Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 40



"Anh em các con biết lý lẽ như vậy, mẹ yên tâm rồi." Vương Thúy Phân vui vẻ yên tâm, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội dạy dỗ con dâu, liếc nhìn sắc mặt không được tốt của hai con dâu thản nhiên nói.

"Không phải mẹ cay nghiệt, giống như ngày hôm nay ở trước mặt khách quở trách Tiểu Muội, tuyệt đối không có lần sau. Nếu như Tiểu Muội thật sự làm sai chuyện, cũng nên là người một nhà đóng cửa bảo nhau. Châm ngôn nói chị dâu như mẹ, hai đứa làm chị dâu, cần giáo dục con bé, nhưng không phải làm xấu danh tiếng của con bé, dù sao Tiểu Muội cũng đã đến tuổi gần kết hôn, con bé gả cho nhà tốt cũng có thể giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, đúng không?"

Vương Thúy Phân khổ tâm giúp Diệp Thư Hoa soát độ hảo cảm trước mặt hai anh trai, mà Diệp Thư Hoa thì còn đang vui vẻ ăn vụng, đầu nhỏ tỉnh thoảng gật một chút, từ góc độ của anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn đến thì thấy cô đang thật lòng gật đầu với lời của mẹ.

Hai anh em bỗng cảm động không thôi, ngay tại chỗ tức giận bắt đầu phê bình vợ mình một trận.

Đội trưởng Diệp đối với Vương Thúy Phân cũng như vậy, chuyện nhỏ có thể để cho Vương Thúy Phân làm chủ, bà ấy làm sai sẽ phê bình giáo dục không chút lưu tình. Anh cả Diệp và anh hai Dịệp chịu ảnh hưởng từ cha, bình thường vẫn luôn nhường vợ, rất có bộ dạng vợ quản nghiêm, nhưng bây giờ tức giận lên có mấy phần uy nghiêm của đội trưởng Diệp, ít nhất Tống Tú Tú gả vào chưa đến một năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tức giận của chồng, nhất thời không dám nói gì.

Tình huống của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cũng không khác nhau lắm, bọn họ cũng không phải là lòng dạ ác độc đến mức phá hư danh tiếng của cô em chồng để cô gả cho gia đình không tốt. Ở trên bàn ăn cũng chỉ là tức giận không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm nay bị ba mẹ con này một xướng hai họa, không có ý biến thành cố ý.

Hai chị em dâu có khổ cũng không nói được.

Anh cả Diệp đã hoàn toàn bị bề ngoài đáng yêu ngoan ngoãn của Diệp Thư Hoa mê hoặc, dạy dỗ vợ xong, cũng có chút “Phê bình kín đáo” đối với Vương Thúy Phân: "Tiểu Muội vừa có bản lĩnh vừa thông minh, chăm sóc Đại Bảo còn tốt hơn cả mẹ thằng bé nữa, sao mẹ lại nói em ấy không hiểu chuyện chứ?"

Lâm Hồng Mai bị chồng đánh vào mặt không ngừng chỉ cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi...

Vương Thúy Phân nghe nói như vậy, đầu tiên là dở khóc dở cười, thẳng cả ngốc quá, ngay cả Tiểu Muội cũng có thể dụ cho nó xoay vòng vòng, thật đúng với câu nói kia, không có ngốc nhất chỉ có ngốc hơn!

Chẳng qua bà ấy thay đổi suy nghĩ một chút, Tiểu Muội có thể lừa anh cả của mình thành như vậy, so sánh với Lâm Hồng Mai thông minh lanh lợi nhưng lại không có cách nào dỗ dành chồng của mình? Chỉ có thể nói Tiểu Muội của nhà bọn họ rất có khả năng ở một phương diện khác.

Vương Thúy Phân nghĩ như vậy, không dấu vết cho đứa con gái ngốc một ánh mắt khen ngợi.

Chẳng qua lúc này Diệp Thư Hoa đang dùng hai tay bưng bát một lòng l**m sữa, hoàn toàn không chú ý đến sự tán thưởng của mẹ mình.

Có lẽ là do bà ấy suy nghĩ nhiều rồi, Vương Thúy Phân thu hồi tầm mắt không dám nhìn thẳng, tiếp tục biểu diễn màn chưa xong, nhìn khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối của Tống Tú Tú.

"Đại Bảo có phúc, còn nhỏ tuổi đã có thể ăn được đồ tốt như vậy, chờ Nhị Bảo của chúng ta ra đời có lẽ không ăn được rồi."

Ý của lời này là lúc mẹ của Đại Bảo mang thai Đại Bảo cũng không đặc biệt bồi bổ sữa mạch nha, nhưng vẫn có thể đẻ ra Đại Bảo mập mạp, sau khi vợ thằng hai mang thai cũng ăn không ít trứng gà bồi bổ, nhất định cũng có thể sinh ra được một Nhị Bảo có sức khỏe thông minh như anh trai của mình.

Tống Tú Tú đang sờ bụng nghĩ thầm chờ trận này đi qua, có thể tranh thủ một ít quyền lợi uống sữa mạch nha cho con trai hay không, nghe được lời này, sắc mặt lại cứng đờ, nghe ý của mẹ chồng là quyết định không cho mình đụng vào những đồ tốt này nữa.

Từ sau khi mang thai hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, tất nhiên lúc này trong lòng Tống Tú Tú không thể cân bằng được, nhưng hết lần này đến lần khác chồng của cô ta còn vui vẻ: "Con cũng cảm thấy như vậy, Nhị Bảo ở trong bụng mẹ lăn qua lăn lại, nhất định là một bé trai nghịch ngợm!"

Sự giác ngộ của anh hai Diệp lấy được sự tán thưởng của Vương Thúy Phân, mà tất nhiên Tống Tú Tú và Lâm Hồng Mai thì đều tức giận. Chẳng qua làm cho bọn họ tức giận thật ra không phải là Vương Thúy Phân và anh em nhà họ Diệp, giống như mục tiêu đã định trước, cuối cùng giá trị cừu hận sẽ hoàn toàn rơi trên người Diệp Thư Hoa, bởi vì trong lúc "đại hội đại chiến" diễn ra, Diệp Thư Hoa đã hạ giá trị tồn tại xuống thấp nhất. Lúc chuyện này hạ màn, cô đã làm một chuyện lớn, cô giống như là giấu bảo bối, cố ý cất sữa mạch nha đặt trong ngăn ở phòng bếp được Vương Thúy Phân khóa lại đưa vào trong phòng của Vương Thúy Phân.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 41



Diệp Thư Hoa làm như vậy không có lý do gì khác, chẳng qua chỉ đơn giản cảm thấy cái khóa tủ bếp không có cảm giác tồn tại, người nấu cơm của nhà bọn họ đều có thể hỏi mẹ cô chìa khóa để lấy gạo dầu, nếu ngăn kéo có giấu miếng thịt, cô có một trăm cách để trộm thành công. Lấy mình so sánh với người khác, chị dâu muốn trộm sữa mạch nha cũng chỉ là chuyện của nửa phút, chỉ có để đồ vào phòng mẹ giấu, Diệp Thư Hoa mới cảm thấy yên tâm.

Bởi vì phòng của cha mẹ cô, có đánh chết hai chị dâu cũng sẽ không đi vào.

Diệp Thư Hoa cảm thấy mình làm như vậy thật thông minh, nào ngờ Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vừa vặn thấy được màn này, sắp bị chọc tức chết, bị mẹ chồng dạy dỗ một đêm cũng không làm cho hai người tức giận như lúc này. Dù sao mẹ chồng dạy dỗ con dâu là chuyện rất bình thường, nhưng dựa vào cái gì cô em chồng tham ăn lười làm lại có thể tác oai tác quái trong nhà của bọn họ.

