Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 610: Chương 610



Trình Ninh đã ở cữ một tháng rồi.

Ngoài dì Chung, thì Hàn Đông Nguyên còn mời một người dì vừa giỏi nấu ăn lại vừa chăm sóc người ở cữ và trẻ sơ sinh để về chăm sóc Trình Ninh và Tiểu Đoàn Tử, nhân tiện dì ấy cũng dạy dì Chung cách làm canh và đồ điểm tâm kiểu Quảng Đông.

Khi Đoàn Tử được một tháng tuổi, thì Tiêu Lan đã tặng cô bé một chiếc khóa vàng nhỏ, có hình tròn rất dễ thương.

Ngoài chiếc khóa vàng nhỏ này, thì bà nội Hàn, Hàn Kỳ Sơn, Trình Tố Nhã, Lý Tú Nga, Lương Hằng Châu, Lương Ngộ Nông và rất nhiều người khác, đều đã tặng cho cô bé rất nhiều thứ, ngay cả giáo sư trước đây của Trình Ninh khi cô còn học tại Học viện Mỹ thuật, và cũng là chị cả của Lương Ngộ Nông là giáo sư Lương cũng đã đặc biệt tới đây để tặng cho cô bé một bức tranh mèo đồ chơi, khi lấy nó ra thì mọi người đều nói nó là đồ chơi nhỏ, nhưng thực tế nó lại không phải là đồ chơi nhỏ gì cả, cho nên chiếc khóa vàng của Tiêu Lan cũng không tính là đồ đặc biệt dễ làm người khác chú ý.

Trình Ninh cũng nói đùa với bà nội Hàn rằng, Đoàn Tử bây giờ chắc chắn là người giàu nhất của gia đình bọn họ rồi.

Bà nội Hàn cười, và nói: “Bởi vì con bé được sinh vào giờ tốt.”

Thực ra lúc Hàn Đông Nguyên còn nhỏ, thì bà ấy cũng từ nói với bọn họ là anh được sinh ra vào giờ tốt, cho nên hiện tại bọn họ càng ngày càng tốt hơn.

Ngày hôm sau thì mọi người đều giải tán, thế nhưng Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông lại đến một lần nữa, ngoài ra Tiêu Lan còn mang một chiếc hộp gỗ đến cho Trình Ninh, nhưng Trình Ninh lưỡng lự trong khi mở nó ra, thế là lúc mở nó ra thì cô liền trực tiếp bị sốc.

Chiếc hộp gỗ được chia thành nhiều lớp, bên trong chứa đầy các loại trang sức ngọc lục bảo, ngọc trai và vàng đỏ, khó có thể làm mù mắt bất cứ ai.

Trình Ninh nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan nói: “Đây là một số đồ đạc mà ông cố của con để lại trong nhà cũ, lần trước mẹ bảo con đem đi, thì con lại không muốn, nếu như con đã không muốn rồi, thì cứ để lại đây sau này hãy giao nó lại cho Đoàn Tử nhé”

Trình Ninh: "...”

Được rồi, vậy thì cô sẽ thay Đoàn Tử nhận nó nhé.

Dù sao thì Đoàn Tử lần này cũng đã triệt để trở thành người giàu nhất trong nhà họ rồi.

Trình Ninh sẽ bắt đầu kỳ thi cuối học kỳ vào giữa tháng mười hai, và sau đó sẽ bảo vệ tốt nghiệp vào cuối tháng mười hai.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô lại một lần nữa đứng đầu, và đạt điểm cao trong buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, cuối cùng cô không chỉ giành được giải luận văn xuất sắc nhất của lớp này, mà đồng thời còn giành được giải thưởng Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của đại học Quảng Thành.

Vì đây là khóa tốt nghiệp đầu tiên sau khi nối lại kỳ thi tuyển sinh đại học, cho cả nên giáo viên và sinh viên toàn trường đều rất quan tâm đến hai giải thưởng này.

Khi nghe tin Trình Ninh đồng thời đoạt được giải bài báo cáo hay nhất và giải tốt nghiệp xuất sắc nhất, thì toàn trường đã xôn xao. Cái này, làm sao có thể xảy ra được? Cô còn bận sinh con, chăm sóc con, làm gì có thời gian ôn luyện chứ?

Lập tức rất nhiều người đã đặt ra nghi vấn, cho nên đã có rất nhiều báo cáo cùng với thư nặc danh đã bay về văn phòng lãnh đạo của hội đồng nhà trường, và cuối cùng lãnh đạo nhà trường cảm thấy dù có làm rõ chuyện này thì cũng không thể ngăn cản được sự nghi ngờ của mọi người, thế là liền trực tiếp mang thành tích và hồ sơ khen thưởng của sinh viên đạt danh hiệu sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trong bốn năm qua mà dán trực tiếp lên trên bảng thông báo của thư viện, còn luận văn tốt nghiệp, thì mọi người có thể đến thư viện để mượn trực tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiệu trưởng nhà trường lên tiếng, và nói: “Nếu các bạn nghi ngờ về kết quả bình chọn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất của trường, đồng thời cảm thấy nhà trường thiên vị, nếu các bạn nghi ngờ về việc ai đã nhận được vinh dự này thì hãy đến văn phòng công vụ của trường để kiểm tra điểm số và hồ sơ giải thưởng của bọn họ mà đọc lại từng cái một cho tôi, bao gồm xếp hạng hàng năm của các phòng ban, khi nào thì xuất bản cuốn sách gì, và giải thưởng gì đã được nhận, sau đó thì các bạn tự mình lấy ra từng cái một mà so sánh, nếu bạn thực sự giỏi hơn những người khác, vậy thì nhà trường sẽ ngoại lệ mà trao cho bạn giải thưởng tốt nghiệp xuất sắc nhất cho bạn.

Sinh viên toàn trường: "...”

Họ đến thư viện để xem sơ yếu lý lịch được dán rõ ràng ở đó của Trình Ninh, sau đó xem khoảng chục album thiết kế mà cô đã xuất bản trong sáu năm qua trên kệ trưng bày bên dưới, rồi xem thiết kế nhà ở, nội thất văn phòng của cô. Những thiết kế ấy đã sớm được sử dụng làm kiến trúc nội thất trong các tòa nhà khác nhau ở một số thành phố lớn bao gồm Bắc Thành, Thâm Quyến và Quảng Thành. Sau khi xem xong tất cả chỉ cảm thấy mặt mình như nóng bừng lên.

Sau lễ tốt nghiệp cuối khóa, thì ba sinh viên đạt giải tốt nghiệp xuất sắc nhất đã được mời đến thư viện để báo cáo chia sẻ.

Cuối cùng sau khi Trình Ninh nói xong, thì hiệu trưởng nhà trường liền bước lên sân khấu, nói: “Đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào việc mang thai và sinh con của người khác, như thể nếu đang mang thai, sinh con thì sẽ không có thời gian đi học, cũng như giải thưởng sinh viên xuất nhất sẽ biến thành là của bạn, hãy thử nghĩ lại, nếu có người đang mang thai sinh con mà có thể làm được tất cả những điều này thì bạn làm được gì, hơn nữa các bạn chỉ nhìn chằm chằm vào việc họ có ít thời gian học tập, và ôn tập hơn, nhưng các bạn lại có nhiều thời gian hơn, nhưng mà thành tích các bạn lại kém hơn, vậy thì các bạn đã học được gì rồi?”

Các bạn sinh viên: "....”

Tiểu Đoàn Tử chính là được sinh ra một cách rầm rầm rộ rộ như vậy đó!

Cô bé đã nổi tiếng ở Đại học Quảng Thành từ khi mới sinh ra, và nhanh chóng trở thành người giàu nhất ở nhà họ Hàn.

Tất nhiên, đó chỉ là một cái tên, tài sản đứng tên cô bé không phải do cô bé nắm giữ.

Thực tế, trong quá trình trưởng thành của cô bé, thì năm nào cô bé cũng luôn trong trạng thái thiếu tiền.

Bởi vì từ nhỏ cô bé đã muốn làm rất nhiều việc, nhiều việc trong số đó tốn rất nhiều tiền, điều này khiến cô bé luôn thiếu tiền tiêu vặt trong một thời gian dài, lại còn nợ mẹ rất nhiều, vì vậy cô bé phải nghĩ ra cách kiếm tiền thật nhiều để trả nợ cho mẹ.

Ví dụ, khi cô bé năm tuổi thì cô bé cảm thấy tranh của mình rất đẹp, cho nên cô bé muốn xuất bản một cuốn sách tranh giống như mẹ cô bé, thế là mẹ cô bé đã giúp cô bé chọn tranh, và viết lời tựa cho cô bé, nhưng cô bé lại muốn tự mình làm. Tự móc tiền tiêu vặt của mình ra xài, ngoài ra còn tìm mẹ cô bé để vay một phần, với mục đích là xuất bản một cuốn sách tranh ảnh bằng chính chi phí của mình.

Ví dụ nếu cô bé muốn mua thêm một chiếc váy hoặc đồ chơi đẹp, mẹ cô bé sẽ không hạn chế, nhưng cô bé phải lấy tiền của mình mua mới được.

Thậm chí dù cô bé có muốn đi du lịch đâu đó, thì cô bé cũng có thể tự mình lên kế hoạch, và tự chi trả, tất nhiên, ba mẹ sẽ đi cùng cô bé, nhưng nếu chi phí của ba mẹ cũng được đài thọ thì sẽ tốt hơn.

Vì vậy, dù nhà máy của ba ngày càng lớn, và hoạt động kinh doanh của công ty ngày càng phát triển, ngoài ra xưởng thiết kế của mẹ cũng đã nổi tiếng trên toàn quốc, thì bạn học Đoàn Tử vẫn phải thường xuyên sử dụng sổ sách kế toán của chính mình để tính toán, tính toán khi nào cần sử dụng cái gì để tiền của chính mình có thể đầy túi hơn một chút.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 611: Chương 611



Khi còn là trẻ sơ sinh Đoàn Tử là một cô bé rất nghịch ngợm.

Khi vừa mới sinh ra tiếng khóc của cô bé đã rất lớn rồi, không giống như những đứa trẻ khác khóc như những chú mèo con.

Cô bé khóc khi thay tã, khi đói bụng cũng khóc, hơn nữa còn khóc rất lớn, và tràn đầy năng lượng, ngoài ra đổi chân nhỏ lại còn biết bay nhảy, không có một chút gì gọi là kiên nhẫn cả.

