Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 625: Chương 625



Cách bố trí trong căn nhà và phòng làm việc của anh đều đã được thay đổi rất nhiều chi tiết.

Nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh cũng không có sự thay đổi gì lớn.

Cũng chỉ là ngẫu nhiên anh sẽ đứng trước trường kỉ, nhìn ngắm bó cúc non mà thôi.

Nhưng mà cô phát hiện thỉnh thoảng anh sẽ lấy một quyển sổ ra, lật lật vài trang.

Ban đầu cô cũng không chú ý lắm, cũng không cố ý đứng đằng sau anh mà đọc.

Bởi vì thời gian làm việc, đọc sách, viết bút ký của anh rất nhiều, mấy thứ anh viết thường đều rất buồn tẻ, nói thật là cô cũng thấy rất buồn tẻ, hơn nữa cô không thích đọc chữ của anh, mặc dù thoạt trông rất đẹp, nhưng rất khó đọc.

Nhưng sau đó cô nhanh chóng phát hiện, cảm xúc của anh khi anh lật xem cuốn sổ kia khá kỳ lạ. Anh luôn là người nghiêm túc lại lạnh lùng, nhưng khi lật xem cuốn sổ kia, vẻ mặt của anh lại trông có chút bi thương không thể kiềm được, mềm mại nhưng bi thương.

Chính bởi vì vậy mà cô mới không nhịn được tò mò mà nghiêng đầu nhìn xem.

“Đoàn Tử đúng là một đứa trẻ hiếu động, tôi chưa bao giờ biết trẻ con sẽ hiếu động đến vậy, còn rất khó tính nữa, mới mấy tháng, còn chưa biết bò, nhưng đã học trườn người về phía trước được rồi, lúc đói bụng thì sẽ lập tức khóc lớn lên, không có một chút kiên nhẫn nào. Anh ấy còn không biết xấu hổ mà buồn bực nói, Ninh Ninh, khi còn nhỏ em cũng như vậy sao? Sao anh nhớ một chút gì cả vậy, tôi thật sự rất tức giận luôn, tính tình như vậy, chắc chắn là giống y hệt anh ấy chứ ai!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh ấy rất thích Đoàn Tử, thật ra sẽ chẳng có ai mà không thích Đoàn Tử cả, cũng không có cách nào, con bé này xinh xắn đáng yêu, cho dù khó tính đến đâu, nhưng chỉ cần con bé mỉm cười, chẳng ai chịu được nụ cười ngọt ngào ấy.”

“Anh ấy nói với tôi, nếu khi còn nhỏ em cũng cười nhiều với anh như vậy, anh cũng sẽ không đối đãi em kén như vậy, tôi kiểu ‘???’ Anh ấy nói cái gì vậy, anh ấy tệ như vậy mà còn muốn người ta cười với anh ấy nữa à, còn nữa, ai cần anh ấy đối xử tốt với tôi chứ?”

Đây là đang viết cái gì vậy?

Nhưng mà chữ viết trông khá đẹp đấy, hơn nữa trông hơi quen, hơi giống nét chữ của cô?

Nhưng mà hình như đẹp hơn một chút.

Hơn nữa, người viết quyển sổ này cũng gọi là “Ninh Ninh” sao?

Chỉ là cô không hiểu “Ninh Ninh” kia đang viết cái gì nữa.

Trong lòng Trình Ninh còn đang suy nghĩ, cô định xem nhiều nội dung hơn nữa, anh đã đóng quyển sổ lại cái "bụp".

Keo kiệt. Cô thầm nghĩ.

Nhưng mà anh xem cái gì vậy?

Không đầu không đuôi.

Trong lòng Trình Ninh có chút kỳ quái, nhưng mà có thể việc đọc sách vừa nãy khiến cô suy nghĩ nhiều quá, nên cảm giác hơi buồn ngủ, rất nhanh sau đó cô lại mất đi ý thức.

Lúc Trình Ninh tỉnh lại lần nữa, phòng làm việc lại thay đổi rất nhiều chi tiết.

Cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh có rất nhiều tranh.

Đa số đều là tranh phong cảnh, núi rừng, thôn trang, nhà cửa, nhà cửa ngập trong tuyết... Có cái gì đó rất quen thuộc, nhưng Trình Ninh hoàn toàn không nhớ rõ đó là ở đâu.

Sao đột nhiên anh lại sưu tập nhiều tranh như vậy chứ?