Diệp Tiểu Muội sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, con gái gả ra ngoài như bát nướt đổ đi, không thể xem là người nhà họ Diệp nữa, ăn của nhà bọn họ ở của nhà bọn họ, sau lưng còn để phòng bọn họ như kẻ trộm, mặt mũi đâu mà lớn như vậy!

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đã nhận định là Diệp Thư Hoa cố ý xa cách với bọn họ, lúc bọn họ bị dạy dỗ cô em chồng này không lên tiếng, không châm ngòi thổi lửa ở bên trong, bọn họ còn thật sự cảm thấy an ủi nghĩ cô nhóc này ít nhất không có gây xích mích. Nào ngờ lúc này cô em chồng âm thầm thọt đao lại tàn nhẫn như vậy, nợ này bọn họ ghi nhớ!

Trong phòng ngủ chính, Vương Thúy Phân đang sửa sang lại giường chiếu, vừa nghe được tiếng bước chân nhún nhảy đặc biệt của con gái nhỏ, tâm trạng không tệ xoay người: "Tiểu Muội, không ngủ đến tìm mẹ..."

Còn chưa nói hết, thấy đồ trong tay con gái, nụ cười Vương Thúy Phân cứng lại, Diệp Thư Hoa còn chưa nhìn thấy, đi lại gần giống như dâng vật quý: "Mẹ, con thấy mẹ còn chưa cất chìa khóa của tủ phòng bếp, quá không an toàn, vẫn là để sữa mạch nha trong phòng mẹ đi!"

Đây cũng là sơ suất của bà ấy, bình thường trong nhà không có đồ tốt gì, tủ có khóa hay không cũng không khác nhau, quả thật Vương Thúy Phân cũng không thể chắc chắn để sữa mạch nha ở tủ quầy có bị trộm ăn không. Nhưng dù có người trộm, cũng không phải Tiểu Muội có thể quản, cô em chồng quản đến đầu anh chị dâu, nói thể nào cũng không chiếm lý.

Vương Thúy Phân có dự cảm không tốt hỏi: "Lúc con đi vào chị dâu con trở về phòng chưa?"

"Chị dâu cả và chị dâu hai đều đứng ở cửa nha."

Nhìn khuôn mặt tự nhiên hào phóng của con gái ngốc, Vương Thúy Phân lại nghi ngờ đời người, sao mình lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy? Lúc trước Vương Thúy Phân để cho Diệp Thư Hoa đừng cười đắc ý, là không muốn hai đứa con dâu ghi hận con gái, mượn cơ hội này hòa hoãn quan hệ chị dâu em chồng của bọn họ. Nhưng bây giờ con gái ngốc vừa đến đây, sợ rằng quan hệ chị dâu em chồng lại càng căng thẳng hơn.

Mặc kệ như thế nào Diệp Thư Hoa cũng không nghĩ rằng chỉ một hành động nho nhỏ của mình sẽ kéo căng giá trị thù hận, cô còn cảm thấy mình vô cùng thông minh, lúc này ánh mắt nhìn mẹ cũng không có chút chột dạ, còn rất đắc ý. Tất nhiên ở trong mắt của Vương Thúy Phân thì con gái đã hết thuốc cứu, lúc nên ngu ngốc thì lại vô cùng thông minh, bà ấy có thể nói gì đây?

Vương Thúy Phân mệt mỏi khoát tay: "Được rồi, về ngủ đi."

Diệp Thư Hoa làm xong chuyện lớn cũng yên tâm, đôi mắt cong cong: "Vậy con về phòng đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút."

Vương Thúy Phân ngồi ở trên giường nhìn con gái rời đi, chỉ có thể tự an ủi mình suy nghĩ một chút, ít nhất mấy anh em thằng cả đều rất thích em gái này của mình, dù hai con dâu có náo loạn đi nữa cũng không thể làm cho mấy con trai có ấn tượng không tốt với Tiểu Muội. Có thể thấy thổi gió bên gối cũng không sử dụng tốt như vậy, cứ tự an ủi như vậy, lúc đội trưởng Diệp trở về phòng, tâm trạng của Vương Thúy Phân đã khôi phục sự lạc quan, còn có tâm trạng trêu ghẹo nói.

"Con gái của ông cực kỳ thích hai bình sữa mạch nha do Tiểu Tống tặng đó, để phòng bếp con bé ngủ không được, nhất định phải mang đến phòng chúng ta mới yên tâm."

Đại khái đối với chuyện này đàn ông đều không nhạy cảm, đội trưởng Diệp cũng không ngoại lệ, nghe vậy cũng làm ra bộ dạng tự hào: "Tiểu Muội tinh mắt biết hàng, mạnh hơn thằng cả thằng hai một chút."

Bây giờ Vương Thúy Phân đã nhìn thấu bản chất của Diệp Thư Hoa không tự hào nổi, bà ấy không nhịn được than thở: "Con bé còn có thể không biết hàng sao, một bàn có thịt muối trứng gà chỉ biết ăn con cá kia, người không biết hàng còn có thể kiên nhẫn lấy xương cá ra sao?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 42



Đội trưởng Diệp vui vẻ yên tâm: "Tiểu Tống nói ăn nhiều cá thông minh, nếu như Tiểu Muội thích ăn, năm nay lúc bắt cá ở sông nhà chúng ta sẽ lấy thêm hai con."

Lúc đi bắt cá, sẽ phân cá cho đội viên, chia theo đầu người, nếu muốn nhiều thêm mấy con cũng chỉ có thể dùng điểm công. Vương Thúy Phân cũng không ngại dùng chút điểm đổi đồ ăn yêu thích cho đứa bé trong nhà, vì vậy cũng sảng khoái gật đầu, tiếp đó chuyển chủ đề, thấp giọng nói.

"Ông có cảm thấy Tiểu Tống có ấn tượng rất tốt với Tiểu Muội nhà chúng ta không?"

Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu mãnh liệt, Vương Thúy Phân cũng không phát hiện ra chứng cứ gì, chính là một loại trực giác, hình như thanh niên trí thức Tống đối xử với Tiểu Muội nhà bà ấy có chút khác biệt.

Chẳng qua về mặt khác, bà ấy hiểu con gái của mình, với cái đức hạnh kia của Tiểu Muội, Vương Thúy Phân cũng không thể mặt dày nói thanh niên trí thức Tống nhìn trúng Tiểu Muội, thanh niên trí thức Tống người ta chính là đến từ Bắc Kinh, thể diện rất lớn!

Cho nên Vương Thúy Phân cũng nổi lên tâm tư nhiều chuyện.

Nào biết đội trưởng Diệp nghe được lời vợ, lại gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị ngày thường lúc này lại cười toe toét: "Đó là do chữ viết của Tiểu Muội quá đẹp, Tiểu Tống khen không dứt miệng, thậm chí còn khen con bé viết có khí phách, đánh giá này không phải là tùy tiện cho, đều nói chữ như người, hẳn Tiểu Tống rất thưởng thức chữ của Tiểu Muội."

Trái lại chuyện này cũng không giống trong tưởng tượng của Vương Thúy Phân, chẳng qua bà ấy cũng rất vui vẻ: "Chữ của Tiểu Muội đẹp như vậy sao?"

Đội trưởng Diệp mất tự nhiên gật đầu: "Đánh giá của Tiểu Tống là tám chín điểm gần đến mười đi."

Nhất thời Vương Thúy Phân hưng phấn.

Người đại đội đều biết vợ đội trưởng không biết được một chữ nào, nhưng lại rất tin tưởng chồng của mình, đội trưởng vô cùng sùng bái với người có ăn có học. Năm đứa con đều được ông ấy đưa đến trường học, thậm chí con trai út bởi vì đi học giỏi mới có cơ hội vào huyện làm công nhân, những chuyện này đều nói rõ kiên trì của ông ấy không sai.