Đợi khi được vài tháng tuổi, thì cô bé liền nảy sinh sự nhiệt tình đối với môi trường xung quanh, đầu và tay nhỏ bé luôn khám phá thế giới mới, đối với cô bé mà nói, thì mọi thứ đều mới lạ, đương nhiên nó cũng mang lại rất nhiều khó khăn đối với cơ thể nhỏ bé của cô bé.

Nhưng cô bé quả thực đã làm cho người ta thích rồi.

Cô bé thích cười từ khi mới được vài tháng tuổi, cho nên đối với người khác chỉ cần cô bé nhép miệng cười thôi, thì trực tiếp có thể làm tan chảy trái tim mọi người theo đúng nghĩa đen.

Hàn Đông Nguyên không phải là người biết chăm sóc trẻ con.

Nhưng khi anh nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử cười như vậy thì anh cũng có cảm giác rất kỳ lạ, cho nên anh liền dùng bàn tay to lớn của mình mà bế cô bé lên, sau đó còn nói với Trình Ninh: “Con bé có đôi mắt biết nói nhiều hơn so với em rồi, khi em còn nhỏ đối với anh thì chỉ biết nhìn chằm chằm mà cảnh giác anh, còn đối với bà nội thì ngược lại luôn cười một cách rất ngốc nghếch”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh: "Đây là lỗi của ai? Anh như vậy mà còn muốn người ta cười với anh sao? Giờ em nghĩ lại, có nhiều lúc em muốn trực tiếp đem vật trong tay mình đặt thẳng vào đầu anh”.

Hàn Đông Nguyên: “...”

Anh rất khéo léo cúi đầu để trêu chọc con gái, sau đó còn nâng lên rồi lại hạ xuống, khiến Tiểu Đoàn Tử vừa mới được mấy tháng tuổi cười “khúc khích”, thế nhưng anh lại làm cho dì Hùng người đang chăm sóc Trình Ninh ở cữ nhìn thấy được, thì liền bị dọa sợ mà vội vàng ngăn anh lại, rồi nói: “Đứa bé vẫn còn nhỏ, xương cốt vẫn còn mềm, lỡ rơi xuống thì sao, không đùa như thế được.”

Hàn Đông Nguyên không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, cho nên nhìn anh giống như kiểu người không chịu nghe lời khuyên, tuy nhiên khi dì Hùng nói đến đây thì anh liền lập tức sửa lại hành vi của mình, sau đó chỉ thở dài, mà nói: “Con bé thật phiền phức”

Trình Ninh ở bên cạnh liền cười khẩy.

Đứa nhỏ này đúng là rắc rối.

Kể từ khi có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình mà bắt đầu đá thì cô bé liền rất hiếu động, cả đầu và mắt cũng không ngừng chuyển động bốn phía.

Khi cô bé mới hơn bảy tháng tuổi, thì cô bé liền bị ném lên một chiếc giường cao sáu tấc, vừa quay người lại liền có thể chạm vào mép giường mà ngã đập đầu.

Hàn Đông Nguyên một tay ôm lấy cô bé, nhưng anh lại cảm thấy uất ức một cách kỳ lạ, sau đó anh vội nói: "Hồi nhỏ em cũng như vậy sao? Em có cảm giác gì không?”

Nó thực sự, thực sự quá ầm ĩ rồi.

Kể từ khi có con gái, và mỗi khi chơi với con gái, thì anh đều luôn so sánh Tiểu Đoàn Tử với Trình Ninh khi còn nhỏ.

Trình Ninh cảm thấy cách anh bế con gái mình quá thô bạo, cho nên liền ôm lấy nó mà đỡ đôi chân ngắn ngủn của cô bé lên giường, sau đó còn tức giận nói: “Khi em đến nhà của mọi người thì lúc đó em đã được hai tuổi rồi, sao em lại trông như thế này được chứ?”

Hàn Đông Nguyên cũng nghĩ tới đây.

Dường như anh chưa bao giờ nhìn thấy Trình Ninh như thế này.

Bà nội Hàn ở bên cạnh cười, và nói: "Không biết Ninh Ninh mấy tháng tuổi có phải như vậy hay không, nhưng cháu khi còn nhỏ quả thực là như vậy.”

Hàn Đông Nguyên: “…”

Cho dù thế nào, thì Tiểu Đoàn Tử khi còn là đứa trẻ sơ sinh thì vẫn rất hiếu động.

Nhưng khi lớn lên, cho dù bên trong nội tâm như thế nào, thì cô bé cũng dần dần bình tĩnh lại, và trở thành một người có nhiều ý tưởng, và dũng khí thực hiện chúng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 612: Chương 612



Có rất nhiều người yêu thích Tiểu Đoàn Tử.

Cũng có nhiều người tặng quà cho Tiểu Đoàn Tử.

Trình Ninh cảm thấy không thể nuôi con gái thành một người không biết quý trọng củi gạo, thế là cô liền khiến cho cô bé hiểu được thế nào là lập kế hoạch cho cuộc đời của chính bản thân mình, chứ không thể muốn cái gì thì sẽ được cho cái đó, cho nên từ khi Tiểu Đoàn Tử còn rất nhỏ, thì cô đã cho con bé tự lập một cuốn sổ kế toán cùng với cuốn sổ ghi lại toàn bộ tài sản mà cô bé sở hữu.

Có một số đồ đạc có giá trị, chẳng hạn như châu báu do nhóm người Tiêu Lan tặng, thì Trình Ninh sẽ tự mình giữ gìn cuốn sổ này, và nó thường được cất giữ trong két sắt, bởi vì những thứ này chí ít cũng cần phải đợi sau khi cô bé đến tuổi trưởng thành thì sẽ từ từ giao lại cho cô bé, còn bình thường tiền tiêu vặt hay tiền mua đồ chơi hay những thứ khác thì Trình Ninh sẽ cho cô bé, ngoài ra Trình Ninh còn mời gia sư gia đình toàn thời gian cho cô bé, để cho cô ấy tự do quản lý cô bé.

Cho nên Tiểu Đoàn Tử từ nhỏ đã được tiếp xúc với sổ sách kế toán, thế là đối với việc riêng của mình thì rất rõ.

Khi còn học mẫu giáo thì cô bé đã học cách xâu vòng tay, dây chuyền, trâm cài, bằng nhiều loại hạt khác nhau và bán chúng trong xưởng vẽ của Trình Ninh. Có không ít quý bà đã đến xưởng vẽ của Trình Ninh để xem qua quá trình sản xuất những chiếc vòng tay và dây chuyền nhỏ tinh xảo tuyệt đẹp này, hơn nữa cũng vì là chất liệu tốt, cho nên trông nó cao cấp hơn nhiều so với việc mua nó từ người bán bên ngoài, thế là mấy người bọn họ liền chọn lựa vài chiếc, thậm chí một số còn chạy đến đặt hàng ở quầy lễ tân của xưởng Trình Ninh.

Nhân viên lễ tân cười nói: "Thưa phu nhân bà thật là sáng suốt. Những thứ này đều do chúng tôi tự tay làm, tuyệt đối không phải đồ chơi nhựa thô sơ do nhà máy sản xuất”

Nhưng Tiểu Đoàn Tử rất bận rộn.

Cô bé có rất nhiều việc phải làm, có nhiều thứ cần phải học, cô bé không có nhiều thời gian để làm những chiếc vòng tay và vòng cổ nhỏ mỗi ngày. Lúc hàng được phát hành thì rất nhanh đã được bán hết, thế nhưng cô bé lại không thể cung cấp hàng được, cho nên cô bé liền thương lượng với mẹ, xem có thể thuê người làm việc này cho mình hay không, và cô bé sẽ trả lương.

Trình Ninh:….

Cô nói: “Con tự mình đi tìm người thương lượng nhé, con không phải quen biết rất nhiều người sao? Xem có chị nhỏ nào nguyện ý cùng con làm chuyện đó hay không?”

Dù sao thì tất cả đều tùy thuộc vào cô bé.

Đương nhiên là Đoàn Tử luôn có rất nhiều cách kiếm tiền chứ không riêng gì chuyện này.

Cô bé đã học cách làm bánh bích quy và bánh ga-tô từ từ dì Chung hoặc là gia sư gia đình, khi có hứng thú, thì cô bé còn nhờ gia sư gia đình của mình giúp chuyển bàn ghế vào trong tiểu khu, và tìm một nơi râm mát để bán, tiểu khu này là một khu biệt thự cao cấp, hơn nữa ai mà không biết cô bé nhỏ kia là con của ông chủ Hàn kia chứ?

Cho nên khi Đoàn Tử vừa mở quầy ra, thì cho dù là bánh bích quy nhỏ hay là bánh gato, tất cả rất nhanh đều được người khác mua hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đợi sau khi tìm được vài chị gái nhỏ cùng cô bé xâu vòng tay, dây chuyền, nhẫn nhỏ, khuyên tai, kẹp tóc, thì cô bé cũng sẽ bày một quầy hàng bên ngoài khi có thời gian, hơn nữa còn có biển hiệu trực tiếp của Tiểu Đoàn Tử, ngoài ra cô bé còn mang đồ của mình tự lại làm lên trên đầu, cho nên chả trách có cô bé nào khi nhìn thấy thì liền không sáng mắt lên kia chứ?

Rất nhanh đã bán sạch như cũ.

Tất nhiên tất cả những điều này không hề làm cản trở việc học của cô bé, bởi vì cô bé cần phải tính toán mọi thứ, cho nên tất cả các phép tính cộng trừ ở trường tiểu học cô bé đều vừa có thể làm nhanh lại vừa trơn tru, ngoài ra phép nhân đơn giản cũng hề đáng kể so với cô bé.

Bởi muốn làm “thiết kế”, hơn nữa từ khi con nhỏ cô bé cũng thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cho nên cô bé cũng vẽ rất giỏi.

Tất nhiên rồi, ngoài ra kỹ năng tốt nhất của cô bé là Sanda Taekwondo, bởi vì ba mẹ của bé đã đặc biệt tìm một võ sư, và cho cô bé bắt đầu học nó từ khi ba tuổi, sau đó còn mỗi ngày cô bé đều phải luyện tập.

Tóm lại Đoàn Tử có rất nhiều ý tưởng, và sự nghiệp kiếm tiền từ nhỏ cũng rất hoành tráng.

Trường tiểu học cô bé theo học là một trong những trường tư thục được thành lập sớm nhất ở Thâm Thành.

Có nhiều người địa phương có tiền theo học tại đây.

