương đối nguy hiểm, nếu có thể thiết kế ra máy bay không người lái hoàn thiện hơn thì có thể dùng nó thay thế người để giảm bớt thương vong.

Chương Hạc Chi cũng nghĩ đến vấn đề này. Nếu nghiên cứu thành công thì không còn gì tốt bằng.

Chỉ cần nghĩ đến trong nhiều năm như thế, đã có bao nhiêu người lính hi sinh vì chấp hành nhiệm vụ thôi mà mỗi lần có ai đó đi qua nghĩa trang liệt sĩ sẽ đều rưng rưng nước mắt.

Bọn họ đều hi sinh vì nước, vì dân.

Nếu giả thuyết Tô Trà đưa ra có thể thực hiện được thì tương lai sẽ có thể cứu được rất nhiều mạng người, có thể cứu được hạnh phúc của rất nhiều gia đình, sẽ không có cảnh những đứa trẻ mất cha, những người vợ mất chồng, càng sẽ không còn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Rạng sáng, 1 giờ, Chương Hạc Chi mới đi ra ngoài.

Lúc rời khỏi phòng của Tô Trà, điều đầu tiên mà Chương Hạc Chi làm là giơ tay lau khóe mắt đang ươn ướt.

Ngay lúc đó, ông ta thậm chí cảm thấy Tô Trà không nên ở lại Bắc Kinh học đại học.

Cô hẳn là nên đi một nơi khác.

Bởi vì hôm nay Chương Hạc Chi dọn vào nhà nên trong nhà đã được quét tước sạch sẽ, thậm chí trong phòng cũng đã được chuẩn bị sẵn điện thoại để ông ta thuận tiện liên hệ với người khác.

Sau khi ông ta vào phòng mình thì không đi ngủ ngay mà cầm điện thoại gọi cho một số máy.

Đầu bên kia điện thoại vang lên vài tiếng rồi được tiếp máy.

"A lô, ai đấy?" Một tiếng nói truyền từ đầu điện thoại bên kia tới.

"Lục Tư Văn, là tôi đây, Chương Hạc Chi."

“Ái chà, là bạn học cũ đấy à, đã lâu rồi không nói chuyện với nhau rồi nhỉ. Ông đang ở ngoài rồi à? Sao lại gọi điện cho tôi vào giờ này? Đêm hôm khuya khoắt muốn mời tôi uống rượu à? Ông xem ông ấy, tôi mới vừa ngủ thì ông gọi tới, ông đang quấy rầy giấc ngủ của người khác đấy có biết không?"

Lục Tư Văn là hiệu trưởng trường đại học Quốc Gia cũng là bạn học cũ của giáo sư Chương.

Hai người quen biết nhau từ nhỏ, đều học cùng lớp từ tiểu học đến hết trung học phổ thông, chỉ có thời đại học là không học cùng nơi nhưng đã qua nhiều năm mà hai người vẫn luôn liên hệ.

"Tôi sẽ mời ông uống rượu sau, còn chuyện quấy rầy giấc ngủ của ông thì chờ ông nghe tôi nói xong chắc chắn sẽ không cằn nhằn với tôi mà còn phải cảm ơn tôi ấy chứ." Chương Hạc Chi cười hai tiếng.

Nghe thấy Chương Hạc Chi nói vậy, lòng hiếu kỳ của Lục Tư Văn bị gợi lên.

Có chuyện gì mà ông ta còn phải cảm ơn Chương Hạc Chi?

"Tôi có một học sinh, tôi đề cử cho ông, ông có muốn hay không?" Lúc này Chương Hạc Chi còn thần bí nói.

"Ai mà có thể được ông mở lời đề cử thế, thật là hiếm thấy đấy? Nhưng mà tôi nói trước nhá, ông cũng biết tính tôi rồi, ông có thể đề cử nhưng muốn đến chỗ của tôi thì phải xem năng lực như thế nào đã. Hơn nữa học kỳ mới đã bắt đầu được vài ngày rồi ông mới đề cử, sao lại thế?"

