Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 60: Chương 60



Có lẽ anh cả Diệp chính là người yêu thích cái đẹp ẩn hình, nhìn việc này còn mới lạ hơn cả Tống Thanh Huy, chỉ thấy trên mặt anh ấy tràn đầy say mê xúc động: "Dáng vẻ ăn cơm của Tiểu Muội cũng đẹp, cái miệng nhỏ kia thật là đáng yêu."

Lâm Hồng Mai kinh ngạc há to miệng, trong lúc bọn họ nói vài ba lời con nhóc kia đã ăn xong một miếng thịt kho lớn rồi, sao chồng chị ta vẫn cảm thấy đáng yêu?

Mắt mù phải trị!

Tống Thanh Huy dựa vào sức lực của một mình dẫn dắt đề tài thành công, nhất thời im lặng một trận.

Hình như anh đã hiểu sự tự tin mù quáng của Diệp Tiểu Muội từ đâu mà có.

Diệp Thư Hoa cũng không bị lạc trong trận thổi phồng này của mọi người, cô vẫn giữ vững nguyên tắc im lặng phát tài, vùi đầu ăn thịt, không còn nhớ đến chuyện cô còn chưa có cảm ơn Tống Thanh Huy nói sang chuyện khác

Lại nói, mỗi ngày Diệp Thư Hoa ở nhà làm việc nhà và chăm sóc con nít, thực hiện tiêu chuẩn không ra cửa chính không ra cửa phụ, Tống Thanh Huy cũng sẽ không có chuyện gì chạy đến nhà của người khác. Kể từ lần trước tạm biệt rất nhiều ngày bọn họ không gặp nhau, chứ đừng nói đến chuyện trau dồi tình cảm, rõ ràng ở cùng một đại đội, nhưng lại có cảm giác xa lạ.

Theo đạo lý anh ba Diệp cũng đã giúp cô mời Tống Thanh Huy đến nhà ăn cơm, mặc kệ người nào cũng không ngu ngốc buông tha cơ hội hiếm có này.

Vậy mà hôm nay Diệp Thư Hoa thật sự không xứng chức người theo đuổi, thậm chí còn có chút lạnh lùng không thích việc Tống Thanh Huy chủ động đến nhà.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Lúc đầu Diệp Thư Hoa quyết định muốn cua Tống Thanh Huy vào tay, chính là cho rằng đi theo Lôi Phong sống sẽ có thịt hộp ăn, hôm nay thịt hộp trong truyền thuyết đã không còn, trái lại vị nhà giàu này còn chạy đến nhà cô cướp thịt của cô, gián tiếp hạ thấp số lượng thịt nên ăn của cô, tất nhiên cô có lý do trở mặt không nhận người.

Cái này gọi là "thành cũng ăn thịt, bại cũng ăn thịt".

Lương tâm của Diệp Thư Hoa không những không bị sao, trái lại cảm thấy mình rất giỏi, cô muốn để cho đám hồ bằng cẩu hữu đến trải nghiệm tình cảnh hiện tại của cô, khẳng định bọn họ cũng sẽ làm giống như cô.

Đáng tiếc Diệp Thư Hoa tự tin tràn đầy không ngờ đến chính là, trong đám bạn xấu của mình chỉ có cô là ngu ngốc ngây thơ, ngoài ra đều là nhân tinh. Bọn họ còn có chủ nghĩa ích kỷ hơn cô nhiều, cũng sẽ không giống như cô thẳng thừng để cho người trong cuộc liếc mắt một cái đã nhìn rõ suy nghĩ của mình.

Là người phải để lại cho mình một con đường, ngày sau gặp lại cũng không xấu hổ.

Cho nên Diệp Thư Hoa vui vẻ ăn thịt, Tống Thanh Huy ngồi nghiêng ở phía đối diện thì có chút phức tạp.

Hôm nay Tống Thanh Huy không có uống rượu, lúc tới anh đã quyết định không được dính một giọt rượu nào, lần trước sau khi uống rượu với đội trưởng Diệp, hậu di chứng vẫn luôn kéo dài đến bây giờ. Từ đó về sau Lý Kế Hồng chỉ cần thấy anh là quay đầu rời đi, đồng thời còn kèm theo tiếng hừ lạnh, phát huy sự khinh thường đến trình độ cao nhất, mà Thường Quyên Quyên thì vừa vặn ngược lại, vị nữ thanh niên trí thức này giống như tiêm m.á.u gà vậy, mỗi ngày đều không cảm thấy chán cứ "báo cáo thành quả cải tạo của đồng chí Lý" với anh.

DTV

Chuyện trước Tống Thanh Huy còn có thể chịu đựng, cuối cùng cũng không ồn ào gì với đồng chí Lý, chuyện này làm cho kí túc xá thanh niên trí thức trở nên yên tĩnh và hài hòa hơn rất nhiều. Nhưng chuyện sau lại làm cho anh cảm thấy đau đầu, chẳng những đồng chí Thường không cảm thấy chán mà ngày càng dây dưa, ngay cả ánh mắt cũng ngày càng nhìn thẳng vào anh. Nếu không phải bây giờ các đồng chí ở kí túc xá thanh niên trí thức còn cho rằng anh và Diệp Tiểu Muội có cái gì đó, có lẽ bây giờ anh và đồng chí Thường đã bị hiểu lầm rồi.

Chính bởi vì có so sánh, đối với chuyện mấy người kia hiểu lầm quan hệ của mình và Diệp Tiểu Muội, trái lại anh cũng không có quá nhiều kháng cự, đều là do tin tưởng ít nhất Diệp Tiểu Muội sẽ không cần anh lấy thân báo đáp.

Nếu như anh chuẩn bị thịt hộp mà Diệp Tiểu Muội ngày nhớ đêm mong làm quà cảm ơn, nói không chừng cô còn sẽ chủ động phối hợp, tất nhiên chuyện này là nói giỡn, Tống Thanh Huy cảm thấy trí nhớ của anh thật là đáng sợ.

Tóm lại, một lần say rượu rước cả phiền phức trên người, tuyệt đối đáng giá để Tống Thanh Huy rời bỏ chuyện này. Vừa ngồi vào bàn, anh lập tức lấy lý do "có nhiều chuyện cần muốn thảo luận với Quân Hoa" từ chối khéo léo lời mời rượu của đội trưởng Diệp, mà đội trưởng Diệp cũng thật vui khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi ưu tú trao đổi tư tưởng với nhau, dứt khoát tự mình uống.

Chỉ như vậy, Tống Thanh Huy vừa ăn cơm vừa nói chuyện thi ca từ phú triết học đời người, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, trong lúc đó anh lại có nhiều lần không tập trung, không tự chủ quan sát Diệp Tiểu Muội ngồi xéo bên đối diện.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 61: Chương 61



Sau đó Tống Thanh Huy có chút không cảm nhận được mùi vị gì.

Lần trước đến nhà họ Diệp làm khách, Diệp Tiểu Muội còn mở miệng gọi từng tiếng "anh Tống" giống như đã quen biết từ lâu, ngay cả anh cũng muốn nhắc nhở cô nên dè dặt một chút, không cần điều tra phần nhiệt tình này là đối với anh hay là đối với sữa mạch nha mà anh mang đến, ít nhất nói rõ vị khách này là anh vẫn được hoan nghênh.

Mà bây giờ, anh thật sự có chút cảm giác mình không được hoan nghênh.

Dù Tống Thanh Huy có trưởng thành đi nữa, đụng phải Diệp Tiểu Muội nói trở mặt là trở mặt ngay này, cũng không thể dễ dàng thích ứng được, nhất là lúc không thích hợp này trong đầu anh còn nhớ ra những lời trêu ghẹo của các đồng chí trong kí túc xá thanh niên trí thức, so sánh hai bên như vậy làm cho anh cảm thấy mặt mình bị vả càng đau hơn.

Nhưng cũng chỉ có thể an ủi mình, cũng may Diệp Tiểu Muội không có yêu thích gì với anh, nếu Diệp Tiểu Muội thật sự không phải anh thì không thể, vậy lúc đó anh mới phải thực sự nhức đầu, cái miệng này quá kén ăn, anh không biết mình phải làm việc bao nhiêu mới có thể nuôi nổi cô!

