Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 80: Chương 80



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 81: Chương 81



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 82: Chương 82



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 83: Chương 83



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 84: Chương 84



Lần này cũng giống như vậy, Lâm Hồng Mai liếc Tống Tú Tú rồi không nhìn nữa, tiếp tục tố cáo Diệp Thư Hoa: "Trước đó chúng ta đã bàn bạc xong, chính Tiểu Muội cũng đồng ý, không xuống ruộng kiếm điểm công, công việc trong nhà do em bao trọn, bao gồm rửa bát giặt quần áo nấu cơm quét sân, chăm sóc Đại Bảo..."

Cô em chồng tham ăn lười làm, có cơ hội là làm biếng, Lâm Hồng Mai cho là mình không thể dung túng tật xấu này được. Anh cả Diệp nghe vậy không nhịn được: "Ngày nào Tiểu Muội mà chẳng nấu cơm, chẳng giúp em chăm sóc Đại Bảo, cũng đáng giá để nhắc đi nhắc lại nhiều lần? Lại nói, Tiểu Muội không kiếm điểm công, không phải những ngày qua em cũng không kiếm được điểm công sao?"

Lời này của anh cả Diệp có lực sát thương quá lớn, Tống Tú Tú không xuống ruộng làm việc cũng nghe không lọt tai, cười uốn nắn lại: "Anh cả, không thể nói như vậy được, hai người bọn em là vì ruộng đồng không còn công việc, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, không phải lúc nông nhàn mọi người đều như vậy sao?"

Anh hai Diệp vui vẻ cười nói: "Vậy hai người cũng ở nhà nghỉ ngơi rồi, Tiểu Muội không thể nghỉ ngơi hai ngày sao?"

Lời này chính là tiếng lòng của Diệp Thư Hoa, làm cho cô không nhịn được điên cuồng gật đầu, quả thật anh hai Diệp thật thông minh, mọi người cũng nghỉ ngơi, vậy cô cũng phải có kỳ nghỉ đông!

Trong lúc nhất thời Tống Tú Tú bị lời mạch lạc rõ ràng của chồng làm cho nghẹn họng không lời nào để chống đỡ.

Lâm Hồng Mai thì cắn răng, rất muốn hỏi cô em chồng làm chút chuyện nhà cũng muốn nghỉ ngơi, vậy bọn họ nuôi con nhóc này uổng phí à?

Đang lúc lúng túng, Vương Thúy Phân cũng không ngồi yên nữa ôm Đại Bảo đi ra.

DTV

Vương Thúy Phân đoán được, gần đây cả ngày thằng cả và thằng hai bị Tiểu Muội dụ đến mức mặt mày hớn hở, trước đó mấy anh em chưa từng hòa thuận, vợ mình ồn ào, hơn phân nửa bọn họ sẽ giúp em gái. Nhưng bà không nghĩ đến bọn họ lại có thể thiên vị như vậy, nghe ý này còn muốn để cho Tiểu Muội chơi nhiều thêm mấy ngày.

Như vậy sao được, Tiểu Muội đã rất lười biếng rồi, lại để cho hai đứa anh trai này nuông chiều, vậy còn không phải lật trời sao? Cho nên Vương Thúy Phân ôm cháu trai bảo bối ra, không vui nhìn Diệp Thư Hoa: "Đại Bảo ở nhà làm ồn ào đến trưa, vì tìm con đó, con làm cô út như thế hả?"

Tiểu Mập Mạp giống như đạo cụ biểu diễn, cứ a a nha nha như là đang hưởng ứng lời của bà nội, Diệp Thư Hoa thấy vậy đúng là có chút ngượng ngùng, cô chơi quá sung sướng, hoàn toàn quên mất Tiểu Mập Mạp, vì vậy chủ động đi qua ôm nhóc con, cũng biết sai: "Vậy buổi chiều con mang theo Đại Bảo cùng đi chơi có được không?"

Vương Thúy Phân liếc nhìn hai con dâu vẫn còn không cam lòng, nghiêm mặt nói: "Trước khi ra ngoài phải rửa bát, mẹ và chị dâu của con đều bận chuyện của mình không có thời gian giúp con làm việc."

Mặc dù không thể có kỳ nghỉ đông, nhưng mẹ ruột sừng sộ lên, Diệp Thư Hoa cũng không dám l* m*ng, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Được ạ."

"Buổi chiếu trở về sớm làm cơm."

Diệp Thư Hoa tiếp tục gật đầu không có chút áp lực. Cơm tối chính là hâm đồ ăn của buổi trưa, so easy.

Vương Thúy Phân dễ như trở bàn tay giải quyết ngọn nguồn vấn đề, lúc này mới gọi mọi người: "Được rồi, đều vào nhà ăn cơm đi."