Anh thật sự càng ngày càng kỳ quái.

Nhưng chỉ cần không phải là anh có bạn gái hay sắp kết hôn gì đó, Trình Ninh vẫn rất vui mừng vì sự biến hóa đó của anh.

Những thay đổi như vậy làm cuộc sống của anh sinh động hơn rất nhiều.

Ít nhất sẽ không cô đơn như trước đây, mỗi lần cô tỉnh lại đều sẽ có thêm rất nhiều niềm vui bất ngờ.

Mãi cho đến một ngày, cô lại tỉnh lại và thấy được một bức chân dung khổng lồ.

Cô vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy bức tranh này.

Bởi vì những phong cảnh trong bức tranh kia không hề quen thuộc đối với cô.

Nhưng bức tranh này lại quá quen thuộc..... Mặc dù đã nhiều năm rồi không nhìn thấy bản thân, đột nhiên nhìn thấy cũng hơi hoảng sợ, chỉ là hơi hoảng hốt một chút.

Nhưng cho dù có thế nào, cô vẫn nhớ rõ bộ dạng của bản thân mình.

Đó chính là cô.

Mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội thật to, thật dày, cổ áo lông xù, đứng dưới mái hiên một căn nhà tranh, trên nóc nhà tranh và sân bên cạnh là một lớp tuyết đọng thật dày.

Đây là cô nhỉ?

Nhưng kia là nơi nào?

Cô thật sự không có một chút ấn tượng nào.

Nhưng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bản thân mình, Trình Ninh vẫn hơi kích động, cô không kiềm được mà vươn tay chạm thử bức tranh kia. Ngay lúc này, cô đã quên bản thân mình không có thực thể...... Bây giờ cô chỉ là một linh hồn, không thể chạm đến bất cứ thứ gì.

Cô cẩn thận vươn tay đi sờ“cổ” trên bức chân dung kia, tóc của cô, gương mặt của cô.... Cô vô cùng khiếp sợ, cô lại có thể cảm giác được cảm xúc thô ráp trên bức tranh kia, cô trố mắt, không dám tin mà ấn đi ấn lại, sau đó cô cúi đầu nhìn xem tay của mình, cô nhìn thấy gì?

Cô thấy được tay của mình, trắng nõn mịn màng, trong suốt sáng bóng không phải là hư ảnh.

Cô ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó vội vàng tự nắm lấy tay của mình, cầm nắm được, là thực thể.

Cô khϊếp sợ ngẩng đầu lên, lại phát hiện người trong bức tranh kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại căn nhà tranh và sân vườn bị tuyết phủ...

“Răng rắc”, tiếng mở khóa cửa phòng làm việc vang lên, Trình Ninh quay đầu lại theo bản năng, sau đó cô và người tiến vào bốn mắt nhìn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau?

Rõ ràng Trình Ninh nhìn thấy sự chấn động, khϊếp sợ và ảnh ngược của cô trong con ngươi của anh.

Thị lực của cô tốt quá đi chứ.

Anh thấy được cô?

Anh đứng ngay ở cửa.

“Anh”

Trình Ninh mở miệng, từ từ chậm rãi, như đang nhả từng chữ một: “Anh thấy được em sao?”

Bởi vì nhiều năm không nói chuyện, việc nói thành tiếng hơi khó khăn với cô, nhưng sau đó cũng nói được mấy chữ, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh vẫn luôn đứng ở phía trước cửa, không nhúc nhích.

Nhưng sau khi cô mở miệng anh lại sải bước đi về phía cô, trước khi Trình Ninh kịp phản ứng lại thì anh đã đưa tay bắt lấy tay cô. Lúc đầu, lực tay của anh cũng không lớn, thậm chí là có chút run rẩy, nhưng sau khi bắt được tay cô thì không biết vì sao anh càng nắm càng chặt.

Trình Ninh hô “a” một tiếng.

Là cảm giác đau đớn chưa từng có trong ngần ấy năm.

Anh nắm cổ tay cô, nắm chặt đến nỗi làm cô thấy rất đau.

“Anh!” Cô gọi một tiếng.

Dường như lúc này anh mới tỉnh lại, tay anh buông lỏng ra một ít, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cũng không chịu buông tay.

Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia.....

Ánh mắt kia như muốn dính cả vào người cô vậy.

