Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 20: 20: Ngọn Nguồn Tin Đồn



Ban đầu mọi người không chú ý đến đứa bé Thạch Đầu này, bây giờ nhìn vào nó, mọi người không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thạch Đầu kia, vốn đã xấu rồi, thế nhưng ha ha ha, bây giờ mặt mũi còn bầm dập, trông lại càng xấu hơn.

"Mọi người phân xử xem nào, nó đánh Thạch Đầu nhà chúng tôi thành thế này, chẳng lẽ tôi không được đến yêu cầu nhà nó giải thích à?" Trương Thúy Hà lên tiếng, bà ta định mượn sức mạnh của quần chúng.

Nghe được những lời buộc tội của Trương Thúy Hà, Tô Bảo bị mất bình tĩnh, thằng bé vênh cổ, hét lên: "Không phải, là do miệng của thằng Thạch Đầu kia quá tiện, nó dám nói xấu chị gái tôi.

""Thím Trương, Thạch Đầu nhà thím dám nói chị gái tôi hết ăn lại nằm, còn nói tương lai chị gái tôi không thể gả ra ngoài.

Tôi đánh nó như thế đã coi là nhẹ rồi đó.

" Tô Bảo nói xong, không đợi Trương Thúy Hà kịp lên tiếng, cậu bé đã nói tiếp: "Thím Trương, những lời mà Thạch Đầu nói, chắc chắn là do học từ thím.

Bình thường thím vẫn luôn thích nói chuyện của nhà người khác.

""Ha ha, đứa bé này, cháu nói bậy gì đó.

Tôi nói chuyện nhà người khác lúc nào?" Trương Thúy Hà tức giận quát lớn.

Thế nhưng Tô Bảo không sợ bà ta chút nào, cậu bé lại tiếp tục hét lên: "Lần trước tôi nghe thấy bà lén nói với bà Vương rằng chị dâu Hồng Tụ ngoại tình với hàng xóm cạnh nhà.

""Còn có, bà còn nói con trai của nhà chú hai Lý là đồ thiểu năng.

""Còn nữa, bà còn nói là, bà ba Tô là hổ cái, lúc nào cũng thích hành hạ con dâu.

"Còn cả chuyện ai lăn đống cỏ khô với ai, ăn trộm đồ ăn nhà ai, ngoài ra cả chuyện ai cãi nhau với vợ đòi ly hôn! Chuyện này không nói thì không biết, vừa nói đã khiến cho mọi người nhảy dựng lên.

Tô Bảo vừa dứt lời, ánh mắt của những người vốn đang đứng cạnh hóng hớt nhìn Vương Thúy Hà đã bắt đầu thay đổi.

Giỏi thật, hóa ra tất cả những tin đồn trong thôn đều từ miệng con mụ Trương Thúy Hà này mà ra.

Trong số đó, chú hai Lý là người phản ứng đầu tiên.

Đúng là trong nhà chú hai Lý có một đứa con trai không được thông minh cho lắm, thi cuối kỳ lần trước cũng chỉ thi được có tám điểm, thế nhưng con trai người ta không phải đồ thiểu năng.

Cho nên, chú hai Lý trợn tròn mắt lên, hung dữ nói: "Trương Thúy Hà, cô nói rõ ràng cho tôi, con tôi sao lại thành đồ thiểu năng rồi hả? Nếu hôm nay cô không giải thích rõ, chúng tôi sẽ không để yên đâu.

".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 21: 21: Chỉ Dọa Thôi



"Đúng vậy, còn tôi nữa, sao tôi lại thành bà hổ cái rồi? Miệng người đàn bà này ăn phân hay sao thế?""Tôi lăn đống cỏ khô với người khác bao giờ, cô không biết miệng mình thối lắm à?"Trương Thúy Hà trợn tròn mắt, thấy những lời mình lén đồn đãi đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, chọc cho bao nhiêu con người ở đây tức giận, Trương Thúy Hà không nói hai lời, kéo con trai chạy mất tăm.

Lúc này bà ta không còn để ý đến chuyện tính sổ nhà họ Tô nữa, bây giờ mà không chạy, thì sẽ bị người ta đuổi theo đánh cho mà xem.

