Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 30: 30: Đam Mê Gì



"Trưởng thôn, Tô Trà tính cũng không thèm tính, cứ thế viết bừa xuống.""Đúng vậy, viết bừa.

Thế này mà xem được à?"Trưởng thôn nghe thấy có người nói như thế thì quay đầu nhìn về phía Tô Trà, vẻ mặt ông ta nghiêm túc: "Tô Trà, thật sự có chuyện như vậy ư? Cháu nói đi!"Trưởng thôn cảm thấy một cô gái nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn như Tô Trà, có lẽ sẽ không đến mức không hiểu được tầm quan trọng của chuyện này đâu nhỉ?Quả nhiên, Tô Trà trả lời: "Trưởng thôn, cháu không viết bừa mà.

Đây này, cháu tính đúng hết rồi, chẳng qua cháu tính quá nhanh, nên mọi người mới không tin.""Tính quá nhanh á? Nhanh đến mức nào?" Trưởng thôn hỏi một câu.Những người khác đứng cạnh nghe thấy nhưng không hé răng, trong lòng lại không nhịn được thầm phỉ nhổ một câu...!Quá nhanh chỗ nào, căn bản là nhanh một cách thái quá.Trưởng thôn thấy những người khác đều không nói gì, thì chỉ vào mấy người đàn ông đang chờ đến lượt mình cân ở bên cạnh, ông ta cất tiếng:"Mấy người, cho lên cân đi.

Tô Trà, cháu tính xem, ông cũng thật sự muốn xem là nó nhanh đến mức nào."Thấy trưởng thôn chỉ tay về phía mình, mấy người đàn ông lập tức làm theo lời trưởng thôn.Sau đó, cảnh tượng được tái hiện.Chỉ thấy mấy người đàn ông vừa đặt lên cân xong, Tô Trà chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức viết xuống hai con số.Trưởng thôn nhìn động tác của Tô Trà, cũng có chút mất bình tĩnh.

Ông ta khẽ giật mình lên tiếng hỏi: "Cái này, cái này là xong rồi ư?""Ha ha ha, đúng thật là xong rồi, xong đời rồi!" Trương Thúy Hà nhìn động tác của Tô Trà, bà ta không nhịn được mà ôm bụng cười, kiêu ngạo giơ ngón tay lên chỉ về một đống phân trâu cách đó không xa.Bà ta nói: "Thấy đống đó không? Nếu Tô Trà mà cũng có thể tính đúng, tôi sẽ lập tức ăn đống phân trâu kia."Tầm mắt Tô Trà nhìn theo hướng tay Trương Thúy Hà chỉ, thấy một đống cứt trâu to đùng, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô thể hiện rõ vẻ ghét bỏ.Sau đó, Tô Trà khẽ mím môi, vẻ mặt buồn bực cất tiếng: "Thím Trương...""Sao hả? Có phải sợ rồi không?" Trương Thúy Hà chống nạnh, kiêu ngạo hỏi."Không ạ." Tô Trà phun ra hai chữ, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Trương Thúy Hà, cô bình tĩnh tiếp tục nói: "Thím Trương, chỉ là tôi không ngờ thím còn có loại đam mê này."Đam mê gì?Ăn phân trâu á?Trương Thúy Hà còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì những người bên cạnh đã hiểu ra rồi.

Có người không nhịn được bật cười thành tiếng..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 31: 31: Có Bản Lĩnh



"Hay lắm con nhóc lỗ vốn kia, hóa ra mày còn có cái mỏ lợi hại như thế.

Có bản lĩnh nói miệng, thì có bản lĩnh đừng viết bừa đi." Trương Thúy Hà tức đến độ lồ ng ngực phập phồng, có thể thấy bà ta tức điên lên rồi.Thế nhưng Tô Trà vẫn bình tĩnh, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Thím Trương, tôi nói rồi, tôi không tính sai.

Thím nghe mà không rõ hay thế nào ạ?""Chắc chắn là mày tính sai, là gì có ai tính như mày." Trương Thúy Hà chất vấn."Tôi có tính sai hay không, tìm người tính lại chẳng phải là biết ngay à?" Tô Trà nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả.Trương Thúy Hà còn muốn đốp chát thêm, thế nhưng lại bị một cái liếc mắt của trưởng thôn làm cho câm miệng.