DTV

Diệp Thư Hoa không biết Tống Thanh Huy nhìn như bình tĩnh thật ra thì đã bị cô làm cho nhức đầu tự lập Flag cho mình, sau khi cô xuyên qua, đây là lần đầu tiên cô được mở rộng bụng ăn như vậy, thịt kho tàu với cơm, ăn miệng dính đầy dầu mỡ, sung sướng giống như thần tiền vậy. Ăn xong cô vỗ cái bụng to như quả dưa hấu của mình, Diệp Thư Hoa không có chút cảm giác tội lỗi nào, ở niên đại này chỉ cần mỗi ngày ăn như vậy, dù là mập mười cân cô cũng tình nguyện.

Ăn uống no đủ, trời cũng đã tối, Tống Thanh Huy chuẩn bị trở về kí túc xá thanh niên trí thức. Hôm nay anh không uống giọt rượu nào, kiên trì từ chối anh ba Diệp nhiệt tình đưa tiễn, tự mình trở về ký túc xá.

Chẳng qua anh đi rồi, anh em nhà họ Diệp lại ở trong nhà nhiệt tình thảo luận về anh, thanh niên học thức rộng lịch sự văn nhã, dù là trai thẳng cũng không chống đỡ được. Bây giờ trình độ sùng bái của ba anh em nhà họ Diệp đối với Tống Thanh Huy đã không thấp hơn đội trưởng Diệp rồi.

Bọn họ trò chuyện một lát, đột nhiên anh hai Diệp chuyển đề tài câu chuyện lên người Diệp Thư Hoa: "Hôm nay sao Tiểu Muội lại không chào hỏi thanh niên trí thức Tống?"

Anh cả Diệp vỗ bắp đùi trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, lần trước thanh niên trí thức Tống đưa sữa mạch nha đến, em còn gọi anh Tống ơi anh Tống à, hôm nay không tặng đồ nên không chào người ta hả?"

Diệp Thư Hoa cảm thấy hình tượng thiết lập của cô chính là như vậy, còn ở trong lòng đám anh cả Diệp đại khái chính là tấm gương đạo đức, dứt khoát cũng lười lấy lý do, ôm bụng than thở: "Chủ yếu là mẹ hiếm khi làm thịt kho tàu, chúng ta ăn còn không đủ, anh ta lại chạy đến ăn cơm chùa, cũng quá không có suy nghĩ rồi."

Quả nhiên mọi người bị sự "hài hước" của Diệp Tiểu Muội chọc cười to ha ha.

Vương Thúy Phân cầm giẻ lau đi ra ngoài đúng lúc nghe được như vậy, cũng đến gần nói: "Vậy con đã nghĩ sai rồi, Tiểu Tống không phải tới ăn cơm chùa, vì muốn mời cậu ấy mẹ mới nấu thịt kho tàu."

Diệp Thư Hoa ngồi dậy trong lúc no sắp chết: "Chẳng lẽ không phải do con yêu cầu sao?"

Đồng chí Vương Thúy Phân cho cô một ánh mắt, tự hiểu đi.

Nhất thời Diệp Thư Hoa đã hiểu rất rõ ràng, biết vậy lúc đầu chẳng làm...

Đời trước Diệp Thư Hoa đối với rất nhiều chuyện, cô cũng chỉ nhiệt tình trong ba phút, bây giờ sự hối hận vì trách lầm thanh niên trí thức Tống, cũng chỉ duy trì trong ba phút, không thể nhiều hơn.

Dù sao mới vừa rồi cô ăn thịt có chút no quá.

Phần đầu đã giới thiệu qua, đời trước Diệp Thư Hoa chính là con nhà giàu có tiền tùy hứng, rất thích ăn tiệc hải sản đắt đến mức c.h.ế.t người không đền mạng. Tất nhiên thịt bò bít tết quý giá, dê nướng nguyên con, cũng có thể, thịt heo thì chỉ góp đủ số trong thực đơn của đại tiểu thư họ Diệp, cũng không thể nói là không thích. Chẳng qua cách mười ngày nửa tháng không ăn thịt heo cũng không làm cho cô nhớ nhung cái gì.

Nhưng xuyên qua hủy cả đời, biến thành Diệp Tiểu Muội thập niên 70, bữa tiệc lớn hải sản, thịt bò bít tết, thịt dê đều không có, nếu như không thể xuyên về, vận may tốt cô có thể lại "phấn đấu" hai chục năm nữa có lẽ có thể trải qua cuộc sống tùy ý ăn bữa tiệc lớn hải sản đi.

Mà bây giờ không có bữa tiệc lớn thì làm sao? Thịt heo cũng có thể. Thậm chí Diệp Thư Hoa ngay cả gà mẹ cô nuôi cũng không dám có tâm tư gì, nghe nói gà là thuộc về tài sản của đại đội.

Cô rất là thức thời!

Vì thế cố gắng phấn đấu mấy tháng, hôm nay mới được ăn thịt như ý nguyện, còn là thịt vào miệng là tan, mùi thơm thịt kho đầy miệng, Diệp Thư Hoa không suy nghĩ gì nhiều mở rộng bụng ăn.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 62: Chương 62



Sau khi ăn uống no đủ ôm bụng hiểu ra, mới dần dần cảm thấy bữa ăn thịt này có chút dầu mỡ, hình như không tốt cho tiêu hóa lắm.

Lúc mở bụng ăn thì rất thỏa mãn, ăn xong cũng thật sự có chút ngán, mượn cảm giác ngán này, Diệp Thư Hoa bẻ ngón tay tính toán một chút, ít nhất khoảng bảy tám chín mươi ngày nữa, cô sẽ không được ăn thịt.

Ăn một bữa thịt còn lo nghĩ cho mười ngày nửa tháng tiếp theo, Diệp Thư Hoa cảm thấy mình đúng là tiểu tiên nữ tuyệt thế, chính là cái loại màu xanh lá cây có thể bảo vệ môi trường trường tồn ╮(╯3╰)╭

Nói đi cũng phải nói lại, tạm thời Diệp Tiểu Muội cũng không muốn ăn thịt nữa, như vậy đối với Tống Thanh Huy thịt đóng hộp hình người kia còn có mấy phần thật lòng?

Trên cơ bản ngủ một giấc tỉnh lại, chút áy náy và hối hận kia của cô giống như giọt sương sáng sớm, mặt trời mọc thì biến mất không thấy, cách dọn dẹp trí nhớ cũng hoàn toàn công thức hóa.

DTV

Ngày hôm sau tỉnh lại, anh ba Diệp không xuống ruộng, anh ấy đã ở nhà hai đêm rồi, nghe nói hôm nay ăn xong bữa sáng phải lên đường, ơ nhổ nước bọt, là lên đường về lại xưởng.

Diệp Thư Hoa có chút tò mò: "Không phải lần này được nghỉ nhiều hơn một ngày sao, sao mới sáng sớm đã trở lại rồi?"

Diệp Quân Hoa bưng bát cười nói: "Mặc dù là làm ca tối, chẳng qua bây giờ lên đường còn có thể đến nhà ăn ăn cơm trưa, cũng không cần ở nhà ăn."

Lâm Hồng Mai đang cho Diệp Đại Bảo b.ú sữa, chờ Tiểu Mập Mạp này ăn uống no đủ, chị ta cũng phải đi xuống ruộng. Nghe được lời của chú em chồng, Lâm Hồng Mai quay đầu lại khen ngợi nhìn Diệp Quân Hoa, tiếp đó lại trợn mắt với Diệp Thư Hoa hị ta thật sự không hiểu, đều là anh em ruột, sao tư tưởng giác ngộ lại kém nhau nhiều như vậy?

Đừng nói đến chuyện Diệp Tiểu Muội sẽ tiết kiệm khẩu phần lương thực cho trong nhà, cô hận không thể bỏ hết tất cả đồ ngon ở trong nhà vào bụng mình!

Diệp Thư Hoa không chú ý đến ánh mắt nghi ngờ của chị dâu cả Diệp, chẳng qua cô cũng xúc động vì "giác ngộ tư tưởng" của anh ba Diệp.