"Ha ha ha, tôi nói cho ông nghe, trong cuộc thi toán học hai năm trước, Tô Trà, là cô bé giúp quốc gia chúng ta lấy được huy chương vàng ấy, năm nay cô bé ấy thi đại học. Tuy cô bé đó đã được tiến cử đi học nhưng vẫn tham gia thi đại học, điểm thi cũng cao hơn so với trạng nguyên khối khoa học tự nhiên vài điểm đấy."

"Ồ, cũng giỏi thật." Lục Tư Văn cảm thấy hứng thú.

"Còn nữa, nguồn gốc cây kích điện của đồn công an cũng là do hai năm trước cô bé ấy làm ra cả đấy, ông nói xem có lợi hại hay không."

Chương Hạc Chi tự hào nói: "Không chỉ có thế đâu, nhưng mà tôi không thể kể hết cho ông ngay được, tôi phải giữ bí mật, Cốc Ích cũng đang nhắm đến cô bé đó rồi đấy."

"Chà chà, nếu Cốc Ích muốn thì ông không cần học sinh đó à?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 218: Chương 218



"Tôi muốn chứ, ai nói không muốn? Vốn dĩ tôi đã xin nghỉ để chuồn đến đây, hiện tại vừa gặp thì lại thấy chỗ ông càng thích hợp hơn. Không thì ông nghĩ tôi để ông nhặt được viên ngọc này chắc?"

"Được được được, tôi nhặt được món hời. Nhưng chúng ta vẫn phải nói cho rõ ràng, tôi muốn xác minh những gì ông nói. Nếu ông nói đúng thì tôi lập tức thông báo người lại đây ghi tên là được."

Kỳ thực Lục Tư Văn đã tin lời của Chương Hạc Chi nhưng vì tính cẩn thận nên vẫn phải làm đúng quy trình.

Ngày hôm sau, Lục Tư Văn đã xác minh xong. Lúc ông ta biết Tô Trà đúng là như Chương Hạc Chi nói thì gọi lại ngay cho Chương Hạc Chi.

Không những thế, Lục Tư Văn còn gọi cho Tô Trà.

Khi nhận được cuộc gọi đó vẻ mặt Tô Trà tràn đầy hoang mang. Không phải cô báo danh đại học Bắc Kinh sao?

Sao lại bảo cô đi báo danh ở đại học Quốc Gia rồi?

Sau đó Tô Trà mới biết là Chương Hạc Chi đề cử cô.

Đại học quốc gia đúng là lựa chọn tốt hơn so với đại học Bắc Kinh.

Hơn nữa vì để Tô Trà nhận lời nhập học, Lục Tư Văn thậm chí cam đoan chỉ cần cô đồng ý tới thì tất cả mọi chuyện sau đó ông ta sẽ hỗ trợ xử lý hết.

Ông ta sẽ nói chuyện với bên đại học Bắc Kinh.

Nếu đã nói đến mức như vậy thì Tô Trà đương nhiên đồng ý.

Nói chuyện... hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh chỉ muốn nhổ cho ông ta một miếng!

Hai năm trước hắn vất vả lừa được cục vàng cục bạc vậy mà đại học Quốc Gia mở miệng đã muốn cuỗm mất? Đây là cái gì? Đây là cướp bóc!

Hắn không muốn chơi cùng ông ta, cút đi tên thổ phỉ kia. Đoạt học sinh như thế mà lương tâm không áy náy sao?

Vịt đã nấu chín mà còn bị cướp mất là sao?

Nhưng mà biết làm sao bây giờ, Tô Trà cũng đồng ý mất rồi.

Trường đại học Bắc Kinh cũng không thể cưỡng ép người ta ở lại được, hơn nữa đại học Quốc Gia bên kia đã gọi điện thoại tới thì hắn còn biết nói gì nữa.