Trình Ninh cảm thấy hơi sợ hãi, vừa không được tự nhiên lại vừa sợ hãi, cô lại gọi một tiếng “anh”, sau đó lui về sau một bước, muốn rút tay ra khỏi tay anh.

Nhưng cô không rút ra được.

Sự xuất hiện đột ngột của anh, và cả bộ dạng này của anh, đều làm cho cô quên vui mừng chuyện mình đột nhiên có thực thể.

Đúng rồi nhỉ, cuối cùng thì cô cũng không cần làm linh hồn nữa.

Không biết là thật hay giả.

Nhưng tay anh nắm chặt cô như vậy, cô cảm thấy đau đớn, còn có giọng nói của cô... Những thứ này đều là thật phải không?

“Anh!”

Cô lại gọi anh: “Anh có thể nhìn thấy em sao?”

Nếu anh có thể nói, có lẽ cô sẽ càng cảm thấy chân thật hơn một ít.

Nghĩ đến đây cô lại không sợ hãi. Có chuyện gì đâu mà hãi? Cô đã ở chung với anh nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn còn sợ anh như vậy chứ?

Nghĩ đến đây cô cúi đầu vươn tay kia, kéo cánh tay của anh ra, cảm giác thật sự rất chân thật.

“Ninh Ninh?”

Cô nghe tiếng anh gọi cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh thấp thỏm mà cười cười, hỏi: “Anh à, anh thật sự có thể nhìn thấy em sao?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 626: Chương 626



Đương nhiên là Hàn Đông Nguyên có thể nhìn thấy cô.

Anh cũng rất khiếp sợ, không dám tin vào mắt của mình.

Cho nên anh chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn chăm chăm vào cô, giống như chỉ có làm vậy thì cô mới không đột nhiên biến mất trước mặt anh như cách cô đột ngột xuất hiện vậy.

Trên thực tế, anh cũng không biết người đứng trước mặt anh đây có phải là thật hay không nữa, anh cũng cảm thấy có thể là bản thân mình bị ảo giác, gần đây anh xuất hiện rất nhiều ảo giác, nếu không phải là do tâm lý của anh đủ mạnh thì có lẽ sẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi.

Ban đầu anh còn hoài nghi tất cả những điều này đều là âm mưu của ai đó.

Nhưng mà căn nhà của anh có hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất, tất cả các góc tối đều có hệ thống theo dõi mọi thời tiết.

Những người có thể đi ra đi vào căn nhà này cũng đều là những người anh có thể tin tưởng.

Nhưng cho dù là như vậy, sau khi từng sự kiện một phát sinh, anh đã tra xét tất cả những người có thể đi vào căn nhà này.

Đương nhiên là cuối cùng cũng không điều tra được gì.

Anh đã kiểm tra tất cả camera.

Từ lần cuối cùng anh vẫn đang ngăn kéo đến lần mà cuốn nhật ký kia xuất hiện, căn bản là không có bất kỳ ai xuất hiện trong màn hình.

Và những bức tranh kia nữa, không có bất kỳ camera nào bắt gặp bất cứ ai khiêng tranh đi vào căn nhà hay bất kỳ căn phòng nào.

Và những sự kiện trong nhật ký kia.

Trong đó rất nhiều chi tiết, ngoại trừ cô và anh ra, căn bản không thể có ai có thể bịa đặt ra được.

Còn về phần những chuyện trước nay chưa từng xảy ra...ai dám bịa đặt như vậy?

Trên đời này, lại có ai thật sự hiểu rõ những cảm xúc mà anh che dấu sâu tận đáy lòng như vậy chứ?

Còn có điều quỷ dị nhất chính là, nội dung trên quyển nhật ký kia sẽ thay đổi, nhiều nội dung hơn, lần đầu tiên anh lấy được quyển nhật ký kia, trên đó rõ ràng chỉ có lác đác vài chữ, nhưng vài ngày sau đó đột nhiên lại có thêm mấy hàng chữ.

Từng ngày trôi qua.

Anh đã quen với những sự kiện kỳ lạ xảy ra hàng ngày.

Anh dần có thói quen đi lật xem quyển nhật ký kia mỗi ngày, nhìn xem trên đó có thể lại có thêm mấy hàng chữ nữa hay không.

Anh dần có thói quen nhìn chung quanh phòng và phòng làm việc của anh mỗi ngày, xem thử trong một góc nào đó có thể lại đột nhiên có thêm một tấm thiệp, một món đồ trang trí nhỏ hay không.

