Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 450: Chương 450



Lại không nghĩ rằng tiệc cưới náo nhiệt như thế, tuy rằng người nhà mẹ đẻ bọn họ không tới nhiều, thầy cô bạn bè trong trường Tiểu Muội cũng không ít, đây cũng đều là người nhà gái bọn họ mời tới, nếu để cho bà thông gia chiêu đãi thì không thích hợp, vì thế Vương Thúy Phân c*̃ng đứng cạnh cửa như nữ chủ nhân chiêu đãi khách.

Hiện trường lễ cưới, bên nhà gái nhiều khách mời, đại diện cho cô dâu có nhiều người làm chỗ dựa, sau này ở nhà chồng lại càng có sức mạnh, đây là chuyện tốt, vì thế Vương Thúy Phân không hề cảm thấy phiền phức, trái lại đắc ý, đáng tiếc bà ấy chỉ có thể nói một vài tiếng phổ thông, phần lớn khách mời vẫn nhờ vào Diệp Quân Hoa và đội trưởng Diệp chiêu đãi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát ở phòng cưới, chú rể cô dâu được mời xuống chơi, người thành phố có lẽ biết chơi hơn người nông thôn, chú Vương chủ hôn, kỳ thực thì tương đương với người chủ trì lễ cưới, chú Vương không chỉ để Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy kể chuyện tình yêu của bọn họ, còn gọi học sinh lên sân khấu kể những câu chuyện mà bọn họ phát hiện, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy ở trường học này sinh rất nhiều gian tình, các bạn học mỗi người kể một câu chuyện, phỏng chừng đều không giống nhau.

Lễ cưới này hoàn toàn khiến người ta sáng mắt lên, lễ cưới c*̃ng từ ban ngày náo nhiệt đến tận tối.

Trong thành phố không đãi ba ngày giống ở nông thôn, có điều nhà họ Tống c*̃ng chuẩn bị đãi cả ngày, buổi trưa buổi tối đều lo liệu cho khách, bạn bè người thân quan hệ gần đều sẽ ăn toàn bộ quá trình, có điều bởi hiện trường lễ cưới quá náo nhiệt quá vui vẻ, các bạn học và các thầy cô của Diệp Tiểu Muội đều ở lại ăn tiệc tối, vì vậy buổi tối Diệp Tiểu Muội và anh Tống vẫn phải tiếp tục chúc rượu.

Sau khi kinh diễm qua đi, Diệp Tiểu Muội cũng không còn quan trọng đối với việc có muốn tiếp tục mặc áo cưới hay không, vì thế trước tiệc tối cô rất tri kỷ đổi lại quân trang.

Lễ cưới còn chưa kết thúc, chuyên gia trang điểm c*̃ng chưa đi, chuyên gia trang điểm thông minh khéo léo rất nhanh đã đổi kiểu tóc cho Diệp Tiểu Muội, vừa vặn tóc của cô vẫn uốn, xử lý một hồi xoắn thành búi tóc phụ cổ, phối với môi đỏ như lửa, tiểu công chúa ngây thơ tao nhã lắc mình biến hóa thành đóa hoa xanh biếc trong quân đội, Diệp Tiểu Muội thu hoạch rất nhiều bình luận tốt như nước thủy triều.

Mãi cho đến tiệc cưới kết thúc, các bạn học còn đang khen ngợi hôn lễ này của Diệp Tiểu Muội danh tiếng vang xa, lần này đúng là cô dâu đẹp nhất toàn bộ Bắc Kinh, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng đắc ý, sau đó cùng anh Tống "đưa vào động phòng" cũng không vội ôm hôn, mà không thể chờ được nữa kéo anh Tống cầu xin khen ngợi, "Ngày hôm nay có phải em biểu hiện rất tốt không? Anh có hay kiêu ngạo tự hào vì em không?"