Vương Thúy Phân bị biến đổi ngầm mấy chục năm, đã sớm không giống như phụ nữ nông thôn khác kiên trì cho con gái đi học là vô dụng. Bà ấy nghĩ cha bọn nhỏ phát hiện chữ của Tiểu Muội rất đẹp, mới từ nhướng mày trợn mắt với Tiểu Muội trở nên ngày càng yêu thích. Tống Thanh Huy thì vì chữ viết mà tán thưởng Tiểu Muội, có thể thấy có lẽ đàn ông càng thích cô gái có văn hóa hơn.

Nếu chữ viết của Tiểu Muội càng đẹp cơ hội tìm một con rể có bản lĩnh sẽ càng lớn, Vương Thúy Phân vừa nghĩ đến chuyện này thì vô cùng vui vẻ.

Nghe được đội trưởng Diệp nói đợi đến lúc thằng ba nghỉ, mua một ít bút lông trở về canh chừng Tiểu Muội luyện chữ, Vương Thúy Phân cũng không tiếc tiền, gật đầu liên tục.

"Tiểu Muội thường xuyên ỷ vào mấy phần thông minh vặt mà làm biếng, cũng may con bé sợ ông nhất, có người cha như ông nhìn chằm chằm, con bé khẳng định sẽ viết chữ giỏi, tranh thủ cái gì ấy nhỉ? Nâng cao một bước!"

Đội trưởng Diệp cũng đồng ý: "Tôi để cho Tiểu Muội mỗi ngày viết mấy tờ chữ to, con bé có thiên phú, tất nhiên tài nghệ cũng sẽ được nâng cao."

Hai vợ chồng phát hiện bạn đời của mình có sự thống nhất cao độ về quan niệm giáo dục đối với đứa trẻ nghịch ngợm, đều cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Chẳng qua trò chuyện một lúc, Vương Thúy Phân lại chuyển đề tài: "Nói đến thằng ba, tháng trước nó không về nhà, tháng này cũng nên về nhà chứ nhỉ?"

"Chắc mấy ngày cuối tháng sẽ trở về."

Đội trưởng Diệp nói như vậy hẳn là đã nắm chắc, Vương Thúy Phân như có điều suy nghĩ nói: "Tôi trái lo phải nghĩ, Tiểu Tống tặng sữa mạch nha vẫn quá quý, trước đó tôi không biết cậu ấy lại tặng quà nặng như vậy, chúng ta ngay cả một chút thịt tươi cũng không có, tìm mẹ mượn một miếng thịt muối cho đủ số, sợ là chiêu đãi không chu đáo."

"Tôi thấy nếu không chờ thằng ba về, chúng ta nấu một bữa cơm lại mời Tiểu Tống đến nhà?"

Đề nghị này đụng vào trái tim của đội trưởng Diệp, ông ấy gật đầu nói: "Kiến thức của Tiểu Tống rộng, cũng để cho thằng ba học tập cậu ấy một chút."

Vương Thúy Phân mím môi cười một tiếng, bà ấy cũng có suy nghĩ như vậy, người ta chính là thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh, đã xem qua cảnh đời, tùy tiện nói một số chuyện bên ngoài đã đủ để bọn họ học hỏi rồi.

Chẳng qua trước kia thấy Tiểu Tống khách khí có lễ, đồng thời đối với ai cũng lạnh nhạt, bà ấy chỉ sợ tùy tiện giao tiếp trái lại sẽ bị xem thường. Trước kia cũng có thanh niên trí thức như vậy, đội viên nhiệt tình chu đáo với bọn họ, trái lại làm cho đối phương ghét bỏ, cảm thấy đội viên là đang nịnh hót mình, mâu thuẫn từ đó sinh ra, lâu ngày, đội viên và thanh niên trí thức cũng phân biệt rõ ràng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 43



Chẳng qua thông qua sự tiếp xúc hôm nay, Vương Thúy Phân phát hiện Tiểu Tống hoàn toàn không giống như thanh niên trí thức kiêu ngạo trong lo lắng của bà ấy, trái lại là một thanh niên tốt đối xử chân thành phóng khoáng với người khác, lần này đã làm cho bà ấy yên tâm giao lưu.

Vợ chồng đội trưởng Diệp không biết lúc mình đang nghĩ nếu có cơ hội sẽ mời thanh niên trí thức Tống đến nhà thì Tống Thanh Huy trở lại kí túc xá thanh niên trí thức có nhắc đến nhà họ Diệp, chủ yếu là Diệp Thư Hoa.

Lúc Tống Thanh Huy trở lại kí túc xá thanh niên trí thức, các nam đồng chí nữ đồng chí còn không nỡ đi ngủ, còn vây quanh giường trong ký túc xá của anh chờ anh về tìm hiểu tin tức, tất nhiên trong quá trình chờ đợi, bọn họ đã trải qua mấy vòng tranh luận kịch liệt.

Cơ bản đám thanh niên trí thức có thể chia làm ba phái, Lý Kế Hồng cầm đầu đám nữ thanh niên trí thức cho rằng Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội vô cùng trong sáng, cho dù có liên quan đến nhau cũng là Diệp Tiểu Muội bất chấp quấn lấy. Một thiếu nữ thôn quê một chữ cũng không biết, không xứng với nam đồng chí ưu tú như Tống Thanh Huy, chỉ có Thường Quyên Quyên tài mạo song toàn đứng bên cạnh Tống Thanh Huy mới xứng, bọn họ chính là trời đất tạo nên!

Một câu cuối cùng là Lý Kế Hồng nói thầm trong lòng, trước khi Tống Thanh Huy và Thường Quyên Quyên chính thức công bố quan hệ, cô ta sẽ không ngu đến mức nói ra lời này.

Tất nhiên nam thanh niên trí thức không phải là người ngu, chọn không nói rõ ràng, bọn họ đều biết Thường Quyên Quyên có ý với Tống Thanh Huy. Tất nhiên cũng nhìn ra được sự từ chối của Tống Thanh Huy, chẳng qua lúc trước ở chỗ này, kí túc xá thanh niên trí thức cũng coi trọng một đôi này. Có lẽ các đội viện sáng suốt cũng rất lạc quan chuyện thanh niên trí thức về thành phố, nhưng người trong cuộc, bọn họ vừa kiên định hy vọng vừa thường cảm thấy tuyệt vọng.

Bọn họ có dự định xấu nhất, nếu như cả đời cũng chỉ có thể ở lại chỗ này, lựa chọn tốt nhất của Tống Thanh Huy chỉ có Thường Quyên Quyên. Dù sao cô gái người ta đối với anh là tình yêu duy nhất, mà điều kiện của Tống Thanh Huy tốt như vậy, mà ý trung nhân của anh là người khác không cướp được.

Nghĩ như vậy cho nên Thường Quyên Quyên được khen là dịu dàng hiền lành, là cành hoa của đại đội Song Cương, nhưng cho đến bây giờ chỉ có thanh niên địa phương lấy lòng cô ta, trái lại ở kí túc xá thanh niên trí thức không có người hỏi thăm, bởi vì bọn họ đều biết, cuối cùng mình chỉ có kết quả giỏ trúc múc nước mà thôi.

Nhưng bây giờ, bọn họ không thấy như vậy nữa.

Ai có thể nghĩ đến Diệp Tiểu Muội càng lớn càng đẹp. Giống như ăn linh đan diệu dược vậy, giai nhân thanh tú nhỏ nhắn bỗng chốc biến thành một đại mỹ nữ rực rỡ chói mắt, nữ đồng chí có nét đẹp nội tâm giống như Thường Quyên Quyên đứng trước mặt cô đúng là kém xa. Nhất là trận thu hoạch gấp của lần trước, Thường Quyên Quyên cũng không khỏi tránh việc xuống ruộng, khuôn mặt thật vất vả nuôi trắng được một chút lại bị phơi nắng đen, lúc đi đến nhà ăn lấy cơm, cô ta và Diệp Tiểu Muội đứng chung một chỗ, trái lại làm cho Diệp Tiểu Muội càng giống như cô gái thành phố.