Trương Thúy Hà chạy trốn, đám người đang hóng chuyện cũng top ba top năm rời đi.

Vừa đi vừa tức giận nói muốn tìm Trương Thúy Hà hỏi cho rõ ràng.

Đợi đến khi trong sân chỉ còn lại mấy người nhà họ Tô, không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Người đầu tiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng này là Vương Tú Mi.

"Con gái, con buông dao bầu xuống đi, cẩn thận chút nữa lại tự làm bản thân bị thương đó.

""Dạ, con chỉ dọa bà ta chút thôi.

" Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.

Cô thực sự không muốn lấy dao để đánh nhau, lấy dao ra cũng chỉ để làm màu mà thôi, nếu chút nữa tình huống không thể kiểm soát được, cô sẽ dọa nạt một chút.

Tô Trà xoay người vào bếp cất dao.

Đợi đến khi Tô Trà ra khỏi phòng bếp, ông bà nội Tô đã quay về phòng rồi, mấy người Tô Thắng Hoa cũng về phòng, trong sân chỉ còn lại chi thứ hai nhà họ.

Vương Tú Mi kéo Tô Trà và Tô Bảo về phòng của chi thứ hai, Tô Trường Thắng cũng ôm gương mặt đầy máu của mình đi theo sau họ.

Vào phòng, Vương Tú Mi vội vàng đóng cửa lại, sau đó mở miệng hỏi chuyện vừa rồi.

Những gì mà Trương Thúy Hà nói, một chữ Vương Tú Mi cũng không tin.

Bấy giờ Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới kể lại rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Thế nhưng, chuyện cũng không khác những gì mà Trương Thúy Hà đã nói.

Sau khi nghe xong, Vương Tú Mi bày ra vẻ mặt hài lòng xoa cái đầu nhỏ của con trai, khích lệ cậu bé: "Làm không tệ lắm.

Chút nữa mẹ sẽ thưởng cho con hai viên kẹo.

"Nghe thấy chữ "kẹo" kia, đôi mắt Tô Bảo lập tức sáng lên, cậu cất tiếng: "Mẹ, con muốn ăn kẹo.

""Được được được, cho con ăn kẹo.

" Vương Tú Mi nói xong thì lấy hai viên kẹo đặt vào tay của Tô Bảo, lại dặn cậu bé: "Lần sau nếu có ai nói bậy về chị gái con, con nhớ phải che chở cho chị con đấy.

"Tô Bảo gấp gáp bóc một viên kẹo ra nhét vào miệng, rồi mới cất tiếng ồm ồm không rõ: "Mẹ yên tâm đi, chắc chắn con sẽ che chở cho chị gái mà.

".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 22: 22: Không Xứng Thật



Tô Thắng Dân ngồi cạnh bày ra vẻ mặt hâm mộ nhìn Tô Bảo đang ăn kẹo, ông li3m li3m môi tiến đến trước mặt Vương Tú Mi, đôi mắt thể hiện rõ sự mong chờ: "Vợ, anh cũng muốn ăn kẹo.""Ăn cái rắm ấy, con trai nhỏ như vậy đánh nhau cũng có thể thắng, vậy mà một người đàn ông như anh còn bị đàn bà cào đến mức này, thế mà anh còn đòi ăn kẹo.

Anh có xứng không?" Vương Tú Mi tức giận lườm ông một cái, lại duỗi tay bốc một nắm kẹo nhét vào trong tay của Tô Trà: "Con gái, con cất vào túi đi, nếu khó chịu thì ăn một viên.

