Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 170: Chương 170



Đến trưa hôm đó, Tô Thắng Dân về nhà. Khi hai vợ chồng trò chuyện, Vương Tú Mi kể lại cho chồng nghe về cuộc đối thoại giữa mình và con gái ban sáng.

Tô Thắng Dân càng nghe, càng cảm thấy con gái lợi hại.

Đọc nhiều sách đúng là có ích, ngay cả chuyện trồng trọt và chăn nuôi cũng có thể đạo lý rõ ràng như thế.

Chi nên trong bữa cơm trưa hôm đó, Tô Thắng Dân hỏi Tô Trà xem buổi chiều có định về thôn thăm ông nội Tô không, rồi thuận tiện thuật lại những lời mà sáng nay cô đã nói với Vương Tú Mi cho ông nội Tô nghe.

Tô Thắng Dân đã nhìn ra, ông nội Tô động lòng với chuyện trồng trọt này rồi.

Tô Trà đồng ý.

Lâu lắm rồi cô không về thôn, chiều nay về một chuyến cũng được thôi.

Ba giờ chiều...

Khi Tô Trà về nhà cũ, ông nội Tô và Tô Thắng Hoa đều không có ở nhà. Tô Trà ra ngoài hỏi thăm mới biết được, họ đang làm việc ở ngoài đồng.

Tô Trà đi thẳng đến bờ ruộng nhà mình, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Thắng Dân và Tô Thắng Hoa.

Nhìn thấy Tô Trà về nhà, ông nội Tô tạm dừng công việc trong tay.

"Trà Trà, sao cháu lại về rồi."

"Cháu về thăm ông nội và bác cả ạ." Tô Trà cười đáp.

Tô Thắng Hoa đang làm việc ở mảnh ruộng cách đó không xa, nghe thấy Tô Trà nói vậy thì ngẩng đầu nhìn lên, nở một nụ cười hàm hậu với Tô Trà.

"Cháu có lòng là tốt rồi." Trên gương mặt của ông nội Tô cũng hiện lên ý cười, ông cụ vừa trò chuyện với cô, vừa rửa sạch bùn đất bám trên tay.

Ông nội Tô đi về phía Tô Trà, tầm mắt khẽ nhìn cô một cái.

"Cháu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì." Vô duyên vô cớ về thăm ông cụ, ông cụ còn lâu mới tin.

"Khụ khụ, cháu nói mà, vẫn là ông nội lợi hại." Tô Trà dỗ dành ông cụ một câu, sau đó tiếp tục cất tiếng: "Ông ơi, cháu nghe cha cháu kể rằng trong thôn đang có kế hoạch trồng trọt và nuôi dưỡng, ông nội có ý định làm không ạ?"

Ông nội Tô nhìn Tô Trà, ông cụ im lặng một lúc lâu rồi mới cất tiếng: "Có."

Trong cuộc họp kia trưởng thôn cũng đã nói rồi, chờ sau khi cây ăn quả thu hoạch được rồi, thì có thể bán lấy tiền.

Bây giờ hoa quả vô cùng đắt đỏ, ngành sản xuất hoa quả này có lẽ sẽ không lỗ vốn đâu.

Thế nhưng trong lòng ông nội Tô vẫn có chút do dự, dù sao thì chuyện này cũng có rủi ro.

Nếu thực sự lỗ vốn, thì sẽ không còn đường lui nữa.

"Về chuyện này, cháu có ý kiến gì không?" Ông nội Tô hỏi.

"Ông nội, nếu ông đã hỏi cháu rồi, vậy thì cháu sẽ thuận miệng nói vài câu vậy. Có phải ông nội muốn trồng cây ăn quả không? Nếu thế thì đầu tiên ông phải biết được chỗ bán cây giống đã, hoặc là ông nhờ người mua cây giống rồi mang về đây giúp ông."

"Sau đó, ông phải biết được cách trồng của những cây ăn quả này, cách chăm sóc sau khi trồng, cách trừ sâu bọ, cách khiến cho quả ngọt hơn, ngon hơn. Nếu quả mà không ngon, thì cho dù có trồng thành công cũng sẽ chẳng có người mua đâu."

"Còn nữa, nếu chất lượng trái cây không thành vấn đề, vậy thì ông lại phải quan tâm đến nguồn tiêu thụ nữa. Đến lúc đó ông bán đi đâu, ai sẽ nhập hàng của ông, những chuyện này ông đều phải tính toán từ trước mới được."

Nghe thấy chỉ mỗi việc trồng cây thôi mà đã có nhiều kiến thức như vậy, vẻ mặt của ông nội Tô cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

.

Tô Thắng Hoa đứng cách đó không xa, đang vểnh tai lên nghe cũng có chút thất vọng. Toàn thân ông ta giống như củ cải phơi sương vậy.

"Thế nhưng ông vẫn muốn làm." Ông nội Tô hạ giọng nói.

Tô Trà ngước mắt nhìn lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt cố chấp kia của ông nội Tô.

"Ông nội, ông muốn làm thì làm thôi, những chuyện đó ông đều có thể học cơ mà. Chuyện nguồn tiêu thụ thì tạm thời không cần lo vội, đợi đến lúc trồng được cây đã rồi chúng ta bàn lại sau. Mấy nữa cháu sẽ mua cho ông mấy quyển sách về phương diện này, ông học cho tốt là được."

Ông nội Tô có chút khó xử, bảo ông cụ học á?

Cả đời này ông cụ chưa từng được đi học, cũng chỉ nhận biết có vài chữ mà thôi. Đến lúc đó sách mua về rồi, chữ biết ông cụ, thế nhưng ông cụ không biết chữ thì sao.

"Cái đó, Trà Trà, bác có thể học cùng không?" Tô Thắng Hoa đứng bên cạnh nghe nửa ngày, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa cũng mò tới theo, rồi hỏi Tô Trà với đôi mắt trông mong.

"Có thể chứ. Bác cả học cùng ông nội, còn có thể trao đổi với nhau nữa chứ. Nếu có chữ nào không biết thì có thể tra từ điển, cháu cũng sẽ mua thêm cho mọi người một quyển từ điển nữa."

"Ôi chao, vậy là tốt rồi. Không cần mua từ điển đâu, Tô Vận cũng có một quyển, để bác mượn của con bé là được rồi."

Mọi chuyện quyết định xong xuôi. Chiều hôm đó, trước khi Tô Trà về trấn trên, ông nội Tô nhét cho cô mấy cân bột mì trắng bảo cô mang về, nói là bột mì năm nay nhà mới trồng được, bảo cô mang về làm mì mà ăn.

Sự nhiệt tình của ông cụ khó mà từ chối được, cuối cùng Tô Trà xách theo mấy cân bột mì về nhà.

Vì đã hứa sẽ mua sách cho ông nội Tô, cho nên hai ngày sau đó Tô Trà chạy đi chạy lại vài thư viện, cô còn cố ý nhờ ông chủ giữ lại cho cô vài quyển sách về lĩnh vực gieo trồng.

Cô còn phải vẽ bản thiết kế, bận rộn đến độ cả người gầy rộc đi, Vương Tú Mi nhìn mà lòng đau như cắt.

Mấy hôm sau, cuối cùng Tô Trà cũng mua được hết sách cho ông nội Tô, bản thiết kế cô cũng vẽ xong rồi.

Sau khi đóng gói bản thiết kế cẩn thận, Tô Trà liên hệ với Vương Quốc Quân.

Ở Bắc Kinh, khi Vương Quốc Quân nhận được điện thoại của Tô Trà, ông ta vô cùng vui vẻ. Đợi đến khi nghe thấy Tô Trà nói rằng cô đã vẽ xong bản thiết kế rồi, Vương Quốc Quân lại càng vui mừng hơn.

"Tô Trà, thầy nói cho em biết, em giao bản thiết kế này lên, bên kia đã hứa là sẽ thưởng cho em. Em thử đoán xem người ta sẽ thưởng cho em cái gì?" Trong điện thoại, Vương Quốc Quân thừa nước đục thả câu.

"Thưởng gì cũng được ạ, em không kén chọn." Thế nhưng Tô Trà cảm thấy đưa tiền cho cô là tốt nhất, cô thích tiền nhất.

"Nghe nói là thưởng tiền, khoảng hai ngàn đồng cơ đấy."

"Ơ." Tô Trà hít sâu một hơi, hai ngàn đồng chính là số tiền đó.

Ở thời đại này hiếm khi thưởng tiền, lần trước trưởng thôn đi họp cũng chỉ mới được thưởng một cái cốc tráng men mà thôi, cô đây được thưởng tận hai ngàn, đúng là chuyện vui ngoài dự đoán mà,

Hai ngàn đồng, tương đương với một căn nhà nhỏ ở thành phố C rồi.

"Được rồi, tôi không nói với em nữa. Em để lại thông tin liên lạc, sau này tôi sẽ liên lạc với em." Vương Quốc Quân nói.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 171: Chương 171



"Khụ, nhà của em không có điện thoại, nếu không thì ngày kia, em lại gọi điện thoại lại cho thầy?"

"Được rồi, cũng đâu còn cách nào nữa đâu."

Sau khi nói xong, hai bên đều cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tô Trà, Vương Quốc Quân lập tức liên hệ với Cốc Ích.

Khi Cốc Ích nhận được điện thoại của Vương Quốc Quân, ông ta lập tức sai người đến chỗ Tô Trà lấy bản thiết kế.

Ngay buổi chiều cùng ngày, đã có người đến nhà Tô Trà cầm bản thiết kế đi.

Sau hai ngày ngắn ngủi, bản thiết kế đã đến tay Cốc Ích.

Chương Hạc Chi nhận được tin tức, thì vội vàng chạy đến văn phòng của Cốc Ích.

"Lão Cốc, tôi nghe nói bản thiết kế đã được đưa đến đây rồi à? Cho tôi xem nào."

Nghe thấy giọng nói của Chương Hạc Chi, Cốc Ích vừa ngẳng đầu lên đã nhìn thấy Chương Hạc Chi vội vã đi vào văn phòng của ông ta.

Lúc này Cốc Ích cũng mới chỉ cầm được cái bản thiết kế chứ đâu, đến ngay cả lớp đóng gói bên ngoài vẫn chưa kịp mở ra kia kìa.

Thế mà cái tên Chương Hạc Chi này gớm thật, tin tức cũng nhanh nhạy thật đấy, chưa gì đã mò đến đây rồi.

"Ông đợi lát nữa không được à, không thấy tôi còn chưa kịp xem à? Tôi xem trước, đợi tôi xem xong thì mới đến lượt ông." Cốc Ích nghiêng người sang một bên, tránh tầm mắt của Chương Hạc Chi.

Chương Hạc Chi bị hành động của ông bạn già chọc tức đến bật cười, ông ta đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra, đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

"Được rồi, ông cứ xem trước đi. Ông xem đi, tôi ngồi đây đợi ông xem xong."

"Vậy còn được." Cốc Ích nhỏ giọng cằn nhằn một câu, sau khi xé lớp vỏ bọc bên ngoài, ông ta lấy ra bản vẽ bên trong.

Bản thiết kế này chiếm không ít giấy, Cốc Ích xem tờ đầu tiên, chính là bức thiết kế của chiếc "bút máy" lần trước ông ta nhìn thấy, bao gồm quá trình chế tác đến thành phẩm.

Thế nhưng sau khi xem xong tờ đầu tiên, xem đến những tờ tiếp theo của bản thiết kế, tinh thần của Cốc Ích lập tức phấn khích hẳn lên.

Cái này, cái này tốt!

Cây gậy này vô cùng tốt, có thể tấn công ở khoảng cách gần, cũng có thể tấn công ở khoảng cách xa, bởi vì nó có tính năng co duỗi.

Khi sử dụng có thể giảm bớt sự cảnh giác của đối phương, bởi vì chẳng ai nghĩ đến một cây gậy bình thường lại có thể có hiệu quả thần kì như vậy.

Gớm thật, cho dù đối phương có dao, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được cây gậy này.

Trong đầu Cốc Ích đã bắt đầu tính toán tính khả thi của chuyện trang bị cho mỗi cấp dưới một mình một vũ khí như thế này, và ông ta cảm thấy, chuyện này hoàn toàn có thể sắp xếp được.