Ban đêm lúc ngủ bọn họ còn thảo luận, nữ đồng chí thanh tú nho nhã trí thức như Thường Quyên Quyên rất ít thấy ở nông thôn, nhưng nếu ở thành phố cô gái phong độ trí thức lại rất nhiều. Trái lại là Diệp Tiểu Muội dù là ở Bắc Kinh hay Thượng Hải, nữ đồng chí có ngũ quan xinh đẹp như cô không nhiều, chứ đừng nhắc đến sự tự tin kiêu ngạo toát lên từ trên người của Diệp Tiểu Muội làm cho cô vô cùng chói mắt trong đám ngườ. Cũng không biết thôn nhỏ này sao có thể nuôi ra một cô gái tự tin như vậy, nhưng sự kiêu ngạo của Diệp Tiểu Muội làm cho ánh mắt người trước mắt sáng lên, chuyện này ngay cả Tống Thanh Huy cũng phải thừa nhận.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tống Thanh Huy có thể từ chối Thường Quyên Quyên kín đạo nữ tính, nhất định cũng có thể từ chối sự lấy lòng của Diệp Tiểu Muội nhiệt tình như lửa sao?

Mọi người đều là đàn ông, hiển nhiên người sau càng làm cho người khác không thể chống cự lại được.

Chẳng qua lời này không thể nói trước mặt nữ đồng chí, nhất là Thường Quyên Quyên, người trong lòng vứt bỏ mình đi theo cô gái khác, còn cảm thấy mình kém hơn tình địch, đây là chuyện để cho nữ đồng chí đau khổ rất nhiều!

Đám thanh niên trí thức nam tìm lý do, đường đường chính chính bày tỏ Tống Thanh Huy sảng khoái đi theo đồng chí Diệp như vậy, nói không chừng người ta đã vụng trộm sớm rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 44



Lý Kế Hồng cầm đầu đám nữ thanh niên trí thức tất nhiên không chấp nhận cách nói như vậy, hai bên tranh cãi không ngừng.

Cuối cùng Thẩm Tư Mặc đại biểu cho phái thanh niên trí thức "không tranh không giành" đơn giản đến tham gia náo nhiệt, cả đêm chỉ lo ở bên cạnh lim dìm, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Nhưng mặc dù như vậy, cũng không thay đổi sự thành kí túc xá thanh niên trí thức "rơi vào hỗn chiến". Từ khi Tống Thanh Huy ra cửa bọn họ đã bắt đầu ồn ào.

Chờ ăn cơm xong trở về vẫn chưa dừng lại, tất nhiên bọn họ ồn ào cũng không có bất kỳ kết quả nào.

Trái lại cũng không thể tránh đám thanh niên trí thức quá nhiều chuyện, quả thật cuộc sống nông thôn khô khan, gần như không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, mọi người chỉ có thể tự mình tìm niềm vui. Mấu chốt là trước khi Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội rời đi, đã xảy ra va chạm kịch liệt, tia lửa tràn lan, xuất hiện xuất sắc, gần như mọi người đều muốn truy đuổi tình tiết vở kịch.

Vì vậy khi Tống Thanh Huy trở về, lập tức bị mọi người vây quanh, đám nam thanh niên trí thức ỷ vào giới tính thuận tiện ôm lấy anh, anh một câu tôi một câu hỏi thăm "tin tức bên trong".

Vốn dĩ Tống Thanh Huy uống hơi nhiều, bị năm mồm bảy miệng làm cho ồn ào như vậy càng thấy nhức đầu hơn, hình như phản ứng cũng chậm nửa nhịp so với bình thường, còn chưa tiêu hóa xong những vấn đề này, có người còn mất kiên nhẫn hơn cả anh.

Lý Kế Hồng kìm nén tức giận cả đêm, dù sao ở đại đội Song Cương này cô ta cãi nhau không có địch thủ, hôm nay lại bị một đứa con gái nông thôn không có học thức chặn họng không nói ra được lời gì, lúc ấy Lý Kế Hồng vô cùng tức giận. Sau đó càng nghĩ càng bực bội, lại thấy bạn tốt Thường Quyên Quyên cả đêm buồn buồn không vui, chuyện này càng làm cho cô ta tức giận hơn.

Lúc này nhìn mấy tên đàn ông xấu không có mặt mũi vây quanh Tống Thanh Huy làm ồn ào, giống như đang cực kỳ xem trọng anh và Diệp Tiểu Muội, tính khí nóng nảy của Lý Kế Hồng bộc phát, không nhịn được mở miệng giễu cợt.

"Tống Thanh Huy, mặc dù tôi biết mắt của anh không kém như vậy, chẳng qua nể mặt đều là thanh niên trí thức nên muốn nhắc nhở anh một câu, tìm đối tượng không thể chỉ nhìn mặt. Diệp Tiểu Muội kia muốn tư chất không có tư chất, muốn văn hóa không có văn hóa, tham ăn lười làm, tính khí còn lớn, ai ở cùng cô ta chính là xui xẻo tám đời..."

Lý Kế Hồng gây gổ lợi hại tất nhiên là bởi vì miệng của cô ta độc cái gì cũng dám nói, chẳng qua mấu chốt vẫn là cô ta có cái giọng rất vang, vừa mở miệng đã áp đảo khí thế của đối phương, nếu như đụng phải người nói nhỏ chính là nghiêng về một bên.

Giống như lúc này, mười nam thanh niên trí thức cộng lại cũng chỉ mới bằng âm lượng của cô ta, trong tai của Tống Thanh Huy đều là giọng nói của Lý Kế Hồng, nghe được một nửa sắc mặt của anh đã trầm xuống.

Tống Thanh Huy xuống nông thôn vào đại đội đã được hai năm, cho tới bây giờ chưa từng tức giận, tính khí tốt đến mức được mọi người làm chứng. Mà anh mang theo bộ dạng người hiền lành lại chưa bao giờ bị bắt nạt, lại là "người ngốc nhiều tiền", cũng chỉ có một Diệp Thư Hoa tài cao gan lớn, mới dám lừa ăn lừa uống của anh. Nguyên nhân trong đó có có lẽ mọi người đều sợ bối cảnh trong nhà của Tống Thanh Huy.

Thật ra thời đại này không có chất phác giống như trong tưởng tượng của Diệp Thư Hoa, người ngốc nhiều tiền chân chính, sớm đã bị người khác gặm đến xương cũng không còn rồi. Trong nhà những thanh niên trí thức này có người như vậy thì như thế nào, còn không phải vẫn xuống nông thôn vào đại đội sao? Trời cao hoàng đế xa, có người là vì tiền mà không cần mạng.

Không ai chọc Tống Thanh Huy, tất nhiên bởi vì người có ánh mắt đều nhìn ra được anh không dễ chọc, thông minh, có bản lĩnh còn biết xử lý mọi chuyện, trên người còn mang theo một loại khí thế làm cho người ta không tự chủ muốn ngẩng đầu nhìn lên. Một thanh niên như vậy dù có bình dị gần gũi đi nữa, cũng không có người ngốc tính tưởng đó là tính cách thật của anh. Cũng chỉ có Diệp Thư Hoa là tin tưởng mù quáng mà thôi.

Nhưng dù vậy, nụ cười như gió xuân thường ngày của Tống Thanh Huy cũng trở thành biểu tượng của anh, lúc này bỗng nhiên trầm mặt xuống làm cho người khác có mấy phần sợ hãi. Nam thanh niên trí thức đứng gần thấy vẻ mặt này của anh theo bản năng thu hồi bộ dạng kề vai sát cánh, từng người giống như học sinh đầu gấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt, không giải thích được bắt đầu chột dạ nhụt chí.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 45



Quần chúng ăn dưa còn như vậy, Lý Kế Hồng là người trong cuộc càng cảm nhận áp lực nhiều hơn, cô ta vẫn luôn là nữ hán tử thẳng thắng, chưa bao giờ sợ, nhưng vào lúc này nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh Huy, cô ta lại không dám tiếp tục nói nữa.

