Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 40: 40: Có Chút Nguy Hiểm



Không khí lập tức trở nên xấu hổ.Một Tô Bảo vô tâm vô phế không biết là mình đã thọc cho chị gái một dao.Một Xuân Điền vừa xấu hổ, vừa ngượng ngùng không biết nên nói gì.Còn có một Xuân Thịnh đang nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi."Chị, bây giờ thì em hiểu rồi.

Không phải mẹ nói chị bị cái bệnh gì mà tụt huyết áp đó đúng không? Cho nên lúc đó chị cướp kẹo của Xuân Thịnh là do chị bị phát bệnh đúng không?"Ha ha, em trai của chị, em thực sự không cần nhiệt tình tẩy trắng cho chị như thế đâu.

Chỉ cần em câm miệng lại, thì hai chúng ta vẫn là chị em tốt."Chị..."Thấy Tô Bảo vẫn định nói tiếp, Tô Trà đã bắt đầu cân nhắc tính khả thi của chuyện "mưu sát em trai ruột" này.Nhưng mà, cuối cùng lúc này cũng có người đến giải cứu Tô Trà thoát khỏi sự xấu hổ."Tô Trà, cháu đến rồi ư? Nào nào nào, vào đây uống chén nước đã." Trưởng thôn vừa nói vừa kéo họ vào phòng."Đúng rồi, cháu dạy bù cho Xuân Thịnh, có cần chuẩn bị gì không?" Trưởng thôn lại hỏi thêm một câu."Không cần đâu ạ.

Sách vỡ bút mực thì Xuân Thịnh đều có sẵn rồi ạ.""Vậy được rồi.

Xuân Thịnh, cháu nhanh chóng về phòng cầm sách vở bút thước lại đây." Trưởng thôn nói với Xuân Thịnh đang đứng một góc trông vô cùng đáng thương.Xuân Thịnh có hơi sợ, thế nhưng nhìn thái độ kiên quyết của ông nội, hình như thằng bé không có đường phản bác nữa rồi.Thế nhưng, hu hu hu, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng gương mặt Tô Trà vẫn đang nở nụ cười dịu dàng, thế nhưng hành động lại không chút lưu tình cướp mấy viên kẹo của mình, Xuân Thịnh lại không khống chế được sự sợ hãi."Xuân Thịnh, nếu cậu đã phải học bù, vậy mình đi tìm người khác chơi đây." Tô Bảo nói xong thì chuẩn bị chạy lấy người.Đúng lúc này, Tô Trà lại cất tiếng: "Tô Bảo, em không được đi, ở lại đây học cùng đi.""Em á?" Tô Bảo nâng ngón tay lên chỉ vào bản thân, vẻ mặt cậu bé mờ mịt.

Chờ hội phục tinh thần, cậu bé vội vàng từ chối: "Không không không, em không muốn học.

Thành tích của em tốt lắm rồi, không cần chị phụ đạo cho nữa đâu."Không hiểu sao cậu bé cứ cảm thấy, chị gái thế này có chút nguy hiểm.Ôi, thế nhưng bây giờ mới chạy thì muộn rồi.Vừa rồi sao cái miệng nhỏ nhắn này lại nói nửa ngày không đi cơ chứ?"Chị nhớ rõ điểm cuối kỳ vừa rồi của em, ngữ văn 32 điểm, toán học 48 điểm, chỉ ngần đó điểm thôi mà em đã đủ thỏa mãn rồi à? Nếu mà nghe thấy mấy lời này của em, giáo viên của em sẽ tức phát khóc đấy." Tô Trà mỉm cười nói..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 41: 41: Lòng Dạ Hẹp Hòi



"Lớp em còn có đứa được mười một điểm kia kìa, hơn bốn mươi điểm là đã cao lắm rồi.

Em không muốn học bù, em đi đây." Tô Bảo quyết đoán từ chối.Nhưng mà Tô Trà không phải người mà cậu bé muốn từ chối là có thể từ chối được."Tô Bảo, nếu hôm nay em dám đi, chút nữa về nhà chị sẽ mách mẹ.