Việc kinh doanh kiếm tiền bằng chuỗi hạt của Đoàn Tử được làm rất lớn, cho nên từ ba năm trước, khi học tiểu học thì cô bé đã có được một cửa hàng nhỏ của riêng mình, mặc dù hàng ngày đều do Trình Ninh chăm nom, nhưng người khác cũng phụ quản lý, còn Đoàn Tử thì chỉ cần tạo ra ý tưởng, và làm ra nhiều sản phẩm tốt là được.

Công việc kinh doanh của cô bé lớn như vậy, cho nên trong trường không chỉ có một vài người mà là rất nhiều người đã trở thành khách hàng của cô bé, thậm chí còn có những chị gái trung học đã chạy đến để đặt hàng nữa.

Nhưng đối với việc này, thì cô bé thường để bọn họ đến cửa hàng đặt hàng, hơn nữa bởi vì cô bé là một đứa trẻ rất nghe lời, cho nên cô bé đã có một nguyên tắc, là không làm ăn với các bạn cùng lớp trong thời gian đi học.

Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn: "???”

Mặc dù cô bé luôn nói vậy, nhưng lại có rất nhiều người con nhà giàu không quan tâm.

Họ cảm thấy bạn học Hàn Tư Doãn đang thiếu tiền.

Còn họ thì có tiền.

Cho nên bọn đã nói chuyện với bạn học Hàn Tư Doãn, để xem liệu cô bé có thể giúp bọn họ làm bài tập hay không, sau đó bọn họ sẽ cho cô bé tiền.

Bọn họ bảo cô bé hãy viết chữ xấu hơn một chút là được, đừng viết chữ đẹp như thế như bình thường.

Bọn họ có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền.

Bạn học Hàn Tư Doãn:…..

Có tiền, rất nhiều tiền, vậy là có bao nhiêu tiền?”

Bạn cùng lớp Hàn Tư Doãn liền hỏi một cách nghiêm túc.

Đối với việc này cô bé vẫn có chút tò mò, bởi vì cô bé rất nghiêm túc trong việc kiếm tiền, cho nên không có lý do gì mà những bạn học này lại giàu hơn cô bé.

Ba mẹ của họ có thể cho họ bao nhiêu tiền?

"Năm mươi tệ”. Cậu bé dẫn đầu tự hào nói.

Ngày nay có rất nhiều công nhân chỉ kiếm được vài trăm nhân dân tệ một tháng.

Khi thấy chiếc vòng tay và chiếc vòng cổ mà anh họ chị họ của cậu bé đã mua từ chỗ của Hàn Tư Doãn, thì cậu bé liền hỏi giá, một chiếc chỉ có vài đồng, ngoài ra còn phải trừ đi chi phí, hơn nữa còn phải cực lực làm nửa ngày thì mới được một xâu chuỗi, vậy thì giá thành cậu bé đưa ra đã rất cao rồi phải không?

Cậu bé nói: “Tớ mỗi người có năm mươi tệ, và có một tháng bài tập về nhà, chúng tớ có vài người, cậu cũng không cần phải tự mình viết, nghe nói cậu không phải có rất nhiều bạn đang cùng cậu kiếm tiền sao? Hãy để họ viết nó, thì cậu vẫn có thể kiếm được một ít lợi nhuận”

Nói xong được một lúc, thì cậu nhóc dừng lại mà ngẩng đầu nhỏ lên mà nói: “Cái này là do cậu đứng nhất lớp, thành tích tốt, không có phạm sai lầm, cho nên bọn tới mới tìm đến cậu, nếu không thì chuyện tốt như vậy, thì có biết bao nhiêu người muốn cướp nhưng lại không cướp được.”

Bạn học Hàn Tư Doãn: “….”

Tại sao cậu nhóc đang ở trước mặt cô bé lại ngu ngốc như vậy.

Bạn học Hàn Tư Doãn liền nhìn cậu bé ngốc nghếch đang ngẩng cao đầu và cắt tóc ngắn trước mặt, đúng rồi, cậu nhóc này tên là Ngô Tam Hòe phải không?

Tại sao phải gọi là cậu bé là Ngô Tam Hòe vậy?

"Cậu có anh em tên là Ngô Tam Quế phải không?”

Hàn Tư Doãn không kiềm chế được mà hỏi.

Bạn học Ngô Tam Hòe sửng sốt trong giây lát.

Bạn học Ngô Tam Hòe vẫn còn chút kiên nhẫn với cô bé đứng đầu lớp hơn nữa lại có vẻ ngoài xinh đẹp Hàn Tư Doãn này, chưa kể là cậu bé đang tìm cô bé để làm việc, thế là sau khi sửng sốt, thì cậu bé vội giải thích: “Không có, cậu nghĩ tên tớ là Ngô Tam Hoè, thì sẽ có một người anh em tên là Ngô Tam Quế sao? Không có, cái tên này của tớ là do ông nội đặt, gọi như vậy là bởi vì trong ngồi nhà ở quê của chúng tớ có ba cây hòe, chứ không có ba cây quế.”

Cô bé nhìn mặt mũi của Ngô Tam Hòe thì lại không nói nên lời.

Người này ngốc như vậy, thì làm sao có thể giao lưu được kia chứ?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 613: Chương 613



Cô bé còn tưởng chuyện này chỉ đến đây thôi.

Ai lại ngời vào buổi tối của ngày hôm sau thì Ngô Tam Hòe đã dẫn ba mẹ đến nhà của bọn họ.

Hàn Tư Doãn ngạc nhiên khi nhìn thấy ba Ngô đang ngồi ở đó một cách thô lỗ, còn mẹ Ngô thì luôn mỉm cười nhưng trong đó vẫn luôn có một chút gì đó xấu hổ, ngoài ra còn người bị dẫn đến là Ngô Tam Hòe cũng đang có vẻ mặt chán nản như một chú gà con.

Lúc này cô bé mới phát hiện ra Ngô Tam Hòe sinh ra cùng bệnh viện với cô bé, hơn nữa còn là cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Ba Ngô là người năm đó đã lãnh đạo công nhân của nhà máy xây dựng công xã để giúp Hàn Đông Nguyên xây lên nhà máy và làm vị trí xưởng trưởng của nhà máy.

Chín năm trôi qua, anh ta hiện tại đã mở một công ty thầu xây dựng lớn, để chuyên giúp đỡ mọi người xây dựng nhà máy, tòa nhà.

Còn mẹ Ngô chính là chị dâu họ La người mà đã thuyết phục Trình Ninh sinh con trai trong bệnh viện.

Ba Ngô đến xin lỗi Hàn Đông Nguyên, và nói tên nhóc con này, trông giống hệt anh ta, học hành không được, nhưng lại thích làm ra một số chuyện bàng môn tà đạo, thật đúng là làm trò cười cho người ta rồi.

Vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh không hề thay đổi sau khi nghe điều này, nhưng miệng của bạn học Hàn Tư Doãn thì lại co giật.

Bạn học Ngô Tam Hoè này ngốc như vậy, quả thực là do di truyền rồi!

Có ai nói như vậy về bản thân mình chứ?

Kinh doanh ai mà không nghiêm túc... Cho dù có thích làm ra một số chuyện bàng môn tà đạo, thì cũng không cần phải nói thẳng ra phải không?

Ba Ngô và mẹ Ngô đã giải thích toàn bộ câu chuyện với Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh, họ vừa xin lỗi một cách xấu hổ, còn vừa khen ngợi Hàn Tư Doãn, lại còn vừa mắng con trai của bọn họ: “Mỗi tháng có năm mươi tệ, con dùng số tiền đó đi đập ai vậy? Con có biết bạn học Hàn Tư Doãn còn nhỏ tuổi, mà con bé đã biết thiết kế chuỗi hạt, cũng đã từng lấy được giải thưởng thiết kế toàn quốc rồi không, ngoài ra tranh của con bé vẽ, cũng không biết đã dành được bao nhiêu giải thưởng trong các cuộc thi hội họa rồi, con thật là, năm mươi tệ của con thì dọa được ai hả!”

Tóm lại lần này cả ba Ngô và chị dâu La cần phải khuyên răn con trai của mình rồi, hơn nửa còn thành tâm thành ý khen ngợi Tiểu Tư Doãn, và khen ngợi Hàn tổng cùng với Trình Ninh trong việc nuôi dạy con gái một cách có phương hướng.

Ngô Tam Hòe liền cúi gằm mặt xuống, cậu bé giống như trái cà tím đã bị sương giá đánh tan.

Nhưng Ngô Tam Hòe ngốc thì có chút ngốc thật, thế nhưng cậu bé cũng có ưu điểm, đó là rất nhanh đã hồi lại máu, ngày hôm sau khi đến thì cậu bé trở lại trường học thì đã mạnh như rồng như hổ rồi.

Cậu bé lại chạy đi tìm Hàn Tư Doãn.

Cậu bé ngồi phía sau cô bé mà dùng bút gõ nhẹ vào lưng cô bé, nhưng cậu bé vẫn chưa kịp nói xong "Này Hàn.", thì Hàn Tư Doãn quay lại và ấn tay xuống bàn một tiếng "cạch", thế là Ngô Tam Hòe liền kêu lên một tiếng thật lớn, mà toàn thân lại toát mồ hôi lạnh vì đau.

Hàn Tư Doãn nhìn ra là cậu bé, sau đó thì buông cậu bé ra, mà nhướng mày rồi nói: "Là cậu, cậu đang làm gì vậy?”

Sau đó cô bé dừng lại rồi nói: "Sau này đừng động tay động chân, bởi vì tớ nhạy cảm hơn với các đòn tấn công từ phía sau, ngoài ra bởi vì đây là trường học cho nên đã tính là nhẹ tay với cậu rồi, nếu là bên ngoài, thì tay cậu sẽ bị trật khớp đó. Đừng la hét nữa, đâu có đau đến như vậy đâu?”

Ngô Tam Hòe cảm thấy rất uất ức.

"Cậu tìm tớ để làm gì?” Hàn Tư Doãn hỏi cậu bé một cách tò mò, "Vẫn còn muốn tớ giúp cậu làm bài tập sao?”

Cậu bé đã bị ba mắng không còn mặt mũi, đến mức còn dùng cây gậy lớn để đánh cậu bé nữa, cho nên cậu bé còn dám tìm cô bé để làm cái gì đây?

Cậu bé hỏi: "Này, cậu làm sao nghĩ ra được cách kiếm tiền vậy?”

Hàn Tư Doãn: "…. Cậu vẫn còn muốn lấy tiền để tớ giúp cậu làm bài tập à?”

Ngô Tam Hoè: "...”

Có thể đừng lôi chuyện cũ ra nói có được không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngô Tam Hoè cảm thấy chuyện này đã trở thành quá khứ đen tối của chính mình.