Theo sự im lặng của Lý Kế Hồng, bên trong ký túc xá rời vào sự yên lặng lúng túng.

Lý Kế Hồng bi thảm bị lật xe, chỉ có thể trách cô ta nói chuyện không nhìn thời cơ, bởi vì lúc bình thường Tống Thanh Huy còn có thể chịu đựng lời khắc nghiệt của cô ta. Mà bây giờ Tống Thanh Huy bị chuốc say một nửa, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mặt ngoài, còn trong lòng thì lại mất kiên nhẫn với cô ta, dù sao cô ta nói chuyện thật khó nghe.

Ở trong mắt Tống Thanh Huy, Lý Kế Hồng ghét Diệp Tiểu Muội làm người thô bỉ không học thức, nào ngờ người ta còn nói chuyện văn nhã hơn cả cô ta, ít nhất Diệp Tiểu Muội mắng người sẽ không mang theo một chữ bẩn nào, còn làm cho đối thủ không nói nên lời, Lý Kế Hồng thì giống như một người đàn bà đanh đá trên đường vậy.

Hơn nữa buổi tối hôm nay anh mới vừa ở nhà đội trưởng Diệp xem được chữ viết của Diệp Tiểu Muội, không khỏi phải thừa nhận, chữ viết cô gái nhỏ người ta tốt nghiệp cấp hai tốt hơn một số học sinh cấp ba.

Nghe đội trưởng Diệp nói lúc đi học Tiểu Muội không cố gắng, cho nên anh ba của cô thi đậu cấp ba, cô tốt nghiệp cấp hai xong chỉ có thể về nhà làm việc. Nhưng về nhà làm nghề nông, mới biết đọc sách cũng không có bao nhiêu khó khăn, cho nên lúc này cô gái nhỏ lại trở nên chăm chỉ khắc khổ.

Nói thật, bằng vào sự "hiểu" của Tống Thanh Huy đối với Diệp Thư Hoa, quả thật anh rất khó tin người đội trưởng Diệp nói chính là cùng một người. Chẳng qua nét chữ kia đúng là chăm chỉ khắc khổ mới có thể luyện thành được, sự thật thắng hùng biện, Tống Thanh Huy cảm thấy điểm này Diệp Tiểu Muội rất đáng quý.

Ở thời đại này, rất nhiều thanh niên trí thức có văn hóa có học thức, cũng sớm đã sớm từ bỏ sách vở và kiến thức, biến thành một nông dân triệt để, mà Diệp Tiểu Muội là một cô gái nhỏ nuông chiều từ bé, vậy mà lại đi làm "không công", còn bị Lý Kế Hồng châm chọc thô bỉ không học thức, Tống Thanh Huy cảm thấy thật châm chọc.

Chẳng qua với hai cái này, cũng không phải lý do để anh không có chút phong độ bày ra sắc mặt với nữ đồng chí trước mặt nhiều người như vậy, quan trọng nhất vẫn là Lý Kế Hồng chuyện nên nói thì nói không nên nói thì đừng nói. Nam thanh niên trí thức đều biết vòng vo hỏi thăm tin tức, mà lời kia của Lý Kế Hồng giống như quan xét xử, trực tiếp phán quyết nhận định Diệp Tiểu Muội chính là có "tình yêu duy nhất" với anh.

Có lẽ Lý Kế Hồng cho rằng cô ta như vậy thì có thể làm nhục Diệp Tiểu Muội, nhưng trên thực tế Diệp Tiểu Muội sẽ không vì thế mà hao tổn tinh thần, ngoại trừ chuyện có liên quan đến ăn uống ra sợ rằng không có chuyện gì đáng giá để cô phải chú ý, chân chính bị tổn thương lòng là Tống Thanh Huy. Anh đã tự mình đa tình một lần, Lý Kế Hồng lại nói giống như đó là sự thật, Tống Thanh Huy cảm thấy mặt mình rất đau.

Dù nhìn bộ dạng Tống Thanh Huy rất chững chạc trầm ổn, nhưng cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, người trẻ tuổi quan tâm nhất chính là vấn đề mặt mũi, anh cũng không ngoại lệ, không nghĩ đến lúc này lại trở thành chuyện cười giờ rảnh rỗi trong kí túc xá thanh niên trí thức, Tống Thanh Huy càng nghĩ càng cảm thấy không xong, lúc này mới sầm mặt xuống.

Lúc thanh tỉnh, nếu Tống Thanh Huy nhìn thấy Lý Kế Hồng sợ hãi như vậy, có lẽ sẽ thấy tốt sau đó không tính toán nữa, nhưng bây giờ nửa tỉnh nửa say, suy nghĩ không được nhạy bén, chẳng những không thu lại khí thế, trái lại còn dùng ngôn ngữ chính đáng nói Lý Kế Hồng.

"Đều là thanh niên trí thức, tôi cũng muốn nhắc nhở một câu, đông đảo thanh niên trí thức xuống nông thôn là vì giúp đỡ xây dựng quốc gia, mà không phải là đổi một nơi nói chuyện yêu đương. Tất nhiên yêu đương hay không là tự do của một người, chẳng qua quả thật đồng chí Lý không nên khắp nơi suy bụng ta ra bụng người, thấy ai cũng cho rằng người đó yêu đương."

"Đồng chí trẻ tuổi học hỏi lẫn nhau, bổ sung cho nhau, rõ ràng là chuyện tốt, đồng chí Lý trông gà hóa cuốc như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự tiến bộ chung của mọi người."

Tống Thanh Huy dịu dàng ưu nhã, nhưng lời nói sắc bén của anh lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, sớm biết Tống Thanh Huy không dễ chọc, nhưng không nghĩ đến khí anh mở hỏa lực ra lại có lực sát thương như vậy, vài ba lời đã chụp mũ "làm trở ngại sự tiến bộ" cho Lý Kế Hồng, hơn nữa còn đồng thời phê phán hành vi không đúng trong lúc ở đại đội của Lý Kế Hồng.

Sức chiến đấu quá đáng sợ, không chọc nổi không chọc nổi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 46



Tống Thanh Huy lại không phát hiện, sau khi anh nói xong, đồng chí nam ở bên cạnh cũng yên lặng lui về phía sau một bước.

Mặc dù mấy năm gần đây đã có rất ít người bị tố cáo, nhưng vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, Lý Kế Hồng cũng biết nặng nhẹ, không thể nào nhận lấy cái mũ này, trực tiếp giậm chân nói: "Nói hay như vậy, anh không phải là bị Diệp Tiểu Muội mê hoặc, nói cái gì mà học hỏi lẫn nhau, một đứa nông thôn chưa từng đi ra khỏi đại đội của huyện có thể dạy người cái gì!"

Tống Thanh Huy lạnh nhạt nói: "Hôm nay trên người đồng chí Diệp Thư Hoa tôi học được sự kiềm chế và rộng lượng, đối mặt với hiểu lầm thậm chí là chửi rủa, cô ấy cũng có thể giữ được lễ phép căn bản, phần ung dung này chẳng lẽ không đáng để chúng ta học hỏi sao?"

Đám thanh niên trí thức vây xem quá trình Diệp Tiểu Muội nghiền ép Lý Kế Hồng yên lặng liếc nhìn Lý Kế Hồng, trước đó Tống Thanh Huy châm biếm người ta có tư tưởng nhỏ mọn, luôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bây giờ lại thầm ám chỉ cái miệng của Lý Kế Hồng không bằng sự kiềm chế của một cô gái nông thôn thô bỉ, đơn giản chính là tiết tấu đạp Lý Kế Hồng xuống mặt đất dày vò, quá độc ác.

Tất nhiên cũng có thanh niên trí thức không thích Lý Kế Hồng, trong lòng lá cờ tung bay phấp phới, bọn họ hận không thể trực tiếp đi lên đánh cô ta.