Đến lúc đó, chị em phụ đạo một - một cho em đủ các ngày trong tuần thì thôi." Ừm, mình đúng là một người chị tốt mà.Chỉ một bước nữa thôi là Tô Bảo có thể chạy thoát rồi, thế nhưng một câu đó của Tô Trà lại khiến cậu bé phải lùi lại từng bước một."Chị, em không có sách.""Vậy mượn của Xuân Thịnh trước đi."Đây mà là chị gái gì chứ? Ác ma thì có ấy.Vài phút sau..."Xuân Thịnh, đề này em phải làm thế này.

Đầu tiên em phải làm phép tính nhân trước, phép nhân hai chữ số với hai chữ số...!Sau đó mới tính đến dấu cộng...!Em nghe có hiểu không? Chị ra một đề bài, em làm thử xem nào.""Tô Bảo, vừa rồi chị nói em không nghe lọt hả? Chỗ này này, em làm sai rồi.

Em làm lại một lần nữa cho chị.

Còn phép tính này, này, này, sai toàn bộ luôn."Đối với một người thì dịu dàng nhỏ nhẹ giảng giải, đối với một người khác thì ngoài cười nhưng trong không cười.

Dù sao thì chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được thôi.Tô Bảo cắn bút, trong nội tâm cậu bé vô cùng tuyệt vọng, trong lòng cậu bé âm thầm thề, ngày mai cậu bé tuyệt đối sẽ không đến nhà Xuân Thịnh chơi nữa, tránh cho chị gái túm được lại bắt cậu bé học bù."Khi Tô Trà dạy học cho hai đứa bé, trưởng thôn vẫn ở nhà không đi ra ngoài, ông ta ngồi cách đó không xa vùi đầu viết viết thứ gì đó.Dạy được khoảng một tiếng rưỡi, Tô Trà dự định kết thúc giờ học hôm nay.Trải qua một buổi học này, Xuân Thịnh cảm thấy chị gái của Tô Bảo dường như không quá đáng sợ như trước nữa, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, hơn nữa giọng nói cũng dễ nghe, giảng bài còn dễ hiểu hơn những giáo viên trong trường nữa.Thế nhưng Tô Bảo lại có cảm nhận hoàn toàn trái ngược với thằng bé.Trải qua hơn một tiếng rưỡi đồng hồ này, Tô Bảo cảm thấy chị gái mình đúng là một ác ma, chính là cái loại ác ma trên đầu mọc một cái sừng dài ấy.Mặt ngoài thì có vẻ dịu dàng, thế nhưng bên trong...!lòng dạ hẹp hòi!Vốn cậu bé tưởng rằng, có thể sống sót nốt ngày hôm nay là mình đã thoát khỏi bể khổ rồi, thế nhưng đêm hôm đó, Tô Bảo mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là vô vọng..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 42: 42: Khổ Quá Đi Mất



Trải qua sự khuyên bảo của Tô Trà, Vương Tú Mi quyết định từ ngày mai trở đi, sẽ để Tô Trà dạy phụ đạo cho cả Tô Bảo và Xuân Thịnh.

Thay vì để cho thằng nhóc thối này ngày nào cũng chơi bời, thì để nó học nhiều một chút, thành tích của cậu bé thật sự là không nỡ nhìn.

Vương Tú Mi cảm thấy rằng, con gái thông minh như thế, con gái lại dạy bù cho con trai, vậy không phải con trai sẽ có khả năng trở nên thông minh hơn à?Cho nên, tương lai nếu hai đứa con của bà ấy đều thành sinh viên, thì bà ấy có thể đi ra ngoài khoe cả năm trời.

Bạn nhỏ Tô Bảo muốn phản kháng, thế nhưng phiền cái là lực lượng của địch quá mạnh mẽ.

Cho nên, kết quả cuối cùng là, cậu bé vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chị gái.

Chao ôi, cậu bé khổ quá đi mất.

Vài ngày sau đó, Tô Trà đều dắt theo Tô Bảo đi đến nhà trưởng thôn để dạy phụ đạo cho cả hai cậu bé, người trong thôn có đến xem vài lần, nghe nói Tô Trà giúp đỡ dạy kèm, nháy mắt họ lập tức động lòng.

Tục ngữ có câu nói thế này, chăn một con dê là mất công, chăn cả đàn dê cũng mất ngần ấy công.

Tô Trà thông minh như thế, đã dạy kèm chắc chắn sẽ không kém.