Những lời nói đến miệng rồi lại bị bà ta nuốt về.Trưởng thôn lấy bút vở trong tay Tô Trà, sau đó bắt đầu tính lại hai con số vừa cân mà Tô Trà đã tính.Khối lượng 220 cân, một cân giá 4 hào 8 xu, tổng cộng là 105 đồng 6 hào.Sau khi tính xong, trong lòng trưởng thôn vô cùng kinh ngạc.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tô Trà một cái, sau đó tiếp tục kiểm tra đối chiếu con số thứ hai.Khối lượng 175 cân, vẫn tính theo giá 4 hào 8 xu một cân.

Tổng cộng là 84 đồng chẵn.Vì trưởng thôn tính có hơi chậm, cho nên mấy người đứng cạnh cũng suốt ruột theo.Thế nhưng, tuy rằng bọn họ không biết tính toán, nhưng bọn họ nhìn thấy những con số mà trưởng thôn tính ra, giống y đúc những con số mà Tô Trà tính ra.Lúc này mọi người mới vô thức phản ứng lại...!Cho nên, Tô Trà thực sự không tính sai ư?Trưởng thôn ngẩng đầu lên, trợn mắt lườm đám người bên cạnh một cái, rồi xụ mặt mắng: "Không phải là tính đúng rồi ư? Các người còn lằng nhà lằng nhằng gì thế?""Nhanh lên, tiếp tục làm việc đi thôi, người bên kia còn đang chờ bốc hàng lên xe kia kìa." Trưởng thôn nói xong lại vội vàng chạy sang bên chỗ xe hàng bên kia.Chỉ sợ không khí lại đột nhiên trở nên im lặng...Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn Tô Trà lập tức thay đổi, trước kia bọn họ cảm thấy đứa con thứ hai nhà họ Tô là Tô Trà này không được, ngoài dáng vẻ xinh đẹp ra thì chẳng được cái tích sự gì.Thế nhưng bây giờ xem xét cẩn thận hơn, hóa ra con nhóc này cũng có bản lĩnh đấy chứ.Trải qua rắc rối vừa rồi, ánh mắt mọi người nhìn Tô Trà vô thức được gắn thêm một cái bộ lọc.Nhưng thật ra Trương Thúy Hà, trưởng thôn vừa mới đi, Vương Tú Mi đã không thể chờ được nữa, bắt bà ta phải thực hiện những lời mà bà ta vừa nói luôn..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 32: 32: Từ Bé Đã Thông Minh



Nói cái gì á?Tất nhiên là chuyện ăn cứt trâu kia rồi.

Trương Thúy Hà chỉ hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, bà ta giả vờ hung hăng đốp chát với Vương Tú Mi thêm đôi ba câu nữa, rồi tìm cớ chạy mất.

Thắng được trận này khiến cho tâm trạng của Vương Tú Mi thoải mái hơn hẳn.

Chuyện bên phía con gái đã được giải quyết, Vương Tú Mi lại tiếp tục đi tìm mấy "người bạn tốt" của bản thân để tiếp tục khoe khoang! Phi, là trò chuyện.

Ôi chao, con gái của nhà tôi thông minh, từ bé đã thông minh rồi.

Nào, nào, nào, ai nói con gái Tô Trà nhà tôi không thông minh hả?Nhìn thấy chưa, tính toán cũng không cần động não, thử hỏi xem có lợi hại hay không?Bên này Vương Tú Mi bắt đầu sự nghiệp thổi phồng con gái ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, bên kia Tô Trà cũng vô cùng phối hợp với những lời thổi phồng của Vương Tú Mi.

Cái tốc độ tính toán kia của cô, quả thật vô cùng nhanh chóng, mấy người đàn ông khiêng thóc lên cân cũng không theo kịp tốc độ của Tô Trà.

Chỉ chốc lát sau, chuyện Tô Trà thông minh đã truyền khắp cái sân đập lúa rồi, tất cả mọi người có mặt ở sân đều biết.

Ngay cả ông nội Tô, Tô Thắng Dân và Tô Thắng Hoa đang vội vã xếp hàng khiêng thóc cũng nghe nói.