Bản thiết kế này tốt thật đấy, không ngờ rằng cô nhóc Tô Trà kia còn lợi hại hơn cả những gì mà ông ta nghĩ.

Chậc chậc, trưởng thành kiểu gì mà có được đầu óc thế này nhỉ?

Chương Hạc Chi ngồi cạnh đã chờ trong một thời gian rất dài rồi, thế nhưng khi thấy Cốc Ích vẫn cầm chặt bản thiết kế không hề có ý định buông tay, thì sự kiên nhẫn của ông ta cạn hết.

Ông ta đứng dậy giật bản thiết kế trong tay của Cốc Ích.

Bản thiết kế đột nhiên bị người khác giật đi, Cốc Ích ngẩng đầu lên thì thấy Chương Hạc Chi đã bắt đầu tập trung xem bản thiết kế.

"Ông gấp gáp như thế làm gì, tôi cũng đâu nói là không cho ông xem đâu."

.

Chương Hạc Chi hoàn toàn không nghe thấy những lời cằn nhằn của Cốc Ích, bởi vì tầm mắt của ông ta đang tập trung vào bản thiết kế trên tay.

Càng xem, sự thưởng thức trong mắt ông ta lại càng mãnh liệt hơn.

Đợi đến khi xem xong rồi, Chương Hạc Chi cũng không nỡ buông tay. Một lát sau, gương mặt của ông ta để lộ nụ cười.

"Người trẻ tuổi bây giờ, sáng tạo thật đấy." Chương Hạc Chi khen một câu.

"Người trẻ tuổi mà, sáng tạo là chuyện tốt." Cốc Ích cũng cười đáp.

Nếu người trẻ tuổi nào cũng sáng tạo như Tô Trà, bọn họ mong còn không được ấy chứ.

"Bản thiết kế này tốt như vậy, số tiền thưởng lần trước mà ông hứa sẽ thưởng cho cô nhóc kia, tôi thấy không đủ đâu."

"Chuyện nhỏ, thiếu thì thêm vào thôi." Cốc Ích vô cùng hào phóng.

Bản thiết kế này của Tô Trà, có giá trị hơn số tiền kia nhiều lắm.

Đúng rồi, nghe nói trong nhà Tô Trà vẫn chưa có điện thoại, đúng lúc này ông ta lại trang bị cho nhà cô một chiếc điện thoại nữa, sau này có gì liên lạc cũng tiện hơn nhiều.

Ừm, cứ làm như thế đi.

Không phải chỉ là một chiếc điện thoại thôi ư, chuyện nhỏ, ông ta lập tức sắp xếp người đi làm.

Còn tiền thưởng nữa, thêm!

Bên kia, Tô Trà được Chương Hạc Chi và Cốc Ích khen là hạt giống tốt, lúc này đang ở nhà.

Cô vừa mới kiếm được một quyển sách mới về lĩnh vực chăn nuôi, thoạt nhìn cũng không tệ cho lắm.

Tô Trà ngồi ở bàn học trước cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách.

Chỉ thấy bìa sách có in một dòng chữ to: Tín hiệu của lợn.

Trong bóng tối, hệ thống chọc chọc bìa sách "Tín hiệu của lợn" kia mà nghi ngờ nhân sinh.

Hai hôm trước, nó còn vì kí chủ mà điên, vì kí chủ mà cuồng, vì kí chủ mà không tiếc đ.â.m đầu vào nhà tù.

Nó không ngừng vỗ tay giống hải cẩu, trong lòng điên cuồng gào thét 666. Thế nhưng bây giờ kí chủ nhà họ lại đang làm gì thế này?

Nó nên ủng hộ, hay là ngăn cản bây giờ?

Hỏi: Kí chủ có hứng thú với việc chăn nuôi lợn, làm sao bây giờ?

Nuôi lợn tốt, nuôi lợn tuyệt vời, nuôi lợn là có thể làm giàu!

Trong suốt mấy ngày nay, ngày nào cái loa trong thôn cũng tuyên truyền về lợi ích của việc gieo trồng và chăn nuôi.

Mà mấy ngày nay, trưởng thôn cũng phát hiện ra chuyện ông nội Tô và Tô Thắng Hoa vậy mà lại đọc sách, khi có người hỏi, hai cha con ông cụ còn trả lời người ta là đang học tập.

Người trong thôn nghe chuyện hai cha con nhà họ Tô học tập thì cảm thấy có chút buồn cười. Ngay cả chuyện trồng trọt, chăn lợn này mà cũng phải học à? Không phải đây là những chuyện mà nông dân bọn họ trời sinh đã biết ư?

Hơn nữa, tuy cái loa trong thôn mỗi ngày đều tuyên truyền, thế nhưng số người thực sự muốn làm thì lại không có bao nhiêu. Nguyên nhân chủ yếu là vì chưa có người khởi xướng, cho nên chẳng ai biết là có thể thực sự kiếm tiền hay không.

Lỡ đâu không thể kiếm được tiền thì sẽ lỗ vốn, nông dân bọn họ suốt ngày cuốc đất mới kiếm được có chút tiền đó thôi, cả nhà còn phải chờ ăn chờ uống. Nếu không có tiền, trong nhà sẽ loạn thành gà bay chó sủa mất.

Thế nhưng chuyện ông nội Tô đọc sách, học tập, trưởng thôn đã nghe thấy rồi, cho nên ông ta đành bớt chút thời gian đến thăm nhà họ Tô.

Ông nội Tô cũng trạc tuổi trưởng thôn, trưởng thôn nhỏ hơn ông cụ vài tuổi, hai người đều đã là ông nội của đám trẻ rồi. Lúc này, hai người đang ngồi trong sân nhà họ Tô hút thuốc.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 172: Chương 172



"Lão Tô, tôi cũng nghe chuyện ông học tập kia rồi, chẳng lẽ anh có ý định làm thật à? Nếu thế thì tốt quá, dân chúng chúng ta, đi theo chính sách thì chắc chắn không sai được." Trưởng thôn hút một hơi thuốc, rồi cất tiếng nói lời thấm thía.

"Chậc, ông cũng đừng tức giận làm gì cho nóng trong người. Đây không phải là do mới tuyên truyền, cho nên người trong thôn cũng không quá để tâm đấy ư? Chỉ cần làm công tác tư tưởng nhiều hơn là được rồi. Tôi cảm thấy tuyên truyền khuyến khích gieo trồng và chăn nuôi kia rất tốt, Trà Trà nhà tôi cũng nói rồi, đây cũng chính là một cơ hội để làm giàu." Nhắc đến cháu gái, gương mặt của ông nội Tô không kiềm chế được mà để lộ nụ cười.

Nghe thấy tên Tô Trà, trưởng thôn ngước mắt nhìn qua:

"Lão Tô, Trà Trà nhà ông còn quan tâm đến chuyện này ư? Con bé nói thế nào? Nào nào nào, ông thuật lại lời con bé cho tôi nghe một chút xem nào."

Trưởng thôn vẫn khá coi trọng Tô Trà.

Tô Trà thông minh, còn có thể đến Bắc Kinh học đại học cơ mà, lời nói của một người thông minh như thế, chắc chắn không phải là nói lung tung rồi.

Hơn nữa, công tác tuyên truyền gần đây cũng không thuận lợi cho lắm, dường như người trong thôn không quá hứng thú.

"Khụ khụ, Trà Trà nhà tôi nói, chuyện gieo trồng và chăn nuôi này không thể làm tùy tiện như vác đá qua sông được, chúng ta phải học tập kĩ thuật chăn nuôi và kĩ thuật gieo trồng."

"Ôi chao, trong cuộc họp ở huyện kia, các lãnh đạo cũng nói thế. Cơ mà tôi nghe không hiểu, cái gì mà kĩ thuật chăn nuôi gì đó. Ông cũng biết trình độ văn hóa của tôi thấp mà, tôi nghe mà chỉ hiểu được có chút chút, phần lớn còn lại thì chẳng hiểu gì.""

"Chúng ta nói về kĩ thuật chăn nuôi trước đi. Về vấn đề vệ sinh chuồng trại, chúng ta phải kiểm soát cho tốt. Bản thân chúng ta cũng đã từng nuôi lợn rồi đó, mà lợn mắc bệnh thì không phải chuyện nhỏ. Còn có vấn đề thức ăn của lợn cũng phải được quan tâm nữa, phải cho nó ăn ngon, nếu không thì nó sẽ không có thịt. Hai ngày trước Trà Trà đưa cho tôi một quyển sách, trong sách đều viết những lưu ý về lĩnh vực này. Còn nữa, tôi nghe nói năm nay chúng ta phát minh ra một loại thức ăn cho lợn, loại cám gì đó, lợn sau khi ăn sẽ lớn nhanh hơn."

"Thức ăn cho lợn á? Đó là thứ gì thế?"

"Tôi cũng không biết, đoán chừng là phải nhờ người hỏi thăm, sau đó nhờ người ta mua từ nơi khác mang về."

"Thế còn về trồng trọt thì sao? Tô Trà nói thế nào?"

"Về lĩnh vực gieo trồng này, cũng có nhiều điều phải chú ý lắm. Nào là cấu tạo và tính chất của đất, chọn đất, chọn cây giống, bón phân, kết quả, đều phải chú ý từng khâu một. Sau khi thu hoạch, nếu quả có chất lượng tốt thì lại phải lo đến nguồn tiêu thụ, bán đi đâu, bán cho ai nữa cơ.”

"Đúng, đúng, đúng, đúng là phải để ý đến những khâu này. Trong lòng tôi cũng sầu lo lắm chứ." Vừa nhắc đến chuyện này là trong lòng trưởng thôn phát sầu lên được, nguồn tiêu thụ không dễ tìm, nếu sau khi làm lụng vất vả, mà không thể bán được hàng, thì coi như uổng công.

Thế nhưng nghe ông nội Tô nói nhiều như thế, trưởng thôn lại cảm thấy chuyện ông ta phải lo lắng còn nhiều hơn cả trước đây.

Có điều, công tác tuyên truyền thì vẫn phải làm.

Sau đó, ngày hôm sau, radio của thôn vẫn tuyên truyền như cũ.

Trưởng thôn cũng tìm người hỏi qua rồi, muốn trồng trọt và chăn nuôi được thì phải học tập, cho nên trưởng thôn lại triệu tập người trong thôn đến họp, hỏi người trong thôn xem có ai nguyện ý đến nơi khác học tập không?

Chính là đi đến những nơi đã làm thành công, để học hỏi người ta kĩ thuật chăn nuôi và kĩ thuật gieo trồng, rồi về dạy lại cho người dân trong thôn.

Thế nhưng, phải khiến cho trưởng thôn thất vọng rồi, mọi người trong thôn không quá để tâm vào chuyện này.

Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, chờ xem thế nào đã.

Đúng lúc này, Tô Thắng Hoa đứng ra.

"Trưởng thôn, tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn nhận thầu núi thì có thể nhận thầu diện tích nhỏ không? Hôm nay cha tôi không tới, cho nên sai tôi hỏi ngài, bởi vì nếu diện tích nhận thầu quá lớn, thì nhà tôi không thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy được."

"Chuyện này, cũng được thôi, thế nhưng diện tích nhỏ quá thì lại không được." Cũng không thể mỗi ngọn núi chỉ lấy một mảnh nhỏ được, nếu thế thì những phần còn lại biết làm thế nào?

Những người dân khác đang có mặt trong cuộc họp, nghe thấy Tô Thắng Hoa hỏi thế, thì trong lòng họ cũng bắt đầu rục rịch.

Chậc, nhà họ Tô có ý định làm à? Có phải đã nghe được tiếng gió gì không? Chẳng lẽ là Tô Trà hoặc Tô Thắng Dân đã nói gì đó?

Tô Trà thông minh như thế, lời cô nói ra chắc chắn không thể sai được.

Tô Thắng Dân có thể làm việc ở đội vận chuyển, vậy chắc chắn đầu óc của ông cũng phải linh hoạt, nói không chừng trong lúc chạy vận chuyển, ông lại nghe được tin tức gì đó từ nơi khác cũng nên.

