Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 620: Chương 620



Quả nhiên, cuối cùng là Lưu Hồng Châu với cả nhà họ Lưu bị cô em gái kế đó mắng đến mức suýt nữa lăn đi lông lốc. Lúc này, nhà họ Lưu còn chỉ tay vào cô ấy để nhờ cô ấy giúp đỡ.

Thật, có bệnh đấy à?

Nói chung, cô ấy đã bắt đầu không còn kiên nhẫn với nhà họ Lưu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sẵn cơ hội thì chia tay luôn.

Nhưng cách chia tay cũng rất quan trọng.

Cô ấy không thể để nhà họ Lưu ở bên ngoài phá hoại danh tiếng của cô ấy và Trình Ninh được.

Vì vậy, vào ngày đầu tiên đi làm ở nhà xưởng, cô ấy đã chuẩn bị một bức thư nghiêm túc xin lỗi bọn họ. Đúng lúc Lưu Tồn Cương đến tìm đến cô ấy, cô ấy liền gọi anh ta đến khu rừng nhỏ để lấy thư xin lỗi về nhà ký.

Không ngờ cuộc trò chuyện của cô ấy với Lưu Tồn Cương lại bị người ta nghe được.

Là Phí Tự và Lương Hằng Châu.

Cô ấy đều biết hai người này, là những thanh niên tài giỏi tuân tú của nhà xưởng, là những nhà thiết kế tàu thuyền được xưởng trưởng rất coi trọng, là ứng cử viên con rể trong mắt bao bà mẹ.

Lương Hằng Châu và cô em gái kế của cô ấy có mối quan hệ khá phức tạp.

Nếu là cô gái khác, khi bị hai thanh niên tài giỏi tuấn tú nghe thấy cuộc trò chuyện như vậy, có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng Hàn Nhất Mai không phải là cô gái khác, cô ấy cũng không làm gì đáng xấu hổ, hay nói những lời đáng xấu hổ, nghe thấy cũng tốt, còn giúp cô ấy tiết kiệm sức đi lan truyền nữa.

Tuy nhiên, Hàn Nhất Mai không mấy thích Phí Tự.

Nói sao nhỉ, người này trông không tệ, nhưng xung quanh anh ta cũng có rất nhiều người đàn ông và phụ nữ trông không tệ khác.

Chủ yếu là tính cách của anh ta đáng ghét, chỉ cần nhìn là biết không phải là gương mặt của người lương thiện.

Cợt nhả, mặt dày mày dạn, thêm một đôi mắt đào hoa.

So với Phí Tự, cô ấy cảm thấy tính cách của Hàn Đông Nguyên còn có vẻ đáng yêu hơn một chút.

Hàn Nhất Mai thường không thích những người đàn ông có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.

Chỉ là cô ấy không ngờ Phí Tự sẽ đi theo Lương Hằng Châu đến nhà cô ấy.

Chỉ có thể nói là cô em gái kế của cô ấy có sức hút lớn, hoặc là đàn ông đều chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.

Ngay cả cô em gái kế của cô ấy... Cô ấy cũng không có tâm sức để nghĩ đến chuyện này, trước đây cô ấy còn thấy những cô gái nhìn trúng em trai mình đều bị mù mắt, tính cách lại xấu như vậy, những cô gái tốt đẹp, nhìn trúng nó vì cái gì chứ?

Kết quả thì sao???

Vì vậy, vào một ngày nọ, khi cô ấy đang ăn cơm ở nhà ăn, Phí Tự mang đĩa cơm đến ngồi đối diện cô ấy, hỏi cô ấy: “Này, Tiểu Hàn đồng chí, ngày mai nhà xưởng chiếu phim mới, muốn đi xem không? Tôi có mấy tấm vé”

Nói xong, anh ta lại nháy đôi mắt đào hoa khiến người ta không thể không chú ý, nói : “Cô có thể gọi cô em gái của cô đi xem cùng, tôi sẽ gọi Hằng Châu cùng đi”

Anh ta muốn hẹn hò với cô em gái kế của tôi thì tôi có thể hiểu, nhưng anh có bị óc heo không vậy?

Muốn hẹn hò với cô em gái kế của tôi còn gọi cả Lương Hằng Châu đi cùng làm gì?

Tiếc cho cái gương mặt thông minh như vậy của anh ta.

Hàn Nhất Mai vốn không muốn quan tâm đến anh ta, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, lại nảy sinh chút tò mò, khó khăn lắm mới nói thêm mấy câu với anh ta, cô ấy hỏi anh ta: “Vậy, anh là thay chính mình hẹn hò với em gái tôi, hay là thay Lương Hằng Châu hẹn hò với em gái tôi, hay là hai người các anh định cạnh tranh công bằng?”

Phí Tự sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu ra là cô ấy hiểu lâm.

Anh ta cười nói: “Hẹn hò với em gái của cô? Đó chỉ là chuyện phụ thôi, tôi chủ yếu là muốn hẹn hò với cô.”

Hàn Nhất Mai: “...”

Trong nháy mắt cô ấy không muốn quan tâm đến anh ta nữa.

Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 621: Chương 621



Phí Tự thở dài, nói: “Chị lớn trong văn phòng của cô không phải vẫn đang khuyên cô đó sao? Nói gì mấy điều như là điều kiện của Lưu Tồn Cương cũng coi như không tệ, lấy ai thì nhà ai cũng là một đống rắc rối? Ít nhất Lưu Tồn Cương tính tình tốt, nghe nói nhà họ Lưu đã tìm cô đến xin lỗi rồi, nói cô quá cứng rắn, sau này khó tìm được người tốt hơn......”

Phí Tự nói một mạch như vậy, thành công khiến Hàn Nhất Mai, vốn đang không muốn quan tâm đến anh ta chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm, bắt đầu nổi giận.

Cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn anh ta chỉ thiếu chút nữa là tạc bát canh sườn khoai tây vào mặt anh ta.

Phí Tự dừng lại ngay lập tức.

Anh ta nói: “Cô cứ về nói là cuối tuần này đi xem phim với tôi đi, đảm bảo không có tiếng động nào nữa.”

Hàn Nhất Mai “cười khẩy” một tiếng.