Trước kia giúp đỡ trong nhà ăn, Diệp Thư Hoa có nghe tin đồn, nghe nói đại đội nào đó ở bên cạnh sinh ra bảy đứa con gái, sau đó cuối cùng mới ra được một đứa con trai. Cả nhà xem như bảo bối mà chăm sóc, mỗi lần bảy đứa con gái về nhà mẹ thăm người thân, cũng tự giác mang theo khẩu phần lương thực, tuyệt không để cho em trai bảo bối có chút gánh nặng nào.

Dân lấy lương thực làm trời, anh ba Diệp thật sự phù hợp với thời đại đặc biệt này.

Diệp Thư Hoa cảm thấy kính nể, tiếp đó lại thể hiện ra sự không nỡ của mình: "Tháng sau anh ba về sớm chút nhé, đừng kéo dài đến cuối tháng."

Mặc dù thời gian ở chung không được nhiều, nhưng sự không nỡ của Diệp Thư Hoa chính là lời thật lòng, anh ba Diệp tuấn tú đẹp trai, nói chuyện hài hước, còn nhường nhịn cô, là một người rất tốt để chơi cùng. Hơn nữa cả nhà bọn họ cũng chỉ có anh ba Diệp là được xem là nửa người trong huyện, sau này nếu cô muốn tìm chồng trong huyện, hơn phân nửa đều phải dựa vào anh ba Diệp này.

Vì vậy anh ba Diệp đẹp trai không nói nhiều ở trong mắt Diệp Thư Hoa chính là cả người đều có ưu điểm, quá làm cho người ta thích!

Diệp Quân Hoa nghe được lời của cô, lại lắc đầu cười một tiếng: "Có lẽ tháng sau sẽ không về được, cũng sắp đến tết rồi, trong xưởng có rất nhiều việc."

"Ăn tết?" Diệp Thư Hoa hết sức bất ngờ: "Không phải còn hai tháng nữa sao?"

"Hai tháng còn không nhanh sao?" Diệp Quân Hoa bật cười nói.

Thật ra thì việc cuối năm rất nhiều, nhưng còn chưa đến mức không thể xin nghỉ được. Chẳng qua Diệp Quân Hoa cảm thấy thân phận của mình có chút nhạy cảm, cần phải làm việc trong xưởng nhiều một chút.

Mặc dù công nhân Trung Quốc mới được gọi là chén cơm sắt, không chỉ bởi vì đãi ngộ của anh em công nhân tốt, công việc còn có thể truyền xuống cho người nhà, tương đương với "cha truyền con nối" ở xã hội cũ, một người làm công nhân, con cháu đời sau đều có thể cầm chén cơm sắt, đây mới là chỗ đáng giá để nói nhất.

Mặc dù Diệp Quân Hoa "học sinh tài giỏi" tốt nghiệp cấp ba, nhưng vào thực tập ở một đơn vị lớn như nhà máy dệt chính là phúc ba đời, chính anh ấy cũng rất hài lòng không cầu gì khác.

Còn về chuyện có muốn tiến thêm một bước hay không, đó cũng không phải là do anh ấy quyết định, còn phải xem ở trong xưởng có đồng chí cũ nào về hưu hay không. Người ta hay nói một củ cà rốt một cái hố, có người về hưu mới có người chuyển thành chính thức, với lại có mấy chục người thực tập đều muốn cướp vị trí công việc chính thức này, ít nhất năng lực lý lịch bối cảnh phải hơn người, như vậy mới vượt qua được những người khác.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 63: Chương 63



Diệp Quân Hoa biết rất rõ ràng trong vòng hai đến ba năm mình không thể nào trở thành công nhân chính thức được, trước mắt vẫn nên làm việc đàng hoàng, cũng không cần sốt ruột vị trí chính thức kia. Giống với loại người không có bối cảnh như anh ấy, cũng không phải là con em của nhà máy nếu không chăm chỉ làm việc, trái lại lúc nào cũng có thể bị thay thế.

Cho nên hai tháng cuối năm này, anh ấy cũng không thể xin nghỉ, dù sao anh ấy không có vợ không có con cái cần quan tâm, trong nhà tất cả đều tốt, không có nỗi lo về sau, cũng rất nguyện ý thay ca với những đồng chí cũ kia, làm nhiều chuyện tốt nâng cao danh tiếng của mình. Thuận tiện hai tháng này làm việc, cũng có thể xin nghỉ nhiều vào năm sau, sau này có rất nhiều chỗ tốt.

DTV

Diệp Quân Hoa cũng đã nói ý định của mình với vợ chồng đội trưởng Diệp, bọn họ cũng rất ủng hộ, bây giờ cũng không cần thiết phải giải thích cho em gái, dù anh ấy có nói nhiều đi nữa, cô bé ngốc này cũng chưa chắc có thể hiểu được.

Thật ra Diệp Thư Hoa cũng có thể hiểu được, công việc bận rộn cũng không có cách nào, từ nhỏ cô đã nghe lời này rất nhiều lần, lời của anh ba Diệp lập tức làm cho cô nhớ khi còn bé.

Đại khái là năm lớp bảy, khi đó cha mẹ của Diệp Thư Hoa đã ly hôn được hai năm, nhưng khi đó cô không có khái niệm này, bởi vì từ khi có ký ức, cô đã sống với ông nội và bà nội. Khi đó sự nghiệp của cha mẹ mới vừa phát triển, năm ba tháng không đến thăm cô cũng là chuyện thường xuyên, cho nên cha mẹ ở chung hay là tách ra đối với cô mà nói cũng không có khác nhau gì.

Diệp Thư Hoa chỉ biết cuối tuần các bạn học sẽ được cha mẹ dẫn đi vườn thú chơi, chỉ có cô là không được cha mẹ dẫn đi dạo vườn thú, dù có ăn mặc xinh đẹp giống như công chúa, mang cặp sách nhập khẩu được các bạn nhỏ vô cùng hâm mộ cũng vẫn không cảm thấy vui.

Một năm nọ sinh nhật của Diệp Thư Hoa, cha vội vã trở về một chuyến, đưa quà sinh nhật mua ở nước ngoài rồi muốn rời đi, còn mẹ thì ở HongKong không trở về, gọi điện thoại nói sau khi trở về sẽ mua bù quà sinh nhật cho cô. Sự bất mãn của Tiểu Diệp tích lũy từ nhỏ đến lớn bùng nổ tại chỗ, ôm chân cha Diệp khóc trời đất u ám, chính là không để cho ông đi ra ngoài.

Tất nhiên cuối cùng cha Diệp cũng đi, bởi vì cuộc hẹn đầu tư kia cực kỳ quan trọng. Vì cuộc làm ăn kia bàn thành công, công ty nhỏ mà cha Diệp mở lắc mình một cái trở thành công ty lớn, không bao lâu sau Diệp Thư Hoa theo ông nội bà nội từ phòng nhà nước nhỏ dọn đến biệt thự lớn, mà sinh nhật đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Diệp Thư Hoa, làm cho cô hiểu được công việc của người lớn là dù có long trời lở đất, biển cạn đá mòn cũng không thể hủy bỏ được.

Từ đó về sau, tiểu Diệp Thư Hoa thân thiết với cha mẹ mỗi ngày giống như không có khoảng cách, nhưng chỉ cần nghe được hai chữ công việc, cô lập tức biến thành một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời không dính người.

Thói quen tốt đáng giá được duy trì, bây giờ nghe anh ba Diệp nói bận rộn công việc không thể trở về, Diệp Thư Hoa cũng rất nhanh chóng gật đầu không quấn quít nữa, quay lại nói gần nói xa: "Vậy lúc tết anh ba trở về, cũng đừng lãng phí tiền bạc mua giấy bút nữa nhé."

Mặc dù Diệp Quân Hoa thật sự không nhìn rõ suy nghĩ của Diệp Thư Hoa như Tống Thanh Huy, nhưng cũng có thể nghe được sự bóng gió của cô, cố ý trả lời: "Được nha, có phải Tiểu Muội thích vẽ hay không, vậy anh mua cho em chút thuốc màu nhé?"

Diệp Thư Hoa sợ đến mức lắc đầu thành trống bỏi.

Anh nhanh câm miệng lại đi, mới vừa mua bộ văn phòng phẩm để cho cô trải qua cuộc sống mỗi ngày luyện chữ xong mới ăn, nếu lại mua một đống thuốc màu nữa, có phải mỗi ngày cô còn phải vẽ hai bức tranh mới có cơm ăn hay không?