"Ba anh em ngốc nhà họ Diệp" không tim không phổi nghe vậy, vui vẻ vào nhà ăn cơm, chỉ có Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú nhìn nhau không có cảm xúc gì, bọn họ làm ồn ào như vậy, thật ra cũng vì mấy chuyện mà mẹ chồng nói thôi.

Hiện tại cô em chồng nghe lời như vậy, trái lại làm cho bọn họ trở thành người thích làm to chuyện?

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp vẫn còn đang bực bội, sự chú ý của Diệp Thư Hoa đã hoàn toàn thay đổi, cô nhìn gian nhà chính, đột nhiên kêu lên: "Cha còn chưa trở về ăn cơm? Nhưng ở chỗ ao cá cũng không thấy cha!"

Vấn đề của "ngốc hạng nhất của nhà họ Diệp" quá ngớ ngẩn, hai ngốc và ba ngốc cũng nghe không nổi, bưng bát cười một trận, anh cả Diệp mới hỏi ngược lại: "Em không phát hiện buổi sáng cha hoàn toàn không có đi ao cá sao?"

Không chỉ có một, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy vấn đề của anh cả có chút làm nhục chỉ số thông minh của cô, cho nên bĩu môi nói: "Một người sống lớn không thấy bóng dáng như vậy, sao em lại có thể không phát hiện ra được."

Nhưng Diệp Thư Hoa không xem là thật, bởi vì trong suy nghĩ của cô, cha đội trưởng là điển hình của núi cao hoàng đế xa, một tay che trời, dù sao không có người có thể khiêu chiến uy tín của ông ấy, có lẽ hơn phân nửa lúc đi phòng làm việc đều trộm lười ngủ một giấc. Nhưng đại đội Song Cương có phòng làm việc của cán bộ không?

Thôi đi, không cần để ý đến những chi tiết này, chỉ cần biết cha đội trưởng có đặc quyền này là được.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 85: Chương 85



Cho đến bây giờ Diệp Thư Hoa còn nghĩ như vậy, cho nên giọng điệu vẫn là chuyện đương nhiên: "Nhưng em không nghĩ đến ngay cơm trưa ông ấy cũng không trở về ăn."

Diệp Thư Hoa không nói rõ, tất nhiên anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng không ngờ, nhất là áo bông nhỏ được cha đội trưởng yêu thương này lại không có thừa kế được tư tưởng giác ngộ của cha một chút nào.

Cho nên bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy quả nhiên Tiểu Muội nhà mình ngốc nghếch đáng yêu, cười xong thì bắt đầu "phổ cập kiến thức cho cô".

"Cha không ở trong đội, sáng sớm ông ấy đã đi công xã rồi."

"Trong đội dọn ao bắt cá, phải mời cán bộ công xã tới đăng ký, cá cũng phải được đúng lúc kéo đi, nếu không để một đêm cá sẽ hư."

Diệp Thư Hoa xuyên đến gần nửa năm, đã không còn là người ngốc nghếch không hiểu như lúc đầu nữa, cô vừa nghe đã hiểu ý của anh hai anh cả, cái này gọi là làm giao nhiệm vụ.

Nghe nói tất cả sản xuất đều thuộc về nhà nước, các đội viện dùng đất và hạt giống của nhà nước, làm ruộng nuôi heo nuôi gà nuôi cá, cũng phải nộp lên một số, ao cá là của tập thể nuôi, gà và trứng gà phải chia theo số người mỗi nhà. Cho nên mẹ cô nuôi nhiều như vậy chỉ có một con gà mái, mỗi ngày bọn họ cũng chỉ có thể ăn hai quả trứng cố định, còn lại đều phải "giao nhiệm vụ."

Chẳng qua Diệp Thư Hoa chỉ có thể hiểu được chuyện giao nhiệm vụ này, vì vậy tiếp tục hỏi: "Vậy dọn dẹp ao bắt cá kia phải chờ đến buổi chiều, vận may tốt thì buổi tối có thể dọn dẹp xong, sao cha lại đi công xã sớm như vậy?"

"Để cho cán bộ khổ cực đến một chuyến, không cần sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm sao?" Nói chuyện chính là đồng chí Vương Thúy Phân, nói xong liếc nhìn Tiểu Muội, bà không ngờ con gái ngốc này ngay cả chuyện đối nhân xử thế cũng không biết, bất lực giải thích.

"Không phải trên trấn mới có tiệm cơm nhà nước sao, cha con phải đi vào sáng sớm, hẹn xong với cán bộ, tiệm cơm nhà nước đi trễ sẽ không còn đồ ăn nữa..."