Về phần bà nội Tô và Vương Quyên, tất nhiên là cũng nghe thấy.

Ba người đàn ông nhà họ Tô vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, người được khen lên đến tận trời này thực sự là Tô Trà nhà họ ư?Sao nghe cứ điêu điêu thế nào ấy nhỉ?Không phải Tô Vận là người học giỏi nhất trong nhà họ Tô bọn họ ư? Dù sao mỗi lần thi cử, thành tích của Tô Vận đều tốt hơn Tô Trà! Đến chạng vạng tối, bên phía sân đập lúc cũng xong việc.

Tô Trà đưa quyển vở ghi những con số mà cô đã nhớ kĩ cho trưởng thôn, sau đó định theo mẹ già của mình về nhà.

Thế nhưng cô vừa đi được vài bước, đã có người tìm đến nhờ Tô Trà trả lời.

"Tô Trà, vừa nãy nhà chú được bao nhiêu tiền ấy nhỉ, chú quên mất rồi.

Cháu còn nhớ thóc nhà chú được bao nhiêu tiền không?" Một người đàn ông mặt đèn xấu hổ cười hỏi Tô Trà, lúc nói chuyện, chú ta còn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Chú Trụ Tử, thóc nhà chú được 184 cân, bán được 88 đồng 3 hào 2 xu.

"Trụ Tử thấy Tô Trà nhớ rõ như thế, thì thật thà cười khen cô: "Cháu nhớ rõ thật đấy.

Cảm ơn cháu nhé.

""Chú đừng khách sáo ạ.

" Tô Trà mỉm cười đáp.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 33: 33: Gặp Qua Là Không Quên



Có người đứng cạnh nghe thấy Tô Trà và Trụ Tử nói chuyện, cũng vội vàng đến gần."Tô Trà, của nhà chú thì sao.

Đầu óc chú ngốc quá, cũng quên mất rồi.""Nhà chú Hữu Căn được 235 cân ạ, bán được 112 đồng 8 hào.""Ôi, Tô Trà, cháu có nhỡ rõ nhà chú không?""Còn có nhà chú nữa, chú cũng quên mất rồi."Tất cả mọi người đều chưa từng đi học, chuỗi con số kia vừa nhỡ được một lát, lát sau đã quên ngay rồi.

Tuy rằng ở chỗ trưởng thôn bên kia có ghi rõ số tiền rồi, thế nhưng bây giờ vẫn muốn hỏi lại thêm một lần nữa, dù sao thì nhiều tiền như vậy, hỏi một chút đã thấy đã nghiền rồi.Nhìn thấy mọi người vây tới, Tô Trà kiên nhẫn nói cho từng người một, cô nói từ số cân cho đến số tiền, không sai một số nào cả.Dường như có một nửa trong số những người bán thóc đến hỏi Tô Trà, sau khi hỏi xong, mọi người mới phản ứng lại.Ôi trời ơi, Tô Trà nhớ rõ ràng như thế, không phải cô đều nhớ hết của tất cả mọi người đó chứ.Nghĩ vậy, có người không nhịn được cất tiếng hỏi."Tô Trà, chằng lẽ cháu nhớ hết của tất cả mọi người à?""Cái đó..." Tô Trà bị mọi người nhìn chằm chằm, hiếm khi trên gương mặt cô mới lộ ra được chút ngượng ngùng.

Cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Trí nhớ của cháu khá tốt ạ."Cái này mà là khá tốt à?Tất cả mọi người lại đổi mới cái nhìn về trình độ của Tô Trà.Mọi người cảm thấy: Quả nhiên, Tô Trà là người thông minh, không chỉ tính toán lợi hại, mà trí nhớ của cô cũng tốt nữa.