Cơm nước đã không tốt, nhiệm vụ ngày càng khó khăn, Diệp Thư Hoa còn muốn tính sổ với anh trai nữa đây.

Tất nhiên chỉ có thể ghi nợ trong lòng, trước mặt anh ba Diệp, cô vẫn muốn giữ hình tượng em gái khôn khéo vui vẻ, Diệp Thư Hoa nở nụ cười, hiểu lòng người nói: "Anh ba đừng lãng phí tiền nữa, bút lông trong nhà đã đủ để em dùng rồi."

Nói tới nói lui, vẫn không thể nói ra được câu trả lời "giữ lại tiền lương cưới vợ" tiêu chuẩn. Diệp Quân Hoa cũng biết cái mà cô gọi là không nên lãng phí tiền, chẳng qua chính là hy vọng anh mua một ít đồ có ích, đồ gì có ít với em gái mình?

Đột nhiên Diệp Quân Hoa hiểu ra, cười nói: "Chờ đến tết, em và Đại Bảo cũng uống hết hai bình sữa mạch nha rồi, anh lại mua chút về nhé?"

Ánh mắt Diệp Thư Hoa sáng lên, xấu hổ gật đầu, nếu như anh ba cố ý muốn mua, như vậy cô sẽ vui vẻ nhận vậy.

Diệp Quân Hoa nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thư Hoa thì bỗng dở khóc dở cười, thầm nghĩ vì tiết kiệm tiền mua sữa mạch nha cho em gái và cháu trai, anh ấy trở về đơn vị phải cố gắng làm thêm giờ mới được.

Anh ba Diệp áp lực như núi bước lên hành trình trở về huyện.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 64: Chương 64



Từ sau khi anh ba Diệp nói sắp đến tết, Diệp Thư Hoa nhanh chóng phát hiện "vị Tết" ngày càng nồng đậm, có hai sự thay đổi rõ ràng.

Đầu tiên là thời tiết ngày càng lạnh, rơm rạ mỏng trên giường đã không đủ dùng, vì vậy Diệp Thư Hoa phát hiện một hiện tượng thú vị, gần như ở cửa nhà nào cũng phơi rơm rạ. Vương Thúy Phân cũng thừa dịp có nắng, dùng hai ngày lựa ra rơm rạ sạch sẽ mềm xốp, tiến hành phơi trên sân, sau đó chất rơm rạ thành một cái "đệm giường" thật dày, nghe nói lấy loại cỏ này làm đệm giường, ngày tuyết rơi, ngủ cũng không cảm thấy lạnh.

Lúc mới vừa xuyên đến, Diệp Thư Hoa còn tỏ vẻ khinh thường đối với cách nói này, nhưng ở chỗ này sinh hoạt mấy tháng, cô thật sự đã bội phục trí khôn của nhân dân lao động, lúc Diệp Đại Bảo đang “thám hiểm” cái sân phủ kín rơm rạ, Diệp Thư Hoa làm nũng với đồng chí Vương Thúy Phân để cho bà ấy làm “đệm giường” cho mình dày một chút, như vậy ngủ mới thỏa mái. Thuận tiện còn để cho mẹ giúp cô làm hai cái gối rơm.

DTV

Nói tới gối, cũng làm cho lòng người chua xót, đời trước Diệp Thư Hoa thích các loại gối ôm vừa mềm vừa lớn, đi chỗ nào thì ôm đến chỗ đó. Đi tới thời đại này mới biết ở đại đội có rất nhiều người đều không thích dùng gối, nhà họ Diệp cũng như vậy, làm cho cô muốn làm một cái gối ngủ cũng khó khăn, chỉ có thể chờ lúc mẹ tiện tay, nói ra yêu cầu của mình.

Rốt cuộc Vương Thúy Phân cũng là mẹ ruột, đúng là dựa theo yêu cầu "xa xỉ" của Diệp Thư Hoa, làm hai cái gối rơm vừa mềm vừa lớn cho cô chủ họ Diệp đã dùng quen gối ngủ cao su, hôm nay ngay cả gối ngủ bằng bông vải cũng là chuyện cười không dám nghĩ đến, ôm hai cái gối rơm cũng làm cô thiếu chút nữa cười như đóa hoa rồi.

Trừ thời tiết ngày càng lạnh ra, Diệp Thư Hoa cũng phát hiện gần đây Vương Thúy Phân, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú ngày càng có nhiều thời gian ở nhà dọn dẹp, đây cũng là một ký hiệu rõ ràng, bởi vì việc đồng áng không còn bao nhiêu, phụ nữ có thời gian ở nhà dọn dẹp cái cũ nghênh đón cái mới.

Lúc này, mấy đứa bé có kinh nghiệm bẻ ngón tay tính ngày, người lớn sắp đi lên trấn mua đồ tết rồi.

Diệp Thư Hoa chưa từng đi xa, cho nên buổi tối trước ngày đó mới vừa nghe đồng chí Vương Thúy Phân nói ngày mai muốn đi chợ trên trấn, cô mừng rỡ vô cùng, hơn nữa vừa làm nũng vừa cứng rắn năn nỉ một đêm, thành công để cho mẹ đồng ý dẫn cô đi họp chợ.

Chẳng qua Vương Thúy Phân cũng cảnh cáo nói trước: "Chỗ chúng ta cách trấn cũng không tính là xa, nhưng cũng phải đi năm sáu km, đi ba mươi phút mới có thể đến, nếu như con đi theo không kịp, cũng không có ai dừng lại chờ con."

Diệp Thư Hoa nghe vậy nhanh chóng tính toán một chút, ba km không thể vượt qua nửa giờ, đây là mẹ cô đi dạo phố hay là đi đánh giặc?

Đối với yêu cầu này, Diệp Thư Hoa có chút muốn rút lui không đi nữa, đi đi về về chính là sáu km, còn chưa tính đoạn đường đi vào trong trấn, đơn giản chính là tiết tấu đi gãy chân, đi dạo chợ xong trở về hoàn toàn có thể biến thành tàn phế.

Nhưng suy nghĩ một chút, cô chưa từng đi lên trấn, nếu cứ bỏ như vậy, chính là một cô gái nông thôn không hiểu việc đời. Diệp Thư Hoa cắn răng gật đầu: "Con chắc chắn sẽ không kéo chân sau."

Vương Thúy Phân nhìn rõ sự do dự trong mắt của cô, thấy vậy còn cố ý chọc cô: "Vậy con đi trấn trên với mẹ, chị dâu cả của con sẽ ở nhà giặt quần áo nấu cơm trông Đại Bảo, đến lúc đó con còn phải giúp mẹ xách đồ."

Diệp Thư Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng vẫn bướng bỉnh đồng ý: "Con nhất định cầm nổi."

Thật ra cũng không có nhiều đồ muốn mua, mấy đồ ăn mặn như heo gà vịt gì đó là đại đội chia, không cần đi lên trấn mua, rau dưa gì đó cũng không cần lên trấn mua. Lần này Vương Thúy Phân đi lên trấn, cũng chỉ muốn mua một chút dầu muối tương giấm, thịt muối, lạp xưởng, đậu phộng hạt dưa dùng vào dịp tết, còn có một ít bánh ngọt. Thuận tiện cả năm tiết kiệm được phiếu vải, đi lên trấn cắt chút vải về, làm đồ mới cho Đại Bảo của bọn họ. Nếu làm cho Đại Bảo, vậy phải làm cho cả Nhị Bảo, tháng ba năm sau nhóc này sẽ ra đời.

Một ít đồ như vậy, một mình Vương Thúy Phân cầm là đủ rồi, nói như vậy là chỉ muốn trêu chọc con gái nhà mình thôi, không nghĩ đến thật sự có thể lừa cô nhóc này xoay vòng vòng.

Vương Thúy Phân nhìn vẻ mặt quật cường của cô, chỉ cảm thấy một trận buồn cười: "Vậy thì tốt, sớm về phòng ngủ đi, đi lên trấn nên không thể ngủ nướng."

Diệp Thư Hoa: "..."

Không ngờ đến đi họp chợ còn phải dậy sớm, đột nhiên cô có chút hối hận làm sao bây giờ?