Cả ngày nay, phần lớn sự chú ý của Tống Thanh Huy đều đặt ở trên người Diệp Tiểu Muội, nhưng bởi vì ánh mắt ước ao kinh diễm của đám bạn bè người thân quá mức rừng rực, khiến anh muốn quên cũng không quên được, hiện tại Diệp Tiểu Muội nói thế anh theo bản năng cong môi, không thể không nói trong lòng anh quả thực rất kiêu ngạo rất tự hào, bèn véo cái mũi nhỏ cao thẳng của cô: "Đúng vậy, cô dâu xinh đẹp mỹ lệ như thế, có thể thấy tất cả mọi người rất hâm mộ anh."

Diệp Tiểu Muội nghiêng cổ: "Vậy em là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới đúng không?"

"Ở trong lòng anh mãi mãi là vậy."

DTV

Anh Emma Tống ngày hôm nay quá ngọt, ngọt đến mức Diệp Tiểu Muội cũng không tự chủ mở cờ trong bụng, đắc ý nói: "Thật hy vọng hàng năm đều có thể làm đám cưới, như vậy em sẽ thật sự thành cô dâu vĩnh viễn xinh đẹp rồi."

Tống Thanh Huy giật giật khóe miệng, lần đầu tiên áp lực lớn đến mức khiến anh không nhịn được thổ lộ tiếng lòng: "Cái này… Quá khoa trương rồi."

Bọn họ có thể làm lễ cưới hai lần đã ci như hiếm có.

Diệp Tiểu Muội nghĩ một chút, mỗi năm một lần hình như quả thật hơi khoa trương, hơn nữa còn hao tiền tốn của, cho nên cô lùi lại mà cầu việc khác, "Nếu không thì mười năm một lần?"

Không có chuyện gì lại tổ chức đám cưới gì đó vẫn có chút khiêu chiến tam quan của Tống Thanh Huy, từ xưa tới nay chưa từng có ai làm như vậy, thế nhưng ngẫm lại dáng vẻ mười năm sau của anh và Tiểu Muội, chẳng biết vì sao trong lòng còn có chút ngọt ngào, lời từ chối chạy tới bên mép c*̃ng nuốt trở về, không nhịn được ôm sát tiểu tổ tông bên người, chậm rãi gật đầu: "Đều theo em."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 451: Chương 451



Năm 1979, lần đầu tiên đồng chí Tiểu Bình đề xuất muốn xây dựng "Đặc khu xuất khẩu", đến tháng ba năm 1980, "Đặc khu xuất khẩu" đổi tên thành "Đặc khu kinh tế", đánh dấu sự quyết tâm quốc gia phát triển tiến thêm một bước kinh tế, càng ngày càng nhiều dân chúng c*̃ng bắt đầu quan tâm phát triển thương mại.

Một năm này, Diệp Tiểu Muội tiến vào năm 3 đại học, còn một năm nữa là tốt nghiệp đi làm, bọn họ là lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, khan hiếm nhân tài, công tác và đãi ngộ đều không cần lo, các đơn vị lớn đều muốn cướp người, có điều đến cùng cách ngày tốt nghiệp càng gần, đề tài mà các bạn học thảo luận nhiều nhất c*̃ng dần dần biến thành công tác.

Diệp Tiểu Muội vẫn ở ký túc xá viện văn học ban đầu, ba năm này càng ngày càng thân thiết với các bạn học, mỗi khi người gặp trong túc xá nói về công việc, thì nhất định sẽ trêu ghẹo Diệp Tiểu Muội làm phần kết thúc câu chuyện, cửa hàng quần áo nữa của cô và chị gái nữ chính cùng hùn vốn đã có quy mô nhất định, tên nhãn hiệu là Cẩm Man, Sở Hàm còn tìm người thiết kế chữ in hoa đẹp "J·M" coi như nhãn hiệu, nhãn hiệu rất phong cách tây, kiểu quần áo c*̃ng thời thượng, thêm vào có người đại ngôn không chính thức nổi tiếng bên ngoài Diệp Tiểu Muội , hai ba năm nay, Cẩm Man đã thành "Hàng hiệu" mà người người Bắc Kinh đều biết, nghe nói tiếng tăm thậm chí truyền tới những nơi khác, nhân viên cửa hàng báo cáo thường có người vùng ngoài đến Bắc Kinh sẽ đi dạo Cẩm Man, mua một đống quần áo kiểu mới cho bạn bè chị em, cũng coi như là đại lý mua hàng sớm nhất~