Cô ấy vừa chia tay với Lưu Tồn Cương, lại đi xem phim với “con rể nhà lành” được biết bao bác gái ở nhà xưởng thèm muốn, còn không có tiếng động nào, e là sẽ bị người ta phun nước miếng đến c.h.ế.t thì có.

Chị lớn trong văn phòng có gì phải sợ?

Cô ấy có một bức thư xin lỗi có thể tát vào mặt cô ấy.

Về chuyện họ nói cô ấy tính tình ngang ngược, sau này khó tìm được đối tượng, khó tìm thì khó tìm đi, ai mà thèm chứ?

Phí Tự như thể nhìn ra được cô ấy đang nghĩ gì, cười nói: “Dù sao cô cũng không sợ những tin đồn ngoài kia, chỉ cần họ đừng đến trước mặt cô khuyên cô làm hòa với tên họ Lưu kia là được rồi đúng không? Có tôi là lá chắn ở phía trước, họ còn dám khuyên cô làm hòa với tên họ Lưu kia nữa sao?”

Lá chắn ở phía trước?

Hàn Nhất Mai nghe mà thấy mà nổi da gà.

Người này sao lại có thể nói ra những lời như vậy?

“Anh có ý định gì? Chẳng lẽ anh chỉ vì thấy vui thôi à?”

Hàn Nhất Mai rất không muốn phí lời với anh ta về những chuyện tào lao đó, chỉ trực tiếp hỏi trọng điểm.

Phí Tự nghe cô ấy nói vậy lại đột nhiên nghiêm túc lại.

Anh ta nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đồng chí Tiểu Hàn, cô có thể coi thường tôi, nhưng cô không nên coi thường bản thân mình. Tôi chỉ bị trí tuệ của đồng chí Tiểu Hàn thu hút, nên muốn tìm hiểu thêm về cô thôi. Trước đây cô có nghe nói tôi từng hẹn cô gái nào ăn cơm xem phim không? Không có phải không?”

Hàn Nhất Mai: “…..”

Cô ấy nhìn anh mà cảm thấy đau đầu.

“Trí tuệ?”

Hàn Nhất Mai cảm thấy trí tuệ là thứ mà cô đương nhiên có, nhưng khi nghe từ miệng Phí Tự nói ra thì cô lại cảm thấy có chút châm chọc.

Cô nói: “Anh không thấy tính khí của tôi còn lớn hơn trí tuệ của tôi sao?”

Lương Hằng Châu, người vẫn đang im lặng ngồi bên cạnh, dành chỗ cho Phí Tự:…………

Nhưng Phí Tự vẫn không đổi sắc mặt.

Anh ta nói: “Không sao, tính khí của cô lớn thì chắc chắn là do những người xung quanh cô quá phiền phức. Ai mà chịu nổi được chứ?”

Hàn Nhất Mai: “......Cảm ơn”

Ai mà không thích nghe lời khen?

Hàn Nhất Mai vốn định nói thêm vài câu châm chọc, nhưng thôi, không nói được nữa rồi, đành phải cầm hộp cơm đậy nắp lại rồi quay người đi.

Hàn Nhất Mai đi rồi, Phí Tự mới cầm hộp cơm của mình ngồi vào chỗ đối diện Lương Hằng Châu mà Lương Hằng Châu đã dành cho anh ta, trên mặt không hề có chút thất vọng nào.

Lương Hằng Châu đang ăn thịt sườn mà thấy đau hơi răng.

Anh ấy nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Tán gái có cần phải như thế không?”

Phí Tự cười, nói: “Cậu cứ như thế thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu”

Lương Hằng Châu: “.....”

Vô duyên vô cớ bị tên b.ắ.n trúng.

Mặt khác, Hàn Nhất Mai cầm hộp cơm đi ra khỏi nhà ăn, chỉ cảm thấy toàn thân đầy khó chịu.

Không phải do Phí Tự mà khó chịu, mà là vì Phí Tự nhắc đến Lưu Tồn Cương và nhà họ Lưu khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

“Tiểu Hàn”

Hàn Nhất Mai đang định nhanh chóng trở về văn phòng để bình tĩnh lại, nhưng có người không cho cô yên ổn, một bà thím trong xưởng gọi lại cô, nói, “Ơ, Tiểu Hàn, vừa rồi tôi thấy kỹ sư Tiểu Phí tìm cô nói chuyện à, nghe nói hai ngày trước cậu ấy còn đến văn phòng của cô để tìm cô, Tiểu Hàn, cô với kỹ sư Tiều Phí quen nhau thân lắm à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không quen thân lắm”

Hàn Nhất Mai không muốn nói chuyện nên chỉ đáp lại qua loa một câu rồi đi thẳng về văn phòng.

Nhưng văn phòng cũng không được yên ổn như vậy.

Cô mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì chị Vương, người đã giới thiệu Lưu Tồn Cương cho cô, lại đến tìm cô, ánh mắt dò xét, hỏi cô: “Nhất Mai à, nghe người ta nói trưa nay cô với kỹ sư Tiểu Phí cùng nhau đi ăn trưa, thế này là cô đã quyết tâm chia tay Tồn Cương rồi sao, chẳng lẽ là đã có gì đó với kỹ sư Tiểu Phí hả? Ôi Nhất Mai, kỹ sư Tiểu Phí người ta nhìn thì được đấy, nhưng mà xét về độ đáng tin cậy thì chắc chắn là Lưu Tồn Cương đáng tin cậy hơn rồi...”

Hàn Nhất Mai ngẩng đầu nhìn chị Vương, trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói của Phí Tự: “Cô nóng tính, chắc chắn là do những người xung quanh cô quá phiền phức”, không thể phủ nhận, tuy đôi lúc người họ Phí kia cũng rất phiền phức, cười rộ lên rất dễ khiến người ta muốn trợn mắt, nhưng nói chuyện thì vẫn rất có lý, rất có tầm nhìn.