Nghĩ vậy, trong lòng của một số người cũng bắt đầu d.a.o động,

Mắt thấy nhà họ Tô càng ngày càng tốt, nhà bọn họ cũng muốn được hưởng ngày lành theo.

Cho nên, có người lập tức đứng ra.

"Trưởng thôn, cái đó, vậy tôi có thể cũng nhận thầu một khu không? Tôi không cần chỗ khác, nhà họ Tô chọn chỗ nào, cứ để cho tôi mảnh bên cạnh nhà họ là được."

Gớm thật, tốc độ này cũng nhanh quá đi mất.

Không được, bọn họ cũng không thể tụt hậu được.

"Trưởng thôn, tôi cũng muốn làm."

"Tôi cũng muốn, trưởng thôn, chút nữa tôi sẽ đến tìm ông."

"Còn tôi nữa, còn tôi nữa, nhà của tôi cũng đang cân nhắc."

Trưởng thôn nhìn đám người bên dưới nhao nhao tranh nhau nói, cứ tôi một câu, anh một câu mà vẻ mặt sửng sốt.

Mấy hôm trước không phải tuyên truyền thế nào mọi người cũng không có hứng thú đấy ư?

Thế sao bây giờ Tô Thắng Hoa vừa lên tiếng một cái, mà tất cả mọi người đã bắt đầu cân nhắc rồi?

Thật ra trưởng thôn không hề biết rằng, sở dĩ mọi người không chịu làm là vì không có ai khởi xướng.

Còn mấy hôm nay, sau khi nghe chuyện ông nội Tô đang tập trung học tập cái gì đó, trong lòng mọi người mới bắt đầu rục rịch.

Đi theo ông nội Tô, biết đâu sẽ giàu có thì sao?

Hơn nữa, người nhà họ Tô có phải đồ ngốc đâu? Người ta sẽ không bao giờ làm những chuyện có hại cho mình.

Khoảng thời gian trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy Tô Trà quay về tìm ông nội Tô nói chuyện gì đó, biết đâu cô nói về chuyện này thì sao.

Trưởng thôn thấy mọi người đều có ý định nhận thầu đất núi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kết thúc cuộc họp, đám người nhanh chóng kéo nhau đến nhà họ Tô hỏi chuyện.

Ông nội Tô thấy mọi người đột nhiên kéo đến nhà mình thì vô cùng kinh ngạc, có chuyện gì mà tất cả mọi người tìm đến nhà ông cụ thế không biết?

"Chú ơi, có phải thời gian trước Tô Trà về đây không?"

"Đúng đó, tôi cũng nhìn thấy mà. Chú ơi, Tô Trà đã nói gì với chú thế?"

"Chú ơi, chuyện gieo trồng gì đó kia, chú có nắm chắc không?"

"Chú chuẩn bị trồng loại cây gì thế, chú đã nghĩ ra là sẽ trồng cây gì chưa? Chú, cháu có thể trồng cùng một loại cây với nhà chú không? Cháu chẳng hiểu gì về cái này cả, chú có thể dạy cháu với không?"

Ông nội Tô nghe đám người anh một câu tôi một câu, câu nào câu nấy đều gọi "chú ơi" ngọt xớt, thì trong lòng vô cùng vui mừng.

"Tôi vẫn chưa nghĩ ra phải trồng giống cây gì, chờ tôi quyết định rồi sẽ nói cho mọi người biết mà. Thế nhưng tôi nói trước nhé, tôi cũng không biết việc gieo trồng này có thể kiếm tiền không nữa, làm chuyện gì cũng có rủi ro mà. Nếu mọi người muốn trồng theo tôi thì tôi cũng không phản đối, thế nhưng đến lúc đó, lỡ như... thì mọi người cũng không được trách tôi đâu đấy."

Ông nội Tô giao kèo trước, sau đó mới tiếp tục cất tiếng nói:

"Còn nữa, mọi người đến hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ dạy mọi người. Chúng ta đều là người cùng thôn mà, chúng ta đã sống với nhau ở cái thôn này bao nhiêu năm rồi, tính ra cũng đều là hàng xóm, họ hàng thân thuộc cả. Thế nhưng ngay cả anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tôi dạy mọi người, thế nhưng rủi ro thì mọi người cần phải tự gánh gác."

Ông nội Tô đã sống hơn nửa đời người rồi, ông cụ cũng hiểu rõ lòng người.

Nếu chuyện này có kết quả tốt, thì người ta sẽ cảm ơn ông cụ, nếu kết quả không tốt, nói không chừng người ta còn đánh đến cửa ấy chứ.

Cho nên, chuyện xấu luôn phải nói trước.

Nghe thấy ông nội Tô nói thế, trong số đám người tìm tới cũng có một hai người bỏ cuộc.

Bọn họ muốn kiếm tiền thật đó, thế nhưng nếu rủi ro quá lớn thì vẫn nên bỏ qua đi thôi.

Đương nhiên, cũng có mấy người vẫn đang còn cân nhác, dù sao thì rủi ro và cơ hội tồn tại song song với nhau mà, lỡ đâu họ lại trúng mánh thì sao?

Nói xong lời cần nói, ông nội Tô bắt đầu tiễn khách.

Dù sao thì nhưng lời cần nói ông cụ cũng đã nói hết rồi, còn mọi người quyết định thế nào, thì đó là chuyện của chính bản thân họ.

Trấn trên.

Vương Tú Mi nhìn đám người trước mặt với vẻ mặt hoang mang, bà có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tô Bảo ngoan ngoãn đứng cạnh Vương Tú Mi, nhìn đám người đang bận rộn trong nhà mình, cậu bé giơ tay kéo kéo vạt áo mẹ già, rồi thì thầm hỏi:

"Mẹ, những người này đang lắp điện thoại cho chúng ta thật à?"

"Mẹ, mẹ cũng đâu có biết. Thế nhưng thoạt nhìn thì là thật đó." Vương Tú Mi trả lời con trai.

Nửa tiếng trước, có người đến gõ cửa nhà họ

.Lúc ấy, Vương Tú Mi vừa ra mở cửa, thì một người trong số đó đã hỏi bà: "Đây có phải nhà của Tô Trà không?" Ngay sau khi Vương Tú Mi đáp "phải", đám người đối phương lập tức xách hòm dụng cụ lắp đặt của mình vào nhà.

Nói là, lắp điện thoại cho nhà họ?

Cái gì thế? Sao đột nhiên lại đến cửa lắp điện thoại cho nhà họ? Tình huống gì thế không biết?

Vương Tú Mi quan sát kĩ một lúc lâu, sau khi suy nghĩ thì cảm thấy nhóm người kia cũng không giống kẻ lừa đảo cho lắm. Cho kẻ lừa đảo nào có thể lắp điện thoại cho nhà bà cơ chứ, nếu thực sự như thế, thì đó không phải kẻ lừa đảo nữa rồi, mà là kẻ ngốc thì đúng hơn.

Trước nay Vương Tú Mi vẫn luôn am hiểu cách đối nhân xử thế, nhìn thấy nhóm người kia bận rộn, bà cố ý rót cho mỗi người một cốc nước, trong nước còn bỏ thêm chút đường trắng.

Đối phương uống nước đường xong, còn cười cảm ơn bà nữa kìa.

Công việc lắp đặt này gần như mất cả một ngày, khoan, đục, kéo dây, lắp đặt,... vô cùng mệt mỏi.

Mãi cho đến hơn mười giờ, Tô Trà về đến nhà.

Lúc này, nhóm người kia cũng gần xong việc rồi, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

Tô Trà nhìn nhà mình có nhiều hơn một nhóm người, thì cảm thấy hơi choáng váng.

Tầm mắt cô đảo quanh chiếc điện thoại vừa được lắp đặt xong, cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.

Chẳng lẽ, nhà cô còn có tiền để lắp điện thoại cơ à?

Đầu tiên là mua nhà, sau đó Tô Thắng Dân xảy ra chuyện cũng phải tốn không ít tiền, bây giờ lại còn có tiền để lắp điện thoại nữa cơ đấy.

Chậc, không nhìn ra.

Kho vàng nhỏ của cha mẹ già nhà cô, đúng là dồi dào mà.

"Ôi chao, chuyện hôm nay đã làm phiền mọi người rồi, mọi người đi thong thả nhé."

"Không có gì đâu, bọn tôi cũng chỉ làm việc theo sắp xếp mà thôi, chị đừng khách sáo." Một người trong số đó xua tay đáp.

Vương Tú Mi thấy đám người đã thu dọn xong đồ đạc, dụng cụ, thì nhiệt tình tiễn người ra cửa.

Sau khi tiễn người xong, Tô Trà thấy mẹ mình lúc này không còn chuyện gì nữa, mới bắt đầu dán sát vào bà.

"Mẹ, sao mẹ lại lắp điện thoại. Mẹ có lắm tiền thế à?" Tô Trà cười trêu.

Nghe thấy lời nói của con gái, Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt "không biết chuyện gì" của cô thì không nhịn được mà bật cười.

"Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nhìn con rồi cười?" Vẻ mặt của cô mờ mịt, khó hiểu.

"Mẹ còn đang muốn hỏi con đây này. Mẹ làm gì có thừa tiền mà lắp điện thoại, ban nãy khi nhóm người đó vừa đến cửa đã hỏi mẹ đây có phải nhà của Tô Trà không, mẹ còn thắc mắc không biết có chuyện gì đây này. Người ta vừa đến đã nói là nghe theo sắp xếp của người khác, đến lắp điện thoại cho nhà chúng ta. Chuyện này không phải con nên biết rõ hơn mẹ ư?"

"Dạ?" Tô Trà thật sự không biết chuyện này.

Sáng nay Tô Trà nhận được thông báo tiền thưởng đã được gửi đến, ghê thật, tận ba nghìn năm trăm chứ ít gì.

Cho nên sáng nay cô ra ngoài là để đến ngân hàng một chuyến.

Sau đó về đến nhà thì bắt gặp cảnh vừa rồi, cô cũng có biết chuyện gì xảy ra đâu.

Đúng lúc này, điện thoại vừa được lắp đặt xong đột nhiên kêu lên.

"Reng reng reng... reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Bảo trợn tròn mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại bàn.

"Chị, có phải có ai gọi điện đến không?"

"Con gái, con nghe máy đi, có lẽ là tìm con đó." Vương Tú Mi đẩy đẩy Tô Trà, giục cô nhanh bắt máy đi.

Nghe thấy lời nói của mẹ già nhà mình, Tô Trà cũng chưa nói gì cả, chỉ cất bước đi qua.

Cô giơ tay nhấc ống nghe lên.

"Alo, xin chào."

Cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh quen thuộc, Tô Trà lập tức đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.

"Giáo sư Cốc." Tô Trà cất tiếng hỏi: "Điện thoại là thầy cho người lắp đặt ạ?"

Tuy giọng điệu của Tô Trà mang ý hỏi, thế nhưng trong lòng cô đã có đáp án chắc chắn rồi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 173: Chương 173



Điện thoại nhà cô vừa lắp đặt xong thì giáo sư Cốc đã gọi điện tới luôn, cho nên, người lắp điện thoại ngoại trừ giáo sư Cốc ra thì làm gì còn ai khác nữa.

"Đúng vậy, thầy lắp cho nhà em một chiếc, để sau này chúng ta có liên lạc với nhau thì cũng thuận tiện hơn. Đúng rồi, em nhớ số điện thoại của thầy đó nhé, về sau nếu có phát minh dù lớn dù nhỏ gì, thì cũng đều có thể liên lạc với thầy. Thầy vô cùng có hứng thú với những phát minh của em."

"Dạ, nhưng mà phí lắp đặt điện thoại này, nếu không thì để em gửi trả lại thầy nhé?" Tô Trà hỏi.

Cô cũng không biết phí lắp đặt là tiền của công, hay là tiền mà giáo sư Cốc tự bỏ ra nữa, nếu là tiền riêng của giáo sư Cốc, thì cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận không thế được.

"Chuyện này em đừng để trong lòng, thầy cố ý xin cho em đó. Đúng rồi, thầy gửi tiền thưởng, em đã nhận được rồi đúng không? Em có ý kiến gì không?"