Sở Hàm có muốn giấu tài đi nữa, cũng không đồng ý bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt, vì thế phát triển đến bây giờ, bọn họ đã có năm cửa hàng, hoàn toàn có thể tự mình mở xưởng đồng thời mở rộng thường xuyên, ví dụ như mở cửa hàng ở Thượng Hải và Tô Châu, Hàng Châu, Thâm Quyến, Nghiễm Châu cũng đáng để phát triển.

Đáng tiếc bọn họ vẫn là học sinh, không dễ gì thi đậu trường danh giá được người người ngưỡng mộ, hiện nay đương nhiên lấy hoàn thành việc học làm trọng, chỉ có thể nhịn đau tạm dừng phát triển, kinh doanh tốt thị trường Bắc Kinh.

Trên đời chưa bao giờ thiếu người thông minh, kỳ thực sớm đã có nhà đầu tư tìm tới Sở Hàm muốn hùn vốn với cô ấy đồng thời phát triển nhãn hiệu lớn mạnh, cửa hàng mọc đầy các nước trên cả nước, có điều dã tâm của Sở Hàm càng lớn hơn, hiện tại khởi điểm của bọn họ cũng rất tốt, xã hội tài nguyên giao thiệp vân vân c*̃ng đủ, hoàn toàn có thể biến Cẩm Man thành tập đoàn xí nghiệp, quần áo nữ, trang sức giày túi, tương lai có tiền thì nghiên cứu phát minh, còn có thể phát triển dây chuyền sản xuất sản phẩm dưỡng da đồ trang điểm, nói chung tương lại cực kỳ tốt đẹp, hà cớ gì để người ngoài đến chia một chén canh chứ?

Sở Hàm tình nguyện làm đâu chắc đấy, cũng không muốn tham công liều lĩnh quấy rối kế hoạch của mình, hết thảy nhà đầu tư đều bị cô ấy từ chối ở ngoài cửa.

Có điều Sở Hàm cảm thấy bị thân phận học sinh giỏi làm trễ nãi lãnh thổ thương mại của mình, ở trong mắt phần lớn người, còn chưa tốt nghiệp đã có năm cửa hàng, chuyện làm ăn của mỗi cửa hàng đều thịnh vượng, có thể nói một ngày thu đấu vàng, Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội đã vô cùng ghê gớm. Theo kinh tế phát triển nhanh chóng, mọi người càng ngày càng để ý tiền tài, đến sinh viên đại học cũng không ngoại lệ, các bạn học nói tới công tác đều sẽ ước ao trêu ghẹo Diệp Tiểu Muội, cô tốt nghiệp xong làm ở đơn vị gì cũng không cần cân nhắc, cứ làm một tổng giám đốc hoặc phó giám đốc ở công ty của mình, nghiệp vụ đối nội đối ngoại của công ty ngược lại đều có thể để Sở Hàm gánh vác, Diệp Tiểu Muội chỉ cần mỗi ngày mặc quần áo mới đứng ở sân ga, quảng cáo là hoàn thành nhiệm vụ.

Có điều chủ nhiệm Vương của khoa ngoại ngữ lại rầu rĩ, kinh hỉ đào tạo một mầm non tốt, không hề có ý nghĩ đền đáp tổ quốc và trường cũ, một lòng chỉ muốn về nhà nằm không cũng thắng, thảm thương quá ~

Diệp Tiểu Muội không hề để ý các bạn học trêu ghẹo cô không biết tiến thủ, mỗi khi các bạn học nói tới cái này cô đều đắc ý, ôm đùi chị gái nữ chính, trở thành đối tác thương mại của cô ấy, là thành công thứ hai trong đời cô—— thành công thứ nhất đương nhiên là biến anh Tống thành phiếu cơm dài hạn.