Sở trường của Lý Kế Hồng là mắng người ta vô cùng sảng khoái, cũng chính là phụ nữ đanh đá đường phố trong miệng của nhiều người, nếu cãi nhau văn minh, ngay cả Diệp Thư Hoa cô ta cũng không thắng được, đụng phải người đẳng cấp như Tống Thanh Huy thì chỉ có thể bị đối phương treo lên đánh.

Trong chốc lát đồng chí Lý tức giận vô cùng.

Tống Thanh Huy uống say không chỉ có sức chiến đấu cao, còn biết mở rộng phạm vị tấn công, nói xong Lý Kế Hồng, lập tức liếc nhìn Thường Quyên Quyên đứng bên cạnh cô ta: "Đồng chí Thường, cô và đồng chí Lý là bạn thân nhất, đồng chí ở ký túc xá thanh niên trí thức lại thường xuyên khen cô có trí thức hiểu lễ nghĩa, thân thiện. Tôi nghĩ nhiều người đánh giá như vậy chắc cũng không sai, hy vọng cô có thể giúp đỡ đồng chí Lý cùng nhau tiến bộ, chứ không phải là dung túng khuyết điểm của đồng chí Lý, như vậy chỉ có hại đồng chí ấy thôi."

Tống Thanh Huy ở trạng thái này ánh mắt sáng ngời có thần, lúc nhìn người làm cho đối phương có một loại ảo giác chuyên chú, ánh mắt này không thể nghi ngờ làm cho Thường Quyên Quyên người thích anh rất lâu trong lòng đỏ mặt tim đập. Chẳng qua nghe xong lời anh nói, khuôn mặt ửng đỏ của Thường Quyên Quyên trở nên trắng bệch, cho tới bây giờ cô ta không biết người trong lòng cư xử với cô ta như vậy.

Dung túng khuyết điểm của Lý Kế Hồng... Chẳng lẽ trong mắt anh, cô ta và Lý Kế Hồng là cá mè một lứa?

Khó trách lúc gần tối anh tình nguyện giúp Diệp Tiểu Muội cũng không giúp mình.

Có vài phụ nữ năng lực điều chỉnh tâm lý vô cùng mạnh mẽ, vừa vặn Thường Quyên Quyên chính là loại hình ngoài yếu trong mạnh, Thường Quyên Quyên lo lắng, buồn bực không vui khi Tống Thanh Huy nhìn Diệp Tiểu Muội bằng con mắt khác, để cho bạn tốt an ủi mình cả một đêm, giờ phút này lại kiên cường, tự mình an ủi mình. Cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trở nên phấn chấn tinh thần, đang lúc muốn cố gắng giải trừ hiểu lầm với người trong lòng đối với mình, thì nghe được giọng nói phẫn nộ của bạn tốt: "Tống Thanh Huy anh được xem là cái gì, dựa vào cái gì quản vớ vẩn việc của tôi...."

Không đợi Tống Thanh Huy mở miệng, Thường Quyên Quyên đã vội vàng kéo cô ta lại, nhỏ nhẹ nói: "Kế Hồng, cậu tỉnh táo lại đi, mình cảm thấy anh Tống như vậy cũng vì tốt cho cậu."

Thường Quyên Quyên nói chuyện đúng là có chút tác dụng, Lý Kế Hồng tức giận cũng không lớn tiếng với Tống Thanh Huy nữa, quay lại khó tin nhìn về phía Thường Quyên Quyên: "Mới vừa rồi anh ta nói mình thế nào cậu đều nghe thấy, cậu cảm thấy anh ta thật sự vì tốt cho mình à?"

Không chỉ có Lý Kế Hồng khó mà tin tưởng, còn có cả Tống Thanh Huy thấy được thái độ biến chuyển đột ngột của Thường Quyên Quyên, cũng không ngờ đến một câu nói mới vừa rồi của mình lại có hiệu quả tốt như vậy.

Nữ đồng chí có tri thức hiểu lễ nghĩa mà mọi người khen trong lời đồn hình như có chút chênh lệch. Tống Thanh Huy không nhịn được quan sát cô ta mấy lần.

Thường Quyên Quyên xem tầm mắt của Tống Thanh Huy thành khích lệ. Trước mắt nếp sống còn rất bảo thủ, phải chú ý tránh hiềm nghi hơn, đúng là Thường Quyên Quyên thích Tống Thanh Huy nhưng lại không yêu đương, bọn họ không có cơ hội đơn độc tiếp xúc, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị ánh mắt "chuyên chú" của anh nhìn như vậy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 47



Lâu như vậy anh không đáp lại tình cảm của cô ta, xem ra thật đúng là vì Lý Kế Hồng, sợ tính cách của mình giống như Lý Kế Hồng. Cho nên chỉ cần dựa theo lời đề nghị của anh, giúp đỡ Lý Kế Hồng cải tà quy chính, chắc chắn anh sẽ để ý đến cô ta nha.

Thường Quyên Quyên nhận được khích lệ, lập tức kéo Lý Kế Hồng, lời nói thấm thía: "Tục ngữ nói rất đúng, lời thật thì khó nghe, thuốc đắng giã tật, nếu như anh Tống không hy vọng cậu thay đổi, sao lại có thể nói những lời dễ đắc tội với người ta như vậy..."

Đang lúc nói chuyện, Thường Quyên Quyên từ từ kéo Lý Kế Hồng ra khỏi phòng của nam thanh niên trí thức, cô ta lo lắng Lý Kế Hồng không nhịn được lại chống đối với anh Tống, liên lụy ấn tượng của cô ta trong lòng anh Tống bị hạ thấp xuống.

Ngay cả Lý Kế Hồng ngang ngược cũng ảo não lui ra, những người khác càng không muốn lại đến làm bia đỡ đạn, lập tức giải tán tại chỗ, nên trở về phòng thì trở phòng, nên lên giường ngủ thì lên giường ngủ. Tống Thanh Huy cũng chuẩn bị lấy nước rửa mặt, không ngờ mới vừa bước chân một cái đã lảo đảo một chút, thiếu chút nữa biểu diễn một tuyệt kỹ té trên đất bằng.

Cũng chính vào lúc này, các bạn cùng phòng mới phát hiện hình như anh uống say rồi, khó trách hôm nay lại mạnh như vậy, bọn họ còn cho rằng anh giận dữ vì hồng nhan.

Nhưng uống rượu say thì có thể hiểu được, người ta không uống vào nổi điên, chẳng qua tính tình có chút lớn, tốt hơn rất nhiều phần lớn người say rượu. Ý thức được chuyện này mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong phòng cũng theo đó thay đổi, Thẩm Tư Mạc và một thanh niên trí thức khác đuổi theo anh, một trái một phải đỡ Tống Thanh Huy giúp anh hoàn thành chuyện rửa mặt.

Chẳng qua ký túc xá bên nữ thanh niên trí thức lại không hài hòa như vậy, Lý Kế Hồng ồn ào được một nửa bị lôi đi hết sức khó chịu, cũng giận cá chém thớt lên người Thường Quyên Quyên. Cô ta cảm thấy mình cãi vã với Tống Thanh Huy cũng bởi vì ra mặt giúp Thường Quyên Quyên, kết quả trái lại Thường Quyên Quyên còn giúp Tống Thanh Huy dạy dỗ lại mình, thật quá đáng, Lý Kế Hồng trở lại phòng thì ồn ào một trận không tự nhiên với Thường Quyên Quyên.

Thường Quyên Quyên giải thích đến nửa đêm, cuối cùng cũng tiêu trừ sự ngăn cách của cô ta và Lý Kế Hồng, hai người làm lành như lúc ban đầu, nhưng tình hữu nghị chi em plastic của hai người xém chút nữa tan vỡ vì lời khi say của Tống Thanh Huy, chính là sự thật không chối cãi được, đám nam thanh niên trí thức nghe lén lại bội phục Tống Thanh Huy sát đất.

