Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 50: 50: Vui Vẻ Nào Cũng Là Vui Vẻ



Tô Trà lật bài thi về trang đầu tiên, ở chỗ trống ghi điểm phía trên bài thi, ghi con số 81 đỏ chót vào đó.

Lúc Tô Bảo nhìn thấy thành tích của mình thì trợn tròn mắt lên.

Cậu bé, cậu bé đạt tiêu chuẩn rồi, cậu bé vậy mà lại thi được 81 điểm cơ đấy.

Phải biết rằng, trong kì thi cuối kỳ vừa rồi, người có thành tích cao nhất lớp cậu bé cũng chỉ mới được 93 điểm thôi, người đứng thứ hai được 84 điểm, nói cách khác, với thành tích này, cậu bé có thể đạt hạng ba của lớp rồi ư?Sau khi chấm bài xong, trong tám đứa, điểm cao nhất là 97 điểm, thấp nhất là bài của Tô Bảo với 81 điểm.

Trong bảy đứa còn lại, có bốn đứa được hơn 90 điểm, có 3 đứa được hơn tám mươi điểm.

Chờ phát hết bài thi đã chấm xong, vẻ mặt đám trẻ đều vô cùng vui sướng, nhìn số điểm trên bài thi mà cười ngây ngô.

"Được rồi, môn toán thì thi xong rồi, chiều nay chúng ta sẽ thi ngữ văn.

Chút nữa về nhà nhớ ôn tập cho cẩn thận nhé, chiều nay tranh thủ thi được thành tích tốt.

" Tô Trà cười cổ vũ đám trẻ.

Đến chiều, thành tích của môn ngữ văn cũng chấm xong.

Điểm ngữ văn thấp hơn điểm toán một chút, bởi vì chủ đề của môn ngữ văn rộng hơn toán học, phải tích lũy tri thức theo thời gian, chứ không phải một sớm một chiều là có thể học xong hết.

Môn ngữ văn, có hai đứa có thành tích nằm trong khoảng 70 điểm đến 80 điểm, sáu đứa có thành tích nằm trong khoảng 81 điểm đến 89 điểm.

Điểm văn cao nhất là 89 điểm.

Phát nốt bài thi ngữ văn đã chấm xuống, khóa học bù của Tô Trà cũng kết thúc.

Bọn nhỏ nghe tin cuối cùng cũng không cần phải đi học nữa, ai nấy đều khoác cặp vội vàng chạy về nhà mình.

Tô Bảo và Tô Trà cùng về nhà, vừa về đến, Tô Bảo đã đắc ý cầm bài thi của mình ra.

Khi Vương Tú Mi nhìn thấy hai con số 81 điểm và 70 điểm trên bài thi kia, bà cảm nhận được sự an ủi sâu sắc.

Con trai của bà, cuối cùng, cũng đạt điểm tiêu chuẩn rồi.

Bà không có yêu cầu cao với con cái, chỉ cần nó đạt điểm tiêu chuẩn là tốt lắm rồi.

Tô Trà nhìn vẻ mặt đắc ý và hào hứng của Tô Bảo, lại nhìn vẻ mặt cảm động đến độ rưng rưng nước mắt của mẹ già.

Cô có chút phân vân, không biết có nên nói cho mẹ già của cô biết rằng, điểm toán học và ngữ văn của em trai cô đều thứ nhất từ dưới lên không?Thôi, bỏ đi, bỏ đi, cứ để cho mẹ già tiếp tục cảm động đi thôi! Dù sao thì vui vẻ ngắn ngủn, cũng là vui vẻ mà!.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 51: Chương 51



"Ôi, con nhà cô học ở chỗ Tô Vận sao rồi? Con tôi học ở lớp phụ đạo của Tô Trà, tiến bộ vô cùng lớn. Hơn nữa ngày cuối cùng Tô Trà cho bọn nhỏ thi thử để kiểm tra sự tiến bộ của bọn nhỏ, thành tích của con tôi được tận chín mươi điểm cơ mà."

"Tôi cảm giác con tôi học ở chỗ Tô Vận chẳng có chút tiến bộ nào cả, thế nhưng cô có nhắc đến cuộc thi à? Thi gì thế? Tô Trà xin được bài thi về cho bọn trẻ thi à?"

"Không, tự Tô Trà soạn đề đấy, Tô Trà soạn bằng tay, rồi sao chép thành tám bản. Con tôi mang bài thi về cho cha nó xem, cha nó khen nó tiến bộ vô cùng lớn."

"Ôi, vậy cô cho tôi mượn bài thi đó xem chút được không? Tôi cầm về sao chép một bản cho con tôi thi thử xem thế nào."

"Được chứ. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị về nhà đây, chút nữa cô tiện đường thì ghé vào nhà tôi nhé, tôi lấy cho cô."

Trên bờ ruộng, hai người phụ nữ khiêng nông cụ đi vào trong thôn, vừa đi vừa nói chuyện.

Trong khoảng thời gian này, chuyện sôi nổi và được mọi người bàn tán nhiều nhất trong thôn, chính là chuyện về lớp học phụ đạo của Tô Trà và Tô Vận. Thế nhưng khác nhau ở chỗ, một lớp không thu tiền, một lớp lại thu tiền.

Trương Thúy Hà đi theo phía sau hai người phụ nữ kia, nghe thấy những lời mà hai người họ nói, bà ta bĩu môi đầy khinh thường.

Bây giờ hễ cứ nghe thấy cái tên Tô Trà này, là Trương Thúy Hà chỉ hận không thể đi đường vòng. Trương Thúy Hà đã rơi vào cái hố tên Tô Trà này hai lần rồi, bà ta không muốn lại rơi thêm lần thứ ba nữa.

Cho dù bà ta không thông minh, nhưng bà ta cũng biết đạo lý ngã một lần thì nên khôn ra.

Hơn nữa, Tô Trà và Tô Vận có liên quan cái rắm gì đến Trương Thúy Hà bà ta đâu, ai thích nói gì thì cứ nói đi.

Thế nhưng đến chạng vạng hôm đó, trong thôn lại xảy ra một sự việc mới, hơn nữa còn vô cùng ầm ĩ.

Chuyện này phải kể từ bài thi do chính Tô Trà soạn kia, cha mẹ của học sinh học bù bên lớp Tô Vận đã mượn đề thi của học sinh ở lớp của Tô Trà, mang về sao chép ra một bản rồi cho con mình làm.

Chính vì làm bài, nên mới xảy ra chuyện này.

Con người ta học bên lớp của Tô Trà, thi được tận chín mươi điểm. Thế nhưng cùng một đề đó, học sinh bên lớp của Tô Vận chỉ thi được năm mươi ba điểm... còn chưa đủ điểm đạt tiêu chuẩn nữa kìa.

Quan trọng là bên lớp của Tô Vận tốn tiền học kèm, thế mà lại còn kém hơn so với bên lớp miễn phí. Điều này ai mà chấp nhận được?

Chính vì thế nên phụ huynh mới làm ầm lên. Cha mẹ của những đứa bé bị Tô Vận thu tiền học phụ đạo kia bỏ luôn công việc, chạy thẳng đến nhà họ Tô mắng vốn.

Ban đầu, Tô Vận không muốn trả tiền cho họ, thế nhưng sau đó suýt chút nữa lao vào đánh nhau, Tô Vận bị ông nội Tô quát cho một trận, mới lòng không cam, tình không nguyện trả tiền lại cho người ta.

Quậy một trận ầm ĩ như thế, tin tức Tô Vận dạy học sinh không tốt bằng Tô Trà đã lan truyền khắp thôn.

Người trong thôn đều bàn tán xôn xao, uổng công Tô Vận được nhiều người khen thông minh như thế, hóa ra còn kém hơn cả Tô Trà người ta nữa kìa.

Khi cả đám người kéo đến nhà họ Tô đòi tiền, Tô Trà cũng có mặt ở nhà. Tô Trà đứng xem mà cảm thấy vô cùng phấn khích, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lòng dạ cô thực ra khá hẹp hòi.

Không phải lúc trước Tô Vận chảnh chọe và tự tin về chuyện học hành này lắm ư? Thế nhưng bây giờ, lật xe rồi đúng không?

-------

Đinh đang, đinh đang...

Bên ngoài sân nhà họ Tô bỗng nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp, bà nội Tô đứng ở trong nhà nghe thấy âm thanh này, thì vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem xét.

Trong cái thôn này không có mấy nhà có xe đạp cả, hơn nữa tiếng chuông càng ngày càng gần, rõ ràng là đi về phía nhà bà cụ.

Quả nhiên, không đến một phút đồng hồ sau, đột nhiên trong sân vang lên tiếng của Tô Thắng Lợi.

"Mẹ ơi, con về rồi."

"Ôi, Thắng Lợi nhà chúng ta đã về rồi à?" Bà nội Tô vui mừng, tiến lên đón con.

Nhìn thấy Tô Thắng Lợi dắt xe đạp vào sân, bà cụ Tô quan tâm hỏi han: "Con ăn cơm trưa chưa? Nếu không, mẹ làm cho con bát mì nhé?"

"Mẹ, mẹ không cần làm đâu, con ăn rồi mới về."

"Được rồi. Con đột nhiên sao lại về đây, đơn vị các con cho nghỉ à?" Bà nội Tô lại hỏi.

"Vâng, nay được nghỉ ạ. Con thấy lâu rồi không về, nên hôm nay mới quay về thăm người nhà mình một chút." Tô Thắng Lợi vừa nói vừa dắt xe đạp dựa vào tường, sau đó đi đến phía giỏ xe lấy hai túi đồ ra.

"Mẹ, lần trước con nghe chị dâu hai nói Tô Trà có bệnh tụt huyết áp, cho nên con mua chút kẹo về cho con bé. Ngoài ra, con còn mua cho cha mẹ mỗi người một đôi giày, mẹ với cha thử xem có vừa chân không nhé?"

"Con về nhà thì cứ về thôi, sao còn mang theo đồ về làm gì. Đều là người cùng một nhà, phí tiền làm gì hả?"

"Không sao mà, con có tiền lương mà mẹ." Tô Thắng Lợi cười đáp, tầm mắt chú ta quét một vòng quanh nhà, phát hiện chỉ có mỗi một mình bà cụ Tô ở nhà thì tò mò hỏi: "Sao chỉ có mình mẹ ở nhà thế?"