DTV

Chị gái nữ chính có thể làm vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cô, lại như mọi người nói, sau khi tốt nghiệp cô không cần làm gì cả, làm một giám đốc trên danh nghĩa , mỗi ngày ngoại trừ đi trễ về sớm, cũng chỉ cần chăm chút dùng tiền hưởng thụ, dễ dàng thành phú bà.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội đắc ý ngồi đợi tốt nghiệp, chú Vương đột nhiên gọi cô tới văn phòng, vô cùng vui sướng tuyên bố tin tốt khiến Diệp Tiểu Muội trợn mắt ngoác mồm: "Đi Mỹ đào tạo?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 452: Chương 452



Ban đầu khi bị chú Vương d.a.o động đến khoa ngoại ngữ, Diệp Tiểu Muội từng nghĩ có thể có cơ hội ra nước ngoài dạo chơi không, thế nhưng hiện tại đã học đại học năm 3, còn một năm là đi làm, cô đã không còn nhớ nhung gì với việc ra nước ngoài, chủ yếu là cô và chị gái hùn vốn làm ăn quá thành công, một năm lợi nhuận nhiều như vậy, đàng hoàng ở nhà ăn ngon mặc đẹp không tốt sao, có tiền rồi, qua mấy năm chính sách xuất ngoại cũng sẽ càng ngày càng thoải mái, muốn đi nơi nào chơi mà không được chứ?

"Nói là đào tạo, kỳ thực chính là giao lưu học tập." Chú Vương còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội cũng rất vui mừng, bèn nở nụ cười giải thích cho cô, "Em biết đó, từ năm trước quốc gia chúng ta và nước Mỹ càng ngày càng hữu hảo, nước ta bây giờ lại đang tiến một bước thúc đẩy mở cửa đối ngoại, đại học Mỹ rất nhiệt tình mời các học sinh chúng ta qua đó giao lưu học tập…Đây đã là nhóm thứ ba, hai nhóm trước cũng không đến phiên trường chúng ta, lần này một lần cho ba suất, Tiểu Muội em học tiếng Anh rất nhanh, là sinh viên có khẩu ngữ tiêu chuẩn nhất trong lớp, thêm vào điều kiện gia đình không tệ, lại là người đã kết hôn, không dễ bị viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa ăn mòn, suất đầu tiên nhất định phải cho em."

Viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa đã lấy ra, Diệp Tiểu Muội có hơi 囧囧, ngoài miệng cô nói không có hứng thú với việc ra nước ngoài, nhưng nếu thật sự đặt cơ hội tới trước mặt, cô vẫn có chút động tâm. Ở trong ấn tượng của cô, thời đại 80 hình như ra nước ngoài cực kỳ khó, mặt trăng ở nước ngoài khá là tròn, người người đều hướng tới ăn ngon mặc đẹp ở nước ngoài, vót nhọn cả đầu cũng muốn rời nước, giống như những vận động viên trốn tránh sự kiện náo động.

Thử nghĩ một lúc, vận động viên vì nước xuất chiến cũng không khiêng được mặt trăng ở nước ngoài, Đại Sứ Quán chắc chắn cực kỳ thận trọng, cũng không biết còn có thể xin hộ chiếu hay không, mấy năm qua rất muốn ra nước ngoài chơi, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không dễ làm, cho nên trước mắt có cơ hội, Diệp Tiểu Muội vẫn có hơi xoắn xuýt , quan tâm hỏi tới đại học nào.

Chú Vương vừa nghe cô hỏi điều then chốt, trên mặt lại không nhịn được cười nở hoa, "Là trường nổi tiếng lâu năm, đại học Nam California, nghe nói trường này lịch sử lâu đời, phong cảnh tươi đẹp, rất khiến người ngóng trông!"

Diệp Tiểu Muội cũng từng nghe nói về đại học Nam California, trường nổi tiếng thế giới, nếu như cô đi đánh bóng tên tuổi, trở về nhất định khiến anh Tống không với cao nổi.