Người ta hay diễn tả bằng câu gì ấy nhỉ....!đã gặp qua là không quên được.Đúng đúng đúng, chính là đã gặp qua thì không quên được.Chuyện của Tô Trà khiến cho đám nam nữ già trẻ trong thôn bàn tán say sưa, ngay cả những người không đi đến sân đập lúa cũng biết chuyện của Tô Trà.Những người ở nhà không đến sân đập lúa tỏ vẻ bán tin bán nghi với những chuyện này.Tất nhiên Tô Vận cũng nghe nói đến chuyện này, dù sao thì hai người Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi từ chiều đến giờ đã nói đi nói lại chuyện này không dưới năm lần.Cứ nói một lần rồi một lần, nói hết lần này đến lần khác.Hơn nữa ông bà nội Tô cũng không ghét bỏ hai người lải nhải ầm ĩ.Trên bàn cơm, hai vợ chồng Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân nhắc đến chuyện này lần thứ sáu, có người không thể nhịn được nữa."Tô Trà, sao trước giờ tôi lại không biết chị thông minh như thế?".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 34: 34: Đột Nhiên Thông Minh



Bên tai đột nhiên truyền đến một câu hỏi như thế, Tô Trà đang ăn cơm nghe thấy thì nhìn về phía Tô Vận.

Tô Trà nhìn chằm chằm vào Tô Vận một lúc lâu, mãi đến khi Tô Vận cảm thấy mất tự nhiên, cô mới chậm rãi "À" một tiếng.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, đôi mắt cô cong cong, ý cười xinh đẹp lưu chuyển giữa những đợt sóng mắt.

Giọng cô giòn tan: "Đó là do kiến thức của cô quá ít.

"Cô gái, sự ghen tị trong mắt cô sắp không che giấu được nữa rồi.

Mời cô che giấu cho kĩ một chút! Được chứ?Khi nghe thấy những lời mà Tô Trà nói, vẻ mặt của Tô Vận khẽ kinh ngạc trong chớp mắt, thế nhưng chờ đến khi cô ta hoàn hồn, ánh mắt cô ta nhìn Tô Trà đã trở nên âm u hơn nhiều.

Trong trí nhớ của cô ta, Tô Trà không phải loại người ngu dốt, thế nhưng cũng không thông minh đến mức này.

Đời trước cùng lắm Tô Trà chỉ tốt nghiệp cấp hai mà thôi, sau đó giúp đỡ viết văn bản, tài liệu trong thôn.

Đời sau, do cô ta sống lại từ nhỏ, cho nên mới mang theo ánh sáng của họ bá, trở thành đứa trẻ thông minh nhất thôn.

Từ năm thứ sáu tiểu học, mỗi lần thi cử, cô ta đều đứng thứ nhất khối, sau khi lên cấp hai, tuy rằng không phải lần thi nào cô ta cũng được lọt vào top mười khối, thế nhưng thành tích của cô ta vẫn luôn giữ vững trong khoảng top một trăm khối.

Lên cấp ba, thành tích vẫn luôn duy trì trong top hai trăm khối.

Hơn nữa trường cô ta học là trường cấp ba trọng điểm trên thị trấn, những học sinh có thể duy trì thành tích nằm trong top hai trăm khối là có thể thi đỗ cao đẳng, đại học rồi.

Đời này Tô Trà cũng dính chút ánh sáng của cô ta, thế nên thím hai và chú hai một khóc hai nháo ba thắt cổ mới để cho Tô Trà đi học cấp ba theo cô ta được.

Rõ ràng thành tích của Tô Trà vẫn luôn ở hạng trung bình, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên thông minh như thế nhỉ?Không, cũng có thể do một nguyên nhân.

Nghĩ đến nguyên nhân này, Tô Vận hoàn toàn mất bình tĩnh.

Tô Vận nâng mắt lên, ánh mắt cẩn thận quan sát Tô Trà.

Nếu Tô Trà cũng giống cô ta! Có lẽ là ánh mắt của Tô Vận rõ ràng quá mức, cho nên Tô Trà không thể ngó lơ được.

Tức thì, Tô Trà quay đầu đối diện với tầm mắt của cô ta, một đôi mắt long lanh ánh nước, đôi lông mi đen dày khẽ chớp chớp hai cái.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Tô Vận muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt của Tô Trà, thế nhưng Tô Trà lại chẳng thể hiện ra chút khác thường nào cả.