Từ đó trở đi, cậu bé cũng bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền và không bao giờ hối hận.

Nhưng hiện tại, cậu bé chỉ là fan của bạn học Hàn Tư Doãn mà thôi.

Ngô Tam Hoè thường xuyên chạy đến nhà họ Hàn, còn chị dâu La cũng thỉnh thoảng đến thăm Trình Ninh, ngoài ra chị ấy còn nói chuyện với bà nội Hàn, dì Chung, hơn nữa còn mang không ít cơ hội kinh doanh cho Trình Ninh, bởi vì suy cho cùng thì việc xây dựng nhà máy và nhà ở của Ngô gia, đều do Trình Ninh làm thiết kế nội thất, trong khi đó hiện tại phần lớn hoạt động kinh doanh của Hàn Đông Nguyên là làm sản phẩm gia dụng, cho nên nếu như muốn, thì hai nhà vẫn có rất nhiều thời gian để hợp tác, thế nên ba Ngô thậm chí còn muốn Trình Ninh giúp anh ta thiết kế và đấu thầu một số dự án lớn, nhưng đối với vấn đề này thì Trình Ninh luôn rất thận trọng, và sẽ không tùy tiện nhận một dự án như vậy.

Tóm lại vì các con là bạn cùng lớp, cho nên hai gia đình dần dần trở nên thân thiết với nhau.

Nhưng Hàn Đông Nguyên thực sự không thích Ngô Tam Hòe cho lắm.

Anh luôn có cảm giác như cậu bé này đang theo đuổi con gái anh.

Thật sự vừ ngu ngốc lại vừa không có phẩm chất.

Trình Ninh nghe được những gì anh nói thì không khỏi bật cười, mà nói: “Là bạn nhỏ cùng chơi với nhau thôi, có gì đâu, hơn nữa, trong số những cậu bé vây quanh Đoàn Tử, thì anh đã thích qua ai rồi?”

“Tấn Kiều thì anh nói cậu bé tuổi còn nhỏ mà lại có suy nghĩ sâu sắc, trong bụng toàn ý nghĩ xấu một chút thật lòng cũng không thấy, nhưng cậu bé đó đối với Đoàn Tử từ nhỏ tới lớn muốn gì là cho đó, vậy mà anh vẫn còn nghĩ cậu bé đó là một chút thật lòng cũng không thấy sao?”

“Tấn Linh thì anh lại nói cậu bé ấy quá yếu đuối, lại trở về nói Tam Hòe thì anh chê cậu bé quá ngu ngốc đối với Đoàn Tử lại không có phẩm chất......Anh ba, bọn chúng chỉ là bạn của Đoàn Tử, em nhìn anh trong lúc này giống như là anh đang nhìn bạn trai của con bé, hơn nữa còn trực tiếp giống như đang chọn con rể vậy đó, Đoàn Tử vẫn còn nhỏ mà”

Hàn Đông Nguyên:….

“Đúng rồi, ngày đó chị dâu La còn nói với anh, hỏi là anh có muốn sinh thêm một đứa con nữa hay không?”

Trình Ninh bước tới mà kéo lại bộ vest và cà vạt của anh, rồi cười và nói: “Chị ấy ngược lại chưa bao giờ quên việc phải có con trai, chị ấy sợ sự nghiệp của anh càng ngày càng phát triển, xã giao càng ngày càng nhiều, thì tương lai ở bên ngoài sẽ làm ra một đứa con trai.”

Cô bước tới ngửi ngửi, sau đó thì chán ghét nói: "Có mùi như rượu.”

"Không sinh”. Hàn Đông Nguyên không chút do dự từ chối.

“Cần con trai để làm gì?” Anh cười khẩy, rồi nói: “Họ ngược lại đã sinh ra được một đứa con trai, nhưng chính là ngốc không chấp nhận được, như thế cho anh mười đứa anh cũng không cần.”

"Xong rồi, không cần phải khinh thường người khác đâu.”

Trình Ninh né tránh nụ hôn lên đầu của anh, sau đó đẩy anh đi tắm, và nói: “Sau khi uống rượu thì không được phép hôn em”

Cô vẫn không nói với anh, là chị dâu La đã nói với cô, đứa trẻ ngốc đó đã cùng chị dâu La xem ti vi, bọn họ đã xem một bộ phim truyền hình đẫm nước mắt về việc bệnh viện báo cáo sai về huyết thống của đứa trẻ, thậm chí còn nói với chị dâu La rằng, "Mẹ ơi, con với Tư Doãn là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, và lại sinh cùng một phòng bệnh, có khả năng báo cáo nhầm không ạ?”

Chị dâu La căn bản chính là vì đều này mà nước mắt lưng tròng, nhưng sau khi nghe được những gì cậu bé nói ra thì liền mất hết cảm xúc, thế là chị ấy đánh cậu bé, rồi mắng: “Con còn không nhìn thấy bản thân của mình trông như thế nào sao, Tư Doãn thì giống ba mẹ của con bé, bế nhầm sao, cái đầu này của con là để chứa phân à sao bỗng nhiên lại ngu ngốc quá vậy?”

Hahahahha. Trình Ninh nghe kể cũng không biết nói gì cả.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 614: Chương 614



Hàn Đông Nguyên biết vợ mình không thích mùi t.h.u.ố.c lá và rượu.

Khi ở bên ngoài hễ có bất cứ cuộc xã giao nào mà phải uống rượu, trước khi về nhà anh chắc chắn sẽ tắm rửa sạch sẽ.

Anh cũng không thích mang những mùi đó về nhà.

Tuy nhiên hôm nay là cô chủ động kéo lấy cà vạt của anh, lúc này cô lại né tránh nụ hôn của anh, Hàn Đông Nguyên vươn tay ra, uốn cong các ngón tay, dùng đốt ngón tay ấn vào trán cô, uể oải nói: “ Được thôi, vậy em đợi anh nhé.”

Trình Ninh:….

Cô cảm thấy anh hôm nay uống hơi nhiều.

Hai người kết hôn nhiều năm như vậy tuy thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng đa phần thời gian đều có sự ấm áp và tình yêu tràn ngập, hai người sẽ trao cho nhau những nụ hôn, nụ hôn ban đầu ban đầu dành cho nhau chủ yếu là tình yêu dịu dàng, mặc dù cuối cùng nó sẽ bùng cháy.

Nhưng giống như hôm nay, ánh mắt nhìn thẳng của anh ấy như muốn vén áo ai đó ra, mang theo ý nghĩa cháy bỏng, thường là khi anh ấy mất kiểm soát.

Sau khi Đoàn tử ra đời được một khoảng thời gian dài thì Trình Ninh đã dồn hết sự tập trung vào Đoàn tử và công việc ở phòng làm việc bản thân, có phần khá bỏ bê Hàn Đông Nguyên.

Lúc đó Hàn Đông Nguyên khá là oán trách.

Trình Ninh liền dỗ anh, nói: “ Em nghe nói giữa hai vợ chồng sẽ có bảy năm rạn nứt, tại sao lại thế? Bởi vì hormone, một thứ gọi là dopamine đã đưa hai người đến với nhau trong bảy năm đầu tiên sẽ không còn nữa và tình yêu sẽ chuyển thành tình cảm gia đình nhưng thứ này không phải là không thể thay đổi được, chúng ta bình thường sẽ đem một phần sự tập trung lên những chuyện khác, bảo vệ một chút cảm giác tươi mới, còn nữa, ăn cái gì thì cũng không nên ăn no quá, ngay cả khi ăn no bảy mươi phần trăm thì chỉ nên ăn no năm mươi phần trăm là đủ, như thế mới có thể duy trì được cảm giác sảng khoái, nếu không sẽ bị no cả ngày, đồ ăn có ngon như nào cũng sẽ cảm thấy bị ngấy.”

Hàn Đông Nguyên: “...”

"Cái vớ vẩn gì thế?

“Năm phần?”

Anh cười nhạt, “ Em bây giờ có cho anh no nổi một phần không?”

Trình Ninh: “...”

Anh không phải là chưa từng phục thù cô.

Không phải cô nói no năm phần sao?

Anh hôn cô, đủ loại k*ch th*ch, sau khi cô sinh Đoàn tử thì cơ thể càng trở nên nhạy cảm hơn, khi bị anh chọc ghẹo đến mức bủn rủn người, anh hỏi cô: “ Em no một nửa chưa?”

Liền để cô sang một bên mà đi ngủ... nhưng những chuyện như này thì anh sao có thể cứng rắn hơn cô?

Cô chỉ cần ôm một cái vào cổ anh, hôn anh dịu dàng và rúc vào người anh, cuối cùng người kiềm chế không nổi chắc chắn vẫn là anh.

Hàn Đông Nguyên cũng khinh thường lý luận giữ gìn cảm giác tươi mới của cô, nói với cô: “Anh ở bên em từ khi em mới biết đi, có thể có bao nhiêu sự mới mẻ đối với em?”

Trình Ninh nói những lời lẽ chính xác: “ Vậy, vậy không phải lúc đó chưa đạt được sao??”

Hàn Đông Nguyên: “...”

Cũng không thể nói không đúng.

Ngược lại cô ấy nói gì cũng có lý.

Hàn Đông Nguyên không phải là người nói đạo lý, nhưng ở bên cô ấy thì phải làm quen với việc dù cô ấy nói có lý hay không thì cô ấy vẫn đúng.

Anh vào nhà tắm tắm rửa xong đi ra thì liền nhìn thấy Trình Ninh đang ngồi trên giường sắp xếp lại album ảnh, khẽ ngâm nga một giai điệu trong miệng, anh vừa nghe là nghe ra được luôn, đó là “ Ngọt ngào, bạn cười thật ngọt ngào”, cô rất thích giai điệu này.

Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, cúi đầu xem album ảnh, là cuốn album ảnh mới nhất.

Cô thích chụp ảnh, vẫn còn một thói quen đó là mỗi năm đều đem ảnh của một năm đã qua sắp xếp lại một lượt, sắp xếp thành một quyển album ảnh gia đình.

Khi họ mới kết hôn thì ảnh của hai người còn ít, hai ba năm một quyển nhưng từ sau khi Đoàn tử ra đời một năm một quyển còn không đủ dùng.

“Anh xem đi xem lại thấy cũng kha khá rồi”. Anh ngắm nhìn một lúc rồi nói.