Nhớ tới "Nguyện vọng" đã lâu không gặp, Diệp Tiểu Muội lại có hơi nhiệt huyết sôi trào, hỏi tiếp: "Lúc nào đi, đi bao lâu?"

"Tình huống bên Mỹ khác chúng ta, tháng năm bọn họ nghỉ hè, nghĩ tới tháng tám. Bây giờ chúng ta đang tháng bốn, qua đó vừa vặn tới kỳ nghỉ hè, không cần thiết, vì thế tạm thời quyết định xuất phát vào ngày mười tháng tám, qua đó thích ứng mấy ngày, vừa vặn kịp khai giảng ở bên kia, các bạn học cũng có thể đuổi tới tiến độ học tập tốt hơn, thời hạn gần một năm, có điều chờ các em trở về từ nước ngoài, có lẽ cũng sắp chuẩn bị tốt nghiệp."

"Một năm à…" Diệp Tiểu Muội ngẫm lại mỗi tháng cố định chơi khách sạn play với anh Tống, đột nhiên hơi không muốn, "Vậy em suy nghĩ một chút."

Chú Vương lòng tràn đầy vui mừng không hề cân nhắc vấn đề Diệp Tiểu Muội rút lui không làm, dù sao lúc bấy giờ, ra nước ngoài là chuyện khiến mọi nhà chúc mừng, vì thế ông ấy rất yên tâm gật đầu: "Nên thương lượng với người nhà, dù sao nửa năm này, thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cũng cần người nhà đều ủng hộ mới tốt. Có điều em nắm chắc thời gian, cuối tháng phải báo danh sách lên, cần làm rất nhiều giấy chứng nhận và thủ tục."

Diệp Tiểu Muội rất nghe lời, đi ra khỏi văn phòng lập tức đi tìm anh ba, sau đó bọn họ cùng gọi điện thoại, trước tiên gọi cho anh Tống, sau đó tới bà nội Tống, tiếp theo là người cha đội trưởng, bây giờ đội trưởng Diệp là phó xã trưởng công xã, ngồi văn phòng, hoàn toàn có thể gọi điện thoại tới công xã, sau đó lại gọi cho cha Tống.

Cả nhà giống như đều đã hẹn trước, nghe Diệp Tiểu Muội nói nhất trí trả lời: "Đi chứ, cơ hội tốt ngàn năm có một, nhất định không thể bỏ qua!"

DTV

Người cha đội trưởng nói cũng không phải ngàn năm có một, ông ấy cảm thấy Diệp Tiểu Muội ra nước ngoài đã là làm rạng danh tổ tiên, Diệp Tiểu Muội vừa nghe thì có hơi xao động.

Anh Tống c*̃ng giống mọi người, không chút do dự ủng hộ cô, còn nói đại học Nam California cũng là trường mà anh rất khát khao vân vân, vô cùng hâm mộ Diệp Tiểu Muội có thể ra nước ngoài đào tạo, Diệp Tiểu Muội nghĩ, bây giờ anh Tống đại đã kích động như vậy, chờ cô học thành tài về nước, còn không phải tôn sùng cô như nữ thần à? Vừa nghĩ như thế cũng rất mong đợi, cúp điện thoại sau đó rất vui sướng đi tìm chú Vương đăng ký tham gia ~
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 453: Chương 453



Trung tâm thành phố mới mở một tiệm cơm Tây, ở niên đại mà tiền lương bình quân của mỗi người chỉ có hai ba mươi đồng này, một chầu bò beefsteak đã mất mấy chục đến cả trăm đồng, phần lớn dân thành phố cũng chỉ dám ngó và thảo luận mà thôi, người thật sự động lòng muốn đi nếm thức ăn lác đác không có mấy.