Vì vậy ngày hôm sau thức dậy, Tống Thanh Huy phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút không đúng, hình như tràn đầy kính ngưỡng và kính sợ, lúc này đầu thì đau, mặt thì tràn đầy vẻ mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì?

Ông lớn không chọc nổi. Ngay cả can đảm đối mặt với anh, đám thanh niên trí thức cũng không có, rối rít làm chim muông bay tứ tung, trong phòng chỉ còn dư lại một mình Tống Thanh Huy.

Ông lớn:...

Mặc dù đầu óc mơ hồ, nhưng không trễ nải công việc, Tống Thanh Huy vẫn đè xuống sự khó hiểu, thay biểu tượng nụ cười đi ra cửa. Mới vừa đi ra khỏi ký túc xá, một nữ đồng chí đâm đầu đi tới, vừa thẹn thùng vừa nhát gan nhìn anh: "Anh Tống, tối hôm qua em đã khuyên Kế Hồng, cô ấy đã biết mình sai, sau này sẽ nghiêm túc sửa chữa, hy vọng anh Tống đừng tức giận với cô ấy."

Đối với Lý Kế Hồng, ấn tượng của Tống Thanh Huy vẫn còn dừng lại ở lúc cô ta bị Diệp Thư Hoa làm cho tức giận dậm chân kia, đối với lời xin lỗi của Thường Quyên Quyên có chút không hiểu được, lúc đó vị đồng chí này còn dẫn đầu đứng về phía Lý Kế Hồng, sao một đêm đã thay đổi lập trường rồi?

Có lẽ là quá kinh ngạc, trong đầu Tống Thanh Huy lại không giải thích được thoáng qua giọng nói của Diệp Thư Hoa, bật thốt nói: "Đồng chí Thường đúng là người tốt giúp người làm niềm vui."

"Anh Tống khách khí rồi, đây là chuyện em phải làm." Thường Quyên Quyên đỏ mặt, cầm tấm thẻ người tốt vui vẻ rời đi.

Mà ở trong sân nhà họ Diệp, lúc này Diệp Thư Hoa cũng đang rất vui vẻ.

Diệp Thư Hoa không biết sự tồn tại của cô lại tạo thành nhiều ảnh hưởng lớn cho Tống Thanh Huy, thiết lập người an toàn vô hại, hiền lành, đã hoàn toàn bị sụp đổ.

Cô ngủ ngon một đêm, tinh thần thoải mái thức dậy, bữa sáng là một ly sữa mạch nha nóng hổi phối hợp với khoai lang. Nếu là ở đời trước chính là một bữa ăn chay giảm cân khỏe mạnh, Diệp Thư Hoa tự an ủi mình như vậy, ngồi ở trong nhà mặt đầy thỏa mãn hưởng thụ bữa sáng, uống sữa hơi ngọt, còn nghe mẹ cô chia sẻ một tin tức tốt: "Mấy ngày nữa anh ba của con sẽ trở về."

"Có thật không ạ?" Diệp Thư Hoa tung tăng hỏi lại.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 48



Diệp Thư Hoa xuyên qua mấy tháng, anh ba được xem là vào thành phố hưởng phúc chỉ về có một lần, chẳng qua tiếp xúc ngày hôm đó, anh ba Diệp đã trở thành người thứ hai mà cô thích, người thứ nhất chính là đồng chí Vương Thúy Phân.

Bảng xếp hạng hảo cảm của Diệp Thư Hoa có quy định rất đơn giản, tất cả đều dựa vào "giá trị cống hiến" của tuyển thủ mà xếp hạng. Đồng chí Vương Thúy Phân đối xử tốt với cô nhất, không có đối thủ xếp hạng nhất, anh ba Diệp cống hiến tương đối nhiều, quà gặp mặt lần đầu tiên tặng cho cô một lọ kem bảo vệ da, nghe nói là "độc nhất vô nhị ở đại đội Song Cương", để cho cô trở thành cô gái đẹp nhất trong đại đội, cũng thu hoạch được sự hâm mộ của các chị em gái, lòng hư vinh của Diệp Thư Hoa được thỏa mãn cực lớn.

Thật ra lúc mới vừa xuyên qua, Diệp Thư Hoa cũng không rõ ràng tình trạng của mình, lúc nghe đồng chí Vương Thúy Phân oán trách anh ba Diệp tiêu xài tiền bậy bạ, mua đồ không thể ăn, cô còn vô cùng đồng ý, nếu anh ba Diệp cho cô một bộ mỹ phẩm La prairie, vậy cô nhất định sẽ rất vui mừng. Một lọ kem bảo vệ da thì có gì hiếm lạ, còn không bằng nghe lời mẹ nói, mua hai miếng thịt về cho cô ăn thỏa mãn!

Sau đó hiểu được trình độ xa xỉ của kem bảo vệ da ở thời đại này không thua gì La prairie của cô đời trước, Diệp Thư Hoa mới biết anh ba Diệp tốt bao nhiêu, mình không có tiền nói chuyện yêu đương còn tặng cho cô đồ mắc tiền như vậy, đại khái đây chính là cuồng cưng chiều em gái trong truyền thuyết đi.

Nhưng Diệp Thư Hoa không cảm giác hạnh phúc khi được anh trai cưng chiều em gái, trái lại càng đau lòng, cô trời sinh đã đẹp như vậy, không bôi kem vẫn là cô gái đẹp nhất trong đội, số tiền này của anh ba Diệp có thể mua mấy cân thịt để cho cô ăn đỡ thèm.

Quả nhiên trai thẳng độc thân rất không biết tính toán, Diệp Thư Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm, tất nhiên nghe được anh ba Diệp về cô vẫn rất hưng phấn, không biết lần này anh ba cuồng em gái sẽ chuẩn bị "ngạc nhiên mừng rỡ" gì cho cô đây?

Hơn nữa Diệp Thư Hoa nghĩ lần trước anh ba về, cô vẫn còn mơ màng không có liên hệ tình cảm thật tốt với anh ấy, lần này nhất định phải nắm chặt cơ hội. Ít nhất phải để cho đối phương biết được đạo lý ân cần hỏi han không bằng mua một miếng thịt mỡ, như vậy, về sau anh ba Diệp trở về cô sẽ có bữa ngon rồi.

Diệp Thư Hoa mơ mộng đẹp ôm tâm tư mong đợi anh ba Diệp về nhà, ngay cả Tống Thanh Huy cho sữa mạch nha cũng bị cô ném qua một bên, nào ngờ lần này anh ba Diệp chuẩn bị "ngạc nhiên mừng rỡ" đủ làm cho cô nước mắt lưng tròng, ân hận lúc đầu đã làm như vậy.

Anh ba Diệp về vào lúc gần tối.

Ánh tà dương vàng kim, các đội viên cần cù vẫn còn đang cố gắng làm việc trong ruộng.

Mùa gặt gấp đã qua, rất nhiều cô gái cùng tuổi với Diệp Thư Hoa đều ở nhà làm việc nhà, nhân tiện dưỡng cho da trắng trẻo xinh đẹp một chút, tranh thủ hai năm nay tìm một đối tượng tốt gả đi, những công việc còn lại trong ruộng cũng không cần mấy đứa con nít làm nữa.

Chẳng qua từ trước đến nay con nít nông thôn có tinh lực rất dồi dào, không làm việc cũng không về nhà, cuối thu thời tiết mát mẻ vừa vặn có thể đến đồi núi chơi, thỉnh thoảng còn có thể đào một ít rau củ dại thêm món cho bữa ăn.

Đáng tiếc Diệp Thư Hoa không chơi được với mấy đứa nghịch ngợm, tất nhiên mấy đứa nghịch ngợm cũng không thích mang theo một phế vật kéo chân sau như cô chơi cùng, vào lúc này cô đang rảnh rỗi ở trong nhà.

Diệp Thư Hoa cũng đã ở nhà làm gần một tháng việc nhà, gây đây mới tính tìm lại kỹ năng của nguyên chủ Diệp Tiểu Muội này, giặt quần áo, nấu cơm đều do cô làm.