Anh với cô vẫn như vậy, có nhiều thay đổi nhất là Đoàn tử, cô bé đã dần lột xác từ một đứa trẻ nhỏ, giờ đây đã là một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, dễ thương đến mức dọa người nhưng bên trong lại rất thông minh kèm theo một chút xảo quyệt.

Trình Ninh ngước mắt nhìn anh, đưa tay ra kéo mặt anh, cười nói: “ Anh nói em vẫn vậy thì không nói làm gì nhưng anh còn tệ hơn trước nhiều lắm rồi”

Anh thật ra vẫn luôn thay đổi.

Anh của lúc thiếu niên, anh của lúc mới bắt đầu về quê, anh của lúc sau khi bọn họ bên nhau, còn có anh của kiếp trước, mỗi lúc đều không giống nhau, nhưng trong trí nhớ của cô, đều nổi bật và đặc biệt như vậy.

Ánh mắt của cô dịu dàng nhưng lời của cô thì không dịu dàng chút nào, nói: “ Anh già hơn so với lúc trước rồi.

Hàn Đông Nguyên: “…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Ninh chê đ.â.m một cái chưa đủ liền sờ sờ nói: “Nên nhớ bôi kem dưỡng da mỗi ngày, em không phải đã đặc biệt mua cho anh mấy bộ rồi sao? Lần sau cũng có thể cùng em làm mặt nạ, em vẫn thích làn da mịn hơn một chút, trắng hay không, mềm hay không không quan trọng nhưng tốt xấu gì cũng đừng thô quá”

Ai mà lại không thích khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đẹp chứ?

Hàn Đông Nguyên: “…”

Trong lòng thầm than lên một tiếng.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 615: Chương 615



Thâm Quyến là một thành phố phát triển nhanh chóng.

Mặt trái của sự phát triển nhanh chóng là cũng có những cuộc sống sa đọa và đầy rẫy sự kì quái.

Trình Ninh không thích những cuộc xã giao như vậy.

Hàn Đông Nguyên cũng rất ít đưa cô cùng đi tham gia cái gì mà tiệc xã giao và tiệc rượu.

Những người đó, có kiểu nào mà anh chưa từng gặp qua? Uống say rồi, mọi sự xấu xí đều có thể được bộc lộ.

Từ chín năm trước anh bước vào thành phố này, mở nhà máy, mở một trung tâm mua sắm nội thất gia đình, mở rộng kinh doanh và giao lưu với đủ loại người.

Đối với người nước ngoài, mọi việc dường như đều thuận buồm xuôi gió bởi vì anh có điều kiện, có đủ khả năng và sự tàn nhẫn, sau lưng anh còn có một người trợ giúp đắc lực, nhà máy có nền tảng, sản phẩm có sự cạnh tranh, kể cả thị trường mới nổi này có hỗn loạn đến đâu, sản phẩm có sức cạnh tranh mãi mãi là con át chủ bài mạnh mẽ nhất.

Nhưng cũng có những nguy hiểm đáng sợ mà người ngoài không thể nào biết được.

Người mà có xuất thân lớn mạnh nhìn trúng tình hình buôn bán của anh, muốn chen một chân để nhận được một phần lợi nhuận, cũng có người hận anh vì đã tước đi cơ hội kiếm tiền của họ, hoặc là có đối tác làm ăn hoặc là đối thủ cạnh tranh luôn muốn thao túng người khác, hoặc chỉ là nhìn trúng tiền anh kiếm được, sử dụng những thủ đoạn vô cùng kỳ quặc, bao gồm cả việc ngủ với phụ nữ, còn có những người trộn m* t** vào đồ uống, muốn lôi kéo anh đánh bạc.

Đúng thật là khiêu dâm, cờ bạc, m* t**, chín năm nay, những người xung quanh anh lần lượt làm ăn được, nhưng cũng có những người trở nên sa ngã sau khi giàu có.

May mắn thay anh ấy không tham gia.

Nhưng cứ thế trải qua chín năm như vậy, anh cũng có nhiều thay đổi.

Chỉ có cô là không thay đổi gì.

Khi hai người họ đi ra ngoài cùng nhau thường thường sẽ tạo nên những hiểu lầm.

Có một lần hai người họ đi ăn với nhau, bị người quen nhìn thấy, bên ngoài thậm chí còn đồn rằng anh đang nuôi tình nhân ở bên ngoài, tin đồn càng đồn càng lan rộng, nói rằng tình nhân của anh xinh đẹp như thế nào và anh quan tâm đến cô tình nhân đó như nào... Những lời đó thậm chí còn chuyền đến tai Trình Ninh.

Đương nhiên người đồn không hề biết Hàn Đông Nguyên là chồng của Trình Ninh.

Có người nhìn thấy bức tranh khổng lồ về thành phố nội thất gia đình của tập đoàn công nghiệp Hòa Mộc trên tường trong phòng làm việc của Trình Ninh, bà ta muốn nói thêm vài câu chuyện phiếm để có thể gần gũi với Trình Ninh nên kể: “ Tôi nghe nói rằng Hàn tổng của tập đoàn Hòa Mộc đang nuôi tình nhân ở bên ngoài, đẹp tựa như tiên nữ,... Nghe nói tình nhân của anh ta có xuất thân rất khủng, hình như là con gái của thống lĩnh quân khu Quảng Thành, sự nghiệp của anh ta đang lớn mạnh như vậy, chắc hẳn là không thể thiếu sự ủng hộ của vị thiên kim này... Nhưng mà có lẽ vị thiên kim này trông cũng bình thường, Hàn tổng chưa bao giờ đưa cô ấy đến trước mặt người khác. Đàn ông ấy, đúng là phát đạt rồi liền quên cội nguồn mà”

Trình Ninh – người mà trông có vẻ bình thường:….

Tiểu thư ký đứng sau Trình Ninh: “…”

Thư ký ho rồi lại ho, làm cho người lắm chuyện phải nhìn cô ấy một cái, nói: “Cô bị bệnh à?”

Trình Ninh liếc thư kí một cái rồi cười cười hỏi người phụ nữ lắm chuyện: “Chuyện này nghe từ đâu vậy?”

Mắt của người phụ nữ lắm chuyện liền sáng lên, bà ấy kể cho Trình Ninh một cách sinh động sống động cụ thể về tình cảnh, dáng vẻ đó cứ như thể bà ta tận mắt nhìn thấy vậy, nghe thấy vậy thì mặt của thư ký cảm thấy ngột ngạt như gan lợn vậy nhưng Trình Ninh lại mỉm cười mà nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, dường như khá thú vị.

Đợi người đó đi rồi thư ký hỏi Trình Ninh, nói: “ Bà chủ, không đính chính một chút sao?”

Đính chính làm gì?”

Trình Ninh cười: “ Cũng khá là có hiệu ứng quảng cáo đấy”

Trình Ninh vui với việc người ngoài không biết mối quan hệ của cô với Hàn Đông Nguyên.

Nhưng mà Hàn Đông Nguyên không hề bằng lòng.

Bởi vì Trình Ninh quá xinh đẹp.

Còn là một nhà thiết kế cảnh quan và nội thất nổi tiếng toàn quốc, nhưng không phải đơn nào cô cũng nhận, rất nhiều người muốn thêu hoa trên gấm, muốn tăng thêm độ uy tín cho mình, sau đó không chỉ muốn thiết kế mà người cũng nghĩ muốn cả người.

Cuối cùng Hàn Đông Nguyên kéo theo Trình Ninh đến một buổi bán đấu giá, tiêu tiền như nước, đấu giá cho Trình Ninh vài bức tranh, mọi người ở đấy đều há hốc mom.

Mọi người ở đằng sau bàn tán xôn xao.

“ Ồ, đây chẳng phải là người tình đẹp như tiên nữ đang được đồn thổi của Hàn tổng đây sao?”

“Đẹp thật đấy, khí chất cũng tốt!”

‘Đẹp như vậy sao lại đi làm ttình nhân cho người khác?”

Đó đúng là Hàn tổng, nghe nói Hàn tổng không có con trai, chỉ có một đứa con gái, nếu như có thể sinh cho anh ta một đứa con trai, nói không chừng có thể... kể cả không được thì tương lai sản nghiệp còn không phải đều là của con cô ta sao?”

"Không đúng, cô gái này... Sao tôi lại thấy quen quen nhỉ?”

"Đó không phải nhà nhà thiết kế Trình của studio Tư Dữ sao? Cô ấy sao có thể đi l.à.m t.ì.n.h nhân được?”

"Nghe nói gia thế của nhà thiết kế Trình rất khủng, không biết là có bao nhiêu người tương tư cô ấy, cuối cùng là mất nửa cái mạng, cuối cùng chán nản đến mức không dám nhắc lại chuyện này...”

Gia thế này, không lẽ là Hàn tổng?”

Cái người phụ nữ ban đầu ở trước mặt Trình Ninh lắm chuyện vừa hay cũng ở đây.

Cô ta ngồi ở trung tâm đằng sau những người đang lắm chuyện, nghe mọi người bàn tán không ngừng thì sau đó liền cảm thấy khó xử và bất an.

Nhưng cũng không biết tại sao, mọi người nói nhiều như vậy lại không có ai nói nhà thiết kế Trình là vợ của Hàn tổng.

Không phải là do chuyện Hàn Đông Nguyên có một người vợ là con gái của 1 vị lãnh đạo nào đó có vẻ ngoài bình thường đã ăn sâu vào tâm trí mọi người rồi sao?

Trong tiệc rượu sau buổi đấu giá Hàn Đông Nguyên đi ra chỗ khác, Trang Minh Quân đi đến trước mặt Trình Ninh, nhìn xung quanh đám phu nhân đang tụ tập thành từng đôi ba người ở đằng xa, thỉnh thoảng liếc nhìn Trình Ninh, nói: “ Có phải họ đang nói gì về cô không? Sao lại cứ cảm thấy kì kì? Lén la lén lút thế.”

Trình Ninh cười, nói:“ Dạo này bên ngoài đang đồn chuyện chồng tôi có một cô tình nhân đẹp tựa tiên nữ, đại loại là đang bàn tán về cô tình nhân tiên nữ đó”

Trang Minh Quân: “….”

Sau đó vị phu nhân lúc trước nói chuyện với Trình Ninh đi lên trước, đem theo nụ cười ngại ngùng chào hỏi với Trình Ninh và Trang Minh Quân, sau đó nói với Trình Ninh: “Không ngờ nhà thiết kế Trình có quen biết với Hàn tổng, nếu trước đây có lời nào mạo phạm đến nhà thiết kế Trình thì mong cô đừng trách tôi.”