Sở Hàm đã trở thành triệu phú từ lâu đương nhiên sẽ không để ý chút giá cả ấy, không đến mức hàng ngày gặm beefsteak, thi thoảng nếm thử một chút vẫn gánh nổi, dù sao đời trước cô ấy cũng có chút tình cảm. Cho nên Sở Hàm đã chú ý đến tiệm ăn tây này từ lâu rồi, người ta còn chưa kinh doanh, cô ấy đã đặt chỗ ngồi trước, thành nhóm “khách hàng VIP” đầu tiên trong tiệm.

Ban đầu dựa theo kế hoạch của Sở Hàm, cô ấy nên một mình và người yêu ngồi ở dưới ngọn đèn lờ mờ, trong nhà hàng bày dương cầm thư giãn ăn beefsteak, nói chuyện trời đất, hoàn cảnh này thích hợp nhất để hẹn hò. Chủ yếu là từ khi lên đại học tới nay, cô ấy cùng Thẩm Tư Mặc không được ở bên nhau nhiều. Không ở cùng một trường học là một mặt; mặt khác, áp lực của việc học hành và bài tập cũng khiến cho cô càng ngày càng bận rộn, thực sự không có sức lực đặt ở trên chuyện tình cảm.

Nhưng mà Sở Hàm không phải loại nữ cường chỉ cần có sự nghiệp, cái gì cũng có thể hi sinh hoặc là buông bỏ, cô ấy vừa muốn kiếm tiền, cũng không muốn mất đi người yêu, cho nên sau khi bận rộn một lúc, bình thường sẽ tìm chút hoạt động bồi thường cho Thẩm Tư Mặc, thuận tiện khao bản thân đã cố gắng làm việc như vậy.

Cho nên chuyến đến nhà hàng Tây lần này vốn nên là một cuộc hẹn hò ở trong lòng Sở Hàm, chỉ là nói đến nhà hàng Tây mới mở, cô ấy sẽ bất giác nhớ tới Diệp Tiểu Muội, con bé kia thích các loại đồ ăn ngon nhất, nếu như cô biết Bắc Kinh có nhà hàng Tây, đoán chừng sẽ vui vẻ đến nhảy lên.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội đã không còn ở Bắc Kinh, cô theo mấy trường cao đẳng tạo thành đoàn giao lưu bay đến nước Mỹ rồi, đi vào giữa tháng tám, bây giờ đều đã là cuối mùa thu rồi.

DTV

Sở Hàm vẫn rất yên tâm đối với Diệp Tiểu Muội, cô gái này thông minh ngọt ngào, ở nơi nào cũng có thể như cá gặp nước, nước Mỹ còn có beefsteak chính tông hơn trong nước gấp trăm lần, chỉ sợ con bé kia ở bên đó đã vui đến quên cả trời đất rồi, người đáng thương thật sự là Tống Thanh Huy kìa.

Đợt nghỉ phép trước đó, Thẩm Tư Mặc đã đến Thanh Hoa thăm anh, bạn học Thẩm nhà bọn họ là người không tùy tiện nói cười, đường hoàng đoan chính như vậy mà sau đó cũng trêu đùa với cô ấy, nói Tống Thanh Huy đã sắp biến thành hòn vọng thê rồi. Có lẽ trạng thái thật sự không tốt lắm, cô ấy cũng không nhịn được rơi lệ chua xót vì bạn học Tống Thanh Huy.

Trung tâm thành phố mới mở nhà hàng Tây, Diệp Tiểu Muội không có phúc hưởng thụ, Sở Hàm liền thương lượng với Thẩm Tư Mặc, hay là gọi Tống Thanh Huy tới, vừa lúc để anh giải sầu, dời sự chú ý của anh đi, không cần ngày ngày ở nhà làm oán phu khuê phòng. Diệp Tiểu Muội còn chưa đi được nửa năm, anh đã ngày ngày oán niệm như thế thì ngày tháng về sau quá dày vò rồi.

Bạn học Thẩm tỏ ý mọi thứ đều nghe sự sắp xếp của cô ấy.

Sở Hàm suy nghĩ một lát, dứt khoát gọi cả anh ba Diệp tới, dù sao cũng đã gọi một cái bóng đèn tới, gọi thêm cái nữa cũng không tính là nhiều.