Trong lòng than thở một trận, nhưng ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Diệp Thư Hoa đã rất thành thật bò dậy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 65: Chương 65



Sớm như vậy, ngay cả cơm sáng Vương Thúy Phân cũng chưa làm, mới vừa cắt một bó lá cho gà trong sân ăn, lập tức thấy con gái út mở cửa đi ra, hiếm khi có chút bất ngờ: "Dậy sớm như vậy làm gì?"

Diệp Thư Hoa cũng có chút mơ màng chớp mắt: "Có phải con dậy quá sớm hay không?"

Vương Thúy Phân biết Tiểu Muội thích chơi, nhưng không nghĩ cô tích cực đến nước này, dở khóc dở cười phân phó: "Sớm rồi, đúng lúc có thể lấy quần áo ra sông giặt."

Diệp Thư Hoa nghiêng đầu khó chịu: "Lần đầu đi đến trấn trên, lát nữa con muốn thắt một cái đuôi sam."

Mặc dù cô xinh đẹp trời sinh, ở nhà có thể buông lỏng mình, chẳng qua ra ngoài vẫn phải ăn mặc thật tốt, Diệp Thư Hoa sờ mái tóc dài tản ra của mình, đã nghĩ xong muốn làm kiểu tóc gì rồi.

Diệp Tiểu Muội thường thường treo câu "lần đầu tiên XXX" trên miệng, người nhà họ Diệp đều đã nghe thành quen, Vương Thúy Phân cũng lười đi uốn nắn sự lệch lạc của cô, chẳng qua còn có chút lo lắng hỏi: "Con muốn thắt đuôi sam gì? Cũng đừng quá khác người, thắt hai b.í.m tóc quai chèo giống như mấy nữ thanh niên trí thức là được, vừa gọn gàng vừa có tinh thần."

Diệp Thư Hoa vẫn biết nặng nhẹ, gật đầu liên tục: "Con cũng đang muốn thắt hai b.í.m tóc bánh quai chèo nhưng còn tinh xảo đẹp hơn bọn họ." Dây buộc tóc và kẹp tóc anh ba mua cho cô còn chưa dùng nữa.

Chỉ cần không quá khác người, Vương Thúy Phân cũng rất thích con gái út ăn mặc xinh đẹp, lập tức gật đầu nói: "Vậy con chuẩn bị nhanh một chút, trễ là chúng ta không chờ con đâu."

Diệp Thư Hoa vui vẻ làm ra động tác tay "ok", sau đó đi rửa mặt chuẩn bị.

Mặt trời từ từ dâng lên, Diệp Tiểu Muội đã ăn mặc xong, cảm giác thành tựu tràn đầy làm cho cô ngay cả ăn sáng cũng không muốn ăn, ngồi ở trong sân thưởng thức sự xinh đẹp của mình.

Trước mắt lưu hành nhất chính là thắt b.í.m quai chèo, đều là từ sau tai bắt đầu thắt, lúc làm việc, biếm tóc vừa to vừa dài đung đưa hai bên trái phải, là một ký hiệu thanh xuân của thời đại này.

Lúc trước đi phòng ăn làm việc Diệp Thư Hoa cũng thắt như vậy, chẳng qua hôm nay cô lập chí làm một cô gái tinh xảo xinh đẹp, từ đỉnh đầu đã bắt đầu thắt, còn cố ý dùng lược đánh rối phần tóc mai và đỉnh đầu.

Cách thắt của cô khác với người khác, trên lỏng dưới chặt, kiểu tóc sau ót xõa tung mượt mà, vừa lười biếng vừa đáng yêu, đồng thời còn làm cho khuôn mặt của cô càng tinh xảo hơn. Đuôi tóc thì là đuôi sam to giống như mọi người, nhìn có chút lanh lợi. Diệp Thư Hoa nhìn mình, cảm thấy mình thật đẹp.

Đáng tiếc còn chưa thưởng thức đủ, đã bị mẹ kêu đến phòng bếp ăn cơm, bởi vì bọn họ lập tức phải lên đường rồi.

DTV

Vương Thúy Phân là vợ của đội trưởng, nhân duyên cực tốt, có mấy bà bác lên đường sớm hơn nhà cô khi đi ngang qua cửa cũng hô to: "Chị Thúy Phân, có đi lên trấn hay không?"

Sau đó Vương Thúy Phân ở trong sân sẽ gân giọng đáp lại: "Mọi người đi trước đi, tôi và chị dâu cả cùng đi!"

Chị dâu cả trong miệng đồng chí Vương Thúy Phân, chính là bác gái cả của Diệp Tiểu Muội, lúc hai mẹ con thu dọn xong chuẩn bị lên đường, bác gái cả cũng dẫn theo con dâu đi họp chợ. Còn chưa đi ra cửa thôn đã đụng phải một đám đội quân tóc dài, mắt thường có thể thấy đội ngũ rất hùng mạnh.

Một đám bà cô đi đường giống như dưới chân có gió, còn vừa đi vừa nói, chia sẻ chuyện bát quái, Diệp Thư Hoa rất bội phục bọn họ.

Kiểu tóc đáng yêu xinh đẹp của cô cũng bị các bà cô chủ ý tới đánh giá, mọi người đều khen cô khéo tay, để cho cô có thời gian dạy con gái em gái của mình. Đáng tiếc Diệp Thư Hoa vô cùng liều mạng mới có thể đuổi được bước chân của bọn họ, đã không có sức nói chuyện nữa, không thể làm gì khác là giả bộ xấu hổ, không nói tiếng nào. Vất vả đi đến trấn, Vương Thúy Phân chỉ vào tiệm cơm nhà nước ở một bên dặn dò nói.

"Tiểu Muội, nếu như đi lạc thì con hãy chờ chúng ta ở tiệm cơm này, đường về nhà đều phải đi qua chỗ này."

Diệp Thư Hoa nghe nói như vậy, còn đang thầm nghĩ, có nhiều nơi cần đi dạo sao, lại còn sẽ bị lạc?

Cho đến khi bọn họ đi đến hợp tác xã mua bán trong truyền thuyết, Diệp Thư Hoa mới hiểu được hàm nghĩa lời dặn dò của mẹ mình, đi lạc không phải bởi vì trấn rất lớn, mà là hợp tác xã mua bán có rất nhiều người!

Ngay cả cửa hợp tác xã mua bán cũng đã tấp nập người, Diệp Thư Hoa gần như trợn mắt há miệng nhìn một màn này, cô hỏi mẹ: "Chúng ta có thể vào được sao?"

Vương Thúy Phân không cảm thấy có gì lạ: "Xem như chúng ta đến sớm rồi, chắc đồ sẽ không bị bán nhanh như vậy. Đi đến trước cửa chờ đi, rất nhanh người bên trong sẽ đi ra, chúng ta lại chen vào."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 66: Chương 66



Diệp Thư Hoa gật đầu, đã bắt đầu hối hận tại sao cô lại nghĩ ra chuyện đi chịu tội này, nhưng mẹ cô không cho cô có cơ hội lùi bước, trực tiếp cầm tay cô, xông thẳng chen vào đám người ở phía trước.

Đồng chí Vương Thúy Phân vẫn rất có kinh nghiệm, không ngừng có đồng hương đi ra từ hợp tác xã mua bán, người xếp hàng bên ngoài thì nắm lấy cơ hội, thấy có kẽ hở thì chen vào, cho nên nhìn rất dọa người, nhưng hiệu suất lại vô cùng cao. Chỉ chốc lát sau hai mẹ con các cô đã chen đến ngưỡng cửa, liếc mắt thấy hai đồng hương đi ra, mẹ con các cô lại chen vào.

Nhưng mà vào lúc Diệp Thư Hoa thấy được tình hình của hợp tác xã mua bán, không còn có một chút hứng thú nào đối với đồ bên trong này, bắt đầu đứng sau lưng mẹ, lơ đãng nhìn xung quanh.

Vốn dĩ Diệp Thư Hoa chỉ đang nhìn loạn xung quanh mà không có mục đích, không ngờ đến lại để cho cô phát hiện mục tiêu.

Đối diện xéo với hợp tác xã mua bán chính là bưu điện, lúc Diệp Thư Hoa liếc nhìn qua đó lại thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ bưu điện, hình như còn ôm một cái bọc rất lớn, có thể thấy thu hoạch rất phong phú nha!