Đương nhiên bình thường sẽ không có.

Trong tòa nhà này, đại đa số biến hóa, tỷ như bó cúc non trên trường kỉ, bức rèm cửa màu trắng gạo, hoa s.ú.n.g trong phòng khách... tất cả những trang sức đó, chẳng qua đều là những gì “cổ” nói cô thích trong cuốn nhật ký kia thôi.

Cô nói cô thích đặt một chậu cúc non trên trường kỉ, như vậy sẽ khi cô nhìn thấy, tâm trạng của cô cũng sẽ tốt hơn, cho nên anh bảo nhân viên công tác đặt ở đó, thay đổi cái khác.

Dù sao gần đây cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, anh cũng đã dần tiếp nhận rồi.

Vậy nên lại thêm một chuyện không thể tin nữa, hình như cũng không có gì là không thể.

Mặc dù tất cả những chuyện trước đó đều khiến cho trái tim anh đau dai dẳng, còn chuyện cuối cùng này trực tiếp làm trái tim anh nổ tung.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có thể.”

Cuối cùng anh cũng phát ra tiếng nói: “Em, em từ đâu tới đây?”

Từng chữ từng chữ giống như nặn ra từ kẽ răng.

“Anh có thể buông em ra trước được không”

Anh đã mở miệng, mặc dù ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô vẫn dọa người như vậy, làm cô không tự giác được mà tránh né, căn bản không dám đối mặt với anh, nhưng giọng điệu của anh vẫn còn coi như là bình tĩnh, điều này khiến Trình Ninh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nói: “Anh nắm chặt làm tay em đau, còn nữa, em cảm thấy hơi nóng”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 627: Chương 627



Nói thêm vài câu, Trình Ninh càng cảm thấy nóng, thật sự rất nóng.

Bởi vì cô ấy mặc áo khoác quân đội trong bức tranh đó!

Nhưng nhìn cảnh hồ hoa sen nở rộ ngoài cửa sổ, và chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng anh mặc là có thể biết bây giờ đang là mùa hè!

Hàn Đông Nguyên ngạc nhiên, ánh mắt chuyển từ trên mặt cô chuyển sang trên người cô, đương nhiên là phát hiện cô ăn mặc rất quái dị.....khóe miệng anh trừu trừu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bức tranh kia, giống như những gì Trình Ninh nhìn thấy, bức tranh kia đâu còn người nào ở kia nữa?

Chỉ còn lại có một mảng tuyết trắng xoá và một căn nhà lẻ loi.

Anh nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán của cô.

Xem ra thật sự rất nóng.

Cổ áo lông vũ kia, quả thực là khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Anh buông tay cô ra, vươn tay giúp cô cởi áo.

Trình Ninh sửng sốt, động tác của anh rất nhanh, chờ Trình Ninh phản ứng lại, anh đã cởi mấy cái nút thắt trên áo khoác của cô ra, sau đó lột ra...... Trình Ninh ngơ ngác cúi đầu, lập tức nhìn thấy cổ áo của bản thân mình bị lột ra, lộ ra cổ bả vai trắng như tuyết.

Trình Ninh: “???”

Hàn Đông Nguyên: “???”

Trình Ninh thành quỷ lâu rồi, phản ứng hơi chậm một chút, nhưng cho dù có phản ứng chậm đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng đã phản ứng lại đây. Cô hất tay anh ra, che lại cổ áo của bản thân, lui về sau mấy bước.

Cô xấu hổ mà nhìn Hàn Đông Nguyên, chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc kia của anh cũng lộ ra một vệt màu đỏ khả nghi.

Thôi.

Trình Ninh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Trừ bỏ cái áo khoác này ra, còn có.”

Cô cúi đầu nhìn quần bông và giày vải bông. Thật là nóng nực quá đi mất, quần áo không thể cởi, nhưng cô vừa cúi đầu nhìn thấy đôi giày thì lập tức hất chân không chút do dự, ném hai chiếc giày sang một bên, đổi chân nhỏ tr*n tr** trắng nõn dẫm lên trên sàn nhà.

Quả nhiên trừ bỏ tầng ngoài cùng có thể nhìn thấy trên bức chân dung kia, bên trong cô không mặc gì cả.