Chủ yếu là Diệp Quân Hoa cũng là cổ đông trong việc làm ăn của bọn họ. Trước đây lúc ở Song Cương anh ấy đã đi làm trong huyện, rất ít khi về nhà, Sở Hàm không mấy quen thân với anh ấy. Nhưng hai năm qua, mấy người bọn họ ở Bắc Kinh giúp đỡ lẫn nhau, sau đó lại cùng làm ăn, cộng thêm Diệp Tiểu Muội là sợi dây quan hệ, bây giờ Sở Hàm và Diệp Quân Hoa cũng xưng là bạn rất thân rồi, so ra quan hệ không thân thiết bằng cô ấy với Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy nhưng ít ra tình cảm cũng sâu sắc hơn và tin tưởng hơn so với bạn bè mà cô ấy làm quen sau này. Cho nên lúc này, Sở Hàm cũng rất vui lòng gọi Diệp Quân Hoa tới.

Buổi trưa cuối tuần, bốn người đã tập kết ở nhà hàng tây.

Cải cách đã mở ra hai ba năm, người làm ăn càng ngày càng nhiều, trong tay có tiền mặt đương nhiên sẽ hưởng thụ thỏa đáng, người tràn đầy phấn khởi đến ăn beefsteak giống như Sở Hàm cũng có rất nhiều, toàn bộ nhà hàng hết sức náo nhiệt, tất cả mọi người đang cùng bạn thân đồng hành nhiệt liệt nghiên cứu đủ loại đề tài, bàn của đám Sở Hàm cũng không ngoại lệ, hầu như từ lúc ngồi vào bàn đã bắt đầu trò chuyện sôi nổi rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 454: Chương 454



Bố trí của nhà hàng quả nhiên rất sang trọng, sô pha ghế dựa có chỗ tựa lưng cao cao, bàn ăn đá cẩm thạch thật dài ở giữa, Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy ngồi một hàng, Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc ngồi đối diện, như thế này thì người đối diện muốn nói thầm rất dễ dàng, Diệp Quân Hoa bèn tự giác không đi quấy rầy đôi tình nhân, chủ yếu vẫn cùng Tống Thanh Huy trò chuyện.

Hai người đàn ông thì có thể trò chuyện gì chứ? Anh ba Diệp nói mãi nói mãi, bất giác lại nói đến Tiểu Muội nhà mình, phản ứng của anh ấy và Sở Hàm giống nhau, cảm khái nửa tiếc nuối nửa nhớ nhung: “Nếu như Tiểu Muội đang ở nhà, khẳng định nó sẽ là người đầu tiên làm ầm lên đòi tới ăn cơm tây, đáng tiếc...”

Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài, anh ba Diệp cũng không biết theo ai. Tuy tình huống của anh ấy cùng Tiểu Muội không giống Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội. Từ sau khi kết hôn, Tống Thanh Huy với đám Tiểu Muội hầu như chưa từng xa nhau, dù cho không ở cùng một trường học cũng chí ít mỗi tháng đều sẽ tụ họp một lần. Còn anh ấy thì sau khi trưởng thành, anh em đã ít khi được ở cạnh nhau, trước đây ở quê, anh ấy mà tăng ca cũng phải hai ba tháng mới trở về nhà một lần đấy!

Nhưng mà bây giờ loại phân biệt này không đơn giản chỉ là anh ấy đi làm ở trong xưởng, Tiểu Muội sinh sống với cha mẹ ở quê nữa, Tiểu Muội ở bên cạnh cha mẹ thì tất nhiên là anh ấy yên tâm rồi, nhưng cô một thân một mình đi sang bờ bên kia Đại Dương, tha hương nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, anh ấy khó tránh khỏi nóng ruột nóng gan.