"Ừ. Cha con, anh cả, chị dâu cả và anh hai con ra đồng rồi. Tô Diệp và Tô Vận cũng đi ra ngoài. Tô Bảo và Tô Trà đến nhà trưởng thôn ăn cơm." Bà nội Tô trả lời.

Tô Thắng Lợi lập tức bắt được trọng điểm: "Mẹ, Tô Trà và Tô Bảo sao lại đến nhà trưởng thôn ăn cơm?"

"Ồ, còn không phải do thời gian trước Tô Trà dạy kèm cho Xuân Thịnh nhà trưởng thôn à, thành tích của thằng bé có tiến bộ lớn, cho nên trưởng thôn mời Tô Trà qua ăn cơm để cảm ơn. Tô Bảo thuận tiện đi theo chị nó luôn."

"Tô Trà dạy kèm cho người ta á?"

"Đúng thế, không chỉ có Tô Trà đâu, mà cả Tô Vận cũng nhận dạy. Cứ nhắc đến Tô Vận là mẹ lại thấy rầu rĩ..." Vừa nhắc đến Tô Vận, bà nội Tô đã bắt đầu lải nhải kể lại những chuyện xảy ra gần đây.

Vốn bà nội Tô vô cùng thích đứa cháu gái Tô Vận này, dù sao thì từ bé đã nghe lời, còn rất thông minh, thế nhưng trong khoảng thời gian này, bà nội Tô lại cảm thấy đầu óc của Tô Vận càng ngày càng kém linh hoạt.

Lần trước thằng hai bị Trương Thúy Hà đánh, Tô Vận kéo Tô Diệp và vợ thằng cả không cho ra giúp đỡ cũng thôi đi.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 52: Chương 52



Chỉ tính chuyện lần trước cô ta nhận tiền dạy kèm cho người khác này thôi, bởi vì ông nội Tô ép cô ta trả tiền cho người ta, Tô Vận hình như còn giận dỗi với ông nội Tô, thái độ cũng không còn gần gũi như trước nữa.

Đứa bé này, càng lớn lên, lại càng lắm tật.

Tô Thắng Lợi nghe bà cụ kể những chuyện xảy ra trong nhà trong khoảng thời gian gần đây, ấn tượng tốt với Tô Vận cũng phai nhạt đi rất nhiều. Hai chuyện này, vừa nghe thôi đã khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Nhiều năm qua, ông nội Tô đối xử với Tô Vận tốt đến mức không ai chê trách được gì, ngay cả Tô Bảo cũng phải xếp sau cô ta. Mà lần này, ông nội Tô bảo cô ta trả tiền cho người ta cũng không sai, thế nhưng cô ta lại còn dám giận dỗi.

"Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ nhiều làm gì. Đám trẻ đều lớn rồi, tất nhiên sẽ có suy nghĩ của mình. Đúng rồi, mẹ biết không, con nhóc Tô Trà còn biết sửa xe đạp nữa đấy."

"Cái gì, sửa xe đạp á? Con nói Trà Trà nhà chúng ta á?"

"Còn ai vào đây nữa ạ. Lần trước Trà Trà lên trấn trên, ngày đó đúng lúc xe đạp con bị ngã hỏng, Trà Trà đã sửa lại tốt cho con rồi. Cái xe này con đi suốt một năm rồi, cái ghi đông vốn có chút tật xấu, thế nhưng con tiếc tiền không nỡ sửa, thế nhưng lần này Tô Trà sửa lại hết cho con luôn."

"Thật hay giả thế?"

"Con lừa mẹ bao giờ chưa?"

"Không có, Thắng Lợi nhà chúng ta chưa bao giờ lừa mẹ." Bà nội Tô cười lớn đáp một câu.

Tô Thắng Lợi lại trò chuyện với bà nội Tô thêm một lúc nữa, sau đó ra đồng giúp cha và các anh làm việc.

Bên kia nhà trưởng thôn, Tô Trà đã ăn cơm nước xong, đúng lúc này, trưởng thôn lại có chuyện cần nhờ Tô Trà giúp đỡ.

Chuyện là thế này, sắp tới trưởng thôn phải lên trấn trên tham gia một cuộc họp, phải báo cáo tình huống công tác của ông ta trong năm nay, đồng thời cũng báo cáo luôn về các mặt khác như sản lượng lương thực của thôn,...

Trưởng thôn chỉ là một ông bác nông dân, bảo ông ấy lớn giọng quát, gọi mọi người thức dậy ra đồng làm việc thì không sao, thế nhưng bảo ông ta báo cáo gì đó, chính là làm khó ông ta.

Cán bộ trong thôn cũng chẳng có ai có học vấn cao cả, bí thư chi bộ thôn thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân với trưởng thôn, cho nên suốt mấy ngày qua, trưởng thôn và bí thư chi bộ đau đầu vì bản thảo, nhưng mãi không rặn ra nổi một chữ.

Đúng lúc có Tô Trà - người có nền tảng văn hóa tốt ở đây, nếu để cô viết bản thảo, chắc chắn sẽ hay hơn mấy người không có văn hóa như ông ta viết nhiều.

Sau khi Tô Trà nghe trưởng thôn nói xong thì hỏi một vài vấn đề cần phải chú ý, sau đó cô xem một số tình hình mà trưởng thôn cần báo cáo.

Trong lòng cô sắp xếp câu từ một chút, sau khi xác định bản thảo không quá khó viết, mà cô cũng không bận chuyện gì, cô mới đồng ý giúp trưởng thôn viết bản thảo.

"Tốt quá rồi, Tô Trà, chuyện này đành làm phiền cháu vậy. Ông đã đau đầu vì chuyện này suốt mấy hôm nay rồi, cháu đồng ý giúp ông thì đúng là tốt quá."

"Đúng rồi, cháu xem có cần thống kê số liệu của công việc gì không, cháu có thể đến văn phòng của ông mà tra, tài liệu ông đều để ở đó hết. Cháu rảnh lúc nào thì qua lúc đó, nếu không thấy có ông ở đó, cháu có thể tìm bí thư chi bộ thôn." Trưởng thôn cẩn thận dặn dò cô.

"Vâng, chút nữa cháu sẽ sang ngay ạ."

"Được rồi, mấy hôm nữa ông mua một con gà quay về, đến lúc đó cháu lại đến nhà ông ăn cơm nhé." Ông ta ngại để người ta làm không công, thế nên trưởng thôn định vài hôm nữa, lại mời Tô Trà đến nhà ông ta ăn cơm.

"Trưởng thôn, ông đừng khách sáo như thế, cháu chỉ viết vài dòng thôi mà." Tô Trà xua tay từ chối.

"Ôi, không được. Đến lúc đó cháu nhất định phải đến đấy." Trưởng thôn nói xong, sợ Tô Trà ngại không đến, ông ta còn cười nhấn mạnh: "Phải đến đó, nếu không nhờ cháu nhiều lần như thế, ông đây cũng ngại lắm."

"Vậy được rồi ạ, trưởng thôn, cháu về trước nhé."

"Đi đi, đi đi." Trưởng thôn xua tay.

Tô Trà dắt Tô Bảo về nhà, đi được nửa đường, Tô Bảo không chịu ngồi yên, lén chạy đi chơi với mấy đứa trẻ khác rồi.

Cuối cùng chỉ có một mình Tô Trà về nhà. Vừa về đến nhà, Tô Trà đã lập tức cầm tờ giấy để viết bản thảo mà trưởng thôn đưa cho cô về phòng mình.

Ở đời trước, mấy chuyện viết bản thảo này, đối với Tô Trà mà nói là chuyện như cơm bữa.

Dù sao cô cũng làm việc trong phòng thí nghiệm, chắc chắn phải viết không ít báo cáo rồi.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, Tô Trà đều được xưng là con nhà người ta, lúc khai giảng, cô cũng lên sân khấu diễn thuyết không ít lần.

Số liệu thống kê của phòng thí nghiệm vô cùng quan trọng, thế nên đời trước Tô Trà đã tự rèn luyện được một thói quen là thống kê, phân loại, sau đó sắp xếp lại số liệu, rồi mới viết một bản báo cáo thực nghiệm.

Số liệu mà trưởng thôn cung cấp khá đầy đủ, thế nhưng Tô Trà vẫn định đến văn phòng đại đội của thôn để xem một chút, xem xem còn có chỗ nào bị bỏ quên nữa không.

Hơn năm giờ, mặt trời ngả về phía tây, những đám mây phía chân trời nhuộm một màu đỏ rực, trông rất đẹp.

Tô Trà đứng trong sân, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn lộng lẫy kia, cô không khỏi có chút rung động.

Đời trước, thời gian cô ở phòng thí nghiệm còn nhiều hơn ở nhà nữa kìa, trong kí ức của cô, hình như đã lâu lắm rồi cô không được nhàn nhã ngắm cảnh hoàng hôn như thế này.

Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng nói chuyện và âm thanh của một loạt tiếng bước chân từ xa đang tiến lại gần.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người nhà họ Tô đã quay về.

Đoàn người vào sân, Tô Trà nhìn thấy cha mẹ già nhà mình bị phơi nắng đến độ mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt đẫm cổ áo, cô vội vàng chạy vào phòng bếp rót một bình nước ra.

Nhân tiện cô còn cầm theo một chồng bát. Ở nông thôn không có quá nhiều chú ý như ở thành phố, người trong thôn uống nước đều dùng bát.

Tô Trà tiến lên, rót cho người nhà mỗi người một bát nước.

Dòng nước mát lạnh trôi qua yết hầu, khiến cả người thoải mái.

Đối với hành động tri kỉ này của Tô Trà, trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đứa bé này, hiểu chuyện rồi.

"Tô Trà, chú mua chút kẹo về cho cháu, hình như bà nội cháu đặt trên bàn trong phòng khách ấy, tí cháu vào lấy nhé. Kẹo vị hoa quả mới lưu hành gần đây, chú có ý mua một chút mang về cho cháu nếm thử." Tô Thắng Lợi uống nước xong thì giơ tay lau miệng, rồi mới cười nói với Tô Trà.