Ăn hết thì đến tìm mẹ lấy nhé."Tô Thắng Dân bị vợ từ chối không chút lưu tình thì cảm thấy có chút mất mát, thế nhưng khi ông nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị người đàn bà Trương Thúy Hà kia cào nát mặt.Hu hu hu...!Ăn kẹo á? Ông không xứng thật!Tô Trà cầm kẹo, thấy cha già nhà mình ủ rũ trông vô cùng tội nghiệp, trong lòng cô có chút không đành.Bàn tay nhỏ của cô bốc lấy hai viên kẹo, lén giơ tay ra giật giật góc áo của cha già.Tô Thắng Dân nhìn thấy động tác mờ ám của con gái, thì quay đầu nhìn về phía cô với gương mặt mờ mịt.Tô Trà nhét hai viên kẹo vào tay cha già, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô quay đầu nhìn ra chỗ khác.Trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, đôi mắt của Tô Thắng Dân lập tức sáng ngời lên, trong lòng ông vô cùng cảm động.Tô Thắng Dân nước mắt lưng tròng, quả nhiên con gái mới là áo bông tri kỉ mà.Ông lại ngẩng đầu lên nhìn thằng con trai đã vội vàng nhét cả hai viên kẹo vào miệng, trong mắt Tô Thắng Dân hiện lên sự ghét bỏ.Thằng nhóc này, phải tranh thủ lúc nào ném đi mới được.Có thể do ánh mắt ghét bỏ của Tô Thắng Dân quá mức rõ ràng, cho nên Tô Bảo đang ngậm chiếc kẹo ngọt ngào, quay đầu lại đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cha mình bằng vẻ mặt vô tội.Ánh mắt của cha già thế này là sao? Cậu bé đã làm gì đâu?Tô Thắng Dân không đành lòng nhìn thẳng thằng con nhà mình nữa, trong lòng ông thầm cảm khái.Được rồi, thằng con này không những không tri kỉ, còn ngốc nữa.Quả nhiên, vẫn nên ném đi thôi.Bên này chi thứ hai chia kẹo ăn, bên kia phòng lớn lại không vui vẻ hài hòa như thế.

Mà đèn trong phòng của ông bà nội Tô cũng vẫn còn sáng...Trong căn phòng của chi thứ nhất...!không khí im lặng bao phủ cả bốn người trong phòng..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 23: 23: Chỗ Không Thích Hợp



Về chuyện Tô Thắng Dân bị đánh vừa rồi, cả chi thứ nhất là họ Tô chỉ có mỗi một mình Tô Thắng Hoa ra mặt, Vương Quyên, Tô Diệp và Tô Vận đều trốn trong phòng không lộ mặt ra ngoài.

Chuyện này ban đầu cũng chưa ai ý thức được cho nên không nói gì, thế nhưng khi nghĩ lại, thì lại cảm thấy không thể nói nổi.

Đều là người một nhà, ông nội Tô vẫn luôn có một câu cửa miệng là "Một bút không thể viết được hai chữ Tô".

Kết quả, hôm nay xảy ra chuyện, ngay cả ông bà nội Tô cũng đều đi ra ngoài, vậy mà vợ con của Tô Thắng Hoa lại trốn trong phòng không hé răng! Tất cả mọi người trong gia đình này, không có ai là đồ ngốc cả.

Vừa rồi khi còn đứng trong sân, cho dù Tô Thắng Hoa có thành thật khù khờ đến mức nào, ông ta cũng có thể nhận ra sắc mặt của ông nội Tô không tốt cho lắm.

"Vương Quyên, khi nãy mấy mẹ con em ở trong phòng làm gì thế hả? Người nhà bị người ta tìm đến tận cửa đánh rồi, mấy người các em! " Gương mặt Tô Thắng Hoa thể hiện rõ vẻ khó xử.

Tính cách của Vương Quyên cũng thành thật, nghe thấy chồng mình hỏi chuyện này, bà ta đang định lên tiếng trả lời.

Thế nhưng chưa đợi bà ta kịp lên tiếng, Tô Vận đã giành trước rồi.

"Cha, mẹ con là phụ nữ, tính cách của mẹ thế nào đâu phải cha không biết, cho dù mẹ con có đi ra ngoài thì cũng chỉ là có thêm một người bị đánh mà thôi.

Chằng lẽ mẹ con đối phó được thím Vương kia ư?"Tô Vận lạnh nhạt cất tiếng, tuy giọng nói của cô ta mềm mại, thế nhưng những lời cô ta nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Tô Thắng Hoa giật giật khóe miệng: "Nhưng mà! ""Không có nhưng nhị gì cả, là con cản không cho mẹ và chị gái ra ngoài đấy.

Con và chị gái vẫn là thiếu nữ, cũng đâu thể ra ngoài đánh nhau với thím Vương đâu, đúng không?" Tô Vận lại hỏi vặn ông ta một câu.