"Chị Vương, chị đừng có nói với tôi là anh ta thật thà đáng tin nữa”

Hàn Nhất Mai cau mặt, nói, "Không phải đã nói với chị rồi sao, tôi chia tay với tên họ Lưu kia là vì gia đình anh ta phẩm hạnh không ra gì, thích bịa chuyện gây sự... Chị Vương, loại người như vậy, chị còn nói là thật thà đáng tin? Còn không ngừng bám lấy tôi khuyên tôi quay lại làm lành với anh ta, chị có phải cố ý hại tôi không? Hay là vì gia đình anh ta cũng bám lấy chị khiến chị không còn cách nào khác, thôi, thôi, dù là vì lý do gì, để cho tai được yên tĩnh, tôi cứ dán bức thư xin lỗi đó lên bảng thông báo của nhà xưởng trước đã”

Chị Vương: “..”

Đương nhiên, Hàn Nhất Mai vừa có ý định như vậy, sáng hôm sau, bức thư xin lỗi của cô ấy vẫn chưa kịp dán thì Lưu Tồn Cương đã chạy ra xin lỗi cô ấy, đảm bảo rằng anh ta và cả nhà anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy cô ấy nữa.

Nói thật, cô ấy mạnh mẽ như vậy, dù nhà họ Lưu có coi trọng điều kiện gia đình cô ấy đến đâu, họ cũng hơi sợ hãi.

Trước đây, khi nghe chị Vương nói rằng cô gái này chỉ là người thẳng thắn, nói năng thẳng thắn, thực tế là không hề có tâm cơ gì... thì đây không có tâm cơ đã đáng sợ như vậy rồi. nếu có tâm cơ thì còn thế nào nữa.

Cứ chia tay thì chia tay thôi.

Vì vậy, Hàn Nhất Mai thực sự không cần phải đẩy Phí Tự ra, cô ấy có thể tự mình đối phó với đám chị lớn, bác gái kia.

Chỉ là cái danh cô ấy là người ngang ngược càng ngày càng truyền đi rộng rãi.

Cô ấy đương nhiên cũng không đi xem phim với Phí Tự gì cả.

Nhưng Phí Tự lại trở thành khách quen của nhà họ Hàn.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 622: Chương 622



Bất cứ khi nào Lương Hằng Châu đến nhà họ Hàn, chắc chắn sẽ có bóng dáng của Phí Tự, chẳng mấy chốc, lúc Lương Hằng Châu không đến nữa, Phí Tự cũng vẫn không đổi, mỗi tuần đều nhất định phải đến nhà cô ấy một hai lần, khiến Hàn Nhất Mai nhìn mà lườm nguýt.

Nhưng cô ấy phải nói gì đây, bố của cô ấy, bà nội của cô ấy, anh trai của cô ấy đều rất hoan nghênh Phí Tự đến, nếu anh ta không đến họ còn phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, ngay cả đứa cháu trai nhỏ của cô ấy cũng thích Phí Tự hơn cả người cô ruột với chú ruột của mình.

Đương nhiên là Hàn Nhất Mai và Hàn Đông Nguyên rất khó lấy lòng trẻ con.

Nếu không nói đến tính cách của cô ấy, Hàn Nhất Mai cũng là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng là kiểu xinh đẹp có hơi giống nam giới, anh khí ngất trời.

Từ nhỏ đến lớn, cũng không phải là không có ai thích cô ấy, nhưng như Phí Tự như vậy, nhìn cũng không quá chú tâm vào cô ấy, chỉ toàn chạy đến nhà cô ấy, còn chiếm được lòng yêu thích của cả nhà cô ấy, người trong nhà, từ trên xuống dưới ánh mắt nhìn anh ta còn thân thiết hơn cả khi nhìn cô, đứa con gái ruột và cháu gái ruột là cô nữa.

Hàn Nhất Mai: "???”

Nhưng nhà họ Hàn cũng thật là thú vị.

Hàn Nhất Mai không ưa Phí Tự, nhưng nhà họ Hàn lại rất thích Phí Tự, lại hoàn toàn không có ý định để cô ấy ở bên Phí Tự, ngược lại có bà con trong đại viên đến nhà muốn giới thiệu đối tượng cho Hàn Nhất Mai, bà nội Hàn đều cười tươi nghe, sau đó nói với Hàn Nhất Mai "Nghe nói cũng không tệ, có thể đi gặp thử".

Ngay cả người mẹ kế vốn không hay hỏi han chuyện riêng tư của cô ấy là Trình Tố Nhã cũng hỏi ý kiến cô ấy, muốn đưa cô ấy đi gặp con trai của một người bạn từng chiến đấu với bố cô ấy.

Hàn Nhất Mai: "???”

Buồn bực không chịu nổi.

Lúc này Phí Tự vẫn luôn đi lại trước mặt cô, hai người đã có chút quen biết.

Nhưng Phí Tự ngoài việc nói hẹn cô đi xem phim lúc đầu ra, cũng không làm gì khác, sau khi quen biết rồi thì phát hiện cũng không quá đáng ghét.

Lúc này một ngày Phí Tự lại nói gọi cô đi xem phim, cô do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Tốt hơn là không nên đi gặp những người mà bà con giới thiệu, kiểu nhà chỉ có một con trai, ba chị gái, gia đình thuộc giai cấp công nhân đó, sau khi trải qua chuyện của Lưu Tồn Cương, cô ấy thực sự có chút ám ảnh tâm lý.

Từ khi hai người bắt đầu đi xem phim, bên nhà muốn giới thiệu người cho cô ấy lập tức im bặt.

Nngười khác muốn giới thiệu cho cô cũng im bặt.

Lúc thật sự ở bên Phí Tự, Hàn Nhất Mai mới phát hiện hai người họ hóa ra còn khá hợp nhau.

Anh ấy sẽ không vì cô ấy nói một hai câu mà nổi giận, phản bác lại, mà ngược lại có thể cùng cô ấy tạo ra rất nhiều chủ đề chung, như vậy nhiều chuyện sẽ trở nên thú vị hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ví dụ như Hàn Nhất Mai đang phàn nàn về em trai cô ấy, nói: "Tôi thấy nó hồi nhỏ đánh nhau nhiều quá, sợ là não bị đánh hỏng rồi, cái gì cũng vì cái cô kia, sớm muộn gì cũng có ngày rơi nước mắt.”

Nếu là bà nội cô ấy, chắc chắn sẽ mắng cô ấy là: "Con nhóc này, miệng chẳng nói được câu nào tử tế, Đông Nguyên nó không vì Ninh Ninh thì cũng nên vì bản thân nó chứ?”