"Cháu cảm ơn chú nhỏ ạ. Cháu thích lắm." Tô Trà ngoan ngoãn đáp lời.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 53: Chương 53



"Ôi, Trà Trà, mẹ đã nói là chú nhỏ đối xử tốt với con nhất rồi mà. Nếu tương lai con thi đỗ đại học, có tiền đồ rồi, cũng không được quên chú út đã đối xử tốt với con đâu nhé." Bàn về khua môi múa mép, chưa có ai có thể so sánh với Vương Tú Mi.

Những lời nói dễ nghe được tuôn ra trôi chảy giống như không mất tiền mua, dù sao thì bà đây cũng coi như tay không bắt sói mà.

Lại nói, nói lời hay cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa, ai mà không thích lời dễ nghe đâu cơ chứ?

Nhìn thấy không, Tô Thắng Lợi vui vẻ cười lộ cả hàm răng kia kìa.

Bà nội Tô nghe thấy những lời mà Tô Thắng Lợi nói, bà cụ cũng không nói gì, chỉ im lặng xoay người đi vào nhà chính định lấy kẹo đến đưa cho Tô Trà.

Thế nhưng, đợi hai phút sau, bà nội Tô tay không quay về.

Bà nội Tô xụ mặt, tầm mắt đảo quanh đám người trong miệng, mãi một lúc sau bà cụ mới cất tiếng.

"Túi kẹo trên bàn trong nhà chính, ai cầm đi rồi?"

Hàm ý trong lời nói của bà nội Tô vô cùng rõ ràng... Không thấy túi kẹo đâu nữa.

Thế nhưng ai là người lấy đây? Sau khi Tô Trà quay về thì về thẳng phòng mình luôn, cũng cứ ở lì trong đó.

Trong lúc đó đúng thật là cô cũng không chú ý xem có ai qua lại không nữa. Ngoại trừ mấy người vừa ở ngoài đồng về ra, thì trong nhà chỉ còn lại bốn người là Tô Trà, Tô Bảo, Tô Diệp và Tô Vận.

Đến bây giờ Tô Bảo vẫn chưa về nhà, đoán chừng là lại chạy đi chơi rồi.

Tô Trà lại đi ra ngoài, thế nên trong nhà chỉ còn lại Tô Vận và Tô Diệp.

Bây giờ Tô Vận và Tô Diệp không có ở nhà, cho nên tầm mắt của bà nội Tô thầm đánh giá từng người một, trong lòng bà cụ cũng nghĩ đến chuyện gì đó, thế nhưng bà cụ không nói một lời nào, cứ thế quay người đi về phòng.

Nhìn theo bóng lưng của bà nội Tô, Vương Tú Mi khẽ ngồi nhích lại gần Tô Trà, nhỏ giọng nói với cô:

"Con gái, túi kẹo kia chắc chắn do Tô Vận cầm đi rồi. Trước kia trong nhà có gì ngon đều để dành để bồi bổ cho nó trước, thế nhưng túi kẹo này là chú nhỏ của con mang về cho con cơ mà, nó cứ thế mà cầm, nhìn có được không cơ chứ? Không được rồi, chút nữa mẹ phải đòi kẹo về."

"Mẹ, vẫn chưa biết là ai lấy cơ mà. Mẹ đừng đoán mò." Nếu không phải Tô Vận lấy thì xấu hổ lắm.

"Sao lại chưa biết là ai, chắc chắn là con Tô Vận chứ còn ai vào đây nữa."

"Được rồi được rồi, mẹ mệt lắm rồi đúng không, mẹ mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Nếu không chút nữa bà nội mà quay ra thì kiểu gì cũng bắt mẹ đi nấu cơm cho xem."

Nghe thấy Tô Trà nói thế, Vương Tú Mi chạy còn nhanh hơn cả chớp, dường như bà lo chỉ chậm một chút thì sẽ bị bắt đi làm việc.

Vương Tú Mi không muốn làm việc, ở ngoài đồng cả ngày rồi còn chưa đủ mệt à?

Hơn nữa, những chuyện trong phòng bếp, có lẽ bà nội Tô cũng không nguyện ý để bà động tay vào làm gì.

Chạng vạng hôm đó, trong sân thoang thoảng một mùi hương cay nồng, vừa ngửi thôi đã biết là món trứng xào ớt chuông rồi.

Lúc này, cuối cùng Tô Vận cũng về nhà. Tô Vận vừa về đến, Vương Tú Mi vốn đang ở trong phòng, lại lười biếng lững thững bước ra.

"Ôi chao, Tô Vận, cháu về rồi đấy à? Cháu đi đâu thế hả? Chú nhỏ cháu mua chút kẹo trái cây về, cháu nói xem, bình thường cháu cũng ăn đâu ít kẹo đâu, sao một cô gái như cháu lại có thể keo kiệt thế nhỉ? Trong nhà chỉ có mấy đứa bé các cháu, có bao giờ ăn thứ gì mà không chia ra đâu?"

Vừa nghe đã thấy những lời nói vô cùng quái gở.

Tô Trà vừa nghe đã biết ngay là mẹ già nhà cô lại bắt đầu âm dương quái khí rồi đấy.

Mới vừa đến nhà đã bị nói thẳng mặt như thế, ai mà chịu được?

Gần đây vì Tô Trà đang dần trở nên nổi tiếng, trong lòng Tô Vận đã nghẹn một cơn tức rồi, bây giờ nghe thấy thím hai nói mấy lời quái gở như thế, cô ta lập tức trưng ra mặt lạnh.

"Thím hai, bây giờ cháu mới về nhà, cháu không biết kẹo trái cây gì cả. Dù sao cháu cũng đâu có lấy." Tô Vận lập tức đốp chát lại, cô ta còn nói tiếp: "Thím hai, những lời thím vừa nói rất khó nghe, thím cứ nói như trước kia cháu ăn kẹo mất phần Tô Bảo nhà thím ấy."

"Tô Bảo là cháu trai cả nhà họ Tô chúng ta, còn một con nhóc lỗ vốn như cháu ăn nhiều như thế làm gì? Cháu xem, có đứa con gái nhà ai mà được cả nhà cưng chiều như cháu không?"

Tất cả đám con gái trong thôn đều phải ra đồng làm việc. Trong cái thôn này, có nhà nào mà không trọng nam khinh nữ đâu. Hơn nữa, Vương Tú Mi đã sớm ngứa mắt con nhóc lỗ vốn Tô Vận này rồi.

Thế nhưng, rõ ràng là đồng chí Vương Tú Mi đã quên rằng, bản thân bà là người không trọng nam khinh nữ, trái lại, đồng chí Vương Tú Mi còn có chút trọng nữ khinh nam.

Trong cảm nhận của Vương Tú Mi, Tô Trà là đứa con đầu tiên của bà, tất nhiên bà phải che chở cho cô, và lâu dần, sự che chở này đã thành thói quen.

Cho dù sau này có sinh ra Tô Bảo, Tô Bảo là con trai, ông bà nội Tô coi trọng cậu bé, cho dù không có bà quan tâm, hai ông bà cụ cũng sẽ che chở cho Tô Bảo, cho nên, suốt nhiều năm qua, Vương Tú Mi vẫn luôn chăm sóc và bảo vệ Tô Trà.

Tô Vận nhìn thấy vẻ mặt coi thường con gái của Vương Tú Mi, nhịn không được thầm phỉ nhổ trong lòng: cũng chẳng có nhà ai che chở cho con gái như thím đâu.

"Thím hai, thím nói không thể cưng chiều con gái, thế nhưng nói về chuyện cưng chiều con gái, ai có thể so được với thím hai đây cơ chứ?"

Tô Vận vốn tưởng rằng cô ta nói thế, Vương Tú Mi sẽ xấu hổ.

Đáng tiếc, Tô Vận quá coi thường Vương Tú Mi rồi.

Chỉ thấy đồng chí Vương Tú Mi còn ưỡn n.g.ự.c cao hơn, vẻ mặt đắc ý nói:

"Thím đang nói cháu cơ mà, cháu có thể so với Trà Trà nhà thím à? Trà Trà nhà thím thông minh, cháu đã nghe những lời mà người trong thôn khen con bé gần đây chưa? Nếu chưa thì thím có thể lặp lại cho cháu nghe."

"Đứa bé Tô Trà của nhà họ Tô kia thông minh thật đấy, tương lai chắc chắn có thể thi đỗ đại học, vừa nhìn là đã biết có tiền đồ rồi.

"Tính cách của Tô Trà cũng tốt nữa, dạy bọn trẻ học phụ đạo vô cùng có kiên nhẫn."

"Tô Trà lễ phép, thấy ai cũng đều mỉm cười chào hỏi một câu, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích."

Tô Trà đứng cạnh, nghe mẹ già nhà mình khen lấy khen để mình, hai má của cô vô thức đỏ bừng lên.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 54: Chương 54



Mẹ già ơi, đừng khen, đừng khen nữa. Con gái mẹ không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ vô cùng đây này.

Mà gương mặt của Tô Vận cũng đỏ bừng lên, thế nhưng, cô ta đỏ mặt là do bị sự mặt dạn mày dày của Vương Tú Mi chọc tức.

Tô Vận tỏ vẻ: Chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như thế này.

Vương Tú Mi nói thêm một đống lời khen khác, sau khi nói đã đời rồi mới dừng lại, liếc Tô Vận một cái đầy khinh thường.

"Hơn nữa, tuy rằng cháu cũng thông minh đây, nhưng mà diện mạo của Tô Trà nhà thím xinh hơn cháu."

Một câu này của Vương Tú Mi đúng là sắc, g.i.ế.c người không cần dao. Diện mạo là điểm duy nhất mà Tô Vận không có chút tự tin khi đứng trước Tô Trà.

Bà nội Tô và Vương Quyên đang ở trong phòng bếp cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, hai người vội vội vàng vàng đi ra.

"Nói cái gì thế hả, ầm ĩ đau hết cả đầu, thay vì đứng đây nói ầm ĩ lên, còn không mau đi làm việc đi? Không phải chỉ là chuyện một túi kẹo thôi à? Lần này, nếu Tô Trà muốn ăn, mẹ sẽ tự lấy tiền mua cho con bé, thế đã được chưa?"