Nghe những lời của Tô Vận cũng cảm thấy có lý, thế nhưng Tô Thắng Hoa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Thế nhưng muốn ông ta nói rõ xem không thích hợp ở chỗ nào, ông ta lại không thể nói được.

Thấy cha không nói được câu nào nữa, Tô Vận khẽ mím môi, lại an ủi:"Cha, không phải chuyện này đã xong rồi ư? Nếu như tình huống thực sự không thể kiểm soát được nữa, chắc chắn mấy mẹ con con không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn rồi.

"Dù sao cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, thật ra trong lòng Tô Vận thầm nghĩ, cho dù thực sự có chuyện gì, cô ta cũng không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối của chi thứ hai.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 24: 24: Không Hòa Thuận Được Nữa



Tô Vận cảm thấy vất vả lắm mình mới được sống lại một đời, cũng không phải để chỉnh sửa tính cách cực phẩm của chi thứ hai kia.

Toàn bộ gia đình của chi thứ hai đều là hạng hết ăn lại nằm, đều muốn mọi người làm cho mình hưởng.

Chú hai thím hai kia, nào có khi việc gì mà hai người đó không tìm trăm phương nghìn kế để lười biếng cơ chứ? Thế nhưng lúc ăn lại chạy nhanh hơn bất cứ ai, ăn cũng nhiều hơn bất cứ ai.

Còn Tô Trà, tính cách được nuông chiều, bị chú hai thím hai chiều chuộng tạo thành một thân toàn tật xấu.

Tô Bảo càng một lời khó nói hết, cả ngày trêu mèo chọc chó, còn thích bao che khuyết điểm nữa cơ chứ.

Ngay cả một người chị gái như Tô Trà, mà Tô Bảo cũng nguyện ý che chở cho cô.

Thế nhưng phiền cái là Tô Bảo là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô, ông bà nội Tô đều coi trọng đứa cháu trai bảo bối này, thế nên Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không ít lần lấy danh nghĩa Tô Bảo dỗ dành hai cụ nhà để lừa đi một đống đồ đạc.

Dù sao đời này, Tô Vẫn đã tính toán sẵn rồi.

Trong cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô ta, tuyệt đối không óc người nhà chi thứ hai nhà họ Tô kia.

Nghĩ đến những ngày tháng trong tương lai sau này, đôi mắt của Tô Vận khẽ híp lại.

Chờ một chút nữa thôi, không lâu nữa chi thứ nhất của nhà cô ta có thể tách khỏi cả nhà chi thứ hai đáng ghét kia rồi.

Bên kia, ông bà nội Tô đều ở trong phòng, thế nhưng cả hai ông bà cụ đều không ngủ được.

Sao mà ngủ được cơ chứ, người một nhà mà không đồng lòng.

Từ trước đến nay, ông nội Tô vẫn luôn cho rằng "đánh nhau anh em ruột, ra trận cha con như lính", cả gia đình hài hòa đồng lòng là tốt đẹp nhất.

Thế nhưng chi thứ nhất mà ông cụ vốn tưởng thành thật, cho dù chịu thiệt thòi cũng sẽ đỡ đần cho chi thứ hai một phen.

Kết quả từ việc hôm nay mà xem, cả nhà thằng cả kia, không có lòng kéo nhà thằng hai rồi.

"Ông già, ông nói xem việc hôm nay, vợ thằng cả có ý gì đây?" Bà nội Tô - Lý Hồng Mai cũng có chút hoảng hốt trong lòng.

"Còn có thể có ý gì nữa? Thằng cả vẫn còn tạm được, thế nhưng ba người còn lại của nhà thằng cả kia, chỉ sợ là có lòng riêng rồi.

" Ông nội Tô thở dài một hơi, nói: "Chúng ta lớn tuổi rồi, cái nhà này chỉ sợ khó mà hòa thuận lâu nữa.

""Không thể nào, làm gì nghiêm trọng như ông nói?".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 25: 25: Biết Sửa Xe



"Sao lại không thể? Tôi thấy bây giờ người làm chủ chi thứ nhất không phải Tô Thắng Hoa, mà là đứa con gái thông minh hơn cha của nó kia kìa.