Cô nói: “Anh xem, bên trong em chẳng mặc gì cả, anh cho mượn một bộ đồ đi”

Hàn Đông Nguyên: “.....”

Ánh mắt của Hàn Đông Nguyên dừng lại trên đôi chân trần như ngọc như tuyết của cô hai giây, sau đó tiến lên, vừa giữ lấy tay của cô, vừa xoay người về phía ngoài phòng.

“Anh làm gì?” Trình Ninh hỏi anh.

“Đi đến phòng của anh thay quần áo.” Anh nói.

Thay quần áo thì thay quần áo, mắc gì phải lôi kéo cô?

Còn nữa, anh không thể mang quần áo đến cho cô sao?

Không biết mặc quần áo này đi đường thật sự rất vất vả sao?

Còn nữa...... đã rất nhiều năm rồi cô không đi đường, cho nên đứng dậy cũng không quen lắm..... đến nỗi không biết nâng chân nào mới được!

Cuối cùng, Trình Ninh chịu không nổi nữa, không chịu đi, nói: “Nóng, không đi được.

Hàn Đông Nguyên: “???”

Sau đó Trình Ninh quét nhìn quanh phòng làm việc, cuối cùng ánh mắt dừng trên tấm thảm nhỏ trên sô pha đối diện màn hình TV.

Cô chỉ tay vào tấm thảm nhỏ kia, nói: “Anh mang cái đó lại đây cho em đi”

Hàn Đông Nguyên ngẩn người, không nhúc nhích.

Nắm lấy tay cô không chịu buông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh bất đắc dĩ.

Ký ức của cô vẫn còn ngừng lại lúc mối quan hệ giữa hai người không mấy hòa hợp, hoàn toàn không có ký ức sau này hai người yêu nhau, cho nên trong trí nhớ của cô, Hàn Đông Nguyên trước mặt này thực sự không phải là người mà cô có thể sai sử được, quan hệ của hai người quan hệ cũng chưa đến mức cô có thể tùy tiện sai sử được.

Nhưng cô còn có biện pháp nào nữa đâu?

Cô dùng vẻ mặt đáng thương khẩn cầu anh: “Anh ba, em nóng quá, đi không nổi, anh giúp em lấy tấm thảm kia lại đây đi, em thay cái kia”

Bọc cái thảm cũng tốt hơn mặc một bộ quần áo bông.

Hàn Đông Nguyên như bị điện giật.

Thấy cô dùng vẻ mặt đáng thương tội nghiệp kia mà nhìn anh, làm nũng nói với anh “Anh ba, em nóng quá, đi không nổi”, làm sao anh có thể chịu đựng được?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 628: Chương 628



Đôi mắt anh lập tức đỏ lên, đôi tay đang nắm lấy tay cô cũng run lên.

Anh bình tĩnh nhìn cô vài giây, cuối cùng buông tay cô ra, sau đó lại đi đến cạnh sô pha cầm tấm thảm kia lại đây, đưa cho cô.

Sau đó thì đứng yên ở cô trước mặt.

Đứng yên trước mặt cô?

Trình Ninh: “???”

Cô đợi vài giây, không thể nhịn được nữa, nói: “Anh đi ra ngoài một chút, em cần phải đổi bộ quần áo này”

Hàn Đông Nguyên xoay người, nói: “Đổi đi.”

Trình Ninh:…. Được rồi, được rồi.

Dù sao lúc cô thành quỷ, cô đã xem anh c** q**n áo thay quần áo không biết bao nhiêu lần rồi.

Nói nữa, cô cũng biết anh là một người đàng hoàng, ít nhất ở phương diện nam nữ này, anh thật sự không có hứng thú gì... đổi thì đổi đi.

Trình Ninh xoay người lại nhanh chóng cởϊ áσ khoác quân đội và quần bông ra, bọc lên thảm.

“Xong chưa?”

Anh hỏi, trong giọng mang theo một chút áp lực.

“Xong rồi”

Trình Ninh cúi đầu đánh giá bộ dạng bọc thảm của mình, cô cảm thấy còn khá mới mẻ, lại không biết ánh mắt người đối diện xoay lại nhìn cô lập tức lại thay đổi.

“Nhưng mà vẫn còn một chuyện quan trọng hơn quần áo.”

Cô đánh giá bộ dạng bọc thảm của mình xong, lập tức ngẩng đầu cùng anh nói.

Đương nhiên là còn.