Nhưng Phí Tự sẽ cười híp mắt nói: "Như vậy cũng tốt hơn là bây giờ rơi nước mắt đúng không? Cô không biết thôi, có người muốn vì cô em gái của cô mà cũng không được đâu, Đông Nguyên và em gái cô đều rất may mắn”

Nói xong còn phải thêm một câu: "Tôi cũng rất may mån.”

Hàn Nhất Mai cũng nhanh chóng thuận theo.

Hai người nhanh chóng gặp mặt gia đình.

Phí Tự đã sớm quen thuộc với nhà học Hàn, là Hàn Nhất Mai gặp mặt gia đình Phí Tự.

Bố của Phí Tự là nhà nghiên cứu cốt cán của Viện thiết kế t** ch**n quốc gia, mẹ là giáo viên đại học, nhà có hai anh em, anh trai là quân nhân hải quân có thời hạn, vì vậy nhà họ có diện tích rất lớn, nhưng chỉ có bố mẹ và anh ấy ở cùng nhau.

Bố mẹ của Phí Tự rất thích Hàn Nhất Mai, họ nhìn thấy cách con trai mình và Hàn Nhất Mai ở chung hòa hợp với nhau, thì càng thích hơn nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Nhất Mai được người lớn yêu thích như vậy, yêu thích đến mức khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn không được thoải mái.

Mẹ của Phí Tự còn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, khiến Hàn Nhất Mai rất nghi ngờ.

Cô ấy hỏi Phí Tự tại sao.

"Trước đây anh từng yêu ai khiến bố mẹ anh không hài lòng à?” Cô ấy hỏi.

"Là anh không yêu ai khiến bố mẹ rất đau đầu”. Anh ấy biết cô ấy muốn hỏi gì, nên một mạch nói với cô ấy: "Từ nhỏ anh đã quá thông minh, rồi lại thích nói thật, có lẽ đã rất tổn thương lòng tự trọng của nhiều cô gái, nên từ nhỏ anh đã không hòa hợp với con gái lắm!”

Hàn Nhất Mai: …..

Hàn Nhất Mai vẫn không hiểu lắm.

Cô ấy thấy tính cách của anh khá tốt, ngoại trừ lúc đầu có hơi đáng ghét ra.

"Vậy em thì sao?” Hàn Nhất Mai hỏi: "Anh nhìn trúng em vì cái gì?”

Hàn Nhất Mai không tự ti, nhưng cô ấy cũng sẽ không phóng đại ưu điểm của mình, chẳng hạn như nhan sắc, chẳng hạn như được anh ta khen là thông minh.

Ánh mắt của Phí Tự lóe lên, cười ra tiếng.

Từ nhỏ đến lớn anh đều rất thông minh.

Khả năng học tập hơn người, chẳng hạn như người khác phải học đi học lại mười lần mười lần mới có thể học thuộc được bài, anh có thể học một lần là thuộc ngay.

Chẳng hạn như người khác học piano từ nhỏ, học mấy năm, nhưng anh chỉ học nửa năm, thầy giáo sẽ khen ngợi tiếng đàn của anh ta tràn đầy linh khí, đó là thứ mà người khác học cả chục năm cũng không thể học được.

Những ví dụ như vậy anh đã gặp rất nhiều, rất nhiều.

Rồi anh cũng gặp rất nhiều người, có người dù cố gắng nhiều đến đâu cũng không thể bằng anh mà buồn bã, tức giận rồi bỏ cuộc.

Gặp phải rất nhiều cảm xúc mãnh liệt lẫn nước mắt.

Anh ấy và Hàn Nhất Mai cùng làm việc trong một xưởng tàu, khu rừng nhỏ đó tất nhiên không phải là nơi đầu tiên anh ấy gặp Hàn Nhất Mai.

Hàn Nhất Mai là nhân viên kiểm tra chất lượng.

Công việc của nhân viên kiểm tra chất lượng trong nhà xưởng, không chỉ đơn giản là nhìn xem cái nào đẹp cái nào xấu, mà còn phải đo đạc rất cẩn thận, các sản phẩm khác nhau có tiêu chuẩn khác nhau.

Là một nhà thiết kế, Phí Tự đã từng thấy rất nhiều trường hợp kiểm tra chất lượng qua loa, làm việc cẩu thả vì làm quá nhiều.

Còn Hàn Nhất Mai chắc chắn là một trong những nhân viên kiểm tra chất lượng chăm chỉ nhất.

Cô ấy không ngại chuyển sang xưởng khác để kiểm tra các sản phẩm khác, ngay cả khi mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa, cô ấy thực sự không phải là người thông minh, nhưng cô ấy không quan tâm, lúc cần thiết vẫn học hỏi rất nghiêm túc...

Cô ấy thực sự là một cô gái chăm chỉ, thậm chí là cầu toàn.

Kể cả bức thư xin lỗi của cô ấy.

Về tính khí, tính khí của cô ấy chẳng đáng là gì, nếu cô ấy thực sự có tính khí xấu, thì mọi người trong văn phòng còn dám giới thiệu cho cô ấy một người như vậy sao?

Sau khi giới thiệu xong, lại còn dám tiếp tục nài nỉ cô ấy, muốn tiếp tục mai mối?

Cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch lại thẳng thắn.

Theo Phí Tự thấy, điều đó hoàn toàn không phải là vấn đề.

Điều quan trọng là anh ấy rất thích sự chăm chỉ, thẳng thắn của cô ấy.

Điều đó khiến anh ta cảm thấy cuộc sống rất thú vị.

Ngay cả những việc nhàm chán nhất, nhìn cô ấy làm đi làm lại cũng giống như một việc rất thú vị.

Hơn nữa, chuyện tình cảm, đôi khi cũng không thể giải thích được.

Anh ấy nói: "Nếu em bây giờ hôn anh một cái, có lẽ anh sẽ biết tại sao đó.”

Hàn Nhất Mai:…….

Dù bình thường cô ấy là một cô gái khá thoải mái, nhưng khi nghe anh ấy nói vậy cũng không khỏi đỏ mặt.

Hai người đã ở bên nhau một thời gian, nhưng khoảng cách cần giữ vẫn luôn được giữ vững.

Hàn Nhất Mai quay mặt đi.

Phí Tự đưa tay xoa đầu, thở dài, nói: "Là cảm giác tim đập”

Có cần lý do khác không?