Đại học Bắc Kinh đau khổ nhưng lại không thể làm gì hơn.

Đại học Quốc Gia, được lắm, bản lĩnh cướp sinh viên lợi hại thật!

Tức quá aaaa!

Chuyện càng thương tâm hơn là, người của đại học Bắc Kinh sau đó biết được chuyện Tô Trà chuyển trường là do Chương Hạc Chi đề cử.

Giáo sư Chương ơi, giáo sư là người của bên này đấy, sao lại giúp bên đó trộm sinh viên?

Người nhà đi giúp khách, giáo sư có hổ thẹn hay không?

Chương Hạc Chi không hổ thẹn chút nào, ông ta đều là vì bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia. Tô Trà hợp với đại học Quốc Gia hơn cho nên ông không hề hổ thẹn, một chút cũng không.

Nhưng Trầm Nghiễm và Cận Tùng biết được Tô Trà giữa đường đổi trường thì bị dọa sợ.

Tô Trà còn có thể làm như vậy á hả?

Trước khai giảng hai ngày còn có thể đổi trường học, không có vấn đề gì sao?

Hay lắm, bọn họ từ một nhóm ba người bây giờ thành mỗi người một nơi.

Trầm Nghiễm học đại học Bắc Kinh, Cận Tùng học ở Thanh Hoa còn Tô Trà chạy sang đại học Quốc Gia.

Chúng ta chưa phục ai chỉ phục mình Tô Trà!

Trong lúc này, người nhà họ Tô vẫn chưa biết quyết định của Tô Trà.

Ở thị trấn, Tô Thắng Dân mới từ đội vận chuyển về đến nhà, ông nhìn thấy Vương Tú Mi bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.

"Về rồi đó à, nhanh rửa tay rồi ăn cơm." Vương Tú Mi nhìn thấy chồng thì bảo ông một câu rồi lại quay lại phòng Tô Bảo hô lên một tiếng: "Tô Bảo, ở trong phòng làm gì đấy? Mau ra đây ăn cơm."

Tô Thắng Dân ngoan ngoãn nghe lời vợ đi rửa tay, sau một lát Tô Bảo cũng đi rửa tay, cuối cùng hai cha con rửa tay xong thì đi qua phòng ăn.

Cả nhà bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, trên bàn cơm, hai vợ chồng bàn đến chuyện của Tô Trà.

"Vợ ơi, bên Bắc Kinh anh đã dò hỏi rõ ràng rồi, chờ sau khi Tô Bảo khai giảng xong thì chúng ta qua đó một chuyến. Tô Bảo lúc ấy sẽ ở nhà chú vài ngày."

Câu trước Tô Thắng Dân nói với vợ còn câu sau dặn dò Tô Bảo.

Tô Bảo vừa nghe thấy thế thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, đến cơm ngon cũng không màng.

"Cha, mẹ, con cũng muốn đi. Con nhớ chị lắm." Vì sao mỗi mình cậu bé phải ở nhà, Tô Bảo cũng muốn đi, nếu đi thì sẽ không cần đi học, ha ha ha, Tô Bảo còn có thể đi chơi nữa.

Tính tình con trai mình thì hai vợ chồng sao không biết được?

“Không được!”

“Không thể!”

Cho nên mỗi người nói một câu, cả hai đều quyết đoán từ chối cậu bé Tô Bảo.

"Tại sao?" Tô Bảo hỏi.

"Con còn phải lên lớp, đừng có nghĩ đến chuyện xin nghỉ. Trừ khi con có thể giống chị con, khi nào con có thể đứng nhất khối thì cha mẹ sẽ cho con xin nghỉ để đến Bắc Kinh thăm chị." Vương Tú Mi liếc con trai một cái rồi đưa ra một yêu cầu không có khả năng thực hiện được.