Anh đứng trước mặt cô, hình như hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy tay cô, hỏi cô: “Đi đường được không?”

Giọng nói và sự cứng đờ lúc trước đã thay đổi.

Ôn nhu, lại còn mang theo một chút cưng chiều không thể nói nên lời.

Trình Ninh làm người làm quỷ bên cạnh anh mấy chục năm nay, có khi nào nghe anh dùng giọng điệu như này để nói chuyện bao giờ?

Đặc biệt là mười mấy năm nay....toàn thân người này đều là khí lạnh, nói chuyện lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn.

Trình Ninh nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, sau đó lại thấy anh nắm lấy tay mình..... thôi, vừa mới trở về, không cần so đo với anh nhiều như vậy.

Hai mươi phút sau, Trình Ninh đã khoác lên người bộ đồ ngủ của anh, ngồi trên số pha vừa cẩn thận cử động tay chân của mình, vừa nghe anh hỏi chuyện.

Mới vừa có thực thể, cô thật sự rất quan tâm đến thân thể của mình.

Nhưng sao anh vẫn còn nắm lấy tay cô vậy.

Cái này làm cho cô không quen lắm.

“Anh ba, anh đừng cứ luôn nắm tay em như vậy”

Cô rút rút tay ra, yêu cầu nói.

Anh nhìn cô, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Buông em ra, em sẽ không đột nhiên biến mất chứ?”

Trình Ninh sửng sốt.

Ánh mắt của cô chuyển từ bàn tay bị anh nắm lấy đến trên mặt của anh. Đối mặt với anh nhiều năm như vậy, cô hiểu rất rõ tâm trạng được thể hiện trên khuôn mặt của anh, lúc này hiển nhiên cảm xúc của anh vô cùng không bình thường.

Trình Ninh đột nhiên cảm thấy cảm động, ồ, thì ra là anh sợ cô biến mất?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, mặc dù quan hệ trước kia giữa hai người cũng không tốt lắm, nhưng dù sao thì cô cũng là em kế của anh, đúng rồi, anh còn thay cô xuống nông thôn nữa, sau đó..... ánh mắt của cô dừng trên cánh tay phải của anh, nơi đó cũng không có trống rỗng, anh đã mang chi giả, nhưng cô biết, bởi vì thay cô xuống nông thôn, anh đã trải qua những gì.

Anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô.

Cô nhẹ giọng thở dài, nói: “Vậy anh muốn nắm thì cứ nắm đi, nhưng mà em muốn cử động thân thể một chút, em còn muốn uống nước....em cảm thấy thân thể bây giờ của em rất thật, hẳn là, sẽ không biến mất đâu?”

Cô nói vậy nhưng cũng bắt đầu hơi sợ hãi.

Có thân thể rồi, cô thật sự không muốn lại biến thành một linh hồn một chút nào.

Sự yếu ớt và sợ hãi trong mắt cô lại đánh trúng anh.

Đầu óc trống rỗng.

“Ninh Ninh”

Anh lại nhỏ giọng gọi cô một tiếng, giọng nói đã có chút khàn khàn.

Trình Ninh đột nhiên hơi sợ hãi, cả ánh mắt vừa rồi anh nhìn cô cũng khiến cô hoảng hốt.

Cô ngồi sang một bên, cũng may là có lẽ anh cũng nhìn thấy cô không được tự nhiên, nên đứng dậy đi đến cạnh bàn rót cho cô một chén nước.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 629: Chương 629



Trong trí nhớ của Hàn Đông Nguyên, kia là cô gái âu yếm của anh.

Cô yêu anh.

Cô sẽ chui vào trong lòng anh cọ cọ, sẽ chủ động hôn anh, nói với anh: “Anh hẳn là yêu em, rất yêu rất yêu em”

Cô quấn lấy anh, muốn đính hôn với anh, muốn cùng anh đi xuống nông thôn, ở nông thôn điều kiện kém, thân thể của cô không tốt, anh không nỡ, anh hôn môi cô, trấn an cô, nói với cô, bảo cô về thành chờ anh, anh sẽ mau chóng trở về... Nhưng mà khi anh trở về, lại không thấy được cô.

Trình Ninh đột nhiên xuất hiện làm anh rối loạn tâm thần.

Nhưng lý trí của anh vẫn còn, đầu óc cũng vẫn còn.