Ý của Cốc Ích là muốn hỏi xem, liệu cô có hài lòng với số tiền thưởng này không, hay là cô có yêu cầu gì khác?

"Dạ, em cảm thấy mọi thứ đều tốt ạ." Không có gì mà không hài lòng cả. Thưởng nhiều tiền như thế, lại còn lắp cho cả một chiếc điện thoại bàn, cô còn gì mà không hài lòng nữa đây.

"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, gần đây em có... ý tưởng gì không? Hoặc là có phương hướng nghiên cứu gì đó?" Ở đầu bên kia điện thoại, Cốc Ích thử thăm dò.

Nghe thấy câu hỏi của giáo sư Cốc, Tô Trà khẽ im lặng một lát rồi mới đáp: "Gần đây em mải đọc sách, cho nên tạm thời chưa có ý tưởng gì ạ."

"Ồ, đọc sách ư? Em đọc sách gì thế?" Cốc Ích hỏi.

"Tín hiệu của lợn ạ."Tô Trà thành thật trả lời.

Khụ, gì, sách gì cơ?

Tín hiệu của lợn á?

Tên sách này, sao nghe giống như là kĩ thuật nuôi lợn thế?

"Cái đó, Tô Trà, gần đây em định nuôi lợn à?" Trăm ngàn lần đừng nhé, một hạt giống nghiên cứu khoa học tốt như thế, sao lại có hứng thú với việc nuôi lợn được cơ chứ?

Đúng, đúng là nuôi lợn có thể làm giàu. Thế nhưng giới nuôi lợn cũng đâu có thiếu một mình em đâu, nghiên cứu khoa học mới là con đường mà em nên đi.

"Không ạ, gần đây trong thôn của em tuyên truyền về việc chăn nuôi và gieo trồng, trong nhà em có người muốn làm, cho nên em đọc sách tìm hiểu kiến thức về kĩ năng chăn nuôi rồi truyền đạt lại cho họ thôi ạ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cốc Ích thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy lời của giáo sư Cốc, trong lòng Tô Trà không nhịn được mà có chút buồn cười.

Không ngờ, giáo sư Cốc lại sợ cô đi chăn lợn như thế đấy.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu nữa, Tô Trà cúp máy.

Tô Trà vừa cúp máy, Vương Tú Mi và Tô Bảo đã vây lại gần cô.

"Con gái ơi, giáo sư Cốc vừa nói chuyện điện thoại với con là ai thế? Đó là giáo viên ở trường học bọn con à? Chẳng lẽ tiền lương và đãi ngộ của giáo viên tốt đến vậy ư? Vậy mà lại có thể lắp đặt điện thoại cho nhà chúng ta?" Vương Tú Mi lẩm bẩm hỏi.

"Chị, điện thoại này thực sự lắp cho nhà chúng ta ư? Không cần trả tiền ạ?" Tô Bảo cũng cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy, là của nhà chúng ta không cần tiền. Thế nhưng tiền phí điện thoại thì nhà chúng ta phải tự mình trả." Tô Trà xoa xoa đầu của Tô Bảo, sau đó cô mới trả lời câu hỏi của mẹ già nhà mình: "Mẹ, giáo sư Cốc không phải giáo viên trong trường con đâu."

Đãi ngộ của giáo viên cũng không tốt như thế, toàn bộ giáo viên của trường trung học phổ thông số hai, đến nhà mình còn chưa thể tự lắp đặt điện thoại, thì sao có thể lắp đặt miễn phí cho nhà cô được cơ chứ?

Cả trường học, cũng chỉ có mỗi hai chiếc điện thoại trong văn phòng hiệu trưởng và văn phòng giáo viên, bình thường hầu như cũng chỉ dùng cho công việc.

Thế nhưng Tô Trà lại chưa nói thân phận của giáo sư Cốc, trong lòng cô đoán dược, thế nhưng những lời này tạm thời không nên thảo luận thì hơn.

Nghe thấy là điện thoại cho nhà mình thật, Vương Tú Mi phất tay: "Ngay cả điện thoại cũng có rồi, chẳng lẽ chút phí điện thoại đó mà nhà chúng ta không trả nổi ư?"

Phí điện thoại thôi ấy mà, chuyện nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ vui cười hớn hở của mẹ già nhà mình và Tô Bảo, Tô Trà tạm nuốt xuống lời nhắc nhở vừa định nói ra, rằng phí điện thoại ở thời đại này cũng không rẻ chút nào, cho dù gọi hay nhận điện thoại, đều phải thu phí.

Chậc, phí điện thoại vẫn nên để cô lo thì hơn.

Còn có một chuyện nữa, Tô Trà cất tiếng.

"Mẹ, con có một chuyện cần nói với mẹ, chúng ta vào phòng nói được không?"

"Được rồi, vào phòng nói. Con định nói chuyện gì thế, nào đi thôi, vào phòng mẹ rồi nói. Tô Bảo, con đến phòng bếp nhóm lửa đi, chút nữa mẹ đi nấu cơm trưa."

"Vâng, con đi ngay đây." Tô Bảo vẫn còn đang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, cảm thấy vô cùng mới lạ.

"Đi làm nhanh đi, con đừng đứng đấy mà nhìn nữa, nó cũng đâu chạy được."

Vương Tú Mi vừa quét mắt qua một cái, Tô Bảo đã lập tức chạy về phòng bếp.

Thấy con trai vào phòng bếp rồi, Vương Tú Mi mới kéo tay Tô Trà đi về phía phòng bà.

Vào đến phòng, Vương Tú Mi chủ động mở lời hỏi: "Con gái, con có chuyện gì thế?"

"Mẹ, chỗ con có chút tiền, con định hỏi mẹ một tiếng xem, con muốn giữ số tiền này, có được không ạ?" Không phải Tô Trà ích kỉ đâu, thế nhưng số tiền lớn như thế, cô muốn dùng nó vào việc có ích.

"Tiền của con thì con cứ giữ lấy. Cơ mà con gái à, con có bao nhiêu tiền thế, có đủ tiêu không? Nếu không đủ, thì mẹ cho con thêm một chút. Lần trước cha con đi chuyển hàng về có đưa cho mẹ hai trăm đồng, chút nữa mẹ lấy một trăm đồng cho con, con cứ giữ lấy, muốn ăn gì hay mua gì thì cứ mua nhé." Vương Tú Mi cất tiếng hào phóng.

Tô Trà lại không nói gì, cô lấy hóa đơn chuyển tiền đưa về phía bà.

Vương Tú Mi cũng nhận ra đó là hóa đơn chuyển tiền, bà thuận tay nhận lấy, vừa nhận vừa cất tiếng: "Con lại gửi bản thảo đến tòa soạn à, lần này được bao nhiêu... ?" Hả?

Chữ "hả" cuối cùng Vương Tú Mi còn chưa thốt nên lời đã bị con số trên tờ hóa đơn chuyển tiền dọa sợ đến mức đôi mắt trợn tròn lên.

Cái gì, mười, trăm, ngàn...

Mẹ của tôi ơi, ba ngàn năm trăm đồng á?

Có phải tòa soạn báo tự bán mình rồi đưa tiền cho Tô Trà không?

Không phải đồ ngốc đó chứ?

"Con gái ơi, con đây, đây là tiền nhuận bút ấy hả?" Vương Tú Mi bị dọa sợ đến mức nói lắp luôn rồi.

"Phụt." Tô Trà bật cười thành tiếng, cô cất tiếng đáp: "Mẹ, mẹ đọc cho rõ đi chứ, đây không phải là hóa đơn chuyển tiền của tòa soạn đâu mà."

Tiền nhuận bút bên phía toàn soạn bên kia, hai lần đầu tiên thì cũng khá cao, thế nhưng những bản thảo phía sau cũng chỉ được có năm, mười đồng, sao có thể đưa tiền nhuận bút cao thế này được?
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 174: Chương 174



"Ồ, đây là từ Bắc Kinh chuyển tới à?" Cả người Vương Tú Mi có chút hoảng hốt, đầu óc bà lúc này hoàn toàn trống rỗng.

Đây, đây đây đây, con gái bà đã làm gì, mà người ta lại gửi cô nhiều tiền như thế?

"Con gái ơi, con không làm chuyện gì phạm pháp đâu đúng không? Số tiền này..."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, tiền này không có vấn đề gì cả, con cam đoan đó." Tô Trà ôm lấy bả vai của Vương Tú Mi, cô cất tiếng tiếp tục nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con tuyệt đối là một công dân tuân thủ pháp luật đó, những chuyện phạm tội trái pháp luật kia, còn lâu con mới làm."

Khi nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của con gái vang lên bên tai, cuối cùng Vương Tú Mi cũng hoàn hồn lại. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm con gái nhà mình một lúc lâu, mới thở dài một tiếng.

"Được rồi, con không nói thì mẹ cũng không hỏi nữa. Con gái, con làm việc có chừng mực là được." Lòng Vương Tú Mi mệt mỏi lắm chứ.

Hôm nay đột nhiên có người đến nhà lắp điện thoại bàn miễn phí cho, bà còn chưa kịp vui mừng, thì con gái lấy tờ đơn chuyển tiền ra dọa cho bà một trận.

"Nào, con cất đi, cất cho kĩ vào, đừng có làm rơi hay mất đấy." Vương Tú Mi đưa hóa đơn chuyển tiền cho Tô Trà.

Ôi chao, hình như mẹ già nhà cô vẫn chưa tiêu hóa hết thì phải.

Tô Thắng Dân đi làm ở đội vận chuyển, mệt sống mệt c.h.ế.t lâu như thế mới mua được một căn nhà, kết quả, con gái bà vừa ra tay đã lấy ra được mấy ngàn đồng.

Chuyện này, có chút k*ch th*ch nhé.

Phải để bà chậm rãi tiêu hóa mới được. Còn về phần đưa thêm tiền cho con gái, Vương Tú Mi không nhắc lại nữa, toàn bộ cái kho vàng nhỏ của bà còn không bằng số lẻ của con gái nữa kìa.

Suốt mấy ngày tiếp theo, Vương Tú Mi vẫn chìm trong trạng thái hoảng hốt, bước đi vô hồn.

Tô Bảo phát hiện mẹ già của cậu bé cứ thi thoảng lại ngẩn người, lại còn thì thầm hai câu gì đó với Tô Trà nữa chứ.

Tô Trà còn có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể cười cười không lên tiếng.

Hai ngày sau, ông nội Tô đến đây.

Ông cụ đến để nhờ Tô Thắng Dân mau giúp chút cây giống rồi chuyển về đây, thuận tiện bàn bạc với Tô Trà xem nên trồng cây gì thì tốt nhất.

"Ông nội, ông đã định sẽ thầu ngọn núi nào chưa ạ? Ông đã đến xem chưa, hoàn cảnh thế nào ạ? Diện tích đón nắng là bao nhiêu?" Tô Trà hỏi.

"Ông định chọn ngọn núi nằm bên trái cửa thôn, ngọn núi đó nhỏ, không tốn quà nhiều tiền, chúng ta cứ nhận thầu ba năm trước, nếu sau đó còn muốn thầu tiếp hoặc thầu ngọn khác, thì chúng ta kí hợp đồng sau." Ông nội Tô tiếp tục nói: "Ông đã xem qua cấu tạo và tính chất đất đai của ngọn núi kia rồi, khá xốp, thế nhưng sau khi nhận thầu xong chắc phải ủ phân. Hầu như cả ngọn núi kia đều có thể đón nắng, núi cũng có ít cây, nên dọn dẹp cũng không quá mệt."

Nghe thấy ông nội Tô định chỉ nhận thầu ba năm, đôi mày của Tô Trà khẽ nhăn lại.

Ông nội Tô vẫn luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt của Tô Trà, trong lòng ông cụ khẽ "thịch" một cái đầy bất an, ông cụ không nhịn được mà cất tiếng hỏi: "Sao thế, chẳng lẽ cháu cảm thấy có chỗ nào không ổn ư?"

"Ông nội, thời gian nhận thầu ba năm ngắn quá, nếu sau này chúng ta làm tốt mà muốn gia hạn hợp đồng, thì không dễ dàng như lúc này đâu ạ. Lại nói, lỡ đến lúc đó có người nhìn trúng ngọn núi này, rồi giành trước thì sao?"