Diệp Thư Hoa vừa ngốc vừa ngây thơ, cũng không có khả năng ngốc đều mức chuyện bình thường nhờ người ta làm việc thì phải mời ăn cơm cũng không biết, chẳng qua cô không ngờ là vào lúc này điều kiện gian khổ như vậy, cha đội trưởng lại vẫn có thể mời khách đến tiệm cơm đầy phong cách Tây như thế. Nghe được hai chữ tiệm cơm, Diệp Thư Hoa không nhịn được ch** n**c miếng vô cùng hâm mộ.

"Con lớn như vậy còn chưa ăn qua tiệm cơm nhà nước nữa."

Đám anh cả Diệp bị bộ dạng thèm ăn của cô chọc cười to, rối rít gật đầu: "Bọn anh cũng chưa từng ăn qua."

Vương Thúy Phân ngoài cười trong không cười: "Mẹ sống đến tuổi này cũng chưa từng được ăn, huống chi là mấy đứa."

Rất tốt. Diệp Thư Hoa chấp nhận bưng bát cơm ăn hai miếng.

DTV

Diệp Tiểu Muội không nằm mơ giữa ban ngày nữa, quay lại chuyện trong thực tế, rất nhanh lại vô cùng hứng thú hỏi anh ruột: "Cá trong đội không cần nộp hết lên đúng không, có phải chúng ta sẽ được giữ lại một ít?"

Anh cả Diệp và anh hai Diệp gật đầu liên tục, nói đến chuyện này bọn họ cũng mong đợi: "Không cần, sẽ để chúng ta giữ lại rất nhiều."

Mắt của Diệp Thư Hoa sáng lên: "Cụ thể sẽ được chia bao nhiêu?"

Diệp Chấn Hoa suy nghĩ một chút, bảo thủ nói: "Năm ngoái nhà chúng ta được chia bốn năm con, mỗi con đều nặng hai ba cân, năm nay chắc cũng gần như vậy."

Diệp Quốc Hoa tương đối lạc quan: "Năm nay để cá lại nhiều hơn năm ngoái, nhiệm vụ cũng không đổi, năm này sẽ nhiều lên không ít."

"Vậy có được năm mười cân cá không?" Sống khổ quá lâu, đột nhiên nghe được có thể được chia nhiều cá như vậy, Diệp Thư Hoa có một loại cảm giác trên trời rơi xuống, vui vẻ đến mức không khép miệng.

"Coi như nhà chúng ta nhiều người, cũng đủ ăn nhiều ngày!"

Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa nghe được em gái tha hồ tưởng tượng, nhất thời sợ ngây người, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đã chậm một bước, đồng chí Vương Thúy Phân dở khóc dở cười sẵng giọng: "Tuổi nhỏ nhưng khẩu vị không nhỏ, nhiều cá như vậy con muốn ăn mấy ngày là ăn xong?"

Diệp Tiểu Muội hài hước cười nói: "Không ăn chẳng lẽ nuôi chơi sao?"

Sau đó chuyện không lật đổ tam quan không khoa học xảy ra, anh cả Diệp và anh hai Diệp lại gật đầu bày tỏ cô đoán đúng rồi, thậm chí còn bổ sung.

"Nuôi hai con để dành ăn tết, còn lại thì ướp làm cá khô, cá khô thịt khô mẹ làm ăn rất ngon."

Diệp Thư Hoa bỗng hoảng sợ: "Vậy hôm nay chúng ta không làm cá kho sao?"

Vốn dĩ Lâm Hồng Mai đang buồn bực, không muốn để ý đến cô em chồng giả điên giả ngu này, nghe đến chỗ này không nhịn được liếc mắt: "Cá kho? Xem thử tết có ăn được hay không đi."

Đám nhân loại mất trí này...

Diệp Tiểu Muội bị thực tế đánh cho buồn bã, không muốn nói chuyện.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 86: Chương 86



Cô nhụt chí rồi, trái lại Lâm Hồng Mai đột nhiên tỉnh táo tinh thần, hình như đã tìm được pháp bảo chiến thắng được cô em chồng, cảm thấy cực kỳ vui vẻ ngay cả ăn cơm cũng ăn nhiều hơn hai bát so với bình thường.

Chẳng qua chị dâu cả Diệp đã đánh giá thấp năng lực chịu đả kích của Diệp Thư Hoa, lúc đầu từ cô gái xinh đẹp nhiều tiền rảnh rỗi, đột nhiên biến thành một Diệp Tiểu Muội ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cô cũng không khóc không làm ồn ào. Chẳng qua là nghi ngờ đời người hai ngày, rất nhanh sự đói bụng đã nhanh chóng làm cô tiếp nhận thực tế, hơn nữa mượn bệnh của Diệp Tiểu Muội bắt đầu không có cảm giác tội lỗi lừa ăn lừa uống.

Bây giờ cá gần ngay trước mắt, càng không thể ăn năn hối hận, thấy cơ hội tốt trộm rồi chuồn đi.