Hơn nữa, hai ngày nay trưởng thôn cũng nói là Xuân Thịnh nhà bọn họ tiến bộ rất nhiều mà.

Vì thế hôm nay về nhà, Tô Trà vừa vào phòng không bao lâu, thì có một đám người kéo đến nhà cô.

"Tú Mi, Tô Trà về nhà rồi à?""Tôi vừa thấy Tô Trà vào nhà, chúng tôi đến tìm Tô Trà để tâm sự một chút.

""Đúng đúng đúng.

Chúng tôi nghe nói Tô Trà dạy kèm cho cháu trai của trưởng thôn, cho nên đến đây hỏi thăm một lát.

"Sân nhà họ Tô không lớn, bây giờ lại có nhiều người tìm đến như thế, không bao lâu sau cái sân đã chật cứng.

Vương Tú Mi là ai cơ chứ, là một người tâm tư linh hoạt.

Bây giờ vừa nghe họ nói như thế, là bà biết ngay tính toán trong đầu họ.

Không phải là muốn Tô Trà dạy kèm cho đám con cái nhà họ à?Ôi chao, con gái bà xuất sắc mà, bà cũng đâu còn cách nào khác.

"Trà Trà, con ra đây một lát đi.

" Vương Tú Mi gọi với về căn phòng của Tô Trà ở bên cạnh.

Mọi người đợi khoảng hai phút, thì thấy Tô Trà đi ra.

Tô Trà vừa ra đến nơi, đám người đã không thể đợi được nữa, tôi một câu, anh một câu, nhao nhao cất tiếng.

"Tô Trà, thím nghe nói cháu dạy kèm cho Xuân Thịnh à? Cháu có thể hay không giúp thím, dạy kèm cho thằng nhóc Nhị Cẩu nhà thím luôn với.

".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 43: 43: Tặng Đồ



"Ôi ôi ôi, còn có Yến Tử nhà thím nữa.""Còn Cao Mẫn nhà thím nữa.""Còn có...!nhà thím nữa.""Tô Trà, bọn thím sẽ không để cháu giúp đỡ không công đâu.

Trong nhà thím đã tích trứng gà được nửa tháng nay rồi, có mười lăm quả, có chút ít nhưng cháu đừng ghét bỏ nhé.""Đây là bắp non mà nhà thím mới bẻ, cháu nhận đi.""Đây là lạc mà nhà thím tự rang, giòn lắm."Trứng gà, lạc sống, đỗ rang, lạc rang, còn có hạt dưa rang đường,...Tô Trà nhìn đống quà mà mọi người biếu, tuy số lượng không quá nhiều, thế nhưng lễ nhẹ tình nặng.

Huống chi đây còn là biểu hiện của việc người dân trong thôn coi trọng giáo dục, trong lòng Tô Trà cũng rất vui vẻ."Nhưng mà người đông quá, không có chỗ nào đủ cho tất cả mọi người cùng ngồi." Tô Trà khó xử nói.Đông quá, đây là vấn đề cần phải nghĩ cách giải quyết.

Cũng đâu thể để nhiều người thế này, toàn bộ đều chạy đến sân nhà trưởng thôn đâu đúng không?Tô Trà nói chuyện này ra, tất cả mọi người đều không chút để ý phất tay một cái.

Bọn họ còn tưởng là chuyện gì nữa cơ đấy, không phải là thiếu chỗ ngồi thôi ư?Không phải trong thôn có một tòa nhà dành riêng cho đám thanh niên trí thức đã bỏ không nhiều năm đấy à, chờ chút nữa bọn họ dọn dẹp chút là xong ngay ấy mà.Nghe thấy vấn đề chỗ ngồi đã được giải quyết, Tô Trà cũng đồng ý với chuyện này."Được rồi, cháu chỉ giúp mọi người dạy kèm đám trẻ thôi, cũng không phải việc gì lớn, thế nên mọi người không cần mang đồ đến đâu.