Đời người chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp nhau, thật cực kỳ giống tình yêu, Diệp Thư Hoa hưng phấn đến mặt đỏ rần, rất muốn nói với mẹ một tiếng sau đó đi ra ngoài đuổi theo "tình yêu" của mình. Không nghĩ đến mới vừa quay đầu lại, mẹ của cô đã không còn bóng dáng, bên trong hợp tác xã mua bán đông nghìn nghịt, một bóng lưng quen thuộc phấn đấu quên mình chen vào trong đám người.

Diệp Thư Hoa: "..."

Quá tốt, lần này không cần xin phép nữa!

Diệp Thư Hoa vui vẻ chen đi ra ngoài, ở bên ngoài, đồng hương của cô vô cùng hưng phấn nhường cho cô một con đường.

Trải qua hai lần khổ chiến xuyên qua "biển người", mái tóc được Diệp Thư Hoa chăm chút thắt đã sớm bị chen lấn không còn hình người nữa, vào lúc này cũng may không có điều kiện trang điểm, nếu không lông mi giả cũng bị chen rớt.

Cũng chính bởi vì không trang điểm, Diệp Thư Hoa mới không có cảm giác gì, còn xem mình là một tiểu tiên nữ lúc mới ra khỏi nhà, sau khi xuyên qua đám người ngay cả quần áo cũng không sửa sang, co cẳng đuổi kịp bóng lưng gầy gò nhưng cao lớn kia.

"Anh Tống...." Diệp Thư Hoa còn tưởng rằng cô và thanh niên trí thức Tống sẽ có một trận "tình cờ gặp gỡ" lãng mạn, kết quả người anh em này còn đi nhanh hơn đám người đội quân tóc dài dưới chân có gió kia.

Diệp Thư Hoa chạy mấy bước cũng chưa đuổi kịp, dứt khoát vén đuôi sam hô to: "Tống Thanh Huy!"

Thật ra Tống Thanh Huy mơ hồ nghe được một giọng nói quen tai, thiếu chút nữa anh đã dừng lại, chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, lần trước ăn cơm ở nhà Diệp Tiểu Muội, nữ đồng chí này ngay cả liếc mắt cũng không nhìn đến anh, bây giờ sao có thể ở bên ngoài chào hỏi ngọt ngào với anh như vậy.

Nhất định là anh nghe lầm rồi, cho nên Tống Thanh Huy không chỉ không quay đầu lại nhìn thử, trái lại còn bước nhanh rời khỏi "hiện trường xảy ra chuyện".

Cho đến khi nghe được tiếng gọi "Tống Thanh Huy" mạnh mẽ vô cùng kia, rốt cuộc anh mới dừng lại, tràn đầy bất ngờ quay đầu lại: "Tiểu Muội.... Đồng chí Thư Hoa?"

"Là em nha." Diệp Thư Hoa đi mấy bước đến bên cạnh anh, vừa thở hổn hển vừa trách móc.

"Muốn chào hỏi anh thật sự không dễ dàng."

"Tôi còn cho rằng mình nghe lầm, cho nên mới không dừng lại." Tống Thanh Huy nở nụ cười dịu dàng giải thích, vừa lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ trước mắt.

Tất nhiên với hình ảnh mới của Diệp Tiểu Muội, người quan sát tinh tế như Tống Thanh Huy không thể bỏ qua, thậm chí ngay lập tức anh đã chú ý đến kiểu tóc rất khác so với người khác của cô.

Tiểu tiên nữ với kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu lúc đầu đã biến thành một bà điên xốc xếch không kiềm chế được, hai b.í.m tóc thả trước ngực, bởi vì buộc chặt nên bình yên vô sự. Nhưng b.í.m tóc sau ót lại giống như cái ổ gà, mấy cọng tóc làm rối tỏa ra khắp nơi, làm cho cả người cô giống như một bà điên đang nổi khùng

Nhưng có khí chất "tôn vinh" kia của Diệp Tiểu Muội, lại không xấu chút nào, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác sinh động hài hước, nhất là phối với gương mặt đỏ ửng vì chạy nhiều kia, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au khẽ mở thở hổn hển, n.g.ự.c phập phồng...

DTV

Ngực? Tống Thanh Huy giống như bị kim đâm, nhanh chóng dời tầm mắt, vành tai đỏ ửng, bồi thêm một câu: "Xin lỗi."

"Không sao, em tha thứ cho anh." Diệp Thư Hoa hoàn toàn không phát hiện chỗ khác thường của anh, cô không than phiền nữa, bây giờ đang cực kỳ chăm chú nhìn Tống Thanh Huy... không, là cái túi lớn của Tống Thanh Huy.

Tống Thanh Huy dừng một chút, cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, trong nháy mắt đã biết sự nhiệt tình của Diệp Tiểu Muội là đến từ đâu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 67: Chương 67



Bình thường có lẽ Tống Thanh Huy sẽ than phiền một trận trong lòng, Diệp Tiểu Muội lại để anh mở rộng tầm mắt.

Nhưng mới vừa rồi anh thiếu chút nữa phi lễ chớ nhìn xúc phạm cô gái, tất nhiên cũng không có tư cách nghiêm túc phê phán người ta, dù trong lòng cũng nghĩ như vậy, đành phải mím môi, tỉnh bơ dời đề tài: "Là đến trấn mua đồ à? Chỉ có một mình cô?"

"Không phải, em đi cùng với mẹ." Diệp Thư Hoa vội vã chỉ sau lưng mình, không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nhìn chằm chằm vào cái bọc Tống Thanh Huy mới lấy từ bưu điện ra, không che giấu sự tò mò của mình.

"Đây là đồ nhà anh Tống gửi cho anh sao?"

Đề tài lại bị kéo trở về, nhưng tâm trạng của Tống Thanh Huy còn chưa thoát khỏi sự lúng túng, chỉ nhạt nhẽo gật đầu: "Đúng vậy."

Cô cũng muốn có.

Diệp Thư Hoa hâm mộ nhìn cái bọc lớn này, tiếp tục "tò mò": "Nhà của anh đã gửi đồ tết cho anh sớm như vậy rồi?"

Gần đây cô bị anh ba Diệp gợi lên ngày tết gần đến, nói chuyện gì cũng có liên quan đến tết.

Tống Thanh Huy bị chọc cười bởi câu hỏi không che giấu của cô, sự lúng túng trong lòng đã bị quét sạch, lắc đầu cười nói: "Cách tết còn hai tháng nữa, chắc không phải là đồ tết."

Nói cách khác đến tết người nhà của anh còn gửi đồ đến nữa, hơn nữa đồ tết nhất định sẽ càng phong phú lớn hơn cái bọc này! Diệp Thư Hoa nghĩ đến chuyện này, hâm mộ trên mặt đã biến thành thực chất, vừa hâm mộ vừa ghen tị xúc động nói: "Người nhà của anh Tống đối xử với anh thật tốt."

Lời giống như vậy, Tống Thanh Huy đã nghe được rất nhiều từ trong miệng của người khác, nhưng cho tới bây giờ chưa người nào thẳng thắng như Diệp Thư Hoa, làm cho anh nghe xong phải mím chặt miệng, mới không nhịn được mà bật cười.

Bởi vì lúc nói chuyện, vẻ mặt của Diệp Tiểu Muội vô cùng phong phú, phong phú đến mức để cho anh tìm tòi nghiên cứu, muốn biết trong lòng cô cũng có suy nghĩ phong phú như vẻ mặt hay không.

Chỉ vì vài ba câu của Diệp Tiểu Muội, tâm trạng của anh đã thay đổi, làm một "người tốt" có ân phải trải, Tống Thanh Huy sờ túi một cái, sau đó khiêm tốn móc ra một món đồ từ bên trong, dịu dàng đưa cho cô: "Có lẽ cô sẽ thích?"

Cái này cô biết! Cặp mắt Diệp Thư Hoa sáng lên: "Kẹo sữa thỏ trắng?"

Tống Thanh Huy nhìn vào đôi mắt sáng kinh người kia, lại lặng lẽ dời đi, khen ngợi gật đầu: "Cô ăn rồi?"