Sinh mệnh không ngừng, phấn đấu không ngừng, bữa cơm này còn chưa ăn xong, Diệp Tiểu Muội đã đầy m.á.u sống lại, vận dụng đầu óc suy nghĩ cách có thể để mình nhanh chóng được ăn cá. Sau đó cô lập tức lấy được linh cảm từ chuyện cha đội trưởng mời khách, mặt đầy mong đợi xin chỉ thị của đồng chí Vương Thúy Phân.

"Trong đội chia cá, có điều kiện sẽ chiêu đãi khách, có phải lại mời anh Tống đến ăn một bữa cơm không?"

Diệp Tiểu Muội nhảy đề tài quá nhanh, Vương Thúy Phân hơi theo không kịp: "Đang bình thường mời Tiểu Tống làm gì?"

Trước khi mở miệng, Diệp Thư Hoa đã chuẩn bị xong lý do, đang chuẩn bị mở miệng, anh cả Diệp dồn hết sức lực kéo chân sau, anh ấy vỗ đùi cười to nói: "Nhất định là Tiểu Muội thích kẹo sữa của thanh niên trí thức Tống rồi."

Hỏng bét, lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, Diệp Thư Hoa có chút chột dạ trợn mắt nhìn anh cả Diệp.

Không nói lời nào chúng ta còn có thể làm anh em thật tốt đó!

Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá cao hai ngốc ba ngốc của nhà họ Diệp, hai anh trai Diệp Quốc Hoa hoàn toàn không nhìn ra được “dụng tâm hiểm ác” của cô, không có chuyện gì làm cũng sẽ không nghĩ xấu cho em gái mình.

Lời “Tiểu Muội thích kẹo sữa của thanh niên trí thức Tống” của Diệp Quốc Hoa là chỉ hôm nay bọn họ thuận tiện gặp được thanh niên trí thức Tống rồi nói lời cảm ơn, chuyện thanh niên trí thức Tống còn muốn đưa số kẹo sữa còn dư lại cho Tiểu Muội ăn, ở dưới sự từ chối uyển chuyển của bọn họ, trái lại thanh niên trí thức Tống đã từ bỏ ý định. Nhưng tâm trạng Tiểu Muội cũng thay đổi nhanh chóng, vào lúc này khẳng định còn nhớ nhung nha.

Giải thích như vậy, tỏ ta Diệp Thư Hoa không có chút tâm tư gì, thậm chí thật phù hợp với phong cách bình thường của cô, cho nên Vương Thúy Phân cũng chỉ biết dở khóc dở cười sẵng giọng nói: "Con chiếm lợi nhỏ của Tiểu Tống, còn chiếm đến nghiện rồi?"

DTV

Quả thật Diệp Thư Hoa đang mong đợi lúc Tống Thanh Huy đến nhà cô ăn cơm, thuận tiện lấy kẹo sữa đã nói xong làm quà kết bạn tặng cho cô, nhưng loại tính toán nhỏ nhặt này có đánh c.h.ế.t cũng không thể thừa nhận, vô cùng nghiêm túc chối bỏ trách nhiệm cho mình.

"Còn không phải mỗi ngày mẹ đều nói không chiêu đãi tốt anh Tống, rất áy náy sao. Nếu không có thức ăn ngon, vậy thì mời thêm mấy lần bù vào, hôm nay có cá còn có ngó sen tươi, không phải vừa vặn có thể chiêu đãi khách sao?"

Nghe rất có đạo lý, nhưng Vương Thúy Phân không chút nghĩ ngợi bác bỏ: "Tiểu Tống cũng sẽ không đồng ý."

"Con đi mời cho." Rốt cuộc nói đến chỗ quan trọng, Diệp Thư Hoa lập tức tự đề cử mình, hơn nữa vô cùng có lòng tin.

"Anh ba cũng có thể mời được anh Tống, con khẳng định cũng có thể, dù sao con cũng không phải là lần đầu tiên mời anh ấy."

Câu này không biết xấu hổ, cha đội trưởng của bọn họ đều cảm thấy thanh niên trí thức Tống và anh ba Diệp trò chuyện hợp ý, thật ra thì Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy quan hệ giữa mình và thanh niên trí thức Tống còn thân thiết hơn một chút so với anh ba Diệp, dù sao anh ba Diệp cũng không để cho anh Tống không thiếu tiền kia đút ăn.

Nhưng mọi người không biết thanh niên trí thức Tống từng đưa quà vặt cho cô, cũng không hiểu tình huống, thấy cô tự tin bất ngờ như vậy, cũng có chút buồn cười.

Vương Thúy Phân lại kinh ngạc nhìn con gái ngốc của mình mấy lần.