Bà nội Tô xụ mặt cất tiếng, đồng thời, bà cụ cũng trợn mắt lườm Vương Tú Mi một cái.

"Mẹ, mẹ xem những lời mẹ nói đi kìa, đây là chuyện mua kẹo hay không mua kẹo ư? Không nói một câu đã cầm túi kẹo đi, tính chất của hai chuyện này khác nhau mà."

Vương Tú Mi vẫn cố chấp như cũ, bà không thuận theo ý của bà nội Tô bỏ qua chuyện này, mà còn phản bác lại lời của bà nội Tô.

Sau đó, khi bị ánh mắt của bà nội Tô lườm cho một cái, bà lập tức thay đổi thái độ, nhỏ giọng than thở.

"Con nói đúng mà."

Vương Tú Mi yên lặng, thế nhưng vẻ mặt của Tô Vận bên kia lại xanh mét, có thể thấy cô ta đang tức điên lên rồi.

Những câu nói ý ở ngoài lời này của Vương Tú Mi có ý gì hả? Đang nói cô ta ăn trộm đúng không?

"Thím hai, cháu ăn vài viên kẹo thím đã có ý kiến rồi, nếu thế thì tất cả mọi người sống chung còn nghĩa lý gì nữa? Nếu không thì tách ra đi, mạnh ai nấy lo."

Tô Vận vừa dứt lời, mấy người đàn ông vốn ở bên cạnh không hé răng đều lạnh mặt nhìn về phía cô ta.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, Tô Trà quan sát hết người này đến người kia, trong lòng giơ ngón tay cái với Tô Vận.

Đỉnh, trong lòng cô khen hẳn một câu: quá đỉnh!

Đây là có ý muốn ở riêng đúng không?

Mà ngòi nổ, chỉ là một túi kẹo thôi.

Giỏi, thật sự quá giỏi.

Rõ ràng vừa rồi bà nội Tô có ý thiên vị Tô Vận, nếu không còn kẹo nữa, vậy bà nội Tô bỏ tiền ra mua. Nói thế chẳng khác nào bảo, chuyện Tô Vận lấy kẹo này bỏ qua, không ai được nhắc lại nữa.

Thế nhưng, chán một cái là Tô Vận không hề để ý đến ý tốt của bà nội Tô.

Tô Trà thẳn nhiên liếc Tô Vận một cái, trong lòng cô âm thầm cân nhắc, rốt cuộc là Tô Vận không cảm nhận được ý tốt của bà nội Tô, hay là cô ta cố ý giả ngu nghe không hiểu, rồi cô ta mượn dịp này để ở riêng? Chuyện này, có lẽ chỉ có mình Tô Vận tự biết.

Tô Trà có chút nghiêng về suy nghĩ thứ hai hơn.

Phải biết rằng, Tô Vận có thể làm nữ chính, chứng tỏ tính cách của cô ta cũng không phải kiểu cảm tính, nóng nảy, trong sách đã miêu tả không ít về cách cô ta bày mưu nghĩ kế, gặp chuyện thì bình tĩnh xử lý,...

Vừa nghe Tô Vận nói như thế, sau đó ánh mắt như d.a.o của mấy người đàn ông và bà nội Tô, Vương Tú Mi biết mình xui xẻo rồi.

Vương Tú Mi cũng không ngốc, chuyện ở riêng là tuyệt đối không có khả năng. Cả đời này, tốt nhất là không nên ở riêng."

Chưa ở riêng bà còn có thể nhàn rỗi, thế nhưng thực sự ở riêng rồi, bà sẽ mệt c.h.ế.t cho xem.

"Tô Vận, con đang nói bậy nói bạ gì thế hả? Chuyện này là chuyện mà con có thể nói à? Con nhanh đi về phòng đi." Tô Thắng Hoa lớn tiếng quát, vẻ mặt của ông ta lúc này cũng vô cùng đáng sợ.

Bị cha mình quát như thế, Tô Vận ngẩng đầu lên nhìn ông ta, trong lòng cô ta cũng có chút sợ hãi.

Khi người thành thật nổi giận thì vô cùng đáng sợ, cái sắc mặt kia, giống như muốn xông từ chỗ đó sang đây tát cho cô ta một cái vậy.

Tô Vận chỉ có thể cắn chặt môi, rầu rĩ xoay người đi về phòng.

Nhìn thấy Tô Vận quay về phòng rồi, sắc mặt của Tô Thắng Hoa mới tốt lên một chút. Sau đó ông ta ủ rũ nhận lỗi với ông bà nội Tô:

"Cha, mẹ, Tô Vận vẫn còn nhỏ tuổi, con bé chưa hiểu chuyện, những lời mà con bé vừa nói, cha mẹ đừng giữ trong lòng. Cho đến bây giờ, con chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Con là anh cả trong nhà, chắc chắn con sẽ không bao giờ có suy nghĩ đó."

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thắng Hoa, bà nội Tô hừ lạnh một tiếng. Bà cụ nói:

"Con gái trong nhà phải dạy dỗ cho tốt, đừng để mai kia gả ra ngoài rồi, lại để người ta cười cho."

Những lời này của bà nội Tô vô cùng tế nhị, có thể thấy, bà cụ thực sự thất vọng về Tô Vận rồi.

Bữa cơm tối hôm đó vô cùng yên lặng, sắc mặt ông bà nội Tô tối sầm lại, ai cũng không dám cất tiếng.

Tô Vận trốn ở trong phòng không ra ngoài, cũng không ai dám để phần cơm cho Tô Vận.

Rõ ràng hai ông bà cụ đang nổi nóng kia kìa, lúc này ai mà dám chọc tổ ong vò vẽ nữa chứ?

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thắng Lợi dặn dò ông bà nội Tô giữ gìn sức khỏe, sau đó thì đạp xe quay về. Chú ta còn phải về nhà cho kịp trước trời tối.

Tô Vận ngồi trong phòng không biết chút gì về tình huống bên ngoài cả.

Cô ta vẫn đang chờ đám người mang cơm cho cô ta.

Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi, sau đó cô ta nhìn thấy cha mẹ và Tô Diệp ăn cơm xong quay về phòng, nhưng họ tay không quay về.

Cho nên, đêm nay cô ta không có cơm ăn.

Tô Vận tức giận không hé răng.

Nhìn thấy Tô Vận vẫn đang tức giận, Tô Diệp không nhịn được cất tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Vận, em đừng tức giận nữa, chuyện hôm nay vốn em làm sai mà."

"Em làm sai chỗ nào?" Tô Vận vốn đang ngồi trên giường, nghe thế thì đứng phắt dậy. Cô ta lạnh lùng lườm Tô Diệp một cái, phản bác: "Chị, em làm sai ở đâu hả? Mọi người sống cùng nhà mà như thế này có nghĩa lý gì không hả? Ăn một viên kẹo mà còn bị người ta châm chọc, tiền kiếm được thì bị ông bà nội thu hết. Em nghĩ ở riêng thì sai à?"
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 55: Chương 55



"Còn nữa, chú hai thím hai cả ngày lười biếng, hết ăn lại nằm, có việc gì cũng đùn đẩy cho cha mẹ chúng ta làm, chỉ biết há miệng nịnh nọt, mồm miệng đỡ chân tay. Loại người như thế chính là kí sinh trùng.”

“Còn Tô Trà nữa, suốt ngày yếu yếu ớt ớt, làm được cái gì nên hồn hả? Còn Tô Bảo, không phải chỉ là con trai thôi ư, nhiều thêm một chút thịt thì hơn người à? Tương lai còn không biết có tiền đồ gì nữa không kìa."

"Này, Tiểu Vận, em nói bé một chút." Tô Diệp bị những lời nói của Tô Vận dọa sợ, vội vội vàng vàng nhìn về phía cửa, chỉ sợ có người nghe thấy những lời Tô Vận nói.

"Em cũng đâu có nói sai."

"Chuyện ở riêng này, về sau em đừng đề cập đến nữa, ông bà nội sẽ không đồng ý đâu."

"Hừ, tư tưởng của ông bà nội rất cổ hủ."

Tô Vận hừ một tiếng, sau đó cô ta ngả người nằm xuống giường.

Cho dù ông bà nội Tô nghĩ như thế nào, thì dù sao, cô ta nhất định phải ở riêng cho bằng được.

Chia nhà rồi, cô ta muốn ăn gì thì ăn đó, muốn mua gì thì mua đó.

Đến lúc đó, để cho chi thứ hai bên kia nhìn mà ghen tị đỏ mắt.

Bên kia, người mà bị Tô Vận gọi là kí sinh trùng - hai vợ chồng Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi vẫn chưa ngủ.

Hai người hồi tưởng lại chuyện hôm nay rồi tổng kết, sau khi xác định là Tô Vận muốn ở riêng, hai vợ chồng đều đồng lòng hạ quyết tâm.

Ở riêng là chuyện không có khả năng.

Sóng gió của chuyện ở riêng cứ thế trôi qua, trong nhà không có ai dám nhắc lại chuyện này, tất cả mọi người ăn ý phớt lờ vấn đề đó.

Hai ngày nay, Tô Trà không ở nhà tìm cảm giác tồn tại nữa, mà đi đến văn phòng đại đội của thôn để tìm số liệu viết cho xong bản thảo mà trường thôn nhờ.

...

Trong văn phòng trưởng thôn...

Trưởng thôn ngồi ở văn phòng, cúi đầu đọc bảo thảo mà Tô Trà đã viết xong, càng đọc, trong lòng ông ta lại càng vui vẻ.

Không phải vô duyên vô cớ ông ta lại khen đứa nhỏ Tô Trà này thông minh, cứ nhìn cái bản thảo mà cô viết đây mà xem, những chuyện nên báo cáo đều viết rõ ràng, rành mạch.

Hơn nữa, bản báo cáo này đọc thật sự rất bắt tai.

Lúc trước bí thư chi bộ thôn còn trêu Tô Trà, dặn cô phải viết cho thật văn nhã, hại trưởng thôn sợ đến lúc đó ông ta lên sân khấu lại không nhớ được chữ nào.

Thế nhưng bây giờ nhìn thấy bảo thảo, trưởng thôn cũng yên tâm rồi.