Hàn Nhất Mai: “…”

Hàn Nhất Mai sau khi kết hôn sống rất tốt.

Tất nhiên, hai người cũng có những lúc bất đồng, chẳng hạn như khi quốc gia tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học, Hàn Nhất Mai đã có thai bảy tháng, nhưng cô vẫn kiên quyết muốn mang thai đi thi đại học, bất kể nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều phản đối, khuyên cô ấy nên cân nhắc tình trạng sức khỏe của mình, đợi đến nửa năm sau, kỳ thi tiếp theo thi lại, nhưng Hàn Nhất Mai lại rất kiên định, cuối cùng vẫn là Phí Tự nhượng bộ, giúp cô thuyết phục bố mẹ của cô ấy và bố mẹ chồng, giúp Hàn Nhất Mai ôn thi, cuối cùng Hàn Nhất Mai thi đỗ đại học, anh vẫn luôn ủng hộ cô, vì Hàn Nhất Mai dành nhiều thời gian hơn cho việc học nên bỏ bê anh ấy và con, nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ có ý kiến.

Chẳng hạn như khi con trai Phí Yến còn nhỏ, Hàn Nhất Mai tức giận nhảy dựng lên, thỉnh thoảng còn trút giận lên người anh, anh cũng là người tốt bụng, chuyển hướng cơn giận của cô, kể cho cô nghe những chuyện hồi nhỏ của anh, còn nghịch ngợm hơn, anh nói: "Em xem, gen ở đây, em tức giận thì tức giận, nhưng cũng đừng quá trách Tiểu Yến, dù sao nguồn gốc ở đây, từ từ dạy dỗ đi”

Nói đến mức Hàn Nhất Mai cũng không nhịn được mà bật cười.

Cảm giác bức bối cuối cùng đã đi đâu rồi.

Sau mấy chục năm, mỗi lần Trình Ninh gặp Hàn Nhất Mai, đều sẽ ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô ấy.

Hàn Nhất Mai đã hoàn toàn khác với Hàn Nhất Mai của kiếp trước, tuy nói chuyện vẫn thẳng thắn, nhưng lại không còn khiến người ta cảm thấy sắc nhọn, cho dù lúc nóng nảy cũng vẫn mang theo sự điềm đạm, tự tin từ trong cốt cách.

Thực ra Trình Ninh biết cô ấy vẫn luôn tốt như thế.

Chỉ là kiếp này, cô ấy giống như một viên ngọc, trải qua sự tôi luyện của thời gian, càng ngày càng sáng bóng, tỏa ra ánh hào quang từ trong xương tủy mà thôi.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 623: Chương 623



Vào năm 1998, thành phố Thâm đẩy ra một dự án bất động sản khu biệt thự cao cấp.

Trình Ninh sưu tập rất nhiều tài liệu cũng như tin tức về dự án bất động sản này, tỏ ra vô cùng chú ý.

Hàn Đông Nguyên hỏi cô có phải là cô thích nó hay không.

Trình Ninh do dự một chút, sau đó chỉ vào một trong sáu căn biệt thự trên hình vẽ, nói: “Cái này, hay là, chúng ta mua cái này đi, được không?”

Cô muốn, đương nhiên là anh sẽ mua mà không chút do dự.

Lúc căn biệt thự kia được xây xong, có thể vào ở, Hàn Đông Nguyên dẫn Trình Ninh đi xem.

Trình Ninh đứng trong sân, ngửa đầu nhìn xem căn biệt thự ba tầng này.

Cô đã từng sống trong căn nhà này, nói đúng hơn, là bị nhốt trong căn nhà này rất nhiều năm, cô biết rõ cấu tạo mỗi nơi mỗi chỗ trong căn nhà này, mỗi căn phòng, mỗi góc tường. Cho dù cô không thể đi ra cửa phòng nửa bước, cho dù chỉ có thể đứng trước cửa sổ để xem quang cảnh bên ngoài, nhìn cảnh sắc nơi xa, nhưng lại không thể vươn tay ra thăm dò, thấy rõ cảnh trong sân một chút.

Cô ở đây mấy năm rồi, lại không biết thì ra nóc nhà có màu ngói, không biết thì ra trên sân thượng tầng hai còn có một khuôn viên đầy hoa.

Trình Ninh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tòa nhà.

Hàn Đông Nguyên nhận thấy sự khác thường của cô, vươn tay nắm lấy tay của cô, Trình Ninh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh.

Tay cô rất mềm, nhưng lúc này Hàn Đông Nguyên cũng có thể cảm giác được sức tay mà cô nắm lấy tay anh.

“Ninh Ninh?” Anh gọi cô.

Trình Ninh nghe thấy giọng của anh, lúc này cô mới như sực tỉnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn Hàn Đông Nguyên bên cạnh, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên mặt của anh, dường như vẻ mặt của cô hơi mờ mịt, cô đang nhìn anh, nhưng không biết hồn đã bay về phương nào.

Hàn Đông Nguyên nhíu mày.

Anh trở tay nắm lấy tay cô, hỏi cô: “Em cảm thấy không thoải mái sao? Hay là cảm thấy ngôi nhà này xây không đúng ý em?”

Trình Ninh lắc đầu, nói: “Chúng ta vào xem đi.

Đối với người của thời đại này, có thể nói giá của căn biệt thự này là giá trên trời.

Giá cao như vậy, không chỉ có phong cảnh xung quanh và sân, mà bản thân tòa nhà đều không thể bắt bẻ, bên trong cũng đã được trang hoàng cả rồi.

Có thể dọn vào ở ngay lập tức.

Vào phòng khách, đi lên lầu, Trình Ninh cẩn thận quan sát phòng khách trên lầu.

Kiếp trước, khi Hàn Đông Nguyên ở đây, cách bày trí trong tòa nhà này đã không giống bây giờ chút nào. Nhưng Trình Ninh đứng ở đây, có thể nhìn thấy hình ảnh của kiếp trước qua mỗi góc nhà, qua đó dường như cô còn có thể nhìn hình bóng lẻ loi của anh sống trong căn nhà này.

Bây giờ đang là mùa hè.

Phong cảnh ngoài cửa sổ rất tráng lệ.