Anh thói quen khống chế tất cả các trường hợp, tuy chỉ hỏi được mấy câu, mặc dù cô ngập ngừng không nói, cũng không muốn nói trực tiếp với anh một vài vấn đề, nhưng anh vẫn là nắm được vấn đề mấu chốt nhất, cô là Trình Ninh, cô có tất cả ký ức khi bọn họ còn bé, có ký ức lúc anh xuống nông thôn, nhưng cô lại không có bất kỳ ký ức nào lúc bọn họ ở bên nhau, cô nói cô không nhớ rõ, anh bất ngờ xảy ra chuyện, cô đi bệnh viện xem anh sau khi rời đi thì gặp tai nạn xe cộ, sau đó thì ký ức bị đứt quãng.

Hàn Đông Nguyên cũng nhớ tới, cô cũng có vấn đề về ký ức kể từ thời điểm đó.

Khi đó sau khi cô gặp lại anh, cô rất dính anh, kiên trì nói với anh là anh yêu cô, chỉ cần anh hung dữ với cô một chút cô sẽ bày ra vẻ vô cùng oan ức.

Mà Trình Ninh bây giờ ......

Thực xin lỗi, đây là Trình Ninh trước khi xảy ra chuyển biến đó.

Quan hệ giữa bọn họ......quỷ mới biết, thời gian lâu lắm rồi, ký ức đan xen, cộng với sự xuất hiện của cuốn nhật ký kia, khiến ký ức của anh sắp rối loạn cả rồi.

Lúc buổi tối, Trình Ninh hỏi anh cô ngủ ở đây.

Anh nhìn thoáng qua giường của mình, nói: “Ngủ trên giường anh đi.”

Trình Ninh: “!!!”

Cô bỗng dưng mở to hai mắt nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên: “…”

Anh nói: “Em ngủ trên giường của anh, anh ngủ trên sàn nhà.”

Nói xong anh rồi lại nói: “Giường rất lớn, chúng ta cũng có thể ngủ cùng nhau, anh chỉ muốn bảo đảm rằng em sẽ không biến mất”

Trình Ninh: “...”

Thực ra cô cũng rất sợ hãi bản thân mình sẽ biến mất, nhưng cùng ngủ trên một cái giường....anh còn muốn vẫn luôn bắt lấy tay của cô, không, cảm ơn!

Hàn Đông Nguyên này?

Trình Ninh nhịn không được đánh giá anh.

Vẻ mặt của anh có chút khác so với thường ngày, nhưng gương mặt nghiêm khắc mặt mày cùng với sơ mi quần tây tỉ mỉ, đây chính là Hàn Đông Nguyên mà cô vẫn luôn quen thuộc mấy năm nay, con người lạnh nhạt nghiêm khắc gần như bất cận nhân tình. Người mà trước nay chưa từng đến gần ai ngoại trừ giúp việc quét tước hằng ngày, đầu bếp nấu cơm, và nhân viên công tác xuất hiện ngẫu nhiên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này anh nắm lấy tay cô, nói với cô “Giường rất lớn, chúng ta cũng có thể ngủ cùng nhau.”

Trình Ninh cảm thấy bản thân cô có chút bối rối.

Đương nhiên, việc cô đột nhiên xuất hiện cũng rất khó hiểu.

“Thật ra em không hề buồn ngủ chút nào! Trước kia mỗi ngày em đều ngủ, bây giờ không muốn ngủ!” Cô nói.

Đúng thật là bây giờ cô không buồn ngủ.

Nhưng mà hiện tại cô là người, là người thì cần phải ngủ.

Cuối cùng cô vẫn ngủ ở trên giường của anh, còn anh, thì ngủ trên sàn của phòng mình.

Rõ ràng anh có một căn nhà ba tầng lớn mấy ngàn m cùng với vô số phòng ở.

Trình Ninh cứ như vậy sinh hoạt trong nhà của anh.

Với anh mà nói, làm cho cô một thân phận khác cũng không khó, thậm chí anh lười tìm cho cô một cái tên mới, vẫn gọi là Trình Ninh, bởi vì anh không thể chịu đựng cô có một cái tên khác.

Trình Ninh cũng không có nơi nào để đi.

Ngần ấy năm cô đều ở trong cái nhà này, mỗi ngày người mà cô có thể nhìn thấy ngoại trừ Hàn Đông Nguyên ra cũng chỉ có giúp việc đầu bếp của căn nhà này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back