Cô cứ thế để mặc đối phương tùy ý đánh giá.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 35: 35: Sắp Có Sinh Viên Đại Học



Xem đi, căng mắt ra mà xem đi, nếu thật sự có thể nhìn ra gì đó, vậy Tô Trà đây chịu phục cô ta.Tô Trà thật sự không sợ người khác nói gì, dù sao thân thể này vốn là của Tô Trà mà, cô cũng có trí nhớ của Tô Trà nữa cơ mà.

Còn về phần sao cô đột nhiên lại trở nên thông minh á?Quốc gia có quy định người không được đột nhiên trở nên thông minh à?"Tô Trà, trước kia sao không thấy em nói là em thông minh như thế.

Nếu sớm biết em thông minh đến mức này, ông bà nội chúng ta chắc chắn sẽ vui mừng lắm cho mà xem.

Ông nội thích nhất người thông minh có học."Tô Vận lại thử tính mở miệng hỏi xem sao, sau khi hỏi xong, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Tô Trà."Ừm, không phải nhà ta cũng có cô thông minh từ nhỏ đấy thôi, tôi đây đành phải khiêm tốn một chút chứ sao.

Đều là chị em trong nhà cả, tôi cũng ngại cướp đoạt sự nổi bật của cô." Tô Trà mặt không đỏ, tim không đập, cứ thế đáp trả một câu.Mặc kệ Tô Vận có tự bổ não hay không, thì những lời Tô Trà nói rất được lòng mọi người."Tốt, tốt, chuyện này Trà Trà làm đúng lắm, mọi người đều tập trung ăn cơm đi." Ông nội Tô cất tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều cúi đầu ăn cơm.Nhìn thấy hành động của mọi người, ông nội Tô vô cùng hài lòng.

Tầm mắt của ông cụ giả vờ như khẽ đảo qua chỗ của Tô Trà, sau đó thì dừng lại một lát.Đúng như những lời Tô Vận nói, ông nội Tô quả thật rất thích những người thông minh có học.Năm đó do điều kiện gia đình kém, đừng nói là đi học, đến tên của bản thân ông cụ còn không biết viết.Thế nên bản thân mình không được học hành, ông ấy lại muốn cho tất cả đám trẻ trong nhà đi học.Đáng tiếc ông nội Tô sinh ra ba đứa con trai, vốn định thắt lưng buộc bụng nuôi con học hành, ai ngờ lại vướng phải đợt hủy kì thi đại học năm đó, cho nên chuyện này cứ chậm trễ như thế.Chờ đến khi kì thi đại học được khôi phục, ba đứa con của ông cụ đều kết hôn sinh con, có gia đình riêng cả rồi.

Thế nên mục tiêu bồi dưỡng của ông cụ bèn chuyển lên người mấy đứa cháu.Trong nhà có bốn đứa cháu nhỏ, bây giờ ngoại trừ Tô Bảo đang học tiểu học và Tô Diệp không thi đỗ cấp ba, chỉ mới học hết cấp hai ra, Tô Trà và Tô Vận đều là học sinh cấp ba.Hơn nữa cả hai đều đang học lớp mười một, chỉ thêm hai năm nữa thôi, nếu bọn nhỏ cố gắng, nhà họ Tô của ông cụ có lẽ sẽ có hai sinh viên đại học..
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 36: 36: Hâm Mộ



Trong thôn, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba sinh viên đại học, cao đẳng, nếu nhà họ lập tức xuất hiện hai sinh viên, vậy thì vô cùng nổi bật rồi còn gì.Nghĩ thế, ánh mắt mà ông nội Tô nhìn Tô Trà vô thức mềm mại thêm vài phần.Lén nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của ông nội Tô đối với Tô Trà, Tô Vận vô thức siết chặt chiếc đũa trong tay, khớp xương của cô ta trắng bệch, có thể thấy cô ta dùng rất nhiều sức.Rõ ràng dựa vào ưu thế của đời trước, năm tám tuổi, cô ta cứu được ông nội Tô bị té ngã gãy chân ở trong núi, sau đó trong phương diện học tập cũng trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia đình.Lúc này Tô Trà lại xuất hiện, hình như lực chú ý của ông nội Tô đã bị dời đi một chút rồi.Điều này khiến cho lòng Tô Vận vô cùng khó chịu, cô ta cảm thấy những thứ vốn thuộc về mình bây giờ lại bị cướp đoạt.Có thứ gì đó dường như đang lén thay đổi, mà Tô Vận lại cảm thấy mình bất lực không làm được gì.Đợi ăn cơm tối xong, Vương Tú Mi lại moi vài viên kẹo đưa cho Tô Trà, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Đừng có cho cha con nữa, một người đàn ông lớn như cha con còn ăn kẹo cái gì.