Nơi xa xa là biển cả vắng lặng, nơi giao nhau giữa biển cả và sân vườn là một biển sen, lá sen phủ kín mặt hồ, từng đóa hoa sen vươn lên, đẹp như cảnh trong tranh vẽ.

Phòng ở bên trong hoàn toàn khác nhau, nhưng đứng trước cửa sổ, nhìn biển sen kia, cảnh tượng nhìn thấy hoàn toàn trùng hệt như cảnh kiếp trước.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, làm người ta có cảm giác kiếp trước kiếp này đan xen lẫn nhau.

“Căn phòng này, là căn phòng mà anh từng ở mà em mơ thấy sao?”

Bỗng nhiên giọng của Hàn Đông Nguyên vang lên từ đằng sau.

Trình Ninh quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

Anh đứng ngay phía sau cô.

Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, đã quen thuộc đến nỗi không thể lại quen thuộc hơn.

Hai người rất ít khi nói đến kiếp trước, bởi vì cô không nói, không có tình huống đặc thù gì, anh cũng sẽ không hỏi cô. Nhưng năm đó đã xảy ra chuyện như vậy, cộng với những lời đó của Triệu Chi, ghép lại, anh biết, những gì mà cô “mơ thấy” có lẽ là nhiều hơn nhiều những gì cô nói.

Không chỉ là những giấc mơ linh tinh vụn vặt, có thể là cũng giống Triệu Chi, mơ thấy cả đời hoàn chỉnh.

Nhưng mà ngay sau khi anh hỏi xong, anh lại cảm thấy ý nghĩ này thật vớ vẩn.

Bởi vì cô nói qua cô đã chết.

Cô đã c.h.ế.t thì sao cô có thể biết được sau này anh sẽ ở căn nhà này chứ?

Anh vừa định nói cái gì khác để đánh lạc hướng cô, lại không ngờ rằng cô hơi há miệng, sau đó gật đầu.

Hàn Đông Nguyên: “???”

“Không phải là em đã từng nói với anh, em qua đời rồi sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, em đã qua đời rồi”

Trình Ninh vươn tay nắm lấy tay của anh, nói, “Đã c.h.ế.t khi đó, nhưng mà em không chỉ mơ thấy chuyện của bản thân em thôi, em còn mơ thấy chuyện của anh nữa. Sau khi anh mua lại căn biệt thự này, anh vẫn luôn sống ở đây, một mình, thật ra cũng không phải một mình đâu, em vẫn luôn ở đây, nhưng mà anh lại không nhìn thấy em.”

“Ninh Ninh”

Anh gọi cô một tiếng, nói: “Kia chỉ là một giấc mơ thôi. Hoặc là một lời nhắc nhở cho chúng ta.”

Mặc dù sự mờ mịt, đau xót trong mắt cô cũng là vì “anh”. Nhưng mà anh cũng không thích cô trông như vậy. Bởi vì rõ ràng là anh đang ở ngay bên cạnh của cô.

Anh nói: “Ninh Ninh, đó chỉ là một giấc mơ thôi, bây giờ anh đang ở ngay cạnh em mà.”

Trình Ninh đi tới bên cạnh anh, vươn tay ôm lấy anh, mặt dán vào lòng n.g.ự.c của anh.

Anh ôm lấy cô.

Hai người ôm nhau, cô nghe tiếng tim anh đập, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Em biết.

Cô hiểu ý của anh.

Những chuyện đó đều đã đi qua.

Cho dù đó cũng là cả đời, nhưng cũng đã qua.

Bây giờ họ đang ở bên nhau.

Chỉ là khi cô đứng ở chỗ này, thật khó để không rơi vào tâm trạng như này.

Cô chui ra khỏi lòng n.g.ự.c của anh, vươn tay sờ mặt anh, sau đó lại túm anh xuống nhón chân lên hôn anh, nói với anh: “Anh ba, không phải là em vẫn luôn nhớ, chỉ là...... Anh ba, rõ ràng đều đã là chuyện quá khứ, rõ ràng anh chính là anh, nhưng mà hai người lại không giống nhau”

“Rõ ràng bây giờ chúng đang ở bên nhau, chúng ta yêu nhau như vậy, nhưng mà lúc trong giấc mơ của em, lúc ấy anh lại sống một mình cả đời, em vẫn luôn ở cạnh anh, nhưng đó chỉ là một cái ý niệm, giống như linh hồn vậy, anh không bao giờ nhìn thấy em, khi đó em cũng không yêu anh, anh ba à, lúc sau này em xuống nông thôn mới yêu anh...... Cho nên bây giờ đứng ở đây, em mới càng cảm thấy khổ sở.”

Sau trận lũ bất ngờ đó, cô mơ thấy những ký ức mình bị mất trong kiếp trước.

Cho nên là cô làm cho anh yêu cô, cuối cùng lại rời khỏi anh, bỏ lại một mình anh.

Cho nên cả đời anh mới không ở cùng người khác.

Cô thậm chí còn nhớ tới rất nhiều rất nhiều chi tiết khi sau này anh sống một mình.

Mỗi khi nghĩ đến một số chi tiết có thể liên quan đến cô, trái tim cô tựa như bị kim đâm, đau đớn không thôi.

Khi đó cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng cô vẫn luôn vô tư vô lo mà đứng nhìn, bởi vì khi đó cô đã quên mất, cô yêu anh, cô để lại anh một mình trên đời, một mình thừa nhận, một mình khổ sở, một mình vượt qua những năm tháng dài dòng.

Chính vì vậy nên khi đứng ở đây, cô rất khó mà không khổ sở được.

Bọn họ mua căn biệt thự này, nhưng không dọn vào đây ở.

Nhưng mà Trình Ninh sẽ định kỳ đến đây dọn dẹp căn nhà, Hàn Đông Nguyên phản đối không cho cô bày trí lại ngôi nhà thành bộ dạng kiếp trước khi anh ở đây, đây không phải là tự tìm khó chịu sao?

Sau đó anh lại kiến nghị với cô: “Hay là em bày trí nó lại thành kiểu mà em thích đi, đối với anh mà nói, có lẽ đây cũng là một loại an ủi”

Trình Ninh tiếp nhận kiến nghị của anh.

Cô bày trí ngôi nhà thành kiểu dáng mà cô thích.