Chúng ta đều là người cùng thôn, có nhiều người còn là họ hàng nhà cháu nữa, mang đồ đạc đến thế này cũng quá khách sáo rồi." Tô Trà cười một tiếng, sau đó cô mới tiếp tục lên tiếng: "Chuyện này cứ quyết định thế nhé, mọi người đều cầm về đi thôi.""Ôi, sao có thể để cháu dạy không công được, lại nói, đồ đã mang đến rồi, làm gì có đạo lý cầm về?""Đúng rồi, nào, đây là lạc của thím, cháu cứ cầm đi.""Đúng, đều là đồ nhà mình trồng thôi, không đáng bao nhiêu tiền cả."Người đến cũng không muốn mang đồ về, nhờ người ta dạy kèm cho con mình, sao có thể để người ta làm không công được.Cho dù là họ hàng, bọn họ cũng không có mặt dày như thế.Trong sân vô cùng náo nhiệt, mọi người lục tục rời đi, mà Tô Trà cũng nhận được khá nhiều đồ vật.Đương nhiên, số lượng mà mọi người tặng không nhiều, nhưng mà nhiều người tặng, thì đồ sẽ chất đống lên..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 44: 44: Dọn Dẹp



"Nhiều đồ thế, chúng ta nhanh mang về phòng chúng ta đi thôi.

Trứng gà này sẽ giữ lại nấu canh cho con, còn lạc này thì để cho con làm đồ ăn vặt.

" Vương Tú Mi nhìn thấy nhiều đồ như thế, trong lòng vô cùng vui mừng.

Trước kia trong nhà có trứng gà đều để dành cho Tô Vận ăn, ông bà nội Tô cứ nói là Tô Vận đọc sách mệt mỏi thế nên phải để bồi bổ cho cô ta.

Đến cả Tô Bảo mà cũng không có cơ hội ăn nhiều, chứ càng đừng nói đến Tô Trà, thi thoảng cô mới có thể ăn ké vài miếng canh trứng của Tô Vận.

Lúc này nhìn thấy người trong thôn tặng con gái nhiều đồ như thế, Vương Tú Mi cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Đối với những đồ đạc mà người trong thôn đưa tới, ông bà nội Tô không lên tiếng đòi làm gì.

Dù sao thứ này cũng là do người ta tặng cho Tô Vận, hai ông bà cụ cũng không mặt dày đến độ đòi cô mang sang cho mình.

Thế nhưng Tô Vận lại không được thoải mái cho lắm.

Sao cô ta lại không nghĩ đến việc dạy kèm cho người ta thế này nhỉ? Nhìn thấy Tô Trà nhận được nhiều đồ như thế, Tô Vận suy xét việc dạy kèm cho một số người.

Cô ta cũng không muốn nhận đồ đạc linh tinh, chỉ cần trả tiền công là được.

Một học sinh thu một đồng, nhiều học sinh thì có thể kiếm không ít tiền đâu.

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Vận nóng lên.

Ngày hôm sau! Lúc Tô Trà ra ngoài thì chợt nghe tiếng mọi người kéo nhau đi về tòa nhà của thanh niên trí thức kia thu dọn.

Đúng lúc này cũng rãnh, thế nên Tô Trà đi đến tòa nhà cũ của thanh niên trí thức kia trước, thuận tiện giúp mọi người dọn dẹp một chút, lại xem xem có thiếu thứ gì nữa không.

Đợi Tô Trà đi đến căn phòng cũ dành cho thanh niên trí thức, có bảy tám người đang bận việc rồi.

Căn phòng cũ bên này đã nhiều năm qua không có ai vào ở, phòng thì vẫn tốt, chẳng qua cỏ dại mọc thành bụi, nếu dọn dẹp cũng phải mất nửa ngày trời.

Thấy mọi người đều bận đến khí thế ngất trời, Tô Trà cũng xắn tay áo lên dọn dẹp với mọi người.

Nhưng mà có người nhìn thấy động tác của Tô Trà, người đó vội vàng cất tiếng: "Tô Trà, cháu không cần làm đâu, các chú thím làm là được rồi.

Da thịt cháu nõn nã, thím sợ cây cỏ sẽ cào xước đấy.

"Những người khác nghe xong, cũng vội vàng lên tiếng khuyên bảo.

"Đúng rồi, mọi người làm nhanh lắm, cháu không cần làm đâu.

""Đúng vậy, chắc chắn mọi người sẽ dọn xong trước buổi chiều vào học mà.