Có nghe thấy lời mẹ nói không?""Con nghe rồi ạ, con nghe rồi ạ." Tô Trà mềm mại trả lời.Tô Bảo ngồi cạnh nhìn thấy mấy viên kẹo trong tay chị gái thì liều mạng nuốt nước bọt, thế nhưng lại nhịn xuống không chìa tay xin chị, mà quay đầu nhìn về phía Vương Tú Mi đòi ăn kẹo."Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo."Nhìn thấy con trai thèm nhỏ dãi, Vương Tú Mi đưa một viên kẹo cho cậu bé: "Đây, cho con viên cuối cùng đấy.

Cơ thể của chị gái con không khỏe, phải ăn kẹo, nếu con mà ăn hết là chị gái con không còn gì ăn nữa đâu.""Vâng ạ." Tô Bảo nhận lấy viên kẹo, vội vàng bóc vỏ ra nhét vào miệng mình.

Sau đó cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt hâm mộ: "Chị, em hâm mộ chị vô cùng.""Hả? Có phải con hâm mộ chị gái con thông minh không? Nếu con cũng muốn được thông minh như chị gái con, con nên chăm chỉ học tập.

Con xem chuyện hôm nay mà chị con làm đi, người trong cái thôn này có ai mà không khen con bé một câu đâu." Vương Tú Mi lấy chuyện hôm nay ra để giáo dục Tô Bảo.Kết quả, Tô Bảo vừa mở miệng đã phá vỡ ảo tưởng của Vương Tú Mi."Không, không, không ạ.

Con hâm mộ chị gái bị căn bệnh có thể được ăn kẹo cơ mà." Gương mặt Tô Bảo hiện rõ vẻ sùng bái, cậu bé cười ha ha cất tiếng: "Nếu con cũng bị căn bệnh này thì tốt quá, đến lúc đó con phải ăn mười viên, không, hai mươi viên kẹo.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 37: 37: Chênh Lệch



Tô Trà không nhịn được bật cười thành tiếng, nhất là khi nhìn thoáng qua vẻ mặt một lời khó nói hết của mẹ già nhà mình, cô lại càng cười to hơn."Cút cút cút.

Với cái thể trạng giống như nghé con này của con, cả đời này con cũng đừng mơ là sẽ mắc căn bệnh này.

Còn đòi một ngày ăn tận hai mươi viên đường à, vậy thì răng con tiêu rồi.

Đến lúc đó móm răng, đến vợ cũng không cưới được." Vương Tú Mi tức giận chọc trán của Tô Bảo, có một loại khí thế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Cái gì gọi là chênh lệch? Cứ nhìn đây thì biết đây này.

Rõ ràng là cùng sinh ra từ một cái bụng, thế nhưng sự chênh lệch giữa con trai và con gái lại lớn thế cơ chứ?"Mẹ, con không cưới vợ đâu.

Dù sao thì mẹ cũng nói, dáng vẻ của con cũng không đẹp bằng chị gái con, đoán chừng cùng không ai thèm cưới."Này! Thằng nhóc thối này.Vương Tú Mi trợn tròn mắt, chuẩn bị thu thập thằng nghế con này.Tô Bảo có kinh nghiệm phong phú, vừa thấy mẹ có dấu hiệu muốn đánh mình, Tô Bảo lập tức cười ha ha chạy đi.----Ngày hôm sau, nhờ những chuyện hôm qua mà Tô Trà có thể nói là một trận thành danh.Tô Trà tính toán rất nhanh, thậm chí còn lợi hại hơn Tô Vận.Ôi chao, trước đây ấy à, người ta sẽ chỉ nói dáng vẻ của con nhóc Tô Trà kia xinh đẹp, thế nhưng tính cách có vẻ không tốt cho lắm.Thế nhưng hai hôm nay, hình như tính cách của cô đã thay đổi tốt hơn rồi, không còn cãi vã ầm ĩ với người khác nữa.