Thậm chí trong phòng ngủ của anh, cô còn tưởng tượng ra kiểu mà anh thích, sau đó bỏ thêm vào trong kia dấu vết của cô.

Một bó hoa, một bức tranh, một chuỗi vòng cổ mà cô thích, một tấm màn......

Cô thậm chí còn thích viết nhật ký ở đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Viết những chuyện đã xảy ra giữa cô và anh, những chuyện đang xảy ra ở hiện rai, đôi khi chỉ có vài ba dòng, viết xong thì nhét vào trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.

Mỗi khi cô trở về từ ngôi nhà đó, đêm đó Hàn Đông Nguyên sẽ hung hăng giày vò cô.

Một lần hai lần thì thôi, nhiều lần như vậy sao cô lại không biết vì sao anh lại như thế chứ?

“Đó là bản thân anh mà”

Trình Ninh nói với anh: “Có ai lại đi ghen với chính bản thân mình bao giờ?”

Hàn Đông Nguyên cũng không nói rõ nguyên nhân được.

Nhiều năm sau này, cô rời đi trước anh, anh lại đi đến căn biệt thự kia, nhìn bức tranh chân có kích thước bằng người thật của cô trong phòng vẽ tranh, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội rất lớn, cổ áo lông xù, phía sau là nền tuyết trắng xóa, bộ dạng này của cô, là bộ dạng lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở nông thôn.

Anh đưa tay sờ từng tấc từng tấc bức tranh, dường như lại thấy được tình cảnh năm đó khi cô vừa mới xuống nông thôn.

Anh lật xem nhật ký mà cô để lại trong ngăn kéo bàn làm việc, từ từ đọc từng chữ cô viết, mới đột nhiên hiểu rõ lời cô nói “Đó là bản thân anh mà”, bởi vì từng câu từng chữ mà cô viết, đều là ký ức giữa cô và anh, từng niềm vui nho nhỏ.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 624: Chương 624



Kiếp trước, mùa đông năm 1999.

Hàn Đông Nguyên không thường tham gia các bữa tiệc bên ngoài.

Ngay từ đầu, những người kia còn suy đoán là vì anh mất một cánh tay, hoặc là anh do những chuyện xảy ra khi anh bị bỏ tù, khiến anh không thích những bữa tiệc xã giao.

Đúng là anh ta không thích giao tiếp, nhưng điều đó không liên quan gì đến việc anh ta có tay hay đã từng bị bỏ tù hay không.

Nhưng mà ngày đó là tiệc tối hàng năm của tập đoàn Hòa Mộc bọn họ, anh xuất hiện như thường lệ, đọc diễn văn, tham gia một chút vào phần rút thăm trúng thưởng, ngồi tượng trưng một chút rồi trở về ngay.

Nhưng cho dù là như vậy, lúc anh về đến nhà, cũng đã hơi muộn.

Anh đi đến phòng làm làm việc như thói quen.

Nhưng sau khi tiến vào phòng làm việc thì anh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có chỗ nào hơi khác mọi ngày.

Ánh mắt của anh dừng lại trên ngăn kéo bàn làm việc, có một khe hở, hiển nhiên là người ta động qua.

Anh nhíu mày, đi đến mở ngăn kéo ra, nhìn thấy thấy bên trong có thêm một quyển sổ màu xám.

Anh nhìn nó một hồi lâu, cuối cùng quyết định mở nó ra.

“Thật ra, lúc đầu tôi không thích anh ấy một chút nào cả, ai sẽ thích một người vẫn luôn bắt nạt mình từ nhỏ đến lớn chứ? Nhưng nếu nói anh ấy không tốt, thật ra anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ như vậy. Có anh ấy không phải là không có chỗ tốt nào, bởi vì tôi biết, có anh ấy nên những người khác mới không ăn h.i.ế.p tôi, ngay cả những tên côn đồ thích bắt nạt người khác phải chạy đường vòng khi thấy tôi. Đương nhiên, cũng không phải là bởi vì anh đối xử tốt với tôi, chẳng qua là cùng sống dưới mái hiên, anh vẫn luôn bênh vực người của mình”

“Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy là chán ghét tôi...... Biểu hiện bình thường của anh ấy rất rõ ràng, nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới, anh ấy lại chạy tới văn phòng thanh niên trí thức, gạch tên của tôi, đổi lại làm chính anh ấy xuống nông thôn, ngay cả công việc anh ấy cũng đã thay tôi sắp xếp xong xuôi. Khi đó tôi nghĩ như thế nào nhỉ? Không cần người trong nhà nói, tôi cũng biết bề ngoài của mình rất dễ khiến người khác chú ý ra sao, xuống nông thôn quá nguy hiểm. Cho nên khi biết anh ấy thế mình xuống nông thôn, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy. Tôi đưa tất cả tiền tiêu vặt mà tôi dành dụm được mỗi ngày cho anh ấy, anh ấy cũng không nói gì cả, nhận lấy, tôi lại thở phào nhẹ nhõm, nói‘ cảm ơn’anh ấy, lúc đó biểu cảm của anh ấy là lạ, tôi cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ gì nữa, hẳn là ghét bỏ, rất ghét bỏ rất ghét bỏ...... Dù sao cũng là do tôi liên lụy anh ấy, tôi cảm thấy rất áy náy.”

“Tôi còn nhớ rõ sau đó tôi cũng đi xuống nông thôn, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy tôi thì vẻ mặt giật mình như thấy quỷ...... Khi đó tôi nghĩ, thật ra anh ấy cũng có chút đáng yêu. Ở nông thôn, chúng tôi cùng nhau ở chung, lúc này tôi đã không sợ anh ấy nữa, bởi vì tôi phát hiện mặc dù tính tình của anh ấy không tốt lắm, nhưng thật ra không phải là người khó ở chung”

“Tôi thật sự, thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ đột nhiên hôn tôi, sao anh ấy lại đột nhiên hôn tôi chứ? Tôi cảm thấy rất hoảng loạn.”