Cô ta vẫn không kiềm chế được bản tính buôn chuyện, đến đây không chỉ để chào hỏi mà còn để hóng hớt.

Chuyện này thật khiến người khác động lòng phải không?

Trình Ninh gật đầu, cười nói:“ Từ khi bắt đầu yêu nhau với chồng tôi, không, lúc còn chưa yêu nhau, bên ngoài đã đầy tin đồn rồi, tôi sớm đã quen với điều đó rồi”

Người phụ nữ lắm chuyện cười gượng, đột nhiên nụ cười cứng đờ, cái gì, chồng?

Cô ta ngẩng đầu nhìn Trình Ninh, miệng ngạc nhiên đến mức không khép lại được.

Trình Ninh lại có vẻ như là không chút để tâm.

Cô cười híp mắt, quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên đang cùng người khác nói chuyện.

Đúng vậy, từ khi bọn họ mới bắt đầu, còn chưa yêu nhau, rất lâu rất lâu về trước, bên ngoài đã có nhiều loại tin đồn rồi.

Khi còn rất nhỏ, bên ngoài mọi người đều nói anh không thích cô, vô cùng ghét người con chồng trước được mẹ kế đưa vào nhà này, đặc biệt là không ưa cô, nhắc cũng không cho người khác nhắc đến.

Vì vậy mà có người muốn bắt nạt cô, kết quả là bị anh một chân đạp xuống con mương hôi hám, cả nửa ngày cũng không bò lên được.

Năm tháng dài đằng đẳng, trong lòng họ chỉ có hình bóng của nhau.

Nhưng trong lòng Hàn Đông Nguyên khó chịu.

Bởi vì từ trong những lời đồn ngoài kia hình như hình tượng ở ngoài của anh không xứng với vợ anh, rõ ràng anh có tập thể dục quanh năm, thể hình từ trước đến nay đều được giữ ở trạng thái tốt nhất... Cô ấy không phải rất thích sao?

Bây giờ còn phải yêu cầu có khuôn mặt trắng sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên chán nản không biết làm sao. Thôi cứ gống gắng vậy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 616: Chương 616



Lại kể về chuyện của Hứa Đông Mai và Kỷ Dương.

Hàn Đông Nguyên dẫn theo các thanh niên trí thức trẻ và người dân trong thôn mở nhà xưởng ở đại đội, sản phẩm do nhà xưởng sản xuất ra đều được bán đến Bắc Thành, người dân trong thôn cũng bắt đầu kiếm tiền.

Đại đội Thượng Hàn ở cái nơi rừng thiên nước độc này, túng quẫn không biết bao nhiêu năm trời, cứ đến mùa đông lại phải chịu rét, chịu đói, Hàn Đông Nguyên dẫn dắt mọi người, không chỉ giúp họ có cơm để ăn mà còn có tiền để kiếm, trước đây, những chuyện này là thứ mà đại đội Thượng Hàn không dám mơ tới.

Lúc này Hàn Đông Nguyên nói muốn xây nhà xưởng, xây trường học, Thư ký Đại độ Thư ký Chu, Chu Phác Hòe tất nhiên là rất ủng hộ.

Vì vậy Trình Ninh tìm về một người thanh niên trẻ tuổi, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, tên là Kỷ Dương, nghe nói là kỹ sư từ Bắc Thành đến đây, cô muốn để Hiểu Mỹ làm trợ lý cho anh ấy, dẫn anh ấy đi khảo sát địa hình, tìm vị trí tốt nhất để xây nhà xưởng, xây trường học, mỗi tháng sẽ nhận lương giống như trợ lý văn phòng Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai, còn hỏi Thư ký Chu có ý kiến gì không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhận lương giống như Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai?

Thư ký Chu nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên, hiển nhiên là gật đầu đồng ý ngay, nghiêm túc nói với con gái mình: "Xưởng trưởng và thanh niên tri thức Trình đang cho con cơ hội đấy, con phải làm việc tốt vào!”

Đương nhiên là ông ấy biết, đây là Trình Ninh đối xử đặc biệt với con gái mình.

Lúc đầu mọi người đều không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là công việc mà thôi.

Nhưng Kỷ Dương thường xuyên dẫn theo Hiểu Mỹ vào núi, học còn ngồi cùng nhau để vẽ tranh, sau đó Hiểu Mỹ lại vừa mới thoái hôn, nên rất nhanh đã có không ít người xì xào bàn tán.

Cuối cùng cũng có một ngày, vợ của Thư ký Chu giặt quần áo ở bờ suối trở về, quần áo còn chưa kịp phơi, vội vàng chặn Thư ký Chu đang chuẩn bị đến đại đội lại, rồi nói: "Phác Hòe à, chúng ta cứ để con gái suốt ngày chạy khắp núi với một người đàn ông như thế có được không thế? Mọi người ở bên ngoài đều đang đang bàn ta tán vào chuyện này đấy”

Chu Phác Hòe nghe thấy chuyện này, nhíu mày, gõ gõ điếu thuốc lá, nói: "Bàn ra tán vào? Bán tán cái gì? Đây là công việc! Đây là công việc đó, có biết không? Trên công trường không phân biệt nam nữ! Thanh niên tri thức Trình đặc biệt giao cho Hiểu Mỹ công việc này, đây không phải là cô ấy đang tạo điều kiện cho con bé, cho con bé một cơ hội học tập, để không phải giống như những người khác, mắt chỉ nhìn thấy chuyện nam nữ, không thể nào tiến bộ lên được một chút hay sao?”

Mẹ của Hiểu Mỹ: "..”

Mẹ của Hiểu Mỹ bị mắng cho một trận mà mặt đỏ tía tai.

Nhưng mức độ phát triển của chuyện này rất nhanh đã khiến cho Thư ký Chu Phác Hòe phải sững sờ.

Bởi vì Hiểu Mỹ đã thích Kỷ Dương, không chỉ người trong đội của họ biết, mà cả người trong các đại đội khác cũng biết.

Chu Phác Hòe sững sờ đến mức không biết nên nói gì.

May mắn là, ông ấy đã đi xem hồ sơ của Kỷ Dương, thấy người này ngoài xuất thân từ gia đình không được tốt ra, thì các mặt khác đều là vô cùng tốt, là một người là công tác văn hóa thực thụ, cái tên Trương Văn Thuận ở đại đội bên cạnh làm sao mà so sánh được với người ta.

Cho dù là về ngoại hình hay văn hóa, nếu là bình thường, ông ấy có thúc ngựa đi tìm cũng không thể tìm được một đứa con rể như vậy, hơn nữa là ông ấy còn biết được Kỷ Dương vẫn chưa kết hôn.

Ông ấy cũng nghe nói ở một đại đội khác có một cô gái tìm được những thành phần tri thức trẻ hoặc thanh niên tri thức được phân xuống nông thôn, rõ ràng người ta đã có vợ rồi còn ép người ta ly hôn, loại chuyện này Chu Phác Hòe tuyệt đối sẽ không cho phép con gái mình làm.

Thân thế trong sạch, chưa kết hôn, chỉ là xuất thân gia đình hơi kém một chút, điểm này cũng không sao, ở vùng sâu vùng xa này, nếu anh ấy kết hôn với con gái của nhà họ Chu, thì anh ấy chính là con rể của nhà họ Chu, thì những điểm kia đều có thể bỏ qua.

Hơn nữa, hiện tại Kỷ Dương đang làm ở nhà xưởng của họ, cũng là một kỹ sư được mọi người kính trọng, cho dù là Hàn Đông Nguyên hay Trình Ninh, đều đối xử đặc biệt với anh ấy.

Thế là ông ấy lại đi tìm Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh để hỏi xem thử, hai người đối với Kỷ Dương, bất kể là về công việc hay nhân phẩm, đều rất yên tâm.

Mặc dù Hàn Đông Nguyên nói với giọng hơi mỉa mai, nhưng đó cũng là điều bình thường.

Người như anh thì có ai mà anh không nói mỉa mai được chứ?

Thư ký Chu âm thầm quyết định người con rể này.

Kết quả, kết quả người ta lại không ưng con gái ông ấy!

Thư ký Chu tức đến nỗi râu cũng muốn mọc ngược lên!

Sau đó là một trận giằng co kéo dài.

Thư ký Chu và vợ của ông ấy đều khuyên Hiểu Mỹ đừng ngu ngốc nữa, nhưng Hiểu Mỹ lại cứ đ.â.m đầu lao vào, nếu họ muốn trách kỹ sư Kỷ, thì hành vi của anh ấy hoàn toàn không có gì đáng chê trách cả!

Vợ của Thư ký Chu lo lắng đến mực n.g.ự.c cũng thấy đau, tối đến thì thì thầm với Thư ký Chu, bà ấy nói: "Chuyện này phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ để Hiểu Mỹ làm loạn như vậy sao?”

Bà ấy đột nhiên cắn răng nói: "Ông nói kỹ sư Kỷ không tệ, vậy chúng ta trực tiếp tìm cậu ta, nói cậu ta ta kết hôn với Hiểu Mỹ đi?”

Thư ký Chu: "... Nói bậy bạ gì vậy!”

Tình hình ở đại đội Thượng Hàn không giống như ở các đại đội khác.

Các đại đội khác còn có thể nắm thóp được tri thức tiến bộ với thanh niên tri thức được phân xuống nông thôn, nhưng kể từ khi Hàn Đông Nguyên mở nhà xưởng, tri thức tiến bộ và thanh niên trí thức đều trở thành người được chào đón, có bao nhiêu gia đình muốn gả con gái cho họ, họ cũng là một đại đội có phong tục tập quán chất phác, chỉ cần là người khác không làm gì xấu xa, họ cũng sẽ không làm gì để nắm thóp người khác.

"Chờ thêm chút xem sao!” Thư ký Chu nói.

Miệng Thư ký Chu thì nói chờ chút đã nhưng trong chính ông ấy cũng rất sốt ruột.

Cũng may là Trình Ninh được nghỉ hè, từ Học viện Mỹ thuật Quảng Thành trở về, thế là ông ấy bèn đến gặp Trình Ninh một chuyến, hỏi cô về chuyện này.

Ông ấy còn nói: "Thanh niên tri thức Trình à, lúc trước chính cô đã sắp xếp cho Hiểu Mỹ đến làm bên cạnh kỹ sư Kỷ, bây giờ con bé một lòng hướng về cậu ta, nhưng kỹ sư Kỷ lại không chịu kết hôn với con bé, cô xem chuyện này phải kết thúc thế nào đây?”

Trình Ninh: "...”