".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 45: 45: Lo Lắng



Tô Trà nghe thấy mọi người đều nói thế, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay mịn màng và làn da trắng nõn của mình, sau đó nhìn đám cây cỏ hôi vừa sắc bén vừa cao quá đầu cô.

Trong nháy mắt, cô từ bỏ ý định trong đầu.

Không có cách nào, dường như từ khi sinh ra cô đã không có khiếu làm việc này rồi.

Một người phụ nữ ngồi cạnh thấy Tô Trà ở một mình nhàn chán, bèn đi đến gần cô, sau đó nhỏ giọng hỏi cô.

"Tô Trà, cháu có biết không? Hình như Tô Vận nhà các cháu cũng muốn mở một lớp bổ túc đó.

""Dạ?"Gì thế?Tô Trà nghi ngờ nhìn qua.

"Ôi chao, thím cũng nghĩ rằng cháu không biết chuyện này.

" Người phụ nữ tiếp tục bày ra dáng vẻ bí ẩn: "Lúc nãy thím cũng vừa mới nghe được người ta kể thôi, nói Tô Vận nhà cháu cũng muốn mở một lớp dạy kèm, lấy tiền.

Ba đồng một người, dạy mười lăm ngày.

Thím nghe nói hình như thật sự có người muốn đến.

"Tô Trà nở một nụ cười yếu ớt, trong lòng cô khẽ suy nghĩ một lát, sau đó thì cô hiểu ra! Nếu đã nhận lời giúp người ta dạy kèm đám trẻ, Tô Trà vẫn phải nói một tiếng với trưởng thôn về chuyện này.

Tô Trà rời khỏi tòa nhà cũ của thanh niên trí thức, đi về phía nhà của ông trưởng thôn, vừa đi, cô vừa suy nghĩ về chuyện Tô Vận nhận tiền dạy kèm cho người ta.

Vốn Tô Trà giúp Xuân Thịnh học phụ đạo cũng là do cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà thôi, vốn cô cũng không định lấy tiền làm gì.

Khi đó, Tô Trà chỉ nghĩ là bán cho trưởng thôn một chút nhân tình, dù sao cô cũng sống ở cái thôn này, sau này cô có việc gì nhờ trưởng thôn giúp đỡ thì cũng tiện hơn.

Nhân tình thì thuộc về tình nghĩa, còn một khi đã động đến lợi ích, tính chất của sự việc sẽ thay đổi.

Giống như Tô Vận vậy, nhận tiền dạy kèm, tương lai nếu thực sự xảy ra vấn đề gì, thì cũng không dễ nói.

Thế nhưng, đó không phải là chuyện mà Tô Trà nên quan tâm.

Lúc Tô Trà đi vào sân nhà trưởng thôn thì thấy trưởng thôn đang chuẩn bị ra ngoài, khi nhìn thấy Tô Trà, ông ta lập tức đoán ra lý do hôm nay Tô Trà đến đây.

Đêm qua, có vài người trong thôn đến tìm ông ta nói về chuyện nhờ vả Tô Trà giúp đỡ dạy kèm, cần dùng đến căn phòng cũ của thanh niên trí thức trước kia.

Đối với chuyện này, tất nhiên trưởng thôn không có ý phản đối.

Thế nhưng, trưởng thôn cũng có chút lo lắng.

Vốn Tô Trà chỉ dạy cho hai người là Xuân Thịnh và Tô Bảo, mọi chuyện vẫn đang rất tốt đẹp, thế nhưng bây giờ đột nhiên có nhiều người cùng học phụ đạo như thế, vậy Tô Trà còn có thể quan tâm đến Xuân Thịnh như trước không?Chỉ sợ sức lực con bé không đủ, khiến Xuân Thịnh nghe giảng không hiểu như trước nữa.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 46: 46: Bớt Người



"Tô Trà, ông cũng biết chuyện này rồi, tối hôm qua có vài người đến hỏi ông, muốn mượn tòa nhà cũ của đám thanh niên trí thức kia.