"Ai cũng không phải đồ ngốc, mắt ai cũng đâu có mù.

Cùng ở dưới một mái nhà, bây giờ dường như mỗi chuyện lớn nhỏ gì của nhà thằng cả cũng đều do Tô Vận làm chủ.

Hai ông bà cụ sống cả đời rồi, sao mà không nhìn thấu cho được.

Hai ông bà cụ nói liên miên thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng vẫn là bà nội Tô an ủi vài câu.

Hai cụ nhớ đến chuyện ngày mai mình vẫn phải ra đồng làm việc, cho nên mới nhắm mắt đi ngủ.

-----"Ò ó o o o! "Năm giờ rưỡi, tiếng gà trống kêu to đánh thức cả gia đình nhà họ Tô.

Người một nhà cùng ngồi ăn sáng, sau đó ra đồng như chưa có chuyện gì xảy ra, nên cho gà ăn thì cho gà ăn! Thế nhưng ở ngoài mặt thì có vẻ như không có chuyện gì, thế nhưng không khí trong gia đình vô cùng bất thường.

Có điều lúc này Vương Tú Mi lại vô cùng vui vẻ, vừa rồi trên bàn cơm, bà nắm được cơ hội kể lại chuyện Tô Trà sửa xe đạp cho Tô Thắng Lợi ra, nhìn ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc của cả gia đình, trong lòng Vương Tú Mi không cần nói cũng biết là vô cùng vui sướng.

Xem đi, con gái nhà tôi biết sửa xe đạp kia kìa.

Sau khi ăn sáng xong, Vương Tú Mi nhân lúc bà nội Tô không chú ý lén chuồn ra ngoài, bà còn phải ra ngoài tám chuyện nữa cơ.

Sau đó, đến giữa trưa, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều biết! Tô Trà biết sửa xe.

Tin tức bị đồn đi có chút thái quá, lúc đầu Vương Tú Mi chỉ nói Tô Trà biết sửa xe đạp, sau đó lại truyền thành Tô Trà biết sửa xe, xe gì cô cũng sửa được.

Chuyện này có người tin, cũng có người không tin, dù sao cũng đâu ai tận mắt chứng kiến.

"Sửa xe á? Tô Trà biết sửa xe đúng không? Nếu nó mà biết sửa xe, tôi sẽ bay lên trời cho xem.

" Trương Thúy Hà coi chuyện này như chuyện cười, khi nói chuyện với người khác, bà ta còn thường xuyên lấy chuyện này ra để giễu cợt Tô Trà sau lưng cô.

----"Thu thóc, xe trong thành phố đến thu thóc rồi! ""Tất cả mọi người trong thôn nhanh chóng về nhà xúc thóc vào bao đi, sau đó mang đến sân đập lúc bên kia để cân.

""Alo, alo, alo, tôi nhắc lại một lần nữa, mọi người xúc thóc vào bì, rồi mang đến sân đập lúa để cân.

"Giọng nói của lão trưởng thôn truyền qua chiếc loa trong thôn, toàn bộ thôn đều nghe thấy, thế nên tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 26: 26: Xe Thu Thóc



Nhà họ Tô cũng không ngoại lệ, đàn ông nhà họ Tô đang làm ở ngoài ruộng cũng nhanh chóng chạy về nhà, sau đó lấy bao bì, xúc đầy thóc lên rồi buộc chặt lại.

Vương Tú Mi thích náo nhiệt, cho nên bà kéo Tô Trà ra ngoài, đi theo phía sau mấy người đàn ông.

Trời rất nóng, Tô Vận không muốn ra ngoài, mà Tô Vận cũng ở nhà theo.

Thế nhưng bà nội Tô và Vương Quyên lại ra ngoài cùng với mấy người đàn ông.

Vương Tú Mi và Tô Trà chậm rãi lết ở phía sau cùng.

Vương Tú Mi nhìn thấy mấy người đàn ông ở phía trước khiêng những bao thóc to, gương mặt của bà tràn đầy niềm vui.