Lúc trước Tiểu Tống đến nhà cơm, nhìn thì như được thằng ba mời về, thật ra thì cha của bọn trẻ âm thầm nhắc qua, chẳng qua Tiểu Tống nói quấy rầy một lần, ngại đến nhà. Mà cha của bọn nhỏ cũng không thể làm quá long trọng, bởi vì nếu Tiểu Tống đồng ý đến, hơn phân nửa anh sẽ lại mang quà quý đến, qua lại như vậy sẽ không tốt. Cho nến bọn họ cố ý chờ lúc thằng ba về, thằng ba và Tiểu Tống là bạn cùng lứa, trò chuyện với nhau, tan làm có thể trực tiếp kéo Tiểu Tống đến đây, tránh cho anh về ký túc xá thanh niên trí thức chuẩn bị quà.

Bọn họ nói may nhờ thằng ba, chủ yếu là bởi vì ngày đó thằng ba làm được tình trạng như vậy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 87: Chương 87



Quả thật Vương Thúy Phân không ngờ đến chí khí của Tiểu Muội có thể sánh vai với anh ba của mình, cũng không biết con bé lấy tự tin ở đâu. Chẳng qua cô nhóc này đã nói như vậy, hiếm khi tích cực, bà ấy khoát tay qua loa lấy lệ nói: "Vậy con cứ thử xem đi."

Dù sao Tiểu Tống sẽ đồng ý được.

Cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng nghe được câu này, giống như lấy được lệnh đặc xá gì đó, tràn đầy tự tin nói: "Con sẽ mời anh Tống đến nhà, mẹ nhớ làm cá kho nhé!"

Hóa ra cô nóng lòng muốn mời thanh niên trí thức Tống đến nhà ăn cơm, vẫn là vì ăn cá. Cả nhà bị tinh thần kiên cường của cô làm cho buồn cười, Vương Thúy Phân cũng mặc kệ phất tay, bất lực gật đầu coi như cam kết.

Buổi chiều, Diệp Thư Hoa ý chí chiến đấu dâng cao đi đến ao cá.

Đáng tiếc có ước mơ là chuyện tốt, nhưng chưa chắc đã thực hiện được, quả nhiên ngày hôm nay cô không thể mời anh Tống thân ái về nhà làm khách. Bởi vì anh Tống đã ở trong ao bùn lăn lộn thành tượng đất, cô vây xem cả một buổi chiều, thậm chí ngay cả cơ hội gần anh cũng không có.

Trái lại bởi vì sự tích cực của cô, bị nhân viên kế toán của đại đội chú Chí Căn bắt làm tráng đinh: "Hôm nay Tiểu Muội chịu ra ngoài như vậy, công việc nhà làm xong rồi à? Đúng lúc, chờ một lát nữa phát cá giúp chú ghi tên, cha cháu nói chữ của cháu rất đẹp, cũng để cho chú xem thử chút."

Diệp Thư Hoa tiền mất tật mang: Meo meo meo?

Cha đội trưởng đi làm có thể ít khoe con gái, làm nhiều chuyện chính đi được không?

Bước sai một bước thành hận muôn đời, Diệp Thư Hoa muốn làm một con sâu gạo có thể ăn có thể uống, phải đón ý hùa theo sở thích của người khác, làm áo bông nhỏ tri kỷ của cha đội trưởng, kết cục là trời đã tối rồi, tất cả mọi người đều đã kết thúc công việc ai về nhà nấy, mà cô vẫn còn bị bắt làm việc chưa về được.

Bắt làm việc cũng được đi, thậm chí ngay cả cơm cũng không cho ăn, bởi vì chú Chí Căn nhân viên kế toán đã lên tiếng: "Đều là cá sống không thể chậm trễ, chúng ta cố gắng chia hết rồi hẵng về ăn cơm."

Chẳng qua kêu Diệp Thư Hoa đến làm cũng là ý muốn nhất thời, chú Chí Căn nói đến chỗ này, còn cố ý cười nói với cô: "Tiểu Muội cũng cố gắng một chút, ha ha ha."

Diệp Thư Hoa nghe được lời này của ông ấy, giống như sấm sét giữa trời quang, còn chưa bắt đầu làm việc cô đã cảm thấy bụng mình kêu rột rột rồi.

Có lẽ đói bụng cũng chỉ là do tâm lý tác động, nhưng như vậy cũng làm cho Diệp Thư Hoa càng đáng thương hơn. Làm một cái áo bông nhỏ chưa nhận được gì cả, trái lại còn tìm nhiều việc như vậy cho mình, cô ngày càng cảm thấy đây là việc kinh doanh lỗ vốn, nhưng ngoại trừ mỉm cười ra, Diệp Thư Hoa cũng không dám nói gì.

Người ta nói cha nợ con trả, đến cô đây là vì cha đội trưởng kiêu ngạo khoác lác, nhưng cô không dám không nghe lời, bởi vì cha đội trưởng mất mặt sẽ tức giận sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, yêu cầu cô tự lực cánh sinh.