"Vậy cháu nói xem phải làm thế nào bây giờ? Nếu không có tiền, người ta cũng không cho kí." Ông nội Tô cũng sầu lo chuyện này lắm chứ, thật ra ông cụ muốn nhận thầu tận mười năm, hai mươi năm lận, thế nhưng ông cụ không có tiền, cho dù có muốn cũng không có cách nào thực hiện được.

Trong đầu Tô Trà chợt nảy sinh sáng kiến, cô đột nhiên cười rộ lên, ngước mắt nhìn về phía ông nội Tô.

"Ông, cháu nghĩ cho ông một cách nhé. Ông quay về bàn bạc với trưởng thôn, xem người dân trong thôn có đồng ý không?"

"Cách gì thế?" Ông nội Tô hỏi.

Lẽ nào có cách nào không cần tiền mà cũng có thể kí hợp đồng mười năm à?

"Ông nội, ông cứ nói thế này, sau đó kí thêm một hợp đồng nữa với thôn chúng ta. Ông không nhất thiết phải trả hết tiền trong một lần, trước tiên cứ trả một phần đã, còn lại thì sẽ trả dần dần."

"Cháu lấy ví dụ cho ông dễ hiểu hơn nhé, chẳng hạn tiền phí thầu một ngọn núi là hai ngàn đồng, thì ông trả trước sáu trăm, số còn lại thì chờ đến khi ông thu hoạch hoa quả, bán xong thì chúng ta thanh toán nốt. Hoặc là nếu không bán được, thì những năm sau, mỗi năm chúng ta sẽ trả một phần.”

“Số tiền này không phải chúng ta không trả, mà chỉ trả theo nhiều lần mà thôi. Chúng ta kết toán rõ sổ sách, ghi rõ điều khoản này trên hợp đồng, sẽ không quỵt nợ."

Ông nội Tô nghe xong những lời này của Tô Trà, thì hai mắt ông cụ sáng lên. Đây đúng là một cách hay.

Thật ra, biện pháp mà Tô Trà vừa nói, cũng tương tự như cách trả góp của người đời sau vậy.

"Vậy, chúng ta trồng cây gì đây?" Ông nội Tô lại hỏi.

"Ông nội, ông cảm thấy trồng cây gì thì sẽ tốt hơn ạ?" Đối với chuyện trồng trọt này, Tô Trà thật sự không phải người trong nghề, cho nên cô hỏi lại ông nội Tô.

"Ông muốn trồng cam. Ông cân nhắc rồi, ngọn núi kia khá thích hợp để trồng loại này, lại nói, cam cất giữ được khá lâu, không giống những hoa quả khác mới tám mười ngày đã thối rữa. Cam nếu bảo quản tốt thì có thể cất được một hai tháng, thậm chí còn lâu hơn."

Nói về chuyện đồng áng, thì ông nội Tô đúng là chuyên gia. Tô Trà gật đầu, cất tiếng đồng ý:

"Ông nội, suy nghĩ của ông khá tốt ạ, vậy chúng trồng cam đi. Chẳng qua nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta đi hỏi thăm những người đã từng trồng cam rồi, học hỏi người ta chút ít kinh nghiệm."

"Chuyện này ông biết, ông hiểu mà." Ông nội nói với Tô Thắng Dân đã im lặng từ đầu đến cuối bên cạnh: "Thằng hai, con ra ngoài vận chuyển hàng, nhớ giúp cha để ý xem địa phương nào trồng cam tốt nhé."

"Vâng cha, cha yên tâm đi, chắc chắn con sẽ để ý cho cha mà." Tô Thắng Dân vội đáp.

Vừa rồi Tô Thắng Dân ngồi đó nhìn ông nội Tô và con gái mình ông một câu, cháu một câu, ông có cảm bản thân mình không chen lời nổi.

Lại nói, sao ông nội Tô lại cứ phải coi trọng ý kiến của Tô Trà thế nhỉ?

Tô Thắng Dân tỏ vẻ: ha ha, chắc chắn là do con gái ông quá thông minh chứ sao nữa.

Chiều hôm đó ông nội Tô về thôn luôn, vừa về đến nhà, vẫn chưa kịp uống miếng nước thì đã có người tìm đến cửa.

"Rầm rầm rầm." Bên ngoài có người gõ cửa.

"Chú ơi, cháu là Đại Lâm đây. Cháu vừa nghe vợ cháu nói là chú đã về, cho nên cố ý đến đây hỏi chút chuyện."

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 175: Chương 175



Nghe thấy giọng nói bên ngoài, ông nội Tô bèn đi ra mở cửa.

"Tìm tôi hỏi chuyện gì?" Ông nội Tô hỏi.

"Hì hì." Đại Lâm nở nụ cười chất phác, ông ta gãi gãi đầu, xấu hổ cất tiếng: "Chú, chú vừa lên trấn trên về đúng không ạ? Chú đã suy nghĩ xong là sẽ trồng cây gì chưa?"

"Tôi trồng cam, địa phương chúng ta khá thích hợp để trồng cam. Cậu hỏi tôi là vì cũng muốn trồng loại này à?"

"Khụ khụ, chú, chú là một nông dân cừ khôi, đi theo chú chắc chắn không sai được." Tuy Đại Lâm khờ khạo thật, thế nhưng vợ ông ta thông minh. Vừa rồi trước khi ra ngoài, vợ ông ta đã dặn dò kĩ càng, nhất định phải hỏi rõ ràng xem nhà họ Tô trồng gì. Đi theo ông nội Tô chắc chắn đúng không sai.

Nhà họ Tô có sinh viên được cử đi học, còn có Tô Thắng Dân làm việc trong đội vận chuyển nữa chứ, chắc chắn tin tức linh thông hơn họ, chắc chẳn hiểu biết hơn đám người tay không vác đá qua sông như họ nhiều lắm.

"Trước đó tôi cũng nói rồi, mọi người muốn trồng theo tôi, tôi cũng không cấm, thế nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, mọi người cũng đừng trách ngược lại tôi."

"Không đâu, chắc chắn là không đâu mà." Đại Lâm liên tục gật đầu.

Tuy Đại Lâm khờ khạo, tính tình cũng không tệ, thế nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ông nội Tô cũng phải cảnh báo trước.

Bây giờ nói rõ ràng rồi, lỡ có gặp chuyện không may thì người ta cũng không oán ông cụ.

Qua nửa tiếng sau, sau khi Đại Lâm hỏi rõ ràng mọi chuyện, lại nhờ ông nội Tô nhập cây giống về giúp.

Còn về phần nhận thầu đỉnh núi nào, Đại Lâm định nhận thầu ngay bên cạnh chỗ ông nội Tô.

Tô Thắng Hoa bên phía phòng cả kia trong lòng sốt sắng, lo lắng không yên. Cho nên đợi Đại Lâm vừa rời đi, ông ta đã đi ra ngoài luôn.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha."

"Chuyện gì nữa?" Ông nội Tô còn đang định ra ngoài, nghe thấy những lời này của Tô Thắng Hoa, ông cụ lập tức dừng lại.

"Cha, con cũng muốn trồng trọt theo cha. Con đã mượn được tiền rồi, thế nhưng cũng không có nhiều lắm, cha xem có thể để con cùng nhận thầu một ngọn núi với cha không? Con có sức lực, sau này việc đồng áng cha cứ để con lo, cha chỉ cần nghỉ ngơi là được. Cha..."

Những lời nói phía sau, Tô Thắng Hoa có chút không thốt nên lời.

Ông ta biết, ông ta làm như thế là chiếm lợi của cha mình, thế nhưng ông ta không muốn mất đi cơ hội lần này.

Ông nội Tô nhìn chằm chằm Tô Thắng Hoa một hồi lâu, cuối cùng ông cụ vẫn mềm lòng.

Tô Thắng Hoa là con cả của ông cụ, thế nhưng bây giờ thằng hai và thằng ba đều có cuộc sống tốt, thằng cả sống như thế, không phải ông nội Tô không đau lòng.

"Con muốn trồng cùng cha cũng được thôi, con mượn được bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm đồng ạ." Có thể mượn về ba trăm đồng, Tô Thắng Hoa đã bỏ hết mặt mũi rồi.

Ông nội Tô cũng không hỏi Tô Thắng Hoa mượn số tiền này ở đâu, cũng không hỏi những chuyện khác.

Ông cụ chỉ lập tức đưa Tô Thắng Hoa đến tìm trưởng thôn.

Ở nhà trưởng thôn.

Trưởng thôn vừa nghe hết những lời của ông nội Tô, thì im lặng một lúc lâu không lên tiếng.

Mới vừa rồi, ông nội Tô nói kí hợp đồng cái gì đó, tiền nhất định sẽ trả, thế nhưng tạm thời không thể lấy ra nhiều tiền như thế.

Trong lòng trưởng thôn khẽ suy xét một lát.

Nếu đã kí hợp đồng rồi, vậy chắc chắn không thể quỵt nợ được, hơn nữa họ đều sống cùng một thôn, trưởng thôn vẫn tin tưởng nhân phẩm của ông nội Tô.

Thế nhưng, biện pháp này...

"Lão Tô, biện pháp này của ông, là Tô Trà chỉ cho à?" Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt tôi hiểu mà.

Ông nội Tô cười trừ, chứ không trả lời.

Trong lòng trưởng thôn đã hiểu rõ rồi, câu trả lời của ông cụ cũng đâu cần thiết nữa.

"Lão Tô, chuyện này một mình tôi nói thì cũng không có tác dụng gì, dù sao tiền này thu về cũng tính là tiền chung của thôn, phải để mọi người đồng ý mới được. Vậy đi, chút nữa tôi sẽ tập hợp mọi người lại mở họp, hỏi ý kiến của mọi người xem thế nào. Nếu tất cả mọi người cùng đồng ý, vậy thì không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta sẽ kí hợp đồng."

"Ôi, vậy làm phiền ông rồi." Ông nội Tô khách sáo nói.

"Cái gì mà làm phiền với không làm phiền cơ chứ? Chúng ta đều là làng xóm láng giềng, tôi vẫn phải cảm ơn ông vì đã ủng hộ công việc của tôi nữa kìa." Trong thôn có không ít người đang mong chờ tin tức của ông nội Tô, ông nội Tô chính là người khởi xướng, trong thôn chắc chắn sẽ có không ít người làm theo.

Ngay ngày hôm sau, trưởng thôn triệu tập mọi người trong thôn lại để họp. Đối với chuyện trả góp phí thầu của ông nội Tô, thật ra tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.

Dù sao đó cũng là tiền nộp về thôn, cũng có được chia đến tay bọn họ đâu.

Lại nói, lúc trước trưởng thôn còn nói phải mở rộng đường xá, cho nên tiền quỹ trong thôn chắc chắn còn chưa đủ.

Người trong thôn không có ý kiên gì, ông nội Tô cũng rèn sắt khi còn nóng, sau khi buổi họp kết thúc, ông cụ lập tức đến tìm trưởng thôn kí hợp đồng.

Tô Thắng Hoa cũng đến, hai người cùng kí hợp đồng.

Dân làng biết được hành động này của cha con nhà họ Tô, trong lòng họ thầm thắc mắc không biết ông nội Tô có phải đã nhận được tin tức gì rồi không, mà lại vội vàng kí hợp đồng như thế?

Người trong thôn càng nghĩ lại càng cảm thấy suy nghĩ của mình có lý, càng ngày càng có nhiều người bắt chước theo, mấy gia đình khác cũng lục tục chạy đến hỏi trưởng thôn về chuyện nhận thầu núi.

Biết được tin ông nội Tô và Tô Thắng Hoa cùng nhận thầu một mảnh, suy nghĩ của người dân trong thôn cũng trở nên linh hoạt hơn.

Thế thì mấy nhà bọn họ cũng nhận thầu chung một ngọn núi, nhà nào đưa nhiều tiền thì nhận phần đất lớn hơn.

Tuy nhiên, đã có liên quan đến vấn đề tiền bạc rồi, thì hầu hết những người cùng nhận thầu với nhau đều là những anh em đã ở riêng.

Bên cạnh những người muốn trồng trọt, thì cũng có khá nhiều người muốn chăn nuôi.