"Nhà chúng ta có nhiều thóc thế này, chút nữa bán được tiền rồi mẹ sẽ bảo bà nội con cho tiền để mẹ làm cho con một bộ quần áo mới, không phải con thích chiếc váy hoa của Tô Vận kia ư? Mẹ sẽ làm cho con một bộ còn đẹp hơn như thế nữa.

" Vương Tú Mi cười khanh khách nói với Tô Trà.

Nghe thấy những lời này của mẹ già, Tô Trà suy nghĩ một lát, cô tìm thấy trong kí ức của nguyên chủ hình ảnh chiếc váy hoa của Tô Vận - thứ mà nguyên chủ đã vô cùng hâm mộ.

Trong trí nhớ, chiếc váy có màu trắng, trên thân váy có những bông hoa nhỏ màu vàng tươi.

Nói thật ra thì chiếc váy đấy cũng khá đẹp.

Thẩm mĩ cứ như một chiếc vòng tuần hoàn, giống như ở thế kỉ hai mươi mốt, những chiếc váy voan dài liền áo in hoa cũng không thịnh hành một thời gian dài, chúng cũng tương tự như váy hoa ở thời đại này vậy.

Dọc theo đường đi, ngoại từ người của nhà họ Tô thì những người khác trong thôn cũng đều khiêng thóc đi về phía sân đập lúa bên kia, trong lúc nhất thời, con đường nhỏ ở quê có vẻ náo nhiệt hẳn lên.

Mọi người gặp nhau trên đường còn trò chuyện, hỏi han nhau một hai câu, dù sao cũng đều đi đến cùng một chỗ, vừa đi vừa nói chuyện cũng chẳng sao cả.

Đợi người nhà họ Tô đến sân đập lúa thì thấy trên sân đã có khà nhiều người tập trung ở đây rồi.

Trên gương mặt cả đám đều mang theo nụ cười kể chuyện thu hoạch của nhà mình.

Tô Trà đã nhìn thấy chiếc xe thu thóc kia, đó làm một chiếc xe tải lớn, đang đỗ ở bãi đất trống trong sân đập lúa.

Nghe mấy chị dâu, mấy thím bên cạnh nói chuyện với nhau, Tô Trà mới biết rằng chiếc xe này là của đội vận tải trong thành phố, mà số thóc này cũng được chở đến thành phố để tìm nguồn tiêu thụ.

Nói trắng ra là đội vận chuyển sẽ kiếm lời ở giữa, mua bằng giá rẻ, sau đó lúc bán ra thì ép giá lên cao.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 27: 27: Tính Sổ Sách



Việc buôn bán này lãi ít tiêu thụ mạnh.

Ngoài mặt trông có vẻ một cân thóc chỉ lời được một hai hào, không bõ bèn gì, thế nhưng số lượng tăng lên mấy vạn cân thì kiếm tiền đầy bồn đầy bát.

Bây giờ đã qua khoảng thời gian ăn cơm tập thể rồi, ruộng được khoán cho từng hộ gia đình sản xuất, số lúa trồng được đều giữ lại cho nhà mình ăn, ăn không hết mà bán đi, thì số tiền đó cũng là của nhà mình.

"Mọi người sang đây xếp hàng đi, từng nhà lên một, không được chen lấn.

Đến đây, đến đây, sang bên này này! "Trưởng thôn hét lớn một tiếng, mấy người đàn ông đều đi về phía trưởng thôn để xếp hàng.

Đây cũng không phải lần đầu tiên người trong thôn bán thóc, lúc xếp hàng cũng không có mâu thuẫn gì cả.

Trưởng thôn đặt một cái cân lớn trước mặt tất cả mọi người, trên tay ông ta cầm bút và vở bắt đầu đăng ký.

Có khá nhiều người, mà trưởng thôn mới học hết tiểu học cho nên ghi chép có chút chậm chạp.

Trước kia mấy chuyện tính toán này đều tìm mấy thanh niên trẻ có học trong thôn đến làm, chẳng hạn như năm ngoái là do Tô Vận ghi sổ.

Thế nhưng hôm nay trời nóng nực quá, Tô Vận không đến, những người trẻ tuổi có học khác trong thôn cũng không đến xem náo nhiệt, phần lớn những người tới đây đều là những người chưa từng được đi học.