Diệp Thư Hoa đã cảm động không nói nên lời, vừa gật đầu, còn không quên dùng hai tay lấy kẹo sữa trong tay anh. Kẹo thỏ trắng, nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc, quả nhiên anh Tống chính là nhà giàu có.

Quan trọng nhất là cô còn chưa cua được anh, mới có tiếp xúc mấy lần, nhưng anh đã vừa đưa sữa mạch nha vừa đưa kẹo sữa thỏ trắng, rốt cuộc đây là Lôi Phong sống tuyệt thế gì vậy!

Hai người cũng không lên tiếng, giống như đang hoàn thành một cuộc giao dịch bí mật nào đó. Diệp Tiểu Muội yên lặng lấy kẹo trên tay anh, Tống Thanh Huy lẳng lặng nhìn cô, chỉ mấy giây tiếp xúc, lúc thu tay về hình như anh còn có thể cảm giác được xúc cảm bị đầu ngón tay cô chạm vào. Không nhẹ không nặng, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ đang cào nhẹ mấy cái, cào đến mức làm cho ý chí của anh trở nên m.ô.n.g lung, không biết từ lúc nào lại từ trong túi móc ra một nắm kẹo.

Mẹ ơi, đây chính là túi doraemon mà!

DTV

Diệp Thư Hoa hạnh phúc gần như té xỉu, chẳng qua động tác lại không chậm chạp chút nào, nhanh chóng vươn móng vuốt ra. Cho dù anh Tống thật sự là mèo máy, cô cũng có thể cầm hết được kẹo này, túi không đủ, có thể cởi áo khoác ra làm túi!

Lúc cuộc giao dịch "bẩn thỉu" lần thứ hai kết thúc, Diệp Thư Hoa cầm kẹo sữa trên tay Tống Thanh Huy, còn có tâm trạng để nhiều chuyện: "Anh Tống, không phải nhà anh ở Bắc Kinh sao, sao lại gửi kẹo thỏ trắng ở Thượng Hải cho anh?"

Tống Thanh Huy thực sự cảm thấy có hứng thú, hỏi ngược lại: "Cô biết kẹo thỏ trắng là của Thượng Hải?"

Diệp Thư Hoa nháy mắt: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Cô nhớ khi còn bé có đi du lịch Thượng Hải với ông nội bà nội, bà nội rất thích mấy nơi bán đặc sản, cô thích nhất là kẹo thỏ trắng do Thượng Hải sản xuất!

"Là Thượng Hải sản xuất." Đáy mắt Tống Thanh Huy có chút ý cười, giải thích.

"Chẳng qua hợp tác xã mua bán ở Bắc Kinh cũng có bán, hơn nữa số lượng cung ứng còn dồi dào hơn những tỉnh lị khác."

Đời trước việc mua hàng trên mạng rất phát triển, mở Taobao ra giống như có cả thế giới, cho nên lúc này cô có cảm xúc vô cùng sâu sắc đối với sự phân phối vật liệu không đều của thời đại này. Diệp Tiểu Muội nâng khuôn mặt ngốc nghếch ngây thơ lên cảm thán nói: "Nhân dân thủ đô thật may mắn."

Tống Thanh Huy lại bị cô chọc cười, tiếp đó lại móc kẹo thỏ trắng ra.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 68: Chương 68



Cuộc giao dịch này tiến hành đến lượt thứ ba, rốt cuộc có người nhìn không nổi từ xa cắt đứt, xa xa truyền đến một giọng nói dịu dàng như nước: "Anh Tống, anh còn chưa trở về sao?"

Vào giờ phút quan trọng như vậy, Diệp Thư Hoa bị sự bắt chuyện này làm sợ hết hồn, trái lại Tống Thanh Huy lại bình tĩnh nhìn cô, tỏ ý cô tiếp tục.

Diệp Thư Hoa cũng chỉ biết nghe lời, nhặt hai viên kẹo cuối cùng trong lòng bàn tay anh.

Giọng nói truyền đến chỗ bọn họ có chút xa, lúc bước chân nhã nhặn đến gần, tất cả đều đã kết thúc rồi.

Tống Thanh Huy thản nhiên ôm túi đồ, Diệp Thư Hoa thì cắm tay vào túi, giống như nhặt được một trăm triệu không nỡ chìa ra.

Chỉ là phản ứng hoàn toàn khác của hai người, trái lại có chút mờ ám, Thường Quyên Quyên tâm tư tinh tế, trước tiên quan sát người mình thích, lại lặng lẽ quan sát Diệp Tiểu Muội mấy lần. Cô ta có một loại dự cảm không tốt, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng thân thiện chào hỏi.

"Thì ra đồng chí Diệp Thư Hoa cũng ở đây, xin lỗi mới vừa rồi cách quá xa không nhìn thấy cô, chẳng qua cô và anh Tống đang nói chuyện gì vậy?"

DTV

Lời của Thường Quyên Quyên nghe vào thì rất thân thiện, nhưng thật ra giấu giếm huyền cơ, không dấu vết kéo gần khoảng cách với Tống Thanh Huy, hơn nữa còn loại bỏ Diệp Thư Hoa ra. Mặc dù Diệp Thư Hoa là một cô gái ngốc nghếch, nhưng cũng có thể hiểu được loại lời nói sắc bén này của cô ta. Chẳng qua bây giờ Diệp Thư Hoa đang nghĩ đến một đống kẹo thỏ trắng, nếu ăn tiết kiệm có thể ăn đến tết, vì vậy tâm trạng vô cùng tốt, không so đo chuyện này, chỉ cười híp mắt hỏi Tống Thanh Huy.

"Anh Tống, chuyện chúng ta vừa mới nói có thể nói cho đồng chí Thường không?"

Có lúc nói chuyện vô tình lại có hiệu quả hơn là cố ý nhiều lời, những lời này của Diệp Thư Hoa thành công làm cho Tống Thanh Huy im lặng, còn có chút mờ mịt không dễ phát hiện. Anh là ai? Anh ở đâu? Anh mới vừa làm ra giao dịch gì không thể cho người khác biết?

Người trong cuộc còn mê mang như vậy, huống chi là Thường Quyên Quyên, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch, chỉ sợ người mà mình cố gắng có được, trái lại bị cô gái nhỏ khắp chỗ không bằng mình cướp trước.

Chẳng qua vẻ mặt của Tống Thanh Huy đã an ủi cô ta rất nhiều, miễn cưỡng truy hỏi: "Anh Tống, có phải em đã làm phiền hai người nói chuyện lặng lẽ hay không?"

Vẫn là vì hậu di chứng lần trước say rượu để lại, gần đây Tống Thanh Huy luôn bị Thường Quyên Quyên dây dưa không dứt, cũng có chút hiểu biết đối với nữ đồng chí này, cô ta và bạn tốt Lý Kế Hồng là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

Đồng chí Lý gây gổ khắp nơi, thật ra thì không hề tài giỏi như ở mặt ngoài, đều là mọi người không nguyện ý cãi nhau với cô ta mà thôi. Còn đồng chí Thường cho người ta cảm giác dịu dàng hiền lành, chưa bao giờ có mâu thuẫn với người khác, nhưng nếu nói đến nghệ thuật nói chuyện, dù có hai Diệp Tiểu Muội cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Giống như bây giờ, nhìn thì thấy vấn đề của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng nếu anh không phủ nhận, chỉ sợ danh tiếng của Diệp Tiểu Muội sẽ không còn nữa.

Làm sáng tỏ là chuyện nhất định, thật ra Thường Quyên Quyên không hỏi câu này, Tống Thanh Huy cũng sẽ làm rõ, dù sao xung quanh đây luôn có người đi qua đi lại, anh cũng không thể để cho cô gái ngốc bên cạnh này bị người khác hiểu lầm.

Nhưng anh không thích thủ đoạn mềm dẻo này của Thường Quyên Quyên.

Nhìn thì thấy Tống Thanh Huy có tính khí rất tốt, trên thực tế lại vô cùng có chủ kiến, hơn nữa ghét nhất là bị người khác gác trên đống lửa, cũng bởi vì vậy, hai năm này ở ký túc xá thanh niên trí thức, mọi người bàn tán về anh và Thường Quyên Quyên rất nhiều, trái lại anh càng thờ ơ, ngay cả hứng thú tiếp xúc tìm hiểu đối phương cũng không có.