Thế nhưng đám người chăn nuôi kia vẫn còn có chút do dự. Đúng lúc này, Tô Trà về thôn tìm trưởng thôn.

Trong nhà trưởng thôn, sau khi nghe xong những lời mà Tô Trà nói, vẻ mặt của trưởng thôn hiện rõ vẻ kinh ngạc.

"Cái gì? Tô Trà, cháu muốn nuôi heo á?" Giọng của trưởng thôn không khống chế được, âm lượng vô cùng lớn.

"Đúng vậy ạ. Trưởng thôn, không phải trong thôn chúng ta đang tuyên truyền, khuyến khích mọi người chăn nuôi sao ạ, cháu cũng có hứng thú với lĩnh vực này, cho nên cháu muốn thử xem thế nào. Sân sau nhà cháu có một miếng đất trống, thôn có thể để cháu dùng miếng đất đó không? Tất nhiên là cháu sẽ trả tiền." Tô Trà cười cất tiếng hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Tô Trà, trưởng thôn thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ một cô gái thế này đi chăn lợn.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 176: Chương 176



"Cái đó, Tô Trà ơi, không phải cháu vẫn phải đi học ư? Cháu làm gì có thời gian rảnh mà nuôi lợn. Công việc chăn nuôi này, tốn không ít sức lực đâu đó." Trưởng thôn có lòng tốt nhắc nhở.

"Không có việc gì đâu ạ. Cháu và mẹ cháu đã bàn bạc với nhau xong hết rồi, nếu cháu có thời gian thì sẽ về đây, còn không có thời gian thì mẹ cháu sẽ đến giúp đỡ dọn dẹp. Ban đầu cháu cũng không định nuôi nhiều, chỉ khoảng ba mươi con thôi ạ."

Ba mươi con cũng không tính là quá nhiều, nhất là sau khi nghe thấy Vương Tú Mi sẽ đến giúp đỡ, trưởng thôn mới dịu xuống.

Nếu bởi vì chuyện tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi, mà để một sinh viên được cử đi học không có ý định học nữa, trưởng thôn sẽ tức c.h.ế.t mất.

Trong cái thôn này, Tô Trà chính là người đầu tiên được cử đến Bắc Kinh học đại học.

Nếu vì chuyện tuyên truyền mà hại Tô Trà bỏ học để nuôi lợn, ông nội Tô bên kia chắc chắn sẽ đập c.h.ế.t ông ta cho xem.

"Mảnh đất đằng sau nhà cháu cũng phải kí hợp đồng nhận thầu. Mảnh đó cũng không quá to, giá không đắt, bao giờ cháu rảnh thì đến tìm ông kí hợp đồng nhá."

"Bây giờ cháu rảnh lắm ạ." Tô Trà nói, trước khi đến đây, cô còn cố ý cầm theo tiền.

Nếu đã muốn đến đây rồi, tất nhiên là phải chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi mới đi chứ.

Nghe thấy Tô Trà nói vậy, trưởng thôn cũng lập tức lấy hợp đồng ra. Tô Trà giao tiền, sau đó cầm hợp đồng về nhà.

Chuyện Tô Trà đến nhà trưởng thôn, tất nhiên là không thể giấu được những người dân khác trong thôn rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên chân trước Tô Trà vừa rời đi, chân sau đã có người chạy đến nhà trưởng thôn để tìm hiểu tin tức rồi.

Thế nhưng Tô Trà lại không chú ý đến những chuyện này.

Cô quay về nhà cũ, tìm ông nội Tô, nhờ ông cụ tìm người trong thôn xây giúp một chuồng lợn.

Hơn nữa Tô Trà cũng đã vẽ sẵn bản thiết kế chuồng lợn rồi, bản thiết kế có ghi cụ thể kích thước của máng lợn, bên trong còn có rãnh nước để tiện bề dọn dẹp, hơn nữa còn có những ngăn nhỏ cho từng con lợn.

Bản thiết kế không những vẽ cụ thể mà còn được đánh dấu rõ ràng, rành mạch.

"Trà Trà, bản thiết kế này là cháu tự vẽ à?" Thoạt nhìn cũng không tệ lắm đâu, nhất là mất cái kí hiệu này, vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã hiểu.

"Đúng vậy ạ. Ông nội, cháu đành phiền ông tìm người giúp cháu nhé, chuyện này ông nội am hiểu hơn cháu, làm phiền ông ạ."

"Không có gì cả, chiều nay ông sẽ tìm người ngay." Lúc này việc đồng áng cũng thong thả hơn trước rồi, đến xây chuồng lợn có thể kiếm thêm được vài đồng, ai mà không vui cơ chứ. Lại nói, việc xây chuồng lợn này cũng không nặng nhọc, chỉ mấy vài ngày là có thể xây xong.

Nói là vài ngày, thế nhưng thực tế thì chỉ cần bốn ngày đã xây dựng xong rồi.

Chuồng lợn không cần chăm chút hay tốn nhiều công sức như xây nhà cho người ở, cho nên công việc xây chuồng vô cùng nhanh chóng.

Đợi chuồng lợn được xây xong, Tô và Vương Tú Mi bắt đầu tìm mua lợn con.

Lợn con vô cùng khó mua.

Tuy nói một con lợn nái có thể sinh rất nhiều con trong một lần sinh, thế nhưng thời điểm này không có nhiều lợn nái đẻ như thế, cho nên, hai mẹ con phải chạy ngược chạy xuôi mới có thể gom đủ ba mươi con lợn con.

Những con lợn con được thả vào chuồng mới, con nào con nấy tràn đầy sức sống.

Mấy ngày gần đây Tô Trà đọc sách để tìm hiểu thêm kiến thức về lợn, Vương Tú Mi cũng cùng học tập.

Cho nên sau hai ngày nuôi, con nào con nấy đều ăn uống ngon lành.

Vì khoảng thời gian này, Tô Trà quá mải mê với chuyện nuôi lợn, cho nên hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng đều không nhìn thấy được bóng dáng cô đâu.

Mắt thấy sắp đến ngày khai giảng rồi, Cận Tùng cố ý chạy từ trên thành phố xuống thị trấn để tìm Trầm Nghiễm, định rủ cậu ta cùng đi tìm Tô Trà.

Hai người đến nhà Tô Trà nhưng không thấy người, sau khi hỏi Tô Bảo mới biết được, Tô Trà đã về thôn rồi.

Người về thôn rồi, mà hai người đều đã đến đây, không gặp được người thì sao mà quay về được.

Cho nên một tiếng sau, Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng tìm đến thôn nhà Tô Trà.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện hai thằng nhóc lạ mặt, cho nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Sau khi họ phát hiện ra hai thằng nhóc này đi về phía nhà họ Tô, trong lòng mọi người thầm phỏng đoán, có lẽ đó là bạn bè của Tô Trà.

Tô Trà đi học ở trấn trên, bạn bè mà cô nhóc kia quen biết cũng không giống con cái nhà nông bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vô cùng tuấn tú.

"Tô Trà, Tô Trà ơi. Cậu có ở đây không?"

Cách một cánh cổng, Tô Trà đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.

Cô cầm quyển sách đứng dậy, mở cổng ra, thì thấy hai cậu bạn của mình đứng ở ngoài.

Đôi mày cô khẽ nhướng lên, mỉm cười cất tiếng hỏi: "Sao hai cậu lại đến đây?"

"Tìm cậu chứ sao nữa. Cậu nói cậu xem, trong khoảng thời gian này cậu bận rộn cái gì thế hả? Chúng tôi không thấy bóng dáng của cậu đâu hết. Bên phía thầy Tương cũng nói là cậu bận, rốt cuộc cậu bận cái gì thế?" Cận Tùng vừa mở miệng đã cằn nhằn, tầm mắt cậu ta đột nhiên tập trung vào quyển sách trên tay Tô Trà.

"Hừ, tôi còn đang thắc mắc là cậu bận cái gì mà bận lắm thế, hóa ra là lén bọn này học tập à? Cậu đọc sách gì đây?"

Nghe mấy câu nói ngu ngơ của Cận Tùng, trong lòng Tô Trà khẽ trợn tròn mắt, cô xoay bìa sách ra cho đám bọn họ nhìn.

Cận Tùng ngẩng đầu lên, sau khi tầm mắt nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách thì trợn tròn lên.

"Chăm sóc lợn nái sau sinh ?" Âm thanh của Cận Tùng cũng thay đổi, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin.

Cậu ta giật mình ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Tô Trà.

Tô Trà cũng ngước mắt nhìn lên, khi đối diện với đôi mắt kinh ngạc khiếp sợ của Cận Tùng, cô bình tĩnh gật đầu rồi chậm rãi nói: "Đúng vậy, cậu có hứng thú không? Nếu có thì tôi cho cậu mượn học hỏi đó."

"Không, không cần." Đầu óc của Cận Tùng kịp thời phản ứng lại.

Mà ngay cả Trầm Nghiễm đứng cạnh, cũng đã bị quyển sách trên tay Tô Trà khiến cho chấn động.

Mấy quyển sách như "Chăm sau lợn nái sau sinh" này, cho dù nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp với Tô Trà.

Một cô gái đàng hoàng, đọc loại sách này làm gì không biết.

"Khụ khụ, gần đây nhà tôi nuôi một đám lợn con, tôi cũng chỉ đang chuẩn bị trước mà thôi, biết đâu tương lai lại cần dùng." Tô Trà bình tĩnh giải thích.

"Nhà cậu nuôi lợn con á? Có thể cho chúng tôi vào xem không, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bọn tôi tới cũng chỉ để tìm cậu chơi thôi ấy mà." Vừa nghe thấy có lợn con, trong đầu Cận Tùng bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 177: Chương 177



Tô Trà không hề biết suy nghĩ của Cận Tùng, nghe thấy câu hỏi của Cận Tùng, cô cũng không cất tiếng từ chối.

Cô cầm sách trong tay, dẫn hai người đi về phía chuồng lợn.

Tuy rằng chuồng lợn được xây ở phía sau nhà, thế nhưng cũng cách một khoảng khá xa, đi bộ cũng mất khoảng năm phút đồng hồ.

Nếu cách gần quá, thì mùi phân lợn sẽ nồng lắm, khó mà ngửi nổi.

Cho nên khi xây dựng chuồng lợn, Tô Trà đã cố ý chọn nơi có khoảng cách xa nhà một chút.

Năm phút đồng hồ chỉ nháy mắt là qua, chốc lát sau ba người đã đi đến phía chuồng heo bên kia.

Trùng hợp là Vương Tú Mi cũng ở đó, nhìn thấy Tô Trà dẫn hai cậu thanh niên lại đây, bà chăm chú quan sát kĩ.

Ôi chao, một cậu trong đó không phải con trai của phó viện trưởng Lương đấy ư?

Sao lại chạy đến đây làm gì?

"Tô Trà, đây là bạn cùng lớp của con à? Sao con lại đưa hai bạn đến đây?" Vương Tú Mi nhanh chóng đi về phía học, vừa đi vừa cất tiếng hỏi.

"Vâng ạ, họ đều là bạn học của con. Đây là Trầm Nghiễm, mẹ cũng từng gặp rồi. Đây là Cận Tùng của trường trung học phổ thông số một thành phố."

"Cháu chào thím ạ." Cận Tùng mỉm cười vẫy vẫy tay chào hỏi.

Trầm Nghiễm cũng cất tiếng chào: "Cháu chào thím ạ."

"Ôi, được rồi, chào các cháu." Vương Tú Mi cũng chào hỏi lại, sau đó bà hỏi vấn đề vừa rồi mình thắc mắc. Tô Trà đáp: "Họ muốn xem lợn con ạ."

"Ha ha ha, đám trẻ trong thành phố chác cháu chưa từng thấy qua đúng không? Nào, các cháu qua kia xem đi, hôm nay đám lợn này tràn trề sức sống lắm, nhảy nhót lung ta lung tung, ăn còn nhiều hơn mấy hôm trước nữa."

Cận Tùng tiến lên phía trước, cậu ta nhìn mấy con lợn trong chuồng, tuy rằng không lớn cho lắm, thế nhưng nhìn m.ô.n.g chúng lại có cảm giác béo núc ních.