Trưởng thôn đảo mắt nhìn qua bốn phía, đang định nhờ người ta đến nhà tìm Tô Vận sang đây giúp đỡ, thì đột nhiên nhìn thấy Tô Trà đang đứng dưới bóng cây cổ thụ cách đó không xa.

Ông ta cân nhắc Tô Trà cũng là học sinh cấp ba, còn học cùng một trường với Tô Vận, có lẽ năng lực cũng không tệ lắm đâu.

"Tô Trà, Tô Trà, cháu sang đây.

"Tô Trà đang tránh nắng dưới tán cây nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu lên thì thấy trưởng thôn đang phất tay ý bảo cô đi qua đó.

"Đúng, chính là cháu đó.

Tô Trà, cháu sang đây giúp đỡ ghi sổ một chút.

" Trưởng thôn cũng là không còn cách nào khác nữa, vốn dựa theo kế hoạch thì ngày mai xe của đội vận tải mới đến đây, thế nhưng vừa rồi họ mới đột xuất thông báo rằng sẽ đến, trưởng thôn cũng không kịp nhớ đến việc tìm người phụ trách việc này.

Thế nhưng không phải bây giờ ông ta đã tìm được một người rồi đấy ư?"Nhanh nhanh nhanh, trưởng thôn bảo con qua đó tính sổ sách kìa.

" Vương Tú Mi vô cùng vui vẻ, năm ngoái lúc nhìn thấy Tô Vận tính sổ sách ở đó, trong lòng Vương Tú Mi đã thầm muốn để cho Tô Trà đi rồi.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 28: 28: Có Tính Sai Không



Tô Trà bị Vương Tú Mi đẩy nhẹ một cái, thấy mẹ già vội vàng như thế, cô cười cười đi về phía trưởng thô bên kia.

Tô Trà chậm rãi đi đến trước mặt ông ta, trưởng thôn đánh giá Tô Trà một lát rồi mới cất tiếng: "Cháu ghi lại số thóc của mọi người, sau đó viết số tiền ở ngay cột phía sau.

Động tác nhanh một chút nhé.

""Dạ.

" Tô Trà gật đầu đồng ý, sau đó lập tức nhận lấy sách và bút mà trưởng thôn đưa qua.

Tô Trà cầm bút đứng ở một bên, nhìn mấy người đàn ông khiêng bì thóc đặt lên cân.

Cô nâng mắt lên liếc con số hiển thị trên cân, Tô Trà nhanh chóng viết mấy con số xuống mặt giấy, sau vài giây tính toán lại viết thêm mấy con số nữa ở cột phía sau.

Sau khi nhỡ kĩ rồi, Tô Trà ngẩng đầu lên, cất tiếng: "Người tiếp theo.

"Sau đó, không có ai di chuyển, ngay cả mấy người đàn ông vừa cân thóc xong cũng nghệt mặt ra nhìn chằm chằm vào cuốn vở trên tay Tô Trà.

"Sao thế ạ? Người tiếp theo lên đi ạ.

" Tô Trà mờ mịt hỏi.

Một câu này của Tô Trà khiến tất cả mọi người hoàn hồn lại, mọi người nhìn về cuốn sổ của Tô Trà, xác định hai cột số cân và số tiền đều đã được ghi số lên đó.

"Tô Trà, cháu có tính sai không thế?"Rốt cục, có người không nhịn được cất tiếng hỏi một câu.

Vừa rồi, bọn họ vừa mới cân xong, Tô Trà xoành xoạch viết xuống hai con số liên tiếp.

Con bé có chắc! có thể tính nhanh như thế không?Nghe thấy mọi người hỏi như thế, Tô Trà khẽ sửng sốt, cô cúi đầu nhìn hai con số mà mình vừa ghi chép trên sổ, xác định mình không hề viết hay tính sai.

Tô Trà ngẩng đầu lên, nhìn thấy những người khác đang nhìn cô bằng biểu cảm vi diệu thì cô chẳng hiểu làm sao cả.

Đây là, làm sao vậy?"Cháu tính đúng mà ạ.

" Tô Trà trả lời.

Nghe thấy Tô Trà nói thế, những người khác đều không tin.