Đi đường mà gặp ai, cô đều mỉm cười chào hỏi.Dáng vẻ của cô đã xinh đẹp thì chớ, khi cười lên lại càng lóa mắt hơn.Trước kia người trong thôn đều khen Tô Vận, thế nhưng nay toàn bộ hướng gió đã chuyển hết sang người Tô Trà rồi.Trong phòng, Tô Vận và bạn thân của cô ta - Xuân Điền ngồi cùng nhau lặng lẽ thì thầm."Tô Vận, cậu nói xem, Tô Trà thật sự giỏi như thế ư? Hôm qua cha mình cũng đến sân đập lúa bên kia, lúc trở về còn khen Tô Trà lên tận trời, hại mình tưởng cái thôn này còn có ai cũng tên Tô Trà nữa cơ.""Mình không biết." Tô Vận rầu rĩ đáp.Trong lòng cô ta không có chút hứng thú nào với đề tài này cả.Đáng tiếc Xuân Điền là người thần kinh thô, vốn không phát hiện ra rằng Tô Vận mất hứng.

Cô ấy vẫn tiếp tục cất tiếng:"Nhưng mà dáng vẻ của Tô Trà đúng là xinh đẹp thật.

Đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, cái miệng thì nhỏ nhắn, chúm chím.

Hơn nữa làn da của cô ấy còn trắng nõn, giống như trứng gà bóc vậy.".
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 38: 38: Tức Giận



"Nếu mình xinh đẹp bằng một phần năm Tô Trà, không, chỉ cần ba phần thôi, thì mình đã thỏa mãn lắm rồi.

"Xuân Điền chỉ là một cô gái bình thường trong thôn, dáng vẻ không được coi là xinh đẹp, làn da cũng khá thô ráp ngả vàng, ngay cả dáng người của cô ấy cũng khá béo.

Nhắc đến gương mặt của Tô Trà, trong đôi mắt của Tô Vận cũng không kiềm chế được sự ghen tị.

Cả đời này Tô Vận chỉ được nghe người ta khen mình thông minh, thế nhưng mỗi lần nói đến diện mạo, người trong thôn cũng chỉ khen mỗi mình Tô Trà.

Rõ ràng dáng vẻ của chú hai và thím hai cũng chỉ bình thường thôi, không hiểu sao lại sinh ra Tô Trà có dáng vẻ xinh đẹp như thế được cơ chứ.

Nếu không phải cô ta đã hỏi qua mẹ cô ta là Vương Quyên, được bà ta chắc chắn rằng khi thím hai sinh Tô Trà là người trong nhà đỡ đẻ cho, không có khả năng bế nhầm, thì cô ta thậm chí còn nghi ngờ Tô Trà không phải con của chú thím hai.

Diện mạo của Tô Vận cũng điển hình cho kiểu người thanh tú, mày mặt cũng khá dễ nhìn, vốn so với người khác, cô ta cũng được coi là xinh đẹp rồi.

Thế nhưng cố tình trong nhà cô ta lại có một Tô Trà.

Nếu nói Tô Vận là một đóa hoa nhỏ trắng thanh lịch, thì Tô Trà chính là một đóa hoa hồng diễm lệ, khi hai người cùng đứng một chỗ, mọi người sẽ vô thức phớt lờ đóa hoa nhỏ trắng kia mà bị hoa hồng đỏ cuốn hút.

Càng nghĩ càng tức, hơn nữa bên cạnh còn có một Xuân Điền lải nhải mãi không ngừng, trong lòng Tô Vận lại càng khó chịu thêm.

"Xuân Điền, nếu không cậu về trước đi, mình phải ôn tập.

Đợi khai giảng là lên lớp mười một rồi, mình vẫn còn rất nhiều đề chưa làm xong.

""A, được rồi.

" Nghe thấy Tô Vận nói vậy, Xuân Điền khẽ sửng sốt một lát rồi đứng dậy rời đi.

Chờ ra đến cửa, Xuân Điền không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Tô Vận, cô ấy cảm thấy, hình như khi nãy Tô Vận tức giận thì phải.