Tô Trà à, cháu có tấm lòng này thì tốt, thế nhưng Xuân Thịnh..."Trưởng thôn muốn nói lại thôi, thế nhưng Tô Trà vẫn có thể hiểu được ý của trưởng thôn.Tức thì, cô nở nụ cười rồi nói: "Trưởng thôn, ông cứ yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ chú ý đến Xuân Thịnh nhiều hơn mà.”"Cháu nghĩ là ông cứ để Xuân Thịnh đến bên tòa nhà của thanh niên trí thức học cùng mọi người đi ạ, nhiều người học cùng nhau thì có thể đẩy mạnh việc trao đổi với nhau mà ạ.

Nếu đám trẻ có chỗ nào không hiểu, chúng sẽ thảo luận với nhau để nhanh chóng hiểu rõ hơn.

Ông nói xem có đúng không?""Trẻ con không thể ngồi yên trong lúc học, thế nên phải vừa học, vừa có thời gian nghỉ ngơi để chúng thả lỏng tinh thần.

Mà trao đổi với nhau chắc chắn là một cách học tập không tệ đâu ạ."Thấy Tô Trà nói thế, trưởng thôn cũng hiểu được những lời này của cô có vài phần đạo lý.Hơn nữa, Xuân Thịnh rất thích Tô Trà dạy học, mới có vài ngày ngắn ngủn thôi mà thằng bé đã tiến bộ rất nhiều rồi, thế nên tất nhiên trưởng thôn muốn cho Xuân Thịnh tiếp tục theo học ở chỗ của Tô Trà."Được rồi, chiều nay ông sẽ bảo Xuân Thịnh qua đó.

Tô Trà, phiền cháu hao phí nhiều tâm tư một chút, thằng nhóc Xuân Thịnh này không phải đứa bé nhạy bén." Trưởng thôn nói."Trưởng thôn lại khách sáo rồi, thật ra cháu cảm thấy Xuân Thịnh thông minh lắm ạ."Những lời này của Tô Trà cũng không phải lời nói khách sáo, ít nhất so với Tô Bảo cả ngày ngồi không yên như có một cái đinh dài dưới mông, thì Xuân Thịnh thông minh hơn nhiều.Bên kia, chuyện Tô Vận nhận phí dạy kèm cũng đã lan truyền ra khắp nơi rồi, bởi vì mấy năm nay Tô Vận đều tự thiết lập cho mình hình tượng học giỏi của thôn, thế nên khi cô ta vừa thả tin tức này ra thì có không ít người đến hỏi thăm.Thế nhưng vừa nghe đến chuyện phải nộp tiền, giá cả lại không rẻ chút nào, cho nên phần lớn mọi người đều rút lui.Thế nên, chiều hôm đó lúc Tô Trà chuẩn bị đi dạy thì cô phát hiện ra, trong số những đứa đã đăng ký học kèm, còn ba đứa nữa chưa đến.Vốn cũng chỉ có khoảng mười đứa bé muốn nhờ cô dạy, thế nhưng bây giờ ba đứa không đến, nói cách khác, bên chỗ Tô Trà chỉ còn lại tám đứa.Thấy ít người, Tô Trà cũng không nói gì cả.Sau này khi cô hỏi thăm được chuyện mấy đứa bé đã đi sang lớp của Tô Vận bên kia, cô lại càng không nói gì..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 47: 47: So Sánh



Chuyện dạy kèm này là dựa vào bản lĩnh thôi, mà quan trọng cũng là sự tự nguyện của mọi người.

Hơn nữa, tám đứa bé cũng trạc tuổi nhau, ít nhất cũng giúp Tô Trà bớt lo không ít.

Thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày một, chỉ chớp mắt một cái mà bốn, năm ngày đã trôi qua.

Trái ngược với không khí hài hòa sinh động bên lớp của Tô Trà, thì bên lớp học của Tô Vận lại vô cùng nghiêm túc.

Tô Trà chú trọng việc dạy và học linh hoạt, thế nên lúc nên học thì học, lúc nên chơi cô sẽ để cho đám trẻ có thời gian chơi.

Thế nhưng đối với Tô Trà, không nên dành toàn bộ thời gian cho việc học, mà còn phân bổ thời gian cho những chuyện mình muốn làm nữa.

Thế nên thi thoảng nếu Tô Trà có thời gian, cô sẽ dắt tám đứa bé đi quanh thôn, người trong thôn nghe nói, hình như là để lấy cảm hứng viết một bài văn gì đó, đề bài là "Xóm làng thân yêu của em".