Đúng thật là không có khả năng vì thành tích hiện tại của Tô Bảo là đứng thứ 50 toàn khối, đây là thành tích mà Tô Trà dùng biện pháp giám sát độc ác nhất để rèn luyện cho cậu bé.

Nếu muốn Tô Bảo đứng nhất toàn khối... g.i.ế.c Tô Bảo còn nhanh hơn!

Tô Thắng Dân nhìn vẻ mặt mất mát của con trai, ông giơ tay xoa cái đầu dưa của Tô Bảo, an ủi nói: "Con trai, nếu mẹ con không cho con đi theo thì cha..." sẽ mang con đi cùng.

Ngay lúc Tô Bảo cho rằng trên đời chỉ có cha là tốt nhất thì đồng chí Tô Thắng Dân cười nhe răng, lộ ra hàm răng trắng sáng lóa.

"Nếu mẹ con không cho con theo thì cha..." Ông tạm dừng một lát rồi ngay sau đó mở miệng kết thúc câu: "Cũng không còn cách nào khác."

Tô Bảo trợn tròn mắt, trái tim cậu bé lên xuống trong nháy mắt làm cậu bé chịu không nổi.

Vẻ mặt Tô Bảo tràn đầy sự ghét bỏ nhìn đồng chí Tô Thắng Dân.

Khuôn mặt đó như đang lên án: Cha, cha có phải đàn ông không?

"Tô Bảo, ánh mắt con như vậy là sao, trong nhà này mẹ con là nóc nhà, mẹ con nói gì thì cha phải nghe theo." Tô Thắng Dân nịnh nọt xong còn không quên quay qua phía vợ cười ha ha nói: "Đúng không vợ nhỉ, trong nhà mình đều do em quyết hết."

Vương Tú Mi ghét bỏ, ông chồng này có thể ngừng xum xoe một chút không được sao?

Tô Bảo: Cha, cha là một người đàn ông!

Đã là đàn ông thì phải mạnh mẽ lên, sợ vợ thì còn đâu mặt mũi đàn ông nữa?

Tô Bảo vừa ghét bỏ cha mình vừa không quên lén gắp món cải trắng mà mình không thích ăn sang một bên.

Lúc Tô Bảo đang đánh giá cha mình thì Vương Tú Mi mở miệng.

"Tô Bảo, không được kén ăn, mau ăn cải trắng cho mẹ."

Nghe thấy mẹ nhắc thì câu bé theo phản xạ ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười tươi rói rồi nói: "Vâng, mẹ, con ăn ngay đây, ăn ngay đây ạ. Con thích nhất là ăn cải trắng."

Tô Thắng Dân nhìn bộ dáng hèn mọn của đứa con trai thì mặc kệ.

Đứa con trai này, không biết học cái tính nịnh nọt này từ ai nữa...
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 219: Chương 219



“Thắng Dân, anh nói xem không biết con gái đã nhận được đồ chúng ta gửi chưa. Theo em thì con gái không có nơi ở rất bất tiện. Khi trở về, chúng ta nhà đi, như vậy đã có chỗ để những thứ mình gửi rồi. Lắp đặt điện thoại hay thứ gì đó cũng sẽ dễ liên lạc hơn có phải không?”

Vương Tú Mi đã lo lắng suốt mấy ngày gần đây, cho dù sau khi Tô Trà đến thành phố Bắc Kinh đã gọi điện về nhà, Lương Tố ở bên đó cũng thông báo rồi nhưng Vương Tú Mi vẫn lo âu như thế.

Nghe thấy những lời vợ nói, trong lòng Tô Thắng Dân cũng có hơi bất an, con gái đi xa như vậy thật đáng lo, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì con gái chân yếu tay mềm cũng đánh không nổi.

“Vợ à, theo chồng thì, chúng ta vẫn nên qua đó một chuyến càng sớm càng tốt, để giải quyết việc nhà cửa.”

“Đúng đúng đúng, phải tranh thủ thời gian.”