Quá trình tìm về "kỹ năng" có chút dày vò, nhưng cũng làm cho cô nhân họa đắc phúc, chính bởi vì khoảng thời gian trước cô bỏ bê việc nha, tay chân luống cuống, đồng chí Vương Thúy Phân mới thể thể hạ thấp yêu cầu với cô, đến bây giờ, Diệp Thư Hoa chỉ cần thuận lợi làm xong việc nhà, là có thể ưỡn ngực tự hào đi đến bên cạnh đồng chí Vương Thúy Phân nhận lời khen.

Vợ của đội trưởng Diệp thông minh lanh lợi, tất nhiên sớm đã thăm dò được tính tình của đứa con gái ngu ngốc này, mở phòng bếp nhỏ làm trứng gà xem như "Hoa hồng nhỏ" khen thưởng cho sự cố gắng làm việc của cô. Mỗi ngày vào buổi tối Diệp Thư Hoa trong sự hâm mộ ghen tỵ của hai chị dâu, ăn canh trứng gà đổi bằng công sức lao động của mình, trong lòng vô cùng hăng hái.

Dựa vào bản lĩnh lừa gạt được trứng gà, thật là vui vẻ muốn chết.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 49



Vương Thúy Phân cũng rất hài lòng. Trứng gà vốn dĩ cho Tiểu Muội biến thành cà rốt treo thưởng cho cô, hôm nay con bé này vì trứng gà mà mỗi ngày ngoan ngoãn làm việc, Vương Thúy Phân thở phào nhẹ nhõm, trước đó bà ấy còn lo lắng mình chiều hư con gái, con gái chịu khổ không nổi, sợ là làm được mấy ngày thì làm nũng với bà ấy không muốn làm nữa.

Nói thật, gần đây không biết Tiểu Muội học ai, cả ngày cười híp cả mắt, cái miệng nhỏ nhắn giống như lau mật vậy, dụ cho cha cô mặt mày hớn hở. Vương Thúy Phân cũng không thể đảm bảo mình có thể chống đỡ thủ đoạn mềm cứng kia của con gái ngốc hay không.

Tiểu Muội tự có động lực, Vương Thúy Phân cũng không cần khó xử.

Hai mẹ con đều cảm thấy cuộc sống rất tốt.

Còn về chuyện Diệp Thư Hoa giặt đồ có sạch hay không, cơm làm có ngon hay không, Vương Thúy Phân hoàn toàn không thèm để ý, dĩ nhiên Diệp Thư Hoa cũng không có khả năng lo lắng cho chính mình, sau đó cô lập tức phát hiện việc nhà ngày càng đơn giản, rất có cảm giác muốn gì được nấy.

Bây giờ đã làm thuần thục việc nhà, Diệp Thư Hoa chỉ bận rộn một chút lúc buổi sáng, đầu tiên bữa sáng không cần cô lo, ngủ tự nhiên tỉnh, sau khi người nhà họ Diệp ăn sáng xong đi làm, cô sẽ rửa nồi chén, sau đó giặt quần áo dọn vệ sinh, chuẩn bị cơm trưa, lại rửa nồi chén của buổi trưa, buổi chiều thì không có chuyện gì làm.

Diệp Thư Hoa có thói quen mang bé mập về nhà ngủ trưa, trong thời đại không có điện thoại và internet, không thể làm được gì, cô cũng không thể nằm trên giường cả một buổi chiều, tỉnh ngủ thì rời giường, ngày tháng cực kỳ nhàm chán, lúc này cô phát minh ra một trăm loại phương pháp chơi với bé mập.

Lúc anh ba Diệp trở về, Diệp Thư Hoa đang ở trong sân dạy bé mập học thuộc thơ Đường.

Thật ra thì lúc Diệp Thư Hoa đi học, thuộc lòng mấy bài thơ này, nhưng lúc tốt nghiệp cấp ba cũng đã trả hết lại cho cô giáo Ngữ văn rồi, bây giờ dạy bé mập học thuộc thơ, là bởi vì nhàm chán đi lục tủ sách của cha đội trưởng.

Có thể nói đội trưởng Diệp là một người trung niên tràn đầy văn nghệ, trong nhà giấu mấy cuốn sách, tất nhiên tiểu thuyết gì đó không thể nào rồi, trước kia tình hình tố cáo ác liệt, đội trưởng Diệp đã xử lý mấy quyển sách hơi có chút nhạy cảm, sách còn lại chỉ là thơ Đường Tống, các loại sách vỡ lòng, quả thật Diệp Thư Hoa không có chuyện để làm, không đến mấy ngày đã đọc xong những quyển sách đó, bởi vì đời trước có học qua, bây giờ cũng được xem như là ôn lại.

Học thì phải dùng, Diệp Thư Hoa nghiêm trang nhìn nhóc con bốn tháng tuổi: "Đại Bảo đọc theo cô nào, đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ là sương - há miệng ra, y y nha nha cái gì, cháu có bị ngốc không thế?"

Lúc anh ba Diệp - Diệp Quân Hoa đi đến bên ngoài sân nghe được em gái đọc thơ Đường, nói thật anh ấy có chút bất ngờ.

Vương Thúy Phân sinh con rất có quy luật, dùng lời của người già nói là sinh từng ổ từng ổ, anh cả Diệp và anh hai Diệp vừa vặn kém một tuổi, hai năm sau sinh chị cả Diệp, lại một trước một sau sinh ra Diệp Quân Hoa và Diệp Thư Hoa, chuyện này làm cho năm anh em có năm tính cách.

Bởi vì chị cả Diệp - Diệp Ái Hoa không do Vương Thúy Phân chăm sóc, bị bà nội Diệp đón đến nhà bác cả Diệp. Anh cả Diệp, anh hai Diệp cởi truồng lớn lên với nhau có quan hệ thân thiết nhất, Diệp Tiểu Muội thì từ nhỏ đi theo sau mông của anh ba Diệp.

Lại nói, lúc đầu Diệp Tiểu Muội có thi đậu cấp hai, may mà có học bá anh ba Diệp dạy thêm, sau đó Diệp Quân Hoa thi vào trung học ở huyện, trung bình một tháng mới có thể về nhà một lần, không có người dạy kèm cho Diệp Tiểu Muội, thành tích của cô gái nhỏ hạ xuống vạn trượng, dừng bước ở trình độ cấp hai. Cũng bởi vì như thế, Diệp Quân Hoa biết rõ ràng Tiểu Muội nhà mình có bao nhiêu cân lượng. Lúc nhận được tin tức cha nhờ người chuyển lời, Diệp Quân Hoa gần như không thể tin được vào lỗ tai của minh - Tiểu Muội nhà mình ở nhà len lén luyện chữ, hơn nữa còn khá hiệu quả?

Cha của anh ấy thật sự là đang nói đến Tiểu Muội sao?

Dặn dò của cha vẫn phải nghe theo, Diệp Quân Hoa dành chút thời gian mua đủ đồ mà đội trưởng Diệp muốn, chẳng qua trong lòng vẫn hoảng hốt không cho là thật, trên đường trở về thậm chí đã đến nhà còn nghĩ, nếu như cha phát hiện Tiểu Muội chăm chỉ hiếu học chỉ là một hiểu lầm, từ đó thẹn quá thành giận phải làm sao đây, anh ấy có nên báo trước cho Tiểu Muội không?

Nghĩ như vậy, lo lắng một đường đi về nhà, không ngờ nghe được trong nhà có tiếng đọc thơ lanh lảnh, giọng trầm bổng, nhả chữ rõ ràng, tròn vành, anh ấy nghe giống như người dẫn chương trình của đài phát thanh vậy. Diệp Quân Hoa ngây ngẩn, anh ấy cũng không biết lúc nào tiếng phổ thông của Tiểu Muội lại tiêu chuẩn như vậy.
 
Back
Top Bottom