Đây là tháng bảy năm một nghìn chín trăm bảy mươi bảy, còn vài tháng nữa là kỳ thi đại học được khôi phục, cứ để cô ấy theo đuổi đi.

Hơn nữa, Thư ký Chu là người già có kinh nghiệm, còn có thể để Hiểu Mỹ chịu thiệt thòi được sao?

"Cứ để cô ấy theo đuổi đi”. Chưa đợi Thư ký Chu nổi giận, Trình Ninh đã nói: "Không sao đâu, Thư ký Chu, Hiểu Mỹ cũng không chịu thiệt thòi gì đâu, kỹ sư Kỷ là người chính trực, chắc chắn sẽ không làm gì có lỗi với Hiểu Mỹ đâu đúng không? Ở đại đội Thượng Hàn này, ngay ở trước mặt ông, anh ấy còn có thể làm ra việc gì xấu với Hiểu Mỹ được chứ?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 617: Chương 617



“Nếu chỉ là Hiểu Mỹ đơn thuần thích kỹ sư Kỷ, thì cũng không sao, tôi sẽ nói chuyện với Hiểu Mỹ, thúc giục cô ấy học tập, dù cô ấy và kỹ sư Kỷ không thành, sau này nếu có cơ hội được giới thiệu lên đại học hoặc tuyển dụng, trình độ văn hóa của Hiểu Mỹ được nâng cao, nói không chừng lại có cơ hội”

Thư ký Chu cảm thấy những lời nói của Trình Ninh nghe rất hay, nhưng đều là hư ảo.

Nhưng ông ấy cũng không có cách nào khác.

Chỉ có thể đi từng bước một xem sao.

Quả nhiên, không ngờ chỉ mấy tháng sau, tin tức nhà nước khôi phục lại chuyện thi đại học được phát trên đài phát thanh.

Điều này khiến cho lòng Thư ký Chu vô cùng mừng rỡ.

Bây giờ mỗi ngày con gái của ông ấy đều ngày ngày viết vẽ đủ thứ, còn nghe theo lời Thanh niên tri thức Trình xem đi xem lại những cuốn sách đó, trong chuyện thi đại học, không phải con gái ông sẽ có khả năng hơn những thanh niên trí thức ngày ngày đào bới dưới đất kia sao?

Bên kia, Kỷ Dương cũng nhận được thư từ Bắc Thành, yêu cầu anh ấy trở về thành phố, tiếp tục đảm nhận vị trí công tác của trước đây.

Cũng chính Thư ký Chu đã đưa bức thư này cho Kỷ Dương.

Trong lòng của Thư ký Chu thấy không vui. Người này về Bắc Thành rồi thì con gái của ông ấy hoàn toàn không còn cơ hội nữa phải không?

Nhưng để không ảnh hưởng đến tâm trạng của đứa con gái đang chuẩn bị thi đại học của mình. Ông ấy còn vô cùng tế nhị uyển chuyển mà nói chuyện với con gái mình, nhưng ai ngờ Hiểu Mỹ lại an ủi ngược lại ông ấy, cô ấy nói: "Bố, có gì mà phải buồn? Nếu không khôi phục kỳ thi đại học, anh ấy đi rồi, có khi con còn phải buồn một thời gian, nhưng giờ thi đại học đã khôi phục rồi, con còn có gì mà buồn đâu? Con nói cho bố biết, bây giờ nền tảng của con không tệ, nhất định sẽ thi đỗ đại học, đến lúc đó con sẽ tìm một người đàn ông có trình độ hơn và đẹp trai hơn kỹ sư Kỷ.”

Thư ký Chu: “...”

Được rồi.

Nhưng mà Thư ký Chu không ngờ rằng sau khi nhận được thư Kỷ Dương lại không trực tiếp trở về thành phố ngay. Anh ấy ở lại, nói là muốn kèm cặp Hiểu Mỹ cho đến khi cô ấy thi đại học xong mới rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy còn nói với Hiểu Mỹ: "Nếu em thi đỗ đại học, em mà đồng ý thì chúng ta sẽ kết hôn, nếu không thi đỗ thì cứ ở lại trong thôn tìm người trong thôn mà kết hôn đi”

Hiểu Mỹ nghe xong câu này thì rất vui vẻ.

Cô ấy cười nói: "Thì ra anh sớm đã thích em, chỉ vì cảm thấy em là một cô gái nông thôn, nên không muốn ở bên em, bây giờ em có cơ hội thi đại học, anh mới thấy chúng ta có khả năng”.

Kỷ Dương nhìn cô ấy, nói: "Em không thấy tức giận à?”

“Có gì mà tức giận chứ?”

Hiểu Mỹ cười, nói: "Chuyện hôn nhân vốn dĩ là thương lượng điều kiện mà”

Điều này cũng rất hợp lý.

Đây vốn dĩ là phong tục tập quán của vùng nông thôn.

Sau đó cô ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu bây giờ anh không kết hôn hoặc đính hôn với em, đợi đến khi em thi đỗ đại học rồi, gặp được nhiều người hơn, có nhiều người tuấn tú, có trình độ, thân thể lại cường tráng hơn, nếu em gặp người tốt hơn, nói không chừng em sẽ không muốn lấy anh nữa”

Kỷ Dương nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi mới nói: "Được”

Hiểu Mỹ vốn không phải là một cô gái thích học hành, nhưng trong hai năm qua nền tảng của cô ấy không phải là không có, thêm vào việc Kỷ Dương giúp cô ấy ôn thi, cuối cùng cô ấy đã thi đại học rất tốt, thành công thi đỗ vào Đại học Sư phạm Bắc Thành.

Người trong thôn đều chúc mừng Thư ký Chu và vợ của ông ấy.

Ban đầu họ nghĩ rằng Hiểu Mỹ theo đuổi một người đàn ông như thế, nhưng người ta lại không chịu đính hôn với cô ấy, họ cảm thấy cô ấy đang làm chuyện không đâu, “cái gối hoa lá cành” từ thành phố này có tác dụng gì chứ? Chi bằng cứ mạnh dạng tìm một anh nông dân chăm chỉ mà chung sống.

Đến lúc này họ lại thấy Thư ký Chu xứng đáng là thư ký của họ, suy nghĩ của ông ấy luôn vượt xa họ, nhìn kìa, lúc này đừng nói đến con rể của ông ấy thế nào, Hiểu Mỹ đã thi đỗ đại học rồi!

Nếu không tính đến những thanh niên trí thức, thì cô ấy chính là sinh viên đại học đầu tiên của đại đội Thượng Hàn!

Tuy nhiên, lúc Hiểu Mỹ nhận được giấy báo trúng tuyển, Kỷ Dương đã trở về Bắc Thành.

Trường học khai giảng vào ngày hai mươi hai tháng hai.

Hiểu Mỹ lên tàu hỏa vào ngày hai mươi, đến Bắc Thành vào ngày hai mươi mốt.

Kỷ Dương đón cô ấy xuống tàu hỏa, trước tiên đưa cô ấy đến trường, sau đó là ngày hai mươi hai, cũng là Tết Nguyên tiêu, anh ấy đưa cô ấy về nhà, giới thiệu cô ấy với cha, anh trai và chị dâu của mình rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình.

Mẹ anh ấy là một tiểu thư tư bản, bà ấy đã qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, anh ấy xuống nông thôn khi còn nhỏ cũng là do ảnh hưởng bởi xuất thân của mẹ anh ấy.

Lúc Hiểu Mỹ đến nhà Kỷ Dương, ban đầu cô ấy vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Cô ấy là người miền núi, có sự mộc mạc và phóng khoáng đặc trưng của người miền núi, tuy không tự ti, nhưng cũng biết rằng nhiều người thành phố sẽ coi thường người nông thôn.

Tuy nhiên, cô ấy lại không ngờ rằng, sau khi đến nhà học Kỷ, cô ấy lại được gia đình anh ấy chào đón nồng nhiệt như vậy.

Cha của Kỷ Dương là một giáo sư đã lớn tuổi của Đại học Công nghiệp Bắc Thành, anh trai của Kỷ Dương cũng giống như Kỷ Dương, cũng là một kỹ sư, nhưng là kỹ sư cơ khí, chị dâu là giáo viên trung học, hai người đã có hai con gái, một đứa bốn tuổi, một mới hai tuổi.

Họ đều không phải là những người sống hăng hái nhiệt tình hay đặc biệt thân thiện, nhưng họ vẫn luôn thể hiện sự chào đón và sự quan tâm chân thành đối với Hiểu Mỹ.

Đặc biệt là chị dâu, biết được Hiểu Mỹ đã thi đỗ Đại học Sư phạm, chị ấy còn nói với cô ấy rất nhiều chuyện về trường học.

Hiểu Mỹ vừa vui mừng vừa có chút ngỡ ngàng.

Lúc Hiểu Mỹ rời đi, chị dâu còn đặc biệt cho Hiểu Mỹ mang theo rất nhiều thứ, còn tặng cô ấy một số phiếu vải, phiếu lương thực, Hiểu Mỹ từ chối, chị dâu liền cười nói: "Hiểu Mỹ đừng khách sáo với chúng tôi, hai năm qua chúng tôi cũng được cô chăm sóc rất nhiều, nếu không nhờ có những thứ cô gửi đến, chúng tôi tự mình chịu đói cũng được, nhưng không biết mấy đứa nhỏ có qua được không”

Nhà họ đến nông thôn sớm hơn Kỷ Dương, lúc đó chị dâu đang mang thai.

Điều kiện ở nông trường mà họ ở rất khó khăn, chỉ dựa vào số công điểm mà anh trai kiếm được thì không đủ cho một người ăn, chứ đừng nói đến sữa bột, vẫn luôn là Kỷ Dương gửi đồ cho họ.

Hiểu Mỹ có chút ngạc nhiên.

Cô ấy nhìn Kỷ Dương một cái, Kỷ Dương liền cười với cô một cái, sau đó nói với chị dâu mình: "Đã qua rồi cũng chẳng có gì để nói, may mà không bỏ lỡ mất điều gì quan trọng.”

Chị dâu cũng cười ra tiếng.

Sau bữa tối, Kỷ Dương đưa Hiểu Mỹ về trường.

Hiểu Mỹ hỏi anh ấy chuyện gửi đồ là như thế nào.

Kỷ Dương nói: "Cha và anh trai của anh xuống nông trường, điều kiện ở đó không tốt, chị dâu mang thai còn bế theo Đào Đào, lúc ở đại đội, mỗi tháng anh đều gửi đồ cho họ, nhưng đến cuối năm ngoái, sau khi về thành phố anh đã nói với họ rằng khi đó anh xuống nông thôn cũng là đi lao động, đại đội Thượng Hàn ở trong rừng sâu, anh không có khả năng gửi nhiều đồ cho họ như thế, có rất nhiều thứ đều là do em chuẩn bị.”