DTV

Trong lòng Diệp Thư Hoa biết vậy chẳng làm, trái lại động tác cũng không chậm chạp, trong tiếng "thét to" của chú Chí Căn viết mấy chữ, lấy được lời khen của ông chú này: "Cha cháu đúng là không khoác lác, chữ viết này của cháu đẹp hơn của cha cháu nhiều."

Diệp Thư Hoa còn không ngốc đến mức không nghe ra được đây chỉ là lời nói giỡn, chỉ khiêm tốn cười một tiếng, chú Chí Căn cũng không có thời gian nói đùa nữa, gọi “gánh hát lưu động” của mình bắt đầu làm việc.

Đại đội chia cá rất nghiêm túc, những những phải theo đầu người, còn phải tính xem điểm công của người nhà đó nữa.

Ví dụ, giống như Diệp Thư Hoa và Diệp Đại Bảo không có điểm công, đại khái chỉ có thể chia được nửa cân, Vương Thúy Phân và hai chị dâu Diệp thì có thể được một cân, còn cha con đội trưởng Diệp thì ít nhất phải một cân rưỡi đến hai cân, Diệp Thư Hoa cũng không biết công thức cụ thể, bởi vì công việc của cô chỉ cần viết tên và tổng số, sau đó để cho đội viên nhận cá đến chỗ cô ấn dấu tay là được.

Diệp Thư Hoa cảm thấy nhiệm vụ vẫn rất đơn giản, cho nên còn có thời gian không tập trung. Lúc này cô nghĩ trời vừa tối đám người đi về cũng không có bóng dáng của anh Tống, nếu như tình yêu cũng đơn giản giống như ấn dấu tay này thì tốt biết bao.

Nghĩ đến chuyện không có cơ hội mời Tống Thanh Huy đến nhà ăn cơm, Diệp Thư Hoa lại buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một người máy công việc không có đầu óc.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 88: Chương 88



Đáng tiếc, Tống Thanh Huy không có tình cảm, các bà các bác bưng chậu đến nhận cá thấy cô ở chỗ này lao động không công, trái lại vô cùng nhiệt tình, nắm chặt cơ hội trêu ghẹo ở bên cạnh: "Hôm nay Tiểu Muội không trốn ở nhà làm cô dâu, chịu ra ngoài chơi rồi thì đấy à?"

"Ai nha, hơn nửa năm không gặp, Tiểu Muội càng lớn càng xinh xắn."

"Là một cô gái lớn, có thể lập gia đình được rồi."

"Chịu đi ra ngoài như vậy, có phải đã có nhà chồng tương lai rồi không, ha ha."

Đàn bà nông thôn nói chuyện tương đối khoa trương và thẳng thắn, dù cho loại da mặt dày như Diệp Thư Hoa cũng không có lực chống đỡ, chỉ có thể làm bộ ngượng ngùng.

Ở bên cạnh, thanh niên phụ trách cân cá cũng rất ngượng ngùng, chẳng qua trên khuôn mặt đen thui không nhìn ra được cái gì, nhưng ánh mắt luôn liếc nhìn về phía Diệp Thư Hoa, rõ ràng đến mức ngay cả Diệp Thư Hoa cũng cảm giác được. Tất nhiên cũng không gạt được các bà bác lanh mắt, nhiều chuyện đến mức cầm cá rồi còn chưa đi, đứng ở một bên trêu ghẹo: "Hay là Tiểu Muội suy nghĩ đến Tiểu Quân nhà chúng ta một chút?"

Nghe nói như vậy, mọi người đều rối rít nhìn qua thanh niên đang ngượng ngùng kia, các loại lời trêu ghẹo nổi lên: "Đúng vậy, thiếu chút nữa quên mất Tiểu Quân, bộ dạng của thằng nhóc này rất có tinh thần, người cũng cao, đứng chung với Tiểu Muội rất thích hợp."

"Tiểu Muội là con gái của đội trưởng, Tiểu Quân là con trai của nhân viên kế toán, vẫn rất môn đăng hộ đối, chi bằng hôm nay chúng ta làm mai?"

Thanh niên kia bị chọc không dám ngẩng đầu lên, Diệp Thư Hoa cũng học bộ dạng vùi đầu làm đà điểu của anh ta, nhưng mấy bác gái bà tám lại trò chuyện vô cùng hăng say, không tùy tiện rời đi đi như vậy.

Nhân viên kế toán nghe được lời ồn ào của các bác gái cũng ồn ào lên: "Cho một lời chính xác có được hay không? Nếu các người cũng cảm thấy không tệ, buổi tối hôm nay chúng ta đi ngay đến nhà đội trưởng ngỏ lời."