Anh ba Diệp cái hay không nói, nói cái dở nhắc đến Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy vốn dĩ đang bình thường liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn beefsteak trước mặt của mình, dường như trong đĩa đang chứa Diệp Tiểu Muội vậy, giọng điệu vẫn như thường, bình thản nói tiếp: “Beefsteak này được truyền vào từ nước ngoài, cô ấy ở bên ngoài nói không chừng ngày nào cũng ăn, không có gì đáng tiếc cả.”

Ánh mắt này của Tống Thanh Huy phối với lời trong miệng, y hệt như oán phu khuê phòng đang chỉ trích vợ ra ngoài ăn nhậu chơi bời không nhớ đến mình!

Nhưng mà Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy ngồi kề vai, không chú ý quan sát ánh mắt của anh, nghe thấy lời này vẫn cảm thấy rất bình thường: “Nói cũng phải.”

Sở Hàm và Thẩm Tư Mặc ở đối diện dễ dàng thu hết phản ứng của Tống Thanh Huy vào mắt, bỗng vô cùng vui vẻ.

Lúc Tống Thanh Huy vừa mới đụng đầu biểu hiện bình thường, Sở Hàm còn muốn bạn học Thẩm nhà cô ấy cũng học được cách trêu đùa hài hước, hơn nữa còn nói có thành không, đúng là đã tiến bộ. Bây giờ mới biết, bạn học Thẩm nhà cô không hề khoa trương chút nào, bây giờ đồng chí Tống Thanh Huy hễ nghe thấy tên Diệp Tiểu Muội là “phát bệnh” rồi.

Phúc hắc như Tống Thanh Huy mà cũng có ngày hôm nay, Sở Hàm nhìn mà rất hả hê, sau khi cười xong mới ân cần hỏi: “Tiểu Muội đi nước ngoài ba, bốn tháng rồi đúng không, không gọi điện thoại trở về ư?”

Tống Thanh Huy đen mặt lại lắc đầu.

Chỉ cần có một câu đôi lời của Diệp Tiểu Muội thì anh cũng đã không lo lắng đến mức này nhưng sau khi cô rời khỏi đây thì bặt vô âm tín, ai biết là ở bên ngoài quá bận rộn hay là chơi quá high?

Sở Hàm và Diệp Quân Hoa liếc nhau, vội vàng cười an ủi: “Có lẽ điện thoại ra nước ngoài rất phiền phức, không phải Tiểu Muội không có lòng đâu.”

Anh ba Diệp cũng vội vàng giúp em gái tìm lý do: “Đúng thế, không dễ gọi điện thoại ra nước ngoài, Tiểu Muội cũng không biết nên gọi tới chỗ nào mà, gọi tới chỗ bà nội Tống thì anh không nhận được, gọi tới lầu dưới ký túc xá của anh thì cũng không thể chắc chắn đang ở ký túc xá, phải không?”

DTV

Diệp Quân Hoa tìm được lý do rất đầy đủ nhưng bọn họ cũng đều biết, nếu Diệp Tiểu Muội thật sự nhớ gọi điện thoại về thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gọi liền, còn về phiền phức mà Sở Hàm nói thì có tiền có thể xui ma khiến quỷ, vừa hay Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ để ý vấn đề tiền tài.

Tổng kết mà nói, chỉ cần Diệp Tiểu Muội có lòng, cô sẽ có thể gọi điện thoại trở về; cô không gọi, nói không chừng là ở bên ngoài ăn ngon uống đã, chơi vui đến mức quên cả trời đất rồi.

Cho nên Tống Thanh Huy được mọi người an ủi một trận, sắc mặt vẫn không tốt.

Sở Hàm nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của anh, vừa thấy thú vị vừa buồn cười, không nhịn được mà hỏi: “Nếu đã lo lắng như thế thì vì sao trước đây vẫn ủng hộ Tiểu Muội đi nước ngoài như vậy?”

Tống Thanh Huy nghe vậy thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, thong thả khoan thai nói: “Đi nước ngoài bồi dưỡng là chuyện tốt mà biết bao nhiêu người hi vọng cũng không giành được, nếu Tiểu Muội đã có cơ hội như vậy thì vì sao lại không ủng hộ cô ấy đi xem thử?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back