Bây giờ cũng giống như vậy, Tống Thanh Huy khách sáo lễ độ cười nói: "Tiểu Muội đùa thôi, cô ấy nói chuyện cứ tinh nghịch như vậy, đồng chí Thường m đừng hiểu lầm."

Một Tiểu Muội, một đồng chí Thường, liếc một cái đã biết thân sơ xa gần, Thường Quyên Quyên cắn môi, có chút đau lòng vì thái độ hờ hững của anh. Chẳng qua mặt khác, cô ta lại yên tâm rất nhiều, tiếp tục dịu dàng hỏi: "Như vậy sao, bây giờ anh Tống phải đi về rồi?"

Tống Thanh Huy lắc đầu: "Tôi còn phải chờ Thẩm Tư Mặc, nếu đồng chí Thường sốt ruột có thể đi trước."

Tất nhiên Thường Quyên Quyên không sốt ruột, cô ta rất vui lòng có thể cùng Tống Thanh Huy chờ Thẩm Tư Mặc, đáng tiếc cô ta còn chưa kịp nói, Diệp Thư Hoa không chịu cô đơn đã cướp lời.

"Anh Tống, em cũng còn phải đợi mẹ em, chúng ta đi đến tiệm cơm nhà nước kia chờ đi."

Tống Thanh Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa của cô, chậm chạp gật đầu: "Được."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 69: Chương 69



Diệp Thư Hoa sờ kẹo thỏ trắng trong túi, nở nụ cười ngọt ngào, lập tức xoay người đi đến tiệm cơm nhà nước trong miệng cô.

Thường Quyên Quyên sợ mình dè dặt quá sẽ bị Tống Thanh Huy xem như không tồn tại, lập tức đuổi theo: "Anh Tống, đồng chí Diệp, tôi đi cùng hai người!"

Diệp Thư Hoa đi về phía trước cũng không quay đầu lại, hoàn toàn không để ý kỳ đà cản mũi này.

Tất nhiên để ý cũng vô ích, cô còn chưa cua được anh Tống vào tay, bây giờ cũng không thể bá đạo yêu cầu người ta vạch rõ ranh giới với tất cả người theo đuổi được? Anh Tống nghe lời cô mới lạ!

Diệp Thư Hoa dứt khoát coi thường chuyện nhỏ này.

Diệp Thư Hoa bị mất mặt rồi, đối với đồng chí kỳ đà cản mũi này cô hoàn toàn không rộng lượng như trong tưởng tượng, nhất là khi ba người đến cửa tiệm ăn nhà nước mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lòng Diệp Thư Hoa cảm thấy thật hối hận.

Sớm biết nên nghĩ chút cách để cho vị kỳ đà cản mũi này biến khó mà lui, như vậy bây giờ cô có thể vui vẻ nói chuyện yêu đương với anh Tống. Ví dụ nói chuyện trong nhà anh gửi cho anh đồ tốt gì. Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này thăm dò của cải của anh Tống, tính một chút trong tương lai cô được chia mấy lon thịt hộp.

Một bước sa chân hận thành muôn thuở, bây giờ Diệp Thư Hoa chỉ có thể nhìn chằm chằm cái bọc lớn gần trước mắt, nhưng cũng không thể làm gì được nó.

Diệp Tiểu Muội bày tỏ lòng tham thật mệt mỏi, nhìn thấy sờ không được còn không bằng để cho mắt cô không nhìn thấy đi.

Cho nên lúc phát hiện bóng người Thẩm Tư Mặc từ phía xa xa, cô vô cùng vui vẻ, hận không thể nhảy cao ba mét làm cho vị đồng chí kia chú ý: "Đồng chí Thẩm, anh Tống ở chỗ này, anh ấy chờ anh rất lâu rồi!"

Khoảng cách có chút xa, cô cũng không biết mình có thành công để cho Thẩm Tư Mặc chú ý đến chỗ này hay không, dáng vẻ Diệp Tiểu Muội nhảy lên vung múa, trái lại làm cho hai người ở hiện trường ghé mắt. Nhất là Tống Thanh Huy, rõ ràng người chờ Thẩm Tư Mặc cùng về đại đội chính là anh, nhưng anh lại không thể phát hiện bạn của mình ở chỗ xa như vậy. Trái lại ánh mắt của Diệp Tiểu Muội thật tốt, còn hưng phấn thành bộ dạng này, chuyện này làm cho tâm trạng anh có chút phức tạp.

Đột nhiên Tống Thanh Huy nghĩ đến chuyện Diệp Tiểu Muội bị hiểu lầm là thích Thẩm Tư Mặc, mặc dù chuyện này đã trôi qua rất lâu, ngay cả đồng chí nhiều chuyện nhất ký túc xá thanh niên trí thức cũng không có nhắc đến chuyện này. Hiện tại "nhân vật chính trong tin tức" của ký túc xá thanh niên trí thức biến thành anh và Diệp Tiểu Muội.

Nhưng lúc này Tống Thanh Huy lại nhớ lại chuyện xưa một cách không thể giải thích được. Có lẽ bởi vì anh thay thế Thẩm Tư Mặc trở thành đối tượng trong lời đồn với Diệp Tiểu Muội, mới làm cho anh "nhạy cảm" như vậy đi.

DTV

Rất nhiều lần, Tống Thanh Huy cũng cảm thấy xấu hổ đối với năng lực não bổ của mình, nhưng không có cách nào, nếu não bổ đến mức này, đối với tình cảm trong lòng của Diệp Tiểu Muội anh rất khó khống chế theo lý rí, không thể tránh khỏi tiến vào hiện trường leo tường bị bắt cỡ lớn.

Ánh mắt Tống Thanh Huy nhìn Diệp Tiểu Muội cũng dần trở nên phức tạp.

Không chỉ có một, có thể nói Thường Quyên Quyên cũng có phản ứng đồng bộ với Tống Thanh Huy, trước tiên cô ta cũng nhớ được "tin đồn" của Diệp Tiểu Muội và Thẩm Tư Mặc.

Người ngoài nói rất nhiều lần cũng không bằng tận mắt nhìn thấy, anh Tống đứng trước mặt Diệp Tiểu Muội, cô cũng không nói lời nào, yên lặng một đường. Nhưng khi thấy bóng người Thẩm Tư Mặc ở phía xa xa, trái lại lại hưng phấn đến mức quơ tay múa chân, không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài. Thái độ của Diệp Tiểu Muội, thấy thế nào cũng càng có hứng thú với Thẩm Tư Mặc hơn.

Vừa phân tích như vậy, đột nhiên Thường Quyên Quyên cảm giác như trút được gánh nặng.

Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng trong mắt mọi người điều kiện của Diệp Tiểu Muội đều quá rõ ràng, cô xinh đẹp như vậy, dù tính cách không tốt, cũng không sợ không ai thèm lấy. Lại nói Diệp Tiểu Muội cũng không phải chỉ có khuôn mặt, không có chỗ nào tốt. Nhà cô là bần nông có xuất thân tốt, cha cô là đội trưởng đại đội có uy tín, lại có ba người anh trai có bản lĩnh, nhất là Diệp Quân Hoa làm công nhân ở xưởng dệt, dù anh ấy cũng chỉ có thân phận công nhân, cũng đã có không biết bao nhiêu người muốn lấy em gái của anh ấy rồi.

Thanh niên trí thức cũng không phải thanh cao đến mức không ăn khói lửa nhân gian, giống như Tống Thanh Huy và Thẩm Tư Mặc được hoan nghênh hơn những nam thanh niên trí thức khác, cũng bởi vì bọn họ lớn lên lịch sự tuấn tú, lại ăn mặc thể diện. Cho nên nếu như Diệp Thư Hoa thích Tống Thanh Huy, Thường Quyên Quyên cũng chỉ có thể nhìn từ góc độ của mình mà động viên mình: Bọn họ đều là thanh niên trí thức, về mặt tư tưởng có tiếng nói chung. Nhưng không thể chối bỏ được sự thật Diệp Tiểu Muội chính là một đối thủ mạnh.

Một đối thủ mạnh như vậy, tất nhiên càng ít càng tốt rồi.
 
Back
Top Bottom