Đúng vậy "Tiểu Quân" trong miệng các bác gái chính là con trai lớn của nhân viên kế toán chú Chí Căn, chú Chí Căn không chỉ bắt Diệp Tiểu Muội làm tráng đinh, nhẫn tâm đến mức ngay cả con trai ruột cũng không bỏ qua, cho nên mới xuất hiện câu chuyện môn đăng hộ đối trong miệng của mấy bà bác gái này.

Đời trước, Diệp Thư Hoa cho là bác gái nông thôn cần cù chất phác giống như sách giáo khoa viết vậy, sau khi xuyên qua mới biết hoàn toàn không phải chuyện như vậy, các bác gái này nhiều chuyện còn quên ăn quên ngủ hơn cả người trẻ tuổi nữa.

Giống như vào lúc này có đề tài nói chuyện, các bác gái cầm cá không nỡ về nhà, hoặc là để cho con dâu con gái cầm đồ về nhà trước, thuận tiện chuẩn bị cơm tối, còn có người đã cơm nước xong dứt khoát cầm cá không đi.

Diệp Thư Hoa bị đoàn người vây quanh, trực tiếp từ bỏ giãy giụa, dù sao cô chỉ cần cúi đầu giả bộ xấu hổ, các bà bác... Cũng không cần cô tiếp lời, đề tài vẫn cứ tiếp tục như thường.

Cô cũng không biết sao các bà lại có nhiệt tình với Diệp Tiểu Muội như vậy.

Chờ đám thành niên trí thức kết đội đến nhận cá, các bác gái đã mở rộng câu chuyện đến mười dặm xung quanh, thằng nhóc nhà nào có thể xứng đôi với Diệp Tiểu Muội nhà đội trưởng.

Đừng trách bọn họ "lập trường không vững" như vậy, là bởi vì trong lòng các bà hiểu rõ, ánh mặt của vợ đội trưởng tương đối cao, hoàn toàn không xem trọng người trong đội. Cho dù là con trai nhân viên kế toán cũng như vậy, cho nên ồn ào một chút là xong. Nếu thật sự coi chuyện ngoài khả năng này là thật, đến lúc đó sẽ đắc tội với hai nhà đội trưởng và kế toán tương đối có quyền thế trong đội. Nhưng "Tiểu Quân" bị mấy bác gái này hoàn toàn vứt bỏ lại không biết, lúc phát hiện chủ đề đã đi đến chỗ nào, trước đó còn cảm thấy xấu hổ bây giờ lại có chút cảm giác mất mác không biết tên, không nhịn được bắt đầu len lén nhìn Diệp Tiểu Muội ở bên cạnh. Vì qua loa ứng phó với các bác gái, Diệp Tiểu Muội vẫn luôn cúi đầu tiếp tục giả bộ ngượng ngùng, nhất là cử chỉ cúi đầu kia, giống như một đóa hoa sen nước thẹn thùng trong gió lạnh.

Cho nên dù ở trong đại đội, tác phong của Diệp Tiểu Muội được khen được chê, nhưng trong mắt thanh thiếu niên trong đội thì nữ thần vẫn tốt đẹp như vậy.

Thiếu niên ôm ấp tình cảm luôn là thơ.

DTV

"Tiểu Quân" bên cạnh không biết. Thật ra trong lòng Diệp Tiểu Muội còn đang hâm mộ anh ta, cô cảm thấy biểu diễn của mình không tệ, dựa vào cái gì anh ta có thể nhanh chóng thoát được sự nhiệt tình của các bà bác, mấy bà bác nhiều chuyện cũng thích trọng nam khinh nữ?

Chuyện này thật làm cho người ta tức giận. Diệp Tiểu Muội ở một bên vừa xem diễn vừa buồn bực, lại không có phát hiện anh Tống mà cô nhớ mong đã xếp hàng ở phía sau.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 89: Chương 89



Đám thanh niên trí thức đến rất trễ, ở ký túc xá thanh niên trí thức tắm xong ăn cơm tối xong mới đến, làm như vậy trái lại không phải là vì chờ cho ít người đến xếp hàng, mà bọn họ biết mình là người ngoài, không được người thích.

Thật ra phần lớn ý nghĩa của việc thanh niên trí thức nhập đội chính là trợ giúp xây dựng nông thôn, lý tưởng thì rất đầy đủ, thực tế lại rất nòng cốt. Sau khi đi đến nơi này, bọn họ mới phát hiện kiến thức trong sách vở không giúp được bất kỳ chuyện gì cả, vừa không ra ra được cách đề cao năng xuất, cũng không có cơ hội dạy các bác nông dân về những kiến thức mà bọn họ cho rằng có tác dụng.

Mặc dù nhìn như thanh niên trí thức đều tự lực cánh sinh kiếm điểm công, nhưng trên thực tế không có bọn họ, đội viên cũng có thể làm được, cho nên đứng ở lập trường đội viên, bọn họ trừ chia cắt khẩu phần lương thực ra, thì không có làm gì cả.