Bạn nhỏ Tô Bảo cúi đầu ăn, dù sao cậu bé cũng nghe không hiểu cha mẹ nói gì, cũng không quan tâm nhà cửa gì đó.

Trong đầu Tô Bảo còn đang lo liệu có cách nào để cha mẹ đưa mình cùng đi đến Bắc Kinh hay không.

Mặc dù khả năng này không lớn. Nhưng mà con người, cần phải có ước mơ.

...

Thành phố Bắc Kinh.

Chương Hạc Chi đã liên lạc với Cốc Ích, cũng định nói về chuyện của Tô Trà.

Trong phòng làm việc, vẻ mặt Cốc Ích u ám nhìn chằm chằm vào Chương Hạc Chi - một lão già không biết xấu hổ.

Ông nói ông muốn lén thọc gậy bánh xe thì cũng thôi đi, đằng này còn cử người đến Đại học Quốc gia, bây giờ may mà không ai trong số họ sa sút, trái lại giúp cho người của Đại học Quốc gia vớ được món bở rồi.

Tiếp đó, lúc này ông lại chạy tới văn phòng của ông ta để nói về chuyện của Tô Trà, còn có việc gì cần thương lượng à?

Nào, nói đi!

Cốc Ích rất muốn nghe xem Chương Hạc Chi còn có thể bịa ra những lời gì nữa.

Đồng nghiệp nhiều năm như vậy, đúng là Chương Hạc Chi đã quen với tính tình của Cốc Ích luôn rồi, nhìn vào ánh mắt của đối phương, Chương Hạc Chi cười cười.

“Lão Cốc, chúng ta làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, ông đừng có tỏ ra như vậy nha, tôi làm vậy hoàn toàn là vì lợi ích của Tô Trà. Tô Trà vào Đại học Quốc gia thực sự rất phù hợp, chúng ta phải đào tạo nhân tài cho đất nước, ông nói xem đúng không?”

“Ha, ông không biết hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh lại mắng sau lưng vì ông đã giúp đỡ người ngoài như thế nào ư?” Cốc Ích cười khẩy một tiếng.

“Thôi nào, được được được, Lão Cốc, chuyện này tôi không biết, tôi xin lỗi là được rồi chứ, lần này tôi thực sự có chuyện cần tìm ông, chúng ta vào việc chính thôi.” Nói đến đây, Chương Hạc Chi cũng trở nên nghiêm túc.

Nhìn Chương Hạc Chi nghiêm túc như vậy, Cốc Ích tạm thời bỏ qua việc so đo từng li từng tí với ông ta khi nãy, khuôn mặt cũng lộ ra vài phần nghiêm nghị.

“Có chuyện gì, nói đi.”

“Ông xem tài liệu này trước đã, sau đó chúng ta nói tiếp.” Chương Hạc Chi vừa nói vừa đưa ra một bộ tài liệu.

Cốc Ích đưa tay nhận lấy rồi mở ra, vừa đọc xong nội dung của trang đầu tiên đã trở nên nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào tài liệu, không, có thể nói đây là một bản thiết kế rất cẩn thận thì mới đúng.

Thiết kế **V (phương tiện bay không người lái), những phương diện mà nó sẽ được ứng dụng trong tương lai, từ các mô hình trinh sát nhỏ đến công nghệ không người lái thực thụ, không người điều khiển, thật là một chuyện khiến người ta phải chấn động.

Điều khiển từ xa tránh được các vấn đề về an toàn của phi công, với lại còn có thể thiết kế ẩn hình bên ngoài, vậy thì có lẽ hiệu quả ở một số khía cạnh... Sẽ vượt xa sức tưởng tượng.

Càng xem càng đã, Cốc Ích xem hết toàn bộ thiết kế, sau khi xem xong cảm thấy vẫn chưa đủ, lật về mấy chỗ vừa rồi không nhìn kỹ để xem lại.