Thấy Cận Tùng nhìn chằm chằm vào lợn con, trong đôi mắt của Vương Tú Mi hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Thằng nhóc này, thích lợn con đến vậy cơ à?

Đúng là sở thích kì lạ mà.

Còn Trầm Nghiễm thì lại bình tĩnh đứng bên cạnh Tô Trà, cậu ta không có chút hứng thú nào với đàn lợn con này cả.

Tô Trà nhìn Cận Tùng, không hiểu sao cô cảm thấy, loại ánh mắt đó của Cận Tùng... quen thuộc đến lạ.

Dường như... đó là ánh mắt khi cô nhìn thấy móng giò kho tàu vậy.

Đôi mắt Tô Trà khẽ nheo lại, cô đột nhiên đặt câu hỏi cho Cận Tùng.

"Cận Tùng, cậu đang nghĩ gì thế?"

Cận Tùng nhìn đám lơn con, trong đầu cậu ta tràn đầy những ảo tưởng tốt đẹp. Khi vừa nghe câu hỏi của Tô Trà, cậu ta đã trả lời theo bản năng: "Lợn sữa quay."

Trong đầu của Cận Tùng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, mùi vị béo ngậy, ngoài giòn trong mềm.

Khóe miệng và đuôi mày của Tô Trà khẽ giật giật.

Thế mà đám lợn con ngây thơ trong chuồng kia vẫn không hề biết rằng... thế giới bên ngoài, vô cùng nguy hiểm.

Lợn, cũng phải học cách bảo vệ chính mình chứ...

"Tô Trà, con giữ hai bạn học của con ở lại ăn cơm nhé? Chút nữa khi chúng ta thuận đường về nhà, thì mua thêm vài món ăn về." Vương Tú Mi kéo tay Tô Trà nhỏ giọng thương lượng.

Tô Trà không nhanh không chậm đi tới, tầm mắt của cô khẽ đảo qua hai người đi trước cách đó không xa, gật đầu rồi đáp: "Vâng ạ. Chút nữa mua thêm chút thịt."

Miễn cho tên nhóc Cận Tùng kia nhớ thương con lợn nhỏ của mình.

Nghe Tô Trà nói thế, Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.

Cận Tùng ở đằng trước dường như đã nghe thấy lời nói của Tô Trà, cậu ta lập tức xoay người lại: "Tô Trà, cậu đang nói gì đó? Có phải cậu đang nói xấu tôi không?"

"Không có." Tô Trà bình tĩnh đáp, khi đối diện với tầm mắt của Cận Tùng, cô không có chút chột dạ nào.

Vừa rồi cô chỉ nói sự thật mà thôi, đâu phải nói xấu.

Cận Tùng nhìn chằm chằm Tô Trà bằng vẻ mặt nghi ngờ trong chốc lát, rồi mới do dự tin lời Tô Trà.

Sau đó, trong đầu cậu ta lại lập tức hiện lên mấy con lợn con mập mạp đáng yêu trong chuồng, thế nên mới không nhịn được mà cất tiếng hỏi:

"Tô Trà, thật sự không thể làm lợn sữa quay à?"

"Không được, cậu đừng có nghĩ nữa. Nó vẫn còn bé thế kia, cậu buông tha cho chúng nó đi thôi."

Nghe thấy những lời này của Tô Trà, cổ họng Cận Tùng bị nghẹn lại.

Được rồi, xem ra Tô Trà hoàn toàn không có ý định làm lợn sữa nướng.

Trước khi rời đi, hai mẹ con Vương Tú Mi đã nhờ ông nội Tô giúp để ý chuồng heo, rồi mới ngồi lên máy kéo của thôn đi về trấn trên.

Cũng trùng hợp là máy kéo cần đến trấn trên để kéo đồ về, cho nên họ mới được ngồi ké.

Khoảng nửa tiếng sau, đoàn người đã lên đến trấn trên. Tô Trà dẫn Trầm Nghiễm và Cận Tùng về nhà mình trước, còn Vương Tú Mi thì đi mua đồ ăn.

Về đến nhà, Cận Tùng vẫn còn chìm trong cơn sốc vì Tô Trà nuôi lợn, cho nên cậu ta lập tức cất tiếng hỏi.

"Tô Trà, cậu tính nuôi lợn thật đấy à? Cậu biết nuôi lợn ư?"

"Không biết, thế nhưng tôi đang học rồi."

"Chậc, đúng, cậu đang học." Cận Tùng còn lẩm bẩm thêm một câu: tôi biết cậu đang đọc quyển "chăm sóc lợn nái sau sinh rồi".

"Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc nuôi lợn thế? Chuyện này đột ngột quá." Cận Tùng lại hỏi.

Ngay cả Trầm Nghiễm ngồi cạnh họ nãy giờ cũng vô cùng tò mò về vấn đề này, tầm mắt cậu ta cũng nhìn về phía Tô Trà.

Đối diện với tầm mắt tò mò của hai người, Tô Trà bình tĩnh, không nhanh không chậm cất tiếng trả lời:

"Có gì mà đột ngột đâu? Chẳng qua là gần đây thôn chúng tôi đang tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi và trồng trọt, tôi cũng chỉ phối hợp với lời tuyên truyền mà thôi. Hơn nữa, bây giờ đang được nghỉ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mà lợn chỉ cần nuôi nửa năm, một năm đã có thể thịt được rồi, vừa có thịt ăn, lại vừa kiếm được đồng ra đồng vào. Chuyện vẹn cả đôi đường còn gì."

Có thể ăn thịt, cũng có thể kiếm tiền.

Không thể không nói, sau khi nghe những lời Tô Trà nói xong, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại cảm thấy vô cùng động lòng.

Ở thời đại này, ngay cả gia đình của Trầm Nghiễm và Cận Tùng mà cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt, cho nên, hễ nhắc đến thịt, là Cận Tùng đã không thể kiềm chế được nuốt một ngụm nước miếng rồi.

Thậm chí Cận Tùng còn cảm thấy có chút tiếc nuối nữa kìa.

Nhà cậu ta ở thành phố, trong nhà không có chỗ để cậu ta nuôi lợn, nếu không thì cậu ta cũng tự nuôi lấy hai con heo, đến lúc đó không phải lo chuyện không có thịt ăn nữa rồi.

Thịt kho tàu, chân giò hầm, lòng lợn xào mỡ, thịt thủ, tai lợn chiên giòn, còn có thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen nữa...

Suỵt, thèm chảy cả nước miếng rồi đây này.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 178: Chương 178



Tô Trà không hề biết suy nghĩ của Cận Tùng, nghe thấy câu hỏi của Cận Tùng, cô cũng không cất tiếng từ chối.

Cô cầm sách trong tay, dẫn hai người đi về phía chuồng lợn.

Tuy rằng chuồng lợn được xây ở phía sau nhà, thế nhưng cũng cách một khoảng khá xa, đi bộ cũng mất khoảng năm phút đồng hồ.

Nếu cách gần quá, thì mùi phân lợn sẽ nồng lắm, khó mà ngửi nổi.

Cho nên khi xây dựng chuồng lợn, Tô Trà đã cố ý chọn nơi có khoảng cách xa nhà một chút.

Năm phút đồng hồ chỉ nháy mắt là qua, chốc lát sau ba người đã đi đến phía chuồng heo bên kia.

Trùng hợp là Vương Tú Mi cũng ở đó, nhìn thấy Tô Trà dẫn hai cậu thanh niên lại đây, bà chăm chú quan sát kĩ.

Ôi chao, một cậu trong đó không phải con trai của phó viện trưởng Lương đấy ư?

Sao lại chạy đến đây làm gì?

"Tô Trà, đây là bạn cùng lớp của con à? Sao con lại đưa hai bạn đến đây?" Vương Tú Mi nhanh chóng đi về phía học, vừa đi vừa cất tiếng hỏi.

"Vâng ạ, họ đều là bạn học của con. Đây là Trầm Nghiễm, mẹ cũng từng gặp rồi. Đây là Cận Tùng của trường trung học phổ thông số một thành phố."

"Cháu chào thím ạ." Cận Tùng mỉm cười vẫy vẫy tay chào hỏi.

Trầm Nghiễm cũng cất tiếng chào: "Cháu chào thím ạ."

"Ôi, được rồi, chào các cháu." Vương Tú Mi cũng chào hỏi lại, sau đó bà hỏi vấn đề vừa rồi mình thắc mắc. Tô Trà đáp: "Họ muốn xem lợn con ạ."

"Ha ha ha, đám trẻ trong thành phố chác cháu chưa từng thấy qua đúng không? Nào, các cháu qua kia xem đi, hôm nay đám lợn này tràn trề sức sống lắm, nhảy nhót lung ta lung tung, ăn còn nhiều hơn mấy hôm trước nữa."

Cận Tùng tiến lên phía trước, cậu ta nhìn mấy con lợn trong chuồng, tuy rằng không lớn cho lắm, thế nhưng nhìn m.ô.n.g chúng lại có cảm giác béo núc ních.

Thấy Cận Tùng nhìn chằm chằm vào lợn con, trong đôi mắt của Vương Tú Mi hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Thằng nhóc này, thích lợn con đến vậy cơ à?

Đúng là sở thích kì lạ mà.

Còn Trầm Nghiễm thì lại bình tĩnh đứng bên cạnh Tô Trà, cậu ta không có chút hứng thú nào với đàn lợn con này cả.

Tô Trà nhìn Cận Tùng, không hiểu sao cô cảm thấy, loại ánh mắt đó của Cận Tùng... quen thuộc đến lạ.

Dường như... đó là ánh mắt khi cô nhìn thấy móng giò kho tàu vậy.

Đôi mắt Tô Trà khẽ nheo lại, cô đột nhiên đặt câu hỏi cho Cận Tùng.

"Cận Tùng, cậu đang nghĩ gì thế?"

Cận Tùng nhìn đám lơn con, trong đầu cậu ta tràn đầy những ảo tưởng tốt đẹp. Khi vừa nghe câu hỏi của Tô Trà, cậu ta đã trả lời theo bản năng: "Lợn sữa quay."

Trong đầu của Cận Tùng tràn ngập hương thơm ngào ngạt, mùi vị béo ngậy, ngoài giòn trong mềm.

Khóe miệng và đuôi mày của Tô Trà khẽ giật giật.

Thế mà đám lợn con ngây thơ trong chuồng kia vẫn không hề biết rằng... thế giới bên ngoài, vô cùng nguy hiểm.

Lợn, cũng phải học cách bảo vệ chính mình chứ...

"Tô Trà, con giữ hai bạn học của con ở lại ăn cơm nhé? Chút nữa khi chúng ta thuận đường về nhà, thì mua thêm vài món ăn về." Vương Tú Mi kéo tay Tô Trà nhỏ giọng thương lượng.

Tô Trà không nhanh không chậm đi tới, tầm mắt của cô khẽ đảo qua hai người đi trước cách đó không xa, gật đầu rồi đáp: "Vâng ạ. Chút nữa mua thêm chút thịt."

Miễn cho tên nhóc Cận Tùng kia nhớ thương con lợn nhỏ của mình.

Nghe Tô Trà nói thế, Vương Tú Mi lại không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.

Cận Tùng ở đằng trước dường như đã nghe thấy lời nói của Tô Trà, cậu ta lập tức xoay người lại: "Tô Trà, cậu đang nói gì đó? Có phải cậu đang nói xấu tôi không?"

"Không có." Tô Trà bình tĩnh đáp, khi đối diện với tầm mắt của Cận Tùng, cô không có chút chột dạ nào.

Vừa rồi cô chỉ nói sự thật mà thôi, đâu phải nói xấu.

Cận Tùng nhìn chằm chằm Tô Trà bằng vẻ mặt nghi ngờ trong chốc lát, rồi mới do dự tin lời Tô Trà.

Sau đó, trong đầu cậu ta lại lập tức hiện lên mấy con lợn con mập mạp đáng yêu trong chuồng, thế nên mới không nhịn được mà cất tiếng hỏi:

"Tô Trà, thật sự không thể làm lợn sữa quay à?"

"Không được, cậu đừng có nghĩ nữa. Nó vẫn còn bé thế kia, cậu buông tha cho chúng nó đi thôi."