Trước kia họ cũng nhìn thấy thanh niên trẻ có học đến đây tính giúp rồi, cho dù có thông minh đến đâu đi nữa, cũng phải mất một lát mới có thể tính ra con số được.

Thế nhưng vừa rồi, Tô Trà dường như không thèm nghĩ ngợi gì đã viết xuống vậy.

Làm thế, thật sự có thể đúng ư?Lần trước Tô Vận cho dù tính toán nhanh, thế nhưng cũng không nhanh như Tô Trà thế này.

"Ha ha.

" Có một tiếng cười đột nhiên vang lên.

Nghe thấy tiếng cười này, mọi người đều quay đầu nhìn về nơi phát ra.

Sau đó mọi người nhìn thấy, người vừa cười chính là Trương Thúy Hà.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 29: 29: Đáng Tin Không



Trương Thúy Hà nhìn mọi người nhìn chằm chằm thì chằng những không kiềm chế lại, mà còn cười càng lớn tiếng thêm.

"Ha ha ha ha, Tô Trà, con nhóc lỗ vốn kia, nếu cháu không biết làm thì cháu cứ nói thẳng là mình không biết làm, đằng này cháu không biết thế nhưng lại giả vờ thành cái dáng vẻ thành thạo lắm là sao? Vừa nãy cháu viết cái gì xoành xoạch một cái đấy hả?""Tô Trà, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, đây chính là số tiền thu hoạch suốt một năm của chúng tôi đó, nếu cháu tính lầm, tất cả mọi người đều sẽ mất trắng luôn đó.

""Con nhóc lỗ vốn kia, hay là cháu về nhà gọi Tô Vận nhà cháu đến đây đi, không biết cũng giả vờ giả vịt.

"Trương Thúy Hà nói rất nhiều, trong đôi mắt của bà ta tràn ngập sự trào phúng với Tô Trà.

Ngày hôm qua con nhóc chết tiệt này dám lấy dao dọa bà ta, bây giờ Trương Thúy Hà bắt được nhược điểm của cô, không có lý gì bà ta lại không đánh trả.

Vương Tú Mi đứng gần đó, vốn đang khoe khoang với người khác thì nghe thấy tiếng nói của Trương Thúy Hà, bà xông thẳng tới, nhổ nước bọt về phía Trương Thúy Hà:"Trương Thúy Hà kia, cái miệng thối của cô lại ăn nói bậy bạ gì thế hả? Con gái tôi tính nhanh thì làm sao? Chẳng lẽ cô còn không cho phép con gái tôi được thông minh à?""Con gái của cô tất nhiên cô sẽ nói như thế rồi, thế nhưng cô nói thì không tính, phải tất cả mọi người nói thì mới tính.

" Trương Thúy Hà cười nhạo một tiếng, nói với một đám người đang đứng gần đó: "Mọi người nói xem, có ai tính nhanh như thế không? Liệu có đáng tin không?"Có Trương Thúy Hà lên tiếng, những người bên cạnh cũng không còn bình tĩnh được nữa.

Đây chính là tiền bán lương thực của nhà họ, quanh năm suốt tháng vất vả mệt nhọc lắm mới kiếm được.

Tô Trà lại còn dám làm xằng làm bậy?"Tô Trà, nếu không cháu quay về gọi Tô Vận đến đây đi?""Đúng vậy, cháu chưa tính toán gì đã viết xuống.

Chúng tôi! " Không tin tưởng.

"Đúng đó, đúng đó.

"Ngay khi mọi người ầm ĩ, trưởng thôn vốn đang quan sát mấy người vận chuyển chất hàng lên xe tải nhìn thấy tình huống bên này thì vội vàng chạy qua, vừa chạy vừa quát hỏi.

"Làm gì thế hả, làm gì thế hả? Sao lại chen chúc thành một đám thế này rồi? Bên xe tải kia còn đang chờ hàng để chất lên xe kia kìa, sao bên cách người lại không cân tiếp đi, đứng đực ra thế làm gì hả?"Nghe thấy tiếng quát của trưởng thôn, âm thanh nghị luận của mọi người cũng nhỏ xuống.

Thế nhưng vẫn có người không nhịn được nhỏ giọng tố cáo.

.
 
Back
Top Bottom