Thế nhưng vì sao Tô Vận lại tức giận nhỉ?Là cô ấy nói sai gì ư? Đâu có đâu.

Ngay khi Xuân Điền đang nghi hoặc thì thấy một bóng người bước ra từ một căn phòng khác.

Khi vừa nhìn thấy đối phương, đôi mắt của Xuân Điền đã sáng ngời lên, cô ấy vui vẻ chào hỏi: "Tô Trà, cậu ở nhà à?"Nghe thấy tiếng người gọi mình, Tô Trà quay đầu nhìn về phía Xuân Điền đang nở nụ cười sáng lạn, cô cũng đáp trả đối phương bằng một nụ cười.

.
 
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm
Chương 39: 39: Từng Cướp Kẹo



"Cậu đến tìm Tô Vận à?" Tô Trà tìm bừa một chủ đề để cất tiếng."Ừ.

Thế nhưng Tô Vận phải ôn tập, cho nên mình đang định đi về đây.

Đúng rồi, hôm qua ông nội tôi nói là hôm nay cậu sẽ dạy bù cho em trai mình à? Bây giờ cậu định đi chưa? Nếu không chúng ta cùng đi nhé?""Được thôi, chúng ta cùng đi," Tô Trà cười đáp một câu.Ông nội trong miệng Xuân Điền chính là trưởng thôn, mà ngày hôm qua trưởng thôn quả thật đã đến nhờ cậy Tô Trà đến dạy bù cho đứa cháu trai nhỏ trong nhà.

Tô Trà ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên mới đồng ý.Nghe thấy Tô Trà đồng ý, Xuân Điền vội vàng tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay của Tô Trà.Tô Trà bị động tác của Xuân Điền làm cho sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ sáng lạn của Xuân Điền, Tô Trà cũng không nhịn được mà để lộ ra một nụ cười.Cô gái nhỏ này, phóng khoáng, ngây thơ thật đấy.Thế nhưng cái tính tình này lại khiến người khác muốn ghét mà không ghét nổi...-----Hơn mười phút sau, Xuân Điền kéo Tô Trà vào nhà mình.Cũng trùng hợp thật, cháu trai của trưởng thôn là Xuân Thịnh và Tô Bảo rất thân thiết với nhau, thường hay đi chơi chung với nhau.Vì thế khi Tô Trà vừa vào nhà đã nhìn thấy em trai ruột của cô - Tô Bảo đang ở đây.Hai thằng nhóc kia đang chơi đá trong sân."Ông nội, Tô Trà đến rồi." Xuân Điền cất tiếng gọi.Hai thằng nhóc chơi trong sân đã sớm nhìn thấy Tô Trà, Tô Bảo cất tiếng chào hỏi đầu tiên: "Chị."Thế nhưng Xuân Thịnh, Tô Trà có cảm giác, hình như thằng bé có chút sợ cô.Tô Trà đưa tay lên sờ sờ mặt của bản thân, dáng vẻ của cô...!không đáng sợ đến mức đó chứ?"Em sợ chị à?" Tô Trà dịu dàng hỏi, hỏi xong, cô còn nở một nụ cười tươi với Xuân Thịnh.Sau đó Tô Trà cẩn thận phát hiện ra, cô vừa lên tiếng, Xuân Thịnh đã lùi về phía sau nửa bước.Vẻ mặt của Tô Trà ngẩn ra, tình huống gì thế này?"Chị, chị quên mất rồi à? Năm ngoái chị còn cướp kẹo của Xuân Thịnh mà."Nụ cười tươi trên gương mặt Tô Trà cứng đờ lại, trong đầu cô chợt có một tia sét lóe lên."Chị, lúc ấy Xuân Thịnh bị chị dọa đến bật khóc luôn đấy.

Chị thực sự không nhớ rõ ư?""Ôi, không phải hôm qua người trong thôn vừa mới khen chị có trí nhớ tốt ư? Sao chị lại quên mất chuyện này rồi?"Chậc.Bạn nhỏ Tô Bảo, chị khuyên em nên làm người lương thiện đi.Loại lịch sử đen tối thế này, sao cô có thể nhớ rõ được cơ chứ?Cho nên, bạn nhỏ, em hãy im miệng đi..
 
Back
Top Bottom