Bản thảo này không khó đọc, hơn nữa không chỉ giúp cho người nói dễ nhớ, mà còn giúp cho người nghe báo cáo cũng dễ hiểu hơn.

"Tô Trà, bản thảo này của cháu, tốt, tốt lắm."

"Trưởng thôn, ông hài lòng là tốt rồi ạ. Vậy nếu bản thảo đã viết xong rồi, không còn việc gì nữa thì cháu xin phép về nhé?" Chuyện này xong xuôi, Tô Trà cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, cô lập tức cất tiếng chào hỏi để đi về.

"Được rồi, cháu cứ về đi. Để ông tiễn cháu ra ngoài."

"Ông đừng khách sáo."

"Ôi chao, cháu nói gì thế, cháu đã giúp ông viết bản thảo rồi, ông tiễn cháu ra ngoài còn không được ư?"

Trưởng thôn vui vẻ tiễn Tô Trà ra ngoài, ông ta đứng lại nhìn bóng lưng của Tô Trà xa dần, nụ cười vui tươi hớn hở trên mặt vẫn không tắt.

Chân trước Tô Trà vừa đi, chân sau bí thư chi bộ thôn đã đến. Vừa tiến vào văn phòng, bí thư chi bộ thôn đã nhìn thấy ý cười trên gương mặt của trưởng thôn không cách nào che giấu.

"Sao thế? Gặp được chuyện gì mà vui vẻ thế hả? Nhặt được tiền à?" Bí thư chi bộ thôn trêu ghẹo hỏi.

"Cút cút cút, tiền rơi ở đâu mà nhặt?" Trưởng thôn tức giận đáp. Sau đó, không đợi bí thư chi bộ thôn lên tiếng hỏi, ông ta đã không nhịn được tự mình nói ra trước rồi.

"Không phải tôi nhờ Tô Trà viết bản thảo của bản báo cáo đấy à? Khi nãy con nhóc Tô Trà đã viết xong rồi, nó vừa cầm sang đây cho tôi."

"Hửm, nhìn thái độ của ông, hình như ông rất hài lòng thì phải?"

"Hài lòng chứ, đương nhiên là hài lòng rồi." Trưởng thôn luôn miệng khen ngợi, ông ta giơ tay cầm bảo thảo mà Tô Trà viết lên, đưa đến trước mặt bí thư chi bộ thôn rồi nói: "Nào, ông đọc thử đi xem con bé viết như thế nào."

Thấy vẻ mặt hớn hở của trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn lại càng tò mò về bản thảo mà Tô Trà viết hơn, ông ta lập tức giơ tay ra nhận lấy.

Đợi đến khi nhìn lướt qua, bí thư chi bộ thôn đã bị nét chữ trên tờ giấy thu hút sự chú ý.

Nét chữ thực sự rất đẹp, vừa nhìn qua tổng thể đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, như mây trôi nước chảy, bút lực đều đặn.

"Chữ này đẹp thật đó." Bí thư chi bộ thôn cũng không nhịn được khen một câu.

"Đúng vậy, chữ của đứa bé Tô Trà này thực sự rất đẹp." Trưởng thôn đắc ý dào dạt trả lời.

Nghe giọng điệu này của trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn nở nụ cười rồi cất tiếng: "Ông đắc ý cái gì, Tô Trà cũng đâu phải cháu gái của ông đâu?"

"Sao lại không? Tôi và ông nội của Tô Trà là anh em họ, tôi bảo Tô Trà gọi tôi một tiếng ông nội cũng chẳng có chỗ nào quá phận cả."

Người trong thôn này đều cùng họ Tô, có cùng một tổ tiên, qua nhiều đời như thế, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với nhau.

Nghe trưởng thôn nói thế, bí thư chi bộ thôn cũng cười: "Vậy nói theo cách của ông, tôi đây cũng là ông nội của Tô Trà rồi còn gì?"

"Già rồi mà còn không biết xấu hổ, ông vẫn nên đọc bản thảo đi." Trưởng thôn phỉ nhổ một câu.

Trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn là người cùng lứa, bình thường đốp chát nhau đã quen rồi.

Tầm mắt của bí thư chi bộ thôn lại dừng trên bản thảo, qua vài phút sau, đợi bí thư chi bộ thôn đọc bản thảo xong, ông ta không thể không thừa nhận rằng, bản thảo mà Tô Trà viết rất thích hợp với loại trình độ văn hóa tầm tầm như họ, nếu viết văn nhã quá, họ lại không nhớ nổi.

Bí thư chi bộ thôn suy nghĩ cẩn thận hơn trưởng thôn hiều, cho nên tất nhiên ông ta đã nhận ra chuyện khi Tô Trà viết bản thảo này, cô đã cân nhắc đến trình độ của trưởng thôn, cho nên mới viết như văn nói lưu loát và dễ hiểu thế này.

Không thể không nói, cô gái nhỏ này đúng là không tệ chút nào.

"Có bản thảo rồi, ông có diễn thuyết nổi không thế? Nếu không, ngày mai cứ để tôi báo cáo thay ông nhé?" Bí thư chi bộ thôn cười trêu.

"Cút đi, tôi vất vả lắm mới nhờ được người viết bản thảo, ông lại muốn ngồi mát ăn bát vàng à? Mơ đi." Trưởng thôn từ chối thẳng thừng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm trưởng thôn đã đi lên trấn trên, ông ta thay một bộ quần áo mới đến tám phần, sạch sẽ nhất trong tủ quần áo.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 56: Chương 56



Lần nào trưởng thôn đi họp cũng mặc bộ quần áo này. Nói theo lời của vợ trưởng thôn thì... mặc bộ quần áo này lên, thoạt nhìn chồng bà ta vô cùng có khí thế.

Không phải chỉ là một cuộc họp thôi ư? Năm nào mà chả có dăm ba cuộc họp, thế nhưng lần nào trưởng thôn cũng đều cảm thấy hồi hộp như lần đầu.

Chín giờ, trưởng thôn ngồi máy kéo trong thôn đi họp.

Đến giữa trưa, nhà nào nhà nấy đều chuẩn bị nấu cơm, khói bếp bốc lên nghi ngút...

Tô Trà - người vẫn luôn nhàn rỗi suốt thời gian qua, giờ đang phải múa bút thành văn.

Mới sáng hôm nay, Tô Trà bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Đó là... bài tập hè của cô!

Ôi trời ơi, cũng do sáng nay Tô Trà nhìn thấy Tô Bảo bị Vương Tú Mi ra lệnh cưỡng chế ở nhà làm bài tập hè, không được ra ngoài chơi, Tô Trà mới đột nhiên phản ứng lại, bài tập hè của cô một chữ cũng chưa đụng.

Thế nên, Tô Trà vô cùng sốc.

Trong trí nhớ của Tô Trà, suốt nhiều năm qua cô chưa từng gặp lại loài sinh vật mang tên bài tập hè này rồi.

Thế nhưng càng nghiệt ngã hơn là, chỉ còn ba ngày nữa là cô phải đi học lại.

Sống suốt hai đời, cuối cùng Tô Trà cũng được trải nghiệm cảm giác vội vã làm bài tập hè trước ngày khai giảng.

Tô Bảo ngồi cạnh Tô Trà, thằng nhóc này còn thảm hơn cả Tô Trà nữa. Tô Trà chỉ vùi đầu vào viết, thế nhưng người ngồi cạnh cô còn lợi hại hơn, vừa làm bài vừa hú hét.

"Hu hu hu, viết không xong, em xong đời rồi."

"Thầy giáo nói, nếu không viết xong thì phải chép lại toàn bộ bài tập hè một lần."

"Chị, sao chị im lặng thế?"

"Em im lặng đi, thay vì ngồi đó gào khan thì em nên tập trung vào viết bài thi, khéo khi xong lâu rồi đấy." Tô Trà bình tĩnh nói.

Tô Bảo bị chị gái nhà mình mắng cho thì cảm thấy tủi thân vô cùng.

Hu hu hu, cậu bé đáng thương quá đi mất thôi.

Cậu bé ngẩng đầu lên, liếc nhìn chị gái nhẫn tâm nhà mình, sau đó Tô Bảo trợn tròn mắt.

Ôi trời ơi, tốc độ làm đề của chị gái nghiêm túc ư?

Tô Bảo nghiêng đầu ngó qua chỗ chị gái, sau đó cậu nhìn thấy ngòi bút của Tô Trà xoàn xoạt vài tiếng đã viết ra được đáp án.

Cái này, cái này, cái này, nhanh quá đi mất!

Trong lòng Tô Bảo chua xót, có đủ các loại cảm giác như ghen tị, hâm mộ.

Tô Trà vùi đầu làm bài không ngừng, cô chính là một cỗ máy giải đề không có tình cảm.

"Chị, chị làm bài nhanh như thế, chờ chị làm xong bài của chị, có thể làm bài tập hè giúp em luôn không?" Tô Bảo cẩn thận hỏi, giọng điệu mang ý thám thính.

Tô Trà nghe thấy những lời mà Tô Bảo hỏi, thì ngẩng đầu lên liếc cậu bé một cái. Chỉ liếc một cái thôi, sau đó Tô Trà lại cúi đầu xuống làm bài tiếp.

Vẻ mặt Tô Bảo mờ mịt, chị gái cậu bé có ý gì thế nhỉ?

Sau đó, Tô Bảo nghe thấy tiếng Tô Trà trả lời.

"Em mơ cái rắm ấy."

Tô Bảo: đây là chị gái ruột của cậu bé đấy...

"Làm nhanh đi, nếu không làm xong, em phải chép lại toàn bộ bài tập hè một lần đấy." Tô Trà không thèm ngẩng đầu lên, cô vừa làm bài của mình, vừa cho Tô Bảo một vạn điểm chí mạng.

Tô Bảo: cuộc sống này, không còn gì mà lưu luyến nữa rồi.

Trưa hôm đó, hai chị em Tô Trà và Tô Bảo ăn cơm nhanh như chuẩn bị đánh giặc, sau khi ăn xong lại lập tức quay về phòng làm bài tập.

Bên kia, trong thành phố...

Lúc này trưởng thôn đã họp xong, ông ta đang cùng những cán bộ thôn của các thôn ra đi về phía căn tin.