Hiểu Mỹ: “...”

Vậy là từ lúc đó, anh ấy đã bắt đầu sắp xếp để cho cô ấy hòa nhập với gia đình của anh ấy rồi sao?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 618: Chương 618



Kỷ Dương đưa Hiểu Mỹ đến tận dưới tòa nhà ký túc xá của cô ấy, khi sắp chia tay Hiểu Mỹ lại đột nhiên quay lại nói với anh ấy: "Thực ra trước đây em chỉ đùa với anh thôi, cho dù gặp người có học thức hơn, đẹp trai hơn, cường tráng hơn, chỉ cần trong lòng anh có em, em cũng sẽ không cần người khác”

"Anh biết.”Kỷ Dương sững lại một lúc, sau đó mới dịu dàng nói.

Anh ấy rất ít khi đối xử với cô ấy dịu dàng như vậy.

Trước đây, lúc ép cô ấy học bài, anh đều rất nghiêm túc, sau đó lại có chút bất lực.

Sự dịu dàng như vậy khiến cho trái tim của Hiểu Mỹ mềm nhũn.

Cô lại hỏi anh ấy: "Vậy nếu một ngày nào đó người yêu cũ của anh quay lại tìm anh, anh sẽ do dự không?”

Cô ấy biết trước khi anh ấy xuống nông thôn từng có một người bạn gái.

Anh ấy cũng đã chia tay với người đó trước khi xuống nông thôn, nghe nói sau khi chia tay thì người đó đã ở bên con trai của một phó xưởng trong nhà xưởng của họ.

Trước đây Hiểu Mỹ chưa bao giờ hỏi anh về chuyện này, vì cô ấy cảm thấy không cần thiết, nhưng lúc này lại đột nhiên hỏi ra, là vì cô quá kích động.

Có lẽ tình cảm của anh ấy với người kia đã thay đổi, nên những gì anh ấy muốn cũng sẽ khác đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kỷ Dương lại sững sờ một lần nữa.

Anh ấy đưa tay v**t v* mái tóc của cô gái trước mặt.

Hai năm trôi qua, thực ra cô gái trước mặt anh đã thay đổi rất nhiều, trắng trẻo hơn, thanh lịch hơn, trông hàm súc hơn nhiều, ít nhất về ngoại hình không còn ồn ào hấp tấp như lúc anh mới gặp cô ấy lần đầu nữa, trở thành một cô gái xinh đẹp hấp dẫn hơn, nhưng anh biết, bên trong cô ấy vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn vậy, nồng nhiệt lại vô cùng chân thành.

Muốn gì thì sẽ rất thẳng thắn, không được thì cũng chẳng sao, sẽ quay đầu đi tìm kiếm những điều tốt đẹp hơn.

Và cô ấy như ánh sáng vậy, sẽ mang lại nguồn năng lượng vô tận cho những con người trong lòng trống rỗng.

"Sẽ không.” Anh nói.

Nói xong anh ấy vẫn chưa thấy đủ, lại ấn ấn trán cô ấy, cười nói, "Đã qua lâu rồi.”

Anh ấy và người yêu cũ, giống như hai khúc gỗ đã cháy hết, đã nguội lạnh, dù va chạm cũng không thể tạo ra bất kỳ tia lửa nào.

Còn cô gái trước mặt anh, lại giống như một ngọn lửa.

Khúc gỗ lạnh giá nhất, khi gặp lửa, cũng sẽ bùng cháy lên.

Mặc dù, ngọn lửa này, ban đầu chỉ là vì thấy khúc gỗ này đẹp hơn một chút, nên mới dốc sức tán tỉnh mà thôi.

Sau đó Hiểu Mỹ theo Kỷ Dương đến thành phố Thâm, Kỷ Dương vẫn như kiếp trước, gia nhập tập đoàn công nghiệp của Hàn Đông Nguyên.

Hiểu Mỹ kể cho Trình Ninh nghe về những chuyện cũ, rồi nói với Trình Ninh: "Thỉnh thoảng Kỷ Dương còn nhắc lại chuyện cũ, nói rằng hồi đó tôi thích anh ấy, không phải vì thực sự yêu anh ấy, mà chỉ vì thấy anh ấy đẹp trai nên tôi mới tán tỉnh anh ấy, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, nhắc lại chuyện cũ có gì tốt đâu? Anh ấy không phải nên cảm thấy may mắn vì anh ấy đẹp trai sao?”

Nghe câu này, Trình Ninh cười không ngừng.

Cô rất đồng tình nói: "Cô nói đúng, tôi bảo cô này, tôi vẫn luôn tiếc vì không có cơ hội này.

Hiểu Mỹ ngạc nhiên, nhìn Trình Ninh, nói: "Không phải hồi đó cô vì thấy Hàn Đông Nguyên đẹp trai, thân hình cũng tốt nên mới thích anh ấy à? Bây giờ anh ấy đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng tôi nhớ hồi đó tính tình anh ấy thật là khó chịu... Nếu anh ấy không đẹp trai, thân hình cũng không đẹp thì cô có thể chịu đựng anh ấy được không?”

Trình Ninh: Đúng vậy, vậy thì hồi đó vì sao cô lại chịu đựng anh nhỉ?

Hiểu Mỹ: "Chẳng lẽ là kỹ thuật của anh ấy tốt à?” Một vẻ mặt tò mò.

Trình Ninh:…..

Cô giơ tay đánh một cái vào đầu Hiểu Mỹ, nói: "Tôi thấy Kỷ Dương nhà cậu có thể chịu đựng được cậu cũng không dễ dàng gì.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 619: Chương 619



Hàn Nhất Mai không phải là một cô gái được yêu thích.

Là người dễ nóng nảy, nói năng thẳng thắn. Mặc dù là con gái duy nhất của nhà họ Hàn, nhưng vốn dĩ nhà họ Hàn có xuất thân từ vùng núi, không phải là gia đình khéo léo nuôi dạy con cái như những gia đình bình thường khác. Bà nội Hàn cũng không phải, Hàn Kỳ Sơn là người có tính cách nghiêm túc, cho dù có đối xử với con gái rộng lượng hơn một chút, thì vẻ bề ngoài cũng không thể hiện sự yêu chiều đối với cô ấy nhiều. Thêm vào đó, cô ấy mất mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó lại vào trường nội trú của quân đội, nói là lớn lên cùng lũ con trai cũng không ngoa.

Trước đây thì cũng không sao.

Nhưng sau này trong nhà lại có thêm một cô bé xinh xắn như cục bông tuyết, cười lên có thể khiến lòng người ta tan chảy.

Mẹ kế của họ nuôi dưỡng cô bé rất chu đáo, Hàn Nhất Mai chưa bao giờ thấy một cô bé hai tuổi nào mặc quần áo trắng tinh như vậy, váy cũng đẹp đến thế, mẹ kế của cô ấy nhìn người khác đều có ánh mắt thờ ơ, nhưng đối với cô bé đó, ánh mắt dịu dàng như thể có thể muốn làm tan chảy cả thế giới.

Đến cả bà nội Hàn, bà luôn cho rằng trẻ nhỏ nên được nuôi thả, đứa nhỏ nào đến lúc biết đi rồi thì đã có thể để đứa lớn hơn dắt theo chạy lon ton trong núi, vậy mà lại cảm thấy một cô bé như thế, không nên được nuôi dưỡng như vậy mà phải yêu thương nâng niu.

Hàn Nhất Mai: “???”

Hàn Nhất Mai cảm thấy đây là lần đầu tiên cô ấy thấy bà nội mình như vậy.

Nhưng nếu có ai đó cho rằng vì những điều này mà Hàn Nhất Mai sẽ ghen tị với Trình Ninh? Thì thật sự là người đó đã suy nghĩ quá xa rồi.

Ghen tị với một thứ nhỏ nhắn mềm mại như vậy? Chê, cô chỉ không thèm để ý đến cô bé, lúc nhìn thấy cô bé thì có chút chướng mắt mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với cả mẹ kế của cô ấy, cô ấy cũng không thể nói là ghét lắm, cũng chỉ là lúc nhìn thấy thì có hơi chướng mắt mà thôi.

Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Hàn Nhất Mai không hợp với mẹ kế và cô bé mà mẹ kế mang đến, người khác đều cho rằng bọn họ chắc chắn không hợp nhau, như nước với lửa không thể hòa hợp.

Không hợp nhau, như nước với lửa không thể hòa hợp, được rồi, cũng coi như là vậy.

Nhưng từ trước đến nay Hàn Nhất Mai không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì.

Sau này cô ấy hẹn hò với một người.

Là một người anh họ Vương ở văn phòng giới thiệu, nói là người này có tính tình tốt.

Chị Vương cũng nói với cô ấy: "Nhất Mai à, tính cách của cô như thế thì nên tìm một người có tính tình tốt một chút, như vậy hai người mới có thể sống chung được với nhau, nếu như tính cách của cả hai đều nóng nảy, hai người ngày nào cũng ở nhà cãi nhau, như kim châm vào thịt, hoặc là ngày nào cũng tức giận đến mức đau cả hết ruột gan thì cuộc sống này làm sao mà sống tiếp được?”

Hàn Nhất Mai nhớ về tính cách của bố và em trai mình, thấy lời này cũng đúng.

Ngày nào cũng đối mặt với một người nói chuyện còn cứng rắn khó nghe hơn cả mình, chẳng phải rất khó chịu sao?

Cô ấy liền gặp gỡ vị đồng chí Lưu Tồn Cương này.

Quả nhiên giống như chị Vương nói, tính cách khá tốt.

Hàn Nhất Mai thấy cũng ổn.

Lúc đầu gặp mặt nhà họ Lưu, cô ấy thấy cũng ổn, dù sao thì hầu hết các gia đình đều như vậy.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng khi hai gia đình gặp nhau, Lưu Hồng Châu lại mang theo một gương mặt vô tội nhưng thái độ đầy ác ý, cố tình “vẩy nước bẩn” lên đầu cô em gái kế của cô ấy, nói rằng có một người con trai là bạn trai của em gái kế cô ấy, còn nói rằng cô ấy xuống nông thôn rồi, người ta tìm người khác không phải là điều bình thường sao?

Chỉ là cô em gái kế của cô ấy nhìn có vẻ là người dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế, ừm, không phải...
 
Back
Top Bottom