Có thể tưởng tượng được, đối mặt với thanh niên trí thức cướp khẩu phần lương thực nhà mình, tất nhiên thái độ của các đội viên không thể tốt được. Vậy nếu bọn họ lại không khiêm tốn, mọi chuyện cũng tranh trước tiên với đội viên, há chẳng phải là ngại sống quá tự do sao?

Mỗi lần gặp phải chuyện tốt chia thịt chia tiền như này, thanh niên trí thức đều rất có ánh mắt, cố ý đợi đến cuối mới đi ra.

Hiện tại bởi vì phần thức thời này của bọn họ, ở đại đội Song Cương, quan hệ giữa đội viên và thanh niên trí thức cũng xem như hòa hợp, đội trưởng Diệp còn nhận được lời khen của lãnh đạo công xã. Nghe nói ở bên này của bọn họ có rất nhiều thanh niên trí thức và đội viên địa phương như nước với lửa, thường xuyên ầm ĩ đến bên trên, làm cho các các bộ vô cùng phiền.

Chẳng qua vậy cũng là bề ngoài nói thế, Tống Thanh Huy và nhóm bạn thanh niên trí thức của anh cũng đã quen nhường, chờ đội viên nhận gần xong mới đến xếp hàng, không nghĩ thấy được một màn các bác gái nhiệt tình vây quanh Diệp Tiểu Muội.

Giọng của các bác còn rất lớn, cách thật xa cũng nghe được nội dung bọn họ đang nói chuyện, chuyện này làm cho đám nam thanh niên trí thức đứng xung quanh Tống Thanh Huy có tâm trạng phức tạp. Từng người đều vô cùng ăn ý nhìn về phía anh, ánh mắt rất chuyên chú giống như tìm dê trên đỉnh đầu của anh.

DTV

Yên lặng một lát, có người nhỏ tiếng nói: "Các thím… hình như rất muốn giới thiệu đối tượng cho Diệp Tiểu Muội."

"Tôi nghe được." Tống Thanh Huy tỉnh bơ trả lời, thật ra nghe được lời của mấy bà bác anh cũng không thấy không đúng chỗ nào, trái lại ánh mắt một lời khó nói hết của đồng bọn lại làm cho anh không có cách nào duy trì nụ cười được.

Mặc dù xã hội mới cho phép tự do yêu đương, nhưng nông thôn vẫn rất chú trọng nam nữ khác biệt, nam thanh niên trí thức có thể trực tiếp trêu ghẹo Tống Thanh Huy. Còn nữ thanh niên trí thức lại ngại gia nhập, nữ thanh niên trí thức chỉ có thể nhiều chuyện với nữ thanh niên trí thức khác thôi.

Mặc dù ký túc xá thanh niên trí thức xảy ra mâu thuẫn không ngừng, chẳng qua về mặt đối ngoại bọn họ vẫn rất đoàn kết, chuyện của Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội cũng chỉ là đóng cửa lại thảo luận bí mật, trong đội không có chút tiếng gió nào. Ngay cả Lý Kế Hồng vô cùng ghét Diệp Tiểu Muội cũng không nhắc đến chuyện cô thích Tống Thanh Huy để đạt mục đích trả thù...

Bởi vì Lý Kế Hồng còn có lý trí, cô ta rất rõ ràng chỉ cần trong thanh niên trí thức có người gây ra tin đồn không tốt, trong đội sẽ cho rằng toàn bộ đoàn thể của bọn họ đều có nhân phẩm không đàng hoàng. Lại nói Diệp Tiểu Muội và những người xa quê hương như bọn họ không giống nhau, nếu danh tiếng của Diệp Tiểu Muội bị hỏng, đúng là có chịu một chút lời chỉ trích. Nhưng đội trưởng Diệp nhất định sẽ làm chủ giúp cô, ví dụ như buộc Tống Thanh Huy cưới cô để làm lắng tin đồn xuống.

Nói như vậy, nếu cô ta tung tin Diệp Tiểu Muội thích Tống Thanh Huy, không những không đả kích được Diệp Tiểu Muội, trái lại còn có thể làm cho cô gái nông thôn kia được lợi. Lý Kế Hồng mới không làm chuyện phí sức mà không được cảm ơn như vậy, cho nên ở bên ngoài cô ta không nói ra một chữ.

Cho đến bây giờ, Lý Kế Hồng giống như bắt được cái đuôi của Diệp Tiểu Muội, cười lạnh nói: "Tôi đã sớm nói Diệp Tiểu Muội chính là người không chung thủy, không kiên định. Các người nhìn đi, vừa nghe đàng trai có điều kiện tốt hai mắt đã sáng lên, còn nhớ đến Tống Thanh Huy..."
 
Back
Top Bottom