"Lão Tô, bản thảo của ông hay thế, ông nhờ ai viết vậy? Từ bao giờ mà thôn các ông có người viết lách lợi hại vậy?"

"Ha ha ha, quá khen rồi. Tôi nhờ một người trẻ tuổi trong thôn viết đó. Bản thảo này viết cũng chỉ tạm được thôi, cũng là do con bé lo lắng cho trình độ văn hóa không cao của tôi, nếu không, bản thảo này còn có thể viết văn nhã hơn nữa kìa."

"Ôi chao, bây giờ lớp trẻ tài giỏi quá, văn chương xuất sắc đến mức này."

"Ha hah ha, tạm được tạm được. Người trẻ tuổi này thông minh lắm, lần trước khi thu mua thóc, tôi nhờ con bé tính toán ghi sổ..." Trưởng thôn bắt đầu dông dài kể lại chuyện lần trước, nói mãi không ngừng.

Những người khác nhìn thấy thế mà trong lòng chua xót.

Khoe khoang, hành động này của lão Tô là khoe khoang một cách trắng trợn.

Ông già này đang đắc ý đây mà.

Có điều, nếu chuyện mà lão Tô nói là thật, vậy tương lai nhất định sẽ có một nhân tài đi ra từ thôn Thanh Sơn rồi.

Bốn giờ chiều, cuối cùng Tô Trà cũng có thể buông cây bút trong tay xuống. Khi Tô Trà buông bút, Tô Bảo nghe thấy tiếng động bèn nhìn qua.

"Chị, chị không làm nữa à?"

Hu hu hu, cuối cùng bọn họ cũng được nghỉ ngơi rồi đúng không?

"Không." Tô Trà nhẹ nhàng cười nói với Tô Bảo: "Chị làm xong rồi."

Cho nên, bạn học nhỏ à, em vẫn nên tiếp tục phấn đấu đi.

Cách mạng chưa thành công đâu, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực.

Gương mặt Tô Bảo lập tức hiện rõ vẻ suy sụp, vốn cậu bé có một "người cùng khổ" vì bài tập hè là chị gái, thế nhưng ai mà ngờ được, chị gái hết khổ rồi, muốn bỏ cậu lại chịu khổ một mình.

"Tô Trà, Tô Trà, cháu có ở nhà không?"

Bên ngoài sân đột nhiên truyền tới một tiếng gọi.

Tô Trà ngồi trong phòng cũng nghe thấy, giọng nói này hình như là của trưởng thôn.

Trưởng thôn họp xong quay về rồi à?

"Em làm bài tiếp đi, chị đi ra ngoài một lát." Tô Trà ném cho Tô Bảo một câu nói như thế rồi đứng dậy đi ra ngoài luôn, để lại Tô Bảo ngồi một mình trong phòng, tiếp tục làm bài tập hè của cậu bé.

Khi Tô Trà ra khỏi phòng, trưởng thôn đã được bà cụ mời vào trong sân.

Thấy Tô Trà đi ra, trưởng thôn lập tức cười nói với Tô Trà:

"Tô Trà, nhờ có bản thảo mà cháu viết cho ông, hôm nay ông đi họp được lãnh đạo khen ngợi nhiều lắm. Đúng lúc khi ông quay về có gặp một người bán dưa hấu, ông mua hai quả, mang sang đây cho cháu một quả đây này."

"Trưởng thôn, ông khách sáo quá rồi, dưa hấu này ông vẫn nên mang về nhà đi thôi."

"Không được, cháu phải nhận lấy." Trưởng thôn không cho Tô Trà có cơ hội từ chối, trực tiếp đặt quả dưa hấu đang ôm trong lòng xuống đất.

"Được rồi, ông để dưa nhà cháu ở đây nhé, ông về đây." Trưởng thôn nói xong thì lập tức quay đầu rời đi.

Trưởng thôn đi rồi, trong sân chỉ còn lại Tô Trà và bà nội Tô.

"Bà nội, cháu mang dưa hấu vào phòng bếp ngâm nước lạnh đã nhé, đợi tối tất cả mọi người về hết thì chúng ta cùng ăn." Tô Trà vừa nói vừa ôm quả dưa hấu đi vào phòng bếp.

Bà nội Tô đứng trong sân nhìn theo bóng lưng Tô Trà một lúc lâu không nói gì. Mãi lâu sau, bà cụ mới xoay người đi về phòng mình.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 57: Chương 57



Lượt xem: 368

Tối hôm đó, sau khi nhà họ Tô ăn cơm xong, bà nội Tô bèn ôm một quả dưa hấu ra bổ.

Những người còn lại trong nhà họ Tô thấy bà nội Tô đột nhiên ôm quả dưa hấu ra thì đều có chút sửng sốt.

Trong thôn không có ai trồng dưa hấu cả, bọn họ từng nghe nói, chỉ có trong thành phố mới bán thứ quả này thôi.

Thế nhưng hôm nay cũng đâu có ai trong nhà vào thành phố đâu, mà thằng ba cũng không về, vậy quả dưa hấu này từ đâu ra thế?

"Trưởng thôn cho đấy, nói là quà cảm ơn Tô Trà. Nhờ có bản thảo mà con bé viết giúp mấy hôm trước nên ông ta mới được lãnh đạo khen ngợi." Bà nội Tô vừa bổ dưa, vừa cất tiếng giải thích.

"Ôi chao, con gái của mẹ thật sự có bản lĩnh mà." Vương Tú Mi là người đầu tiên cất tiếng khen con gái.

"Con bé cũng là con gái của anh mà." Tô Thắng Dân cươi ha ha tiếp lời.

Viết một tờ bản thảo thôi mà cũng có thể giúp trưởng thôn được lãnh đạo khen, đây không phải chuyện ai cũng có thể làm được.

"Ha Ha, là con gái của chúng ta." Vương Tú Mi mặt mày hớn hở nói với Từ Thắng Dân.

Tầm mắt của ông nội Tô đảo qua Tô Trà đang ngoan ngoãn ngồi cạnh, trong lòng ông cụ vô cùng hài lòng, nhỏ hai càng ngày càng có hiểu biết và triển vọng.

Có người vui mừng, tất nhiên cũng có người mất hứng.

Chờ quả dưa hấu được cắt ra, mỗi người cầm lấy một miếng.

Những người khác đều cúi đầu gặm dưa hấu, chỉ có mỗi Tô Vận không thề động đậy.

Cô ta nhìn mấy miếng dưa hấu này đã thấy chói mắt rồi, còn bảo cô ta ăn á, cô ta nuốt không trôi.

"Tiểu Vận, em không ăn à?" Tô Diệp ngồi bên cạnh Tô Vận, thấy cô ta ngồi yên không nhúc nhích thì cất tiếng hỏi, còn cố tình hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

"Em không thích ăn, chị, em cho chị này."

"Sao không ăn? Dưa ngọt lắm." Vẻ mặt Tô Diệp hiện rõ vẻ buồn bực, dưa ngọt thế này, sao lại không ăn cơ chứ?

"Không ăn, em không thích ăn dưa hấu." Tô Vận tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó nhét miếng dưa hấu vào tay chị gái Tô Diệp.

"Vậy chị ăn nhé?" Tô Diệp hỏi lại thêm một lần nữa.

"Chị ăn đi."

Hành động mờ ám của hai chị em họ, không phải không có ai phát hiện ra.

Cả nhà đâu có ai mù lòa, chẳng qua, không ai thèm chấp nhặt hai người mà thôi.

Thái độ của Tô Vận đối với Tô Trà, hầu như trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tô Vận không để ý đến tầm mắt của những người khác, trong lòng cô ta vẫn đang cân nhắc chuyện khác.

Gần đây Tô Trà càng ngày càng nổi tiếng, ngay cả việc viết bản thảo này cũng có thể được khen.

Nghĩ đến đây, Tô Vận lại không nhịn được nhìn về phía Tô Trà, suy nghĩ trong lòng cô ta dần thay đổi.

Tô Vận cảm thấy địa vị trong gia đình của mình, đang bị sự thay đổi theo hướng tích cực của Tô Trà uy h**p.

Mà đương sự là Tô Trà, lại hoàn toàn vô cảm.

Ồ, không, cũng không phải hoàn toàn vô cảm.

Cô vẫn có cảm xúc mà... Chẳng qua, cảm xúc này hơi lạ: Ôi chao, quả dưa hấu này ăn ngon thật. Ngọt quá đi mất!

...

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, Tô Trà chỉ cần dùng một ngày đã làm xong tất cả bài tập, mà Tô Trà, dưới sự giám sát của bà chị gái tốt vô cùng đáng tin cậy là Tô Trà, cuối cùng cậu bé cũng làm xong bài tập hè trước ngày khai giảng.

Bởi vì trường tiểu học khai giảng muộn hơn trường cấp ba của Tô Trà hai ngày, cho nên Tô Bảo lại bắt đầu chạy ra ngoài chơi.

Hàng ngày mỗi khi Tô Bảo ra ngoài chơi...

"Xuân Thịnh, đi chơi không?"

"Không đi, tớ còn phải làm bài tập."

"Ôi, cậu chưa làm xong cơ á? Tớ làm xong lâu rồi."

Xuân Thịnh trực tiếp cho Tô Bảo một cái lườm cháy mắt.

Sau đó, dường như Tô Bảo tìm được thú vui mới, mỗi ngày cậu bé đều chạy khắp thôn tìm đám bạn nhỏ của mình, sau đó nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng làm bài tập cho kịp ngày khai giảng của đám bạn nhỏ, trong lòng cậu bé có một loại cảm giác sảng khoái khó hiểu.

Mới sáng thứ hai, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân mặc bộ quần áo đẹp nhất của bản thân, hôm nay Tô Trà khai giảng, họ muốn đưa con gái đến trường nhập học.

Đôi vợ chồng đẩy cửa phòng ra, hăng hái đi ra ngoài.

"Mẹ, mẹ đưa học phí của Tô Trà cho con đi, bọn con đã sửa soạn xong rồi. Bây giờ đã hơn bảy rưỡi rồi, bọn con phải nhanh chóng lên đường thôi." Tô Thắng Dân gọi với về phía phòng của bà nội Tô.