Qua vài phút, Cốc Ích dừng việc trong tay lại và ngẩng đầu lên nhìn Chương Hạc Chi.

“Cái này, là do Tô Trà thiết kế?” Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng Cốc Ích vẫn không nhịn được muốn nghe câu trả lời của Chương Hạc Chi.

“Đúng, ông xem cái này rồi, có suy nghĩ gì không?” Chương Hạc Chi cười, hỏi ngược lại một câu.

“Có có có, thiết kế này đã bắt tay vào làm rồi, Tô Trà đang ở giai đoạn nào?”

“Khoảng tầm ngày mai có thể hoàn thành một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ, sau đó có thể bay thử để kiểm tra tình hình và dữ liệu cụ thể.” Chương Hạc Chi nói xong, cau mày, mở miệng tiếp tục nói: “Nhưng có một vấn đề, Tô Trà hiện đang sống trong nhà Tứ hợp viện của giáo sư Vương Quốc Quân. Ở nơi đó, độ bảo mật không tốt, mà tôi cho rằng chúng ta nên nộp đơn xin sắp xếp người bảo vệ đồng chí Tô Trà như lần trước. Một nhân tài như này cần phải coi trọng.”

“Được được được, khi quay về sẽ đăng ký ngay lập tức.” Độ bảo mật không tốt thì sao mà được, bản thiết kế của Tô Trà bị người ta trộm mất thì phải tính sao?

Cốc Ích suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu cân nhắc về việc có nên xếp riêng cho Tô Trà sống ở một nơi có độ bảo mật và an ninh tốt hơn hay không.

Chương Hạc Chi hết chuyện để nói cho nên đã rời khỏi văn phòng của Cốc Ích, Cốc Ích theo sau lập tức gọi điện cho cấp trên để báo cáo.

Nghe những chuyện ông ta nói qua điện thoại về Tô Trà, cấp trên trong chốc lát bảo sẽ bố trí người tới bảo vệ đồng chí Tô Trà, đến cả vấn đề nơi ở họ cũng sẽ sắp xếp ngay.

Ở Tứ hợp viện, Tô Trà còn không biết bản thân đã gây nên chấn động gì, đã được một số người coi trọng như nào, cô hiện đang ở trong phòng loạn hết cả lên.

Tô Trà ở trong phòng cả ngày hôm nay, Cận Tùng và Trầm Nghiễm đều không dám quấy rầy cô, sớm đã biết Tô Trà bây giờ lại lên một tầm cao mới trong tâm trí họ, có thể tiến hành nghiên cứu và thảo luận cùng Giáo sư Chương Hạc Chi thì đúng là vô cùng lợi hại mà.

Cuối cùng thì lúc trời chập tối, Tô Trà ôm chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ ra.

“Tô Trà, xong rồi à, lại đây, cho tôi xem trước.” Cận Tùng đến gần, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc máy bay không người lái trong lòng Tô Trà.

Đường nét lưu loát, màu sắc đơn giản mà đẹp, tạo hình này thoạt nhìn cũng thấy rất đỉnh rồi.

“Tô Trà, cậu đang định bay thử à? Hay là chúng ta tìm một chỗ rộng rãi chút để thử nhé?” Cận Tùng vẻ mặt nóng lòng muốn thử, rất muốn cầm lên thử nhưng lại sợ làm hỏng.

“Không cần, thử luôn trong sân đi, thử bay đơn giản trước.” Tô Trà mỉm cười trả lời, sau đó đặt chiếc máy bay trong lòng xuống chỗ trống trong sân.

Tô Trà cầm một cái điều khiển trong tay, bắt đầu thao tác, sau đó Cận Tùng và Trầm Nghiễm thấy chiếc máy bay không người lái trên mặt đất phát ra tiếng vù vù nhẹ, cánh quạt trên đỉnh từ từ quay, rồi ngày càng nhanh hơn.
 
Back
Top