Nghe thấy những lời này của Tô Trà, cổ họng Cận Tùng bị nghẹn lại.

Được rồi, xem ra Tô Trà hoàn toàn không có ý định làm lợn sữa nướng.

Trước khi rời đi, hai mẹ con Vương Tú Mi đã nhờ ông nội Tô giúp để ý chuồng heo, rồi mới ngồi lên máy kéo của thôn đi về trấn trên.

Cũng trùng hợp là máy kéo cần đến trấn trên để kéo đồ về, cho nên họ mới được ngồi ké.

Khoảng nửa tiếng sau, đoàn người đã lên đến trấn trên. Tô Trà dẫn Trầm Nghiễm và Cận Tùng về nhà mình trước, còn Vương Tú Mi thì đi mua đồ ăn.

Về đến nhà, Cận Tùng vẫn còn chìm trong cơn sốc vì Tô Trà nuôi lợn, cho nên cậu ta lập tức cất tiếng hỏi.

"Tô Trà, cậu tính nuôi lợn thật đấy à? Cậu biết nuôi lợn ư?"

"Không biết, thế nhưng tôi đang học rồi."

"Chậc, đúng, cậu đang học." Cận Tùng còn lẩm bẩm thêm một câu: tôi biết cậu đang đọc quyển "chăm sóc lợn nái sau sinh rồi".

"Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc nuôi lợn thế? Chuyện này đột ngột quá." Cận Tùng lại hỏi.

Ngay cả Trầm Nghiễm ngồi cạnh họ nãy giờ cũng vô cùng tò mò về vấn đề này, tầm mắt cậu ta cũng nhìn về phía Tô Trà.

Đối diện với tầm mắt tò mò của hai người, Tô Trà bình tĩnh, không nhanh không chậm cất tiếng trả lời:

"Có gì mà đột ngột đâu? Chẳng qua là gần đây thôn chúng tôi đang tuyên truyền khuyến khích chăn nuôi và trồng trọt, tôi cũng chỉ phối hợp với lời tuyên truyền mà thôi. Hơn nữa, bây giờ đang được nghỉ, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mà lợn chỉ cần nuôi nửa năm, một năm đã có thể thịt được rồi, vừa có thịt ăn, lại vừa kiếm được đồng ra đồng vào. Chuyện vẹn cả đôi đường còn gì."

Có thể ăn thịt, cũng có thể kiếm tiền.

Không thể không nói, sau khi nghe những lời Tô Trà nói xong, Cận Tùng và Trầm Nghiễm lại cảm thấy vô cùng động lòng.

Ở thời đại này, ngay cả gia đình của Trầm Nghiễm và Cận Tùng mà cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt, cho nên, hễ nhắc đến thịt, là Cận Tùng đã không thể kiềm chế được nuốt một ngụm nước miếng rồi.

Thậm chí Cận Tùng còn cảm thấy có chút tiếc nuối nữa kìa.

Nhà cậu ta ở thành phố, trong nhà không có chỗ để cậu ta nuôi lợn, nếu không thì cậu ta cũng tự nuôi lấy hai con heo, đến lúc đó không phải lo chuyện không có thịt ăn nữa rồi.

Thịt kho tàu, chân giò hầm, lòng lợn xào mỡ, thịt thủ, tai lợn chiên giòn, còn có thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen nữa...

Suỵt, thèm chảy cả nước miếng rồi đây này.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 179: Chương 179



Nhìn dáng vẻ đó của Cận Tùng, Tô Trà không cần nghĩ cũng biết trong đầu thằng nhóc này nghĩ gì.

Một thằng nhóc học hành lợi hại như thế, sao vừa nhìn thấy đồ ăn đã thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?

Qua nửa tiếng sau, Vương Tú Mi xách đồ ăn về đến nhà.

Khi Vương Tú Mi chuẩn bị nấu ăn, Cận Tùng và Trầm Nghiễm còn chủ động tiến vào phòng bếp giúp đỡ, mặc cho Vương Tú Mi dùng mọi cách từ chối. Hành động rửa rau, thái rau củ của hai người cũng khá lưu loát.

Còn về phần Tô Trà... Ừm, cô đứng nhìn họ làm.

Không có cách nào hết, Trầm Nghiễm và Cận Tùng đã từng được trải nghiệm "lực sát thương" trong phòng bếp của Tô Trà rồi, cho nên họ cũng không dám để Tô Trà ra tay.

Vương Tú Mi thật ra có gọi cô vào giúp, thế nhưng lại bị Trầm Nghiễm và Cận Tùng sốt sắng cản lại, cho nên, Vương Tú Mu cũng không nói gì nữa.

Trong phòng bếp vang lên những tiếng lanh canh, leng keng, Vương Tú Mi càng nhìn hai thằng nhóc kia càng thấy hài lòng.

Hai thằng nhóc này, dáng dấp tuấn tú, đầu óc thông minh thì không nói, bây giờ ngay cả việc trong phòng bếp mà cũng có thể làm được.

Con trai tốt thế này, thời nay có đốt lồng đèn cũng khó mà tìm được.

Cũng không biết sau này, con gái nhà ai sẽ được hời đây.

Tô Trà đứng ngoài quan sát họ nấu ăn một lát thì thấy nhàm chán, cho nên, cô chuyển một cái ghế nhỏ ra sân ngồi.

Tô Bảo vẫn luôn không hé răng, im lặng quan sát hành động của tất thảy mọi người, bây giờ nhìn thấy động tác của chị gái, cậu bé cũng nhanh chóng chuyển một cái ghế nhỏ ra ngồi cạnh cô.

"Chị, hai bạn học của chị, tìm đến nhà chúng ta làm gì thế?"

"Có lẽ là không có chuyện gì làm, nên đến tìm chị đi chơi đấy mà." Tô Trà đáp lời cậu bé.

"Ôi, sao các chị lớn như thế rồi, còn ham chơi á?" Vẻ mặt của Tô Bảo hiện rõ vẻ nghi ngờ, sau đó cậu bé lại tò mò cất tiếng hỏi: "Bọn chị chơi gì thế?"

"Bọn chị thích chơi giải đề, bài thi, mấy loại bài khó ấy."

"Ồ." Nhàm chán thế chứ lại.

Nửa câu sau, tất nhiên Tô Bảo chỉ dám nói thầm trong lòng.

Ôi chao, vẫn là đám nhóc trẻ con của cậu bé tốt hơn, không có quá nhiều bài tập, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.

Chứ ai đâu như mấy người chị cậu bé, đến chơi mà cũng phải chơi làm bài thi, vừa nghe thôi đã thấy mệt mỏi và nhám chán rồi.

Chị gái và bạn học của chị ấy, hình như có chút đáng thương.

Trong lòng Tô Bảo thầm đồng tình một lát, sau đó cậu bé lại chuyển sang đề tài khác.

"Chị ơi, bao giờ cha chúng ta về thế? Hơn một tuần rồi cha chưa về nhà đó."

"Ừm, sắp về rồi. Sao thế, em nhớ cha à?"

"Vâng, em muốn đợi cha về rồi sẽ bảo cha mua bánh bao thịt cho em ăn. Gần đây mẹ chúng ta không cho em ăn bánh bao thịt, nói em béo đến độ sắp biến dạng đến nơi rồi." Trong giọng nói của Tô Bảo khó giấu được chút bi thương nhàn nhạt.

Tô Trà quay đầu, tầm mắt của cô dừng lại trên người cậu bé.

Cô cẩn thận đánh giá cậu bé một lát, ừm, đúng là béo thật.

Vốn làn da Tô Bảo có chút đen sạm, kết hợp với chuyện gần đây cậu bé ăn quá nhiều, khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên đầy đặn hơn, thế nên cả người cậu bé thoạt nhìn vừa đen vừa béo.

Con người ấy mà, nếu vừa trắng vừa béo, người ta sẽ khen là có phúc khí.

Thế nhưng nếu như giống Tô Bảo vừa béo vừa đen, thì cho dù muốn khen, Tô Trà cũng không thể dối lòng được.

Thật sự là, có chút xấu.

Tô Bảo đối diện với ánh mắt của chị gái nhà mình, cậu bé lập tức bắt gặp chút ghét bỏ lóe lên trong mắt cô, trái tim yếu đuối của cậu bé đã bị tổn thương rồi.

"Chị..." Vẻ mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ tội nghiệp. Đau lòng

"Khụ khụ, cái đó, cũng không phải quá xấu." Tô Trà an ủi một câu với giọng điệu gượng gạo: "Ừm, chỉ xấu chút chút thôi."

"Xấu chút cũng là xấu rồi còn gì." Cậu bé không muốn để ý đến bà chị này nữa.

Sau đó trên bàn cơm trưa, Tô Bảo vẫn tiếp tục ăn không ít thịt.

Nhấm nháp miếng thịt, trong lòng Tô Bảo tỏ vẻ: xấu thì xấu thôi, dù sao cậu bé cũng đã xấu rồi, không thể thêm cái bụng đói nữa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, chiều hôm đó Trầm Nghiễm và Cận Tùng ở lại nhà Tô Trà, ba người cùng nhau giải đề trong chốc lát, mãi đến tầm ba giờ chiều, hai cậu ta mới rời đi.

Ngày hôm sau, khi Tô Trà và mẹ cô - đồng chí Vương Tú Mi về thôn, vừa vào đến cửa thôn đã thấy trưởng thôn đến tìm rồi.

"Tôi Trà, ông cũng không vòng vo với cháu nữa. Chuồng lợn kia của cháu ông đã xem qua rồi, khá thú vị, người trong thôn cũng có vài người muốn làm theo cháu, thế nhưng họ lại ngại đến tìm cho, cháu nên nhờ ông đến hỏi giúp. Cháu có thể để họ đến thăm chuồng lợn của cháu không?"

"Được ạ, chuồng lợn của cháu ở ngay bên kia, mẹ cháu cũng ở đó trông, thế nên nếu mọi người muốn đến xem lúc nào cũng được. Hơn nữa, thôn chúng ta tuyên truyền khuyên khích mọi người chăn nuôi, ai thích nuôi gì thì nuôi đó, chứ nhà cháu cũng đâu có ý độc quyền nuôi heo đâu ạ. Nếu moi người cảm thấy hứng thú, thì có thể đến trò chuyện hỏi kinh nghiệm từ mẹ cháu."

Hơn nữa, người dân trong thôn cùng nhau làm giàu là chuyện tốt mà.

Thế nhưng, đấu gạo rước thù, Tô Trà vẫn luôn hiểu rõ đạo lý này.

Nếu có người đến hỏi, cô nhất định sẽ hướng dẫn họ, thế nhưng cô sẽ không chủ động ôm đồm chuyện này vào người, bởi vĩ lỡ đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cô không gánh nổi trách nhiệm.

Đều là người cùng một thôn, nếu có thể giúp đỡ thì cô sẽ giúp, còn nếu muốn nhiều hơn, Tô Trà phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Trưởng thôn nghe thấy Tô Trà đồng ý thì trong lòng cũng vô cùng vui mừng, càng cảm thấy đứa bé Tô Trà này tuổi nhỏ mà đã có khí chất lớn.

Ông ta vui vẻ cất tiếng: "Vậy được rồi, chút nữa ông sẽ bảo bọn họ đến thăm chuồng heo nhà cháu."

"Dạ, mọi người đến lúc nào cũng được ạ."

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, trưởng thôn nhanh chóng thông báo ý tứ của Tô Trà cho mọi người cùng biết. Tin tức vừa truyền ra, đã lục tục có người tìm đến chuồng heo bên kia.

Bên phía chuồng heo.

Có vài người phụ nữ vây quanh Vương Tú Mi, bầu không khí kia không phải chỉ hài hòa ở mức bình thường thôi đâu.

Chậc, cũng không phải hài hòa, nói chính xác thì cả đám phụ nữ kia đều đang nói những lời dễ nghe để dỗ dành Vương Tú Mi.

Nếu là trước kia, thì còn lâu họ mới tình nguyện dỗ dành Vương Tú Mi như thế này, bởi vì lúc đó Vương Tú Mi có gì tốt đâu, bà lại còn có tiếng hết ăn lại nằm nữa chứ.
 
Back
Top Bottom