Chỉ chốc lát sau đã thấy bà nội Tô đẩy cửa ra ngoài.

"Gọi cái gì mà gọi hả? Các con đi cũng được, nhưng phải quay về trước buổi trưa đấy, chiều nay còn phải ra đồng làm việc." Bà nội Tô cất tiếng dặn dò.

"Dạ, con và Tú Mi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để quay về. Mẹ đưa tiền cho con đi thôi, mẹ, bọn con phải đi rồi." Tô Thắng Dân cợt nhả cười nói với mẹ già.

Bà nội Tô lấy tiền ra, vừa mới vươn tay ra đã bị Tô Thắng Dân nhanh tay lẹ mắt giành lấy.

Ngoài miệng Tô Thắng Dân đồng ý về sớm vô cùng sảng khoái, thế nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, trong lòng bà nội Tô hiểu rõ, trưa nay chắc chắn sẽ không nhìn thấy hai vợ chồng thằng hai quay về.

Vợ chồng thằng hai này, lúc con gái nhập học trốn một ngày làm việc, đợi đến khi con trai nhập học lại trốn thêm một ngày nữa cho xem.

Cho dù ai nói thế nào cũng không có tác dụng gì, người cũng không về, còn nếu muốn lải nhải, mắng cho họ một trận, họ cũng cứ vẫn sẽ cợt nhả như thế mà thôi.

Cho dù có nói nhiều hơn thì người bị chọc tức vẫn là bà nội Tô.

"Trà Trà, con sửa soạn xong chưa, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi gọi một câu, sau đó huých cánh tay Tô Thắng Dân, cất tiếng nói: "Chúng ta đến phòng con gái giúp con bé thu dọn đồ đi, hôm nay phải mang chăn đệm gì đó qua luôn, đồ đạc nhiều lắm, dọn cho nhanh rồi còn đi sớm."

Tô Trà nghe thấy tiếng gọi của bà mẹ hời Vương Tú Mi, cô vừa chuẩn bị ra ngoài đã thấy cha mẹ mình đẩy cửa đi vào.

"Tất cả đồ đạc đều ở đây rồi đúng không?" Tô Thắng Dân hỏi một câu, sau đó lập tức tiến lên, giơ tay khiêng cái chân đã cột chắc đang đặt trên giường lên, tay còn lại thì xách theo cái túi.

Vẫn còn hai cái túi nhỏ nữa, nhưng không đợi Tô Trà kịp cầm lấy thì Vương Tú Mi đã nhanh tay nhanh chân xách trước rồi.

"Được rồi, con gái ơi, chúng ta đi thôi." Vương Tú Mi nói xong thì kéo con gái ra ngoài.

Nhìn thấy cha già đi đằng trước vừa khiêng chăn vừa xách túi, Tô Trà vội vàng cất tiếng: "Cha ơi, để con xách cái túi này cho."

"Ôi chao, cứ để cha con xách, con đi theo là được rồi." Vương Tú Mi kéo Tô Trà lại.

"Đúng rồi, con gái ơi, cha nói cho con biết, chỉ có một chút đồ đạc này thôi ấy mà, một mình cha thừa sức khiêng. Nhẹ lắm." Tô Thắng Dân cười ha ha nói.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 58: Chương 58



Nhìn thấy gương mặt đầy tươi cười của cha mẹ già, trong lòng Tô Trà như có một dòng nước ấm chảy qua.

Cha mẹ đời trước của Tô Trà đã qua đời vào năm cô hai mươi tuổi, trong trí nhớ của Tô Trà, cảm giác được người khác quan tâm này có chút xa lạ.

Về những phương diện khác của Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi cô không tiện nhận xét, thế nhưng riêng về chuyện đối xử với con trai con gái, hai ông bà đã làm vô cùng tốt, không có chỗ nào để chê.

Lúc trước Tô Vận học lên cấp ba, ý của bà nội Tô là để Tô Trà ở nhà, không cho cô đi học nữa, bời vì thành tích của cô không tốt bằng Tô Vận, mà điều kiện trong nhà cũng không quá tốt.

Thế nhưng vừa nghe thấy bà cụ bảo Tô Trà nghỉ học, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân sao có thể mặc kệ cho được?

Hai vợ chồng họ chỉ kém nằm lăn lộn trước cửa phòng của ông bà nội Tô mà khóc lóc om sòm nữa thôi.

Sau này, ông nội Tô đành cất tiếng đồng ý cho Tô Trà tiếp tục học lên cấp ba.

Cả hai vợ chồng họ hễ có đồ ăn ngon là lại nhớ đến con trai, con gái, có chuyện gì tốt, cũng sẽ nhớ đến con trai con gái của mình.

Trên thế giới này, cha mẹ có thể làm đến mức như Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi thật sự vô cùng hiếm hoi.

Ba người ra ngoài, không bao lâu sau đã đi đến cửa thôn.

Đến cửa thôn, máy kéo trong thôn vẫn đang chờ ở đằng kia, thùng xe phía sau đã chất đầy đồ đạc, cũng chất ních người là người.

Đợi đến khi nhà Tô Trà đến gần, còn chưa đợi Vương Tú Mi cất tiếng đã có người nhích người sang, nhường một chỗ ra cho họ rồi chủ động mời chào.

"Tô Trà, nào, đến đây ngồi cạnh thím đây này. Thím nhích sang bên cạnh, chỗ này vừa đủ cho một người nữa ngồi."

Người cất tiếng chính là con dâu của trưởng thôn, cũng chính là mẹ của Xuân Thịnh.

Thời gian trước, Tô Trà có đến nhà trưởng thôn vài lần, mẹ Xuân Thịnh vô cùng thích cô gái Tô Trà này, còn liên tục cảm thán sao lúc trước lại không sinh được con gái.

"Nhanh, Trà Trà, con sang đó ngồi với thím ấy đi. Mẹ và cha con chen chúc một chút, đứng là được rồi." Vương Tú Minh nhanh chóng kéo Tô Trà đi lên, sau đó đẩy Tô Trà ngồi xuống vị trí cạnh mẹ của Xuân Thịnh.

"Mẹ, nếu không mẹ ngồi đi, con đứng cho."

"Con ngồi đi, đường của chúng ta xóc nảy lắm, con đứng không vững." Vương Tú Mi đáp một câu.

Sự thật chứng minh, quả thật Tô Trà sẽ đứng không vững, bởi vì cho dù bây giờ cô đang ngồi thôi, nhưng cả người cô lại lắc lư chóng hết cả mặt.

Tô Trà chỉ có một suy nghĩ duy nhất: May mà cô không bị say xe.

Kết hợp với âm thanh "Bẹt rẹt, bẹt rẹt" đặc trưng của máy kéo, chiếc xe lắc lư suốt một đường, cuối cùng người trên xe cũng đến được trấn trên.

Xuống xe, Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi trực tiếp dẫn Tô Trà đến trường trung học phổ thông số hai ở trấn trên.

Đăng ký, nộp tiền, xách đồ đạc đến kí túc xá, rồi quét dọn vệ sinh trong kí túc xá, Tô Trà không cần nhúng tay vào bất cứ chuyện gì cả.

Chỉ cần Tô Trà muốn ra tay là lại bị Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân giữ chặt không cho làm.

Nói đùa à, con gái của họ sao có thể làm mấy việc nặng này được?

Tô Trà thấy cha mẹ đang bận rộn trong kí túc xá, lòng cô vô cùng ngọt ngào.

Đợi đến khi thu dọn xong xuôi, hai vợ chồng lại dặn dò cô vài câu rồi mới xoay người rời đi.

Kí túc xá của trường trung học phổ thông số hai là loại phòng dành cho mười hai người một phòng.

Lúc này trong phòng, ngoại trừ Tô Trà ra thì còn vài cô gái khác, mấy cô gái nhìn thấy cha mẹ Tô Trà chiều con gái như thế, đều không nhịn được mà cảm thấy có chút hâm mộ.

"Tô Trà, cha mẹ cậu đối xử với cậu tốt thật đấy." Có cô gái chủ động cất tiếng.

"Ừm, cha mẹ mình đối xử với mình vô cùng tốt." Tô Trà cười trả lời.

"Đúng đấy. Cha mình còn không có thời gian đưa mình đến đây, những đồ đạc kia là tự mình khiêng tới đó." Có cô gái cũng chen lời vào.

"Đúng rồi, vừa lúc, chúng ta cùng nhau đến phòng học đi."

Con gái trò chuyện với nhau dễ lấy được cảm tỉnh, chỉ với một quãng đường ngắn từ kí túc xá cho đến tòa nhà dạy học, mấy cô gái đã thân thiết với Tô Trà hơn.

Họ đều là bạn học cùng lớp. Trước đó các cô ấy còn cảm thấy Tô Trà có tính tình không tốt chút nào, khó gần, thế nhưng không ngờ rằng chỉ nói chuyện một lát, họ lại phát hiện ra cô rất tốt.

Dáng dấp Tô Trà xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng, nhã nhặn.

Lúc nói chuyện với người khác, đôi mắt cô nhìn thằng vào người đó, trong đôi mắt xinh đẹp đó sẽ phản chiếu hình ảnh của người đó, nhất là khi cô cười rộ lên, vô cùng đẹp mắt.

Văn phòng giáo viên...

Trong văn phòng, các giáo viên đang chỉnh sửa lại giáo án của học kì mới, trong đó lớp mười một đã tính đến chuyện chia thành hai ban Văn - Lý.

Năm nay trường học còn cố ý thành lập một lớp chuyên, dựa vào thành tích để xếp hạng, top năm mươi học sinh đứng đầu có thể vào lớp chuyên.

Chủ nhiệm của lớp chuyên năm nay là thầy Tống - Tống Minh, đồng thời thầy ấy còn là chủ nhiệm khối, giáo viên dạy toán học.

Thầy ấy ngồi trước bàn làm việc của mình, Tống Minh cầm danh sách chia lớp lên nhìn.

Những cái tên xuất hiện trên danh sách lớp đều là những cái tên mà Tống Minh khá quen thuộc, thành tích thi cử của mấy học sinh này đều tạm ổn.

Những giáo viên khác đều đang trò chuyện về lớp học, nào là lớp này có một tên cứng đầu, lớp kia có nữ học sinh nào đó vô cùng xinh đẹp, đang yêu đương với học sinh nam cùng lớp,...