Sau đó, cha mẹ của tám đứa bé kia còn đọc bài văn do con cái nhà mình viết, lại nói, chúng viết thực sự rất hay.

Cái gì mà "dòng sông trong vắt", "tôm cá tung tăng nô đùa", đọc đi đọc lại đã thấy khác biệt với những bài văn mà trước kia chúng viết rồi.

Ban đầu mấy đứa nhóc chỉ biết viết "Thôn em có một dòng sông, trong sông có đá, có cá, có tôm" thôi.

Hơn nữa nhóm cha mẹ này cũng phát hiện ra, bọn trẻ mới chỉ đi học vài ngày, nhưng đúng thật là có tiến bộ rồi.

Thấy mấy đứa bé bên chỗ Tô Trà tiến bộ, nhóm cha mẹ của mấy đứa bé bên lớp của Tô Vận không nhịn được mà so sánh.

Vừa so sánh, lập tức nhận ra sự khác biệt.

Tô Vận này thu tiền để làm việc, thế nhưng dạy mấy ngày rồi, thế mà đám trẻ còn không tiến bộ bằng mấy đứa bên chỗ Tô Trà đâu.

Tiền cũng đưa rồi, mấy bậc phụ huynh đó làm sao mà vui cho được.

Sau đó có người còn thầm cười nhạo Tô Vận, hỏi về chuyện học kèm của mấy đứa bé.

Sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cô không biết, chỉ biết là xảy ra chút tranh chấp ầm ĩ.

Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Tô Trà cả, thế nhưng hôm nay lại có người đến tìm Tô Trà.

Gương mặt ngăm đen của đối phương hiện ra một ý cười ngượng ngùng, bà ta dè dặt cất tiếng: "Tô Trà, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến chỗ cháu học không? Thím cũng biết chuyện này là thím sai trước, ban đầu đã nhờ cậy cháu dạy dỗ con bé, thế nhưng cuối cùng lại đưa nó sang chỗ Tô Vận.

".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 48: 48: Địch Ý



"Thím à, chuyện này thím làm khó cháu rồi.

" Tô Trà uyển chuyển từ chối.

Muốn tới thì tới, không tới thì thôi à? Bây giờ lại đổi ý?Tô Trà cảm thấy tuy rằng cô tốt tính thật, thế nhưng cũng không phải tốt tính một cách mù quáng.

"Tô Trà, cháu nghe thím nói đã, tất cả mọi chuyện thím làm đều vì tốt cho con cái thôi.

Lúc trước là thím không tốt, thím nhận lỗi với cháu, cháu có thể để Khôn Nhi nhà thím đến lớp cháu cùng học được không?""Thím, không phải cháu không muốn đồng ý với thím, thế nhưng thím cũng biết rồi đấy, bên lớp của cháu đã học được mấy ngày rồi, bây giờ mà để Khôn Nhi nhà thím vào, con bé sẽ không theo kịp các bạn khác.

""Hơn nữa, thím cũng giao tiền cho bên kia rồi, nếu bây giờ lại đưa con bé đến chỗ cháu, không phải là mất tiền oan à?""Tô Trà, chỉ thêm một đứa bé thôi mà! ""Thím, không phải chuyện nhiều thêm một đứa bé hay ít đi một đứa bé.

Cháu còn có việc nên sẽ không nhiều lời với thím nữa.

Hay là thế này, đợi lần sau đi, nếu lần sau cháu có mở lớp dạy kèm thì cháu nhất định sẽ nhận con thím vào lớp của cháu.

"To Trà nói xong, không đợi đối phương kịp nói gì cả, cô xoay người đi trước.

Chuyện thế này không chỉ xảy ra một lần, sau đó còn có hai ba phụ huynh lục tục tới tìm Tô Trà, thế nhưng Tô Trà đều uyển chuyển từ chối hết.

Thế giới này vốn không có bức tường nào lọt gió, hơn nữa, thôn cũng chỉ lớn có ngần ấy thôi, chẳng bao lâu sau Tô Vận đã biết chuyện này.

Từ đó trở đi, ánh mắt mà Tô Vận nhìn Tô Trà đã xuất hiện thêm một chút địch ý.

Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, khóa học kèm cũng sắp kết thúc, thế cho nên Tô Trà chuẩn bị soạn đề thi cho đám trẻ, để kiểm tra xem thành quả học tập của chúng trong khoảng thời gian này tiến bộ như thế nào.

Chiều hôm đó, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đọc bài bập bẹ, Tô Trà ngồi trong phòng chữa bài tập về nhà cho bọn trẻ, đồng thời cô còn cố ý cầm theo quyển sách giáo khoa của Tô Bảo đến, định tìm một số dạng đề trong đó để làm đề thi cho mấy đứa.

Trời rất nóng, Tô Trà ngồi trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ liền.

Tất nhiên là soạn một đề bài không mất nhiều thời gian như thế, thế nhưng ở lớp của cô có tận tám đứa trẻ, cho nên, Tô Trà phải mất thời gian sao chép thành tám bản đề thi.

Sau khi sao chép đề thi xong, Tô Trà xem xét lại một lượt, sắp xếp và kiểm tra lại, sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới kẹp tệp đề thi vào sách giáo khoa, đứng dậy giơ tay ra xoa xoa cái cổ đau nhức.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 49: 49: Bài Thi



Ngày cuối cùng của khóa học phụ đạo.Trong căn phòng không lớn cho lắm, Tô Trà đứng trên bục giảng, nhìn gương mặt háo hức chờ kiểm tra của mấy đứa bé ngồi bên dưới, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.Tám đứa bé bây giờ khác hoàn toàn khi chúng vừa tới lớp của cô.

Tô Trà nhớ rõ, khi đó mấy đứa đứa nào cũng sợ cô, dù sao thì cô chính là hổ cái trong miệng chúng mà.Thế nhưng sau vài ngày chung đụng, bọn nhỏ mới dần thân thiết với cô hơn.Sau khi phát đề, đám trẻ đều nghiêm túc làm bài, không châu đầu ghé tai thảo luận, cũng không có nhìn đông nhìn tây.Nửa tháng qua, Tô Trà đã rèn luyện một thói quen tốt cho đám trẻ.

Thứ nhất là đi học không được phép làm những chuyện không liên quan đến việc học hành, càng không được phép nhìn ngó nhìn nghiêng quấy rối các bạn khác.Cho nên, bây giờ mới có thành quả thế này.Bài thi được làm trong một tiếng rưỡi.

Tuy rằng ở thời đại này, các giáo viên trong trường đều chỉ dạy cho học sinh những kiến thức về toán học cơ bản, thế nhưng mười mấy ngày qua, Tô Trà vẫn thường rút ra một chút thời gian để giảng cho tám đứa bé một chút về toán Olympic.Chẳng hạn như tìm ra quy luật và điền số thích hợp vào dãy số; ma trận vuông rỗng và ma trận vuông đặc,...Nếu có thể, cô sẽ cố gắng dạy nhiều thứ hơn, tám đứa bé cũng có thể học thêm nhiều thêm một chút, điều này sẽ có lợi cho chúng.Trong hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Trà đảm nhận công tác giáo dục, cô cảm thấy khá có hứng thú.Tô Trà từng dặn đám trẻ rằng cô không cho phép bỏ trống bất cứ bài nào.

Cho dù không biết chắc đáp án nào là đúng, thì cũng phải điền một cái đáp án mà bản thân cho rằng nó thích hợp nhất vào.Nhỡ đâu mèo mù vớ cá rán thì sao, chuyện này không ai nói chắc được.Một giờ rưỡi nhanh chóng trôi qua, bọn trẻ nộp bài thi, Tô Trà trực tiếp chấm điểm luôn.

Đám trẻ đều vây quanh Tô Trà, vẻ mặt căng thẳng chờ cô chấm bài.Có đứa bé nhìn thấy cô chấm đến bài mình, nó vô thức nín thở, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của cô.Bài thi thứ nhất là của Tô Bảo, trang đầu tiên cậu bé sai mất hai ý, trừ bốn điểm.Trang thứ hai sau một bài toán, trừ năm điểm.Trang thứ ba đúng hết, nhưng ở trang thứ tư, cậu bé bị sai hai câu hỏi ứng dụng, mỗi câu năm điểm, cho nên trang thứ tư bị trừ mười điểm..
 
Back
Top Bottom