“Ngay từ đầu, tôi rất khó chấp nhận sự thay đổi trong quan hệ của hai người chúng tôi điều này thật sự rất kỳ quái. Anh ấy cũng rất kỳ quái, nhưng không thể không nói, anh ba như vậy, thật sự rất tốt. Chỉ trừ việc lúc nào anh ấy cũng muốn ôm tôi, hôn tôi, muốn gần gũi hơn một chút, điều này thật sự khiến người ta không quen... Nhưng mà, ngoại trừ vẫn không quen ra, tôi còn hơi hoảng loạn, bởi vì tôi phát hiện, thật ra tôi cũng không chán ghét như vậy cho lắm”

“Tôi đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh, bởi vì như vậy hình như cũng không có gì là không thể. Bởi vì, tôi biết tôi yêu anh ấy, anh ấy còn yêu tôi hơn cả tôi yêu anh ấy, đã như vậy, vì sao không thể đăng ký kết hôn với anh ấy ngay bây giờ chứ?”

Nét chữ quen thuộc lại có chút xa lạ.

Quen thuộc, là bởi vì anh đã quá quen với nét chữ của Cô.

Xa lạ, là bởi vì nét chữ trong nhật ký giống với nét chữ của cô, nhưng hình như đã cứng cáp hơn chút, không còn non nớt và trúc trắc như trước kia.

Lúc đầu anh rất giận.

Bởi vì anh nhận định cuốn sổ này chắc chắn là do một ai đó tạo ra.

Là ai, là ai dám lột thứ mà anh ẩn giấu sâu trong đáy lòng, còn dựng nên cuốn sổ này, người kia muốn làm gì?

Nhưng cho dù là vậy, cho dù biết cuốn sổ này có thể là âm mưu của một ai đó, anh vẫn tiếp tục đọc từng câu từng chữ như trúng cổ vậy, cuối cùng lâm vào cảnh tưởng mà đoạn cuối cùng miêu tả, hãm sâu không thể tự thoát ra.

Lúc đầu, du hồn Trình Ninh bị nhốt trong nhà họ Hàn, sau đó Hàn Đông Nguyên đi tới phương nam, không hiểu sao sau khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở phương nam. Lúc này, cô bị nhốt trong nhà của Hàn Đông Nguyên, bị nhốt rất nhiều năm.

Cô bị nhốt trong căn nhà này rất nhiều năm.

Lúc đầu, thời gian mà cô tỉnh cũng không nhiều, phần lớn thời gian cô đều ngủ say.

Dù sao tỉnh lại cũng không có chuyện gì để làm, nhìn căn nhà rộng rãi trống trải, phần lớn thời gian Hàn Đông Nguyên đều ở trong phòng làm việc, nhìn anh làm việc ở đó, hoặc là nhìn màn hình TV lớn mà lúc nào anh cũng mở. Anh cũng là một người rất kỳ quái, rõ ràng là đang làm việc, nhưng màn hình TV trong phòng làm việc lúc nào cũng bật.

Có đôi khi anh còn ngơ ngẩn nhìn TV, một mình anh cũng rất buồn nhỉ?

Đôi khi Trình Ninh cũng rất nghi ngờ, nếu anh buồn như vậy, vì sao anh lại không kết hôn chứ?

Mặc dù tính tình của anh rất xấu, trông cũng khá thực hung, nhưng mà, cũng có lúc anh rất tốt...... còn cụ thể anh tốt lúc nào thì cô cũng không nói rõ được.

Dù sao, nếu anh muốn kết hôn, hẳn là sẽ có rất nhiều người đồng ý kết hôn với anh.

Nhưng mà sau đó Trình Ninh lại nghĩ, cũng may là anh vẫn không kết hôn, nếu như anh kết hôn thì không phải là việc cô ở trong căn nhà này sẽ rất kỳ lạ hay sao?

Đến lúc đó, cô phải nhìn anh thân thiết với người phụ nữ khác, sau đó hôn môi, lên giường như trên TV,... thôi đừng nghĩ thì hơn.

Mặc dù cô cảm thấy bây giờ anh hơi thảm một chút, nhưng cô lại cảm thấy giống như bây giờ cũng khá tốt.

Từng ngày cứ vậy mà trôi qua.

Cuộc sống của anh không có gì thay đổi, cuộc sống của cô cũng không thay đổi gì.

Mãi cho đến một ngày, khi Trình Ninh tỉnh lại, cô đột nhiên phát hiện cách bài trí trong phòng có sự thay đổi.

Cô thấy được bức màn xám trắng ban đầu đột nhiên biến thành bức màn mày trắng gạo thêu hoa bay, nhìn thấy trên bàn trà trong phòng khách của tầng hai đột nhiên xuất hiện thêm một chậu hoa súng, nhìn thấy trên chiếc trường kỉ trong phòng làm việc của anh có một bó cúc non, nhìn thấy hình như các góc trong phòng của anh đều có sự thay đổi...

Trình Ninh lắp bắp kinh hãi.

Cô rời khỏi phòng làm việc của anh, bay ra ngoài, bày từ tầng hai xuống tầng một, lại bay từ tầng một đến tầng ba, quan sát cả trong và ngoài căn biệt thự, à không, cô không đi ra ngoài được. Cô chỉ có thể đi dạo hết tất cả các phòng lớn nhỏ, các góc trong căn biệt thự, sau đó mất mát phát hiện, đúng là đã thay đổi, đã thay đổi rất nhiều chi tiết.

Cô mất mát, không phải và vì những thay đổi này khó coi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên thực tế, ban đầu, tòa nhà này được anh trang hoàng quá mức trống trải lạnh lẽo, thay đổi như bây giờ, lại ấm áp và đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù có đẹp đến đâu thì bây giờ Trình Ninh cũng không rảnh để thưởng thức.

Hàn Đông Nguyên có sự biến hóa lớn như vậy, cô chỉ nghĩ đến một khả năng mà thôi.

Anh yêu đương, anh có bạn gái, thậm chí anh có thể sẽ kết hôn.

Nếu không thì sao đột nhiên anh lại có sự thay đổi lớn đến vậy chứ?

Trình Ninh thở dài.

Thật ra đây là một chuyện tốt, chỉ là cô có chút không quen mà thôi, có lẽ là cô cần một chút thời gian để làm quen, có lẽ là ngay từ đầu sẽ có hơi xấu hổ.

Cô thầm nghĩ.

Nhưng mà đến cuối cùng, cô phát hiện, tất cả đều là sự hiểu lầm của cô.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back