Ngày đầu tiên khai giảng, chủ nhiệm lớp yêu cầu tất cả học sinh dọn dẹp lại phòng học cho sạch sẽ, sau khi bảo các bạn nam kê bàn ghế, mới bắt đầu phát sách vở.

Chiều hôm đó, các lớp tổ chức họp lớp.

Lớp 11-5, sau khi chủ nhiệm lớp - Lý Tú Phương tổ chức họp lớp xong, cô ấy lập tức thu bài tập hè của học sinh.

Năm nay Lý Tú Phương hơn ba mươi tuổi rồi, là giáo viên ngữ văn, dáng dấp xinh đẹp, sạch sẽ.

Những học sinh ngồi dưới bục giảng, nhìn thấy dáng vẻ của chủ nhiệm lớp năm nay thì đều thầm cảm thấy may mắn. Chủ nhiệm lớp này của bọn họ không hung dữ chút nào cả, tốt quá đi mất.

Lý Tú Phương thu bài tập hè xong thì ngẩng đầu lên, nở một nụ cười dịu dàng với các em học sinh ngồi dưới.

"Các em học sinh này, những bài tập hè các em nộp lên đây, hôm nay cô sẽ ngồi xem một lượt, cô cũng sẽ chọn lọc vài bài để xem đúng sai thế nào, cho nên, những em làm bừa cho có, trắc nghiệm từ đầu đến cuối đều chọn C thì phải cẩn thận."

"Hơn nữa, cả những ai làm thiếu bài tập, cũng phải cẩn thận."
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 59: Chương 59



"Ha ha ha."

"Cô giáo yên tâm đi ạ, chúng em có ngốc đâu, chắc chắn chúng em sẽ đối xử công bằng với cả bốn đáp án A B C D, tuyệt đối không thiên vị mỗi mình C đâu ạ."

"Đúng đúng đúng, cô giáo ơi, chúng em thông minh lắm."

Những đứa bé mười sáu mười bảy tuổi tràn đầy sức sống, cô giáo vừa thấy họ như thế cũng bật cười theo họ.

Thật ra Lý Tú Phương không phản cảm với những em học sinh nghịch ngợm, ngược lại, cô ấy cảm thấy đám trẻ như thế mới có sức sống.

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh lớp 11-5 lập tức trở nên ầm ĩ.

Tô Trà ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô khẽ híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu lên người cô, khiến sườn mặt của cô vô cùng xinh đẹp. Nhìn từ sườn mặt, có thể thấy đôi lông mi dài, dày và cong vút hình bán quạt.

Có vài cậu con trai đang đùa giỡn bên cạnh, cũng đều không nhịn được mà lén nhìn về phía Tô Trà.

Lý Tú Phương nhìn mấy đứa học sinh đang trong thời kì trưởng thành thì khẽ cười.

Tầm mắt cô ấy di chuyển, nhìn thấy Tô Trà đang ngồi kia.

Lý Tú Phương không thể không thừa nhận, dáng dấp của cô gái nhỏ này đúng là xinh đẹp.

Thế nhưng, chắc chắn không thể cho phép yêu sớm được.

Cho nên, Lý Tú Phương giơ tay ra chỉ mấy cậu con trai vừa nhìn lén kia, bảo họ bê mấy chồng bài tập vừa thu lên văn phòng cho cô ấy.

Mấy cậu con trai đang trong thời kì trưởng thành, vẫn nên bắt làm việc để phân tán sự chú ý một chút.

Các giáo viên ngồi trong văn phòng thấy Lý Tú Phương bảo học sinh nam bê bài tập hè tiến vào, thì đều nhìn lại.

Đợi mấy cậu học sinh kia rời đi, có giáo viên lập tức cất tiếng trêu chọc.

"Cô giáo Lý, cô nhiệt tình thật đấy. Bài tập hè mà cô còn định chấm à?"

"Cũng phải lật ra xem thế nào, tránh cho mấy đứa này cứ nghĩ bài tập hè là có thể viết bừa cho xong." Lý Tú Phương cười tủm tỉm đáp.

"Cũng đúng, cả đám chẳng có mấy đứa thành thật, bài tập hè cứ viết bừa thôi."

"Đám trẻ vẫn đang tuổi ham chơi mà." Lúc Lý Tú Phương nói chuyện, trong giọng nói mang theo một chút dịu dàng.

Tống Minh vừa đi họp xong, vừa quay lại văn phòng thì nghe các giáo viên nói chuyện phiếm.

Sau khi Tống Minh chào hỏi các đồng nghiệp trong văn phòng xong thì đi về phía bàn làm việc của mình.

Muốn đi đến bàn làm việc của Tống Minh thì phải đi vòng qua bàn làm việc của Lý Tú Phương, khi thầy ấy lướt qua thì nghe thấy một tiếng "bộp", "bộp".

Quyển đầu tiên trong chồng bài tập hè đang đặt trên bàn làm việc của Lý Tú Phương vô tình rơi xuống nền, mở tung ra.

Nghe thấy tiếng rơi, Tống Minh dừng chân lại, cúi người nhặt lên quyển bài tập hè đã bị rơi trên đất kia.

Thế nhưng khi tầm mắt của thầy ấy vô tình đảo qua những bài tập đã làm trong sách, tầm mắt cứ như bị cố định vào đó...

"Thầy Tống, ngại quá, đây là bài tập hè mà tôi vừa thu lên. Tôi định đêm nay sẽ kiểm tra qua một vài quyển, rồi ngày mai sẽ phát trả cho học sinh."

Lý Tú Phương thấy Tống Minh nhặt quyển bài tập hè trên đất lên thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cô ấy lập tức cất tiếng chủ động giải thích.

Lời nói của Lý Tú Phương khiến Tống Minh hoàn hồn trong chớp mắt, thế nhưng thầy ấy không trả lại quyển bài tập hè vừa nhặt lên, mà nói với Lý Tú Phương:

"Cô Lý, này... quyển bài tâp hè của Tô Trà này, có thể cho tôi mượn xem một chút không? Lát nữa tôi sẽ trả lại cho cô ngay."

"Ồ?" Lý Phương sửng sốt giây lát, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của Tống Minh không giống như là đang nói đùa, thì vội vàng cất tiếng trả lời: "Không thành vấn đề, thầy cứ xem đi."

Thế nhưng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Minh, lòng của Lý Tú Phương cảm thấy có chút bất an. Cô ấy ướm lời hỏi: "Thầy Tống, chẳng lẽ bài tập này có vấn đề gì ư?"

"Không sao, chẳng qua tôi trùng hợp nhìn thấy cách giải một số bài tập của em học sinh này có chút thú vị, cho nên mới mượn đến xem mà thôi. Cô đừng lo lắng."

"Ồ, vậy thì tốt rồi."

"Vậy, tôi cầm quyển bài tập này nhé?"

"Được ạ."

Hành động vừa rồi của Tống Minh khiến tất cả các giáo viên khác trong văn phòng vô cùng tò mò, đều nhìn về phía bàn làm việc của Tống Minh.

Chỉ thấy Tống Minh ngồi tại bàn làm việc của mình, chăm chú lật quyển sách bài tập vừa nhặt được kia.

Thật ra Tống Minh không hề nhận thấy tầm mắt của các giáo viên khác đang nhìn về phía mình, vì giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của Tống Minh đều bị quyển bài tập hè thần kì kia thu hút rồi.

Còn vì sao thầy ấy lại nói đây là một quyển bài tập hè thần kì á, là bởi vì Tống Minh chỉ nhìn sơ qua vài tờ, thế nhưng trong vài tờ đó đã có hai ba bài toán được giải bằng cách giải khác hoàn toàn với những cách giải mà trườn trung học phổ thông dạy.

Thậm chí Tống Minh còn phát hiện ra, ở phía sau thậm chí còn có những câu được giải bằng các cách giải nằm ngoài đề cương chương trình cấp ba.

Thế nhưng, nằm ngoài đề cương cũng không chứng tỏ cách giải đó sai.

Trái lại, bài này làm đúng rồi. Thế nhưng em học sinh này lại vận dụng tư duy giải quyết vấn đề phải lên lớp mười hai mới học để giải quyết câu hỏi kia.

Điều này khá thú vị.

Tống Minh xem suốt hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi thầy ấy xem xong, những giáo viên khác trong văn phòng đều đã tan làm rồi.

Nhìn văn phòng trống rỗng, Tống Minh khẽ cong môi, trong đôi mắt cũng ẩn hiện chút ý cười.

Thầy ấy gập quyển bài tập hè trong tay lại, tầm mắt của thầy ấy dừng trên cái tên ở ngoài bìa kia.

Hai chữ "Tô Trà" đập vào mắt, chữ viết cũng rất đẹp nữa.

Kì lạ, trường học có học sinh thú vị như thế ư?

Học giỏi toán thế này, sao hồi chia lớp lại chạy đến lớp 11-5 cơ chứ?

Chính vì quyển bài tập hè thú vị kia, mà chiều hôm đó, khi Tống Minh lên dạy lớp 11-1, thầy ấy đang cố ý viết đề bài phải dùng cách giải nằm ngoài đề cương chương trình kia ra cho học sinh làm.

Có thể nói, đề bài này, không một học sinh nào trong lớp 11-1 có thể làm ra.

Ngay cả học sinh đạt hạng nhất khối trong lần thi cuối kỳ năm lớp mười vừa rồi cũng chỉ làm được gần nửa đầu, nửa sau bị rơi vào cái bẫy ra đề tạo ra, cuối cùng đáp án giải ra cũng bị sai rồi.

Vốn nhóm học sinh giỏi lớp 11-1 này còn có chút thanh cao, kiêu ngạo, thế nhưng khi nghe Tống Minh nói có người giải ra bài tập này, hơn nữa còn chỉ dùng kiến thức của lớp mười hai để giải ra, thì tất cả các học sinh của lớp 11-1 đều vô cùng tò mò. Lòng tò mò giống như móng vuốt của con mèo vậy, khẽ cào một cái đã khiến lòng người ngứa ngáy.

Rốt cuộc vị thần đó là ai thế?
 
Back
Top Bottom